-
Chương 136-140
Chương 136: Buổi bán đấu giá
Cô mặc váy ngắn, vừa đứng lên lập tức lộ ra đôi chân trắng nõn thon thả, bình luận trong kênh phát trực tiếp bỗng chốc kín cả màn hình: "Trắng quá, thật đẹp... Đôi chân này tôi có thể chơi mười năm..."
Nhìn thấy bình luận trên màn hình, Tô Diệu cắn chặt môi.
Hai ngày trước cô vẫn là cô gái con nhà giàu được nuông chiều, bây giờ lại lưu lạc đến bước đường này.
Nhưng nếu như từ chối, vậy sau này ai sẽ tặng quà cho mình đây?
"Mau nhảy đi!"
"Khăn giấy đã chuẩn bị xong, chờ nữ thần bắt đầu khiêu vũ..."
Phải làm sao đây?
Tô Diệu hoảng hốt, đứng trước màn hình không biết đưa tay về phía nào.
"Mau múa đi, có phải cô chê quà tôi gửi ít không?"
"Ông trùm Tây Xuyên" gửi một dãy bình luận, ngay lập tức trên kênh livestream ồ ạt bay đến mười máy bay.
"Rồi đó, vừa gửi cho cô mười máy bay đấy, nhanh múa đi! Đừng tham lam thế!"
"Ôi, ngầu quá, ông trùm Tây Xuyên!"
"Tuyệt tuyệt tuyệt, hào phóng ghê, xin được chiếu cố!"
...
Trên màn hình phát trực tiếp đều là những lời nịnh bợ ‘Ông trùm Tây Xuyên’, điều này khiến hắn vô cùng thích thú: "Mau chóng khiêu vũ đi, khiêu vũ tốt, nếu ông đây vui vẻ nói không chừng lại gửi thêm máy bay!"
Bình luận của ‘Ông trùm Tây Xuyên’ vẫn chưa kịp bấm gửi đi, thì nhìn thấy trên màn hình đã bị tên lửa chặn hết.
Tên lửa x10!
Tên lửa x99!
Tên lửa x300!
Tên lửa x 888!
Tên lửa... x2000!
Trời ơi, đây rốt cuộc là giàu có đến mức nào chứ, lại ngông cuồng gửi 2000 tên lửa!
Lúc này, không chỉ kênh livestream của Tô Diệu tràn ngập màu đỏ tung bay, đến ngay cả tin tức công khai của toàn bộ kênh livestream của Tùng Thử cũng đều bắt đầu ngập tràn trên mạng.
Lúc này tất cả những khán giả đang theo dõi buổi livestream của kênh Tùng Thử đều bị chấn động, rốt cuộc là tên nhà giàu nào mất hết lí trí, lại điên cuồng như vậy?
Hai nghìn tên lửa là bốn triệu tệ đấy.
Trời ạ, thế này cũng quá điên cuồng rồi!
Chỉ thấy thứ hạng livestream của Tô Diệu từ vị trí thứ mấy từ dưới lên, điên cuồng tăng vọt, trong chớp mắt lao thẳng vào top mười.
Một vài người chuyên livestream nổi tiếng của kênh Tùng Thử cũng bị cô loại khỏi bảng xếp hạng.
Khán giả trong kênh livestream nhìn thấy tin tức này, cũng không nhẫn nhịn được liền vào xem livestream của Tô Diệu.
Trong thời gian vài phút ngắn ngủi, số người trong phòng phát trực tiếp của Tô Diệu từ hơn một trăm người nhảy vọt thẳng lên vài nghìn người, đồng thời con số này vẫn đang không ngừng tăng lên.
Tô Diệu nhìn màn hình đỏ rực, cũng vô cùng kích động, cô nhìn vào nickname đã thưởng cho cô hai nghìn tên lửa "Diệu Dương".
Chỉ nhìn thấy "Diệu Dương" gửi bình luận nói: "Làm chuyện mình muốn làm, không có ai có thể ép cô!"
Dòng bình luận này vừa gửi đi, những người kêu gào bỏ theo dõi và báo cáo kênh livestream lần lượt trầm lặng, bao gồm cả tên "Ông trùm Tây Xuyên" to mồm trước đó cũng ngưng ép buộc cô.
"Cảm ơn, cảm ơn Diệu Dương!" Tô Diệu nói cảm ơn: "Vì để bày tỏ lòng cảm ơn của mình, tôi sẽ hát cho bạn một bài hát nhé..."
Tô Diệu vừa nói xong, liền nhìn thấy có thông báo: "Fans hâm mộ tối cao của bạn đã rời khỏi kênh livestream."
Bởi vì hai nghìn tên lửa vừa nãy, "Diệu Dương" đã trở thành "Fans hâm mộ tối cao" của kênh livestream, đây là danh hiệu cấp cao nhất của kênh phát sóng Tùng Thử, vì vậy cho dù anh online hay offline, người livestream cũng sẽ lập tức nhận được thông tin.
Tô Diệu nhìn thấy vậy thì sững sờ tại chỗ.
Tắt điện thoại, Trần Dương vươn vai, đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào!"
Trần Dương nói.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Mễ Tuyết ôm một đống tài liệu bước vào: "Thưa tổng giám đốc, việc trước kia anh giao tôi đã làm xong rồi, ông chủ của kênh livestream Tùng Thử bảo tôi nói với anh: Rất vui lòng được làm việc cho anh!"
"Ừ, tốt lắm." Trần Dương gật đầu cười.
Nghe thấy lời khen của Trần Dương, trong lòng Mễ Tuyết rất đỗi vui mừng, sau đó cô đặt tài liệu trước mặt Trần Dương: "Tổng giám đốc, đây là báo cáo tài chính của công ty chúng ta trong quý này, mời anh kiểm tra."
Trần Dương hiểu rất rõ về doanh thu của công ty trong quý trước, nhưng khi anh mở báo cáo ra, doanh thu thực tế còn cao hơn so với những gì anh biết, do đó anh biết rằng công ty đã thu được lợi nhuận lớn trong quý trước.
"Ừ, không tệ, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi!" Trần Dương tỏ ý khen ngợi liếc nhìn Mễ Tuyết, khả năng làm việc của cô ấy rất tốt, trong thời gian này đã giúp cho Trần Dương không ít việc, đối với những người vừa trung thành vừa có năng lực, Trần Dương trước giờ chưa từng keo kiệt khi khen thưởng.
"Cảm ơn tổng giám đốc!"
Mễ Tuyết xinh đẹp cúi người về phía Trần Dương, mặc dù lương cơ bản của cô ấy không cao, nhưng mức thưởng phúc lợi rất cao, tiền thưởng hàng tháng của cô bằng hai đến ba lần tháng lương của nhân viên bình thường, bây giờ gấp đôi thì càng nhiều hơn.
"Không cần cảm ơn, những thứ này cô xứng đáng được nhận." Trần Dương thản nhiên nói.
Có được lời khẳng định của Trần Dương, Mễ Tuyết vui mừng khôn xiết, nhưng cô vẫn còn một việc cần báo cáo, vì vậy liền thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc, vừa nãy có một lời mời đấu giá gửi tới công ty chúng ta, hi vọng chúng ta tối nay có thể tham gia buổi đấu giá!"
"Buổi đấu giá, đấu giá gì?" Trần Dương nhấc tách trà lên uống một ngụm hỏi.
"Buổi đấu giá Đinh Đinh!"
Cái gì?
Buổi đấu giá Đinh Đinh?
Trần Dương suýt chút nữa phun nước trong miệng ra ngoài, buổi đấu giá gì thế, nghe tên đã thấy không nghiêm túc.
Anh không hề nghĩ ngợi liền từ chối: "Vừa nghe tên đã thấy không phải buổi đấu giá nghiêm túc gì rồi."
Thấy Trần Dương Từ chối, Mễ Tuyết lo lắng, nhanh chóng nói: "Tổng giám đốc, anh đừng nghe cái tên không ra gì này mà từ chối, buổi đấu giá Đinh Đinh này là do nhà họ Đinh tổ chức."
Nhà họ Đinh?
Trần Dương sờ cằm, nhà họ Đinh này anh từng nghe đến, cũng là một gia tộc hạng nhất, gia tộc bọn họ phát triển rất tốt, công việc kinh doanh của gia tộc còn mở rộng ra các thành phố khác.
Đi mở mang kiến thức cũng không có gì xấu.
Gương mặt Mễ Tuyết chờ đợi nhìn Trần Dương, thực ra khi cô nhận được lời mời này, cô suýt nữa nhảy dựng lên, cô từ lâu đã muốn đến “Buổi đấu giá Đinh Đinh" để mở mang kiến thức, nghe bạn bè nói, buổi bán đấu giá này không chỉ đấu giá đồ cổ, còn đấu giá các bảo vật kì lạ quý giá, ngoài ra, còn giúp người quyền thế đấu giá đồ vật, bọn họ chỉ thu mười phần trăm hoa hồng, cực kì nổi tiếng trong giới đấu giá ở thành phố Tây Xuyên.
Hơn nữa buổi bán đấu giá tối nay, cô được biết từ một người bạn thân rằng, lần này sẽ bán đấu giá bộ dây chuyền có tên "Thiên Không Chi Thành" của bậc thầy chế tác người pháp Allen.
Thiên Không Chi Thành, cả thế giới chỉ có giới hạn mười tám mẫu, trên thế giới không một người phụ nữ nào lại không muốn có được một bộ "Thiên Không Chi Thành".
Mặc dù Mễ Tuyết không mua được, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy nó trong buổi đấu giá, cô đã mãn nguyện rồi.
Dưới ánh mắt mong đợi của Mễ Tuyết, Trần Dương gật đầu đồng ý: "Nếu họ đã gửi thiệp mời qua mà mình từ chối thì cũng không hay lắm, cô đi cùng tôi tới đó xem thử."
"Vâng, tổng giám đốc!"
Mễ Tuyết kìm nén tâm trạng phấn khích, vui vẻ đáp lời.
...
Lúc này, nhà họ Từ.
Từ Kiến Quốc lo lắng nhìn đứa con gái bảo bối Từ Tiểu Nhu.
Đều tại tên Trần Dương kia, đã lấy mất linh hồn của đứa con gái cưng của ông ta.
Thời gian gần đây, Từ Tiểu Nhu không muốn ăn cơm, làm việc thường mất tập trung, cả người không có tinh thần hứng thú, thỉnh thoảng còn thở dài, giống như "Lâm Đại Ngọc" trong Hồng Lâu Mộng.
Một người từng trải như ông ta, có điều gì không biết chứ, con gái của ông ta đã bị rơi vào lưới tình.
Từ sau khi trở về từ vịnh Tây Loan, Từ Tiểu Nhu cứ như người mất hồn, không ngừng nhớ tới Trần Dương.
Nhớ đến dáng vẻ đúng mực của anh khi giám định Nguyên Thanh Hoa trước mặt ông nội, lại nhớ tới lúc anh tức giận với người bán hàng rong trên phố đi bộ.
Còn nhớ tới thần thái anh dũng khi anh chiến đấu với cá mập dưới biển sâu, điều khiến cô khó quên nhất là dáng vẻ của anh ngày hôm đó vì cứu mọi người mà một mình chiến đấu chống lại bọn cướp dẫn tới hôn mê.
Lời nói và hành động của anh, cách cư xử và nói chuyện, đã in sâu và trong trái tim của Từ Tiểu Nhu, chỉ cần cô rảnh, liền không kiềm chế được mà nghĩ tới anh.
Chuyện này đã trôi qua được gần một tuần, cũng không biết vết thương của anh hồi phục thế nào rồi, thật khiến người khác lo lắng.
Nhìn Từ Tiểu Nhu nằm đờ đẫn trên ghế sofa, Từ Kiến Quốc vô cùng lo lắng, cứ như vậy cô sẽ thành tự kỷ mất.
Ông nhanh chóng đi đến bên cạnh Từ Tiểu Nhu, khẽ nói: "Con gái ngoan, sao con lại nằm trong nhà sững sờ ra thế, mau dậy đi, bố đưa con đi chơi."
"Bố, con không muốn đi đâu hết, con muốn ở nhà."
Từ Tiểu Nhu không chút hứng thú nói.
"Vậy sao? Vậy thật đáng tiếc!" Từ Kiến Quốc giả bộ thất vọng nói: "Buổi đấu giá Đinh Đinh lần này nghe nói có đấu giá sợi dây chuyền "Thiên Không Chi Thành", không phải con thích "Thiên Không Chi Thành” nhất sao, bố còn muốn đấu giá cho con, nếu như không muốn đi, vậy bố đành từ chối lời mời lần này vậy.”
Nói xong, ông giả vờ lấy điện thoại di động ra gọi điện.
"Gì cơ? Thiên Không Chi Thành?"
Từ Tiểu Nhu đột nhiên có hứng thú, nhanh chóng ngồi dậy từ ghế sofa, kéo tay của bố: "Bố, đừng từ chối, con lập tức đi thay quần áo!"
Cô đã muốn có được sợi dây chuyền "Thiên Không Chi Thành" này từ rất lâu rồi, đặc biệt lần trước nhìn thấy Tô Diệu đeo "Thiên Không Chi Thành" đi tham gia dã ngoại trong lòng cô đã vô cùng ngưỡng mộ.
Lần trước cô cầu xin Tô Diệu bán cho mình, mặc dù đã đồng ý lấy một món đồ cổ tương đương giá làm quà trả lễ, nhưng vẫn không thể mua được.
Lần này cô nhất định phải có được nó!
Chương 137: Ngô Dung
"Ngô Dung, sao anh lại ở đây?"
Từ Tiểu Nhu nhíu mày nhìn người đàn ông mặc âu phục Italy may thủ công, dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn.
"Chào bác Từ." Ngô Dung đi tới trước mặt Từ Kiến Quốc. Anh ta cực kỳ cung kính chào hỏi Từ Kiến Quốc sau đó dịu dàng mỉm cười với Từ Tiểu Nhu: "Nhu Nhu, mấy hôm không gặp càng ngày em càng xinh đẹp!"
"Ai cho phép anh gọi tôi như thế?"
Từ Tiểu Nhu cực kỳ khó chịu, nói.
Nhà Ngô Dung kinh doanh tiệm cầm đồ, mặc dù chuyên môn của bọn họ không phải đồ cổ nhưng cũng có thể coi là một nửa thế gia đồ cổ. Ngô Dung vẫn luôn theo đuổi Từ Tiểu Nhu, nhưng Từ Tiểu Nhu lại không hề có chút hứng thú với anh ta.
"Em là vợ tương lai của anh, tại sao anh lại không thể gọi như thế?" Ngô Dung nhíu mày nói với Từ Tiểu Nhu bằng giọng điệu không đứng đắn.
"Anh nói bậy, ai là vợ tương lai của anh?" Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Tiểu Nhu lập tức trở nên khó coi: "Anh nói chuyện cẩn thận một chút."
Nói xong, Từ Tiểu Nhu thắc mắc nhìn bố cô: "Bố, tại sao anh ta lại ở đây?"
Từ Kiến Quốc thở dài, ông ta không nói gì cả. Gần đây con gái không màng cơm nước khiến ông ta lo lắng muốn chết.
Ông ta biết con gái mình trở thành thế này chắc chắn là vì Trần Dương.
Mặc dù lần trước ông ta đã nói chỉ cần Trần Dương ly hôn thì ông ta sẽ không ngăn cản con gái đến với Trần Dương, nhưng đó chỉ là lời nói ra lúc tức giận, đầu óc không tỉnh táo mà thôi.
Một người ở rể như Trần Dương muốn thân phận không có thân phận, muốn tiền cũng chẳng có tiền. Làm sao có thể xứng đáng với viên ngọc quý trên tay ông ta được.
Trùng hợp là nhà họ Ngô và nhà họ Từ vốn đã có qua lại không ít, ông ta cũng biết Ngô Dung vẫn luôn theo đuổi con gái mình. Cho nên Từ Kiến Quốc gọi Ngô Dung tới buổi đấu giá lần này để anh ta và Từ Tiểu Nhu tiếp xúc với nhau nhiều một chút.
Ngô Dung phụng chỉ cưa cẩm Từ Tiểu Nhu, anh ta hoàn toàn không hề e dè: "Nhu Nhu, bố vợ nói gần đây tâm trạng của em không tốt nên gọi anh tới đây chia sẻ với em. Lát nữa chúng ta cùng tới buổi đấu giá giải sầu nhé."
"Anh...vô liêm sỉ..."
Tại sao có thể có người vô liêm sỉ đến mức này cơ chứ, lại còn mở miệng gọi bố cô là bố vợ. Từ Tiểu Nhu vô cùng tức giận, cô xoay người định rời khỏi đây thì lại bị Từ Kiến Quốc kéo lại.
"Nhu Nhu à, Ngô Dung cũng có ý tốt thôi mà, con đừng để bụng."
Nói xong, Từ Kiến Quốc nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho Ngô Dung.
Ngô Dung hiểu ý, anh ta đi tới ghế phụ của chiếc Porsche rồi cực kỳ lịch thiệp mở cửa xe: "Nhu Nhu, bố vợ, mời lên xe."
Sau đó anh ta cúi người xuống, nói: "Bố vợ, lần này để con làm tài xế đi. Lát nữa sau khi kết thúc buổi đấu giá con sẽ đưa hai người quay về."
Từ Tiểu Nhu bị bố cô kéo đi, muốn bỏ về cũng không xong. Cuối cùng cô đành phải lạnh lùng ngồi lên xe.
Ngô Dung đóng cửa xe, Từ Kiến Quốc hạ giọng nói thầm với anh ta: "Tôi đã tạo cơ hội tốt cho cậu rồi đấy. Cậu có thể trở thành rể hiền của tôi hay không thì phải dựa vào chính cậu rồi."
"Bố vợ cứ yên tâm, con rể bố, con làm chắc rồi!" Ngô Dung nói chắc như đinh đóng cột.
"Ừm!"
Từ Kiến Quốc nhìn Ngô Dung tỏ ý khen ngợi, sau đó ông ta nói tiếp: "Được rồi, nhưng cách xưng hô bố vợ này bây giờ gọi thì vẫn còn quá sớm. Trước khi hai đứa quyết định kết hôn cậu vẫn nên gọi tôi như trước kia thì hơn!"
"Được, bố vợ..."
Từ Kiến Quốc: ...
Tám giờ tối, Trần Dương dựa theo địa chỉ trên thiệp mời đi tới tòa nhà Long Đằng. Buổi đấu giá Đinh Đinh được tổ chức ở đây.
Trần Dương dẫn Mễ Tuyết nhanh chân bước vào tòa nhà. Hai người vừa vào cửa thì nhìn thấy người quen.
"Thiên Bá!"
Phía trước cách Trần Dương không xa, Lý Thiên Bá mặc âu phục màu trắng dẫn theo vợ của anh ta, Tống Huyên, đang trò chuyện với mấy người đàn ông trung niên.
"Tiểu Dương!"
Lý Thiên Bá nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại, phát hiện ra Trần Dương. Anh ta nói thêm vài câu với mấy tổng giám đốc kia rồi mỉm cười đi tới chào Trần Dương.
"Tiểu Dương, không ngờ anh cũng tới tham gia buổi đấu giá Đinh Đinh." Lý Thiên Bá muốn đấm vào ngực Trần Dương một cái nhưng nhớ ra chuyện ngực Trần Dương đang bị thương nên lại thu tay về: "Phải rồi, sao chỉ có mình anh vậy? Em dâu đâu!"
Lý Thiên Bá cảm thấy có chút kỳ lạ. Lần trước Trần Dương bị thương Tô Diệu không rời anh một tấc, trông chừng bên cạnh Trần Dương chăm sóc anh. Vừa nhìn là biết tình cảm giữa hai người rất tốt, tại sao lần này Tô Diệu lại không tới?
Trần Dương lắc đầu cười khổ rồi quay sang nhìn Mễ Tuyết, nói: "Cô vào trong trước đi, lát nữa tôi sẽ đi tìm cô."
"Vâng, tổng giám đốc!"
Mễ Tuyết cúi người chào Trần Dương rồi đi vào bên trong.
"Được đấy Tiểu Dương, cô thư ký này không tồi đâu." Lý Thiên Bá trêu chọc: "Gương mặt này, dáng người này...ít nhất cũng có thể chấm chín trên mười điểm đấy. Thế nào, anh đã dạy dỗ người ta chưa..."
Trần Dương: ...
Thấy Trần Dương không nói gì, Lý Thiên Bá lập tức bật cười ha hả: "Đừng ngại mà, chia sẻ..."
Anh ta còn chưa dứt lời thì bị tiếng thốt đầy kinh ngạc của mọi người cắt ngang.
Một chiếc Porsche dừng trước cửa tòa nhà, cửa xe ở vị trí ghế phụ lái mở ra sau đó Từ Tiểu Nhu bước xuống xe.
Từ Tiểu Nhu vừa bước xuống xe, ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Trần Dương nhìn thấy Từ Tiểu Nhu thì âm thầm kêu khổ, tại sao cô ấy cũng tới đây thế?
Gần đây ngày nào Từ Tiểu Nhu cũng nhắn tin cho anh, nhưng Trần Dương không hề trả lời bất kỳ tin nhắn nào. Nhìn thấy Từ Tiểu Nhu ở đây, không hiểu sao đột nhiên Trần Dương cảm thấy hơi chột dạ.
Từ Tiểu Nhu vừa xuống xe thì lập tức nhìn thấy Trần Dương. Tâm trạng của cô vốn đang khó chịu lập tức tốt hẳn lên, hơn nữa sự vui vẻ của cô còn biểu hiện ra bên ngoài.
"Trần Dương!"
Từ Tiểu Nhu sải dài bước chân đi về phía Trần Dương.
Từ Tiểu Nhu mặc một chiếc váy dài thanh lịch, mái tóc đen nhánh được búi cao bằng một chiếc trâm gài tóc. Cô không đi giày cao gót mà đi một đôi giày vải đế mềm, kết hợp với gương mặt xinh đẹp khiến Từ Tiểu Nhu chẳng khác nào tiên nữ từ trong tranh bước ra.
Tất cả những người đàn ông ở xung quanh đều nhìn Từ Tiểu Nhu. Bọn họ đã nhìn quen mấy cô gái ăn mặc lẳng lơ, giờ nhìn thấy Từ Tiểu Nhu thì không khỏi sửng sốt trước vẻ đẹp của cô.
Từ Kiến Quốc vừa xuống xe thì sắc mặt lập tức xấu đi.
Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy, tại sao thằng nhãi này cũng ở đây chứ? Chẳng lẽ cậu ta cũng tới tham gia buổi đấu giá lần này sao?
Từ Kiến Quốc nhớ tới chuyện mấy ngày trước Trần Dương bắt nạt con gái ông ta ngay trong nhà mình thì không kiềm chế nổi suy nghĩ muốn đánh chết Trần Dương.
Thứ khốn nạn này, đã có vợ rồi mà còn dám trêu ghẹo con gái ông ta.
Lần này ông ta phải cắt đứt triệt để ý đồ của Trần Dương. Ông ta phải cho Trần Dương biết, cóc ghẻ như cậu ta hoàn toàn không thể ăn thịt thiên nga.
Thấy vẻ mặt u ám của Từ Kiến Quốc, Ngô Dung không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Anh ta vội vàng bước nhanh tới bên cạnh Từ Tiểu Nhu rồi ôm lấy cái eo nhỏ của cô: "Thật trùng hợp, đây chẳng phải cái người ở rể nhà họ Tô bám váy phụ nữ nào đó ư?"
Nói xong Ngô Dung nhìn sang Từ Tiểu Nhu: "Nhu Nhu, sao em lại đi tới chỗ anh ta làm gì? Anh ta là người đã có vợ, em làm như vậy người đàn ông của em là tôi đây sẽ ghen đấy."
Khi nói câu này Ngô Dung nhìn về phía Trần Dương, lại còn nói rất lớn như thể chỉ sợ người khác không nghe thấy vậy.
Từ Tiểu Nhu bị hành động của Ngô Dung làm hoảng hốt tới ngây người. Một lúc sau cô mới phản ứng lại, Từ Tiểu Nhu vội vàng đẩy tay Ngô Dung ra rồi vừa thở mạnh vừa nói: "Ngô Dung, có phải anh bị bệnh không hả...Trần Dương, không phải như vậy đâu, anh đừng hiểu lầm..."
Không để Từ Tiểu Nhu nói xong, Ngô Dung đã cắt ngang: "Nhu Nhu, em ngại ngùng như vậy làm gì chứ. Quan hệ của chúng ta cũng đâu phải chuyện không thể nói cho người khác biết. Hơn nữa, em sợ một kẻ ở rể như anh ta hiểu lầm chuyện gì?"
Nói xong, Ngô Dung quay sang nhìn Trần Dương. Anh ta dùng ánh mắt đầy độc ác nhìn Trần Dương rồi nói: "Tên ở rể nhà họ Tô kia, có biết tôi là ai không? Nếu anh không biết thì tôi giới thiệu cho anh một chút. Tôi tên là Ngô Dung, tiệm cầm đồ Ngô Ký chính là do nhà chúng tôi mở. Tôi cho anh một lời khuyên, tôi thích Từ Tiểu Nhu, sau này anh nhớ tránh xa cô ấy một chút, tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết..."
Nghe Ngô Dung đe dọa mình ngay trước mặt Lý Thiên Bá, Trần Dương không nhịn được mà cười khẩy.
Chẳng qua chỉ là mở một tiệm cầm đồ thôi mà, ai không biết còn tưởng nhà anh ta mở ngân hàng đấy.
Đối với mấy nhân vật nhỏ thế này Trần Dương cũng chẳng thèm để ý, anh nhún vai một cái rồi không nói gì cả.
Lúc này buổi đấu giá đã sắp bắt đầu rồi, mọi người trong sảnh đã lần lượt vào trong phòng đấu giá.
"Thiên Bá, chúng ta vào trong thôi." Trần Dương nói.
Lý Thiên Bá gật đầu, nắm tay Tống Huyên định đi vào trong.
Nhưng Ngô Dung lại không có ý định buông tha cho Trần Dương.
Anh ta bước lên phía trước một bước rồi nói: "Trần Dương, lúc anh ra ngoài vợ anh cho anh bao nhiêu tiền thế, có đủ để anh mua đồ không? Nếu không đủ thì lát nữa anh có thể hỏi mượn tôi, yên tâm, tôi tuyệt đối không lấy tiền lời của anh đâu."
Trần Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngô Dung rồi mỉm cười đầy châm chọc: "Cảm ơn, chút tiền đó anh vẫn nên giữ lại tự tiêu thì hơn."
Chương 138: Buổi đấu giá bắt đầu
"Úi chà, khẩu khí của anh cũng lớn đấy nhỉ?"
Ngô Dung cười khẩy một tiếng: "Ai cho tên phế vật như anh dũng khí nói câu này thế? Cả thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết anh nghèo rách mồng tơi? Thế này đi, anh gọi tôi một tiếng ông nội, ông đây sẽ thưởng cho anh một triệu, thế nào?"
Trần Dương lắc đầu ngán ngẩm. Loại nhân vật nhỏ như Ngô Dung, ngoài việc có chút tiền ra thì chẳng có bản lĩnh gì cả. Anh ta hoàn toàn không đáng để anh để ý tới.
"Mẹ kiếp đồ ngu này, anh nói lại lần nữa thử xem!"
Lý Thiên Bá không nhịn được nữa. Tên ngu ngốc này dám bắt nạt anh em của anh ta ngay trước mặt anh ta, như vậy chẳng phải không sợ chết hay sao?
"Không nhận ra đấy nhỉ, một tên phế vật vô dụng mà cũng có người giúp đỡ cơ đấy!"
Ngô Dung vốn không quen biết Lý Thiên Bá, bởi vi địa vị của anh ta quá thấp.
Cho nên Ngô Dung không thể tiếp xúc với Lý Thiên Bá nổi. Vì vậy theo bản năng, Ngô Dung cho rằng tiểu tử trước mặt anh ta cũng là một tên phế vật.
Dù sao thì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Người giao du với loại phế vật vô dụng như Trần Dương thì có thể lợi hại đến thế nào cơ chứ?
Ngô Dung cười khẩy, anh ta đi tới trước mặt Lý Thiên Bá rồi khiêu khích: "Tôi nói lại lần nữa thì sao hả, chẳng lẽ anh dám ra tay với tôi sao? Anh có tin tôi sẽ khiến anh phải gánh hậu quả..."
"Bốp!"
Ngô Dung còn chưa nói dứt lời thì đã bị lòng bàn tay to bằng quạt hương bồ của Lý Thiên Bá tát một cái khiến anh ta lảo đảo. Trên mặt Ngô Dung xuất hiện một dấu tay với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Ngô Dung bị cái tát này của Lý Thiên Bá tát cho ngơ ngác, đầu óc ong ong. Một lúc sau anh ta mới ôm bên má đã mất cảm giác mà hét lớn: "Anh dám đánh tôi, tôi nhất định phải tìm người giết chết hai tên phế vật các người!"
Từ nhỏ tới lớn Ngô Dung chưa từng phải chịu tủi thân thế này. Hiện giờ một bên mặt của anh ta đã hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa, có thể thấy được cái tát này mạnh tới mức nào.
Lý Thiên Bá hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Ngô Dung. Sau đó anh ta nắm tay Tống Huyên rồi cùng Trần Dương đi vào trong phòng đấu giá.
Thấy Trần Dương còn chẳng thèm cho cô cơ hội nói chuyện mà đã bỏ đi, Từ Tiểu Nhu sốt ruột giậm chân một cái rồi mắng Ngô Dung: "Đều tại anh, tôi hận chết anh!"
Nói xong Từ Tiểu Nhu nhanh chân bước vào hội trường theo Trần Dương.
Ngô Dung khóc không ra nước mắt, anh ta ôm nửa bên mặt gọi với theo: "Nhu Nhu, em chờ anh một chút đã..."
Lúc này trong phòng đấu giá đã ngồi đầy người. Những người có thể tới đây không phải người giàu có thì cũng là người có địa vị cao. Chỗ ngồi càng gần khán đài thì chứng tỏ thân phận càng cao quý.
Mễ Tuyết đại diện cho tập đoàn Huyễn Ngu, đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Trần Dương không muốn để quá nhiều người biết được thân phận thật của anh nên anh và vợ chồng Lý Thiên Bá tìm bừa một góc không có người rồi ngồi xuống.
Mặc dù vị trí này cách khán đài khá xa nhưng tầm nhìn lại rất tốt, hơn nữa còn là từ trên cao nhìn xuống nên vừa nhìn là thấy ngay. Quan trọng là chỗ này khá khuất, cực kỳ phù hợp với ý muốn của Trần Dương.
Anh vừa ngồi xuống thì nhìn thấy Từ Tiểu Nhu cũng đi theo anh. Hai tay cô vò vò tà váy, cắn môi nói: "Trần Dương...tôi, tôi có thể ngồi cạnh anh được không?"
Đã nhiều ngày Từ Tiểu Nhu không gặp Trần Dương, hôm nay khó khăn lắm mới tình cờ gặp được anh ở đây nên cô muốn ngồi gần Trần Dương một chút. Cho dù chỉ có thể nhìn anh thì cô cũng thỏa mãn rồi.
Hơn nữa hiện giờ Trần Dương còn có thân phận thầy giám định vật quý của Trân Bảo Các, lát nữa nếu có món đồ cổ nào cô vừa ý thì có thể tham khảo ý kiến của Trần Dương...
Đương nhiên là những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là cô muốn ở bên Trần Dương.
Lúc này Ngô Dung cũng che mặt đi tới. Anh ta bước tới trước mặt Từ Tiểu Nhu rồi nịnh nọt: "Nhu Nhu, chỗ này không chính diện lại cách xa khán đài như thế, chúng ta vẫn nên ngồi ở phía trước thì hơn."
Khi nói câu này, Ngô Dung dùng ánh mắt coi thường nhìn Trần Dương. Phế vật thì chính là phế vật, chỉ xứng ngồi trong góc mà thôi.
"Anh tự đi đi, tôi muốn ngồi ở đây." Từ Tiểu Nhu lạnh nhạt nói một câu, đến liếc cũng chẳng thèm liếc Ngô Dung lấy một cái. Toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt lên người Trần Dương.
Ngô Dung hậm hực đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì khác. Anh ta cố gắng kiềm chế sự bất mãn trong lòng rồi ngồi xuống.
Chỗ ngồi dần dần được lấp đầy người, từ vị trí của Trần Dương nhìn xuống có thể thấy được đâu đâu cũng là người. Có lẽ buổi đấu giá lần này có không ít hơn năm trăm người tham gia.
Thực lực của phòng đấu giá Đinh Đinh này cũng thật sự không thể coi thường, tổ chức một buổi đấu giá mà có thể mời được nhiều nhân vật có tên tuổi thế này.
Sau khi mọi người ngồi đầy chỗ, đúng tám giờ ba mươi phút người bán đấu giá bước lên khán đài. Cô dùng một cái búa gỗ gõ lên bàn, tuyên bố buổi đấu giá lần này chính thức bắt đầu.
Thông thường những món đồ được đem ra đấu giá đầu tiên đều là vài thứ không đáng giá cho lắm, sau đó tới lượt vài món đồ chơi nhỏ mới mẻ để làm nóng bầu không khí.
Đúng như dự đoán, sau vòng đấu giá đầu tiên mặc dù chỉ có mấy món đồ chơi nhỏ mấy chục nghìn, mấy trăm nghìn tệ được đem ra đấu giá nhưng bầu không khí trong phòng đã được làm nóng, mọi người vô cùng hào hứng.
Đương nhiên là trong mắt người trong nghề thì mấy món đồ nhỏ này đều không đáng chú ý.
Lần này thứ Từ Tiểu Nhu muốn có được nhất chính là "Thiên Không Chi Thành", mấy món đồ chơi nhỏ này cô thật sự không có chút hứng thú.
Sau khi vòng bán đấu giá đầu tiên kết thúc, vòng đấu giá thứ hai bắt đầu. Thông thường thì món đồ đầu tiên được đem ra đấu giá ở vòng thứ hai nhất định sẽ là một món bảo bối có giá trị không nhỏ, đây gọi là món đầu. Đối với một người trong nghề thực thụ mà nói thì hiện giờ buổi đấu giá này mới được coi là chính thức bắt đầu.
Vòng đầu tiên chỉ là món khai vị mà thôi.
Đúng như dự đoán, khi cô gái bưng đồ mặc sườn xám màu đỏ dùng chiếc khay gỗ đàn hương bưng bảo bối lên khán đài thì toàn bộ các cô gái có mặt trong phòng đấu giá đều không kiềm chế được mà đứng dậy, đồng thanh thốt lên đầy kinh ngạc.
Là một sợi dây chuyền đá quý được chế tác tinh xảo, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu!
"Thiên Không Chi Thành", cuối cùng cũng đợi được nó rồi!
Nhìn sợi dây chuyền mà cô vô cùng khao khát có được, Từ Tiểu Nhu không khỏi kích động.
Lần này nhất định cô phải giành được sợi dây chuyền này sau đó giấu đi. Đợi tới khi cô kết hôn đeo sợi dây chuyền này trong hôn lễ, nhất định cô sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thế gian.
Trong lòng nghĩ vậy, Từ Tiểu Nhu càng không kiềm chế được mà tưởng tượng tới cảnh cô mặc bộ váy cưới trắng tinh, đeo sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành" từng bước bước về phía chú rể.
Trước đây Từ Tiểu Nhu không biết trông chú rể của cô sẽ ra sao, nhưng hiện giờ cô phát hiện ra dáng vẻ của "chú rể" kia dần dần trở nên rõ ràng. "Chú rể" của cô trông giống hệt Trần Dương...
Nghĩ tới đây, gương mặt tươi cười của Từ Tiểu Nhu nóng bừng lên.
"Món đồ đang được đấu giá chính là tác phẩm giải nghệ của đại sứ nước Pháp Ellen, 'Thiên Không Chi Thành'. Trên toàn thế giới có tổng cộng mười tám sợi dây chuyền 'Thiên Không Chi Thành'..." Người bán đấu giá giới thiệu về sợi dây chuyền một chút sau đó nói: "Hiện tại sợi dây chuyền này được bán với giá khởi điểm mười triệu đô-la Mỹ, mỗi lần tăng giá tối thiểu một trăm nghìn đô-la Mỹ. Bắt đầu đấu giá!"
Giá bán khởi điểm là mười triệu đô-la Mỹ, tương đương với sáu mươi triệu Nhân Dân tệ. Từ Tiểu Nhu đem theo tổng cộng một trăm hai mươi triệu Nhân Dân tệ, nếu không đủ cô chỉ có thể đem món đồ cổ quý giá mà cô cất giấu ra đổi tiền mà thôi.
Người bán đấu giá vừa dứt lời, Ngô Dung ngồi bên cạnh Từ Tiểu Nhu không thể chờ đợi thêm nữa lập tức giơ bảng trong tay lên.
"Số 38, Ngô tiên sinh ra giá mười triệu đô-la Mỹ!" Người đẹp bán đấu giá mỉm cười báo giá.
"Nhu Nhu, anh biết em luôn muốn có được dây chuyền Thiên Không Chi Thành. Lần anh nhất định anh sẽ hoàn thành mơ ước của em!" Đây là cơ hội tốt, chỉ cần anh ta giành được sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành thì Từ Tiểu Nhu sẽ cảm động. Nói không chừng cô ấy còn đồng ý qua lại với anh ta cũng nên?
"Mười triệu đô-la Mỹ lần thứ nhất!"
"Mười triệu đô-la Mỹ lần thứ hai!"
"Còn ai ra giá không?" Người đẹp bán đấu giá giơ chiếc búa gỗ lên cao, nhìn mọi người dưới khán đài rồi hỏi.
"Mười một triệu đô-la Mỹ!"
"Được, mười một triệu đô-la Mỹ!"
"Mười hai triệu đô-la Mỹ!"
"Mười lăm triệu..."
"Mười tám triệu đô-la Mỹ!"
Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, giá bán sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành từ mười triệu đô-la Mỹ tăng lên thành mười tám triệu đô-la Mỹ!
Tương đương với một trăm mười triệu Nhân Dân tệ!
Cái gì?
Ngô Dung ngẩn người tại chỗ!
Mấy cô gái này bị điên rồi sao?
Hơn nữa bọn không không báo giá một trăm nghìn đô-la Mỹ một lần mà thẳng tay tăng thêm một triệu đô-la Mỹ một lần.
Bỏ ra hơn một trăm triệu để mua một sợi dây chuyền vớ vẩn sao?
Mấy cô gái này cũng điên cuồng quá rồi.
Ngô Dung nghĩ có lẽ mười tám triệu là giá cao nhất rồi. Mấy cô gái này có tiêu tiền tới phá sản thì cũng không thể tăng giá nổi nữa.
Vừa rồi anh ta đã trót miệng ba hoa với Từ Tiểu Nhu sẽ giúp cô hoàn thành mơ ước, có nhắm mắt Ngô Dung cũng phải giành được sợi dây chuyền này cho Từ Tiểu Nhu.
Nghĩ vậy, Ngô Dung lại giơ bảng lên lần nữa: "Mười tám triệu một trăm nghìn đô-la Mỹ!"
Ngô Dung vừa dứt lời, toàn bộ phòng đấu giá đều không nhịn được mà bật cười.
Ha ha ha!
Mấy cô gái này đều tăng giá mỗi lần một triệu đô-la Mỹ, vậy mà một người đàn ông như anh ta lại tăng giá có một trăm nghìn đô-la Mỹ?
Đúng là buồn cười!
Nghe những tiếng cười nhạo của mọi người, Ngô Dung không khỏi lúng túng.
Phải, nhà anh ta giàu có thật nhưng cũng không thể tiêu tiền theo cách này!
Nhà họ Ngô bọn họ mở tiệm cầm đồ, mua rẻ bán đắt mới phù hợp với quan niệm của gia tộc bọn họ. Hiện giờ tiêu tốn hơn một trăm triệu để mua một sợi dây chuyền đã khiến anh ta đau khổ không chịu nổi rồi, làm như vậy chẳng khác nào dùng dao cắt thịt anh ta.
Chương 139: Vòng đấu giá thứ hai
"Hai mươi triệu đô-la Mỹ!"
Một người phụ nữ xinh đẹp giơ tấm bảng trong tay lên.
"Hai mươi triệu, cô Trịnh báo giá hai mươi triệu đô-la Mỹ! Còn ai ra giá cao hơn nữa không?"
Lúc này người đẹp bán đấu giá đang đứng trên khán đài cũng không khỏi kích động, lớn tiếng thông báo.
Hai mươi triệu đô-la Mỹ tương đương với một trăm hai mươi triệu Nhân dân tệ. Chỉ một món bảo bối mà có thể đem về một trăm hai mươi triệu Nhân Dân tệ, sao cô có thể không kích động cho được.
Hơn nữa bán được bảo bối này với giá càng cao thì danh tiếng của cô cũng càng lớn, sau này những người tìm tới cô để bán đấu giá cũng nhiều hơn. Đây thật sự là có cả danh cả lợi.
Sau khi cô Trịnh này báo giá hai mươi triệu đô-la Mỹ thì không có ai dám nâng giá lên nữa.
Mặc dù những phu nhân giàu có này rất thích "Thiên Không Chi Thành" nhưng bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua một sợi dây chuyền thì cái giá phải đánh đổi thật sự quá lơn.
Thiên Không Chi Thành xứng đáng với giá này thật, nhưng tiêu tốn nhiều tiền thế này cho một sợi dây chuyền thì chi bằng dùng số tiền đó đầu tư vào làm ăn. Mấy năm sau từ một trăm triệu biến thành hai trăm triệu, từ hai trăm triệu biến thành ba trăm triệu chẳng phải càng lời hơn hay sao?
Ngô Dung nghe thấy cô Trịnh báo giá hai mươi triệu đô-la Mỹ thì cũng tuyệt vọng.
Anh ta lấy cái gì ra mà tranh với người ta đây?
Từ Tiểu Nhu thấy thái độ của Ngô Dung thì cũng có chút cảm động: "Ngô Dung, thôi được rồi. Tôi hiểu tâm ý của anh, dừng lại đi. Thật ra tôi cũng không thích sợi dây chuyền này đến thế."
Từ Tiểu Nhu không thích Ngô Dung, vì vậy cô không muốn để anh ta tiêu tiền vì cô.
Mặc dù cô biết Ngô Dung không thể bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy nhưng Từ Tiểu Nhu cũng chẳng muốn nợ ân tình của anh ta.
Nghe Từ Tiểu Nhu nói vậy, trong lòng Ngô Dung lập tức vui vẻ nhưng trên mặt thì không có biểu hiện gì. Ngô Dung thở dài một tiếng: "Aiz, anh đã chuẩn bị điều động số tiền dự phòng của gia tộc rồi, nếu em không thích thì thôi vậy."
Giọng nói và biểu hiện của Ngô Dung thế kia, ai không biết còn tưởng anh ta đang nói thật!
Trần Dương ngồi bên cạnh Từ Tiểu Nhu nghe thấy câu nói vô liêm sỉ này của Ngô Dung thì không nhịn được bật cười thành tiếng: "Ha ha ha..."
Tiểu tử này đúng là nhân tài, đến cả số tiền dự phòng của gia tộc cũng bị anh ta đem ra để bịa chuyện.
Tiếng cười của Trần Dương lọt vào tai Ngô Dung khiến anh ta rất ngứa tai. Ngô Dung lập tức nổi nóng: "Mẹ kiếp, anh thử cười lại lần nữa cho ông đây xem?"
Ngô Dung chỉ vào Trần Dương, mắng: "Ông đây dám nâng giá đến mười tám triệu một trăm nghìn đô-la Mỹ, anh có ra giá này nổi không? Một tên phế vật vô dụng bám váy phụ nữ như anh, đừng nói là mười tám triệu một trăm nghìn đô-la Mỹ, chỉ sợ là đến một nghìn tám trăm tệ anh cũng chẳng đào đâu ra được ấy chứ? Anh có tư cách gì mà cười hả?"
Ngô Dung vừa nói dứt lời, sắc mặt Từ Tiểu Nhu lập tức thay đổi.
Mặc dù cô không thích Ngô Dung nhưng dù sao vừa rồi anh ta cũng vì cô mà tranh giành sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành. Cho dù cô không không muốn thì cũng phải nhận món ân tình này.
Nhưng anh ta lại dám chế nhạo Trần Dương trước mặt cô.
Ngô Dung thì có gì đặc biệt chứ, ngoài việc có bố mẹ tốt thì anh ta có dũng cảm như Trần Dương không? Có bản lĩnh như Trần Dương không?
Từ Tiểu Nhu khó chịu nhìn Ngô Dung, nói: "Ngô Dung, anh nói đủ chưa?"
Ngô Dung thấy sắc mặt Từ Tiểu Nhu không ổn thì vội vàng đổi giọng, mỉm cười làm hòa: "Được rồi, anh không nói anh ta nữa. Nhu Nhu em đừng hiểu lầm, anh cũng chỉ có lòng tốt mà thôi. Anh ta là một người đàn ông mà không có chí cầu tiến, ngày ngày chỉ biết ở nhà ăn no chờ chết. Như thế chẳng phải khiến đàn ông bọn anh mất mặt ư? Anh mắng anh ta là để khích lệ anh ta, để anh ta chỉnh đốn lại bản thân!"
Nghe câu nói vô liêm sỉ này của Ngô Dung, Trần Dương liên tục cười khẩy. Anh cầm điện thoại di động gửi cho Mễ Tuyết một tin nhắn.
Lúc này người đẹp bán đấu giá trên khán đài cũng đã bình tĩnh lại. Cô giơ cao chiếc búa gỗ đang cầm lên rồi gõ xuống mặt bàn một cái: "Số 66 cô Trịnh ra giá hai mươi triệu đô-la Mỹ lần thứ nhất!"
"Rầm!"
"Số 66 cô Trịnh ra giá hai mươi triệu đô-la Mỹ, lần thứ hai!"
"Rầm!"
Sau mỗi lần báo giá, người đẹp bán đấu giá lại gõ xuống mặt bàn một cái.
Tới lần báo giá thứ ba, cô cố ý kéo dài giọng: "Còn ai ra giá nữa không?"
Người đẹp bán đấu giá nhìn xuống bên dưới khán đài một lượt, mọi người đều im lặng không lên tiếng. Xem ra không còn ai ra giá cao hơn nữa rồi: "Số 66 cô Trịnh ra giá hai mươi triệu đô-la Mỹ, lần thứ ba!"
Nói xong, cô gõ chiếc búa gỗ xuống bàn!
"Hai mươi hai triệu đô-la Mỹ!"
Mễ Tuyết ngồi ở hàng ghế đầu tiên đột nhiên giơ bảng lên ngay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
"Ào ào ào!"
Sau khi Mễ Tuyết lên tiếng nâng giá, một giây sau tất cả hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Giàu có, thật sự quá giàu có!
Đúng là vì trang sức mà một người phụ nữ có thể trở nên điên cuồng. Hai mươi hai triệu đô-la Mỹ, dựa theo tỉ giá hiện tại thì tương đương với một trăm ba mươi mốt triệu bốn trăm nghìn Nhân dân tệ.
Thật sự không phục cũng không được.
Vì một sợi dây chuyền mà bỏ ra hơn một trăm ba mươi triệu, nếu số tiền này dùng để đầu tư vào làm ăn thì nó có thể tạo ra biết bao nhiêu tiền nữa đây.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Mễ Tuyết đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Sau khi phát hiện người vừa nâng giá là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, tất cả đàn ông trong hội trường đều phải nuốt một ngụm nước bọt.
Cô gái này thật xinh đẹp, "Thiên Không Chi Thành" nên đeo trên người một cô gái như thế này mới phải.
Lúc này mặc dù nhìn bề ngoài thì Mễ Tuyết rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô lại kích động tới nỗi sắp không chịu nổi rồi.
Mặc dù số tiền này do tổng giám đốc ra lệnh cho cô ra giá nhưng cô vẫn không khỏi hồi hộp.
Đây là Thiên Không Chi Thành, có người phụ nữ nào có thể chống cự được sự cám dỗ của nó?
Mặc dù cô biết sợi dây chuyền này không phải của mình nhưng sau khi giành được nó về, cô sẽ năn nỉ tổng giám đốc cho cô đeo thử một chút sau đó chụp mấy tấm hình làm kỷ niệm. Có lẽ tổng giám đốc sẽ đồng ý thôi...
Người đẹp bán đấu giá đang đứng trên khán đài nghe thấy có người báo giá thì sửng sốt ba giây, tới khi nghe thấy tiếng vỗ tay "ào ào ào" dưới khán đài cô mới sực tỉnh lại.
Cô vội vàng gõ bàn: "Số 3 cô Mễ ra giá hai mươi hai triệu đô-la Mỹ lần thứ nhất, hai mươi hai triệu đô-la Mỹ lần thứ hai...hai mươi hai triệu đô-la Mỹ lần thứ ba!"
Khi chiếc búa gỗ gõ xuống bàn lần thứ ba, người đẹp bán đấu giá kích động nói: "Chúc mừng cô Mễ, đấu giá thành công."
"Ào ào ào."
Sau khi người đẹp bán đấu giá tuyên bố đấu giá thành công, tiếng vỗ tay trong hội trường còn nhiệt liệt hơn nữa. Âm thanh lớn đến mức tưởng như trần nhà cũng bị xốc lên vậy.
Tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng Mễ Tuyết. Từ Tiểu Nhu cũng đang vỗ tay, ánh mắt cô dán chặt vào sợi dây chuyền "Thiên Không Chi Thành" trên khán đài.
Cô tới đây với tâm trạng rất hào hứng nhưng lại phải ra về trong buồn bã. Từ Tiểu Nhu vốn tưởng rằng lần này cô có thể giành được Thiên Không Chi Thành, không ngờ vẫn bị người ta giành mất.
Xem ra cô không có duyên với Thiên Không Chi Thành!
Nghĩ vậy, Từ Tiểu Nhu thở dài một tiếng.
Món bảo bối đầu tiên của vòng đấu giá thứ hai đẩy bầu không khí trong hội trường lên cao trào, nhưng món bảo bối thứ hai lại khiến mọi người bối rối!
Một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám màu đỏ bưng một chiếc khay gỗ đàn hương bước ra.
Mọi người rướn cổ nhìn về phía khán đài nhưng cũng không nhìn thấy trong khay có thứ gì.
"Chuyện gì thế này?"
"Sao lại không có gì thế?"
"Không phải bọn họ định bán đấu giá không khí đấy chứ?"
Mọi người dưới khán đài bắt đầu bàn tán.
Nghe mọi người xôn xao, người đẹp bán đấu giá mỉm cười đầy quyến rũ, nói: "Mọi người hãy bình tĩnh, bừng nôn nóng. Món bảo bối thứ hai của vòng đấu giá thứ hai là tâm điểm của ngày hôm nay đấy!"
Cô vừa nói xong, ánh đèn trên khán đài đều đổ dồn vào chiếc khay kia. Màn hình lớn sau lưng người bán đấu giá bắt đầu xuất hiện hình ảnh.
Trên chiếc khay gỗ đàn hương được trải một tấm lụa màu vàng, trên tấm lụa là một viên đan dược đen thui!
"Rốt cuộc đây là thứ gì vậy?"
"Đen thui thế kia, không phải là Ô Kê Bạch Phượng Hoàn đấy chứ?"
Không biết ai ngồi dưới khán đài nói câu này khiến mọi người đều cười phá lên.
"Ô Kê Bạch Phượng Hoàn ư? Không phải không phải!"
Người đẹp bán đấu giá liên tục lắc đầu rồi đột nhiên mỉm cười đầy thần bí: "Đây chính là loại đan dược thần kỳ mà rất nhiều người muốn cầu cũng không được. Đan dược này có tên là 'Phá Chướng đan', tác dụng lớn nhất của nó là giúp tu sĩ vượt qua tình trạng tu luyện trì trệ! Nếu mọi người đã tu luyện viên mãn Hậu Thiên suốt mấy năm mà vẫn không thể bứt phá được thì viên Phá Chướng đan này có thể giúp mọi người thuận lợi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên. Đây chính là linh đan thần dược mà tất cả mọi tu sĩ đều ước ao có được!"
"Cái gì!"
Người đẹp bán đấu giá vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không khỏi bối rối!
Ai nấy nhìn chằm chằm vào viên đan dược màu đen thui trên màn hình lớn, ánh mắt hiện rõ sự khát khao.
Chương 140: Đan dược giả hết hạn sử dụng
Trong số những người ở đây có không ít người là tu sĩ, thậm chí còn có rất nhiều người là đệ tử của sáu môn phái lớn. Vì lý do cá nhân mà bọn họ gặp phải tình trạng tu luyện trì trệ không thể bứt phá nổi, cho nên đành phải lăn lộn làm ăn.
Bây giờ nghe nói có loại đan dược có thể giúp bọn họ bứt phá tình trạng tu luyện trì trệ, tất cả mọi người đều không kiềm chế nổi.
Trong số bọn họ có người đã mắc kẹt ở Hậu Thiên viên mãn suốt hơn hai mươi năm, vốn dĩ đã không còn ôm hy vọng bứt phá tới cảnh giới Tiên Thiên nữa rồi. Hiện giờ đột nhiên nghe nói có loại đan dược thần kỳ như vậy khiến ai nấy đều nôn nóng cả lên, có thế nào cũng phải giành được viên đan dược này.
Lý Thiên Bá nhìn lên màn hình lớn, kích động ra mặt.
Quả nhiên là thần dược. Ba năm trước anh ta đạt tới Hậu Thiên viên mãn sau đó suốt ba năm dậm chân tại chỗ không thể tu luyện tới Tiên Thiên. Tình trạng này duy trì bền vững chẳng khác nào một con đê không thể phá vỡ, không hề có dấu hiệu thay đổi.
Sau đó anh ta tới thỉnh giáo lão gia mới biết rằng, có rất nhiều người vì lý do thiên phú, năng lực, gân cốt nên cả đời vĩnh viễn bị kẹt ở Hậu Thiên viên mãn. Nhưng cũng có số ít những người có gân cốt tốt, năng lực siêu phàm, thiên phú trời sinh thì chỉ cần vài năm là có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Nhưng khoảng cách từ Hậu Thiên viên mãn tới Tiên Thiên là một cửa ải mà có tới chín mươi chín phần trăm tu sĩ dùng cả đời cũng không thể vượt qua nổi.
Nghe lão gia nói vậy, Lý Thiên Bá không khỏi thất vọng. Anh ta cho rằng mình cũng sẽ giống như những vị tiền bối chết đi trong âu sầu kia, cả đời dừng lại ở viên mãn Hậu Thiên.
Nhưng hôm nay Phá Chướng Đan đã giúp Lý Thiên Bá nhìn thấy hy vọng,
Không tu luyện tới Tiên Thiên thì đều là hạng tầm thường, đây là câu nói lưu truyền trong giang hồ từ xưa tới nay.
Đến cả Lý Thiên Bá cũng không khỏi kích động.
Cái gì?
Phá Chướng Đan?
Tần Dương nhìn viên đan dược đan thui trên màn hình lớn, không khỏi sững sờ.
Có thể nói hiện nay Phá Chướng Đan là loại đan dược mà Trần Dương quen thuộc nhất, không ai có thể hiểu nó hơn anh!
Hơn nữa hiện giờ trên người Trần Dương cũng đem theo mấy viên Phá Chướng Đan. Nhưng tại sao viên đan dược trên khán đài nhìn bề ngoài có vẻ thô ráp thế kia? Mặc dù nó cũng đen không kém đan dược do anh điều chế nhưng nhìn bề ngoài thì đan dược của anh giống như được bọc một lớp đường, rất mịn màng.
Trần Dương so sánh hai viên đan dược một chút thì phát hiện ra chúng khác xa nhau.
Nhưng những người ở đây nếu không phải người nổi tiếng trong xã hội thì cũng là người làm chính trị, dù thế nào đi chăng nữa thì nhà họ Đinh cũng không thể nào tự tay phá hủy gia sản của mình chứ?
Trần Dương sờ cằm, nếu anh đoán không lầm thì do trải qua thời gian quá dài nên lớp bọc bảo vệ bên ngoài viên Phá Chướng Đan này đã bị ô-xy hóa rơi mất rồi.
Nói đơn giản thì đây là một viên đan dược đã hết hạn sử dụng.
Trần Dương cho rằng trên đời này ngoài anh ra thì không ai khác có thể điều chế ra Phá Chướng Đan được. Nếu thật sự có người khác điều chế được loại đan dược này thì giang hồ đã sớm xôn xao cả lên rồi.
Nghĩ vậy, Trần Dương bình tĩnh lại sau đó thong thả xem người bán đấu giá báo giá: "Viên Phá Chướng Đan này có giá khởi điểm năm trăm triệu tệ, mỗi lần tăng giá tối thiểu một trăm triệu!"
"Rầm!"
Người đẹp bán đấu giá gõ búa gỗ xuống mặt bàn: "Bây giờ bắt đầu đấu giá!"
Búa gỗ vừa gõ, mọi người không thể chờ nổi nữa ào ào giơ bảng!
"Tôi trả một tỷ!"
"Tôi trả một tỷ năm trăm triệu tệ!"
"Đừng hòng tranh với tôi, tôi trả hai tỷ!"
...
Trong phòng đấu giá mọi người ào ào giơ bảng. Bọn họ không nâng giá mỗi lần một trăm triệu tệ mà nâng hẳn năm trăm triệu tệ một lần.
Còn chưa tới mười giây, giá bán viên Phá Chướng Đan này đã tăng lên tới ba tỷ năm trăm triệu tệ!
Chết tiệt!
Trần Dương sửng sốt tại chỗ!
Những người này thật sự không coi tiền là tiền, một viên Phá Chướng Đan mà trả giá trên trời ba tỷ năm trăm triệu tệ!
Hơn nữa nhìn tình hình này thì có vẻ giá bán sẽ còn tiếp tục tăng lên!
Đột nhiên Trần Dương nhớ tới viên Phá Chướng Đan lần trước anh bán cho Lý Hổ với giá một tỷ, bán một viên khác cho Toàn Uy với giá hai tỷ. Hai viên đan dược anh bán đi tổng cộng kiếm về ba tỷ!
Trần Dương còn cho rằng anh kiếm được quá hời, bây giờ xem ra núi cao còn có núi cao hơn.
Trần Dương cảm thấy trái tim anh sắp chảy máu tới nơi.
Trời ạ, tụt huyết áp mất!
Trong lúc Trần Dương đang đau khổ thì giá bán viên Phá Chướng Đan kia đã lên tới bốn tỷ năm trăm triệu tệ, hơn nữa giá vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Lúc này Lý Thiên Bá không kiềm chế nổi nữa. Ngày hôm nay bất luận thế nào anh ta cũng phải giành được viên Phá Chướng Đan này. Nếu anh ta có thể bứt phá tới cảnh giới Tiên Thiên thì dưới sự dẫn dắt của anh ta, nói không chừng nhà họ Lý sẽ bước lên một bước trở thành gia tộc hạng nhất, thăng cấp thành thế gia!
Nhưng đúng lúc anh ta định giơ bảng thì bị Trần Dương ngăn cản.
Lý Thiên Bá thắc mắc nhìn Trần Dương: "Tiểu Dương, anh kéo tôi làm gì?"
Viên Phá Chướng Đan này là đan dược quý hiếm. Sống hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên Lý hiên Bá nghe nói có loại đan dược thần kỳ giúp người ta bứt phá tình trạng tu luyện trì trệ. Loại đan dược này phải thuộc về anh ta, sao anh ta có thể trơ mắt nhìn nó bị người khác giành mất?
Nhận ra ánh mắt nghi hoặc của Lý Thiên Bá, Trần Dương khẽ lắc đầu: "Nghe lời tôi, đừng tham gia. Mặc dù viên Phá Chướng Đan kia là hàng thật nhưng lớp bảo vệ bên ngoài đã hoàn toàn bị ô-xy hóa rồi, hiện giờ nó chỉ là một viên đan dược hết hạn sử dụng mà thôi!"
Nói xong Trần Dương dừng lại một giây rồi tiếp tục: "Ăn đồ ăn quá hạn sẽ bị tiêu chảy, còn dùng đan dược quá hạn thì chỉ sợ không chỉ là tiêu chảy thôi đâu..."
Trần Dương nhìn chằm chằm Lý Thiên Bá, anh tin rằng Lý Thiên Bá sẽ hiểu ý anh.
Cái gì!
Đan dược quá hạn?
Lý Thiên Bá cụt hứng ngồi yên tại chỗ, Tống Huyên ở bên cạnh thấy vẻ mặt thất vọng tới hồn bay phách tán của chồng mình thì nắm chặt tay anh ta.
Cảm nhận được sự lo lắng của vợ, Lý Thiên Bá vỗ nhẹ tay Tống Huyên ý nói cô đừng sốt sắng. Anh ta hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trần Dương, nói: "Tiểu Dương, làm sao anh biết viên đan dược này đã quá hạn thế?"
Lý Thiên Bá hỏi câu này không phải là vì anh ta nghi ngờ Trần Dương mà chỉ đơn giản là vì tò mò.
Kể từ lần trước Lý Thiên Bá tận mắt chứng kiến Trần Dương dùng bình gốm điều chế thuốc giải cứu vợ anh ta tỉnh lại, Lý Thiên Bá lập tức hiểu rằng người anh em này của anh ta không hề đơn giản.
Trần Dương thần bí mỉm cười, anh không giải thích mà chỉ nói: "Hiện giờ nhiều người phức tạp, tôi cũng không thể nói rõ ràng chuyện này với anh trong thời gian ngắn. Sau khi kết thúc buổi đấu giá tôi sẽ nói cho anh biết!"
Lý Thiên Bá nghe Trần Dương nói vậy thì ánh mắt sáng lên. Trong lòng anh ta có cảm giác rằng Trần Dương chuẩn bị đem tới cho anh ta một tin vui lớn!
Lý Thiên Bá cực kỳ tin tưởng Trần Dương.
Tống Huyên cũng không thể không nhìn Trần Dương một chút. Cô rất cảm kích Trần Dương, nếu không có anh thì chỉ sợ cô và chồng cô đã sớm âm dương xa cách.
Vì vậy Tống Huyên cũng cực kỳ tin tưởng Trần Dương.
Nhưng đột nhiên ở bên cạnh có người bật cười.
Ngô Dung ngồi ở một bên đang ôm bụng cười ha hả.
"Ha ha...ôi, thật là cười chết tôi rồi!"
Ngô Dung chỉ vào Trần Dương, vừa cười lớn vừa nói: "Nhóc ranh, không phải anh đang kể chuyện cười đấy chứ? Anh chê cười tôi không mua được Thiên Không Chi Thành thì thôi, bây giờ lại nói đan dược được đấu giá ở buổi đấu giá Đinh Đinh là đan dược hết hạn sử dụng. Đầu óc của anh có vấn đề đấy à? Ha ha ha, đúng là quá buồn cười. Làm sao nhà họ Đinh có thể bán đấu giá một món đồ hết hạn sử dụng được cơ chứ? Bọn họ làm như thế chẳng khác nào tự mình phá hủy gia sản của mình ư? Tôi thấy anh không chịu nổi cảm giác bị người ta tranh giành cho nên mới cố ý bôi nhọ người ta!"
Khi nói những lời này Ngô Dung cố ý nói lớn tiếng, như thể anh ta chỉ sợ những người khác không nghe thấy.
Những người xung quanh đều bị lời nói của anh ta thu hút sự chú ý, nhìn về phía này.
Trần Dương cười khẩy: "Anh nói nhiều như vậy làm gì? Dù sao anh cũng đâu có mua nổi!"
"Phải, tôi không mua nổi!" Ngô Dung cười gằn thừa nhận sự thật, sau đó anh ta phản kích: "Nhưng ít ra tôi cũng có thể bỏ ra mười tám triệu một trăm nghìn đô-la Mỹ đấu giá sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành, còn anh thì sao? Tôi đoán trong túi anh đến cả một nghìn tám trăm tệ cũng chẳng có nổi...ha ha ha..."
Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, Ngô Dung càng hăng say hơn. Anh ta đứng dậy, lớn tiếng: "Mọi người mau tới đây phân xử mà xem, cái tên ở rể nhà họ Tô này nói Phá Chướng Đan đang được đấu giá trên khán đài là hàng giả đã hết hạn sử dụng!"
Cái gì?
Trần Dương không muốn sống nữa hay sao?
Anh ta dám nói năng linh tinh trong buổi đấu giá của nhà họ Đinh, như vậy chẳng phải đang công khai phá hoại sản nghiệp kinh doanh mấy đời của nhà họ Đinh ư?
Nghe Ngô Dung nói vậy, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Trần Dương.
Không ít người không kiềm chế được mà bật cười, bầu không khí vốn đang náo nhiệt đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Người đẹp bán đấu giá đứng trên khán đài cũng cực kỳ tức giận. Rốt cuộc là kẻ ngu ngốc ở đâu xuất hiện phá hỏng buổi đấu giá của cô thế?
"Aiz, sự kiện quan trọng thế này mà lại cho loại người đó vào, bảo vệ của nhà họ Đinh có vấn đề đấy à!"
"Phải đấy, quá sơ suất rồi..."
Mọi người ào ào lên tiếng, hội trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Đúng lúc đó một thanh niên trẻ tuổi sắc mặt âm u dẫn mấy người bảo vệ dáng người cao lớn đi vào hội trường.
Cô mặc váy ngắn, vừa đứng lên lập tức lộ ra đôi chân trắng nõn thon thả, bình luận trong kênh phát trực tiếp bỗng chốc kín cả màn hình: "Trắng quá, thật đẹp... Đôi chân này tôi có thể chơi mười năm..."
Nhìn thấy bình luận trên màn hình, Tô Diệu cắn chặt môi.
Hai ngày trước cô vẫn là cô gái con nhà giàu được nuông chiều, bây giờ lại lưu lạc đến bước đường này.
Nhưng nếu như từ chối, vậy sau này ai sẽ tặng quà cho mình đây?
"Mau nhảy đi!"
"Khăn giấy đã chuẩn bị xong, chờ nữ thần bắt đầu khiêu vũ..."
Phải làm sao đây?
Tô Diệu hoảng hốt, đứng trước màn hình không biết đưa tay về phía nào.
"Mau múa đi, có phải cô chê quà tôi gửi ít không?"
"Ông trùm Tây Xuyên" gửi một dãy bình luận, ngay lập tức trên kênh livestream ồ ạt bay đến mười máy bay.
"Rồi đó, vừa gửi cho cô mười máy bay đấy, nhanh múa đi! Đừng tham lam thế!"
"Ôi, ngầu quá, ông trùm Tây Xuyên!"
"Tuyệt tuyệt tuyệt, hào phóng ghê, xin được chiếu cố!"
...
Trên màn hình phát trực tiếp đều là những lời nịnh bợ ‘Ông trùm Tây Xuyên’, điều này khiến hắn vô cùng thích thú: "Mau chóng khiêu vũ đi, khiêu vũ tốt, nếu ông đây vui vẻ nói không chừng lại gửi thêm máy bay!"
Bình luận của ‘Ông trùm Tây Xuyên’ vẫn chưa kịp bấm gửi đi, thì nhìn thấy trên màn hình đã bị tên lửa chặn hết.
Tên lửa x10!
Tên lửa x99!
Tên lửa x300!
Tên lửa x 888!
Tên lửa... x2000!
Trời ơi, đây rốt cuộc là giàu có đến mức nào chứ, lại ngông cuồng gửi 2000 tên lửa!
Lúc này, không chỉ kênh livestream của Tô Diệu tràn ngập màu đỏ tung bay, đến ngay cả tin tức công khai của toàn bộ kênh livestream của Tùng Thử cũng đều bắt đầu ngập tràn trên mạng.
Lúc này tất cả những khán giả đang theo dõi buổi livestream của kênh Tùng Thử đều bị chấn động, rốt cuộc là tên nhà giàu nào mất hết lí trí, lại điên cuồng như vậy?
Hai nghìn tên lửa là bốn triệu tệ đấy.
Trời ạ, thế này cũng quá điên cuồng rồi!
Chỉ thấy thứ hạng livestream của Tô Diệu từ vị trí thứ mấy từ dưới lên, điên cuồng tăng vọt, trong chớp mắt lao thẳng vào top mười.
Một vài người chuyên livestream nổi tiếng của kênh Tùng Thử cũng bị cô loại khỏi bảng xếp hạng.
Khán giả trong kênh livestream nhìn thấy tin tức này, cũng không nhẫn nhịn được liền vào xem livestream của Tô Diệu.
Trong thời gian vài phút ngắn ngủi, số người trong phòng phát trực tiếp của Tô Diệu từ hơn một trăm người nhảy vọt thẳng lên vài nghìn người, đồng thời con số này vẫn đang không ngừng tăng lên.
Tô Diệu nhìn màn hình đỏ rực, cũng vô cùng kích động, cô nhìn vào nickname đã thưởng cho cô hai nghìn tên lửa "Diệu Dương".
Chỉ nhìn thấy "Diệu Dương" gửi bình luận nói: "Làm chuyện mình muốn làm, không có ai có thể ép cô!"
Dòng bình luận này vừa gửi đi, những người kêu gào bỏ theo dõi và báo cáo kênh livestream lần lượt trầm lặng, bao gồm cả tên "Ông trùm Tây Xuyên" to mồm trước đó cũng ngưng ép buộc cô.
"Cảm ơn, cảm ơn Diệu Dương!" Tô Diệu nói cảm ơn: "Vì để bày tỏ lòng cảm ơn của mình, tôi sẽ hát cho bạn một bài hát nhé..."
Tô Diệu vừa nói xong, liền nhìn thấy có thông báo: "Fans hâm mộ tối cao của bạn đã rời khỏi kênh livestream."
Bởi vì hai nghìn tên lửa vừa nãy, "Diệu Dương" đã trở thành "Fans hâm mộ tối cao" của kênh livestream, đây là danh hiệu cấp cao nhất của kênh phát sóng Tùng Thử, vì vậy cho dù anh online hay offline, người livestream cũng sẽ lập tức nhận được thông tin.
Tô Diệu nhìn thấy vậy thì sững sờ tại chỗ.
Tắt điện thoại, Trần Dương vươn vai, đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào!"
Trần Dương nói.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Mễ Tuyết ôm một đống tài liệu bước vào: "Thưa tổng giám đốc, việc trước kia anh giao tôi đã làm xong rồi, ông chủ của kênh livestream Tùng Thử bảo tôi nói với anh: Rất vui lòng được làm việc cho anh!"
"Ừ, tốt lắm." Trần Dương gật đầu cười.
Nghe thấy lời khen của Trần Dương, trong lòng Mễ Tuyết rất đỗi vui mừng, sau đó cô đặt tài liệu trước mặt Trần Dương: "Tổng giám đốc, đây là báo cáo tài chính của công ty chúng ta trong quý này, mời anh kiểm tra."
Trần Dương hiểu rất rõ về doanh thu của công ty trong quý trước, nhưng khi anh mở báo cáo ra, doanh thu thực tế còn cao hơn so với những gì anh biết, do đó anh biết rằng công ty đã thu được lợi nhuận lớn trong quý trước.
"Ừ, không tệ, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi!" Trần Dương tỏ ý khen ngợi liếc nhìn Mễ Tuyết, khả năng làm việc của cô ấy rất tốt, trong thời gian này đã giúp cho Trần Dương không ít việc, đối với những người vừa trung thành vừa có năng lực, Trần Dương trước giờ chưa từng keo kiệt khi khen thưởng.
"Cảm ơn tổng giám đốc!"
Mễ Tuyết xinh đẹp cúi người về phía Trần Dương, mặc dù lương cơ bản của cô ấy không cao, nhưng mức thưởng phúc lợi rất cao, tiền thưởng hàng tháng của cô bằng hai đến ba lần tháng lương của nhân viên bình thường, bây giờ gấp đôi thì càng nhiều hơn.
"Không cần cảm ơn, những thứ này cô xứng đáng được nhận." Trần Dương thản nhiên nói.
Có được lời khẳng định của Trần Dương, Mễ Tuyết vui mừng khôn xiết, nhưng cô vẫn còn một việc cần báo cáo, vì vậy liền thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc, vừa nãy có một lời mời đấu giá gửi tới công ty chúng ta, hi vọng chúng ta tối nay có thể tham gia buổi đấu giá!"
"Buổi đấu giá, đấu giá gì?" Trần Dương nhấc tách trà lên uống một ngụm hỏi.
"Buổi đấu giá Đinh Đinh!"
Cái gì?
Buổi đấu giá Đinh Đinh?
Trần Dương suýt chút nữa phun nước trong miệng ra ngoài, buổi đấu giá gì thế, nghe tên đã thấy không nghiêm túc.
Anh không hề nghĩ ngợi liền từ chối: "Vừa nghe tên đã thấy không phải buổi đấu giá nghiêm túc gì rồi."
Thấy Trần Dương Từ chối, Mễ Tuyết lo lắng, nhanh chóng nói: "Tổng giám đốc, anh đừng nghe cái tên không ra gì này mà từ chối, buổi đấu giá Đinh Đinh này là do nhà họ Đinh tổ chức."
Nhà họ Đinh?
Trần Dương sờ cằm, nhà họ Đinh này anh từng nghe đến, cũng là một gia tộc hạng nhất, gia tộc bọn họ phát triển rất tốt, công việc kinh doanh của gia tộc còn mở rộng ra các thành phố khác.
Đi mở mang kiến thức cũng không có gì xấu.
Gương mặt Mễ Tuyết chờ đợi nhìn Trần Dương, thực ra khi cô nhận được lời mời này, cô suýt nữa nhảy dựng lên, cô từ lâu đã muốn đến “Buổi đấu giá Đinh Đinh" để mở mang kiến thức, nghe bạn bè nói, buổi bán đấu giá này không chỉ đấu giá đồ cổ, còn đấu giá các bảo vật kì lạ quý giá, ngoài ra, còn giúp người quyền thế đấu giá đồ vật, bọn họ chỉ thu mười phần trăm hoa hồng, cực kì nổi tiếng trong giới đấu giá ở thành phố Tây Xuyên.
Hơn nữa buổi bán đấu giá tối nay, cô được biết từ một người bạn thân rằng, lần này sẽ bán đấu giá bộ dây chuyền có tên "Thiên Không Chi Thành" của bậc thầy chế tác người pháp Allen.
Thiên Không Chi Thành, cả thế giới chỉ có giới hạn mười tám mẫu, trên thế giới không một người phụ nữ nào lại không muốn có được một bộ "Thiên Không Chi Thành".
Mặc dù Mễ Tuyết không mua được, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy nó trong buổi đấu giá, cô đã mãn nguyện rồi.
Dưới ánh mắt mong đợi của Mễ Tuyết, Trần Dương gật đầu đồng ý: "Nếu họ đã gửi thiệp mời qua mà mình từ chối thì cũng không hay lắm, cô đi cùng tôi tới đó xem thử."
"Vâng, tổng giám đốc!"
Mễ Tuyết kìm nén tâm trạng phấn khích, vui vẻ đáp lời.
...
Lúc này, nhà họ Từ.
Từ Kiến Quốc lo lắng nhìn đứa con gái bảo bối Từ Tiểu Nhu.
Đều tại tên Trần Dương kia, đã lấy mất linh hồn của đứa con gái cưng của ông ta.
Thời gian gần đây, Từ Tiểu Nhu không muốn ăn cơm, làm việc thường mất tập trung, cả người không có tinh thần hứng thú, thỉnh thoảng còn thở dài, giống như "Lâm Đại Ngọc" trong Hồng Lâu Mộng.
Một người từng trải như ông ta, có điều gì không biết chứ, con gái của ông ta đã bị rơi vào lưới tình.
Từ sau khi trở về từ vịnh Tây Loan, Từ Tiểu Nhu cứ như người mất hồn, không ngừng nhớ tới Trần Dương.
Nhớ đến dáng vẻ đúng mực của anh khi giám định Nguyên Thanh Hoa trước mặt ông nội, lại nhớ tới lúc anh tức giận với người bán hàng rong trên phố đi bộ.
Còn nhớ tới thần thái anh dũng khi anh chiến đấu với cá mập dưới biển sâu, điều khiến cô khó quên nhất là dáng vẻ của anh ngày hôm đó vì cứu mọi người mà một mình chiến đấu chống lại bọn cướp dẫn tới hôn mê.
Lời nói và hành động của anh, cách cư xử và nói chuyện, đã in sâu và trong trái tim của Từ Tiểu Nhu, chỉ cần cô rảnh, liền không kiềm chế được mà nghĩ tới anh.
Chuyện này đã trôi qua được gần một tuần, cũng không biết vết thương của anh hồi phục thế nào rồi, thật khiến người khác lo lắng.
Nhìn Từ Tiểu Nhu nằm đờ đẫn trên ghế sofa, Từ Kiến Quốc vô cùng lo lắng, cứ như vậy cô sẽ thành tự kỷ mất.
Ông nhanh chóng đi đến bên cạnh Từ Tiểu Nhu, khẽ nói: "Con gái ngoan, sao con lại nằm trong nhà sững sờ ra thế, mau dậy đi, bố đưa con đi chơi."
"Bố, con không muốn đi đâu hết, con muốn ở nhà."
Từ Tiểu Nhu không chút hứng thú nói.
"Vậy sao? Vậy thật đáng tiếc!" Từ Kiến Quốc giả bộ thất vọng nói: "Buổi đấu giá Đinh Đinh lần này nghe nói có đấu giá sợi dây chuyền "Thiên Không Chi Thành", không phải con thích "Thiên Không Chi Thành” nhất sao, bố còn muốn đấu giá cho con, nếu như không muốn đi, vậy bố đành từ chối lời mời lần này vậy.”
Nói xong, ông giả vờ lấy điện thoại di động ra gọi điện.
"Gì cơ? Thiên Không Chi Thành?"
Từ Tiểu Nhu đột nhiên có hứng thú, nhanh chóng ngồi dậy từ ghế sofa, kéo tay của bố: "Bố, đừng từ chối, con lập tức đi thay quần áo!"
Cô đã muốn có được sợi dây chuyền "Thiên Không Chi Thành" này từ rất lâu rồi, đặc biệt lần trước nhìn thấy Tô Diệu đeo "Thiên Không Chi Thành" đi tham gia dã ngoại trong lòng cô đã vô cùng ngưỡng mộ.
Lần trước cô cầu xin Tô Diệu bán cho mình, mặc dù đã đồng ý lấy một món đồ cổ tương đương giá làm quà trả lễ, nhưng vẫn không thể mua được.
Lần này cô nhất định phải có được nó!
Chương 137: Ngô Dung
"Ngô Dung, sao anh lại ở đây?"
Từ Tiểu Nhu nhíu mày nhìn người đàn ông mặc âu phục Italy may thủ công, dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn.
"Chào bác Từ." Ngô Dung đi tới trước mặt Từ Kiến Quốc. Anh ta cực kỳ cung kính chào hỏi Từ Kiến Quốc sau đó dịu dàng mỉm cười với Từ Tiểu Nhu: "Nhu Nhu, mấy hôm không gặp càng ngày em càng xinh đẹp!"
"Ai cho phép anh gọi tôi như thế?"
Từ Tiểu Nhu cực kỳ khó chịu, nói.
Nhà Ngô Dung kinh doanh tiệm cầm đồ, mặc dù chuyên môn của bọn họ không phải đồ cổ nhưng cũng có thể coi là một nửa thế gia đồ cổ. Ngô Dung vẫn luôn theo đuổi Từ Tiểu Nhu, nhưng Từ Tiểu Nhu lại không hề có chút hứng thú với anh ta.
"Em là vợ tương lai của anh, tại sao anh lại không thể gọi như thế?" Ngô Dung nhíu mày nói với Từ Tiểu Nhu bằng giọng điệu không đứng đắn.
"Anh nói bậy, ai là vợ tương lai của anh?" Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Tiểu Nhu lập tức trở nên khó coi: "Anh nói chuyện cẩn thận một chút."
Nói xong, Từ Tiểu Nhu thắc mắc nhìn bố cô: "Bố, tại sao anh ta lại ở đây?"
Từ Kiến Quốc thở dài, ông ta không nói gì cả. Gần đây con gái không màng cơm nước khiến ông ta lo lắng muốn chết.
Ông ta biết con gái mình trở thành thế này chắc chắn là vì Trần Dương.
Mặc dù lần trước ông ta đã nói chỉ cần Trần Dương ly hôn thì ông ta sẽ không ngăn cản con gái đến với Trần Dương, nhưng đó chỉ là lời nói ra lúc tức giận, đầu óc không tỉnh táo mà thôi.
Một người ở rể như Trần Dương muốn thân phận không có thân phận, muốn tiền cũng chẳng có tiền. Làm sao có thể xứng đáng với viên ngọc quý trên tay ông ta được.
Trùng hợp là nhà họ Ngô và nhà họ Từ vốn đã có qua lại không ít, ông ta cũng biết Ngô Dung vẫn luôn theo đuổi con gái mình. Cho nên Từ Kiến Quốc gọi Ngô Dung tới buổi đấu giá lần này để anh ta và Từ Tiểu Nhu tiếp xúc với nhau nhiều một chút.
Ngô Dung phụng chỉ cưa cẩm Từ Tiểu Nhu, anh ta hoàn toàn không hề e dè: "Nhu Nhu, bố vợ nói gần đây tâm trạng của em không tốt nên gọi anh tới đây chia sẻ với em. Lát nữa chúng ta cùng tới buổi đấu giá giải sầu nhé."
"Anh...vô liêm sỉ..."
Tại sao có thể có người vô liêm sỉ đến mức này cơ chứ, lại còn mở miệng gọi bố cô là bố vợ. Từ Tiểu Nhu vô cùng tức giận, cô xoay người định rời khỏi đây thì lại bị Từ Kiến Quốc kéo lại.
"Nhu Nhu à, Ngô Dung cũng có ý tốt thôi mà, con đừng để bụng."
Nói xong, Từ Kiến Quốc nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho Ngô Dung.
Ngô Dung hiểu ý, anh ta đi tới ghế phụ của chiếc Porsche rồi cực kỳ lịch thiệp mở cửa xe: "Nhu Nhu, bố vợ, mời lên xe."
Sau đó anh ta cúi người xuống, nói: "Bố vợ, lần này để con làm tài xế đi. Lát nữa sau khi kết thúc buổi đấu giá con sẽ đưa hai người quay về."
Từ Tiểu Nhu bị bố cô kéo đi, muốn bỏ về cũng không xong. Cuối cùng cô đành phải lạnh lùng ngồi lên xe.
Ngô Dung đóng cửa xe, Từ Kiến Quốc hạ giọng nói thầm với anh ta: "Tôi đã tạo cơ hội tốt cho cậu rồi đấy. Cậu có thể trở thành rể hiền của tôi hay không thì phải dựa vào chính cậu rồi."
"Bố vợ cứ yên tâm, con rể bố, con làm chắc rồi!" Ngô Dung nói chắc như đinh đóng cột.
"Ừm!"
Từ Kiến Quốc nhìn Ngô Dung tỏ ý khen ngợi, sau đó ông ta nói tiếp: "Được rồi, nhưng cách xưng hô bố vợ này bây giờ gọi thì vẫn còn quá sớm. Trước khi hai đứa quyết định kết hôn cậu vẫn nên gọi tôi như trước kia thì hơn!"
"Được, bố vợ..."
Từ Kiến Quốc: ...
Tám giờ tối, Trần Dương dựa theo địa chỉ trên thiệp mời đi tới tòa nhà Long Đằng. Buổi đấu giá Đinh Đinh được tổ chức ở đây.
Trần Dương dẫn Mễ Tuyết nhanh chân bước vào tòa nhà. Hai người vừa vào cửa thì nhìn thấy người quen.
"Thiên Bá!"
Phía trước cách Trần Dương không xa, Lý Thiên Bá mặc âu phục màu trắng dẫn theo vợ của anh ta, Tống Huyên, đang trò chuyện với mấy người đàn ông trung niên.
"Tiểu Dương!"
Lý Thiên Bá nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại, phát hiện ra Trần Dương. Anh ta nói thêm vài câu với mấy tổng giám đốc kia rồi mỉm cười đi tới chào Trần Dương.
"Tiểu Dương, không ngờ anh cũng tới tham gia buổi đấu giá Đinh Đinh." Lý Thiên Bá muốn đấm vào ngực Trần Dương một cái nhưng nhớ ra chuyện ngực Trần Dương đang bị thương nên lại thu tay về: "Phải rồi, sao chỉ có mình anh vậy? Em dâu đâu!"
Lý Thiên Bá cảm thấy có chút kỳ lạ. Lần trước Trần Dương bị thương Tô Diệu không rời anh một tấc, trông chừng bên cạnh Trần Dương chăm sóc anh. Vừa nhìn là biết tình cảm giữa hai người rất tốt, tại sao lần này Tô Diệu lại không tới?
Trần Dương lắc đầu cười khổ rồi quay sang nhìn Mễ Tuyết, nói: "Cô vào trong trước đi, lát nữa tôi sẽ đi tìm cô."
"Vâng, tổng giám đốc!"
Mễ Tuyết cúi người chào Trần Dương rồi đi vào bên trong.
"Được đấy Tiểu Dương, cô thư ký này không tồi đâu." Lý Thiên Bá trêu chọc: "Gương mặt này, dáng người này...ít nhất cũng có thể chấm chín trên mười điểm đấy. Thế nào, anh đã dạy dỗ người ta chưa..."
Trần Dương: ...
Thấy Trần Dương không nói gì, Lý Thiên Bá lập tức bật cười ha hả: "Đừng ngại mà, chia sẻ..."
Anh ta còn chưa dứt lời thì bị tiếng thốt đầy kinh ngạc của mọi người cắt ngang.
Một chiếc Porsche dừng trước cửa tòa nhà, cửa xe ở vị trí ghế phụ lái mở ra sau đó Từ Tiểu Nhu bước xuống xe.
Từ Tiểu Nhu vừa bước xuống xe, ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Trần Dương nhìn thấy Từ Tiểu Nhu thì âm thầm kêu khổ, tại sao cô ấy cũng tới đây thế?
Gần đây ngày nào Từ Tiểu Nhu cũng nhắn tin cho anh, nhưng Trần Dương không hề trả lời bất kỳ tin nhắn nào. Nhìn thấy Từ Tiểu Nhu ở đây, không hiểu sao đột nhiên Trần Dương cảm thấy hơi chột dạ.
Từ Tiểu Nhu vừa xuống xe thì lập tức nhìn thấy Trần Dương. Tâm trạng của cô vốn đang khó chịu lập tức tốt hẳn lên, hơn nữa sự vui vẻ của cô còn biểu hiện ra bên ngoài.
"Trần Dương!"
Từ Tiểu Nhu sải dài bước chân đi về phía Trần Dương.
Từ Tiểu Nhu mặc một chiếc váy dài thanh lịch, mái tóc đen nhánh được búi cao bằng một chiếc trâm gài tóc. Cô không đi giày cao gót mà đi một đôi giày vải đế mềm, kết hợp với gương mặt xinh đẹp khiến Từ Tiểu Nhu chẳng khác nào tiên nữ từ trong tranh bước ra.
Tất cả những người đàn ông ở xung quanh đều nhìn Từ Tiểu Nhu. Bọn họ đã nhìn quen mấy cô gái ăn mặc lẳng lơ, giờ nhìn thấy Từ Tiểu Nhu thì không khỏi sửng sốt trước vẻ đẹp của cô.
Từ Kiến Quốc vừa xuống xe thì sắc mặt lập tức xấu đi.
Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy, tại sao thằng nhãi này cũng ở đây chứ? Chẳng lẽ cậu ta cũng tới tham gia buổi đấu giá lần này sao?
Từ Kiến Quốc nhớ tới chuyện mấy ngày trước Trần Dương bắt nạt con gái ông ta ngay trong nhà mình thì không kiềm chế nổi suy nghĩ muốn đánh chết Trần Dương.
Thứ khốn nạn này, đã có vợ rồi mà còn dám trêu ghẹo con gái ông ta.
Lần này ông ta phải cắt đứt triệt để ý đồ của Trần Dương. Ông ta phải cho Trần Dương biết, cóc ghẻ như cậu ta hoàn toàn không thể ăn thịt thiên nga.
Thấy vẻ mặt u ám của Từ Kiến Quốc, Ngô Dung không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Anh ta vội vàng bước nhanh tới bên cạnh Từ Tiểu Nhu rồi ôm lấy cái eo nhỏ của cô: "Thật trùng hợp, đây chẳng phải cái người ở rể nhà họ Tô bám váy phụ nữ nào đó ư?"
Nói xong Ngô Dung nhìn sang Từ Tiểu Nhu: "Nhu Nhu, sao em lại đi tới chỗ anh ta làm gì? Anh ta là người đã có vợ, em làm như vậy người đàn ông của em là tôi đây sẽ ghen đấy."
Khi nói câu này Ngô Dung nhìn về phía Trần Dương, lại còn nói rất lớn như thể chỉ sợ người khác không nghe thấy vậy.
Từ Tiểu Nhu bị hành động của Ngô Dung làm hoảng hốt tới ngây người. Một lúc sau cô mới phản ứng lại, Từ Tiểu Nhu vội vàng đẩy tay Ngô Dung ra rồi vừa thở mạnh vừa nói: "Ngô Dung, có phải anh bị bệnh không hả...Trần Dương, không phải như vậy đâu, anh đừng hiểu lầm..."
Không để Từ Tiểu Nhu nói xong, Ngô Dung đã cắt ngang: "Nhu Nhu, em ngại ngùng như vậy làm gì chứ. Quan hệ của chúng ta cũng đâu phải chuyện không thể nói cho người khác biết. Hơn nữa, em sợ một kẻ ở rể như anh ta hiểu lầm chuyện gì?"
Nói xong, Ngô Dung quay sang nhìn Trần Dương. Anh ta dùng ánh mắt đầy độc ác nhìn Trần Dương rồi nói: "Tên ở rể nhà họ Tô kia, có biết tôi là ai không? Nếu anh không biết thì tôi giới thiệu cho anh một chút. Tôi tên là Ngô Dung, tiệm cầm đồ Ngô Ký chính là do nhà chúng tôi mở. Tôi cho anh một lời khuyên, tôi thích Từ Tiểu Nhu, sau này anh nhớ tránh xa cô ấy một chút, tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết..."
Nghe Ngô Dung đe dọa mình ngay trước mặt Lý Thiên Bá, Trần Dương không nhịn được mà cười khẩy.
Chẳng qua chỉ là mở một tiệm cầm đồ thôi mà, ai không biết còn tưởng nhà anh ta mở ngân hàng đấy.
Đối với mấy nhân vật nhỏ thế này Trần Dương cũng chẳng thèm để ý, anh nhún vai một cái rồi không nói gì cả.
Lúc này buổi đấu giá đã sắp bắt đầu rồi, mọi người trong sảnh đã lần lượt vào trong phòng đấu giá.
"Thiên Bá, chúng ta vào trong thôi." Trần Dương nói.
Lý Thiên Bá gật đầu, nắm tay Tống Huyên định đi vào trong.
Nhưng Ngô Dung lại không có ý định buông tha cho Trần Dương.
Anh ta bước lên phía trước một bước rồi nói: "Trần Dương, lúc anh ra ngoài vợ anh cho anh bao nhiêu tiền thế, có đủ để anh mua đồ không? Nếu không đủ thì lát nữa anh có thể hỏi mượn tôi, yên tâm, tôi tuyệt đối không lấy tiền lời của anh đâu."
Trần Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngô Dung rồi mỉm cười đầy châm chọc: "Cảm ơn, chút tiền đó anh vẫn nên giữ lại tự tiêu thì hơn."
Chương 138: Buổi đấu giá bắt đầu
"Úi chà, khẩu khí của anh cũng lớn đấy nhỉ?"
Ngô Dung cười khẩy một tiếng: "Ai cho tên phế vật như anh dũng khí nói câu này thế? Cả thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết anh nghèo rách mồng tơi? Thế này đi, anh gọi tôi một tiếng ông nội, ông đây sẽ thưởng cho anh một triệu, thế nào?"
Trần Dương lắc đầu ngán ngẩm. Loại nhân vật nhỏ như Ngô Dung, ngoài việc có chút tiền ra thì chẳng có bản lĩnh gì cả. Anh ta hoàn toàn không đáng để anh để ý tới.
"Mẹ kiếp đồ ngu này, anh nói lại lần nữa thử xem!"
Lý Thiên Bá không nhịn được nữa. Tên ngu ngốc này dám bắt nạt anh em của anh ta ngay trước mặt anh ta, như vậy chẳng phải không sợ chết hay sao?
"Không nhận ra đấy nhỉ, một tên phế vật vô dụng mà cũng có người giúp đỡ cơ đấy!"
Ngô Dung vốn không quen biết Lý Thiên Bá, bởi vi địa vị của anh ta quá thấp.
Cho nên Ngô Dung không thể tiếp xúc với Lý Thiên Bá nổi. Vì vậy theo bản năng, Ngô Dung cho rằng tiểu tử trước mặt anh ta cũng là một tên phế vật.
Dù sao thì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Người giao du với loại phế vật vô dụng như Trần Dương thì có thể lợi hại đến thế nào cơ chứ?
Ngô Dung cười khẩy, anh ta đi tới trước mặt Lý Thiên Bá rồi khiêu khích: "Tôi nói lại lần nữa thì sao hả, chẳng lẽ anh dám ra tay với tôi sao? Anh có tin tôi sẽ khiến anh phải gánh hậu quả..."
"Bốp!"
Ngô Dung còn chưa nói dứt lời thì đã bị lòng bàn tay to bằng quạt hương bồ của Lý Thiên Bá tát một cái khiến anh ta lảo đảo. Trên mặt Ngô Dung xuất hiện một dấu tay với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Ngô Dung bị cái tát này của Lý Thiên Bá tát cho ngơ ngác, đầu óc ong ong. Một lúc sau anh ta mới ôm bên má đã mất cảm giác mà hét lớn: "Anh dám đánh tôi, tôi nhất định phải tìm người giết chết hai tên phế vật các người!"
Từ nhỏ tới lớn Ngô Dung chưa từng phải chịu tủi thân thế này. Hiện giờ một bên mặt của anh ta đã hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa, có thể thấy được cái tát này mạnh tới mức nào.
Lý Thiên Bá hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Ngô Dung. Sau đó anh ta nắm tay Tống Huyên rồi cùng Trần Dương đi vào trong phòng đấu giá.
Thấy Trần Dương còn chẳng thèm cho cô cơ hội nói chuyện mà đã bỏ đi, Từ Tiểu Nhu sốt ruột giậm chân một cái rồi mắng Ngô Dung: "Đều tại anh, tôi hận chết anh!"
Nói xong Từ Tiểu Nhu nhanh chân bước vào hội trường theo Trần Dương.
Ngô Dung khóc không ra nước mắt, anh ta ôm nửa bên mặt gọi với theo: "Nhu Nhu, em chờ anh một chút đã..."
Lúc này trong phòng đấu giá đã ngồi đầy người. Những người có thể tới đây không phải người giàu có thì cũng là người có địa vị cao. Chỗ ngồi càng gần khán đài thì chứng tỏ thân phận càng cao quý.
Mễ Tuyết đại diện cho tập đoàn Huyễn Ngu, đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Trần Dương không muốn để quá nhiều người biết được thân phận thật của anh nên anh và vợ chồng Lý Thiên Bá tìm bừa một góc không có người rồi ngồi xuống.
Mặc dù vị trí này cách khán đài khá xa nhưng tầm nhìn lại rất tốt, hơn nữa còn là từ trên cao nhìn xuống nên vừa nhìn là thấy ngay. Quan trọng là chỗ này khá khuất, cực kỳ phù hợp với ý muốn của Trần Dương.
Anh vừa ngồi xuống thì nhìn thấy Từ Tiểu Nhu cũng đi theo anh. Hai tay cô vò vò tà váy, cắn môi nói: "Trần Dương...tôi, tôi có thể ngồi cạnh anh được không?"
Đã nhiều ngày Từ Tiểu Nhu không gặp Trần Dương, hôm nay khó khăn lắm mới tình cờ gặp được anh ở đây nên cô muốn ngồi gần Trần Dương một chút. Cho dù chỉ có thể nhìn anh thì cô cũng thỏa mãn rồi.
Hơn nữa hiện giờ Trần Dương còn có thân phận thầy giám định vật quý của Trân Bảo Các, lát nữa nếu có món đồ cổ nào cô vừa ý thì có thể tham khảo ý kiến của Trần Dương...
Đương nhiên là những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là cô muốn ở bên Trần Dương.
Lúc này Ngô Dung cũng che mặt đi tới. Anh ta bước tới trước mặt Từ Tiểu Nhu rồi nịnh nọt: "Nhu Nhu, chỗ này không chính diện lại cách xa khán đài như thế, chúng ta vẫn nên ngồi ở phía trước thì hơn."
Khi nói câu này, Ngô Dung dùng ánh mắt coi thường nhìn Trần Dương. Phế vật thì chính là phế vật, chỉ xứng ngồi trong góc mà thôi.
"Anh tự đi đi, tôi muốn ngồi ở đây." Từ Tiểu Nhu lạnh nhạt nói một câu, đến liếc cũng chẳng thèm liếc Ngô Dung lấy một cái. Toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt lên người Trần Dương.
Ngô Dung hậm hực đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì khác. Anh ta cố gắng kiềm chế sự bất mãn trong lòng rồi ngồi xuống.
Chỗ ngồi dần dần được lấp đầy người, từ vị trí của Trần Dương nhìn xuống có thể thấy được đâu đâu cũng là người. Có lẽ buổi đấu giá lần này có không ít hơn năm trăm người tham gia.
Thực lực của phòng đấu giá Đinh Đinh này cũng thật sự không thể coi thường, tổ chức một buổi đấu giá mà có thể mời được nhiều nhân vật có tên tuổi thế này.
Sau khi mọi người ngồi đầy chỗ, đúng tám giờ ba mươi phút người bán đấu giá bước lên khán đài. Cô dùng một cái búa gỗ gõ lên bàn, tuyên bố buổi đấu giá lần này chính thức bắt đầu.
Thông thường những món đồ được đem ra đấu giá đầu tiên đều là vài thứ không đáng giá cho lắm, sau đó tới lượt vài món đồ chơi nhỏ mới mẻ để làm nóng bầu không khí.
Đúng như dự đoán, sau vòng đấu giá đầu tiên mặc dù chỉ có mấy món đồ chơi nhỏ mấy chục nghìn, mấy trăm nghìn tệ được đem ra đấu giá nhưng bầu không khí trong phòng đã được làm nóng, mọi người vô cùng hào hứng.
Đương nhiên là trong mắt người trong nghề thì mấy món đồ nhỏ này đều không đáng chú ý.
Lần này thứ Từ Tiểu Nhu muốn có được nhất chính là "Thiên Không Chi Thành", mấy món đồ chơi nhỏ này cô thật sự không có chút hứng thú.
Sau khi vòng bán đấu giá đầu tiên kết thúc, vòng đấu giá thứ hai bắt đầu. Thông thường thì món đồ đầu tiên được đem ra đấu giá ở vòng thứ hai nhất định sẽ là một món bảo bối có giá trị không nhỏ, đây gọi là món đầu. Đối với một người trong nghề thực thụ mà nói thì hiện giờ buổi đấu giá này mới được coi là chính thức bắt đầu.
Vòng đầu tiên chỉ là món khai vị mà thôi.
Đúng như dự đoán, khi cô gái bưng đồ mặc sườn xám màu đỏ dùng chiếc khay gỗ đàn hương bưng bảo bối lên khán đài thì toàn bộ các cô gái có mặt trong phòng đấu giá đều không kiềm chế được mà đứng dậy, đồng thanh thốt lên đầy kinh ngạc.
Là một sợi dây chuyền đá quý được chế tác tinh xảo, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu!
"Thiên Không Chi Thành", cuối cùng cũng đợi được nó rồi!
Nhìn sợi dây chuyền mà cô vô cùng khao khát có được, Từ Tiểu Nhu không khỏi kích động.
Lần này nhất định cô phải giành được sợi dây chuyền này sau đó giấu đi. Đợi tới khi cô kết hôn đeo sợi dây chuyền này trong hôn lễ, nhất định cô sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thế gian.
Trong lòng nghĩ vậy, Từ Tiểu Nhu càng không kiềm chế được mà tưởng tượng tới cảnh cô mặc bộ váy cưới trắng tinh, đeo sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành" từng bước bước về phía chú rể.
Trước đây Từ Tiểu Nhu không biết trông chú rể của cô sẽ ra sao, nhưng hiện giờ cô phát hiện ra dáng vẻ của "chú rể" kia dần dần trở nên rõ ràng. "Chú rể" của cô trông giống hệt Trần Dương...
Nghĩ tới đây, gương mặt tươi cười của Từ Tiểu Nhu nóng bừng lên.
"Món đồ đang được đấu giá chính là tác phẩm giải nghệ của đại sứ nước Pháp Ellen, 'Thiên Không Chi Thành'. Trên toàn thế giới có tổng cộng mười tám sợi dây chuyền 'Thiên Không Chi Thành'..." Người bán đấu giá giới thiệu về sợi dây chuyền một chút sau đó nói: "Hiện tại sợi dây chuyền này được bán với giá khởi điểm mười triệu đô-la Mỹ, mỗi lần tăng giá tối thiểu một trăm nghìn đô-la Mỹ. Bắt đầu đấu giá!"
Giá bán khởi điểm là mười triệu đô-la Mỹ, tương đương với sáu mươi triệu Nhân Dân tệ. Từ Tiểu Nhu đem theo tổng cộng một trăm hai mươi triệu Nhân Dân tệ, nếu không đủ cô chỉ có thể đem món đồ cổ quý giá mà cô cất giấu ra đổi tiền mà thôi.
Người bán đấu giá vừa dứt lời, Ngô Dung ngồi bên cạnh Từ Tiểu Nhu không thể chờ đợi thêm nữa lập tức giơ bảng trong tay lên.
"Số 38, Ngô tiên sinh ra giá mười triệu đô-la Mỹ!" Người đẹp bán đấu giá mỉm cười báo giá.
"Nhu Nhu, anh biết em luôn muốn có được dây chuyền Thiên Không Chi Thành. Lần anh nhất định anh sẽ hoàn thành mơ ước của em!" Đây là cơ hội tốt, chỉ cần anh ta giành được sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành thì Từ Tiểu Nhu sẽ cảm động. Nói không chừng cô ấy còn đồng ý qua lại với anh ta cũng nên?
"Mười triệu đô-la Mỹ lần thứ nhất!"
"Mười triệu đô-la Mỹ lần thứ hai!"
"Còn ai ra giá không?" Người đẹp bán đấu giá giơ chiếc búa gỗ lên cao, nhìn mọi người dưới khán đài rồi hỏi.
"Mười một triệu đô-la Mỹ!"
"Được, mười một triệu đô-la Mỹ!"
"Mười hai triệu đô-la Mỹ!"
"Mười lăm triệu..."
"Mười tám triệu đô-la Mỹ!"
Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, giá bán sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành từ mười triệu đô-la Mỹ tăng lên thành mười tám triệu đô-la Mỹ!
Tương đương với một trăm mười triệu Nhân Dân tệ!
Cái gì?
Ngô Dung ngẩn người tại chỗ!
Mấy cô gái này bị điên rồi sao?
Hơn nữa bọn không không báo giá một trăm nghìn đô-la Mỹ một lần mà thẳng tay tăng thêm một triệu đô-la Mỹ một lần.
Bỏ ra hơn một trăm triệu để mua một sợi dây chuyền vớ vẩn sao?
Mấy cô gái này cũng điên cuồng quá rồi.
Ngô Dung nghĩ có lẽ mười tám triệu là giá cao nhất rồi. Mấy cô gái này có tiêu tiền tới phá sản thì cũng không thể tăng giá nổi nữa.
Vừa rồi anh ta đã trót miệng ba hoa với Từ Tiểu Nhu sẽ giúp cô hoàn thành mơ ước, có nhắm mắt Ngô Dung cũng phải giành được sợi dây chuyền này cho Từ Tiểu Nhu.
Nghĩ vậy, Ngô Dung lại giơ bảng lên lần nữa: "Mười tám triệu một trăm nghìn đô-la Mỹ!"
Ngô Dung vừa dứt lời, toàn bộ phòng đấu giá đều không nhịn được mà bật cười.
Ha ha ha!
Mấy cô gái này đều tăng giá mỗi lần một triệu đô-la Mỹ, vậy mà một người đàn ông như anh ta lại tăng giá có một trăm nghìn đô-la Mỹ?
Đúng là buồn cười!
Nghe những tiếng cười nhạo của mọi người, Ngô Dung không khỏi lúng túng.
Phải, nhà anh ta giàu có thật nhưng cũng không thể tiêu tiền theo cách này!
Nhà họ Ngô bọn họ mở tiệm cầm đồ, mua rẻ bán đắt mới phù hợp với quan niệm của gia tộc bọn họ. Hiện giờ tiêu tốn hơn một trăm triệu để mua một sợi dây chuyền đã khiến anh ta đau khổ không chịu nổi rồi, làm như vậy chẳng khác nào dùng dao cắt thịt anh ta.
Chương 139: Vòng đấu giá thứ hai
"Hai mươi triệu đô-la Mỹ!"
Một người phụ nữ xinh đẹp giơ tấm bảng trong tay lên.
"Hai mươi triệu, cô Trịnh báo giá hai mươi triệu đô-la Mỹ! Còn ai ra giá cao hơn nữa không?"
Lúc này người đẹp bán đấu giá đang đứng trên khán đài cũng không khỏi kích động, lớn tiếng thông báo.
Hai mươi triệu đô-la Mỹ tương đương với một trăm hai mươi triệu Nhân dân tệ. Chỉ một món bảo bối mà có thể đem về một trăm hai mươi triệu Nhân Dân tệ, sao cô có thể không kích động cho được.
Hơn nữa bán được bảo bối này với giá càng cao thì danh tiếng của cô cũng càng lớn, sau này những người tìm tới cô để bán đấu giá cũng nhiều hơn. Đây thật sự là có cả danh cả lợi.
Sau khi cô Trịnh này báo giá hai mươi triệu đô-la Mỹ thì không có ai dám nâng giá lên nữa.
Mặc dù những phu nhân giàu có này rất thích "Thiên Không Chi Thành" nhưng bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua một sợi dây chuyền thì cái giá phải đánh đổi thật sự quá lơn.
Thiên Không Chi Thành xứng đáng với giá này thật, nhưng tiêu tốn nhiều tiền thế này cho một sợi dây chuyền thì chi bằng dùng số tiền đó đầu tư vào làm ăn. Mấy năm sau từ một trăm triệu biến thành hai trăm triệu, từ hai trăm triệu biến thành ba trăm triệu chẳng phải càng lời hơn hay sao?
Ngô Dung nghe thấy cô Trịnh báo giá hai mươi triệu đô-la Mỹ thì cũng tuyệt vọng.
Anh ta lấy cái gì ra mà tranh với người ta đây?
Từ Tiểu Nhu thấy thái độ của Ngô Dung thì cũng có chút cảm động: "Ngô Dung, thôi được rồi. Tôi hiểu tâm ý của anh, dừng lại đi. Thật ra tôi cũng không thích sợi dây chuyền này đến thế."
Từ Tiểu Nhu không thích Ngô Dung, vì vậy cô không muốn để anh ta tiêu tiền vì cô.
Mặc dù cô biết Ngô Dung không thể bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy nhưng Từ Tiểu Nhu cũng chẳng muốn nợ ân tình của anh ta.
Nghe Từ Tiểu Nhu nói vậy, trong lòng Ngô Dung lập tức vui vẻ nhưng trên mặt thì không có biểu hiện gì. Ngô Dung thở dài một tiếng: "Aiz, anh đã chuẩn bị điều động số tiền dự phòng của gia tộc rồi, nếu em không thích thì thôi vậy."
Giọng nói và biểu hiện của Ngô Dung thế kia, ai không biết còn tưởng anh ta đang nói thật!
Trần Dương ngồi bên cạnh Từ Tiểu Nhu nghe thấy câu nói vô liêm sỉ này của Ngô Dung thì không nhịn được bật cười thành tiếng: "Ha ha ha..."
Tiểu tử này đúng là nhân tài, đến cả số tiền dự phòng của gia tộc cũng bị anh ta đem ra để bịa chuyện.
Tiếng cười của Trần Dương lọt vào tai Ngô Dung khiến anh ta rất ngứa tai. Ngô Dung lập tức nổi nóng: "Mẹ kiếp, anh thử cười lại lần nữa cho ông đây xem?"
Ngô Dung chỉ vào Trần Dương, mắng: "Ông đây dám nâng giá đến mười tám triệu một trăm nghìn đô-la Mỹ, anh có ra giá này nổi không? Một tên phế vật vô dụng bám váy phụ nữ như anh, đừng nói là mười tám triệu một trăm nghìn đô-la Mỹ, chỉ sợ là đến một nghìn tám trăm tệ anh cũng chẳng đào đâu ra được ấy chứ? Anh có tư cách gì mà cười hả?"
Ngô Dung vừa nói dứt lời, sắc mặt Từ Tiểu Nhu lập tức thay đổi.
Mặc dù cô không thích Ngô Dung nhưng dù sao vừa rồi anh ta cũng vì cô mà tranh giành sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành. Cho dù cô không không muốn thì cũng phải nhận món ân tình này.
Nhưng anh ta lại dám chế nhạo Trần Dương trước mặt cô.
Ngô Dung thì có gì đặc biệt chứ, ngoài việc có bố mẹ tốt thì anh ta có dũng cảm như Trần Dương không? Có bản lĩnh như Trần Dương không?
Từ Tiểu Nhu khó chịu nhìn Ngô Dung, nói: "Ngô Dung, anh nói đủ chưa?"
Ngô Dung thấy sắc mặt Từ Tiểu Nhu không ổn thì vội vàng đổi giọng, mỉm cười làm hòa: "Được rồi, anh không nói anh ta nữa. Nhu Nhu em đừng hiểu lầm, anh cũng chỉ có lòng tốt mà thôi. Anh ta là một người đàn ông mà không có chí cầu tiến, ngày ngày chỉ biết ở nhà ăn no chờ chết. Như thế chẳng phải khiến đàn ông bọn anh mất mặt ư? Anh mắng anh ta là để khích lệ anh ta, để anh ta chỉnh đốn lại bản thân!"
Nghe câu nói vô liêm sỉ này của Ngô Dung, Trần Dương liên tục cười khẩy. Anh cầm điện thoại di động gửi cho Mễ Tuyết một tin nhắn.
Lúc này người đẹp bán đấu giá trên khán đài cũng đã bình tĩnh lại. Cô giơ cao chiếc búa gỗ đang cầm lên rồi gõ xuống mặt bàn một cái: "Số 66 cô Trịnh ra giá hai mươi triệu đô-la Mỹ lần thứ nhất!"
"Rầm!"
"Số 66 cô Trịnh ra giá hai mươi triệu đô-la Mỹ, lần thứ hai!"
"Rầm!"
Sau mỗi lần báo giá, người đẹp bán đấu giá lại gõ xuống mặt bàn một cái.
Tới lần báo giá thứ ba, cô cố ý kéo dài giọng: "Còn ai ra giá nữa không?"
Người đẹp bán đấu giá nhìn xuống bên dưới khán đài một lượt, mọi người đều im lặng không lên tiếng. Xem ra không còn ai ra giá cao hơn nữa rồi: "Số 66 cô Trịnh ra giá hai mươi triệu đô-la Mỹ, lần thứ ba!"
Nói xong, cô gõ chiếc búa gỗ xuống bàn!
"Hai mươi hai triệu đô-la Mỹ!"
Mễ Tuyết ngồi ở hàng ghế đầu tiên đột nhiên giơ bảng lên ngay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
"Ào ào ào!"
Sau khi Mễ Tuyết lên tiếng nâng giá, một giây sau tất cả hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Giàu có, thật sự quá giàu có!
Đúng là vì trang sức mà một người phụ nữ có thể trở nên điên cuồng. Hai mươi hai triệu đô-la Mỹ, dựa theo tỉ giá hiện tại thì tương đương với một trăm ba mươi mốt triệu bốn trăm nghìn Nhân dân tệ.
Thật sự không phục cũng không được.
Vì một sợi dây chuyền mà bỏ ra hơn một trăm ba mươi triệu, nếu số tiền này dùng để đầu tư vào làm ăn thì nó có thể tạo ra biết bao nhiêu tiền nữa đây.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Mễ Tuyết đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Sau khi phát hiện người vừa nâng giá là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, tất cả đàn ông trong hội trường đều phải nuốt một ngụm nước bọt.
Cô gái này thật xinh đẹp, "Thiên Không Chi Thành" nên đeo trên người một cô gái như thế này mới phải.
Lúc này mặc dù nhìn bề ngoài thì Mễ Tuyết rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô lại kích động tới nỗi sắp không chịu nổi rồi.
Mặc dù số tiền này do tổng giám đốc ra lệnh cho cô ra giá nhưng cô vẫn không khỏi hồi hộp.
Đây là Thiên Không Chi Thành, có người phụ nữ nào có thể chống cự được sự cám dỗ của nó?
Mặc dù cô biết sợi dây chuyền này không phải của mình nhưng sau khi giành được nó về, cô sẽ năn nỉ tổng giám đốc cho cô đeo thử một chút sau đó chụp mấy tấm hình làm kỷ niệm. Có lẽ tổng giám đốc sẽ đồng ý thôi...
Người đẹp bán đấu giá đang đứng trên khán đài nghe thấy có người báo giá thì sửng sốt ba giây, tới khi nghe thấy tiếng vỗ tay "ào ào ào" dưới khán đài cô mới sực tỉnh lại.
Cô vội vàng gõ bàn: "Số 3 cô Mễ ra giá hai mươi hai triệu đô-la Mỹ lần thứ nhất, hai mươi hai triệu đô-la Mỹ lần thứ hai...hai mươi hai triệu đô-la Mỹ lần thứ ba!"
Khi chiếc búa gỗ gõ xuống bàn lần thứ ba, người đẹp bán đấu giá kích động nói: "Chúc mừng cô Mễ, đấu giá thành công."
"Ào ào ào."
Sau khi người đẹp bán đấu giá tuyên bố đấu giá thành công, tiếng vỗ tay trong hội trường còn nhiệt liệt hơn nữa. Âm thanh lớn đến mức tưởng như trần nhà cũng bị xốc lên vậy.
Tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng Mễ Tuyết. Từ Tiểu Nhu cũng đang vỗ tay, ánh mắt cô dán chặt vào sợi dây chuyền "Thiên Không Chi Thành" trên khán đài.
Cô tới đây với tâm trạng rất hào hứng nhưng lại phải ra về trong buồn bã. Từ Tiểu Nhu vốn tưởng rằng lần này cô có thể giành được Thiên Không Chi Thành, không ngờ vẫn bị người ta giành mất.
Xem ra cô không có duyên với Thiên Không Chi Thành!
Nghĩ vậy, Từ Tiểu Nhu thở dài một tiếng.
Món bảo bối đầu tiên của vòng đấu giá thứ hai đẩy bầu không khí trong hội trường lên cao trào, nhưng món bảo bối thứ hai lại khiến mọi người bối rối!
Một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám màu đỏ bưng một chiếc khay gỗ đàn hương bước ra.
Mọi người rướn cổ nhìn về phía khán đài nhưng cũng không nhìn thấy trong khay có thứ gì.
"Chuyện gì thế này?"
"Sao lại không có gì thế?"
"Không phải bọn họ định bán đấu giá không khí đấy chứ?"
Mọi người dưới khán đài bắt đầu bàn tán.
Nghe mọi người xôn xao, người đẹp bán đấu giá mỉm cười đầy quyến rũ, nói: "Mọi người hãy bình tĩnh, bừng nôn nóng. Món bảo bối thứ hai của vòng đấu giá thứ hai là tâm điểm của ngày hôm nay đấy!"
Cô vừa nói xong, ánh đèn trên khán đài đều đổ dồn vào chiếc khay kia. Màn hình lớn sau lưng người bán đấu giá bắt đầu xuất hiện hình ảnh.
Trên chiếc khay gỗ đàn hương được trải một tấm lụa màu vàng, trên tấm lụa là một viên đan dược đen thui!
"Rốt cuộc đây là thứ gì vậy?"
"Đen thui thế kia, không phải là Ô Kê Bạch Phượng Hoàn đấy chứ?"
Không biết ai ngồi dưới khán đài nói câu này khiến mọi người đều cười phá lên.
"Ô Kê Bạch Phượng Hoàn ư? Không phải không phải!"
Người đẹp bán đấu giá liên tục lắc đầu rồi đột nhiên mỉm cười đầy thần bí: "Đây chính là loại đan dược thần kỳ mà rất nhiều người muốn cầu cũng không được. Đan dược này có tên là 'Phá Chướng đan', tác dụng lớn nhất của nó là giúp tu sĩ vượt qua tình trạng tu luyện trì trệ! Nếu mọi người đã tu luyện viên mãn Hậu Thiên suốt mấy năm mà vẫn không thể bứt phá được thì viên Phá Chướng đan này có thể giúp mọi người thuận lợi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên. Đây chính là linh đan thần dược mà tất cả mọi tu sĩ đều ước ao có được!"
"Cái gì!"
Người đẹp bán đấu giá vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không khỏi bối rối!
Ai nấy nhìn chằm chằm vào viên đan dược màu đen thui trên màn hình lớn, ánh mắt hiện rõ sự khát khao.
Chương 140: Đan dược giả hết hạn sử dụng
Trong số những người ở đây có không ít người là tu sĩ, thậm chí còn có rất nhiều người là đệ tử của sáu môn phái lớn. Vì lý do cá nhân mà bọn họ gặp phải tình trạng tu luyện trì trệ không thể bứt phá nổi, cho nên đành phải lăn lộn làm ăn.
Bây giờ nghe nói có loại đan dược có thể giúp bọn họ bứt phá tình trạng tu luyện trì trệ, tất cả mọi người đều không kiềm chế nổi.
Trong số bọn họ có người đã mắc kẹt ở Hậu Thiên viên mãn suốt hơn hai mươi năm, vốn dĩ đã không còn ôm hy vọng bứt phá tới cảnh giới Tiên Thiên nữa rồi. Hiện giờ đột nhiên nghe nói có loại đan dược thần kỳ như vậy khiến ai nấy đều nôn nóng cả lên, có thế nào cũng phải giành được viên đan dược này.
Lý Thiên Bá nhìn lên màn hình lớn, kích động ra mặt.
Quả nhiên là thần dược. Ba năm trước anh ta đạt tới Hậu Thiên viên mãn sau đó suốt ba năm dậm chân tại chỗ không thể tu luyện tới Tiên Thiên. Tình trạng này duy trì bền vững chẳng khác nào một con đê không thể phá vỡ, không hề có dấu hiệu thay đổi.
Sau đó anh ta tới thỉnh giáo lão gia mới biết rằng, có rất nhiều người vì lý do thiên phú, năng lực, gân cốt nên cả đời vĩnh viễn bị kẹt ở Hậu Thiên viên mãn. Nhưng cũng có số ít những người có gân cốt tốt, năng lực siêu phàm, thiên phú trời sinh thì chỉ cần vài năm là có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Nhưng khoảng cách từ Hậu Thiên viên mãn tới Tiên Thiên là một cửa ải mà có tới chín mươi chín phần trăm tu sĩ dùng cả đời cũng không thể vượt qua nổi.
Nghe lão gia nói vậy, Lý Thiên Bá không khỏi thất vọng. Anh ta cho rằng mình cũng sẽ giống như những vị tiền bối chết đi trong âu sầu kia, cả đời dừng lại ở viên mãn Hậu Thiên.
Nhưng hôm nay Phá Chướng Đan đã giúp Lý Thiên Bá nhìn thấy hy vọng,
Không tu luyện tới Tiên Thiên thì đều là hạng tầm thường, đây là câu nói lưu truyền trong giang hồ từ xưa tới nay.
Đến cả Lý Thiên Bá cũng không khỏi kích động.
Cái gì?
Phá Chướng Đan?
Tần Dương nhìn viên đan dược đan thui trên màn hình lớn, không khỏi sững sờ.
Có thể nói hiện nay Phá Chướng Đan là loại đan dược mà Trần Dương quen thuộc nhất, không ai có thể hiểu nó hơn anh!
Hơn nữa hiện giờ trên người Trần Dương cũng đem theo mấy viên Phá Chướng Đan. Nhưng tại sao viên đan dược trên khán đài nhìn bề ngoài có vẻ thô ráp thế kia? Mặc dù nó cũng đen không kém đan dược do anh điều chế nhưng nhìn bề ngoài thì đan dược của anh giống như được bọc một lớp đường, rất mịn màng.
Trần Dương so sánh hai viên đan dược một chút thì phát hiện ra chúng khác xa nhau.
Nhưng những người ở đây nếu không phải người nổi tiếng trong xã hội thì cũng là người làm chính trị, dù thế nào đi chăng nữa thì nhà họ Đinh cũng không thể nào tự tay phá hủy gia sản của mình chứ?
Trần Dương sờ cằm, nếu anh đoán không lầm thì do trải qua thời gian quá dài nên lớp bọc bảo vệ bên ngoài viên Phá Chướng Đan này đã bị ô-xy hóa rơi mất rồi.
Nói đơn giản thì đây là một viên đan dược đã hết hạn sử dụng.
Trần Dương cho rằng trên đời này ngoài anh ra thì không ai khác có thể điều chế ra Phá Chướng Đan được. Nếu thật sự có người khác điều chế được loại đan dược này thì giang hồ đã sớm xôn xao cả lên rồi.
Nghĩ vậy, Trần Dương bình tĩnh lại sau đó thong thả xem người bán đấu giá báo giá: "Viên Phá Chướng Đan này có giá khởi điểm năm trăm triệu tệ, mỗi lần tăng giá tối thiểu một trăm triệu!"
"Rầm!"
Người đẹp bán đấu giá gõ búa gỗ xuống mặt bàn: "Bây giờ bắt đầu đấu giá!"
Búa gỗ vừa gõ, mọi người không thể chờ nổi nữa ào ào giơ bảng!
"Tôi trả một tỷ!"
"Tôi trả một tỷ năm trăm triệu tệ!"
"Đừng hòng tranh với tôi, tôi trả hai tỷ!"
...
Trong phòng đấu giá mọi người ào ào giơ bảng. Bọn họ không nâng giá mỗi lần một trăm triệu tệ mà nâng hẳn năm trăm triệu tệ một lần.
Còn chưa tới mười giây, giá bán viên Phá Chướng Đan này đã tăng lên tới ba tỷ năm trăm triệu tệ!
Chết tiệt!
Trần Dương sửng sốt tại chỗ!
Những người này thật sự không coi tiền là tiền, một viên Phá Chướng Đan mà trả giá trên trời ba tỷ năm trăm triệu tệ!
Hơn nữa nhìn tình hình này thì có vẻ giá bán sẽ còn tiếp tục tăng lên!
Đột nhiên Trần Dương nhớ tới viên Phá Chướng Đan lần trước anh bán cho Lý Hổ với giá một tỷ, bán một viên khác cho Toàn Uy với giá hai tỷ. Hai viên đan dược anh bán đi tổng cộng kiếm về ba tỷ!
Trần Dương còn cho rằng anh kiếm được quá hời, bây giờ xem ra núi cao còn có núi cao hơn.
Trần Dương cảm thấy trái tim anh sắp chảy máu tới nơi.
Trời ạ, tụt huyết áp mất!
Trong lúc Trần Dương đang đau khổ thì giá bán viên Phá Chướng Đan kia đã lên tới bốn tỷ năm trăm triệu tệ, hơn nữa giá vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Lúc này Lý Thiên Bá không kiềm chế nổi nữa. Ngày hôm nay bất luận thế nào anh ta cũng phải giành được viên Phá Chướng Đan này. Nếu anh ta có thể bứt phá tới cảnh giới Tiên Thiên thì dưới sự dẫn dắt của anh ta, nói không chừng nhà họ Lý sẽ bước lên một bước trở thành gia tộc hạng nhất, thăng cấp thành thế gia!
Nhưng đúng lúc anh ta định giơ bảng thì bị Trần Dương ngăn cản.
Lý Thiên Bá thắc mắc nhìn Trần Dương: "Tiểu Dương, anh kéo tôi làm gì?"
Viên Phá Chướng Đan này là đan dược quý hiếm. Sống hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên Lý hiên Bá nghe nói có loại đan dược thần kỳ giúp người ta bứt phá tình trạng tu luyện trì trệ. Loại đan dược này phải thuộc về anh ta, sao anh ta có thể trơ mắt nhìn nó bị người khác giành mất?
Nhận ra ánh mắt nghi hoặc của Lý Thiên Bá, Trần Dương khẽ lắc đầu: "Nghe lời tôi, đừng tham gia. Mặc dù viên Phá Chướng Đan kia là hàng thật nhưng lớp bảo vệ bên ngoài đã hoàn toàn bị ô-xy hóa rồi, hiện giờ nó chỉ là một viên đan dược hết hạn sử dụng mà thôi!"
Nói xong Trần Dương dừng lại một giây rồi tiếp tục: "Ăn đồ ăn quá hạn sẽ bị tiêu chảy, còn dùng đan dược quá hạn thì chỉ sợ không chỉ là tiêu chảy thôi đâu..."
Trần Dương nhìn chằm chằm Lý Thiên Bá, anh tin rằng Lý Thiên Bá sẽ hiểu ý anh.
Cái gì!
Đan dược quá hạn?
Lý Thiên Bá cụt hứng ngồi yên tại chỗ, Tống Huyên ở bên cạnh thấy vẻ mặt thất vọng tới hồn bay phách tán của chồng mình thì nắm chặt tay anh ta.
Cảm nhận được sự lo lắng của vợ, Lý Thiên Bá vỗ nhẹ tay Tống Huyên ý nói cô đừng sốt sắng. Anh ta hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trần Dương, nói: "Tiểu Dương, làm sao anh biết viên đan dược này đã quá hạn thế?"
Lý Thiên Bá hỏi câu này không phải là vì anh ta nghi ngờ Trần Dương mà chỉ đơn giản là vì tò mò.
Kể từ lần trước Lý Thiên Bá tận mắt chứng kiến Trần Dương dùng bình gốm điều chế thuốc giải cứu vợ anh ta tỉnh lại, Lý Thiên Bá lập tức hiểu rằng người anh em này của anh ta không hề đơn giản.
Trần Dương thần bí mỉm cười, anh không giải thích mà chỉ nói: "Hiện giờ nhiều người phức tạp, tôi cũng không thể nói rõ ràng chuyện này với anh trong thời gian ngắn. Sau khi kết thúc buổi đấu giá tôi sẽ nói cho anh biết!"
Lý Thiên Bá nghe Trần Dương nói vậy thì ánh mắt sáng lên. Trong lòng anh ta có cảm giác rằng Trần Dương chuẩn bị đem tới cho anh ta một tin vui lớn!
Lý Thiên Bá cực kỳ tin tưởng Trần Dương.
Tống Huyên cũng không thể không nhìn Trần Dương một chút. Cô rất cảm kích Trần Dương, nếu không có anh thì chỉ sợ cô và chồng cô đã sớm âm dương xa cách.
Vì vậy Tống Huyên cũng cực kỳ tin tưởng Trần Dương.
Nhưng đột nhiên ở bên cạnh có người bật cười.
Ngô Dung ngồi ở một bên đang ôm bụng cười ha hả.
"Ha ha...ôi, thật là cười chết tôi rồi!"
Ngô Dung chỉ vào Trần Dương, vừa cười lớn vừa nói: "Nhóc ranh, không phải anh đang kể chuyện cười đấy chứ? Anh chê cười tôi không mua được Thiên Không Chi Thành thì thôi, bây giờ lại nói đan dược được đấu giá ở buổi đấu giá Đinh Đinh là đan dược hết hạn sử dụng. Đầu óc của anh có vấn đề đấy à? Ha ha ha, đúng là quá buồn cười. Làm sao nhà họ Đinh có thể bán đấu giá một món đồ hết hạn sử dụng được cơ chứ? Bọn họ làm như thế chẳng khác nào tự mình phá hủy gia sản của mình ư? Tôi thấy anh không chịu nổi cảm giác bị người ta tranh giành cho nên mới cố ý bôi nhọ người ta!"
Khi nói những lời này Ngô Dung cố ý nói lớn tiếng, như thể anh ta chỉ sợ những người khác không nghe thấy.
Những người xung quanh đều bị lời nói của anh ta thu hút sự chú ý, nhìn về phía này.
Trần Dương cười khẩy: "Anh nói nhiều như vậy làm gì? Dù sao anh cũng đâu có mua nổi!"
"Phải, tôi không mua nổi!" Ngô Dung cười gằn thừa nhận sự thật, sau đó anh ta phản kích: "Nhưng ít ra tôi cũng có thể bỏ ra mười tám triệu một trăm nghìn đô-la Mỹ đấu giá sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành, còn anh thì sao? Tôi đoán trong túi anh đến cả một nghìn tám trăm tệ cũng chẳng có nổi...ha ha ha..."
Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, Ngô Dung càng hăng say hơn. Anh ta đứng dậy, lớn tiếng: "Mọi người mau tới đây phân xử mà xem, cái tên ở rể nhà họ Tô này nói Phá Chướng Đan đang được đấu giá trên khán đài là hàng giả đã hết hạn sử dụng!"
Cái gì?
Trần Dương không muốn sống nữa hay sao?
Anh ta dám nói năng linh tinh trong buổi đấu giá của nhà họ Đinh, như vậy chẳng phải đang công khai phá hoại sản nghiệp kinh doanh mấy đời của nhà họ Đinh ư?
Nghe Ngô Dung nói vậy, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Trần Dương.
Không ít người không kiềm chế được mà bật cười, bầu không khí vốn đang náo nhiệt đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Người đẹp bán đấu giá đứng trên khán đài cũng cực kỳ tức giận. Rốt cuộc là kẻ ngu ngốc ở đâu xuất hiện phá hỏng buổi đấu giá của cô thế?
"Aiz, sự kiện quan trọng thế này mà lại cho loại người đó vào, bảo vệ của nhà họ Đinh có vấn đề đấy à!"
"Phải đấy, quá sơ suất rồi..."
Mọi người ào ào lên tiếng, hội trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Đúng lúc đó một thanh niên trẻ tuổi sắc mặt âm u dẫn mấy người bảo vệ dáng người cao lớn đi vào hội trường.