-
Chương 57
Từ trước tới giờ Châu Thác Hàng làm việc gì cũng đều chắc chắn, nhanh gọn, quyết định xong anh lập tức đứng dậy, chuẩn bị về nhà lấy máy tính.
Hà Xuyên Châu không cho rằng manh mối của anh có thể có tác dụng quá lớn.
Phía cảnh sát chắc chắn đã điều tra chi tiết những mục tiêu có liên quan, nhưng cuối cùng vẫn chuyển đối tượng điều tra trọng điểm sang Vương Tập Phi, chứng tỏ mấy người đó không có thời gian gây án, hoặc vì những lý do khác nhau mà bị loại trừ khỏi danh sách đối tượng tình nghi.
Mặc dù cô không tham gia vào vụ án này, nhưng cô tin khả năng phá án của đồng nghiệp, hơn nữa lần này còn có sự trợ giúp từ công an thành phố.
Hà Xuyên Châu xoa trán, ngăn lại: “Bỏ đi.”
Lần này Châu Thác Hàng không nghe lời khuyên của cô, chỉ để lại một câu “Anh sẽ về nhanh” rồi tiện tay đóng cửa lại.
Hà Xuyên Châu nhắm mắt ngây ngốc một hồi, sau đó buông thả, nằm xuống sofa, bất tri bất giác đi thiếp đi.
Lần này giấc ngủ của cô rất mê man, khó phân biệt được thật giả, vô vàn cảnh tượng thay nhau ùa về trong tâm trí.
Mạch suy nghĩ của cô như một quả bóng lớn bị thủng một lỗ, dưới tác động của áp lực, nó đã bay tứ tung trong không trung. Lý trí biết mọi thứ đều là thật, nhưng lại không thể điều khiển được hướng đi cụ thể.
Trong mơ, cô ngồi trong canteen trường đại học, một mình ăn cơm trong dòng người tấp nập, đột nhiên cô nhận được tin nhắn của Vương Tập Phi, cậu nói cậu không muốn đăng ký nguyện vọng nữa, giờ đã rời khỏi thành phố A.
Hà Xuyên Châu gọi điện cho cậu, chỉ có thể nghe được âm báo máy móc.
Cô đang cảm thấy sợ hãi thì lại nhận được ảnh Vương Tập Phi gửi tới. Trên ảnh là vô số những ngôi nhà với kiểu dáng, phong cách khác nhau, Vương Tập Phi đánh từng chữ “thích” trong một góc khác.
Sau đó cô lại quay về nhà mình.
Lúc thì đứng trong nhà bếp, nhìn Hà Húc cầm chảo dạy cô nấu ăn. Lúc thì ngồi trong phòng khách lạnh lẽo xem chương trình chào Xuân, chầm chậm ăn há cảo.
Từng cảnh tượng như bay qua con đường lớn, ánh sáng hỗn loạn đan cài vào nhau, viết nên chi chít nỗi hối tiếc trong tâm trí. Tới khi cảnh tượng trong mơ dần ổn định lại, cô bỗng nhận ra hai lần Vương Tập Phi rời đi, cậu đều không nói tạm biệt với cô.
Cô cũng bừng tỉnh khi nhận ra điều này.
Thế giới như được gột rửa, đại não bắt đầu xử lý những thông tin còn sót lại bên trong, Hà Xuyên Châu mở mắt ra trong tiếng gõ bàn phím khẽ khàng.
Trước mắt là một mảnh mơ hồ, ngọn đèn hình tròn lơ lửng trong ánh sáng trắng. Cô ra sức mở mắt mấy lần mới nhìn rõ bóng lưng và ngọn đèn phía trước.
Châu Thác Hàng nghe thấy tiếng sột soạt nên quay đầu lại, lộ ra một nửa màn hình máy tính. Trên màn hình có vô số ký hiệu màu đỏ, tất cả đều là nội dung anh mới bổ sung vào.
“Em tỉnh rồi hả?” Châu Thác Hàng nói rất khẽ, dường như sợ làm phiền tới giấc ngủ của cô: “Mới hơn một giờ thôi, em quay về phòng ngủ tiếp nhé?”
Hà Xuyên Châu lấy tay che đi ánh sáng chiếu vào đỉnh đầu, nằm im bất động. Châu Thác Hàng thấy cô vẫn mơ màng nên không bắt chuyện với cô nữa, cầm điện thoại gửi mấy tin nhắn cho phóng viên.
Khi mắt Hà Xuyên Châu đỡ nhức hơn, cô ngồi dậy, liếc nhìn màn hình của anh liền thấy chi chít chú thích, đầu nặng trĩu, tựa vào lưng anh.
Châu Thác Hàng khựng lại, cơ bắp trên vai muốn thả lòng ra nhưng lại vô thức căng cứng. Anh buông thõng tay, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Đèn đêm treo phía trước anh, anh không thể dựa vào bóng để phán đoán trạng thái lúc này của Hà Xuyên Châu. Anh chỉ có thể hơi nghiêng đầu, liếc nhìn một góc của cô, thấy Hà Xuyên Châu đang ngồi xếp bằng, tựa đầu vào người anh.
Người Hà Xuyên Châu rất khỏe khoắn, nhưng cánh tay và chân lại mảnh khảnh. Cảm giác gầy gò luôn cho người ta cảm giác mềm yếu, thể hiện rõ chế độ sinh hoạt không lành mạnh của cô. Thậm chí nó còn dễ khiến người ta nảy sinh suy nghĩ táo bạo như lợi dụng cô vào lúc cô tổn thương.
Châu Thác Hàng không giỏi suy đoán suy nghĩ của Hà Xuyên Châu, nhưng anh cảm thấy gần đây mình đã tiến bộ hẳn. Thứ anh giỏi là bước lên từ yếu kém, nhẫn nại bù đắp mọi tiếc nuối suốt bao năm qua.
Thế là anh bắt đầu tự hỏi tự trả lời: “Anh không đi đâu cả, anh sẽ không rời đi đâu.”
Anh nghe thấy tiếng cười của Hà Xuyên Châu, làm anh ngỡ mình đã đưa ra đáp án đúng.
Ít nhất câu trả lời chân thành của anh không nhận lại tiếng cười vô tình.
Quả nhiên Hà Xuyên Châu ôm lấy anh từ phía sau.
Châu Thác Hàng hỏi: “Em vẫn ngủ chứ?”
Hà Xuyên Châu lắc đầu.
Châu Thác Hàng chuyển máy tính tới gần, cho cô đọc tài liệu mình vừa sắp xếp lại.
Được sự giúp đỡ từ người bạn phóng viên, anh đã liệt kê, sắp xếp lại mọi việc về Hàn Tùng Sơn theo trình tự thời gian, các sự việc vô cùng chi tiết, sau đó lại lược bỏ những đối tượng đã được cảnh sát điều tra, đưa ra kết luận cuối cùng.
Anh vừa đọc chưa tới ba trăm chữ, Hà Xuyên Châu đã ngắt lời: “Đợi đã, cái tên này hơi quen.”
Cô ngồi thẳng dậy, vẫy tay, nhận lấy máy tính đối phương đưa tới, dùng chuột ấn vào mấy chữ liên quan. Cô cảm thấy người tên “Trịnh Tú Chi” này rất quen, nhưng lại không nghĩ ra mình đã gặp ở đâu.
Châu Thác Hàng xích tới gần xem, phát hiện là một người anh không hề chú ý tới, đây chỉ là cái tên anh thêm vào khi thấy nó xuất hiện trong tài liệu phóng viên cung cấp.
“Tình đầu của Hàn Tùng Sơn?” Châu Thác Hàng cầm điện thoại, mở phần mềm nhắn tin ra: “Người này và Hàn Tùng Sơn là người cùng làng, lớn lên với nhau từ nhỏ, nhưng không học đại học. Người trong làng nói sau khi Hàn Tùng Sơn tốt nghiệp đã lạnh lùng đá bà ta. Bà ta từng tới thành phố A một lần, nhưng không làm hòa được, sau đó bà ta đã tìm việc ở đó luôn, mấy năm không quay về làng, mãi cho tới khi bố mẹ mất bà ta mới quay về mai táng. Bây giờ bà ta thế nào người già trong làng cũng không rõ, người trẻ thì càng không quen bà ta.”
Châu Thác Hàng nghĩ một hồi, cảm thấy thật ra phần giới thiệu này không chuẩn xác lắm. Trịnh Tú Chi thích hợp với cái mác “Người bị hại” hơn: “Mặc dù nói là bạn thuở nhỏ, nhưng anh nghĩ có lẽ Hàn Tùng Sơn không có tình cảm quá sâu nặng với bà ta. Vốn dĩ Hàn Tùng Sơn vô cùng kiêu ngạo, trong độ tuổi đó sẽ càng có tham vọng hơn, không dễ thật lòng với bất kỳ ai. Mặc dù hai nhà đều rất nghèo, nhưng bố mẹ Trịnh Tú Chi coi ông ta là con trai ruột, học phí đại học cũng được nhà bà ta hỗ trợ một phần, do vậy Hàn Tùng Sơn mới mập mờ với bà ta. Vừa tốt nghiệp đại học, tìm được việc làm là ông ta muốn phủi sạch quan hệ, trở mặt không quen.”
Hà Xuyên Châu chăm chú lắng nghe anh nói, ậm ừ đáp lại: “Là vậy sao?”
“Ừm, Hàn Tùng Sơn cũng trăng hoa lắm.” Châu Thác Hàng nói: “Nhưng lâu quá rồi nên anh cảm thấy khả năng có liên quan tới bà ta là không lớn.”
Hà Xuyên Châu ngửa người ra sau, buông tay ra, lục tìm lại kho ký ức của mình.
Về cơ bản, những cái tên có thể khiến cô ấn tượng đều liên quan tới vụ án hình sự, nhưng cô lại không thể nhớ ra ngay được, chứng tỏ đã quá lâu hoặc không phải nhân vật quan trọng.
Một gương mặt lờ mờ xuất hiện, đáng tiếc lại không có ảnh chụp để tham khảo.
“Hơn nữa bao nhiêu năm nay bà ta chưa từng xuất hiện cạnh Hàn Tùng Sơn, có lẽ đã có cuộc sống của riêng mình lâu rồi. Nếu không có gì bất ngờ, con bà ta cũng trưởng thành rồi.” Châu Thác Hàng trượt chuột xuống dưới: “Mấy người tình Hàn Tùng Sơn từng qua lại còn khả nghi hơn.”
Anh đang định kể lại lịch sử tình trường dài đằng đẵng của Hàn Tùng Sơn cho Hà Xuyên Châu nghe thì thấy cô nhướng mày, vẻ mặt như bừng tỉnh, lẩm bẩm nói: “Có lẽ em biết bà ta là ai rồi.”
Bởi vì con trai vào tù nên bà ta đã giải quyết hậu sự cho đối phương. Trên thanh thông tin của người giải quyết có ghi cái tên Trịnh Tú Chi.
Châu Thác Hàng hỏi: “Bà ta là ai?”
Hà Xuyên Châu không trả lời mà hỏi tiếp: “Trong làng Vũ Hồ có mấy người tên Trịnh Tú Chi?”
Châu Thác Hàng không biết nên hỏi phóng viên, Nửa đêm đối phương vẫn còn đang thức, do đó trả lời rất nhanh.
Châu Thác Hàng cho cô xem giao diện điện thoại: “Người có tuổi tác tương đương chắc chỉ có một người này. Khi cậu ấy tới đó hỏi thăm, nhắc tới Trịnh Tú Chi, người trong làng đều biết là đang hỏi bà ta.”
Gân xanh bên má Hà Xuyên Châu đột nhiên hằn lên theo nhịp đập trái tim, dường như cô đã lần mò được dấu vết quan trọng. Cô suy nghĩ theo mạch đó, liếc nhìn thời gian ở góc phải màn hình, rồi cầm điện thoại gửi một tin nhắn vào trong nhóm.
Từ Ngọc trả lời rất nhanh: “Đội trưởng Hà, cô vẫn chưa ngủ sao? Anh Hoàng vừa đi ngủ bù. Trịnh Tú Chi này là ai? Sao tôi phải điều tra? Bà ta và Hàn Tùng Sơn có quan hệ gì?”
Thiệu Trí Tân là đại sứ thương hiệu của cú đêm, đêm hôm khuya khoắt, cậu đột nhiên nói: “Đội trưởng Hà, cô moi đâu ra người này vậy? Chỗ chúng tôi chưa từng nghe nói tới người này, có thể điều tra được không?”
Hà Xuyên Châu: “Cô chỉ cần điều tra xem có phải Trịnh Tần Mỹ từng dùng cái tên Trịnh Tú Chi không, thứ hai là hộ khẩu trước đó của bà ta có phải là làng Vũ Hồ, thành phố A không.”
Từ Ngọc: “Được.”
Mười mấy phút sau, Từ Ngọc đã quay lại.
“Đúng vậy. Bà ta chuyển từ làng Vũ Hồ tới khu phía Nam thành phố A, từng có tên là Trịnh Tú Chi. Ấy, nếu tôi không nhớ nhầm thì không phải Trịnh Tần Mỹ là người giám hộ trên hộ khẩu của Giang Bình Tâm sao? Bà ta chết mấy năm rồi, đâu liên quan gì tới vụ án này nhỉ? Đội trưởng Hà, nửa đêm nửa hôm, cô đừng dọa tôi thế.”
Hà Xuyên Châu nói ngắn gọn: “Điều tra Trịnh Hiển Văn.”
Thiệu Trí Tân gửi một dấu hỏi chấm, sau đó là icon tự ti.
Từ Ngọc ngượng ngùng nói: “Đội trưởng Hà, cô có thể nhắc nhở chút được không? Tôi sẽ gọi điện báo cáo với họ.”
Anh Hoàng đã tỉnh giấc vì âm báo điện thoại, đọc xong hết nội dung trò chuyện, anh ấy hắng giọng tiếp lời: “Trịnh Hiển Văn? Không phải là cái tên đa cấp đại tài đó sao? Cô không nhắc tới cái tên này là tôi cũng sắp quên rồi đấy, anh ta ra tù rồi hả? Anh ta không liên quan gì tới Hàn Tùng Sơn đâu.”
Hà Xuyên Châu: “Năm ngoái anh ta đã ra tù. Không hiểu sao Vương Cao Chiêm lại ở cùng anh ta.”
Vì mệt mỏi nên đầu óc anh Hoàng không nảy số nhanh lắm, cái tên cô vừa nhắc tới mãi không hiện ra. Từ Vương Cao Chiêm tới Giang Bình Tâm, lại tới Trịnh Hiển Văn, mọi thứ cứ trồi lên như bong bóng. Khoảnh khắc ba người nối liền với nhau, anh chợt tỉnh táo hẳn.
Anh ấy bò dậy khỏi giường, vỗ mạnh vào mặt cho tỉnh táo, hét lên: “Cái gì? Cô chắc chứ? Chúng tôi đang điều tra người này, giờ tôi gửi vào trong nhóm cho họ đối chiếu lại.”
Sau khi gửi tin nhắn xong, anh ấy quay lại nhóm chat, hỏi: “Đội trưởng Hà, Trịnh Hiển Văn đó và Hàn Tùng Sơn có quan hệ gì?”
“Trịnh Tần Mỹ và Hàn Tùng Sơn thì sao? Tại sao cô lại hỏi bà ta?”
“Trịnh Hiển Văn có động cơ giết người không? Anh ta gọi Hàn Tùng Sơn ra kiểu gì?”
“Vương Tập Phi là sao? Mối liên hệ này rắc rối quá, sao lại thần bí thế? Nếu có thể nối lại với nhau thì đúng là khó tin đấy.”
Anh ấy hỏi một loạt câu hỏi.
Một lúc sau Hà Xuyên Châu mới xuất hiện, bình thản tung ra một thông tin như đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng: “Có lẽ Trịnh Tần Mỹ là bạn gái đầu tiên của Hàn Tùng Sơn. Trịnh Hiển Văn có phải là con trai ông ta hay không, các anh tự tra đi.”
Mấy giây sau.
Tin nhắn mới nhất là câu nói tục của anh Hoàng: “Mẹ nó.”
Từ Ngọc mở to âm lượng tin nhắn thoại anh Hoàng gửi, nghe hết lần này tới lần khác. Cô ấy nhìn chằm chằm trần nhà, không thể hiểu nổi nên quay đầu cầu cứu Thiệu Trí Tân: “Hình như đội trưởng Hà không theo vụ án này với chúng ta đúng không?”
Thiệu Trí Tân xoa cánh tay, nổi hết cả da gà.
Nói thật cậu cũng không dám nói nữa.
Hà Xuyên Châu không cho rằng manh mối của anh có thể có tác dụng quá lớn.
Phía cảnh sát chắc chắn đã điều tra chi tiết những mục tiêu có liên quan, nhưng cuối cùng vẫn chuyển đối tượng điều tra trọng điểm sang Vương Tập Phi, chứng tỏ mấy người đó không có thời gian gây án, hoặc vì những lý do khác nhau mà bị loại trừ khỏi danh sách đối tượng tình nghi.
Mặc dù cô không tham gia vào vụ án này, nhưng cô tin khả năng phá án của đồng nghiệp, hơn nữa lần này còn có sự trợ giúp từ công an thành phố.
Hà Xuyên Châu xoa trán, ngăn lại: “Bỏ đi.”
Lần này Châu Thác Hàng không nghe lời khuyên của cô, chỉ để lại một câu “Anh sẽ về nhanh” rồi tiện tay đóng cửa lại.
Hà Xuyên Châu nhắm mắt ngây ngốc một hồi, sau đó buông thả, nằm xuống sofa, bất tri bất giác đi thiếp đi.
Lần này giấc ngủ của cô rất mê man, khó phân biệt được thật giả, vô vàn cảnh tượng thay nhau ùa về trong tâm trí.
Mạch suy nghĩ của cô như một quả bóng lớn bị thủng một lỗ, dưới tác động của áp lực, nó đã bay tứ tung trong không trung. Lý trí biết mọi thứ đều là thật, nhưng lại không thể điều khiển được hướng đi cụ thể.
Trong mơ, cô ngồi trong canteen trường đại học, một mình ăn cơm trong dòng người tấp nập, đột nhiên cô nhận được tin nhắn của Vương Tập Phi, cậu nói cậu không muốn đăng ký nguyện vọng nữa, giờ đã rời khỏi thành phố A.
Hà Xuyên Châu gọi điện cho cậu, chỉ có thể nghe được âm báo máy móc.
Cô đang cảm thấy sợ hãi thì lại nhận được ảnh Vương Tập Phi gửi tới. Trên ảnh là vô số những ngôi nhà với kiểu dáng, phong cách khác nhau, Vương Tập Phi đánh từng chữ “thích” trong một góc khác.
Sau đó cô lại quay về nhà mình.
Lúc thì đứng trong nhà bếp, nhìn Hà Húc cầm chảo dạy cô nấu ăn. Lúc thì ngồi trong phòng khách lạnh lẽo xem chương trình chào Xuân, chầm chậm ăn há cảo.
Từng cảnh tượng như bay qua con đường lớn, ánh sáng hỗn loạn đan cài vào nhau, viết nên chi chít nỗi hối tiếc trong tâm trí. Tới khi cảnh tượng trong mơ dần ổn định lại, cô bỗng nhận ra hai lần Vương Tập Phi rời đi, cậu đều không nói tạm biệt với cô.
Cô cũng bừng tỉnh khi nhận ra điều này.
Thế giới như được gột rửa, đại não bắt đầu xử lý những thông tin còn sót lại bên trong, Hà Xuyên Châu mở mắt ra trong tiếng gõ bàn phím khẽ khàng.
Trước mắt là một mảnh mơ hồ, ngọn đèn hình tròn lơ lửng trong ánh sáng trắng. Cô ra sức mở mắt mấy lần mới nhìn rõ bóng lưng và ngọn đèn phía trước.
Châu Thác Hàng nghe thấy tiếng sột soạt nên quay đầu lại, lộ ra một nửa màn hình máy tính. Trên màn hình có vô số ký hiệu màu đỏ, tất cả đều là nội dung anh mới bổ sung vào.
“Em tỉnh rồi hả?” Châu Thác Hàng nói rất khẽ, dường như sợ làm phiền tới giấc ngủ của cô: “Mới hơn một giờ thôi, em quay về phòng ngủ tiếp nhé?”
Hà Xuyên Châu lấy tay che đi ánh sáng chiếu vào đỉnh đầu, nằm im bất động. Châu Thác Hàng thấy cô vẫn mơ màng nên không bắt chuyện với cô nữa, cầm điện thoại gửi mấy tin nhắn cho phóng viên.
Khi mắt Hà Xuyên Châu đỡ nhức hơn, cô ngồi dậy, liếc nhìn màn hình của anh liền thấy chi chít chú thích, đầu nặng trĩu, tựa vào lưng anh.
Châu Thác Hàng khựng lại, cơ bắp trên vai muốn thả lòng ra nhưng lại vô thức căng cứng. Anh buông thõng tay, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Đèn đêm treo phía trước anh, anh không thể dựa vào bóng để phán đoán trạng thái lúc này của Hà Xuyên Châu. Anh chỉ có thể hơi nghiêng đầu, liếc nhìn một góc của cô, thấy Hà Xuyên Châu đang ngồi xếp bằng, tựa đầu vào người anh.
Người Hà Xuyên Châu rất khỏe khoắn, nhưng cánh tay và chân lại mảnh khảnh. Cảm giác gầy gò luôn cho người ta cảm giác mềm yếu, thể hiện rõ chế độ sinh hoạt không lành mạnh của cô. Thậm chí nó còn dễ khiến người ta nảy sinh suy nghĩ táo bạo như lợi dụng cô vào lúc cô tổn thương.
Châu Thác Hàng không giỏi suy đoán suy nghĩ của Hà Xuyên Châu, nhưng anh cảm thấy gần đây mình đã tiến bộ hẳn. Thứ anh giỏi là bước lên từ yếu kém, nhẫn nại bù đắp mọi tiếc nuối suốt bao năm qua.
Thế là anh bắt đầu tự hỏi tự trả lời: “Anh không đi đâu cả, anh sẽ không rời đi đâu.”
Anh nghe thấy tiếng cười của Hà Xuyên Châu, làm anh ngỡ mình đã đưa ra đáp án đúng.
Ít nhất câu trả lời chân thành của anh không nhận lại tiếng cười vô tình.
Quả nhiên Hà Xuyên Châu ôm lấy anh từ phía sau.
Châu Thác Hàng hỏi: “Em vẫn ngủ chứ?”
Hà Xuyên Châu lắc đầu.
Châu Thác Hàng chuyển máy tính tới gần, cho cô đọc tài liệu mình vừa sắp xếp lại.
Được sự giúp đỡ từ người bạn phóng viên, anh đã liệt kê, sắp xếp lại mọi việc về Hàn Tùng Sơn theo trình tự thời gian, các sự việc vô cùng chi tiết, sau đó lại lược bỏ những đối tượng đã được cảnh sát điều tra, đưa ra kết luận cuối cùng.
Anh vừa đọc chưa tới ba trăm chữ, Hà Xuyên Châu đã ngắt lời: “Đợi đã, cái tên này hơi quen.”
Cô ngồi thẳng dậy, vẫy tay, nhận lấy máy tính đối phương đưa tới, dùng chuột ấn vào mấy chữ liên quan. Cô cảm thấy người tên “Trịnh Tú Chi” này rất quen, nhưng lại không nghĩ ra mình đã gặp ở đâu.
Châu Thác Hàng xích tới gần xem, phát hiện là một người anh không hề chú ý tới, đây chỉ là cái tên anh thêm vào khi thấy nó xuất hiện trong tài liệu phóng viên cung cấp.
“Tình đầu của Hàn Tùng Sơn?” Châu Thác Hàng cầm điện thoại, mở phần mềm nhắn tin ra: “Người này và Hàn Tùng Sơn là người cùng làng, lớn lên với nhau từ nhỏ, nhưng không học đại học. Người trong làng nói sau khi Hàn Tùng Sơn tốt nghiệp đã lạnh lùng đá bà ta. Bà ta từng tới thành phố A một lần, nhưng không làm hòa được, sau đó bà ta đã tìm việc ở đó luôn, mấy năm không quay về làng, mãi cho tới khi bố mẹ mất bà ta mới quay về mai táng. Bây giờ bà ta thế nào người già trong làng cũng không rõ, người trẻ thì càng không quen bà ta.”
Châu Thác Hàng nghĩ một hồi, cảm thấy thật ra phần giới thiệu này không chuẩn xác lắm. Trịnh Tú Chi thích hợp với cái mác “Người bị hại” hơn: “Mặc dù nói là bạn thuở nhỏ, nhưng anh nghĩ có lẽ Hàn Tùng Sơn không có tình cảm quá sâu nặng với bà ta. Vốn dĩ Hàn Tùng Sơn vô cùng kiêu ngạo, trong độ tuổi đó sẽ càng có tham vọng hơn, không dễ thật lòng với bất kỳ ai. Mặc dù hai nhà đều rất nghèo, nhưng bố mẹ Trịnh Tú Chi coi ông ta là con trai ruột, học phí đại học cũng được nhà bà ta hỗ trợ một phần, do vậy Hàn Tùng Sơn mới mập mờ với bà ta. Vừa tốt nghiệp đại học, tìm được việc làm là ông ta muốn phủi sạch quan hệ, trở mặt không quen.”
Hà Xuyên Châu chăm chú lắng nghe anh nói, ậm ừ đáp lại: “Là vậy sao?”
“Ừm, Hàn Tùng Sơn cũng trăng hoa lắm.” Châu Thác Hàng nói: “Nhưng lâu quá rồi nên anh cảm thấy khả năng có liên quan tới bà ta là không lớn.”
Hà Xuyên Châu ngửa người ra sau, buông tay ra, lục tìm lại kho ký ức của mình.
Về cơ bản, những cái tên có thể khiến cô ấn tượng đều liên quan tới vụ án hình sự, nhưng cô lại không thể nhớ ra ngay được, chứng tỏ đã quá lâu hoặc không phải nhân vật quan trọng.
Một gương mặt lờ mờ xuất hiện, đáng tiếc lại không có ảnh chụp để tham khảo.
“Hơn nữa bao nhiêu năm nay bà ta chưa từng xuất hiện cạnh Hàn Tùng Sơn, có lẽ đã có cuộc sống của riêng mình lâu rồi. Nếu không có gì bất ngờ, con bà ta cũng trưởng thành rồi.” Châu Thác Hàng trượt chuột xuống dưới: “Mấy người tình Hàn Tùng Sơn từng qua lại còn khả nghi hơn.”
Anh đang định kể lại lịch sử tình trường dài đằng đẵng của Hàn Tùng Sơn cho Hà Xuyên Châu nghe thì thấy cô nhướng mày, vẻ mặt như bừng tỉnh, lẩm bẩm nói: “Có lẽ em biết bà ta là ai rồi.”
Bởi vì con trai vào tù nên bà ta đã giải quyết hậu sự cho đối phương. Trên thanh thông tin của người giải quyết có ghi cái tên Trịnh Tú Chi.
Châu Thác Hàng hỏi: “Bà ta là ai?”
Hà Xuyên Châu không trả lời mà hỏi tiếp: “Trong làng Vũ Hồ có mấy người tên Trịnh Tú Chi?”
Châu Thác Hàng không biết nên hỏi phóng viên, Nửa đêm đối phương vẫn còn đang thức, do đó trả lời rất nhanh.
Châu Thác Hàng cho cô xem giao diện điện thoại: “Người có tuổi tác tương đương chắc chỉ có một người này. Khi cậu ấy tới đó hỏi thăm, nhắc tới Trịnh Tú Chi, người trong làng đều biết là đang hỏi bà ta.”
Gân xanh bên má Hà Xuyên Châu đột nhiên hằn lên theo nhịp đập trái tim, dường như cô đã lần mò được dấu vết quan trọng. Cô suy nghĩ theo mạch đó, liếc nhìn thời gian ở góc phải màn hình, rồi cầm điện thoại gửi một tin nhắn vào trong nhóm.
Từ Ngọc trả lời rất nhanh: “Đội trưởng Hà, cô vẫn chưa ngủ sao? Anh Hoàng vừa đi ngủ bù. Trịnh Tú Chi này là ai? Sao tôi phải điều tra? Bà ta và Hàn Tùng Sơn có quan hệ gì?”
Thiệu Trí Tân là đại sứ thương hiệu của cú đêm, đêm hôm khuya khoắt, cậu đột nhiên nói: “Đội trưởng Hà, cô moi đâu ra người này vậy? Chỗ chúng tôi chưa từng nghe nói tới người này, có thể điều tra được không?”
Hà Xuyên Châu: “Cô chỉ cần điều tra xem có phải Trịnh Tần Mỹ từng dùng cái tên Trịnh Tú Chi không, thứ hai là hộ khẩu trước đó của bà ta có phải là làng Vũ Hồ, thành phố A không.”
Từ Ngọc: “Được.”
Mười mấy phút sau, Từ Ngọc đã quay lại.
“Đúng vậy. Bà ta chuyển từ làng Vũ Hồ tới khu phía Nam thành phố A, từng có tên là Trịnh Tú Chi. Ấy, nếu tôi không nhớ nhầm thì không phải Trịnh Tần Mỹ là người giám hộ trên hộ khẩu của Giang Bình Tâm sao? Bà ta chết mấy năm rồi, đâu liên quan gì tới vụ án này nhỉ? Đội trưởng Hà, nửa đêm nửa hôm, cô đừng dọa tôi thế.”
Hà Xuyên Châu nói ngắn gọn: “Điều tra Trịnh Hiển Văn.”
Thiệu Trí Tân gửi một dấu hỏi chấm, sau đó là icon tự ti.
Từ Ngọc ngượng ngùng nói: “Đội trưởng Hà, cô có thể nhắc nhở chút được không? Tôi sẽ gọi điện báo cáo với họ.”
Anh Hoàng đã tỉnh giấc vì âm báo điện thoại, đọc xong hết nội dung trò chuyện, anh ấy hắng giọng tiếp lời: “Trịnh Hiển Văn? Không phải là cái tên đa cấp đại tài đó sao? Cô không nhắc tới cái tên này là tôi cũng sắp quên rồi đấy, anh ta ra tù rồi hả? Anh ta không liên quan gì tới Hàn Tùng Sơn đâu.”
Hà Xuyên Châu: “Năm ngoái anh ta đã ra tù. Không hiểu sao Vương Cao Chiêm lại ở cùng anh ta.”
Vì mệt mỏi nên đầu óc anh Hoàng không nảy số nhanh lắm, cái tên cô vừa nhắc tới mãi không hiện ra. Từ Vương Cao Chiêm tới Giang Bình Tâm, lại tới Trịnh Hiển Văn, mọi thứ cứ trồi lên như bong bóng. Khoảnh khắc ba người nối liền với nhau, anh chợt tỉnh táo hẳn.
Anh ấy bò dậy khỏi giường, vỗ mạnh vào mặt cho tỉnh táo, hét lên: “Cái gì? Cô chắc chứ? Chúng tôi đang điều tra người này, giờ tôi gửi vào trong nhóm cho họ đối chiếu lại.”
Sau khi gửi tin nhắn xong, anh ấy quay lại nhóm chat, hỏi: “Đội trưởng Hà, Trịnh Hiển Văn đó và Hàn Tùng Sơn có quan hệ gì?”
“Trịnh Tần Mỹ và Hàn Tùng Sơn thì sao? Tại sao cô lại hỏi bà ta?”
“Trịnh Hiển Văn có động cơ giết người không? Anh ta gọi Hàn Tùng Sơn ra kiểu gì?”
“Vương Tập Phi là sao? Mối liên hệ này rắc rối quá, sao lại thần bí thế? Nếu có thể nối lại với nhau thì đúng là khó tin đấy.”
Anh ấy hỏi một loạt câu hỏi.
Một lúc sau Hà Xuyên Châu mới xuất hiện, bình thản tung ra một thông tin như đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng: “Có lẽ Trịnh Tần Mỹ là bạn gái đầu tiên của Hàn Tùng Sơn. Trịnh Hiển Văn có phải là con trai ông ta hay không, các anh tự tra đi.”
Mấy giây sau.
Tin nhắn mới nhất là câu nói tục của anh Hoàng: “Mẹ nó.”
Từ Ngọc mở to âm lượng tin nhắn thoại anh Hoàng gửi, nghe hết lần này tới lần khác. Cô ấy nhìn chằm chằm trần nhà, không thể hiểu nổi nên quay đầu cầu cứu Thiệu Trí Tân: “Hình như đội trưởng Hà không theo vụ án này với chúng ta đúng không?”
Thiệu Trí Tân xoa cánh tay, nổi hết cả da gà.
Nói thật cậu cũng không dám nói nữa.
Bình luận facebook