-
Chương 94
Xe cứu thương đã tới nơi, anh Hoàng và Thiệu Trí Tân đi lên xe, đưa Tôn Ích Diêu tới bệnh viện kiểm tra, xác nhận cô ta không có vấn đề gì thì đưa người về phân cục tiến hành thẩm vấn.
Hà Xuyên Châu lái xe đi theo sau. Mọi người trong xe vẫn còn sợ hãi trước sự việc vừa rồi, mấy phút đầu sau khi lên xe không ai nói với ai câu nào.
Mọi người suy nghĩ lại mọi chuyện, sắp xếp lại những thông tin tới một cách bất ngờ. Sau khi bình tĩnh lại, đồng nghiệp ngồi phía sau bàng hoàng nói: “Cảm giác sáng hôm nay các cô như đang chơi trò lừa đảo ấy. Không chỉ moi được thông tin từ chỗ Tôn Ích Diêu mà còn khiến cô ta sợ tới nỗi nửa đêm chạy tới đây đào xác?”
Từ Ngọc liếc nhìn đồng hồ ở điện thoại, tiếp lời: “Qua 12 giờ rồi, phải là hôm qua chứ.”
Đồng nghiệp vỗ vào lưng ghế lái, nể phục: “Không hổ là đội trưởng Hà!”
Từ Ngọc chống tay lên vai anh ấy, ra sức dạy dỗ: “Anh không thể vì anh Hoàng không có ở đây mà gạt đi công lao của anh ấy được! Tôi phải nói cho anh ấy biết, để anh biết thế nào là sự hiểm ác của nghề nghiệp.”
Đồng nghiệp cười gạt tay cô ấy ra: “Được rồi đấy, cô chỉnh lại mái tóc rối như tổ quạ của cô đi đã.”
Từ Ngọc rút dây buộc tóc ra, thô bạo lấy ngón tay chải đầu, nhìn một mớ tóc kẹp giữa các ngón tay, nụ cười trên gương mặt cô khựng lại, sau đó gương mặt trở nên chua chát, bi ai: “Haiz, bỏ đi, cũng coi như đáng.”
Đáng tiếc cuối cùng Tôn Ích Diêu vẫn cắn răng không chịu nói thật. Nếu khi thẩm vấn có thể tấn công được hàng rào tâm lý cuối cùng của cô ta, hỏi ra địa điểm chôn xác, vậy tiết kiệm được bao thời gian.
Cho dù cô ta không nói cũng không sao cả, dựa vào địa điểm Tôn Ích Diêu qua lại trước đó, cảnh sát sẽ tăng cường điều tra, chắc chắn có thể tìm ra được thi thể.
“Đáng lẽ ra tôi nên đi lên xe đó, như vậy còn có thể quát cô ta chút.” Từ Ngọc tiếc nuối: “Chỉ có thể nhờ anh Hoàng nói thay cho cái miệng tôi vậy.”
Trong xe cứu thương phía trước, anh Hoàng xe lưng vào thành xe, ngồi thẳng người, lạnh lùng nhìn Tôn Ích Diêu giả vờ hôn mê trên giường bệnh.
Mồ hôi ở trán đối phương đã khô, hai chân vẫn còn run rẩy, con ngươi trong đôi mắt nhắm nghiền đang liên tục đảo quanh, hơi thở nặng nề, không đều đặn.
Có lẽ khoảnh khắc nhàn rỗi khiến cô ta bình tĩnh lại, biết rõ mình đã đưa ra quyết định sai lầm tới nhường nào. Cô ta không biết phải đối diện sao, dường như bày ra dáng vẻ yếu ớt như vậy có thể giúp cô ta trốn tránh hiện thực.
Hiển nhiên cô ta đã nằm mơ giữa ban ngày. Cho dù cô ta đang mưu tính gì, lần này cũng khó thoát khỏi tấm lưới của pháp luật.
Anh Hoàng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngại có bác sĩ và y tá trên xe nên anh ấy chỉ đành nhẫn nhịn.
Ánh mắt anh ấy như con dao sắc bén, đâm thẳng vào mặt Tôn Ích Diêu. Cho dù cô ta đang nhắm mắt nhưng vẫn cảm thấy rất mất tự nhiên. Cô ta vội quay đầu sang chỗ khác, muốn hóa giải cảm giác khó chịu này.
Bác sĩ nhìn vẻ mặt anh Hoàng, giật mình trước sự âm u trên người anh, không dám nói gì. Y tá bên cạnh cũng như vậy, hai tay đặt lên đầu gối, ngồi thẳng lưng, dường như đang quay về thời điểm ngồi trong phòng thi năm đó.
Bác sĩ nhỏ giọng nói: “À, hay là anh coi chúng tôi bị điếc đi, đừng để ý, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, chắc chắn chúng tôi sẽ không nói ra bên ngoài đâu.”
Anh Hoàng lạnh lùng đáp: “Cô đừng giả vờ nữa, với vết thương cỏn con trên người cô, lúc tôi ba tuổi chỉ cần mẹ thổi phù phù là hết đau rồi.”
Thiệu Trí Tân bỏ điện thoại xuống, nghĩ một hồi rồi thổi mấy cái lên cánh tay mình. Anh Hoàng đặt tay lên đầu cậu, ánh mắt dữ tợn.
Tên nhóc này tính dở trò gì vậy?
Thiệu Trí Tân vô tội nhìn lại.
Anh Hoàng cúi người, thì thầm vào tai Tôn Ích Diêu: “Tội danh cô lái xe đâm vào cảnh sát hôm nay nặng hơn tội cô phạm phải trước đó nhiều, cô nghĩ gì vậy? Con cô mới được mấy tuổi? Còn chưa tới một tuổi nhỉ? Khi cô nhấn chân ga cô không nghĩ tới nó sao? Tôi nói cho cô biết, máy quay đã quay lại hết rồi, lần này cô muốn giảo biện cũng vô dụng! Còn không thành thật khai báo thì cô không còn cơ hội nữa đâu.”
Tôn Ích Diêu ngừng thở, không nói gì.
“Không nói đúng không? Không nói thì chúng ta đi theo đúng quy trình.” Anh Hoàng hất cằm với Thiệu Trí Tân: “Báo cho người nhà cô ta biết, chồng cô ta, bố mẹ cô ta, con cô ta. À, đứa bé còn nhỏ quá, thôi khỏi. Báo với chồng cô ta trước, bảo họ đi hỏi luật sư, xem chuyện này sẽ bị phán mấy năm tù, đừng làm như tôi đang dọa cô.”
Nói xong câu đó, anh ấy đột nhiên nhớ tới lúc sáng, khi anh theo Hà Xuyên Châu tới nhà thẩm vấn cô ta, vai diễn anh đóng là một người đàn ông thật thà, vui tính, khó chịu với cấp trên. Lúc này vai diễn đã hoàn toàn sụp đổ.
Anh Hoàng bĩu môi. Nơi này không tiện để phát huy, không hỏi được gì cả, cho nên anh không nhiều lời với cô ta nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi kiểm tra ở bệnh viện xong đã là bốn giờ sáng.
Hà Xuyên Châu ngủ một giấc trong phòng nghỉ ngơi, cô đặt báo thức vào hai tiếng sau. Khi tỉnh lại, cả người cô vô cùng đờ đẫn, cô tát nước lạnh vào mặt mới miễn cưỡng tỉnh táo hơn.
Anh Hoàng vừa đưa người quay về phân cục, sau đó pha cho mình một cốc cafe đậm đặc. Thấy Hà Xuyên Châu đi vào, anh ấy tiện tay pha cho cô thêm một cốc.
Thức đêm nhiều ngày khiến mặt mày cô xanh xao, tái mét.
Anh Hoàng bẻ khớp tay, khởi động tay chân, sau khi tập xong bài thể dục cho người già thì cầm tài liệu trên bàn lên, vẫy tay: “Đi thôi. Hôm nay tôi không móc được miệng cô ta ra thì tôi không mang họ Hoàng nữa!”
Anh Hoàng đưa tráng sĩ ngôn từ của mình đi vào phòng thẩm vấn, Hà Xuyên Châu chậm rãi đi theo sau. Bên ngoài trời đã hửng sáng, khúc hát vang lên không ngừng, tới lúc này người trong màn kịch mới bắt đầu lên sàn.
Anh Hoàng ném tài liệu lên bàn, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, hai tiếng động chói tai khiến Tôn Ích Diêu ngẩng đầu lên nhìn.
Đầu tóc cô ta rũ rượi, ánh mắt trống rỗng, lý trí trôi dạt về nơi xa, không biết cô ta có biết tận dụng bốn tiếng này để nghĩ ra lời định nói hay không.
Hà Xuyên Châu nhìn cô ta một lúc rồi nói thẳng: “Tôi không nhiều lời với cô nữa, thẳng thắn đi. Đầu tiên nói về lý do Chu Thục Quân chết đã.”
Hiển nhiên Tôn Ích Diêu chưa nghĩ tới việc mình nên biện minh thế nào, cô ta thất thần ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt, liên tục sờ ngón cái.
“Miệng bị khâu lại rồi hả?” Hà Xuyên Châu bật cười: “Chúng tôi đã tra tới tận làng Nham Mộc rồi, cô cảm thấy còn gì chúng tôi không biết nữa?”
“Tôi không lừa cô đâu. Trước đó tôi nói với cô là vì muốn tốt cho cô, cho cô cơ hội thẳng thắn, cô lại không tin, nghĩ chúng tôi đang dụ cô. Người đó bảo cô gánh tội thay, bảo cô vứt xác cho, cô lại mảy may không chút nghi ngờ. Tôn Ích Diêu, cô bảo tôi phải nói gì với cô nữa đây? Đầu cô chỉ để mọc tóc hả?” Anh Hoàng đập bàn: “Cô không lo cho con cô sao, sao cô có thể hồ đồ thế được!”
Hà Xuyên Châu tiếp lời: “Lẽ nào cô nghĩ tới nước này rồi mà cô vẫn có thể giả câm giả điếc để qua cửa sao?”
Mấy câu hỏi liên tiếp ập đến, Tôn Ích Diêu mím chặt môi, nhắm mắt lại.
“Cô ngu dốt thế là vì đối phương đồng ý cho cô bao nhiêu tiền? Mấy trăm nghìn tệ? Hay là mấy triệu? Cô cảm thấy cô ngồi tù mấy năm cũng chẳng sao sao?” Hà Xuyên Châu gõ xuống bàn, cảnh cáo: “Tôi nói cho cô biết, cô không lấy được số tiền này đâu, bởi vì người đó cũng không thoát được! Cô coi cảnh sát là đồ vô dụng thật sao? Điều tra tới bước này rồi mà còn bỏ sót người đó được hả?”
Anh Hoàng bức bối: “Cô bị mù hả? Cả đời này cô làm việc như thế mà không kiếm được tiền để hưởng thụ sao? Cô đang nghĩ gì thế hả? Cô tưởng ngồi tù đơn giản vậy ư, nhẹ nhàng thế ư? Đợi tới khi cô ra tù, con trai cô chắc cũng hiểu chuyện rồi, thiếu bóng cô bao nhiêu năm như vậy, cô đoán xem nó sẽ có thái độ gì với cô? Nó sẽ chỉ biết hận một bà cô xa lạ đã để lại vết nhơ trên hồ sơ người thân của nó thôi! Biết đâu nó còn bị người khác sỉ vả vì chuyện này nữa, cô tự nghĩ đi.”
Hà Xuyên Châu: “Lời tôi nói sẽ hơi khó nghe, nguồn gốc số tiền đó không rõ ràng, tới khi cô vào tù, người ta không đưa nó cho cô nữa, cô làm được gì nào? Cho dù mọi việc thuận lợi, cô cũng nhận được số tiền đó, nhưng cô ngồi tù thì tiêu kiểu gì? Tiền sẽ tới tay chồng cô hoặc bố mẹ cô sao? Cô tưởng khi cô ngồi tù thời gian sẽ dừng lại chắc? Cô tưởng người bên cạnh cô sẽ tình sâu nghĩa nặng với cô ư? Chồng cô sẽ yêu thương, vui vẻ với cô sao? Tới khi cô biết hối hận, muốn khóc cũng muộn rồi. Hà cớ gì vô phải tự lừa mình dối người thế?”
Lí trí của Tôn Ích Diêu đã trôi lên tận trời cao, rõ ràng vẻ ngoài cho thấy cô ta đã từ bỏ việc kháng cự, nhưng chẳng hiểu sao cô ta vẫn còn kiên quyết không khai ra. Nghe phân tích của hai người, không phải cô ta không dao động. Cô ta cũng sợ mình ra thay đổi quyết định nên nắm chặt hai tay, mấp máy môi, lẩm bẩm gì đó.
Anh Hoàng nhíu chặt mày, mấy lời nói trách mắng gay gắt cứ quẩn quanh đầu môi.
Anh ấy cố kìm nén cơn giận, ấy thế mà người phụ nữ này vẫn không nể nang gì.
Sau giây phút im lặng, Hà Xuyên Châu lấy điện thoại của Tôn Ích Diêu ra, mở màn hình, hỏi: “Pass điện thoại cô là gì?”
Cô quay điện thoại trong tay, khẽ hỏi: “Cô không muốn xem ảnh con trai cô sao?”
Tôn Ích Diêu đã chịu lên tiếng, hai mắt sáng ngời, lập tức đọc bốn con số ra.
Hà Xuyên Châu mở bộ sưu tập ảnh trong máy ra, bên trong hầu hết đều là ảnh con trai cô ta, còn có một vài video quay thằng bé nằm nghịch trên giường.
Trong những cuộc đối thoại i ô, người phụ nữ quay lưng về phía máy quay đang mỉm cười, nhưng người phụ nữ đang xem nó hiện giờ lại nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Hà Xuyên Châu xem hết một đoạn, sau đó đứng dậy, cầm điện thoại đi qua.
Tôn Ích Diêu lập tức nhận lấy.
Ảnh đứa bé từ lúc mới lọt lòng, da dẻ còn nhăn nheo tới khi thằng bé dần trưởng thành, biết lẫy, biết bò, biết ôm cổ bố mẹ, rúc vào lòng đối phương, từng giai đoạn đều được Tôn Ích Diêu ghi lại.
Cô ta xem tỉ mỉ từng cảnh một, không bỏ qua một chi tiết nào.
Hà Xuyên Châu đứng phía sau cô ta, lặng lẽ nhìn ngón tay cô ta lướt trên màn hình, lưu luyến không thôi, cô cũng không lên tiếng giục.
Nửa tiếng sau, họ đã xem gần hết số ảnh.
Khi không thể chuyển tiếp ảnh được nữa, hiện thực tàn khốc lại ập tới. Tôn ích Diêu bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.
Hà Xuyên Châu giật lấy điện thoại, Tôn Ích Diêu lại nắm chặt lấy nó, phát ra những tiếng khẩn cầu nghẹn ngào.
Hà Xuyên Châu tàn nhẫn tách từng ngón tay cô ta ra, tựa như lấy đi khúc gỗ cuối cùng cứu mạng cô ta, khi quay người lại, cô bình thản nói: “Cô nghĩ cho kỹ đi, điều gì nên nói tôi cũng nói hết rồi. Cô sinh nó ra, vậy rốt cuộc cô muốn dạy điều gì cho nó.”
Tôn Ích Diêu vẫn còn nhìn điện thoại, sau đó mới dần dần chuyển hướng sang nhìn Hà Xuyên Châu. Tới khi cô ngồi xuống ghế, cô ta vẫn ngây ngốc nhìn lên bàn.
Hai người không ai nói gì, đợi sự giằng xé của nội tâm Tôn Ích Diêu kết thúc.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, chắc là đồng nghiệp đưa kẻ tình nghi tới: “Ngoan ngoãn chút đi, nhìn ngang ngó dọc làm gì?”
Không biết bao lâu sau, trái tim Tôn Ích Diêu đã chìm xuống, ánh mắt dần xuất hiện tiêu cự, cô ta khẽ nói: “Là Thẩm Văn Chính.”
“Sao cô vẫn…” Anh Hoàng mắng được một nửa lại thôi, cảm xúc nhẫn nhịn trước đó chợt sụp đổ hoàn toàn chỉ với bốn chữ ngắn gọn của cô ta. Anh ấy sững sờ hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn Hà Xuyên Châu.
Hai người đều không thể tin nổi, bốn mắt nhìn nhau, xác nhận đây là sự thật.
Tôn Ích Diêu thấp giọng lặp lại: “Là Thẩm Văn Chính giết người.”
Anh Hoàng khép miệng lại, nuốt nước bọt, chấp nhận cú xoay chuyển tình thế bất ngờ này, sự sung sướng chợt ập đến như cầu vồng sau cơn mưa.
Anh ấy không nhịn nổi, giãn lông mày ra, nhưng lại cảm thấy biểu cảm này không phù hợp với nghề nghiệp của mình, do vậy anh ấy lại mím chặt môi, tỏ ra giận dữ: “Thật sao?”
Tôn Ích Diêu không quan tâm tới phản ứng của họ có hợp lý hay không, chỉ thấp giọng “ừ” một tiếng.
Anh Hoàng hắng giọng, thái độ hòa nhã hơn nhiều, ánh mắt nhìn Tôn Ích Diêu cũng nhân từ hơn: “Nào, ai đi rót cho cô Tôn cốc nước đi, cô cứ từ từ nói.”
Sau đó anh ấy còn bồi thêm câu: “Đêm còn dài.”
“Tại sao ông ta phải giết người?” Anh Hoàng nói: “Không, cô nên nói thi thể được chôn ở đâu trước đã.”
11h35 phút, làng Nham Mộc.
Mặt trời đã leo lên tới đỉnh, bầu trời ở thôn quê xanh ngắt một vùng, trên từng dãy núi đồi thấp thoáng những đám mây phiêu du, tiếng người vang vọng từ phương xa.
Xe cảnh sát dừng lại trên con đường nhỏ hẹp, dây cảnh báo được giăng từ chân núi tới căn nhà gỗ bỏ hoang gần đó, bao vây cả cánh rừng trúc nguyên sinh, ngăn mọi người tiếp cận hiện trường.
Hà Xuyên Châu đứng bên ngoài sân, nghe tiếng gió xuyên qua cánh rừng, đợi phản hồi từ cảnh sát phía trước.
Nhân viên kiểm tra hiện trường lớn giọng nói: “Đào ra rồi!”
Vốn dĩ Tôn Ích Diêu không chôn xác sâu lắm, lại cộng thêm mưa gió suốt ba năm, cho dù họ không tìm, qua một khoảng thời gian nữa thi thể cũng sẽ bị người ta phát hiện ra.
Bên ngoài thi thể là một lớp túi chống nước, vết máu trên quần áo vẫn còn nguyên vẹn.
Mẹ Chu không thể tới gần, bị cảnh sát ngăn lại bên ngoài dây cảnh báo. Nghe thấy tiếng hét đó, hai chân bà khuỵu xuống đất. Sự bất an, sững sờ lập tức hiện lên, cùng với đó là tiếng hét thấu tận trời xanh, từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống.
Quá trình từ lúc bà chấp nhận chuyện con gái mất tích tới chấp nhận chuyện con gái bị hãm hại đều không có tình tiết nào rõ rệt.
Bà thường mơ thấy mình nhặt xác cho Chu Thục Quân, lại sợ sẽ thật sự nhìn thấy thi thể của con gái. Có lúc bà cũng sẽ ảo tưởng Chu Thục Quân không hề hấn gì, đứng trước cửa nhà, cất tiếng gọi mẹ, xin lỗi bà, nói mình bất cẩn lạc đường.
Nghĩ tới việc mấy năm nay Chu Thục Quân phải lẻ loi nằm dưới nền đất lạnh lẽo, cách bà còn chưa tới một cây số, bà chợt cảm thấy vô cùng đau đớn. Khi bóng đen bao trùm, gió gào rít từng cơn, chắc hẳn Chu Thục Quân sợ hãi lắm.
Người phụ nữ đập đầu xuống đất, da trên trán đã dính một lớp bùn mỏng, cộng thêm thời tiết hanh khô khiến bà không khỏi đau nhói.
Bây giờ bà không còn suy nghĩ được gì nữa, cảm giác như tan biến trong cơn đau. Sau khi suy nghĩ xa xỉ không tên bị đập vỡ, thế giới này chẳng còn ý nghĩa gì với bà nữa.
Bà bò về phía trước, cảnh sát làm nhiệm vụ khom lưng, lại không dám ngăn cản, chỉ đành đi theo phía sau, nghe bà hỏi như đang tụng kinh: “Con có lạnh không vậy? Con gái, mẹ ở đây…”
Hà Xuyên Châu bước lên trước rồi dừng lại, nghe thấy tiếng khóc vọng lại từ phía xa, cô chợt có cảm giác không chân thực.
Anh Hoàng thở dài một hơi, vòng qua vỗ vai cô, cảm thán: “Sắp kết thúc rồi.”
Đối với Hà Xuyên Châu, từ kết thúc này là một mục tiêu không thể nào chạm tới, từ trước tới giờ nó sẽ chỉ xuất hiện trong giả thiết của cô.
Cô cũng từng hy vọng mấy người Đào Tiên Dũng, Hàn Tùng Sơn có thể nhận được sự trừng phạt thích đáng, cũng từng nghĩ tới vô vàn cách thức cực đoan, quanh quẩn giữa giới hạn của đạo đức. Như vậy khi cô tới trước mộ Hà Húc thắp hương, cô có thể nói gì đó chứ không phải lặng im như mọi lần.
Hoặc tất cả mọi chuyện đều không xảy ra, ngày nào Hà Húc cũng đứng trước cửa sổ, nhìn cô đi ra khỏi nhà.
Mỗi một cảnh tượng đều rất đỗi chân thật.
Năm nào cũng như năm nào, lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn.
Khi mặc lên người bộ đồng phục cảnh sát, cô sẽ lại phải bừng tỉnh, phát hiện mình không làm được gì cả, bị hiện thực này hành cho đầu rơi máu chảy.
Khi anh Hoàng nói ra từ này, một tia sáng chiếu thẳng vào mắt Hà Xuyên Châu, tương lai đột nhiên được kéo gần lại.
Dường như cô đã đợi được tới lúc sự việc kết thúc, bước được tới dấu chấm hết của con đường trải đầy sương mù này.
“Sắp kết thúc rồi…” Hà Xuyên Châu như được thôi thúc, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hà Xuyên Châu lái xe đi theo sau. Mọi người trong xe vẫn còn sợ hãi trước sự việc vừa rồi, mấy phút đầu sau khi lên xe không ai nói với ai câu nào.
Mọi người suy nghĩ lại mọi chuyện, sắp xếp lại những thông tin tới một cách bất ngờ. Sau khi bình tĩnh lại, đồng nghiệp ngồi phía sau bàng hoàng nói: “Cảm giác sáng hôm nay các cô như đang chơi trò lừa đảo ấy. Không chỉ moi được thông tin từ chỗ Tôn Ích Diêu mà còn khiến cô ta sợ tới nỗi nửa đêm chạy tới đây đào xác?”
Từ Ngọc liếc nhìn đồng hồ ở điện thoại, tiếp lời: “Qua 12 giờ rồi, phải là hôm qua chứ.”
Đồng nghiệp vỗ vào lưng ghế lái, nể phục: “Không hổ là đội trưởng Hà!”
Từ Ngọc chống tay lên vai anh ấy, ra sức dạy dỗ: “Anh không thể vì anh Hoàng không có ở đây mà gạt đi công lao của anh ấy được! Tôi phải nói cho anh ấy biết, để anh biết thế nào là sự hiểm ác của nghề nghiệp.”
Đồng nghiệp cười gạt tay cô ấy ra: “Được rồi đấy, cô chỉnh lại mái tóc rối như tổ quạ của cô đi đã.”
Từ Ngọc rút dây buộc tóc ra, thô bạo lấy ngón tay chải đầu, nhìn một mớ tóc kẹp giữa các ngón tay, nụ cười trên gương mặt cô khựng lại, sau đó gương mặt trở nên chua chát, bi ai: “Haiz, bỏ đi, cũng coi như đáng.”
Đáng tiếc cuối cùng Tôn Ích Diêu vẫn cắn răng không chịu nói thật. Nếu khi thẩm vấn có thể tấn công được hàng rào tâm lý cuối cùng của cô ta, hỏi ra địa điểm chôn xác, vậy tiết kiệm được bao thời gian.
Cho dù cô ta không nói cũng không sao cả, dựa vào địa điểm Tôn Ích Diêu qua lại trước đó, cảnh sát sẽ tăng cường điều tra, chắc chắn có thể tìm ra được thi thể.
“Đáng lẽ ra tôi nên đi lên xe đó, như vậy còn có thể quát cô ta chút.” Từ Ngọc tiếc nuối: “Chỉ có thể nhờ anh Hoàng nói thay cho cái miệng tôi vậy.”
Trong xe cứu thương phía trước, anh Hoàng xe lưng vào thành xe, ngồi thẳng người, lạnh lùng nhìn Tôn Ích Diêu giả vờ hôn mê trên giường bệnh.
Mồ hôi ở trán đối phương đã khô, hai chân vẫn còn run rẩy, con ngươi trong đôi mắt nhắm nghiền đang liên tục đảo quanh, hơi thở nặng nề, không đều đặn.
Có lẽ khoảnh khắc nhàn rỗi khiến cô ta bình tĩnh lại, biết rõ mình đã đưa ra quyết định sai lầm tới nhường nào. Cô ta không biết phải đối diện sao, dường như bày ra dáng vẻ yếu ớt như vậy có thể giúp cô ta trốn tránh hiện thực.
Hiển nhiên cô ta đã nằm mơ giữa ban ngày. Cho dù cô ta đang mưu tính gì, lần này cũng khó thoát khỏi tấm lưới của pháp luật.
Anh Hoàng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngại có bác sĩ và y tá trên xe nên anh ấy chỉ đành nhẫn nhịn.
Ánh mắt anh ấy như con dao sắc bén, đâm thẳng vào mặt Tôn Ích Diêu. Cho dù cô ta đang nhắm mắt nhưng vẫn cảm thấy rất mất tự nhiên. Cô ta vội quay đầu sang chỗ khác, muốn hóa giải cảm giác khó chịu này.
Bác sĩ nhìn vẻ mặt anh Hoàng, giật mình trước sự âm u trên người anh, không dám nói gì. Y tá bên cạnh cũng như vậy, hai tay đặt lên đầu gối, ngồi thẳng lưng, dường như đang quay về thời điểm ngồi trong phòng thi năm đó.
Bác sĩ nhỏ giọng nói: “À, hay là anh coi chúng tôi bị điếc đi, đừng để ý, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, chắc chắn chúng tôi sẽ không nói ra bên ngoài đâu.”
Anh Hoàng lạnh lùng đáp: “Cô đừng giả vờ nữa, với vết thương cỏn con trên người cô, lúc tôi ba tuổi chỉ cần mẹ thổi phù phù là hết đau rồi.”
Thiệu Trí Tân bỏ điện thoại xuống, nghĩ một hồi rồi thổi mấy cái lên cánh tay mình. Anh Hoàng đặt tay lên đầu cậu, ánh mắt dữ tợn.
Tên nhóc này tính dở trò gì vậy?
Thiệu Trí Tân vô tội nhìn lại.
Anh Hoàng cúi người, thì thầm vào tai Tôn Ích Diêu: “Tội danh cô lái xe đâm vào cảnh sát hôm nay nặng hơn tội cô phạm phải trước đó nhiều, cô nghĩ gì vậy? Con cô mới được mấy tuổi? Còn chưa tới một tuổi nhỉ? Khi cô nhấn chân ga cô không nghĩ tới nó sao? Tôi nói cho cô biết, máy quay đã quay lại hết rồi, lần này cô muốn giảo biện cũng vô dụng! Còn không thành thật khai báo thì cô không còn cơ hội nữa đâu.”
Tôn Ích Diêu ngừng thở, không nói gì.
“Không nói đúng không? Không nói thì chúng ta đi theo đúng quy trình.” Anh Hoàng hất cằm với Thiệu Trí Tân: “Báo cho người nhà cô ta biết, chồng cô ta, bố mẹ cô ta, con cô ta. À, đứa bé còn nhỏ quá, thôi khỏi. Báo với chồng cô ta trước, bảo họ đi hỏi luật sư, xem chuyện này sẽ bị phán mấy năm tù, đừng làm như tôi đang dọa cô.”
Nói xong câu đó, anh ấy đột nhiên nhớ tới lúc sáng, khi anh theo Hà Xuyên Châu tới nhà thẩm vấn cô ta, vai diễn anh đóng là một người đàn ông thật thà, vui tính, khó chịu với cấp trên. Lúc này vai diễn đã hoàn toàn sụp đổ.
Anh Hoàng bĩu môi. Nơi này không tiện để phát huy, không hỏi được gì cả, cho nên anh không nhiều lời với cô ta nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi kiểm tra ở bệnh viện xong đã là bốn giờ sáng.
Hà Xuyên Châu ngủ một giấc trong phòng nghỉ ngơi, cô đặt báo thức vào hai tiếng sau. Khi tỉnh lại, cả người cô vô cùng đờ đẫn, cô tát nước lạnh vào mặt mới miễn cưỡng tỉnh táo hơn.
Anh Hoàng vừa đưa người quay về phân cục, sau đó pha cho mình một cốc cafe đậm đặc. Thấy Hà Xuyên Châu đi vào, anh ấy tiện tay pha cho cô thêm một cốc.
Thức đêm nhiều ngày khiến mặt mày cô xanh xao, tái mét.
Anh Hoàng bẻ khớp tay, khởi động tay chân, sau khi tập xong bài thể dục cho người già thì cầm tài liệu trên bàn lên, vẫy tay: “Đi thôi. Hôm nay tôi không móc được miệng cô ta ra thì tôi không mang họ Hoàng nữa!”
Anh Hoàng đưa tráng sĩ ngôn từ của mình đi vào phòng thẩm vấn, Hà Xuyên Châu chậm rãi đi theo sau. Bên ngoài trời đã hửng sáng, khúc hát vang lên không ngừng, tới lúc này người trong màn kịch mới bắt đầu lên sàn.
Anh Hoàng ném tài liệu lên bàn, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, hai tiếng động chói tai khiến Tôn Ích Diêu ngẩng đầu lên nhìn.
Đầu tóc cô ta rũ rượi, ánh mắt trống rỗng, lý trí trôi dạt về nơi xa, không biết cô ta có biết tận dụng bốn tiếng này để nghĩ ra lời định nói hay không.
Hà Xuyên Châu nhìn cô ta một lúc rồi nói thẳng: “Tôi không nhiều lời với cô nữa, thẳng thắn đi. Đầu tiên nói về lý do Chu Thục Quân chết đã.”
Hiển nhiên Tôn Ích Diêu chưa nghĩ tới việc mình nên biện minh thế nào, cô ta thất thần ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt, liên tục sờ ngón cái.
“Miệng bị khâu lại rồi hả?” Hà Xuyên Châu bật cười: “Chúng tôi đã tra tới tận làng Nham Mộc rồi, cô cảm thấy còn gì chúng tôi không biết nữa?”
“Tôi không lừa cô đâu. Trước đó tôi nói với cô là vì muốn tốt cho cô, cho cô cơ hội thẳng thắn, cô lại không tin, nghĩ chúng tôi đang dụ cô. Người đó bảo cô gánh tội thay, bảo cô vứt xác cho, cô lại mảy may không chút nghi ngờ. Tôn Ích Diêu, cô bảo tôi phải nói gì với cô nữa đây? Đầu cô chỉ để mọc tóc hả?” Anh Hoàng đập bàn: “Cô không lo cho con cô sao, sao cô có thể hồ đồ thế được!”
Hà Xuyên Châu tiếp lời: “Lẽ nào cô nghĩ tới nước này rồi mà cô vẫn có thể giả câm giả điếc để qua cửa sao?”
Mấy câu hỏi liên tiếp ập đến, Tôn Ích Diêu mím chặt môi, nhắm mắt lại.
“Cô ngu dốt thế là vì đối phương đồng ý cho cô bao nhiêu tiền? Mấy trăm nghìn tệ? Hay là mấy triệu? Cô cảm thấy cô ngồi tù mấy năm cũng chẳng sao sao?” Hà Xuyên Châu gõ xuống bàn, cảnh cáo: “Tôi nói cho cô biết, cô không lấy được số tiền này đâu, bởi vì người đó cũng không thoát được! Cô coi cảnh sát là đồ vô dụng thật sao? Điều tra tới bước này rồi mà còn bỏ sót người đó được hả?”
Anh Hoàng bức bối: “Cô bị mù hả? Cả đời này cô làm việc như thế mà không kiếm được tiền để hưởng thụ sao? Cô đang nghĩ gì thế hả? Cô tưởng ngồi tù đơn giản vậy ư, nhẹ nhàng thế ư? Đợi tới khi cô ra tù, con trai cô chắc cũng hiểu chuyện rồi, thiếu bóng cô bao nhiêu năm như vậy, cô đoán xem nó sẽ có thái độ gì với cô? Nó sẽ chỉ biết hận một bà cô xa lạ đã để lại vết nhơ trên hồ sơ người thân của nó thôi! Biết đâu nó còn bị người khác sỉ vả vì chuyện này nữa, cô tự nghĩ đi.”
Hà Xuyên Châu: “Lời tôi nói sẽ hơi khó nghe, nguồn gốc số tiền đó không rõ ràng, tới khi cô vào tù, người ta không đưa nó cho cô nữa, cô làm được gì nào? Cho dù mọi việc thuận lợi, cô cũng nhận được số tiền đó, nhưng cô ngồi tù thì tiêu kiểu gì? Tiền sẽ tới tay chồng cô hoặc bố mẹ cô sao? Cô tưởng khi cô ngồi tù thời gian sẽ dừng lại chắc? Cô tưởng người bên cạnh cô sẽ tình sâu nghĩa nặng với cô ư? Chồng cô sẽ yêu thương, vui vẻ với cô sao? Tới khi cô biết hối hận, muốn khóc cũng muộn rồi. Hà cớ gì vô phải tự lừa mình dối người thế?”
Lí trí của Tôn Ích Diêu đã trôi lên tận trời cao, rõ ràng vẻ ngoài cho thấy cô ta đã từ bỏ việc kháng cự, nhưng chẳng hiểu sao cô ta vẫn còn kiên quyết không khai ra. Nghe phân tích của hai người, không phải cô ta không dao động. Cô ta cũng sợ mình ra thay đổi quyết định nên nắm chặt hai tay, mấp máy môi, lẩm bẩm gì đó.
Anh Hoàng nhíu chặt mày, mấy lời nói trách mắng gay gắt cứ quẩn quanh đầu môi.
Anh ấy cố kìm nén cơn giận, ấy thế mà người phụ nữ này vẫn không nể nang gì.
Sau giây phút im lặng, Hà Xuyên Châu lấy điện thoại của Tôn Ích Diêu ra, mở màn hình, hỏi: “Pass điện thoại cô là gì?”
Cô quay điện thoại trong tay, khẽ hỏi: “Cô không muốn xem ảnh con trai cô sao?”
Tôn Ích Diêu đã chịu lên tiếng, hai mắt sáng ngời, lập tức đọc bốn con số ra.
Hà Xuyên Châu mở bộ sưu tập ảnh trong máy ra, bên trong hầu hết đều là ảnh con trai cô ta, còn có một vài video quay thằng bé nằm nghịch trên giường.
Trong những cuộc đối thoại i ô, người phụ nữ quay lưng về phía máy quay đang mỉm cười, nhưng người phụ nữ đang xem nó hiện giờ lại nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Hà Xuyên Châu xem hết một đoạn, sau đó đứng dậy, cầm điện thoại đi qua.
Tôn Ích Diêu lập tức nhận lấy.
Ảnh đứa bé từ lúc mới lọt lòng, da dẻ còn nhăn nheo tới khi thằng bé dần trưởng thành, biết lẫy, biết bò, biết ôm cổ bố mẹ, rúc vào lòng đối phương, từng giai đoạn đều được Tôn Ích Diêu ghi lại.
Cô ta xem tỉ mỉ từng cảnh một, không bỏ qua một chi tiết nào.
Hà Xuyên Châu đứng phía sau cô ta, lặng lẽ nhìn ngón tay cô ta lướt trên màn hình, lưu luyến không thôi, cô cũng không lên tiếng giục.
Nửa tiếng sau, họ đã xem gần hết số ảnh.
Khi không thể chuyển tiếp ảnh được nữa, hiện thực tàn khốc lại ập tới. Tôn ích Diêu bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.
Hà Xuyên Châu giật lấy điện thoại, Tôn Ích Diêu lại nắm chặt lấy nó, phát ra những tiếng khẩn cầu nghẹn ngào.
Hà Xuyên Châu tàn nhẫn tách từng ngón tay cô ta ra, tựa như lấy đi khúc gỗ cuối cùng cứu mạng cô ta, khi quay người lại, cô bình thản nói: “Cô nghĩ cho kỹ đi, điều gì nên nói tôi cũng nói hết rồi. Cô sinh nó ra, vậy rốt cuộc cô muốn dạy điều gì cho nó.”
Tôn Ích Diêu vẫn còn nhìn điện thoại, sau đó mới dần dần chuyển hướng sang nhìn Hà Xuyên Châu. Tới khi cô ngồi xuống ghế, cô ta vẫn ngây ngốc nhìn lên bàn.
Hai người không ai nói gì, đợi sự giằng xé của nội tâm Tôn Ích Diêu kết thúc.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, chắc là đồng nghiệp đưa kẻ tình nghi tới: “Ngoan ngoãn chút đi, nhìn ngang ngó dọc làm gì?”
Không biết bao lâu sau, trái tim Tôn Ích Diêu đã chìm xuống, ánh mắt dần xuất hiện tiêu cự, cô ta khẽ nói: “Là Thẩm Văn Chính.”
“Sao cô vẫn…” Anh Hoàng mắng được một nửa lại thôi, cảm xúc nhẫn nhịn trước đó chợt sụp đổ hoàn toàn chỉ với bốn chữ ngắn gọn của cô ta. Anh ấy sững sờ hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn Hà Xuyên Châu.
Hai người đều không thể tin nổi, bốn mắt nhìn nhau, xác nhận đây là sự thật.
Tôn Ích Diêu thấp giọng lặp lại: “Là Thẩm Văn Chính giết người.”
Anh Hoàng khép miệng lại, nuốt nước bọt, chấp nhận cú xoay chuyển tình thế bất ngờ này, sự sung sướng chợt ập đến như cầu vồng sau cơn mưa.
Anh ấy không nhịn nổi, giãn lông mày ra, nhưng lại cảm thấy biểu cảm này không phù hợp với nghề nghiệp của mình, do vậy anh ấy lại mím chặt môi, tỏ ra giận dữ: “Thật sao?”
Tôn Ích Diêu không quan tâm tới phản ứng của họ có hợp lý hay không, chỉ thấp giọng “ừ” một tiếng.
Anh Hoàng hắng giọng, thái độ hòa nhã hơn nhiều, ánh mắt nhìn Tôn Ích Diêu cũng nhân từ hơn: “Nào, ai đi rót cho cô Tôn cốc nước đi, cô cứ từ từ nói.”
Sau đó anh ấy còn bồi thêm câu: “Đêm còn dài.”
“Tại sao ông ta phải giết người?” Anh Hoàng nói: “Không, cô nên nói thi thể được chôn ở đâu trước đã.”
11h35 phút, làng Nham Mộc.
Mặt trời đã leo lên tới đỉnh, bầu trời ở thôn quê xanh ngắt một vùng, trên từng dãy núi đồi thấp thoáng những đám mây phiêu du, tiếng người vang vọng từ phương xa.
Xe cảnh sát dừng lại trên con đường nhỏ hẹp, dây cảnh báo được giăng từ chân núi tới căn nhà gỗ bỏ hoang gần đó, bao vây cả cánh rừng trúc nguyên sinh, ngăn mọi người tiếp cận hiện trường.
Hà Xuyên Châu đứng bên ngoài sân, nghe tiếng gió xuyên qua cánh rừng, đợi phản hồi từ cảnh sát phía trước.
Nhân viên kiểm tra hiện trường lớn giọng nói: “Đào ra rồi!”
Vốn dĩ Tôn Ích Diêu không chôn xác sâu lắm, lại cộng thêm mưa gió suốt ba năm, cho dù họ không tìm, qua một khoảng thời gian nữa thi thể cũng sẽ bị người ta phát hiện ra.
Bên ngoài thi thể là một lớp túi chống nước, vết máu trên quần áo vẫn còn nguyên vẹn.
Mẹ Chu không thể tới gần, bị cảnh sát ngăn lại bên ngoài dây cảnh báo. Nghe thấy tiếng hét đó, hai chân bà khuỵu xuống đất. Sự bất an, sững sờ lập tức hiện lên, cùng với đó là tiếng hét thấu tận trời xanh, từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống.
Quá trình từ lúc bà chấp nhận chuyện con gái mất tích tới chấp nhận chuyện con gái bị hãm hại đều không có tình tiết nào rõ rệt.
Bà thường mơ thấy mình nhặt xác cho Chu Thục Quân, lại sợ sẽ thật sự nhìn thấy thi thể của con gái. Có lúc bà cũng sẽ ảo tưởng Chu Thục Quân không hề hấn gì, đứng trước cửa nhà, cất tiếng gọi mẹ, xin lỗi bà, nói mình bất cẩn lạc đường.
Nghĩ tới việc mấy năm nay Chu Thục Quân phải lẻ loi nằm dưới nền đất lạnh lẽo, cách bà còn chưa tới một cây số, bà chợt cảm thấy vô cùng đau đớn. Khi bóng đen bao trùm, gió gào rít từng cơn, chắc hẳn Chu Thục Quân sợ hãi lắm.
Người phụ nữ đập đầu xuống đất, da trên trán đã dính một lớp bùn mỏng, cộng thêm thời tiết hanh khô khiến bà không khỏi đau nhói.
Bây giờ bà không còn suy nghĩ được gì nữa, cảm giác như tan biến trong cơn đau. Sau khi suy nghĩ xa xỉ không tên bị đập vỡ, thế giới này chẳng còn ý nghĩa gì với bà nữa.
Bà bò về phía trước, cảnh sát làm nhiệm vụ khom lưng, lại không dám ngăn cản, chỉ đành đi theo phía sau, nghe bà hỏi như đang tụng kinh: “Con có lạnh không vậy? Con gái, mẹ ở đây…”
Hà Xuyên Châu bước lên trước rồi dừng lại, nghe thấy tiếng khóc vọng lại từ phía xa, cô chợt có cảm giác không chân thực.
Anh Hoàng thở dài một hơi, vòng qua vỗ vai cô, cảm thán: “Sắp kết thúc rồi.”
Đối với Hà Xuyên Châu, từ kết thúc này là một mục tiêu không thể nào chạm tới, từ trước tới giờ nó sẽ chỉ xuất hiện trong giả thiết của cô.
Cô cũng từng hy vọng mấy người Đào Tiên Dũng, Hàn Tùng Sơn có thể nhận được sự trừng phạt thích đáng, cũng từng nghĩ tới vô vàn cách thức cực đoan, quanh quẩn giữa giới hạn của đạo đức. Như vậy khi cô tới trước mộ Hà Húc thắp hương, cô có thể nói gì đó chứ không phải lặng im như mọi lần.
Hoặc tất cả mọi chuyện đều không xảy ra, ngày nào Hà Húc cũng đứng trước cửa sổ, nhìn cô đi ra khỏi nhà.
Mỗi một cảnh tượng đều rất đỗi chân thật.
Năm nào cũng như năm nào, lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn.
Khi mặc lên người bộ đồng phục cảnh sát, cô sẽ lại phải bừng tỉnh, phát hiện mình không làm được gì cả, bị hiện thực này hành cho đầu rơi máu chảy.
Khi anh Hoàng nói ra từ này, một tia sáng chiếu thẳng vào mắt Hà Xuyên Châu, tương lai đột nhiên được kéo gần lại.
Dường như cô đã đợi được tới lúc sự việc kết thúc, bước được tới dấu chấm hết của con đường trải đầy sương mù này.
“Sắp kết thúc rồi…” Hà Xuyên Châu như được thôi thúc, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bình luận facebook