• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời (3 Viewers)

  • Chương 95

"Sao?" Tầm mắt của anh, di chuyển về từ trong ao sen, hướng về đôi mắt đẹp tuyệt trần đang tỏa sáng của cô.

Anh khẽ cúi đầu nhìn cô, một đôi mắt sáng trong sáng trong, hình như muốn nói gì, lại vào thời khắc mấu chốt, đôi môi lại nhẹ nhàng mím lại, cũng không có lập tức mở miệng, hình như bắt đầu suy ngẫm lên cái gì đó.

Anh cũng không có quấy rầy cô, mà lẳng lặng tiếp tục ngắm cô, chờ cô nói ra ý nghĩ của mình.

Cô suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ nhàng mở miệng nói, "Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức. Hoa sen duyên dáng mà không quá tươi đẹp, chính là một loại đẹp tự nhiên siêu phàm thoát tục, vẻ đẹp chân chính là không chải chuốt quá nhiều, mùi thơm của hoa sen nhẹ nhàng lại đặc biệt, vậy em sẽ dùng hoa hồng cùng cam quýt để điều họa mùi hương của nó, một loại mùi thơm là quyễn rũ, một loại mùi hương khác là mát mẻ, vừa vặn làm nổi bật lên mùi hương thơm ngát của hoa sen, cũng phù hợp với hình tượng của Ninh Uyển."

Ngày đó khi Ninh Uyển quay quảng cáo trong bồn tắm, biểu diễn cũng chính là loại ẩn ý này, vừa vặn phù hợp.

Nghĩ tới đây, cô không nhịn được nhỏ giọng thở dài một câu, "Khó trách Ninh Uyển có thể trở thành ảnh hậu, hình tượng khí chất của cô ấy, quả thật đặc biệt, hòa trộn giữa hai con người, trang điểm đậm, thì có vẻ đẹp đầy quyến rũ, mê hoặc lòng người, trang điểm nhẹ nhàng tươi mát, lại có thể hiển lộ ra vẻ thanh thuần thoát tục của cô ấy."

Người đàn ông nghe thấy, những gì cô nói đều là điều hương, hỏi cô, "Có linh cảm rồi sao?"

Cô dùng sức gật đầu, "Vâng, chẳng những có linh cảm rồi, cũng đã có phương án sơ bộ rồi." Mùi hương quý mới của Mỹ phẩm Cẩm Tú, sẽ lấy hương sen làm chủ đạo

Thơm mà không ngán, nhất định có thể lấy được sự yêu thích của đông đảo phái nữ, hơn nữa còn cũng với hình tượng khí chất của Ninh Uyển không mưu mà hợp.

Hoàn thành xong một quý này, cũng coi như là báo đáp đối với Tần Khôn, sau đó cô sẽ phải thương lượng lại với Tần Khôn, chọc thủng tầng sương mờ. Cô như lạc vào cõi thần tiên, tiếp tục suy nghĩ, vẫn đang sững sờ mất hồn, cho đến lúc cô gái bán nhà đứng ở cửa ra vào tươi cười rạng rỡ gọi cô, "Ngài ấy đã đi xuống nộp tiền đặt cọc rồi."

Cô lấy làm kinh hãi, giật mình nhìn xuống tay của mình, đã trống không, bên cạnh cũng đâu còn bóng dáng của anh.

Người đàn ông này, lại phải đi đặt cọc nhanh như vậy, cũng bởi vì một ít linh cảm này, cô đuổi theo, lại thấy anh từ đối diện đi tới.

"Anh. . . . . ." Cô cắn môi, nhưng không biết mở miệng như thế nào.
"Không hài lòng sao? Vậy chúng ta lại xem cái khác." Người đàn ông tiến lên, cầm tay của cô, hỏi cô.

Cô hơi mơ hồ, không thể nói hài lòng không hài lòng, nhưng nếu đã nộp tiền đặt cọc, cô cũng không cảm thấy không hài lòng, cũng chỉ phải gật đầu, bước theo cô nhân viên bán nhà đi ra ngoài.

Một tòa biệt thự ngay đầu có một ao nước, trồng chút thực vật Thủy sinh kỳ lạ, lá tròn khổng lồ mang theo răng cưa, mọc thẳng đứng ngay ngắn một vòng bên bờ, lộ ra màu đỏ sậm phía sau.

Cô chưa từng thấy qua loại thực vật này, cảm thấy mới lạ, huống chi cô là Điều Hương Sư, giỏi về nghiên cứu mùi hương khác nhau, tiếp xúc với mùi hương mới, cô cảm thấy đây là phát hiện mới, không khỏi đi chuyển bước chân, chạy về phía bên kia, hít sâu mùi thơm của loại thực vật kỳ lạ này.

Cô nhân viên bán nhà nhận được một đơn hàng lớn, mặt mày hớn hở, dọc theo đường đi đều đứng gần Lục Duật Kiêu, mặc dù Lục Duật Kiêu không chịu nổi sự quấy rầy này, nhưng vẫn dằn lại tính tình, Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân trở về.

Đi được một nửa đường, anh nghe thấy có người sau lưng thét chói tai, còn có âm thanh rơi xuống nước "Phù phù" nữa.

Quay đầu nhìn lại, cả người Cố Tử Mạt đã trượt vào hồ nước, vẫn còn ở ra sức quấy đạp, bọt nước văng khắp nơi, vừa sặc nước vừa hoảng sợ kêu cứu, tiếng kêu gọi, đã trở nên rời rạc.

Lúc này Lục Duật Kiêu biến sắc, mấy bước chạy tới, phi thân nhảy vào trong ao, xải hai ba cái nhào tới bên người cô, một cánh tay bắt ngang ngực xuyên qua hai cánh tay của cô ôm lấy cô, quát lên, "Nắm chặt!"

Cố Tử Mạt bị nước làm cay mắt, hoàn toàn không nhìn thấy người đến, chờ đến khi nghe được tiếng của anh, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng vậy, lập tức bám chặt vào cánh tay của anh, mặc cho anh mang cô bơi lên bờ.

Vì bờ hồ có một tầng cỏ xỉ rêu rất dày, nên anh phải mất sức lực rất lớn, mới kéo được cô lên bờ.

Hai người đều được ướt sũng, trên người ướt chèm nhẹp nhỏ nước, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, quá mất mặt.

Cố Tử Mạt lau tóc của mình, vén sang một bên, sau đó vừa nhìn anh, liền bật cười ' phốc ' một tiếng, không hề nể mặt anh một chút nào.

Chủ yếu là vì nhìn anh quá buồn cười, nơi bả vai còn treo một cây Thủy Thảo, mà áo t shirt của anh cũng bị cô lôi kéo đến mức gần như đã biến dạng, kỳ cục dính ở trên người, cực kỳ nhếch nhác.

Cô vươn tay, hất cây thủy thảo xuống giúp anh, trêu tức nói, "Lục thiếu, trên người mọc cả cỏ rồi."

Anh thấy cô vừa mở miệng đã trêu trọc anh, sắc mặt tái xanh, lại thấy cô nhân viên bán nhà đang vội vàng đi về phía này, anh không muốn để cho người khác nhìn thấy chuyện cười của anh, ngang ngược kéo cô đến sân cỏ bên cạnh, núp ở phía sau gốc cây, thở hổn hển dạy dỗ cô, "Chuyện gì xảy ra với em vậy, chúng ta đang đi cùng nhau, trong phút chốc anh không chú ý, thì em đã nhảy ngay vào trong ao nước rồi, em đi bộ cũng không nhìn đường, có phải hay không!"

Cố Tử Mạt nhớ lại tình hình vừa rồi, không khỏi hốt hoảng giải thích, "Anh cũng không phải không biết, em cầm tinh con chó đâu, thích ngửi mùi hương, em nhất thời mất hồn, liền rớt vào."

Bốc hơi một lúc, chỉ chốc lát sau, trên người bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo, bị anh giáo huấn như vậy, cô mới cảm thấy sợ, vừa rồi nếu không được phát hiện kịp thời, có lẽ cái mạng nhỏ của cô đã mất rồi ô hô.

Nghĩ tới đây, lại sợ hãi một trận, không nhịn được siết chặt cánh tay của anh, chết cũng không chịu buông.

Cánh tay của anh rắn chắc nở nang, cô dần dần có lại cảm giác an toàn, phục hồi tinh thần lại vừa hoàng vừa sợ, lại thêm xấu hổ, túm lấy cổ áo của anh, chỉ còn lại âm thanh nức nở.

Cô rơi xuống nước, chính là ướt sũng, gặp phải cảnh ngộ uy hiếp đến tính mạng, khẳng định khó coi chết đi được, không giống như Ninh Uyển, dáng vẻ ưu nhã nằm trong bồn tắm, đâu đâu cũng là cảnh đẹp.

Hai hình ảnh đối lập, khẳng định là cô cực kỳ kém rồi, không chừng còn bị anh giễu cợt như thế nào ở trong lòng đâu.

Anh cảm nhận được sự khẩn trương của cô, dùng sức ôm chặt cô, nhỏ giọng nói, "Không sao, bây giờ không sao rồi, anh đây, có anh ở đây rồi." Sưc lực của anh rất lớn, lại dùng sức rẩn thận dè dặt.

Mùi cỏ xanh mát mẻ giống như lạnh lại giống như ấp áp, cách một lớp áo ướt đẫm, truyền tới cơ thể đang dần dần bình ổn khiến cô run rẩy.

Anh nhẹ nhàng lau đi vệt nước trên mặt giúp cô, hình như đang cười, lại giống như đang lầm bầm lầu bầu, "Em giống như khóc không phải là khóc như vậy, khó coi, bình thường cũng đẹp mắt hơn so với NInh Uyển."

Cố Tử Mạt nghe anh nhắc tới Ninh Uyển, tức giận bị khơi lên, hận anh không thể biến mất ngay lập tức, "Anh nói ra sự thật đi, anh cảm thấy em không bằng Ninh Uyển, anh còn nói mình không thích Ninh Uyển, đây là có ý gì chứ!"

Anh ôm chặt hông của cô, nhướng lông mày, "Nói chuyện muốn bằng lương tâm, anh rõ ràng đang an ủi em, hơn nữa lời kia của anh, rõ ràng là nói em đẹp mắt hơn so với Ninh Uyển. Lại nói, cho tới bây giờ anh đối với em đều là toàn tâm toàn ý, trong lòng không chứa được người khác."

Cô chỉ cảm thấy anh nguỵ biện, lại nghĩ tới tin tức buổi sáng, cô lại thút thít, "Ninh Uyển lại lợi dụng anh tạo tin tức, em đều thấy được! Nếu như không có anh ngầm cho phép, cô ta làm sao dám dùng anh để tạo tin tức chứ!"

Anh dở khóc dở cười, "Truyền thông đưa tin, đại đa số đều là không có căn cứ, điều này sao có thể tính được chứ, chúng ta đừng đi so đo cái đó, nếu như em để ý, anh sẽ gọi điện ngay cho Ninh Uyển." Nói xong, người đàn ông liền tìm điện thoại di động.

Cố Tử Mạt khó khăn gật đầu một cái, sau đó lại phản ứng kịp, vội vàng đè tay của anh lại, ngăn cản anh, "Đừng gọi, nếu anh gọi điện thoại cho cô ta, chính là em đã tạo cơ hội để hai người tiếp xúc rồi!" Ninh Uyển mà biết là như vậy, chẳng phải sẽ giễu cợt cô đến chết.

"Em chắc chắn chứ?"

Cố Tử Mạt ôm hận gật đầu một lần nữa, lại nghĩ đến vừa rồi ngu xuẩn rơi xuống nước, cực kỳ ảo não, "Vừa rồi là em không đề phòng, lại quá nhập thần, thật là lỡ một bước chân thành thiên cổ hận. . . . . ."

Lục Duật Kiêu ôm chặt cô, cười đến trong lồng ngực đều là tiếng vang ông ông, "Xem ra sau này, anh phải tự mình làmcận vệ của em, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn của em được."

Có gió thổi qua, cô lạnh run một trận, lắc lư cánh tay của anh, "Chúng ta hãy tìm một chỗ để thay quần áo đi, cứ phơi nắng như vậy cũng không phải là biện pháp." Nói xong, ánh mắt của cô liếc về phía áo của mình.

Áo sơ mi màu sáng, sau khi thấm nước, bộ ngực đột ngột đứng thẳng, hơi giống như đang ở trần vậy .

Hiển nhiên người đàn ông cũng ý thức được cái vấn đề này, nhướng mày, kéo cô vào lòng chặt hơn, một đường ôm lấy cô, dán chặt vào lồng ngực của mình đi ra ngoài.

Hai người tìm một khách sạn ở gần đây, Lục Duật Kiêu phân phó người chuẩn bị cồn cùng bông băng.

Nhân viên phục vụ rất nhanh đưa đến, người đàn ông đổ cồn lên bông băng, rồi xắn tay áo lên cho cô.

Lúc trèo lên bờ, sức tay của cô không đủ, chịu không ít đau khổ, làm trầy hết cả cánh tay.

Cô cũng cảm giác thương thế của mình có chút thê thảm không nỡ nhìn, có chút không muốn để anh nhìn, vội vàng ngăn anh lại, "Em tự mình làm là được."

"Em tự lau?" Lục Duật Kiêu ngừng hai giây, gật đầu một cái, "Được thôi."

Tự cô soi gương lau cồn, đau đến nước mắt lưng tròng, lau xong cầm lọ cồn sát trùng đi tìm anh, "Anh cần dùng sao?" Anh có bị thương không, cô cũng không biết.

"Cần." Người đàn ông nói xong, liền cởi áo, nửa người trên để trần, chỉ mặc một cái quần dài mù sáng, anh ngồi lên ghế sa lon, cúi đầu kinh ngạc ngưng mắt nhìn ngực bụng của mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Cô bước tới xem, trên ngực bụng của Lục Duật Kiêu có mấy đường vết cắt rõ ràng, cô bỗng nhiên nhớ tới, lúc giãy giụa ở hồ nước, trong lúc vô tình móng tay đã vạch trúng anh, trước mắt nhìn thấy chính là kiệt tác của cô.

Trong lòng cô sinh ra áy náy cùng cảm kích, đi tới nhẹ nói, "Em giúp anh thoa thuốc ."

Lục Duật Kiêu rất nhanh nói, "Tốt."

Dáng người của anh cực tốt, cơ bụng phẳng lì rắn chắc, đây là cảm khái duy nhất lúc cô thoa thuốc cho anh.

"Đau." Người đàn ông nắm tay đang cầm bông băng của cô, mày nhíu lại .

Cố Tử Mạt nghi ngờ, hai lần trước đó đó, anh vì cứu cô mà bị thương, vết thương chảy nhiều máu như vậy, anh không có kêu đau, lần này lại kêu đau, ở đây nhất định có lừa gạt rồi.

Tay của cô dừng một chút, nghiêng đầu đi nhìn vào mặt anh, hỏi, "Đau thế nào?"

"Cồn sát trùng làm anh đau." Người đàn ông nói.

Mặc dù là đối đáp trôi chảy, nhưng lại là lạc đề.

Cô cảm thấy không hề có tý sức thuyết phục nào, nhớ tới lần trước, anh nhịn đau để bác sỹ Tần trực tiếp xé quần áo ra, so sánh với cái này, quả thật là một cái trên trời một cái dưới đất, cô rôt cuộc cũng hiểu, anh lại đang muốn lấy được đồng tình.

Thở dài, nể tình anh đã cứu cô vài lần, cô đành phải dằn lại tính tình, hỏi anh, "Vậy làm sao bây giờ, cồn sát trùng trừ độc, cũng khó tránh khỏi sẽ hơi đau một chút."

Người đàn ông nhếch môi, "Dùng miệng thổi thổi giúp anh một chút."

Cô cau mày, rõ ràng không quá nguyện ý, "Anh là trẻ con sao? Thổi một chút liền hết đau? Chơi loại trò chơi của trẻ con này, có thấy ngây thơ hay không!" Người đàn ông này, thật giống trẻ con, không có việc gì thì tìm cô đòi đường ăn.

"Điều này cũng có nguyên tắc khoa học ở bên trong, ngoan, lão bà, dùng miệng thổi giúp anh một chút đi." Anh khom lưng, ghé sát bên tai cô, dụ dỗ cô.

Bên tai cô ngứa ngáy, không làm sao được, không thể làm gì khác hơn là phát động quai hàm, cúi đầu thổi thổi giúp anh.

Vừa vặn lúc này, nhân viên phục vụ gõ cửa đi vào, "Thưa ngài, canh gừng mà ngài muốn."

Vừa đúng thấy một màn này, lập tức xoay mặt sang một bên, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Hai vị xin tiếp tục, xin tiếp tục. . . . . ." Nói xong cũng không kịp để đồ xuống, đóng cửa, chạy như bay đi.

Chạy còn rất nhanh, giống như là phi mao thối, Cố Tử Mạt muốn bắt anh ta lại giải thích một phen, đã không còn kịp rồi.

Lục Duật Kiêu hình như cảm thấy rất thú vị, cười như không cười, giống như đang thưởng thức phản ứng của cô.

Hôm nay thật là chịu đủ rồi!

Cô ngay cả cổ cũng sung huyết đỏ bừng, nhanh chóng đỏ chút cồn lên bông băng, dùng bông băng hung hăng lau lên vết thương của anh, hung hăng hỏi anh, "Còn đau không!"

"Đau --" người đàn ông bị đau, chân mày nhíu sâu hơn, "Lần này là đau thật."

"Chính là để cho anh đau thật!" Cô tức giận cắn răng nói, lại dùng lực cắn ra tiếng, hỏi, "Lần này, có muốn thổi một chút nữa hay không đây!"

Người đàn ông bật cười, cầm lấy tay cô đang làm loạn, mập mờ không chịu nổi cười cô, "Đổi một loại phương pháp thổi một chút cũng không tồi."

"Anh --" cô quả thật xấu hổ chịu không nổi, dưới chân dùng sức, đạp anh một cước, nói: " cút ngay, lưu manh đáng chết!"

Nụ cười trên mặt người đàn ông càng sâu, "Anh biết ở đây em thấy xấu hổ, buổi tối chúng ta về nhà, có thể suy nghĩ thử một chút."

Cố Tử Mạt bị anh trêu đùa không chịu được nữa, ném bông băng cồn sát trùng đi, đưa tay đẩy anh ra, "Anh tự mình bôi đi, em mặc kệ !"

Người đàn ông thấy cô thật sự tức giận, không tiếp tục làm khó cô nữa, buông cô ra, bản thân đi sang một bên lau cồn sát trùng.

Cô ở bên cạnh, nhìn anh bôi thuốc, bắt đầu phân phó anh, "Anh nói, lấy công chuộc tội, anh đi bưng canh gừng đi, vừa rồi nhân viên phục vụ cũng bị anh hù chạy mất rồi."

Vừa rồi nhất định là bị hiều lầm, cô mới không có mặt mũi không có thể diện gặp lại người nhân viên phục vụ đó, chỉ có thể để cho anh đi lấy.

Lục Duật Kiêu ngã ngửa, chỉ có thể thuận theo đi ra cửa.

Cửa mở ra lại đóng lại, Cố Tử Mạt thấy anh đã đi ra cửa, đi tới bàn nhỏ bên cạnh, xem điện thoại di động của bọn họ.

Bọn họ cùng rơi xuống nước, điện thoại di động chỉ có thể dùng máy sấy hong khô, vừa rồi vẫn dùng máy sấy để hong khô, bây giờ đã khô rồi, cô mở máy lên giúp anh.

Vừa mở máy ra, trên di động của của anh có một tin nhắn hiển thị --"i-miss-you."

Cố Tử Mạt sợ hết hồn, xem người gửi tin nhắn đến, Lục Duật Kiêu chỉ lưu với một chữ 'y', đơn giản, rất khiến người khác phải suy đoán.

Cô hơi hối hận vì đi xem điện thoại di động của anh, tắt máy cho anh, mở điện thoại di động của mình.

Mới vừa mở máy, thì có điện thoại của Diệp Nhất Đóa gọi đến, cô không chút suy nghĩ, liền nhận, "Nhất Đóa."

"Tử Mạt, cuối cùng thì chị cũng nghe điện thoại, vừa rồi em gọi cho chị mấy lần, chị đều không có nhận đâu." Tiếng của Diệp Nhất Đóa, từ đầu kia đùng đùng truyền đến.

"Điện thoại di động rơi vào trong nước, bây giờ mới có thể mở máy lại bình thường được, thế nào? Có chuyện gì không?"

"Thật ra thì không có chuyện gì..., chính là lần trước chị nói đến Lâm Nhược Thủy, em có nhớ lại một ít."

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom