• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời (3 Viewers)

  • Chương 119

Cả người Lâm Yên Nhiên đều đang run rẩy , mỗi khi người đàn ông này đến cô, cô đều sẽ cảm thấy không rét mà run.

"Nhị thiếu, van xin anh, anh hãy bỏ qua cho tôi đi." Khóe mắt lăn xuống từng giọt như những viên trân châu, cô đau thương cầu xin anh.

Nghe vậy, trong mắt người đàn ông lóe lên, bóng tối âm hiểm khuếch tán, anh ta càng áp thân thể của cô lên tường, dường như muốn đẩy cô vào trong mặt tường vậy.

Âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai cô, "Tôi đã cảnh cáo em, không cho phép tiếp tục thích Lục Minh Tuyên nữa!"

Cô nghẹn ngào, lắc đầu, kiêng kỵ ngửa mặt nhìn về phía anh, "Tôi. . . . . ." Vào giờ phút này, cô không dám nói ra ý tưởng chân thật của mình, chỉ sợ nhất thời chọc đến anh ta, sẽ bị anh ta bóp chết ngay tại chỗ.

Nhìn người đàn ông đang lộ ra vẻ âm hàn tới cực điểm trước mắt, cô thật sự không cách nào liên hệ anh ta với người bạn đã từng chơi khá thân với mình trước kia được!

Kể từ lúc biết anh lãnh chí lại cố chấp, thậm chí còn có một mặt biến thái, thì cô sẽ không dám đến gần anh, ở nhà họ Lục, nàng hữu ý vô ý tránh xa anh, thậm chí lấy lý do bị bệnh, cả ngày trốn ở trong bệnh viện, nhưng anh ta chính là anh ta, vẫn cứ tìm tới được!
"A. . . . . ." Từ trong cổ họng người đàn ông bật ra một tràng cười lạnh lẽo, đe dọa nhìn đôi mắt ngập nước của cô, xé rách tâm sự của cô, "Biết vì cái gì bây giờ tôi mới tìm tới sao? Tôi không hề sợ trong mắt Lục Minh Tuyên sẽ có em một chút nào, bởi vì trong mắt anh ta hoàn toàn không có em, trong mắt anh ta, em chỉ là một cô em gái nhỏ ra vẻ đáng yêu thích khoe mẽ mà thôi! Ha ha, Lục Minh Tuyên sach sẽ, em cho rằng anh ta sẽ đụng vào đồ người khác đã chạm qua sao?"

"Đừng. . . . . . Anh đừng nói nữa, van anh!" Lòng của cô đang chảy máu rào rào, người đàn ông này lại vẫn tiếp tục đâm dao vào nó!

Người đàn ông cũng không thèm nghe lời nói của cô, cười lành lạnh, thu hồi tay phải, dùng ngón tay vuốt ve gương mặt của cô, "Trước kia không phải là không thừa nhận chuyện đêm hôm đó sao, hiện tại biết ngoan, thừa nhận rồi sao?"

Lâm Yên Nhiên khóc không thành tiếng, trên gương mặt của cô, có một loại đau đớn như bị dao cứa qua, cô không muốn nhớ lại đêm hôm ấy, không muốn trả lời, cố chấp muốn đứng dậy, lại bị anh ngăn lại mạnh mẽ hơn.

"Buông ra!"

"Nằm mơ!"

"Không nên như vậy, bí mật của anh, tôi sẽ không nói ra, tôi bảo đảm! Van anh, không cần quấn quýt lấy tôi nữa, tôi. . . . . ." Anh ta là cơn ác mộng của cô, cứ tiếp tục như vậy, thì người khỏe mạnh hơn nữa cũng sẽ phát rồ.

Nếu như thời gian có thể quay lại một lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không đi bắt gặp âm mưu của anh ta, như vậy thì sẽ không bị anh ta phát hiện, bị anh ta đè dưới thân!

Đúng như lời của anh ta nói đó là, chỉ có người phụ nữ của anh ta, mới sẽ không phản bội anh ta!

"Lâm Yên Nhiên, tôi không chỉ muốn em giữ kín như bưng, càng muốn em đâu!" Anh cúi người, dùng gương mặt mang theo vết sẹo vuốt ve gương mặt của cô, "Em là người phụ nữ đầu tiên không ngại vết sẹo trên mặt tôi, vậy đương nhiên em phải trở thành người phụ nữ của tôi! Cõi đời này, không có người phụ nữ nào mà tôi không có được, càng không có vị trí nào mà tôi không có được!"

Theo lời của anh ta, lông mao cả người cô lại dựng đứng hết lên, nước mắt cuồn cuộn, rơi thẳng xuống khuôn mặt của người đàn ông, "Tôi. . . . . . Không. . . . . ."

Cô cực kỳ hối hận, nếu sớm biết, năm đó một nụ cười lúm đồng tiền nho nhỏ, sẽ trở thành sự chấp niệm biến thái của người đàn ông này, thì bất kể như thế nào cô cũng sẽ không cười với anh ta!

Người đàn ông cảm nhận được người phụ nữ dưới thân run rẩy, một giây sau, tay của anh ta đã kéo váy của cô ra, cắn lên bả vai xinh đẹp tuyệt trần của cô.

"A. . . . . . Ô. . . . . ." Cô muốn ngăn cản anh, lại không thể kêu ra tiếng, chỉ có thể cứ vậy chịu đựng anh tàn sát bừa bãi.

Tròng mắt người đàn ông nhíu lại, nhân cơ hội đưa ngón tay vào trong cái miệng nhỏ của cô, mập mờ bỉ ổi nói, "Tư vị của cái miệng nhỏ nhắn này không tệ, tốt hơn so với trước kia nhiều lắm."

d~dan~lequy'don^

. . . . . .

*

"Lục thiếu, thật xin lỗi, chúng tôi vẫn bị anh Kiều vượt trước một bước ."

Ánh mắt Lục Duật Kiêu hình như bị dính vào màn hình Ipad, hít một hơi, hỏi ngược lại đối phương, "Cứ như vậy?"

Người đó lúng ta lúng túng, "Anh Kiều ra tay sớm hơn chúng tôi, cũng nhanh hơn so với chúng tôi, Lục thiếu, bây giờ vẫn tiếp tục tiến hành sao?"

". . . . . ."

Yên tĩnh, yên tĩnh thật lâu, sự yên tĩnh khiến người khác rùng mình, không ai dám cả gan mở miệng.

Diệp Nhất Đóa cùng ra ngoài không bao lâu, lại đụng phải trận thế này, vào thời điểm tất cả mọi người không dám khinh cử vọng động, cô còn giật giật, ghé đầu nhìn nội dung trên màn hình ipad một chút, cô cũng có chút há hốc mồm rồi.

Đây là tình huống gì!

Sau khi chân tướng bị làm sáng tỏ, nam chính anh hung cứu mỹ nhân, lại bị đổi thành Kiều Tử Hoài.

Năm phút trước, Kiều Tử Hoài đại diện điện ảnh và truyền hình Hoàn Á, triệu tập một buổi họp báo, đầu tiên là đứng ra lên tiếng ủng hộ Cố Tử Mạt, lên tiếng ủng hộ công ty TNHH mỹ phẩm Cẩm Tú, cũng biểu đạt, phản đối tin tức phỉ bang ác ý trong giới truyền thông, phản đối ngành mỹ phẩm dùng thủ đoạn ti tiện vì phá hủy đối thủ cạnh tranh!

Kiều Tử Hoài nói rõ, lần này sự kiện ' tin đồn kẻ thứ ba ', đơn giản là lời nói dối không có thật, hoàn toàn là công ty Cố thị, vì mở rộng phân phối sản phẩm mới của mình, sử dụng thủ đoạn cạnh tranh không đứng đắn!

Chỉ hướng đầu sỏ, thành công ty Cố Thị, cũng chính là Cố Trình Đông!

Diệp Nhất Đóa tự nhiên biết quan hệ của Cố Trình Đông và Cố Tử Mạt, mà bây giờ, Kiều Tử Hoài vì trợ giúp Cố Tử Mạt thoát khỏi lời đồn, thế nhưng lựa chọn tô đen Cố Trình Đông.

Sợ rằng sau khi tin tức này phát ra, chính là tin tức thế gia điều hương -- Cố thị cha con tàn sát.

Chờ Diệp Nhất Đóa hoàn toàn phản ứng kịp, liền thấy cảnh Lục Duật Kiêu nổi giận lôi đình với cấp dưới.

Cô không ngờ, Lục Duật Kiêu phong thái thướt tha phát giận, lại đáng sợ như vậy.

Cặp mắt giống như là hai đám lửa, chỉ cần ai nghĩ chết, đại khái có thể đến trêu chọc anh, bảo đảm đến lúc đó có thể chết niềm vui tràn trề!

Nhìn trước mắt một đám bị đánh ngã, Diệp Nhất Đóa rất khiếp sợ, đồng thời lại cảm thấy rất kích thích, thị giác cùng thính giác đồng thời hưởng thụ, hoàn toàn có thể thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ của cô!

Mà đến lúc Bùi Dực bị chịu phạt, thì cô lại không cách nào bình tĩnh xem kịch vui rồi.

Bình thường đều là cô khi dễ Bùi Dực, Bùi Dực lại bắt nạt lại, hiện tại Bùi Dực bị Lục Duật Kiêu khi dễ, cô cảm thấy Bùi Dực không phải chỉ bị mình cô khi dễ nữa, cô cảm thấy như mất đi vật sở hữu của mình, trong lòng không thăng bằng, hơn nữa, còn có một chút -- không đành lòng!

Lại thấy chân mày Lục Duật Kiêu nhăn lại càng ngày càng gần, mặt mũi căng thẳng, trong lòng chìm xuống, tiến lên vài bước, nói, "Mặc kệ hiện tại như thế nào, anh cũng nên đi tìm Tử Mạt trước đi, tôi biết rõ chị ấy ở đâu, chị ấy vừa gửi tin nhắn cho tôi, địa chỉ ở chỗ này." Nói xong, cô liền gửi tin nhắn sang cho anh.

"Được." Anh xem xong, nhàn nhạt trả lời một câu, xoay người rời đi.

"Lục Thiếu" Diệp Nhất Đóa lại gọi anh lại, "Tiếp theo anh muốn làm như thế nào, muốn làm sáng tỏ quan hệ của anh và Tử Mạt sao?"

Anh lắc đầu, "Nếu như tôi làm sáng tỏ, nhất định Tử Mạt sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đến lúc đó quan hệ cha con của cô ấy và Cố Trình Đông cũng sẽ bị đào ra, cô ấy sẽ càng thêm khó chịu, cho nên tôi sẽ không giải thích, cô yên tâm, tôi sẽ tìm người chế tạo tin tức mới cho đầu đề các báo, khiến chuyện này phai nhạt khỏi tầm mắt công chúng."

Lúc Lục Duật Kiêu đến, Kiều Tử Hoài đang đứng ngoài cửa khinh bỉ, đôi tay khoanh tròn, rất thoải mái vui vẻ nói, "Cô ấy xem nội dung tôi tuyên bố, bị tức đến cảm mạo nóng sốt, uống thuốc giảm sốt, bây giờ đang ngủ trong phòng tôi, vì không để cho anh quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi, nên tạm thời tôi sẽ không mời anh vào." Lúc nói những lời này, anh ta còn cố ý tăng thêm bốn chữ ' phòng ngủ của tôi '.

Quả nhiên, sắc mặt của Lục Duật Kiêu lập tức thay đổi, quên từ trước đến giờ bản thân hỉ nộ không lộ, lo lắng cứ như vậy rõ ràng hiện trên mặt, "Cảm mạo nóng sốt, tại sao không đưa cô ấy đi bệnh viện? Anh làm như vậy cũng coi là vì tốt cho cô ấy!"

Kiều Tử Hoài xem thường, hỏi ngược lại, "Hiện tại cô ấy đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, tất cả các phóng viên đều coi cô ấy làm tâm điểm, anh cảm thấy tôi có thể đưa cô ấy đến bệnh viện sao? Nếu như bị phóng viên thấy được, bọn họ sẽ viết như thế nào chứ? Nha. . . . . . Để tôi suy nghĩ một chút, hình như cũng không tồi, bọn họ cảm thấy là tôi đang bao nuôi cô ấy, sau đó cô ấy lại trở thành đầu đề nhân vật."

Lục Duật Kiêu trầm mặc, Kiều Tử Hoài nói những chuyện đó, toàn bộ đều là chuyện mà anh không muốn thấy.

"Anh tránh ra!" Hiện tại anh rất lo cho bệnh tình của cô, nhất định phải nhìn thấy cô ấy mới được.

"Bỏ cái ý nghĩ đó đi, cho dù tôi đồng ý, tôi tránh ra, cô ấy cũng sẽ không đồng ý, hiện tại cô ấy không muốn gặp anh." Kiều Tử Hoài nói, "Mấy ngày nay anh cũng đừng tới nữa, cẩn thận tôi và anh, cũng bị bắt được, cuối cùng cô ấy lại thành kẻ bắt cá hai tay!"
"Tôi sẽ xử lý tốt, cho dù anh có bày mưu đi nữa." Anh nhàn nhạt liếc Kiều Tử Hoài một cái, lạnh nhạt nói.

Anh đã có cách, tuyệt đối sẽ không để Kiều Tử Hoài tiếp tục nắm mũi dẫn đi.

Nhìn Lục Duật Kiêu vẫn giữ vững ngạo khí như cũ, Kiều Tử Hoài nhìn không nổi, tức giận, nói: " Nếu như anh không thể quý trọng cô ấy cho tốt, vậy sẽ có người khác đến quý trọng cô ấy, anh có đến, cũng không hiểu được quý trọng, càng sẽ làm cho người ta cảm thấy anh vô sỉ. Cô ấy chỉ khỏe mạnh hơn Lâm Yên Nhiên một chút về mặt sức khỏe, lại bị nhiều người hiểu lầm, chỉ trích như vậy, cô ấy làm gì sai? Sai là tại vì người cô ấy yêu là anh!"

Này chỉ sợ là lần đầu tiên trong đời, Lục Duật Kiêu bị người khác quở trách như vậy, uy hiếp như vậy.

Từng chữ từng lời của Kiều Tử Hoài đâm vào lòng anh, Lục Duật Kiêu chỉ có cảm giác mình quá khốn kiếp.

Anh chính là một tên khốn chỉ biết hứa, mà không biết thực hiện lời hứa.

Nói muốn chăm sóc cô thật tốt, thương yêu cô, nhưng ngoài việc mang đến tai nạn cho cô, anh còn mang cho cô được cái gì?

Nhưng --

Cho dù có quá nhiều thứ anh cần phải xem lại, anh cũng không nguyện ý cho Kiều Tử Hoài một chút cơ hội tiếp xúc với cô ấy.

Anh nhàn nhạt nhìn lướt qua vào phía bên trong cửa, lạnh nhạt nói, "Anh nói tôi không đủ quý trọng cô ấy, vậy còn anh? Chắc hẳn trong lòng anh hiểu rõ hơn ai hết! Lời nói của anh trong buổi họp báo, không chỉ có tạo thành uy hiếp đối với hôn lễ của chúng tôi, còn làm thương tổn cô ấy!"

Kiều Tử Hoài ác ý ban bố những tin tức không có thật kia, chính là khiến quan hệ của Cố Trình Đông và Cố Tử Mạt càng đối địch sâu sắc hơn , đến lúc đó, chờ những tin tức liên quan cũng bị phát tán ra, người trong cả thiên hạ cũng sẽ biết trận chiến giữa cha và con gái này, đến lúc đó, Lục Hoài Nam không thể nào không biết.

Lục Hoài Nam nếu là có cái gì dị nghị, hôn lễ của anh và Cố Tử Mạt sẽ không cách nào cử hành.

Ngay cả anh đều không thể không thừa nhận, nước cờ này của Kiều Tử Hoài, đi được không sai!

Chẳng qua, anh tuyệt sẽ không làm cho Kiều Tử Hoài hả hê như vậy!

"Để tôi nhìn cô ấy một cái." Lục Duật Kiêu mong mỏi hướng Kiều Tử Hoài, tiến một bước nói lên yêu cầu.

Kiều Tử Hoài bị anh nói một câu, sau khi anh nói lên lời thỉnh cầu, nhìn thẳng vào mắt anh một lúc lâu, gẩy gẩy tóc mái nói: " không phải là tôi không để anh gặp cô ấy, mà cô ấy không muốn gặp anh, đúng rồi, cô ấy để tôi chuyển lời lại cho anh, cô ấy nói cô ấy cũng giống Lâm Yên Nhiên, gần đây cũng chịu không nổi một chút đả kích và kích thích, để anh hãy thông cảm cho cô ấy."

Lục Duật Kiêu kinh ngạc, lời này là, Cố Tử Mạt sử dụng lời nói trước đó của anh để chận miệng của anh thôi.

Lục Duật Kiêu không có trả lời, đứng tại chỗ một lúc lâu, ánh mắt xẹt qua Kiều Tử Hoài, nhìn vào phía bên trong cửa, trong lòng anh hình như còn có một chút hi vọng, sau một khắc cô sẽ từ nơi đó bước ra, đi tới trước mặt anh giống như trước kia, sau đó để cho anh cầm lấy tay thon của cô.

Nhưng, cuối cùng là vọng tưởng rồi.

Cô từ đầu đến cuối đều không có hiện thân.

Anh nheo mắt lại, đồng thời che đi chua chát dày đặc, trong lòng khổ sở lan tràn.

Kiều Tử Hoài đóng cửa lại, trở lại thư phòng, đi đến sau lưng bóng dáng mảnh khảnh này, rất là khoe khoang nói: " Cô yên tâm, tôi đã đuổi anh ta đi rồi, thật không nghĩ tới, lại đuổi anh ta đi dễ dàng như vậy."

Cô chỉ chỉ màn hình nhỏ trên tường, cười nhẹ, "Kiều Thiếu, anh liên tục nói láo hai lần, mới có thể xua đuổi được anh ấy đi, cái này gọi là dễ dàng? !"

Cái màn hình nhỏ này, là mà hình giám thị Kiều Tử Hoài đặt ở trong thư phòng, giấu giếm rất bí mật, nhưng cô ở trong gian phòng này cảm thấy nhàm chán, liền phát hiện chỗ bí mật này, cũng từ trên đó thấy được, cũng đã nghe được tất cả mọi chuyện ngoài cửa.

Cô không có cảm sốt, cũng không có nghỉ ngơi trong phòng ngủ của anh ta, đây là lời nói dối thứ nhất của anh ta, cô cũng không để cho Kiều Tử Hoài chuyển cáo với Lục Duật Kiêu điều gì cả, đây là lời nói dối thứ hai của anh ta.

Kiều Tử Hoài bị vạch trần, anh không ngờ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, thế nhưng tự mình khiến mình sẩy chân.

Chẳng qua da mặt anh ta cũng đủ dày, cũng không hiện ra vẻ xấu hổ, đặt mông ngồi xuống ghế lớn bên cạnh, vểnh mặt nói: " Quá trình không quan trọng, quan trọng là anh ta thực sự đi rồi, dù sao cuối cùng anh ta cũng đã đi."

Cố Tử Mạt nhìn Kiều Tử Hoài một cái, cũng không tức giận, trực tiếp nói lời cáo biệt với anh ta, "Cám ơn anh đã chứa chấp, tôi phải đi."

Kiều Tử Hoài nghe cô nói phải đi, không quan tâm trạng thái hưởng thụ thoải mái, đứng vụt lên, nổi nóng nói: " Cô phải đi? Cô đi đâu chứ?"

Cô cúi đầu cười nhạt, giải thích cho anh ta, "Anh phải biết từ sớm rồi chứ, tôi tới chỗ này của anh, là vì giận anh ấy, hiện tại đã làm anh ấy nổi giận rồi, mục đích của tôi cũng đã đạt tới, thì không cần đợi ở chỗ này nữa."

Kiều Tử Hoài lúc này mới tỉnh ngộ lại, anh nên nghĩ tới điều này từ sớm! Đây là bị thắng lợi tạm thời làm hôn mê, nhất thời sơ sót.

Anh ngây thơ nghĩ, sớm biết cô phải đi, anh cũng không nên đuổi Lục Duật Kiêu đi, mà nên để Lục Duật Kiêu đứng ở cửa, như vậy Cố Tử Mạt cũng không được ra, mà Lục Duật Kiêu cũng không vào được.

Bây giờ thì nước đổ khó hốt, anh cũng biết Cố Tử Mạt điên cuồng cỡ nào, lần đầu tiên gặp mặt, dưới tình huống cô không tìm được Lục Duật Kiêu, đi gõ cửa từng gian phòng một như người điên vậy, cho dù bị mắng chửi cũng không bỏ qua.

Có lẽ, một khắc cô như vậy, đã bắt đầu khiến cho anh động lòng rồi.

Vì phòng ngừa cô làm ra chuyện điên rồ hơn, chỉ có thể ở ngoài mặt đồng ý với cô, "Em đi đâu vậy? Tôi lại ra sức một lần nữa vì em, bên ngoài có phóng viên, tôi phải bảo đảm an toàn của em!"

Trong lòng Cố Tử Mạt biết rõ, Kiều Tử Hoài đang lừa gạt muốn biết nơi cô đến, cô suy nghĩ một chút, cũng không có kiêng kỵ nói cho anh ta biết, "Anh có biết tôi học đại học ở thành phố nào sao?"

Không đợi Kiều Tử Hoài đáp, thì cô đã tự mình trả lời, "Thành phố Bắc Xuyên, tôi học đại học ở thành phố huyện Bắc Xuyên, tôi rất quen thuộc nơi đó, cho nên tôi muốn đến đó, cũng có thể thuận tiện tránh né một trận."

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom