• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lý Vân Tiêu truyền kỳ (8 Viewers)

  • Chương 171-175

Chương 171: Thế giới ý thức (1)

Hô Diên Minh lạnh rên một tiếng, nhìn dáng dấp Lý Vân Tiêu cũng dại ra, nhân tiện nói:

– Ngươi ở một bên suy nghĩ thật kỹ, ta nghĩ ngươi cũng có thể hiểu Thuật Luyện Sư trong lúc đó, cách biệt một cấp có bao nhiêu chênh lệch, ngươi nên rõ ràng.

Hắn nói xong, liền không tiếp tục để ý tới Lý Vân Tiêu, bắt đầu chuyên tâm phá trận.

Bái hắn làm thầy tự nhiên không thể, Lý Vân Tiêu căn bản không cần cân nhắc, mà là ở một bên nhìn kỹ hắn phá trận. Tuy rằng thủ pháp cực kỳ đơn điệu, nhưng cũng đã nắm chắc then chốt của trận pháp, tốc độ chậm là chậm một chút, nhưng xác thực là đang mở ra.

Bảo vật trong Phượng Hoàng Sơn này là Tề Chân Tử ở trong điển tịch của Thượng Cung trong lúc vô tình phát hiện, nguyên bản chỉ là ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, sau khi khảo cứu cảm thấy độ khả thi rất lớn, lúc này mới giựt giây vô thượng Lục tử đến giúp đỡ hắn. Vì không tiết lộ tin tức, lúc này mới làm ra chuyện trăm vạn đại quân vây khốn Côn Kim Thành. Đồng thời đem ba toà trấn nhỏ dưới núi tàn sát sạch sẽ, bố trí cấm chế.

Trận pháp trên vách đá xác thực là cấm chế thời kỳ thượng cổ, mặc dù là Lý Vân Tiêu, cũng không hiểu toàn bộ. Trừ khi cho hắn một năm nửa năm thời gian nghiên cứu, bằng không trong thời gian ngắn cũng phá không được. Văn tự trên cấm chế đều là khoa đẩu văn tối nghĩa khó hiểu thời thượng cổ, cùng khoa đẩu văn màu vàng của Đại Diễn Thần Quyết có chỗ tương tự, tuy rằng bất đồng, lại tựa hồ như xuất từ một hệ thống.

Chính là bởi vì trận pháp đã phá vỡ hơn nửa, cho nên mới có dấu hiệu bảo vật xuất thế, xúc động thiên địa dị tượng.

Lý Vân Tiêu nhìn Hô Diên Minh phá trận, cũng có lĩnh ngộ. Đến trình độ như hắn, trận pháp có thể làm cho hắn học được đã không nhiều, chỉ có những thượng cổ di tích này.

Theo khoa đẩu văn dần dần bị phá vỡ, tâm tình của mấy người Tề Chân Tử cũng bắt đầu nóng rực lên, từng cái từng cái nhìn chằm chằm Hỏa Phượng trên vách đá, căng thẳng không ngớt. Dù sao cũng là thượng cổ di tích truyền thừa không biết bao nhiêu năm, không ai biết bên trong đến cùng là cái gì, có thể thật sự sẽ bay ra một con Chân Linh Hỏa Phượng, cũng khó nói.

– Lên!

Hô Diên Minh khẽ quát một tiếng, hắn so với ai khác còn muốn sốt sắng, phá trận đã tiến vào giai đoạn cuối cùng. Hắn đầu đầy mồ hôi, theo một đạo pháp quyết ấn vào, toàn bộ khoa đẩu văn trên vách đá rốt cục biến thành vẻ thuần ngân, từng cái từng cái từ trên vách đá bay lượn hạ xuống, trên không trung hình thành từng đạo từng đạo hình thái như xiềng xích, dần dần tản mất.

Hỏa Phượng đồ án bị vây ở trong vách đá kia, rốt cục thoát vây mà ra, trực tiếp từ trong vách đá vọt ra, bay lên trời. Nhất thời toàn bộ bầu trời bị chiếu thành một mảnh hồng hà, một con Phượng Hoàng màu đỏ thắm ở trên trời bay lượn.

– Chân Linh Hỏa Phượng, Chân Linh Hỏa Phượng!

Tề Chân Tử kích động lẩm bẩm lên, nhìn Phượng Hoàng trên bầu trời.

Hô Diên Minh cùng mấy người còn lại cũng giật mình ngẩng đầu nhìn, đúng là một con Phượng Hoàng còn sống? Này cũng quá huyền dị đi?

Nhưng Lý Vân Tiêu lại dị thường cảnh giác lên, bởi vì hắn biết Phượng Hoàng trên bầu trời kia chỉ là một tia ý thức còn sót lại mà thôi, sau khi thoát vây không lâu sẽ tiêu tan, bảo bối chân chính sợ là sắp xuất hiện.

Thu!

Đột nhiên Hỏa Phượng trên bầu trời kia hí dài một tiếng, đáp xuống, chỗ đi qua đều là biển lửa, toàn bộ bầu trời bị thiêu đốt đỏ bừng, phảng phất là hỏa diễm Địa ngục!

– Không được, nó lao xuống!

Tề Chân Tử hoảng hốt, loại Chân Linh vô thượng kia, ép tới hắn khó có thể nhúc nhích, từ sâu trong nội tâm tuôn ra một loại cảm giác vô lực hoảng sợ, thậm chí muốn trực tiếp quỳ xuống.

Nhào!

Tôn Tu Mỹ là cái thứ nhất không chịu nổi, trực tiếp quỳ xuống, nằm sấp trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy lên. Tiếp theo là Tống Thiên Thành, Dịch Tiểu Sơn, cũng dồn dập quỳ xuống.

Ầm!

Hỏa Phượng rốt cục hạ xuống, tất cả mọi người đều không thể tách ra, trong nháy mắt bị biển lửa Địa ngục thiêu đốt, toàn bộ thế giới biến thành một mảnh hải dương chi hỏa.

Một lát sau, mọi người kinh hãi phát hiện mình dĩ nhiên không có chết, tuy rằng hỏa diễm bốn phía truyền đến nhiệt độ để bọn họ sợ hãi không ngớt, nhưng không thiêu đốt đến thân thể chút nào, càng không cảm giác được đau đớn chút nào.

– Này, đây là?

Hô Diên Minh cả kinh nói:

– Hỏa Phượng ý thức tàn ảnh? Nói như vậy vị trí hiện tại của chúng ta, cũng có thể là trong một điểm ký ức còn sót lại của Hỏa Phượng? Thiên! Dĩ nhiên có thể mang ý thức thế giới hoàn toàn huyễn ảnh đi ra, những thượng cổ Chân Linh này đến cùng là nhân vật như thế nào a!

Nội tâm của Lý Vân Tiêu cũng khiếp sợ không thôi, kiếp trước hắn thân là Thuật Luyện Sư cấp chín, toàn bộ Thiên Vũ đại lục đã hiếm có tồn tại hồn lực ở trên hắn. Nhưng giờ khắc này cảm nhận được ý thức còn sót lại của Hỏa Phượng, lại xa xa trên hắn kiếp trước!

– Hỏa Phượng này đến cùng là muốn làm gì? Nếu đưa chúng ta vào trong ý thức của nó, tất nhiên là có thâm ý.

Thời điểm mọi người ở đây kinh hoảng không ngớt, toàn bộ biển lửa dần dần tan ra, ở trước mắt mọi người hiện ra một mảnh hoang mạc to lớn, mênh mông vô bờ!

– Nơi này?

Lý Vân Tiêu cảm nhận được loại cảm giác khác thường trên bầu trời kia, nguyên khí bốn phía dĩ nhiên so với bình thường nồng nặc hơn gấp mười lần, thất thanh nói:

– Chẳng lẽ là Thiên Vũ đại lục ở thời đại thượng cổ?

– Cái gì?

Tề Chân Tử nghe vậy, sợ hãi nói:

– Lẽ nào chúng ta trở lại thượng cổ?

Hô Diên Minh kinh ngạc liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu, miệt thị nhìn Tề Chân Tử, cười lạnh nói:

– Nơi này là trong ý thức hải của Hỏa Phượng, là ký ức thượng cổ còn sót lại của nó, cũng không phải là thật sự trở lại thượng cổ.

Tề Chân Tử chịu đựng hắn châm chọc, trầm mặt hỏi:

– Vậy làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể đi ra ngoài?

– Đi ra ngoài?

Hô Diên Minh nở nụ cười.

– Nếu ta không đoán sai, bảo bối cũng có thể ở trong ý thức này, thật vất vả đi vào, há có thể tùy tiện đi ra ngoài?

Ở trong thế giới hoàn toàn do ý thức cấu tạo, ý thức mạnh yếu có thể cải tạo toàn bộ thế giới!

Hô Diên Minh chính là Thuật Luyện Sư cấp bốn, hồn lực hơn xa đám người Tề Chân Tử, ở đây hắn nhất thời cảm thấy như cá gặp nước, ai cũng không cần để vào trong mắt.

– Bảo bối đến cùng ở chỗ nào?

Tất cả mọi người đều nhìn bốn phía, nơi này ngoại trừ hoang mạc mênh mông vô bờ ra, liền không nhìn thấy bất luận đồ vật gì.

Trong lòng Hô Diên Minh cũng kinh ngạc tản ra thần thức tìm kiếm bốn phía, hắn đối với suy đoán của mình cũng không phải là rất chắc chắn. Dù sao chuyện như vậy là lần thứ nhất trải qua, nội tâm khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.

– Tiểu tử, ngươi đang nhìn cái gì?

Đột nhiên Dịch Tiểu Sơn nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu quát lên, tất cả mọi người đều sững sờ, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Lý Vân Tiêu đang ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên bầu trời, sắc mặt tràn đầy nghi hoặc.

– A! Bầu trời này…
Chương 172: Thế giới ý thức (2)

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên bầu trời, dĩ nhiên là một bóng mờ Phượng Hoàng to lớn. Ở vị trí trung tâm bóng mờ, một điểm hỏa diễm đang từ từ nhảy lên.

– Đó là? Phượng Hoàng hỏa diễm?

Hô Diên Minh cả kinh nói, lập tức đại hỉ như điên.

– Ta rõ ràng, cái gọi là bảo bối, nhất định chính là Phượng Hoàng hỏa diễm này!

Hắn thân là Thuật Luyện Sư, đối với Dị Hỏa kỳ chủng theo đuổi so với bất luận người nào còn mạnh hơn!

Mấy người còn lại tuy rằng không cần luyện chế đồ vật, nhưng Phượng Hoàng chính là Chân Linh thượng cổ, hỏa diễm sẽ lợi hại đến mức nào, trong lòng mỗi người đều không chắc chắn. Nhưng nếu đạt được, đối với tu vi võ đạo nhất định sẽ được ích lợi không nhỏ. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều dị thường kích động.

Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nhìn bọn họ một chút, cười lạnh nói:

– Nhìn mỗi người các ngươi kích động như hầu tử, ngọn lửa kia ở trên vạn dặm hư không, các ngươi làm sao lấy? Coi như biết bay, cũng không biết hư không nơi này cùng bên ngoài có gì khác biệt. Phải biết thế giới ý thức này, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đổ nát, sau khi đổ nát mọi người còn mạng hay không cũng là vấn đề.

Lời nói của hắn nhất thời như một chậu nước lạnh giội ở trên người mọi người.

Đúng a, lại không nói có thể bắt được Phượng Hoàng Hỏa Diễm này hay không, coi như bắt được thì làm sao đi ra ngoài? Thế giới này đổ nát mình còn có thể sống sao? Bốn người đều dại ra, nội tâm lo lắng.

Nội tâm Lý Vân Tiêu âm thầm cười gằn không ngớt, hắn ngưng mắt nhìn tới hư không. Bóng mờ Phượng Hoàng kia đang lấy tốc độ cực nhanh bay đi, bởi vì cách nhau quá xa, vì lẽ đó nhìn qua thật giống như không nhúc nhích.

Trong tròng mắt của hắn cũng không che giấu nổi tham lam cùng kích động, điểm hỏa diễm ở trung tâm bóng mờ, hắn một chút liền cảm giác ra, là mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng, tuyệt đối không phải Phượng Hoàng Hỏa Diễm phổ thông, khẳng định là chân mệnh chi hỏa của Chân Linh Hỏa Phượng!

Trong truyền thuyết, thượng cổ Chân Linh đều là tồn tại Thập phương Thần Cảnh, bản mệnh chân hỏa này càng là lực lượng bản nguyên của Hỏa Phượng ngưng tụ thành, không nói uy lực của nó mạnh ra sao, chỉ là trong sức mạnh này ẩn chứa ý cảnh cảu Thập Phương, cũng đủ để cho những Cửu Thiên cảnh đỉnh cao Vũ Đế trên Thiên Vũ đại lục điên cuồng!

Đột nhiên mí mắt của Hô Diên Minh giật giật, cả kinh kêu lên:

– Mọi người mau nhìn, bóng mờ kia thật giống như đang chầm chậm hạ xuống!

Ba người còn lại đều cả kinh, thần thức của bọn họ kém xa Lý Vân Tiêu cùng Hô Diên Minh, lúc này mới phát hiện, nhất thời dị thường cao hứng, Tề Chân Tử mừng lớn nói:

– Bất kể đi ra ngoài như thế nào, trước tiên lấy Phượng Hoàng Hỏa Diễm lại nói!

Sắc mặt Hô Diên Minh ngưng lại, lạnh lùng nói:

– Chờ bóng mờ kia hạ xuống còn có một chút thời gian, mọi người nói rõ trước, ngọn lửa này làm sao phân phối?

Ánh mắt mọi người đồng thời rơi vào trên người Tề Chân Tử, nơi này tu vi của hắn cao nhất, mặc dù là sư thúc của mấy người, thế nhưng trước mặt bảo vật, dù là cha con cũng phải đề phòng một tay.

Chỉ có Hô Diên Minh trong lòng cười lạnh không ngớt, mấy người khác không biết bên trong ý thức thế giới này, hồn lực mạnh mẽ đủ để bù đắp tu vi không đủ. Như vậy tính ra, ở đây hắn mới là người mạnh nhất!

Tề Chân Tử đánh cái ha ha, cười to nói:

– Mấy vị sư điệt, chẳng lẽ còn sợ sư thúc ta độc chiếm sao. Cái gọi là thiên địa bảo bối, người thấy có phân, tự nhiên không thể thiếu các ngươi.

Tống Thiên Thành hừ lạnh nói:

– Ngọn lửa này đến cùng có bao nhiêu còn không biết, có thể tách ra hay không cũng không biết, không biết sư thúc dự định làm sao?

Tề Chân Tử cười nói:

– Như vậy đi, nếu hỏa diễm có thể phân, bốn người chúng ta, sư thúc nắm hai phần, các ngươi một người nắm một phần, thế nào?

– Hừ!

Hô Diên Minh cười lạnh nói:

– Sư thúc khẩu vị thật lớn a, phá giải trận pháp vẫn luôn là ta bán mạng, sư thúc tựa hồ chỉ biết ở bên cạnh giục, lại muốn nắm hai phần?

Sắc mặt Tề Chân Tử phát lạnh, lạnh lùng nói:

– Tựa hồ Hô Diên sư điệt không phục a? Nếu không có sư thúc ta tọa trấn, chỉ bằng mấy người các ngươi dám làm ra việc lớn như vậy sao? Sớm bị Thiên Thủy quốc diệt! Huống hồ Hỏa Phượng bảo vật này cũng là sư thúc từ trong điển tịch tìm ra, làm sao nắm không được hai phần?

Hô Diên Minh cười nói:

– Sư thúc nắm hai phần ta cũng không kiến nghị, nhưng ta cũng nắm hai phần, vụ giao dịch này mới làm.

Tống Thành Thiên hừ lạnh nói:

– Hừ! ngươi cũng nắm hai phần? Vậy coi ta cùng Dịch sư huynh là cái gì?

Dịch Tiểu Sơn cũng gật đầu nói:

– Sư thúc nắm hai phần ta phục, nhưng nếu ngươi nắm hai phần, ha ha...

Hô Diên Minh cười lạnh nói:

– Phải như thế nào?

Trên mặt Tống Thành Thiên lướt qua một tia lạnh lẽo, cười gằn nói:

– Trừ khi ngươi lực ép hai người chúng ta, ta liền tâm phục khẩu phục!

– Đã như vậy…

Hô Diên Minh cười lạnh nói:

– Vậy các ngươi cùng lên đi!

– Chúng ta cùng tiến lên?

Tống Thành Thiên sững sờ, lập tức cười to nói:

– Ha ha, Hô Diên Minh, ngươi có phải là đầu óc gặp sự cố? Một Vũ Quân như ngươi muốn một mình đấu hai tên Vũ Vương chúng ta?

– Các ngươi có lên hay không, phí lời thật nhiều!

Hô Diên Minh hướng về hư không chỉ tay, cười lạnh nói:

– Đã như vậy, vậy ta liền xuất thủ trước! Lôi đình, hạ xuống!

Toàn bộ ý thức không gian xuất hiện chấn động, một đạo Lôi Điện to bằng miệng bát hình thành ở trong hư không, mạnh mẽ đập xuống.

Ầm!

Lôi Điện trực tiếp nổ xuống ở bên cạnh hai người, hai người nhẹ nhàng tránh ra, thế nhưng trong mắt đều là vẻ khiếp sợ, mặc dù sức mạnh sấm sét này không cách nào thương tới hai người, nhưng xác thực là công kích của Vũ Vương hàng thật đúng giá!

Con ngươi của Tề Chân Tử cũng thu nhỏ lại, hắn phát hiện vừa nãy trên người Hô Diên Minh chưa từng xuất hiện nguyên khí gợn sóng, sao có thể có chuyện đó?

– Ha ha!

Hô Diên Minh cười lớn, khắp khuôn mặt là kích động cùng khinh thường, lãnh đạm nói:

– Đừng quên, nơi này không phải thế giới chân thật, là không gian ý thức của Hỏa Phượng a! Nơi này tất cả, đều là ý thức ngưng tụ thành. Thần thức của ai càng mạnh, người đó càng có khả năng điều động lực lượng không gian nơi này, muốn làm gì thì làm! Nói cách khác, tại vùng thế giới này, Hô Diên Minh ta mới là tồn tại mạnh nhất!

Trên mặt hắn lướt qua một tia kiên quyết, hồn lực điên cuồng tản ra, toàn bộ bầu trời tựa hồ chịu đến sức mạnh của hắn dẫn dắt, bắt đầu chậm rãi vặn vẹo biến hoá. Nguyên bản một mảnh hoang mạc vô tận, đảo mắt liền chậm rãi xanh hoá, trên đất mọc ra từng mảng từng mảng cỏ non, đóa hoa...

Toàn bộ ý thức không gian, ngoại trừ Hỏa Phượng bóng mờ tiếp tục hạ xuống chưa biến đổi ra, giờ khắc này Hô Diên Minh gần giống như Sáng Thế thần, sừng sững ở trên đại địa!

Dịch Tiểu Sơn cùng Tống Thiên Thành nhất thời mắt choáng váng, loại sức mạnh này há là bọn họ có thể chống lại?
Chương 173: Phượng hoàng chân hỏa (1)

Lý Vân Tiêu hơi thay đổi sắc mặt, lớn tiếng quát:

– Mau dừng lại! Khối không gian ý thức này không biết trải qua bao nhiêu vạn năm, sức mạnh đã tiêu tan hơn nửa, ngươi tùy ý vận dụng sức mạnh như vậy, rất dễ dàng tạo thành không gian sụp xuống, đến thời điểm đó toàn bộ mọi người đều phải chết ở đây!

Hô Diên Minh cũng biến sắc, tựa hồ nghĩ đến loại khả năng này, hắn kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêu một chút, lúc này mới chậm rãi đem hồn lực thu hồi, quay về Dịch Tiểu Sơn cùng Tống Thiên Thành nói:

– Hiện tại ta có tư cách nắm hai phần chưa?

Hai người đều là sắc mặt tái xanh, lặng lẽ không nói. Từ uy thế vừa nãy đến xem, xác thực không làm gì được hắn. Hơn nữa muốn từ nơi quỷ quái này đi ra ngoài, sợ là còn cần phải mượn sức mạnh của hắn. Liền không thể làm gì khác hơn là ngầm thừa nhận.

Hô Diên Minh cười lạnh, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lý Vân Tiêu, lãnh đạm nói:

– Ngươi cũng không tệ, xem ra ngươi cũng không phải Thuật Luyện Sư cấp hai bình thường, sư phụ của ngươi đến cùng là người phương nào? Ta không tin Hứa Hàn có thể có trình độ như thế!

Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:

– Hỏi nhiều như vậy làm gì? Có phải là cũng muốn phân cho ta một phần?

Tề Chân Tử hừ lạnh nói:

– Hừ, muốn một phần cũng được, để mạng lại đổi!

– Ha ha…

Lý Vân Tiêu cười khẽ vài tiếng, liền không nói nữa, chỉ có điều trong lòng dị thường ung dung.

Hô Diên Minh nhíu mày, tuy rằng cảm thấy hắn có chút quái dị, nhưng cũng chưa suy nghĩ nhiều. Dù sao một Thuật Luyện Sư cấp hai, còn chưa thả ở trong mắt hắn.

Tất cả mọi người đều lẳng lặng đứng thẳng ở trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bóng mờ Hỏa Phượng cấp tốc giảm xuống.

Sau khi chờ đợi chốc lát, một con Phượng Hoàng rộng lớn vô biên hạ xuống ở trên đại địa, đoàn Sinh mệnh chân hỏa từ từ thiêu đốt kia cấp tốc dọc theo bóng mờ, nhanh chóng bốc cháy lên, trong khoảnh khắc toàn bộ đại địa đều đặt mình trong một biển lửa.

– Ảo giác?

Hô Diên Minh cả kinh, hỏa diễm bên người đều có vẻ hư huyễn không thật như vậy, chỉ có vị trí đoàn chân hỏa kia, mới làm cho người ta có một loại cảm giác khiếp đảm run rẩy, không nhịn được muốn tiếp tục cúng bái.

– Tiểu tử, ngươi muốn làm gì!

Ngay thời điểm mấy người đều tâm thần bất định, đột nhiên Tôn Tu Mỹ kêu to lên, chỉ thấy Lý Vân Tiêu đang từ từ từng bước một hướng về chân hỏa kia đi đến.

– Làm cái gì? Đương nhiên là thu lấy chân hỏa rồi!

Lý Vân Tiêu hững hờ nở nụ cười, nhưng dưới chân không có dáng vẻ dừng lại một chút nào.

– Thu lấy chân hỏa? Ngươi quả nhiên là muốn chết!

Tề Chân Tử nổi giận bay lên trời, một đoàn chân khí màu xanh nhạt ở quanh người hắn hiện lên, chậm rãi hội tụ ở trong lòng bàn tay, một chưởng bổ về phía Lý Vân Tiêu, ác liệt nói:

– Chân hỏa há lại là ngươi có thể nhòm ngó!

Ánh mắt của Lý Vân Tiêu chìm xuống, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh lùng, tay phải hắn ở trước người vẽ một hình tròn, nhất thời toàn bộ thiên địa biến sắc, vạn ngàn đám mây hội tụ trong lòng bàn tay, chu vi mấy dặm, nguyên khí bị lấy hết sạch, mạnh mẽ đánh ra ngoài.

– Cái gì?

Tề Chân Tử kinh hãi đến biến sắc, một chưởng này của đối phương, chỉ ở trên hắn! Ba người còn lại cũng dồn dập biến sắc, con ngươi đột nhiên áp súc!

Oanh…

Hai nguồn sức mạnh va chạm, dĩ nhiên là Tề Chân Tử rơi vào hạ phong, cả người bị va bay ra ngoài.

Chi!

Tất cả mọi người hít vào ngụm khí lạnh, Hô Diên Minh thất sắc nói:

– Thuyên chuyển sức mạnh của ý niệm không gian, ngươi chỉ là Thuật Luyện Sư cấp hai, làm sao có khả năng làm được!

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Đều là Thuật Luyện Sư, nếu ngươi có thể, vì sao ta không thể?

Hô Diên Minh giận dữ, lạnh lùng nói:

– Ta chính là Thuật Luyện Sư cấp bốn, há lại là cấp hai như ngươi có thể so sánh! Nếu ngươi quá sớm bại lộ thực lực của mình, này chỉ có một con đường chết!

Hắn nhất thời nổi lên sát tâm, quát lên:

– Vạn Đạo Lôi Đình, oanh cho ta.

Ầm ầm ầm!

Trên bầu trời bắt đầu hiện ra lượng lớn mây đen, đoàn đoàn năng lượng chớp giật “đùng đùng” tụ hợp lại, hình thành một đoàn năng lượng khổng lồ, toàn bộ đại địa bị bao phủ bởi một mảnh ánh sáng màu xanh lấp loé.

Lượng lớn lôi điện chi lực như vậy, nếu rơi xuống, coi như là Vũ Tông cường giả sợ cũng phải bỏ mình tại chỗ!

Mấy người còn lại ngơ ngác nhìn Hô Diên Minh một chút, dồn dập lui về phía sau, chỉ lo lôi điện chi lực này ngộ thương mình.

Lý Vân Tiêu nhàn nhạt đứng ở đó, lạnh lùng nhìn thiên không, quát khẽ:

– Có ta ở đây, ai cho hiện sét đánh chớp giật? Tản ra cho ta!

Tản ra cho ta!

Một thanh âm thẳng vào trời cao, ở trên đại địa vang vọng lên.

Phảng phất như ngôn xuất pháp theo, mây đen cùng Lôi Điện tàn phá đầy trời, vào lúc này dĩ nhiên yên tĩnh lại, bắt đầu chậm rãi biến mất. Một tia ánh mặt trời, trực tiếp từ phía chân trời chiếu rọi xuống!

Phốc!

Lực lượng ý niệm của Hô Diên Minh bị đánh tan, tâm thần cả người chấn động, phun ra ngoài một ngụm tâm huyết, kinh nộ quát liên tục:

– Làm sao có khả năng? Ngươi rốt cuộc là ai? Lực lượng linh hồn dĩ nhiên còn ở trên ta!

Lý Vân Tiêu hơi nheo cặp mắt lại, ngẩng đầu hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, từng cái từng cái văn tự màu vàng ở giữa mi tâm của hắn thoáng hiện, nơi này chính là ý niệm của Chân Linh Hỏa Phượng ngưng tụ thành, Đại Diễn Thần Quyết của hắn dĩ nhiên có thể không bị hạn chế tùy ý triển khai. Ở dưới vùng trời này, cường độ linh hồn của hắn chí ít đạt đến trên cấp năm!

Hắn hơi cảm thụ ý thức của vùng trời này, linh hồn cùng đất trời liên hệ càng ngày càng chặt chẽ, giơ tay nhấc chân, liền có thể lợi dụng lực lượng của ý niệm Hỏa Phượng. Lý Vân Tiêu tự lẩm bẩm:

– Đã lâu không có loại cảm giác tràn ngập sức mạnh này.

– Mọi người cùng nhau tiến lên, tiểu tử này quá tà dị!

Hô Diên Minh cũng cảm thấy một loại sức mạnh khiếp đảm, đang không ngừng đem hồn lực của hắn từ trong ý niệm thế giới trục xuất ra.

Tề Chân Tử cũng giận tím mặt, quát lên:

– Không nên lưu thủ, toàn bộ dùng công kích mạnh nhất!

Năm người nhất thời điên cuồng, đem nguyên lực vận chuyển tới đỉnh cao, từng người lấy ra Huyền Binh giải phong. Hai mắt của Hô Diên Minh đỏ bừng, trên trán gân xanh bạo lộ, khuôn mặt dữ tợn, đang gắt gao dùng hồn lực chống lại Lý Vân Tiêu câu thông ý thức thế giới.

– Thanh Minh Thần Lôi Thiểm!

– Bích Viêm Thánh Đao!

– Cực Hàn Chân Khí!

– Vũ Lâm U Trảo.

Bốn đạo khí tức kinh khủng phóng lên trời, nhanh như chớp giật nhắm về Lý Vân Tiêu xung kích mà đi. Ba vị Vũ Vương, một vị Vũ Tông cường giả liên thủ, còn có Hô Diên Minh liều mạng dùng hồn lực đối kháng, chỉ cần chặt đứt Lý Vân Tiêu thuyên chuyển lực lượng thiên địa, kia là chắc chắn phải chết!

– A!

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, phảng phất ngoảnh mặt làm ngơ với công kích trước mắt, không để ở trong lòng chút nào. Hắn giơ tay phải lên, từng đạo từng đạo lực lượng từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, ở trong tay hắn bắt đầu ngưng tụ thành một phong nhận thật dài, nhìn kỹ lại, liền sẽ phát hiện mặt trên có khắc nhật nguyệt ngôi sao, chim muông núi sông!
Chương 174: Phượng hoàng chân hỏa (2)

– Làm sao có khả năng?

Cả người Hô Diên Minh mồ hôi lạnh tràn trề, thở hổn hển sợ hãi nói:

– Ở dưới ta toàn lực công kích, lại vẫn có thể dễ dàng thuyên chuyển lực lượng ý niệm như thế, ngươi rốt cuộc là ai!

Lý Vân Tiêu căn bản không để ý tới hắn, mà là thâm tình nhìn đại kiếm trong tay, lẩm bẩm cười nói:

– Đã lâu không gặp, bạn cũ! Mặc dù là ở ý thức không gian, nhưng có thể nhìn lại ngươi một chút, cũng làm cho ta hồi ức vô cùng.

Hắn đem đại kiếm giơ lên cao cao, trong ánh mắt một mảnh lạnh lùng, nhìn bốn đạo lực lượng chạy như bay mà tới, gằn từng chữ nói:

– Kiếm Trảm Tinh Thần, bễ nghễ thiên hạ!

Hầu như đem hết thảy lực lượng ý niệm có thể điều động, tất cả đều hội tụ ở trên chiêu kiếm này. Theo đại kiếm của Lý Vân Tiêu chém ra, toàn bộ không gian phát sinh từng trận nổ vang, bắt đầu bất ổn lên.

Oanh…

Bốn nguồn sức mạnh kia hoàn toàn bị lực lượng của hắn nuốt chửng vào, dư uy không giảm, mạnh mẽ hướng về năm người đè xuống. Từng tiếng kêu thảm thiết cùng không cam lòng vang vọng cả thiên địa.

Sắc mặt của Lý Vân Tiêu cũng trắng bệch, không thể duy trì hình thái Kiếm Trảm Tinh Thần, hóa thành đạo đạo ánh huỳnh quang biến mất ở trong tay. Đại Diễn Thần Quyết ở trên trán trở nên càng thêm sáng rực rỡ, điên cuồng bổ dưỡng hồn lực bị hao tổn của hắn.

– Không được, không gian muốn sụp xuống!

Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra một tia lo lắng, vội vàng chạy như bay về phía Phượng Hoàng Chân Hỏa. Nếu không gian ý thức đổ nát, cũng sẽ không phát sinh dị dạng gì, chỉ là trở lại đỉnh núi Phượng Hoàng Sơn mà thôi. Thế nhưng Phượng Hoàng Chân Hỏa này sẽ biến mất không còn.

Sau khi năm người Tề Chân Tử ăn một đòn của hắn, đã không thấy tăm hơi. Lý Vân Tiêu cũng không kịp quản quá nhiều, nhanh chóng chạy về phía trước, rốt cục chỉ chốc lát sau, hắn liền chạm tới chân hỏa. Hắn nhịn xuống cả người kích động, dùng tay nhẹ nhàng bắt đi tới.

Hổn hển!

Chân hỏa dựng lên, giống như có sinh mệnh, trực tiếp chui vào trong tay hắn, đem một cánh tay bốc cháy.

– A!

Cảm giác đau đớn để Lý Vân Tiêu sợ hãi, Phượng Hoàng Chân Hỏa này trực tiếp xuyên thấu nguyên khí hộ thể của hắn, để thân thể kịch liệt bốc cháy lên, trong khoảnh khắc, cả người hắn hóa thành một hỏa nhân, ở trong thống khổ gào thét giãy dụa!

– Món đồ quỷ quái gì vậy! Lẽ nào lão tử phải treo ở đây sao?

Hắn ngơ ngác phát hiện, cỗ hỏa diễm kia không chỉ thiêu đốt thân thể của hắn, ngay cả linh hồn cũng vào lúc này bốc cháy lên.

– Không thể! Lão tử là Phá Quân Vũ Đế, làm sao dễ dàng chết đi như vậy!

Lý Vân Tiêu sợ đến hồn phi phách tán, nếu linh hồn bị diệt, vậy thì thật sự chết không thể chết lại! Hắn cũng không để ý ngọn lửa trên người, vội vàng ngồi ngay ngắn xuống, linh hồn trực tiếp huyễn ảnh ở trong Giới Thần Bi, nhất thời tránh được một kiếp.

– Lần này thảm, thân thể triệt để xong đời!

Hắn đứng ở trong Giới Thần Bi, cảm nhận được từ thân thể truyền đến tâm ý hủy diệt, cả người choáng váng. Càng làm cho hắn cực kỳ ngơ ngác chính là, trên bầu trời Giới Thần Bi, bắt đầu hiện ra đoàn đoàn hỏa vân, chậm rãi hiện thành dáng dấp Phượng Hoàng, ở trên bầu trời bay lượn!

Tựa hồ Phượng Hoàng kia phát hiện sự tồn tại của hắn, nhất thời kêu to một tiếng, từ trên bầu trời lao xuống, hướng về linh hồn của hắn đuổi theo. Chỗ Phượng Hoàng đi qua, tất cả đều rơi vào trong biển lửa, toàn bộ Giới Thần Bi ở dưới con Phượng Hoàng kia tàn phá, cũng hoàn toàn bốc cháy lên.

Lý Vân Tiêu mắt choáng váng, lần này lên trời không đường xuống đất không cửa, toàn bộ đất trời không có chỗ thoát thân a!

Mắt thấy chân hỏa biến thành Phượng Hoàng từ trên rời hạ xuống, Lý Vân Tiêu triệt để bó tay, ngầm cười khổ không ngớt.

Thật vất vả đầu thai làm người, vừa thức tỉnh bao lâu a? Lại lập tức phải treo, lần này ngay cả linh hồn cũng bị hoả táng, sợ là không có cách nào chuyển thế sống lại.

Ngay ở thời điểm hắn cay đắng không ngớt, rốt cục Hỏa Phượng Hoàng lạc ở trên người, bắn lên đốm lửa trùng thiên, linh hồn huyễn ảnh ở trong lửa lớn rừng rực bắt đầu bốc cháy lên, ý thức của hắn dần dần yếu đi.

Thu!

Một tiếng Phượng Hoàng hí dài, ở đáy lòng hắn lúc ẩn lúc hiện vang lên.

Ý thức mơ hồ chậm rãi bay ra, theo tiếng Phượng Hoàng kêu kia tựa hồ trôi về nơi vô cùng vô tận. Tựa hồ có đủ loại hình ảnh kỳ quái bắt đầu hiện lên ở trong đầu, phảng phất hóa thành một con Phượng Hoàng bất tử, bay lượn trên bầu trời.

Trong mắt bản thân nhìn thấy vùng thế giới kia, tựa hồ là Thiên Vũ đại lục, nhưng lại có chút không giống. Ánh mắt của hắn nhìn thấy, so với bình thường muốn xa vô số lần, tựa hồ phần cuối của thiên địa cũng chỉ gần ngay trước mắt.

– Đây là?

Ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng lại, Phượng Hoàng bay lượn nối tiếp nhau, là một mảnh liên miên không dứt, linh khí trùng thiên. Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động dữ dội, địa hình dãy núi này hắn một chút liền nhận ra, tuy rằng linh khí không có kinh khủng như nhìn thấy trước mắt, nhưng cả đời hắn cũng sẽ không quên, nơi này chính là nơi kiếp trước hắn ngã xuống… Thiên Đãng sơn mạch!

Theo Phượng Hoàng bay lượn, mảnh vỡ ký ức phủ đầy bụi bắt đầu trở lại trong đầu, tâm tình của hắn khó có thể bình tĩnh, kiếp trước phát sinh một ít chuyện cũng dồn dập hiện lên, tựa hồ hơi có chút hiểu ra.

– Ta không phải đã chết rồi sao? Làm sao còn có thể có ý thức sót lại? Đây là ký ức của con Phượng Hoàng này khi còn sống.

– Cũng phải, này là Thiên Vũ đại lục mà nó nhìn thấy ở vô số năm trước, đến cùng là chuyện ra sao.

Lý Vân Tiêu nhớ tới tình trạng của mình, nhất thời bình tĩnh lại, dứt bỏ tạp niệm, tâm tư trở lại sự vật mà Phượng Hoàng nhìn thấy.

Đột nhiên, từ trong Thiên Đãng sơn mạch bắn ra một cột sáng trùng thiên, tiếp theo lại là một cái, phân biệt ở góc độ không giống, liên tục sáu cái cột sáng từ trong sơn mạch cấp tốc bay lên, trực tiếp xuyên vào mây trời, mỗi cái cột sáng trong lúc đó cách xa nhau ngàn dặm, ở rất xa hấp dẫn lẫn nhau.

Sáu cái cột sáng vừa vặn đem Phượng Hoàng vây lại, theo cột sáng bay lên, toàn bộ Thiên Đãng sơn mạch đột nhiên xuất hiện rung động kịch liệt, lượng lớn chim muông tứ tán, ngay cả nguyên khí tựa hồ cũng vào lúc này cấp tốc thối lui, hiển lộ ra địa hình thế núi, một loại cảm giác yêu dị dần dần tản mát ra.

Oanh…

Bên trong dãy núi truyền đến một tiếng hô nặng nề, từng luồng từng luồng khí tức màu đen bắt đầu tràn ngập, loại lực lượng này đem nguyên khí nguyên bản dồi dào xua tan. Từ trong quần khí màu đen kia, đột nhiên hiện ra một con quái thú to lớn, chỉ có nửa người trên là thực thể, nửa người dưới tất cả đều là do khí thể màu đen cấu thành, ánh mắt của nó như điện, trực tiếp bắn về phía Chân Linh Hỏa Phượng trên bầu trời.

Thời điểm Lý Vân Tiêu nhìn thấy dáng dấp của quái thú này, nhất thời giật nảy cả mình!

Dáng vẻ của Quái thú này, cùng hắn ở trên một ít vách đá cổ xưa còn sót lại trong Thiên Đãng sơn mạch nhìn thấy giống như đúc! Căn cứ văn tự ghi chép, loại quái thú này gọi là Hắc Diễm Hung Hồn Sát.
Chương 175: Niết bàn

̀n.

Hống!

Hắc Diễm Hung Hồn Sát nhô người lên, đột nhiên hống ra một hơi, không gian kia như mặt gương bị chấn đến mức nát tan, trên bầu trời hiện ra từng vết rạn cùng hố đen, sóng âm mãnh liệt vỡ vụn không gian, đột nhiên chấn động tới Phượng Hoàng.

Thu!

Hỏa Phượng hí dài một tiếng, ở trên không trung phun ra một đạo hỏa diễm, trong nháy mắt đem toàn bộ chân trời đốt đỏ bừng, biển lửa hướng dưới lăn lăn đi, như sóng biển một làn sóng che lại một làn sóng, va chạm vào sóng âm!

Oanh…

Hai nguồn sức mạnh chạm vào nhau, toàn bộ bầu trời bị vỡ thành hai mảnh, trung gian hiện ra một cái hố đen thật dài, bên trong đầy rẫy các loại năng lượng mặt trái của vũ trụ, trắng trợn nuốt chửng tất cả.

Tâm thần của Lý Vân Tiêu bị kinh hãi, hắn cũng là tồn tại đã từng đứng ở đỉnh cao của Thiên Vũ đại lục, nhưng loại quyết đấu một chiêu liền đánh nát hư không kia là chưa từng gặp?

Năm ấy cùng Bá Thiên Vũ Đế tranh cướp Thiên Địa Phong Vân bảng, đem Thánh Vực đánh vụn, đã bị truyền là giai thoại. Nhưng cùng loại trực tiếp xé rách không gian kia so sánh, hoàn toàn biến thành trò trẻ con.

Tuy rằng hắn không có hình thể, nhưng ý thức cũng nuốt ngụm nước miếng, chấn động không chỉ là như vậy, Hắc Diễm Hung Hồn Sát kia đến cùng là quái vật ra sao? Dĩ nhiên có thể cùng Chân Linh chống đỡ, vì sao không có ghi lại ở trong điển tịch.

Lần đầu nhìn thấy bích hoạ của Hắc Diễm Hung Hồn Sát, còn tưởng rằng là một loại Đồ Đằng nào đó của các bộ lạc cổ xưa, chỉ là yêu thú cao cấp một chút mà thôi. Nhưng hiện tại vừa thấy, sự việc hoàn toàn không phải như thế!

Hắc Diễm Hung Hồn Sát kia, dĩ nhiên cũng có lực lượng Thập Phương Thần Cảnh!

Hống!

Hắc Diễm Hung Hồn Sát thấy Hỏa Phượng chặn lại công kích của nó, tựa hồ hết sức bất mãn, rống to một tiếng trực tiếp vọt lên, nửa người dưới là khí màu đen, liên miên không dứt lôi kéo lên, thật giống như một sợi dây thừng, không ngừng kéo dài.

Thu!

Hai Thập Phương Thần Cảnh cường giả nhất thời hỗn chiến, trên bầu trời đâu đâu cũng có ngọn lửa màu đỏ cùng khí thể màu đen, quấn quít cùng nhau. Rất nhanh bầu trời trong xanh cũng dần dần ảm đạm xuống, hư không chu vi vạn dặm bắt đầu hiện ra đạo đạo vết nứt màu đen, trong trăm dặm càng là vỡ vụn toàn bộ, hắc động thật lớn đang điên cuồng nuốt chửng các loại năng lượng. Mà hai vị cường giả ngay ở dưới trạng thái như vậy còn đang điên cuồng chém giết.

Hỏa Phượng công kích đều là lấy linh xảo làm chủ, ở trên hố đen một mực bay lượn, không ngừng phun ra chân hỏa.

Hắc Diễm Hung Hồn Sát thì không ngừng đuổi theo Phượng Hoàng công kích, khí thể màu đen trong tay điên cuồng thả ra ngoài, Lý Vân Tiêu híp mắt nhìn, cũng nhìn không ra bất kỳ manh mối gì, loại khí thể màu đen kia đến cùng là vật gì? Dĩ nhiên có thể chống đối chân hỏa công kích.

Hai vị cường giả càng đánh càng mạnh, cứ như vậy đánh bảy ngày bảy đêm, rốt cục dần dần không chống đỡ nổi, bầu trời phá nát cũng từ từ tự mình chữa trị.

Ý thức của Lý Vân Tiêu ở trên người Phượng Hoàng, rất rõ ràng phát hiện Hỏa Phượng đã sớm chiến đến đèn cạn dầu, chỉ là khổ sở dùng tính mạng chống đỡ. Còn Hắc Diễm Hung Hồn Sát phỏng chừng cũng chẳng tốt đẹp gì, khí thể màu đen cũng biến thành hết sức đạm bạc, thương thế trên người hai người càng là nhìn thấy mà giật mình, một cái toàn thân màu đỏ, trên thân thể có điểm điểm lực lượng màu đen xâm nhập, hầu như thành hắc Phượng Hoàng, mà Hắc Diễm Hung Hồn Sát lại bị thiêu khắp nơi, vô cùng thê thảm.

Rốt cục, Hắc Diễm Hung Hồn Sát không chống đỡ nổi, liên tiếp rống giận mấy tiếng, thân thể nhanh chóng từ không trung chìm xuống dưới, khí thể màu đen cũng theo thân thể rút xuống, lui về Thiên Đãng sơn mạch. Toàn bộ sơn mạch, nguyên khí bắt đầu từ bốn phương tám hướng tràn vào.

Sáu cột sáng phóng lên trời, cũng trong nháy mắt bắt đầu biến ảo, cuối cùng hóa thành điểm điểm huỳnh quang tiêu tan ở trong thiên địa. Bầu trời ngoại trừ lượng lớn lỗ đen ra, đã trở nên một mảnh tĩnh dật.

Thu!

Hỏa Phượng kéo thân thể trọng thương, rên rỉ một tiếng, bắt đầu hướng về xa xa bay đi.

Lý Vân Tiêu rõ ràng cảm nhận được lực lượng tính mạng của nó đang kịch liệt hạ xuống, đặc biệt khí thể màu đen ở trong người càng ngày càng tàn phá, điên cuồng nuốt chửng sinh cơ của Phượng Hoàng.

Rốt cục sau khi phi hành không biết bao lâu, Phượng Hoàng nhịn không được nữa, cả thân thể ngã xuống dưới.

Ý thức của Lý Vân Tiêu cũng ở đây kết thúc, toàn bộ trong thiên địa trở nên một mảnh tối tăm.

– Nguyên lai đó là trí nhớ trước khi chết của con Hỏa Phượng này, nghe đồn Phượng Hoàng có thể niết bàn sống lại, nhưng vì sao nó lại trực tiếp vẫn lạc?

Lý Vân Tiêu có chút không rõ, càng để hắn nghi hoặc chính là.

– Ta hiện tại đến cùng là xảy ra chuyện gì? Không có cảm giác thân thể cùng linh hồn, vì sao ý thức còn có thể tồn tại?

Ngay khi hắn trăm mối vẫn không có lời giải, đột nhiên trong đất trời dựng lên một đám lửa, dần dần đem ý thức của hắn thiêu đốt vào. Hắn nhận ra này chính là bản mệnh chi hỏa của Phượng Hoàng.

Ở trong ngọn lửa, ý thức của hắn không chỉ bất diệt, trái lại bắt đầu dần dần rõ ràng lên.

– Đây là?

Hắn ngơ ngác “nhìn” bên trong hỏa diễm, nhìn bóng người dần dần nổi lên, nhất thời hoảng hốt, chính là linh hồn huyễn ảnh của mình.

Rốt cục hắn cũng có cảm giác linh hồn tồn tại, ý thức có thân thể ký thác, chậm rãi mở mắt ra, đột nhiên phát hiện mình vẫn còn ở trong Giới Thần Bi.

Phượng Hoàng Chân Hỏa còn nung đốt ở trên linh hồn của hắn, nhưng không có cảm giác không khỏe một chút nào, trái lại càng ngày càng thoải mái, rốt cục hỏa diễm dần dần cô đọng, kịch liệt bay vào trong hồn phách của hắn, ánh lửa ngập trời trong Giới Thần Bi thu lại, co lại thành một dấu ấn hỏa vân, hiện lên ở trên trán.

– Linh hồn của ta, dĩ nhiên tái tạo!

Lý Vân Tiêu khiếp sợ cảm nhận được hồn thể hoàn toàn mới này, một luồng lực lượng mạnh mẽ mà dâng trào ở trong linh hồn lưu chuyển.

– Cấp ba, dĩ nhiên đạt đến trình độ Thuật Luyện Sư cấp ba!

Hắn khiếp sợ trợn mắt ngoác mồm nói:

– Không chỉ như vậy, hơn nữa năng lượng linh hồn này là bàng bạc như vậy, cuồn cuộn không ngừng, vô cùng vô tận!

Hắn ngẩng đầu lên, giờ khắc này trong Giới Thần Bi một mảnh trong trẻo.

Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu cảm thụ cùng liên hệ ngoại giới. Lúc hồn phách của hắn thoát đi thân thể, thân thể đã bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn. Giờ khắc này thăm dò, trên mặt cũng hiện ra một thần sắc cổ quái.

Ở trong ý thức không gian của Hỏa Phượng, thân thể Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng, trên người không ngừng hiện ra lưu quang, óng ánh long lanh, phảng phất thấy rõ mỗi một mạch máu. Chính là Bá Thiên Luyện Thể Quyết Lưu Ly Chi Thể.

Thân thể kia đột nhiên mở mắt, trong tròng mắt tràn đầy giật mình, hắn cẩn thận kiểm tra toàn thân một phen, dĩ nhiên không có một chút tổn thương nào, hơn nữa so với lúc trước còn cường đại hơn mấy lần.

– Thân thể cũng tái tạo!

Lý Vân Tiêu vừa mừng vừa sợ, cảm thụ lực lượng nguyên khí dâng trào trong cơ thể, đã đạt đến tam tinh Võ Sư!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom