AnB.Hunnie
Be my Superman ~
-
Chương 2: Năm anh em siêu nhân và xích đu huyền thoại.
Chương 2: Năm anh em siêu nhân và xích đu huyền thoại.
Ngày bé, chú tôi ở trong Nam rất hay tặng quà về cho gia đình, có lần chú tặng gia đình tôi cái xích đu màu trắng, nhìn y hệt như xe kéo bí ngô của ‘cô bé Lọ Lem’ vậy, trên đỉnh còn có hình hai con chim bồ câu chạm vào mỏ nhau, phía hai bên xích đu còn có hai cái chỗ có thể đặt sách vở hay cốc nước các thứ, thậm chí có thể đứng để trèo lên.
Bình thường chỉ chơi với cái Ly, tôi sẽ lấy cái chăn mỏng hoa vàng của mẹ ra, phủ từ hai con chim bồ câu xuống tận chân xích đu, tôi và cái Ly sẽ gọi đó là ‘túp lều công chúa’. Việc duy nhất của chúng tôi làm là đặt con búp bê Nga, một con búp bê nhồi bông được bác tôi mang từ Nga về rất đẹp vào trong ‘túp lều công chúa’ ấy, rồi chúng tôi sẽ là Hoàng Hậu và Hoàng Thái Hậu. Tất nhiên lúc nào tôi cũng là Hoàng Thái Hậu, cái Ly là Hoàng Hậu và con búp bê của tôi là Công chúa. Đôi lúc chúng tôi sẽ giả vờ là trời mưa và chạy toán loạn lên sau đó vào lều trú ẩn. Hay có lúc chúng tôi sẽ dùng sức để đẩy xích đu rồi ngồi lên cho nó vươn lên cao lại hạ xuống rồi vươn lên cao lại hạ xuống và chúng tôi sẽ coi 'túp lều công chúa' đó là một túp lều biết bay có phép thuật, có thể tránh xa được lũ phù thủy ác độc và đi khắp muôn nơi để giúp đỡ chúng sinh.
Nhưng những lúc không có cái Ly thì tôi lại chơi với lũ con trai trong xóm, thằng Tôm, thằng Cuội, thằng Nguyên, thằng Cường và chúng tôi sẽ trở thành năm anh em siêu nhân. Cái xích đu màu trắng chính là con rô bốt mà chúng tôi triệu tập.
Hồi ấy siêu nhân Gao nổi tiếng bá cháy. Mỗi lần đi học về là cả lũ tụ tập tại nhà thằng Cường, nó là anh họ tôi, nhà nó cách tôi một bờ tường thấp lắm, bình thường tôi hay trèo qua nhà nó chơi, nhưng vì nó thua tôi một tuổi nên đi đâu nó cũng gọi tôi là ‘chị Hà An’, mặc dù đáng lý tôi phải gọi nó là ‘anh Cường’ mới đúng.
Nó là thằng duy nhất trong xóm được mẹ mua nhiều đĩa siêu nhân Gao nhất, có tập nào mới ra là mẹ đã mua cho nó rồi. Chúng tôi tụ tập tại nhà nó sau mỗi giờ đi nhà trẻ về, cái Ly cũng đến nhưng nó chỉ chăm chút cho con búp bê của tôi mà thôi, cũng tốt mà, tôi đỡ phải chăm.
"Gao ồ, tục mi cà cha lề
Gao ồ, xự phịch lai xư chề
Gao ồ, tà ô sừ
Gao ồ, gao ồ, gao ồ, gáo áo áo áo áo,…"
Những lần giai điệu đó vang lên, lũ chúng tôi trên tay mỗi đứa một cái điện thoại giống của siêu nhân Gao, hát theo đĩa và múa máy các kiểu cho giống siêu nhân. Rồi từ từ giới thiệu như trên Ti vi mỗi khi từng siêu nhân xuất hiện.
Vì đĩa là do thằng Cường cung cấp nên nó hiển nhiên được làm Gao Đỏ, thằng Cuội nó thích màu đen, nó còn bảo mình tuổi trâu cơ mà, phải là Gao Đen, thằng Nguyên chơi phát Gao Xanh, còn thằng Tôm nó làm Gao Vàng, tôi hiển nhiên là Gao Trắng. vì tôi là đứa con gái duy nhất trong ‘Năm anh em siêu nhân’ này.
Để trở thành một Siêu nhân, với chúng tôi không phải là điều gì quá khó khăn, chúng tôi chỉ cần cái điện thoại y chang trong Tivi là được, còn lại phận đứa nào, đứa đó diễn cho đạt là xong.
“Gao Đỏ biến hình.”
“Gao Đen biến hình.”
“Gao Vàng biến hình.”
“Gao Xanh biến hình.”
“Gao Trắng biến hình.”
“Chúng tôi là năm anh em siêu nhân Gao.”
Lại còn phải tạo hình y chang các diễn viên trên Tivi mới chịu.
Lũ chúng tôi đặt những những gối ôm làm kẻ xấu, cái Ly lâu lâu vào đóng vai Tetomu, cô pháp sư xinh đẹp nhất phim. Chúng tôi chiến đấu với kẻ ác như những chiến binh thực thụ, lúc gục ngã trong đau đớn khi bị dính đòn của kẻ xấu, Tetomu Khánh Ly đều ngồi bên cái giếng mà thực ra chỉ là cái cốc, ngồi từ phòng khách nhà tôi ‘gào’ sang sân nhà thằng Cường Gao Đỏ lo lắng cho các Gao đang nằm vật vã trên sân. Sau đó chúng tôi lại dùng điện thoại đồ chơi y chang của các siêu nhân trên Tivi để kêu gọi các siêu thú đến. Đáng lý chúng tôi phải dùng viên ngọc của từng siêu nhân và cây kiếm riêng của mỗi người, nhưng kiếm của chúng tôi lúc ấy là ăn trộm đũa của mẹ rồi dùng dây chun buộc lại cho chắc, còn viên ngọc là những hòn bi ve, cho nên chúng tôi đành sử dụng điện thoại vậy, dù sao đó cũng là cái duy nhất của chúng tôi có mà giống với Siêu nhân. Rô-bốt tất nhiên là cái xích đu nhà tôi. Chúng tôi bật tường từ nhà thằng Cường Gao Đỏ sang tận cái xích đu để tạo thành đội hình ‘rô bốt’.
Tất nhiên lâu lâu có sự xuất hiện của Gao Bạc thì thằng bé Giang còi đối diện nhà tôi sẽ được vào vai anh hùng này.
Có lần chúng tôi đang ở tình trạng ‘rô bốt chiến đấu’ trên xích đu huyền thoại. Vì đứng không vững mà cái xích đu cứ đưa qua đưa lại nên trong lúc chới với Gao Đỏ bị ngã chổng mông. Kéo theo đó là tất cả các Gao đều ngã đè lên nhau. Mỗi mình tôi biết rõ cái xích đu nhà mình, nên đứng trên các bậu nhỏ thường đặt sách vở và bám trụ hai con chim bồ câu. Phải nói nhìn các Gao nhăn nhó mặt mũi nằm đè lên nhau chỉ mình tôi ‘sống sót’ nó vinh quang lắm. Nhưng chẳng được bao lâu thì Gao Đen hét lên:
“Tụi bây ơi, Gao Trắng không ngã theo bọn mình, con An chơi mất dạy.”
Tức thì cả lũ đứng dậy để lôi tôi xuống cùng. Và cái cảnh tượng đó là như thế này: Tôi đứng trên cái bậu đó, bám vào hai con chim bồ câu trên đỉnh, chân khua loạn xạ, trúng đứa nào thì trúng. Thằng Cuội Gao Đen và Nguyên Gao Xanh túm chân tôi nhưng mỗi lần tôi khua chân thì hai thằng dính chưởng đầu tiên. Tôm Gao Vàng và Cường Gao Đỏ thì leo lên xích đu để lôi tôi xuống, nhưng vì chúng nó không biết phối hợp nên leo lên lại ngã vì xích đu cứ đưa qua đưa lại hoài. Còn Tetomu Khánh Ly thì đứng ôm búp bê cười. Thật đáng buồn cho tình cảm anh em của các siêu nhân bỗng chốc tan vỡ vì một cái lý do củ chuối như vậy.
Tất nhiên sau khi tôi bị ngã, chúng nó cũng mang thương tích đầy người, thì lại bắt đầu một cuộc chiến mới với tên kẻ thù ‘gối ôm’, kẻ nãy giờ chứng kiến năm anh em siêu nhân đánh nhau mà chỉ ngồi yên.
“Anh em, kẻ thù chưa chết, chúng ta phải tiếp tục xông lên. Lên!”
“Lên!!!”
Cả đám cùng nhau hô lớn và giơ ‘thanh kiếm đũa’ lên cao tiếp tục xung pha chiến đấu, diệt trừ cái ác, tìm lại hòa bình và bình yên cho dân chúng.
Nhưng ‘Năm anh em siêu nhân’ chúng tôi không phải lúc nào cũng tốt, có thể chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Có lần đang đánh kẻ thù hăng say thằng Nguyên Gao Xanh bỗng nhiên nói:
“Gao Xanh đói quá các Gao ạ.”
“Chết, Gao Trắng cũng đói.”
Tôi xoa xoa bụng. Đây chính là cái tội buổi trưa không chịu về nhà ăn đúng bữa đây. Vì tôi và thằng Nguyên kêu đói nên đứa nào cũng có cảm giác đói bụng, mặt mũi méo xệch, phải tạm dừng cuộc chiến lại. Bình thường cái Ly có rất nhiều tiền, nhưng hôm đó lúc sáng nó đã lỡ mua sữa đậu nành bà Bưởi nên hết sạch tiền rồi.
Cuối cùng chúng tôi đánh liều một phen đi ăn trộm Mì tôm Hảo Hảo. Mà Mì Tôm Hảo Hảo hồi ấy ngon bá cháy, cái bao có viền màu tím chứ chả phải màu đỏ như bây giờ. Mì tôm sống đúng là món khoái khẩu nhất của chúng tôi luôn.
Để cho tiện thì thằng Gao Đỏ sẽ đi lấy trộm từ chính nhà nó, Gao Đen và Gao Vàng sẽ hỗ trợ nó, Gao Xanh canh cửa bếp nhà nó còn tôi và Tetomu Khánh Ly sẽ canh cửa chính đề phòng cô tôi về.
Vụ ăn trộm sẽ diễn ra trót lọt nếu như chúng tôi nhớ được hôm ấy là Thứ Bảy, cô tôi ở nhà và đang nấu nướng vì đã là buổi trưa rồi. Tiếc thay cho các anh hùng, Gao Vàng đã cõng Gao Đỏ để có thể với được thùng mì tôm, Gao Đỏđã ném được gói mì tôm cho Gao Đen nhưng cả ba Gao chưa kịp chạy đi thì cô tôi đã đứng chặn ở cửa.
“Tụi bây làm cái gì đấy?”
Cuối cùng sáu đứa bị bắt đứng một hàng, vẻ mặt tội lỗi, mắt như ngân ngấn nước, nhìn cô tôi, tay bấu tay, chân dẫm lên chân, sợ hãi.
“Sao lại lấy trộm Mì tôm? Thằng Cường nói mẹ nghe xem.”
“Tại đói, con với các anh chị đói.”
“Dì Phương tha cho bọn con đi ạ.”
“Cô ơi tha cho em An.”
“Mẹ ơi, tha cho con.”
Cuối cùng có lẽ do chúng tôi quá tội nghiệp và biết hối lỗi nên cô tôi tịch thu mì tôm nhưng vào bếp lấy cho mỗi đứa một cái bánh mì. Thật tuyệt khi cả lũ ngồi cùng nhau, cụng bánh mì chúc nhau những điều tốt lành rồi nhai‘nhồm nhoàm’. Trong lúc ấy lại bật Siêu nhân Gao lên xem và hò hét như lũ dại khi Siêu nhân Gao chiến thắng mặc dù ai cũng biết đó là điều hiển nhiên. Ăn xong lại còn trèo lên xích đu nhà tôi hú hét, tiếp tục chiến đấu cho tận đến khi bố mẹ qua gọi về ăn cơm…
Bây giờ cái xích đu ấy cũng không còn, bố tôi đưa về nhà cậu vì nhà tôi xây lại không còn chỗ để đặt xích đu. Cũng như vậy, con ‘rô-bốt’ mà lũ chúng tôi tự hào và ‘túp lều công chúa’ xinh đẹp vĩnh viễn ở mãi trong tuổi thơ.
Hôm qua chúng tôi cũng ngồi lại bật Siêu nhân Gao xem. Dù cái màn hình Tivi nhà thằng Cường bây giờ vừa mỏng vừa to, còn cái Tivi hồi ấy chỉ cần đứng gần mà tắt một phát là vài sợi tóc hướng về phía Tivi hết, lại còn bé tẻo teo. Nhưng cái xúc cảm ngày ấy chúng tôi đã không còn nắm bắt được nữa. Chỉ là một chút gì đó vừa buồn, vừa vui khi hoài niệm về quãng thời gian ấy. Tất cả chúng tôi đều biết chúng tôi lớn lên từ những ‘trận chiến’ ấy, chúng tôi đều đã qua cái tuổi chơi siêu nhân nhưng nếu có thể tất cả chúng tôi đều muốn trở lại những năm tháng ấy một lần, để lưu giữ, để tận hưởng ‘trận chiến’ ngày đó ./.
Giới thiệu các diễn viên:(từ phải qua trái theo ảnh)
1. Gao Bạc: Giang còi.
2. Gao Đỏ: Cường.
3. Gao Vàng: Tôm.
4. Gao Xanh: Nguyên.
5. Gao Đen: Cuội.
6. Gao Trắng: An xinh đẹp (ngoài cùng bên trái)
7. Tetomu: Khánh Ly (bên cạnh An)
Bình thường chỉ chơi với cái Ly, tôi sẽ lấy cái chăn mỏng hoa vàng của mẹ ra, phủ từ hai con chim bồ câu xuống tận chân xích đu, tôi và cái Ly sẽ gọi đó là ‘túp lều công chúa’. Việc duy nhất của chúng tôi làm là đặt con búp bê Nga, một con búp bê nhồi bông được bác tôi mang từ Nga về rất đẹp vào trong ‘túp lều công chúa’ ấy, rồi chúng tôi sẽ là Hoàng Hậu và Hoàng Thái Hậu. Tất nhiên lúc nào tôi cũng là Hoàng Thái Hậu, cái Ly là Hoàng Hậu và con búp bê của tôi là Công chúa. Đôi lúc chúng tôi sẽ giả vờ là trời mưa và chạy toán loạn lên sau đó vào lều trú ẩn. Hay có lúc chúng tôi sẽ dùng sức để đẩy xích đu rồi ngồi lên cho nó vươn lên cao lại hạ xuống rồi vươn lên cao lại hạ xuống và chúng tôi sẽ coi 'túp lều công chúa' đó là một túp lều biết bay có phép thuật, có thể tránh xa được lũ phù thủy ác độc và đi khắp muôn nơi để giúp đỡ chúng sinh.
Nhưng những lúc không có cái Ly thì tôi lại chơi với lũ con trai trong xóm, thằng Tôm, thằng Cuội, thằng Nguyên, thằng Cường và chúng tôi sẽ trở thành năm anh em siêu nhân. Cái xích đu màu trắng chính là con rô bốt mà chúng tôi triệu tập.
Hồi ấy siêu nhân Gao nổi tiếng bá cháy. Mỗi lần đi học về là cả lũ tụ tập tại nhà thằng Cường, nó là anh họ tôi, nhà nó cách tôi một bờ tường thấp lắm, bình thường tôi hay trèo qua nhà nó chơi, nhưng vì nó thua tôi một tuổi nên đi đâu nó cũng gọi tôi là ‘chị Hà An’, mặc dù đáng lý tôi phải gọi nó là ‘anh Cường’ mới đúng.
Nó là thằng duy nhất trong xóm được mẹ mua nhiều đĩa siêu nhân Gao nhất, có tập nào mới ra là mẹ đã mua cho nó rồi. Chúng tôi tụ tập tại nhà nó sau mỗi giờ đi nhà trẻ về, cái Ly cũng đến nhưng nó chỉ chăm chút cho con búp bê của tôi mà thôi, cũng tốt mà, tôi đỡ phải chăm.
"Gao ồ, tục mi cà cha lề
Gao ồ, xự phịch lai xư chề
Gao ồ, tà ô sừ
Gao ồ, gao ồ, gao ồ, gáo áo áo áo áo,…"
Những lần giai điệu đó vang lên, lũ chúng tôi trên tay mỗi đứa một cái điện thoại giống của siêu nhân Gao, hát theo đĩa và múa máy các kiểu cho giống siêu nhân. Rồi từ từ giới thiệu như trên Ti vi mỗi khi từng siêu nhân xuất hiện.
Vì đĩa là do thằng Cường cung cấp nên nó hiển nhiên được làm Gao Đỏ, thằng Cuội nó thích màu đen, nó còn bảo mình tuổi trâu cơ mà, phải là Gao Đen, thằng Nguyên chơi phát Gao Xanh, còn thằng Tôm nó làm Gao Vàng, tôi hiển nhiên là Gao Trắng. vì tôi là đứa con gái duy nhất trong ‘Năm anh em siêu nhân’ này.
Để trở thành một Siêu nhân, với chúng tôi không phải là điều gì quá khó khăn, chúng tôi chỉ cần cái điện thoại y chang trong Tivi là được, còn lại phận đứa nào, đứa đó diễn cho đạt là xong.
“Gao Đỏ biến hình.”
“Gao Đen biến hình.”
“Gao Vàng biến hình.”
“Gao Xanh biến hình.”
“Gao Trắng biến hình.”
“Chúng tôi là năm anh em siêu nhân Gao.”
Lại còn phải tạo hình y chang các diễn viên trên Tivi mới chịu.
Lũ chúng tôi đặt những những gối ôm làm kẻ xấu, cái Ly lâu lâu vào đóng vai Tetomu, cô pháp sư xinh đẹp nhất phim. Chúng tôi chiến đấu với kẻ ác như những chiến binh thực thụ, lúc gục ngã trong đau đớn khi bị dính đòn của kẻ xấu, Tetomu Khánh Ly đều ngồi bên cái giếng mà thực ra chỉ là cái cốc, ngồi từ phòng khách nhà tôi ‘gào’ sang sân nhà thằng Cường Gao Đỏ lo lắng cho các Gao đang nằm vật vã trên sân. Sau đó chúng tôi lại dùng điện thoại đồ chơi y chang của các siêu nhân trên Tivi để kêu gọi các siêu thú đến. Đáng lý chúng tôi phải dùng viên ngọc của từng siêu nhân và cây kiếm riêng của mỗi người, nhưng kiếm của chúng tôi lúc ấy là ăn trộm đũa của mẹ rồi dùng dây chun buộc lại cho chắc, còn viên ngọc là những hòn bi ve, cho nên chúng tôi đành sử dụng điện thoại vậy, dù sao đó cũng là cái duy nhất của chúng tôi có mà giống với Siêu nhân. Rô-bốt tất nhiên là cái xích đu nhà tôi. Chúng tôi bật tường từ nhà thằng Cường Gao Đỏ sang tận cái xích đu để tạo thành đội hình ‘rô bốt’.
Tất nhiên lâu lâu có sự xuất hiện của Gao Bạc thì thằng bé Giang còi đối diện nhà tôi sẽ được vào vai anh hùng này.
Có lần chúng tôi đang ở tình trạng ‘rô bốt chiến đấu’ trên xích đu huyền thoại. Vì đứng không vững mà cái xích đu cứ đưa qua đưa lại nên trong lúc chới với Gao Đỏ bị ngã chổng mông. Kéo theo đó là tất cả các Gao đều ngã đè lên nhau. Mỗi mình tôi biết rõ cái xích đu nhà mình, nên đứng trên các bậu nhỏ thường đặt sách vở và bám trụ hai con chim bồ câu. Phải nói nhìn các Gao nhăn nhó mặt mũi nằm đè lên nhau chỉ mình tôi ‘sống sót’ nó vinh quang lắm. Nhưng chẳng được bao lâu thì Gao Đen hét lên:
“Tụi bây ơi, Gao Trắng không ngã theo bọn mình, con An chơi mất dạy.”
Tức thì cả lũ đứng dậy để lôi tôi xuống cùng. Và cái cảnh tượng đó là như thế này: Tôi đứng trên cái bậu đó, bám vào hai con chim bồ câu trên đỉnh, chân khua loạn xạ, trúng đứa nào thì trúng. Thằng Cuội Gao Đen và Nguyên Gao Xanh túm chân tôi nhưng mỗi lần tôi khua chân thì hai thằng dính chưởng đầu tiên. Tôm Gao Vàng và Cường Gao Đỏ thì leo lên xích đu để lôi tôi xuống, nhưng vì chúng nó không biết phối hợp nên leo lên lại ngã vì xích đu cứ đưa qua đưa lại hoài. Còn Tetomu Khánh Ly thì đứng ôm búp bê cười. Thật đáng buồn cho tình cảm anh em của các siêu nhân bỗng chốc tan vỡ vì một cái lý do củ chuối như vậy.
Tất nhiên sau khi tôi bị ngã, chúng nó cũng mang thương tích đầy người, thì lại bắt đầu một cuộc chiến mới với tên kẻ thù ‘gối ôm’, kẻ nãy giờ chứng kiến năm anh em siêu nhân đánh nhau mà chỉ ngồi yên.
“Anh em, kẻ thù chưa chết, chúng ta phải tiếp tục xông lên. Lên!”
“Lên!!!”
Cả đám cùng nhau hô lớn và giơ ‘thanh kiếm đũa’ lên cao tiếp tục xung pha chiến đấu, diệt trừ cái ác, tìm lại hòa bình và bình yên cho dân chúng.
Nhưng ‘Năm anh em siêu nhân’ chúng tôi không phải lúc nào cũng tốt, có thể chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Có lần đang đánh kẻ thù hăng say thằng Nguyên Gao Xanh bỗng nhiên nói:
“Gao Xanh đói quá các Gao ạ.”
“Chết, Gao Trắng cũng đói.”
Tôi xoa xoa bụng. Đây chính là cái tội buổi trưa không chịu về nhà ăn đúng bữa đây. Vì tôi và thằng Nguyên kêu đói nên đứa nào cũng có cảm giác đói bụng, mặt mũi méo xệch, phải tạm dừng cuộc chiến lại. Bình thường cái Ly có rất nhiều tiền, nhưng hôm đó lúc sáng nó đã lỡ mua sữa đậu nành bà Bưởi nên hết sạch tiền rồi.
Cuối cùng chúng tôi đánh liều một phen đi ăn trộm Mì tôm Hảo Hảo. Mà Mì Tôm Hảo Hảo hồi ấy ngon bá cháy, cái bao có viền màu tím chứ chả phải màu đỏ như bây giờ. Mì tôm sống đúng là món khoái khẩu nhất của chúng tôi luôn.
Để cho tiện thì thằng Gao Đỏ sẽ đi lấy trộm từ chính nhà nó, Gao Đen và Gao Vàng sẽ hỗ trợ nó, Gao Xanh canh cửa bếp nhà nó còn tôi và Tetomu Khánh Ly sẽ canh cửa chính đề phòng cô tôi về.
Vụ ăn trộm sẽ diễn ra trót lọt nếu như chúng tôi nhớ được hôm ấy là Thứ Bảy, cô tôi ở nhà và đang nấu nướng vì đã là buổi trưa rồi. Tiếc thay cho các anh hùng, Gao Vàng đã cõng Gao Đỏ để có thể với được thùng mì tôm, Gao Đỏđã ném được gói mì tôm cho Gao Đen nhưng cả ba Gao chưa kịp chạy đi thì cô tôi đã đứng chặn ở cửa.
“Tụi bây làm cái gì đấy?”
Cuối cùng sáu đứa bị bắt đứng một hàng, vẻ mặt tội lỗi, mắt như ngân ngấn nước, nhìn cô tôi, tay bấu tay, chân dẫm lên chân, sợ hãi.
“Sao lại lấy trộm Mì tôm? Thằng Cường nói mẹ nghe xem.”
“Tại đói, con với các anh chị đói.”
“Dì Phương tha cho bọn con đi ạ.”
“Cô ơi tha cho em An.”
“Mẹ ơi, tha cho con.”
Cuối cùng có lẽ do chúng tôi quá tội nghiệp và biết hối lỗi nên cô tôi tịch thu mì tôm nhưng vào bếp lấy cho mỗi đứa một cái bánh mì. Thật tuyệt khi cả lũ ngồi cùng nhau, cụng bánh mì chúc nhau những điều tốt lành rồi nhai‘nhồm nhoàm’. Trong lúc ấy lại bật Siêu nhân Gao lên xem và hò hét như lũ dại khi Siêu nhân Gao chiến thắng mặc dù ai cũng biết đó là điều hiển nhiên. Ăn xong lại còn trèo lên xích đu nhà tôi hú hét, tiếp tục chiến đấu cho tận đến khi bố mẹ qua gọi về ăn cơm…
Bây giờ cái xích đu ấy cũng không còn, bố tôi đưa về nhà cậu vì nhà tôi xây lại không còn chỗ để đặt xích đu. Cũng như vậy, con ‘rô-bốt’ mà lũ chúng tôi tự hào và ‘túp lều công chúa’ xinh đẹp vĩnh viễn ở mãi trong tuổi thơ.
Hôm qua chúng tôi cũng ngồi lại bật Siêu nhân Gao xem. Dù cái màn hình Tivi nhà thằng Cường bây giờ vừa mỏng vừa to, còn cái Tivi hồi ấy chỉ cần đứng gần mà tắt một phát là vài sợi tóc hướng về phía Tivi hết, lại còn bé tẻo teo. Nhưng cái xúc cảm ngày ấy chúng tôi đã không còn nắm bắt được nữa. Chỉ là một chút gì đó vừa buồn, vừa vui khi hoài niệm về quãng thời gian ấy. Tất cả chúng tôi đều biết chúng tôi lớn lên từ những ‘trận chiến’ ấy, chúng tôi đều đã qua cái tuổi chơi siêu nhân nhưng nếu có thể tất cả chúng tôi đều muốn trở lại những năm tháng ấy một lần, để lưu giữ, để tận hưởng ‘trận chiến’ ngày đó ./.
Giới thiệu các diễn viên:(từ phải qua trái theo ảnh)
1. Gao Bạc: Giang còi.
2. Gao Đỏ: Cường.
3. Gao Vàng: Tôm.
4. Gao Xanh: Nguyên.
5. Gao Đen: Cuội.
6. Gao Trắng: An xinh đẹp (ngoài cùng bên trái)
7. Tetomu: Khánh Ly (bên cạnh An)
Last edited by a moderator: