• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời (3 Viewers)

  • Chương 93

Anh vẫn đứng tại chỗ, lẳng lặng chờ cô tiến hành xong một loạt động tác, cho đến khi cô cất thuốc tránh thai đi xong, mới đến gần cô, vươn tay vén tóc của cô sang một bên, ôm lấy eo cô từ phía sau, cảm thấy cô cứng ngắc trong chốc lát, sau đó trở nên thuận theo cùng nhu thuận.

Mặt vùi vào cổ của cô, anh ngửi được lúc này trên người của cô còn dính mùi vị của anh.

"Thức dậy làm gì?" Anh hỏi.

Tay nhỏ bé của Cố Tử Mạt hơi lạnh lẽo, đặt lên hai tay của anh đang đặt bên hông mình, nhỏ giọng đáp, "Đột nhiên khát nước, muốn uống chén nước." Ánh mắt như có như không bay tới cửa phòng bếp.

Anh đã đứng ở cửa một lúc lâu rồi mới bước vào sao? Hay trực tiếp đi vào? Có thấy được hay không?

Những thứ này, đều là lo lắng của cô.

Anh cười ấm áp một tiếng, sau đó lại hôn lên cổ mịn màng của cô, thở ra khí nóng phun tại cổ của cô, "Lần sau nếu em khát nước, anh nguyện ý cống hiến sức lực vì em."

"Cam tâm tình nguyện?"

"Đúng vậy." Quay Cố Tử Mạt ở trong ngực mình lại, mặt của cô vẫn còn đỏ ửng, có thể là di chứng sau khi kích tình, ánh mắt đen sáng ngời của Lục Duật Kiêu mang theo đường cong, "Em đã nói muốn trừng trị anh... đương nhiên anh muốn biểu hiện tốt một chút, lấy công chuộc tội chứ, về sau những việc vất vả trong nhà, đều phải để lại cho anh, biết không?"

Cố Tử Mạt nghe lời của anh, cảm thụ giọng điệu của anh, trong lòng nhận định anh không thấy được gì, lại nghe anh nhắc tới lấy công chuộc tội, cô không khỏi vui vẻ, khóe miệng liền không cầm được nâng lên.

Đôi tay vòng qua eo tinh tế của anh, vùi mặt vào trong lòng anh.

Gương mặt xuyên thấu qua áo sơ mi thật mỏng, dán chặt lên da thịt của anh, tham lam ngửi mùi hương trên người anh, "Được, việc nặng dơ bẩn đều giao cho anh, thì em có thể một bộ nhàn rỗi rồi, anh không được đổi ý là tốt rồi."

Lục Duật Kiêu cũng đưa tay ôm chặt cô, "Dĩ nhiên sẽ không đổi ý, lời hứa hẹn với em, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

Một câu trả lời chắc chắn rõ ràng, trogn nháy mắt Cố Tử Mạt đỏ bừng hai má, gật đầu một cái, "Em tin anh."

Lục Duật Kiêu nghe vậy không nói gì, chỉ nắm cả hai tay của cô chặt hơn nữa.

Lúc này, nói quá nhiều ngược lại thành gượng ép.

Cô tựa vào trong ngực của anh, ngửa đầu nhìn về phía anh, chiếm lấy cánh mắt của Lục Duật Kiêu, nói, "Có lẽ tất cả mọi người sẽ nói, em không xứng với anh, có lúc, ngay cả chính bản thân em, đều cảm thấy anh quá xa. Lúc chúng ta mới vừa quen nhau, anh cũng từng tiếp xúc qua với người nhà họ Cố, cho nên cụ thể tình hình gia đình em, anh cũng biết rồi đấy. Nhà họ Cố nhận nuôi em, là muốn coi em như một công cụ thuần túy để kết thân, có thể. . . . . . Có thể còn có khả năng điều hương xuất chúng của em nữa , hơn nữa quan hệ của các thành viên trong nhà họ Cố, cũng rất tế nhị, Cố Trình Đông dọn ra ngoài ở, nói trắng ra là xây dựng một gia đình khác, chỉ là không có đảm bảo của hôn nhân mà thôi, mà Cố phu nhân, bà ấy là dân cờ bạc nổi tiếng trong giới rồi. Nói tóm lại, bề ngoài nhà họ Cố rất thể diện, trên thực tế là xấu xa không chịu nổi, thối tha tới cực điểm. Lục Duật Kiêu, thông gia như vậy nói ra cũng không dễ lọt tai, có lẽ sẽ ảnh hưởng hình tượng của anh, thậm chí là hình tượng của nhà họ Lục các anh, anh xác định, có nhân tố bất lợi như vậy, anh vẫn có thể đối xử với em như lúc ban đầu chứ?"

Lục Duật Kiêu lẳng lặng nghe xong, sau khi Cố Tử Mạt dừng lời lại, anh không nói gì, cô nhìn vẻ mặt anh không chút biểu tình, tâm không khỏi căng thẳng.

Cuối cùng anh cũng cười, đưa tay đặt tại nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của cô, từ từ vuốt lên, "Khẩn trương? Hiện tại trong lòng em rất sợ anh không cần em, phải hay không?"

Cố Tử Mạt bị nhìn thấu, nghiêng mặt sang bên, thầm mắng mình không có tiền đồ.

Lục Duật Kiêu thấy cô như vậy, vội vàng nói, "Gia đình không bình thường giống như nhà họ Cố, mặc kệ là ở tầng lớp thượng lưu trên cao, hay là đang tầng lớp dân chúng thấp nhất, đều tồn tại rất phổ biến, nhất là trong vòng luẩn quẩn của anh, rất nhiều gia đình cũng chỉ đang duy trì vinh quang bề ngoài mà thôi. Về phần lợi dụng kết thân giữa trai gái để đổi lấy lợi ích, gia đình làm như vậy còn thiếu sao? Bao nhiêu cha mẹ an bài việc kết hôn mua bán, không phải đều là hướng về phía lợi ích sao? Những tình huống này, anh thấy nhiều lắm, nhưng em yên tâm, nhà họ Lục vẫn luôn phản đối làm ăn kết thân, đề xướng tự do yêu đương."

Cô mở to hai mắt, bình tĩnh nhìn về phía anh, trong mắt chứa đầy hoài nghi, "Anh. . . . . . Anh không có lừa gạt em chứ?"

Vừa rồi Kiều Tử Hoài đến giễu võ dương oai một trận, không phải cô không để ở trong lòng, mà là vì để cho Lục Duật Kiêu an tâm, mới kiên quyết làm cho Kiều Tử Hoài rời đi như vậy.

Trên thực tế, từ trong những lời nói đó của Kiều Tử Hoài, bản thân cô cũng ngẫm ra một vài chuyện, lực cản giữa cô và anh, rất có thể là đến từ phía nhà họ Lục.

Nhà họ Lục gia lớn sự nghiệp lớn, sẽ thừa nhận cô sao? Đây là vấn đề mà cô quan tâm nhất.

Người đàn ông nghe xong, lắc đầu một cái, "Không có lừa em, nhà họ Lục tuyệt đối không có ý kiến về việc địa vị xã hội cao hay thấp."

"Ừ." Cô suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói, "Anh giấu giếm thân phận, lừa gạt em một lần, ngàn vạn đừng làm như vậy lần thứ hai, em không chịu nổi, em. . . . . . Trước kia, em đã từng chịu quá sự tổn thương của loại vết thương này một lần rồi."

Tâm của người đàn ông, đột nhiên căng thẳng, lấy tay vỗ vỗ phần lưng của cô, "Sau này anh sẽ không lừa dối em nữa."

"Em từng chịu đựng bị lừa dối một lần, loại cảm giác đó, làm cho em hít thở không thông, để cho em hận không được. . . . . . Hận không được. . . . . ." Nhớ tới chuyện xấu hổi khiến cho cô đau khổ nhất đó, cô chỉ cảm thấy máu toàn thân tuôn hướng cổ họng, tay chân lạnh lẽo, cổ họng lại sưng lên vô cùng đau đớn, âm thanh khàn khàn, câu nói kế tiếp, muốn nói lại không muốn nói.

Gắng gượng sắp xếp lại những từ ngữ tiếp theo, cô lấy tay vòng thật chặt qua lưng anh, dùng hết dũng khí, nói: " Trước kia lúc em học đại học, có một nam sinh điên cuồng đuổi theo em, anh ta là cái chủng loại mà tất cả sinh viên nữ đều sẽ thích đó... Chàng trai như ánh mặt trời, nụ cười của anh ta thật ấm áp rất mê người, dưới sự theo đuổi cuồng nhiệt của anh ta, một người chưa từng trải qua tình yêu như em, rất nhanh sẽ thích anh ta. Nhưng tiệc vui chóng tàn, vào lúc thậm chí em còn nguyện ý dâng tặng bản thân cho anh ta, thế nhưng anh ta lại bắt cá hai tay, còn hung hăng vứt bỏ em. Lúc đó em rất ngu rất ngu ngốc, cho là em làm sai cái gì, tâm tình em suy sụp suy nghĩ ba ngày ba đêm, đi tìm anh ta hỏi em sai ở chỗ nào, lúc đó ở trước mặt rất nhiều người, anh ta đuổi em đi, em da mặt mỏng, liền đi, nhưng nói gì, em cũng không tin tưởng, bọn em thật sự chia tay, sau đó dưới sự giật giây của bạn bè, em lại đi tìm anh ta một lần nữa, cố gắng làm rõ ràng hiểu lầm trong đó. Một lần kia, em vứt bỏ hết mặt mũi đi tìm anh ta, lại nhìn thấy người nhà họ Cố chạy đến, cúi đầu khom lưng trước mặt anh ta, sau đó mang em về, ra sức dạy dỗ một trận, còn nhốt em vào phòng."

Lục Duật Kiêu ngơ ngẩn, "Dạy dỗ em? Còn giam cầm?"

Đoạn chuyện xưa này, vì Kiều Tử Hoài, anh cũng gián tiếp biết một chút, đối với việc Cố Tử Mạt kể lại chuyện cũ, cũng có chuẩn bị tinh thần một chút rồi, nhưng anh lại ngàn vạn lần không ngờ được, ở đây còn có một đoạn đen tối như vậy.

Cố Tử Mạt bi thương tựa vào trong ngực của anh, bả vai run dử dội hơn, "Về đến nhà, trong lời giáo huấn đau thương đó, em mới biết được những chuyện ngấm ngầm phía sau. Nhà họ Cố sau khi biết được em đang đi lại với một nam sinh bình thường, đương nhiên là miễn cưỡng, bọn họ không muốn đối chọi gay gắt với em, liền nghĩ cách đến cảnh cáo anh ta, nói một nam sinh bình thường như anh ta dám đến quyến rũ em, bọn họ còn lừa gạt anh ta, nói em đã có một vị hôn phu với gia thế cực kỳ tốt, ở bên cạnh anh ta chỉ là nhất thời, chỉ là vui đùa một chút thôi. Nhưng, cuộc sống chính là một vở kịch vui, người nam sinh kia, hoàn toàn không phải con trai của một gia đình bình thường gì cả, ba anh ta là ông lớn trong giới chính trị, mà anh ta vì khiêm tốn, mới dùng tên giả ở trường học, người khác cũng không biết. Anh ta nghe được lời nói của người nhà họ Cố, suy nghĩ một đêm, liền đi tìm Cố Trình Đông, nói có thể cho nhà họ Cố một vài lợi ích, nhưng điều kiện tiên quyết là, để cho anh ta tiếp tục lui tới với em, nhưng cùng lúc, anh ta lại cảnh cáo Cố Trình Đông, nói anh ta đối với em, cũng chỉ là một thoáng vui đùa, chơi chán thì sẽ bỏ rơi. Còn em thì sao, dưới tình huống không rõ chân tướng, còn năm lần bảy lượt đến dây dưa với anh ta, đương nhiên người nhà họ Cố sợ em đắc tội với vị thiếu gia có bối cảnh rất sâu này, bọn họ lấy đại cục làm trọng, liền giáo huấn em một trận, còn nhốt em trong phòng hơn một tuần lễ, sau đó, bọn họ còn sợ em gây chuyện, mạnh mẽ đưa em ra nước ngoài. Bên ngoài cũng rất nhiều người khen ngợi nói, Cố Trình Đông đưa con gái lớn của mình ra nước ngoài học điều hương, nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ sợ là em lại dây dưa cùng với người nam sinh kia thôi."

Lục Duật Kiêu vuốt khuôn mặt tái nhợt của cô, tỉ mỉ hôn lên trán cô, thử để cho cô bình ổn lại tâm tình, từ từ an ủi cô nói, "Đừng sợ nữa, cũng đừng nghĩ nữa, chuyện năm đó, Cố Trình Đông bọn họ không cho em làm chủ, hiện tại anh cho em chỗ dựa, người năm đó thương tổn em là ai vậy!" Hiện tại anh hận không thể nghiền nát xương người kia thành tro.

Cố Tử Mạt trực tiếp nói không ra lời, chỉ hô hấp thật sâu, chuyện này, giấu ở đáy lòng thật lâu, mấy năm qua vẫn tránh né theo bản năng, nhưng nửa đêm nằm mơ, vô số lần cô mơ thấy tình cảnh đó.

Nụ cười của người nam sinh kia, cùng khuôn mặt dữ tợn của người nhà họ Cố thay nhau xuất hiện, mỗi lần nằm mơ, đều khiến cô giật mình mồ hôi đầy người.

Hôm nay, những chuyện cũ chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy khó khăn cũng đã bị nói ra, giống như xé ra tầng tầng băng gạc bó buộc, lộ ra vết thương bị thối rữa vậy, be bét máu, một cảnh vô cùng thê thảm.

Anh ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng vuốt sống lưng cô, "Được, bây giờ em không muốn nói thì đừng nói, sau này em không muốn nói, thì anh cũng sẽ không nhắc đến. Thả lỏng, đừng sợ, chuyện đều qua rồi."

Qua hồi lâu, cuối cùng hô hấp của cô cũng khôi phục như thường, "Hà Ân Chính cũng đã từng nhắc đến anh ta, Hà Ân Chính cũng biết, nhưng em cũng cảm thấy, chuyện đã là quá khứ rồi, nếu sau này Hà Ân Chính tới tìm anh, cũng xin anh hãy đuổi anh ta đi, không cần để ý lời nói của anh ta." Cuộc đời này của cô, không muốn nhìn thấy người kia nữa.

Anh hôn nhẹ lỗ tai của cô, gật đầu một cái, nói: " Anh sẽ làm theo lời em nói, Hà Ân Chính vừa tới, thì anh sẽ đuổi anh ta đi ngay."

"Nhưng em lại sợ người khác, mọi người của nhà họ Cố đều không phải là kẻ dễ bắt nạt, bọn họ lợi dụng em làm tổn thương anh, quả thực là dễ như trở bàn tay." Diện mạo của người nhà họ Cố, cô đã kiến thức vài chục năm, bọn họ nếu là biết được thân phận của Lục Duật Kiêu, muốn ép buộc ra một chút sự tình, quả thật không thể tưởng tượng.

"Tử Mạt, em không phải lo lắng quá nhiều, nhà họ Cố không tốt, đây không phải là lỗi của em, anh cũng sẽ không vì vậy mà ghét bỏ em. Tuy rằng người nhà họ Cố sẽ không từ thủ đoạn, nhưng mà anh cũng không phải đối tượng mặc cho bọn họ xoa nắn, nếu như bọn họ mượn tên tuổi của anh làm xằng làm bậy, anh cũng thể chế trụ bọn họ, không đến nỗi ảnh hưởng đến anh, cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta. Em nói làm hại đến anh, đối với anh mà nói không tính là cái gì." Dừng một chút, anh lại bổ sung nói, "Từ lúc anh giả trang chính mình đến làm quen với em, thì anh đã chưa từng nghĩ sẽ bởi vì lý do gì đó mà buông tha em rồi."

Cố Tử Mạt nhẹ nhàng thử đẩy anh ra, nói, "Cám ơn anh, nhưng, hạnh phúc mà anh muốn, cùng hạnh phúc mà em muốn, có lẽ cũng không phải một dạng, anh còn nhớ rõ trước kia em đã nói sao? Em nghĩ muốn chính là cái loại hạnh phúc bình thường, chỉ thuần túy thôi."

Đôi tay Lục Duật Kiêu đè bả vai của cô lại, lần nữa ôm cô vào ngực chặt hơn, nói: " Đúng là không cùng một dạng, nhưng cũng không kém nhiều, cuộc sống hạnh phúc mà em nói, anh cũng đã biết, giống như lần chúng ta đến thôn Thải Thạch đó, cũng rất hài hòa cũng rất tốt. Cùng ngươi sống chung một chỗ , là chính anh, mà không phải thân phận của anh."

Cố Tử Mạt không lên tiếng, nhưng thông qua nét mặt của cô anh cũng đã lấy được đáp án, thuận nước đẩy thuyền, "Anh và em kết hôn, là trải qua sự cân nhắc kỹ càng, không chỉ là rung động nhất thời, cùng với em, anh cảm thấy rất hạnh phúc, điều này là đủ rồi. Mà đối với em, cùng với anh, em không cần phải trở thành công cụ kết thân nữa, cũng vì vậy không cần sợ hãi bị người tính kế." Anh nói xong, kề sát vào cô, cái trán dán lên cái trán của cô, ánh mắt trở nên dịu dàng mà hấp dẫn, "Chúng ta tin tưởng lẫn nhau, cũng sống thật tốt, được không? Chúng ta cùng đi tìm, cái loại hạnh phúc thuần túy đó, được không?"

Nghe được cuối cùng anh nói đến khát vọng tốt đẹp, tim Cố Tử Mạt bịch bịch nhảy lên, ngón tay siết chặt lại buông ra, lặp lại mấy lần, thì thầm nói: " nhưng. . . . . . Nhưng việc đời khó liệu, người nhà họ Cố lại làm khó dễ anh thì làm sao bây giờ? Em. . . . . ."

"Tử Mạt, biết anh đau lòng em nhất là cái gì không?"

Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, "Cái gì?"

Nhìn thẳng vào ánh mắt tinh khiết của cô, thời gian như trở lại dáng vẻ cô lần đầu gặp gỡ, tinh khiết như vậy, không có nửa điểm tỳ vết nào.

Hai người gần nhau đến mức rõ ràng có thể nhìn đến ảnh ngược của bản thân trong ánh mắt của cô, giống như là sáp nhập vào toàn bộ thế giới của cô.

"Chỉ lo lắng vì người khác, mà chưa bao giờ suy nghĩ cho bản thân." Cô lặp đi lặp lại mấy câu này, đều là đang quan tâm anh, sợ anh bị người nhà họ Cố hãm hại, cô đơn thuần đối tốt với anh như vậy, làm cho anh cảm thấy ngọt ngấy, lại cảm thấy. . . . . . Sợ.

Cô nhóc này, không hiểu được ích kỷ, làm sao sẽ bảo vệ tốt mình chứ.

Cố Tử Mạt nghe xong, trong nội tâm khẽ động, nhưng mà trên mặt lại làm ra vẻ cáu giận, "Đây là anh đang nói em khờ đúng không?"

Anh cười nhẹ, đầu ngón tay điểm chóp mũi của cô một cái, "Đúng, nhưng em có thể khờ hơn chút nữa."

Ngồi xuống ôm lấy cô từ trên mặt đất, Cố Tử Mạt kinh ngạc ôm cổ anh.

Ôm cô đi tới phòng ngủ, động thủ cỏi bỏ áo ngủ trên người xuống cho cô, bỗng dưng, gò má của Cố Tử Mạt giống như bốc lên ngọn lửa, nóng lên.

Anh buồn cười, liếc nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cô, sau đó lại động thủ cởi xuống quần tây cùng áo sơ mi trên người mình, quả nhiên, nhiệt độ trên mặt cô lại tăng lên gấp đôi.

Anh nhẹ giọng cười, nói nhỏ bên tai bị đốt đến đỏ bừng của cô, "Đang suy nghĩ gì?"

"À? Không có. . . . . . Không có gì." Ánh mắt của cô nhìn loạn khắp nơi, mặc dù đã thẳng thắn thành khẳn với nhau rồi, nhưng bị anh lấy hết quần áo như vậy, lại nhìn thấy anh cởi hết quần áo của mình, thật đúng là khiến cô. . . . . . Khó có thể hưởng thụ.

Lục Duật Kiêu đương nhiên biết là cô e lệ, chồm người qua, ý xấu khẽ cắn vành tai của cô, lấy được một tiếng thét kinh hãi của cô.

Cô ai oán nhìn anh chằm chằm, anh chỉ cười đặt cô ngã xuống, cùng với cô cùng nhau chui vào trong chăn, "Trần truồng ôm em, anh thích hơn. Giằng co cả ngày, bây giờ cùng ngủ thôi, thời gian ngày mai của em, đều do anh sắp xếp."

Cô u mê trừng anh, "Sao lại do anh sắp xếp? Sắp xếp cái gì?" Người đàn ông này, tại sao lại trở nên bá đạo như vậy rồi.

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom