• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lũ Chúng Tôi Ngày Ấy (2 Viewers)

  • Chương 6: Đòn gánh của dì Lan

Hồi bé, chúng tôi rất thích được ăn quà chiều. Mỗi buổi chiều, tầm ba giờ là sẽ thấy đòn gánh của dì Lan đi qua. Có hôm là bánh bèo, có bữa lại là chè bột lọc, lúc lại là chè đậu xanh…

Trẻ con mà, thứ gì cũng thích ăn. Mà ngày ấy, chỉ cần năm nghìn thôi đã có một tô bánh bèo đầy ụ, mấy đưa chia nhau ăn. Có hôm mỗi đứa hai nghìn, ra chực sẵn, đợi dì Lan đi qua là lao ra xếp hàng để mua. Mỗi đứa một bao bánh bèo, ăn cho đã đời thì thôi.

Dì Lan buổi sáng còn bán cháo canh nữa, tầm sáu, bảy giờ sáng, từ xa đã nghe thấy mùi thơm cháo canh nức mũi. Chỉ cần đứng cầm một cái tô đợi, dì Lan đi qua sẽ múc một muỗng cháo canh đầy vào tô. Sau đó sẽ cắt thêm vài miếng giò, cho ít rau và hành. Thế là đã có một bữa ăn sáng tuyệt vời. Nhưng mà hồi ấy, một tô cháo canh đầy như thế chỉ năm đến tám nghìn thôi, thế mà lại ăn no đến tận trưa luôn.

Còn chiều nào được nghỉ học, cứ tầm ba, bốn giờ là y như rằng sẽ nghe thấy tiếng dì Lan từ xa.

“Ai bánh bèo không gggggg?”

Tiếng gọi thân thuộc đến nỗi, dù lúc ấy chúng tôi đang cùng nhau ngồi xem siêu nhân, hay còn đang chơi trận giả, cũng đều cố gắng chạy ra thật nhanh để xếp hàng mua vì sợ dì Lan đi qua mất.

Mà bánh bèo hay cháo canh đều tự tay dì Lan nhào bột, nặn bánh, tạo ra sản phẩm, an toàn tuyệt đối. Cũng bởi vì dì tự tay làm, nên hầu như lúc nào cũng hết nhanh vì số lượng rất ít. Dì Lan chỉ cần đi từ đầu ngõ, đến cuối ngõ là hết vèo trong chốc lát trong vòng một nốt nhạc.

Ở quê tôi, còn có món chè bột lọc. Là loại chè trăng tắng, có nhân là mu dừa ở trong, chè vừa thơm, vừa ngọt. Nhìn là đã thấy ngon rồi chứ chưa nói đến ăn đâu. Vào những ngày hè nắng nóng, đòn gánh của dì Lan luôn là chè bột lọc và chè đỗ đen, cũng là chính tay dì Lan tự làm, nên cái vị chè chưa bao giờ làm chúng tôi thất vọng.

Vì chúng tôi còn trẻ con, nên dì Lan lúc nào cũng cho thêm mấy đứa ít bột lọc để ăn, tất nhiên chúng tôi đều rất vui. Rối rít cảm ơn dì Lan rồi cùng nhau ngồi ăn những cốc chè mát lạnh.

Sau này, lớn rồi, không còn thấy đòn gánh của dì Lan nữa, bởi dì Lan xây lại nhà, có chỗ để mở quán. Và mùi vị của món cháo canh, bánh bèo không còn như xưa nữa, có lẽ vì tất cả đã không còn là tự tay dì Lan nhào bột, nặn bánh, không còn là vị ngọt dịu êm nằm sâu trong tuổi thơ nữa rồi.

Có hôm, chúng tôi gặp lại dì Lan, khuôn mặt trẻ trung ngày nào giờ đã có vài vết chân chim, tóc dì cũng đã bạc nửa đầu. Thế mà nụ cười hiền từ vẫn không thay đổi.

“Mấy đứa có muốn vô ăn bát cháo canh rồi làm cốc chè không?”

Đứa nào cũng vui vẻ ăn uống, dù không cảm nhận được những vị giác của ngày xưa nữa, nhưng đòn gánh dì Lan luôn nằm yên trong một góc tuổi thơ của chúng tôi. Vì đó là đòn gánh mang cho chúng tôi những món ăn không phải ở đâu cũng có, vì đó là đòn gánh dù nắng hay mưa, chúng tôi cũng luôn có đồ ăn chiều ngon lành.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom