-
Chương 19
Mặt Lưu Quang Dục vùi vào hai bàn tay, lưng run lên lẩy bẩy.
Đối với gia đình bần hàn lúc đó, 20 nghìn tệ là một khoản tiền vô cùng lớn. Nhưng Lưu Quang Dục lại không được hưởng nó, thậm chí anh ta còn không được ăn thêm một bữa thịt nào.
Hứa Xuân Hồi vẫn suy nghĩ chu đáo, bà ta không dám giao hết tiền cho ông Lưu, mà chỉ gửi một nửa, nửa còn lại lén gửi cho anh trai mình, mong ông ấy có thể tạm thời giữ giúp Lưu Quang Dục.
Sau khi bố Lưu Quang Dục nhận được tiền, ông ta lại chửi bới anh ta, gõ đầu anh ta, nói mẹ anh ta chỉ biết kiếm tiền bẩn thỉu, bảo anh ta sau này tự đi tìm Hứa Xuân Hồi đòi tiền. Sau đó ông ta đã ra ngoài uống rượu, đánh bài, để Lưu Quang Dục ở nhà giặt quần áo.
Ông ta đã tiêu sạch số tiền đó.
Một nửa số tiền còn lại cũng mất tăm mất tích. Mấy năm sau, Lưu Quang Dục chủ động đi đòi, đối phương một mực phủ nhận, nói không hề có chuyện này.
Ai cũng nói tiền bạc không thể đo lòng người, nhưng đối với những người này, tiền còn quan trọng hơn mạng của họ.
Lưu Quang Dục đau lòng không thôi.
Thứ khiến anh ta đau lòng không phải mất đi số tiền đó, không phải anh ta không thể đi học trường cấp hai tốt hơn, tiếp nhận nền giáo dục hoàn thiện hơn, mà là vì anh ta cảm thấy những người này không xứng.
Tới giờ khi nhớ lại, anh ta vẫn cảm thấy miệng đắng chát, cảm nhận sâu sắc thứ gọi là oán hận.
Lưu Quang Dục cười khổ: “Đều là một lũ khốn nạn, tất cả đều là một đám súc sinh, tôi cũng vậy.”
“Mỗi năm mẹ tôi luôn tìm cơ hội quay về một chuyến, thời gian không cố định. Nhưng sau này bà ấy không dám tới gần nữa, chỉ đi quanh trường học, đứng sau cánh cửa sắt, đợi tôi tan học, đi qua nhìn một cái, mang cho tôi ít đồ. Bà ấy cũng không dám nói mình là mẹ tôi, chỉ đứng từ xa ước lượng chiều cao của tôi, tới tối là ngồi xe rời đi. Thật ra bà ấy không cần tới, lần nào tới cũng bị tổn thương.”
Trong làng lan truyền vô vàn tin đồn nhảm, đa số đều xuất phát từ những lời chửi bới không biết mệt mỏi của bố anh ta. Mỗi lần Hứa Xuân Hồi xuất hiện, người nhận ra bà ấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ suốt.
Không biết sự ác độc đó tới từ đâu, người tham gia vào chỉ nói họ hiếu kỳ.
Khi còn nhỏ, lòng tự tin của Lưu Quang Dục vừa mỏng manh lại non nớt, anh ta không biện minh, cũng cảm thấy mất mặt nên đã lớn tiếng quát Hứa Xuân Hồi cách xa mình ra.
Hứa Xuân Hồi chỉ có thể lúng túng đứng một chỗ, tay cầm túi đen, bị anh ta trừng mắt hồi lâu, cuối cùng để lộ nụ cười nịnh nọt.
Anh ta đã không nhớ mình hiểu ra mọi chuyện vào năm nào. Anh ta thật sự như một đứa trẻ hoang dã, lớn lên trong hoàn cảnh không ai dạy dỗ, do vậy cũng hiểu chuyện muộn hơn bao người.
Giáo viên trong làng không nói cho anh ta biết gia đình bình thường sẽ thế nào, không nói cho anh ta biết khi sống trong hoàn cảnh ngặt nghèo, rất nhiều hành động đều sẽ không có đúng sai.
Anh ta không thích đi học, không thích đọc sách, không biết định nghĩa về mấy từ thế giới, tương lai.
Một ngày nọ, anh ta ngồi trên bờ ruộng, lẳng lặng nhìn từng thửa ruộng xanh mướt phía xa, nhớ tới bố mình, lại nhớ tới Hứa Xuân Hồi, trong đầu hiện lên vẻ mặt đơn côi và nụ cười gượng ép của đối phương. Đầu anh ta như bị ai đó gõ mạnh một cái, mọi suy nghĩ đều khai thông, tiếp đó thứ vỡ ra là nhân sinh quan sai trái suốt mười mấy năm của anh ta.
Khoảnh khắc nó vỡ ra, thế giới của anh ta đã sụp đổ, nhưng anh ta phải mất rất lâu mới xác nhận được chuyện này.
Anh ta đi hỏi những người lớn trông có vẻ chín chắn, đáng tin, hỏi cảnh sát, cán bộ trong làng, sinh viên tới từ tỉnh khác. Câu trả lời của đối phương luôn mập mờ, có lẽ là không nỡ tổn thương trái tim anh ta.
Đây là bước đầu tiên khi Lưu Quang Dục bước vào xã hội, đồng thời anh ta cũng nhận ra những người đi học, có tín ngưỡng sẽ khoan dung với người khác hơn.
Anh ta nên học hành đàng hoàng.
Năm Lưu Quang Dục 12 tuổi, Hứa Xuân Hồi lại tới, lần này anh ta đã gọi đối phương một tiếng mẹ.
Giọng nói hụt hơi của Lưu Quang Dục dần bình tĩnh hơn, nói tới đây anh ta không nhịn được cười thành tiếng: “Bà ấy không dám tin, sững sờ tại chỗ. Tôi gọi lần nữa, bà ấy đã bật khóc.”
Tiếng cười và tiếng khóc của anh ta tựa như hòa vào nhau.
“Tôi nói bà ấy không cần mang tiền tới cho tôi nữa, đám người thân bên nhà bà ấy chẳng phải người tốt gì, bố tôi càng không phải, tới bây giờ tôi còn không được nhìn thấy một đồng tiền nào. Khi ấy bà ấy sững sờ, vẻ mặt phức tạp, không nói gì với tôi, chỉ thấp giọng nói không sao mấy lần liền. Giờ nghĩ lại mới thấy, tôi không nên nói với bà ấy, không biết khi đó bà ấy buồn tới nhường nào.”
Hà Xuyên Châu lấy túi khăn giấy đưa cho anh ta, từ đầu tới cuối Lưu Quang Dục luôn dùng tay che đi mặt mình, giả vờ bình tĩnh, nhưng mặt bàn đã đọng lại vô vàn nước mắt.
Lưu Quang Dục thấp giọng nói tiếp: “Người chồng sau này của bà ấy đối xử với bà ấy cũng tốt. Mặc dù hơi lớn tuổi, lại tàn tật, nhưng ít nhất cũng không đánh người. Nhưng bà mẹ chồng thì chẳng nể nang gì, chỉ sợ bà ấy sẽ chạy mất.”
“Năm tôi 13 tuổi, bà ấy quay về thăm tôi, vui vẻ nói với tôi chồng bà ấy đồng ý đón tôi qua đó, sau này chúng tôi sẽ sống như một gia đình. Bà ấy còn nói bà ấy đã sinh thêm một đứa con gái, nhỏ hơn tôi bốn tuổi, đó là em gái của tôi.”
Anh ta kể lúc nhanh lúc chậm, rất khó để thoát ra khỏi cảnh tượng này, nhanh chóng đi vào cảnh tượng khác.
“Bà ấy thật sự rất vui, tôi chưa bao giờ thấy bà ấy cười rạng rỡ như vậy. Bà ấy lén đưa tôi đi gặp Viên Linh Vân, bảo tôi phải hòa thuận với em gái. Chỉ cần Viên Linh Vân đồng ý, bà ấy có thể đón tôi qua.”
Đó là lần đầu tiên Lưu Quang Dục rời khỏi thành phố C. Anh ta cố gắng nhớ toàn bộ tuyến đường.
Mặc dù đều là nông thôn, nhưng hiển nhiên thành phố A phát triển hơn thành phố C nhiều, kinh tế ở các làng xóm cũng khởi sắc hơn.
Hứa Xuân Hồi đưa anh ta tới huyện, đi vào một quán ăn sạch sẽ, ngồi vào chỗ gần mặt đường. Xe van và dòng người tấp nập trên đường lớn, mang theo sự phồn hoa Lưu Quang Dục không thể tưởng tượng nổi.
Lần đầu tiên Lưu Quang Dục tới nơi như vậy ăn cơm. Anh ta nhìn ngang ngó dọc, không biết dùng đồ ăn trên bàn thế nào, cảm thấy tay và quần áo của mình đều bẩn, ngại không dám chạm vào.
Viên Linh Vân ngồi trước mặt anh ta, búi hai chỏm tóc, cũng ngại ngùng, rụt rè lén nhìn anh ta.
Hứa Xuân Hồi gắp đồ ăn cho hai người, thấp giọng nói với Viên Linh Vân: “Đây là anh trai, anh trai rất tốt, anh ấy tên Lưu Quang Dục.”
Bà xoa đầu Lưu Quang Dục, dặn dò anh ta: “Sau này con phải chăm sóc em gái, biết chưa? Không được để người ta bắt nạt em.”
Bà ấy nói rất nhiều chuyện, mong hai người có thể gần gũi hơn, Lưu Quang Dục ra sức gật đầu.
Đây là ngày may mắn nhất trong cuộc đời anh ta.
Anh ta đã có gia đình của mình trong một ngày, có mẹ, còn có em gái. Mọi thứ trôi qua rất tươi đẹp, tựa như ảo tưởng cả đời anh ta không dám nằm mơ tới.
Anh ta đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cho dù người nhà Viên Linh Vân đối xử với mình thế nào, anh ta cũng chịu được, dù sao cũng tốt hơn bố anh ta.
Anh ta im lặng hồi lâu, mãi không nói gì. Hà Xuyên Châu đợi mấy phút, cuối cùng vẫn tàn nhẫn hỏi: “Về sau thì sao?”
Lưu Quang Dục khịt mũi, cảm xúc hừng hực lập tức trở nên nguội lạnh: “Về sau bà ấy không xuất hiện nữa.”
Anh Hoàng nhắm mắt, mấy giây sau mới mở mắt ra, hỏi: “Anh không đi tìm bà ấy sao?”
Lưu Quang Dục bỏ tay xuống, lau đi dấu nước mắt trên mặt mình, điều chỉnh lại cảm xúc, giả vờ như được giải thoát, cười nói: “Bỏ đi, bà ấy đã có gia đình rồi.”
Thật ra Lưu Quang Dục từng đi tìm một lần.
Hy vọng là thứ đáng sợ nhất, khi đó anh ta còn không chấp nhận nổi.
Anh ta cầm toàn bộ số tiền mình có, lục tung các tủ quần áo trong nhà, còn đi tới đồn cảnh sát vay mười tệ, đi theo tuyến đường mình nhớ, một mình tới thành phố A.
Đáng tiếc là anh ta không tìm được Hứa Xuân Hồi, nhưng anh ta hỏi thăm cả chặng đường, cuối cùng may mắn tìm được trường tiểu học Viên Linh Vân học.
Anh ta dính chặt vào cửa sắt chống trộm, đối diện với đôi mắt ngây thơ của Viên Linh Vân, không biết nên mở miệng sao. Anh ta do dự hồi lâu rồi hỏi: “Mẹ có nói khi nào đón anh tới không?”
Viên Linh Vân nói không to lắm, cô ta không biết tính chất sự việc, nghĩ một lúc rồi đáp: “Bà nội em nói không cho, hình như bố em cũng không đồng ý.”
Trái tim Lưu Quang Dục lạnh ngắt, hai chân đứng không vững, ngồi xổm xuống đất.
Viên Linh Vân cũng ngồi xổm, quan tâm hỏi: “Anh sao thế?”
Khi đó là đầu mùa hạ, áo cộc màu xanh lam trên người Lưu Quang Dục đều bị mồ hôi thấm ướt. Anh ta lắc đầu, tay chống lên nền xi măng bỏng rát, toàn thân mất đi tri giác.
Viên Linh Vân lại gọi: “Anh.”
Lưu Quang Dục nghiêng đầu nhìn cô ta, cảm thấy mắt cô ta rất sáng, tròn xoe, rất giống Hứa Xuân Hồi.
Mồ hôi trượt xuống từ trán, đè lên mí mắt nặng trĩu, anh ta ra sức chớp mắt, đột nhiên cảm thấy mình cần phải trưởng thành. Anh ta nín nhịn cơn đau trong lòng, lắc đầu với cô ta.
Chẳng mấy chốc đã tan học, Viên Linh Vân lao như bay ra tìm anh ta.
Lưu Quang Dục thất thần, dắt cô ta đi dạo một lúc, trong đầu toàn chuyện về Hứa Xuân Hồi. Anh ta không hiểu sao bà lại thất hứa.
Anh ta có tức giận, nhưng phần nhiều là bất lực, thất vọng và sợ hãi.
Lưu Quang Dục rất sợ, trời đất tháng sáu như bị khí lạnh bủa vây, khiến hai tay anh ta run lên cầm cập.
Trên thị trấn không có cửa hàng gì, nhưng gần trường học lại có rất nhiều quầy đồ ăn vặt.
Viên Linh Vân cảm thấy người anh trai này rất tốt, cô ta ôm chặt tay anh, khi đi qua một tiệm tạp hóa nhỏ, cô ta kéo anh ta dừng lại, nũng nịu: “Anh, em rất muốn ăn kem, nhưng mẹ không mua cho em. Trước đó bà ấy còn hứa em đứng top 3 trong lớp sẽ mua kem cho em, kết quả bà ấy lại nuốt lời.”
Trên người Lưu Quang Dục không còn quá nhiều tiền.
Sau khi mua vé tàu hỏa, anh ta còn lại 11 tệ. Trên đường đi anh ta mua nước, bánh bao, lúc ngồi xe quay về huyện còn phải tới trạm tàu hỏa, mất năm tệ phí đi đường. Hộp kem Viên Linh Vân muốn có giá một tệ, anh ta chưa bao giờ ăn nó.
Viên Linh Vân ngẩng đầu gọi anh ta, nở nụ cười rạng rỡ. Lưu Quang Dục do dự một lúc rồi vẫn mua cho cô ta.
Anh ta đứng bên đường, nhìn Viên Linh Văn ăn từng miếng một. Xe cộ, người đi đường nhộn nhịp vẫn không xua tan được nỗi cô độc trong lòng anh ta.
Sau khi đưa Viên Linh Vân về trường, anh ta lại đi về trạm tàu hỏa.
Về sau điện thoại có chức năng chỉ đường, anh ta lấy ra tính toán khoảng cách.
Tổng cộng là 198km, cả ngày hôm đó hầu như anh ta không ăn gì, lại đi bộ dọc theo đường lớn nguyên buổi tối.
Tối đó, anh ta cảm thấy mình đã đi sạch đường trong cuộc đời mình.
Anh ta vừa đi vừa khóc, còn ngây thơ, ấu trĩ, vứt hết thứ không cần đi.
Nửa đêm, khi ngủ dưới gốc cây ven đường, anh ta ngửi thấy mùi cát bụi bốc lên sau khi xe đi qua, anh ta đã đưa ra quyết định.
Anh ta sẽ để lại Hứa Xuân Hồi cho Viên Linh Vân, mong sau này họ có thể sống thật tốt, đừng quan tâm anh ta sẽ trở nên thế nào, đừng tới làm phiền anh ta.
Trong mười ba năm sau đó, Lưu Quang Dục đã nếm trải toàn bộ khổ cực của đời người. Anh ta từng bị đánh, từng bị lừa, luôn quanh quẩn quanh ranh giới của sự sinh tồn.
Anh ta không cảm thấy sống và chết có gì khác biệt, mãi cho tới một ngày, anh ta nhìn thấy tên của Viên Linh Vân trên thời sự. Anh ta nhận ra cô đã trở thành một vận động viên xuất sắc, đại diện thành phố A, giành được giải thưởng cấp quốc gia.
Lưu Quang Dục bàng hoàng, ngưỡng mộ, nhiều hơn cả là vui mừng.
Anh ta bỗng nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm, không còn gánh nặng gì.
Mấy năm sau, cuối cùng anh ta đã lấy hết dũng khí tới thành phố A.
Đối với gia đình bần hàn lúc đó, 20 nghìn tệ là một khoản tiền vô cùng lớn. Nhưng Lưu Quang Dục lại không được hưởng nó, thậm chí anh ta còn không được ăn thêm một bữa thịt nào.
Hứa Xuân Hồi vẫn suy nghĩ chu đáo, bà ta không dám giao hết tiền cho ông Lưu, mà chỉ gửi một nửa, nửa còn lại lén gửi cho anh trai mình, mong ông ấy có thể tạm thời giữ giúp Lưu Quang Dục.
Sau khi bố Lưu Quang Dục nhận được tiền, ông ta lại chửi bới anh ta, gõ đầu anh ta, nói mẹ anh ta chỉ biết kiếm tiền bẩn thỉu, bảo anh ta sau này tự đi tìm Hứa Xuân Hồi đòi tiền. Sau đó ông ta đã ra ngoài uống rượu, đánh bài, để Lưu Quang Dục ở nhà giặt quần áo.
Ông ta đã tiêu sạch số tiền đó.
Một nửa số tiền còn lại cũng mất tăm mất tích. Mấy năm sau, Lưu Quang Dục chủ động đi đòi, đối phương một mực phủ nhận, nói không hề có chuyện này.
Ai cũng nói tiền bạc không thể đo lòng người, nhưng đối với những người này, tiền còn quan trọng hơn mạng của họ.
Lưu Quang Dục đau lòng không thôi.
Thứ khiến anh ta đau lòng không phải mất đi số tiền đó, không phải anh ta không thể đi học trường cấp hai tốt hơn, tiếp nhận nền giáo dục hoàn thiện hơn, mà là vì anh ta cảm thấy những người này không xứng.
Tới giờ khi nhớ lại, anh ta vẫn cảm thấy miệng đắng chát, cảm nhận sâu sắc thứ gọi là oán hận.
Lưu Quang Dục cười khổ: “Đều là một lũ khốn nạn, tất cả đều là một đám súc sinh, tôi cũng vậy.”
“Mỗi năm mẹ tôi luôn tìm cơ hội quay về một chuyến, thời gian không cố định. Nhưng sau này bà ấy không dám tới gần nữa, chỉ đi quanh trường học, đứng sau cánh cửa sắt, đợi tôi tan học, đi qua nhìn một cái, mang cho tôi ít đồ. Bà ấy cũng không dám nói mình là mẹ tôi, chỉ đứng từ xa ước lượng chiều cao của tôi, tới tối là ngồi xe rời đi. Thật ra bà ấy không cần tới, lần nào tới cũng bị tổn thương.”
Trong làng lan truyền vô vàn tin đồn nhảm, đa số đều xuất phát từ những lời chửi bới không biết mệt mỏi của bố anh ta. Mỗi lần Hứa Xuân Hồi xuất hiện, người nhận ra bà ấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ suốt.
Không biết sự ác độc đó tới từ đâu, người tham gia vào chỉ nói họ hiếu kỳ.
Khi còn nhỏ, lòng tự tin của Lưu Quang Dục vừa mỏng manh lại non nớt, anh ta không biện minh, cũng cảm thấy mất mặt nên đã lớn tiếng quát Hứa Xuân Hồi cách xa mình ra.
Hứa Xuân Hồi chỉ có thể lúng túng đứng một chỗ, tay cầm túi đen, bị anh ta trừng mắt hồi lâu, cuối cùng để lộ nụ cười nịnh nọt.
Anh ta đã không nhớ mình hiểu ra mọi chuyện vào năm nào. Anh ta thật sự như một đứa trẻ hoang dã, lớn lên trong hoàn cảnh không ai dạy dỗ, do vậy cũng hiểu chuyện muộn hơn bao người.
Giáo viên trong làng không nói cho anh ta biết gia đình bình thường sẽ thế nào, không nói cho anh ta biết khi sống trong hoàn cảnh ngặt nghèo, rất nhiều hành động đều sẽ không có đúng sai.
Anh ta không thích đi học, không thích đọc sách, không biết định nghĩa về mấy từ thế giới, tương lai.
Một ngày nọ, anh ta ngồi trên bờ ruộng, lẳng lặng nhìn từng thửa ruộng xanh mướt phía xa, nhớ tới bố mình, lại nhớ tới Hứa Xuân Hồi, trong đầu hiện lên vẻ mặt đơn côi và nụ cười gượng ép của đối phương. Đầu anh ta như bị ai đó gõ mạnh một cái, mọi suy nghĩ đều khai thông, tiếp đó thứ vỡ ra là nhân sinh quan sai trái suốt mười mấy năm của anh ta.
Khoảnh khắc nó vỡ ra, thế giới của anh ta đã sụp đổ, nhưng anh ta phải mất rất lâu mới xác nhận được chuyện này.
Anh ta đi hỏi những người lớn trông có vẻ chín chắn, đáng tin, hỏi cảnh sát, cán bộ trong làng, sinh viên tới từ tỉnh khác. Câu trả lời của đối phương luôn mập mờ, có lẽ là không nỡ tổn thương trái tim anh ta.
Đây là bước đầu tiên khi Lưu Quang Dục bước vào xã hội, đồng thời anh ta cũng nhận ra những người đi học, có tín ngưỡng sẽ khoan dung với người khác hơn.
Anh ta nên học hành đàng hoàng.
Năm Lưu Quang Dục 12 tuổi, Hứa Xuân Hồi lại tới, lần này anh ta đã gọi đối phương một tiếng mẹ.
Giọng nói hụt hơi của Lưu Quang Dục dần bình tĩnh hơn, nói tới đây anh ta không nhịn được cười thành tiếng: “Bà ấy không dám tin, sững sờ tại chỗ. Tôi gọi lần nữa, bà ấy đã bật khóc.”
Tiếng cười và tiếng khóc của anh ta tựa như hòa vào nhau.
“Tôi nói bà ấy không cần mang tiền tới cho tôi nữa, đám người thân bên nhà bà ấy chẳng phải người tốt gì, bố tôi càng không phải, tới bây giờ tôi còn không được nhìn thấy một đồng tiền nào. Khi ấy bà ấy sững sờ, vẻ mặt phức tạp, không nói gì với tôi, chỉ thấp giọng nói không sao mấy lần liền. Giờ nghĩ lại mới thấy, tôi không nên nói với bà ấy, không biết khi đó bà ấy buồn tới nhường nào.”
Hà Xuyên Châu lấy túi khăn giấy đưa cho anh ta, từ đầu tới cuối Lưu Quang Dục luôn dùng tay che đi mặt mình, giả vờ bình tĩnh, nhưng mặt bàn đã đọng lại vô vàn nước mắt.
Lưu Quang Dục thấp giọng nói tiếp: “Người chồng sau này của bà ấy đối xử với bà ấy cũng tốt. Mặc dù hơi lớn tuổi, lại tàn tật, nhưng ít nhất cũng không đánh người. Nhưng bà mẹ chồng thì chẳng nể nang gì, chỉ sợ bà ấy sẽ chạy mất.”
“Năm tôi 13 tuổi, bà ấy quay về thăm tôi, vui vẻ nói với tôi chồng bà ấy đồng ý đón tôi qua đó, sau này chúng tôi sẽ sống như một gia đình. Bà ấy còn nói bà ấy đã sinh thêm một đứa con gái, nhỏ hơn tôi bốn tuổi, đó là em gái của tôi.”
Anh ta kể lúc nhanh lúc chậm, rất khó để thoát ra khỏi cảnh tượng này, nhanh chóng đi vào cảnh tượng khác.
“Bà ấy thật sự rất vui, tôi chưa bao giờ thấy bà ấy cười rạng rỡ như vậy. Bà ấy lén đưa tôi đi gặp Viên Linh Vân, bảo tôi phải hòa thuận với em gái. Chỉ cần Viên Linh Vân đồng ý, bà ấy có thể đón tôi qua.”
Đó là lần đầu tiên Lưu Quang Dục rời khỏi thành phố C. Anh ta cố gắng nhớ toàn bộ tuyến đường.
Mặc dù đều là nông thôn, nhưng hiển nhiên thành phố A phát triển hơn thành phố C nhiều, kinh tế ở các làng xóm cũng khởi sắc hơn.
Hứa Xuân Hồi đưa anh ta tới huyện, đi vào một quán ăn sạch sẽ, ngồi vào chỗ gần mặt đường. Xe van và dòng người tấp nập trên đường lớn, mang theo sự phồn hoa Lưu Quang Dục không thể tưởng tượng nổi.
Lần đầu tiên Lưu Quang Dục tới nơi như vậy ăn cơm. Anh ta nhìn ngang ngó dọc, không biết dùng đồ ăn trên bàn thế nào, cảm thấy tay và quần áo của mình đều bẩn, ngại không dám chạm vào.
Viên Linh Vân ngồi trước mặt anh ta, búi hai chỏm tóc, cũng ngại ngùng, rụt rè lén nhìn anh ta.
Hứa Xuân Hồi gắp đồ ăn cho hai người, thấp giọng nói với Viên Linh Vân: “Đây là anh trai, anh trai rất tốt, anh ấy tên Lưu Quang Dục.”
Bà xoa đầu Lưu Quang Dục, dặn dò anh ta: “Sau này con phải chăm sóc em gái, biết chưa? Không được để người ta bắt nạt em.”
Bà ấy nói rất nhiều chuyện, mong hai người có thể gần gũi hơn, Lưu Quang Dục ra sức gật đầu.
Đây là ngày may mắn nhất trong cuộc đời anh ta.
Anh ta đã có gia đình của mình trong một ngày, có mẹ, còn có em gái. Mọi thứ trôi qua rất tươi đẹp, tựa như ảo tưởng cả đời anh ta không dám nằm mơ tới.
Anh ta đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cho dù người nhà Viên Linh Vân đối xử với mình thế nào, anh ta cũng chịu được, dù sao cũng tốt hơn bố anh ta.
Anh ta im lặng hồi lâu, mãi không nói gì. Hà Xuyên Châu đợi mấy phút, cuối cùng vẫn tàn nhẫn hỏi: “Về sau thì sao?”
Lưu Quang Dục khịt mũi, cảm xúc hừng hực lập tức trở nên nguội lạnh: “Về sau bà ấy không xuất hiện nữa.”
Anh Hoàng nhắm mắt, mấy giây sau mới mở mắt ra, hỏi: “Anh không đi tìm bà ấy sao?”
Lưu Quang Dục bỏ tay xuống, lau đi dấu nước mắt trên mặt mình, điều chỉnh lại cảm xúc, giả vờ như được giải thoát, cười nói: “Bỏ đi, bà ấy đã có gia đình rồi.”
Thật ra Lưu Quang Dục từng đi tìm một lần.
Hy vọng là thứ đáng sợ nhất, khi đó anh ta còn không chấp nhận nổi.
Anh ta cầm toàn bộ số tiền mình có, lục tung các tủ quần áo trong nhà, còn đi tới đồn cảnh sát vay mười tệ, đi theo tuyến đường mình nhớ, một mình tới thành phố A.
Đáng tiếc là anh ta không tìm được Hứa Xuân Hồi, nhưng anh ta hỏi thăm cả chặng đường, cuối cùng may mắn tìm được trường tiểu học Viên Linh Vân học.
Anh ta dính chặt vào cửa sắt chống trộm, đối diện với đôi mắt ngây thơ của Viên Linh Vân, không biết nên mở miệng sao. Anh ta do dự hồi lâu rồi hỏi: “Mẹ có nói khi nào đón anh tới không?”
Viên Linh Vân nói không to lắm, cô ta không biết tính chất sự việc, nghĩ một lúc rồi đáp: “Bà nội em nói không cho, hình như bố em cũng không đồng ý.”
Trái tim Lưu Quang Dục lạnh ngắt, hai chân đứng không vững, ngồi xổm xuống đất.
Viên Linh Vân cũng ngồi xổm, quan tâm hỏi: “Anh sao thế?”
Khi đó là đầu mùa hạ, áo cộc màu xanh lam trên người Lưu Quang Dục đều bị mồ hôi thấm ướt. Anh ta lắc đầu, tay chống lên nền xi măng bỏng rát, toàn thân mất đi tri giác.
Viên Linh Vân lại gọi: “Anh.”
Lưu Quang Dục nghiêng đầu nhìn cô ta, cảm thấy mắt cô ta rất sáng, tròn xoe, rất giống Hứa Xuân Hồi.
Mồ hôi trượt xuống từ trán, đè lên mí mắt nặng trĩu, anh ta ra sức chớp mắt, đột nhiên cảm thấy mình cần phải trưởng thành. Anh ta nín nhịn cơn đau trong lòng, lắc đầu với cô ta.
Chẳng mấy chốc đã tan học, Viên Linh Vân lao như bay ra tìm anh ta.
Lưu Quang Dục thất thần, dắt cô ta đi dạo một lúc, trong đầu toàn chuyện về Hứa Xuân Hồi. Anh ta không hiểu sao bà lại thất hứa.
Anh ta có tức giận, nhưng phần nhiều là bất lực, thất vọng và sợ hãi.
Lưu Quang Dục rất sợ, trời đất tháng sáu như bị khí lạnh bủa vây, khiến hai tay anh ta run lên cầm cập.
Trên thị trấn không có cửa hàng gì, nhưng gần trường học lại có rất nhiều quầy đồ ăn vặt.
Viên Linh Vân cảm thấy người anh trai này rất tốt, cô ta ôm chặt tay anh, khi đi qua một tiệm tạp hóa nhỏ, cô ta kéo anh ta dừng lại, nũng nịu: “Anh, em rất muốn ăn kem, nhưng mẹ không mua cho em. Trước đó bà ấy còn hứa em đứng top 3 trong lớp sẽ mua kem cho em, kết quả bà ấy lại nuốt lời.”
Trên người Lưu Quang Dục không còn quá nhiều tiền.
Sau khi mua vé tàu hỏa, anh ta còn lại 11 tệ. Trên đường đi anh ta mua nước, bánh bao, lúc ngồi xe quay về huyện còn phải tới trạm tàu hỏa, mất năm tệ phí đi đường. Hộp kem Viên Linh Vân muốn có giá một tệ, anh ta chưa bao giờ ăn nó.
Viên Linh Vân ngẩng đầu gọi anh ta, nở nụ cười rạng rỡ. Lưu Quang Dục do dự một lúc rồi vẫn mua cho cô ta.
Anh ta đứng bên đường, nhìn Viên Linh Văn ăn từng miếng một. Xe cộ, người đi đường nhộn nhịp vẫn không xua tan được nỗi cô độc trong lòng anh ta.
Sau khi đưa Viên Linh Vân về trường, anh ta lại đi về trạm tàu hỏa.
Về sau điện thoại có chức năng chỉ đường, anh ta lấy ra tính toán khoảng cách.
Tổng cộng là 198km, cả ngày hôm đó hầu như anh ta không ăn gì, lại đi bộ dọc theo đường lớn nguyên buổi tối.
Tối đó, anh ta cảm thấy mình đã đi sạch đường trong cuộc đời mình.
Anh ta vừa đi vừa khóc, còn ngây thơ, ấu trĩ, vứt hết thứ không cần đi.
Nửa đêm, khi ngủ dưới gốc cây ven đường, anh ta ngửi thấy mùi cát bụi bốc lên sau khi xe đi qua, anh ta đã đưa ra quyết định.
Anh ta sẽ để lại Hứa Xuân Hồi cho Viên Linh Vân, mong sau này họ có thể sống thật tốt, đừng quan tâm anh ta sẽ trở nên thế nào, đừng tới làm phiền anh ta.
Trong mười ba năm sau đó, Lưu Quang Dục đã nếm trải toàn bộ khổ cực của đời người. Anh ta từng bị đánh, từng bị lừa, luôn quanh quẩn quanh ranh giới của sự sinh tồn.
Anh ta không cảm thấy sống và chết có gì khác biệt, mãi cho tới một ngày, anh ta nhìn thấy tên của Viên Linh Vân trên thời sự. Anh ta nhận ra cô đã trở thành một vận động viên xuất sắc, đại diện thành phố A, giành được giải thưởng cấp quốc gia.
Lưu Quang Dục bàng hoàng, ngưỡng mộ, nhiều hơn cả là vui mừng.
Anh ta bỗng nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm, không còn gánh nặng gì.
Mấy năm sau, cuối cùng anh ta đã lấy hết dũng khí tới thành phố A.
Bình luận facebook