-
Chương 100: Ngoại truyện 4 (Hoàn toàn văn)
Châu Thác Hàng ngồi im bất động, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm. Ngoài mặt anh không có biểu cảm gì, ánh mắt lại hừng hực như lửa cháy, dưới hàng lông mi dài chất chứa bao sự rung động. Ngón tay nắm tay cô cũng đang liên tục siết chặt lại. Nhận ra điều này có thể khiến cô cảm thấy không quen nên anh lại buông ra, nhưng vẫn nắm hờ lấy ngón tay ấy.
Nụ cười của Hà Xuyên Châu trong trẻo tới lạ, cô cất tiếng hỏi: “Sao thế?”
Hiển nhiên mẹ Châu rất hoảng loạn, bà ta điều chỉnh lại dáng ngồi, ngả người về phía trước, dường như có thể đứng lên bất cứ lúc nào: “Lâu lắm rồi nó không ở đây.”
“Vậy sao?” Hà Xuyên Châu có vẻ rất dễ chấp nhận điều này: “Cũng phải, Thác Hàng tốt nghiệp cũng lâu rồi, giờ lại chuyển tới thành phố A, không giữ lại phòng cũng hợp lý.”
Mẹ Châu bất giác thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ Hà Xuyên Châu lại nói tiếp: “Phòng trước đây của anh đâu? Em có thể tham quan chút không?”
Khi nói, cô không nhìn sang người bên cạnh, vẻ mặt trông như muốn giở trò gì đó. Châu Thác Hàng đưa cô đi vào trong.
Mẹ Châu rảo bước theo sau, suy nghĩ xoay chuyển như chong chóng, muốn tìm thời cơ thích hợp để chêm lời vào.
Phòng trước đây Châu Thác Hàng ở là phòng ngủ cho khách, cửa nối liền với phòng máy tính, bên ngoài cửa kính là ban công. Vì không có ai ở đây nhiều nên phòng cũng không được quét dọn sạch sẽ, trên tủ bám một lớp bụi dày.
Bởi vì hai vợ chồng chỉ sinh được một cô con gái, ban đầu căn phòng này được dùng để làm phòng học cho em gái Châu, vậy nên cách trang trí cũng nữ tính hơn. Tường có màu hồng nhạt, rèm cửa cũng là màu tương tự.
Để phù hợp với diện tích căn phòng, giường ở góc tường cũng khá ngắn, với chiều cao của Châu Thác Hàng, có lẽ lúc ngủ anh sẽ không được thoải mái.
Châu Thác Hàng quan sát một vòng, chớp mắt nói: “Không có gì thay đổi.”
Mẹ Châu đứng phía sau hai người, không nhìn thấy vẻ mặt của Hà Xuyên Châu, thế là bà ta rướn cổ lên, nhìn vào căn phòng quen thuộc, dường như đây là lần đầu tiên bà ta chú ý tới cách bài trí trong phòng, vội vã muốn tìm vấn đề ở đây.
“Căn phòng này không giống phòng cho đàn ông ở lắm.” Hà Xuyên Châu nói: “Có rất nhiều đồ của em gái anh. Phòng của nó bị anh chiếm rồi, nó sẽ bất tiện lắm nhỉ?”
Châu Thác Hàng nhàn nhạt nói ra sự thật: “Nó có thể vào đây lấy đồ bất cứ lúc nào.”
Em gái Châu được nhắc tới đang đứng ở cửa phòng máy phía xa, phát giác tầm mắt mấy người đảo sang bên này, cô ta vô thức đứng thẳng lưng lên, hai tay buông thõng, khí thế như sắp ra trận.
Quả thật cô ta không thích Châu Thác Hàng đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, đối với cô ta, người anh trai từ trên trời rơi xuống này chỉ là một người xa lạ. Anh ảnh hưởng tới gia đình của cô ta, chiếm không gian riêng tư của cô ta, còn cô ta thì không có quyền từ chối. Cách duy nhất để cô ta thể hiện sự khó chịu của mình là nhằm vào anh một cách vô lý, ngay cả bố mẹ cũng ngầm chấp nhận điều này.
“Trong nhà em, cho dù là tiếp đãi khách khứa đi nữa thì làm như vậy vẫn rất bất lịch sự.” Hà Xuyên Châu nói: “Nhưng khi đó em gái anh còn nhỏ, chắc không hiểu chuyện. Là bố em thì cho dù tính tình có tốt tới mấy cũng phải đánh em một trận rồi. Một chút tôn trọng cũng không có, vậy nói gì tới quan tâm?”
Mặt mẹ Châu sầm lại, có lúc bà ta đã muốn đi lên cào nát mặt cô. Nhưng nhìn nụ cười hững hờ như có dao găm của cô, bà ta lại kiềm chế, miệng méo xệch: “Nhà nhỏ, tiện tay để thêm ít đồ thôi.”
Hà Xuyên Châu tỏ ra thấu hiểu: “Cháu hiểu, dù sao Thác Hàng cũng chỉ ở đây một khoảng thời gian thôi mà.”
Mẹ Châu bị chọc tức, suýt chút không giữ được vẻ mặt tươi cười.
Bà ta biết Hà Xuyên Châu cố tình tới đây để làm khó mọi người. Trong lòng bà ta dồn nén bao cảm xúc nhưng lại không phát ti3t ra được.
Bà ta cố gắng níu kéo lý trí, mãi vẫn không nghĩ ra cách đối phó với cô. Khát khao bùng phát như cốc nước đang điên cuồng rung lắc, chất lỏng bên trong quanh đi quẩn lại nơi mép cốc, chỉ thiếu chút nữa là b ắn ra ngoài.
Hà Xuyên Châu lấy điện thoại ra, thản nhiên nói một câu hạ gục sự nhẫn nại của bà ta: “Bác à, cháu cho bác xem ảnh Thác Hàng lúc nhỏ. Cháu đã lưu trong bộ sưu tập ảnh điện thoại rồi. Chắc bác chưa từng thấy dáng vẻ anh ấy lúc học cấp hai đâu nhỉ.”
“Không cần!”
Mẹ Châu thô bạo cắt lời, không thể chấp nhận cảnh Hà Xuyên Châu thẳng thừng tuyên bố chủ quyền, cướp đi con trai mình như thế.
“Khi Thác Hàng còn nhỏ, một tay tôi nuôi lớn nó cả! Nó vừa sinh ra, ngày nào tôi cũng chỉ ngủ bốn, năm tiếng để chăm sóc nó! Khi tôi và bố nó ly hôn, tôi đã hỏi ý kiến nó, nhưng nó không muốn ở với tôi!”
Mẹ Châu giơ tay lên chỉ vào trong phòng, tức giận hỏi: “Căn phòng này thì sao? Một tháng chưa chắc nó đã về nhà một lần. Bản thân nó không thích chụp ảnh, nó chưa bao giờ nói với tôi nó thích gì, cô muốn tôi phải đối xử với nó như nào mới phải? Khi nó quay về đã là lúc nó học lớp 12 rồi, tôi không hiểu nổi suy nghĩ của nó! Tôi mong có quan tâm nó nhiều hơn, nhưng cuộc sống của tôi không thể chỉ xoay quanh nó được.”
Châu Thác Hàng quay lưng với bọn họ, anh nghiêng đầu nhìn ra ban công ngoài cửa sổ, nửa gương mặt hiện rõ vẻ lạnh lùng, dường như không hề dao động trước lời chỉ trích của mẹ mình, cũng không chút quan tâm tới nội dung cuộc trò chuyện.
Gió bên ngoài rất to, mấy chiếc lá trong chậu cây bị thổi bay lên cửa sổ.
Mùa hè ở thành phố A luôn như vậy, gió nổi lên bất thường, lúc thì mạnh như vũ bão, lúc lại nhẹ nhàng, du dương.
“Bác không cần bỏ ra nhiều thế, cũng không cần chỉ quay quanh anh ấy, có chút tôn trọng là được. Rõ ràng không cần đoán cũng biết được, chỉ là bác không cho mà thôi.”
Hà Xuyên Châu bình thản nói, khi những lời nó tới tai Châu Thác Hàng, nó lại biết thành khí lạnh ngày hè, mang tới sự mát mẻ, cứu rỗi cuộc đời anh.
“Cho dù bố cháu chỉ sống với anh ấy một khoảng thời gian cũng chưa bao giờ dùng từ “tùy tiện”, “tiện tay” để đuổi anh ấy. Thác Hàng không nói, bố cháu sẽ hỏi, sẽ giải thích, sẽ bận tâm. Anh ấy có thể có niềm vui của mình, có sự riêng tư của mình, có lựa chọn của mình, có tôn nghiêm của mình. Nhưng bố cháu chưa bao giờ nói anh ấy khó dạy bảo.”
Châu Thác Hàng nghiêng người, lặng lẽ nhìn cô. Vẻ mặt đối phương trở nên nghiêm túc, giọng điệu lại không hùng hổ như thế, nhưng lại khiến người ta không dám khinh thường.
“Khi bố cháu gặp anh ấy, anh ấy đang phải chịu đựng bạo lực và nghèo khó trong thời gian dài, ăn không no, ngủ không yên. Còn chưa tốt nghiệp cấp hai mà anh ấy đã muốn bỏ học, chút kiến thức tiểu học cũng không nắm chắc, thi vào cấp ba không nổi 300 điểm, đa số đều cảm thấy anh ấy hết thuốc chữa. Cho dù là vậy anh ấy vẫn không muốn quay về, là vì anh ấy không yêu bác sao? Là vì anh ấy yêu người bố bạo lực hơn sao?”
Mẹ Châu có cảm giác thảm bại: “Tôi…”
Hà Xuyên Châu nói: “Anh ấy không gây rắc rối gì cho bác đúng không? Anh ấy không lãng phí sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Mấy năm ở thành phố A, anh ấy học ngày học đêm, học thêm khắp nơi, nhanh chóng lấp lại kiến thức, vậy nên Thác Hàng mà bác đưa về là một đứa con trai học rất giỏi, nghe lời, hiểu chuyện, có thể thi được vào đại học B. Bác còn có điểm nào không hài lòng sao?”
Châu Thác Hàng muốn đưa Hà Xuyên Châu đi, đi đâu cũng được, không cần phải thấy tức giận vì những người không quan trọng, chuyện không quan trọng.
Anh gặp được Hà Húc, gặp được Hà Xuyên Châu đã là chuyện may mắn lắm rồi, anh được trải qua cảm giác ấm áp chân thực nhất, do vậy anh cũng không cưỡng cầu gì.
Anh chạm vào tay Hà Xuyên Châu, sờ thấy xương đang gồ lên ở tay cô.
Hà Xuyên Châu quay đầu nhìn anh, sau đó lại quay sang nhìn mấy người đang thấp thỏm, muốn nói lại thôi kia, nói rành rọt từng câu từng chữ: “Ban đầu cháu bảo anh ấy đi theo bác là vì cháu cảm thấy anh ấy ở cùng mấy người sẽ tốt hơn là chịu khổ với cháu. Nếu anh ấy đã không quan trọng với bác thế, thì cháu sẽ đón anh ấy về.”
Mẹ Châu bàng hoàng, mặt trắng bệch, đảo mắt nhìn hai người, có cảm giác choáng váng khó tả.
Bà cảm thấy tay mình lạnh ngắt, cơ thể lảo đảo. Chồng bên cạnh vội đỡ lấy bà, thì thầm gì đó vào tai bà ta.
Đợi bà ta bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nghĩ ra lời phản bác, Châu Thác Hàng đã rời đi.
Hai người quay lại xe, Châu Thác Hàng vẫn chưa bình tĩnh lại.
Mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại vô cùng kích động, nhân cơ hội này, anh lấy hết dũng khí cầm điện thoại lên đánh chữ.
Hà Xuyên Châu nhìn gương mặt anh, trêu chọc: “Anh báo cáo với ai đấy?”
Sau đó điện thoại cô rung lên.
Châu Thác Hàng: Ngày 27 tháng 6 năm 2005, Châu Thác Hàng và Hà Xuyên Châu chính thức trở thành bạn bè.
Châu Thác Hàng: Ngày 13 tháng 4 năm 2019, Châu Thác Hàng và Hà Xuyên Châu chính thức yêu nhau.
Châu Thác Hàng: Ngày 29 tháng 6 năm 2019, Châu Thác Hàng và Hà Xuyên Châu chính thức trở thành vợ chồng.
Hà Xuyên Châu mỉm cười.
Hà Xuyên Châu: Ngày 29 tháng 6 năm 2019, đồng chí Châu Thác Hàng gửi mấy lời tào lao vào Wechat cho tôi.
Châu Thác Hàng:???
Châu Thác Hàng hỏi: “Em không muốn kết hôn với anh sao?”
Anh nghĩ một lúc rồi bình tĩnh lại, cẩn thận ước nguyện: “Em thấy nhanh quá cũng không sao, có thể cho một phạm vi đại khái để anh cố gắng phấn đấu. Hoặc chúng ta đính hôn trước, đợi em rảnh rồi chúng ta kết hôn.”
Châu Thác Hàng nhớ lại vẫn cảm thấy bản thân khi đó quá thông minh, lời nói có lùi có tiến, thấu tình đạt lý, Hà Xuyên Châu là người thưởng phạt rõ ràng, cô đã cho sự dũng cảm của anh một lời khẳng định.
Cô nói: “Đợi em xin nghỉ phép dài hạn được thì bàn tới chuyện kết hôn với anh sau. Nhưng đông hay hè đều không được, nóng quá hay lạnh quá đều rất phiền phức.”
Châu Thác Hàng lập tức nói: “Vậy mùa thu!”
Anh hất cằm, trong bầu không khí ngọt ngào, anh tuyên bố với mọi người trong văn phòng: “Vậy nên tôi sắp kết hôn rồi.”
Trần Úy Nhiên không muốn để Châu Thác Hàng quá đắc ý, dù sao không lâu trước đó anh còn thất tình, vậy nên sau khi nghe không sót chữ nào, anh ấy nói một câu đơn giản: “Chúc mừng.”
Đồng nghiệp xung quanh cũng hào hứng, khen ngợi cực kỳ thảo mai.
“Chúc mừng anh Châu nha! Bọn anh sắp đính hôn rồi, làm đồng nghiệp em cũng muốn được chia hai phần kẹo cưới.”
“Không phải chị Hà đi gặp phụ huynh, mà là đi phá hiện trường thì đúng hơn. Cũng may nhờ có yêu cầu của mẹ anh nên anh đã giải quyết được quá trình phiền phức nhất rồi đấy.”
“Em cũng mong bạn gái có thể ra mặt cho em, vậy nên có phải em cũng nên tìm một cô người yêu làm cảnh sát không?”
“Thác Hàng, anh hỏi bạn gái anh xem cô ấy còn có người bạn nào độc thân không để tôi theo đuổi.”
Châu Thác Hàng gật đầu, giả vờ vô tình khoe khoang: “Trước đây tôi có nói với cô ấy, tôi sống ở thành phố B không tốt lắm, không ngờ cô ấy nhớ rõ vậy, còn hừng hực khí thế qua đó nữa.”
Trần Úy Nhiên nghe ra sự khoe khoang, nhân lúc anh không chú ý, anh ấy đẩy mấy thứ trang trí trên bàn, tiện tay cầm một chiếc đồng hồ màu xanh lam có vẻ ngoài kỳ lạ, to bằng bàn tay lên, cắt ngang lời chém gió của mấy người: “Này mua ở đâu thế? Trước đây tôi chưa từng thấy.”
Châu Thác Hàng liếc mắt nhìn rồi cao giọng đáp: “Đây là quà cầu hôn tôi chuẩn bị cho Xuyên Châu đấy, nhưng giờ không dùng được nữa.”
Trần Úy Nhiên: “??”
Anh ấy trợn tròn mắt, thầm nghĩ, chỉ cần là người sống ở đất Trung Quốc, cho dù có mù chữ cũng nên biết không thể tặng người khác đồng hồ*.
*Theo quan niệm của người Trung Quốc, tặng đồng hồ sẽ mang ý nghĩa tiễn biệt, tiễn đưa, liên quan khá nhiều tới cái chết, mang ý nghĩa không may mắn.
Châu Thác Hàng vẫn còn đổ oan cho anh ấy: “Cậu nói với tôi mà.”
Trần Úy Nhiên buột miệng: “Đâu có!”
Châu Thác Hàng kiên định: “Có, cái ngày cậu kéo đầu tư ấy.”
Khi đó Trần Úy Nhiên đang gọi điện cho bên hợp tác, Châu Thác Hàng đứng ở cửa, nhìn chằm chằm anh ấy.
Trần Úy Nhiên nổi hết da gà, bỏ chân xuống bàn, lấy tay lau bụi còn đọng bên trên.
Vừa hay người ở đầu dây bên kia đang nói đùa, anh ấy cố gắng gượng cười mấy tiếng, cười xong cả cơ mặt đều trùng xuống, cảm thấy có lẽ lúc này bản thân hơi nịnh bợ.
Trần Úy Nhiên: “…”
Trần Úy Nhiên chửi thầm một câu, anh ấy là ông chủ, sao phải đê hè như vậy?
Bên kia, Châu Thác Hàng rảo bước đi vào, ngồi đối diện anh ấy, đợi anh ấy tắt máy rồi nói.
“Tôi hỏi cậu một câu.” Châu Thác Hàng ảo não: “Cậu cảm thấy tặng con gái quà gì là hợp lý? Tôi tặng cô ấy một cân vàng liệu cô ấy có thấy tôi qua loa không?”
Gần đây mỗi một vấn đề của Châu Thác Hàng đều khiến Trần Úy Nhiên chìm trong đau khổ. Anh ấy không muốn nghĩ kế sách cho tình yêu của người bạn này nữa, nó rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới giá trị quan sau này của anh ấy.
“Ừm…” Trần Úy nhiên kéo dài âm: “Ồ…”
Hai tay anh ấy ấn lên trán, xoa xuống một đường, làn da căng cứng kéo xuống tận lông mày, để lộ ra vẻ mặt đau đớn, tuyệt vọng.
Trần Úy Nhiên uyển chuyển nói: “Tôi cảm thấy không cần đâu. Hà Xuyên Châu không phải người sùng bái vàng, cậu có thể tặng cô ấy chút quà có ý nghĩa, thể hiện tấm lòng chút.”
Châu Thác Hàng liếc anh ấy, không cảm ơn mà cứ thế bỏ đi. Ánh mắt đó có phần khinh thường, khiến Trần Úy Nhiên khó chịu rất lâu.
Trần Úy Nhiên xua tay: “Vậy nên liên quan gì tới tôi?”
“Mặc dù cậu không nói lời gì hữu ích nhưng tôi vẫn có được linh cảm từ lời kiến nghị của cậu.” Châu Thác Hàng nói: “Tôi quyết định dùng đồ trong phòng thí nghiệm làm một cái đồng hồ mang cảm giác tương lai, sau đó lại đi mua hạt giống và phân bón cho hoa hồng của mình, bắt đầu nuôi dưỡng từ bước đầu tiên.”
Trần Úy Nhiên sững sờ, nhìn về phía chậu hoa vừa đâm chồi, tạm thời còn chưa nhìn ra là cây gì.
Thảo nào Châu Thác Hàng cứ rảnh là nhìn ra ngoài cửa sổ, Trần Úy Nhiên còn tưởng anh ngồi lâu nên bị vẹo cột sống.
Châu Thác Hàng phân tích rất logic.
Cộng thêm 1 cân vàng nữa, ý chỉ thời gian, tiền bạc, sinh mệnh, tất cả của anh đều thuộc về Hà Xuyên Châu.
Đáng tiếc món quà này không có cơ hội tới tay người được nhận, Châu Thác Hàng quyết định bán vàng đi, đổi thành nhẫn hoặc quà kết hôn khác.
Trần Úy Nhiên tăng xông, thầm nghĩ cũng may mẹ Châu tới thành phố A một chuyến, nếu không để anh tặng món quà này, chắc Hà Xuyên Châu cũng tức tới mức muốn đánh người.
Nào ngờ đồng nghiệp ở một bên lại mắt sáng bừng, kích động trước lời kể của anh.
“Tôi cảm thấy món quà này hay lắm luôn! Thác Hàng, nếu anh đã bỏ nó rồi thì tôi có thể dùng chùa ý tưởng này không?”
“Tôi hay đọc bình luận của cư dân mạng. Món quà này vừa có hàm ý hoàn hảo, lại có giá trị tiền bạc, còn có cả thành ý từ đồ tự tay làm nữa, có thể nói là mười phân vẹn mười, con gái nào cũng thích.”
“Anh Châu, anh quả nhiên quá thông minh, thảo nào trong số chúng ta, anh là người kết hôn sớm nhất!”
Đám đàn ông ngang như cua này thảo luận vô cùng sôi nổi, thậm chí còn có người tiến hành sáng tạo, đột phá thêm từ nền tảng có sẵn.
“Nhưng 1 cân vàng đắt quá, tôi cảm thấy có thể dựa theo ngày lễ, đổi thành trang sức nặng 10-30 gam vàng gì đó, tới khi gom đủ 1 cân vàng thì tặng 1 cân đó cho đối phương để cầu hôn, ý là thập toàn thập mỹ, việc tốt được cả.”
châu Thác Hàng phụ họa: “Được đấy, đây là một kế hoạch dài hạn, còn có thể thể hiện tình cảm lâu dài của cậu.”
Một nhóm người bàn tán xôn xao, chỉ có Trần Úy Nhiên nghẹn lời.
“Các cậu…” Không phải Trần Úy Nhiên cố tình muốn phá vỡ ảo tưởng tươi đẹp của họ, nhưng thân là ông chủ kiêm bạn bè của anh, anh ấy thật sự không chịu nổi khi nhìn thấy đám anh em trẻ trung của minh đi vào con đường sai trái. Anh ấy nhắc nhở: “Bỏ cái suy nghĩ kỳ quái này đi giùm cái.”
Nào ngờ mọi người lại vây lấy anh ấy, ngó lơ ý tốt của anh ấy, còn hằn học chỉ trích.
“Úy Nhiên này, có phải anh ghen tỵ với Thác Hàng không?”
“Anh ấy tâm, tôi cảm thấy anh vẫn có thể tìm được bạn gái, dù sao anh cũng đâu có xấu, lại giàu nữa.”
“Lần trước cũng thế. Anh Trần, anh vậy là hỏng rồi.”
Trần Úy Nhiên hít sâu một hơi.
Nếu không phải anh rộng lượng thì còn lâu mới đi giúp lũ ngốc này.
Châu Thác Hàng an ủi, vỗ vai anh ấy: “Lần sau tôi cũng có thể giúp cậu nghĩ cách.”
Trần Úy Nhiên cười to mấy tiếng, chua chát gia nhập với họ: “Cảm ơn cậu ha, tôi vui quá cơ!”
- Hết-
Nụ cười của Hà Xuyên Châu trong trẻo tới lạ, cô cất tiếng hỏi: “Sao thế?”
Hiển nhiên mẹ Châu rất hoảng loạn, bà ta điều chỉnh lại dáng ngồi, ngả người về phía trước, dường như có thể đứng lên bất cứ lúc nào: “Lâu lắm rồi nó không ở đây.”
“Vậy sao?” Hà Xuyên Châu có vẻ rất dễ chấp nhận điều này: “Cũng phải, Thác Hàng tốt nghiệp cũng lâu rồi, giờ lại chuyển tới thành phố A, không giữ lại phòng cũng hợp lý.”
Mẹ Châu bất giác thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ Hà Xuyên Châu lại nói tiếp: “Phòng trước đây của anh đâu? Em có thể tham quan chút không?”
Khi nói, cô không nhìn sang người bên cạnh, vẻ mặt trông như muốn giở trò gì đó. Châu Thác Hàng đưa cô đi vào trong.
Mẹ Châu rảo bước theo sau, suy nghĩ xoay chuyển như chong chóng, muốn tìm thời cơ thích hợp để chêm lời vào.
Phòng trước đây Châu Thác Hàng ở là phòng ngủ cho khách, cửa nối liền với phòng máy tính, bên ngoài cửa kính là ban công. Vì không có ai ở đây nhiều nên phòng cũng không được quét dọn sạch sẽ, trên tủ bám một lớp bụi dày.
Bởi vì hai vợ chồng chỉ sinh được một cô con gái, ban đầu căn phòng này được dùng để làm phòng học cho em gái Châu, vậy nên cách trang trí cũng nữ tính hơn. Tường có màu hồng nhạt, rèm cửa cũng là màu tương tự.
Để phù hợp với diện tích căn phòng, giường ở góc tường cũng khá ngắn, với chiều cao của Châu Thác Hàng, có lẽ lúc ngủ anh sẽ không được thoải mái.
Châu Thác Hàng quan sát một vòng, chớp mắt nói: “Không có gì thay đổi.”
Mẹ Châu đứng phía sau hai người, không nhìn thấy vẻ mặt của Hà Xuyên Châu, thế là bà ta rướn cổ lên, nhìn vào căn phòng quen thuộc, dường như đây là lần đầu tiên bà ta chú ý tới cách bài trí trong phòng, vội vã muốn tìm vấn đề ở đây.
“Căn phòng này không giống phòng cho đàn ông ở lắm.” Hà Xuyên Châu nói: “Có rất nhiều đồ của em gái anh. Phòng của nó bị anh chiếm rồi, nó sẽ bất tiện lắm nhỉ?”
Châu Thác Hàng nhàn nhạt nói ra sự thật: “Nó có thể vào đây lấy đồ bất cứ lúc nào.”
Em gái Châu được nhắc tới đang đứng ở cửa phòng máy phía xa, phát giác tầm mắt mấy người đảo sang bên này, cô ta vô thức đứng thẳng lưng lên, hai tay buông thõng, khí thế như sắp ra trận.
Quả thật cô ta không thích Châu Thác Hàng đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, đối với cô ta, người anh trai từ trên trời rơi xuống này chỉ là một người xa lạ. Anh ảnh hưởng tới gia đình của cô ta, chiếm không gian riêng tư của cô ta, còn cô ta thì không có quyền từ chối. Cách duy nhất để cô ta thể hiện sự khó chịu của mình là nhằm vào anh một cách vô lý, ngay cả bố mẹ cũng ngầm chấp nhận điều này.
“Trong nhà em, cho dù là tiếp đãi khách khứa đi nữa thì làm như vậy vẫn rất bất lịch sự.” Hà Xuyên Châu nói: “Nhưng khi đó em gái anh còn nhỏ, chắc không hiểu chuyện. Là bố em thì cho dù tính tình có tốt tới mấy cũng phải đánh em một trận rồi. Một chút tôn trọng cũng không có, vậy nói gì tới quan tâm?”
Mặt mẹ Châu sầm lại, có lúc bà ta đã muốn đi lên cào nát mặt cô. Nhưng nhìn nụ cười hững hờ như có dao găm của cô, bà ta lại kiềm chế, miệng méo xệch: “Nhà nhỏ, tiện tay để thêm ít đồ thôi.”
Hà Xuyên Châu tỏ ra thấu hiểu: “Cháu hiểu, dù sao Thác Hàng cũng chỉ ở đây một khoảng thời gian thôi mà.”
Mẹ Châu bị chọc tức, suýt chút không giữ được vẻ mặt tươi cười.
Bà ta biết Hà Xuyên Châu cố tình tới đây để làm khó mọi người. Trong lòng bà ta dồn nén bao cảm xúc nhưng lại không phát ti3t ra được.
Bà ta cố gắng níu kéo lý trí, mãi vẫn không nghĩ ra cách đối phó với cô. Khát khao bùng phát như cốc nước đang điên cuồng rung lắc, chất lỏng bên trong quanh đi quẩn lại nơi mép cốc, chỉ thiếu chút nữa là b ắn ra ngoài.
Hà Xuyên Châu lấy điện thoại ra, thản nhiên nói một câu hạ gục sự nhẫn nại của bà ta: “Bác à, cháu cho bác xem ảnh Thác Hàng lúc nhỏ. Cháu đã lưu trong bộ sưu tập ảnh điện thoại rồi. Chắc bác chưa từng thấy dáng vẻ anh ấy lúc học cấp hai đâu nhỉ.”
“Không cần!”
Mẹ Châu thô bạo cắt lời, không thể chấp nhận cảnh Hà Xuyên Châu thẳng thừng tuyên bố chủ quyền, cướp đi con trai mình như thế.
“Khi Thác Hàng còn nhỏ, một tay tôi nuôi lớn nó cả! Nó vừa sinh ra, ngày nào tôi cũng chỉ ngủ bốn, năm tiếng để chăm sóc nó! Khi tôi và bố nó ly hôn, tôi đã hỏi ý kiến nó, nhưng nó không muốn ở với tôi!”
Mẹ Châu giơ tay lên chỉ vào trong phòng, tức giận hỏi: “Căn phòng này thì sao? Một tháng chưa chắc nó đã về nhà một lần. Bản thân nó không thích chụp ảnh, nó chưa bao giờ nói với tôi nó thích gì, cô muốn tôi phải đối xử với nó như nào mới phải? Khi nó quay về đã là lúc nó học lớp 12 rồi, tôi không hiểu nổi suy nghĩ của nó! Tôi mong có quan tâm nó nhiều hơn, nhưng cuộc sống của tôi không thể chỉ xoay quanh nó được.”
Châu Thác Hàng quay lưng với bọn họ, anh nghiêng đầu nhìn ra ban công ngoài cửa sổ, nửa gương mặt hiện rõ vẻ lạnh lùng, dường như không hề dao động trước lời chỉ trích của mẹ mình, cũng không chút quan tâm tới nội dung cuộc trò chuyện.
Gió bên ngoài rất to, mấy chiếc lá trong chậu cây bị thổi bay lên cửa sổ.
Mùa hè ở thành phố A luôn như vậy, gió nổi lên bất thường, lúc thì mạnh như vũ bão, lúc lại nhẹ nhàng, du dương.
“Bác không cần bỏ ra nhiều thế, cũng không cần chỉ quay quanh anh ấy, có chút tôn trọng là được. Rõ ràng không cần đoán cũng biết được, chỉ là bác không cho mà thôi.”
Hà Xuyên Châu bình thản nói, khi những lời nó tới tai Châu Thác Hàng, nó lại biết thành khí lạnh ngày hè, mang tới sự mát mẻ, cứu rỗi cuộc đời anh.
“Cho dù bố cháu chỉ sống với anh ấy một khoảng thời gian cũng chưa bao giờ dùng từ “tùy tiện”, “tiện tay” để đuổi anh ấy. Thác Hàng không nói, bố cháu sẽ hỏi, sẽ giải thích, sẽ bận tâm. Anh ấy có thể có niềm vui của mình, có sự riêng tư của mình, có lựa chọn của mình, có tôn nghiêm của mình. Nhưng bố cháu chưa bao giờ nói anh ấy khó dạy bảo.”
Châu Thác Hàng nghiêng người, lặng lẽ nhìn cô. Vẻ mặt đối phương trở nên nghiêm túc, giọng điệu lại không hùng hổ như thế, nhưng lại khiến người ta không dám khinh thường.
“Khi bố cháu gặp anh ấy, anh ấy đang phải chịu đựng bạo lực và nghèo khó trong thời gian dài, ăn không no, ngủ không yên. Còn chưa tốt nghiệp cấp hai mà anh ấy đã muốn bỏ học, chút kiến thức tiểu học cũng không nắm chắc, thi vào cấp ba không nổi 300 điểm, đa số đều cảm thấy anh ấy hết thuốc chữa. Cho dù là vậy anh ấy vẫn không muốn quay về, là vì anh ấy không yêu bác sao? Là vì anh ấy yêu người bố bạo lực hơn sao?”
Mẹ Châu có cảm giác thảm bại: “Tôi…”
Hà Xuyên Châu nói: “Anh ấy không gây rắc rối gì cho bác đúng không? Anh ấy không lãng phí sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Mấy năm ở thành phố A, anh ấy học ngày học đêm, học thêm khắp nơi, nhanh chóng lấp lại kiến thức, vậy nên Thác Hàng mà bác đưa về là một đứa con trai học rất giỏi, nghe lời, hiểu chuyện, có thể thi được vào đại học B. Bác còn có điểm nào không hài lòng sao?”
Châu Thác Hàng muốn đưa Hà Xuyên Châu đi, đi đâu cũng được, không cần phải thấy tức giận vì những người không quan trọng, chuyện không quan trọng.
Anh gặp được Hà Húc, gặp được Hà Xuyên Châu đã là chuyện may mắn lắm rồi, anh được trải qua cảm giác ấm áp chân thực nhất, do vậy anh cũng không cưỡng cầu gì.
Anh chạm vào tay Hà Xuyên Châu, sờ thấy xương đang gồ lên ở tay cô.
Hà Xuyên Châu quay đầu nhìn anh, sau đó lại quay sang nhìn mấy người đang thấp thỏm, muốn nói lại thôi kia, nói rành rọt từng câu từng chữ: “Ban đầu cháu bảo anh ấy đi theo bác là vì cháu cảm thấy anh ấy ở cùng mấy người sẽ tốt hơn là chịu khổ với cháu. Nếu anh ấy đã không quan trọng với bác thế, thì cháu sẽ đón anh ấy về.”
Mẹ Châu bàng hoàng, mặt trắng bệch, đảo mắt nhìn hai người, có cảm giác choáng váng khó tả.
Bà cảm thấy tay mình lạnh ngắt, cơ thể lảo đảo. Chồng bên cạnh vội đỡ lấy bà, thì thầm gì đó vào tai bà ta.
Đợi bà ta bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nghĩ ra lời phản bác, Châu Thác Hàng đã rời đi.
Hai người quay lại xe, Châu Thác Hàng vẫn chưa bình tĩnh lại.
Mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại vô cùng kích động, nhân cơ hội này, anh lấy hết dũng khí cầm điện thoại lên đánh chữ.
Hà Xuyên Châu nhìn gương mặt anh, trêu chọc: “Anh báo cáo với ai đấy?”
Sau đó điện thoại cô rung lên.
Châu Thác Hàng: Ngày 27 tháng 6 năm 2005, Châu Thác Hàng và Hà Xuyên Châu chính thức trở thành bạn bè.
Châu Thác Hàng: Ngày 13 tháng 4 năm 2019, Châu Thác Hàng và Hà Xuyên Châu chính thức yêu nhau.
Châu Thác Hàng: Ngày 29 tháng 6 năm 2019, Châu Thác Hàng và Hà Xuyên Châu chính thức trở thành vợ chồng.
Hà Xuyên Châu mỉm cười.
Hà Xuyên Châu: Ngày 29 tháng 6 năm 2019, đồng chí Châu Thác Hàng gửi mấy lời tào lao vào Wechat cho tôi.
Châu Thác Hàng:???
Châu Thác Hàng hỏi: “Em không muốn kết hôn với anh sao?”
Anh nghĩ một lúc rồi bình tĩnh lại, cẩn thận ước nguyện: “Em thấy nhanh quá cũng không sao, có thể cho một phạm vi đại khái để anh cố gắng phấn đấu. Hoặc chúng ta đính hôn trước, đợi em rảnh rồi chúng ta kết hôn.”
Châu Thác Hàng nhớ lại vẫn cảm thấy bản thân khi đó quá thông minh, lời nói có lùi có tiến, thấu tình đạt lý, Hà Xuyên Châu là người thưởng phạt rõ ràng, cô đã cho sự dũng cảm của anh một lời khẳng định.
Cô nói: “Đợi em xin nghỉ phép dài hạn được thì bàn tới chuyện kết hôn với anh sau. Nhưng đông hay hè đều không được, nóng quá hay lạnh quá đều rất phiền phức.”
Châu Thác Hàng lập tức nói: “Vậy mùa thu!”
Anh hất cằm, trong bầu không khí ngọt ngào, anh tuyên bố với mọi người trong văn phòng: “Vậy nên tôi sắp kết hôn rồi.”
Trần Úy Nhiên không muốn để Châu Thác Hàng quá đắc ý, dù sao không lâu trước đó anh còn thất tình, vậy nên sau khi nghe không sót chữ nào, anh ấy nói một câu đơn giản: “Chúc mừng.”
Đồng nghiệp xung quanh cũng hào hứng, khen ngợi cực kỳ thảo mai.
“Chúc mừng anh Châu nha! Bọn anh sắp đính hôn rồi, làm đồng nghiệp em cũng muốn được chia hai phần kẹo cưới.”
“Không phải chị Hà đi gặp phụ huynh, mà là đi phá hiện trường thì đúng hơn. Cũng may nhờ có yêu cầu của mẹ anh nên anh đã giải quyết được quá trình phiền phức nhất rồi đấy.”
“Em cũng mong bạn gái có thể ra mặt cho em, vậy nên có phải em cũng nên tìm một cô người yêu làm cảnh sát không?”
“Thác Hàng, anh hỏi bạn gái anh xem cô ấy còn có người bạn nào độc thân không để tôi theo đuổi.”
Châu Thác Hàng gật đầu, giả vờ vô tình khoe khoang: “Trước đây tôi có nói với cô ấy, tôi sống ở thành phố B không tốt lắm, không ngờ cô ấy nhớ rõ vậy, còn hừng hực khí thế qua đó nữa.”
Trần Úy Nhiên nghe ra sự khoe khoang, nhân lúc anh không chú ý, anh ấy đẩy mấy thứ trang trí trên bàn, tiện tay cầm một chiếc đồng hồ màu xanh lam có vẻ ngoài kỳ lạ, to bằng bàn tay lên, cắt ngang lời chém gió của mấy người: “Này mua ở đâu thế? Trước đây tôi chưa từng thấy.”
Châu Thác Hàng liếc mắt nhìn rồi cao giọng đáp: “Đây là quà cầu hôn tôi chuẩn bị cho Xuyên Châu đấy, nhưng giờ không dùng được nữa.”
Trần Úy Nhiên: “??”
Anh ấy trợn tròn mắt, thầm nghĩ, chỉ cần là người sống ở đất Trung Quốc, cho dù có mù chữ cũng nên biết không thể tặng người khác đồng hồ*.
*Theo quan niệm của người Trung Quốc, tặng đồng hồ sẽ mang ý nghĩa tiễn biệt, tiễn đưa, liên quan khá nhiều tới cái chết, mang ý nghĩa không may mắn.
Châu Thác Hàng vẫn còn đổ oan cho anh ấy: “Cậu nói với tôi mà.”
Trần Úy Nhiên buột miệng: “Đâu có!”
Châu Thác Hàng kiên định: “Có, cái ngày cậu kéo đầu tư ấy.”
Khi đó Trần Úy Nhiên đang gọi điện cho bên hợp tác, Châu Thác Hàng đứng ở cửa, nhìn chằm chằm anh ấy.
Trần Úy Nhiên nổi hết da gà, bỏ chân xuống bàn, lấy tay lau bụi còn đọng bên trên.
Vừa hay người ở đầu dây bên kia đang nói đùa, anh ấy cố gắng gượng cười mấy tiếng, cười xong cả cơ mặt đều trùng xuống, cảm thấy có lẽ lúc này bản thân hơi nịnh bợ.
Trần Úy Nhiên: “…”
Trần Úy Nhiên chửi thầm một câu, anh ấy là ông chủ, sao phải đê hè như vậy?
Bên kia, Châu Thác Hàng rảo bước đi vào, ngồi đối diện anh ấy, đợi anh ấy tắt máy rồi nói.
“Tôi hỏi cậu một câu.” Châu Thác Hàng ảo não: “Cậu cảm thấy tặng con gái quà gì là hợp lý? Tôi tặng cô ấy một cân vàng liệu cô ấy có thấy tôi qua loa không?”
Gần đây mỗi một vấn đề của Châu Thác Hàng đều khiến Trần Úy Nhiên chìm trong đau khổ. Anh ấy không muốn nghĩ kế sách cho tình yêu của người bạn này nữa, nó rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới giá trị quan sau này của anh ấy.
“Ừm…” Trần Úy nhiên kéo dài âm: “Ồ…”
Hai tay anh ấy ấn lên trán, xoa xuống một đường, làn da căng cứng kéo xuống tận lông mày, để lộ ra vẻ mặt đau đớn, tuyệt vọng.
Trần Úy Nhiên uyển chuyển nói: “Tôi cảm thấy không cần đâu. Hà Xuyên Châu không phải người sùng bái vàng, cậu có thể tặng cô ấy chút quà có ý nghĩa, thể hiện tấm lòng chút.”
Châu Thác Hàng liếc anh ấy, không cảm ơn mà cứ thế bỏ đi. Ánh mắt đó có phần khinh thường, khiến Trần Úy Nhiên khó chịu rất lâu.
Trần Úy Nhiên xua tay: “Vậy nên liên quan gì tới tôi?”
“Mặc dù cậu không nói lời gì hữu ích nhưng tôi vẫn có được linh cảm từ lời kiến nghị của cậu.” Châu Thác Hàng nói: “Tôi quyết định dùng đồ trong phòng thí nghiệm làm một cái đồng hồ mang cảm giác tương lai, sau đó lại đi mua hạt giống và phân bón cho hoa hồng của mình, bắt đầu nuôi dưỡng từ bước đầu tiên.”
Trần Úy Nhiên sững sờ, nhìn về phía chậu hoa vừa đâm chồi, tạm thời còn chưa nhìn ra là cây gì.
Thảo nào Châu Thác Hàng cứ rảnh là nhìn ra ngoài cửa sổ, Trần Úy Nhiên còn tưởng anh ngồi lâu nên bị vẹo cột sống.
Châu Thác Hàng phân tích rất logic.
Cộng thêm 1 cân vàng nữa, ý chỉ thời gian, tiền bạc, sinh mệnh, tất cả của anh đều thuộc về Hà Xuyên Châu.
Đáng tiếc món quà này không có cơ hội tới tay người được nhận, Châu Thác Hàng quyết định bán vàng đi, đổi thành nhẫn hoặc quà kết hôn khác.
Trần Úy Nhiên tăng xông, thầm nghĩ cũng may mẹ Châu tới thành phố A một chuyến, nếu không để anh tặng món quà này, chắc Hà Xuyên Châu cũng tức tới mức muốn đánh người.
Nào ngờ đồng nghiệp ở một bên lại mắt sáng bừng, kích động trước lời kể của anh.
“Tôi cảm thấy món quà này hay lắm luôn! Thác Hàng, nếu anh đã bỏ nó rồi thì tôi có thể dùng chùa ý tưởng này không?”
“Tôi hay đọc bình luận của cư dân mạng. Món quà này vừa có hàm ý hoàn hảo, lại có giá trị tiền bạc, còn có cả thành ý từ đồ tự tay làm nữa, có thể nói là mười phân vẹn mười, con gái nào cũng thích.”
“Anh Châu, anh quả nhiên quá thông minh, thảo nào trong số chúng ta, anh là người kết hôn sớm nhất!”
Đám đàn ông ngang như cua này thảo luận vô cùng sôi nổi, thậm chí còn có người tiến hành sáng tạo, đột phá thêm từ nền tảng có sẵn.
“Nhưng 1 cân vàng đắt quá, tôi cảm thấy có thể dựa theo ngày lễ, đổi thành trang sức nặng 10-30 gam vàng gì đó, tới khi gom đủ 1 cân vàng thì tặng 1 cân đó cho đối phương để cầu hôn, ý là thập toàn thập mỹ, việc tốt được cả.”
châu Thác Hàng phụ họa: “Được đấy, đây là một kế hoạch dài hạn, còn có thể thể hiện tình cảm lâu dài của cậu.”
Một nhóm người bàn tán xôn xao, chỉ có Trần Úy Nhiên nghẹn lời.
“Các cậu…” Không phải Trần Úy Nhiên cố tình muốn phá vỡ ảo tưởng tươi đẹp của họ, nhưng thân là ông chủ kiêm bạn bè của anh, anh ấy thật sự không chịu nổi khi nhìn thấy đám anh em trẻ trung của minh đi vào con đường sai trái. Anh ấy nhắc nhở: “Bỏ cái suy nghĩ kỳ quái này đi giùm cái.”
Nào ngờ mọi người lại vây lấy anh ấy, ngó lơ ý tốt của anh ấy, còn hằn học chỉ trích.
“Úy Nhiên này, có phải anh ghen tỵ với Thác Hàng không?”
“Anh ấy tâm, tôi cảm thấy anh vẫn có thể tìm được bạn gái, dù sao anh cũng đâu có xấu, lại giàu nữa.”
“Lần trước cũng thế. Anh Trần, anh vậy là hỏng rồi.”
Trần Úy Nhiên hít sâu một hơi.
Nếu không phải anh rộng lượng thì còn lâu mới đi giúp lũ ngốc này.
Châu Thác Hàng an ủi, vỗ vai anh ấy: “Lần sau tôi cũng có thể giúp cậu nghĩ cách.”
Trần Úy Nhiên cười to mấy tiếng, chua chát gia nhập với họ: “Cảm ơn cậu ha, tôi vui quá cơ!”
- Hết-
Bình luận facebook