-
Chương 83
Vương Tập Phi đã trau dồi được kỹ thuật ăn vạ siêu đỉnh, sau khi lên xe, cậu chủ động thể hiện sự bi thảm trong mấy ngày nay của mình.
Căn nhà cũ bị bỏ hoang nhiều năm không còn thích hợp để ở, địa điểm do Đào Tư Duyệt chọn, cậu không dám oán thán với cô ta, ôm một bụng tức suốt bao ngày, vừa hay lấy nó ra để cầu xin sự đồng cảm từ Hà Xuyên Châu.
“Em lấy khăn lau nền đất, dọn ra được một căn phòng. Trời nóng quá, tối phải mở cửa sổ ra để ngủ, kết quả một đống muỗi dĩn bay vào, em thấy chắc mấy trăm con ấy. Trên tầng còn liên tục vang lên tiếng động kỳ lạ, khiến em thót cả tim.”
Cậu nói rất nhiều, cách một câu lại dừng lại, lén liếc nhìn Hà Xuyên Châu, để lộ ra biểu cảm đáng thương.
Hà Xuyên Châu không mắc bẫy, giơ tay cắt ngang lời cậu: “Cậu cứ giữ lại lời của mình đi đã, đợi lát nữa gặp được bác Vương thì kể cho bác ấy nghe, xem có thể khiến ông ấy nguôi giận không.”
Vương Tập Phi lập tức ngậm miệng, vò tai bứt tóc, ngồi im tại chỗ.
Hà Xuyên Châu lấy điện thoại ra, tìm số của Vương Cao Chiêm rồi gọi qua.
Vương Tập Phi liếc nhìn màn hình điện thoại, người căng thẳng hẳn lên, liên tục dịch chuyển mông, mong Hà Xuyên Châu có thể khoan hồng với mình chút. Cậu há miệng nhưng lại không dám nói ra.
Trong lúc đợi cuộc gọi được kết nối, cậu nhìn chằm chằm màn hình đang phát sáng, lẩm bẩm “đừng nghe máy”. Đáng tiếc âm báo hệ thống vừa vang lên chưa tới ba tiếng, đối phương đã nghe máy, tốc độ nhanh tới nỗi dường như ông vẫn luôn cầm điện thoại chờ tin tức.
Sau khi nhận máy, Vương Cao Chiêm không nói gì, trong loa điện thoại vang lên tiếng hít thở đè nén của ông.
“Bác Vương.” Hà Xuyên Châu nhìn người bên cạnh, ngó lơ sự bí bách của Vương Tập Phi, bình tĩnh nói: “Tìm được Tập Phi rồi ạ. Đồn chúng cháu còn có chuyện phải hỏi nên tạm thời không thể để cậu ấy về được. Bác yên tâm, hiện tại cậu ấy vẫn khỏe như hổ, không bị thương, không bị đói, mọi thứ đều ổn.”
Vương Tập Phi khom lưng, ghé sát tai vào điện thoại.
Tiếng động cơ xe khá to, cho dù đã chỉnh âm lượng điện thoại lên mức to nhất cũng không thể nghe rõ tiếng động của đối phương.
Vương Cao Chiêm vẫn im lặng, một lúc sau ông mới sột soạt mấy tiếng, giống như tạp âm từ điện thoại, lại giống như ông đang đổi tay, một tay lau nước mắt.
Hà Xuyên Châu biết ông khó lòng kiềm được cảm xúc: “Tới tối cháu sẽ gửi tin nhắn cho bác, bây giờ bọn cháu đang trên đường về đồn.”
Cô chuẩn bị tắt máy thì Vương Cao Chiêm đột nhiên nghẹn ngào đáp: “Cảm ơn cháu.”
Chỉ có ba chữ ngắn gọn nhưng Vương tập Phi lại nghe ra sự thê lương, chua xót. Tựa như ba từ ấy được vắt ra từ trong ống thổi cũ kỹ, ngọn gió ùa ra bay vào trong lò sưởi bập bùng, trở nên nóng bỏng, ngay sau đó có thể lập tức rơi nước mắt.
Thiệu Trí Tân thấy xung quanh cậu ấy tỏa ra hơi thở bí bách, cậu bèn đẩy một cái, động viên: “Đồng chí Vương Tập Phi, cậu là người làm ra chuyện lớn đấy! Cứng cỏi chút đi.”
Anh Hoàng hít một hơi lạnh, kéo dài giọng: “Trí Tân này…” Giọng điệu còn mang theo sự khâm phục.
Thiệu Trí Tân vẫn chưa hiểu gì đã nghe thấy Hà Xuyên Châu thản nhiên gọi: “Thiệu Trí Tân.”
Cậu còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vô thức đáp: “Có!”
Khi không có nhiệm vụ, Hà Xuyên Châu sẽ gọi cả tên lẫn họ của đối phương, điều này dự báo có chuyện không hay sắp xảy ra.
Hiển nhiên Thiệu Trí Tân còn chưa tiếp thu được kiến thức này. Cậu cố tình xen qua Vương Tập Phi ở giữa, bày ra tư thế rửa tai lắng nghe: “Mời cô nói!”
Hà Xuyên Châu: “Tôi bảo cậu học hỏi tiền bối nhiều vào, xem ra điều tinh túy nhất cậu học được là thêm dầu vào lửa nhỉ? Anh Hoàng có mở thêm lớp dạy cho cậu mọi thứ chưa?”
Anh Hoàng vội thanh minh cho mình: “Không có đâu nha, này là do Từ Ngọc dạy giỏi đấy.”
Từ Ngọc không nhận nổi nỗi oan này: “A… Liên quan gì tới tôi chứ! Chủ yếu là các người ấy. Là quy tắc giang hồ thôi, ok?”
Sống lưng Thiệu Trí Tân cứng đờ, suy cho cùng cậu cũng không gan dạ lắm, dựa vào chỗ cửa sổ, rụt vai, cố giảm nhẹ sự tồn tại của mình lại.
Vương Tập Phi càng không dám manh động, nước mắt lưng tròng nhìn về phía cậu ấy, lông mày vẫn đang nhăn lại như sâu róm, dáng vẻ không quên hóng drama trông vô cùng vô liêm sỉ, hào hứng khi người khác gặp chuyện.
Khi tới đồn cảnh sát, anh Hoàng đã ăn xong.
Từ Ngọc vừa nhìn thấy túi đồ ăn có vẻ khá sang trọng, cô ấy liền biết chắc chắn không phải do anh Hoàng chi. Anh Hoàng sẽ chỉ tới phố đồ ăn đối diện, gọi mì xào 8 tệ một suất cho họ. Nếu yêu chiều hết mực cũng chỉ có thể thêm một cái đùi gà, chứ không phải có thêm bánh ngọt, trà sữa, gà chiên hay sushi.
Anh Hoàng bưng hộp đồ ăn đứng ở cầu thang, hất cằm về phía cô ấy: “Anh rể các cô mua cho đấy, tôi đi lấy thôi.”
Chân Từ Ngọc quay ngoắt 180 độ, rảo bước về phía phòng nghỉ, tay cầm cốc trà sữa, gật đầu chào hỏi Châu Thác Hàng: “Cảm ơn anh rể.”
Người phía sau cũng xếp hàng theo.
Vương Tập Phi không hiểu gì, cũng đang đói nên vô thức đứng sau Thiệu Trí Tân đi nhận cơm.
Khi chọn hết đồ trên bàn, cậu cũng nói câu “cảm ơn anh rể” theo mọi người. Người phía sau màn hình ngẩng đầu lên, cười lạnh với cậu một tiếng, cậu mới bất tri bất giác nhận ra: “Anh cả!”
Châu Thác Hàng ngoắc tay về phía cậu, tức tới bật cười: “Vương Tập Phi, giỏi đấy.”
Giang Chiếu Lâm đã lao xuống tầng tìm Đào Tư Duyệt từ lâu.
Hà Xuyên Châu lúc lúc lại liếc nhìn cầu thang, chẳng mấy chốc Vương Cao Chiêm đã tới.
Ông leo cầu thang hơi vội nên chân không đứng vững, khi nhìn thấy Vương Tập Phi từ xa, chân suýt bước hụt một cái, một tay ông vội nắm lấy tay vịn cầm thang mới tránh bị ngã.
Vương Tập Phi đi về phía trước, nhìn từ trên cao xuống. Cậu chỉ cảm thấy mới không gặp Vương Cao Chiêm một khoảng thời gian ngắn, ông đã tiều tụy đi nhiều, tóc bạc một mảng lớn, lúc đi đường còn run rẩy.
Trong nháy mắt, Vương Cao Chiêm đã tới trước mặt cậu, ông giơ cao tay lên, còn chưa rơi xuống, gương mặt ưu phiền xen lẫn tức giận đã thay đổi vô số lần, cuối cùng ông cắn răng, không nhịn được sờ lên mặt cậu. Ông vuốt v e lông mày cậu, ánh mắt trở nên mơ hồ, sau đó ôm cậu vào lòng.
Vương Tập Phi không kiềm chế nổi nữa, mọi suy nghĩ giảo biện đều bay sạch, cậu bật khóc: “Bố, con xin lỗi…”
Hai tay Vương Cao Chiêm ôm cậu rất chặt, ông không còn cao bằng Vương Tập Phi nữa, nhưng dường như cái ôm của ông vô cùng rộng rãi, có thể ôm trọn người thanh niên vào lòng.
Ông có gì đó muốn nói, nhưng khi mở miệng ra lại phát ra những âm thanh không thành tiếng, thế nhưng Vương Tập Phi vẫn hiểu hết.
Hà Xuyên Châu nhìn cảnh tượng tình cha con nghĩa nặng này liền quay sang chỗ khác. Cô kéo ống tay áo Châu Thác Hàng, nói: “Anh quay về nghỉ ngơi đi, ở đây không còn chuyện gì nữa rồi.”
Châu Thác Hàng không dám tin: “Em cứ thế đuổi anh đi sao?”
“Đồng chí Châu, anh sắp mua chuộc hết người dưới trướng của em rồi.” Hà Xuyên Châu dở khóc dở cười: “Anh ở đây sẽ nhen nhóm thêm sự kiêu ngạo trong lòng họ. Anh xem ai trong số họ cũng nhướng mày đá lông nheo, chẳng đứng đắn gì cả.”
Từ Ngọc lau miệng, không hề hối cải: “Anh rể, anh nói giúp chúng tôi đi.”
Một nhóm người nháo nhào theo: “Anh rể, chúng tôi ủng hộ anh mà.”
“Anh rể, anh xem đội trưởng Hà kìa, chúng tôi chỉ coi anh là người trong nhà thôi mà, có sao đâu.”
Châu Thác Hàng im lặng, nhìn hai phe một lượt.
Mặc dù mấy người này ăn nói rất mát lòng mát dạ, nhưng Châu Thác Hàng không dễ bị mua chuộc vậy. Anh mặc kệ họ, cũng không rời đi, nghiêm túc đánh máy, tiếp tục sửa luận văn.
Phong cách việc tôi tôi làm này khiến Từ Ngọc không hiểu rõ địa vị trong gia đình của anh.
Anh Hoàng ăn xong, đợi hai vị tổ tông kia phát ti3t hết mọi cảm xúc trong lòng, anh ấy sắp xếp người đưa họ tới phòng riêng làm tường trình.
Bên phía cục trưởng Phùng đã vội cho người đăng thông báo, báo cho cư dân mạng biết hai người họ đã bình an trở về.
Mọi chuyện phía sau yên ổn hơn nhiều. Vấn đề lớn nhất là họ vẫn không thể lập án điều tra Thẩm Văn Chính.
Dư luận đã được đẩy lên cao tới mức đó, càng thể hiện rõ sự bất lực của công an bọn họ, có lẽ trong trường hợp không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào, phía cảnh sát cũng bó tay.
Bên phía Thẩm Văn Chính lại nói sẽ kiện Đào Tư Duyệt tội bịa đặt, bảo luật sư gửi thư mời tới đàm phán. Đào Duệ Minh cũng tức tốc từ dưới quê lên, mời một luật sư bào chữa, hai bên suýt chút đánh nhau ở đồn cảnh sát.
Không ai nói rõ được đây là may mắn hay bất hạnh, người báo án không nhiều như họ nghĩ.
Trong ba ngày, bên phía thành phố E có một người phụ nữ báo án. Cô ấy từng làm thư ký cho Thẩm Văn Chính ba tháng, cô ấy lấy ra mấy tấm ảnh thân mật, chứng thực mình có quan hệ nam nữ với ông ta, nhưng không thể chứng minh được giữa hai người là ép buộc hay tự nguyện.
Ngoài ra, thành phố C cũng có một người phụ nữ báo cảnh sát. Vì lý do nghiệp vụ nên cô ấy có qua lại với Thẩm Văn Chính, cô ấy cung cấp cho cảnh sát những tài liệu đen không được chứng thực. Sau khi cảnh sát hình sự điều tra, họ phát hiện khả năng ngụy tạo chứng cứ là khá cao.
Sức quyến rũ của 100 triệu Đào Tư Duyệt đưa ra vẫn rất lớn, có những người tìm đến chỉ đơn thuần là vì số tiền này.
Thành phố A có tổng cộng bốn người báo án, trong đó phân cục phía Nam bọn họ có hai người. Sau quá trình đối chiếu, thẩm vấn, hai trường hợp đó đều không đáng tin.
Trong đó có một người kể lại mọi chuyện không logic chút nào, anh Hoàng hỏi bừa hai câu, lời khai của người đó đã xuất hiện mâu thuẫn.
Ngoài ra còn một người cứng rắn hơn, tố chất tâm lý tốt, nhưng phía cảnh sát đã điều tra nhật ký điện thoại, phát hiện lịch trình hai người họ không khớp nhau, Thẩm Văn Chính không có thời gian gây án.
Cảnh sát khắp nơi bận rộn một hồi nhưng không có tiến triển gì nổi bật. Mặc dù Thẩm Văn Chính dùng rất nhiều thủ đoạn nhưng lại vô cùng cẩn thận, ít để lại chứng cứ quan trọng.
Mấy ngày nay anh Hoàng vò đầu bứt tai suốt, đêm không ngủ được, ngày nào cũng khổ tâm vì “vụ án nhỏ 100 triệu tệ” này.
Sáng nay, sau khi điều tra lịch trình xong, hy vọng duy nhất đã bị dập tắt, anh ấy càng cảm thấy không còn sức lực làm việc hơn.
Hiện tại người có thể là người bị hại duy nhất chỉ có nữ thư ký đã báo án ở thành phố A. Nhưng cô ấy nói khoảng thời gian mình và Thẩm Văn Chính liên lạc là từ năm 2011 đến 2014, sau năm 2014 họ không gặp nhau nữa.
“Điều này không hợp lý! Đây là 100 triệu đấy!” Anh Hoàng đập tài liệu vừa in ra xuống, tức giận nói: “Cho dù cộng thêm thư ký kia và Đào Tư Duyệt, vỏn vẹn mới có hai người bị hại. Tạm thời chưa nói tới điều đó, từ năm 2014 tới hiện giờ, tức là trong khoảng 5 năm đó, Thẩm Văn Chính vẫn giữ thân như ngọc sao? Có ma nó mới tin!”
Từ Ngọc nhỏ giọng cảm khái: “Thẩm Văn Chính cũng chung tình phết, một mối quan hệ mà duy trì suốt hai, ba năm liền.”
“Cô tự nghe xem thấy hợp lý không?” Anh Hoàng vỗ đầu cô ấy: “Tam quan của cô bé này đừng để bị vặn vẹo.”
Từ Ngọc nhún vai: “Tôi đang so sánh với Hàn Tùng Sơn mà.”
Hà Xuyên Châu đọc tin tức liên quan, thấy đoạn phỏng vấn của Thẩm Văn Chính, cô đưa ra đánh giá: “Phải nói rằng Thẩm Văn Chính khá giỏi giang.”
Bố mẹ Thẩm Văn Chính làm đồ nội thất gỗ. Ông ta lại khá lanh lợi, thông minh, rủ mấy người bạn làm bất động sản, ăn trọn nguồn lợi có được vào đợt giá nhà Trung Quốc tăng cao. Về sau ông ta bắt đầu chuyên tâm làm nội thất, thu mua các thương hiệu cũ kinh doanh thua lỗ, gây dựng nên một doanh nghiệp top đầu cả nước.
Trong mấy năm gần đây, vì nguyên vật liệu và thiết kế sản phẩm không đáp ứng được thị hiếu thị trường, cộng thêm các cửa hàng làm ăn ảm đạm, công ty đã thua lỗ mấy năm liền, nhưng trong ngành, công ty ông ta vẫn nắm một vị trí khá cao.
Anh Hoàng cuộn tài liệu lại, chỉ vào họ, oán giận: “Lời hai cô nói đều không phải điều tôi muốn nghe.”
“Về sau Thẩm Văn Chính thành công vậy, nếu có phụ nữ tình nguyện sà vào lòng, ông ta còn cần phải cưỡng ép sao?” Từ Ngọc phiền muộn: “Nếu vì việc ban đầu của Đào Tư Duyệt mà ông ta đánh chuột sợ vỡ bình*, không phạm phải sai lầm tương tựu nữa, vậy có phải chúng ta không làm gì được ông ta nữa không?”
*Muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại, trong câu này ý chỉ vì việc của bà Duyệt mà Thẩm Văn Chính không dám làm điều xấu.
“Khi quen Đào Tư Duyệt, ông ta đã rất thành công rồi.” Hà Xuyên Châu bỏ điện thoại xuống, xoa trán: “Tự nguyện và ép buộc, thành tựu về mặt tâm lý giữa hai điều này hoàn toàn không giống nhau. Anh xem Đào Tiên Dũng và Hàn Tùng Sơn, hai người họ đều thích cảm giác nắm giữ, điều khiển số phận người khác. Ba người này có thể nói có quan hệ với nhau, cũng có thể nói là vật hợp theo loài. Họ khó lòng thoát khỏi cái gọi là theo đuổi k1ch thích, dùng trò mèo vờn chuột để trêu đùa phụ nữ, cho tới một ngày nào đó những người phụ nữ ấy đích thân đào mộ cho bản thân, thiêu đốt xương cốt của mình, tình nguyện nằm vào trong hộp tro cốt thì thôi.”
Anh Hoàng gật đầu: “Tôi đồng ý. Thẩm Văn Chính phạm pháp là vì theo đuổi kh0ái cảm, kiểu tội phạm này sẽ ngày càng lộng hành hơn thôi. Sau Đào Tư Duyệt, ông ta lại tìm đến thư ký, giữa hai người không có mâu thuẫn gì kịch liệt. Ông ta không nhận được bài học thích đáng thì sẽ không dễ dàng dừng tay lại đâu.”
Từ Ngọc thở dài: “Bây giờ 100 triệu bày ra trước mắt đó mà không có người bị hại mới nào đứng ra chỉ tội. Một là họ không có chứng cứ, hai là bị Thẩm Văn Chính đút lót. Lẽ nào chúng ta chỉ có thể ngồi đợi sao?”
Thiệu Trí Tân không chịu, cao giọng nói: “Tôi tin vào sức mạnh của 100 triệu.”
Hà Xuyên Châu uống ngụm nước, sau đó tiếp tục đọc tài liệu.
Giữa màn hình đột nhiên xuất hiện một thông báo. Đồng nghiệp ở đầu dây bên kia ngượng ngùng nói: “Đội trưởng Hà, bên ngoài có người, hay là cô xuống xem đi?”
Căn nhà cũ bị bỏ hoang nhiều năm không còn thích hợp để ở, địa điểm do Đào Tư Duyệt chọn, cậu không dám oán thán với cô ta, ôm một bụng tức suốt bao ngày, vừa hay lấy nó ra để cầu xin sự đồng cảm từ Hà Xuyên Châu.
“Em lấy khăn lau nền đất, dọn ra được một căn phòng. Trời nóng quá, tối phải mở cửa sổ ra để ngủ, kết quả một đống muỗi dĩn bay vào, em thấy chắc mấy trăm con ấy. Trên tầng còn liên tục vang lên tiếng động kỳ lạ, khiến em thót cả tim.”
Cậu nói rất nhiều, cách một câu lại dừng lại, lén liếc nhìn Hà Xuyên Châu, để lộ ra biểu cảm đáng thương.
Hà Xuyên Châu không mắc bẫy, giơ tay cắt ngang lời cậu: “Cậu cứ giữ lại lời của mình đi đã, đợi lát nữa gặp được bác Vương thì kể cho bác ấy nghe, xem có thể khiến ông ấy nguôi giận không.”
Vương Tập Phi lập tức ngậm miệng, vò tai bứt tóc, ngồi im tại chỗ.
Hà Xuyên Châu lấy điện thoại ra, tìm số của Vương Cao Chiêm rồi gọi qua.
Vương Tập Phi liếc nhìn màn hình điện thoại, người căng thẳng hẳn lên, liên tục dịch chuyển mông, mong Hà Xuyên Châu có thể khoan hồng với mình chút. Cậu há miệng nhưng lại không dám nói ra.
Trong lúc đợi cuộc gọi được kết nối, cậu nhìn chằm chằm màn hình đang phát sáng, lẩm bẩm “đừng nghe máy”. Đáng tiếc âm báo hệ thống vừa vang lên chưa tới ba tiếng, đối phương đã nghe máy, tốc độ nhanh tới nỗi dường như ông vẫn luôn cầm điện thoại chờ tin tức.
Sau khi nhận máy, Vương Cao Chiêm không nói gì, trong loa điện thoại vang lên tiếng hít thở đè nén của ông.
“Bác Vương.” Hà Xuyên Châu nhìn người bên cạnh, ngó lơ sự bí bách của Vương Tập Phi, bình tĩnh nói: “Tìm được Tập Phi rồi ạ. Đồn chúng cháu còn có chuyện phải hỏi nên tạm thời không thể để cậu ấy về được. Bác yên tâm, hiện tại cậu ấy vẫn khỏe như hổ, không bị thương, không bị đói, mọi thứ đều ổn.”
Vương Tập Phi khom lưng, ghé sát tai vào điện thoại.
Tiếng động cơ xe khá to, cho dù đã chỉnh âm lượng điện thoại lên mức to nhất cũng không thể nghe rõ tiếng động của đối phương.
Vương Cao Chiêm vẫn im lặng, một lúc sau ông mới sột soạt mấy tiếng, giống như tạp âm từ điện thoại, lại giống như ông đang đổi tay, một tay lau nước mắt.
Hà Xuyên Châu biết ông khó lòng kiềm được cảm xúc: “Tới tối cháu sẽ gửi tin nhắn cho bác, bây giờ bọn cháu đang trên đường về đồn.”
Cô chuẩn bị tắt máy thì Vương Cao Chiêm đột nhiên nghẹn ngào đáp: “Cảm ơn cháu.”
Chỉ có ba chữ ngắn gọn nhưng Vương tập Phi lại nghe ra sự thê lương, chua xót. Tựa như ba từ ấy được vắt ra từ trong ống thổi cũ kỹ, ngọn gió ùa ra bay vào trong lò sưởi bập bùng, trở nên nóng bỏng, ngay sau đó có thể lập tức rơi nước mắt.
Thiệu Trí Tân thấy xung quanh cậu ấy tỏa ra hơi thở bí bách, cậu bèn đẩy một cái, động viên: “Đồng chí Vương Tập Phi, cậu là người làm ra chuyện lớn đấy! Cứng cỏi chút đi.”
Anh Hoàng hít một hơi lạnh, kéo dài giọng: “Trí Tân này…” Giọng điệu còn mang theo sự khâm phục.
Thiệu Trí Tân vẫn chưa hiểu gì đã nghe thấy Hà Xuyên Châu thản nhiên gọi: “Thiệu Trí Tân.”
Cậu còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vô thức đáp: “Có!”
Khi không có nhiệm vụ, Hà Xuyên Châu sẽ gọi cả tên lẫn họ của đối phương, điều này dự báo có chuyện không hay sắp xảy ra.
Hiển nhiên Thiệu Trí Tân còn chưa tiếp thu được kiến thức này. Cậu cố tình xen qua Vương Tập Phi ở giữa, bày ra tư thế rửa tai lắng nghe: “Mời cô nói!”
Hà Xuyên Châu: “Tôi bảo cậu học hỏi tiền bối nhiều vào, xem ra điều tinh túy nhất cậu học được là thêm dầu vào lửa nhỉ? Anh Hoàng có mở thêm lớp dạy cho cậu mọi thứ chưa?”
Anh Hoàng vội thanh minh cho mình: “Không có đâu nha, này là do Từ Ngọc dạy giỏi đấy.”
Từ Ngọc không nhận nổi nỗi oan này: “A… Liên quan gì tới tôi chứ! Chủ yếu là các người ấy. Là quy tắc giang hồ thôi, ok?”
Sống lưng Thiệu Trí Tân cứng đờ, suy cho cùng cậu cũng không gan dạ lắm, dựa vào chỗ cửa sổ, rụt vai, cố giảm nhẹ sự tồn tại của mình lại.
Vương Tập Phi càng không dám manh động, nước mắt lưng tròng nhìn về phía cậu ấy, lông mày vẫn đang nhăn lại như sâu róm, dáng vẻ không quên hóng drama trông vô cùng vô liêm sỉ, hào hứng khi người khác gặp chuyện.
Khi tới đồn cảnh sát, anh Hoàng đã ăn xong.
Từ Ngọc vừa nhìn thấy túi đồ ăn có vẻ khá sang trọng, cô ấy liền biết chắc chắn không phải do anh Hoàng chi. Anh Hoàng sẽ chỉ tới phố đồ ăn đối diện, gọi mì xào 8 tệ một suất cho họ. Nếu yêu chiều hết mực cũng chỉ có thể thêm một cái đùi gà, chứ không phải có thêm bánh ngọt, trà sữa, gà chiên hay sushi.
Anh Hoàng bưng hộp đồ ăn đứng ở cầu thang, hất cằm về phía cô ấy: “Anh rể các cô mua cho đấy, tôi đi lấy thôi.”
Chân Từ Ngọc quay ngoắt 180 độ, rảo bước về phía phòng nghỉ, tay cầm cốc trà sữa, gật đầu chào hỏi Châu Thác Hàng: “Cảm ơn anh rể.”
Người phía sau cũng xếp hàng theo.
Vương Tập Phi không hiểu gì, cũng đang đói nên vô thức đứng sau Thiệu Trí Tân đi nhận cơm.
Khi chọn hết đồ trên bàn, cậu cũng nói câu “cảm ơn anh rể” theo mọi người. Người phía sau màn hình ngẩng đầu lên, cười lạnh với cậu một tiếng, cậu mới bất tri bất giác nhận ra: “Anh cả!”
Châu Thác Hàng ngoắc tay về phía cậu, tức tới bật cười: “Vương Tập Phi, giỏi đấy.”
Giang Chiếu Lâm đã lao xuống tầng tìm Đào Tư Duyệt từ lâu.
Hà Xuyên Châu lúc lúc lại liếc nhìn cầu thang, chẳng mấy chốc Vương Cao Chiêm đã tới.
Ông leo cầu thang hơi vội nên chân không đứng vững, khi nhìn thấy Vương Tập Phi từ xa, chân suýt bước hụt một cái, một tay ông vội nắm lấy tay vịn cầm thang mới tránh bị ngã.
Vương Tập Phi đi về phía trước, nhìn từ trên cao xuống. Cậu chỉ cảm thấy mới không gặp Vương Cao Chiêm một khoảng thời gian ngắn, ông đã tiều tụy đi nhiều, tóc bạc một mảng lớn, lúc đi đường còn run rẩy.
Trong nháy mắt, Vương Cao Chiêm đã tới trước mặt cậu, ông giơ cao tay lên, còn chưa rơi xuống, gương mặt ưu phiền xen lẫn tức giận đã thay đổi vô số lần, cuối cùng ông cắn răng, không nhịn được sờ lên mặt cậu. Ông vuốt v e lông mày cậu, ánh mắt trở nên mơ hồ, sau đó ôm cậu vào lòng.
Vương Tập Phi không kiềm chế nổi nữa, mọi suy nghĩ giảo biện đều bay sạch, cậu bật khóc: “Bố, con xin lỗi…”
Hai tay Vương Cao Chiêm ôm cậu rất chặt, ông không còn cao bằng Vương Tập Phi nữa, nhưng dường như cái ôm của ông vô cùng rộng rãi, có thể ôm trọn người thanh niên vào lòng.
Ông có gì đó muốn nói, nhưng khi mở miệng ra lại phát ra những âm thanh không thành tiếng, thế nhưng Vương Tập Phi vẫn hiểu hết.
Hà Xuyên Châu nhìn cảnh tượng tình cha con nghĩa nặng này liền quay sang chỗ khác. Cô kéo ống tay áo Châu Thác Hàng, nói: “Anh quay về nghỉ ngơi đi, ở đây không còn chuyện gì nữa rồi.”
Châu Thác Hàng không dám tin: “Em cứ thế đuổi anh đi sao?”
“Đồng chí Châu, anh sắp mua chuộc hết người dưới trướng của em rồi.” Hà Xuyên Châu dở khóc dở cười: “Anh ở đây sẽ nhen nhóm thêm sự kiêu ngạo trong lòng họ. Anh xem ai trong số họ cũng nhướng mày đá lông nheo, chẳng đứng đắn gì cả.”
Từ Ngọc lau miệng, không hề hối cải: “Anh rể, anh nói giúp chúng tôi đi.”
Một nhóm người nháo nhào theo: “Anh rể, chúng tôi ủng hộ anh mà.”
“Anh rể, anh xem đội trưởng Hà kìa, chúng tôi chỉ coi anh là người trong nhà thôi mà, có sao đâu.”
Châu Thác Hàng im lặng, nhìn hai phe một lượt.
Mặc dù mấy người này ăn nói rất mát lòng mát dạ, nhưng Châu Thác Hàng không dễ bị mua chuộc vậy. Anh mặc kệ họ, cũng không rời đi, nghiêm túc đánh máy, tiếp tục sửa luận văn.
Phong cách việc tôi tôi làm này khiến Từ Ngọc không hiểu rõ địa vị trong gia đình của anh.
Anh Hoàng ăn xong, đợi hai vị tổ tông kia phát ti3t hết mọi cảm xúc trong lòng, anh ấy sắp xếp người đưa họ tới phòng riêng làm tường trình.
Bên phía cục trưởng Phùng đã vội cho người đăng thông báo, báo cho cư dân mạng biết hai người họ đã bình an trở về.
Mọi chuyện phía sau yên ổn hơn nhiều. Vấn đề lớn nhất là họ vẫn không thể lập án điều tra Thẩm Văn Chính.
Dư luận đã được đẩy lên cao tới mức đó, càng thể hiện rõ sự bất lực của công an bọn họ, có lẽ trong trường hợp không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào, phía cảnh sát cũng bó tay.
Bên phía Thẩm Văn Chính lại nói sẽ kiện Đào Tư Duyệt tội bịa đặt, bảo luật sư gửi thư mời tới đàm phán. Đào Duệ Minh cũng tức tốc từ dưới quê lên, mời một luật sư bào chữa, hai bên suýt chút đánh nhau ở đồn cảnh sát.
Không ai nói rõ được đây là may mắn hay bất hạnh, người báo án không nhiều như họ nghĩ.
Trong ba ngày, bên phía thành phố E có một người phụ nữ báo án. Cô ấy từng làm thư ký cho Thẩm Văn Chính ba tháng, cô ấy lấy ra mấy tấm ảnh thân mật, chứng thực mình có quan hệ nam nữ với ông ta, nhưng không thể chứng minh được giữa hai người là ép buộc hay tự nguyện.
Ngoài ra, thành phố C cũng có một người phụ nữ báo cảnh sát. Vì lý do nghiệp vụ nên cô ấy có qua lại với Thẩm Văn Chính, cô ấy cung cấp cho cảnh sát những tài liệu đen không được chứng thực. Sau khi cảnh sát hình sự điều tra, họ phát hiện khả năng ngụy tạo chứng cứ là khá cao.
Sức quyến rũ của 100 triệu Đào Tư Duyệt đưa ra vẫn rất lớn, có những người tìm đến chỉ đơn thuần là vì số tiền này.
Thành phố A có tổng cộng bốn người báo án, trong đó phân cục phía Nam bọn họ có hai người. Sau quá trình đối chiếu, thẩm vấn, hai trường hợp đó đều không đáng tin.
Trong đó có một người kể lại mọi chuyện không logic chút nào, anh Hoàng hỏi bừa hai câu, lời khai của người đó đã xuất hiện mâu thuẫn.
Ngoài ra còn một người cứng rắn hơn, tố chất tâm lý tốt, nhưng phía cảnh sát đã điều tra nhật ký điện thoại, phát hiện lịch trình hai người họ không khớp nhau, Thẩm Văn Chính không có thời gian gây án.
Cảnh sát khắp nơi bận rộn một hồi nhưng không có tiến triển gì nổi bật. Mặc dù Thẩm Văn Chính dùng rất nhiều thủ đoạn nhưng lại vô cùng cẩn thận, ít để lại chứng cứ quan trọng.
Mấy ngày nay anh Hoàng vò đầu bứt tai suốt, đêm không ngủ được, ngày nào cũng khổ tâm vì “vụ án nhỏ 100 triệu tệ” này.
Sáng nay, sau khi điều tra lịch trình xong, hy vọng duy nhất đã bị dập tắt, anh ấy càng cảm thấy không còn sức lực làm việc hơn.
Hiện tại người có thể là người bị hại duy nhất chỉ có nữ thư ký đã báo án ở thành phố A. Nhưng cô ấy nói khoảng thời gian mình và Thẩm Văn Chính liên lạc là từ năm 2011 đến 2014, sau năm 2014 họ không gặp nhau nữa.
“Điều này không hợp lý! Đây là 100 triệu đấy!” Anh Hoàng đập tài liệu vừa in ra xuống, tức giận nói: “Cho dù cộng thêm thư ký kia và Đào Tư Duyệt, vỏn vẹn mới có hai người bị hại. Tạm thời chưa nói tới điều đó, từ năm 2014 tới hiện giờ, tức là trong khoảng 5 năm đó, Thẩm Văn Chính vẫn giữ thân như ngọc sao? Có ma nó mới tin!”
Từ Ngọc nhỏ giọng cảm khái: “Thẩm Văn Chính cũng chung tình phết, một mối quan hệ mà duy trì suốt hai, ba năm liền.”
“Cô tự nghe xem thấy hợp lý không?” Anh Hoàng vỗ đầu cô ấy: “Tam quan của cô bé này đừng để bị vặn vẹo.”
Từ Ngọc nhún vai: “Tôi đang so sánh với Hàn Tùng Sơn mà.”
Hà Xuyên Châu đọc tin tức liên quan, thấy đoạn phỏng vấn của Thẩm Văn Chính, cô đưa ra đánh giá: “Phải nói rằng Thẩm Văn Chính khá giỏi giang.”
Bố mẹ Thẩm Văn Chính làm đồ nội thất gỗ. Ông ta lại khá lanh lợi, thông minh, rủ mấy người bạn làm bất động sản, ăn trọn nguồn lợi có được vào đợt giá nhà Trung Quốc tăng cao. Về sau ông ta bắt đầu chuyên tâm làm nội thất, thu mua các thương hiệu cũ kinh doanh thua lỗ, gây dựng nên một doanh nghiệp top đầu cả nước.
Trong mấy năm gần đây, vì nguyên vật liệu và thiết kế sản phẩm không đáp ứng được thị hiếu thị trường, cộng thêm các cửa hàng làm ăn ảm đạm, công ty đã thua lỗ mấy năm liền, nhưng trong ngành, công ty ông ta vẫn nắm một vị trí khá cao.
Anh Hoàng cuộn tài liệu lại, chỉ vào họ, oán giận: “Lời hai cô nói đều không phải điều tôi muốn nghe.”
“Về sau Thẩm Văn Chính thành công vậy, nếu có phụ nữ tình nguyện sà vào lòng, ông ta còn cần phải cưỡng ép sao?” Từ Ngọc phiền muộn: “Nếu vì việc ban đầu của Đào Tư Duyệt mà ông ta đánh chuột sợ vỡ bình*, không phạm phải sai lầm tương tựu nữa, vậy có phải chúng ta không làm gì được ông ta nữa không?”
*Muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại, trong câu này ý chỉ vì việc của bà Duyệt mà Thẩm Văn Chính không dám làm điều xấu.
“Khi quen Đào Tư Duyệt, ông ta đã rất thành công rồi.” Hà Xuyên Châu bỏ điện thoại xuống, xoa trán: “Tự nguyện và ép buộc, thành tựu về mặt tâm lý giữa hai điều này hoàn toàn không giống nhau. Anh xem Đào Tiên Dũng và Hàn Tùng Sơn, hai người họ đều thích cảm giác nắm giữ, điều khiển số phận người khác. Ba người này có thể nói có quan hệ với nhau, cũng có thể nói là vật hợp theo loài. Họ khó lòng thoát khỏi cái gọi là theo đuổi k1ch thích, dùng trò mèo vờn chuột để trêu đùa phụ nữ, cho tới một ngày nào đó những người phụ nữ ấy đích thân đào mộ cho bản thân, thiêu đốt xương cốt của mình, tình nguyện nằm vào trong hộp tro cốt thì thôi.”
Anh Hoàng gật đầu: “Tôi đồng ý. Thẩm Văn Chính phạm pháp là vì theo đuổi kh0ái cảm, kiểu tội phạm này sẽ ngày càng lộng hành hơn thôi. Sau Đào Tư Duyệt, ông ta lại tìm đến thư ký, giữa hai người không có mâu thuẫn gì kịch liệt. Ông ta không nhận được bài học thích đáng thì sẽ không dễ dàng dừng tay lại đâu.”
Từ Ngọc thở dài: “Bây giờ 100 triệu bày ra trước mắt đó mà không có người bị hại mới nào đứng ra chỉ tội. Một là họ không có chứng cứ, hai là bị Thẩm Văn Chính đút lót. Lẽ nào chúng ta chỉ có thể ngồi đợi sao?”
Thiệu Trí Tân không chịu, cao giọng nói: “Tôi tin vào sức mạnh của 100 triệu.”
Hà Xuyên Châu uống ngụm nước, sau đó tiếp tục đọc tài liệu.
Giữa màn hình đột nhiên xuất hiện một thông báo. Đồng nghiệp ở đầu dây bên kia ngượng ngùng nói: “Đội trưởng Hà, bên ngoài có người, hay là cô xuống xem đi?”
Bình luận facebook