AnB.Hunnie
Be my Superman ~
-
Chương 3: Cao su tatoo và ngày sinh nhật.
Chương 3: Cao su tatoo và ngày sinh nhật.
Hồi bé tôi thích thứ đó lắm, nhai dai dai mà nhai mãi, nhai cho đến lúc kẹo hết vị ngọt mới thôi. Nhưng thứ tôi thích thật sự lại là cái hình dán có trong mỗi cái kẹo ấy.
Nó đơn giản chỉ là một hình dán dính vào da thôi, cứ dán lên da xong cào cào, vạch vạch cho cái hình nó dính lên da nguyên vẹn thế là xong. Chúng tôi gọi nó là hình xăm.
Ngày ấy, với lũ trẻ chúng tôi, cứ thấy ai có hình xăm là quy cho vào hàng “hổ báo cáo chồn xã hội đen”, thế nên lúc trào lưu này bùng nổ ở trường tiểu học, chúng tôi đã thi nhau mua càng nhiều càng tốt. Nếu kẹo cao su không ăn thì kệ, quan trọng là cái hình “xăm”. Hình xăm ấy càng “nổi bật” thì người “sở hữu” nó càng được tôn trọng trong trường. Cho nên chúng tôi luôn đi lùng khắp các quán tạp hóa gần trường cho bằng được loại hình chưa ai có.
Mà có cái hình ‘xăm’ cực kì hiếm và nổi bật ấy cũng giúp chúng tôi trong nhiều chuyện, mà điển hình nhất là đi trấn quà ăn vặt. Có lần thằng Cuội nó ăn kẹo trúng ngay cái hình Pikáchu ở hình dạng tiến hóa. Vào thời điểm đó, cái hình đó rất là hiếm, thế là nghiễm nhiên thằng Cuội nó oai nhất khối và thậm chí là nhất trường. Mà vì oai như cóc nên nó rất là bố láo, lại còn cái thói đi trấn đồ của các bạn nữa.
Tôi rất ghét cái tính ấy của thằng Cuội, tự nhiên đang là một thằng hàng xóm tốt tính lại xấu tính. Tôi và cái Ly tránh nó ở trên lớp luôn, ứ thèm chơi với nó nữa. Thế mà thằng Cuội lại chẳng quan tâm gì đến chúng tôi, nó cứ đi với cái ‘hội’ của nó, giơ hình xăm ra để trấn các bạn, các em.
Thế rồi hôm sinh nhật thằng Cuội, tôi còn đang tắm thì thấy tiếng bước chân ‘huỵch huỵch’, tôi cứ nghĩ là bố chạy lên nhà lấy đồ chuẩn bị đi công tác tiếp, thì hóa ra là thằng Cuội, nó đập cửa nhà tắm nhà tôi ‘rầm rầm’.
“An ơi, tối nay sinh nhật Cuội, sang với nha.”
“Không, An không thích.”
“Sao thế?”
“Tại Cuội có hình xăm, xấu tính, mà không chơi với An với Ly nữa.”
“Ê, đó tại trên lớp thôi nha, bữa nay không như thế nữa đâu, tí sang chơi cho vui nha.”
“Ok ok.”
Rồi thằng Cuội lại chạy ‘rầm rầm’ xuống nhà và tôi đoán là nó cũng tiếp tục chạy như thế đến nhà thằng Tôm, thằng Nguyên, thằng Cường và cả cái Ly.
Lúc tôi tắm xong, mẹ đưa tôi cái phong bì, bỏ vào đấy tờ hai mươi ngàn rồi dặn tôi.
“Tí sang thì đưa cho dì Hà nha, đưa cho thằng Cuội, nó vứt đi đó.”
“Dạ, con biết rồi, con sang nhà Ly đã.”
Tôi đút cái phong bì vào túi quần rồi chạy vội sang nhà cái Ly, ít ra thì cũng phải gọi cái Ly đi cùng cho có bạn có bè chứ sinh nhật thằng Cuội, nó còn mời cả họ hàng, anh em nó đến nữa, tôi sẽ rất ngại.
Mới đến cổng nhà đã thấy cái Ly chạy ù té đến, cái Ly nó nắm tay tôi chạy thật nhanh qua nhà bác Cung tạp hóa. Tôi còn chưa biết gì thì nó đã quay qua nói.
“Phải mua quà sinh nhật cho thằng Cuội nữa chứ.”
“Mẹ An nói đưa phong bì chứ không mua chi cả.”
“Phong bì thì dì Hà lấy chứ thằng Cuội có được lấy đâu, mua gì mà thằng Cuội dùng được ấy.”
“Nhưng mà An không có tiền, mẹ bắt đưa phong bì.”
“Ly có, Ly có, ta đi mua đi.”
Lúc đến chỗ quầy tạp hóa của bác Cung thì chúng tôi lại lưỡng lự vì không biết mua gì cả. Bánh kẹo thì chắc chắn nhà thằng Cuội bây giờ rất nhiều, mua nữa thì ai ăn. Siêu nhân thì sợ chúng tôi không đủ tiền, à, cái Ly không đủ tiền. Đang suy nghĩ thì bác Cung hỏi.
“Mấy đứa mua cái gì mà cứ đứng mãi thế?”
“Bọn cháu mua quà sinh nhật cho Cuội ạ.”
“Hôm nay sinh nhật Cuội à?”
“Dạ.”
“Rứa lấy quyển vở với hộp màu đi.”
“Dạ.”
Chúng tôi thấy bác Cung đề nghị thế lại thấy hợp lý. Mua cho Cuội cuốn vở để nó học tập chăm chỉ hơn, luyện viết vở ô ly đẹp hơn, còn bút màu cho nó học Mỹ thuật, chứ lên lớp nó mượn màu tôi hoài rồi bẻ gãy luôn, nhiều lần tôi rượt nó khắp trường oánh nhau rồi.
Bác Cung gói quà cẩn thận thì chúng tôi lại vội chạy về nhà thằng Cuội. Lúc đến thì đã đông đảo anh em bạn bè rồi, tôi với cái Ly nắm chặt tay nhau đi vào vì ngại, tôi ngồi xuống cạnh thằng Cường và thằng Giang, còn cái Ly thì lại chạy qua ngồi bên chị Bé. Tôi gửi dì Hà cái phong bì rồi bắt đầu nhập cuộc.
Với những đứa trẻ như chúng tôi, ngay khi hát xong bài hát Chúc mừng sinh nhật thì không ai bảo ai, đã bay vào ăn bánh kẹo như đỉa đói. Mặc kệ thằng Cuội đã mua cái nến phụt lên như pháo, mặc kệ thằng Cuội đã cất công đi hết thị xã mua cái nến ‘nở’ ra nhiều cái nến nhỏ hơn lại còn phát ra nhạc. Chúng tôi lúc đó chỉ có một từ trong tâm trí ‘KẸO’.
Trận chiến dành bánh kẹo là một trận chiến cam go nhất trong lịch sử xóm tôi, bất kì sinh nhật của đứa nào cũng xảy ra ít nhất một lần. Dù một mồm đã đầy kẹo nhưng tay thì vẫn không ngừng xô đẩy, lấy kẹo bỏ túi quần để cất dành ăn dần.
Lúc đang đến hồi gay cấn thì thằng Cuội bực quá, vì sinh nhật nó mà nó chẳng cướp nổi một cái kẹo nào tử tế. Ai biểu đứng trên bánh hát hò cho lắm giờ chạy xuống không kịp thế là nó giơ ống tay áo lên, khoa ngay cái hình xăm Pikáchu đang mờ dần.
“Tụi bây tranh nhau nữa là Cuội xử từng đứa một nha.”
Ngay khi thằng Cuội nói câu đó, chúng tôi đều dừng lại, dè dặt nhìn nó, ngồi lại đúng vị trí. Còn các phụ huynh thì cười vang, thằng Cuội cũng ngại nên cúi đầu, vò vò tóc cười tủm tỉm, lâu lâu liếc lên nhìn các chú, các dì, các anh, các chị, rồi mới nói tiếp.
“Tụi bây cứ ăn từ từ thôi, mẹ Cuội mua nhiều bánh kẹo lắm, không hết đâu.”
Cả bầy ‘YEAH’ một tiếng rồi bắt đầu ăn kẹo, sau đó là chụp ảnh. Sinh nhật ai, bác Tuấn xóm bên cũng qua nhà với cái máy cơ từ hồi nảo hồi nao chụp cho vài kiểu ảnh, sau đó bác sẽ rửa ra và đưa cho chúng tôi xem.
Hồi ấy cứ thấy máy ảnh là thích lắm, xếp hàng với cả cười tươi rói để chụp ảnh. Bởi vì không phải lúc nào cũng được chụp ảnh. Ảnh chụp xong, rửa ra, bố mẹ lại bỏ vào một cuốn album để cất giữ. Mẹ nói sau này lớn lên mở ra xem mới có cảm xúc.
Ngày sinh nhật thằng Cuội hôm đó, chúng tôi còn được thấy sao băng hẳn ba lần. Bởi ăn xong bánh kẹo là lại chạy ra ngoài chơi đùa, đuổi bắt nhau, trốn tìm các thứ. Mà mỗi lần thấy sao băng là lại có đứa hét lên.
“Tụi bây ơi, sao băng, sao băng kìa, ước đi tụi bây.”
“Đâu đâu cơ, A, thấy rồi.”
Rồi đứa nào cũng chụm tay lại, nhắm mắt, ước những điều ước thú vị và mang đầy màu sắc tuổi thơ. Tôi không nhớ rõ mình đã từng ước như thế nào nữa, chỉ nhớ mang máng hình như tôi ước được gặp Siêu nhân thì phải.
Bây giờ chúng tôi đã lớn, suy nghĩ cũng không còn non nớt, ước mơ có lẽ cũng không còn viển vông nữa. Chúng tôi cũng đã sống thực tế hơn nhưng nếu có thể quay trở về thời điểm đó, nhìn những ngôi sao băng kia có lẽ tôi sẽ ước ba điều. Chúng tôi mãi mãi không lớn, chúng tôi mãi mãi luôn bên nhau và những ước mơ sẽ thành hiện thực.
Ngày đó sinh nhật tổ chức ở nhà, chỉ có mấy đứa trong xóm và họ hàng chung vui, bây giờ lớn rồi, sinh nhật là đi ra ngoài ăn uống, tụ tập, đi Karaoke. Chúng tôi có lẽ sẽ chẳng bao giờ có thể quay trở lại những ngày tháng đó nữa, nhưng những kỉ niệm, những ước mơ khi bé, những nụ cười chúng tôi sẽ gìn giữ mãi. Dù cho năm tháng có qua đi, thì tuổi thơ vẫn sẽ mãi là kỉ niệm đẹp nhất mà chúng tôi có.
Bình luận facebook