-
Chương 3381-3385
Chương 3381 Hỏng rồi
Chỉ sát na, Lục Linh quát lạnh, Nghịch Long Uyên cũng rút ra chiến đao, khóa chặt hướng Lục Ly, nói: - Đạo hữu phương nào sao cứ phải lén lén lút lút? Muốn làm gì thì mời hiện thân nói chuyện! - Ách? Lục Ly hồi thần, không ngờ Nghịch Long Uyên và Lục Linh lại lợi hại như thế, nuốt Độn Hành Đan mà vẫn có thể cảm ứng được. - Có nên lộ rõ thân phận? Lục Ly sa vào trầm tư, nhìn bộ dạng Lục Linh rất có thể đã bị phong ấn ký ức. Hắn lộ ra thân phận, Lục Linh chắc cũng không biết. Trong khi hắn lại là người ngoài, bị phát hiện tuyệt đối sẽ bị người bốn đại thế lực liên thủ tấn công. Chiến lực hắn tuy không yếu, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Nghịch Long Uyên, bởi thế chỉ trong sát na, Lục Ly quyết định trước lui đi, quay đầu lại tìm cơ hội xem có thể đơn độc gặp mặt nói chuyện với Lục Linh không? Hắn yên ắng thối lui ra sau, bên kia Nghịch Long Uyên và Lục Linh không đuổi theo, tuy hai người đều có cảm ứng, nhưng Nghịch Long Uyên không cách nào xác định được cụ thể. Vừa rồi Lục Ly hệt như u linh, thậm chí không thể cảm ứng là người hay hung thú, bởi thế Nghịch Long Uyên chỉ đề phòng chứ không dám làm loạn. - Linh tiểu thư, Uyên ca ca, sao thế? - Đúng rồi, bên kia làm gì có ai? Chẳng lẽ là quỷ? Tộc nhân Nghịch Long Tộc xung quanh không khỏi kinh nghi bất định, bởi vì bọn hắn không thăm dò được gì, bộ dạng hai người lại như gặp phải đại địch, khiến chúng nhân khó tránh khỏi nghi hoặc. - Vừa rồi có một tồn tại kỳ dị! Nghịch Long Uyên thoáng trầm ngâm một lúc rồi nói: - Linh Muội cũng cảm ứng được, điều này chứng tỏ cảm ứng của ta không sai. Mọi người cẩn thận chút, trong di tích Thánh Hoàng này, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Lúc này Lục Linh bất ngờ chủ động mở miệng, ngữ khí lại vẫn lạnh lùng như băng: - Ta có thể khẳng định, vừa rồi là người, chẳng qua không biết hắn dùng bí pháp gì mà có thể ẩn thân, chẳng qua ta cảm giác được hắn không có ác ý. Đúng rồi, hắn không phải người ba đại thế lực còn lại. - Không phải người ba đại thế lực còn lại? Nghe được câu này, tất cả tộc nhân Nghịch Long Cốc đều biến sắc, lần này người Nghịch Long Cốc tiến vào đều ở đây, người kia không thể nào là người Nghịch Long Tộc. Cũng không phải người ba đại thế lực còn lại, vậy chỉ có thể là người ngoài. Nơi này một mực bị phong ấn, người ngoài không thể nào vào được, như vậy chỉ có hai khả năng. Hoặc là người vừa rồi là Vô Danh Yêu Đế, hoặc là bí cảnh này còn có lối ra vào khác, người ngoài cũng có thể vào được. Nghịch Long Uyên trầm ngâm một lát rồi hỏi dò: - Linh Muội, ngươi xác định đó là người? Còn là người lạ? Lục Linh không nhìn hắn mà chỉ lạnh giọng đáp gọn lỏn: - Xác định! - Tiểu Thất! Nghịch Long Uyên lập tức vung tay nói: - Truyền tin này cho ba đại thế lực còn lại, nếu người kia dám lần nữa xuất hiện, thử ra tay xem có thể lưu lại không. - Được! Một tên công tử Nghịch Long Tộc chạy vội mà đi, truyền tin tức này cho người ba đại thế lực còn lại, Nghịch Long Uyên hừ lạnh nói: - Không cần biết hắn là ai, lén lén lút lút, xem ra không phải hạng tốt đẹp gì. Lần sau còn dám tới gần, chúng ta bắt lại khảo vấn một phen. Lúc này Lục Linh lại bất ngờ mở miệng bổ sung: - Hắn không có ác ý với chúng ta, ngược lại tựa hồ, tựa hồ... Lời sau đó Lục Linh không nói, có vẻ nàng cũng không biết phải biểu đạt thế nào. Nàng dường như có một loại bản lĩnh thần kỳ, có thể nhìn thấu chân thân Lục Ly. Vừa rồi nàng đã chạm mắt Lục Ly, hai bên còn nhìn nhau một cái. Nàng cảm nhận được tình tự đối phương, trong mắt Lục Ly chứa nhiệt lệ, nhìn nàng có vẻ rất kích động, cảm xúc đó không giống giả vờ, hơn nữa cũng không phải loại tình tự khi nam tử nhìn thấy mỹ nữ, mà càng giống như là tình tự khi gặp được thân nhân hay bạn cũ lâu ngày. Ánh mắt và thần sắc Lục Ly khiến Lục Linh không khỏi xúc động, nhưng nàng căn bản không nhớ được đã từng gặp qua Lục Ly ở đây, có quan hệ thế nào với hắn. Nàng chỉ có thể xác định một điểm, Lục Ly không mang ác ý, ngược lại giữa nàng với hắn hẳn là có quan hệ nào đó. - Tựa hồ cái gì... Nghịch Long Uyên thấy biểu hiện Lục Linh có chút khác thường, trước đây băng sơn mỹ nhân này chưa từng lộ ra tình tự như thế, hắn thấy Lục Linh trầm mặc không nói bèn khoát tay ngăn lại: - Linh Muội, ngươi tiếp xúc với người bên ngoài không nhiều, không hiểu rõ thế giới bên ngoài hiểm ác. Nếu người này thật không có ác ý, hay là có quan hệ nào đó với tộc ta, vậy tại sao hắn không hiển lộ bản tôn, nói ra thực tình? Hắn đã lén lén lút lút, vậy chắc là muốn làm trò quỷ, loại người như thế không phải hạng tốt đẹp gì, chỉ là nhân vật hạ lưu thôi. Hắn không đến trêu chọc chúng ta thì thôi, nếu dám đến trêu chọc chúng ta, vậy liền khiến hắn hối hận, đi thôi! Nghịch Long Uyên là thủ lĩnh của nhóm, hắn vừa đi chúng nhân liền cùng theo tiến về phía trước. Lục Linh trầm ngâm một lúc, sau đó quay đầu nhìn quanh rồi cũng đi theo chúng nhân. Lục Ly chưa rời đi quá xa mà chỉ lui về sau ngàn dặm, hắn xác định Nghịch Long Tộc không đuổi theo, bèn ngừng lại đứng trên một cồn cát. Hô hô! Khẽ thở dài để tâm tình kích đãng bình tĩnh lại. Vuốt vuốt mặt, trên mặt miễn cưỡng lộ ra ý cười. Không nói gì, chí ít Lục Linh vẫn rất tốt, cảnh giới tựa hồ cũng rất cao, địa vị ở Nghịch Long Tộc hẳn không sai. Trước kia hắn từng có nguyện vọng, chỉ cần gặp mặt Lục Linh, chỉ cần xác định Lục Linh sống tốt, vậy liền yên tâm. Nếu Lục Linh không muốn trở về, hắn sẽ tôn trọng quyết định của nàng. Nếu Lục Linh sống không tốt, hắn dù liều mạng cũng phải mang nàng về cho bằng được. Trong lòng Lục Linh có nỗi khổ nào không? Hắn không biết. Chí ít nhìn từ bên ngoài cuộc sống có vẻ rất tốt, ở Nghịch Long Tộc không ai ức hiếp nàng. Chỉ với điểm ấy, Lục Ly đã yên tâm phần nào. Đương nhiên, đã đến bước này rồi, Lục Ly chắc chắn sẽ không từ bỏ, hắn sẽ bám theo một đoạn, tìm cơ hội đơn độc tâm sự với Lục Linh.
Chương 3382 Hỏng rồi
Đứng trên cồn cát hồi lâu, cuối cùng Lục Ly đưa ra quyết định, hắn chậm rãi đi theo. Một mực duy trì khoảng cách trên dưới ngàn dặm, nơi này không cách nào dùng thần niệm thăm dò, bởi thế người phía trước căn bản không phát hiện được hắn. Bởi vì tất cả mọi người đều đi đường bộ, bởi thế hắn chỉ cần lần theo dấu chân là được. Cứ thế đi theo sau lưng Lục Linh còn được một tiện ích, đó là trên đường không cần lo lắng hài cốt cự thú kích, chỉ việc an nhàn đi tới. Lục Ly tự nhủ với bản thân, không cần gấp. Chí ít ở tầng này hắn khó mà có cơ hội gặp mặt Lục Linh. Người Nghịch Long Tộc tụ lại, một khi hắn tới gần sẽ bị cường giả Nghịch Long Tộc tấn công, với chiến lực Nghịch Long Uyên, hắn không cách nào đánh lại. Một đường đi theo, Lục Ly phát hiện Nghịch Long Tộc phái ra trinh sát, cũng may hắn một mực thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng, nhẹ nhàng phát hiện ra được, lách mình tránh qua tên trinh sát kia, sau đó tiếp tục bám theo. Cứ vậy đi tới hơn nửa ngày, trước mặt xuất hiện một mảnh ốc đảo, người bốn đại thế lực đều tiến vào. Các nàng tựa hồ có ý định hưu chỉnh bên trong ốc đảo, Lục Ly không dám tới gần, chỉ tiềm phục ở xa xa. Chờ đợi ròng rã hai ngày, đám người kia lại vẫn không có bất cứ động tĩnh nào. Lục Ly không khỏi buồn bực, dù có hưu chỉnh thì tối đa cũng chỉ cần hơn nửa ngày là cùng, làm gì cần đến hơn một ngày? Như vậy, khả năng duy nhất chính là lối ra nằm ở ốc đảo, bọn hắn từ trong ốc đảo tiến vào tầng tiếp theo. Lục Ly yên ắng tiềm hành về hướng ốc đảo, không ngoài dự liệu, trong ốc đảo hoàn toàn yên tĩnh, không thấy có bóng người. Lục Ly tiến vào ốc đảo, dạo quanh một vòng, lại không phát hiện bất cứ lối ra nào. - Đám người này bốc hơi khỏi thế gian? Lục Ly chớp chớp mắt, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía phiến hồ bạc nằm ở trung tâm ốc đảo. Hắn tung mình xông vào trong hồ, tìm tòi một lát, cuối cùng tìm được một sơn động kín đáo dưới đáy hồ, trong sơn động lấp lánh hào quang nhỏ yếu, rõ ràng chính là lối ra. Lục Ly đứng ở cửa động chờ giây lát, sau đó quyết định trực tiếp tiến vào. Người bốn đại thế lực cùng lắm chỉ ở lại trong ốc đảo một ngày, như vậy bọn hắn tiến vào tầng tiếp theo đã được chừng một ngày, theo lẽ thường mà nói, nơi lối ra sẽ không có người chờ nữa mới đúng. Lục Ly vọt vào, một đạo bạch quang hiện lên, hắn hiện ra trên một mảnh cô nhai (sườn núi). Cô nhai tương đối đặc biệt, thon dài, hai bên là vực sâu vạn trượng, dưới vách núi đen như mực, hắc vụ vờn quanh, không biết dưới đáy có cái gì. Lục Ly đi vài bước, nhìn xuống vách núi mấy lần, lại nhìn lên trời mấy lần. Tiến vài bước đi đến đầu bên kia vách đá, đúng lúc này, trên chân hắn đột nhiên sáng lên hào quang nhỏ yếu, quang mang lóe lên một cái rồi tan biến, mặt đất không thấy có bất kỳ động tĩnh nào. - Hả? Lục Ly nhướng mày, liếc nhìn dưới đất vài lần, quát khẽ nói: - Huyết Linh Nhi thò xuống dưới chân ta xem thử có dấu vết Thần Văn không? - Huyết Linh Nhi thò ra xúc tu, chỉ lát sau liền truyền âm thông báo: - Chủ nhân, dưới chân ngươi đã từng bố trí một tiểu Thần Văn, chỉ là đã bị ngươi phá hủy, Thần Văn này không có bất kỳ sức công kích nào, chỉ có tác dụng cảnh báo. - Hỏng rồi! Lục Ly thầm nhủ, hắn quá bất cẩn, trước đây hắn cũng rất thích bố trí Thần Văn kiểu này, hắn đã đạp trúng, đồng nghĩa người bố trí Thần Văn biết phía sau có người đi vào. Trước đó Nghịch Long Uyên từng cảm ứng được hắn, đến sau Nghịch Long Tộc cũng phái người thăm dò hành tung hắn, Lục Ly đoán, rất có thể Thần Văn này là do Nghịch Long Uyên sai người bố trí. Nếu Nghịch Long Uyên đã sai người bố trí, đồng nghĩa đã biết hắn tiến vào, đoán chừng sẽ còn có bố trí khác, hơn nữa còn là bố trí nhắm vào hắn. Nói cách khác, Nghịch Long Uyên rất có thể sẽ dẫn người phục kích hắn. - Vào rồi? Quả nhiên ngay khi Lục Ly vừa đạp trúng Thần Văn, Nghịch Long Uyên liền lập tức biết được, lúc này hắn đang hành tẩu trên cô nhai, thế nên không thông báo tin tức ngay mà cứ thế tiếp tục trầm mặc đi tới. Đi được một lát, hắn ngừng lại nói với chúng nhân: - Các ngươi cứ đi tiếp, ta có chuyện muốn thảo luận với Thủy Nguyệt Nhu, Lâm Phong Vân. - Uyên ca! Những người còn lại không khỏi cuống lên, trong lòng rất nghi hoặc, Nghịch Long Uyên muốn làm gì? Một mình đi tìm người ba đại thế lực còn lại, hắn không sợ bị ba đại thế lực còn lại tập kích? Đến lúc đó vạn nhất chết rồi, Nghịch Long Tộc sẽ tổn thất thảm trọng. - Nghĩ cái gì đấy? Bọn hắn dám giết ta chắc?! Đi đi, các ngươi cứ tiếp tục đi tới, trên đường nhớ lưu lại ấn ký. Nghịch Long Uyên vung tay, khoái tốc vút tới nơi xa. Chiến lực tổng hợp tương đương Ngũ Kiếp đỉnh phong, cộng thêm một thân toàn là bảo, khiến Nghịch Long Uyên vô cùng tự tin. Kết hợp với thân phận đệ nhất công tử Nghịch Long Tộc, hắn tin tưởng ba đại thế lực còn lại tuyệt sẽ không lỗ mãng đến vậy, nếu giết chết hắn, vậy liền triệt trở mặt với Nghịch Long Tộc. Nghịch Long Tường còn đang ở bên ngoài, hắn mà phát nộ, ba đại thế lực tất phải trả cái giá cực đắt. Tuy không biết thân phận Lục Ly, nhưng sau lưng có kẻ bám gót là điều khiến Nghịch Long Uyên vô cùng không thoải mái. Tuyệt thế bảo địa này chính là địa bàn của bốn đại thế lực, hắn tuyệt không cho phép thế lực còn lại nhúng tay. Hắn cũng tin tưởng ba đại thế lực khác đều có suy nghĩ tương tự, đã vậy cứ thông báo cho bọn họ về chuyện này xem sao. Quả nhiên. Hắn đi ước kiến thủ lĩnh ba nhóm thế lực còn lại, ba người kia không chỉ không động thủ với hắn, ngược lại còn rất phối hợp, một mình đi ra gặp mặt Nghịch Long Uyên. Bốn tên thủ lĩnh tụ tập lại với nhau, Nghịch Long Uyên giới thiệu sơ lược tình hình, nét mặt ba người còn lại đều trầm xuống. Bốn đại thế lực đều coi tuyệt thế bảo địa này là hậu hoa viên nhà mình, giờ lại có người thế lực khác lẻn vào, bọn hắn há có thể dễ dàng bỏ qua? Sau một hồi thương nghị, bốn người lần lượt tách ra, bọn họ không định đối phó Lục Ly ở tầng này. Bởi vì tầng này xung quanh toàn là vách đá, không có địa điểm thích hợp để tiến hành phục kích.
Chương 3383 Phục kích
Bọn hắn tính tổ chức phục kích ở tầng tiếp theo, trực tiếp chém giết Lục Ly. Sau khi quay lại, Nghịch Long Uyên không nói gì, trầm mặc dẫn theo cả nhóm khoái tốc đi tới. Tầng này vượt qua rất dễ dàng, chỉ cần không rơi xuống vách núi là được, đương nhiên cũng không thể bay lên không, cứ thế thành thật men theo vách đá mà đi. Nơi này vách đá giăng mắc khắp nơi hệt như một mê cung khổng lồ. Đối với người bốn đại thế lực mà nói, đây không phải chuyện khó, bởi vì lúc trước nơi này đã được thăm dò kỹ càng, lộ tuyến để đi tới tầng tiếp theo bọn hắn cũng sớm biết, quả thực chẳng hề có chút áp lực nào. Chúng nhân cắm cúi đi đường, rất nhanh liền tan biến giữa hàng loạt vách đá dựng đứng, đan xen ngang dọc. Phía sau, Lục Ly trầm ngâm một lát rồi tiếp tục truy tung theo, hắn không truy tung cũng không được. Thẳng đến trước mắt, hắn vẫn không phát hiện có thông đạo truyền tống đi ra, lại không thể cả đời ở lại chỗ này, vậy là đành tiếp tục đi tới. Rất nhanh hắn liền phát hiện, xung quanh nơi này toàn là vách đá giao thoa tung hoành, chi chi chít chít, ai cũng không biết đường nào có thể đi. Chẳng qua hắn ngược lại xác định một điểm, nơi này không thể phi hành, bởi vì mặt trên có Thần Văn. Hắn cũng không dám bay xuống vách núi, phía dưới đều là hắc vụ, ai biết dưới đó có cái gì? - Hả? Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng mặt đất, lập tức phát hiện trên mặt đất có dấu chân nhàn nhạt, nếu chỉ dựa vào mắt thường, khẳng định rất khó phát hiện, đại đạo chi ngấn cũng chỉ cảm giác được một tia dấu vết mơ hồ. Hắn lần theo dấu chân bôn tẩu mà đi, trên đường rất an toàn, không gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Cứ thế lần theo dấu chân đi hơn một ngày rưỡi, rốt cục hắn cũng nhìn thấy lối ra. Trên một mảnh vách đá dựng đứng có một sơn động, ở cửa sơn động hắn phát hiện được dấu chân, nhưng xung quanh lại không có dấu chân, điều này chứng tỏ lối ra nằm ngay trong sơn động này. Hắn bay vào, song không vội vã tiến sâu, mà trước cảm ứng một phen. Sau đó hắn còn phóng thích Huyết Linh Nhi, để nó đi thăm dò xem phía trước mặt có Thần Văn cảnh báo hay cường giả mai phục không? - Không có người, nhưng có Thần Văn! Huyết Linh Nhi thăm dò một lúc rồi quay về, bên trong có rất nhiều Thần Văn, thủ pháp bố trí rất tinh diệu. Nếu Lục Ly không thúc giục đại đạo chi ngấn, lại không thể phóng thích thần niệm, chỉ dựa vào mắt thường e rằng rất khó phát hiện. - Ừm... Lục Ly trầm ngâm, Nghịch Long Uyên bố trí thế này, vậy rất có thể bọn hắn sẽ bố trí mai phục ở lối vào tầng tiếp theo. Lục Ly vừa truyền tống đi qua, một khi bị xác định được vị trí, lập tức sẽ sa vào mai phục. Nếu ba mươi tộc nhân Nghịch Long Tộc đồng loạt tấn công, dù khả năng phòng ngự của hắn có nghịch thiên đến đâu thì cũng sẽ bị miểu sát trong nháy mắt. Lộ ra thân phận? Lục Ly quen biết với Nghịch Long Vân, cũng có một lần giao dịch với Nghịch Long Tộc, thậm chí còn từng gặp mặt Nghịch Long Uyên. Nhưng thân phận như thế liệu có đủ không? Liệu có thể khiến Nghịch Long Uyên bỏ qua cho hắn? E rằng là không. Hắn gặp qua Nghịch Long Uyên một lần, biết đối phương là người vô cùng tự phụ và bá đạo, đừng nói Lục Ly, dù có là tộc trưởng Ngũ Kiếp đỉnh phong của đại gia tộc bình thường nào đó, hắn cũng sẽ không để vào trong mắt, càng sẽ không nể mặt. Lục Ly tiến vào cấm địa của bọn hắn, còn là vô thanh vô tức lẻn vào, lấy tính cách Nghịch Long Uyên há sẽ chịu bỏ qua? Lục Ly không dám đánh cược. Bởi thế hắn quyết định trước cứ tu luyện ở đây một đoạn thời gian, một tháng chẳng hạn. Hắn tin tưởng Nghịch Long Uyên và đám thanh niên kia không khả năng đợi được một tháng, qua một tháng mới tiến vào sẽ càng thêm an toàn. Rốt cuộc hắn đã thấy mặt Lục Linh, biết Lục Linh không chịu khổ hay bị ức hiếp, tạm thời hắn đã yên tâm phần nào. Hắn tin tưởng tiếp sau nhất định sẽ có cơ hội gặp mặt, không vội ở nhất thời. - Bế quan! Lục Ly để Huyết Linh Nhi hộ pháp, trực tiếp bế quan ngay trong sơn động, tiếp tục tham ngộ Thiên Giáp Thuật, dù sao Thiên Giáp Thuật của hắn cũng sắp đại thành. Đám người Nghịch Long Uyên quả thực đang ôm cây đợi thỏ ở lối vào tầng tiếp theo, bọn hắn ngồi xếp bằng trong một sơn cốc, bốn nhóm chia nhau mỗi nhóm một góc, một trăm hai mươi cường giả yên ắng chờ đợi Lục Ly đi vào. Bốn đại thế lực đều cho rằng tuyệt thế bảo địa này là của bọn hắn, không cho phép bất cứ người ngoài nào nhúng tay, nhất là bọn hắn không biết Lục Ly tiến vào từ đâu, điểm này khiến bọn hắn không khỏi lo lắng. Vạn nhất tuyệt thế bảo địa này còn có lối ra vào nào khác mà người bốn đại thế lực không biết, bọn hắn ở bên ngoài đánh sống đánh chết, bảo vật bên trong lại bị người dời sạch, đến lúc đó bốn đại thế lực đoán chừng đều sẽ điên mất. Nghịch Long Uyên không giải thích nhiều lời với tộc nhân Nghịch Long Cốc, chỉ để bọn hắn hưu chỉnh tại chỗ, hạ trại nghỉ ngơi. Lần này chúng nhân tiến vào đều được gia tộc căn dặn, ở bên trong hết thảy đều phải nghe lệnh Nghịch Long Uyên. Bởi thế tuy rất không hiểu, song đều không ai nói gì, ngược lại người ba đại thế lực khác đều ở trong sơn cốc, khiến bọn hắn không khỏi ngấm ngầm giới bị. Thủ lĩnh ba nhóm còn lại ra lệnh, không được gây sự, ở lại trong doanh địa tu luyện nghỉ ngơi. Lúc này còn chưa thấy trọng bảo, không cần thiết phải đi đánh sống đánh chết. Thời gian trôi đi từng ngày từng ngày, chớp mắt mười ngày đã qua. Lục Ly một mực không tiến vào, cảnh này khiến Nghịch Long Uyên không khỏi sốt ruột. Cứ tiếp tục đợi như vậy, bọn hắn thì không sao, chỉ sợ người trong tộc đứng ngồi không yên, người các thế lực còn lại chắc cũng đứng ngồi không yên, đến lúc đó rất dễ phát sinh tranh chấp, dẫn lên hỗn chiến. - Đợi thêm năm ngày, nếu còn không tiến vào thì không đợi nữa, quay đầu tìm cơ hội giết hắn sau! Nghịch Long Uyên trầm tư một lúc rồi đưa ra quyết định, mấy ngày qua đã có người Nghịch Long Cốc ngồi không yên, hắn không dám tiếp tục kéo dài thêm nữa, đến lúc đó e rằng sẽ náo ra đại sự.
Chương 3384 Vô kỳ bất hữu (không gì không có)
Còn chưa đợi đủ năm ngày, mới chỉ qua ba ngày đã xảy ra chuyện, khởi nguyên là từ xung đột giữa Nghịch Long Tộc và Thủy Vân Điện. Có lẽ là trong lòng Lục Linh vốn không đồng ý phục kích Lục Ly, ở trong sơn cốc nàng cảm thấy có chút ngột ngạt, bởi thế bèn cùng một vị tiểu thư khác đi ra sơn cốc, tính dạo quanh nơi này một vòng. Khí chất Lục Linh đặc biệt hấp dẫn công tử trẻ tuổi ba đại thế lực còn lại chú ý, cộng thêm trước đó Lục Linh chưa từng lộ mặt, cảnh giới cũng có bất minh, bởi thế người Thủy Vân Điện tưởng Lục Linh chỉ là một tiểu thư bình thường. Có hai tên công tử Thủy Vân Điện len lén đi theo, gần đó có một hồ nhỏ, bọn hắn tưởng Lục Linh và vị tiểu thư kia đi tắm, bèn bám theo hòng thưởng thức một phen cảnh mỹ nhân tắm rửa. Đến cả Lục Ly ẩn thân Lục Linh đều có thể cảm ứng ra được, hai tên công tử theo đuôi này nàng tự nhiên cũng nhẹ nhàng phát hiện ra. Mới đầu nàng còn không quá để ý, dẫn theo tiểu thư kia đi dạo, chỉ là hai tên công tử sau một thời gian ngắn bám đuôi có vẻ phiền chán, bèn chủ động chặn lại hai người mở miệng đùa giỡn... Tiểu thư kia giận không dám nói, bởi vì cảnh giới nàng tuy không tệ, kinh nghiệm thực chiến lại rất ít. Hai tên công tử Thủy Vân Điện bám đuôi lại đều có thực lực Ngũ Kiếp trung kỳ. Tiểu thư kia định kéo tay Lục Linh quay về, báo lại việc này cho Nghịch Long Uyên. Ai ngờ Lục Linh trực tiếp xuất thủ, một chiêu liền diệt sát một trong hai tên công tử, thủ đoạn dứt khoát gọn gàng, không có bất kỳ chút ngập ngừng nào. Tên còn lại bị dọa sợ, song tốc độ phản ứng vẫn cực nhanh, lập tức phát ra tiếng hét, kinh động đám người Thủy Vân Điện trong sơn cốc. Bên này tiểu thư Nghịch Long Tộc cũng phát ra tín hiệu cầu cứu, Nghịch Long Uyên dẫn người vọt tới. Đợi lúc người hai bên đến nơi, tay chân tên công tử còn lại đã bị Lục Linh chém cụt, thành đống thịt be bét máu gào thét lăn lộn trên đất. Người Thủy Vân Điện giận dữ, định động thủ tấn công Lục Linh. Đám Nghịch Long Uyên tự nhiên không chịu, lập tức thức tỉnh Nghịch Long Huyết Ấn, chuẩn bị đại chiến. Người hai thế lực còn lại cũng bị kinh động, dồn dập đi tới điều giải, đến khi hỏi dò nguyên nhân sự thể, Lục Linh chỉ tay vào tên đã biến thành đống thịt kia, lạnh giọng nói: - Ta không giết hắn chính là vì giữ lại cho các ngươi tra hỏi, bọn hắn làm chuyện gì, các ngươi cứ hỏi là biết. Tiểu thư Nghịch Long Tộc đi cùng lập tức lên án hai người, Nghịch Long Tộc biết được người Thủy Vân Điện dám đùa giỡn tiểu thư tộc mình, then chốt hơn nữa là Lục Linh thân phận tôn quý, lập tức không khỏi nổi giận. Trong cơn phẫn nộ, Nghịch Long Uyên không quản được quá nhiều, trực tiếp đánh chết tên công tử đã trọng thương kia ngay trước mặt nguyên một đám cường giả Thủy Vân Điện. Đốm lửa bùng lên thành đám cháy, lần này triệt để ép hết nổi, Nghịch Long Tộc và Thủy Vân Điện bạo phát hỗn chiến, người hai đại thế lực còn lại cũng không khuyên giải. Hai nhóm này tử thương một chút, đối với đoạt bảo tiếp sau càng có lợi. Người chết nhiều, sức cạnh tranh tự nhiên sẽ yếu đi. Hai bên chiến đấu rất kịch liệt, chẳng qua thực lực tổng hợp bên phía Nghịch Long Tộc mạnh hơn một chút, bởi vì yếu nhất cũng là cấp bậc cỡ Nghịch Long Vân, sau khi thức tỉnh Nghịch Long Huyết Ấn, chiến lực đều tương đương Ngũ Kiếp trung kỳ. Trái lại bên phía Thủy Vân Điện tuy toàn là Ngũ Kiếp, nhưng đa phần chỉ là Ngũ Kiếp sơ kỳ, cộng thêm Nghịch Long Tộc sau khi thức tỉnh Nghịch Long Huyết Ấn, năng lực phòng ngự trở nên rất biến thái, Nghịch Long Uyên lại một thân đều là bảo vật, bởi thế chỉ sau thoáng chốc phía Thủy Vân Điện đã bị áp chế. Đương nhiên, phía Thủy Vân Điện không phải không có cường giả, đệ nhất công tử Thủy Nguyệt Nhu chiến lực rất hung tàn, trên tay còn có Đế Binh, hoàn toàn đủ sức đánh ngang tay với Nghịch Long Uyên. Chiến đấu kéo dài suốt một canh giờ, đôi bên đều có tử thương, phía Nghịch Long Tộc chết tám người, bị thương mười người. Phía Thủy Vân Điện chết mười người, cộng thêm hai người chết đi khi trước, tổng cộng mười hai người, ngoài ra còn rất nhiều người bị thương. Thủy Nguyệt Nhu quan sát tình hình một lượt, biết không thể tiếp tục, vội vàng dẫn người triệt thoái. Nghịch Long Uyên không dám truy sát, vạn nhất hai đại thế lực còn lại liên thủ tấn công, như vậy e rằng Nghịch Long Tộc sẽ toàn quân lật chìm. Nghịch Long Tộc vừa đi, hai đại thế lực còn lại cũng đi. Bọn hắn không thể tiếp tục chờ ở đây, bằng không bảo vật đều sẽ bị Nghịch Long Tộc và Thủy Vân Điện cướp sạch. Thoáng chốc, bốn đại thế lực đi sạch, rất nhanh trong sơn cốc liền khôi phục bình tĩnh, chỉ bỏ lại đầy đất tiên huyết và một ít chân cụt tay đứt. Lục Ly nhàn nhã tu luyện bên ngoài một tháng, hắn không cần vội vã đi vào, mà cứ tiếp tục bế quan ở đây, bởi vì Thiên Giáp Thuật của hắn có bước tiến triển rất lớn, đã sắp đại thành. Lục Ly cảm giác chừng khoảng mười ngày nửa tháng liền có thể đại thành, thế là bèn tập trung tranh thủ, đi vào chậm chút mới càng an toàn. Cứ vậy tiếp tục bế quan, cảm ngộ Thiên Giáp Thuật. Chín ngày sau, trong người Lục Ly sáng lên một vệt kim quang, nếu có người thám tra thân thể hắn liền sẽ phát hiện lúc này trong thân hắn có tầng lưới màu vàng. Có ba tầng lưới này, khả năng phòng ngự của nhục thể hắn sẽ càng thêm khủng bố. Đây chính là tuyệt kỹ độc môn của Thiên Gia Tử, con cháu đều không được hắn truyền cho. - Tốt! Lục Ly mở mắt, thống khoái kêu to một tiếng, lấy trình độ nhục thân hắn bây giờ, cộng thêm Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật, hắn tự tin đủ sức chịu một kích của Ngũ Kiếp đỉnh phong mà không chết. - Đi! Đứng lên nghỉ ngơi một lát, sau đó xông vào trong thông đạo, hiện lên trước mắt là một sơn cốc. Hắn vừa đi ra lập tức phóng thích Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật, chỉ là trong sơn cốc rất yên tĩnh, không một bóng người. - Hả? Nhìn thấy bốn phía còn có doanh trại, Lục Ly khẽ gật đầu, quả nhiên hắn phán đoán không sai, đám người Nghịch Long Uyên từng tổ chức mai phục ở đây, nhưng chờ quá lâu, đoán chừng mất hết kiên nhẫn nên sớm đã triệt thoái.
Chương 3385 Đến mà không trả lễ thì không hay
Lục Ly tiếp tục đứng yên, để Huyết Linh Nhi đi ra thăm dò bốn phía một phen, xác định không có Thần Văn, hắn chậm rãi đi ra bên ngoài sơn cốc. Rất nhanh liền thấy được vết máu và chân cụt tay đứt lưu lại ngoài này. - Xem ra nơi đây từng bạo phát đại chiến... Lục Ly nhướng mày, không biết là người bên nào khai chiến, Lục Linh có xảy ra chuyện không? Chẳng qua nghĩ đến địa vị Lục Linh ở Nghịch Long Tộc dường như rất cao, cường giả Nghịch Long Tộc hẳn sẽ không để nàng xảy ra chuyện, trong lòng hắn thoáng yên tâm phần nào. - Đi thôi! Lục Ly quét tới trước mặt, thân hình như tên nhọn lao vút đi, hắn có thể thăm dò được dấu chân trên mặt đất, xem ra tầng này cũng không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ. - Ồ... Đi chỉ một lúc, Lục Ly phát hiện dấu chân tách ra làm mấy hướng, xem ra bốn nhóm đã phân tán. Hắn không khỏi đau đầu, nhìn dấu chân thì biết đâu là Nghịch Long Tộc? Dấu chân nào mà chẳng như nhau. Trầm tư thoáng chốc, Lục Ly không nghĩ nhiều nữa mà tuỳ tiện đi theo một hướng có dấu chân. Rốt cuộc cả bốn nhóm đều cùng hướng đến một nơi, sau cùng hẳn đều dẫn tới lối ra. Tầng này là rừng rậm, còn là rừng rậm nguyên thủy vô cùng rậm rạp. Chỗ này không có đường, bởi thế dấu tích đội ngũ đi trước để lại rất rõ ràng. Lục Ly phát hiện tầng này cũng có thiên địa thần dược, chẳng qua rất nhiều thần dược đều bị hái, một ít thần dược còn chưa thành thục, giờ ngắt lấy chỉ là phí của. Xùy! Trên đường đi, Lục Ly phát hiện bên trái trước mặt có một đóa hoa khổng lồ nở rộ. Lúc hắn còn đang kinh ngạc, đóa hoa kia chợt di động, hệt như một con cự thú miệng rộng đột nhiên đánh tới, bất ngờ bao bọc lấy hắn. - Hoa cỏ cây cối đều thành tinh. Lục Ly không mấy kinh hoảng, hắn cảm ứng được trong đóa hoa phóng ra một loại chất lỏng màu vàng nhạt, chất lỏng này có tính ăn mòn cực mạnh. Hắn cảm ứng một phen, khẽ gật đầu, sức tấn công của đóa hoa này rất không sai, nếu là Tứ Kiếp đỉnh phong bình thường bị thôn phệ, đoán chừng sẽ bị luyện hóa chết tươi. Oanh! Trong tay hắn hiện ra một thanh phi kiếm, phi kiếm không ngừng chớp động, thoáng chốc liền chém nát đóa hoa, hắn tung mình tóe bắn ra, tiểu kiếm màu xanh lần nữa bay đi, xoắn nát đóa hoa kia. - Đại Thiên thế giới, không gì không có a, đi thôi! Chân sau Lục Ly giậm lên một mảnh phiến lá, hóa thành một đạo lưu quang lướt vào sâu trong rừng rậm. Dây mây, bụi gai, cổ thụ, cỏ dại, trái cây... Lục Ly hành tẩu trong rừng rậm suốt bốn năm ngày, gặp đủ loại công kích. Tỉ như có cây mọc đầy quả, lúc người đi qua những quả kia lập tức bay vụt đến, sức tấn công không thua gì một tên cường giả Ngũ Kiếp. Hơn nữa những quả kia đụng lên thân còn sẽ nổ tung, nếu người bị tập kích không có tâm lý chuẩn bị, khả năng phòng ngự lại không mạnh, tuyệt đối sẽ bị đống trái cây này nổ chết tươi. Còn có một ít cỏ dại màu đen, những cỏ dại này không phải mò tới quấn quanh người ngươi, mà trực tiếp đâm xuyên vào trong thân, hấp thụ thần lực và huyết dịch ngươi. Nếu không phải Lục Ly phản ứng kịp thời, tức tốc tế ra phi kiếm, một khi để những cỏ dại này tràn vào thần đan, e là hậu quả không thể tưởng tượng. Nơi này không chỉ có thực vật mà còn một ít tiểu động vật, tỉ như vài con chim nhỏ nhìn qua vô cùng đáng yêu, nhưng linh vũ trên thân lại đột nhiên bắn ra, uy lực lớn đến dị thường, Tứ Kiếp đỉnh phong đoán chừng khó mà đỡ nổi. Lục Ly cảm thấy đây như thế giới biến dị, có lẽ nơi này thật là tuyệt thế bảo địa? Nơi này là bảo địa do Thánh Hoàng tế luyện? Nhưng thế giới này không có thiên địa linh khí quá mức nồng nặc, cớ gì hoa cỏ cây cối, chim chóc, cá tôm, sâu bướm đều xảy ra biến dị? Lục Ly thu nhặt được một ít thiên địa thần dược, tuy không biết là thần dược loại gì, nhưng phẩm giai đều không kém. Hắn cũng mặc kệ, trước thu thập lại nói. Bôn tẩu bốn năm ngày, Lục Ly tìm được lối vào tầng tiếp theo, mà thực ra cũng không tính là hắn tìm tới, hắn là men theo dấu chân tìm tới chỗ này. Lối vào nằm ở trong một hốc cây cực lớn, theo lệ thường, Lục Ly để Huyết Linh Nhi đi trước thăm dò một phen, quả nhiên trong hốc cây có Thần Văn, bèn để Huyết Linh Nhi trực tiếp phá giải. Bạch quang chớp hiện, Lục Ly phát hiện mình đi tới trong một thế giới kỳ dị. Thế giới này là một mảnh bao la mờ mịt, ánh sáng nơi đây rất ảm đạm, bầu trời xám xịt ráng đỏ, nơi đây mang đến cho hắn cảm giác như là một mảnh thế giới hỗn độn, bao quanh là khí tức cổ xưa thê lương. Lục Ly đứng nguyên tại chỗ, ngước mắt nhìn trời, khoảnh khắc này, trong lòng hắn bất giác dâng lên cảm giác nhỏ bé lạ thường. Như thể bản thân biến thành hạt cát bên bờ biển, còn thế giới này là biển cả mênh mông bát ngát. Cảm tưởng mình như đang đứng trong một tòa phế tích, ráng chiều chiếu xuống thành trì, trong lòng bất giác cảm thấy thê lương và cô độc đến khôn cùng. Đây là cảm giác vô cùng kỳ diệu, vô cùng có vận vị, tựa hồ khắp nơi đều tồn tại thiên địa đạo vận, khắp nơi đều có thể thấy được pháp tắc chân lý. Lục Ly đứng im bất động hồi lâu, hai mắt mở to nhìn hư không, nhìn đất đá phong hóa quanh bốn phía, nhìn nửa phiến đá chôn sâu dưới đất nơi xa. Không biết qua bao lâu, là một ngày hay hai ngày, Lục Ly rốt cục hồi thần lại. Trong lòng hắn có cảm ngộ, có lẽ thế giới này cất chứa một ít thiên đạo chân đế, nhưng không phải người bình thường có thể cảm ngộ hay nắm giữ. Pháp tắc chân ý hay thiên đạo thần vận ở đây đều quá thâm ảo, nếu nói pháp tắc chân ý hắn tiếp xúc trước đây là một hồ nước, như vậy nơi đây chính là một mảnh tinh không mênh mông. Lấy năng lực của hắn, trước mắt chưa thể nào hiểu được, thậm chí lĩnh hội một tia da lông đều rất khó. Bởi thế hắn quả quyết ngừng lại tham ngộ, tiếp tục lần theo bước chân truy tung theo, hắn tới đây không phải tìm kiếm cơ duyên mà là vì muốn gặp mặt Lục Linh, muốn được trò chuyện với nàng. Một đường truy tung mà đi, bôn tẩu nửa ngày, Lục Ly đột nhiên phát hiện một chuyện quái dị, dấu chân đột nhiên không còn.
Chỉ sát na, Lục Linh quát lạnh, Nghịch Long Uyên cũng rút ra chiến đao, khóa chặt hướng Lục Ly, nói: - Đạo hữu phương nào sao cứ phải lén lén lút lút? Muốn làm gì thì mời hiện thân nói chuyện! - Ách? Lục Ly hồi thần, không ngờ Nghịch Long Uyên và Lục Linh lại lợi hại như thế, nuốt Độn Hành Đan mà vẫn có thể cảm ứng được. - Có nên lộ rõ thân phận? Lục Ly sa vào trầm tư, nhìn bộ dạng Lục Linh rất có thể đã bị phong ấn ký ức. Hắn lộ ra thân phận, Lục Linh chắc cũng không biết. Trong khi hắn lại là người ngoài, bị phát hiện tuyệt đối sẽ bị người bốn đại thế lực liên thủ tấn công. Chiến lực hắn tuy không yếu, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Nghịch Long Uyên, bởi thế chỉ trong sát na, Lục Ly quyết định trước lui đi, quay đầu lại tìm cơ hội xem có thể đơn độc gặp mặt nói chuyện với Lục Linh không? Hắn yên ắng thối lui ra sau, bên kia Nghịch Long Uyên và Lục Linh không đuổi theo, tuy hai người đều có cảm ứng, nhưng Nghịch Long Uyên không cách nào xác định được cụ thể. Vừa rồi Lục Ly hệt như u linh, thậm chí không thể cảm ứng là người hay hung thú, bởi thế Nghịch Long Uyên chỉ đề phòng chứ không dám làm loạn. - Linh tiểu thư, Uyên ca ca, sao thế? - Đúng rồi, bên kia làm gì có ai? Chẳng lẽ là quỷ? Tộc nhân Nghịch Long Tộc xung quanh không khỏi kinh nghi bất định, bởi vì bọn hắn không thăm dò được gì, bộ dạng hai người lại như gặp phải đại địch, khiến chúng nhân khó tránh khỏi nghi hoặc. - Vừa rồi có một tồn tại kỳ dị! Nghịch Long Uyên thoáng trầm ngâm một lúc rồi nói: - Linh Muội cũng cảm ứng được, điều này chứng tỏ cảm ứng của ta không sai. Mọi người cẩn thận chút, trong di tích Thánh Hoàng này, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Lúc này Lục Linh bất ngờ chủ động mở miệng, ngữ khí lại vẫn lạnh lùng như băng: - Ta có thể khẳng định, vừa rồi là người, chẳng qua không biết hắn dùng bí pháp gì mà có thể ẩn thân, chẳng qua ta cảm giác được hắn không có ác ý. Đúng rồi, hắn không phải người ba đại thế lực còn lại. - Không phải người ba đại thế lực còn lại? Nghe được câu này, tất cả tộc nhân Nghịch Long Cốc đều biến sắc, lần này người Nghịch Long Cốc tiến vào đều ở đây, người kia không thể nào là người Nghịch Long Tộc. Cũng không phải người ba đại thế lực còn lại, vậy chỉ có thể là người ngoài. Nơi này một mực bị phong ấn, người ngoài không thể nào vào được, như vậy chỉ có hai khả năng. Hoặc là người vừa rồi là Vô Danh Yêu Đế, hoặc là bí cảnh này còn có lối ra vào khác, người ngoài cũng có thể vào được. Nghịch Long Uyên trầm ngâm một lát rồi hỏi dò: - Linh Muội, ngươi xác định đó là người? Còn là người lạ? Lục Linh không nhìn hắn mà chỉ lạnh giọng đáp gọn lỏn: - Xác định! - Tiểu Thất! Nghịch Long Uyên lập tức vung tay nói: - Truyền tin này cho ba đại thế lực còn lại, nếu người kia dám lần nữa xuất hiện, thử ra tay xem có thể lưu lại không. - Được! Một tên công tử Nghịch Long Tộc chạy vội mà đi, truyền tin tức này cho người ba đại thế lực còn lại, Nghịch Long Uyên hừ lạnh nói: - Không cần biết hắn là ai, lén lén lút lút, xem ra không phải hạng tốt đẹp gì. Lần sau còn dám tới gần, chúng ta bắt lại khảo vấn một phen. Lúc này Lục Linh lại bất ngờ mở miệng bổ sung: - Hắn không có ác ý với chúng ta, ngược lại tựa hồ, tựa hồ... Lời sau đó Lục Linh không nói, có vẻ nàng cũng không biết phải biểu đạt thế nào. Nàng dường như có một loại bản lĩnh thần kỳ, có thể nhìn thấu chân thân Lục Ly. Vừa rồi nàng đã chạm mắt Lục Ly, hai bên còn nhìn nhau một cái. Nàng cảm nhận được tình tự đối phương, trong mắt Lục Ly chứa nhiệt lệ, nhìn nàng có vẻ rất kích động, cảm xúc đó không giống giả vờ, hơn nữa cũng không phải loại tình tự khi nam tử nhìn thấy mỹ nữ, mà càng giống như là tình tự khi gặp được thân nhân hay bạn cũ lâu ngày. Ánh mắt và thần sắc Lục Ly khiến Lục Linh không khỏi xúc động, nhưng nàng căn bản không nhớ được đã từng gặp qua Lục Ly ở đây, có quan hệ thế nào với hắn. Nàng chỉ có thể xác định một điểm, Lục Ly không mang ác ý, ngược lại giữa nàng với hắn hẳn là có quan hệ nào đó. - Tựa hồ cái gì... Nghịch Long Uyên thấy biểu hiện Lục Linh có chút khác thường, trước đây băng sơn mỹ nhân này chưa từng lộ ra tình tự như thế, hắn thấy Lục Linh trầm mặc không nói bèn khoát tay ngăn lại: - Linh Muội, ngươi tiếp xúc với người bên ngoài không nhiều, không hiểu rõ thế giới bên ngoài hiểm ác. Nếu người này thật không có ác ý, hay là có quan hệ nào đó với tộc ta, vậy tại sao hắn không hiển lộ bản tôn, nói ra thực tình? Hắn đã lén lén lút lút, vậy chắc là muốn làm trò quỷ, loại người như thế không phải hạng tốt đẹp gì, chỉ là nhân vật hạ lưu thôi. Hắn không đến trêu chọc chúng ta thì thôi, nếu dám đến trêu chọc chúng ta, vậy liền khiến hắn hối hận, đi thôi! Nghịch Long Uyên là thủ lĩnh của nhóm, hắn vừa đi chúng nhân liền cùng theo tiến về phía trước. Lục Linh trầm ngâm một lúc, sau đó quay đầu nhìn quanh rồi cũng đi theo chúng nhân. Lục Ly chưa rời đi quá xa mà chỉ lui về sau ngàn dặm, hắn xác định Nghịch Long Tộc không đuổi theo, bèn ngừng lại đứng trên một cồn cát. Hô hô! Khẽ thở dài để tâm tình kích đãng bình tĩnh lại. Vuốt vuốt mặt, trên mặt miễn cưỡng lộ ra ý cười. Không nói gì, chí ít Lục Linh vẫn rất tốt, cảnh giới tựa hồ cũng rất cao, địa vị ở Nghịch Long Tộc hẳn không sai. Trước kia hắn từng có nguyện vọng, chỉ cần gặp mặt Lục Linh, chỉ cần xác định Lục Linh sống tốt, vậy liền yên tâm. Nếu Lục Linh không muốn trở về, hắn sẽ tôn trọng quyết định của nàng. Nếu Lục Linh sống không tốt, hắn dù liều mạng cũng phải mang nàng về cho bằng được. Trong lòng Lục Linh có nỗi khổ nào không? Hắn không biết. Chí ít nhìn từ bên ngoài cuộc sống có vẻ rất tốt, ở Nghịch Long Tộc không ai ức hiếp nàng. Chỉ với điểm ấy, Lục Ly đã yên tâm phần nào. Đương nhiên, đã đến bước này rồi, Lục Ly chắc chắn sẽ không từ bỏ, hắn sẽ bám theo một đoạn, tìm cơ hội đơn độc tâm sự với Lục Linh.
Chương 3382 Hỏng rồi
Đứng trên cồn cát hồi lâu, cuối cùng Lục Ly đưa ra quyết định, hắn chậm rãi đi theo. Một mực duy trì khoảng cách trên dưới ngàn dặm, nơi này không cách nào dùng thần niệm thăm dò, bởi thế người phía trước căn bản không phát hiện được hắn. Bởi vì tất cả mọi người đều đi đường bộ, bởi thế hắn chỉ cần lần theo dấu chân là được. Cứ thế đi theo sau lưng Lục Linh còn được một tiện ích, đó là trên đường không cần lo lắng hài cốt cự thú kích, chỉ việc an nhàn đi tới. Lục Ly tự nhủ với bản thân, không cần gấp. Chí ít ở tầng này hắn khó mà có cơ hội gặp mặt Lục Linh. Người Nghịch Long Tộc tụ lại, một khi hắn tới gần sẽ bị cường giả Nghịch Long Tộc tấn công, với chiến lực Nghịch Long Uyên, hắn không cách nào đánh lại. Một đường đi theo, Lục Ly phát hiện Nghịch Long Tộc phái ra trinh sát, cũng may hắn một mực thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng, nhẹ nhàng phát hiện ra được, lách mình tránh qua tên trinh sát kia, sau đó tiếp tục bám theo. Cứ vậy đi tới hơn nửa ngày, trước mặt xuất hiện một mảnh ốc đảo, người bốn đại thế lực đều tiến vào. Các nàng tựa hồ có ý định hưu chỉnh bên trong ốc đảo, Lục Ly không dám tới gần, chỉ tiềm phục ở xa xa. Chờ đợi ròng rã hai ngày, đám người kia lại vẫn không có bất cứ động tĩnh nào. Lục Ly không khỏi buồn bực, dù có hưu chỉnh thì tối đa cũng chỉ cần hơn nửa ngày là cùng, làm gì cần đến hơn một ngày? Như vậy, khả năng duy nhất chính là lối ra nằm ở ốc đảo, bọn hắn từ trong ốc đảo tiến vào tầng tiếp theo. Lục Ly yên ắng tiềm hành về hướng ốc đảo, không ngoài dự liệu, trong ốc đảo hoàn toàn yên tĩnh, không thấy có bóng người. Lục Ly tiến vào ốc đảo, dạo quanh một vòng, lại không phát hiện bất cứ lối ra nào. - Đám người này bốc hơi khỏi thế gian? Lục Ly chớp chớp mắt, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía phiến hồ bạc nằm ở trung tâm ốc đảo. Hắn tung mình xông vào trong hồ, tìm tòi một lát, cuối cùng tìm được một sơn động kín đáo dưới đáy hồ, trong sơn động lấp lánh hào quang nhỏ yếu, rõ ràng chính là lối ra. Lục Ly đứng ở cửa động chờ giây lát, sau đó quyết định trực tiếp tiến vào. Người bốn đại thế lực cùng lắm chỉ ở lại trong ốc đảo một ngày, như vậy bọn hắn tiến vào tầng tiếp theo đã được chừng một ngày, theo lẽ thường mà nói, nơi lối ra sẽ không có người chờ nữa mới đúng. Lục Ly vọt vào, một đạo bạch quang hiện lên, hắn hiện ra trên một mảnh cô nhai (sườn núi). Cô nhai tương đối đặc biệt, thon dài, hai bên là vực sâu vạn trượng, dưới vách núi đen như mực, hắc vụ vờn quanh, không biết dưới đáy có cái gì. Lục Ly đi vài bước, nhìn xuống vách núi mấy lần, lại nhìn lên trời mấy lần. Tiến vài bước đi đến đầu bên kia vách đá, đúng lúc này, trên chân hắn đột nhiên sáng lên hào quang nhỏ yếu, quang mang lóe lên một cái rồi tan biến, mặt đất không thấy có bất kỳ động tĩnh nào. - Hả? Lục Ly nhướng mày, liếc nhìn dưới đất vài lần, quát khẽ nói: - Huyết Linh Nhi thò xuống dưới chân ta xem thử có dấu vết Thần Văn không? - Huyết Linh Nhi thò ra xúc tu, chỉ lát sau liền truyền âm thông báo: - Chủ nhân, dưới chân ngươi đã từng bố trí một tiểu Thần Văn, chỉ là đã bị ngươi phá hủy, Thần Văn này không có bất kỳ sức công kích nào, chỉ có tác dụng cảnh báo. - Hỏng rồi! Lục Ly thầm nhủ, hắn quá bất cẩn, trước đây hắn cũng rất thích bố trí Thần Văn kiểu này, hắn đã đạp trúng, đồng nghĩa người bố trí Thần Văn biết phía sau có người đi vào. Trước đó Nghịch Long Uyên từng cảm ứng được hắn, đến sau Nghịch Long Tộc cũng phái người thăm dò hành tung hắn, Lục Ly đoán, rất có thể Thần Văn này là do Nghịch Long Uyên sai người bố trí. Nếu Nghịch Long Uyên đã sai người bố trí, đồng nghĩa đã biết hắn tiến vào, đoán chừng sẽ còn có bố trí khác, hơn nữa còn là bố trí nhắm vào hắn. Nói cách khác, Nghịch Long Uyên rất có thể sẽ dẫn người phục kích hắn. - Vào rồi? Quả nhiên ngay khi Lục Ly vừa đạp trúng Thần Văn, Nghịch Long Uyên liền lập tức biết được, lúc này hắn đang hành tẩu trên cô nhai, thế nên không thông báo tin tức ngay mà cứ thế tiếp tục trầm mặc đi tới. Đi được một lát, hắn ngừng lại nói với chúng nhân: - Các ngươi cứ đi tiếp, ta có chuyện muốn thảo luận với Thủy Nguyệt Nhu, Lâm Phong Vân. - Uyên ca! Những người còn lại không khỏi cuống lên, trong lòng rất nghi hoặc, Nghịch Long Uyên muốn làm gì? Một mình đi tìm người ba đại thế lực còn lại, hắn không sợ bị ba đại thế lực còn lại tập kích? Đến lúc đó vạn nhất chết rồi, Nghịch Long Tộc sẽ tổn thất thảm trọng. - Nghĩ cái gì đấy? Bọn hắn dám giết ta chắc?! Đi đi, các ngươi cứ tiếp tục đi tới, trên đường nhớ lưu lại ấn ký. Nghịch Long Uyên vung tay, khoái tốc vút tới nơi xa. Chiến lực tổng hợp tương đương Ngũ Kiếp đỉnh phong, cộng thêm một thân toàn là bảo, khiến Nghịch Long Uyên vô cùng tự tin. Kết hợp với thân phận đệ nhất công tử Nghịch Long Tộc, hắn tin tưởng ba đại thế lực còn lại tuyệt sẽ không lỗ mãng đến vậy, nếu giết chết hắn, vậy liền triệt trở mặt với Nghịch Long Tộc. Nghịch Long Tường còn đang ở bên ngoài, hắn mà phát nộ, ba đại thế lực tất phải trả cái giá cực đắt. Tuy không biết thân phận Lục Ly, nhưng sau lưng có kẻ bám gót là điều khiến Nghịch Long Uyên vô cùng không thoải mái. Tuyệt thế bảo địa này chính là địa bàn của bốn đại thế lực, hắn tuyệt không cho phép thế lực còn lại nhúng tay. Hắn cũng tin tưởng ba đại thế lực khác đều có suy nghĩ tương tự, đã vậy cứ thông báo cho bọn họ về chuyện này xem sao. Quả nhiên. Hắn đi ước kiến thủ lĩnh ba nhóm thế lực còn lại, ba người kia không chỉ không động thủ với hắn, ngược lại còn rất phối hợp, một mình đi ra gặp mặt Nghịch Long Uyên. Bốn tên thủ lĩnh tụ tập lại với nhau, Nghịch Long Uyên giới thiệu sơ lược tình hình, nét mặt ba người còn lại đều trầm xuống. Bốn đại thế lực đều coi tuyệt thế bảo địa này là hậu hoa viên nhà mình, giờ lại có người thế lực khác lẻn vào, bọn hắn há có thể dễ dàng bỏ qua? Sau một hồi thương nghị, bốn người lần lượt tách ra, bọn họ không định đối phó Lục Ly ở tầng này. Bởi vì tầng này xung quanh toàn là vách đá, không có địa điểm thích hợp để tiến hành phục kích.
Chương 3383 Phục kích
Bọn hắn tính tổ chức phục kích ở tầng tiếp theo, trực tiếp chém giết Lục Ly. Sau khi quay lại, Nghịch Long Uyên không nói gì, trầm mặc dẫn theo cả nhóm khoái tốc đi tới. Tầng này vượt qua rất dễ dàng, chỉ cần không rơi xuống vách núi là được, đương nhiên cũng không thể bay lên không, cứ thế thành thật men theo vách đá mà đi. Nơi này vách đá giăng mắc khắp nơi hệt như một mê cung khổng lồ. Đối với người bốn đại thế lực mà nói, đây không phải chuyện khó, bởi vì lúc trước nơi này đã được thăm dò kỹ càng, lộ tuyến để đi tới tầng tiếp theo bọn hắn cũng sớm biết, quả thực chẳng hề có chút áp lực nào. Chúng nhân cắm cúi đi đường, rất nhanh liền tan biến giữa hàng loạt vách đá dựng đứng, đan xen ngang dọc. Phía sau, Lục Ly trầm ngâm một lát rồi tiếp tục truy tung theo, hắn không truy tung cũng không được. Thẳng đến trước mắt, hắn vẫn không phát hiện có thông đạo truyền tống đi ra, lại không thể cả đời ở lại chỗ này, vậy là đành tiếp tục đi tới. Rất nhanh hắn liền phát hiện, xung quanh nơi này toàn là vách đá giao thoa tung hoành, chi chi chít chít, ai cũng không biết đường nào có thể đi. Chẳng qua hắn ngược lại xác định một điểm, nơi này không thể phi hành, bởi vì mặt trên có Thần Văn. Hắn cũng không dám bay xuống vách núi, phía dưới đều là hắc vụ, ai biết dưới đó có cái gì? - Hả? Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng mặt đất, lập tức phát hiện trên mặt đất có dấu chân nhàn nhạt, nếu chỉ dựa vào mắt thường, khẳng định rất khó phát hiện, đại đạo chi ngấn cũng chỉ cảm giác được một tia dấu vết mơ hồ. Hắn lần theo dấu chân bôn tẩu mà đi, trên đường rất an toàn, không gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Cứ thế lần theo dấu chân đi hơn một ngày rưỡi, rốt cục hắn cũng nhìn thấy lối ra. Trên một mảnh vách đá dựng đứng có một sơn động, ở cửa sơn động hắn phát hiện được dấu chân, nhưng xung quanh lại không có dấu chân, điều này chứng tỏ lối ra nằm ngay trong sơn động này. Hắn bay vào, song không vội vã tiến sâu, mà trước cảm ứng một phen. Sau đó hắn còn phóng thích Huyết Linh Nhi, để nó đi thăm dò xem phía trước mặt có Thần Văn cảnh báo hay cường giả mai phục không? - Không có người, nhưng có Thần Văn! Huyết Linh Nhi thăm dò một lúc rồi quay về, bên trong có rất nhiều Thần Văn, thủ pháp bố trí rất tinh diệu. Nếu Lục Ly không thúc giục đại đạo chi ngấn, lại không thể phóng thích thần niệm, chỉ dựa vào mắt thường e rằng rất khó phát hiện. - Ừm... Lục Ly trầm ngâm, Nghịch Long Uyên bố trí thế này, vậy rất có thể bọn hắn sẽ bố trí mai phục ở lối vào tầng tiếp theo. Lục Ly vừa truyền tống đi qua, một khi bị xác định được vị trí, lập tức sẽ sa vào mai phục. Nếu ba mươi tộc nhân Nghịch Long Tộc đồng loạt tấn công, dù khả năng phòng ngự của hắn có nghịch thiên đến đâu thì cũng sẽ bị miểu sát trong nháy mắt. Lộ ra thân phận? Lục Ly quen biết với Nghịch Long Vân, cũng có một lần giao dịch với Nghịch Long Tộc, thậm chí còn từng gặp mặt Nghịch Long Uyên. Nhưng thân phận như thế liệu có đủ không? Liệu có thể khiến Nghịch Long Uyên bỏ qua cho hắn? E rằng là không. Hắn gặp qua Nghịch Long Uyên một lần, biết đối phương là người vô cùng tự phụ và bá đạo, đừng nói Lục Ly, dù có là tộc trưởng Ngũ Kiếp đỉnh phong của đại gia tộc bình thường nào đó, hắn cũng sẽ không để vào trong mắt, càng sẽ không nể mặt. Lục Ly tiến vào cấm địa của bọn hắn, còn là vô thanh vô tức lẻn vào, lấy tính cách Nghịch Long Uyên há sẽ chịu bỏ qua? Lục Ly không dám đánh cược. Bởi thế hắn quyết định trước cứ tu luyện ở đây một đoạn thời gian, một tháng chẳng hạn. Hắn tin tưởng Nghịch Long Uyên và đám thanh niên kia không khả năng đợi được một tháng, qua một tháng mới tiến vào sẽ càng thêm an toàn. Rốt cuộc hắn đã thấy mặt Lục Linh, biết Lục Linh không chịu khổ hay bị ức hiếp, tạm thời hắn đã yên tâm phần nào. Hắn tin tưởng tiếp sau nhất định sẽ có cơ hội gặp mặt, không vội ở nhất thời. - Bế quan! Lục Ly để Huyết Linh Nhi hộ pháp, trực tiếp bế quan ngay trong sơn động, tiếp tục tham ngộ Thiên Giáp Thuật, dù sao Thiên Giáp Thuật của hắn cũng sắp đại thành. Đám người Nghịch Long Uyên quả thực đang ôm cây đợi thỏ ở lối vào tầng tiếp theo, bọn hắn ngồi xếp bằng trong một sơn cốc, bốn nhóm chia nhau mỗi nhóm một góc, một trăm hai mươi cường giả yên ắng chờ đợi Lục Ly đi vào. Bốn đại thế lực đều cho rằng tuyệt thế bảo địa này là của bọn hắn, không cho phép bất cứ người ngoài nào nhúng tay, nhất là bọn hắn không biết Lục Ly tiến vào từ đâu, điểm này khiến bọn hắn không khỏi lo lắng. Vạn nhất tuyệt thế bảo địa này còn có lối ra vào nào khác mà người bốn đại thế lực không biết, bọn hắn ở bên ngoài đánh sống đánh chết, bảo vật bên trong lại bị người dời sạch, đến lúc đó bốn đại thế lực đoán chừng đều sẽ điên mất. Nghịch Long Uyên không giải thích nhiều lời với tộc nhân Nghịch Long Cốc, chỉ để bọn hắn hưu chỉnh tại chỗ, hạ trại nghỉ ngơi. Lần này chúng nhân tiến vào đều được gia tộc căn dặn, ở bên trong hết thảy đều phải nghe lệnh Nghịch Long Uyên. Bởi thế tuy rất không hiểu, song đều không ai nói gì, ngược lại người ba đại thế lực khác đều ở trong sơn cốc, khiến bọn hắn không khỏi ngấm ngầm giới bị. Thủ lĩnh ba nhóm còn lại ra lệnh, không được gây sự, ở lại trong doanh địa tu luyện nghỉ ngơi. Lúc này còn chưa thấy trọng bảo, không cần thiết phải đi đánh sống đánh chết. Thời gian trôi đi từng ngày từng ngày, chớp mắt mười ngày đã qua. Lục Ly một mực không tiến vào, cảnh này khiến Nghịch Long Uyên không khỏi sốt ruột. Cứ tiếp tục đợi như vậy, bọn hắn thì không sao, chỉ sợ người trong tộc đứng ngồi không yên, người các thế lực còn lại chắc cũng đứng ngồi không yên, đến lúc đó rất dễ phát sinh tranh chấp, dẫn lên hỗn chiến. - Đợi thêm năm ngày, nếu còn không tiến vào thì không đợi nữa, quay đầu tìm cơ hội giết hắn sau! Nghịch Long Uyên trầm tư một lúc rồi đưa ra quyết định, mấy ngày qua đã có người Nghịch Long Cốc ngồi không yên, hắn không dám tiếp tục kéo dài thêm nữa, đến lúc đó e rằng sẽ náo ra đại sự.
Chương 3384 Vô kỳ bất hữu (không gì không có)
Còn chưa đợi đủ năm ngày, mới chỉ qua ba ngày đã xảy ra chuyện, khởi nguyên là từ xung đột giữa Nghịch Long Tộc và Thủy Vân Điện. Có lẽ là trong lòng Lục Linh vốn không đồng ý phục kích Lục Ly, ở trong sơn cốc nàng cảm thấy có chút ngột ngạt, bởi thế bèn cùng một vị tiểu thư khác đi ra sơn cốc, tính dạo quanh nơi này một vòng. Khí chất Lục Linh đặc biệt hấp dẫn công tử trẻ tuổi ba đại thế lực còn lại chú ý, cộng thêm trước đó Lục Linh chưa từng lộ mặt, cảnh giới cũng có bất minh, bởi thế người Thủy Vân Điện tưởng Lục Linh chỉ là một tiểu thư bình thường. Có hai tên công tử Thủy Vân Điện len lén đi theo, gần đó có một hồ nhỏ, bọn hắn tưởng Lục Linh và vị tiểu thư kia đi tắm, bèn bám theo hòng thưởng thức một phen cảnh mỹ nhân tắm rửa. Đến cả Lục Ly ẩn thân Lục Linh đều có thể cảm ứng ra được, hai tên công tử theo đuôi này nàng tự nhiên cũng nhẹ nhàng phát hiện ra. Mới đầu nàng còn không quá để ý, dẫn theo tiểu thư kia đi dạo, chỉ là hai tên công tử sau một thời gian ngắn bám đuôi có vẻ phiền chán, bèn chủ động chặn lại hai người mở miệng đùa giỡn... Tiểu thư kia giận không dám nói, bởi vì cảnh giới nàng tuy không tệ, kinh nghiệm thực chiến lại rất ít. Hai tên công tử Thủy Vân Điện bám đuôi lại đều có thực lực Ngũ Kiếp trung kỳ. Tiểu thư kia định kéo tay Lục Linh quay về, báo lại việc này cho Nghịch Long Uyên. Ai ngờ Lục Linh trực tiếp xuất thủ, một chiêu liền diệt sát một trong hai tên công tử, thủ đoạn dứt khoát gọn gàng, không có bất kỳ chút ngập ngừng nào. Tên còn lại bị dọa sợ, song tốc độ phản ứng vẫn cực nhanh, lập tức phát ra tiếng hét, kinh động đám người Thủy Vân Điện trong sơn cốc. Bên này tiểu thư Nghịch Long Tộc cũng phát ra tín hiệu cầu cứu, Nghịch Long Uyên dẫn người vọt tới. Đợi lúc người hai bên đến nơi, tay chân tên công tử còn lại đã bị Lục Linh chém cụt, thành đống thịt be bét máu gào thét lăn lộn trên đất. Người Thủy Vân Điện giận dữ, định động thủ tấn công Lục Linh. Đám Nghịch Long Uyên tự nhiên không chịu, lập tức thức tỉnh Nghịch Long Huyết Ấn, chuẩn bị đại chiến. Người hai thế lực còn lại cũng bị kinh động, dồn dập đi tới điều giải, đến khi hỏi dò nguyên nhân sự thể, Lục Linh chỉ tay vào tên đã biến thành đống thịt kia, lạnh giọng nói: - Ta không giết hắn chính là vì giữ lại cho các ngươi tra hỏi, bọn hắn làm chuyện gì, các ngươi cứ hỏi là biết. Tiểu thư Nghịch Long Tộc đi cùng lập tức lên án hai người, Nghịch Long Tộc biết được người Thủy Vân Điện dám đùa giỡn tiểu thư tộc mình, then chốt hơn nữa là Lục Linh thân phận tôn quý, lập tức không khỏi nổi giận. Trong cơn phẫn nộ, Nghịch Long Uyên không quản được quá nhiều, trực tiếp đánh chết tên công tử đã trọng thương kia ngay trước mặt nguyên một đám cường giả Thủy Vân Điện. Đốm lửa bùng lên thành đám cháy, lần này triệt để ép hết nổi, Nghịch Long Tộc và Thủy Vân Điện bạo phát hỗn chiến, người hai đại thế lực còn lại cũng không khuyên giải. Hai nhóm này tử thương một chút, đối với đoạt bảo tiếp sau càng có lợi. Người chết nhiều, sức cạnh tranh tự nhiên sẽ yếu đi. Hai bên chiến đấu rất kịch liệt, chẳng qua thực lực tổng hợp bên phía Nghịch Long Tộc mạnh hơn một chút, bởi vì yếu nhất cũng là cấp bậc cỡ Nghịch Long Vân, sau khi thức tỉnh Nghịch Long Huyết Ấn, chiến lực đều tương đương Ngũ Kiếp trung kỳ. Trái lại bên phía Thủy Vân Điện tuy toàn là Ngũ Kiếp, nhưng đa phần chỉ là Ngũ Kiếp sơ kỳ, cộng thêm Nghịch Long Tộc sau khi thức tỉnh Nghịch Long Huyết Ấn, năng lực phòng ngự trở nên rất biến thái, Nghịch Long Uyên lại một thân đều là bảo vật, bởi thế chỉ sau thoáng chốc phía Thủy Vân Điện đã bị áp chế. Đương nhiên, phía Thủy Vân Điện không phải không có cường giả, đệ nhất công tử Thủy Nguyệt Nhu chiến lực rất hung tàn, trên tay còn có Đế Binh, hoàn toàn đủ sức đánh ngang tay với Nghịch Long Uyên. Chiến đấu kéo dài suốt một canh giờ, đôi bên đều có tử thương, phía Nghịch Long Tộc chết tám người, bị thương mười người. Phía Thủy Vân Điện chết mười người, cộng thêm hai người chết đi khi trước, tổng cộng mười hai người, ngoài ra còn rất nhiều người bị thương. Thủy Nguyệt Nhu quan sát tình hình một lượt, biết không thể tiếp tục, vội vàng dẫn người triệt thoái. Nghịch Long Uyên không dám truy sát, vạn nhất hai đại thế lực còn lại liên thủ tấn công, như vậy e rằng Nghịch Long Tộc sẽ toàn quân lật chìm. Nghịch Long Tộc vừa đi, hai đại thế lực còn lại cũng đi. Bọn hắn không thể tiếp tục chờ ở đây, bằng không bảo vật đều sẽ bị Nghịch Long Tộc và Thủy Vân Điện cướp sạch. Thoáng chốc, bốn đại thế lực đi sạch, rất nhanh trong sơn cốc liền khôi phục bình tĩnh, chỉ bỏ lại đầy đất tiên huyết và một ít chân cụt tay đứt. Lục Ly nhàn nhã tu luyện bên ngoài một tháng, hắn không cần vội vã đi vào, mà cứ tiếp tục bế quan ở đây, bởi vì Thiên Giáp Thuật của hắn có bước tiến triển rất lớn, đã sắp đại thành. Lục Ly cảm giác chừng khoảng mười ngày nửa tháng liền có thể đại thành, thế là bèn tập trung tranh thủ, đi vào chậm chút mới càng an toàn. Cứ vậy tiếp tục bế quan, cảm ngộ Thiên Giáp Thuật. Chín ngày sau, trong người Lục Ly sáng lên một vệt kim quang, nếu có người thám tra thân thể hắn liền sẽ phát hiện lúc này trong thân hắn có tầng lưới màu vàng. Có ba tầng lưới này, khả năng phòng ngự của nhục thể hắn sẽ càng thêm khủng bố. Đây chính là tuyệt kỹ độc môn của Thiên Gia Tử, con cháu đều không được hắn truyền cho. - Tốt! Lục Ly mở mắt, thống khoái kêu to một tiếng, lấy trình độ nhục thân hắn bây giờ, cộng thêm Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật, hắn tự tin đủ sức chịu một kích của Ngũ Kiếp đỉnh phong mà không chết. - Đi! Đứng lên nghỉ ngơi một lát, sau đó xông vào trong thông đạo, hiện lên trước mắt là một sơn cốc. Hắn vừa đi ra lập tức phóng thích Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật, chỉ là trong sơn cốc rất yên tĩnh, không một bóng người. - Hả? Nhìn thấy bốn phía còn có doanh trại, Lục Ly khẽ gật đầu, quả nhiên hắn phán đoán không sai, đám người Nghịch Long Uyên từng tổ chức mai phục ở đây, nhưng chờ quá lâu, đoán chừng mất hết kiên nhẫn nên sớm đã triệt thoái.
Chương 3385 Đến mà không trả lễ thì không hay
Lục Ly tiếp tục đứng yên, để Huyết Linh Nhi đi ra thăm dò bốn phía một phen, xác định không có Thần Văn, hắn chậm rãi đi ra bên ngoài sơn cốc. Rất nhanh liền thấy được vết máu và chân cụt tay đứt lưu lại ngoài này. - Xem ra nơi đây từng bạo phát đại chiến... Lục Ly nhướng mày, không biết là người bên nào khai chiến, Lục Linh có xảy ra chuyện không? Chẳng qua nghĩ đến địa vị Lục Linh ở Nghịch Long Tộc dường như rất cao, cường giả Nghịch Long Tộc hẳn sẽ không để nàng xảy ra chuyện, trong lòng hắn thoáng yên tâm phần nào. - Đi thôi! Lục Ly quét tới trước mặt, thân hình như tên nhọn lao vút đi, hắn có thể thăm dò được dấu chân trên mặt đất, xem ra tầng này cũng không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ. - Ồ... Đi chỉ một lúc, Lục Ly phát hiện dấu chân tách ra làm mấy hướng, xem ra bốn nhóm đã phân tán. Hắn không khỏi đau đầu, nhìn dấu chân thì biết đâu là Nghịch Long Tộc? Dấu chân nào mà chẳng như nhau. Trầm tư thoáng chốc, Lục Ly không nghĩ nhiều nữa mà tuỳ tiện đi theo một hướng có dấu chân. Rốt cuộc cả bốn nhóm đều cùng hướng đến một nơi, sau cùng hẳn đều dẫn tới lối ra. Tầng này là rừng rậm, còn là rừng rậm nguyên thủy vô cùng rậm rạp. Chỗ này không có đường, bởi thế dấu tích đội ngũ đi trước để lại rất rõ ràng. Lục Ly phát hiện tầng này cũng có thiên địa thần dược, chẳng qua rất nhiều thần dược đều bị hái, một ít thần dược còn chưa thành thục, giờ ngắt lấy chỉ là phí của. Xùy! Trên đường đi, Lục Ly phát hiện bên trái trước mặt có một đóa hoa khổng lồ nở rộ. Lúc hắn còn đang kinh ngạc, đóa hoa kia chợt di động, hệt như một con cự thú miệng rộng đột nhiên đánh tới, bất ngờ bao bọc lấy hắn. - Hoa cỏ cây cối đều thành tinh. Lục Ly không mấy kinh hoảng, hắn cảm ứng được trong đóa hoa phóng ra một loại chất lỏng màu vàng nhạt, chất lỏng này có tính ăn mòn cực mạnh. Hắn cảm ứng một phen, khẽ gật đầu, sức tấn công của đóa hoa này rất không sai, nếu là Tứ Kiếp đỉnh phong bình thường bị thôn phệ, đoán chừng sẽ bị luyện hóa chết tươi. Oanh! Trong tay hắn hiện ra một thanh phi kiếm, phi kiếm không ngừng chớp động, thoáng chốc liền chém nát đóa hoa, hắn tung mình tóe bắn ra, tiểu kiếm màu xanh lần nữa bay đi, xoắn nát đóa hoa kia. - Đại Thiên thế giới, không gì không có a, đi thôi! Chân sau Lục Ly giậm lên một mảnh phiến lá, hóa thành một đạo lưu quang lướt vào sâu trong rừng rậm. Dây mây, bụi gai, cổ thụ, cỏ dại, trái cây... Lục Ly hành tẩu trong rừng rậm suốt bốn năm ngày, gặp đủ loại công kích. Tỉ như có cây mọc đầy quả, lúc người đi qua những quả kia lập tức bay vụt đến, sức tấn công không thua gì một tên cường giả Ngũ Kiếp. Hơn nữa những quả kia đụng lên thân còn sẽ nổ tung, nếu người bị tập kích không có tâm lý chuẩn bị, khả năng phòng ngự lại không mạnh, tuyệt đối sẽ bị đống trái cây này nổ chết tươi. Còn có một ít cỏ dại màu đen, những cỏ dại này không phải mò tới quấn quanh người ngươi, mà trực tiếp đâm xuyên vào trong thân, hấp thụ thần lực và huyết dịch ngươi. Nếu không phải Lục Ly phản ứng kịp thời, tức tốc tế ra phi kiếm, một khi để những cỏ dại này tràn vào thần đan, e là hậu quả không thể tưởng tượng. Nơi này không chỉ có thực vật mà còn một ít tiểu động vật, tỉ như vài con chim nhỏ nhìn qua vô cùng đáng yêu, nhưng linh vũ trên thân lại đột nhiên bắn ra, uy lực lớn đến dị thường, Tứ Kiếp đỉnh phong đoán chừng khó mà đỡ nổi. Lục Ly cảm thấy đây như thế giới biến dị, có lẽ nơi này thật là tuyệt thế bảo địa? Nơi này là bảo địa do Thánh Hoàng tế luyện? Nhưng thế giới này không có thiên địa linh khí quá mức nồng nặc, cớ gì hoa cỏ cây cối, chim chóc, cá tôm, sâu bướm đều xảy ra biến dị? Lục Ly thu nhặt được một ít thiên địa thần dược, tuy không biết là thần dược loại gì, nhưng phẩm giai đều không kém. Hắn cũng mặc kệ, trước thu thập lại nói. Bôn tẩu bốn năm ngày, Lục Ly tìm được lối vào tầng tiếp theo, mà thực ra cũng không tính là hắn tìm tới, hắn là men theo dấu chân tìm tới chỗ này. Lối vào nằm ở trong một hốc cây cực lớn, theo lệ thường, Lục Ly để Huyết Linh Nhi đi trước thăm dò một phen, quả nhiên trong hốc cây có Thần Văn, bèn để Huyết Linh Nhi trực tiếp phá giải. Bạch quang chớp hiện, Lục Ly phát hiện mình đi tới trong một thế giới kỳ dị. Thế giới này là một mảnh bao la mờ mịt, ánh sáng nơi đây rất ảm đạm, bầu trời xám xịt ráng đỏ, nơi đây mang đến cho hắn cảm giác như là một mảnh thế giới hỗn độn, bao quanh là khí tức cổ xưa thê lương. Lục Ly đứng nguyên tại chỗ, ngước mắt nhìn trời, khoảnh khắc này, trong lòng hắn bất giác dâng lên cảm giác nhỏ bé lạ thường. Như thể bản thân biến thành hạt cát bên bờ biển, còn thế giới này là biển cả mênh mông bát ngát. Cảm tưởng mình như đang đứng trong một tòa phế tích, ráng chiều chiếu xuống thành trì, trong lòng bất giác cảm thấy thê lương và cô độc đến khôn cùng. Đây là cảm giác vô cùng kỳ diệu, vô cùng có vận vị, tựa hồ khắp nơi đều tồn tại thiên địa đạo vận, khắp nơi đều có thể thấy được pháp tắc chân lý. Lục Ly đứng im bất động hồi lâu, hai mắt mở to nhìn hư không, nhìn đất đá phong hóa quanh bốn phía, nhìn nửa phiến đá chôn sâu dưới đất nơi xa. Không biết qua bao lâu, là một ngày hay hai ngày, Lục Ly rốt cục hồi thần lại. Trong lòng hắn có cảm ngộ, có lẽ thế giới này cất chứa một ít thiên đạo chân đế, nhưng không phải người bình thường có thể cảm ngộ hay nắm giữ. Pháp tắc chân ý hay thiên đạo thần vận ở đây đều quá thâm ảo, nếu nói pháp tắc chân ý hắn tiếp xúc trước đây là một hồ nước, như vậy nơi đây chính là một mảnh tinh không mênh mông. Lấy năng lực của hắn, trước mắt chưa thể nào hiểu được, thậm chí lĩnh hội một tia da lông đều rất khó. Bởi thế hắn quả quyết ngừng lại tham ngộ, tiếp tục lần theo bước chân truy tung theo, hắn tới đây không phải tìm kiếm cơ duyên mà là vì muốn gặp mặt Lục Linh, muốn được trò chuyện với nàng. Một đường truy tung mà đi, bôn tẩu nửa ngày, Lục Ly đột nhiên phát hiện một chuyện quái dị, dấu chân đột nhiên không còn.