-
Chương 2961-2965
Chương 2961 Ngư ông đắc lợi?
Tô Nguyệt Cầm không đứng dậy nổi, chỉ có thể bị động chịu công kích. Nàng bằng vào mảnh vỡ Thánh Binh, có thể miễn cưỡng chặn lại công kích của Hạ Thiên Thành. Nhưng mỗi lần công kích đều sẽ bị thương, dư âm của công kích sẽ chấn thương nàng. - Hắc hắc! Thần niệm Hạ Thiên Thành tra xét được hơi thở Tô Nguyệt Cầm càng ngày càng yếu, trong mắt hắn càng lúc càng hưng phấn. Nếu tiếp tục như vậy, không đến vài lần công kích, Tô Nguyệt Cầm sẽ hôn mê. Đến lúc đó, hắn vừa đoạt được người vừa đoạt được Thánh Binh. Rầm rầm rầm! Hắn càng thêm liều mạng, liên tục phóng ra ba lượt công kích. Tô Nguyệt Cầm cũng cảm giác sắp hôn mê. Ánh mắt nàng lộ ra vẻ ngoan độc. Nàng điên cuồng vận chuyển thần lực trong cơ thể, Thiên Vũ Kiếm sáng lên một luồng hào quang kinh thiên. Ánh sáng mờ đầy trời phóng lên cao, một kiếm quang khủng bố bắn mạnh ra. Sau một khi phóng thích một kích này, Tô Nguyệt Cầm lập tức hôn mê. Ý niệm trong đầu nàng trước lúc hôn mê là nếu không thể một kích đánh chết Hạ Thiên Thành, vậy nàng liền xong đời. Hả? Hạ Thiên Thành trăm triệu không ngờ Tô Nguyệt Cầm lại còn có dư lực phóng thích một kiếm khủng bố như thế? Hắn kinh hoàng né tránh, nhưng vẫn muộn một chút. Từng luồng sáng mờ giảo sát hắn, hư không chấn động từng tầng, từng khí tức hủy diệt tràn ngập, bên trong linh hồn hắn hiện lên nguy cơ trí mạng. - Hư Không Thuẫn! Ánh mắt hắn lộ vẻ điên cuồng, giờ đây đã không lui lại được, hắn chỉ có thể đánh bừa. Đột nhiên đập ra hai nắm đấm, trong hư không xuất hiện từng gợn sóng. Không gian dao động, ngưng tụ thành một tấm chắn cường đại. Đây là một trong những tuyệt kĩ khác của hắn, lợi dụng lực hư không phòng ngự công kích cường đại. Bất kì công kích cường đại nào, đều phải nhờ vào lực thiên địa, một người dựa vào lực lượng của mình, chung quy vẫn có hạn. Chỉ có nhờ vào lực thiên địa mới có thể hình thành công kích và phòng ngự cường đại. Chân ý này, thần thông này, thần thuật này, rất nhiều đều nhờ vào lực thiên địa, như vậy hình thành công kích mới đủ cường đại và hung mãnh. Rầm rầm rầm! Hư Không Thuẫn phi thường cường đại, nhưng thần uy Thánh Binh khủng bố thế nào? Đây còn là một kích liều mạng cuối cùng của Tô Nguyệt Cầm. Hư Không Thuẫn bị hắn đánh nát, sau đó thân mình Hạ Thiên Thành bay ra ngoài như bao tải, toàn thân máu tươi đầm đìa, nện mạnh lên đỉnh núi phía xa. Ầm! Tòa núi lớn xa xa bị một kiếm bổ trúng, trực tiếp dập nát. Bụi mù cuồn cuộn đầy trời, che thiên lấp nhật. Cả mặt đất đều run lên, hung uy tràn ngập khắp nơi. Vù! Cùng lúc đó, trong đám mây bên kia, Thiên Tà Châu phóng ra, Lục Ly trốn khỏi Lôi Vân Trận. Hắn vốn định lập tức đào tẩu, sau khi phát hiện một kiếm kinh thiên này, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, thần niệm quét tới, thần tình chấn động. Tô Nguyệt Cầm hôn mê, một kích cuối cùng thiếu chút nữa giết chết Hạ THiên Thành. Hiện giờ Hạ Thiên Thành không chết, bị đập lên đỉnh núi, nửa thân mình mất đi, vô cùng thê thảm. - Chuyện này… Lục Ly phát hiện trước mặt hắn xuất hiện cơ hội trời ban. Hắn có thể đánh chết Hạ Thiên Thành đang bị thương nặng, sau đó… giành lấy Thiên Vũ Kiếm, thậm chí bảo vật trên người Tô Nguyệt Cầm đều có thể cướp sạch. - Làm thôi! Hắn chỉ chần chờ một chút, thân mình liền nhẹ nhàng đi qua, trong tay xuất hiện một khối thiết khối màu đen, hắn muốn một kích đánh chết Hạ Thiên Thành! - Ha hả, tiểu tặc, chỉ bằng ngươi còn muốn ngư ông đắc lợi? Hạ Thiên Thành phi thường thảm hại, máu trong miệng không ngừng trào ra, Lục Ly có thể trốn ra ngoài khiến hắn thật kinh ngạc. Nhưng nhìn Lục Ly công kích hắn, hắn đùa cợt nở nụ cười. Tuy hắn bị thương nặng, nhưng không phải nhân vật như Lục Ly có thể giết chết hắn. Vù! Tay hắn sáng lên, đánh ra hư không, hắn lại chuẩn bị phóng thích Hư Không Thuẫn, ngăn trở công kích này của Lục Ly, lại ra tay đánh chết Lục Ly. Ầm! Thần thiết trong tay Lục Ly sáng lên, một luồng thần uy mênh mông tràn ra, cơ thịt trên mặt Hạ Thiên Thành run run, kinh hô: - Lại mảnh vỡ Thánh Binh? Đầu năm nay, mảnh vỡ Thánh Binh rơi rụng đầy đất sao? Vì sao một võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ như Lục Ly, một quân sĩ Tù Binh Doanh còn có mảnh vỡ Thánh Binh? Ầm! Vấn đề này hắn nghĩ không ra, cũng không có thời gian suy nghĩ. Lục Ly cầm thần thiết, vỗ mạnh lên, trực tiếp đập vỡ Hư Không Thuẫn, sau đó đập đầu Hạ Thiên Thành thành thịt nát. Lão ma một thế hệ, Hạ Thiên Thành, đã chết! Đánh chết Hạ lão ma, nhưng không có thu hoạch quá lớn. Bởi vì trên người lão ma không có bảo vật, mặc dù có một thân thần kỹ, nhưng không cách nào học được. Lục Ly thu vào không gian giới của lão ma, tra xét phát hiện quả nhiên không có gì bên trong. Nhưng có thể đánh chết một võ giả Tứ Kiếp, Lục Ly vẫn cảm giác rất có thành tựu. Thân mình hắn bay đi, ánh mắt trở nên nóng rực, thần niệm tập trung lên thanh Đoạn Kiếm trong tay Tô Nguyệt Cầm. Tuy là bị gãy, nhưng là phi thường cường đại và quý giá. Cướp đoạt bảo vật của người khác, nội tâm Lục Ly không có chút cảm giác tội lỗi. Thế giới này chính là như thế, nếu hắn hiển lộ ra bảo vật, khẳng định sẽ có một đám người đến cướp đoạt. Giống như chuyện hắn có Cửu Kì Sơn và mảnh vỡ Thánh Binh nếu truyền ra ngoài, vậy tử đệ Địa Ngục Phủ đều sẽ động thủ với hắn. Mọi người cả La Sát Hải sẽ đến đuổi giết hắn. Hắn và Tô Nguyệt Cầm không có nửa điểm quan hệ, tự nhiên sẽ không bởi vì nàng là nữ tử mà thương hoa tiếc ngọc. Hắn không đánh chết Tô Nguyệt Cầm, không khinh nhờn nàng, đã xem như rất có nguyên tắc, cướp đoạt bảo vật không có gì đáng trách. Lục Ly cũng là làm như vậy, thân mình hắn bay đi, đi đến vùng phế tích kia. Vùng núi non kia đều bị nổ nát, nơi nơi đều là đá vụn, trước mắt tan hoang. Tô Nguyệt Cầm bị bùn đất dính đầy mặt, vốn là một đại mỹ nhân, hiện giờ lại phi thường chật vật, một thân đều là máu, bùn đất và máu trộn lẫn với nhau, thoạt nhìn như một tên ăn mày. Cho dù rất chật vật, nhưng dáng người của Tô Nguyệt Cầm vẫn thật nổi bật, còn có gương mặt bẩn thỉu kia vẫn thật mê người. Lục Ly đứng bên cạnh nàng, nội tâm không chút dao động, nữ nhân nếu không có nội tại tốt đẹp, bề ngoài xinh đẹp thế nào, trong mắt hắn chỉ là bộ xương khô hồng phấn.
Chương 2962 Quân sĩ trung thành dũng cảm
Vù! Hắn nắm tay Tô Nguyệt Cầm, Đoạn Kiếm màu đen trong tay tản ra hắc quang nhàn nhạt, đó là thần quang chỉ có ở Thần Binh. Vù vù vù! Ngay lúc này, xa xa đột nhiên vang lên vài tiếng phá không, bốn điểm đen cuối không trung rất nhanh đến gần. Mẹ nó! Lục Ly nhìn lướt qua, biến sắc, bốn chiến thuyền đang đến đây. Có thể đến nhiều chiến thuyền như vậy, khẳng định sẽ có cường giả. Những chiến thuyền này rất rõ ràng là của Địa Ngục Phủ, là viện quân từ trong Diêm Vương Thành đến. - Làm sao bây giờ? Trong nháy mắt, ý niệm hiện lên trong đầu Lục Ly. Hắn hiện tại chỉ có hai con đường có thể đi, thứ nhất là đoạt Đoạn Kiếm bỏ chạy, có thẻ chạy thoát hay không trời mới biết. Dù sao Thiên Vũ Kiếm khẳng định rất quan trọng với Địa Ngục Phủ. Cho dù hắn ra khỏi biển, cũng sẽ bị vô số cường giả đuổi giết. Bốn chiến thuyền, bên trong có bao nhiêu cường giả? Có võ giả Tứ Kiếp tốc độ cường đại, hắn phỏng chừng trốn không lâu, lập tức bị bắt giữ, đánh chết. Một con đường khác là lưu lại bất động, còn có thể nói là hắn đánh chết Hạ Thiên Thành, nghĩa là cứu Tô Nguyệt Cầm. Hắn là người của Tù Binh Doanh, thân phận này không có vấn đề, tội đào tẩu lúc trước hẳn là có thể xí xóa. Nhưng Tô Nguyệt Cầm dường như không hề hữu hảo với hắn? Lỡ như sau khi Tô Nguyệt Cầm tỉnh lại, tìm hắn tính sổ, đến lúc hắn cũng không có món ăn ngon để ăn. Kỳ thật còn con đường khác, đó là kèm hai bên Tô Nguyệt Cầm đào tẩu. Người của Địa Ngục Phủ sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, đương nhiên cũng sẽ hấp dẫn càng nhiều cường giả đuổi giết hắn. Giữa đất đèn, hỏa hoa, trong đầu Lục Ly chuyển động nhanh, cuối cùng lựa chọn ở lại. Bảo thủ một chút càng tốt, bởi vì hắn không có nắm chắc đào tẩu. Có quá nhiều cường giả Địa Ngục Phủ. Thực lực của đám người La Sa cường đại như vậy, giống như có thể thoải mái bị đánh bại, chút thực lực ấy của hắn tính là cái gì? Hắn đi về trước vài bước, trong tay lấy ra chiến đao Thiên Biến Đỉnh hóa thành, vẻ mặt đề phòng, nhìn chiến thuyền đến gần. Bộ dáng hắn như đang hộ chủ, liều chết xông pha, thoạt nhìn như hộ vệ của Tô Nguyệt Cầm. Vù! Không quá lâu, chiến thuyền kéo gần khoảng cách lại, hơn mười luồng thần niệm cường đại quét đến. Sắc mặt Lục Ly đại biến, nội tâm âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu vừa rồi hắn dám cướp đoạt Thiên Vũ Kiếm đào tẩu, khẳng định hữu tử vô sinh. Bên trong hơn mười thần niệm, hắn có thể cảm nhận ít nhất có sáu người mạnh hơn La Sa, còn lại thì không khác biệt lắm. Nghĩa là, hơn mười mấy cường giả Tứ Kiếp đến đây. Tốc độ hắn có thể sánh với Tứ Kiếp sơ kì, nhưng nếu bị nhóm người này đuổi giết, hắn tuyệt đối chết không chỗ chôn. Vù! Chiến thuyền chưa tới gần, hơn mười thân ảnh bay vụt như chim diều hâu, chiến đao trong tay Lục Ly sáng lên, gầm lên: - Người nào tới? Lập tức lui về phía sau, nếu không, giết không tha. Ách… Mười mấy cường giả hơi ngây người, một võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ lại dám rống lớn với bọn họ? Người này điên rồi sao? Mười mấy cường giả không để ý hắn, thần niệm tập trung vào Tô Nguyệt Cầm, thấy nàng không chết, toàn bộ như trút được gánh nặng. Hả? Rất nhanh có người phát hiện ra thi thể Hạ Thiên Thành, mấy người kinh nghi, bọn họ đều là lão giả sống lâu đời, chỉ nhìn quát qua thi thể đã có thể nhìn ra Hạ Thiên Thành là võ giả Tứ Kiếp, hẳn là một trong cường giả đào tẩu khỏi Tù Binh Doanh. - Tránh ra! Một lão giả dừng trước người Lục Ly, thấy thần tình Lục Ly đề phòng nhìn bọn họ, hơi bất mãn hừ lạnh, võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ này sao không hiểu chuyện như thế? Chẳng lẽ không nhận ra bọn họ? - Không cho! Vẻ mặt Lục Ly quật cường đứng lên, trên người cuồn cuộn sát khí, hắn đỏ mắt nói: - Muốn giết thần nữ, bước qua thi thể của ta trước. Ngu ngốc… Một đám cường giả trợn trắng mắt, nhìn Lục Ly như nhìn kẻ ngốc. Bọn họ đều là trưởng lão và đường chủ của Địa Ngục Phủ, bọn họ tới cứu viện Tô Nguyệt Cầm, Lục Ly lại xem bọn họ là địch nhân? - Làm càn! Trong chiến thuyền bay ra một đội quân sĩ, một thống lĩnh từ xa trầm giọng nói: - Đây đều là trưởng lão của Địa Ngục Phủ chúng ta, ngươi lại dám mạo phạm bọn họ? Ngươi xứng sao? Vì sao xuất hiện ở đây? Thần nữ vì sao chịu thương thế nặng như vậy? Vù! Thân mình một lão bà chợt lóe lên, đến bên người Tô Nguyệt Cầm, bế nàng lên, lập tức đút đan dược cho nàng, Lục Ly tỏ ra “hoài nghi” nhìn quét vài lần, vẫn có chút không tin nói: - Các ngươi thật sự không phải địch nhân? Là trưởng lão của Địa Ngục Phủ chúng ta? Hừ! Một lão giả cường đại hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài, Lục Ly nhìn không hiểu, nhưng biết mình trình diễn đến đây được rồi, lập tức quỳ một gối nói: - Tham kiến trưởng lão, tham kiến chư vị đại nhân, Lục Tứ lỗ mãng rồi, mạo phạm chư vị đại nhân, mong trách phạt. - Ngươi không biết vô tội! Lão giả tóc đỏ cường đại nhất, phất tay áo nói: - Đứng lên đi, ngươi gọi là Lục Tứ? Nói hết tình huống ra đi! - Dạ! Lục Ly đứng dậy, thần tình cung kính bắt đầu nói rõ tình huống, từ lúc tù binh bạo động bắt đầu. Đương nhiên hắn vẫn nói Mạc Mặc trốn trước, đội trưởng bọn họ mới để bọn họ trốn. Chuyện sau đó cũng không nói rõ ràng, chỉ nói hắn chạy trốn đến nơi này, phát hiện Tô Nguyệt Cầm và Hạ Thiên Thành đại chiến. Hai người hợp lại, lưỡng bại câu thương, cuối cùng hắn liều mạng đánh chết Hạ Thiên Thành, bảo hộ thần nữ, chờ đợi viện quân. Ách! Lão giả tóc đỏ hơi kinh ngạc, ánh mắt lộ vẻ hoài nghi. Trương lão cũng đồng dạng như thế, Hạ Thiên Thành là ai, đó là cự long, há có thể để dã cẩu nho nhỏ như Lục Ly cắn chết? Lục Ly nhìn ra hoài nghi của mọi người, thân mình bay lên trời, bay đến một tòa núi lớn, đập ra một quyền, trực tiếp nổ nát cả tòa núi lớn. - Thần thể vô thượng, khó trách… Đám trưởng lão hơi gật đầu, chuyện này có thể giải thích. Chờ sau khi Lục Ly bay trở về, lão giả tóc đỏ mở miệng nói: - Lục Tứ, ngươi cứu viện thần nữ có công, sau khi trở về sẽ có trọng thưởng. Người Nội Vụ Phủ Diêm Vương Thành là phế vật sao? Quân sĩ trung thành dũng cảm như thế lại đưa đi Tù Binh Doanh làm một tiểu quân sĩ?
Chương 2963 Làm không tồi
- Quân sĩ trung thành dũng cảm? Lục Ly cảm giác trên mặt nóng lên, nội tâm cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất trong thời gian ngắn hắn vẫn thật an toàn. Chỉ cần Tô Nguyệt Cầm sau khi tỉnh lại không tìm hắn gây sự thì mọi sự đại cát. Lục Ly diễn trò thật đúng chỗ, các trưởng lão thật sự tin tưởng hắn là quân sĩ trung thành dũng cảm. Nhưng chỉ cần Tô Nguyệt Cầm tỉnh lại, cục diện này tự nhiên sẽ nghịch chuyển. Tô Nguyệt Cầm rõ ràng Lục Ly nhiều lần thấy chết không cứu, một mình đào tẩu. Nhưng xem tình huống của Tô Nguyệt Cầm, không đến nửa tháng là không thể tỉnh lại, phỏng chừng sẽ bị trực tiếp mang về Địa Ngục Thành. Một nhân vật nhỏ như Lục Ly nàng sẽ nhớ kỹ sao? Chỉ cần qua mấy tháng, việc này tự nhiên sẽ phai nhạt. Lục Ly đánh cược vào chuyện này! Hơn nữa, quả thật là hắn cứu Tô Nguyệt Cầm, nếu không phải hắn đánh chết Hạ Thiên Thành, Tô Nguyệt Cầm tránh không khỏi kết cuc bị bắt. Mặc kệ thế nào, tình nghĩa cứu người này nàng vẫn phải nhận. Nhưng nếu không chấp nhận, Lục Ly cũng sẽ không có biện pháp. - Lão Lưu, các ngươi tiếp tục đuổi theo giết. Lão giả tóc đỏ vung tay nói: - Ta tự mình hộ tống thần nữ trở về, các ngươi tách ra mấy đội đuổi giết. Lần này không được để ai đào tẩu. - Dạ! Một đám người lần lượt lĩnh mệnh, lão giả tóc đỏ và lão bà bà mang theo Tô Nguyệt Cầm trở về chiến thuyền, sau đó chiến thuyền quay đầu bay đi. - Lục Tứ phải không, đi theo chúng ta! Một vài thống lĩnh vỗ bả vai Lục Ly, một tay dẫn Lục Ly bay đến chiến thuyền. Một quân sĩ bay lên, thu về thi thể của Hạ Thiên Thành. Mấy chiến thuyền bay rất nhanh, một con thuyền bay đến Diêm Vương Thành, ba chiến thuyền còn lại đều tản ra truy kích. Lục Ly ở chiến thuyền, được một thống lĩnh dẫn đi vào trong khoang thuyền, còn là khoang thuyền giành cho một người. Lục Ly cứu viện thần nữ là có công, còn được Tứ trưởng lão Địa Ngục Phủ gọi là quân sĩ trung thành dũng cảm. Mặt khác, Lục Ly tu luyện thần thể vô thượng, một quyền vừa rồi, uy lực mười phần, thống lĩnh này tự nhiên không dám khinh thường và chậm trễ. Trong mắt thống lĩnh này, về sau Lục Ly sẽ có tiền đồ vô lượng. Chờ sau khi thần nữ tỉnh lại, khẳng định sẽ báo ân. Đến lúc đó, sẽ cho hắn vị trí phi thường cao. Ân nhân cứu mạng của thần nữ, ai dám đắc tội, ai dám chèn ép ức hiếp? Thương thế Lục Ly còn chưa hoàn toàn khôi phục, hiện tại, dù sao hắn cũng không chạy được, an nhàn nằm dưỡng thương trước rồi nói sau. Chiến thuyền không phải chiến thuyền bình thường, phi thường lớn, người bên trong cũng rất nhiều, ước chừng có hơn một ngàn quân sĩ. Mỗi một chiến thuyền đều có một trưởng lão tọa trấn, còn có mấy đường chủ, cường giả như mây, có thể nói phi thường an toàn. Tình cảnh của tù binh Lục Ly rất rõ ràng. Đám người La Sa hẳn đã xuất hải rồi. Như vậy tù binh còn lại cũng không đủ nhìn, chỉ cần gặp được đều có thể thoải mái trấn áp, giết chết. Lục Ly trực tiếp tiến vào trạng thái cảnh mộng ảo, an nhàn tu luyện và chữa thương. Chiến thuyền rất nhanh phá không, tìm kiếm gần đó. Rất nhanh chiến thuyền gặp tù binh, mấy vạn tù binh trốn, rất nhiều tù binh, tốc độ không đủ, hơn nữa chiến lực chưa khôi phục, thân thể phi thường suy yếu. Vù vù vù! Trưởng lão tọa trấn, nhóm đường chủ mang đội lao xuống, một đôi quân sĩ bay xuống, bắt đầu thiết huyết trấn áp. Chỉ cần chống cự, sẽ trực tiếp giết chết, không có đạo lý gì để nói. Tù binh thật vất vả mới trốn được, làm sao có thể đầu hàng? Lỡ như đầu hàng, kết cục chờ đợi bọn họ chỉ là bị tra tấn đến chết. Vậy còn không bằng hiện tại chết đi. Cho nên, tù binh gặp được đều thật dũng mãnh, tử chiến đến cùng, cuối cùng bị oanh sát thành vụn thịt. Mấy chiến thuyền chuyển động ở phụ cận, một đám tù binh bị đuổi giết, ngay cả tù binh núp dưới nền đất cũng bị tìm ra, đánh chết. Lần này Địa Ngục Phủ không chỉ xuất động những người này, còn có cường giả dẫn theo quân đội đi phong tỏa hải ngoại. Phỏng chừng lần này tù binh có thể chạy đi không nhiều lắm, ngoài cường giả như La Sa. Mười bốn ngày! Chiến thuyền chuyển động mười bốn ngày ở phụ cận, đánh chết ít nhất bảy tám ngàn tù binh. Phỏng chừng chiến thuyền còn lại cũng giết không ít. Sau khi đi vòng vài vòng, không còn phát hiện một tù binh nào. Trưởng lão trên chiến thuyền ra lệnh mấy đường chủ mang đội bắt đầu lùng bắt cá lọt lưới. Bọn họ cưỡi chiến thuyền trở về, Lục Ly đi theo chiến thuyền, bay đến Diêm Vương thành. Sau một ngày, chiến thuyền trở về Diêm Vương Thành, các trưởng lão rời khỏi, Lục Ly cũng bừng tỉnh. Thống lĩnh kia đánh thức hắn, cười tủm tỉm nói: - Lục huynh đệ, thương thế khôi phục thế nào? Thống lĩnh này hẳn cùng cấp bậc với Mạc Mặc, lại gọi hắn huynh đệ? Lục Ly có cảm giác thụ sủng nhược kinh, hắn ngây ngẩn cả người, đứng dậy nói: - Hồi bẩm đại nhân, khôi phục tương đối rồi. - Đừng gọi đại nhân, ta tên là Hắc Đông! Thống lĩnh cười nói: - Nếu ngươi không chê cười, gọi một tiếng Đông ca đi. Lục huynh đệ, lần này ngươi phát tài rồi, vừa rồi Lưu trưởng lão phân phó, để ta báo cáo chuyện của ngươi cho Trần đường chủ, phỏng chừng ngươi rất nhanh sẽ được ban thưởng, vị trí thống lĩnh là không thoát khỏi tay. Hả? Lục Ly giả vờ mừng rỡ, nội tâm lại không có dao động quá lớn. Đối với hắn, đừng nói vị trí thống lĩnh, cho dù là trưởng lão cũng không có ý nghĩa. Hắn cũng không định cứ ngây ngốc ở La Sát Hải, hắn muốn đi Nghịch Long Cốc. Hàn huyên vài cầu với thống lĩnh, thống lĩnh dẫn hắn xuống, trực tiếp đi Nội Vụ Đường. Ở ngoài Nội Vụ Đường, Hoắc Đông đi vào trước, sau một nén nhang, vỗ vỗ bả vai Lục Ly nói: - Vào đi, Trần đường chủ muốn gặp ngươi. Ta ở tòa thành thứ sáu phía đông, có rảnh đến tìm ta uống rượu. - Đa tạ Đông ca, nhất định, nhất định! Lục Ly và Hoắc Đông khách sáo một lúc, đi vào Nội Vụ Đường, bên trong sau khi Trần đường chủ vẫn vùi mặt vào án bàn, nhưng lần này không để Lục Ly đợi lâu, sau một lát lập tức ngẩng đầu nói: - Lục Tứ, lần này ngươi làm việc không tệ, không khiến Nội Vụ Đường chúng mất mặt. Tứ trưởng lão đều tự đích thân đến khen ngươi, đây là vinh quang của ngươi, người tới đây!
Chương 2964 Hạ phạm thượng
Bên ngoài có một quân sĩ đi vào, Trần đường chủ phân phó: - Phân phối một tòa tòa thành cho Lục Ly. Lục Tứ, ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi, sau này ta sẽ cho ngươi nhận mệnh mới. - Đa tạ đại nhân! Lục Ly chắp tay lui ra, trên mặt lộ vẻ kích động, đương nhiên đây là giả vờ. Bên trong thành, từng tòa thành đối với quân sĩ bình thường là vinh quang lớn lao, đối với hắn là không có ý nghĩa, chỉ nhiều hơn một nơi ở mà thôi. Đi theo quân sĩ đến tây thành, tiến vào một tòa thành trống, tòa thành này xem như không tồi, thật rộng rãi, bên trong có bốn thị nữ, dung mạo xem như xinh đẹp. Vù! Lục Ly phóng Hầu Tam ra ngoài, Hầu Tam nhìn thấy tòa thành, nhất thời ngẩn ra, sau khi thần niệm đảo qua, rất kinh ngạc nói: - Lão Đại, chúng ta quay về Diêm Vương Thành? Nhà của ai vậy? - Nhà của ta! Lục Ly lạnh nhạt nói: - Trần đường chủ ban cho ta, cơ duyên xảo hợp ta cứu thần nữ. - Cái gì? Hầu Tam kinh ngạc, đi quanh Lục Ly hỏi rõ mọi chuyện, Lục Ly không chịu nổi dây dưa của Hầu Tam, tùy ý giải thích một chút. Thần tình Hầu Tam nhất thờ trở nên hâm mộ, trong mắt đều là vẻ sùng bái. - Lão Đại chính là lão Đại. Thần nữ mà ngươi cũng có thể cứu, còn đánh chết Tứ Kiếp Thiên Thần, lợi hại thật! Hầu Tam cảm khái vài câu, đôi mắt chuyển động, cười tủm tỉm tiến đến bên tại Lục Ly, nói: - Lão Đại, ngươi nói thần nữ bị hôn mê? Ngươi có thừa dịp sờ một chút không? - Cút! Lục Ly tát bay Hầu Tam, người này thật đáng khinh, trong đầu cả ngày chỉ nghĩ chuyện xấu xa. Nếu lúc ấy đổi lại là Hầu Tam, phỏng chừng sẽ trực tiếp cưỡng bức Tô Nguyệt Cầm? Nghĩ lại, khả năng này rất lớn. Thần thể Tinh Nguyệt đừng nói loại nam nhân đáng khinh như Hầu Tam, sợ là nam nhân bình thường cũng sẽ động tâm, lỡ như truyền thuyết là thật thì sao? Chiến lực có thể tiêu thăng đó… Lục Ly ở trong tòa thành an nhàn hơn mười ngày, Hầu Tam mỗi ngày đều lải nhải bên tai hắn, Hầu Tam còn dụ dỗ một thị nữ. Thị nữ kia vừa nhìn đã không phải người tốt, hai người lên trời xuống biển, hàng đêm sênh ca. Lăn lộn đến vị trí thị nữ, nói rõ thân phận của nữ tử này thật ti tiện, người cũng không có tự ái, nếu không sẽ không lưu lạc đến nước này. Ba thị nữ còn lại, mặt ngoài đứng đắn, nhưng thường xuyên âm thần quyến rũ Lục Ly. Nguyên nhân vì Lục Ly không phản ứng, thị nữ kia mới đi thông đồng với Hầu Tam. Lục Ly là chủ nhân của tòa thành, chỉ cần thông đồng với Lục Ly, vậy sẽ biến thành phu quân chính thất, thoát khỏi thân phận ti tiện. Đáng tiếc Lục Ly không mắc câu. Saumười tám ngày, Lục Ly nhận mệnh lệnh mới, khiến Lục Ly rất kinh ngạc, cũng khiến Hầu Tam rất kinh ngạc, Lục Ly lại bổ nhiệm vị trí thống lĩnh mới của Tù Binh Doanh. Thật vất vả thoát thân khỏi Tù Binh Doanh, lại phải trở về lần nữa. Nhưng lần này trở về, Lục Ly nhận thân phận thống lĩnh, thay thế vị trí Mạc Mặc. Tù binh đều đã đào tẩu, Tù Binh Doanh còn có tất yếu tồn tại sao? Lục Ly đi Tù Binh Doanh làm gì, đi trấn thủ tòa doanh địa trống rỗng kia làm gì? - Lục huynh đệ, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì! Người đến truyền lệnh là Hoắc Đông, hắn cười nói: - Quặng mỏ Viêm Hỏa, phi thường quan trọng với Địa Ngục Phủ. Cho dù nơi đó không có tù binh cũng sẽ an bài quân sĩ đi lấy quặng mỏ. Lần này bắt được vài binh sĩ, còn từ chỗ Địa Ngục Phủ triệu tập một vài tù binh đến đây, vận chuyển bình thường không thành vấn đề. Hơn nữa lần này, Địa Ngục Thành phái hai trưởng lão sắp hết thọ nguyên giúp ngươi tọa trấn. Hiện tại tù binh không có cường giả, ngươi cũng dễ quản lý. - Ừm! Lục Ly hơi gật đầu, nói là thống lĩnh, kỳ thật hắn cũng chỉ làm việc. Chân chính trấn thủ Tù Binh Doanh là hai trưởng lão sắp chết, hắn chỉ phụ trách sự vụ hằng ngày thôi. Lần này chỗ Địa Ngục Phủ điều động quân đội một ngàn, cộng thêm thu nạp một ít quân đội chạy ra khỏi cốc, tổng cộng một ngàn tám trăm người. Tù binh không có cường giả, còn có hai cường giả đang tọa trấn, ngây ngốc ở Tù Binh Doanh vẫn thật an nhàn. Lục Ly cứu thần nữ, đây là công lớn, tuy hắn tu luyện thần thể vô thượng, chiến lực có thể sánh bằng Tam Kiếp đỉnh phong, nhưng kỳ thật không dễ an bài. Cộng thêm Lục Ly gia nhập Địa Ngục Phủ không lâu, phía trên không ai dám cho hắn chức vị quá trọng yếu. - Sẽ có Phó thống lĩnh đi? Lục Ly hỏi một vấn đề thật mấu chốt, trước kia hắn không đảm nhiệm chức vụ gì ở Địa Ngục Phủ. Địa Ngục Phủ sẽ yên tâm để hắn thống lĩnh một nơi sao? Khẳng định sẽ có người phụ trợ hoặc là nói… có người theo dõi. - Có, có một phó thống lĩnh, là lão nhân, trước kia là đại đội trưởng Thành Phòng Doanh. Hoắc Đông cười cười, thấp giọng nói với Lục Ly: - Lục huynh đệ yên tâm đi, không ai dám làm khó dễ ngươi. Bây giờ thần nữ còn đang dưỡng thương, phỏng chừng thương thế tốt hơn sẽ đặc biệt đến đây một chuyến cảm tạ ngươi. Sau này, ngươi khẳng định còn có thể được trọng dụng. Ách… Lục Ly xấu hổ ngẩn ra, hắn cũng không muốn thần nữ đến đây, một khi Tô Nguyệt Cầm tìm đến cửa, khẳng định không có chuyện tốt gì. Nói không chừng sẽ hành hung hắn. Đưa tiễn Hoắc Đông, vẻ mặt Hầu Tam lập tức trở nên vui mừng, nhích lại gần, ôm quyền nói: - Lão Đại, chúc mừng chúc mừng. Lá vàng ở đâu đều sẽ tỏa sáng. Vốn ta nghĩ lão Đại ít nhất cần vài năm mới có thể quật dậy, không nghĩ rằng trong thời gian ngắn như vậy đã trở thành thống lĩnh. Phỏng chừng rất nhanh có thể trở thành trưởng lão. Hả… lão Đại, trông ngươi dường như không vui vẻ gì? Trên mặt Lục Ly không có cảm xúc dao động nào, cũng không để ý đến Hầu Tam, nội tâm hắn rất rối rắm. La Sát Hải hắn cũng không muốn tiếp tục ở lâu, một khi tiếp nhận vị trí thống lĩnh này, sợ là khó có thể thoát thân. Chẳng lẽ hắn phải ở Địa Ngục Phủ này vài năm đến vài chục năm sao? - Trước cứ ở đây vậy! Sau một lát, Lục Ly ra quyết định. Hắn quyết định ở Tù Binh Doanh, chờ sau khi Bác Long Thuật đại thành, chiến lực hẳn có thể tiêu thăng, đến lúc đó hắn có thể nghĩ biện pháp rời Địa Ngục Đảo.
Chương 2965 Hạ phạm thượng
Đợi thời gian dài như vậy, Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc hẳn cũng không đuổi giết hắn nữa rồi? - Tiềm tu, nghĩ biện pháp khác phái người đi tìm hiểu Tần Chiến, Cam Lâm, còn có tin tức của lão nhân Tu La. Lục Ly liếc nhìn Hầu Tam, Hầu Tam này thật ra là lựa chọn không tồi. Hắn nghĩ biện pháp kiếm chút thần thạch, là có thể để Hầu Tam tìm hiểu tin tức. Lục Ly tự vấn một ngày, ngày hôm sau, mang theo Hầu Tam đi Nội Vụ Đường, bái kiến Trần đường chủ, cũng gặp phó thủ của hắn. Đó là một tráng hán trung niên, tuổi hẳn không nhỏ, chiến lực cũng là Tam Kiếp đỉnh phong, rất có uy nghi. - Bái kiến thống lĩnh! Phó thống lĩnh tên là Lí Kim, vẻ ngoài thật khách khí, nhưng trong xương tủy có hơi kiêu căng, rõ ràng có chút không phục. Hắn ở Địa Ngục Phủ gần trăm năm, hiện tại chỉ là một phó thống lĩnh. Lục Ly thoạt nhìn thật trẻ tuổi, lại trên cơ hắn, quan trọng nhất là cảnh giới của Lục Ly, chỉ là Nhị Kiếp Cảnh. Thần thể vô thượng? Thế giới này có rất nhiều thần thể vô thượng, nhưng chân chính đại thành có mấy người? Trong mắt Lí Kim, Lục Ly đang đi đường tắt, căn bản không có tiền đồ gì đáng nói. Hắn cũng mang thái độ hoài nghi với chiến lực của Lục Ly. Lục Ly hơi gật đầu, không phản ứng lại Lí Kim, điều này khiến nội tâm Lí Kim thêm bạo nộ, cũng không dễ phát tác. Hai người ra bên ngoài, trực tiếp truyền tống đi Tù Binh Doanh. Trở về sơn cốc, Lục Ly hơi cảm khái. Đi loanh quanh một hồi, lại trở lại chỗ cũ, lần này là rất nhiều gương mặt quen thuộc chưa từng thấy, thay thế là vô số gương mặt hoàn toàn mới. Bên trong cũng không có quá nhiều tù binh, quân đội lại đến đông đủ, giờ đây đều chỉnh tề đứng trên quảng trường, chờ bọn Lục Ly đến. - Tham kiến Lục thống lĩnh, tham kiến Lí thống lĩnh! Một đám quân sĩ đều quỳ một gối, hành lễ, Lục Ly nhìn lướt qua, thấy một người quen. Hoàng Nha lại không bị giết chết, giờ đây còn trở về đơn vị, còn là đội trưởng. - Đều giải tán, làm việc đi. Khiến Lục Ly kinh ngạc là… hắn còn chưa nói, Lí Kim đã trực tiếp hạ lệnh. Diện mạo hắn rất có uy nghi, khí độ bất phàm, rất nhiều người sẽ giải tán theo bản năng. Vù! Ánh sáng trong mắt Lục Ly lóe lên, cánh tay vươn ra nhanh như chớp, một bàn tay tát lên mặt Lí Kim, Lí Kim ngẩn ra, không ngờ Lục Ly thật dám động thủ với hắn? Tốc độ Lục Ly phi thường khủng bố, hắn không kịp phản ứng, bị đánh bay ra ngoài. Ầm! Một kích này của Lục Ly dùng sáu bảy thành lực lượng, răng Lí Kim bị đánh bay mấy cái, mặt sưng phù như đầu heo, ngã nhào trên mặt đất, đứng lên phun ra một ngụm máu tươi. Hầu Tam ngẩn ra, đám người Hoàng Nha trợn mắt há hốc mồm, vô số quân sĩ trợn tròn mắt. Thống lĩnh mới tới này đang làm cái gì? Trực tiếp đánh phó thống lĩnh? Cho dù ra oai phủ đầu cũng không cần đánh phó thống lĩnh đi? - Muốn chết! Lí Kim giận tím mặt, trước mặt đám quân sĩ lại bị Lục Ly trực tiếp vả mặt, điều này làm hắn sao không phát cuồng. Torng tay xuất hiện một thanh trường kiếm, cuồng bạo vọt đến Lục Ly. - Nơi này ngươi là thống lĩnh hay ta là thống lĩnh? Thân hình Lục Ly bất động, mặt lạnh nhìn Lí Kim, trầm quát: - Ngươi muốn hạ phạm thượng sao? Người đâu, nếu Lí Kim muốn động thủ, trực tiếp giết chết. Quân lệnh như núi, các quân sĩ này đều quen nghe theo lệnh làm việc. Rất nhiều quân sĩ không tự chủ lấy ra binh khí, đôi mắt Hoàng Nha vừa chuyển, lấy ra binh khí tập trung vào Lí Kim, sát khí đằng đằng quát lớn: - Cẩn tuân lệnh thống lĩnh! - Cẩn tuân mệnh lệnh thống lĩnh! Mấy chục thủ hạ Hoàng Nha lấy binh khí ra, quát lớn. Toàn bộ mọi người đằng đằng sát khí tập trung vào Lí Kim. Nếu Lí Kim dám động thủ, sợ là đám quân sĩ này đều sẽ động thủ giết chết hắn. Lục Ly biết Lí Kim khẳng định sẽ không phục, không chỉ có Lí Kim, phỏng chừng rất nhiều quân sĩ đều sẽ không phục. Cho nên, nếu hắn muốn an nhàn lăn lộn ở đây, vậy phải lập uy, phải khiến mọi người chịu phục, không áp đảo các quân sĩ, về sau làm sao dẫn dắt đội ngũ? Lí Kim là Tam Kiếp đỉnh phong, nhưng chỉ là Tam Kiếp bình thường. Người như vậy, Lục Ly có thể thoải mái trấn áp. Không nói cái gì, chỉ bằng thân thể, hắn có thể áp chế hắn. Hôm nay vả mặt hắn trước mặt đám quân sĩ, hắn chỉ muốn lập uy, muốn mọi người biết, nơi này ai là lão Đại. Hoàng Nha thật thông minh, hắn biết Lục Ly rất mạnh, hiện tại Lục Ly là thống lĩnh, lúc trước hắn và Lục Ly xem như có chút giao tình, giờ đây tự nhiên sẽ ôm đùi. Đắc tội một phó thống lĩnh thì sợ cái gì? Lục Ly chính là thống lĩnh. - Cẩn tuân mệnh lệnh thống lĩnh! Sau khi đám người Hoàng Nha quát lên, càng nhiều quân sĩ lấy ra binh khí, tập trung vào Lí Kim. Quân đội đều có quản lý nghiêm khắc, quân lệnh như núi, Lục Ly là lão Đại nơi này, bọn họ tự nhiên phải nghe lệnh Lục Ly. Lí Kim thật xấu hổ, ánh mắt hắn hơi đỏ lên, ở Địa Ngục Phủ gần trăm năm nay, còn chưa từng bị người khác ức hiếp như vậy. Hắn hận không thể một kiếm đâm chết Lục Ly. Nhưng lí trí nói cho hắn, giờ đây tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ bị đám quân sĩ này vây sát. Hắn ở Thành Phòng Quân nhiều năm, biết quân sĩ chỉ nghe quân lệnh. Nếu hắn dám xằng bậy, đám quân sĩ này sẽ không khách khí, trực tiếp giết chết hắn. Cho nên hắn chỉ có thể oán hận nhìn Lục Ly nói: - Lục thống lĩnh, Lí mỗ đã làm sai cái gì? Ngươi vì sao trực tiếp đánh ta? Nếu không có lời giải thích, cho dù đi gặp trưởng lão, ta cũng sẽ không chịu để yên. Lí Kim thật oán giận, vẻ mặt không phục, lòng đầy căm phẫn. Giống như một đứa nhỏ vô tội bị phụ thân đánh, xấu hổ và giận dữ đến cực điểm. - Làm sai cái gì? Lục Ly hừ lạnh, nói: - Ngươi là thống lĩnh hay ta là thống lĩnh? Nơi này ngươi lớn nhất hay ta lớn nhất? Việc này ngươi muốn đi nơi nào nói thì cứ tùy tiện đi nói đi. Hiện tại cũng có thể đi gặp trưởng lão khiếu nại! - Ngươi... Lí Kim á khẩu không biết trả lời thế nào, không biết phản bác ra sao, việc này thật là lỗi của hắn. Hắn chỉ muốn lập uy, ức hiếp Lục Ly còn nhỏ tuổi, nghĩ ngăn chặn hắn, về sau ở đây hắn là lão Đại.
Chương 2971: Ngươi chịu phục không? Nhóm dịch: Tiên Huyễn Phụ trách: Vô Tà Team Lại không nghĩ rằng Lục Ly hận độc như vậy? Trực tiếp vả mặt hắn. - Ngươi cái gì ngươi? Không phục? Lục Ly cười nhạt, nói: - Ngươi nghĩ ta kém hơn ngươi, cho nên trong lòng cảm thấy không phục phải không? Ta cho ngươi một cơ hội chiến đấu công bằng. Ngươi thắng, ngươi làm thống lĩnh nơi này, ta vỗ mông bỏ đi, ngươi thua, về sau ngoan ngoãn nghe lệnh ta. - Chuyện này... Lí Kim ngẩn ra, không nghĩ rằng Lục Ly lại ngông cuồng như vậy? Trong lòng hắn quả thật không phục, cho rằng chiến lực Lục Ly không được, vừa rồi chỉ bị Lục Ly đánh lén thôi. Nhưng hắn cũng không lập tức đáp ứng, dù sao động thủ với Lục Ly, đó là hạ phạm thượng. Việc này truyền ra sẽ khiến cao tầng Địa Ngục Phủ bất mãn. Nhưng... Cục diện hiện giờ, hắn đâm lao phải theo lao rồi, hắn cắn răng nói: - Được, tại hạ sẽ lĩnh giáo một ít cao chiêu của thống lĩnh! - Tản ra đi! Trong mắt Hoàng Nha đều là vẻ hưng phấn, rất nhiều quân sĩ, vẻ mặt thật kích động. Hai thống lĩnh mới vừa gặp đã trực tiếp đấu nhau rồi. Đây là lúc để bọn họ hiểu biết chiến lực của hai thống lĩnh. Nội tâm của bọn họ đều là không phục Lục Ly, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ hưng phấn. Các quân sĩ tản ra bốn phía, tránh khỏi quảng trường trung gian. Vẻ mặt Hầu Tam kích động đứng một bên, trong lòng rất khẩn trương, lỡ như Lục Ly thua thì sao? Lí Kim bình tĩnh đứng tại chỗ, trọng kiếm trong tay Lí Kim sáng lên, chậm rãi giơ lên, khí thế tăng cao, như một tôn Ma Vương đến trái đất. Hắn đảm nhiệm đại đội trưởng nhiều năm, hạ thủ có mấy trăm người, nhiều năm qua dưỡng thành khí thế rất mạnh, cộng thêm dáng người vạm vỡ, cầm trọng kiếm thoạt nhìn phi thường vũ dũng. Dáng người Lục Ly hơi gầy, thoạt nhìn càng giống một công tử ca, trong tay hắn không có binh khí, cứ lẳng lặng đứng, hơn nữa hắn còn không phóng thích khí thế gì. So sánh với Lí Kim, hắn càng như một thư sinh nhu nhược. - Lục thống lĩnh, cẩn thận đi! Lí Kim bạo rống, hai chân đạp mạnh, nhảy lên cao, hóa thành một tia chớp vọt đến Lục Ly. Hai tay hắn nắm trọng kiếm, như sấm điện bổ lên đầu Lục Ly. Trọng kiếm của hắn vẽ ra một luồng bạch quang giữa không trung, khiến khoảng không giữa không trung bùng nổ, một khí tức khủng bố tràn ngập, khiến mấy ngàn trượng quân sĩ phía sau Lục Ly đều cảm thấy hít thở không thông. - Đây... Chiến lực của Hầu Tam không được, nhưng nhãn lực vẫn thật độc. Hắn vừa nhìn thấy tình huống này, trong lòng run lên. Sát chiêu của Lí Kim không có đặc sắc gì, nhưng công kích thật hung mãnh. Nếu bị hắn đánh trúng, cho dù lực phòng ngự của Lục Ly mạnh mẽ, phỏng chừng sẽ trực tiếp bị thương nặng, hoặc là bị thương. Nếu bổ trúng đầu, phỏng chừng đầu sẽ nổ tung, nháy mắt chết đi. Thân mình Lục Ly lại không nhúc nhích, không tránh đi, cũng không công kích, ngược lại, hắn làm ra động tác quỷ dị... hắn nhắm hai mắt lại. Toàn trường lập tức toàn tiếng hút khí lạnh, công kích khủng bố như thế, tân thống lĩnh này không tránh, còn nhắm mắt lại, hắn điên rồi sao? Chẳng lẽ tân thống lĩnh mới nhậm chức một ngày sẽ thay đổi người sao? Lục Ly không điên, hắn muốn thắng, còn muốn thắng lưu loát rõ ràng. Cho nên hắn nhắm mắt thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, khiến lực cảm giác của mình trở nên phá lệ khủng bố. Ưm... Trọng kiếm mang theo gió lốc khủng bố, bổ thật mạnh đến, sắp bổ trúng đầu của Lục Ly. Khi hắn rốt cục động đậy, đầu hắn chếch sang một bên, nắm đấm trong tay sáng lên quang mang, đột nhiên oanh kích về trước. Đối đầu trực tiếp! Lục Ly tin tưởng lực phòng ngự của mình, tuy công kích của Lí Kim không tệ nhưng không thể phá hủy bả vai hắn, sẽ chỉ khiến hắn bị thương nhẹ. Nhưng một quyền này của hắn, Lí Kim tuyệt đối không chịu nổi. Hửm? Lí Kim hơi kinh ngạc, Lục Ly muốn liều mạng sao? Giờ đây hắn có hai lựa chọn, hoặc là thối lui, hoặc đối đầu trực tiếp. Nếu thối lui, hắn sẽ vất vả, kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ. Ý niệm nội tâm hắn vừa chuyển, quyết định đánh bừa. Trọng kiếm của hắn tương đối dài, nếu có thể đập bay Lục Ly trong nháy mắt, vậy Lục Ly không thể công kích hắn. Ầm! Một tiếng nổ vang nặng nề, nội tâm tất cả quân sĩ đều cảm giác run lên. Lục Ly và Lí Kim đồng thời bay ngược ra. Bất đồng là Lục Ly bay về sau mấy chục trượng, Lí Kim cũng bay ra ngoài, nhưng máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra như không cần tiền. Ưm ưm... Vô số quân sĩ hít khí lạnh, không dám tin nhìn Lục Ly. Bởi vì chiến giáp trên vai Lục Ly bạo liệt, trên vai chỉ có vết máu nhạt, chỉ tróc một chút da. Trái lại Lí Kim, trước ngực lủng một cái lỗ lớn, xương sườn bị đánh nát, phỏng chừng nội tạng cũng bị chấn nát. Ầm! Thân thể Lí Kim rơi mạnh lên mặt đất, quay cuồng vài vòng, giãy dụa đứng lên, miệng trào ra máu tươi. Hắn mở to mắt, con ngươi đều là vẻ chấn động. Lục Ly cởi ra chiến giáp rách nát, lấy dược chữa thương, nuốt vào, sắc mặt bình tĩnh nhìn Lí Kim nói: - Lí thống lĩnh, ngươi có chịu phục không? Ta nói cho ngươi biết... công kích vừa rồi chỉ là công kích bình thường. Còn nữa, lúc trước không lâu ta cứu thần nữ, giết một cường giả Tứ Kiếp bị thương nặng, đây không phải hư ngôn! Ách… Toàn trường kinh ngạc, đồn đãi này có vài người từng nghe nói, lại không nghĩ rằng là thật. Cường giả Tứ Kiếp bị thương nặng, vậy đó cũng là Tứ Kiếp. Hoàng Nha liên tục đổ mồ hôi lạnh, may mắn trước kia hắn không đắc tội chết với Lục Ly, nếu không giờ đây hắn đã sớm là một khối thi thể. Thần tình Lí Kim ảm đạm, hắn thở dài một hơi, gian nan chắp tay nói: - Thuộc hạ… chịu phục! Đánh xong Lí Kim, những ngày sau của Lục Ly tốt hơn nhiều rồi, cộng thêm đám người Hoàng Nha tìm nơi nương tựa, Lục Ly xem như có quyền uy tuyệt đối ở Tù Binh Doanh. Bây giờ không còn bao nhiêu tù binh, trong tù binh cũng không có cường giả, thật dễ quản thúc. Lục Ly và Lí Kim đi bái phỏng hai trưởng lão tọa trấn trước, hai vị này mới là cường giả chân chính trấn thủ Tù Binh Doanh. Hai người này không phản ứng lại bọn Lục Ly, trong đó một người còn không nhìn bọn họ, một người chỉ đơn giản hàn huyên vài câu, khiến bọn họ lui xuống. Hai trưởng lão này còn không bao nhiêu thọ nguyên, bọn họ cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Tô Nguyệt Cầm không đứng dậy nổi, chỉ có thể bị động chịu công kích. Nàng bằng vào mảnh vỡ Thánh Binh, có thể miễn cưỡng chặn lại công kích của Hạ Thiên Thành. Nhưng mỗi lần công kích đều sẽ bị thương, dư âm của công kích sẽ chấn thương nàng. - Hắc hắc! Thần niệm Hạ Thiên Thành tra xét được hơi thở Tô Nguyệt Cầm càng ngày càng yếu, trong mắt hắn càng lúc càng hưng phấn. Nếu tiếp tục như vậy, không đến vài lần công kích, Tô Nguyệt Cầm sẽ hôn mê. Đến lúc đó, hắn vừa đoạt được người vừa đoạt được Thánh Binh. Rầm rầm rầm! Hắn càng thêm liều mạng, liên tục phóng ra ba lượt công kích. Tô Nguyệt Cầm cũng cảm giác sắp hôn mê. Ánh mắt nàng lộ ra vẻ ngoan độc. Nàng điên cuồng vận chuyển thần lực trong cơ thể, Thiên Vũ Kiếm sáng lên một luồng hào quang kinh thiên. Ánh sáng mờ đầy trời phóng lên cao, một kiếm quang khủng bố bắn mạnh ra. Sau một khi phóng thích một kích này, Tô Nguyệt Cầm lập tức hôn mê. Ý niệm trong đầu nàng trước lúc hôn mê là nếu không thể một kích đánh chết Hạ Thiên Thành, vậy nàng liền xong đời. Hả? Hạ Thiên Thành trăm triệu không ngờ Tô Nguyệt Cầm lại còn có dư lực phóng thích một kiếm khủng bố như thế? Hắn kinh hoàng né tránh, nhưng vẫn muộn một chút. Từng luồng sáng mờ giảo sát hắn, hư không chấn động từng tầng, từng khí tức hủy diệt tràn ngập, bên trong linh hồn hắn hiện lên nguy cơ trí mạng. - Hư Không Thuẫn! Ánh mắt hắn lộ vẻ điên cuồng, giờ đây đã không lui lại được, hắn chỉ có thể đánh bừa. Đột nhiên đập ra hai nắm đấm, trong hư không xuất hiện từng gợn sóng. Không gian dao động, ngưng tụ thành một tấm chắn cường đại. Đây là một trong những tuyệt kĩ khác của hắn, lợi dụng lực hư không phòng ngự công kích cường đại. Bất kì công kích cường đại nào, đều phải nhờ vào lực thiên địa, một người dựa vào lực lượng của mình, chung quy vẫn có hạn. Chỉ có nhờ vào lực thiên địa mới có thể hình thành công kích và phòng ngự cường đại. Chân ý này, thần thông này, thần thuật này, rất nhiều đều nhờ vào lực thiên địa, như vậy hình thành công kích mới đủ cường đại và hung mãnh. Rầm rầm rầm! Hư Không Thuẫn phi thường cường đại, nhưng thần uy Thánh Binh khủng bố thế nào? Đây còn là một kích liều mạng cuối cùng của Tô Nguyệt Cầm. Hư Không Thuẫn bị hắn đánh nát, sau đó thân mình Hạ Thiên Thành bay ra ngoài như bao tải, toàn thân máu tươi đầm đìa, nện mạnh lên đỉnh núi phía xa. Ầm! Tòa núi lớn xa xa bị một kiếm bổ trúng, trực tiếp dập nát. Bụi mù cuồn cuộn đầy trời, che thiên lấp nhật. Cả mặt đất đều run lên, hung uy tràn ngập khắp nơi. Vù! Cùng lúc đó, trong đám mây bên kia, Thiên Tà Châu phóng ra, Lục Ly trốn khỏi Lôi Vân Trận. Hắn vốn định lập tức đào tẩu, sau khi phát hiện một kiếm kinh thiên này, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, thần niệm quét tới, thần tình chấn động. Tô Nguyệt Cầm hôn mê, một kích cuối cùng thiếu chút nữa giết chết Hạ THiên Thành. Hiện giờ Hạ Thiên Thành không chết, bị đập lên đỉnh núi, nửa thân mình mất đi, vô cùng thê thảm. - Chuyện này… Lục Ly phát hiện trước mặt hắn xuất hiện cơ hội trời ban. Hắn có thể đánh chết Hạ Thiên Thành đang bị thương nặng, sau đó… giành lấy Thiên Vũ Kiếm, thậm chí bảo vật trên người Tô Nguyệt Cầm đều có thể cướp sạch. - Làm thôi! Hắn chỉ chần chờ một chút, thân mình liền nhẹ nhàng đi qua, trong tay xuất hiện một khối thiết khối màu đen, hắn muốn một kích đánh chết Hạ Thiên Thành! - Ha hả, tiểu tặc, chỉ bằng ngươi còn muốn ngư ông đắc lợi? Hạ Thiên Thành phi thường thảm hại, máu trong miệng không ngừng trào ra, Lục Ly có thể trốn ra ngoài khiến hắn thật kinh ngạc. Nhưng nhìn Lục Ly công kích hắn, hắn đùa cợt nở nụ cười. Tuy hắn bị thương nặng, nhưng không phải nhân vật như Lục Ly có thể giết chết hắn. Vù! Tay hắn sáng lên, đánh ra hư không, hắn lại chuẩn bị phóng thích Hư Không Thuẫn, ngăn trở công kích này của Lục Ly, lại ra tay đánh chết Lục Ly. Ầm! Thần thiết trong tay Lục Ly sáng lên, một luồng thần uy mênh mông tràn ra, cơ thịt trên mặt Hạ Thiên Thành run run, kinh hô: - Lại mảnh vỡ Thánh Binh? Đầu năm nay, mảnh vỡ Thánh Binh rơi rụng đầy đất sao? Vì sao một võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ như Lục Ly, một quân sĩ Tù Binh Doanh còn có mảnh vỡ Thánh Binh? Ầm! Vấn đề này hắn nghĩ không ra, cũng không có thời gian suy nghĩ. Lục Ly cầm thần thiết, vỗ mạnh lên, trực tiếp đập vỡ Hư Không Thuẫn, sau đó đập đầu Hạ Thiên Thành thành thịt nát. Lão ma một thế hệ, Hạ Thiên Thành, đã chết! Đánh chết Hạ lão ma, nhưng không có thu hoạch quá lớn. Bởi vì trên người lão ma không có bảo vật, mặc dù có một thân thần kỹ, nhưng không cách nào học được. Lục Ly thu vào không gian giới của lão ma, tra xét phát hiện quả nhiên không có gì bên trong. Nhưng có thể đánh chết một võ giả Tứ Kiếp, Lục Ly vẫn cảm giác rất có thành tựu. Thân mình hắn bay đi, ánh mắt trở nên nóng rực, thần niệm tập trung lên thanh Đoạn Kiếm trong tay Tô Nguyệt Cầm. Tuy là bị gãy, nhưng là phi thường cường đại và quý giá. Cướp đoạt bảo vật của người khác, nội tâm Lục Ly không có chút cảm giác tội lỗi. Thế giới này chính là như thế, nếu hắn hiển lộ ra bảo vật, khẳng định sẽ có một đám người đến cướp đoạt. Giống như chuyện hắn có Cửu Kì Sơn và mảnh vỡ Thánh Binh nếu truyền ra ngoài, vậy tử đệ Địa Ngục Phủ đều sẽ động thủ với hắn. Mọi người cả La Sát Hải sẽ đến đuổi giết hắn. Hắn và Tô Nguyệt Cầm không có nửa điểm quan hệ, tự nhiên sẽ không bởi vì nàng là nữ tử mà thương hoa tiếc ngọc. Hắn không đánh chết Tô Nguyệt Cầm, không khinh nhờn nàng, đã xem như rất có nguyên tắc, cướp đoạt bảo vật không có gì đáng trách. Lục Ly cũng là làm như vậy, thân mình hắn bay đi, đi đến vùng phế tích kia. Vùng núi non kia đều bị nổ nát, nơi nơi đều là đá vụn, trước mắt tan hoang. Tô Nguyệt Cầm bị bùn đất dính đầy mặt, vốn là một đại mỹ nhân, hiện giờ lại phi thường chật vật, một thân đều là máu, bùn đất và máu trộn lẫn với nhau, thoạt nhìn như một tên ăn mày. Cho dù rất chật vật, nhưng dáng người của Tô Nguyệt Cầm vẫn thật nổi bật, còn có gương mặt bẩn thỉu kia vẫn thật mê người. Lục Ly đứng bên cạnh nàng, nội tâm không chút dao động, nữ nhân nếu không có nội tại tốt đẹp, bề ngoài xinh đẹp thế nào, trong mắt hắn chỉ là bộ xương khô hồng phấn.
Chương 2962 Quân sĩ trung thành dũng cảm
Vù! Hắn nắm tay Tô Nguyệt Cầm, Đoạn Kiếm màu đen trong tay tản ra hắc quang nhàn nhạt, đó là thần quang chỉ có ở Thần Binh. Vù vù vù! Ngay lúc này, xa xa đột nhiên vang lên vài tiếng phá không, bốn điểm đen cuối không trung rất nhanh đến gần. Mẹ nó! Lục Ly nhìn lướt qua, biến sắc, bốn chiến thuyền đang đến đây. Có thể đến nhiều chiến thuyền như vậy, khẳng định sẽ có cường giả. Những chiến thuyền này rất rõ ràng là của Địa Ngục Phủ, là viện quân từ trong Diêm Vương Thành đến. - Làm sao bây giờ? Trong nháy mắt, ý niệm hiện lên trong đầu Lục Ly. Hắn hiện tại chỉ có hai con đường có thể đi, thứ nhất là đoạt Đoạn Kiếm bỏ chạy, có thẻ chạy thoát hay không trời mới biết. Dù sao Thiên Vũ Kiếm khẳng định rất quan trọng với Địa Ngục Phủ. Cho dù hắn ra khỏi biển, cũng sẽ bị vô số cường giả đuổi giết. Bốn chiến thuyền, bên trong có bao nhiêu cường giả? Có võ giả Tứ Kiếp tốc độ cường đại, hắn phỏng chừng trốn không lâu, lập tức bị bắt giữ, đánh chết. Một con đường khác là lưu lại bất động, còn có thể nói là hắn đánh chết Hạ Thiên Thành, nghĩa là cứu Tô Nguyệt Cầm. Hắn là người của Tù Binh Doanh, thân phận này không có vấn đề, tội đào tẩu lúc trước hẳn là có thể xí xóa. Nhưng Tô Nguyệt Cầm dường như không hề hữu hảo với hắn? Lỡ như sau khi Tô Nguyệt Cầm tỉnh lại, tìm hắn tính sổ, đến lúc hắn cũng không có món ăn ngon để ăn. Kỳ thật còn con đường khác, đó là kèm hai bên Tô Nguyệt Cầm đào tẩu. Người của Địa Ngục Phủ sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, đương nhiên cũng sẽ hấp dẫn càng nhiều cường giả đuổi giết hắn. Giữa đất đèn, hỏa hoa, trong đầu Lục Ly chuyển động nhanh, cuối cùng lựa chọn ở lại. Bảo thủ một chút càng tốt, bởi vì hắn không có nắm chắc đào tẩu. Có quá nhiều cường giả Địa Ngục Phủ. Thực lực của đám người La Sa cường đại như vậy, giống như có thể thoải mái bị đánh bại, chút thực lực ấy của hắn tính là cái gì? Hắn đi về trước vài bước, trong tay lấy ra chiến đao Thiên Biến Đỉnh hóa thành, vẻ mặt đề phòng, nhìn chiến thuyền đến gần. Bộ dáng hắn như đang hộ chủ, liều chết xông pha, thoạt nhìn như hộ vệ của Tô Nguyệt Cầm. Vù! Không quá lâu, chiến thuyền kéo gần khoảng cách lại, hơn mười luồng thần niệm cường đại quét đến. Sắc mặt Lục Ly đại biến, nội tâm âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu vừa rồi hắn dám cướp đoạt Thiên Vũ Kiếm đào tẩu, khẳng định hữu tử vô sinh. Bên trong hơn mười thần niệm, hắn có thể cảm nhận ít nhất có sáu người mạnh hơn La Sa, còn lại thì không khác biệt lắm. Nghĩa là, hơn mười mấy cường giả Tứ Kiếp đến đây. Tốc độ hắn có thể sánh với Tứ Kiếp sơ kì, nhưng nếu bị nhóm người này đuổi giết, hắn tuyệt đối chết không chỗ chôn. Vù! Chiến thuyền chưa tới gần, hơn mười thân ảnh bay vụt như chim diều hâu, chiến đao trong tay Lục Ly sáng lên, gầm lên: - Người nào tới? Lập tức lui về phía sau, nếu không, giết không tha. Ách… Mười mấy cường giả hơi ngây người, một võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ lại dám rống lớn với bọn họ? Người này điên rồi sao? Mười mấy cường giả không để ý hắn, thần niệm tập trung vào Tô Nguyệt Cầm, thấy nàng không chết, toàn bộ như trút được gánh nặng. Hả? Rất nhanh có người phát hiện ra thi thể Hạ Thiên Thành, mấy người kinh nghi, bọn họ đều là lão giả sống lâu đời, chỉ nhìn quát qua thi thể đã có thể nhìn ra Hạ Thiên Thành là võ giả Tứ Kiếp, hẳn là một trong cường giả đào tẩu khỏi Tù Binh Doanh. - Tránh ra! Một lão giả dừng trước người Lục Ly, thấy thần tình Lục Ly đề phòng nhìn bọn họ, hơi bất mãn hừ lạnh, võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ này sao không hiểu chuyện như thế? Chẳng lẽ không nhận ra bọn họ? - Không cho! Vẻ mặt Lục Ly quật cường đứng lên, trên người cuồn cuộn sát khí, hắn đỏ mắt nói: - Muốn giết thần nữ, bước qua thi thể của ta trước. Ngu ngốc… Một đám cường giả trợn trắng mắt, nhìn Lục Ly như nhìn kẻ ngốc. Bọn họ đều là trưởng lão và đường chủ của Địa Ngục Phủ, bọn họ tới cứu viện Tô Nguyệt Cầm, Lục Ly lại xem bọn họ là địch nhân? - Làm càn! Trong chiến thuyền bay ra một đội quân sĩ, một thống lĩnh từ xa trầm giọng nói: - Đây đều là trưởng lão của Địa Ngục Phủ chúng ta, ngươi lại dám mạo phạm bọn họ? Ngươi xứng sao? Vì sao xuất hiện ở đây? Thần nữ vì sao chịu thương thế nặng như vậy? Vù! Thân mình một lão bà chợt lóe lên, đến bên người Tô Nguyệt Cầm, bế nàng lên, lập tức đút đan dược cho nàng, Lục Ly tỏ ra “hoài nghi” nhìn quét vài lần, vẫn có chút không tin nói: - Các ngươi thật sự không phải địch nhân? Là trưởng lão của Địa Ngục Phủ chúng ta? Hừ! Một lão giả cường đại hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài, Lục Ly nhìn không hiểu, nhưng biết mình trình diễn đến đây được rồi, lập tức quỳ một gối nói: - Tham kiến trưởng lão, tham kiến chư vị đại nhân, Lục Tứ lỗ mãng rồi, mạo phạm chư vị đại nhân, mong trách phạt. - Ngươi không biết vô tội! Lão giả tóc đỏ cường đại nhất, phất tay áo nói: - Đứng lên đi, ngươi gọi là Lục Tứ? Nói hết tình huống ra đi! - Dạ! Lục Ly đứng dậy, thần tình cung kính bắt đầu nói rõ tình huống, từ lúc tù binh bạo động bắt đầu. Đương nhiên hắn vẫn nói Mạc Mặc trốn trước, đội trưởng bọn họ mới để bọn họ trốn. Chuyện sau đó cũng không nói rõ ràng, chỉ nói hắn chạy trốn đến nơi này, phát hiện Tô Nguyệt Cầm và Hạ Thiên Thành đại chiến. Hai người hợp lại, lưỡng bại câu thương, cuối cùng hắn liều mạng đánh chết Hạ Thiên Thành, bảo hộ thần nữ, chờ đợi viện quân. Ách! Lão giả tóc đỏ hơi kinh ngạc, ánh mắt lộ vẻ hoài nghi. Trương lão cũng đồng dạng như thế, Hạ Thiên Thành là ai, đó là cự long, há có thể để dã cẩu nho nhỏ như Lục Ly cắn chết? Lục Ly nhìn ra hoài nghi của mọi người, thân mình bay lên trời, bay đến một tòa núi lớn, đập ra một quyền, trực tiếp nổ nát cả tòa núi lớn. - Thần thể vô thượng, khó trách… Đám trưởng lão hơi gật đầu, chuyện này có thể giải thích. Chờ sau khi Lục Ly bay trở về, lão giả tóc đỏ mở miệng nói: - Lục Tứ, ngươi cứu viện thần nữ có công, sau khi trở về sẽ có trọng thưởng. Người Nội Vụ Phủ Diêm Vương Thành là phế vật sao? Quân sĩ trung thành dũng cảm như thế lại đưa đi Tù Binh Doanh làm một tiểu quân sĩ?
Chương 2963 Làm không tồi
- Quân sĩ trung thành dũng cảm? Lục Ly cảm giác trên mặt nóng lên, nội tâm cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất trong thời gian ngắn hắn vẫn thật an toàn. Chỉ cần Tô Nguyệt Cầm sau khi tỉnh lại không tìm hắn gây sự thì mọi sự đại cát. Lục Ly diễn trò thật đúng chỗ, các trưởng lão thật sự tin tưởng hắn là quân sĩ trung thành dũng cảm. Nhưng chỉ cần Tô Nguyệt Cầm tỉnh lại, cục diện này tự nhiên sẽ nghịch chuyển. Tô Nguyệt Cầm rõ ràng Lục Ly nhiều lần thấy chết không cứu, một mình đào tẩu. Nhưng xem tình huống của Tô Nguyệt Cầm, không đến nửa tháng là không thể tỉnh lại, phỏng chừng sẽ bị trực tiếp mang về Địa Ngục Thành. Một nhân vật nhỏ như Lục Ly nàng sẽ nhớ kỹ sao? Chỉ cần qua mấy tháng, việc này tự nhiên sẽ phai nhạt. Lục Ly đánh cược vào chuyện này! Hơn nữa, quả thật là hắn cứu Tô Nguyệt Cầm, nếu không phải hắn đánh chết Hạ Thiên Thành, Tô Nguyệt Cầm tránh không khỏi kết cuc bị bắt. Mặc kệ thế nào, tình nghĩa cứu người này nàng vẫn phải nhận. Nhưng nếu không chấp nhận, Lục Ly cũng sẽ không có biện pháp. - Lão Lưu, các ngươi tiếp tục đuổi theo giết. Lão giả tóc đỏ vung tay nói: - Ta tự mình hộ tống thần nữ trở về, các ngươi tách ra mấy đội đuổi giết. Lần này không được để ai đào tẩu. - Dạ! Một đám người lần lượt lĩnh mệnh, lão giả tóc đỏ và lão bà bà mang theo Tô Nguyệt Cầm trở về chiến thuyền, sau đó chiến thuyền quay đầu bay đi. - Lục Tứ phải không, đi theo chúng ta! Một vài thống lĩnh vỗ bả vai Lục Ly, một tay dẫn Lục Ly bay đến chiến thuyền. Một quân sĩ bay lên, thu về thi thể của Hạ Thiên Thành. Mấy chiến thuyền bay rất nhanh, một con thuyền bay đến Diêm Vương Thành, ba chiến thuyền còn lại đều tản ra truy kích. Lục Ly ở chiến thuyền, được một thống lĩnh dẫn đi vào trong khoang thuyền, còn là khoang thuyền giành cho một người. Lục Ly cứu viện thần nữ là có công, còn được Tứ trưởng lão Địa Ngục Phủ gọi là quân sĩ trung thành dũng cảm. Mặt khác, Lục Ly tu luyện thần thể vô thượng, một quyền vừa rồi, uy lực mười phần, thống lĩnh này tự nhiên không dám khinh thường và chậm trễ. Trong mắt thống lĩnh này, về sau Lục Ly sẽ có tiền đồ vô lượng. Chờ sau khi thần nữ tỉnh lại, khẳng định sẽ báo ân. Đến lúc đó, sẽ cho hắn vị trí phi thường cao. Ân nhân cứu mạng của thần nữ, ai dám đắc tội, ai dám chèn ép ức hiếp? Thương thế Lục Ly còn chưa hoàn toàn khôi phục, hiện tại, dù sao hắn cũng không chạy được, an nhàn nằm dưỡng thương trước rồi nói sau. Chiến thuyền không phải chiến thuyền bình thường, phi thường lớn, người bên trong cũng rất nhiều, ước chừng có hơn một ngàn quân sĩ. Mỗi một chiến thuyền đều có một trưởng lão tọa trấn, còn có mấy đường chủ, cường giả như mây, có thể nói phi thường an toàn. Tình cảnh của tù binh Lục Ly rất rõ ràng. Đám người La Sa hẳn đã xuất hải rồi. Như vậy tù binh còn lại cũng không đủ nhìn, chỉ cần gặp được đều có thể thoải mái trấn áp, giết chết. Lục Ly trực tiếp tiến vào trạng thái cảnh mộng ảo, an nhàn tu luyện và chữa thương. Chiến thuyền rất nhanh phá không, tìm kiếm gần đó. Rất nhanh chiến thuyền gặp tù binh, mấy vạn tù binh trốn, rất nhiều tù binh, tốc độ không đủ, hơn nữa chiến lực chưa khôi phục, thân thể phi thường suy yếu. Vù vù vù! Trưởng lão tọa trấn, nhóm đường chủ mang đội lao xuống, một đôi quân sĩ bay xuống, bắt đầu thiết huyết trấn áp. Chỉ cần chống cự, sẽ trực tiếp giết chết, không có đạo lý gì để nói. Tù binh thật vất vả mới trốn được, làm sao có thể đầu hàng? Lỡ như đầu hàng, kết cục chờ đợi bọn họ chỉ là bị tra tấn đến chết. Vậy còn không bằng hiện tại chết đi. Cho nên, tù binh gặp được đều thật dũng mãnh, tử chiến đến cùng, cuối cùng bị oanh sát thành vụn thịt. Mấy chiến thuyền chuyển động ở phụ cận, một đám tù binh bị đuổi giết, ngay cả tù binh núp dưới nền đất cũng bị tìm ra, đánh chết. Lần này Địa Ngục Phủ không chỉ xuất động những người này, còn có cường giả dẫn theo quân đội đi phong tỏa hải ngoại. Phỏng chừng lần này tù binh có thể chạy đi không nhiều lắm, ngoài cường giả như La Sa. Mười bốn ngày! Chiến thuyền chuyển động mười bốn ngày ở phụ cận, đánh chết ít nhất bảy tám ngàn tù binh. Phỏng chừng chiến thuyền còn lại cũng giết không ít. Sau khi đi vòng vài vòng, không còn phát hiện một tù binh nào. Trưởng lão trên chiến thuyền ra lệnh mấy đường chủ mang đội bắt đầu lùng bắt cá lọt lưới. Bọn họ cưỡi chiến thuyền trở về, Lục Ly đi theo chiến thuyền, bay đến Diêm Vương thành. Sau một ngày, chiến thuyền trở về Diêm Vương Thành, các trưởng lão rời khỏi, Lục Ly cũng bừng tỉnh. Thống lĩnh kia đánh thức hắn, cười tủm tỉm nói: - Lục huynh đệ, thương thế khôi phục thế nào? Thống lĩnh này hẳn cùng cấp bậc với Mạc Mặc, lại gọi hắn huynh đệ? Lục Ly có cảm giác thụ sủng nhược kinh, hắn ngây ngẩn cả người, đứng dậy nói: - Hồi bẩm đại nhân, khôi phục tương đối rồi. - Đừng gọi đại nhân, ta tên là Hắc Đông! Thống lĩnh cười nói: - Nếu ngươi không chê cười, gọi một tiếng Đông ca đi. Lục huynh đệ, lần này ngươi phát tài rồi, vừa rồi Lưu trưởng lão phân phó, để ta báo cáo chuyện của ngươi cho Trần đường chủ, phỏng chừng ngươi rất nhanh sẽ được ban thưởng, vị trí thống lĩnh là không thoát khỏi tay. Hả? Lục Ly giả vờ mừng rỡ, nội tâm lại không có dao động quá lớn. Đối với hắn, đừng nói vị trí thống lĩnh, cho dù là trưởng lão cũng không có ý nghĩa. Hắn cũng không định cứ ngây ngốc ở La Sát Hải, hắn muốn đi Nghịch Long Cốc. Hàn huyên vài cầu với thống lĩnh, thống lĩnh dẫn hắn xuống, trực tiếp đi Nội Vụ Đường. Ở ngoài Nội Vụ Đường, Hoắc Đông đi vào trước, sau một nén nhang, vỗ vỗ bả vai Lục Ly nói: - Vào đi, Trần đường chủ muốn gặp ngươi. Ta ở tòa thành thứ sáu phía đông, có rảnh đến tìm ta uống rượu. - Đa tạ Đông ca, nhất định, nhất định! Lục Ly và Hoắc Đông khách sáo một lúc, đi vào Nội Vụ Đường, bên trong sau khi Trần đường chủ vẫn vùi mặt vào án bàn, nhưng lần này không để Lục Ly đợi lâu, sau một lát lập tức ngẩng đầu nói: - Lục Tứ, lần này ngươi làm việc không tệ, không khiến Nội Vụ Đường chúng mất mặt. Tứ trưởng lão đều tự đích thân đến khen ngươi, đây là vinh quang của ngươi, người tới đây!
Chương 2964 Hạ phạm thượng
Bên ngoài có một quân sĩ đi vào, Trần đường chủ phân phó: - Phân phối một tòa tòa thành cho Lục Ly. Lục Tứ, ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi, sau này ta sẽ cho ngươi nhận mệnh mới. - Đa tạ đại nhân! Lục Ly chắp tay lui ra, trên mặt lộ vẻ kích động, đương nhiên đây là giả vờ. Bên trong thành, từng tòa thành đối với quân sĩ bình thường là vinh quang lớn lao, đối với hắn là không có ý nghĩa, chỉ nhiều hơn một nơi ở mà thôi. Đi theo quân sĩ đến tây thành, tiến vào một tòa thành trống, tòa thành này xem như không tồi, thật rộng rãi, bên trong có bốn thị nữ, dung mạo xem như xinh đẹp. Vù! Lục Ly phóng Hầu Tam ra ngoài, Hầu Tam nhìn thấy tòa thành, nhất thời ngẩn ra, sau khi thần niệm đảo qua, rất kinh ngạc nói: - Lão Đại, chúng ta quay về Diêm Vương Thành? Nhà của ai vậy? - Nhà của ta! Lục Ly lạnh nhạt nói: - Trần đường chủ ban cho ta, cơ duyên xảo hợp ta cứu thần nữ. - Cái gì? Hầu Tam kinh ngạc, đi quanh Lục Ly hỏi rõ mọi chuyện, Lục Ly không chịu nổi dây dưa của Hầu Tam, tùy ý giải thích một chút. Thần tình Hầu Tam nhất thờ trở nên hâm mộ, trong mắt đều là vẻ sùng bái. - Lão Đại chính là lão Đại. Thần nữ mà ngươi cũng có thể cứu, còn đánh chết Tứ Kiếp Thiên Thần, lợi hại thật! Hầu Tam cảm khái vài câu, đôi mắt chuyển động, cười tủm tỉm tiến đến bên tại Lục Ly, nói: - Lão Đại, ngươi nói thần nữ bị hôn mê? Ngươi có thừa dịp sờ một chút không? - Cút! Lục Ly tát bay Hầu Tam, người này thật đáng khinh, trong đầu cả ngày chỉ nghĩ chuyện xấu xa. Nếu lúc ấy đổi lại là Hầu Tam, phỏng chừng sẽ trực tiếp cưỡng bức Tô Nguyệt Cầm? Nghĩ lại, khả năng này rất lớn. Thần thể Tinh Nguyệt đừng nói loại nam nhân đáng khinh như Hầu Tam, sợ là nam nhân bình thường cũng sẽ động tâm, lỡ như truyền thuyết là thật thì sao? Chiến lực có thể tiêu thăng đó… Lục Ly ở trong tòa thành an nhàn hơn mười ngày, Hầu Tam mỗi ngày đều lải nhải bên tai hắn, Hầu Tam còn dụ dỗ một thị nữ. Thị nữ kia vừa nhìn đã không phải người tốt, hai người lên trời xuống biển, hàng đêm sênh ca. Lăn lộn đến vị trí thị nữ, nói rõ thân phận của nữ tử này thật ti tiện, người cũng không có tự ái, nếu không sẽ không lưu lạc đến nước này. Ba thị nữ còn lại, mặt ngoài đứng đắn, nhưng thường xuyên âm thần quyến rũ Lục Ly. Nguyên nhân vì Lục Ly không phản ứng, thị nữ kia mới đi thông đồng với Hầu Tam. Lục Ly là chủ nhân của tòa thành, chỉ cần thông đồng với Lục Ly, vậy sẽ biến thành phu quân chính thất, thoát khỏi thân phận ti tiện. Đáng tiếc Lục Ly không mắc câu. Saumười tám ngày, Lục Ly nhận mệnh lệnh mới, khiến Lục Ly rất kinh ngạc, cũng khiến Hầu Tam rất kinh ngạc, Lục Ly lại bổ nhiệm vị trí thống lĩnh mới của Tù Binh Doanh. Thật vất vả thoát thân khỏi Tù Binh Doanh, lại phải trở về lần nữa. Nhưng lần này trở về, Lục Ly nhận thân phận thống lĩnh, thay thế vị trí Mạc Mặc. Tù binh đều đã đào tẩu, Tù Binh Doanh còn có tất yếu tồn tại sao? Lục Ly đi Tù Binh Doanh làm gì, đi trấn thủ tòa doanh địa trống rỗng kia làm gì? - Lục huynh đệ, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì! Người đến truyền lệnh là Hoắc Đông, hắn cười nói: - Quặng mỏ Viêm Hỏa, phi thường quan trọng với Địa Ngục Phủ. Cho dù nơi đó không có tù binh cũng sẽ an bài quân sĩ đi lấy quặng mỏ. Lần này bắt được vài binh sĩ, còn từ chỗ Địa Ngục Phủ triệu tập một vài tù binh đến đây, vận chuyển bình thường không thành vấn đề. Hơn nữa lần này, Địa Ngục Thành phái hai trưởng lão sắp hết thọ nguyên giúp ngươi tọa trấn. Hiện tại tù binh không có cường giả, ngươi cũng dễ quản lý. - Ừm! Lục Ly hơi gật đầu, nói là thống lĩnh, kỳ thật hắn cũng chỉ làm việc. Chân chính trấn thủ Tù Binh Doanh là hai trưởng lão sắp chết, hắn chỉ phụ trách sự vụ hằng ngày thôi. Lần này chỗ Địa Ngục Phủ điều động quân đội một ngàn, cộng thêm thu nạp một ít quân đội chạy ra khỏi cốc, tổng cộng một ngàn tám trăm người. Tù binh không có cường giả, còn có hai cường giả đang tọa trấn, ngây ngốc ở Tù Binh Doanh vẫn thật an nhàn. Lục Ly cứu thần nữ, đây là công lớn, tuy hắn tu luyện thần thể vô thượng, chiến lực có thể sánh bằng Tam Kiếp đỉnh phong, nhưng kỳ thật không dễ an bài. Cộng thêm Lục Ly gia nhập Địa Ngục Phủ không lâu, phía trên không ai dám cho hắn chức vị quá trọng yếu. - Sẽ có Phó thống lĩnh đi? Lục Ly hỏi một vấn đề thật mấu chốt, trước kia hắn không đảm nhiệm chức vụ gì ở Địa Ngục Phủ. Địa Ngục Phủ sẽ yên tâm để hắn thống lĩnh một nơi sao? Khẳng định sẽ có người phụ trợ hoặc là nói… có người theo dõi. - Có, có một phó thống lĩnh, là lão nhân, trước kia là đại đội trưởng Thành Phòng Doanh. Hoắc Đông cười cười, thấp giọng nói với Lục Ly: - Lục huynh đệ yên tâm đi, không ai dám làm khó dễ ngươi. Bây giờ thần nữ còn đang dưỡng thương, phỏng chừng thương thế tốt hơn sẽ đặc biệt đến đây một chuyến cảm tạ ngươi. Sau này, ngươi khẳng định còn có thể được trọng dụng. Ách… Lục Ly xấu hổ ngẩn ra, hắn cũng không muốn thần nữ đến đây, một khi Tô Nguyệt Cầm tìm đến cửa, khẳng định không có chuyện tốt gì. Nói không chừng sẽ hành hung hắn. Đưa tiễn Hoắc Đông, vẻ mặt Hầu Tam lập tức trở nên vui mừng, nhích lại gần, ôm quyền nói: - Lão Đại, chúc mừng chúc mừng. Lá vàng ở đâu đều sẽ tỏa sáng. Vốn ta nghĩ lão Đại ít nhất cần vài năm mới có thể quật dậy, không nghĩ rằng trong thời gian ngắn như vậy đã trở thành thống lĩnh. Phỏng chừng rất nhanh có thể trở thành trưởng lão. Hả… lão Đại, trông ngươi dường như không vui vẻ gì? Trên mặt Lục Ly không có cảm xúc dao động nào, cũng không để ý đến Hầu Tam, nội tâm hắn rất rối rắm. La Sát Hải hắn cũng không muốn tiếp tục ở lâu, một khi tiếp nhận vị trí thống lĩnh này, sợ là khó có thể thoát thân. Chẳng lẽ hắn phải ở Địa Ngục Phủ này vài năm đến vài chục năm sao? - Trước cứ ở đây vậy! Sau một lát, Lục Ly ra quyết định. Hắn quyết định ở Tù Binh Doanh, chờ sau khi Bác Long Thuật đại thành, chiến lực hẳn có thể tiêu thăng, đến lúc đó hắn có thể nghĩ biện pháp rời Địa Ngục Đảo.
Chương 2965 Hạ phạm thượng
Đợi thời gian dài như vậy, Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc hẳn cũng không đuổi giết hắn nữa rồi? - Tiềm tu, nghĩ biện pháp khác phái người đi tìm hiểu Tần Chiến, Cam Lâm, còn có tin tức của lão nhân Tu La. Lục Ly liếc nhìn Hầu Tam, Hầu Tam này thật ra là lựa chọn không tồi. Hắn nghĩ biện pháp kiếm chút thần thạch, là có thể để Hầu Tam tìm hiểu tin tức. Lục Ly tự vấn một ngày, ngày hôm sau, mang theo Hầu Tam đi Nội Vụ Đường, bái kiến Trần đường chủ, cũng gặp phó thủ của hắn. Đó là một tráng hán trung niên, tuổi hẳn không nhỏ, chiến lực cũng là Tam Kiếp đỉnh phong, rất có uy nghi. - Bái kiến thống lĩnh! Phó thống lĩnh tên là Lí Kim, vẻ ngoài thật khách khí, nhưng trong xương tủy có hơi kiêu căng, rõ ràng có chút không phục. Hắn ở Địa Ngục Phủ gần trăm năm, hiện tại chỉ là một phó thống lĩnh. Lục Ly thoạt nhìn thật trẻ tuổi, lại trên cơ hắn, quan trọng nhất là cảnh giới của Lục Ly, chỉ là Nhị Kiếp Cảnh. Thần thể vô thượng? Thế giới này có rất nhiều thần thể vô thượng, nhưng chân chính đại thành có mấy người? Trong mắt Lí Kim, Lục Ly đang đi đường tắt, căn bản không có tiền đồ gì đáng nói. Hắn cũng mang thái độ hoài nghi với chiến lực của Lục Ly. Lục Ly hơi gật đầu, không phản ứng lại Lí Kim, điều này khiến nội tâm Lí Kim thêm bạo nộ, cũng không dễ phát tác. Hai người ra bên ngoài, trực tiếp truyền tống đi Tù Binh Doanh. Trở về sơn cốc, Lục Ly hơi cảm khái. Đi loanh quanh một hồi, lại trở lại chỗ cũ, lần này là rất nhiều gương mặt quen thuộc chưa từng thấy, thay thế là vô số gương mặt hoàn toàn mới. Bên trong cũng không có quá nhiều tù binh, quân đội lại đến đông đủ, giờ đây đều chỉnh tề đứng trên quảng trường, chờ bọn Lục Ly đến. - Tham kiến Lục thống lĩnh, tham kiến Lí thống lĩnh! Một đám quân sĩ đều quỳ một gối, hành lễ, Lục Ly nhìn lướt qua, thấy một người quen. Hoàng Nha lại không bị giết chết, giờ đây còn trở về đơn vị, còn là đội trưởng. - Đều giải tán, làm việc đi. Khiến Lục Ly kinh ngạc là… hắn còn chưa nói, Lí Kim đã trực tiếp hạ lệnh. Diện mạo hắn rất có uy nghi, khí độ bất phàm, rất nhiều người sẽ giải tán theo bản năng. Vù! Ánh sáng trong mắt Lục Ly lóe lên, cánh tay vươn ra nhanh như chớp, một bàn tay tát lên mặt Lí Kim, Lí Kim ngẩn ra, không ngờ Lục Ly thật dám động thủ với hắn? Tốc độ Lục Ly phi thường khủng bố, hắn không kịp phản ứng, bị đánh bay ra ngoài. Ầm! Một kích này của Lục Ly dùng sáu bảy thành lực lượng, răng Lí Kim bị đánh bay mấy cái, mặt sưng phù như đầu heo, ngã nhào trên mặt đất, đứng lên phun ra một ngụm máu tươi. Hầu Tam ngẩn ra, đám người Hoàng Nha trợn mắt há hốc mồm, vô số quân sĩ trợn tròn mắt. Thống lĩnh mới tới này đang làm cái gì? Trực tiếp đánh phó thống lĩnh? Cho dù ra oai phủ đầu cũng không cần đánh phó thống lĩnh đi? - Muốn chết! Lí Kim giận tím mặt, trước mặt đám quân sĩ lại bị Lục Ly trực tiếp vả mặt, điều này làm hắn sao không phát cuồng. Torng tay xuất hiện một thanh trường kiếm, cuồng bạo vọt đến Lục Ly. - Nơi này ngươi là thống lĩnh hay ta là thống lĩnh? Thân hình Lục Ly bất động, mặt lạnh nhìn Lí Kim, trầm quát: - Ngươi muốn hạ phạm thượng sao? Người đâu, nếu Lí Kim muốn động thủ, trực tiếp giết chết. Quân lệnh như núi, các quân sĩ này đều quen nghe theo lệnh làm việc. Rất nhiều quân sĩ không tự chủ lấy ra binh khí, đôi mắt Hoàng Nha vừa chuyển, lấy ra binh khí tập trung vào Lí Kim, sát khí đằng đằng quát lớn: - Cẩn tuân lệnh thống lĩnh! - Cẩn tuân mệnh lệnh thống lĩnh! Mấy chục thủ hạ Hoàng Nha lấy binh khí ra, quát lớn. Toàn bộ mọi người đằng đằng sát khí tập trung vào Lí Kim. Nếu Lí Kim dám động thủ, sợ là đám quân sĩ này đều sẽ động thủ giết chết hắn. Lục Ly biết Lí Kim khẳng định sẽ không phục, không chỉ có Lí Kim, phỏng chừng rất nhiều quân sĩ đều sẽ không phục. Cho nên, nếu hắn muốn an nhàn lăn lộn ở đây, vậy phải lập uy, phải khiến mọi người chịu phục, không áp đảo các quân sĩ, về sau làm sao dẫn dắt đội ngũ? Lí Kim là Tam Kiếp đỉnh phong, nhưng chỉ là Tam Kiếp bình thường. Người như vậy, Lục Ly có thể thoải mái trấn áp. Không nói cái gì, chỉ bằng thân thể, hắn có thể áp chế hắn. Hôm nay vả mặt hắn trước mặt đám quân sĩ, hắn chỉ muốn lập uy, muốn mọi người biết, nơi này ai là lão Đại. Hoàng Nha thật thông minh, hắn biết Lục Ly rất mạnh, hiện tại Lục Ly là thống lĩnh, lúc trước hắn và Lục Ly xem như có chút giao tình, giờ đây tự nhiên sẽ ôm đùi. Đắc tội một phó thống lĩnh thì sợ cái gì? Lục Ly chính là thống lĩnh. - Cẩn tuân mệnh lệnh thống lĩnh! Sau khi đám người Hoàng Nha quát lên, càng nhiều quân sĩ lấy ra binh khí, tập trung vào Lí Kim. Quân đội đều có quản lý nghiêm khắc, quân lệnh như núi, Lục Ly là lão Đại nơi này, bọn họ tự nhiên phải nghe lệnh Lục Ly. Lí Kim thật xấu hổ, ánh mắt hắn hơi đỏ lên, ở Địa Ngục Phủ gần trăm năm nay, còn chưa từng bị người khác ức hiếp như vậy. Hắn hận không thể một kiếm đâm chết Lục Ly. Nhưng lí trí nói cho hắn, giờ đây tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ bị đám quân sĩ này vây sát. Hắn ở Thành Phòng Quân nhiều năm, biết quân sĩ chỉ nghe quân lệnh. Nếu hắn dám xằng bậy, đám quân sĩ này sẽ không khách khí, trực tiếp giết chết hắn. Cho nên hắn chỉ có thể oán hận nhìn Lục Ly nói: - Lục thống lĩnh, Lí mỗ đã làm sai cái gì? Ngươi vì sao trực tiếp đánh ta? Nếu không có lời giải thích, cho dù đi gặp trưởng lão, ta cũng sẽ không chịu để yên. Lí Kim thật oán giận, vẻ mặt không phục, lòng đầy căm phẫn. Giống như một đứa nhỏ vô tội bị phụ thân đánh, xấu hổ và giận dữ đến cực điểm. - Làm sai cái gì? Lục Ly hừ lạnh, nói: - Ngươi là thống lĩnh hay ta là thống lĩnh? Nơi này ngươi lớn nhất hay ta lớn nhất? Việc này ngươi muốn đi nơi nào nói thì cứ tùy tiện đi nói đi. Hiện tại cũng có thể đi gặp trưởng lão khiếu nại! - Ngươi... Lí Kim á khẩu không biết trả lời thế nào, không biết phản bác ra sao, việc này thật là lỗi của hắn. Hắn chỉ muốn lập uy, ức hiếp Lục Ly còn nhỏ tuổi, nghĩ ngăn chặn hắn, về sau ở đây hắn là lão Đại.
Chương 2971: Ngươi chịu phục không? Nhóm dịch: Tiên Huyễn Phụ trách: Vô Tà Team Lại không nghĩ rằng Lục Ly hận độc như vậy? Trực tiếp vả mặt hắn. - Ngươi cái gì ngươi? Không phục? Lục Ly cười nhạt, nói: - Ngươi nghĩ ta kém hơn ngươi, cho nên trong lòng cảm thấy không phục phải không? Ta cho ngươi một cơ hội chiến đấu công bằng. Ngươi thắng, ngươi làm thống lĩnh nơi này, ta vỗ mông bỏ đi, ngươi thua, về sau ngoan ngoãn nghe lệnh ta. - Chuyện này... Lí Kim ngẩn ra, không nghĩ rằng Lục Ly lại ngông cuồng như vậy? Trong lòng hắn quả thật không phục, cho rằng chiến lực Lục Ly không được, vừa rồi chỉ bị Lục Ly đánh lén thôi. Nhưng hắn cũng không lập tức đáp ứng, dù sao động thủ với Lục Ly, đó là hạ phạm thượng. Việc này truyền ra sẽ khiến cao tầng Địa Ngục Phủ bất mãn. Nhưng... Cục diện hiện giờ, hắn đâm lao phải theo lao rồi, hắn cắn răng nói: - Được, tại hạ sẽ lĩnh giáo một ít cao chiêu của thống lĩnh! - Tản ra đi! Trong mắt Hoàng Nha đều là vẻ hưng phấn, rất nhiều quân sĩ, vẻ mặt thật kích động. Hai thống lĩnh mới vừa gặp đã trực tiếp đấu nhau rồi. Đây là lúc để bọn họ hiểu biết chiến lực của hai thống lĩnh. Nội tâm của bọn họ đều là không phục Lục Ly, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ hưng phấn. Các quân sĩ tản ra bốn phía, tránh khỏi quảng trường trung gian. Vẻ mặt Hầu Tam kích động đứng một bên, trong lòng rất khẩn trương, lỡ như Lục Ly thua thì sao? Lí Kim bình tĩnh đứng tại chỗ, trọng kiếm trong tay Lí Kim sáng lên, chậm rãi giơ lên, khí thế tăng cao, như một tôn Ma Vương đến trái đất. Hắn đảm nhiệm đại đội trưởng nhiều năm, hạ thủ có mấy trăm người, nhiều năm qua dưỡng thành khí thế rất mạnh, cộng thêm dáng người vạm vỡ, cầm trọng kiếm thoạt nhìn phi thường vũ dũng. Dáng người Lục Ly hơi gầy, thoạt nhìn càng giống một công tử ca, trong tay hắn không có binh khí, cứ lẳng lặng đứng, hơn nữa hắn còn không phóng thích khí thế gì. So sánh với Lí Kim, hắn càng như một thư sinh nhu nhược. - Lục thống lĩnh, cẩn thận đi! Lí Kim bạo rống, hai chân đạp mạnh, nhảy lên cao, hóa thành một tia chớp vọt đến Lục Ly. Hai tay hắn nắm trọng kiếm, như sấm điện bổ lên đầu Lục Ly. Trọng kiếm của hắn vẽ ra một luồng bạch quang giữa không trung, khiến khoảng không giữa không trung bùng nổ, một khí tức khủng bố tràn ngập, khiến mấy ngàn trượng quân sĩ phía sau Lục Ly đều cảm thấy hít thở không thông. - Đây... Chiến lực của Hầu Tam không được, nhưng nhãn lực vẫn thật độc. Hắn vừa nhìn thấy tình huống này, trong lòng run lên. Sát chiêu của Lí Kim không có đặc sắc gì, nhưng công kích thật hung mãnh. Nếu bị hắn đánh trúng, cho dù lực phòng ngự của Lục Ly mạnh mẽ, phỏng chừng sẽ trực tiếp bị thương nặng, hoặc là bị thương. Nếu bổ trúng đầu, phỏng chừng đầu sẽ nổ tung, nháy mắt chết đi. Thân mình Lục Ly lại không nhúc nhích, không tránh đi, cũng không công kích, ngược lại, hắn làm ra động tác quỷ dị... hắn nhắm hai mắt lại. Toàn trường lập tức toàn tiếng hút khí lạnh, công kích khủng bố như thế, tân thống lĩnh này không tránh, còn nhắm mắt lại, hắn điên rồi sao? Chẳng lẽ tân thống lĩnh mới nhậm chức một ngày sẽ thay đổi người sao? Lục Ly không điên, hắn muốn thắng, còn muốn thắng lưu loát rõ ràng. Cho nên hắn nhắm mắt thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, khiến lực cảm giác của mình trở nên phá lệ khủng bố. Ưm... Trọng kiếm mang theo gió lốc khủng bố, bổ thật mạnh đến, sắp bổ trúng đầu của Lục Ly. Khi hắn rốt cục động đậy, đầu hắn chếch sang một bên, nắm đấm trong tay sáng lên quang mang, đột nhiên oanh kích về trước. Đối đầu trực tiếp! Lục Ly tin tưởng lực phòng ngự của mình, tuy công kích của Lí Kim không tệ nhưng không thể phá hủy bả vai hắn, sẽ chỉ khiến hắn bị thương nhẹ. Nhưng một quyền này của hắn, Lí Kim tuyệt đối không chịu nổi. Hửm? Lí Kim hơi kinh ngạc, Lục Ly muốn liều mạng sao? Giờ đây hắn có hai lựa chọn, hoặc là thối lui, hoặc đối đầu trực tiếp. Nếu thối lui, hắn sẽ vất vả, kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ. Ý niệm nội tâm hắn vừa chuyển, quyết định đánh bừa. Trọng kiếm của hắn tương đối dài, nếu có thể đập bay Lục Ly trong nháy mắt, vậy Lục Ly không thể công kích hắn. Ầm! Một tiếng nổ vang nặng nề, nội tâm tất cả quân sĩ đều cảm giác run lên. Lục Ly và Lí Kim đồng thời bay ngược ra. Bất đồng là Lục Ly bay về sau mấy chục trượng, Lí Kim cũng bay ra ngoài, nhưng máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra như không cần tiền. Ưm ưm... Vô số quân sĩ hít khí lạnh, không dám tin nhìn Lục Ly. Bởi vì chiến giáp trên vai Lục Ly bạo liệt, trên vai chỉ có vết máu nhạt, chỉ tróc một chút da. Trái lại Lí Kim, trước ngực lủng một cái lỗ lớn, xương sườn bị đánh nát, phỏng chừng nội tạng cũng bị chấn nát. Ầm! Thân thể Lí Kim rơi mạnh lên mặt đất, quay cuồng vài vòng, giãy dụa đứng lên, miệng trào ra máu tươi. Hắn mở to mắt, con ngươi đều là vẻ chấn động. Lục Ly cởi ra chiến giáp rách nát, lấy dược chữa thương, nuốt vào, sắc mặt bình tĩnh nhìn Lí Kim nói: - Lí thống lĩnh, ngươi có chịu phục không? Ta nói cho ngươi biết... công kích vừa rồi chỉ là công kích bình thường. Còn nữa, lúc trước không lâu ta cứu thần nữ, giết một cường giả Tứ Kiếp bị thương nặng, đây không phải hư ngôn! Ách… Toàn trường kinh ngạc, đồn đãi này có vài người từng nghe nói, lại không nghĩ rằng là thật. Cường giả Tứ Kiếp bị thương nặng, vậy đó cũng là Tứ Kiếp. Hoàng Nha liên tục đổ mồ hôi lạnh, may mắn trước kia hắn không đắc tội chết với Lục Ly, nếu không giờ đây hắn đã sớm là một khối thi thể. Thần tình Lí Kim ảm đạm, hắn thở dài một hơi, gian nan chắp tay nói: - Thuộc hạ… chịu phục! Đánh xong Lí Kim, những ngày sau của Lục Ly tốt hơn nhiều rồi, cộng thêm đám người Hoàng Nha tìm nơi nương tựa, Lục Ly xem như có quyền uy tuyệt đối ở Tù Binh Doanh. Bây giờ không còn bao nhiêu tù binh, trong tù binh cũng không có cường giả, thật dễ quản thúc. Lục Ly và Lí Kim đi bái phỏng hai trưởng lão tọa trấn trước, hai vị này mới là cường giả chân chính trấn thủ Tù Binh Doanh. Hai người này không phản ứng lại bọn Lục Ly, trong đó một người còn không nhìn bọn họ, một người chỉ đơn giản hàn huyên vài câu, khiến bọn họ lui xuống. Hai trưởng lão này còn không bao nhiêu thọ nguyên, bọn họ cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Bình luận facebook