-
Chương 111-115
Chương 111: Cố làm ra vẻ
Lời của Lý Thiên Bá làm những người ở đây đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu anh ta đã nói như vậy thì bọn họ không có gì phải lo cả, do đó ai nấy đều ngậm miệng mặc kệ, chuẩn bị xem kịch vui.
Chỉ có Tô Diệu sửng sốt đứng đó, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Tại sao Lý Thiên Bá mới quen Trần Dương được một ngày mà lại tin tưởng anh ấy đến như thế? Mà mình và anh ấy đã kết hôn gần ba năm, nhưng mình vẫn không nhịn được nghi ngờ anh ấy?
“Anh thật sự có thể chữa khỏi cho vợ của giám đốc Lý sao?” Tô Diệu cắn môi, không nhịn được mà hỏi.
“Aiz.”
Trần Dương thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Tô Diệu: “Em thấy anh lừa em lúc nào chưa?”
Tô Diệu không nói gì nhưng trong đầu lại nhớ tới mỗi một việc mà Trần Dương làm trong thời gian này. Mỗi một việc đều là chuyện đối với người khác là khó như lên trời, thế nhưng ở trong tay của anh lại được giải quyết rất nhẹ nhàng.
Giống như không có chuyện gì có thể làm khó được anh vậy.
Lúc này, Lý Thiên Bá lo lắng hỏi: “Tiểu Dương, thứ quả kia có độc, vậy không phải rễ cây và dịch của cây cũng có độc à?”
Trần Dương gật đầu: “Anh nói không sai, đúng là có độc, nhưng vạn vật trên thế gian này lại thần kỳ như vậy đấy. Chỉ cần luyện những nguyên liệu này thành đan dược thì có thể biến thứ bình thường thành thứ thần kỳ, biến nó thành thuốc tốt giải được độc.”
Cái gì?
Luyện thành đan dược?
Nghe lời của Trần Dương, mọi người ở đây đều không nhịn được mà cười lên.
Lần này, cuối cùng bọn họ đã xác định, cái tên ở rể này đang đường đường chính chính gây rối ở đây!
Đã là thời đại nào rồi?
Còn luyện đan, sao không nói là bay lên trời làm tiên luôn đi?
Lúc này, Tô Hải nhìn Trần Dương, cười châm chọc, nói: “Trần Dương được đó, có mấy ngày không gặp mà lắc mình một cái đã biến thành thầy luyện đan à. Thế nào? Còn muốn học theo người ngày xưa để bay lên trời làm tiên à? Thế thì tao phải ngắm cho cẩn thận, nhỡ đâu luyện thành tiên đan thì chẳng phải mày sẽ thành tiên à?”
Lời của Tô Hải làm xung quanh bùng nổ.
Mọi người ở đây đều không nhịn được mà ôm bụng cười to, có vài người thậm chí còn cười chảy cả nước mắt.
“Ôi đậu má, đúng là biết đùa quá!”
“Đã sắp tới năm 0202 rồi còn tin mấy thứ cổ hủ này, tên Trần Dương này sợ là đầu óc bị chập mạch rồi!”
Nghe tiếng bàn tán và cười nhạo của mọi người, Trần Dương cũng không thèm để ý, vĩnh viễn không nên so đo với những con ếch, bởi vì chúng nó mãi mãi chỉ có thể là ếch ngồi đáy giếng.
Anh vốn định bảo Lý Thiên Bá tìm bình gốm để nấu đan dược, thế nhưng Trần Dương tinh mắt phát hiện ra trong hang động này có không ít bình gốm. Điều này thật kỳ lạ, ai để lại nhiều bình với lọ ở trong hang động thế này?
Nhưng Trần Dương cũng không nghĩ sâu hơn, anh nhặt một cái bình gốm còn nguyên vẹn, rửa sạch, tìm mấy cục đá to để xếp thành một kệ bếp đơn giản.
Sau đó, Trần Dương cho nguyên liệu vào trong bình gốm, không hề ngẩng đầu lên mà nói: “Tào Bảo, Tô Hải, Sở Thâm, ba người cởi quần áo ra đi!”
“Cái gì? Cởi quần áo?” Tào Bảo nhíu mày nhìn Trần Dương, không biết anh đang đùa giỡn trò gì: “Không phải mày có ham muốn gì đặc biệt đấy chứ?”
Hắn vừa nói xong, ánh mắt của mọi người ở xung quanh nhìn về phía Trần Dương đều thay đổi.
Trần Dương bình tĩnh nói: “Hiện giờ bên ngoài đang mưa, củi bị ẩm, chỉ có thể dùng quần áo của ba người để nhóm lửa luyện đan.”
“Ồ, hóa ra là thế!”
Lúc này, tất cả mọi người chợt tỉnh ngộ, hóa ra là nhóm lửa luyện đan.
Nhưng Sở Thâm không làm, hắn nhảy ra, nói: “Sao mày không dùng quần áo của mày? Sao lại dùng của bọn tao? Nhiệt độ ở cạnh biển thấp như thế, lẽ nào mày định để bọn tao cảm lạnh à?”
“Hóa ra các người cho rằng quần áo của mình quan trọng hơn mạng của chị dâu, vậy thì đừng cởi.” Trần Dương khoát tay, nói: “Vậy cứ mặc đi.”
Nói xong bèn đưa tay định cởi quần áo của mình.
Mẹ kiếp!
Trong lòng Tào Bảo không nhịn được mà âm thầm chửi một câu. Thằng oắt này lại bẫy mình, nếu như hắn không cởi quần áo, đến lúc đó không biết Lý Thiên Bá sẽ trừng trị mình thế nào đây.
Nghĩ đến đây, hắn cắn răng, không phải chỉ cởi quần áo thôi sao? Có gì quá đáng đâu.
Hắn hung hăng nhìn Trần Dương, nếu lát nữa Tống Huyên không tỉnh lại thì cho nó hưởng.
Tô Hải và Sở Thâm thấy Tào Bảo cởi đồ, bất đắc dĩ đành cởi theo.
Không lâu sau, ba người mặc quần đùi, ôm tay run lẩy bẩy ở trong hang.
Dáng vẻ chật vật của bọn họ làm không ít người ở đây len lén cười trộm, đặc biệt là một số cô gái lại càng thẹn thùng.
“Thật nhỏ!”
Gần như tất cả mọi người đều không hẹn mà nghĩ tới điều này!
Rất nhanh, lửa đã cháy, Trần Dương bắt đầu chăm chú luyện đan.
Mỗi một bước Trần Dương đều vô cùng cẩn thận, chỉ lo không cẩn thận làm hỏng bình đan dược.
Ba người ở bên cạnh ôm tay run rẩy nhưng lại không nhịn được cười mỉa mai thành tiếng.
Như thế là bắt đầu luyện đan rồi?
Chuyện này quá khôi hài nhỉ?
Trong ti vi hay trong truyện, thầy luyện đan không phải đều dùng lò luyện đan để luyện chế sao, tên Trần Dương này lại cầm bình gốm để luyện, quá giả!
Tào Bảo không nhịn được, ôm bụng quỳ xuống đất, đấm đất mà cười to: “Ôi, đúng là buồn cười chết mất, thế này buồn cười quá! Trần Dương, xin mày đấy, lừa người cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ? Luyện đan thì ít nhất mày cũng phải chuẩn bị một cái lò luyện đan chứ. Mày lấy một cái bình sứt mẻ kia ra để lừa ai hả? Thế này có thể luyện được đan dược à?”
Nghe lời Tào Bảo nói, những người khác cũng không nhịn được mà cười lên.
Trong mắt bọn họ, việc Trần Dương luyện đan vốn dĩ là một trò cười. Bây giờ nhìn Trần Dương cầm một cái bình sứt mẻ lên mà định luyện đan, giờ phút này, trong lòng bọn họ càng xem thường hơn. Ai nấy đều nhìn Tô Diệu bằng ánh mắt đồng cảm.
Aiz, nữ thần nhà họ Tô đúng là mắt mù nên mới gả cho một người như vậy, trời xanh không có mắt mà.
“Ai nói bình gốm thì không thể luyện đan?” Trần Dương cười lạnh: “Ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại.”
Đừng nói là bình gốm, thầy luyện đan giỏi có kỹ thuật luyện đan chân chính thì dù dùng bát cũng có thể luyện đan được. Đương nhiên chỉ luyện được đan dược cấp thấp.
Thậm chí trong “Thiên Kim Dược Phương” còn ghi chép, có người dùng chân khí biến thành lửa, luyện đan trong không khí, dùng trời, đất làm lò.
Thế nên, luyện đan không cần để ý dùng thứ gì để luyện, thứ hiếm có chính là tỉ lệ cho nguyên liệu dùng để luyện đan và khống chế độ lửa.
Đối với những thầy luyện đan bình thường, nếu như không có một cái lò luyện đan tốt thì tỉ lệ luyện thành đan dược đúng là không cao, hơn nữa còn yêu cầu hoàn cảnh luyện đan rất cao.
Nhưng Trần Dương không chỉ là thầy luyện đan, anh còn là một tu sĩ đường đường chính chính.
Từ khi tu luyện tuyệt kỹ trấn phái của Nhật Nguyệt Thần Giáo, anh đã phát hiện mình có thể lợi dụng chính xác mỗi một phần nội khí ở trong cơ thể. Tuy rằng nội khí này kém hơn một bậc so với chân khí, thế nhưng cũng vô cùng lợi hại.
Đợi tới khi Trần Dương lên tới cấp Tiên Thiên, nội khí biến thành chân khí thì hiệu suất luyện đan của anh sẽ tăng mạnh hơn nữa.
Nhưng bởi vì rút ngắn thời gian luyện đan nên Trần Dương đã dồn khí vào đan điền, điều động tuyệt học Nhật Nguyệt Luân Chuyển của Nhật Nguyệt thần giáo trong cơ thể để chuyển chân khí cực dương và chân khí cực âm đến.
Không nhìn nhầm đâu, chính là chân khí.
Giờ phút này Trần Dương còn không biết, hai luồng chân khí, một âm một dương này là thứ mà các tu sĩ mơ tưởng tới mức nào. Nếu để người khác biết, lúc Trần Dương ở cảnh giới Hậu Thiên đã tu luyện ra chân khí thì e rằng bọn họ sẽ bị dọa đến tiểu ra mất.
Bởi vì sự khác biệt giữa Hậu Thiên và Tiên Thiên chính là ở chân khí, nếu tu luyện ra chân khí thì chẳng khác nào tu sĩ đã bước nửa bước chân vào Tiên Thiên. Chờ tới khi toàn bộ nội khí biến thành chân khí, bình cảnh Tiên Thiên sẽ tự sụp đổ.
Đương nhiên, những thứ này thì những người ở đây đều không biết.
Bọn họ nhìn dáng vẻ trong lòng không suy nghĩ bất cứ thứ gì của Trần Dương thì còn tưởng anh đang cố làm ra vẻ.
“Hừ, còn rất biết giả vờ!” Tào Bảo bĩu môi khinh thường, đứng dậy khỏi mặt đất rồi nhìn Từ Tiểu Nhu, nói: “Từ tiểu thư, nhà cô là thế gia về đồ cổ, hẳn là có không ít hiểu biết về luyện đan sư cổ đại.”
Nói xong Tào Bảo dừng một chút rồi nói tiếp: “Từ tiểu thư, phiền cô nói cho mọi người biết, dựa theo văn hiến đã có, những món đồ này rốt cuộc có thể luyện thành đan dược hay không?”
Sau khi nói xong, khóe miệng Tào Bảo hiện lên một tia cười lạnh khó có thể nhận ra.
Trần Dương à, không phải mày rất biết giả vờ à? Xem ông vạch trần mày thế nào đây!
Tào Bảo vừa dứt lời, mọi người ở đây đã lũ lượt đưa mắt nhìn về phía Từ Tiểu Nhu.
Nói thế nào thì Từ Tiểu Nhu cũng là thiên kim của thế gia đồ cổ, lời cô nói sẽ có uy nhất.
Thế nhưng vào lúc này, trong lòng Từ Tiểu Nhu lại vô cùng bứt rứt, chuyện này… bảo cô nói thế nào đây!
Chương 112: Bức ảnh
Đúng là cô từng nghiên cứu về chuyện này.
Thời cổ đại, từ hoàng đế quý tộc cho tới dân chúng nghèo đều vô cùng mê tín, họ luôn nghĩ muốn trẻ mãi không già.
Mà những người cầu tiên học đạo thời cổ đại cũng sẽ luyện chế đủ loại đan dược để theo đuổi việc sống dài lâu.
Đương nhiên, phần lớn đều là kẻ lừa đảo treo đầu dê bán thịt chó, thầy luyện đan thật sự biết luyện đan cũng không tùy tiện như Trần Dương!
Bọn họ luyện đan, trước tiên không chỉ chọn một ngày lành tháng tốt, đốt hương, tắm rửa, mà còn phải chuẩn bị đủ lại nguyên vật liệu để luyện đan, thứ mà cô biết đã có tới mấy chục loại.
Tuy Từ Tiểu Nhu bứt rứt, thế nhưng thói quen nghề nghiệp từ nhiều năm trước tới nay không cho phép cô nói dối.
Cô hít sâu một hơi, nói: “Hiện giờ, trong số dụng cụ luyện đan mà bản thân tôi biết, không có bình gốm, thế nhưng, tôi nghĩ nếu Trần Dương dùng bình gốm luyện đan thì nhất định sẽ có cái lý của anh ấy.”
Tuy rằng không thể nói dối nhưng cô có thể nói giảm nói tránh mà. Không biết tại sao trong lòng cô thấy buồn bực, giống như mình nói như thế sẽ làm cho Trần Dương không vui!
Nhưng điều mà cô không muốn nhìn thấy nhất vẫn xảy ra!
Ngay lúc cô nói những người cầu tiên học đạo thời cổ đại không dùng bình gốm để luyện đan thì người ở đây đều nhốn nháo cả lên.
“Ngay cả Từ tiểu thư cũng đã nói những người cầu tiên học đạo thời cổ đại không dùng bình gốm!”
“Tôi đã nói mà, nhất định là thằng oắt này đang định làm liều ở đây!”
“Aiz, tiếc cho tiểu thư Tống Huyên, còn trẻ như vậy đã sắp bị thằng oắt này làm lỡ rồi!”
Mỗi người một câu bàn tán, thế nhưng Lý Thiên Bá giống như điếc rồi vậy, hoàn toàn không hề phản ứng với lời bọn họ nói, anh ta chỉ lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh vợ mình, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Khi thấy tất cả mọi người đang chế giễu Trần Dương, trong lòng Từ Tiểu Nhu quýnh lên, không nhịn được giải thích thay Trần Dương: “Điều tôi nói chưa chắc đã đúng, cũng có vài người cầu tiên học đạo thời cổ đại có cách luyện đan khác hẳn với người bình thường, mọi người…”
Từ Tiểu Nhu sốt ruột tới mức giậm chân, nhưng căn bản không có ai nghe lời cô nói. Sao cô lại ngốc như vậy chứ? Sao lại muốn nói giảm nói tránh? Cứ trực tiếp ngậm miệng lại không nói không phải được rồi hay sao?
Giờ thì hay rồi, làm cho Trần Dương trở thành đối tượng bị mọi người công kích, bây giờ phải làm sao đây.
Liệu anh ấy có trách mình không? Liệu anh ấy có chê mình lắm miệng không?
Trong lòng Từ Tiểu Nhu rối như tơ vò, không nhịn được mà nhìn về phía Trần Dương. Thế nhưng Trần Dương đang nghiêm túc nhìn bình gốm, căn bản không hề trả lời.
“Từ tiểu thư, chúng tôi biết cô có lòng dạ lương thiện, thế nhưng đối với loại người như thế này cô không cần phải che giấu giúp anh ta!”
“Đúng đó, tuy ban ngày anh ta cứu cô, thế nhưng cô căn bản không cần phải để trong lòng, đây là chuyện anh ta phải làm!”
Nghe lời mọi người nói, Từ Tiểu Nhu sốt ruột tới mức sắp chảy nước mắt.
Lúc này Tô Hải cười nhạo, nói: “Trần Dương, đừng có giả vờ nữa, mày có mệt không hả? Mày có nung nổ cái bình gốm này cũng không luyện ra được đan dược đâu!”
Tô Hải vừa dứt lời, bình gốm chợt vang lên một tiếng “đùng” trầm thấp, sau đó thân bình chấn động.
Mọi người sợ hết hồn, lũ lượt lùi về phía sau, cho rằng lời của Tô Hải đã ứng nghiệm, bình gốm sắp nổ tung.
Nhưng điều khiến bọn họ thất vọng chính là, bình gốm vẫn hoàn hảo, không hề có vấn đề gì. Hình ảnh bọn họ tưởng tượng không hề xảy ra.
Được rồi!
Trong lòng Trần Dương vui vẻ, quả nhiên dùng chân khí có thể rút ngắn thời gian luyện đan rất nhiều, chỉ là tiêu hao hơi lớn.
Thế nhưng lúc này cũng không thể để ý những chuyện này.
Anh từ từ mở bình gốm ra, mọi người không nhịn được xúm lại. Chính trong khoảnh khắc này, mọi người ở đây đều trợn tròn hai mắt, miệng há hốc ra giống như gặp quỷ.
“Trời ạ!”
Lúc này, không biết cô gái nào phát ra một tiếng hét kinh hãi, sau đó lần lượt có tiếng hô thán phục vang lên ở trong đám người.
Chỉ thấy, bên trong bình gốm là một viên đan dược màu xanh lục yên lặng nằm đó.
Hơn nữa, trong khoảnh khắc mở nắp ra, một mùi hương cây cỏ thơm ngát bay ra từ trong bình gốm. Khi mọi người ngửi thấy mùi này chỉ thấy tinh thần chấn động.
Trời ạ!
Anh ta… anh ta thật sự luyện được đan dược.
Lúc này, tất cả mọi người đã không dám nói gì nữa, ai nấy đều nhìn Trần Dương bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Ngay bây giờ, Tô Diệu ở bên cạnh trong lòng vừa thấy xấu hổ, vừa thấy khiếp sợ.
Xấu hổ là vì cô không tin Trần Dương, khiếp sợ là vì Trần Dương thật sự luyện ra được đan dược. Trời ạ, đây vẫn là ông xã của mình sao? Sao cái gì anh ấy cũng biết vậy? Giống như trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó anh ấy vậy?
Một cảm giác trước nay chưa từng có tràn ngập trong lòng cô, cô cảm thấy trên người Trần Dương như được bao phủ một màn sương mù, cô liều mạng muốn đẩy màn sương mù đó ra lại phát hiện nó càng dày dặc hơn.
Mà ở một phía khác, Từ Tiểu Nhu kích động tới mức sắp rơi nước mắt, ông trời phù hộ, may mà Trần Dương luyện được thành đan dược!
“Thiên Bá, may mà đã hoàn thành nhiệm vụ, đan dược luyện xong rồi, cho chị dâu ăn là được.” Trần Dương lấy đan dược ra, sau đó nhẹ nhàng tách môi Tống Huyên ra, nhét đan dược vào.
“Nước, lấy một chút nước đến đây!”
Lý Thiên Bá vội vàng lấy nước suối trong tay đưa cho Trần Dương. Tống Huyên đang ở trong trạng thái hôn mê, không có nước thì không thể nuốt đan dược xuống được.
Trần Dương nhận lấy nước, cẩn thận rót vào trong miệng Tống Huyên. Loại đan dược này cũng thật thần kỳ, gặp nước đã tan chảy, đan dịch chảy theo yết hầu vào dạ dày cô.
“Được rồi!” Trần Dương hơi mệt mỏi, ngồi dưới đất mà nói.
“Anh em tốt, vất vả rồi!”
Vừa rồi lúc mọi người châm chọc, nghi ngờ Trần Dương, Lý Thiên Bá không nói gì là vì sợ ảnh hưởng tới việc Trần Dương luyện đan. Mà bây giờ Trần Dương đã thật sự luyện được đan dược, lúc này ngoại trừ cảm kích, anh ta còn bội phục nhiều hơn!
Người anh em này, Lý Thiên Bá anh ta chắc chắn sẽ kết giao!
Sau khi Tống Huyên ăn đan dược vào được mười phút, ngoại trừ sắc mặt tốt hơn trước thì vẫn chưa tỉnh lại.
Hai mươi phút…
Bốn mươi phút…
Một tiếng trôi qua, Tống Huyên vẫn không tỉnh. Lúc này Lý Thiên Bá cuống lên, hỏi: “Tiểu Dương, sao thế này? Sao Huyên Huyên mãi chưa tỉnh lại?”
“Đừng lo, khử độc còn cần một quá trình, hiện giờ chị dâu đã thoát khỏi cơn nguy hiểm. Để cho chị ấy nghỉ ngơi tử tế, sau mấy tiếng sẽ tỉnh lại.”
Tuy “Thiên Kim Dược Phương” có tốt nhưng vẫn có một chỗ khiến Trần Dương không hài lòng lắm, chính là không có ghi chép cụ thể về thời gian phát huy hiệu quả của thuốc.
Giống như lần trước Vu Lan ăn phá chướng đan vào mà không có bất cứ phản ứng gì, chờ tới ngày hôm sau anh mới nhận được cuộc điện thoại của cô vậy.
“Là vậy à!”
Lý Thiên Bá gật đầu, Trần Dương nói vậy thì anh ta cũng yên tâm.
Thế nhưng anh ta tin, người khác lại không tin.
Tuy Trần Dương mèo mù vớ cá rán, luyện được đan dược, thế nhưng bọn họ cũng không cho rằng đan dược này thật sự có tác dụng!
Nhất định là thằng oắt này lừa Lý Thiên Bá, nhưng tiếc là đại thiếu gia nhà họ Lý cứng đầu cứng cổ, căn bản không nghe lời khuyên của mọi người. Tin ai không tin, lại tin một thằng đi ở rể, đúng là buồn cười.
Đương nhiên bọn họ cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, không có gan nói ra.
Thế nhưng vẫn luôn có những người có gan rất to.
Sở Thâm vừa run rẩy vừa đi tới trước mặt Lý Thiên Bá: “Giám đốc Lý, anh tuyệt đối đừng bị thằng oắt này lừa, cái gì mà mấy tiếng sẽ tỉnh? Nhất định là nó đang lừa anh, nếu thuốc của nó thật sự có hiệu quả thì sao chị dâu lại không có chút phản ứng gì chứ?”
Mặt Sở Thâm đầy chân thành, giống như đang thật sự suy nghĩ cho Lý Thiên Bá.
Mẹ kiếp, ông lạnh chết mất.
Hiện giờ cả người hắn chỉ còn một cái quần đùi, nhiệt độ ở cạnh biển vào ban đêm có sự chênh lệch rất lớn. Bên ngoài còn đang mưa, hắn đã lạnh đến không thể chịu nổi rồi.
Thế nhưng Lý Thiên Bá không hề để ý đến hắn mà đang dịu dàng kéo cái áo thun của vợ mình xuống rồi yên lặng ôm lấy cô, dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho cô.
Lửa giận trong lòng Sở Thâm càng tăng. Thế nhưng hắn không dám oán hận Lý Thiên Bá, không thể làm gì khác đành ghi mối thù này lên đầu Trần Dương.
Sau khi thần kinh của Trần Dương thư giãn thì thấy vô cùng uể oải, đã vậy anh còn dùng chân khí để thúc đẩy đan dược nên tiêu hao càng lớn. Anh hơi nhúc nhích chuyển vị trí, tìm một chỗ thoải mái ở vách đá để dựa vào.
Kết quả, vào lúc này điện thoại của Trần Dương chợt rung lên.
Ồ, không phải ở đây không có tín hiệu à? Sao lại nhận được tin nhắn nhỉ?
Trần Dương cũng không nghĩ nhiều mà rút điện thoại di động ra. Phát hiện điện thoại vốn không có tín hiệu, không biết từ lúc nào đã có một vạch sóng.
Anh mở điện thoại lên, vừa nhìn thì thấy đó là tin nhắn Lưu Nhị gửi đến, còn gửi tận mười tin.
Anh nhíu mày, Lưu Nhị này làm gì vậy, đêm hôm khuya khoắt gửi cho mình nhiều tin nhắn như thế này làm gì, lại còn toàn ảnh nữa.
Bởi vì tín hiệu không tốt nên ảnh rất mờ, anh không thấy rõ lắm.
Đợi mấy phút sau, bức ảnh cuối cùng đã được tải xuống, khi anh nhìn rõ người trong hình là trong đầu anh “ong” một tiếng, trong nháy mắt đã trống rỗng đầu óc!
Mẹ kiếp, đây không phải là ảnh của Đỗ Lôi, cô giáo chủ nhiệm hồi cấp ba của anh sao?
Chương 113: Thế Nhốt Rồng
Ảnh mà Lưu Nhị gửi đến đều là những bức ảnh khá riêng tư ở các góc độ.
Không thể không nói, Đỗ Lôi là một người vô cùng xinh đẹp.
Thời cấp ba, cô ấy chính là cô giáo nữ thần được cả trường công nhận, không biết bao nhiêu thầy giáo có ý với cô ấy.
Chỉ là, điều làm Trần Dương thấy ngạc nhiên chính là, đang yên đang lành Lưu Nhị gửi cho anh nhiều ảnh của Đỗ Lôi như vậy làm gì?
Ngay lúc anh đang không hiểu gì cả thì lại bị người bên cạnh nhìn thấy…
“Ồ, Trần Dương, sao điện thoại di động của anh lại có tín hiệu!”
Vừa dứt lời, Tào Bảo lập tức nhảy ra, nhìn về phía màn hình của Trần Dương, nhất thời hô to: “Được lắm, không ngờ điện thoại di động của mày có tín hiệu lại lén lút xem ảnh người đẹp một mình ở trong góc. Mày đúng là bụng dạ khó lường, vừa rồi chị dâu hôn mê sao mày không gọi xe cấp cứu?”
Nói rồi hắn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Trần Dương, lại nói tiếp: “Tao hiểu rồi, nhất định là mày thèm nhỏ dãi sắc đẹp của chị dâu. Tao không ngờ thì ra mày lại là loại người như thế. Có tín hiệu mà không gọi điện thoại, thế mà lại lén lút sau lưng mọi người xem những thứ này, mày đúng là khiến người khác thấy ghê tởm!”
Tào Bảo vừa nói xong, các cô gái ở xung quanh cũng không khỏi lùi về phía sau hai bước, nhìn Trần Dương bằng ánh mắt chán ghét.
Không ngờ Trần Dương lại là người như vậy, sáng hôm nay lúc anh liều chết cứu người, dù sao trong lòng bọn họ cũng hơi cảm động. Bây giờ xem ra, quả đúng như Tào Bảo nói, tất cả đều là giả.
Trần Dương tắt máy, cũng lười phải giải thích, vĩnh viễn không nên giải thích với một thằng ngu, bởi vì như thế sẽ làm cho người ta không phân biệt được ai mới thật sự là đồ ngu.
Anh đứng dậy, phủi bụi trên mông quần rồi một mình đi ra cửa động hóng gió. Lúc này mưa đã tạnh, mây đen trên trời đã tan hết, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu lên mặt biển lấp loáng bóng nước khiến cho tâm trạng của Trần Dương khá hơn nhiều.
Nhưng một khắc sau, Trần Dương đã nhíu mày, hoảng hốt hô lên: “Không ổn rồi!”
“Mẹ nó, thằng ngu này, tự dưng hoảng lên là định dọa ai đấy?” Tào Bảo bị câu “không ổn rồi” này dọa cho giật mình, còn tưởng có ai xảy ra chuyện gì.
Trần Dương không thèm để ý tới lời hắn nói mà quan sát động núi. Chợt anh hít sâu một hơi, lắc đầu rồi nói: “Không được rồi, tối hôm nay chúng ta không thể ở trong động này được.”
Lời này vừa nói xong đã khiến tất cả mờ mịt!
Anh ta nói cái gì?
Không thể ở trong động này được? Thế thì phải đi đâu ở đây?
Trần Dương chỉ về phía mấy trăm mét ngoài vịnh, rồi lại chỉ rặng núi ở xung quanh, nghiêm túc nói: “Mọi người xem đi, vịnh Tây Loan này bốn bề là núi, vịnh lại uốn lượn trông có giống một con rồng nước đang ngủ đông hay không?”
Đám người Lý Thiên Bá và Tô Diệu đều nhìn theo hướng anh chỉ, trông thật sự giống một con rồng nước, đặc biệt là ánh trăng lấp loáng trên mặt nước khiến những con sóng trông như vảy rồng vậy.
Trần Dương thở dài: “Đây thật ra là thế nhốt rồng điển hình, theo phong thủy học, nơi này rất không may mắn. Lúc trước sở dĩ chúng ta bị cá mập tấn công cũng không chỉ là do túi máu.”
Nghe lời anh nói, Lý Thiên Bá giật mình, nói: “Tiểu Dương, lẽ nào anh còn biết phong thủy?”
“Ha ha.” Tô Hải cười khẩy một tiếng: “Nó thì biết cái gì, nếu nó biết về phong thủy thì còn ở nhà họ Tô chúng tôi ăn no chờ chết à?”
Lời này vừa nói xong thì toàn bộ hiện trường đều cười lên.
Lý Thiên Bá nhìn Trần Dương, tuy ánh sáng trong động không đủ, thế nhưng nghe giọng điệu của Trần Dương không giống như đang nói đùa!
Anh ta không hiểu, hỏi: “Tiểu Dương à, theo lời của anh, cái “thế nhốt rồng” này có quan hệ gì với hang núi chúng ta đang ở hay sao?”
Đối với sự chế nhạo của mọi người, Trần Dương không hề quan tâm mà bình thản nói: “Đó là chuyện đương nhiên, anh đứng ở chỗ của tôi mà xem, có phải ngọn núi nhỏ ở trong vịnh kia rất tròn đúng không, nhìn có giống con rồng đang ôm hạt châu không?”
Lý Thiên Bá lập tức đi tới bên cạnh Trần Dương, vừa nhìn, thật sự trông giống như vậy.
“Bình thường vẫn nói, hổ đói bụng thì xuống núi, rồng bị nhốt thì bay lên trời. Thiên Bá, anh nhìn rặng núi ở bên phải anh mà xem, có phải giống một con hổ dữ không?”
Lý Thiên Bá phóng tầm mắt nhìn ra xa, dưới ánh trăng, rặng núi này đúng là nhìn giống một con hổ dữ xuống núi, vừa nhìn đã khiến anh ta toát mồ hôi lạnh.
Sau khi nói xong, Trần Dương lại chỉ vào cửa động này: “Động mà chúng ta đang ở vừa đúng vị trí đầu hổ. Hang động này chính là cái miệng to đầy máu của con hổ, mọi người nói xem, hổ đói xuống núi, nhìn thấy một con rồng bị nhốt sẽ làm gì? Đương nhiên là sẽ cắn giết lẫn nhau. Chúng ta ở trong bụng của hổ đói thì có thể tốt đến mức nào? Thế nên hang núi này không thể cho người ở được!”
Vừa dứt lời, mọi người không nhịn được mà nhìn ra ngoài hang động, phát hiện quả nhiên không khác gì lời Trần Dương nói. Nhất thời, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Lúc này Tô Hải không nhịn được mà nhảy ra nói: “Trần Dương, mày đừng có ở đây mà ăn nói linh tinh, đã là thời đại nào rồi mà còn mê tín. Cái gì mà hổ bị đói xuống núi, rồng bị nhốt thì bay lên trời, mày đừng có đứng đây nói vớ va vớ vẩn. Mọi người chơi cả ngày đã rất mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi!”
Tô Hải vừa dứt lời, Tào Bảo đã tiếp lời anh ta: “Tô Hải, kẻ ở rể nhà họ Tô các anh có phải bị điên không? Đã là năm 0202 rồi, còn cổ hủ phong kiến như thế, có phải ở nhà các anh bị khinh bỉ quá nên đầu óc hỏng rồi hay không?”
“Nhà họ Tô chúng tôi cũng không bạc đãi nó, để nó ăn uống thoải mái. Nhưng chắc nó ở nhà làm việc nhà quá buồn chán nên đã coi mình là người chồng ai oán trong nhà rồi.” Tô Hải vội vàng giải thích.
Trần Dương cũng không nói gì mà nói với Lý Thiên Bá: “Mặc kệ có nguy hiểm hay không, dù sao tối nay tôi cũng không ở đây. Thiên Bá, để an toàn, anh có muốn cùng tôi ra ngoài tìm chỗ nghỉ khác không?”
Thật ra Lý Thiên Bá đã bị lay chuyển, thế nhưng khi anh quay đầu lại nhìn Tống Huyên vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, đành bất đắc dĩ cười khổ: “Tôi… chắc tôi không đi với anh đâu, bên ngoài không có gì che chắn cả, tôi sợ bà xã của tôi bị lạnh.”
Thật ra anh ta rất muốn ra ngoài với Trần Dương để tìm chỗ, thế nhưng hiện giờ vợ mình đang hôn mê chưa tỉnh, anh ta thật sự có lòng nhưng không đủ sức.
Trần Dương gật đầu, biết anh ta khó xử nên cũng không khuyên bảo nhiều, anh nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người thì sao? Có ai đi ra ngoài với tôi không?”
Thật lòng Trần Dương hoàn toàn không muốn hỏi mấy kẻ con cháu nhà giàu này, thế nhưng lương tâm nói với anh, mình nên hỏi thử xem.
Nhưng kết quả đã rõ, không ai bằng lòng ra ngoài với anh, mà ai nấy đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu để nhìn anh.
Thằng này bị hỏng não rồi à? Vừa mưa xong, nhiệt độ giảm, ai biết nửa đêm có mưa nữa hay không. Lại nói, ở đây là ở cạnh biển, ai biết có rắn biển hay gì đó không?
“Trần Dương, đừng lắm chuyện nữa…” Tô Diệu đi tới bên cạnh Trần Dương, đỏ mặt nói.
Dưới cái nhìn của Tô Diệu, Trần Dương nói cái gì mà thế nhốt rồng, rồi cái gì mà hổ đói xuống núi đều là anh tự bịa ra, đơn giản chỉ là anh muốn ngủ một mình với cô thôi.
Dạo này, tình cảm của hai người bọn họ tăng lên nhanh chóng, thế nên Trần Dương không nhịn được, muốn cùng cô…
Nghĩ tới đây, tim Tô Diệu không khỏi đập nhanh hơn, khuôn mặt cũng nóng bừng bừng. May mà lúc này ánh sáng không tốt lắm nên mọi người cũng không nhìn ra điều gì.
Nhưng trong lòng dù có thẹn thùng nhưng Tô Diệu vẫn hơi giận, vừa mưa xong, chỗ nào cũng ướt sũng, hơn nữa ở bên bờ biển gió to như vậy, nếu mình ra ngoài với anh ấy thì không phải sẽ bị trúng gió à?
“Không lắm chuyện mà, sao anh lại lắm chuyện chứ?” Trần Dương hơi buồn bực, nói.
Tô Diệu vừa định nói thì một bóng người yêu kiều đi ra từ trong đám người: “Tôi… tôi đi theo anh!”
Người nói lời này trừ Từ Tiểu Nhu thì còn có thể là ai?
Thật ra trong lòng Từ Tiểu Nhu rất băn khoăn, không nói tới chuyện Trần Dương liều chết cứu cứu mình, mà vừa rồi còn suýt nữa hại Trần Dương. Nếu như lần này lại không ủng hộ anh ấy thì chắc anh ấy sẽ thật sự thất vọng về mình.
Hơn nữa, cô cũng không phải không có tâm tư riêng…
Nghe thấy lời của Từ Tiểu Nhu, đầu tiên mọi người sửng sốt, sau đó cả đám người bùng nổ.
Mẹ kiếp!
Mình không nghe nhầm chứ.
Từ tiểu thư muốn đi cùng với cái tên ở rể này?
Chuyện này quá không logic, dựa vào cái gì mà nữ thần lại muốn đi cùng với tên vô dụng này chứ?
Không chỉ bọn họ, người nhà họ Từ cũng đứng ngồi không yên!
Trần Dương chẳng qua chỉ là người ở rể của nhà họ Tô, mà Từ Tiểu Nhu là đại tiểu thư cao quý của nhà họ Từ. Dù là thân phận, địa vị, tiền tài, thì cả hai người đều không nằm cùng một đẳng cấp.
Lại nói, Từ Tiểu Nhu là người thuần khiết như ngọc, còn chưa có bạn trai, đi cùng với một người đã có vợ như Trần Dương là chuyện gì!
“Từ tiểu thư, cô trăm nghìn lần đừng để bị thằng oắt này lừa, anh ta toàn nói vớ vẩn thôi!”
“Đúng đó, nhìn mặt của anh ta đã thấy gian xảo rồi, vừa nhìn đã biết chẳng phải loại người tốt. Cô nghĩ xem, điện thoại di động của anh ta có tín hiệu mà không gọi xe cấp cứu, lại còn trốn trong góc xem người đẹp, người như vậy có thể tin tưởng được không?”
Trong lúc mọi người mỗi người một câu mắng Trần Dương, Tào Bảo đi tới trước mặt Lý Thiên Bá châm thêm một câu: “Tổng giám đốc Lý, anh tuyệt đối đừng để cho thằng oắt này đi. Nhất định là do đan dược thằng oắt này luyện không có tác dụng nên lúc này mới mượn cớ trốn đi đấy. Anh đừng để bị nó lừa!”
Chương 114: Động bị sập rồi
Lời của Tào Bảo được mọi người đồng tình, họ lũ lượt nói: “Đúng đó tổng giám đốc Lý, đừng để thằng oắt này lừa.”
“Đúng đó, tổng giám đốc Lý, Tào Bảo nói rất đúng, anh ta đang cố ý tìm cơ để trốn đi thôi.”
Nghe lời mọi người nói, Tào Bảo đắc ý nhìn Trần Dương rồi lại nở nụ cười lấy lòng với Lý Thiên Bá.
Nhưng điều khiến Tào Bảo ngạc nhiên chính là Lý Thiên Bá không nhìn hắn lấy một lần.
Trần Dương nghe thấy lời của bọn họ, lửa giận trong lòng bùng lên.
Những người này hết lần này tới lần khác hăm dọa mình, mình lười tính toán với bọn họ, thế mà bọn họ còn không chịu thôi sao?
Anh lạnh lùng nhìn bọn họ, cũng không giải thích mà cười lạnh, nói: “Lời tôi cũng đã nói rồi, có tin hay không thì tùy các người. Chỉ là tới lúc xảy ra chuyện thật thì đừng có kêu cha gọi mẹ bảo tôi tới cứu các người!”
Đúng là buồn cười chết người!
Chuyện đến nước này rồi mà thằng oắt này còn giả vờ giả vịt!
Thật sự coi mọi người là đồ ngu à?
Đối với lời của Trần Dương, ngay cả dấu chấm câu bọn họ cũng không tin.
Ý cười mỉa mai trên mặt Tào Bảo càng đậm hơn: “Ha ha, tao có từ đây nhảy xuống biển rồi lăn xuống ngã chết cũng không bảo mày đến cứu!”
“Được, đây là do anh nói đấy, đến lúc đó đừng vênh mặt đến cầu xin tôi!” Trần Dương thản nhiên nói.
“Có là cháu trai mới đi cầu xin mày!” Tào Bảo coi thường, cười khẩy nói.
Nghe lời hắn nói, trên mặt Trần Dương lộ ra nụ cười, nói: “Tốt lắm, xem ra hôm nay nhất định tôi lại có thêm một thằng cháu rồi.”
“Đờ mờ mày, mày nói thêm một câu có tin tao xé rách miệng mày hay không?”
Nhục nhã mình trước mặt nhiều người như vậy thì sao Tào Bảo có thể chịu được, nhất thời hắn bừng bừng lửa giận, muốn xông đến.
Lúc này, Vu Lan kéo Tào Bảo lại, không để hắn xông đến.
Tào Bảo không thể tin nổi nhìn Vu Lan: “Lan Lan, sao em lại cản anh? Lẽ nào em cũng tin những lời hoang đường của nó sao?”
Đối với những lời chất vấn liên tục của Tào Bảo, sắc mặt Vu Lan thoáng không tự nhiên, cô nghiêng đầu đi, nói: “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, lần dạo chơi ngoại thành này là do nhà các anh tổ chức, lẽ nào anh muốn cầm đầu đánh nhau hay sao?”
Tuy ngoài miệng cô nói vậy, thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, thật ra cô rất muốn ra ngoài cùng Trần Dương. Thế nhưng, cân nhắc tới sự ảnh hưởng, cô vẫn lựa chọn chờ tại chỗ với mọi người.
Mặc dù cô là đại sư tỷ của núi Nga Mi, thế nhưng đừng quên, thân phận hiện giờ của cô là cảnh sát. Người đọc sách không tin chuyện yêu ma quỷ quái. Có nhiều người ở trong động này như vậy thì sao có thể có chuyện gì được?
Trần Dương nhìn Vu Lan một cái nhưng không nói gì, sau đó anh nói với Lý Thiên Bá: “Thiên Bá, tôi đi trước đây.”
“Được!” Lý Thiên Bá gật đầu, nhìn bọn họ biến mất trong bóng đêm.
Ở một nơi cách động núi khoảng mấy chục mét, nhờ vào ánh trăng, Trần Dương đi tới phía dưới một cây dừa khá lớn, sau đó dùng cành khô và lá cây dựng một nơi ở giản dị.
Tuy xấu xí thế nhưng tốt xấu gì cũng có thể tránh mưa gió đã coi như không tệ rồi.
Mà lúc này, hai người Tô Diệu và Từ Tiểu Nhu đứng bên cạnh nhìn mà thấy hơi lúng túng.
Tuy trong lòng Tô Diệu thấy ngượng ngùng, thế nhưng có Từ Tiểu Nhu ở đây cô cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Coi như Trần Dương muốn cùng mình trải qua thế giới hai người, nếu có Từ Tiểu Nhu ở đây thì chắc chắn anh sẽ không làm xằng bậy.
“Được rồi, dựng xong rồi. Tuy rằng hơi xấu một chút nhưng tốt xấu gì cũng có thể che mưa gió!” Trần Dương vỗ tay, đứng dậy rồi hào hứng nói với hai người: “Mau vào đi.”
Nghe thấy lời của Trần Dương, Tô Diệu sững sờ, không vui nói: “Sao anh chỉ làm một chỗ thôi hả.”
Cô nhìn chỗ ở mà Trần Dương làm ra, không gian cũng không lớn, ba người ở nhất định sẽ rất chen chúc.
Hừ, cái tên háo sắc này, quả nhiên không có ý tốt gì cả!
Từ Tiểu Nhu ở bên cạnh cũng thấy ngại ngùng không thôi, Trần Dương chỉ làm một chỗ ở, thế thì chẳng phải… cô phải ở cùng một chỗ với anh ấy hay sao?
Cô vừa thẹn vừa sợ, trong lòng nghĩ muốn quay về hang núi, thế nhưng nhìn rừng cây tối đen, cô lại sợ.
Trần Dương cười ha ha, nói: “Tối lửa tắt đèn thế này có thể dựng được một cái đã tốt lắm rồi. Hơn nữa buổi tối ở cạnh biển gió to lắm, ba người chen chúc với nhau thì có thể ấm áp hơn một chút.”
Lúc nói lời này, Trần Dương cũng hơi chột dạ. Thật ra anh cũng giấu chút tâm tư riêng, có hai người đẹp yêu kiều như thế này ở bên cạnh, sao anh có thể lại dựng thêm một chỗ ở nữa chứ?
Tô Diệu vừa xấu hổ vừa tức giận: “Có phải anh còn muốn ngủ ở giữa, trái ôm phải ấp không hả? Hừ, nghĩ hay quá nhỉ!”
Nói xong, cô cứ thế kéo tay Từ Tiểu Nhu, nói: “Đi, chúng ta đi ngủ, để anh ấy bảo vệ ở bên ngoài.”
Từ Tiểu Nhu còn chưa kịp phản ứng đã bị Tô Diệu kéo vào.
Trần Dương cười “hê hê”, đang định lén lút chui vào thì lại nghe thấy giọng của Tô Diệu truyền từ bên trong ra: “Trần… Trần Dương, biết anh tốt nhất mà. Anh ở bên ngoài bảo vệ hai người bọn em, có được không?”
Câu nói này muốn có bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu, Trần Dương nghe mà tim cũng tan chảy.
Anh và Tô Diệu đã kết hôn gần ba năm, khi nào từng nghe thấy cô nói dịu dàng với mình như vậy chứ?
Nhưng cơ hội tốt như thế Trần Dương cũng không muốn cứ thế bỏ qua, do đó anh đáng thương nói: “Em thật sự nhẫn tâm để anh ở bên ngoài hứng gió à?”
“Ơ kìa, Tiểu Nhu người ta còn chưa có bạn trai đâu, anh vào ngủ không tốt!”
Nghe lời Tô Diệu nói, Trần Dương cười khổ, lần này tốt rồi, tự đào hố bẫy bản thân rồi.
Nhưng bà xã cũng đã nói như vậy rồi, anh còn có thể làm gì chứ, không thể làm gì khác đành ở bên ngoài bảo vệ.
Ban ngày đánh nhau với cá mập đã tiêu hao không ít sức lực của anh, hơn nữa trên người có vết thương, anh cũng thấy rất mệt, không nhịn được mà ngủ thiếp đi.
Khi Trần Dương mở mắt một lần nữa, trên biển đã đầy sương mù, anh bị lạnh đến tỉnh cả người.
Anh vội vàng điều động nội khí trong đan điền, lưu chuyển toàn thân thì mới thấy đỡ hơn nhiều.
Anh thở dài nhẹ nhõm, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của hai cô gái ở trong lều thì không nhịn được nghĩ rằng, hai người đều ngủ rồi, cơ hội tốt như thế này, không bằng… mình lén vào xem thử?
Ý nghĩ này vừa nảy ra thì không sao dừng lại được.
Trần Dương cười ranh mãnh, rón rén định chui vào.
Kết quả, anh vừa cúi người xuống đã nghe thấy tiếng gầm gào rất to từ không xa truyền đến!
“Grào!”
Sau tiếng gầm này chính là tiếng “ầm ầm” của đá núi lăn xuống.
Trần Dương nhìn về phía phát ra âm thanh, hình như là từ trong động kia truyền đến!
Tô Diệu và Từ Tiểu Nhu cũng bị tiếng gầm to này làm cho giật mình tỉnh lại, cơ thể hai người chợt chấn động, mặt mày mờ mịt bò từ trong ra.
“Không ổn rồi, bên phía hang động có chuyện rồi!” Trần Dương nói với hai người: “Hai người đợi ở đây, đừng đi đâu cả!”
Nói xong anh rảo phóng nhanh về phía hang động.
Lời của Trần Dương khiến hai cô gái giật mình, nhất thời tỉnh táo lại, trong lòng dậy sóng!
Cái gì!
Thế mà hang động thật sự xảy ra chuyện rồi!
Anh ấy nói hang động không an toàn, sẽ xảy ra chuyện, kết quả đã thật sự xảy ra chuyện rồi!
Sao anh ấy lại thần kỳ như vậy? Lẽ nào anh ấy thật sự có thể bấm tay xem bói hay sao?
Trí tò mò và sự khiếp sợ trong lòng các cô đã sắp đầy tràn, không nhịn được muốn tới xem thử, nhưng nghĩ tới lời dặn dò của Trần Dương nên đành nhịn xuống.
Khi Trần Dương chạy đến trước hang động, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, anh đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh!
Chỉ thấy hang động đã bị một tảng đá khổng lồ chặn lại, hơn nữa đá vụn không ngừng lăn từ trên núi xuống.
Lúc này, những người ở trong hang động đã bị dọa tỉnh, ai nấy đều hoảng hốt, sợ hãi kêu gào cầu cứu.
Nhưng hiện giờ hang động đã bị chặn, điện thoại di động cũng không có tín hiệu, dù có hét rách cổ họng thì âm thanh cũng không truyền ra ngoài được.
“Hu hu… cứu mạng, có ai đến cứu chúng tôi với!”
“Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết… mẹ ơi...”
Tiếng kêu cứu vang lên không ngừng ở trong hang động truyền đến, Trần Dương vội vàng kéo đá vụn ở khe hở ra, nhìn vào bên trong.
Anh vừa nhìn thì mới biết tình hình nguy hiểm thế nào, hóa ra trong hang động cũng bị lún xuống, bên trong có đầy tro bụi, có không ít người đang hắt hơi.
Người của mười mấy gia tộc đều chen chúc một chỗ, vừa đủ để đứng, có thể thấy hang động bị sập khủng khiếp thế nào.
Lúc này, tiếng khóc, tiếng kêu gào, tiếng hắt xì ở bên trong hỗn loạn không thôi, Trần Dương nghe mà đau cả đầu.
Chẳng qua, tuy lần này không chết người, thế nhưng cũng có vài kẻ xui xẻo, bị đá rơi đập vào nên bị thương rất nặng, nếu cứu chữa chậm trễ thì e sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Hiện giờ đương nhiên gọi điện thoại cầu cứu sẽ không kịp, hơn nữa cái nơi chim không thèm ị này còn chẳng có tín hiệu, dù muốn gọi điện thoại thì cũng không gọi đi được.
Trần Dương vừa phải đề phòng đá lăn từ trên núi xuống, vừa phải nghe tiếng gào khóc thảm thiết bên trong, cơn giận trong lòng lúc này bùng lên.
“Các người ngậm miệng lại, hiện giờ bên trong không khí ít như vậy mà các người còn gào khóc thảm thiết. Không tiết kiệm oxy, định chết sao!” Trần Dương tức giận gào lên: “Thiên Bá đâu? Thiên Bá ở đâu rồi?”
Chương 115: Cứu người
Lúc Trần Dương nói lời này đã dồn khí vào đan điền thế nên giọng rất lớn, suýt chút nữa đã làm những người ở bên trong sợ mà tiểu ra quần.
Đợi tới khi mọi người hồi phục lại tinh thần mới biết Trần Dương đã tới rồi!
Bọn họ được cứu rồi!
Lúc này mọi người mới nhớ tới những lời Trần Dương nói trước đó.
Hóa ra không phải anh đang lừa mọi người.
Mà nơi này thật sự không an toàn.
“Tiểu Dương, tôi ở đây!”
Lúc này, giọng của Lý Thiên Bá truyền ra từ bên trong.
“Tốt, anh đợi một chút, tôi cứu anh ra!”
Nói xong Trần Dương tìm một cục đá khá sắc bén rồi bò lên tảng đá lớn, dùng hết sức lực đào khe hở.
Anh đã ăn Long Hổ Đan nên vốn đã khỏe như trâu, hiện giờ lại trở thành tu sĩ, nên dưới sự củng cố của nội lực, rất nhanh khe hở này đã đủ để người qua lại.
“Nào, Thiên Bá, mau chui từ miệng động này ra đi!”
Trần Dương xé áo khoác của mình thành từng dải rồi xoắn thành dây thừng, thả từ cửa động vào.
Vợ chồng Lý Thiên Bá được Trần Dương giúp thoát ra khỏi hoàn cảnh nguy hiểm trước.
Nhìn thấy vợ chồng Lý Thiên Bá rời đi, những người khác ở trong hang động cũng ồn ào hô lên: “Anh Dương, cứu tôi với, xin anh…”
“Anh Dương, cứu tôi lên trước…”
“Trần Dương, vợ của tôi là phụ nữ có thai, cứu phụ nữ có thai trước đi…”
Trên trần hang động thỉnh thoảng lại có đá rơi xuống, hẳn là không bao lâu nữa hang núi này sẽ sập hoàn toàn.
Ở trong bước ngoặt sống còn này, ai cũng muốn ra ngoài trước, bởi vì thời gian chờ đợi càng dài, độ nguy hiểm lại càng cao.
Tào Bảo chen ra khỏi đám người, ngẩng đầu lên hét lớn: “Anh Dương, em là Tào Bảo đây, anh cứu em trước đi… Chỉ cần anh cứu em, em có thể cho anh rất nhiều tiền…”
Vào lúc này, tôn nghiêm, mặt mũi gì đó, tất cả đều bị hắn quên sạch sẽ, hiện giờ hắn chỉ muốn tiếp tục sống!
Trần Dương cười lạnh, nói: “Tào Bảo à, trước đó ai đã nói, người mở miệng cầu xin tôi cứu chính là cháu trai nhỉ?”
“Mày…”
Mặt Tào Bảo tím tái như gan heo, hắn không thể ngờ Trần Dương lại nhắc đến chuyện này.
Thế này chẳng phải đang bắt nạt người hay sao?
Nếu như bây giờ không có ai thì không sao, thế nhưng hiện giờ trong hang động có cả trăm người. Hơn nữa, Vu Lan còn ở ngay bên cạnh mình nữa.
Thấy hắn không nói gì, Trần Dương cũng lười phải để ý đến hắn, anh chợt lớn tiếng nói: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, ai tôi cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn. Thế nhưng phụ nữ có thai trong hang động được ưu tiên đi ra trước, người bị thương tiếp theo, nữ thứ ba, nam cuối cùng!”
Mọi người đều không có ý kiến gì khác với lời của Trần Dương, sau khi cứu phụ nữ có thai và người bị thương ra khỏi hang, Trần Dương nhìn Vu Lan, nói: “Còn ngốc ở đấy làm gì? Sao không mau tới đây!”
Nghe thấy lời của Trần Dương, Vu Lan vừa mừng vừa sợ, không ngờ anh lại cứu mình đầu tiên!
Cô vội vàng đi tới, cầm lấy sợi dây thừng kia.
Trần Dương hơi dùng sức đã kéo được cô lên. Thế nhưng tảng đá lớn hơi lồi lõm, cô lại đi giày cao gót nên không đứng vững, nhào về phía trước.
Trần Dương nhanh tay lẹ mắt ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Mà Vu Lan cũng ôm lấy cổ anh theo bản năng.
Trong hang, Tào Bảo nhìn thấy cảnh này mà tức đến nghiến răng ken két. Thế nhưng hắn lại không thể nói nhiều lời, chỉ lo chọc giận Trần Dương, anh lại không cứu mình thì chẳng phải mình sẽ xong đời hay sao!
Vu Lan đâu biết Tào Bảo đang đố kị tới mức răng sắp bị cắn nát chứ. Vào lúc này, trong lòng cô ngoại trừ thẹn thùng thì vẫn chỉ có thẹn thùng mà thôi.
Không ngờ vậy mà Trần Dương lại ôm mình trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa cô cảm nhận được bàn tay to lớn đang ôm cái eo thon nhỏ của mình còn đang dùng sức mà xoa nắn.
Bàn tay to lớn của anh giống như có ma lực vậy, khi ôm lấy cô làm cả người cô không còn chút sức lực nào.
Nhưng cũng may hiện giờ ánh sáng yếu ớt, không ai nhìn thấy vẻ mặt của cô, cũng không ai nhìn thấy bàn tay to lớn của Trần Dương đang giở trò.
“Đứng vững.” Trần Dương kề tai cô nói nhỏ một câu.
Vu Lan cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh, mặt nóng bừng lên, ngại ngùng đẩy Trần Dương ra, ôm mặt rời khỏi tảng đá lớn.
“Ha ha, cảm giác trên tay thật tốt!”
Trần Dương còn đưa tay lên mũi ngửi một cái, hình như trên tay còn lưu lại nhiệt độ của cô.
Sau đó, những người còn lại trong hang động đều được anh cứu lên, đương nhiên, ngoại trừ Tào Bảo.
Khi trong hang chỉ còn lại một mình Tào Bảo, Trần Dương đặt mông ngồi trên mặt tảng đá lớn, thở hồng hộc.
Vào lúc này anh cảm thấy tay mình mỏi rã rời giống như không phải tay của mình nữa. Nếu không phải anh đã dùng Long Hổ Đan, lại thêm đã trở thành tu sĩ thì e rằng căn bản không thể cứu được mấy trăm người này ra.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Trần Dương nhìn xuống đám đông đang ngưỡng mộ mình ở phía dưới, lại chỉ về phía rừng cây cạnh bờ biển chỗ Tô Diệu: “Mọi người qua phía kia nghỉ ngơi đi, chỉ cần không tới gần hang động này thì sẽ không sao.”
Lời của Trần Dương bây giờ đối với bọn họ chẳng khác nào thánh chỉ. Lần này đã trở về từ cõi chết, nếu không có Trần Dương thì e rằng tất cả đều chết ở trong đó rồi.
Phản bác lại lời của anh sao?
Đừng có đùa, tất cả đều suýt nữa đã xong đời ở trong kia, còn ai dám chất vấn lời của Trần Dương chứ.
Thế nhưng tất cả mọi người đã đi rồi, chỉ còn Vu Lan đứng tại chỗ không cử động.
Trần Dương xoa cánh tay, nhìn cô rồi hỏi: “Sao chị vẫn còn ở đây?”
Thỉnh thoảng trên núi vẫn còn đá lăn xuống, nếu như bị đập trúng, không chết cũng sẽ bị tàn phế đó, đúng là không biết nặng nhẹ.
Vu Lan cắn môi, hơi ngại ngùng, nói: “Trần… Trần Dương, Tào Bảo… Tào Bảo vẫn chưa lên mà, anh cứu anh ấy đi!”
Tuy rằng chuyện ban ngày bị cá mập tấn công, Tào Bảo đã bỏ mình lại để chạy trốn nên cô đã thất vọng với Tào Bảo. Thế nhưng dù sao hắn cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của mình. Nếu như bỏ mặc, bị người khác biết thì không phải bị người khác nắm điểm yếu hay sao.
Cùng lúc đó, Tào Bảo ở trong hang động cũng tức giận không thôi.
Tên Trần Dương này, rõ ràng đang trắng trợn trả thù mình mà.
Đúng lúc đó, đỉnh núi phía sau hắn rơi xuống mấy tảng đá to, đập “đùng” một cái xuống đất khiến Tào Bảo sợ tới mức chân mềm nhũn ra.
Lần này, hắn không thể kiên cường nổi nữa, đỉnh núi cách mặt đất tới mấy mét đó, tảng đá to như thế mà nện xuống thì không phải sẽ nện hắn thành bánh thịt à. Hắn không muốn, hắn không muốn chết!
Tào Bảo hoảng hốt, mở miệng kêu to: “Anh Dương, em cầu xin anh, cứu em đi, trước đó đều là em sai, em cầu xin anh, cứu em, hu hu… Em không muốn chết…”
Tảng đá vừa rồi rơi xuống chỉ cách gót chân hắn mấy chục centimet, nếu dịch lên trước một chút nữa nhất định sẽ đập lên đầu hắn.
Hắn sợ, hắn thật sự sợ rồi. So với chuyện lần trước bị Ân Trường Không tóm đến điện thờ của Nhật Nguyệt thần giáo còn đáng sợ hơn. Lúc này nếu như còn mạnh miệng, ai biết một khắc sau trên đầu mình có tảng đá to nào nện xuống hay không chứ.
Hiện giờ chỉ có sợi dây thừng trong tay Trần Dương, chỉ có Trần Dương mới có thể cứu mình.
Trần Dương nghe thấy tiếng cầu xin hoảng hốt của hắn thì móc lỗ tai, mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Vu Lan: “Dựa vào cái gì tôi phải cứu anh ta? Vị hôn phu của chị không phải rất tài giỏi à. Trước đó anh ta đã giết chết một con cá mập đó, cái hang động nho nhỏ này sao có thể nhốt anh ta lại chứ!”
Nói xong, Trần Dương xoay người lại định rời đi.
Tào Bảo thấy vậy bèn bị dọa khóc tại trận, hắn vội vàng hô lên: “Anh Dương, anh Dương, anh đừng đi mà, xin anh đừng đi mà.”
Hắn nước mắt nước mũi ròng ròng hô lên: “Chuyện em giết chết cá mập là giả, là em tìm người giả mạo, mục đích chính là để giả vờ ngầu thôi. Anh Dương, em xin anh, anh đừng thấy chết mà không cứu, em không muốn chết… hu hu…”
Thấy Tào Bảo gào khóc, Trần Dương suýt nữa đã phì cười, thằng oắt này đúng là nhát gan, thế mà lại bị dọa khóc.
Thế nhưng chuyện mày giết chết cá mập giả lại còn nói ra à? Người ở hiện trường ai mà không nhìn ra chứ? Thật sự coi người khác là đồ ngu sao?
Thế nhưng lần này Trần Dương lại không tốt bụng như vậy, tên ngu ngốc này khiêu khích anh hết lần này đến lần khác, anh cũng không phải bố của hắn mà phải nhân nhượng hắn.
Cứ để hắn đợi trong hang động đi, Trần Dương phủi tay, xoay người rồi định nhảy xuống khỏi tảng đá lớn.
Lúc này Vu Lan đã cởi đôi giày cao gót ra, đi chân trần bò lên tảng đá to. Cô biết lần này Trần Dương đã quyết tâm không cứu Tào Bảo.
Cô bèn gấp gáp tóm lấy cánh tay Trần Dương, cầu khẩn nói: “Trần Dương tốt à… Tôi biết anh tốt nhất mà… Anh kéo anh ta lên đi mà, coi như tôi xin anh đó…”
Lời của Lý Thiên Bá làm những người ở đây đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu anh ta đã nói như vậy thì bọn họ không có gì phải lo cả, do đó ai nấy đều ngậm miệng mặc kệ, chuẩn bị xem kịch vui.
Chỉ có Tô Diệu sửng sốt đứng đó, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Tại sao Lý Thiên Bá mới quen Trần Dương được một ngày mà lại tin tưởng anh ấy đến như thế? Mà mình và anh ấy đã kết hôn gần ba năm, nhưng mình vẫn không nhịn được nghi ngờ anh ấy?
“Anh thật sự có thể chữa khỏi cho vợ của giám đốc Lý sao?” Tô Diệu cắn môi, không nhịn được mà hỏi.
“Aiz.”
Trần Dương thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Tô Diệu: “Em thấy anh lừa em lúc nào chưa?”
Tô Diệu không nói gì nhưng trong đầu lại nhớ tới mỗi một việc mà Trần Dương làm trong thời gian này. Mỗi một việc đều là chuyện đối với người khác là khó như lên trời, thế nhưng ở trong tay của anh lại được giải quyết rất nhẹ nhàng.
Giống như không có chuyện gì có thể làm khó được anh vậy.
Lúc này, Lý Thiên Bá lo lắng hỏi: “Tiểu Dương, thứ quả kia có độc, vậy không phải rễ cây và dịch của cây cũng có độc à?”
Trần Dương gật đầu: “Anh nói không sai, đúng là có độc, nhưng vạn vật trên thế gian này lại thần kỳ như vậy đấy. Chỉ cần luyện những nguyên liệu này thành đan dược thì có thể biến thứ bình thường thành thứ thần kỳ, biến nó thành thuốc tốt giải được độc.”
Cái gì?
Luyện thành đan dược?
Nghe lời của Trần Dương, mọi người ở đây đều không nhịn được mà cười lên.
Lần này, cuối cùng bọn họ đã xác định, cái tên ở rể này đang đường đường chính chính gây rối ở đây!
Đã là thời đại nào rồi?
Còn luyện đan, sao không nói là bay lên trời làm tiên luôn đi?
Lúc này, Tô Hải nhìn Trần Dương, cười châm chọc, nói: “Trần Dương được đó, có mấy ngày không gặp mà lắc mình một cái đã biến thành thầy luyện đan à. Thế nào? Còn muốn học theo người ngày xưa để bay lên trời làm tiên à? Thế thì tao phải ngắm cho cẩn thận, nhỡ đâu luyện thành tiên đan thì chẳng phải mày sẽ thành tiên à?”
Lời của Tô Hải làm xung quanh bùng nổ.
Mọi người ở đây đều không nhịn được mà ôm bụng cười to, có vài người thậm chí còn cười chảy cả nước mắt.
“Ôi đậu má, đúng là biết đùa quá!”
“Đã sắp tới năm 0202 rồi còn tin mấy thứ cổ hủ này, tên Trần Dương này sợ là đầu óc bị chập mạch rồi!”
Nghe tiếng bàn tán và cười nhạo của mọi người, Trần Dương cũng không thèm để ý, vĩnh viễn không nên so đo với những con ếch, bởi vì chúng nó mãi mãi chỉ có thể là ếch ngồi đáy giếng.
Anh vốn định bảo Lý Thiên Bá tìm bình gốm để nấu đan dược, thế nhưng Trần Dương tinh mắt phát hiện ra trong hang động này có không ít bình gốm. Điều này thật kỳ lạ, ai để lại nhiều bình với lọ ở trong hang động thế này?
Nhưng Trần Dương cũng không nghĩ sâu hơn, anh nhặt một cái bình gốm còn nguyên vẹn, rửa sạch, tìm mấy cục đá to để xếp thành một kệ bếp đơn giản.
Sau đó, Trần Dương cho nguyên liệu vào trong bình gốm, không hề ngẩng đầu lên mà nói: “Tào Bảo, Tô Hải, Sở Thâm, ba người cởi quần áo ra đi!”
“Cái gì? Cởi quần áo?” Tào Bảo nhíu mày nhìn Trần Dương, không biết anh đang đùa giỡn trò gì: “Không phải mày có ham muốn gì đặc biệt đấy chứ?”
Hắn vừa nói xong, ánh mắt của mọi người ở xung quanh nhìn về phía Trần Dương đều thay đổi.
Trần Dương bình tĩnh nói: “Hiện giờ bên ngoài đang mưa, củi bị ẩm, chỉ có thể dùng quần áo của ba người để nhóm lửa luyện đan.”
“Ồ, hóa ra là thế!”
Lúc này, tất cả mọi người chợt tỉnh ngộ, hóa ra là nhóm lửa luyện đan.
Nhưng Sở Thâm không làm, hắn nhảy ra, nói: “Sao mày không dùng quần áo của mày? Sao lại dùng của bọn tao? Nhiệt độ ở cạnh biển thấp như thế, lẽ nào mày định để bọn tao cảm lạnh à?”
“Hóa ra các người cho rằng quần áo của mình quan trọng hơn mạng của chị dâu, vậy thì đừng cởi.” Trần Dương khoát tay, nói: “Vậy cứ mặc đi.”
Nói xong bèn đưa tay định cởi quần áo của mình.
Mẹ kiếp!
Trong lòng Tào Bảo không nhịn được mà âm thầm chửi một câu. Thằng oắt này lại bẫy mình, nếu như hắn không cởi quần áo, đến lúc đó không biết Lý Thiên Bá sẽ trừng trị mình thế nào đây.
Nghĩ đến đây, hắn cắn răng, không phải chỉ cởi quần áo thôi sao? Có gì quá đáng đâu.
Hắn hung hăng nhìn Trần Dương, nếu lát nữa Tống Huyên không tỉnh lại thì cho nó hưởng.
Tô Hải và Sở Thâm thấy Tào Bảo cởi đồ, bất đắc dĩ đành cởi theo.
Không lâu sau, ba người mặc quần đùi, ôm tay run lẩy bẩy ở trong hang.
Dáng vẻ chật vật của bọn họ làm không ít người ở đây len lén cười trộm, đặc biệt là một số cô gái lại càng thẹn thùng.
“Thật nhỏ!”
Gần như tất cả mọi người đều không hẹn mà nghĩ tới điều này!
Rất nhanh, lửa đã cháy, Trần Dương bắt đầu chăm chú luyện đan.
Mỗi một bước Trần Dương đều vô cùng cẩn thận, chỉ lo không cẩn thận làm hỏng bình đan dược.
Ba người ở bên cạnh ôm tay run rẩy nhưng lại không nhịn được cười mỉa mai thành tiếng.
Như thế là bắt đầu luyện đan rồi?
Chuyện này quá khôi hài nhỉ?
Trong ti vi hay trong truyện, thầy luyện đan không phải đều dùng lò luyện đan để luyện chế sao, tên Trần Dương này lại cầm bình gốm để luyện, quá giả!
Tào Bảo không nhịn được, ôm bụng quỳ xuống đất, đấm đất mà cười to: “Ôi, đúng là buồn cười chết mất, thế này buồn cười quá! Trần Dương, xin mày đấy, lừa người cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ? Luyện đan thì ít nhất mày cũng phải chuẩn bị một cái lò luyện đan chứ. Mày lấy một cái bình sứt mẻ kia ra để lừa ai hả? Thế này có thể luyện được đan dược à?”
Nghe lời Tào Bảo nói, những người khác cũng không nhịn được mà cười lên.
Trong mắt bọn họ, việc Trần Dương luyện đan vốn dĩ là một trò cười. Bây giờ nhìn Trần Dương cầm một cái bình sứt mẻ lên mà định luyện đan, giờ phút này, trong lòng bọn họ càng xem thường hơn. Ai nấy đều nhìn Tô Diệu bằng ánh mắt đồng cảm.
Aiz, nữ thần nhà họ Tô đúng là mắt mù nên mới gả cho một người như vậy, trời xanh không có mắt mà.
“Ai nói bình gốm thì không thể luyện đan?” Trần Dương cười lạnh: “Ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại.”
Đừng nói là bình gốm, thầy luyện đan giỏi có kỹ thuật luyện đan chân chính thì dù dùng bát cũng có thể luyện đan được. Đương nhiên chỉ luyện được đan dược cấp thấp.
Thậm chí trong “Thiên Kim Dược Phương” còn ghi chép, có người dùng chân khí biến thành lửa, luyện đan trong không khí, dùng trời, đất làm lò.
Thế nên, luyện đan không cần để ý dùng thứ gì để luyện, thứ hiếm có chính là tỉ lệ cho nguyên liệu dùng để luyện đan và khống chế độ lửa.
Đối với những thầy luyện đan bình thường, nếu như không có một cái lò luyện đan tốt thì tỉ lệ luyện thành đan dược đúng là không cao, hơn nữa còn yêu cầu hoàn cảnh luyện đan rất cao.
Nhưng Trần Dương không chỉ là thầy luyện đan, anh còn là một tu sĩ đường đường chính chính.
Từ khi tu luyện tuyệt kỹ trấn phái của Nhật Nguyệt Thần Giáo, anh đã phát hiện mình có thể lợi dụng chính xác mỗi một phần nội khí ở trong cơ thể. Tuy rằng nội khí này kém hơn một bậc so với chân khí, thế nhưng cũng vô cùng lợi hại.
Đợi tới khi Trần Dương lên tới cấp Tiên Thiên, nội khí biến thành chân khí thì hiệu suất luyện đan của anh sẽ tăng mạnh hơn nữa.
Nhưng bởi vì rút ngắn thời gian luyện đan nên Trần Dương đã dồn khí vào đan điền, điều động tuyệt học Nhật Nguyệt Luân Chuyển của Nhật Nguyệt thần giáo trong cơ thể để chuyển chân khí cực dương và chân khí cực âm đến.
Không nhìn nhầm đâu, chính là chân khí.
Giờ phút này Trần Dương còn không biết, hai luồng chân khí, một âm một dương này là thứ mà các tu sĩ mơ tưởng tới mức nào. Nếu để người khác biết, lúc Trần Dương ở cảnh giới Hậu Thiên đã tu luyện ra chân khí thì e rằng bọn họ sẽ bị dọa đến tiểu ra mất.
Bởi vì sự khác biệt giữa Hậu Thiên và Tiên Thiên chính là ở chân khí, nếu tu luyện ra chân khí thì chẳng khác nào tu sĩ đã bước nửa bước chân vào Tiên Thiên. Chờ tới khi toàn bộ nội khí biến thành chân khí, bình cảnh Tiên Thiên sẽ tự sụp đổ.
Đương nhiên, những thứ này thì những người ở đây đều không biết.
Bọn họ nhìn dáng vẻ trong lòng không suy nghĩ bất cứ thứ gì của Trần Dương thì còn tưởng anh đang cố làm ra vẻ.
“Hừ, còn rất biết giả vờ!” Tào Bảo bĩu môi khinh thường, đứng dậy khỏi mặt đất rồi nhìn Từ Tiểu Nhu, nói: “Từ tiểu thư, nhà cô là thế gia về đồ cổ, hẳn là có không ít hiểu biết về luyện đan sư cổ đại.”
Nói xong Tào Bảo dừng một chút rồi nói tiếp: “Từ tiểu thư, phiền cô nói cho mọi người biết, dựa theo văn hiến đã có, những món đồ này rốt cuộc có thể luyện thành đan dược hay không?”
Sau khi nói xong, khóe miệng Tào Bảo hiện lên một tia cười lạnh khó có thể nhận ra.
Trần Dương à, không phải mày rất biết giả vờ à? Xem ông vạch trần mày thế nào đây!
Tào Bảo vừa dứt lời, mọi người ở đây đã lũ lượt đưa mắt nhìn về phía Từ Tiểu Nhu.
Nói thế nào thì Từ Tiểu Nhu cũng là thiên kim của thế gia đồ cổ, lời cô nói sẽ có uy nhất.
Thế nhưng vào lúc này, trong lòng Từ Tiểu Nhu lại vô cùng bứt rứt, chuyện này… bảo cô nói thế nào đây!
Chương 112: Bức ảnh
Đúng là cô từng nghiên cứu về chuyện này.
Thời cổ đại, từ hoàng đế quý tộc cho tới dân chúng nghèo đều vô cùng mê tín, họ luôn nghĩ muốn trẻ mãi không già.
Mà những người cầu tiên học đạo thời cổ đại cũng sẽ luyện chế đủ loại đan dược để theo đuổi việc sống dài lâu.
Đương nhiên, phần lớn đều là kẻ lừa đảo treo đầu dê bán thịt chó, thầy luyện đan thật sự biết luyện đan cũng không tùy tiện như Trần Dương!
Bọn họ luyện đan, trước tiên không chỉ chọn một ngày lành tháng tốt, đốt hương, tắm rửa, mà còn phải chuẩn bị đủ lại nguyên vật liệu để luyện đan, thứ mà cô biết đã có tới mấy chục loại.
Tuy Từ Tiểu Nhu bứt rứt, thế nhưng thói quen nghề nghiệp từ nhiều năm trước tới nay không cho phép cô nói dối.
Cô hít sâu một hơi, nói: “Hiện giờ, trong số dụng cụ luyện đan mà bản thân tôi biết, không có bình gốm, thế nhưng, tôi nghĩ nếu Trần Dương dùng bình gốm luyện đan thì nhất định sẽ có cái lý của anh ấy.”
Tuy rằng không thể nói dối nhưng cô có thể nói giảm nói tránh mà. Không biết tại sao trong lòng cô thấy buồn bực, giống như mình nói như thế sẽ làm cho Trần Dương không vui!
Nhưng điều mà cô không muốn nhìn thấy nhất vẫn xảy ra!
Ngay lúc cô nói những người cầu tiên học đạo thời cổ đại không dùng bình gốm để luyện đan thì người ở đây đều nhốn nháo cả lên.
“Ngay cả Từ tiểu thư cũng đã nói những người cầu tiên học đạo thời cổ đại không dùng bình gốm!”
“Tôi đã nói mà, nhất định là thằng oắt này đang định làm liều ở đây!”
“Aiz, tiếc cho tiểu thư Tống Huyên, còn trẻ như vậy đã sắp bị thằng oắt này làm lỡ rồi!”
Mỗi người một câu bàn tán, thế nhưng Lý Thiên Bá giống như điếc rồi vậy, hoàn toàn không hề phản ứng với lời bọn họ nói, anh ta chỉ lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh vợ mình, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Khi thấy tất cả mọi người đang chế giễu Trần Dương, trong lòng Từ Tiểu Nhu quýnh lên, không nhịn được giải thích thay Trần Dương: “Điều tôi nói chưa chắc đã đúng, cũng có vài người cầu tiên học đạo thời cổ đại có cách luyện đan khác hẳn với người bình thường, mọi người…”
Từ Tiểu Nhu sốt ruột tới mức giậm chân, nhưng căn bản không có ai nghe lời cô nói. Sao cô lại ngốc như vậy chứ? Sao lại muốn nói giảm nói tránh? Cứ trực tiếp ngậm miệng lại không nói không phải được rồi hay sao?
Giờ thì hay rồi, làm cho Trần Dương trở thành đối tượng bị mọi người công kích, bây giờ phải làm sao đây.
Liệu anh ấy có trách mình không? Liệu anh ấy có chê mình lắm miệng không?
Trong lòng Từ Tiểu Nhu rối như tơ vò, không nhịn được mà nhìn về phía Trần Dương. Thế nhưng Trần Dương đang nghiêm túc nhìn bình gốm, căn bản không hề trả lời.
“Từ tiểu thư, chúng tôi biết cô có lòng dạ lương thiện, thế nhưng đối với loại người như thế này cô không cần phải che giấu giúp anh ta!”
“Đúng đó, tuy ban ngày anh ta cứu cô, thế nhưng cô căn bản không cần phải để trong lòng, đây là chuyện anh ta phải làm!”
Nghe lời mọi người nói, Từ Tiểu Nhu sốt ruột tới mức sắp chảy nước mắt.
Lúc này Tô Hải cười nhạo, nói: “Trần Dương, đừng có giả vờ nữa, mày có mệt không hả? Mày có nung nổ cái bình gốm này cũng không luyện ra được đan dược đâu!”
Tô Hải vừa dứt lời, bình gốm chợt vang lên một tiếng “đùng” trầm thấp, sau đó thân bình chấn động.
Mọi người sợ hết hồn, lũ lượt lùi về phía sau, cho rằng lời của Tô Hải đã ứng nghiệm, bình gốm sắp nổ tung.
Nhưng điều khiến bọn họ thất vọng chính là, bình gốm vẫn hoàn hảo, không hề có vấn đề gì. Hình ảnh bọn họ tưởng tượng không hề xảy ra.
Được rồi!
Trong lòng Trần Dương vui vẻ, quả nhiên dùng chân khí có thể rút ngắn thời gian luyện đan rất nhiều, chỉ là tiêu hao hơi lớn.
Thế nhưng lúc này cũng không thể để ý những chuyện này.
Anh từ từ mở bình gốm ra, mọi người không nhịn được xúm lại. Chính trong khoảnh khắc này, mọi người ở đây đều trợn tròn hai mắt, miệng há hốc ra giống như gặp quỷ.
“Trời ạ!”
Lúc này, không biết cô gái nào phát ra một tiếng hét kinh hãi, sau đó lần lượt có tiếng hô thán phục vang lên ở trong đám người.
Chỉ thấy, bên trong bình gốm là một viên đan dược màu xanh lục yên lặng nằm đó.
Hơn nữa, trong khoảnh khắc mở nắp ra, một mùi hương cây cỏ thơm ngát bay ra từ trong bình gốm. Khi mọi người ngửi thấy mùi này chỉ thấy tinh thần chấn động.
Trời ạ!
Anh ta… anh ta thật sự luyện được đan dược.
Lúc này, tất cả mọi người đã không dám nói gì nữa, ai nấy đều nhìn Trần Dương bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Ngay bây giờ, Tô Diệu ở bên cạnh trong lòng vừa thấy xấu hổ, vừa thấy khiếp sợ.
Xấu hổ là vì cô không tin Trần Dương, khiếp sợ là vì Trần Dương thật sự luyện ra được đan dược. Trời ạ, đây vẫn là ông xã của mình sao? Sao cái gì anh ấy cũng biết vậy? Giống như trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó anh ấy vậy?
Một cảm giác trước nay chưa từng có tràn ngập trong lòng cô, cô cảm thấy trên người Trần Dương như được bao phủ một màn sương mù, cô liều mạng muốn đẩy màn sương mù đó ra lại phát hiện nó càng dày dặc hơn.
Mà ở một phía khác, Từ Tiểu Nhu kích động tới mức sắp rơi nước mắt, ông trời phù hộ, may mà Trần Dương luyện được thành đan dược!
“Thiên Bá, may mà đã hoàn thành nhiệm vụ, đan dược luyện xong rồi, cho chị dâu ăn là được.” Trần Dương lấy đan dược ra, sau đó nhẹ nhàng tách môi Tống Huyên ra, nhét đan dược vào.
“Nước, lấy một chút nước đến đây!”
Lý Thiên Bá vội vàng lấy nước suối trong tay đưa cho Trần Dương. Tống Huyên đang ở trong trạng thái hôn mê, không có nước thì không thể nuốt đan dược xuống được.
Trần Dương nhận lấy nước, cẩn thận rót vào trong miệng Tống Huyên. Loại đan dược này cũng thật thần kỳ, gặp nước đã tan chảy, đan dịch chảy theo yết hầu vào dạ dày cô.
“Được rồi!” Trần Dương hơi mệt mỏi, ngồi dưới đất mà nói.
“Anh em tốt, vất vả rồi!”
Vừa rồi lúc mọi người châm chọc, nghi ngờ Trần Dương, Lý Thiên Bá không nói gì là vì sợ ảnh hưởng tới việc Trần Dương luyện đan. Mà bây giờ Trần Dương đã thật sự luyện được đan dược, lúc này ngoại trừ cảm kích, anh ta còn bội phục nhiều hơn!
Người anh em này, Lý Thiên Bá anh ta chắc chắn sẽ kết giao!
Sau khi Tống Huyên ăn đan dược vào được mười phút, ngoại trừ sắc mặt tốt hơn trước thì vẫn chưa tỉnh lại.
Hai mươi phút…
Bốn mươi phút…
Một tiếng trôi qua, Tống Huyên vẫn không tỉnh. Lúc này Lý Thiên Bá cuống lên, hỏi: “Tiểu Dương, sao thế này? Sao Huyên Huyên mãi chưa tỉnh lại?”
“Đừng lo, khử độc còn cần một quá trình, hiện giờ chị dâu đã thoát khỏi cơn nguy hiểm. Để cho chị ấy nghỉ ngơi tử tế, sau mấy tiếng sẽ tỉnh lại.”
Tuy “Thiên Kim Dược Phương” có tốt nhưng vẫn có một chỗ khiến Trần Dương không hài lòng lắm, chính là không có ghi chép cụ thể về thời gian phát huy hiệu quả của thuốc.
Giống như lần trước Vu Lan ăn phá chướng đan vào mà không có bất cứ phản ứng gì, chờ tới ngày hôm sau anh mới nhận được cuộc điện thoại của cô vậy.
“Là vậy à!”
Lý Thiên Bá gật đầu, Trần Dương nói vậy thì anh ta cũng yên tâm.
Thế nhưng anh ta tin, người khác lại không tin.
Tuy Trần Dương mèo mù vớ cá rán, luyện được đan dược, thế nhưng bọn họ cũng không cho rằng đan dược này thật sự có tác dụng!
Nhất định là thằng oắt này lừa Lý Thiên Bá, nhưng tiếc là đại thiếu gia nhà họ Lý cứng đầu cứng cổ, căn bản không nghe lời khuyên của mọi người. Tin ai không tin, lại tin một thằng đi ở rể, đúng là buồn cười.
Đương nhiên bọn họ cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, không có gan nói ra.
Thế nhưng vẫn luôn có những người có gan rất to.
Sở Thâm vừa run rẩy vừa đi tới trước mặt Lý Thiên Bá: “Giám đốc Lý, anh tuyệt đối đừng bị thằng oắt này lừa, cái gì mà mấy tiếng sẽ tỉnh? Nhất định là nó đang lừa anh, nếu thuốc của nó thật sự có hiệu quả thì sao chị dâu lại không có chút phản ứng gì chứ?”
Mặt Sở Thâm đầy chân thành, giống như đang thật sự suy nghĩ cho Lý Thiên Bá.
Mẹ kiếp, ông lạnh chết mất.
Hiện giờ cả người hắn chỉ còn một cái quần đùi, nhiệt độ ở cạnh biển vào ban đêm có sự chênh lệch rất lớn. Bên ngoài còn đang mưa, hắn đã lạnh đến không thể chịu nổi rồi.
Thế nhưng Lý Thiên Bá không hề để ý đến hắn mà đang dịu dàng kéo cái áo thun của vợ mình xuống rồi yên lặng ôm lấy cô, dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho cô.
Lửa giận trong lòng Sở Thâm càng tăng. Thế nhưng hắn không dám oán hận Lý Thiên Bá, không thể làm gì khác đành ghi mối thù này lên đầu Trần Dương.
Sau khi thần kinh của Trần Dương thư giãn thì thấy vô cùng uể oải, đã vậy anh còn dùng chân khí để thúc đẩy đan dược nên tiêu hao càng lớn. Anh hơi nhúc nhích chuyển vị trí, tìm một chỗ thoải mái ở vách đá để dựa vào.
Kết quả, vào lúc này điện thoại của Trần Dương chợt rung lên.
Ồ, không phải ở đây không có tín hiệu à? Sao lại nhận được tin nhắn nhỉ?
Trần Dương cũng không nghĩ nhiều mà rút điện thoại di động ra. Phát hiện điện thoại vốn không có tín hiệu, không biết từ lúc nào đã có một vạch sóng.
Anh mở điện thoại lên, vừa nhìn thì thấy đó là tin nhắn Lưu Nhị gửi đến, còn gửi tận mười tin.
Anh nhíu mày, Lưu Nhị này làm gì vậy, đêm hôm khuya khoắt gửi cho mình nhiều tin nhắn như thế này làm gì, lại còn toàn ảnh nữa.
Bởi vì tín hiệu không tốt nên ảnh rất mờ, anh không thấy rõ lắm.
Đợi mấy phút sau, bức ảnh cuối cùng đã được tải xuống, khi anh nhìn rõ người trong hình là trong đầu anh “ong” một tiếng, trong nháy mắt đã trống rỗng đầu óc!
Mẹ kiếp, đây không phải là ảnh của Đỗ Lôi, cô giáo chủ nhiệm hồi cấp ba của anh sao?
Chương 113: Thế Nhốt Rồng
Ảnh mà Lưu Nhị gửi đến đều là những bức ảnh khá riêng tư ở các góc độ.
Không thể không nói, Đỗ Lôi là một người vô cùng xinh đẹp.
Thời cấp ba, cô ấy chính là cô giáo nữ thần được cả trường công nhận, không biết bao nhiêu thầy giáo có ý với cô ấy.
Chỉ là, điều làm Trần Dương thấy ngạc nhiên chính là, đang yên đang lành Lưu Nhị gửi cho anh nhiều ảnh của Đỗ Lôi như vậy làm gì?
Ngay lúc anh đang không hiểu gì cả thì lại bị người bên cạnh nhìn thấy…
“Ồ, Trần Dương, sao điện thoại di động của anh lại có tín hiệu!”
Vừa dứt lời, Tào Bảo lập tức nhảy ra, nhìn về phía màn hình của Trần Dương, nhất thời hô to: “Được lắm, không ngờ điện thoại di động của mày có tín hiệu lại lén lút xem ảnh người đẹp một mình ở trong góc. Mày đúng là bụng dạ khó lường, vừa rồi chị dâu hôn mê sao mày không gọi xe cấp cứu?”
Nói rồi hắn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Trần Dương, lại nói tiếp: “Tao hiểu rồi, nhất định là mày thèm nhỏ dãi sắc đẹp của chị dâu. Tao không ngờ thì ra mày lại là loại người như thế. Có tín hiệu mà không gọi điện thoại, thế mà lại lén lút sau lưng mọi người xem những thứ này, mày đúng là khiến người khác thấy ghê tởm!”
Tào Bảo vừa nói xong, các cô gái ở xung quanh cũng không khỏi lùi về phía sau hai bước, nhìn Trần Dương bằng ánh mắt chán ghét.
Không ngờ Trần Dương lại là người như vậy, sáng hôm nay lúc anh liều chết cứu người, dù sao trong lòng bọn họ cũng hơi cảm động. Bây giờ xem ra, quả đúng như Tào Bảo nói, tất cả đều là giả.
Trần Dương tắt máy, cũng lười phải giải thích, vĩnh viễn không nên giải thích với một thằng ngu, bởi vì như thế sẽ làm cho người ta không phân biệt được ai mới thật sự là đồ ngu.
Anh đứng dậy, phủi bụi trên mông quần rồi một mình đi ra cửa động hóng gió. Lúc này mưa đã tạnh, mây đen trên trời đã tan hết, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu lên mặt biển lấp loáng bóng nước khiến cho tâm trạng của Trần Dương khá hơn nhiều.
Nhưng một khắc sau, Trần Dương đã nhíu mày, hoảng hốt hô lên: “Không ổn rồi!”
“Mẹ nó, thằng ngu này, tự dưng hoảng lên là định dọa ai đấy?” Tào Bảo bị câu “không ổn rồi” này dọa cho giật mình, còn tưởng có ai xảy ra chuyện gì.
Trần Dương không thèm để ý tới lời hắn nói mà quan sát động núi. Chợt anh hít sâu một hơi, lắc đầu rồi nói: “Không được rồi, tối hôm nay chúng ta không thể ở trong động này được.”
Lời này vừa nói xong đã khiến tất cả mờ mịt!
Anh ta nói cái gì?
Không thể ở trong động này được? Thế thì phải đi đâu ở đây?
Trần Dương chỉ về phía mấy trăm mét ngoài vịnh, rồi lại chỉ rặng núi ở xung quanh, nghiêm túc nói: “Mọi người xem đi, vịnh Tây Loan này bốn bề là núi, vịnh lại uốn lượn trông có giống một con rồng nước đang ngủ đông hay không?”
Đám người Lý Thiên Bá và Tô Diệu đều nhìn theo hướng anh chỉ, trông thật sự giống một con rồng nước, đặc biệt là ánh trăng lấp loáng trên mặt nước khiến những con sóng trông như vảy rồng vậy.
Trần Dương thở dài: “Đây thật ra là thế nhốt rồng điển hình, theo phong thủy học, nơi này rất không may mắn. Lúc trước sở dĩ chúng ta bị cá mập tấn công cũng không chỉ là do túi máu.”
Nghe lời anh nói, Lý Thiên Bá giật mình, nói: “Tiểu Dương, lẽ nào anh còn biết phong thủy?”
“Ha ha.” Tô Hải cười khẩy một tiếng: “Nó thì biết cái gì, nếu nó biết về phong thủy thì còn ở nhà họ Tô chúng tôi ăn no chờ chết à?”
Lời này vừa nói xong thì toàn bộ hiện trường đều cười lên.
Lý Thiên Bá nhìn Trần Dương, tuy ánh sáng trong động không đủ, thế nhưng nghe giọng điệu của Trần Dương không giống như đang nói đùa!
Anh ta không hiểu, hỏi: “Tiểu Dương à, theo lời của anh, cái “thế nhốt rồng” này có quan hệ gì với hang núi chúng ta đang ở hay sao?”
Đối với sự chế nhạo của mọi người, Trần Dương không hề quan tâm mà bình thản nói: “Đó là chuyện đương nhiên, anh đứng ở chỗ của tôi mà xem, có phải ngọn núi nhỏ ở trong vịnh kia rất tròn đúng không, nhìn có giống con rồng đang ôm hạt châu không?”
Lý Thiên Bá lập tức đi tới bên cạnh Trần Dương, vừa nhìn, thật sự trông giống như vậy.
“Bình thường vẫn nói, hổ đói bụng thì xuống núi, rồng bị nhốt thì bay lên trời. Thiên Bá, anh nhìn rặng núi ở bên phải anh mà xem, có phải giống một con hổ dữ không?”
Lý Thiên Bá phóng tầm mắt nhìn ra xa, dưới ánh trăng, rặng núi này đúng là nhìn giống một con hổ dữ xuống núi, vừa nhìn đã khiến anh ta toát mồ hôi lạnh.
Sau khi nói xong, Trần Dương lại chỉ vào cửa động này: “Động mà chúng ta đang ở vừa đúng vị trí đầu hổ. Hang động này chính là cái miệng to đầy máu của con hổ, mọi người nói xem, hổ đói xuống núi, nhìn thấy một con rồng bị nhốt sẽ làm gì? Đương nhiên là sẽ cắn giết lẫn nhau. Chúng ta ở trong bụng của hổ đói thì có thể tốt đến mức nào? Thế nên hang núi này không thể cho người ở được!”
Vừa dứt lời, mọi người không nhịn được mà nhìn ra ngoài hang động, phát hiện quả nhiên không khác gì lời Trần Dương nói. Nhất thời, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Lúc này Tô Hải không nhịn được mà nhảy ra nói: “Trần Dương, mày đừng có ở đây mà ăn nói linh tinh, đã là thời đại nào rồi mà còn mê tín. Cái gì mà hổ bị đói xuống núi, rồng bị nhốt thì bay lên trời, mày đừng có đứng đây nói vớ va vớ vẩn. Mọi người chơi cả ngày đã rất mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi!”
Tô Hải vừa dứt lời, Tào Bảo đã tiếp lời anh ta: “Tô Hải, kẻ ở rể nhà họ Tô các anh có phải bị điên không? Đã là năm 0202 rồi, còn cổ hủ phong kiến như thế, có phải ở nhà các anh bị khinh bỉ quá nên đầu óc hỏng rồi hay không?”
“Nhà họ Tô chúng tôi cũng không bạc đãi nó, để nó ăn uống thoải mái. Nhưng chắc nó ở nhà làm việc nhà quá buồn chán nên đã coi mình là người chồng ai oán trong nhà rồi.” Tô Hải vội vàng giải thích.
Trần Dương cũng không nói gì mà nói với Lý Thiên Bá: “Mặc kệ có nguy hiểm hay không, dù sao tối nay tôi cũng không ở đây. Thiên Bá, để an toàn, anh có muốn cùng tôi ra ngoài tìm chỗ nghỉ khác không?”
Thật ra Lý Thiên Bá đã bị lay chuyển, thế nhưng khi anh quay đầu lại nhìn Tống Huyên vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, đành bất đắc dĩ cười khổ: “Tôi… chắc tôi không đi với anh đâu, bên ngoài không có gì che chắn cả, tôi sợ bà xã của tôi bị lạnh.”
Thật ra anh ta rất muốn ra ngoài với Trần Dương để tìm chỗ, thế nhưng hiện giờ vợ mình đang hôn mê chưa tỉnh, anh ta thật sự có lòng nhưng không đủ sức.
Trần Dương gật đầu, biết anh ta khó xử nên cũng không khuyên bảo nhiều, anh nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người thì sao? Có ai đi ra ngoài với tôi không?”
Thật lòng Trần Dương hoàn toàn không muốn hỏi mấy kẻ con cháu nhà giàu này, thế nhưng lương tâm nói với anh, mình nên hỏi thử xem.
Nhưng kết quả đã rõ, không ai bằng lòng ra ngoài với anh, mà ai nấy đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu để nhìn anh.
Thằng này bị hỏng não rồi à? Vừa mưa xong, nhiệt độ giảm, ai biết nửa đêm có mưa nữa hay không. Lại nói, ở đây là ở cạnh biển, ai biết có rắn biển hay gì đó không?
“Trần Dương, đừng lắm chuyện nữa…” Tô Diệu đi tới bên cạnh Trần Dương, đỏ mặt nói.
Dưới cái nhìn của Tô Diệu, Trần Dương nói cái gì mà thế nhốt rồng, rồi cái gì mà hổ đói xuống núi đều là anh tự bịa ra, đơn giản chỉ là anh muốn ngủ một mình với cô thôi.
Dạo này, tình cảm của hai người bọn họ tăng lên nhanh chóng, thế nên Trần Dương không nhịn được, muốn cùng cô…
Nghĩ tới đây, tim Tô Diệu không khỏi đập nhanh hơn, khuôn mặt cũng nóng bừng bừng. May mà lúc này ánh sáng không tốt lắm nên mọi người cũng không nhìn ra điều gì.
Nhưng trong lòng dù có thẹn thùng nhưng Tô Diệu vẫn hơi giận, vừa mưa xong, chỗ nào cũng ướt sũng, hơn nữa ở bên bờ biển gió to như vậy, nếu mình ra ngoài với anh ấy thì không phải sẽ bị trúng gió à?
“Không lắm chuyện mà, sao anh lại lắm chuyện chứ?” Trần Dương hơi buồn bực, nói.
Tô Diệu vừa định nói thì một bóng người yêu kiều đi ra từ trong đám người: “Tôi… tôi đi theo anh!”
Người nói lời này trừ Từ Tiểu Nhu thì còn có thể là ai?
Thật ra trong lòng Từ Tiểu Nhu rất băn khoăn, không nói tới chuyện Trần Dương liều chết cứu cứu mình, mà vừa rồi còn suýt nữa hại Trần Dương. Nếu như lần này lại không ủng hộ anh ấy thì chắc anh ấy sẽ thật sự thất vọng về mình.
Hơn nữa, cô cũng không phải không có tâm tư riêng…
Nghe thấy lời của Từ Tiểu Nhu, đầu tiên mọi người sửng sốt, sau đó cả đám người bùng nổ.
Mẹ kiếp!
Mình không nghe nhầm chứ.
Từ tiểu thư muốn đi cùng với cái tên ở rể này?
Chuyện này quá không logic, dựa vào cái gì mà nữ thần lại muốn đi cùng với tên vô dụng này chứ?
Không chỉ bọn họ, người nhà họ Từ cũng đứng ngồi không yên!
Trần Dương chẳng qua chỉ là người ở rể của nhà họ Tô, mà Từ Tiểu Nhu là đại tiểu thư cao quý của nhà họ Từ. Dù là thân phận, địa vị, tiền tài, thì cả hai người đều không nằm cùng một đẳng cấp.
Lại nói, Từ Tiểu Nhu là người thuần khiết như ngọc, còn chưa có bạn trai, đi cùng với một người đã có vợ như Trần Dương là chuyện gì!
“Từ tiểu thư, cô trăm nghìn lần đừng để bị thằng oắt này lừa, anh ta toàn nói vớ vẩn thôi!”
“Đúng đó, nhìn mặt của anh ta đã thấy gian xảo rồi, vừa nhìn đã biết chẳng phải loại người tốt. Cô nghĩ xem, điện thoại di động của anh ta có tín hiệu mà không gọi xe cấp cứu, lại còn trốn trong góc xem người đẹp, người như vậy có thể tin tưởng được không?”
Trong lúc mọi người mỗi người một câu mắng Trần Dương, Tào Bảo đi tới trước mặt Lý Thiên Bá châm thêm một câu: “Tổng giám đốc Lý, anh tuyệt đối đừng để cho thằng oắt này đi. Nhất định là do đan dược thằng oắt này luyện không có tác dụng nên lúc này mới mượn cớ trốn đi đấy. Anh đừng để bị nó lừa!”
Chương 114: Động bị sập rồi
Lời của Tào Bảo được mọi người đồng tình, họ lũ lượt nói: “Đúng đó tổng giám đốc Lý, đừng để thằng oắt này lừa.”
“Đúng đó, tổng giám đốc Lý, Tào Bảo nói rất đúng, anh ta đang cố ý tìm cơ để trốn đi thôi.”
Nghe lời mọi người nói, Tào Bảo đắc ý nhìn Trần Dương rồi lại nở nụ cười lấy lòng với Lý Thiên Bá.
Nhưng điều khiến Tào Bảo ngạc nhiên chính là Lý Thiên Bá không nhìn hắn lấy một lần.
Trần Dương nghe thấy lời của bọn họ, lửa giận trong lòng bùng lên.
Những người này hết lần này tới lần khác hăm dọa mình, mình lười tính toán với bọn họ, thế mà bọn họ còn không chịu thôi sao?
Anh lạnh lùng nhìn bọn họ, cũng không giải thích mà cười lạnh, nói: “Lời tôi cũng đã nói rồi, có tin hay không thì tùy các người. Chỉ là tới lúc xảy ra chuyện thật thì đừng có kêu cha gọi mẹ bảo tôi tới cứu các người!”
Đúng là buồn cười chết người!
Chuyện đến nước này rồi mà thằng oắt này còn giả vờ giả vịt!
Thật sự coi mọi người là đồ ngu à?
Đối với lời của Trần Dương, ngay cả dấu chấm câu bọn họ cũng không tin.
Ý cười mỉa mai trên mặt Tào Bảo càng đậm hơn: “Ha ha, tao có từ đây nhảy xuống biển rồi lăn xuống ngã chết cũng không bảo mày đến cứu!”
“Được, đây là do anh nói đấy, đến lúc đó đừng vênh mặt đến cầu xin tôi!” Trần Dương thản nhiên nói.
“Có là cháu trai mới đi cầu xin mày!” Tào Bảo coi thường, cười khẩy nói.
Nghe lời hắn nói, trên mặt Trần Dương lộ ra nụ cười, nói: “Tốt lắm, xem ra hôm nay nhất định tôi lại có thêm một thằng cháu rồi.”
“Đờ mờ mày, mày nói thêm một câu có tin tao xé rách miệng mày hay không?”
Nhục nhã mình trước mặt nhiều người như vậy thì sao Tào Bảo có thể chịu được, nhất thời hắn bừng bừng lửa giận, muốn xông đến.
Lúc này, Vu Lan kéo Tào Bảo lại, không để hắn xông đến.
Tào Bảo không thể tin nổi nhìn Vu Lan: “Lan Lan, sao em lại cản anh? Lẽ nào em cũng tin những lời hoang đường của nó sao?”
Đối với những lời chất vấn liên tục của Tào Bảo, sắc mặt Vu Lan thoáng không tự nhiên, cô nghiêng đầu đi, nói: “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, lần dạo chơi ngoại thành này là do nhà các anh tổ chức, lẽ nào anh muốn cầm đầu đánh nhau hay sao?”
Tuy ngoài miệng cô nói vậy, thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, thật ra cô rất muốn ra ngoài cùng Trần Dương. Thế nhưng, cân nhắc tới sự ảnh hưởng, cô vẫn lựa chọn chờ tại chỗ với mọi người.
Mặc dù cô là đại sư tỷ của núi Nga Mi, thế nhưng đừng quên, thân phận hiện giờ của cô là cảnh sát. Người đọc sách không tin chuyện yêu ma quỷ quái. Có nhiều người ở trong động này như vậy thì sao có thể có chuyện gì được?
Trần Dương nhìn Vu Lan một cái nhưng không nói gì, sau đó anh nói với Lý Thiên Bá: “Thiên Bá, tôi đi trước đây.”
“Được!” Lý Thiên Bá gật đầu, nhìn bọn họ biến mất trong bóng đêm.
Ở một nơi cách động núi khoảng mấy chục mét, nhờ vào ánh trăng, Trần Dương đi tới phía dưới một cây dừa khá lớn, sau đó dùng cành khô và lá cây dựng một nơi ở giản dị.
Tuy xấu xí thế nhưng tốt xấu gì cũng có thể tránh mưa gió đã coi như không tệ rồi.
Mà lúc này, hai người Tô Diệu và Từ Tiểu Nhu đứng bên cạnh nhìn mà thấy hơi lúng túng.
Tuy trong lòng Tô Diệu thấy ngượng ngùng, thế nhưng có Từ Tiểu Nhu ở đây cô cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Coi như Trần Dương muốn cùng mình trải qua thế giới hai người, nếu có Từ Tiểu Nhu ở đây thì chắc chắn anh sẽ không làm xằng bậy.
“Được rồi, dựng xong rồi. Tuy rằng hơi xấu một chút nhưng tốt xấu gì cũng có thể che mưa gió!” Trần Dương vỗ tay, đứng dậy rồi hào hứng nói với hai người: “Mau vào đi.”
Nghe thấy lời của Trần Dương, Tô Diệu sững sờ, không vui nói: “Sao anh chỉ làm một chỗ thôi hả.”
Cô nhìn chỗ ở mà Trần Dương làm ra, không gian cũng không lớn, ba người ở nhất định sẽ rất chen chúc.
Hừ, cái tên háo sắc này, quả nhiên không có ý tốt gì cả!
Từ Tiểu Nhu ở bên cạnh cũng thấy ngại ngùng không thôi, Trần Dương chỉ làm một chỗ ở, thế thì chẳng phải… cô phải ở cùng một chỗ với anh ấy hay sao?
Cô vừa thẹn vừa sợ, trong lòng nghĩ muốn quay về hang núi, thế nhưng nhìn rừng cây tối đen, cô lại sợ.
Trần Dương cười ha ha, nói: “Tối lửa tắt đèn thế này có thể dựng được một cái đã tốt lắm rồi. Hơn nữa buổi tối ở cạnh biển gió to lắm, ba người chen chúc với nhau thì có thể ấm áp hơn một chút.”
Lúc nói lời này, Trần Dương cũng hơi chột dạ. Thật ra anh cũng giấu chút tâm tư riêng, có hai người đẹp yêu kiều như thế này ở bên cạnh, sao anh có thể lại dựng thêm một chỗ ở nữa chứ?
Tô Diệu vừa xấu hổ vừa tức giận: “Có phải anh còn muốn ngủ ở giữa, trái ôm phải ấp không hả? Hừ, nghĩ hay quá nhỉ!”
Nói xong, cô cứ thế kéo tay Từ Tiểu Nhu, nói: “Đi, chúng ta đi ngủ, để anh ấy bảo vệ ở bên ngoài.”
Từ Tiểu Nhu còn chưa kịp phản ứng đã bị Tô Diệu kéo vào.
Trần Dương cười “hê hê”, đang định lén lút chui vào thì lại nghe thấy giọng của Tô Diệu truyền từ bên trong ra: “Trần… Trần Dương, biết anh tốt nhất mà. Anh ở bên ngoài bảo vệ hai người bọn em, có được không?”
Câu nói này muốn có bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu, Trần Dương nghe mà tim cũng tan chảy.
Anh và Tô Diệu đã kết hôn gần ba năm, khi nào từng nghe thấy cô nói dịu dàng với mình như vậy chứ?
Nhưng cơ hội tốt như thế Trần Dương cũng không muốn cứ thế bỏ qua, do đó anh đáng thương nói: “Em thật sự nhẫn tâm để anh ở bên ngoài hứng gió à?”
“Ơ kìa, Tiểu Nhu người ta còn chưa có bạn trai đâu, anh vào ngủ không tốt!”
Nghe lời Tô Diệu nói, Trần Dương cười khổ, lần này tốt rồi, tự đào hố bẫy bản thân rồi.
Nhưng bà xã cũng đã nói như vậy rồi, anh còn có thể làm gì chứ, không thể làm gì khác đành ở bên ngoài bảo vệ.
Ban ngày đánh nhau với cá mập đã tiêu hao không ít sức lực của anh, hơn nữa trên người có vết thương, anh cũng thấy rất mệt, không nhịn được mà ngủ thiếp đi.
Khi Trần Dương mở mắt một lần nữa, trên biển đã đầy sương mù, anh bị lạnh đến tỉnh cả người.
Anh vội vàng điều động nội khí trong đan điền, lưu chuyển toàn thân thì mới thấy đỡ hơn nhiều.
Anh thở dài nhẹ nhõm, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của hai cô gái ở trong lều thì không nhịn được nghĩ rằng, hai người đều ngủ rồi, cơ hội tốt như thế này, không bằng… mình lén vào xem thử?
Ý nghĩ này vừa nảy ra thì không sao dừng lại được.
Trần Dương cười ranh mãnh, rón rén định chui vào.
Kết quả, anh vừa cúi người xuống đã nghe thấy tiếng gầm gào rất to từ không xa truyền đến!
“Grào!”
Sau tiếng gầm này chính là tiếng “ầm ầm” của đá núi lăn xuống.
Trần Dương nhìn về phía phát ra âm thanh, hình như là từ trong động kia truyền đến!
Tô Diệu và Từ Tiểu Nhu cũng bị tiếng gầm to này làm cho giật mình tỉnh lại, cơ thể hai người chợt chấn động, mặt mày mờ mịt bò từ trong ra.
“Không ổn rồi, bên phía hang động có chuyện rồi!” Trần Dương nói với hai người: “Hai người đợi ở đây, đừng đi đâu cả!”
Nói xong anh rảo phóng nhanh về phía hang động.
Lời của Trần Dương khiến hai cô gái giật mình, nhất thời tỉnh táo lại, trong lòng dậy sóng!
Cái gì!
Thế mà hang động thật sự xảy ra chuyện rồi!
Anh ấy nói hang động không an toàn, sẽ xảy ra chuyện, kết quả đã thật sự xảy ra chuyện rồi!
Sao anh ấy lại thần kỳ như vậy? Lẽ nào anh ấy thật sự có thể bấm tay xem bói hay sao?
Trí tò mò và sự khiếp sợ trong lòng các cô đã sắp đầy tràn, không nhịn được muốn tới xem thử, nhưng nghĩ tới lời dặn dò của Trần Dương nên đành nhịn xuống.
Khi Trần Dương chạy đến trước hang động, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, anh đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh!
Chỉ thấy hang động đã bị một tảng đá khổng lồ chặn lại, hơn nữa đá vụn không ngừng lăn từ trên núi xuống.
Lúc này, những người ở trong hang động đã bị dọa tỉnh, ai nấy đều hoảng hốt, sợ hãi kêu gào cầu cứu.
Nhưng hiện giờ hang động đã bị chặn, điện thoại di động cũng không có tín hiệu, dù có hét rách cổ họng thì âm thanh cũng không truyền ra ngoài được.
“Hu hu… cứu mạng, có ai đến cứu chúng tôi với!”
“Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết… mẹ ơi...”
Tiếng kêu cứu vang lên không ngừng ở trong hang động truyền đến, Trần Dương vội vàng kéo đá vụn ở khe hở ra, nhìn vào bên trong.
Anh vừa nhìn thì mới biết tình hình nguy hiểm thế nào, hóa ra trong hang động cũng bị lún xuống, bên trong có đầy tro bụi, có không ít người đang hắt hơi.
Người của mười mấy gia tộc đều chen chúc một chỗ, vừa đủ để đứng, có thể thấy hang động bị sập khủng khiếp thế nào.
Lúc này, tiếng khóc, tiếng kêu gào, tiếng hắt xì ở bên trong hỗn loạn không thôi, Trần Dương nghe mà đau cả đầu.
Chẳng qua, tuy lần này không chết người, thế nhưng cũng có vài kẻ xui xẻo, bị đá rơi đập vào nên bị thương rất nặng, nếu cứu chữa chậm trễ thì e sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Hiện giờ đương nhiên gọi điện thoại cầu cứu sẽ không kịp, hơn nữa cái nơi chim không thèm ị này còn chẳng có tín hiệu, dù muốn gọi điện thoại thì cũng không gọi đi được.
Trần Dương vừa phải đề phòng đá lăn từ trên núi xuống, vừa phải nghe tiếng gào khóc thảm thiết bên trong, cơn giận trong lòng lúc này bùng lên.
“Các người ngậm miệng lại, hiện giờ bên trong không khí ít như vậy mà các người còn gào khóc thảm thiết. Không tiết kiệm oxy, định chết sao!” Trần Dương tức giận gào lên: “Thiên Bá đâu? Thiên Bá ở đâu rồi?”
Chương 115: Cứu người
Lúc Trần Dương nói lời này đã dồn khí vào đan điền thế nên giọng rất lớn, suýt chút nữa đã làm những người ở bên trong sợ mà tiểu ra quần.
Đợi tới khi mọi người hồi phục lại tinh thần mới biết Trần Dương đã tới rồi!
Bọn họ được cứu rồi!
Lúc này mọi người mới nhớ tới những lời Trần Dương nói trước đó.
Hóa ra không phải anh đang lừa mọi người.
Mà nơi này thật sự không an toàn.
“Tiểu Dương, tôi ở đây!”
Lúc này, giọng của Lý Thiên Bá truyền ra từ bên trong.
“Tốt, anh đợi một chút, tôi cứu anh ra!”
Nói xong Trần Dương tìm một cục đá khá sắc bén rồi bò lên tảng đá lớn, dùng hết sức lực đào khe hở.
Anh đã ăn Long Hổ Đan nên vốn đã khỏe như trâu, hiện giờ lại trở thành tu sĩ, nên dưới sự củng cố của nội lực, rất nhanh khe hở này đã đủ để người qua lại.
“Nào, Thiên Bá, mau chui từ miệng động này ra đi!”
Trần Dương xé áo khoác của mình thành từng dải rồi xoắn thành dây thừng, thả từ cửa động vào.
Vợ chồng Lý Thiên Bá được Trần Dương giúp thoát ra khỏi hoàn cảnh nguy hiểm trước.
Nhìn thấy vợ chồng Lý Thiên Bá rời đi, những người khác ở trong hang động cũng ồn ào hô lên: “Anh Dương, cứu tôi với, xin anh…”
“Anh Dương, cứu tôi lên trước…”
“Trần Dương, vợ của tôi là phụ nữ có thai, cứu phụ nữ có thai trước đi…”
Trên trần hang động thỉnh thoảng lại có đá rơi xuống, hẳn là không bao lâu nữa hang núi này sẽ sập hoàn toàn.
Ở trong bước ngoặt sống còn này, ai cũng muốn ra ngoài trước, bởi vì thời gian chờ đợi càng dài, độ nguy hiểm lại càng cao.
Tào Bảo chen ra khỏi đám người, ngẩng đầu lên hét lớn: “Anh Dương, em là Tào Bảo đây, anh cứu em trước đi… Chỉ cần anh cứu em, em có thể cho anh rất nhiều tiền…”
Vào lúc này, tôn nghiêm, mặt mũi gì đó, tất cả đều bị hắn quên sạch sẽ, hiện giờ hắn chỉ muốn tiếp tục sống!
Trần Dương cười lạnh, nói: “Tào Bảo à, trước đó ai đã nói, người mở miệng cầu xin tôi cứu chính là cháu trai nhỉ?”
“Mày…”
Mặt Tào Bảo tím tái như gan heo, hắn không thể ngờ Trần Dương lại nhắc đến chuyện này.
Thế này chẳng phải đang bắt nạt người hay sao?
Nếu như bây giờ không có ai thì không sao, thế nhưng hiện giờ trong hang động có cả trăm người. Hơn nữa, Vu Lan còn ở ngay bên cạnh mình nữa.
Thấy hắn không nói gì, Trần Dương cũng lười phải để ý đến hắn, anh chợt lớn tiếng nói: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, ai tôi cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn. Thế nhưng phụ nữ có thai trong hang động được ưu tiên đi ra trước, người bị thương tiếp theo, nữ thứ ba, nam cuối cùng!”
Mọi người đều không có ý kiến gì khác với lời của Trần Dương, sau khi cứu phụ nữ có thai và người bị thương ra khỏi hang, Trần Dương nhìn Vu Lan, nói: “Còn ngốc ở đấy làm gì? Sao không mau tới đây!”
Nghe thấy lời của Trần Dương, Vu Lan vừa mừng vừa sợ, không ngờ anh lại cứu mình đầu tiên!
Cô vội vàng đi tới, cầm lấy sợi dây thừng kia.
Trần Dương hơi dùng sức đã kéo được cô lên. Thế nhưng tảng đá lớn hơi lồi lõm, cô lại đi giày cao gót nên không đứng vững, nhào về phía trước.
Trần Dương nhanh tay lẹ mắt ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Mà Vu Lan cũng ôm lấy cổ anh theo bản năng.
Trong hang, Tào Bảo nhìn thấy cảnh này mà tức đến nghiến răng ken két. Thế nhưng hắn lại không thể nói nhiều lời, chỉ lo chọc giận Trần Dương, anh lại không cứu mình thì chẳng phải mình sẽ xong đời hay sao!
Vu Lan đâu biết Tào Bảo đang đố kị tới mức răng sắp bị cắn nát chứ. Vào lúc này, trong lòng cô ngoại trừ thẹn thùng thì vẫn chỉ có thẹn thùng mà thôi.
Không ngờ vậy mà Trần Dương lại ôm mình trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa cô cảm nhận được bàn tay to lớn đang ôm cái eo thon nhỏ của mình còn đang dùng sức mà xoa nắn.
Bàn tay to lớn của anh giống như có ma lực vậy, khi ôm lấy cô làm cả người cô không còn chút sức lực nào.
Nhưng cũng may hiện giờ ánh sáng yếu ớt, không ai nhìn thấy vẻ mặt của cô, cũng không ai nhìn thấy bàn tay to lớn của Trần Dương đang giở trò.
“Đứng vững.” Trần Dương kề tai cô nói nhỏ một câu.
Vu Lan cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh, mặt nóng bừng lên, ngại ngùng đẩy Trần Dương ra, ôm mặt rời khỏi tảng đá lớn.
“Ha ha, cảm giác trên tay thật tốt!”
Trần Dương còn đưa tay lên mũi ngửi một cái, hình như trên tay còn lưu lại nhiệt độ của cô.
Sau đó, những người còn lại trong hang động đều được anh cứu lên, đương nhiên, ngoại trừ Tào Bảo.
Khi trong hang chỉ còn lại một mình Tào Bảo, Trần Dương đặt mông ngồi trên mặt tảng đá lớn, thở hồng hộc.
Vào lúc này anh cảm thấy tay mình mỏi rã rời giống như không phải tay của mình nữa. Nếu không phải anh đã dùng Long Hổ Đan, lại thêm đã trở thành tu sĩ thì e rằng căn bản không thể cứu được mấy trăm người này ra.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Trần Dương nhìn xuống đám đông đang ngưỡng mộ mình ở phía dưới, lại chỉ về phía rừng cây cạnh bờ biển chỗ Tô Diệu: “Mọi người qua phía kia nghỉ ngơi đi, chỉ cần không tới gần hang động này thì sẽ không sao.”
Lời của Trần Dương bây giờ đối với bọn họ chẳng khác nào thánh chỉ. Lần này đã trở về từ cõi chết, nếu không có Trần Dương thì e rằng tất cả đều chết ở trong đó rồi.
Phản bác lại lời của anh sao?
Đừng có đùa, tất cả đều suýt nữa đã xong đời ở trong kia, còn ai dám chất vấn lời của Trần Dương chứ.
Thế nhưng tất cả mọi người đã đi rồi, chỉ còn Vu Lan đứng tại chỗ không cử động.
Trần Dương xoa cánh tay, nhìn cô rồi hỏi: “Sao chị vẫn còn ở đây?”
Thỉnh thoảng trên núi vẫn còn đá lăn xuống, nếu như bị đập trúng, không chết cũng sẽ bị tàn phế đó, đúng là không biết nặng nhẹ.
Vu Lan cắn môi, hơi ngại ngùng, nói: “Trần… Trần Dương, Tào Bảo… Tào Bảo vẫn chưa lên mà, anh cứu anh ấy đi!”
Tuy rằng chuyện ban ngày bị cá mập tấn công, Tào Bảo đã bỏ mình lại để chạy trốn nên cô đã thất vọng với Tào Bảo. Thế nhưng dù sao hắn cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của mình. Nếu như bỏ mặc, bị người khác biết thì không phải bị người khác nắm điểm yếu hay sao.
Cùng lúc đó, Tào Bảo ở trong hang động cũng tức giận không thôi.
Tên Trần Dương này, rõ ràng đang trắng trợn trả thù mình mà.
Đúng lúc đó, đỉnh núi phía sau hắn rơi xuống mấy tảng đá to, đập “đùng” một cái xuống đất khiến Tào Bảo sợ tới mức chân mềm nhũn ra.
Lần này, hắn không thể kiên cường nổi nữa, đỉnh núi cách mặt đất tới mấy mét đó, tảng đá to như thế mà nện xuống thì không phải sẽ nện hắn thành bánh thịt à. Hắn không muốn, hắn không muốn chết!
Tào Bảo hoảng hốt, mở miệng kêu to: “Anh Dương, em cầu xin anh, cứu em đi, trước đó đều là em sai, em cầu xin anh, cứu em, hu hu… Em không muốn chết…”
Tảng đá vừa rồi rơi xuống chỉ cách gót chân hắn mấy chục centimet, nếu dịch lên trước một chút nữa nhất định sẽ đập lên đầu hắn.
Hắn sợ, hắn thật sự sợ rồi. So với chuyện lần trước bị Ân Trường Không tóm đến điện thờ của Nhật Nguyệt thần giáo còn đáng sợ hơn. Lúc này nếu như còn mạnh miệng, ai biết một khắc sau trên đầu mình có tảng đá to nào nện xuống hay không chứ.
Hiện giờ chỉ có sợi dây thừng trong tay Trần Dương, chỉ có Trần Dương mới có thể cứu mình.
Trần Dương nghe thấy tiếng cầu xin hoảng hốt của hắn thì móc lỗ tai, mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Vu Lan: “Dựa vào cái gì tôi phải cứu anh ta? Vị hôn phu của chị không phải rất tài giỏi à. Trước đó anh ta đã giết chết một con cá mập đó, cái hang động nho nhỏ này sao có thể nhốt anh ta lại chứ!”
Nói xong, Trần Dương xoay người lại định rời đi.
Tào Bảo thấy vậy bèn bị dọa khóc tại trận, hắn vội vàng hô lên: “Anh Dương, anh Dương, anh đừng đi mà, xin anh đừng đi mà.”
Hắn nước mắt nước mũi ròng ròng hô lên: “Chuyện em giết chết cá mập là giả, là em tìm người giả mạo, mục đích chính là để giả vờ ngầu thôi. Anh Dương, em xin anh, anh đừng thấy chết mà không cứu, em không muốn chết… hu hu…”
Thấy Tào Bảo gào khóc, Trần Dương suýt nữa đã phì cười, thằng oắt này đúng là nhát gan, thế mà lại bị dọa khóc.
Thế nhưng chuyện mày giết chết cá mập giả lại còn nói ra à? Người ở hiện trường ai mà không nhìn ra chứ? Thật sự coi người khác là đồ ngu sao?
Thế nhưng lần này Trần Dương lại không tốt bụng như vậy, tên ngu ngốc này khiêu khích anh hết lần này đến lần khác, anh cũng không phải bố của hắn mà phải nhân nhượng hắn.
Cứ để hắn đợi trong hang động đi, Trần Dương phủi tay, xoay người rồi định nhảy xuống khỏi tảng đá lớn.
Lúc này Vu Lan đã cởi đôi giày cao gót ra, đi chân trần bò lên tảng đá to. Cô biết lần này Trần Dương đã quyết tâm không cứu Tào Bảo.
Cô bèn gấp gáp tóm lấy cánh tay Trần Dương, cầu khẩn nói: “Trần Dương tốt à… Tôi biết anh tốt nhất mà… Anh kéo anh ta lên đi mà, coi như tôi xin anh đó…”