-
Chương 2066-2070
Chương 2066 Ma Đế
- Thật là lợi hại! Nếu như không phải Long Hồn có phản ứng, Lục Ly cũng không biết bên trong linh hồn mình lại có năng lượng kỳ dị xâm lấn, chẳng trách Lung đạo nhân nói người ở trong này sẽ chẳng hiểu sao phát rồ, không hiểu sao công kích chính người của mình. - Cổ Thần Cấm so với cấm chế hiện tại mạnh hơn quá nhiều. Lục Ly âm thầm cảm khái, có chút nghĩ không ra, vì sao thần cấm thời kỳ viễn cổ mạnh như vậy, qua nhiều năm không có phát triển, trái lại… tụt lùi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào thời kỳ viễn cổ đã gặp phải biến cố rất lớn, nhiều Cổ Thần Cấm không cách nào truyền xuống. Lục Ly không nghĩ ra, sau khi trầm ngâm một lát hắn tiếp tục tiến lên thế nhưng không dám tăng tốc độ lên. Lung đạo nhân đã nói ở đây đi càng chậm càng an toàn, nếu như xông mạnh đi loạn mà nói, sẽ dễ dàng chết đi. Cứ như vậy, hắn đi lại lung tung hết canh giờ này đến canh giờ khác, một ngày lại một ngày, đi ròng rã ba ngày nhưng vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì. Ở đây hắn căn bản không cảm giác được bất kỳ cấm chế chấn động, chứ đừng nói đi phá trận. Hơn nữa không gian nơi này có phong ấn cường đại, Phi Độ Hư Không không dùng được, cũng không cách nào truyền tống một hướng đi đến chỗ Huyết Linh Nhi. Thu hoạch duy nhất, chính là công kích linh hồn nơi này vẫn một mực công kích hắn, Long Hồn liên tục thôn phệ, bắt đầu truyền năng lượng cho hắn, giúp hắn tăng thần lực và nhục thân lên, ngược lại cũng coi như là chuyện tốt. - Mà thôi! Lục Ly dứt khoát không đi, ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, hắn quyết định chờ Huyết Linh Nhi lại đây. Huyết Linh Nhi nói một hai tháng sẽ đến tìm kiếm hắn, chờ Huyết Linh Nhi lại đây sẽ có thể dễ dàng phá trận, dù sao Huyết Linh Nhi cùng là linh thể, dễ dàng phát hiện trận văn mắt trận tồn tại hơn. ... Bên ngoài Hồn Vụ Sơn, vị cường giả Ma Tộc kia cũng không hề đi quá xa, mà ngồi trên ngọn núi nhỏ bên ngoài mấy vạn dặm, hắn giống như đang chờ đợi cái gì. Thứ hắn chờ đợi chưa tới, hôm nay lại đến một tên Chí Tôn Thần Giới nhân tộc. Ngọc Kình Thiên đuổi đến bên này. Sau khi Ngọc Kình Thiên phát hiện cường giả Ma Tộc, thân thể bay vụt đến, muốn hỏi hắn không gặp Lục Ly không. cường giả Ma Tộclại hiểu lầm, cho rằng ngọc Kình Thiên muốn giết hắn, lập tức phát động công kích trước. Ngọc Kình Thiên vốn là một bụng không thoải mái, tên cường giả Ma Tộc này lại không nói một lời đã động thủ, đương nhiên hắn sẽ không khách khí. Một vị cường giả Ma Tộc có thể so với Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, hơn nữa trên người mang huyết mạch tộc vương Ma Tộc, nhục thân cường đại đến đáng sợ. Đối mặt một vị Chí Tôn Thần Giới nhân tộc, hơn nữa còn là Chí Tôn Thần Giới thực lực không tệ. Trận chiến này đánh đến trời đất tối tăm, toàn bộ thạch phong gần đó nổ tung, mặt đất nứt ra từng vết nứt dọa người, thế nhưng chiến đấu không kéo dài quá lâu, chỉ kéo dài gần nửa canh giờ liền kết thúc. Cả người cường giả Ma Tộc toàn là máu, quỳ một chân trên đất miệng rộng không ngừng tuôn ra máu tươi, trái lại Ngọc Kình Thiên không có bất kỳ thương thế gì. Chí Tôn Thần Giới mạnh mẽ như nào, đã được thể hiện rõ ở trong trận chiến này, mặc dù lực phòng ngự và sức mạnh của vị cường giả Ma Tộc này mạnh đến đáng sợ, nhưng đối với Chí Tôn Thần Giới mà nói, cũng không hề có áp lực quá lớn. Ngọc Kình Thiên không giết vị cường giả Ma Tộc này, nếu như hắn muốn giết mà nói, giờ khắc này cường giả Ma Tộc đã chết rồi. Hắn lạnh lùng nhìn qua cường giả Ma Tộc hỏi: - Ma Đế Hề Dương là gì của ngươi? Ngọc Kình Thiên không có giết hắn là vì phát hiện người này tu luyện một loại luyện thể chi pháp rất mạnh của Ma Tộc, ở Ma Vực chỉ có vương tộc mới có tư cách tu luyện loại công pháp luyện thể này. Con ngươi cường giả Ma Tộc lấp lánh vài vòng, phun ra một ngụm máu nói: - Ta gọi là Hề Mông, Ma Đế là tổ gia gia của ta, cường giả nhân tộc! Ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Thế nhưng nếu như ngươi giết ta, hậu quả tự ngươi biết được. - Ha ha! Ngọc Kình Thiên cười lạnh một tiếng, khí tức vô hình trên người trấn áp tới, đột nhiên thân thể cường giả Ma Tộc Hề Mông chìm xuống, một chân khác cũng quỳ theo. Ngọc Kình Thiên không thay đổi cảm xúc nói: - Đừng tưởng rằng ngươi là cháu nội Hề Dương mà ta không dám giết ngươi, chẳng qua là năm đó Bàn Vương chúng ta và Hề Dương đồng thời chống đỡ cường giả Thần Giới, ta nhìn trên mặt mũi Bàn Vương tha cho ngươi một mạng mà thôi. Cho dù thật sự giết ngươi thì Hề Dương có thể làm khó dễ được ta sao? Mặc dù Ma Đế rất mạnh, chẳng qua Ma vực rốt cuộc chỉ lớn như thế, cường giả không nhiều. Hơn nữa Ma vực vật chất thiếu hụt, rất nhiều thần tài đều cần phải đến U Yến chi địa mua sắm, bởi vậy Ngọc Kình Thiên không hề e ngại Hề Dương. Hề Mông rất có cốt khí, hắn nhe răng trợn mắt trừng Ngọc Kình Thiên, rống quát: - Vậy ngươi giết ta đi, giết ta đi. Oanh! Ngọc Kình Thiên vung tay đánh ra một đại thủ ấn màu vàng, cả người Hề Mông lập tức bị nện cho lõm sâu xuống đất, trong tay Ngọc Kình Thiên hiện ra một bức tranh, hỏi: - Đừng ở đó la lối, tử tế nhìn kỹ bức chân dung này, ngươi từng gặp qua người trong đây không? Bản tọa chỉ muốn tìm ngươi hỏi chút chuyện, là chính ngươi muốn đánh muốn giết. - Hả? Hề Mông ngước mắt nhìn lên, phát hiện chân dung có chút quen mắt, hắn nhìn kỹ vài lần sau đó cười ha hả nói: - Ngươi muốn tìm người này? Tiểu tử này là người nhà ngươi? Ha ha ha, đừng tìm, hắn chết chắc rồi! - Chết chắc rồi? Ngọc Kình Thiên hơi ngớ, trầm giọng hỏi: - Nói cụ thể xem nào. Hề Mông chỉ về hướng bắc, cười lạnh nói: - Tiểu tử kia tiến vào Hồn Vụ sơn, ngươi nói xem hắn có phải chết chắc rồi không? Ta khuyên ngươi từ bỏ ý định đi tìm đi, hắn tiến vào rất nhiều ngày, dù ngươi có thể tìm ra được thì chắc cũng chỉ còn cái xác. - Hồn Vụ Sơn? Cơ thịt trên mặt Ngọc Kình Thiên khẽ run rẩy, sâu trong mắt chớp qua một tia sợ hãi. Năm đó hắn tiến vào Cổ Ma tử địa cũng bị khốn đốn trong Hồn Vụ Sơn rất nhiều năm, cuối cùng đột phá Thần Giới Chí Tôn mới cường hành thoát đi ra.
Chương 2067 Thịt nát xương tan
Rất nhanh, sắc mặt hắn khôi phục bình tĩnh, thực lực hắn đã không phải như năm đó, tuy Hồn Vụ Sơn vẫn đáng sợ, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói thì đã không phải tất chết chi địa. Hơn nữa hắn biết khiếu môn, tiến vào có thể lao ra bất cứ lúc nào. - Đi vào tìm xem! Không nhìn thấy thi thể Lục Ly, Ngọc Kình Thiên không yên tâm, rốt cuộc nghe nói ở phương diện pháp trận cấm chế Lục Ly có năng lực rất mạnh, vạn nhất xông qua được thì sao? Hơn nữa không mang về được thi thể Lục Ly, hắn không cách nào phục chúng, không cách nào lấp được miệng chúng nhân. Hưu! Ngọc Kình Thiên tung mình bay vụt lên, phóng thẳng về phía Hồn Vụ Sơn. Tây Mông vừa mới đứng lên dùng ma ngữ thì thầm mắng mấy câu, Ngọc Kình Thiên đã trở tay đánh ra một chưởng, lần nữa nện cho Hề Mông sấp mình trên đất. Tốc độ Ngọc Kình Thiên cực nhanh, chỉ mấy nén hương liền đã đến bên ngoài Hồn Vụ Sơn. Hắn không vội vã đi vào mà dạo quanh phụ cận vài vòng, quan sát một phen, xác định Hồn Vụ Sơn không khác gì trước kia mới sải bước đi vào. Sau khi tiến vào, dù có là thần niệm như của Ngọc Kình Thiên đều không thể thăm dò, hắn cũng không hiểu phá trận, chỉ có thể không ngừng đi dạo ở bên trong, nhìn xem có thể gặp được Lục Ly, hoặc là phát hiện thi thể Lục Ly hay không. ... Lục Ly vẫn đang ngồi xếp bằng tu luyện, hắn cũng không biết nguy cơ đang tới gần, một cường giả đỉnh cấp Thần Giới đang âm thầm tiến vào Hồn Vụ Sơn tìm kiếm mình. Lấy chiến lực Ngọc Kình Thiên, một khi tiếp cận Lục Ly, đừng nói nơi này không cách nào Phi Độ Hư Không, dù có thể Lục Ly cũng trốn không thoát. Hơn nữa dù Lục Ly có lấy ra toàn bộ Lôi Thần Nộ, e rằng cũng không oanh sát được Ngọc Kình Thiên. Lục Ly đang lĩnh hội chân ý không gian chi lực, Lục Ly cảm giác được chân ý này còn có khả năng vươn dài vô hạn, chí ít hiện tại Lục Ly mới chỉ có thể mượn nhờ không gian chi lực trong phương viên mười dặm. Nếu có thể mượn nhờ không gian chi lực trong phạm vi ngàn dặm, vạn dặm, thậm chí trăm vạn dặm, như vậy trấn áp Thần Giới Chí Tôn đều không thành vấn đề. Ý tưởng rất không sai, thành quả cuối cùng thế nào lại cần thời gian, cũng cần vận khí. Lục Ly tham ngộ chân ý này, song không có nghĩa hắn có thể tham ngộ đến cảnh giới đại viên mãn. Tỷ như Sát Đế chân ý, hắn đã tham ngộ rất nhiều năm, song lại vẫn không có tiến triển quá lớn, đây chính là một trong mười đại chân ý Thần Giới, năm đó Sát cũng nhờ chân ý này mà trở thành cường giả cấp Chí Tôn tiếng tăm lừng lẫy. Thời gian nhanh chóng trôi đi, không biết là Lục Ly vận khí tốt, hay là trong Hồn Vụ Sơn quá mức kỳ dị, mà qua suốt hai mươi ngày Ngọc Kình Thiên vẫn không tìm được Lục Ly. Hôm nay Lục Ly đột nhiên bị đánh thức, bởi vì hắn cảm nhận được một tia nguy cơ nhàn nhạt, tựa hồ có nguy hiểm nào đó đang ở gần. - Cảm giác này thật kỳ lạ! Lục Ly mơ hồ chớp chớp mắt, đối với nguy cơ cường giả luôn rất nhạy cảm. Nhưng trong lòng có báo động trước thời điểm nguy cơ xuất hiện không đồng nghĩa hắn có thể dự phán nguy cơ đến vào lúc nào, trừ phi có được Bặc Thần Thiên Thuật xu cát tị hung giống như Bàn Vũ Thấm. Trầm tư giây lát, cảm giác nguy cơ kia một mực vờn quanh trong đầu Lục Ly, lại không quá đặc biệt mãnh liệt. Lục Ly đột ngột đứng dậy, hắn quyết định vẫn nên rời đi thì tốt hơn, xem xem sau khi cách xa chỗ này, cảm giác nguy cơ kia liệu còn tồn tại? Hắn bôn tẩu sang bên trái, kết quả cảm giác nguy cơ vẫn tồn tại như cũ, hắn lần nữa xoay trái, cảm giác nguy cơ càng thêm mãnh liệt. Thế là dứt khoát quay người chạy ra sau, lần này cảm giác nguy cơ không ngừng yếu bớt, sau khi hắn bôn tẩu hơn mười dặm, cảm giác nguy cơ hoàn toàn biến mất. - Đây là chuyện gì? Trong mắt Lục Ly hiện đầy vẻ chấn kinh, hắn sống nhiều năm vậy rồi, trải qua không biết bao lần chiến đấu sinh tử, gặp đủ các loại cục diện. Nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, quả thực không cách nào tưởng tượng. Lục Ly càng nghĩ, phát hiện chỉ có hai nguyên nhân khả năng tạo thành cục diện như vừa rồi, một là Long hồn sớm cảm giác được nguy hiểm, bởi thế mới truyền tín hiệu cho hắn. Hai là có sinh vật kỳ dị hoặc cường giả nào đó âm thầm thông qua thần thông cường đại phát tín hiệu cho hắn, báo hắn biết nguy hiểm đang tới gần. Rốt cục là nguy hiểm gì? Tín hiệu nguy hiểm này là do Long hồn hay cường giả bí ẩn gửi tới? Lục Ly nghĩ không ra, hắn trầm ngâm thoáng chốc, sau đó dứt khoát đi tới nơi xa, rời khỏi chỗ này càng xa càng tốt. Hành tẩu suốt một ngày, Lục Ly không biết đã đi tới đâu, hắn lại tìm một nơi khoanh chân ngồi xếp bằng, chờ đợi Huyết Linh Nhi tới. Thời gian sau đó rất an tĩnh, qua mười chín ngày, tình huống khiến Lục Ly kinh hãi lại diễn ra, cảm giác nguy cơ nhàn nhạt lần nữa xuất hiện trong linh hồn hắn, giống hệt như trước kia, khiến hắn đột nhiên sởn cả tóc gáy. - Đi! Hắn một bên bôn tẩu, một bên cảm ứng ba động trong linh hồn, phát hiện Long hồn rất yên ắng, không hề có bất kỳ ba động nào. Rõ ràng loại báo động này không phải do Long hồn phát ra, hắn lại cảm ứng bốn phía, nhưng bốn phía an tĩnh đến đáng sợ, thậm chí không có bất kỳ khí tức sinh linh nào. Lại đi hơn mười dặm, cảm giác nguy cơ lần nữa biến mất. Lục Ly nghĩ nghĩ, sau đó tiếp tục đi tới trước mặt, mặc kệ cảm giác nguy cơ kia có thực hay không, hắn vẫn quyết định rời xa bên này. Có điều Lục Ly không biết chính là... Không lâu sau mỗi lần hắn rời đi, Ngọc Kình Thiên lại tiến sát đến gần nơi hắn vừa ngồi xếp bằng. Lần này sau khi tới nơi, trong mắt Ngọc Kình Thiên hiện đầy vẻ kinh nghi, hắn liếc nhìn nơi Lục Ly vừa ngồi xếp bằng mấy lượt, miệng thì thào: - Nơi này có người ngồi qua, rõ ràng còn lưu lại khí tức nhân loại, hơn nữa có vẻ còn rất trẻ, xem ra hẳn là Lục Ly. Nhưng mà vì sao cả hai lần hắn đều có thể trước một bước rời đi? Chẳng lẽ hắn có thể xa xa cảm ứng được ta đang đi đến? Ngọc Kình Thiên cũng nghĩ không thông, tay không ngừng xoa vuốt lên trán.
Chương 2068 Xảy ra chuyện lớn
Ở cái nơi quỷ quái này, muốn tìm được người thực sự là điều quá khó khăn. Mặc dù Lục Ly rời đi chưa lâu, nhưng dù hắn có khóa chặt phương vị Lục Ly truy tung theo, khẳng định cũng đuổi không kịp. Bởi vì huyễn trận nơi này mỗi thời mỗi khắc lại đều biến đổi, rõ ràng chỉ cách Lục Ly chừng mười dặm, nhưng bởi huyễn trận ảnh hưởng, có lẽ cả đời hắn đều không cách nào đuổi kịp. - Đừng ép ta! Sắc mặt Ngọc Kình Thiên chuyển lạnh, ngước mắt nhìn lên không trung, cắn răng nói: - Nếu lần sau Lục Ly còn có thể đào tẩu, ta liền dẫn dắt Thần Sơn trấn áp xuống. Phương viên Thần Sơn bao phủ lên tới trăm dặm, ta cùng lắm là chịu khổ chút, Lục Ly tuyệt đối sẽ chịu không được, đến lúc đó chắc chắn thịt nát xương tan. Lần đào thoát này, Lục Ly không dám có chút nào khinh thường, đi suốt hơn ba ngày không ngừng không nghỉ, thậm chí không biết đã đi bao xa, lúc này mới tìm đến một nơi tĩnh lặng, khoanh chân ngồi xếp bằng tu luyện. Lần này vận khí tốt, sau hai tháng tu luyện đằng đẳng, Ngọc Kình Thiên còn chưa đuổi tới, Huyết Linh Nhi mà hắn chờ đợi bấy lâu rốt cục cũng đã chạy tới. Ông! Dưới chân Lục Ly sáng lên một đạo quang mang màu đỏ máu, dọa chính hắn nhảy dựng, vội đảo mắt quét qua, phát hiện là Huyết Linh Nhi, không khỏi vui mừng quá đỗi. - Chủ nhân, ta trở về! Tiếng Huyết Linh Nhi truyền âm vang lên trong đầu Lục Ly, Lục Ly nhếch miệng khẽ cười, truyền âm nói: - Cũng may không tính quá trễ, ở Thạch Lâm bên kia có thu hoạch không? - Có! Huyết Linh Nhi truyền âm đáp: - Ta đã ghi chép lại tất cả trận văn trận tuyến đồ dưới Thạch Lâm, sau này có thời gian có thể chậm rãi lĩnh hội, pháp trận ở trong đó quá phức tạp, nhất thời tưởng muốn lĩnh hội toàn bộ là điều không thể. - Ừ ừ, thông minh! Lục Ly khẽ gật đầu, cũng may Huyết Linh Nhi không chọn ở lại bên kia một mực lĩnh hội, nếu không ngây ngốc ở bên kia mấy chục năm, chẳng phải hắn sẽ bị khốn ở chỗ này mấy chục năm? - Chủ nhân! Huyết Linh Nhi tiếp tục truyền âm hỏi: - Giờ ngươi đang ở chỗ nào? Ta phát hiện trận văn nơi này rất phức tạp, so với Thạch Lâm thì còn phức tạp hơn mấy chục lần, ngươi bị nhốt ở bên trong? - Hả! Lục Ly gật đầu nói: - Nơi này tên là Hồn Vụ Sơn, mê trận khốn trận ở đây rất khủng bố, ta căn bản không cách nào đi ra ngoài, ngươi đến thì đỡ rồi. - Ta trước đi thăm dò một phen, chủ nhân thả Thần Thi ra đi. Nghe được Huyết Linh Nhi truyền âm, Lục Ly phóng thích Thần Thi ra. Huyết Linh Nhi lập tức chui vào bên trong Thần Thi. Thần Thi lóe lên quang mang, khí tức mạnh lên rõ rệt, tiếp đó dưới chân Thần Thi sáng lên một đạo quang mang, Huyết Linh Nhi vươn xúc tu thăm dò vào trong lòng đất. Lục Ly thấy vậy liền an tâm nhiều, năng lực phá trận của Huyết Linh Nhi đã được nghiệm chứng qua. Huyết Linh Nhi ngây ngốc bên Thạch Lâm suốt mấy tháng, khoan nói năng lực phương diện phá trận đại tăng, chí ít hiểu biết đối với cổ thần cấm sẽ rất sâu, khả năng dẫn hắn đi ra được là rất lớn. Lục Ly không tu luyện mà lấy ra Thiên Tà Châu, thần niệm quét vào nhìn xem Trì Hi Nhi và Tiểu Bạch đang làm cái gì? Tiểu Bạch còn ngủ say, Vân Thủy Tinh ít đi nhiều, khí tức Tiểu Bạch mạnh lên một ít, xem ra vẫn đang một mực tiến bộ. Trì Hi Nhi cũng không tu luyện mà ngồi một mình trong đại điện, đầu gối co lên, hai tay chống cằm, chính đang nhàm chán ngẩn người ra đó. Thần tình nàng có chút cô độc và lẻ loi, khiến Lục Ly nhìn mà không khỏi đau lòng. Ông! Lục Ly suy nghĩ một lát liền thả Trì Hi Nhi đi ra, dù sao Huyết Linh Nhi thăm dò cũng phải cần một đoạn thời gian, ở nơi này chỉ cần bất động liền sẽ không có nguy hiểm. - Ca! Trì Hi Nhi thấy trước mặt lóe lên bóng trắng, thoáng chốc sau đó liền đã xuất hiện ở bên ngoài, nhìn Lục Ly, nét mặt nàng sáng rực lên, hớn hở nắm chặt tay Lục Ly. - Nha đầu, gần đây chắc chán lắm phải không? Lục Ly xoa xoa đầu Trì Hi Nhi, khẽ gật đầu nói: - Có vẻ lại cao thêm một chút, tiểu Hi Nhi nhà ta sắp thành đại cô nương rồi. Trì Hi Nhi thoáng xấu hổ cúi đầu xuống, sau đó lại ngước mắt nhìn lên Lục Ly, có chút u oán nói: - Vô luận lớn lên thế nào, ở trong lòng ca, Hi Nhi luôn là tiểu nha đầu... Nói đến đây Trì Hi Nhi còn khẽ ưỡn lên khuôn ngực đã thoáng phần nào đầy đặn, Lục Ly vội lúng túng dời mắt đi, tằng hắng một tiếng nói: - Hi Nhi, ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hoàn toàn hiểu được. Hơn nữa ngươi cũng có chị dâu, đáng tiếc hiện tại các nàng vẫn đang ở nhân gian, thực lực của ta không đủ, không cách nào tiếp các nàng đến đây. - Chị dâu? Sắc mặt Trì Hi Nhi lập tức ảm đạm, cúi đầu trầm ngâm thoáng chốc, lát sau ánh mắt lại lần nữa sáng lên, ngửa mặt hỏi: - Các nàng? Vậy ta có mấy chị dâu? - Khụ khụ... Lục Ly nhìn ánh mắt sáng rực của Trì Hi Nhi, có chút lúng túng nói: - Ba... ba người. - Hì hì. Trì Hi Nhi khẽ nở nụ cười, tròng mắt uốn cong thành vầng trăng khuyết, nàng cuốn ba tất lưỡi nói: - Đã có ba chị dâu, vậy sau này thêm dăm ba người nữa cũng được mà, đúng không, ca! Trên trán Lục Ly gồ lên gân xanh, không ngờ hắn lại có lúc bị một tiểu nha đầu trêu chọc. Hắn đưa tay gõ lên đầu Trì Hi Nhi, nói: - Nha đầu ngươi nói năng bậy bạ gì đấy? Ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện chờ ngươi trưởng thành mới sẽ hiểu được. - Không nhỏ... Trì Hi Nhi thì thầm một tiếng, sau đó ngước mắt nói tiếp: - Nếu ca đã nói ta còn nhỏ, vậy đợi thêm mấy năm đi, qua mấy năm ca sẽ không nói ta nhỏ nữa... - Lục Ly nghẹn họng, nhìn ánh mắt kiên định, gương mặt tuyệt mỹ kia của Trì Hi Nhi, hắn khẽ thở dài. Đang định nói thêm vài lời, trong lòng chợt run lên, cảm giác nguy cơ trước kia lần nữa hiển hiện. - Cảm giác nguy cơ này đến cùng là thật hay giả? Hay chỉ là huyễn tượng sinh ra trong Hồn Vụ Sơn? Lục Ly có chút mơ hồ, hắn ngập ngừng thoáng chốc, phát hiện cảm giác nguy cơ càng lúc càng nồng đậm, vội vàng quay sang Trì Hi Nhi nói: - Hi Nhi, ngươi đi vào trước, quay đầu lại nói chuyện với ngươi sau, ta còn có một số việc cần phải xử lý.
Chương 2069 Thần Sơn
Miệng nhỏ Trì Hi Nhi khẽ cong lên, tưởng là Lục Ly không muốn nói tiếp chủ đề này nên mới cố ý ném nàng vào trong Thiên Tà Châu. Nàng ngừng một lúc rồi nói: - Ca, chúng ta không nói chủ đề này nữa, ngươi bồi ta thêm một lúc đi. - Không được! Cảm nhận được nguy cơ càng lúc càng hiện rõ, Thiên Tà Châu lấp lánh quang mang, Lục Ly dùng ngữ khí kiên định dị thường nói: - Hi Nhi, ca thật sự có chuyện, đi vào ngoan ngoãn tu luyện, qua một thời gian ngắn ta lại bồi ngươi. Nói xong hấp lực cường đại từ Thiên Tà Châu liền bao phủ lấy Trì Hi Nhi, kẻ sau mới đầu còn có chút kháng cự, song cuối cùng vẫn chọn thuận theo Lục Ly, tiến vào trong Thiên Tà Châu. - Huyết Linh Nhi, thăm dò xem mặt nam có gì? Ta cảm nhận được ở phía đó có một loại nguy cơ cường liệt! Lục Ly thoáng ngập ngừng, hắn không lập tức thoát đi mà truyền tin cho Huyết Linh Nhi. Kẻ sau tức tốc vô hạn vươn xúc tu tràn về hướng nam, đi cảm ứng tình hình bên kia. Lát sau, trong đầu Lục Ly vang lên một tiếng kinh hô: - Chủ nhân, có cường giả ở gần, khí tức cảm ứng được rất có thể là Thần Giới Chí Tôn! - Cảm giác nguy cơ là thật! Trong lòng Lục Ly thất kinh, Thần Giới Chí Tôn không ngừng tới gần, như vậy rất có thể là Ngọc Kình Thiên đuổi tới. Bất luận là ai, lần này hắn không chút do dự, lập tức mang theo Thần Thi bỏ chạy về hướng tây bắc. Oanh! Ngay lúc hắn vừa mới chạy đi hơn mười dặm, đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang trầm muộn, tiếp đó toàn bộ mặt đất rung lên liên hồi, tiếng truyền âm hoảng hốt của Huyết Linh Nhi vang lên bên tai: - Không hay, chủ nhân! Cường giả kia oanh kích mặt đất, dẫn lên cấm chế cắn trả, xảy ra chuyện lớn rồi! - Xảy ra chuyện lớn gì mới được? Lục Ly một bên bôn tẩu một bên dò hỏi, còn chưa dứt lời hắn đã biết sắp xảy ra chuyện lớn gì. Lúc này trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng xé gió bén nhọn, tiếp đó Lục Ly cảm giác ánh sáng trên đỉnh đầu bỗng chợt ảm đạm. - Hả? Lục Ly cảm giác được nguy cơ trí mạng, đột nhiên ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy một tòa thần sơn màu vàng cực lớn trấn áp xuống. Thần Sơn màu vàng kia rộng chừng trăm dặm, trong lúc đè xuống mang theo một loại uy áp khủng bố, thoáng chốc khiến Lục Ly cảm thấy di động đều trở nên khó khăn, chỉ còn biết trơ mắt nhìn ngọn núi lớn kia đè xuống... Trước kia Lung đạo nhân nói qua, nơi này có năm tòa Thần Sơn, nếu xúc động cấm chế nơi này, năm tòa Thần Sơn sẽ trấn áp mà xuống. Người thực lực không mạnh sẽ bị trấn áp đến chết, người thực lực cường hoành cũng có thể bị ép cho không cách nào động đậy. Ngọc Kình Thiên theo ở mặt sau có bị đè chết hay không, Lục Ly không biết. Hắn chỉ biết nếu hắn còn không làm gì, lát nữa tất sẽ thịt nát xương tan, nhục thể của hắn tuy cũng được tính là cường đại, nhưng so với Thần Sơn to lớn, so với lực lượng khủng bố thế này, chút năng lực phòng ngự ấy của hắn có tính là gì? Ông! Thần Thi ở bên cạnh khẽ động, đặt mông ngồi xuống đất, sau đó duỗi ra một tay bắt lấy Lục Ly, khom lưng khuỷu tay chống đất, chuẩn bị dùng thân thể cường hành kháng trụ trấn áp từ Thần Sơn, giúp Lục Ly tranh thủ một tia cơ hội sống sót. Huyết Linh Nhi phản ứng rất nhanh, mặc dù Thần Thi rất có thể sẽ bị hủy đi, nhưng dù sao thế cũng đỡ hơn là Lục Ly bị trấn áp đến chết. Thần Thi hủy đi, sau này Lục Ly còn có thể tìm đến cho Huyết Linh Nhi một nhục thân khác. - Vào trong Thiên Tà Châu? Trong đầu Lục Ly chớp qua ý niệm này, nếu tiến vào trong Thiên Tà Châu, sau đó giấu Thiên Tà Châu trong thân thể Thần Thi, như vậy hắn sẽ được an toàn thêm một chút. Chẳng qua chỉ chớp mắt hắn liền phủ quyết ý niệm này, Thần Sơn trấn áp đi xuống, không gian rõ ràng cũng bị trấn áp, rất có thể hắn sẽ không cách nào sử dụng được Thiên Tà Châu. Hơn nữa nếu Thiên Tà Châu bị nghiền nát, tất cả, bao gồm cả hắn lẫn Trì Hi Nhi Tiểu Bạch và Lung đạo nhân đều phải chết. - Không gian chi lực! Hắn đột nhiên vung tay lên giữa trời, điều tập không gian chi lực quanh bốn phía về đây, ngăn cản đại sơn đang gào thét trút xuống trên đỉnh đầu. Oanh! Một tiếng nổ trầm muộn vang lên, không gian chi lực Lục Ly điều tập đến bỗng chốc bị xung kích đến độ nhiễu loạn. Phía ngược lại, tốc độ toà Thần Sơn kia có vẻ chậm đi chút ít, đồng thời lực lượng trấn áp cũng yếu đi phần nào. Oanh! Dù đã chậm đi chút ít, nhưng Thần Sơn vẫn lấy uy thế cường đại không thể ngăn trấn áp đi xuống, Thần Thi vốn đang gồng mình gánh đỡ, lúc Thần Sơn ép xuống, Lục Ly nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên từng hồi. Hắn phát hiện tầm nhìn hoàn toàn đen kịp, đồng thời cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại đặt lên lựng mình, Kinh Lôi Giáp trên thân lấp lánh quang mang, song vẫn không ngăn được lực lượng cường đại kia trấn áp, lục phủ ngũ tạng và vô số xương cốt trên thân Lục Ly tưởng như vỡ vụn. Oanh! Mặt đất xung quanh chấn động kịch liệt, song không hề bị nện ra bất cứ hố to nào, thậm chí ngay cả một vết rách đều không có. Rất rõ ràng, trên mặt đất có cấm chế cường đại, bằng không thì dù mặt đất có làm bằng sắt cũng sẽ bị nện lõm vào. - Phốc, hô hô... Miệng Lục Ly phun ra một búng máu, thở ra một hơi thật sâu. Hắn tính thử di chuyển thân thể, lại phát hiện trừ phần đầu có thể di động ra, cả người hoàn toàn bị đè lại, không cách nào di động mảy may. - Huyết Linh Nhi! Hắn không kịp chữa thương đã vội truyền âm cho Huyết Linh Nhi hỏi: - Hiện tại tình hình thế nào? - Tình hình rất không ổn! Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Thần Thi gần như đã hủy, chẳng qua hẳn là còn có khả năng khôi phục. Toà đại sơn này không phải đại sơn bình thường, bên trong có cấm chế kỳ dị. Một cỗ lực lượng cường đại đang trấn áp ngươi và Thần Thi, nếu chúng ta không thể phá mở cấm chế, cả đời đều không cách nào thoát khốn được. - Không vội, ngươi trước thăm dò thử xem? Lục Ly hư nhược truyền âm một tiếng, sau đó liền không hỏi nhiều nữa mà bắt đầu điều tập thần lực chữa thương, trước khôi phục thương thế trong người rồi tính sau.
Chương 2070 Thần Sơn
- A? Cách Lục Ly chừng hơn trăm dặm còn có một người bị trấn áp, Ngọc Kình Thiên cũng bị một tòa Thần Sơn khác đè lên, lúc này điều khiến hắn kinh nghi chính là tại sao trên trời lại rơi xuống hai tòa Thần Sơn? Hắn cảm nhận được cách mình hơn trăm dặm có khí tức nhân loại nhàn nhạt, khí tức này giống hệt khi tức lúc trước, rõ ràng là Lục Ly. Lục Ly bị Thần Sơn trấn áp, không ngờ vẫn có thể sống sót? Chiến lực cường hoành như hắn mà đều bị thương, giờ không cách nào di động mảy may, thế mà Lục Ly lại không chết? Ngọc Kình Thiên nghĩ không thông. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó bắt đầu vận công chữa thương để tìm cách đào tẩu. Trước kia hắn từng bị Thần Sơn trấn áp qua, thậm chí còn bị trấn áp tận hơn mười năm, đối phó Thần Sơn hắn có chút kinh nghiệm nhất định, hiện tại thực lực tăng lên nhiều như vậy, hắn có niềm tin tuyệt đối sẽ đào thoát ra được. Bên kia Lục Ly cũng đang cấp tốc trị liệu, bởi vì không cách nào nuốt thuốc chữa thương, bằng vào tốc độ thần lực trị liệu thì lại quá chậm. Qua tận năm ngày thương thế hắn mới khôi phục phần nào, chí ít đã không còn khó chịu như trước. - Huyết Linh Nhi, tình hình sao rồi? Lục Ly truyền âm qua, hắn biết gần đây Huyết Linh Nhi đang một mực thăm dò cấm chế trong Thần Sơn. Hiện tại hắn hoàn toàn không cách nào di động, nếu Huyết Linh Nhi không thể phá giải cấm chế trong Thần Sơn, sợ rằng đời này hắn phải chết ở đây. Ngẫm lại, nếu bị trấn áp mười năm trăm năm có lẽ còn không sao, nhưng nếu bị trấn áp mấy trăm năm, e là chính hắn đều sẽ phát điên. - Tình hình rất không ổn! Huyết Linh Nhi truyền âm tới nói: - Cổ thần cấm trong Thần Sơn cường đại đến đáng sợ, bên trong hẳn là có rất nhiều tầng cấm chế, xúc tu của ta chỉ có thể thẩm thấu tới được ba tầng bên ngoài, tận cùng bên trong hẳn là còn có một tầng nữa, xúc tu của ta không cách nào đi vào. Khoan nói tới tầng bên trong nhất kia, dù là ba tầng cấm chế bên ngoài cũng phức tạp huyền diệu dị thường, bằng vào hiểu biết của ta đối với cổ thần cấm trước đây, rất nhiều chỗ căn bản xem không hiểu. - Bốn tầng cấm chế? Lục Ly ngấm ngầm líu lưỡi, cổ thần cấm quả nhiên mạnh hơn cấm chế hiện tại rất nhiều, ở phương diện pháp trận, Huyết Linh Nhi đã rất mạnh, thế mà đừng nói phá trận, đến cả xem đều xem không hiểu. - Đừng gấp, sẽ có cách thôi. Lục Ly hít mấy hơi thật sâu, hắn tự nhủ bản thân phải tỉnh táo, trời không tuyệt đường người sống, nơi này tuyệt đối không phải điểm cuối trong cuộc đời chinh chiến của hắn. Trầm ngâm chừng một nén hương, Lục Ly truyền âm nói: - Huyết Linh Nhi, truyền trận đồ trong Thạch Lâm cho ta, đồng thời truyền thâu tất cả mọi tin tức về trận văn đồ trong Thần Sơn. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách lĩnh hội, đây đó ấn chứng với nhau, cùng lúc thôi diễn, hiệu suất sẽ cao hơn một chút. Cổ thần cấm liên quan rất nhiều đến thiên địa pháp tắc chí lý, đối với những điều này Huyết Linh Nhi hoàn toàn không hiểu. Bản thân Lục Ly lại cảm ngộ rất nhiều thiên địa pháp tắc, đây đó ấn chứng với nhau không chừng sẽ có thể càng dễ phá giải cổ thần cấm. - Được! Huyết Linh Nhi thu hồi xúc tu, sau đó đâm vào trong đầu Lục Ly, rất nhanh vô số tin tức truyền về, Lục Ly cảm thấy lúc đầu đầu óc hắn như muốn nổ tung. Qua gần nửa canh giờ, Huyết Linh Nhi mới truyền thâu hoàn tất, Lục Ly tiêu tốn tận bảy canh giờ mới chỉnh lý xong toàn bộ tin tức bên trong. - Cổ thần cấm quả thực rất huyền diệu... Lục Ly cảm ứng qua một phen, phát hiện trong đầu có rất nhiều trận văn đồ phức tạp khiến người hoa hết cả mắt. Nếu nói trước kia trận văn đồ do hắn bày ra chỉ có thể vẽ đầy một tờ giấy nháp, thì lúc này trận văn đồ lại đã có thể vẽ đầy một trăm tờ giấy nháp. Trước kia trận văn đồ là đom đóm đầy trời, còn lúc này trận văn đồ càng giống như là ngôi sao trên trời cao, căn bản không phải cùng một cấp bậc, khó trách Huyết Linh Nhi đều có chút xem không hiểu. - Đừng gấp, từ từ sẽ được thôi! Lục Ly hít sâu mấy hơi, tiến vào trạng thái Không Linh chuẩn bị lĩnh hội. Lúc này nội tâm hắn đột nhiên khẽ động, nếu hắn và Huyết Linh Nhi tham ngộ được cổ thần cấm trong Thần Sơn, như vậy liệu có phải sẽ có cơ hội biến tòa Thần Sơn này thành của mình? Tê tê! Nếu thật có thể nắm xuống tòa Thần Sơn này, đây tuyệt đối là một kiện chí bảo, một Thần khí siêu việt Thánh phẩm. Hoặc có khi... bản thân Thần Sơn chính là một kiện Hồng Linh Thiên Bảo? Ngọc Kình Thiên rất biến thái, chỉ sau hai ngày thương thế đã hoàn toàn khôi phục, song hắn không đi nếm thử phá giải cổ thần cấm Thần Sơn mà chuẩn bị dùng lực phá trận. Thân thể hắn sáng lên một đạo hoàng quang yếu ớt, tiếp đó một vòng hộ tráo màu vàng nhạt hiện ra bên ngoài cơ thể, hộ tráo từ từ biến lớn, bất ngờ cường hành nâng dậy Thần Sơn. Oanh! Chẳng qua hộ tráo này chỉ duy trì vẻn vẹn một giây, Thần Sơn liền đã ầm vang nện xuống, song cũng chính mượn nhờ thời gian chỉ chớp mắt đó, thân hình Ngọc Kình Thiên đã chật vật di động được chừng ba mươi trượng! Vốn lấy tốc độ Ngọc Kình Thiên, một giây liền có thể xoải ngang trăm dặm, nhưng Thần Sơn này lại có một loại lực trường kỳ dị, hạn chế tốc độ Ngọc Kình Thiên. Bởi vậy hắn chỉ có thể di động ba mươi trượng, song có thể di động ba mươi trượng, đồng nghĩa với hắn vẫn có cơ hội đi ra. Tê tê! Ngọc Kình Thiên lần nữa bị trấn áp, xương cốt lại đứt mất mấy đoạn, đau đến khóe miệng co quắp, đã bao nhiêu năm hắn chưa bị thương? Chỉ nghĩ đến đó thôi hắn đã giận dữ không thôi, tất cả đều là bởi vì Lục Ly. Lại nghĩ tới Lục Ly còn chưa hết, sát ý và phẫn nộ trong lòng hắn liền dâng cao, hận không thể cấp tốc ra ngoài, lập tức đi nghĩ cách triệt để giết chết Lục Ly. Vừa rồi lúc có thể di động hắn đã nhanh thiểm điện nuốt vào hai viên đan dược trị thương, nhờ thế tốc độ khôi phục rất nhanh, chỉ sau vẻn vẹn nửa ngày trị liệu, thân thể liền khôi phục. Trên người hắn lần nữa sáng lên hào quang màu vàng đất, đồng thời sắc mặt dần trở nên trắng bệch. Hộ tráo này không phải hộ tráo bình thường, mà là một loại bí pháp do hắn tự sáng tạo, thiêu đốt tinh huyết của chính bản thân để ngưng tụ ra một loại hộ tráo cường đại.
- Thật là lợi hại! Nếu như không phải Long Hồn có phản ứng, Lục Ly cũng không biết bên trong linh hồn mình lại có năng lượng kỳ dị xâm lấn, chẳng trách Lung đạo nhân nói người ở trong này sẽ chẳng hiểu sao phát rồ, không hiểu sao công kích chính người của mình. - Cổ Thần Cấm so với cấm chế hiện tại mạnh hơn quá nhiều. Lục Ly âm thầm cảm khái, có chút nghĩ không ra, vì sao thần cấm thời kỳ viễn cổ mạnh như vậy, qua nhiều năm không có phát triển, trái lại… tụt lùi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào thời kỳ viễn cổ đã gặp phải biến cố rất lớn, nhiều Cổ Thần Cấm không cách nào truyền xuống. Lục Ly không nghĩ ra, sau khi trầm ngâm một lát hắn tiếp tục tiến lên thế nhưng không dám tăng tốc độ lên. Lung đạo nhân đã nói ở đây đi càng chậm càng an toàn, nếu như xông mạnh đi loạn mà nói, sẽ dễ dàng chết đi. Cứ như vậy, hắn đi lại lung tung hết canh giờ này đến canh giờ khác, một ngày lại một ngày, đi ròng rã ba ngày nhưng vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì. Ở đây hắn căn bản không cảm giác được bất kỳ cấm chế chấn động, chứ đừng nói đi phá trận. Hơn nữa không gian nơi này có phong ấn cường đại, Phi Độ Hư Không không dùng được, cũng không cách nào truyền tống một hướng đi đến chỗ Huyết Linh Nhi. Thu hoạch duy nhất, chính là công kích linh hồn nơi này vẫn một mực công kích hắn, Long Hồn liên tục thôn phệ, bắt đầu truyền năng lượng cho hắn, giúp hắn tăng thần lực và nhục thân lên, ngược lại cũng coi như là chuyện tốt. - Mà thôi! Lục Ly dứt khoát không đi, ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, hắn quyết định chờ Huyết Linh Nhi lại đây. Huyết Linh Nhi nói một hai tháng sẽ đến tìm kiếm hắn, chờ Huyết Linh Nhi lại đây sẽ có thể dễ dàng phá trận, dù sao Huyết Linh Nhi cùng là linh thể, dễ dàng phát hiện trận văn mắt trận tồn tại hơn. ... Bên ngoài Hồn Vụ Sơn, vị cường giả Ma Tộc kia cũng không hề đi quá xa, mà ngồi trên ngọn núi nhỏ bên ngoài mấy vạn dặm, hắn giống như đang chờ đợi cái gì. Thứ hắn chờ đợi chưa tới, hôm nay lại đến một tên Chí Tôn Thần Giới nhân tộc. Ngọc Kình Thiên đuổi đến bên này. Sau khi Ngọc Kình Thiên phát hiện cường giả Ma Tộc, thân thể bay vụt đến, muốn hỏi hắn không gặp Lục Ly không. cường giả Ma Tộclại hiểu lầm, cho rằng ngọc Kình Thiên muốn giết hắn, lập tức phát động công kích trước. Ngọc Kình Thiên vốn là một bụng không thoải mái, tên cường giả Ma Tộc này lại không nói một lời đã động thủ, đương nhiên hắn sẽ không khách khí. Một vị cường giả Ma Tộc có thể so với Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, hơn nữa trên người mang huyết mạch tộc vương Ma Tộc, nhục thân cường đại đến đáng sợ. Đối mặt một vị Chí Tôn Thần Giới nhân tộc, hơn nữa còn là Chí Tôn Thần Giới thực lực không tệ. Trận chiến này đánh đến trời đất tối tăm, toàn bộ thạch phong gần đó nổ tung, mặt đất nứt ra từng vết nứt dọa người, thế nhưng chiến đấu không kéo dài quá lâu, chỉ kéo dài gần nửa canh giờ liền kết thúc. Cả người cường giả Ma Tộc toàn là máu, quỳ một chân trên đất miệng rộng không ngừng tuôn ra máu tươi, trái lại Ngọc Kình Thiên không có bất kỳ thương thế gì. Chí Tôn Thần Giới mạnh mẽ như nào, đã được thể hiện rõ ở trong trận chiến này, mặc dù lực phòng ngự và sức mạnh của vị cường giả Ma Tộc này mạnh đến đáng sợ, nhưng đối với Chí Tôn Thần Giới mà nói, cũng không hề có áp lực quá lớn. Ngọc Kình Thiên không giết vị cường giả Ma Tộc này, nếu như hắn muốn giết mà nói, giờ khắc này cường giả Ma Tộc đã chết rồi. Hắn lạnh lùng nhìn qua cường giả Ma Tộc hỏi: - Ma Đế Hề Dương là gì của ngươi? Ngọc Kình Thiên không có giết hắn là vì phát hiện người này tu luyện một loại luyện thể chi pháp rất mạnh của Ma Tộc, ở Ma Vực chỉ có vương tộc mới có tư cách tu luyện loại công pháp luyện thể này. Con ngươi cường giả Ma Tộc lấp lánh vài vòng, phun ra một ngụm máu nói: - Ta gọi là Hề Mông, Ma Đế là tổ gia gia của ta, cường giả nhân tộc! Ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Thế nhưng nếu như ngươi giết ta, hậu quả tự ngươi biết được. - Ha ha! Ngọc Kình Thiên cười lạnh một tiếng, khí tức vô hình trên người trấn áp tới, đột nhiên thân thể cường giả Ma Tộc Hề Mông chìm xuống, một chân khác cũng quỳ theo. Ngọc Kình Thiên không thay đổi cảm xúc nói: - Đừng tưởng rằng ngươi là cháu nội Hề Dương mà ta không dám giết ngươi, chẳng qua là năm đó Bàn Vương chúng ta và Hề Dương đồng thời chống đỡ cường giả Thần Giới, ta nhìn trên mặt mũi Bàn Vương tha cho ngươi một mạng mà thôi. Cho dù thật sự giết ngươi thì Hề Dương có thể làm khó dễ được ta sao? Mặc dù Ma Đế rất mạnh, chẳng qua Ma vực rốt cuộc chỉ lớn như thế, cường giả không nhiều. Hơn nữa Ma vực vật chất thiếu hụt, rất nhiều thần tài đều cần phải đến U Yến chi địa mua sắm, bởi vậy Ngọc Kình Thiên không hề e ngại Hề Dương. Hề Mông rất có cốt khí, hắn nhe răng trợn mắt trừng Ngọc Kình Thiên, rống quát: - Vậy ngươi giết ta đi, giết ta đi. Oanh! Ngọc Kình Thiên vung tay đánh ra một đại thủ ấn màu vàng, cả người Hề Mông lập tức bị nện cho lõm sâu xuống đất, trong tay Ngọc Kình Thiên hiện ra một bức tranh, hỏi: - Đừng ở đó la lối, tử tế nhìn kỹ bức chân dung này, ngươi từng gặp qua người trong đây không? Bản tọa chỉ muốn tìm ngươi hỏi chút chuyện, là chính ngươi muốn đánh muốn giết. - Hả? Hề Mông ngước mắt nhìn lên, phát hiện chân dung có chút quen mắt, hắn nhìn kỹ vài lần sau đó cười ha hả nói: - Ngươi muốn tìm người này? Tiểu tử này là người nhà ngươi? Ha ha ha, đừng tìm, hắn chết chắc rồi! - Chết chắc rồi? Ngọc Kình Thiên hơi ngớ, trầm giọng hỏi: - Nói cụ thể xem nào. Hề Mông chỉ về hướng bắc, cười lạnh nói: - Tiểu tử kia tiến vào Hồn Vụ sơn, ngươi nói xem hắn có phải chết chắc rồi không? Ta khuyên ngươi từ bỏ ý định đi tìm đi, hắn tiến vào rất nhiều ngày, dù ngươi có thể tìm ra được thì chắc cũng chỉ còn cái xác. - Hồn Vụ Sơn? Cơ thịt trên mặt Ngọc Kình Thiên khẽ run rẩy, sâu trong mắt chớp qua một tia sợ hãi. Năm đó hắn tiến vào Cổ Ma tử địa cũng bị khốn đốn trong Hồn Vụ Sơn rất nhiều năm, cuối cùng đột phá Thần Giới Chí Tôn mới cường hành thoát đi ra.
Chương 2067 Thịt nát xương tan
Rất nhanh, sắc mặt hắn khôi phục bình tĩnh, thực lực hắn đã không phải như năm đó, tuy Hồn Vụ Sơn vẫn đáng sợ, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói thì đã không phải tất chết chi địa. Hơn nữa hắn biết khiếu môn, tiến vào có thể lao ra bất cứ lúc nào. - Đi vào tìm xem! Không nhìn thấy thi thể Lục Ly, Ngọc Kình Thiên không yên tâm, rốt cuộc nghe nói ở phương diện pháp trận cấm chế Lục Ly có năng lực rất mạnh, vạn nhất xông qua được thì sao? Hơn nữa không mang về được thi thể Lục Ly, hắn không cách nào phục chúng, không cách nào lấp được miệng chúng nhân. Hưu! Ngọc Kình Thiên tung mình bay vụt lên, phóng thẳng về phía Hồn Vụ Sơn. Tây Mông vừa mới đứng lên dùng ma ngữ thì thầm mắng mấy câu, Ngọc Kình Thiên đã trở tay đánh ra một chưởng, lần nữa nện cho Hề Mông sấp mình trên đất. Tốc độ Ngọc Kình Thiên cực nhanh, chỉ mấy nén hương liền đã đến bên ngoài Hồn Vụ Sơn. Hắn không vội vã đi vào mà dạo quanh phụ cận vài vòng, quan sát một phen, xác định Hồn Vụ Sơn không khác gì trước kia mới sải bước đi vào. Sau khi tiến vào, dù có là thần niệm như của Ngọc Kình Thiên đều không thể thăm dò, hắn cũng không hiểu phá trận, chỉ có thể không ngừng đi dạo ở bên trong, nhìn xem có thể gặp được Lục Ly, hoặc là phát hiện thi thể Lục Ly hay không. ... Lục Ly vẫn đang ngồi xếp bằng tu luyện, hắn cũng không biết nguy cơ đang tới gần, một cường giả đỉnh cấp Thần Giới đang âm thầm tiến vào Hồn Vụ Sơn tìm kiếm mình. Lấy chiến lực Ngọc Kình Thiên, một khi tiếp cận Lục Ly, đừng nói nơi này không cách nào Phi Độ Hư Không, dù có thể Lục Ly cũng trốn không thoát. Hơn nữa dù Lục Ly có lấy ra toàn bộ Lôi Thần Nộ, e rằng cũng không oanh sát được Ngọc Kình Thiên. Lục Ly đang lĩnh hội chân ý không gian chi lực, Lục Ly cảm giác được chân ý này còn có khả năng vươn dài vô hạn, chí ít hiện tại Lục Ly mới chỉ có thể mượn nhờ không gian chi lực trong phương viên mười dặm. Nếu có thể mượn nhờ không gian chi lực trong phạm vi ngàn dặm, vạn dặm, thậm chí trăm vạn dặm, như vậy trấn áp Thần Giới Chí Tôn đều không thành vấn đề. Ý tưởng rất không sai, thành quả cuối cùng thế nào lại cần thời gian, cũng cần vận khí. Lục Ly tham ngộ chân ý này, song không có nghĩa hắn có thể tham ngộ đến cảnh giới đại viên mãn. Tỷ như Sát Đế chân ý, hắn đã tham ngộ rất nhiều năm, song lại vẫn không có tiến triển quá lớn, đây chính là một trong mười đại chân ý Thần Giới, năm đó Sát cũng nhờ chân ý này mà trở thành cường giả cấp Chí Tôn tiếng tăm lừng lẫy. Thời gian nhanh chóng trôi đi, không biết là Lục Ly vận khí tốt, hay là trong Hồn Vụ Sơn quá mức kỳ dị, mà qua suốt hai mươi ngày Ngọc Kình Thiên vẫn không tìm được Lục Ly. Hôm nay Lục Ly đột nhiên bị đánh thức, bởi vì hắn cảm nhận được một tia nguy cơ nhàn nhạt, tựa hồ có nguy hiểm nào đó đang ở gần. - Cảm giác này thật kỳ lạ! Lục Ly mơ hồ chớp chớp mắt, đối với nguy cơ cường giả luôn rất nhạy cảm. Nhưng trong lòng có báo động trước thời điểm nguy cơ xuất hiện không đồng nghĩa hắn có thể dự phán nguy cơ đến vào lúc nào, trừ phi có được Bặc Thần Thiên Thuật xu cát tị hung giống như Bàn Vũ Thấm. Trầm tư giây lát, cảm giác nguy cơ kia một mực vờn quanh trong đầu Lục Ly, lại không quá đặc biệt mãnh liệt. Lục Ly đột ngột đứng dậy, hắn quyết định vẫn nên rời đi thì tốt hơn, xem xem sau khi cách xa chỗ này, cảm giác nguy cơ kia liệu còn tồn tại? Hắn bôn tẩu sang bên trái, kết quả cảm giác nguy cơ vẫn tồn tại như cũ, hắn lần nữa xoay trái, cảm giác nguy cơ càng thêm mãnh liệt. Thế là dứt khoát quay người chạy ra sau, lần này cảm giác nguy cơ không ngừng yếu bớt, sau khi hắn bôn tẩu hơn mười dặm, cảm giác nguy cơ hoàn toàn biến mất. - Đây là chuyện gì? Trong mắt Lục Ly hiện đầy vẻ chấn kinh, hắn sống nhiều năm vậy rồi, trải qua không biết bao lần chiến đấu sinh tử, gặp đủ các loại cục diện. Nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, quả thực không cách nào tưởng tượng. Lục Ly càng nghĩ, phát hiện chỉ có hai nguyên nhân khả năng tạo thành cục diện như vừa rồi, một là Long hồn sớm cảm giác được nguy hiểm, bởi thế mới truyền tín hiệu cho hắn. Hai là có sinh vật kỳ dị hoặc cường giả nào đó âm thầm thông qua thần thông cường đại phát tín hiệu cho hắn, báo hắn biết nguy hiểm đang tới gần. Rốt cục là nguy hiểm gì? Tín hiệu nguy hiểm này là do Long hồn hay cường giả bí ẩn gửi tới? Lục Ly nghĩ không ra, hắn trầm ngâm thoáng chốc, sau đó dứt khoát đi tới nơi xa, rời khỏi chỗ này càng xa càng tốt. Hành tẩu suốt một ngày, Lục Ly không biết đã đi tới đâu, hắn lại tìm một nơi khoanh chân ngồi xếp bằng, chờ đợi Huyết Linh Nhi tới. Thời gian sau đó rất an tĩnh, qua mười chín ngày, tình huống khiến Lục Ly kinh hãi lại diễn ra, cảm giác nguy cơ nhàn nhạt lần nữa xuất hiện trong linh hồn hắn, giống hệt như trước kia, khiến hắn đột nhiên sởn cả tóc gáy. - Đi! Hắn một bên bôn tẩu, một bên cảm ứng ba động trong linh hồn, phát hiện Long hồn rất yên ắng, không hề có bất kỳ ba động nào. Rõ ràng loại báo động này không phải do Long hồn phát ra, hắn lại cảm ứng bốn phía, nhưng bốn phía an tĩnh đến đáng sợ, thậm chí không có bất kỳ khí tức sinh linh nào. Lại đi hơn mười dặm, cảm giác nguy cơ lần nữa biến mất. Lục Ly nghĩ nghĩ, sau đó tiếp tục đi tới trước mặt, mặc kệ cảm giác nguy cơ kia có thực hay không, hắn vẫn quyết định rời xa bên này. Có điều Lục Ly không biết chính là... Không lâu sau mỗi lần hắn rời đi, Ngọc Kình Thiên lại tiến sát đến gần nơi hắn vừa ngồi xếp bằng. Lần này sau khi tới nơi, trong mắt Ngọc Kình Thiên hiện đầy vẻ kinh nghi, hắn liếc nhìn nơi Lục Ly vừa ngồi xếp bằng mấy lượt, miệng thì thào: - Nơi này có người ngồi qua, rõ ràng còn lưu lại khí tức nhân loại, hơn nữa có vẻ còn rất trẻ, xem ra hẳn là Lục Ly. Nhưng mà vì sao cả hai lần hắn đều có thể trước một bước rời đi? Chẳng lẽ hắn có thể xa xa cảm ứng được ta đang đi đến? Ngọc Kình Thiên cũng nghĩ không thông, tay không ngừng xoa vuốt lên trán.
Chương 2068 Xảy ra chuyện lớn
Ở cái nơi quỷ quái này, muốn tìm được người thực sự là điều quá khó khăn. Mặc dù Lục Ly rời đi chưa lâu, nhưng dù hắn có khóa chặt phương vị Lục Ly truy tung theo, khẳng định cũng đuổi không kịp. Bởi vì huyễn trận nơi này mỗi thời mỗi khắc lại đều biến đổi, rõ ràng chỉ cách Lục Ly chừng mười dặm, nhưng bởi huyễn trận ảnh hưởng, có lẽ cả đời hắn đều không cách nào đuổi kịp. - Đừng ép ta! Sắc mặt Ngọc Kình Thiên chuyển lạnh, ngước mắt nhìn lên không trung, cắn răng nói: - Nếu lần sau Lục Ly còn có thể đào tẩu, ta liền dẫn dắt Thần Sơn trấn áp xuống. Phương viên Thần Sơn bao phủ lên tới trăm dặm, ta cùng lắm là chịu khổ chút, Lục Ly tuyệt đối sẽ chịu không được, đến lúc đó chắc chắn thịt nát xương tan. Lần đào thoát này, Lục Ly không dám có chút nào khinh thường, đi suốt hơn ba ngày không ngừng không nghỉ, thậm chí không biết đã đi bao xa, lúc này mới tìm đến một nơi tĩnh lặng, khoanh chân ngồi xếp bằng tu luyện. Lần này vận khí tốt, sau hai tháng tu luyện đằng đẳng, Ngọc Kình Thiên còn chưa đuổi tới, Huyết Linh Nhi mà hắn chờ đợi bấy lâu rốt cục cũng đã chạy tới. Ông! Dưới chân Lục Ly sáng lên một đạo quang mang màu đỏ máu, dọa chính hắn nhảy dựng, vội đảo mắt quét qua, phát hiện là Huyết Linh Nhi, không khỏi vui mừng quá đỗi. - Chủ nhân, ta trở về! Tiếng Huyết Linh Nhi truyền âm vang lên trong đầu Lục Ly, Lục Ly nhếch miệng khẽ cười, truyền âm nói: - Cũng may không tính quá trễ, ở Thạch Lâm bên kia có thu hoạch không? - Có! Huyết Linh Nhi truyền âm đáp: - Ta đã ghi chép lại tất cả trận văn trận tuyến đồ dưới Thạch Lâm, sau này có thời gian có thể chậm rãi lĩnh hội, pháp trận ở trong đó quá phức tạp, nhất thời tưởng muốn lĩnh hội toàn bộ là điều không thể. - Ừ ừ, thông minh! Lục Ly khẽ gật đầu, cũng may Huyết Linh Nhi không chọn ở lại bên kia một mực lĩnh hội, nếu không ngây ngốc ở bên kia mấy chục năm, chẳng phải hắn sẽ bị khốn ở chỗ này mấy chục năm? - Chủ nhân! Huyết Linh Nhi tiếp tục truyền âm hỏi: - Giờ ngươi đang ở chỗ nào? Ta phát hiện trận văn nơi này rất phức tạp, so với Thạch Lâm thì còn phức tạp hơn mấy chục lần, ngươi bị nhốt ở bên trong? - Hả! Lục Ly gật đầu nói: - Nơi này tên là Hồn Vụ Sơn, mê trận khốn trận ở đây rất khủng bố, ta căn bản không cách nào đi ra ngoài, ngươi đến thì đỡ rồi. - Ta trước đi thăm dò một phen, chủ nhân thả Thần Thi ra đi. Nghe được Huyết Linh Nhi truyền âm, Lục Ly phóng thích Thần Thi ra. Huyết Linh Nhi lập tức chui vào bên trong Thần Thi. Thần Thi lóe lên quang mang, khí tức mạnh lên rõ rệt, tiếp đó dưới chân Thần Thi sáng lên một đạo quang mang, Huyết Linh Nhi vươn xúc tu thăm dò vào trong lòng đất. Lục Ly thấy vậy liền an tâm nhiều, năng lực phá trận của Huyết Linh Nhi đã được nghiệm chứng qua. Huyết Linh Nhi ngây ngốc bên Thạch Lâm suốt mấy tháng, khoan nói năng lực phương diện phá trận đại tăng, chí ít hiểu biết đối với cổ thần cấm sẽ rất sâu, khả năng dẫn hắn đi ra được là rất lớn. Lục Ly không tu luyện mà lấy ra Thiên Tà Châu, thần niệm quét vào nhìn xem Trì Hi Nhi và Tiểu Bạch đang làm cái gì? Tiểu Bạch còn ngủ say, Vân Thủy Tinh ít đi nhiều, khí tức Tiểu Bạch mạnh lên một ít, xem ra vẫn đang một mực tiến bộ. Trì Hi Nhi cũng không tu luyện mà ngồi một mình trong đại điện, đầu gối co lên, hai tay chống cằm, chính đang nhàm chán ngẩn người ra đó. Thần tình nàng có chút cô độc và lẻ loi, khiến Lục Ly nhìn mà không khỏi đau lòng. Ông! Lục Ly suy nghĩ một lát liền thả Trì Hi Nhi đi ra, dù sao Huyết Linh Nhi thăm dò cũng phải cần một đoạn thời gian, ở nơi này chỉ cần bất động liền sẽ không có nguy hiểm. - Ca! Trì Hi Nhi thấy trước mặt lóe lên bóng trắng, thoáng chốc sau đó liền đã xuất hiện ở bên ngoài, nhìn Lục Ly, nét mặt nàng sáng rực lên, hớn hở nắm chặt tay Lục Ly. - Nha đầu, gần đây chắc chán lắm phải không? Lục Ly xoa xoa đầu Trì Hi Nhi, khẽ gật đầu nói: - Có vẻ lại cao thêm một chút, tiểu Hi Nhi nhà ta sắp thành đại cô nương rồi. Trì Hi Nhi thoáng xấu hổ cúi đầu xuống, sau đó lại ngước mắt nhìn lên Lục Ly, có chút u oán nói: - Vô luận lớn lên thế nào, ở trong lòng ca, Hi Nhi luôn là tiểu nha đầu... Nói đến đây Trì Hi Nhi còn khẽ ưỡn lên khuôn ngực đã thoáng phần nào đầy đặn, Lục Ly vội lúng túng dời mắt đi, tằng hắng một tiếng nói: - Hi Nhi, ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hoàn toàn hiểu được. Hơn nữa ngươi cũng có chị dâu, đáng tiếc hiện tại các nàng vẫn đang ở nhân gian, thực lực của ta không đủ, không cách nào tiếp các nàng đến đây. - Chị dâu? Sắc mặt Trì Hi Nhi lập tức ảm đạm, cúi đầu trầm ngâm thoáng chốc, lát sau ánh mắt lại lần nữa sáng lên, ngửa mặt hỏi: - Các nàng? Vậy ta có mấy chị dâu? - Khụ khụ... Lục Ly nhìn ánh mắt sáng rực của Trì Hi Nhi, có chút lúng túng nói: - Ba... ba người. - Hì hì. Trì Hi Nhi khẽ nở nụ cười, tròng mắt uốn cong thành vầng trăng khuyết, nàng cuốn ba tất lưỡi nói: - Đã có ba chị dâu, vậy sau này thêm dăm ba người nữa cũng được mà, đúng không, ca! Trên trán Lục Ly gồ lên gân xanh, không ngờ hắn lại có lúc bị một tiểu nha đầu trêu chọc. Hắn đưa tay gõ lên đầu Trì Hi Nhi, nói: - Nha đầu ngươi nói năng bậy bạ gì đấy? Ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện chờ ngươi trưởng thành mới sẽ hiểu được. - Không nhỏ... Trì Hi Nhi thì thầm một tiếng, sau đó ngước mắt nói tiếp: - Nếu ca đã nói ta còn nhỏ, vậy đợi thêm mấy năm đi, qua mấy năm ca sẽ không nói ta nhỏ nữa... - Lục Ly nghẹn họng, nhìn ánh mắt kiên định, gương mặt tuyệt mỹ kia của Trì Hi Nhi, hắn khẽ thở dài. Đang định nói thêm vài lời, trong lòng chợt run lên, cảm giác nguy cơ trước kia lần nữa hiển hiện. - Cảm giác nguy cơ này đến cùng là thật hay giả? Hay chỉ là huyễn tượng sinh ra trong Hồn Vụ Sơn? Lục Ly có chút mơ hồ, hắn ngập ngừng thoáng chốc, phát hiện cảm giác nguy cơ càng lúc càng nồng đậm, vội vàng quay sang Trì Hi Nhi nói: - Hi Nhi, ngươi đi vào trước, quay đầu lại nói chuyện với ngươi sau, ta còn có một số việc cần phải xử lý.
Chương 2069 Thần Sơn
Miệng nhỏ Trì Hi Nhi khẽ cong lên, tưởng là Lục Ly không muốn nói tiếp chủ đề này nên mới cố ý ném nàng vào trong Thiên Tà Châu. Nàng ngừng một lúc rồi nói: - Ca, chúng ta không nói chủ đề này nữa, ngươi bồi ta thêm một lúc đi. - Không được! Cảm nhận được nguy cơ càng lúc càng hiện rõ, Thiên Tà Châu lấp lánh quang mang, Lục Ly dùng ngữ khí kiên định dị thường nói: - Hi Nhi, ca thật sự có chuyện, đi vào ngoan ngoãn tu luyện, qua một thời gian ngắn ta lại bồi ngươi. Nói xong hấp lực cường đại từ Thiên Tà Châu liền bao phủ lấy Trì Hi Nhi, kẻ sau mới đầu còn có chút kháng cự, song cuối cùng vẫn chọn thuận theo Lục Ly, tiến vào trong Thiên Tà Châu. - Huyết Linh Nhi, thăm dò xem mặt nam có gì? Ta cảm nhận được ở phía đó có một loại nguy cơ cường liệt! Lục Ly thoáng ngập ngừng, hắn không lập tức thoát đi mà truyền tin cho Huyết Linh Nhi. Kẻ sau tức tốc vô hạn vươn xúc tu tràn về hướng nam, đi cảm ứng tình hình bên kia. Lát sau, trong đầu Lục Ly vang lên một tiếng kinh hô: - Chủ nhân, có cường giả ở gần, khí tức cảm ứng được rất có thể là Thần Giới Chí Tôn! - Cảm giác nguy cơ là thật! Trong lòng Lục Ly thất kinh, Thần Giới Chí Tôn không ngừng tới gần, như vậy rất có thể là Ngọc Kình Thiên đuổi tới. Bất luận là ai, lần này hắn không chút do dự, lập tức mang theo Thần Thi bỏ chạy về hướng tây bắc. Oanh! Ngay lúc hắn vừa mới chạy đi hơn mười dặm, đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang trầm muộn, tiếp đó toàn bộ mặt đất rung lên liên hồi, tiếng truyền âm hoảng hốt của Huyết Linh Nhi vang lên bên tai: - Không hay, chủ nhân! Cường giả kia oanh kích mặt đất, dẫn lên cấm chế cắn trả, xảy ra chuyện lớn rồi! - Xảy ra chuyện lớn gì mới được? Lục Ly một bên bôn tẩu một bên dò hỏi, còn chưa dứt lời hắn đã biết sắp xảy ra chuyện lớn gì. Lúc này trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng xé gió bén nhọn, tiếp đó Lục Ly cảm giác ánh sáng trên đỉnh đầu bỗng chợt ảm đạm. - Hả? Lục Ly cảm giác được nguy cơ trí mạng, đột nhiên ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy một tòa thần sơn màu vàng cực lớn trấn áp xuống. Thần Sơn màu vàng kia rộng chừng trăm dặm, trong lúc đè xuống mang theo một loại uy áp khủng bố, thoáng chốc khiến Lục Ly cảm thấy di động đều trở nên khó khăn, chỉ còn biết trơ mắt nhìn ngọn núi lớn kia đè xuống... Trước kia Lung đạo nhân nói qua, nơi này có năm tòa Thần Sơn, nếu xúc động cấm chế nơi này, năm tòa Thần Sơn sẽ trấn áp mà xuống. Người thực lực không mạnh sẽ bị trấn áp đến chết, người thực lực cường hoành cũng có thể bị ép cho không cách nào động đậy. Ngọc Kình Thiên theo ở mặt sau có bị đè chết hay không, Lục Ly không biết. Hắn chỉ biết nếu hắn còn không làm gì, lát nữa tất sẽ thịt nát xương tan, nhục thể của hắn tuy cũng được tính là cường đại, nhưng so với Thần Sơn to lớn, so với lực lượng khủng bố thế này, chút năng lực phòng ngự ấy của hắn có tính là gì? Ông! Thần Thi ở bên cạnh khẽ động, đặt mông ngồi xuống đất, sau đó duỗi ra một tay bắt lấy Lục Ly, khom lưng khuỷu tay chống đất, chuẩn bị dùng thân thể cường hành kháng trụ trấn áp từ Thần Sơn, giúp Lục Ly tranh thủ một tia cơ hội sống sót. Huyết Linh Nhi phản ứng rất nhanh, mặc dù Thần Thi rất có thể sẽ bị hủy đi, nhưng dù sao thế cũng đỡ hơn là Lục Ly bị trấn áp đến chết. Thần Thi hủy đi, sau này Lục Ly còn có thể tìm đến cho Huyết Linh Nhi một nhục thân khác. - Vào trong Thiên Tà Châu? Trong đầu Lục Ly chớp qua ý niệm này, nếu tiến vào trong Thiên Tà Châu, sau đó giấu Thiên Tà Châu trong thân thể Thần Thi, như vậy hắn sẽ được an toàn thêm một chút. Chẳng qua chỉ chớp mắt hắn liền phủ quyết ý niệm này, Thần Sơn trấn áp đi xuống, không gian rõ ràng cũng bị trấn áp, rất có thể hắn sẽ không cách nào sử dụng được Thiên Tà Châu. Hơn nữa nếu Thiên Tà Châu bị nghiền nát, tất cả, bao gồm cả hắn lẫn Trì Hi Nhi Tiểu Bạch và Lung đạo nhân đều phải chết. - Không gian chi lực! Hắn đột nhiên vung tay lên giữa trời, điều tập không gian chi lực quanh bốn phía về đây, ngăn cản đại sơn đang gào thét trút xuống trên đỉnh đầu. Oanh! Một tiếng nổ trầm muộn vang lên, không gian chi lực Lục Ly điều tập đến bỗng chốc bị xung kích đến độ nhiễu loạn. Phía ngược lại, tốc độ toà Thần Sơn kia có vẻ chậm đi chút ít, đồng thời lực lượng trấn áp cũng yếu đi phần nào. Oanh! Dù đã chậm đi chút ít, nhưng Thần Sơn vẫn lấy uy thế cường đại không thể ngăn trấn áp đi xuống, Thần Thi vốn đang gồng mình gánh đỡ, lúc Thần Sơn ép xuống, Lục Ly nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên từng hồi. Hắn phát hiện tầm nhìn hoàn toàn đen kịp, đồng thời cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại đặt lên lựng mình, Kinh Lôi Giáp trên thân lấp lánh quang mang, song vẫn không ngăn được lực lượng cường đại kia trấn áp, lục phủ ngũ tạng và vô số xương cốt trên thân Lục Ly tưởng như vỡ vụn. Oanh! Mặt đất xung quanh chấn động kịch liệt, song không hề bị nện ra bất cứ hố to nào, thậm chí ngay cả một vết rách đều không có. Rất rõ ràng, trên mặt đất có cấm chế cường đại, bằng không thì dù mặt đất có làm bằng sắt cũng sẽ bị nện lõm vào. - Phốc, hô hô... Miệng Lục Ly phun ra một búng máu, thở ra một hơi thật sâu. Hắn tính thử di chuyển thân thể, lại phát hiện trừ phần đầu có thể di động ra, cả người hoàn toàn bị đè lại, không cách nào di động mảy may. - Huyết Linh Nhi! Hắn không kịp chữa thương đã vội truyền âm cho Huyết Linh Nhi hỏi: - Hiện tại tình hình thế nào? - Tình hình rất không ổn! Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Thần Thi gần như đã hủy, chẳng qua hẳn là còn có khả năng khôi phục. Toà đại sơn này không phải đại sơn bình thường, bên trong có cấm chế kỳ dị. Một cỗ lực lượng cường đại đang trấn áp ngươi và Thần Thi, nếu chúng ta không thể phá mở cấm chế, cả đời đều không cách nào thoát khốn được. - Không vội, ngươi trước thăm dò thử xem? Lục Ly hư nhược truyền âm một tiếng, sau đó liền không hỏi nhiều nữa mà bắt đầu điều tập thần lực chữa thương, trước khôi phục thương thế trong người rồi tính sau.
Chương 2070 Thần Sơn
- A? Cách Lục Ly chừng hơn trăm dặm còn có một người bị trấn áp, Ngọc Kình Thiên cũng bị một tòa Thần Sơn khác đè lên, lúc này điều khiến hắn kinh nghi chính là tại sao trên trời lại rơi xuống hai tòa Thần Sơn? Hắn cảm nhận được cách mình hơn trăm dặm có khí tức nhân loại nhàn nhạt, khí tức này giống hệt khi tức lúc trước, rõ ràng là Lục Ly. Lục Ly bị Thần Sơn trấn áp, không ngờ vẫn có thể sống sót? Chiến lực cường hoành như hắn mà đều bị thương, giờ không cách nào di động mảy may, thế mà Lục Ly lại không chết? Ngọc Kình Thiên nghĩ không thông. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó bắt đầu vận công chữa thương để tìm cách đào tẩu. Trước kia hắn từng bị Thần Sơn trấn áp qua, thậm chí còn bị trấn áp tận hơn mười năm, đối phó Thần Sơn hắn có chút kinh nghiệm nhất định, hiện tại thực lực tăng lên nhiều như vậy, hắn có niềm tin tuyệt đối sẽ đào thoát ra được. Bên kia Lục Ly cũng đang cấp tốc trị liệu, bởi vì không cách nào nuốt thuốc chữa thương, bằng vào tốc độ thần lực trị liệu thì lại quá chậm. Qua tận năm ngày thương thế hắn mới khôi phục phần nào, chí ít đã không còn khó chịu như trước. - Huyết Linh Nhi, tình hình sao rồi? Lục Ly truyền âm qua, hắn biết gần đây Huyết Linh Nhi đang một mực thăm dò cấm chế trong Thần Sơn. Hiện tại hắn hoàn toàn không cách nào di động, nếu Huyết Linh Nhi không thể phá giải cấm chế trong Thần Sơn, sợ rằng đời này hắn phải chết ở đây. Ngẫm lại, nếu bị trấn áp mười năm trăm năm có lẽ còn không sao, nhưng nếu bị trấn áp mấy trăm năm, e là chính hắn đều sẽ phát điên. - Tình hình rất không ổn! Huyết Linh Nhi truyền âm tới nói: - Cổ thần cấm trong Thần Sơn cường đại đến đáng sợ, bên trong hẳn là có rất nhiều tầng cấm chế, xúc tu của ta chỉ có thể thẩm thấu tới được ba tầng bên ngoài, tận cùng bên trong hẳn là còn có một tầng nữa, xúc tu của ta không cách nào đi vào. Khoan nói tới tầng bên trong nhất kia, dù là ba tầng cấm chế bên ngoài cũng phức tạp huyền diệu dị thường, bằng vào hiểu biết của ta đối với cổ thần cấm trước đây, rất nhiều chỗ căn bản xem không hiểu. - Bốn tầng cấm chế? Lục Ly ngấm ngầm líu lưỡi, cổ thần cấm quả nhiên mạnh hơn cấm chế hiện tại rất nhiều, ở phương diện pháp trận, Huyết Linh Nhi đã rất mạnh, thế mà đừng nói phá trận, đến cả xem đều xem không hiểu. - Đừng gấp, sẽ có cách thôi. Lục Ly hít mấy hơi thật sâu, hắn tự nhủ bản thân phải tỉnh táo, trời không tuyệt đường người sống, nơi này tuyệt đối không phải điểm cuối trong cuộc đời chinh chiến của hắn. Trầm ngâm chừng một nén hương, Lục Ly truyền âm nói: - Huyết Linh Nhi, truyền trận đồ trong Thạch Lâm cho ta, đồng thời truyền thâu tất cả mọi tin tức về trận văn đồ trong Thần Sơn. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách lĩnh hội, đây đó ấn chứng với nhau, cùng lúc thôi diễn, hiệu suất sẽ cao hơn một chút. Cổ thần cấm liên quan rất nhiều đến thiên địa pháp tắc chí lý, đối với những điều này Huyết Linh Nhi hoàn toàn không hiểu. Bản thân Lục Ly lại cảm ngộ rất nhiều thiên địa pháp tắc, đây đó ấn chứng với nhau không chừng sẽ có thể càng dễ phá giải cổ thần cấm. - Được! Huyết Linh Nhi thu hồi xúc tu, sau đó đâm vào trong đầu Lục Ly, rất nhanh vô số tin tức truyền về, Lục Ly cảm thấy lúc đầu đầu óc hắn như muốn nổ tung. Qua gần nửa canh giờ, Huyết Linh Nhi mới truyền thâu hoàn tất, Lục Ly tiêu tốn tận bảy canh giờ mới chỉnh lý xong toàn bộ tin tức bên trong. - Cổ thần cấm quả thực rất huyền diệu... Lục Ly cảm ứng qua một phen, phát hiện trong đầu có rất nhiều trận văn đồ phức tạp khiến người hoa hết cả mắt. Nếu nói trước kia trận văn đồ do hắn bày ra chỉ có thể vẽ đầy một tờ giấy nháp, thì lúc này trận văn đồ lại đã có thể vẽ đầy một trăm tờ giấy nháp. Trước kia trận văn đồ là đom đóm đầy trời, còn lúc này trận văn đồ càng giống như là ngôi sao trên trời cao, căn bản không phải cùng một cấp bậc, khó trách Huyết Linh Nhi đều có chút xem không hiểu. - Đừng gấp, từ từ sẽ được thôi! Lục Ly hít sâu mấy hơi, tiến vào trạng thái Không Linh chuẩn bị lĩnh hội. Lúc này nội tâm hắn đột nhiên khẽ động, nếu hắn và Huyết Linh Nhi tham ngộ được cổ thần cấm trong Thần Sơn, như vậy liệu có phải sẽ có cơ hội biến tòa Thần Sơn này thành của mình? Tê tê! Nếu thật có thể nắm xuống tòa Thần Sơn này, đây tuyệt đối là một kiện chí bảo, một Thần khí siêu việt Thánh phẩm. Hoặc có khi... bản thân Thần Sơn chính là một kiện Hồng Linh Thiên Bảo? Ngọc Kình Thiên rất biến thái, chỉ sau hai ngày thương thế đã hoàn toàn khôi phục, song hắn không đi nếm thử phá giải cổ thần cấm Thần Sơn mà chuẩn bị dùng lực phá trận. Thân thể hắn sáng lên một đạo hoàng quang yếu ớt, tiếp đó một vòng hộ tráo màu vàng nhạt hiện ra bên ngoài cơ thể, hộ tráo từ từ biến lớn, bất ngờ cường hành nâng dậy Thần Sơn. Oanh! Chẳng qua hộ tráo này chỉ duy trì vẻn vẹn một giây, Thần Sơn liền đã ầm vang nện xuống, song cũng chính mượn nhờ thời gian chỉ chớp mắt đó, thân hình Ngọc Kình Thiên đã chật vật di động được chừng ba mươi trượng! Vốn lấy tốc độ Ngọc Kình Thiên, một giây liền có thể xoải ngang trăm dặm, nhưng Thần Sơn này lại có một loại lực trường kỳ dị, hạn chế tốc độ Ngọc Kình Thiên. Bởi vậy hắn chỉ có thể di động ba mươi trượng, song có thể di động ba mươi trượng, đồng nghĩa với hắn vẫn có cơ hội đi ra. Tê tê! Ngọc Kình Thiên lần nữa bị trấn áp, xương cốt lại đứt mất mấy đoạn, đau đến khóe miệng co quắp, đã bao nhiêu năm hắn chưa bị thương? Chỉ nghĩ đến đó thôi hắn đã giận dữ không thôi, tất cả đều là bởi vì Lục Ly. Lại nghĩ tới Lục Ly còn chưa hết, sát ý và phẫn nộ trong lòng hắn liền dâng cao, hận không thể cấp tốc ra ngoài, lập tức đi nghĩ cách triệt để giết chết Lục Ly. Vừa rồi lúc có thể di động hắn đã nhanh thiểm điện nuốt vào hai viên đan dược trị thương, nhờ thế tốc độ khôi phục rất nhanh, chỉ sau vẻn vẹn nửa ngày trị liệu, thân thể liền khôi phục. Trên người hắn lần nữa sáng lên hào quang màu vàng đất, đồng thời sắc mặt dần trở nên trắng bệch. Hộ tráo này không phải hộ tráo bình thường, mà là một loại bí pháp do hắn tự sáng tạo, thiêu đốt tinh huyết của chính bản thân để ngưng tụ ra một loại hộ tráo cường đại.