• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (4 Viewers)

  • Chương 2071-2075

Chương 2071 Bạo chiếu trăm năm
Bằng vào bảo hộ này, hắn thậm chí có thể ngăn trở một kích của Bàn Vương, đây chính là thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của hắn. Chẳng qua tinh huyết quý giá vô cùng, ảnh hưởng rất lớn tới bản nguyên, lúc này nếu không phải muốn nhanh đi ra, hắn tuyệt sẽ không dùng tới. Hộ tráo từ từ biến lớn, cuối cùng đẩy Thần Sơn nhô lên từng chút một, hắn như thiểm điện nuốt vào hai viên đan dược trị thương, đồng thời thân thể cấp tốc di động. Oanh! Vừa mới di động được ba mươi trượng, Thần Sơn lại trấn áp xuống, Ngọc Kình Thiên há mồm phun ra một ngụm máu, dán chặt lấy mặt đất, nét mặt dần trở nên vặn vẹo, nhe răng trừng mắt rống lên: - Lục Ly, nỗi thống khổ bản tọa phải chịu đựng này, đợi ra khỏi đây ta nhất định trả lại ngươi gấp trăm! - Nửa năm! Ngọc Kình Thiên âm thầm tính toán qua, muốn ra ngoài ít nhất phải cần nửa năm, Thần Sơn có thể che phủ phạm vi trăm dặm, lúc này hắn đang ở chính giữa Thần Sơn, cũng tức là phải vượt qua khoảng cách năm mươi dặm. Một ngày di động ba mươi trượng, khoảng chừng nửa năm mới có thể đi ra. Nói cách khác, mỗi ngày hắn đều phải gánh chịu thống khổ Thần Sơn trấn áp một lần, mỗi ngày xương cốt của hắn lại phải đứt một lần, cứ thế duy trì nửa năm thì mới có thể đi ra. Đương nhiên, thời gian nửa năm đối với cường giả cấp bậc như Ngọc Kình Thiên thì không tính là gì. Mỗi ngày đứt xương cốt một lần, trừ cảm giác thống khổ khó chịu ra, còn lại đều không phải là vấn đề. Năm đó Ngọc Kình Thiên cũng bị Thần Sơn trấn áp qua, hắn tiêu tốn đằng đẳng mười bảy năm mới ra ngoài được, thậm chí còn phải gánh chịu càng nhiều cực khổ, giờ chút đau đớn ấy với hắn có tính là gì? ... Bên kia Lục Ly và Thần Thi lại không di động, bọn hắn có muốn di động cũng không khả năng, Lục Ly và Huyết Linh Nhi một mực lĩnh hội pháp trận trong Thần Sơn, pháp trận này quá huyền diệu phức tạp, tưởng muốn tham ngộ là điều vô cùng khó. Chủ yếu nhất là cổ thần cấm có khác biệt rất lớn so với pháp trận hiện tại, cổ thần cấm được diễn hóa ra từ trong thiên địa pháp trận, trong đó bao hàm quá nhiều thiên địa chí lý. Còn pháp trận cấm chế hiện tại càng giống pháp trận thuần túy, càng trọng thị lực lượng của “Trận”. Nói cách khác, cổ thần cấm trước kia trực tiếp mượn nhờ lực lượng thiên địa, còn pháp trận hiện tại phần nhiều là lợi dụng lực lượng thiên địa, hình thành nên một loại thần thông và thủ đoạn nào đó. Có lẽ, pháp trận cấm chế hiện tại sẽ càng thêm linh hoạt xảo diệu. Song lại không được bá đạo và cường đại như cổ thần cấm trước kia. Huyết Linh Nhi không hiểu pháp tắc thiên địa, không hiểu áo nghĩa chân ý, nó chỉ hiểu được “Trận” chuyên nghiệp, mấy năm qua Lục Ly tham ngộ rất nhiều chân ý, cảm ngộ rất nhiều pháp tắc thiên địa chí lý, bản thân lại tương đối tinh thông pháp trận. Bởi thế tốc độ hắn lĩnh hội cổ thần cấm trong Thần Sơn lại càng nhanh, từ điểm suy ra đường thẳng, sau đó lại từ đường thẳng suy ra mặt phẳng, có những chuyện Huyết Linh Nhi hoàn toàn nghĩ không thông, hắn lại chỉ cần điểm qua liền có thể lĩnh hội toàn diện. Hắn truyền thâu những thứ mình lĩnh hội được cho Huyết Linh Nhi, Huyết Linh Nhi lại truyền những thứ nó lĩnh hội được cho Lục Ly. Hai người ấn chứng với nhau, cứ thế không ngừng thôi diễn, tốc độ tự nhiên rất nhanh. Lục Ly không truy cầu lập tức luyện hóa Thần Sơn để cho mình dùng, hắn chỉ cần có thể khống chế toà Thần Sơn này di chuyển, để hắn thoát khốn đi ra là được. Đương nhiên, nếu có thể triệt để phá giải, điều khiển Thần Sơn, vậy thì tốt không gì bằng. Như thế hắn liền sẽ được đến một chí bảo cường đại, một kiện chí bảo có thể trấn áp Thần Giới Chí Tôn! Thời gian khoái tốc trôi nhanh, chớp mắt đã bốn tháng đi qua, Lục Ly lần nữa truyền thâu những thứ mình lĩnh hội được cho Huyết Linh Nhi. Kẻ sau mất chừng ba ngày tham ngộ, sau đó truyền tới một câu khiến Lục Ly không khỏi hưng phấn: - Chủ nhân, ta đã ẩn ẩn có chút phương hướng. Lại cho ta thêm một đoạn thời gian, ta nghĩ hẳn sẽ có thể khống chế Thần Sơn cải biến trận văn, để Thần Sơn bay đi, như vậy ngươi liền có thể thoát khốn. - Không vội... Lục Ly truyền âm nói: - Ở đây trừ bị đè ép không thể di động ra, hết thảy đều ổn. Mục đích cuối cùng của chúng ta là thử xem có thể triệt để nắm xuống tòa Thần Sơn này hay không, đừng để Thần Sơn dễ dàng bay mất, như thế muốn luyện hóa liền khó khăn... - Triệt để nắm xuống? Huyết Linh Nhi có chút đắng chát truyền âm nói: - Muốn triệt để nắm xuống, phỏng chừng phải phá mở được tầng phong ấn trong cùng, mà lấy năng lực ta hiện giờ, xúc tu căn bản không đâm vào được, trừ phi ta có thể lần nữa tiến hóa? - Lần nữa tiến hóa? Lần này đến lượt Lục Ly cười lên đắng chát, đến sau hắn đã tìm cho Huyết Linh Nhi rất nhiều Băng Phách Thạch, nhưng Huyết Linh Nhi vẫn một mực không cách nào tiến hóa. Hắn biết Băng Phách Thạch đã vô dụng đối với Huyết Linh Nhi, trừ phi có thể tìm tới thần tài càng cao cấp, song lúc này hắn không thể động đậy, biết đi đầu tìm thần tài cho nó bây giờ? - Tham ngộ đi! Lục Ly truyền âm đáp, sau đó lần nữa tiến vào trạng thái Không Linh, lĩnh hội cổ thần cấm trong Thần Sơn. Đoạn thời gian tham ngộ cổ thần cấm này khiến hiểu biết đối với phương diện trận pháp cấm chế của hắn lại có bước đề thăng về chất, hắn có cảm giác rất cường liệt, rằng nếu năng lực phương diện này tiếp tục đề thăng, hắn rất có thể sẽ tương đương với Thần Tượng tông sư. Đương nhiên chỉ là tương đương ở năng lực pháp trận cấm chế, muốn trở thành Thần Tượng tông sư, nhất định phải luyện chế ra Thần khí Thánh phẩm. Trong khi năng lực luyện khí của Lục Ly lại rất yếu, không có quá nhiều kinh nghiệm thực tiễn, đừng nói Thần khí Thánh phẩm, sợ là Thần khí siêu phẩm đều không luyện chế ra được Thời gian dần trôi, lại hơn hai tháng đi qua, Huyết Linh Nhi vẫn chưa truyền âm tới nói có thể phá mở cấm chế Thần Sơn, bên kia Ngọc Kình Thiên lại đã thành công thoát khốn. Bên này có một tòa Thần Sơn cực lớn, Ngọc Kình Thiên nhẹ nhàng tìm tới. Lục Ly lập tức cảm ứng được bên ngoài Thần Sơn có khí tức cường giả, khí huyết Ngọc Kình Thiên quá mạnh, muốn không cảm ứng được cũng khó...
Chương 2072 Mối hận trong lòng
Cảm giác lực của Ngọc Kình Thiên rất mạnh, hắn vừa đến bên ngoài Thần Sơn, thoáng chốc liền cảm ứng được sự tồn tại của Lục Ly. Hắn cười lạnh mấy tiếng, ngay sau đó, có tiếng quát như sấm rền vang lên bên tai Lục Ly: - Lục Ly đúng không? Mạng tiểu tử ngươi cứng thật đấy, Thần Sơn đều ép không chết ngươi. Chẳng qua lát nữa thôi ngươi sẽ biến thành người chết ... ta sẽ mang thi thể ngươi về Bá Vương Thành, treo móc lên cửa thành, bạo chiếu trăm năm! Cục diện xấu nhất đã xảy ra, Ngọc Kình Thiên xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện ở ngay bên người Lục Ly, nếu không phải còn cách một tòa Thần Sơn, Lục Ly chắc đã tuyệt vọng. Hắn đã cảm nhận qua sự cường đại của Thần Giới Chí Tôn, hắn tuyệt đối trốn không thoát. Cách nhau một tòa Thần Sơn, Lục Ly còn chưa triệt để tuyệt vọng, chẳng qua nhịp thở hắn đã dồn dập thêm mấy phần. Trong đầu nghĩ đến đủ loại khả năng, đồng thời bắt đầu truyền tin cho Huyết Linh Nhi, hỏi xem nó đã tham ngộ được đến đâu rồi? Huyết Linh Nhi không có bất kỳ đáp lại nào, cũng không biết đang làm cái gì? Lục Ly toàn thân bất động, chỉ biết lẳng lặng chờ đợi, trong lòng tự nhủ thầm, cách nhau một tòa Thần Sơn, Ngọc Kình Thiên không khả năng phá mở Thần Sơn giết chết hắn được. Rất nhanh Ngọc Kình Thiên nói cho Lục Ly biết, hắn có cách, hắn không làm gì đặc biệt cả, mà chỉ giơ lên nắm đấm nện một quyền xuống Thần Sơn. Oanh! Tiếng nổ trầm muộn vang lên, tiếp đó Thần Sơn tán phát kim mang vạn trượng, song vẫn không di động mảy may, công kích từ Ngọc Kình Thiên còn chưa đủ để lay chuyển Thần Sơn, càng đừng nói là hủy đi Thần Sơn. Ách! Thần Sơn không sao, Lục Ly lại có sao, hắn cảm nhận được một đạo lực lượng cường đại trấn áp xuống, ngực bị đè ép, xương sườn thiếu chút nứt gãy. Ầm! Rất nhanh Ngọc Kình Thiên lại tung ra một quyền, lực lượng không lớn không nhỏ, lại đủ kích lên cấm chế Thần Sơn, lực lượng khủng bố đè xuống, Lục Ly rốt cuộc nhịn hết nổi, cuồng phún ra một búng máu tươi. Ha ha ha! Ngọc Kình Thiên bật cười ha hả, nói: - Nhãi ranh đừng gấp, chúng ta từ từ chơi đùa, ta sẽ khiến xương cốt ngươi dần dần vỡ vụn, khiến ngươi hưởng thụ mấy tháng cuộc sống địa ngục, sau đó lại giết ngươi rồi mang về Bá Vương Phủ. Ầm! Lại một quyền, Lục Ly cảm thấy xương cốt như văng ra, hắn được Thần Thi nắm ở trong tay, Thần Sơn lại đè ép thiết quyền của Thần Thi. Tuy nhục thân Thần Thi rất khủng bố, không đến nỗi dễ dàng đứt gãy, nhưng lực lượng cường đại vẫn khiến xương cốt hắn vỡ vụn từng đoạn từng đoạn một. Phanh phanh phanh! Ngọc Kình Thiên liên tục đánh ra ba quyền, Lục Ly chịu hết nổi, xương sườn bắt đầu đứt gãy. Một đoạn xương sườn đâm vào lục phủ ngũ tạng, Lục Ly nhịn không được phát ra một tiếng rên, miệng tuôn trào máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Ha ha ha! Không biết Ngọc Kình Thiên có được loại thần thông kỳ dị nào mà có thể nhẹ nhàng cảm ứng được tình hình của Lục Ly, hắn nhếch miệng cười nói: - Lục Ly, cảm giác này thế nào? Đừng gấp, còn sớm, chúng ta từ từ chơi đùa, chờ lúc xương cốt cả người ngươi vỡ vụn, ta sẽ cho ngươi chầm chậm khôi phục, sau đó lại từ từ khiến xương cốt ngươi tiếp tục vỡ vụn. Đợi vỡ vụn mười lần, ta mới cho ngươi được chết, ngươi nói xem, cảm giác như thế có phải rất mỹ diệu không? Ngọc Kình Thiên công kích Thần Sơn, có thể kích phát cấm chế Thần Sơn phòng ngự, từ đó sinh ra lực lượng phản phệ cường đại. Nếu Ngọc Kình Thiên công kích mãnh liệt thêm một chút, nháy mắt Lục Ly sẽ bị trấn áp chết đi, đây cũng chính là điểm độc địa của Ngọc Kình Thiên. Lục Ly không thốt nửa lời, thậm chí không mở mắt ra, hắn biết lúc này có nói gì cũng vô dụng. Dù mắng Ngọc Kình Thiên mấy câu đại loại như “lão cẩu” thì trừ sướng miệng ra còn ý nghĩa gì đâu? Ầm! - Ngọc Kình Thiên công kích hết lần này tới lần khác, xương đùi Lục Ly đã bị dập vụn, cứ tiếp tục thế này kết cục sẽ như Ngọc Kình Thiên vừa nói, xương cốt toàn thân Lục Ly vỡ nát, nhưng lại vẫn chưa chết đi. Bởi vì nhục thân Lục Ly rất mạnh, võ giả đạt tới cấp bậc này, xương cốt toàn thân vỡ vụn cũng chưa chết được. Dù trái tim bị bóp nát, trong thời gian ngắn cũng sẽ không chết, nếu có linh dược không chừng rất nhanh sẽ có thể trị liệu khôi phục lại được. - Chậc chậc, không sai, có chút cốt khí! Ngọc Kình Thiên khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói tiếp: - Bị thương nặng như thế mà vẫn không thốt nửa lời, Lục Ly ngươi là nhân vật. Hay là... bản tọa cho ngươi cơ hội thần phục, hiệu lực ta vạn năm, không chừng ta sẽ tha mạng cho ngươi. Ngọc Kình Thiên đương nhiên sẽ không thật tha mạng cho Lục Ly, chỉ là lúc này trong đầu hắn lại có một ý tưởng, nếu có thể thu Lục Ly làm Hồn Nô, mang về Bá Vương Thành, tổn thất danh dự mà hắn và Bá Vương Phủ phải chịu lập tức sẽ được phục hồi, hơn nữa danh vọng Ngọc Kình Thiên hắn còn sẽ đề thăng. Phải biết Lục Ly rất nổi danh ở Thần Giới, ngay cả Thần Tượng Tông đều không làm gì được hắn, thậm chí một tên phó đường chủ Chiến Đường còn bị Lục Ly giết mất. Nếu thu Lục Ly làm nô, việc này truyền về Thần Giới, Ngọc Kình Thiên tuyệt đối sẽ vang danh. Mặt khác! Hắn có thể bán lại Lục Ly cho Thần Tượng Tông, Thần Tượng Tông có biết bao nhiêu là thần binh lợi khí, một tên Lục Ly ít nhất có thể đổi lấy ba năm kiện Thần khí Thánh phẩm Khóe miệng Lục Ly thoáng co quắp, lộ ra một tia giễu cợt, song vẫn không nói gì. Ngọc Kình Thiên nghĩ nghĩ, lần nữa tung ra một quyền, đè gẫy mấy đoạn xương cốt Lục Ly, sau đó mới lạnh lùng nói: - Lục Ly, nghĩ đến Trì Hi Nhi, nghĩ đến thủ hạ Đồ Thần Điện của ngươi. Nếu ngươi chết, ta cam đoan sẽ tìm đến tất cả bọn họ, nam giết sạch, nữ thành quân kỹ, đấy đều là vì nghiệt ngươi tạo ra. Vẻ giễu cợt nơi khóe miệng Lục Ly càng lúc càng đậm, chiêu này của Ngọc Kình Thiên hắn gặp nhiều, chẳng qua là uy bức lợi dụ thôi, không có gì mới cả, bắt hắn thành Hồn Nô, như thế hắn thà chết đi cho xong. Hắn nhắm mắt lại, lần nữa truyền âm cho Huyết Linh Nhi, trong lòng lại thoáng có chút nghi hoặc, rốt cục Huyết Linh Nhi đang làm gì? Sao không truyền tin hồi đáp hắn? Dù tình hình có tệ hại đến đâu thì cũng phải báo cho hắn biết, để hắn chết cũng chết được an tâm chứ.
Chương 2073 Cho ta được chết thống khoái
Phanh phanh phanh! Bên kia, Ngọc Kình Thiên thấy Lục Ly không để ý mình, lập tức không khỏi nổi giận, liên tục công kích ba lần, Lục Ly triệt để gánh không nổi, xương cốt toàn thân đều bị chấn nát, xương cổ cũng nứt gãy, không ngẩng đầu lên được. Ánh mắt hắn dần trở nên mơ hồ, hắn ẩn ẩn ngửi thấy khí tức tử vong, nếu Ngọc Kình Thiên tiếp tục tấn công, như vậy hắn tất sẽ bị chấn chết. Kinh Lôi Giáp rất cường đại, có lẽ có thể ngăn cản được công kích rất mạnh, nhưng cự lực thế này lại là thứ không cách nào ngăn trở hoàn toàn. Lực lượng sẽ theo đó truyền vào, một phần cũng bởi nhục thân Lục Ly chưa đủ mạnh, nếu có thể cường đại thêm mười lần trăm lần, hẳn là có ép thế nào cũng ép không chết được. Đương nhiên nhục thân đề thăng quá khó, càng lên cao lại càng khó. - Ồ? Ngay lúc Lục Ly tưởng như mình sắp ngất đi, hắn đột nhiên cảm thấy Huyết Linh Nhi động. Huyết Linh Nhi đột nhiên hóa thành một đạo hư ảnh rời khỏi Thần Thi, tiến vào trong Thần Sơn. - Cái gì vậy? Lục Ly nghĩ không thông, trước đó Huyết Linh Nhi không để ý hắn, giờ lại tiến vào trong Thần Sơn? Chẳng lẽ Huyết Linh Nhi chuẩn bị vứt bỏ hắn? Nghĩ đến đây, Lục Ly không có tinh lực nghĩ tiếp, đầu triệt để rủ xuống, ngất đi. Bên kia Ngọc Kình Thiên lại không có cảm ứng được dị biến của Huyết Linh Nhi, mà dù có cảm ứng được hắn cũng sẽ không để ý. Sau khi phát hiện Lục Ly ngất đi, trong mắt hắn lóe lên sát cơ, định trực tiếp đánh chết Lục Ly, chỉ cần hắn tiếp tục công kích thêm hai ba lần, Lục Ly tất chết không nghi ngờ. Chẳng qua, khoảnh khắc sau, hắn lại nhếch môi nở nụ cười âm sâm, lẩm bẩm nói: - Ta bị Thần Sơn đè ép nửa năm, xương cốt nát hơn trăm lần, Lục Ly, ngươi mà cứ vậy chết đi thì lời cho ngươi quá. Ta phải đợi ngươi khôi phục, sau đó từ từ hành hạ ngươi đến chết, tra tấn ngươi thành tên điên, chỉ như thế mới có thể giải mối hận trong lòng ta. Lục Ly ngủ mê hai ngày, nhục thân hắn bắt đầu tự hành khôi phục, sau hai ngày đã khôi phục được ít nhiều, một chút xương cốt tự động được nối liền, từ từ lành lại. Đương nhiên có một ít xương cốt, nếu Lục Ly không sử dụng thần lực điều chỉnh thì không cách nào trị liệu. Tỷ như đoạn xương sườn đâm vào nội tạng, chỉ cần thân thể Lục Ly khẽ động một cái, nội tạng lập tức truyền đến cảm giác thống khổ xé gan nứt phổi, lần này là thật xé gan nứt phổi chứ không còn chỉ là phép so sánh hình dung. Sau khi tỉnh lại, Lục Ly hư nhược mở mắt ra, cảm ứng một phen, phát hiện Ngọc Kình Thiên còn đang ở bên ngoài Thần Sơn, hắn không khỏi sinh ra cảm giác chán nản. Bởi vì một khi thương thế khôi phục, Ngọc Kình Thiên lại sẽ công kích Thần Sơn, hắn lại sẽ lần nữa gánh chịu cảm giác đau đớn xương cốt toàn thân bị nện vụn. - A, không đúng. Lục Ly nhớ tới dị dạng của Huyết Linh Nhi trước thời điểm mình hôn mê, trong lòng bất giác cháy lên một tia hi vọng, hắn lần nữa truyền âm cho Huyết Linh Nhi, chẳng qua khiến hắn kinh ngạc chính là hắn không cách nào truyền âm, liên hệ tinh thần giữa hắn và Huyết Linh Nhi cũng trở nên cực kỳ nhỏ yếu. - Chuyện gì thế này? Lục Ly trầm tư thoáng chốc, đoán rằng có hai nguyên nhân khiến liên hệ tinh thần biến yếu, hoặc là Huyết Linh Nhi đã rời xa chỗ này, hoặc là Huyết Linh Nhi tiến vào pháp trận cấm chế tầng sâu nhất trong Thần Sơn. - Chẳng lẽ Huyết Linh Nhi ném bỏ ta? Cao chạy xa bay? Trong đầu Lục Ly phù hiện ra một ý niệm, sau đó lập tức phủ quyết. Nếu Huyết Linh Nhi muốn đi thì sớm đã đi rồi. Lại nói Huyết Linh Nhi là tồn tại Linh Thể, Thần Sơn không tạo ra được nửa điểm ảnh hưởng đối với nó, dù nó muốn đi cũng phải chờ hắn triệt để chết rồi hẵng đi. Lại liên tưởng đến trước đó Huyết Linh Nhi không truyền âm hồi đáp, trong lòng Lục Ly bất giác hiện ra một suy nghĩ lớn mật, chẳng lẽ Huyết Linh Nhi đã tiến vào được cấm chế trong Thần Sơn? Nói cách khác Huyết Linh Nhi có cơ hội luyện hóa Thần Sơn? - Ta không thể chết! Trong lòng Lục Ly cháy lên hi vọng, quyết định cố gắng cầm cự, kiên trì đến lúc Huyết Linh Nhi luyện hóa xong Thần Sơn mới thôi, nói không chừng đến lúc đó hắn sẽ có cơ hội tìm được đường sống. Hắn bắt đầu điều tập thần lực trị liệu thương thế, khống chế thần lực bao trùm lấy đoạn xương sườn kia, chậm rãi di chuyển nó ra khỏi tim phổi, đau đớn kịch liệt khiến hắn nhịn không được hít sâu mấy hơi khí lạnh, đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn. - Ha ha! Phía ngoài, Ngọc Kình Thiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, chính đang lặng lẽ cảm ứng tình hình Lục Ly. Sau khi phát hiện Lục Ly chữa thương, trong lòng hắn không khỏi mừng thầm, nếu Lục Ly không chữa thương, vậy liền khó chơi. Hắn muốn đợi Lục Ly sắp lành thương thế, lại khiến Lục Ly lần nữa trọng thương, cứ thế lặp đi lặp lại, khiến Lục Ly sống không bằng chết Thời gian từ từ trôi đi, ba ngày rất nhanh liền qua, sau ba ngày trị liệu, thương thế Lục Ly khôi phục hơn phân nửa, xương cốt, tim phổi bắt đầu lành lại, chỉ cần qua thêm hai ba ngày liền sẽ triệt để khôi phục. Đáng tiếc Ngọc Kình Thiên không cho Lục Ly cơ hội này, hắn đứng lên, nhẹ nhàng nện một chưởng xuống Thần Sơn, Thần Sơn màu vàng tán phát quang mang vạn trượng, luồng trọng lực cường đại đè xuống, rất nhiều đoạn xương cốt vốn đã khép lại lần nữa đứt rời, hắn nhe răng trợn mắt, nhịn không được nổi giận rống to: - Ngọc Kình Thiên, lão cẩu, có gan thì ngươi giết ta luôn đi, giết ta! - Ha ha ha! Đây là lần đầu tiên Lục Ly mở miệng, còn chửi rủa mình, Ngọc Kình Thiên không chỉ không giận, ngược lại bật cười ha hả. Lục Ly càng nổi giận, hắn càng vui vẻ. Nếu Lục Ly không thốt nửa lời, hắn ngược lại không có mấy khoái cảm, tựa như tung quyền đánh vào trong nước, chẳng có gì vui cả. - Đừng gấp! Trên mặt Ngọc Kình Thiên hiện lên ý cười, truyền âm nói cho Lục Ly: - Tên nhãi ranh, đừng chửi, chừa chút khí lực, bởi vì ngươi còn phải hưởng thụ cảm giác thống khổ này lâu nữa đấy. Ngươi nói xem, ta nên chấn nát xương cốt ngươi mười lần, hay là ba mươi lần đây...
Chương 2074 Cho ta được chết thống khoái
Lục Ly nổi giận rống to: - Ngọc Kình Thiên, ta xxx cả nhà ngươi, ngươi tốt xấu gì cũng là một tên Thần Giới Chí Tôn, đường đường phủ chủ Bá Vương Phủ, sao lại hành xử như một đứa tiểu nhân có thù tất báo. Nếu ngươi là nam nhân, vậy thì cho bố mày được chết thống khoái đi! - Ngươi muốn chết? Không dễ dàng vậy đâu! Ngọc Kình Thiên vỗ một tay lên Thần Sơn, sau đó mới âm trầm nói: - Lúc ngươi giết cháu ta, liệu có từng nghĩ tới hôm nay? Lúc ngươi nện nát phân thân ta, có từng nghĩ tới kết cục lúc này? Khi ngươi xông vào Bá Vương Thành đồ sát có từng nghĩ qua ngày nào đó rơi vào tay ta? Ngươi phạm phải tội lớn ngất trời như thế, muốn chết? Nào có dễ dàng vậy được? Ngọc Kình Thiên một lần tiếp một lần công kích lên Thần Sơn, Lục Ly không ngừng giận mắng không ngừng rống to, Lục Ly càng mắng Ngọc Kình Thiên càng vui vẻ. Rất nhanh Lục Ly lần nữa chết ngất đi, Ngọc Kình Thiên cũng đình chỉ công kích, ngồi xếp bằng bế quan ngay tại chỗ ngồi, chờ đợi Lục Ly tỉnh lại. Đối với Ngọc Kình Thiên mà nói, đoạn thời gian lãng phí ở đây không đáng là gì, hắn có được thọ nguyên vô hạn, dù có lãng phí mười năm tám năm cũng không đáng kể. Vốn trước đó hắn còn nghĩ qua phải giết chết Lục Ly, nhưng sau khi Lục Ly giận mắng hắn liền thay đổi quyết định, hắn nhất định phải giày vò Lục Ly đến điên dại, phải khiến Lục Ly sống không bằng chết. Đây cũng chính là điều Lục Ly muốn! Lục Ly không muốn bị ngược, nhưng hắn cần hi vọng được sống tiếp, Huyết Linh Nhi rất có khả năng khống chế được Thần Sơn, Lục Ly há có thể từ bỏ? Hắn biết chỉ cần mình mắng chửi Ngọc Kình Thiên, Ngọc Kình Thiên liền sẽ không giết mình ngay lập tức. Hắn liền có thể kéo dài thời gian, chờ đợi Huyết Linh Nhi sáng tạo kỳ tích. Đương nhiên, hết thảy chỉ là ý nghĩ một chiều từ phía Lục Ly, có lẽ Huyết Linh Nhi đã rời đi, có lẽ Ngọc Kình Thiên chơi đùa vài lần liền mệt mỏi, trực tiếp giết hắn. Có lẽ Huyết Linh Nhi không cách nào luyện hóa khống chế pháp trận hạch tâm trong Thần Sơn, như vậy hết thảy cố gắng của hắn đều vô ích. Lần này thời gian Lục Ly mê man càng lâu, ngủ mê suốt tận ba ngày ba đêm, một người liên tục bị thương sẽ ảnh hưởng đến bản nguyên. Đợi khi bản nguyên tiêu hao quá độ, năng lực khôi phục cũng sẽ theo đó biến yếu. Điều này tương tự như một người già đi, cơ năng thân thể theo đó dần thoái hóa, bản nguyên tiêu hao quá độ, năng lực khôi phục của thân thể tự nhiên cũng yếu đi. Nếu không phải võ giả, một trường bệnh nặng liền có thể lấy đi tính mạng hắn. Sau khi tỉnh lại, Lục Ly lần nữa bắt đầu chữa thương, lần này Ngọc Kình Thiên cho hắn nhiều càng thêm thời gian, chỉnh chỉnh năm ngày năm đêm, đợi thương thế tốt rồi bảy tám phần, hắn lại bắt đầu một lượt công kích mới. - Lão cẩu, lão cẩu, lão cẩu! - Ha ha ha! Lục Ly bạo nộ mắng to, hình thành nên tương phản rõ rệt với tiếng cười thống khoái của Ngọc Kình Thiên. Xương cốt trong người Lục Ly vốn đã gần như được nối liền, lúc này lại bị từ từ nện vụn, lục phủ ngũ tạng bầm bập, cảm giác thống khổ xé gan nứt phổi đó, người bình thường căn bản không cách nào chịu nổi, sợ rằng sớm đã điên rồi. Ý chí lực Lục Ly vô cùng cường đại, khả năng chịu đựng thống khổ cao dị thường, đây là điều đã được rèn luyện tại nhân gian. Năm đó ba ngày ba đêm ở Tà Vu Sơn quả thực không khác gì một chuyến đi xuống Địa Ngục. Lục Ly lại lần nữa ngất đi, lần này Ngọc Kình Thiên không còn cảm thấy vui sướng như trước, hắn nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: - Lần này là lần sau cùng, đợi tiểu tử này tỉnh dậy, lại cho hắn thêm một lần thống khổ liền triệt để giải thoát hắn. Ta còn phải nghĩ cách mở ra Thần Sơn, mang thi thể hắn về, chuyện này cũng cần chút thời gian. Ừ, cứ vậy đi. Ngọc Kình Thiên tuyên án tử hình với Lục Ly, đợi lúc Lục Ly lần nữa tỉnh dậy, Ngọc Kình Thiên sẽ hỏi dò Lục Ly lần cuối. Nếu Lục Ly còn không thần phục, hắn đành phải mang thi thể Lục Ly đi về... Lần này Lục Ly ngủ mê tận năm ngày năm đêm, sau khi tỉnh lại Ngọc Kình Thiên còn cho Lục Ly thêm mười ngày khôi phục, hắn là chuẩn bị để Lục Ly triệt để khôi phục, sau đó từ từ hưởng thụ một lần. Nếu Lục Ly không đồng ý thần phục, hắn đành phải vô tình giết chết Lục Ly. Đợi Lục Ly triệt để khôi phục rồi, hắn truyền âm nói: - Lục Ly, cảm giác này chắc không dễ chịu đâu nhỉ? Ta đã hết nhẫn nại rồi, cho ngươi một lần cơ hội sau cùng. Thần phục hay là chết? Ngữ điệu Ngọc Kình Thiên rất bình tĩnh, Lục Ly biết Ngọc Kình Thiên đã động sát tâm, hắn không muốn chơi tiếp nữa, nếu lần này Huyết Linh Nhi còn chưa thể nghĩ ra cách phá giải Thần Sơn, hắn chỉ còn nước chết. Hắn ngoài mặt trầm mặc, trong lòng lại âm thầm truyền âm cho Huyết Linh Nhi, một lần tiếp một lần, song truyền âm cứ như hòn đá ném vào biển lớn, không thấy có bất kỳ phản ứng nào. Huyết Linh Nhi tựa hồ đã cao chạy xa bay, không nghe được Lục Ly truyền âm nữa... Sau chừng một nén hương trầm mặc, Lục Ly mở miệng nói: - Ngọc Kình Thiên, thần phục ngươi, vạn nhất ngươi giết ta thì sao? Dù ngươi không giết ta, tìm người giết ta chẳng phải cũng đơn giản. Ngoài ra ... thần phục ngươi cũng nên có giới hạn thời gian chứ... ta đâu thể nào làm nô lệ cho Ngọc gia các ngươi cả đời được? - Hả? Lục Ly đột nhiên thỏa hiệp khiến Ngọc Kình Thiên không khỏi kinh ngạc, hắn theo bản năng cảm thấy đây là Lục Ly đang cố tình kéo dài thời gian, bởi vì tính cách Lục Ly rất cương liệt, năm đó từng dám đối đầu với Thần Tượng Tôn, đến sau lại dám giết Ngọc Linh Long, những điều này đều cho thấy tính cách Lục Ly cực kỳ cương liệt, thà chết chứ không chịu khuất phục. Chẳng qua hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy tựa hồ Lục Ly có câu giờ cũng chẳng nghĩa lý gì? Có lẽ bị hành hạ lâu vậy rồi, Lục Ly đã bắt đầu sợ hãi? Có lẽ dục vọng cầu sinh trong lòng Lục Ly bức ép khiến hắn phải thỏa hiệp ... Nghĩ tới đây, Ngọc Kình Thiên lập tức kích động, thu Lục Ly làm Hồn Nô, sau đó mang về Bá Thiên Thành, đây chính là chuyện rất có mặt mũi, hơn nữa tương lai còn có thể trao đổi lợi ích với Thần Tượng Tông.
Chương 2075 Từ từ chơi đùa
Tròng mắt hắn khẽ đảo, cười lạnh nói: - Lục Ly, trừ tin tưởng ta, ngươi còn có lựa chọn nào khác ư? Nếu ta muốn giết ngươi, giờ giết ngươi luôn là được rồi, cần gì phải tốn công tốn sức thế? Còn về niên hạn làm nô, một vạn năm là được. Ngọc Kình Thiên ta kim khẩu ngọc ngôn, nói được làm được, nhân bất tín bất lập, ta có thể thành là bá chủ U Yến chi địa, nếu không có tín dự làm sao có người nguyện ý theo ta? Khẩu tài Ngọc Kình Thiên rất không sai, nếu Lục Ly thật lòng nguyện ý thần phục, e là không chừng đã bị đánh động. Đáng tiếc Lục Ly chỉ muốn câu giờ, hắn trầm mặc một lát rồi nói: - Cho ta thêm chút thời gian để cân nhắc! - Được rồi! Ngọc Kình Thiên rất là hào sảng vung tay lên nói: - Ta cho ngươi thời gian ba ngày, ba ngày sau ngươi còn không đáp lời, ta chỉ đành phải thống hạ sát thủ. - Ba ngày... Trong lòng Lục Ly khẽ thở dài, nếu trong vòng ba ngày Huyết Linh Nhi còn không có hành động, vậy ba ngày này chính là ba ngày cuối cùng của cuộc đời hắn. Hắn nhắm mắt lại, đầu óc cấp tốc chuyển động, bắt đầu tìm cách tự cứu. Hắn chưa từng là kẻ chỉ biết chấp nhận số phận, không đến thời khắc cuối cùng, hắn tuyệt sẽ không khuất phục vận mệnh, mà sẽ nghĩ hết tất cả mọi cách để sống sót. Thời gian dần trôi, chớp mắt đã hai ngày đi qua, Lục Ly nhắm mắt suy tư hai ngày, song vẫn chẳng tìm được cách gì. Hắn bị Thần Sơn đè ép, thân thể không thể động, có thể có cách gì được? Lại nói dù có thể động, điều duy nhất hắn có thể cũng chỉ là ném ra tất cả Lôi Thần Nộ, nếu không thể oanh sát Ngọc Kình Thiên, vậy hắn chỉ còn nước chờ chết. Nơi này lại không thể Phi Độ Hư Không, hắn có trốn cũng trốn không thoát. Thời gian lại qua nửa ngày, lúc Lục Ly sắp triệt để tuyệt vọng, một tiếng truyền âm như tiếng trời vang lên trong đầu hắn, khiến linh hồn hắn không khỏi rung lên. - Chủ nhân! Chỉ hai tiếng truyền âm, Lục Ly lại như nghe được tiếng Phật, kích động đến độ cả người run rẩy, vội vàng truyền âm nói: - Là ngươi ư? Huyết Linh Nhi. - Vâng! Huyết Linh Nhi truyền âm đáp lời: - Xin lỗi chủ nhân, trước đó vì đang tập trung lĩnh hội cổ thần cấm đến thời khắc then chốt, thế nên mới không hồi đáp truyền âm của chủ nhân được. Đến sau ta tiến vào pháp trận tầng sâu nhất trong Thần Sơn, liên hệ tinh thần với chủ nhân trở nên yếu đi, càng thêm không cách nào truyền âm. - Tầng pháp trận sâu nhất trong Thần Sơn? Linh hồn Lục Ly khẽ ba động, hớn hở truyền âm hỏi: - Thế nào? Có thu hoạch gì không! - Có! Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Ta đã có thể khống chế hơn phân nửa pháp trận hạch tâm của Thần Sơn, hiện tại tùy thời có thể điều khiển Thần Sơn bay đi. Chẳng qua hình như bên ngoài Thần Sơn đang có một tên Thần Giới Chí Tôn, vậy nên ta mới hỏi dò ý kiến chủ nhân... - Tốt, tốt! Lục Ly vui mừng quá đỗi, truyền âm nói: - Ngươi có cách nào khống chế Thần Sơn trấn áp tên Thần Giới Chí Tôn ngoài kia không? Nếu trấn áp được Ngọc Kình Thiên, Lục Ly không chỉ thành công thoát khốn, còn có thể nhẹ nhàng thoát đi. Huyết Linh Nhi thoáng ngừng một lúc mới truyền âm đáp: - Độ khó tương đối lớn, bởi vì ta vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế Thần Sơn, nếu không cẩn thận, tên Thần Giới Chí Tôn kia hoàn toàn có thể né tránh được, đến lúc đó chủ nhân liền nguy hiểm. - Ừ, không vội, để ta nghĩ kỹ xem! Lục Ly hồi thần lại, hiện tại chí ít hắn đã có bài tẩy trong tay, hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ xem tiếp theo nên sử dụng bài tẩy này thế nào mới có thể trấn áp Ngọc Kình Thiên dưới Thần Sơn, như vậy hắn liền có thể nhẹ nhàng thoát đi. Thời gian dần trôi, rất nhanh ba ngày đã qua, bên kia Ngọc Kình Thiên đợi hết nổi, lạnh giọng truyền tin nói: - Lục Ly, suy xét thế nào rồi? Sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn. Lời này của Ngọc Kình Thiên khiến trong lòng Lục Ly khẽ rung lên, hắn mở mắt ra nói: - Ta có thể thần phục ngươi, nhưng giờ ta đang bị Thần Sơn đè ép, thần phục ngươi cũng có nghĩa lý gì đâu? Hơn nữa cự ly xa như vậy, ta muốn dâng ra hồn ấn cũng không làm được. - Ha ha ha! Ngọc Kình Thiên cười ha hả nói: - Ta bị Thần Sơn đè ép hai lần, hai lần đều có thể thoát khốn. Chỉ cần ngươi xác định thần phục ta, ta liền có thể nghĩ cách đưa ngươi ra. - Được! Lục Ly trầm giọng đáp: - Ta đồng ý thần phục ngươi vạn năm, chẳng qua vạn năm sau ngươi nhất định phải thả ta rời đi, hơn nữa vạn năm này không thể khiến ta quá khổ... - Không vấn đề! Ngọc Kình Thiên gật đầu đáp ứng, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: - Muốn đi ra, khả năng ngươi còn phải chịu chút đau đớn. Đợi lát nữa ta sẽ nghĩ cách nâng dậy Thần Sơn một chút, ngươi lập tức di động tới chỗ ta, mỗi lần di động một chút, nhiều nhất mấy ngày liền có thể đi ra. Hây! Trong tay Ngọc Kình Thiên hiện ra một thanh trường kiếm màu vàng, trường kiếm hóa thành hư ảnh, nhẹ nhàng đâm xuống dưới đáy Thần Sơn, đồng thời quát khẽ: - Chuẩn bị di động! Ông! Trên thân hắn sáng lên quang mang vạn trượng, thần lực điên cuồng quán chú vào trong trường kiếm màu vàng, trường kiếm đột nhiên biến thành thực thể, Ngọc Kình Thiên bạo rống một tiếng, quát: - Lên! - Hắn rống giận, bất thần đánh ra một đạo lưu quang lên Thần Sơn, đồng thời với đó, hai tay dùng sức nâng lên trường kiếm. Thần Sơn lập tức lấp lánh kim quang, theo đó từ từ nâng lên. - Đi! Lục Ly vung tay bắt lấy Thần Thi, điên cuồng phóng về phía Ngọc Kình Thiên, một hơi di động mấy trăm trượng. Chẳng qua rất nhanh cấm chế cường đại của Thần Sơn liền phản phệ, trùng trùng nghiền ép xuống, lần này Lục Ly học thông minh, giấu mình dưới Thần Thi, không phải chịu trấn áp quá nghiêm trọng. Chẳng qua luồng khí tức vô hình đè xuống vẫn chấn thương nội tạng hắn, hắn phun ra một búng máu tươi, xem ra cũng phải chịu chút thương nhẹ. - Không sai! Ngọc Kình Thiên cảm ứng qua một phen, miệng phun mấy hơi trọc khí, vừa rồi hắn cũng bị cấm chế Thần Sơn cắn trả, chẳng qua thế không tính là gì, chỉ cần tiếp tục mấy chục lần Lục Ly liền có thể đi ra. - Huyết Linh Nhi chuẩn bị! Mắt Lục Ly sáng rực lên, truyền âm cho Huyết Linh Nhi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom