-
Chương 2171-2175
Chương 2171 Chờ ngươi đã lâu
Hắn không mang theo một ai, tất cả mọi người đều đi bí cảnh, hiện tại trong Địa Hoàng Giới đã không còn người tứ đại gia tộc nào cả. Tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ tiêu tốn nửa ngày liền đi ra, sau đó tiến vào trạng thái ẩn thân, chậm rãi tiềm hành tới vị trí La Diệp. Mặc dù hắn tự tin có bảy thành nắm chắc trấn áp được La Diệp, nhưng mọi thứ đều luôn có ngoại lệ, hơn nữa Thần Giới Chí Tôn nắm trong tay rất nhiều thủ đoạn, nhất thời không cẩn thận, kẻ chết sẽ là hắn. Sau nửa ngày, hắn đã tới phụ cận lối vào, lấy ra ba tòa Thần Sơn, để chúng phi hành quanh người, trong tay cầm Đồ Ma chiến đao, ngoài thân hiện ra Kinh Lôi Giáp. Võ trang đầy đủ xong xuôi, Lục Ly chậm rãi áp sát tới bên kia. Ông! Vừa đến cách La Diệp chừng ba trăm dặm, một đạo thần niệm yên ắng quét tới, nếu không khỏi Lục Ly đặc biệt mẫn cảm với không gian, khẳng định không cách nào cảm giác ra được. - Thần niệm La Diệp?! Trong lòng Lục Ly khẽ động, ngoài mặt lại không có bất kỳ biến hóa nào, giả bộ như không cảm giác được thần niệm kia, cứ thế tiếp tục tiềm hành về phía trước. Đạo thần niệm cường đại kia một mực tập trung lên người Lục Ly, hệt như một cơn gió nhẹ, người bình thường căn bản không phát hiện được. Bên kia La Diệp mở mắt ra, khóe miệng hiện lên ý cười, nói: - Lục Ly tới rồi, các ngươi giả bộ như không phát hiện, tuyệt đối đừng phóng thích thần niệm. Tùy thời chuẩn bị ra tay. Đợi lát nữa, lúc hắn áp sát cách chúng ta ba mươi dặm, các ngươi lập tức động thủ, ta cũng sẽ tùy thời xuất động, tranh thủ một hơi chém giết hắn. - Được! Khóe miệng Lưu trưởng lão và tên trưởng lão còn lại lộ ra ý cười tàn độc, rất nhiều hậu nhân bọn hắn cũng bị Lục Ly giết chết, thù hận giữa hai bên đã đến mức không cách nào hóa giải. Nghe nói Lục Ly rất có thủ đoạn, từng dễ dàng diệt sát Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. Nhưng có La Diệp ở đây, hai người lại đều rất rõ ràng chiến lực La Diệp, chỉ cần La Diệp đánh lén thành công, Lục Ly tất chết không nghi ngờ. - Một trăm dặm! - Tám mươi dặm! - Năm mươi dặm! La Diệp nhẹ giọng thông cáo khoảng cách với Lục Ly, hắn thấy Lục Ly một mực không có bất kỳ cảm giác gì, chỉ đang một mực lặng lẽ tiềm hành tới, bởi thế ý cười nơi khóe miệng hắn càng thêm nồng nặc. Thực ra lúc Lục Ly áp sát năm mươi dặm, hắn đã có niềm tin tuyệt đối đánh giết được Lục Ly, hắn hoàn toàn không nghĩ qua khả năng Lục Ly sẽ giết được mình. Thần Giới Chí Tôn là một đạo lạch trời, bởi vì Thần Giới Chí Tôn cần phải vượt qua thiên kiếp, nhục thân và linh hồn đều được đến thuế biến, hắn biết Lôi Thần Nộ, cũng biết thứ kia không giết được mình. Đối với Thần Giới Chí Tôn mà nói, Đại Năng Thần Giới và Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới đều chỉ là sâu kiến, thực sự có sự chênh lệch về chết. Hắn muốn giết chết hai người bọn Lưu trưởng lão là chuyện dễ như trở bàn tay. Bởi thế với chút chiến lực của Lục Ly, hắn trực tiếp bỏ qua, trong lòng đã nhận định Lục Ly là một xác chết. - Ba mươi dặm! Lục Ly không ngừng tới gần, hành tẩu không phát ra bất kỳ tiếng gió nào, La Diệp cũng cảm ứng được Lục Ly không phóng ra thần niệm, thần tình không có gì ba động, điều này chứng tỏ Lục Ly muốn áp sát lại gần, sau đó trực tiếp sử dụng Lôi Thần Nộ đánh lén. - Ha ha! Khi chỉ còn cách ba mươi dặm, La Diệp phát hiện Lục Ly lấy ra Lôi Thần Nộ, thần tình cũng trở nên ngưng trọng. Khóe miệng hắn bất giác hiện lên thần thái trêu đùa, truyền âm dặn dò: - Lục Ly lấy ra Lôi Thần Nộ, lát nữa các ngươi cẩn thận chút, đừng thật tấn công, cứ đánh nghi binh, hấp dẫn Lục Ly chú ý là được rồi, để ta ra tay lấy mạng hắn. - Được! Hai tên trưởng lão càng thêm yên tâm, năng lực đánh lén của La Diệp rất biến thái, Hắc Ám Thần Điện đi theo lộ tuyến âm ám cay độc, thủ đoạn truyền thừa toàn là sát chiêu đánh lén. La Diệp đích thân ra tay, đừng nói Lục Ly, dù có là Thần Giới Chí Tôn bình thường cũng không đỡ được. - Hai mươi dặm, hả? Sau khi Lục Ly tới gần hai mươi dặm, La Diệp đột nhiên phát hiện Lục Ly ngừng lại, hơn nữa khoanh chân ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, ba tòa núi nhỏ quay chung quanh Lục Ly phóng lên trời, đồng thời Lục Ly lấy ra một ít trận thạch, hình như đang chuẩn bị bày trận. - Bày trận, ha ha ha! Trong lòng La Diệp không khỏi mừng thầm, Lục Ly còn định dùng đại trận lừa giết bọn hắn? Đúng là quá ngây thơ. Chiến cơ tốt như vậy, La Diệp há có thể bỏ lỡ? Hắn đánh mắt ra hiệu cho hai tên trưởng lão, trầm giọng nói: - Động thủ, giết chết Lục Ly! Hưu! Hai tên Siêu Cấp Đại Năng đồng thời xuất động, chia ra một trái một phải vút tới Lục Ly. Hai người đồng loạt lấy ra binh khí, nháy mắt liền đã áp sát hai bên Lục Ly, chuẩn bị phát động công kích. - A... Lục Ly chính đang bày trận tựa hồ cảm ứng được dị biến, đột nhiên ngẩng đầu nhìn quanh, Lôi Thần Nộ trong tay sáng lên, một tay như muốn ném mạnh Lôi Thần Nộ tấn công hai người. Đồng thời thân hình cấp tốc lui lại, tránh thoát công kích đang đánh tới. Động tác Lục Ly lui ra sau có vẻ vụng về và hoảng loạn, rõ ràng là bị “dọa sợ”, hai tên trưởng lão phóng thích ra hai đạo lưu quang công kích, thấy nét mặt Lục Ly như vậy, khóe miệng hai người bất giác chớp qua ý cười tàn nhẫn. Bởi vì... Nơi xa, La Diệp đã hóa thành một đạo âm ảnh cấp tốc áp sát Lục Ly. Trong tay La Diệp xuất hiện một chiếc móc câu màu, đây là La Sát Câu nổi danh, không biết đã nhuốm máu tươi bao nhiêu cường giả. Ở trong mắt hai tên cường giả, chỉ cần La Diệp tới gần, hắn sẽ vô tình câu đi Lục Ly, dù Lục Ly có thần giáp siêu phẩm cũng không đỡ nổi. Bởi vì La Diệp có một loại thần thông kỳ dị, có thể trực tiếp chấn động Khí Linh và pháp trận trong thần giáp, khiến thần giáp tạm thời mất đi hiệu lực. - Lục Ly, chết đi... La Diệp như một đạo cực quang phi tốc tiến lại sau lưng Lục Ly, hắn đi ra từ trong bóng tối, như một sứ giả Địa Ngục. Trước đó không có bất kỳ không gian ba động hay tiếng gió nào, cứ thế vô thanh vô tức xuất hiện cách trăm trượng sau lưng Lục Ly.
Chương 2172 Nhất đao xuất, thiên hạ kinh
- Ha ha! Lục Ly đột nhiên quay người, nhìn về phía móc câu đang không ngừng phóng đại trong tầm mắt, nhếch môi cười nói: - La Diệp, ta chờ ngươi lâu rồi! Hưu! Lại một tòa núi nhỏ quay chung quanh Lục Ly bay đi, bởi vì cự ly quá gần, La Diệp căn bản không kịp phản ứng, Thần Sơn thoáng chốc liền đụng trúng lên người La Diệp. Ầm! Một đạo lực lượng cực mạnh trực tiếp đụng bay La Diệp, móc câu trong tay La Diệp còn chưa móc tới thì đã bị hất văng. Trong mắt La Diệp hiện đầy vẻ không dám tin tưởng, bởi vì vừa rồi hắn dùng móc câu trùng trùng bổ tới Thần Sơn, không ngờ kết quả lại thành thế này. - Không hay! La Diệp còn chưa hồi thần từ trong kinh hãi, trên không trung sắc trời đột nhiên tối sầm. Một tòa Thần Sơn lớn đến trăm dặm đang lấy tốc độ khủng khiếp trấn áp xuống, vừa rồi hắn còn đang thất kinh, bởi thế khi kịp phản ứng thì đã quá muộn. Bên kia Lục Ly lại nhanh hơn một nhịp, thân hình cấp tốc giật lùi ra sau trăm dặm, toà Thần Sơn kia ầm vang trấn áp tới, đè ép La Diệp xuống đất. - Ách? Lưu trưởng lão và tên trưởng lão còn lại không khỏi kinh ngạc, nhất là khi hai người thấy được La Diệp bị trấn áp dưới Thần Sơn, hoàn toàn không thể động đậy. - Điện chủ! Lưu trưởng lão kinh hô một tiếng, thân hình ngưng lại giữa trời, quên cả di động lẫn công kích. Hắn thăm dò được La Diệp đang bị đè ép như con chó chết, hoàn toàn không cách nào di động, lập tức đứng ngây ra đó. Đó là Thần Giới Chí Tôn a! La Diệp xếp hạng tám mươi ba trên Thần Bảng, Thần Giới lại có bao nhiêu võ giả? Có thể xếp hạng tám mươi ba trong toàn Thần Giới, đủ thấy La Diệp là cường giả đỉnh cấp nhất ở Thần Giới rồi. Thần Giới Chí Tôn cường đại thế nào, bọn hắn vô cùng rõ ràng, so với Đại Năng Thần Giới, Siêu Cấp Đại Năng, đó là tồn tại vô địch. Nhưng bây giờ, một tên Lục Ly cỏn con lại trấn áp được La Diệp, khiến La Diệp không thể di động. Ngươi nói xem, bọn hắn làm sao tin được vào mắt mình, làm sao chấp nhận được sự thật trước mắt. - Tốt! Bên kia, Lục Ly thăm dò một phen, sau đó không khỏi khẽ thở phào. Thần Giới Chí Tôn quá nguy hiểm, vừa rồi tinh thần hắn căng cứng đến cực hạn, bố cục lâu vậy cuối cùng cũng thành công. Hắn mạo hiểm áp sát La Diệp gần như thế, chỉ cần đi sai một bước, rất có thể sẽ đạp xuống vực sâu vạn trượng. Cũng may hắn làm rất thành công, khiến La Diệp và hai tên trưởng lão phạm phải sai lầm khinh địch, nhờ đó mới tạo ra cơ hội cực tốt, một hơi trấn áp La Diệp. Thần Sơn có thể trấn áp Thần Giới Chí Tôn, điểm này đã được nghiệm chứng qua. Nhưng tốc độ Thần Giới Chí Tôn quá nhanh, nếu không thể vừa ra tay liền trấn áp, để cho La Diệp trốn mất, tiếp sau sẽ rất phiền toái. Khả năng không còn cơ hội trấn áp được nữa, hoặc là La Diệp đào tẩu, hoặc là La Diệp tìm kiếm cơ hội giết ngược lại hắn. Giờ thì La Diệp đã bị trấn áp, riêng hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới còn lại, Lục Ly căn bản không thèm để tâm, đối với hắn mà nói, chỉ cần lật tay liền có thể nhẹ nhàng chém giết hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới kia. Hưu! Hai tên Siêu Cấp Đại Năng phản ứng rất nhanh, như lợi kiếm phóng tới, bọn hắn biết nhất định phải lập tức đánh giết Lục Ly, hoặc là cứu ra La Diệp, bằng không cục diện sẽ hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của Lục Ly, không còn cách nào để vãn hồi. - Ha ha! Lục Ly cười lạnh, cánh tay vung lên, thiên địa chi lực vô hình trấn áp xuống. Tên trưởng lão còn lại lập tức không thể động, Lưu trưởng lão thì miễn cưỡng có thể động, nhưng tốc độ đã chậm như ốc sên. - A, chết! Trong mắt Lưu trưởng lão hiện đầy kinh hãi, hắn quơ tay lên, chiến đao bất thần bổ tới trước mặt, chiến đao kia đột ngột hóa thành hư ảnh cự thú, phát ra một tiếng gầm gừ kinh thiên, gào thét lao tới Lục Ly. - Chiến lực không sai! Lục Ly khẽ gật đầu, lại không rút lui, thậm chí không dùng Thần Sơn ngăn trở, Đồ Ma chiến đao trong tay cũng bổ tới trước mặt. Nhất đao xuất, thiên hạ kinh! Đao mang gào thét lao đi, dẫn dắt không gian chi lực quanh bốn phương tám hướng, uy thế kinh thiên, phong vân đều biến sắc. Một cỗ uy áp khủng bố cuốn theo thế dời núi lấp biển đè xuống Lưu trưởng lão, khiến sâu trong linh hồn Lưu trưởng lão tuôn lên cảm giác nguy cơ trí mạng. Xoẹt! Đao mang đột nhiên ngừng lại, một đao vốn mang theo uy thế thạch phá thiên kinh chợt bất ngờ lộn vòng, khiến người nhìn vào cảm thấy rất khó chịu. Ánh mắt Lưu trưởng lão khẽ sáng lên, đao mang chuyển hướng chẳng phải đồng nghĩa với nguy cơ được giải trừ? Đao mang không bổ về phía hắn, hắn liền sẽ an toàn? - Không đúng! Khắc sau, Lưu trưởng lão hồi thần lại, mặc dù đao mang chuyển hướng, nhưng cảm giác nguy cơ trí mạng trong linh hồn hắn vẫn hiển hiện, thậm chí càng thêm rõ rệt. Rất nhanh, hắn híp mắt lại, bởi vì đao mang kia lần nữa đổi hướng bổ về phía hắn, hơn nữa uy thế còn đề thăng mấy lần, cường độ thiên địa chi lực trấn áp cũng đề thăng mấy lần, uy thế đó khiến Lưu trưởng lão cảm thấy như là một kích cường đại do Thần Giới Chí Tôn phát ra. - Làm sao có thể? Trong mắt tên trưởng lão còn lại hiện đầy vẻ không dám tin tưởng, đòn tấn công của một người làm sao có thể đột nhiê nửa đường lộn vòng, còn là lộn vòng hai lần. Càng khiến người không nghĩ tới chính là, mỗi lần lộn vòng, uy thế sẽ tăng thêm mấy lần, nhìn lộn vòng tiêu tốn rất nhiều thời gian, nhưng thật ra chỉ trong nháy mắt liền đã hoàn thành. Oanh! Dị thú do thần binh Lưu trưởng lão biến thành bị trực tiếp chém nát, cảm giác hệt như thần binh sắc bén bổ lên thân lão hổ bằng giấy. Sau đó đao quang tiếp tục bay tới, bổ lên thân Lưu trưởng lão, cả người Lưu trưởng lão cứ thế bị chẻ làm hai nửa, đều tăm tắp. - Quỷ Vương Trảm! Đây là sát chiêu thành danh của Quỷ Vương ở U Yến chi địa! Dưới Thần Sơn truyền lên tiếng kinh hô, La Diệp rống nói: - Lão Thường, ngươi lập tức xông vào Địa Hoàng Giới, dù chết cũng phải khiến người nhà tộc nhân Lục Ly bồi táng cùng! Ông! Mặt đất phía dưới Thần Sơn truyền ra từng đạo ba động, tiếp đó trấn áp từ không gian chi lực của Lục Ly bị phá tan.
Chương 2173 Lục Cốc Sơn Nhân
Trong mắt tên trưởng lão còn lại chớp qua một tia tàn nhẫn, cả người hóa thành một đạo thiểm điện phóng vút đến lối vào Địa Hoàng Giới. Lưu trưởng lão mạnh hơn hắn rất nhiều, thế mà vẫn bị Lục Ly đánh chết chỉ bằng một chiêu, hắn ở lại đây chỉ có nước chết, sao không kéo người nhà tộc nhân Lục Ly và toàn bộ người Địa Hoàng Giới chôn cùng? Hắn biết Quỷ Vương, mặc dù không quá rõ ràng về Quỷ Vương Trảm, nhưng Quỷ Vương lại là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, năm đó từng là một trong Cửu Đại Thần Vương ở U Yến chi địa. Nếu là tuyệt kỹ thành danh của Quỷ Vương, như vậy chiến lực Lục Ly đã không cần hoài nghi, đồ sát Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới là điều quá dễ dàng, vừa rồi hắn đều bị thiên địa chi lực trấn áp đến mức hoàn toàn không thể di động. - Tìm chết! Thấy tên trưởng lão kia phi tốc phóng tới lối vào Địa Hoàng Giới, Lục Ly không khỏi phẫn nộ, nếu để cho đối phương xông vào, Địa Hoàng Giới rất có thể sẽ sụp đổ. Đến lúc đó ức ngàn vạn con dân trong giới diện đều sẽ biến thành thịt nát. - Nha Mạo! Lục Ly quát lớn, một tòa Thần Sơn như sấm sét bay đi, tốc độ nhanh hơn cả tên trưởng lão kai. Thần Sơn biến lớn, hóa thành phương viên trăm trượng. Cấp tốc tới gần trưởng lão, sau đó vút ra một đạo đường cong, bất thần nện tới Thường trưởng lão. Phanh! Đến cả La Diệp đều gánh không được va chạm từ Thần Sơn, tên trưởng lão này tự nhiên cũng không gánh được, thoáng chốc liền bị nện bay. Bên này Lục Ly cấp tốc đuổi theo, đợi khoảng cách đủ gần, Đồ Ma chiến đao trong tay hắn trùng trùng phách xuống. Một đao kia đánh xuống, chú định kết cục của tên trưởng lõa, bởi vì lúc đao kia chém xuống, thiên địa chi lực liền bắt đầu trấn áp, tên trưởng lão hoàn toàn không động đậy được, chỉ biết trơ mắt nhìn đao quang gào thét lao tới. - A... Tên trưởng lão phát ra một tiếng kinh hãi sau cùng, lại bởi vì bị áp chế, tiếng rống giận chỉ như tiếng dã thú gầm gào, sau đó, người hắn cũng như Lưu trưởng lão, bị chém thành hai nửa. Cùng lúc! Bên kia Thần Sơn đột nhiên phát ra quang mang chói mắt, bất ngờ bị đẩy lên, sau đó La Diệp hóa thành một đạo lưu quang vút về nơi xa. - Hả? Lục Ly biến sắc, đảo mắt nhìn về bên kia, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc. Không ngờ La Diệp lại có thể nâng dậy Thần Sơn, đào tẩu đi. - Lục Ly, ngươi chờ đó cho ta! Tiếng rống giận của La Diệp vọng lại: - Ngươi chờ đó cho ta, không bao lâu nữa ta sẽ dẫn theo đại quân Thần Linh đi xuống hạ giới, đến lúc đó ta tất giết sạch tất cả con dân của ngươi, hơn vạn Thần Linh cùng lúc hạ giới, để xem ngươi giữ được Địa Hoàng Giới bằng cách nào! - Chủ nhân, xin lỗi, vừa rồi người kia đột nhiên bắn ra một cỗ lực lượng cường đại, nhấc lên Thần Sơn. Ta nhất thời không phát hiện kịp, để hắn trốn mất! Nha Ngao điều khiển Thần Sơn bay tới, truyền âm nói, Lục Ly thật cũng không có ý trách cứ Nha Ngao. Thần Giới Chí Tôn thần thông quảng đại, thủ đoạn ngàn vạn, năm đó Ngọc Kình Thiên chẳng phải cũng từng trốn được ư? Vừa rồi La Diệp kêu Thường trưởng lão xông vào Địa Hoàng Giới rõ ràng chỉ là kế điệu hổ ly sơn, dẫn đi sự chú ý của Lục Ly, hơn nữa hắn khẳng định cũng phải trả ra cái giá cực lớn. Bằng không sau khi trốn được không lý nào lại lập tức đào tẩu, mà hẳn sẽ tìm cơ hội tập sát Lục Ly. Hắn đào tẩu là vì đã thụ thương, không cách nào giết chết Lục Ly, sợ hãi Lục Ly giết ngược, cho nên mới thoát đi. Lục Ly khẽ thở dài, lần này không đánh chết được La Diệp, sau này có lẽ khả năng giết được hắn lại càng khó. Hơn nữa còn sẽ kéo theo hậu hoạn vô cùng, tỷ như trước khi đi La Diệp nói, đợi lần sau hắn sẽ mang theo rất nhiều Thần Linh, dựa vào sức một mình Lục Ly làm sao có thể giữ được Địa Hoàng Giới? Lại nói, đoán chừng lần sau tới, rất có thể La sẽ mang theo đám người Nghê trưởng lão Báo trưởng lão, đến lúc đó mấy tên Thần Giới Chí Tôn cùng lúc ra tay, khả năng hắn có thể trấn áp hết thảy rõ ràng là điều không thể. - Người đâu! Lục Ly trầm hống một tiếng, nơi xa mấy tên trinh sát bay vụt đến, những người này đều là trinh sát Địa Hoàng Giới. Lục Ly sớm đã lệnh bọn hắn tiềm phục ở phụ cận, tùy thời chờ đợi triệu hoán. - Đại Đế! Mấy tên trinh sát khom lưng hành lễ, Lục Ly khoát tay nói: - Lập tức triệu tập lượng lớn trinh sát giám sát Kim Ngục, Băng Ngục, Phong Ngục, có bất kỳ cường giả xa lạ nào hàng lâm hay tình huống dị dạng, lập tức báo cáo! Thực lực trinh sát không đủ, có thể tới Phong Ngục đã là cực hạn. Nếu để trinh sát đi Ám Ngục sợ là không ở được trong đó bao lâu đã chết sạch, trước mắt hắn cũng không có cách ứng đối nào tốt hơn, chỉ có thể trước phái người giám thị. - Hưu! Chính hắn cũng cấp tốc phi hành một vòng trong Kim Ngục, tìm tòi một phen, sau khi xác định La Diệp đã trốn về Thần giới, hắn liền quay về Địa Hoàng Giới, đi đến Thần Thành, lại không truyền tin cho đám chấp pháp trưởng lão Lục Nhân Hoàng, cũng không có đi gặp mấy người Bạch Thu Tuyết, mà một thân một mình đứng trầm tư trong thành bảo ở Thần Thành. Hư Không Trùng không ngừng chia tách, trước mắt hắn còn chưa cách xử lý nào. Lần này mặc dù đánh lui La Diệp, lại mang đến ẩn họa càng lớn. Lông mày hắn nhíu lại thành hình chữ “Xuyên”, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi, cảm giác như đang bị một ngọn núi khổng lồ đè ép, khiến hắn không thở nổi. Hưu! Hắn trầm tư nửa ngày, đi vào thành bảo, trong thành bảo kia có một tòa tế đàn và pho tượng, là tượng của Đấu Thiên Đại Đế. Rất nhiều hắn không biết phải nên xử lý thế nào, nên muốn thương nghị một phen với Đấu Thiên Đại Đế. Có lẽ so ra chiến lực Đấu Thiên Đại Đế kém xa hắn, nhưng Đấu Thiên Đại Đế sống mấy chục vạn năm, trải nghiệm rất nhiều, có được rất nhiều trí tuệ đối nhân xử thế, tham khảo ý kiến của hắn cũng là điều tốt. Rất nhanh, pho tượng phát sáng lên, thần uy tràn ngập ra, tiếp đó tiếng nói của Đấu Thiên Đại Đế vang lên: - Lục Ly, ngươi trở lại Địa Hoàng Giới nhanh vậy à, giờ tình hình thế nào rồi?
Chương 2174 Lục Cốc Sơn Nhân
Lục Ly cung kính khom người nói: - Đúng vậy, Đại Đế ta đã trở về được mấy ngày, hơn nữa trước đấy không lâu vừa đánh lui La Diệp, chém giết hai tên thủ hạ. - Hả? Quá tốt rồi! Đấu Thiên Đại Đế đại hỉ, trong mắt lấp lánh quang mang, cảm khái không thôi: - Lục Ly ngươi quá lợi hại, không ngờ lại thành công quay về Cửu Giới, còn có thể đánh lui Thần Giới Chí Tôn. Ngươi mới bao lớn, thành tựu tương lai không thể lường được, nói không chừng thật có thể đánh tan tứ đại thế lực siêu thần, trở thành chúa tể Thần Giới! - Chúa tể Thần Giới? Vẻ đắng chát trên mặt Lục Ly càng đậm, hắn lắc đầu nói: - Đại Đế, lần này ta không phải muốn báo tin mừng với ngươi, mà là mời ngươi nghĩ cách giúp ta. - Hả? Đấu Thiên Đại Đế nghe ra ngữ khí Lục Ly có điều không đúng, vội vàng dò hỏi: - Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì? Lục Ly trầm mặc một lát, sau đó thở dài nói: - Đại Đế, ta trúng Hư Không Trùng trong thời không loạn lưu! - Cái gì? Đấu Thiên Đại Đế kinh hãi, ngữ khí bỗng chợt trở nên ngưng trọng dị thường: - Ngươi thật trúng Hư Không Trùng? Sao ngươi không cẩn thận vậy được? Côn trùng này chính là một trong những loại độc vật lợi hại nhất, rất nhiều cường giả Thần Giới đều chết trong tay nó. - Giờ nói cái này cũng chẳng nghĩa lý gì! Lục Ly khoát tay nói: - Đại Đế, ngươi biết cách xử lý Hư Không Trùng không? Đám côn trùng này có thể bị giết không? - Không có! Câu trả lời của Đấu Thiên Đại Đế khiến thần sắc Lục Ly càng thêm khó coi, hắn nói: - Trong lịch sử rất nhiều người từng trúng Hư Không Trùng, song tất cả đều đã chết, trước mắt chưa từng có ai công bố nói có thể xử lý Hư Không Trùng. Có lẽ có người xử lý được, nhưng người đời không biết, có lẽ tứ đại thế lực siêu thần cũng có năng lực xử lý, nhưng theo như tình hình đã biết thì không có ai cả. - Có lẽ... Đấu Thiên Đại Đế thoáng ngừng một lát rồi nói: - Nếu ngươi về lại Thần Giới, có thể đi tìm Lục Cốc Sơn Nhân thử xem, nghe nói vị này là Thần Nhân hiểu rõ về độc vật nhất ở Thần Giới, chiến lực cảnh giới người này không mạnh, chỉ là Đại Năng Thần Giới, nhưng độc của hắn lại có thể giết cả Thần Giới Chí Tôn. Trước đây hắn từng dùng độc giết một tên Thần Giới Chí Tôn, nhờ đó uy chấn Thần Giới. Chỉ là không ai biết quan hệ giữa hắn và tứ đại thế lực siêu thần là thế nào, nếu ngươi đi tìm hắn, vạn nhất hắn có quan hệ không sai với Thần Tượng Tông, không chừng sẽ trực tiếp độc chết ngươi. - Lục Cốc Sơn? Cái tên kỳ quái thật! Mắt Lục Ly khẽ sáng lên, trong lòng hạ quyết định, khả năng Đấu Thiên Đại Đế nói không phải là không có. Nếu Lục Cốc Sơn Nhân có quan hệ không sai với Thần Tượng Tông, rất có thể hắn sẽ bị hạ độc chết tươi. Hoặc là Lục Cốc Sơn Nhân len lén báo tin cho Thần Tượng Tông, bên kia phái mấy tên cường giả tới đánh giết hắn. Lục Ly trầm tư một lát, sau đó nói đến chuyện thứ hai: - Đại Đế, chuyện Lục Cốc Sơn Nhân trước gác tạm một bên. La Diệp trốn rồi, trước khi đi hắn đe dọa, lần tới sẽ dẫn người xuống hạ giới, có thể sẽ mang theo người Thần Tượng Tông, hắn muốn đồ sát sạch sẽ Cửu Giới và các giới diện xung quanh. Nếu thật như thế, một mình ta e là không ngăn được, mấy tên Thần Giới Chí Tôn đi xuống, ta cũng bó tay hết cách. - Hả? Đấu Thiên Đại Đế cũng trầm mặc, nếu Thần Tượng Tông không cần thể diện, vậy rất có thể sẽ phái xuống mấy tên Thần Giới Chí Tôn, mang theo lượng lớn quân sĩ đi xuống hạ giới, lúc đó tất cả giới diện hạ giới đều sẽ nguy hiểm. Đối với Thần Linh mà nói, hủy diệt mấy giới diện nhân gian chỉ là chuyện nhỏ như muỗi. Năng lực sinh sôi của phàm nhân vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần qua mấy vạn năm giới diện sẽ lần nữa sinh ra ức vạn Nhân tộc, bởi vậy đối với Thần Linh mà nói, diệt thế căn bản không tính chuyện gì, chỉ như đồ sát tộc quần dã thú mà thôi. - Ngươi nhất định phải về lại Thần Giới! Lát sau, Đấu Thiên Đại Đế quyết đoán nói: - Ngươi phải nhanh chút về lại Thần Giới, men theo Lôi Ngục đi lên, ở kia ngươi bố trí một cấm chế cường đại, phá hỏng con đường phi thăng. Chỉ cần hạ giới không cách nào phi thăng, Thần giới liền mất đi cầu nối với hạ giới, bọn hắn sẽ không cách nào truyền tống xuống hạ giới nữa. - Vậy cũng được? Lục Ly không khỏi có chút kinh ngạc, bố trí cấm chế rất đơn giản, hắn có thể nhẹ nhàng bố trí một cái đại trận phong ấn lối vào Lôi Ngục ở Thông Thiên Sơn. Chỉ là như vậy một khi phong ấn không được mở, cường giả Cửu Giới liền vĩnh viễn không cách nào phi thăng. - Được rồi! Lục Ly trầm tư thoáng chốc, cuối cùng hạ định quyết tâm, thầm nghĩ: - Ta mau chóng đi về Thần Giới, tạm thời phong ấn thông đạo phi thăng, đợi sau này có đủ năng lực, đứng vững chân ở Thần Giới lại mở ra phong ấn cũng không muộn. - - Hừ hừ! Trên thân Lục Ly từ từ tràn ra sát khí, lạnh giọng nói: - Lần này La Diệp đi xuống hạ giới chắc là do Thần Tượng Tông đứng sau thúc đẩy, chờ ta đi về Thần Giới, ta nhất định phải khiến Thần Tượng Tông trả giá đắt. Đồng thời công bố việc này, để Thần Tượng Tông thành đối tượng cho thiên hạ công kích, mặt mũi mất hết! Sau khi thương nghị cùng Đấu Thiên Đại Đế, Lục Ly khởi hành lên đường, tiến vào trong bí cảnh. Đám người chấp pháp trưởng lão Lục Nhân Hoàng Bạch Thu Tuyết Khương Khinh Linh Bạch Hạ Sương ẩn thân trong một bí cảnh tương đối kín đáo, bí cảnh này chỉ người Lục gia biết được, Lục gia xem nơi này như là tổ giới. Tìm đến lối vào bí cảnh, Lục Ly không sợ mình tiến vào bí cảnh sẽ khiến nơi đây sụp đổ. Bởi vì bí cảnh và Địa Hoàng Giới thực ra là cùng một thể, hắn có thể đi vào Địa Hoàng Giới, khẳng định liền có thể tiến vào bí cảnh. Lối vào bí cảnh này được Kha Mang dùng cấm chế phong ấn lại, đối với Lục Ly mà nói, cấm chế của Kha Mang chỉ như trò đùa trẻ nít, đừng nói Huyết Linh Nhi, chính hắn cũng có thể nhẹ nhàng phá được. Ông! Lục Ly không phá trận, mà để Huyết Linh Nhi thăm dò vào trong phong ấn, không chỉ nhằm phá trận, mà còn để Huyết Linh Nhi tăng cường thêm cho phong ấn.
Chương 2175 Gặp nhau
Sau một nén hương, Huyết Linh Nhi thu hồi xúc tu, phong ấn sáng lên, Lục Ly nhấc chân đi vào, thân thể chợt lóe rồi tiến vào bên trong. Một đạo bạch quang hiện lên, Lục Ly hiện ra trong một sơn cốc, sơn cốc này nồng vụ cuộn trào, hình như có tận bảy tám lối ra? - Ha ha! Lục Ly khẽ cười, lối vào này rõ ràng có huyễn trận, hắn cũng lười phá, mắt nhìn xuyên qua huyễn trận, thấy được Kha Mang ngồi xếp bằng bên trong liền nói vọng vào: - Kha Mang, giả trừ huyễn trận đi, không ta lại phải hủy đi huyễn trận này của ngươi. Ông! Rất nhanh sương trắng tan biến, Kha Mang bay vụt đến, khuỵu gối kêu nói: - Tham kiến Đại Đế! - Kha Mang, xem ra mấy năm nay trình độ ngươi tiến bộ không nhỏ, huyễn trận này đã có một tia vận vị của thần cấm! Lục Ly khẽ gật đầu, ngữ khí tán thưởng nói. Sau đó giới chỉ sáng lên, lấy ra mấy chục quyển thư tịch cấm chế đưa cho Kha Mang: - Kha Mang, đây là thư tịch cấm chế ở Thần Giới, ngươi lĩnh hội cho tốt, sau này sẽ có trợ giúp rất lớn! Lục Ly không đưa thư tịch cấm chế quá cao cấp, lấy năng lực Kha Mang hiện tại cũng không cách nào lĩnh hội được. Cảnh giới và linh hồn Kha Mang quá thấp, chưa thể hiểu được thần cấm cao thâm, bởi thế Lục Ly chỉ có thể giúp hắn như vậy thôi. - Đa tạ Đại Đế! Kha Mang thần sắc đại hỉ, hắn thích nhất pháp trận cấm chế. Lục Ly khẽ gật đầu hỏi thăm vài câu, sau đó tung mình bay vọt lên, thần niệm tuỳ ý quét qua, thoáng chốc liền thăm dò rõ ràng tình hình trong này. Bí cảnh không lớn, trong bí cảnh có ba tòa thành bảo, cách nhau không quá xa, đám người Lục Nhân Hoàng đang ở trong tòa thành bảo chính giữa. Rất nhanh, thần niệm Lục Ly đã phát hiện ba nữ tử, ba nữ tử này đều ở trong một tòa trang viên phía sau hậu viện. Một người mặc áo đỏ, ngồi uống trà, thần thái yêu mị, nét mặt bình tĩnh. Một người mặc váy trắng ngồi xếp bằng an tĩnh tu luyện ở bên, người còn lại mặc váy nữ màu xanh thì đang không ngừng đi tới đi lui, trên mặt hiện đầy vẻ vẻ lo lắng, hai hàng lông mày nhăn lại thành hình chữ “Xuyên”. Ba người đều là mỹ nữ tuyệt đỉnh, tuế nguyệt cũng không lưu lại nửa điểm vết tích trên thân các nàng, ai nấy đều như thiếu nữ mỹ lệ rung động lòng người. Nhất là đôi nữ tử song sinh váy trắng và váy xanh, ngoại hình giống nhau như đúc, khí chất lại hoàn toàn tương phản, đứng chung một chỗ khiến người bất giác cảm thấy trước mắt sáng ngời. - Khinh Linh, Thu Tuyết, Hạ Sương! Tròng mắt Lục Ly có chút ẩm ướt, thần niệm ba động mãnh liệt, Bạch Thu Tuyết cảm giác đặc biệt nhạy cảm, đột nhiên mở mắt ra. Tay Khương Khinh Linh đang bưng chén trà cũng khẽ run lên, ngay cả Bạch Hạ Sương đều nhận ra có gì đó không đúng, ánh mắt mê mang ngẩng đầu nhìn lên không trung. Hưu! Lục Ly tăng nhanh tốc độ, bay vọt tới, cứ thế đột ngột xuất hiện ở trong sân. Bạch Hạ Sương nhìn thấy Lục Ly, còn tưởng rằng nhìn lầm, dụi dụi mắt sau đó rụt rè tiến lại, đưa tay chộp lấy tay Lục Ly, như thể hoài nghi phải chăng mình gặp ảo giác. Khương Khinh Linh nghiêng chén trà trong tay, nước trà chảy xuống, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, tròng mắt bất giác đỏ lên. Bạch Thu Tuyết cười tươi như hoa, đứng bật dậy, nhẹ giọng nói: - Phu quân, mừng đi về nhà! Mắt Lục Ly thoáng ẩm ướt, song vẫn cố nén, đưa tay kéo lấy Bạch Hạ Sương, tay còn lại vẫy vẫy về phía Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết. Hưu! Tức thì, Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết rốt cuộc không để ý tới dè dặt nữa, chạy vội tới, gắt gao ôm chặt Lục Ly. Bên kia Bạch Hạ Sương sớm đã khóc nức nở, nhiều năm đi qua vậy rồi, tính cách Bạch Hạ Sương lại vẫn chưa hề đổi khác, vẫn như một thiếu nữ ngây thơ lãng mạn, thích khóc thích náo. Bốn người ôm nhau, ai cũng nghẹn ngào không nói được nên lời, Bạch Thu Tuyết và Khương Khinh Linh còn có thể áp chế tình cảm trong lòng, Bạch Hạ Sương lại khóc đến mơ hồ, nước mắt ướt đẫm lồng ngực Lục Ly. Mấy người Lục Nhân Hoàng Lục Chính Dương phát giác được Lục Ly trở về, chỉ là đều không tới hỏi dò quấy rầy, Lục Ly có thể trở về liền đồng nghĩa, không đánh chết thì chí ít cũng đánh lui La Diệp. Phu thê mấy người lâu vậy mới được đoàn tụ, không ai nỡ đến làm phiền. - Được rồi, Sương nhi, khóc nữa là không đẹp đâu, chúng ta vào trước rồi nói! Sau tận ba nén hương, Lục Ly mới không thể không lên tiếng ngăn Bạch Hạ Sương đừng khóc, cũng không phải hắn thật muốn ngăn cản, mà là hắn cảm giác được Hư Không Trùng trong người lại sắp động. Bởi thế hắn nhất định phải nghĩ cách tách ra, không để cho mấy người Bạch Thu Tuyết phát hiện dị thường. - Ừm! Bạch Hạ Sương ngẩng đầu xoa xoa nước mắt, Lục Ly nghĩ nghĩ rồi khua tay nói: - Các ngươi về phòng chờ ta, ta trước đi bái kiến Thái gia gia cái đã. Ba nàng nghe xong liền về lại trong phòng, nét mặt mỹ miều thoáng chợt ửng đỏ, đã bao năm ba khoảnh ruộng tốt này chưa được cày cấy, ai không biết còn tưởng đất hoang. Lục Ly đột nhiên nhắc đến chuyện này, khiến ba người đều không khỏi cảm thấy quẫn bách và ngượng ngùng. Lục Ly phất phất tay, quay người đi ra ngoài viện, ba nàng không thấy có gì khác thường, đều đỏ mặt quay về phòng. Mới đầu bước chân Lục Ly còn rất vững vàng, nhưng vừa đi được mấy bước liền bắt đầu run lên nhè nhẹ. Hắn cấp tốc nuốt xuống hai viên đan dược trị thương, tiếp tục rảo bước về phía trước, cực lực áp chế thân thể run rẩy, đáng tiếc mồ hôi trên trán lại nhỏ giọt không ngừng. - Ách Lúc Lục Ly đi ra sân viện hướng tới bên này, thần niệm Lục Nhân Hoàng và chấp pháp trưởng lão Lục Chính Dương đều quét tới, lập tức phát hiện vấn đề. - Thái gia gia, gia gia, phụ thân, các ngươi đừng động! Lục Ly nhận ra ba người định xông tới, vội vàng truyền âm ngăn bọn họ lại, nếu bọn họ tới đây, ba người Khương Khinh Linh sẽ nhìn ra vấn đề ngay. Chấp pháp trưởng lão dừng lại, Lục Ly đầu đầy mồ hôi từng bước đi tới, lúc tiến vào đại điện bên này, toàn thân Lục Ly ướt đẫm mồ hôi. Hắn ngồi bệt trên ghế, nhắm mắt lại vô lực chỉ vào vách tường. Lục Nhân Hoàng hiểu ý, vội vàng mở ra cấm chế, lúc này mới quan tâm dò hỏi: - Lục Ly, ngươi bị thương?
Hắn không mang theo một ai, tất cả mọi người đều đi bí cảnh, hiện tại trong Địa Hoàng Giới đã không còn người tứ đại gia tộc nào cả. Tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ tiêu tốn nửa ngày liền đi ra, sau đó tiến vào trạng thái ẩn thân, chậm rãi tiềm hành tới vị trí La Diệp. Mặc dù hắn tự tin có bảy thành nắm chắc trấn áp được La Diệp, nhưng mọi thứ đều luôn có ngoại lệ, hơn nữa Thần Giới Chí Tôn nắm trong tay rất nhiều thủ đoạn, nhất thời không cẩn thận, kẻ chết sẽ là hắn. Sau nửa ngày, hắn đã tới phụ cận lối vào, lấy ra ba tòa Thần Sơn, để chúng phi hành quanh người, trong tay cầm Đồ Ma chiến đao, ngoài thân hiện ra Kinh Lôi Giáp. Võ trang đầy đủ xong xuôi, Lục Ly chậm rãi áp sát tới bên kia. Ông! Vừa đến cách La Diệp chừng ba trăm dặm, một đạo thần niệm yên ắng quét tới, nếu không khỏi Lục Ly đặc biệt mẫn cảm với không gian, khẳng định không cách nào cảm giác ra được. - Thần niệm La Diệp?! Trong lòng Lục Ly khẽ động, ngoài mặt lại không có bất kỳ biến hóa nào, giả bộ như không cảm giác được thần niệm kia, cứ thế tiếp tục tiềm hành về phía trước. Đạo thần niệm cường đại kia một mực tập trung lên người Lục Ly, hệt như một cơn gió nhẹ, người bình thường căn bản không phát hiện được. Bên kia La Diệp mở mắt ra, khóe miệng hiện lên ý cười, nói: - Lục Ly tới rồi, các ngươi giả bộ như không phát hiện, tuyệt đối đừng phóng thích thần niệm. Tùy thời chuẩn bị ra tay. Đợi lát nữa, lúc hắn áp sát cách chúng ta ba mươi dặm, các ngươi lập tức động thủ, ta cũng sẽ tùy thời xuất động, tranh thủ một hơi chém giết hắn. - Được! Khóe miệng Lưu trưởng lão và tên trưởng lão còn lại lộ ra ý cười tàn độc, rất nhiều hậu nhân bọn hắn cũng bị Lục Ly giết chết, thù hận giữa hai bên đã đến mức không cách nào hóa giải. Nghe nói Lục Ly rất có thủ đoạn, từng dễ dàng diệt sát Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. Nhưng có La Diệp ở đây, hai người lại đều rất rõ ràng chiến lực La Diệp, chỉ cần La Diệp đánh lén thành công, Lục Ly tất chết không nghi ngờ. - Một trăm dặm! - Tám mươi dặm! - Năm mươi dặm! La Diệp nhẹ giọng thông cáo khoảng cách với Lục Ly, hắn thấy Lục Ly một mực không có bất kỳ cảm giác gì, chỉ đang một mực lặng lẽ tiềm hành tới, bởi thế ý cười nơi khóe miệng hắn càng thêm nồng nặc. Thực ra lúc Lục Ly áp sát năm mươi dặm, hắn đã có niềm tin tuyệt đối đánh giết được Lục Ly, hắn hoàn toàn không nghĩ qua khả năng Lục Ly sẽ giết được mình. Thần Giới Chí Tôn là một đạo lạch trời, bởi vì Thần Giới Chí Tôn cần phải vượt qua thiên kiếp, nhục thân và linh hồn đều được đến thuế biến, hắn biết Lôi Thần Nộ, cũng biết thứ kia không giết được mình. Đối với Thần Giới Chí Tôn mà nói, Đại Năng Thần Giới và Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới đều chỉ là sâu kiến, thực sự có sự chênh lệch về chết. Hắn muốn giết chết hai người bọn Lưu trưởng lão là chuyện dễ như trở bàn tay. Bởi thế với chút chiến lực của Lục Ly, hắn trực tiếp bỏ qua, trong lòng đã nhận định Lục Ly là một xác chết. - Ba mươi dặm! Lục Ly không ngừng tới gần, hành tẩu không phát ra bất kỳ tiếng gió nào, La Diệp cũng cảm ứng được Lục Ly không phóng ra thần niệm, thần tình không có gì ba động, điều này chứng tỏ Lục Ly muốn áp sát lại gần, sau đó trực tiếp sử dụng Lôi Thần Nộ đánh lén. - Ha ha! Khi chỉ còn cách ba mươi dặm, La Diệp phát hiện Lục Ly lấy ra Lôi Thần Nộ, thần tình cũng trở nên ngưng trọng. Khóe miệng hắn bất giác hiện lên thần thái trêu đùa, truyền âm dặn dò: - Lục Ly lấy ra Lôi Thần Nộ, lát nữa các ngươi cẩn thận chút, đừng thật tấn công, cứ đánh nghi binh, hấp dẫn Lục Ly chú ý là được rồi, để ta ra tay lấy mạng hắn. - Được! Hai tên trưởng lão càng thêm yên tâm, năng lực đánh lén của La Diệp rất biến thái, Hắc Ám Thần Điện đi theo lộ tuyến âm ám cay độc, thủ đoạn truyền thừa toàn là sát chiêu đánh lén. La Diệp đích thân ra tay, đừng nói Lục Ly, dù có là Thần Giới Chí Tôn bình thường cũng không đỡ được. - Hai mươi dặm, hả? Sau khi Lục Ly tới gần hai mươi dặm, La Diệp đột nhiên phát hiện Lục Ly ngừng lại, hơn nữa khoanh chân ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, ba tòa núi nhỏ quay chung quanh Lục Ly phóng lên trời, đồng thời Lục Ly lấy ra một ít trận thạch, hình như đang chuẩn bị bày trận. - Bày trận, ha ha ha! Trong lòng La Diệp không khỏi mừng thầm, Lục Ly còn định dùng đại trận lừa giết bọn hắn? Đúng là quá ngây thơ. Chiến cơ tốt như vậy, La Diệp há có thể bỏ lỡ? Hắn đánh mắt ra hiệu cho hai tên trưởng lão, trầm giọng nói: - Động thủ, giết chết Lục Ly! Hưu! Hai tên Siêu Cấp Đại Năng đồng thời xuất động, chia ra một trái một phải vút tới Lục Ly. Hai người đồng loạt lấy ra binh khí, nháy mắt liền đã áp sát hai bên Lục Ly, chuẩn bị phát động công kích. - A... Lục Ly chính đang bày trận tựa hồ cảm ứng được dị biến, đột nhiên ngẩng đầu nhìn quanh, Lôi Thần Nộ trong tay sáng lên, một tay như muốn ném mạnh Lôi Thần Nộ tấn công hai người. Đồng thời thân hình cấp tốc lui lại, tránh thoát công kích đang đánh tới. Động tác Lục Ly lui ra sau có vẻ vụng về và hoảng loạn, rõ ràng là bị “dọa sợ”, hai tên trưởng lão phóng thích ra hai đạo lưu quang công kích, thấy nét mặt Lục Ly như vậy, khóe miệng hai người bất giác chớp qua ý cười tàn nhẫn. Bởi vì... Nơi xa, La Diệp đã hóa thành một đạo âm ảnh cấp tốc áp sát Lục Ly. Trong tay La Diệp xuất hiện một chiếc móc câu màu, đây là La Sát Câu nổi danh, không biết đã nhuốm máu tươi bao nhiêu cường giả. Ở trong mắt hai tên cường giả, chỉ cần La Diệp tới gần, hắn sẽ vô tình câu đi Lục Ly, dù Lục Ly có thần giáp siêu phẩm cũng không đỡ nổi. Bởi vì La Diệp có một loại thần thông kỳ dị, có thể trực tiếp chấn động Khí Linh và pháp trận trong thần giáp, khiến thần giáp tạm thời mất đi hiệu lực. - Lục Ly, chết đi... La Diệp như một đạo cực quang phi tốc tiến lại sau lưng Lục Ly, hắn đi ra từ trong bóng tối, như một sứ giả Địa Ngục. Trước đó không có bất kỳ không gian ba động hay tiếng gió nào, cứ thế vô thanh vô tức xuất hiện cách trăm trượng sau lưng Lục Ly.
Chương 2172 Nhất đao xuất, thiên hạ kinh
- Ha ha! Lục Ly đột nhiên quay người, nhìn về phía móc câu đang không ngừng phóng đại trong tầm mắt, nhếch môi cười nói: - La Diệp, ta chờ ngươi lâu rồi! Hưu! Lại một tòa núi nhỏ quay chung quanh Lục Ly bay đi, bởi vì cự ly quá gần, La Diệp căn bản không kịp phản ứng, Thần Sơn thoáng chốc liền đụng trúng lên người La Diệp. Ầm! Một đạo lực lượng cực mạnh trực tiếp đụng bay La Diệp, móc câu trong tay La Diệp còn chưa móc tới thì đã bị hất văng. Trong mắt La Diệp hiện đầy vẻ không dám tin tưởng, bởi vì vừa rồi hắn dùng móc câu trùng trùng bổ tới Thần Sơn, không ngờ kết quả lại thành thế này. - Không hay! La Diệp còn chưa hồi thần từ trong kinh hãi, trên không trung sắc trời đột nhiên tối sầm. Một tòa Thần Sơn lớn đến trăm dặm đang lấy tốc độ khủng khiếp trấn áp xuống, vừa rồi hắn còn đang thất kinh, bởi thế khi kịp phản ứng thì đã quá muộn. Bên kia Lục Ly lại nhanh hơn một nhịp, thân hình cấp tốc giật lùi ra sau trăm dặm, toà Thần Sơn kia ầm vang trấn áp tới, đè ép La Diệp xuống đất. - Ách? Lưu trưởng lão và tên trưởng lão còn lại không khỏi kinh ngạc, nhất là khi hai người thấy được La Diệp bị trấn áp dưới Thần Sơn, hoàn toàn không thể động đậy. - Điện chủ! Lưu trưởng lão kinh hô một tiếng, thân hình ngưng lại giữa trời, quên cả di động lẫn công kích. Hắn thăm dò được La Diệp đang bị đè ép như con chó chết, hoàn toàn không cách nào di động, lập tức đứng ngây ra đó. Đó là Thần Giới Chí Tôn a! La Diệp xếp hạng tám mươi ba trên Thần Bảng, Thần Giới lại có bao nhiêu võ giả? Có thể xếp hạng tám mươi ba trong toàn Thần Giới, đủ thấy La Diệp là cường giả đỉnh cấp nhất ở Thần Giới rồi. Thần Giới Chí Tôn cường đại thế nào, bọn hắn vô cùng rõ ràng, so với Đại Năng Thần Giới, Siêu Cấp Đại Năng, đó là tồn tại vô địch. Nhưng bây giờ, một tên Lục Ly cỏn con lại trấn áp được La Diệp, khiến La Diệp không thể di động. Ngươi nói xem, bọn hắn làm sao tin được vào mắt mình, làm sao chấp nhận được sự thật trước mắt. - Tốt! Bên kia, Lục Ly thăm dò một phen, sau đó không khỏi khẽ thở phào. Thần Giới Chí Tôn quá nguy hiểm, vừa rồi tinh thần hắn căng cứng đến cực hạn, bố cục lâu vậy cuối cùng cũng thành công. Hắn mạo hiểm áp sát La Diệp gần như thế, chỉ cần đi sai một bước, rất có thể sẽ đạp xuống vực sâu vạn trượng. Cũng may hắn làm rất thành công, khiến La Diệp và hai tên trưởng lão phạm phải sai lầm khinh địch, nhờ đó mới tạo ra cơ hội cực tốt, một hơi trấn áp La Diệp. Thần Sơn có thể trấn áp Thần Giới Chí Tôn, điểm này đã được nghiệm chứng qua. Nhưng tốc độ Thần Giới Chí Tôn quá nhanh, nếu không thể vừa ra tay liền trấn áp, để cho La Diệp trốn mất, tiếp sau sẽ rất phiền toái. Khả năng không còn cơ hội trấn áp được nữa, hoặc là La Diệp đào tẩu, hoặc là La Diệp tìm kiếm cơ hội giết ngược lại hắn. Giờ thì La Diệp đã bị trấn áp, riêng hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới còn lại, Lục Ly căn bản không thèm để tâm, đối với hắn mà nói, chỉ cần lật tay liền có thể nhẹ nhàng chém giết hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới kia. Hưu! Hai tên Siêu Cấp Đại Năng phản ứng rất nhanh, như lợi kiếm phóng tới, bọn hắn biết nhất định phải lập tức đánh giết Lục Ly, hoặc là cứu ra La Diệp, bằng không cục diện sẽ hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của Lục Ly, không còn cách nào để vãn hồi. - Ha ha! Lục Ly cười lạnh, cánh tay vung lên, thiên địa chi lực vô hình trấn áp xuống. Tên trưởng lão còn lại lập tức không thể động, Lưu trưởng lão thì miễn cưỡng có thể động, nhưng tốc độ đã chậm như ốc sên. - A, chết! Trong mắt Lưu trưởng lão hiện đầy kinh hãi, hắn quơ tay lên, chiến đao bất thần bổ tới trước mặt, chiến đao kia đột ngột hóa thành hư ảnh cự thú, phát ra một tiếng gầm gừ kinh thiên, gào thét lao tới Lục Ly. - Chiến lực không sai! Lục Ly khẽ gật đầu, lại không rút lui, thậm chí không dùng Thần Sơn ngăn trở, Đồ Ma chiến đao trong tay cũng bổ tới trước mặt. Nhất đao xuất, thiên hạ kinh! Đao mang gào thét lao đi, dẫn dắt không gian chi lực quanh bốn phương tám hướng, uy thế kinh thiên, phong vân đều biến sắc. Một cỗ uy áp khủng bố cuốn theo thế dời núi lấp biển đè xuống Lưu trưởng lão, khiến sâu trong linh hồn Lưu trưởng lão tuôn lên cảm giác nguy cơ trí mạng. Xoẹt! Đao mang đột nhiên ngừng lại, một đao vốn mang theo uy thế thạch phá thiên kinh chợt bất ngờ lộn vòng, khiến người nhìn vào cảm thấy rất khó chịu. Ánh mắt Lưu trưởng lão khẽ sáng lên, đao mang chuyển hướng chẳng phải đồng nghĩa với nguy cơ được giải trừ? Đao mang không bổ về phía hắn, hắn liền sẽ an toàn? - Không đúng! Khắc sau, Lưu trưởng lão hồi thần lại, mặc dù đao mang chuyển hướng, nhưng cảm giác nguy cơ trí mạng trong linh hồn hắn vẫn hiển hiện, thậm chí càng thêm rõ rệt. Rất nhanh, hắn híp mắt lại, bởi vì đao mang kia lần nữa đổi hướng bổ về phía hắn, hơn nữa uy thế còn đề thăng mấy lần, cường độ thiên địa chi lực trấn áp cũng đề thăng mấy lần, uy thế đó khiến Lưu trưởng lão cảm thấy như là một kích cường đại do Thần Giới Chí Tôn phát ra. - Làm sao có thể? Trong mắt tên trưởng lão còn lại hiện đầy vẻ không dám tin tưởng, đòn tấn công của một người làm sao có thể đột nhiê nửa đường lộn vòng, còn là lộn vòng hai lần. Càng khiến người không nghĩ tới chính là, mỗi lần lộn vòng, uy thế sẽ tăng thêm mấy lần, nhìn lộn vòng tiêu tốn rất nhiều thời gian, nhưng thật ra chỉ trong nháy mắt liền đã hoàn thành. Oanh! Dị thú do thần binh Lưu trưởng lão biến thành bị trực tiếp chém nát, cảm giác hệt như thần binh sắc bén bổ lên thân lão hổ bằng giấy. Sau đó đao quang tiếp tục bay tới, bổ lên thân Lưu trưởng lão, cả người Lưu trưởng lão cứ thế bị chẻ làm hai nửa, đều tăm tắp. - Quỷ Vương Trảm! Đây là sát chiêu thành danh của Quỷ Vương ở U Yến chi địa! Dưới Thần Sơn truyền lên tiếng kinh hô, La Diệp rống nói: - Lão Thường, ngươi lập tức xông vào Địa Hoàng Giới, dù chết cũng phải khiến người nhà tộc nhân Lục Ly bồi táng cùng! Ông! Mặt đất phía dưới Thần Sơn truyền ra từng đạo ba động, tiếp đó trấn áp từ không gian chi lực của Lục Ly bị phá tan.
Chương 2173 Lục Cốc Sơn Nhân
Trong mắt tên trưởng lão còn lại chớp qua một tia tàn nhẫn, cả người hóa thành một đạo thiểm điện phóng vút đến lối vào Địa Hoàng Giới. Lưu trưởng lão mạnh hơn hắn rất nhiều, thế mà vẫn bị Lục Ly đánh chết chỉ bằng một chiêu, hắn ở lại đây chỉ có nước chết, sao không kéo người nhà tộc nhân Lục Ly và toàn bộ người Địa Hoàng Giới chôn cùng? Hắn biết Quỷ Vương, mặc dù không quá rõ ràng về Quỷ Vương Trảm, nhưng Quỷ Vương lại là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, năm đó từng là một trong Cửu Đại Thần Vương ở U Yến chi địa. Nếu là tuyệt kỹ thành danh của Quỷ Vương, như vậy chiến lực Lục Ly đã không cần hoài nghi, đồ sát Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới là điều quá dễ dàng, vừa rồi hắn đều bị thiên địa chi lực trấn áp đến mức hoàn toàn không thể di động. - Tìm chết! Thấy tên trưởng lão kia phi tốc phóng tới lối vào Địa Hoàng Giới, Lục Ly không khỏi phẫn nộ, nếu để cho đối phương xông vào, Địa Hoàng Giới rất có thể sẽ sụp đổ. Đến lúc đó ức ngàn vạn con dân trong giới diện đều sẽ biến thành thịt nát. - Nha Mạo! Lục Ly quát lớn, một tòa Thần Sơn như sấm sét bay đi, tốc độ nhanh hơn cả tên trưởng lão kai. Thần Sơn biến lớn, hóa thành phương viên trăm trượng. Cấp tốc tới gần trưởng lão, sau đó vút ra một đạo đường cong, bất thần nện tới Thường trưởng lão. Phanh! Đến cả La Diệp đều gánh không được va chạm từ Thần Sơn, tên trưởng lão này tự nhiên cũng không gánh được, thoáng chốc liền bị nện bay. Bên này Lục Ly cấp tốc đuổi theo, đợi khoảng cách đủ gần, Đồ Ma chiến đao trong tay hắn trùng trùng phách xuống. Một đao kia đánh xuống, chú định kết cục của tên trưởng lõa, bởi vì lúc đao kia chém xuống, thiên địa chi lực liền bắt đầu trấn áp, tên trưởng lão hoàn toàn không động đậy được, chỉ biết trơ mắt nhìn đao quang gào thét lao tới. - A... Tên trưởng lão phát ra một tiếng kinh hãi sau cùng, lại bởi vì bị áp chế, tiếng rống giận chỉ như tiếng dã thú gầm gào, sau đó, người hắn cũng như Lưu trưởng lão, bị chém thành hai nửa. Cùng lúc! Bên kia Thần Sơn đột nhiên phát ra quang mang chói mắt, bất ngờ bị đẩy lên, sau đó La Diệp hóa thành một đạo lưu quang vút về nơi xa. - Hả? Lục Ly biến sắc, đảo mắt nhìn về bên kia, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc. Không ngờ La Diệp lại có thể nâng dậy Thần Sơn, đào tẩu đi. - Lục Ly, ngươi chờ đó cho ta! Tiếng rống giận của La Diệp vọng lại: - Ngươi chờ đó cho ta, không bao lâu nữa ta sẽ dẫn theo đại quân Thần Linh đi xuống hạ giới, đến lúc đó ta tất giết sạch tất cả con dân của ngươi, hơn vạn Thần Linh cùng lúc hạ giới, để xem ngươi giữ được Địa Hoàng Giới bằng cách nào! - Chủ nhân, xin lỗi, vừa rồi người kia đột nhiên bắn ra một cỗ lực lượng cường đại, nhấc lên Thần Sơn. Ta nhất thời không phát hiện kịp, để hắn trốn mất! Nha Ngao điều khiển Thần Sơn bay tới, truyền âm nói, Lục Ly thật cũng không có ý trách cứ Nha Ngao. Thần Giới Chí Tôn thần thông quảng đại, thủ đoạn ngàn vạn, năm đó Ngọc Kình Thiên chẳng phải cũng từng trốn được ư? Vừa rồi La Diệp kêu Thường trưởng lão xông vào Địa Hoàng Giới rõ ràng chỉ là kế điệu hổ ly sơn, dẫn đi sự chú ý của Lục Ly, hơn nữa hắn khẳng định cũng phải trả ra cái giá cực lớn. Bằng không sau khi trốn được không lý nào lại lập tức đào tẩu, mà hẳn sẽ tìm cơ hội tập sát Lục Ly. Hắn đào tẩu là vì đã thụ thương, không cách nào giết chết Lục Ly, sợ hãi Lục Ly giết ngược, cho nên mới thoát đi. Lục Ly khẽ thở dài, lần này không đánh chết được La Diệp, sau này có lẽ khả năng giết được hắn lại càng khó. Hơn nữa còn sẽ kéo theo hậu hoạn vô cùng, tỷ như trước khi đi La Diệp nói, đợi lần sau hắn sẽ mang theo rất nhiều Thần Linh, dựa vào sức một mình Lục Ly làm sao có thể giữ được Địa Hoàng Giới? Lại nói, đoán chừng lần sau tới, rất có thể La sẽ mang theo đám người Nghê trưởng lão Báo trưởng lão, đến lúc đó mấy tên Thần Giới Chí Tôn cùng lúc ra tay, khả năng hắn có thể trấn áp hết thảy rõ ràng là điều không thể. - Người đâu! Lục Ly trầm hống một tiếng, nơi xa mấy tên trinh sát bay vụt đến, những người này đều là trinh sát Địa Hoàng Giới. Lục Ly sớm đã lệnh bọn hắn tiềm phục ở phụ cận, tùy thời chờ đợi triệu hoán. - Đại Đế! Mấy tên trinh sát khom lưng hành lễ, Lục Ly khoát tay nói: - Lập tức triệu tập lượng lớn trinh sát giám sát Kim Ngục, Băng Ngục, Phong Ngục, có bất kỳ cường giả xa lạ nào hàng lâm hay tình huống dị dạng, lập tức báo cáo! Thực lực trinh sát không đủ, có thể tới Phong Ngục đã là cực hạn. Nếu để trinh sát đi Ám Ngục sợ là không ở được trong đó bao lâu đã chết sạch, trước mắt hắn cũng không có cách ứng đối nào tốt hơn, chỉ có thể trước phái người giám thị. - Hưu! Chính hắn cũng cấp tốc phi hành một vòng trong Kim Ngục, tìm tòi một phen, sau khi xác định La Diệp đã trốn về Thần giới, hắn liền quay về Địa Hoàng Giới, đi đến Thần Thành, lại không truyền tin cho đám chấp pháp trưởng lão Lục Nhân Hoàng, cũng không có đi gặp mấy người Bạch Thu Tuyết, mà một thân một mình đứng trầm tư trong thành bảo ở Thần Thành. Hư Không Trùng không ngừng chia tách, trước mắt hắn còn chưa cách xử lý nào. Lần này mặc dù đánh lui La Diệp, lại mang đến ẩn họa càng lớn. Lông mày hắn nhíu lại thành hình chữ “Xuyên”, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi, cảm giác như đang bị một ngọn núi khổng lồ đè ép, khiến hắn không thở nổi. Hưu! Hắn trầm tư nửa ngày, đi vào thành bảo, trong thành bảo kia có một tòa tế đàn và pho tượng, là tượng của Đấu Thiên Đại Đế. Rất nhiều hắn không biết phải nên xử lý thế nào, nên muốn thương nghị một phen với Đấu Thiên Đại Đế. Có lẽ so ra chiến lực Đấu Thiên Đại Đế kém xa hắn, nhưng Đấu Thiên Đại Đế sống mấy chục vạn năm, trải nghiệm rất nhiều, có được rất nhiều trí tuệ đối nhân xử thế, tham khảo ý kiến của hắn cũng là điều tốt. Rất nhanh, pho tượng phát sáng lên, thần uy tràn ngập ra, tiếp đó tiếng nói của Đấu Thiên Đại Đế vang lên: - Lục Ly, ngươi trở lại Địa Hoàng Giới nhanh vậy à, giờ tình hình thế nào rồi?
Chương 2174 Lục Cốc Sơn Nhân
Lục Ly cung kính khom người nói: - Đúng vậy, Đại Đế ta đã trở về được mấy ngày, hơn nữa trước đấy không lâu vừa đánh lui La Diệp, chém giết hai tên thủ hạ. - Hả? Quá tốt rồi! Đấu Thiên Đại Đế đại hỉ, trong mắt lấp lánh quang mang, cảm khái không thôi: - Lục Ly ngươi quá lợi hại, không ngờ lại thành công quay về Cửu Giới, còn có thể đánh lui Thần Giới Chí Tôn. Ngươi mới bao lớn, thành tựu tương lai không thể lường được, nói không chừng thật có thể đánh tan tứ đại thế lực siêu thần, trở thành chúa tể Thần Giới! - Chúa tể Thần Giới? Vẻ đắng chát trên mặt Lục Ly càng đậm, hắn lắc đầu nói: - Đại Đế, lần này ta không phải muốn báo tin mừng với ngươi, mà là mời ngươi nghĩ cách giúp ta. - Hả? Đấu Thiên Đại Đế nghe ra ngữ khí Lục Ly có điều không đúng, vội vàng dò hỏi: - Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì? Lục Ly trầm mặc một lát, sau đó thở dài nói: - Đại Đế, ta trúng Hư Không Trùng trong thời không loạn lưu! - Cái gì? Đấu Thiên Đại Đế kinh hãi, ngữ khí bỗng chợt trở nên ngưng trọng dị thường: - Ngươi thật trúng Hư Không Trùng? Sao ngươi không cẩn thận vậy được? Côn trùng này chính là một trong những loại độc vật lợi hại nhất, rất nhiều cường giả Thần Giới đều chết trong tay nó. - Giờ nói cái này cũng chẳng nghĩa lý gì! Lục Ly khoát tay nói: - Đại Đế, ngươi biết cách xử lý Hư Không Trùng không? Đám côn trùng này có thể bị giết không? - Không có! Câu trả lời của Đấu Thiên Đại Đế khiến thần sắc Lục Ly càng thêm khó coi, hắn nói: - Trong lịch sử rất nhiều người từng trúng Hư Không Trùng, song tất cả đều đã chết, trước mắt chưa từng có ai công bố nói có thể xử lý Hư Không Trùng. Có lẽ có người xử lý được, nhưng người đời không biết, có lẽ tứ đại thế lực siêu thần cũng có năng lực xử lý, nhưng theo như tình hình đã biết thì không có ai cả. - Có lẽ... Đấu Thiên Đại Đế thoáng ngừng một lát rồi nói: - Nếu ngươi về lại Thần Giới, có thể đi tìm Lục Cốc Sơn Nhân thử xem, nghe nói vị này là Thần Nhân hiểu rõ về độc vật nhất ở Thần Giới, chiến lực cảnh giới người này không mạnh, chỉ là Đại Năng Thần Giới, nhưng độc của hắn lại có thể giết cả Thần Giới Chí Tôn. Trước đây hắn từng dùng độc giết một tên Thần Giới Chí Tôn, nhờ đó uy chấn Thần Giới. Chỉ là không ai biết quan hệ giữa hắn và tứ đại thế lực siêu thần là thế nào, nếu ngươi đi tìm hắn, vạn nhất hắn có quan hệ không sai với Thần Tượng Tông, không chừng sẽ trực tiếp độc chết ngươi. - Lục Cốc Sơn? Cái tên kỳ quái thật! Mắt Lục Ly khẽ sáng lên, trong lòng hạ quyết định, khả năng Đấu Thiên Đại Đế nói không phải là không có. Nếu Lục Cốc Sơn Nhân có quan hệ không sai với Thần Tượng Tông, rất có thể hắn sẽ bị hạ độc chết tươi. Hoặc là Lục Cốc Sơn Nhân len lén báo tin cho Thần Tượng Tông, bên kia phái mấy tên cường giả tới đánh giết hắn. Lục Ly trầm tư một lát, sau đó nói đến chuyện thứ hai: - Đại Đế, chuyện Lục Cốc Sơn Nhân trước gác tạm một bên. La Diệp trốn rồi, trước khi đi hắn đe dọa, lần tới sẽ dẫn người xuống hạ giới, có thể sẽ mang theo người Thần Tượng Tông, hắn muốn đồ sát sạch sẽ Cửu Giới và các giới diện xung quanh. Nếu thật như thế, một mình ta e là không ngăn được, mấy tên Thần Giới Chí Tôn đi xuống, ta cũng bó tay hết cách. - Hả? Đấu Thiên Đại Đế cũng trầm mặc, nếu Thần Tượng Tông không cần thể diện, vậy rất có thể sẽ phái xuống mấy tên Thần Giới Chí Tôn, mang theo lượng lớn quân sĩ đi xuống hạ giới, lúc đó tất cả giới diện hạ giới đều sẽ nguy hiểm. Đối với Thần Linh mà nói, hủy diệt mấy giới diện nhân gian chỉ là chuyện nhỏ như muỗi. Năng lực sinh sôi của phàm nhân vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần qua mấy vạn năm giới diện sẽ lần nữa sinh ra ức vạn Nhân tộc, bởi vậy đối với Thần Linh mà nói, diệt thế căn bản không tính chuyện gì, chỉ như đồ sát tộc quần dã thú mà thôi. - Ngươi nhất định phải về lại Thần Giới! Lát sau, Đấu Thiên Đại Đế quyết đoán nói: - Ngươi phải nhanh chút về lại Thần Giới, men theo Lôi Ngục đi lên, ở kia ngươi bố trí một cấm chế cường đại, phá hỏng con đường phi thăng. Chỉ cần hạ giới không cách nào phi thăng, Thần giới liền mất đi cầu nối với hạ giới, bọn hắn sẽ không cách nào truyền tống xuống hạ giới nữa. - Vậy cũng được? Lục Ly không khỏi có chút kinh ngạc, bố trí cấm chế rất đơn giản, hắn có thể nhẹ nhàng bố trí một cái đại trận phong ấn lối vào Lôi Ngục ở Thông Thiên Sơn. Chỉ là như vậy một khi phong ấn không được mở, cường giả Cửu Giới liền vĩnh viễn không cách nào phi thăng. - Được rồi! Lục Ly trầm tư thoáng chốc, cuối cùng hạ định quyết tâm, thầm nghĩ: - Ta mau chóng đi về Thần Giới, tạm thời phong ấn thông đạo phi thăng, đợi sau này có đủ năng lực, đứng vững chân ở Thần Giới lại mở ra phong ấn cũng không muộn. - - Hừ hừ! Trên thân Lục Ly từ từ tràn ra sát khí, lạnh giọng nói: - Lần này La Diệp đi xuống hạ giới chắc là do Thần Tượng Tông đứng sau thúc đẩy, chờ ta đi về Thần Giới, ta nhất định phải khiến Thần Tượng Tông trả giá đắt. Đồng thời công bố việc này, để Thần Tượng Tông thành đối tượng cho thiên hạ công kích, mặt mũi mất hết! Sau khi thương nghị cùng Đấu Thiên Đại Đế, Lục Ly khởi hành lên đường, tiến vào trong bí cảnh. Đám người chấp pháp trưởng lão Lục Nhân Hoàng Bạch Thu Tuyết Khương Khinh Linh Bạch Hạ Sương ẩn thân trong một bí cảnh tương đối kín đáo, bí cảnh này chỉ người Lục gia biết được, Lục gia xem nơi này như là tổ giới. Tìm đến lối vào bí cảnh, Lục Ly không sợ mình tiến vào bí cảnh sẽ khiến nơi đây sụp đổ. Bởi vì bí cảnh và Địa Hoàng Giới thực ra là cùng một thể, hắn có thể đi vào Địa Hoàng Giới, khẳng định liền có thể tiến vào bí cảnh. Lối vào bí cảnh này được Kha Mang dùng cấm chế phong ấn lại, đối với Lục Ly mà nói, cấm chế của Kha Mang chỉ như trò đùa trẻ nít, đừng nói Huyết Linh Nhi, chính hắn cũng có thể nhẹ nhàng phá được. Ông! Lục Ly không phá trận, mà để Huyết Linh Nhi thăm dò vào trong phong ấn, không chỉ nhằm phá trận, mà còn để Huyết Linh Nhi tăng cường thêm cho phong ấn.
Chương 2175 Gặp nhau
Sau một nén hương, Huyết Linh Nhi thu hồi xúc tu, phong ấn sáng lên, Lục Ly nhấc chân đi vào, thân thể chợt lóe rồi tiến vào bên trong. Một đạo bạch quang hiện lên, Lục Ly hiện ra trong một sơn cốc, sơn cốc này nồng vụ cuộn trào, hình như có tận bảy tám lối ra? - Ha ha! Lục Ly khẽ cười, lối vào này rõ ràng có huyễn trận, hắn cũng lười phá, mắt nhìn xuyên qua huyễn trận, thấy được Kha Mang ngồi xếp bằng bên trong liền nói vọng vào: - Kha Mang, giả trừ huyễn trận đi, không ta lại phải hủy đi huyễn trận này của ngươi. Ông! Rất nhanh sương trắng tan biến, Kha Mang bay vụt đến, khuỵu gối kêu nói: - Tham kiến Đại Đế! - Kha Mang, xem ra mấy năm nay trình độ ngươi tiến bộ không nhỏ, huyễn trận này đã có một tia vận vị của thần cấm! Lục Ly khẽ gật đầu, ngữ khí tán thưởng nói. Sau đó giới chỉ sáng lên, lấy ra mấy chục quyển thư tịch cấm chế đưa cho Kha Mang: - Kha Mang, đây là thư tịch cấm chế ở Thần Giới, ngươi lĩnh hội cho tốt, sau này sẽ có trợ giúp rất lớn! Lục Ly không đưa thư tịch cấm chế quá cao cấp, lấy năng lực Kha Mang hiện tại cũng không cách nào lĩnh hội được. Cảnh giới và linh hồn Kha Mang quá thấp, chưa thể hiểu được thần cấm cao thâm, bởi thế Lục Ly chỉ có thể giúp hắn như vậy thôi. - Đa tạ Đại Đế! Kha Mang thần sắc đại hỉ, hắn thích nhất pháp trận cấm chế. Lục Ly khẽ gật đầu hỏi thăm vài câu, sau đó tung mình bay vọt lên, thần niệm tuỳ ý quét qua, thoáng chốc liền thăm dò rõ ràng tình hình trong này. Bí cảnh không lớn, trong bí cảnh có ba tòa thành bảo, cách nhau không quá xa, đám người Lục Nhân Hoàng đang ở trong tòa thành bảo chính giữa. Rất nhanh, thần niệm Lục Ly đã phát hiện ba nữ tử, ba nữ tử này đều ở trong một tòa trang viên phía sau hậu viện. Một người mặc áo đỏ, ngồi uống trà, thần thái yêu mị, nét mặt bình tĩnh. Một người mặc váy trắng ngồi xếp bằng an tĩnh tu luyện ở bên, người còn lại mặc váy nữ màu xanh thì đang không ngừng đi tới đi lui, trên mặt hiện đầy vẻ vẻ lo lắng, hai hàng lông mày nhăn lại thành hình chữ “Xuyên”. Ba người đều là mỹ nữ tuyệt đỉnh, tuế nguyệt cũng không lưu lại nửa điểm vết tích trên thân các nàng, ai nấy đều như thiếu nữ mỹ lệ rung động lòng người. Nhất là đôi nữ tử song sinh váy trắng và váy xanh, ngoại hình giống nhau như đúc, khí chất lại hoàn toàn tương phản, đứng chung một chỗ khiến người bất giác cảm thấy trước mắt sáng ngời. - Khinh Linh, Thu Tuyết, Hạ Sương! Tròng mắt Lục Ly có chút ẩm ướt, thần niệm ba động mãnh liệt, Bạch Thu Tuyết cảm giác đặc biệt nhạy cảm, đột nhiên mở mắt ra. Tay Khương Khinh Linh đang bưng chén trà cũng khẽ run lên, ngay cả Bạch Hạ Sương đều nhận ra có gì đó không đúng, ánh mắt mê mang ngẩng đầu nhìn lên không trung. Hưu! Lục Ly tăng nhanh tốc độ, bay vọt tới, cứ thế đột ngột xuất hiện ở trong sân. Bạch Hạ Sương nhìn thấy Lục Ly, còn tưởng rằng nhìn lầm, dụi dụi mắt sau đó rụt rè tiến lại, đưa tay chộp lấy tay Lục Ly, như thể hoài nghi phải chăng mình gặp ảo giác. Khương Khinh Linh nghiêng chén trà trong tay, nước trà chảy xuống, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, tròng mắt bất giác đỏ lên. Bạch Thu Tuyết cười tươi như hoa, đứng bật dậy, nhẹ giọng nói: - Phu quân, mừng đi về nhà! Mắt Lục Ly thoáng ẩm ướt, song vẫn cố nén, đưa tay kéo lấy Bạch Hạ Sương, tay còn lại vẫy vẫy về phía Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết. Hưu! Tức thì, Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết rốt cuộc không để ý tới dè dặt nữa, chạy vội tới, gắt gao ôm chặt Lục Ly. Bên kia Bạch Hạ Sương sớm đã khóc nức nở, nhiều năm đi qua vậy rồi, tính cách Bạch Hạ Sương lại vẫn chưa hề đổi khác, vẫn như một thiếu nữ ngây thơ lãng mạn, thích khóc thích náo. Bốn người ôm nhau, ai cũng nghẹn ngào không nói được nên lời, Bạch Thu Tuyết và Khương Khinh Linh còn có thể áp chế tình cảm trong lòng, Bạch Hạ Sương lại khóc đến mơ hồ, nước mắt ướt đẫm lồng ngực Lục Ly. Mấy người Lục Nhân Hoàng Lục Chính Dương phát giác được Lục Ly trở về, chỉ là đều không tới hỏi dò quấy rầy, Lục Ly có thể trở về liền đồng nghĩa, không đánh chết thì chí ít cũng đánh lui La Diệp. Phu thê mấy người lâu vậy mới được đoàn tụ, không ai nỡ đến làm phiền. - Được rồi, Sương nhi, khóc nữa là không đẹp đâu, chúng ta vào trước rồi nói! Sau tận ba nén hương, Lục Ly mới không thể không lên tiếng ngăn Bạch Hạ Sương đừng khóc, cũng không phải hắn thật muốn ngăn cản, mà là hắn cảm giác được Hư Không Trùng trong người lại sắp động. Bởi thế hắn nhất định phải nghĩ cách tách ra, không để cho mấy người Bạch Thu Tuyết phát hiện dị thường. - Ừm! Bạch Hạ Sương ngẩng đầu xoa xoa nước mắt, Lục Ly nghĩ nghĩ rồi khua tay nói: - Các ngươi về phòng chờ ta, ta trước đi bái kiến Thái gia gia cái đã. Ba nàng nghe xong liền về lại trong phòng, nét mặt mỹ miều thoáng chợt ửng đỏ, đã bao năm ba khoảnh ruộng tốt này chưa được cày cấy, ai không biết còn tưởng đất hoang. Lục Ly đột nhiên nhắc đến chuyện này, khiến ba người đều không khỏi cảm thấy quẫn bách và ngượng ngùng. Lục Ly phất phất tay, quay người đi ra ngoài viện, ba nàng không thấy có gì khác thường, đều đỏ mặt quay về phòng. Mới đầu bước chân Lục Ly còn rất vững vàng, nhưng vừa đi được mấy bước liền bắt đầu run lên nhè nhẹ. Hắn cấp tốc nuốt xuống hai viên đan dược trị thương, tiếp tục rảo bước về phía trước, cực lực áp chế thân thể run rẩy, đáng tiếc mồ hôi trên trán lại nhỏ giọt không ngừng. - Ách Lúc Lục Ly đi ra sân viện hướng tới bên này, thần niệm Lục Nhân Hoàng và chấp pháp trưởng lão Lục Chính Dương đều quét tới, lập tức phát hiện vấn đề. - Thái gia gia, gia gia, phụ thân, các ngươi đừng động! Lục Ly nhận ra ba người định xông tới, vội vàng truyền âm ngăn bọn họ lại, nếu bọn họ tới đây, ba người Khương Khinh Linh sẽ nhìn ra vấn đề ngay. Chấp pháp trưởng lão dừng lại, Lục Ly đầu đầy mồ hôi từng bước đi tới, lúc tiến vào đại điện bên này, toàn thân Lục Ly ướt đẫm mồ hôi. Hắn ngồi bệt trên ghế, nhắm mắt lại vô lực chỉ vào vách tường. Lục Nhân Hoàng hiểu ý, vội vàng mở ra cấm chế, lúc này mới quan tâm dò hỏi: - Lục Ly, ngươi bị thương?