-
Chương 1
Dịch: Lá Nhỏ
Trên con đường dài vắng vẻ, ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng cam chia khung cảnh thành hai khu sáng tối rõ rệt.
Trong vùng sáng, người đàn ông mặc áo khoác màu nâu sẫm khom lưng ngồi trên ghế gỗ, đỉnh đầu mọc ra một chùm dây leo lá vàng rồi xanh, rụng rồi lại mọc. Bóng dài như cây thủy sinh đung đưa, trôi nổi, che đi gương mặt đang ngẩng lên của người đàn ông.
Hà Xuyên Châu bàng hoàng, không thể cử động.
Sau khi đứng lặng im hồi lâu, cô mới nhấc chân đi tới đó. Khi cô gần tới nơi, người trên ghế đột nhiên hỏi: “Con định đi đâu thế?”
Hà Xuyên Châu chầm chậm ngồi xuống cạnh ông, mệt mỏi ngửa đầu ra sau, mắt nhìn chằm chằm bóng tòa nhà chồng chất lên nhau trong đêm tối tĩnh mịch.
Cô còn chưa trả lời, Hà Húc đã khuyên nhủ: “Khi đi đường phải đi về phía trước.”
“Con biết mà.” Tâm hồn Hà Xuyên Châu đã treo ngược cành cây, cô trả lời: “Con đang đi về phía trước.”
Giấc mơ lặp đi lặp lại như đang nhắc nhở cô cuộc sống cũng luôn như vậy, tựa như kim đồng hồ, rõ ràng đang đi về phía trước nhưng từ đầu tới cuối vẫn luẩn quẩn tại chỗ, không cả thay đổi được phương hướng.
Cô không biết rốt cuộc đã sai ở đâu.
“Con còn nhớ lời bố từng nói với con không?” Giọng Hà Húc vừa trầm thấp lại ấm áp, xen lẫn ý cười và sự tha thiết, từng câu từng chữ khẽ văng vẳng bên tai cô.
Hà Xuyên Châu cúi đầu liếc nhìn bàn tay đặt trên đầu gối của ông, bàn tay đó vừa to lớn lại gầy guộc, khớp xương ngón tay và gân xanh nổi lên rõ, làn da rám nắng, vết chai sần lâu năm, còn có cả vết sẹo do vết thương đã đóng vảy để lại.
Hà Xuyên Châu vô thức muốn nắm lấy nó, cô tiến tới gần ông, nhưng còn chưa chạm vào, cơ thể đang nghiêng chợt mất đi trọng lực, tiếp đó cô đã bừng tỉnh trong cơn run rẩy.
Màn hình máy tính đã tắt, phòng làm việc thoang thoảng mùi mì tôm lẫn mùi cafe.
Chỗ khe hở nhỏ cạnh cửa sổ vang lên tiếng hơi nước chảy tí tách.
Hà Xuyên Châu thất thần trong giây lát, cô quay đầu nhìn chỗ gió lùa vào.
Bên ngoài vẫn mưa gió bão bùng, cái lạnh đầu xuân đang tích tụ trong không khí ẩm thấp. Ánh đèn khắp thành phố xuyên qua từng giọt mưa, tỏa ra ánh sáng mờ ảo tựa sương mù.
Cổ họng Hà Xuyên Châu khô rát, cô cầm cốc đi tới cửa rót nước.
Người trong văn phòng thấy cô đã tỉnh, tiếng nói chuyện cũng dần to hơn.
Thiệu Trí Tân đã sắp xếp lại bàn, đang đeo túi đeo chéo ngồi tại chỗ, liếc nhìn ngoài cửa sổ, sau đó lại cúi đầu đọc tin tức mỗi ngày trên điện thoại.
Cậu ấy xem qua một lượt, đa số đều là mấy tin lá cải, nội dung mập mờ, vô căn cứ, toàn dùng những từ ngữ như “nghe nói”, “theo một báo cáo”, “có lẽ”, cậu ấy cũng chẳng bận tâm mấy.
Cậu ấy đã theo dõi một tài khoản rất lâu, nội dung đăng tải chủ yếu là những vụ án trước đây của các tỉnh. Có vụ đã được phá, cũng có vụ bị tạm gác vì vô vàn lý do.
Các bài viết của chủ tài khoản này rất logic, đã được thay đổi, thêm thắt một số chi tiết cho hấp dẫn, biến vụ án bình thường đặc sắc như tình tiết trong tiểu thuyết, do vậy cậu ấy thường hay vào tài khoản đó xem bài.
Một tháng gần đây đối phương không cập nhật bài mới, cuối cùng sáng nay người đó đã đăng một bài, nội dung còn là một vụ án xảy ra tại thành phố A của họ.
Một cảnh sát lợi dụng chức vụ tiến hành quấy rối, xâm hại tình d*c học sinh nữ cấp ba.
Người dính líu tới vụ án họ Hà, không nằm ở khu quản lý của phân cục bọn họ, nhưng cũng rất gần.
Thiệu Trí Tân tính nhẩm thời gian, vừa hay tròn mười năm.
Bài viết chỉ có hơn một nghìn chữ, giới thiệu bối cảnh, vừa viết tới cảnh sát họ Hà đã bị ai đó báo cáo xóa bài.
Thiệu Trí Tân vừa vào đội hình sự năm ngoái, vẫn rất tò mò với tất cả mọi chuyện, câu chuyện dừng tại đây khiến cậu ấy vô cùng khó chịu, không nhịn được hỏi: “Ấy, anh Hoàng, anh còn nhớ tài khoản trước đó em giới thiệu trong nhóm không?”
Một giọng nữ trong góc tiếp lời: “Sao thế? Có bài mới sao?”
Thiệu Trí Tân nói: “Ừm, hơn nữa nhân vật chính lần này còn là một cảnh sát của sở tại đường Tử Dương, họ Hà.”
Từ Ngọc kinh ngạc: “Không phải chứ, gần thế sao? Nhưng tôi đâu nghe ai nói tới chuyện này đâu nhỉ.”
Thiệu Trí Tân không thấy người kia trả lời, cậu gọi tiếp: “Anh Hoàng?” Nói rồi cậu ấy rướn cổ định quan sát vẻ mặt Hoàng Triều Trí, đáng tiếc với góc của cậu ấy chỉ có thể liếc thấy mặt lưng máy tính đen sì.
Hoàng Triều Trí là phó đội trưởng trong đội trọng án của họ, bình thường luôn dịu dàng, hiếm khi nóng nảy, cũng rất hay nói đùa với mọi người.
Bởi vì tên thật của bố anh ấy là Hoàng Đoài, mỗi lần có người gọi anh ấy là phó đội trưởng Hoàng*, anh ấy đều cảm thấy run cầm cập, lạnh sống lưng, do vậy mọi người chỉ gọi anh ấy là anh Hoàng.
*Chữ đội trong phó đội trưởng/đội trưởng đồng âm với chữ Đoài trong tên Hoàng Đoài.
Đồng thời mọi người cũng đề nghị sau này có thành viên họ Hoàng vào đội sẽ lần lượt được gọi là anh hai Hoàng, chị hai Hoàng, hoặc anh cả Hoàng, chị cả Hoàng.
Cũng may đồng chí Hoàng thứ hai đó vẫn chưa xuất hiện, anh ấy vẫn có thể một mình độc chiếm quyền xưng hô nhà họ Hoàng.
Anh Hoàng im lặng giây lát rồi nói: “Không phải vụ án tôi phụ trách, chưa từng nghe qua.”
“Ồ.” Thiệu Trí Tân vẫn hỏi: “Tức là thật sự có vụ này sao? Cuối cùng người họ Hà đó bị phán quyết thế nào?”
Con trỏ chuột của anh Hoàng dừng lại.
“Không có nhân chứng, vật chứng, chỉ có khẩu cung của bố mẹ cô gái, ngay cả người bị hại cũng không đích thân thừa nhận đã bị ai xâm hại, thời gian, địa điểm không khớp, phán quyết cái gì?” Giọng anh ấy có phần tức tối: “Hơn nữa vừa bắt đầu điều tra được một thời gian, người đã chết rồi.”
Thiệu Trí Tân không nghe ra điểm bất thường, chỉ tò mò nói: “Hả?”
Văn phòng tĩnh lặng như tờ, đột nhiên không còn tiếng ai nói chuyện.
Một tiếng “két” chói tai vang lên, Hà Xuyên Châu đẩy ghế, đứng dậy đi ra ngoài.
Thiệu Trí Tân quay đầu nhìn cô, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Từ Ngọc.
“Có phải bầu không khí tối nay không ổn lắm không? Sao tôi cứ cảm thấy rợn người thế.”
Từ Ngọc đáp: “Đừng nhắc nữa, anh Hoàng còn không cả dám buôn dưa lê chuyện này, có lẽ là dưa thối rồi. Chủ đề này hơi nhạy cảm, đừng nói nữa thì hơn.”
Anh Hoàng hỏi: “Tan ca lâu thế rồi sao cậu còn chưa đi? Hay là cậu ở lại đổi ca với người khác?”
Thiệu Trí Tân lắc đầu: “Không, em đang đợi bạn gái lái xe tới đón.”
Anh Hoàng nghiêng đầu ra khỏi ghế: “Bạn gái cậu tới đón cậu?”
Thiệu Trí Tân cười: “Em đi xe điện mà, hôm nay trời mưa suốt, đường khó đi. Bạn gái em vừa mua ô tô loại nhỏ, tăng ca xong cô ấy sẽ qua chở em về.”
Anh Hoàng há miệng định nói gì đó, sau khi xác nhận Hà Xuyên Châu đã đi xa, anh ấy mới nói với Thiệu Trí Tân: “Trí Tân, trong đội chúng ta có quy định bất thành văn, sau khi tan làm không được nói tới các vụ án chưa có kết quả, nhất là vào đêm khuya tĩnh lặng.”
Thiệu Trí Tân đặt điện thoại xuống bàn, cẩn thận hỏi: “Tại sao?”
Anh Hoàng thở dài: “Linh thiêng lắm, lần nào nhắc cũng có chuyện chẳng lành.”
Thiệu Trí Tân tưởng anh ấy đang nói đùa: “Ha ha, sao có thể chứ?”
***
Đèn trong nhà vệ sinh vụt sáng, trong gương phản chiếu một người, cô đưa tay xuống dưới vòi nước.
Dòng nước trong suốt xối qua từng ngón tay, đốt ngón tay vốn lạnh ngắt giờ đã cứng đờ, cô máy móc co duỗi mấy cái rồi tát nước lên mặt.
Cơn buồn ngủ dần tan biến.
Hà Xuyên Châu đứng thẳng dậy, kéo giấy lau bên cạnh lau sạch nước trên mặt, sau đó thò tay vào túi quần, lấy điện thoại ra.
Màn hình hiển thị hai tin nhắn chưa đọc.
Cả cuộc trò chuyện gần như chỉ có một người độc thoại, đối phương gửi ảnh cho cô, kèm theo đó là câu: “Lạnh quá.”
Hà Xuyên Châu liếc nhìn hoa cúc trắng và bia đá lạnh băng, cô tắt máy, nhìn vào gương mặt vô cảm trong gương, rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng.
Anh Hoàng đang kể cho Thiệu Trí Tân nghe những truyền kỳ về việc tâm linh ở các đội, ánh mắt anh ấy liếc về phía cửa, nghiêm túc hỏi: “Có phải đội trưởng Hà không thoải mái không? Gần đây nhiệt độ chênh lệch lớn lắm, cô cẩn thận, đừng để bị cảm.”
Ánh sáng ở hành lang khá tối, đèn trong văn phòng lại sáng tới chói mắt, ngũ quan trên gương mặt Hà Xuyên Châu trở nên góc cạnh hơn giữa sự giao thoa sáng tối, trong sự lạnh lùng còn thêm phần âm u, miệng vẫn ngậm điếu thuốc chưa châm.
Bình thường Hà Xuyên Châu không hút thuốc, chỉ khi gặp phải vụ án lớn, thức đêm liên tục cô mới hút một điếu, điều này có nghĩa tâm trạng cô rất tệ.
Thiệu Trí Tân cảm thấy nhiệt độ xung quanh đã giảm sâu.
Vì lạnh nên cơ thịt trên người Hà Xuyên Châu đều căng cứng lại, cô khịt mũi mấy cái, hơi thở trầm thấp, đáp: “Tôi không sao, không ngủ đủ giấc nên mắt trái giật liên tục.”
“Mắt trái giật sao? Xét từ góc độ huyền học, tôi kiến nghị cô nên tìm tới một đạo quán hoặc chùa chiền cúng bái. Xét từ góc độ khoa học…” Anh Hoàng nửa đùa nửa thật trêu chọc: “Cô nên nghỉ ngơi cho khỏe, trên mặt cô đầy dấu hiệu cuộc sống về đêm nhộn nhịp đấy.”
Hà Xuyên Châu “ừ” một tiếng, giơ tay nói: “Tôi đi trước đây.”
Cô vừa xuống cầu thang, điện thoại Thiệu Trí Tân đã vang lên. Người thanh niên tắt máy, lật đật chạy ra ngoài, chuẩn bị về nhà, nhưng chưa đi được mấy bước, màn hình điện thoại đã hiện lên thông báo của bên trung tâm chỉ huy.
Anh Hoàng nghe máy, lập tức khoác áo vào, lúc đi tới cửa, anh và Thiệu Trí Tân bốn mắt nhìn nhau.
Thiệu Trí Tân sững sờ há hốc miệng, khẽ nói: “Linh vậy sao?”
Anh Hoàng vỗ đầu cậu ấy, ra hiệu cậu ấy mau đi theo.
***
8h15, tại khu dân cư Quảng Nguyên.
Khu dân cư này được xây dựng hai năm trước, vì vị trí địa lý thuận lợi nên tỷ lệ người tới ở rất cao.
Dưới sự khuyên bảo của cảnh sát khu vực, các hộ dân đều quay về nhà của mình, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng xì xào bàn tán từ cánh cửa bên cạnh.
Hà Xuyên Châu mặc đồ bảo hộ, cẩn thận đi một vòng quanh nhà, cuối cùng cô dừng lại trước thi thể một lúc lâu, đợi đồng nghiệp chụp ảnh, phác họa ghi chép xong, cô mới giơ tay ra hiệu người của đội kỹ thuật đi lên lấy chứng cứ.
Cảnh sát cầm sổ ghi chép nói rõ tình hình hiện trường với họ.
“Người chết không phải chủ nhà, người dân báo đây là chồng của chủ nhà, tên Đào Tiên Dũng, năm nay 49 tuổi, người thành phố A, đây là căn cước trên người ông ấy. Chủ nhà vốn luôn sống ở quê, bình thường cũng không ai tới căn nhà này, chỉ có Đào Tiên Dũng thi thoảng tới ở vài ba hôm.”
“Người báo án là cô lao công. Bà ấy nói nếu Đào Tiên Dũng sắp tới ở, ông ấy sẽ gọi điện báo trước với bà, bà tới dọn dẹp một lượt. Nếu không báo thì cứ cuối tháng bà ấy sẽ tới dọn vệ sinh. Lần này bà ấy gọi cho Đào Tiên Dũng nhưng không ai nghe, do vậy vẫn tới dọn dẹp theo thường lệ, kết quả vừa đi vào đã phát hiện Đào Tiên Dũng nằm giữa phòng khách, chết từ mấy ngày trước rồi.”
Thiệu Trí Tân im lặng lắng nghe, cậu ấy nghi hoặc nói: “Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? Các anh liên lạc với người nhà nạn nhân chưa?”
Hà Xuyên Châu quay đầu nhìn cậu ấy: “Tối nay cậu vừa gặp người nhà ông ấy xong.”
Thiệu Trí Tân: “Hả?”
Hà Xuyên Châu vô cảm nói: “Chính là tin tức cậu nói lúc trước.”
Trên con đường dài vắng vẻ, ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng cam chia khung cảnh thành hai khu sáng tối rõ rệt.
Trong vùng sáng, người đàn ông mặc áo khoác màu nâu sẫm khom lưng ngồi trên ghế gỗ, đỉnh đầu mọc ra một chùm dây leo lá vàng rồi xanh, rụng rồi lại mọc. Bóng dài như cây thủy sinh đung đưa, trôi nổi, che đi gương mặt đang ngẩng lên của người đàn ông.
Hà Xuyên Châu bàng hoàng, không thể cử động.
Sau khi đứng lặng im hồi lâu, cô mới nhấc chân đi tới đó. Khi cô gần tới nơi, người trên ghế đột nhiên hỏi: “Con định đi đâu thế?”
Hà Xuyên Châu chầm chậm ngồi xuống cạnh ông, mệt mỏi ngửa đầu ra sau, mắt nhìn chằm chằm bóng tòa nhà chồng chất lên nhau trong đêm tối tĩnh mịch.
Cô còn chưa trả lời, Hà Húc đã khuyên nhủ: “Khi đi đường phải đi về phía trước.”
“Con biết mà.” Tâm hồn Hà Xuyên Châu đã treo ngược cành cây, cô trả lời: “Con đang đi về phía trước.”
Giấc mơ lặp đi lặp lại như đang nhắc nhở cô cuộc sống cũng luôn như vậy, tựa như kim đồng hồ, rõ ràng đang đi về phía trước nhưng từ đầu tới cuối vẫn luẩn quẩn tại chỗ, không cả thay đổi được phương hướng.
Cô không biết rốt cuộc đã sai ở đâu.
“Con còn nhớ lời bố từng nói với con không?” Giọng Hà Húc vừa trầm thấp lại ấm áp, xen lẫn ý cười và sự tha thiết, từng câu từng chữ khẽ văng vẳng bên tai cô.
Hà Xuyên Châu cúi đầu liếc nhìn bàn tay đặt trên đầu gối của ông, bàn tay đó vừa to lớn lại gầy guộc, khớp xương ngón tay và gân xanh nổi lên rõ, làn da rám nắng, vết chai sần lâu năm, còn có cả vết sẹo do vết thương đã đóng vảy để lại.
Hà Xuyên Châu vô thức muốn nắm lấy nó, cô tiến tới gần ông, nhưng còn chưa chạm vào, cơ thể đang nghiêng chợt mất đi trọng lực, tiếp đó cô đã bừng tỉnh trong cơn run rẩy.
Màn hình máy tính đã tắt, phòng làm việc thoang thoảng mùi mì tôm lẫn mùi cafe.
Chỗ khe hở nhỏ cạnh cửa sổ vang lên tiếng hơi nước chảy tí tách.
Hà Xuyên Châu thất thần trong giây lát, cô quay đầu nhìn chỗ gió lùa vào.
Bên ngoài vẫn mưa gió bão bùng, cái lạnh đầu xuân đang tích tụ trong không khí ẩm thấp. Ánh đèn khắp thành phố xuyên qua từng giọt mưa, tỏa ra ánh sáng mờ ảo tựa sương mù.
Cổ họng Hà Xuyên Châu khô rát, cô cầm cốc đi tới cửa rót nước.
Người trong văn phòng thấy cô đã tỉnh, tiếng nói chuyện cũng dần to hơn.
Thiệu Trí Tân đã sắp xếp lại bàn, đang đeo túi đeo chéo ngồi tại chỗ, liếc nhìn ngoài cửa sổ, sau đó lại cúi đầu đọc tin tức mỗi ngày trên điện thoại.
Cậu ấy xem qua một lượt, đa số đều là mấy tin lá cải, nội dung mập mờ, vô căn cứ, toàn dùng những từ ngữ như “nghe nói”, “theo một báo cáo”, “có lẽ”, cậu ấy cũng chẳng bận tâm mấy.
Cậu ấy đã theo dõi một tài khoản rất lâu, nội dung đăng tải chủ yếu là những vụ án trước đây của các tỉnh. Có vụ đã được phá, cũng có vụ bị tạm gác vì vô vàn lý do.
Các bài viết của chủ tài khoản này rất logic, đã được thay đổi, thêm thắt một số chi tiết cho hấp dẫn, biến vụ án bình thường đặc sắc như tình tiết trong tiểu thuyết, do vậy cậu ấy thường hay vào tài khoản đó xem bài.
Một tháng gần đây đối phương không cập nhật bài mới, cuối cùng sáng nay người đó đã đăng một bài, nội dung còn là một vụ án xảy ra tại thành phố A của họ.
Một cảnh sát lợi dụng chức vụ tiến hành quấy rối, xâm hại tình d*c học sinh nữ cấp ba.
Người dính líu tới vụ án họ Hà, không nằm ở khu quản lý của phân cục bọn họ, nhưng cũng rất gần.
Thiệu Trí Tân tính nhẩm thời gian, vừa hay tròn mười năm.
Bài viết chỉ có hơn một nghìn chữ, giới thiệu bối cảnh, vừa viết tới cảnh sát họ Hà đã bị ai đó báo cáo xóa bài.
Thiệu Trí Tân vừa vào đội hình sự năm ngoái, vẫn rất tò mò với tất cả mọi chuyện, câu chuyện dừng tại đây khiến cậu ấy vô cùng khó chịu, không nhịn được hỏi: “Ấy, anh Hoàng, anh còn nhớ tài khoản trước đó em giới thiệu trong nhóm không?”
Một giọng nữ trong góc tiếp lời: “Sao thế? Có bài mới sao?”
Thiệu Trí Tân nói: “Ừm, hơn nữa nhân vật chính lần này còn là một cảnh sát của sở tại đường Tử Dương, họ Hà.”
Từ Ngọc kinh ngạc: “Không phải chứ, gần thế sao? Nhưng tôi đâu nghe ai nói tới chuyện này đâu nhỉ.”
Thiệu Trí Tân không thấy người kia trả lời, cậu gọi tiếp: “Anh Hoàng?” Nói rồi cậu ấy rướn cổ định quan sát vẻ mặt Hoàng Triều Trí, đáng tiếc với góc của cậu ấy chỉ có thể liếc thấy mặt lưng máy tính đen sì.
Hoàng Triều Trí là phó đội trưởng trong đội trọng án của họ, bình thường luôn dịu dàng, hiếm khi nóng nảy, cũng rất hay nói đùa với mọi người.
Bởi vì tên thật của bố anh ấy là Hoàng Đoài, mỗi lần có người gọi anh ấy là phó đội trưởng Hoàng*, anh ấy đều cảm thấy run cầm cập, lạnh sống lưng, do vậy mọi người chỉ gọi anh ấy là anh Hoàng.
*Chữ đội trong phó đội trưởng/đội trưởng đồng âm với chữ Đoài trong tên Hoàng Đoài.
Đồng thời mọi người cũng đề nghị sau này có thành viên họ Hoàng vào đội sẽ lần lượt được gọi là anh hai Hoàng, chị hai Hoàng, hoặc anh cả Hoàng, chị cả Hoàng.
Cũng may đồng chí Hoàng thứ hai đó vẫn chưa xuất hiện, anh ấy vẫn có thể một mình độc chiếm quyền xưng hô nhà họ Hoàng.
Anh Hoàng im lặng giây lát rồi nói: “Không phải vụ án tôi phụ trách, chưa từng nghe qua.”
“Ồ.” Thiệu Trí Tân vẫn hỏi: “Tức là thật sự có vụ này sao? Cuối cùng người họ Hà đó bị phán quyết thế nào?”
Con trỏ chuột của anh Hoàng dừng lại.
“Không có nhân chứng, vật chứng, chỉ có khẩu cung của bố mẹ cô gái, ngay cả người bị hại cũng không đích thân thừa nhận đã bị ai xâm hại, thời gian, địa điểm không khớp, phán quyết cái gì?” Giọng anh ấy có phần tức tối: “Hơn nữa vừa bắt đầu điều tra được một thời gian, người đã chết rồi.”
Thiệu Trí Tân không nghe ra điểm bất thường, chỉ tò mò nói: “Hả?”
Văn phòng tĩnh lặng như tờ, đột nhiên không còn tiếng ai nói chuyện.
Một tiếng “két” chói tai vang lên, Hà Xuyên Châu đẩy ghế, đứng dậy đi ra ngoài.
Thiệu Trí Tân quay đầu nhìn cô, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Từ Ngọc.
“Có phải bầu không khí tối nay không ổn lắm không? Sao tôi cứ cảm thấy rợn người thế.”
Từ Ngọc đáp: “Đừng nhắc nữa, anh Hoàng còn không cả dám buôn dưa lê chuyện này, có lẽ là dưa thối rồi. Chủ đề này hơi nhạy cảm, đừng nói nữa thì hơn.”
Anh Hoàng hỏi: “Tan ca lâu thế rồi sao cậu còn chưa đi? Hay là cậu ở lại đổi ca với người khác?”
Thiệu Trí Tân lắc đầu: “Không, em đang đợi bạn gái lái xe tới đón.”
Anh Hoàng nghiêng đầu ra khỏi ghế: “Bạn gái cậu tới đón cậu?”
Thiệu Trí Tân cười: “Em đi xe điện mà, hôm nay trời mưa suốt, đường khó đi. Bạn gái em vừa mua ô tô loại nhỏ, tăng ca xong cô ấy sẽ qua chở em về.”
Anh Hoàng há miệng định nói gì đó, sau khi xác nhận Hà Xuyên Châu đã đi xa, anh ấy mới nói với Thiệu Trí Tân: “Trí Tân, trong đội chúng ta có quy định bất thành văn, sau khi tan làm không được nói tới các vụ án chưa có kết quả, nhất là vào đêm khuya tĩnh lặng.”
Thiệu Trí Tân đặt điện thoại xuống bàn, cẩn thận hỏi: “Tại sao?”
Anh Hoàng thở dài: “Linh thiêng lắm, lần nào nhắc cũng có chuyện chẳng lành.”
Thiệu Trí Tân tưởng anh ấy đang nói đùa: “Ha ha, sao có thể chứ?”
***
Đèn trong nhà vệ sinh vụt sáng, trong gương phản chiếu một người, cô đưa tay xuống dưới vòi nước.
Dòng nước trong suốt xối qua từng ngón tay, đốt ngón tay vốn lạnh ngắt giờ đã cứng đờ, cô máy móc co duỗi mấy cái rồi tát nước lên mặt.
Cơn buồn ngủ dần tan biến.
Hà Xuyên Châu đứng thẳng dậy, kéo giấy lau bên cạnh lau sạch nước trên mặt, sau đó thò tay vào túi quần, lấy điện thoại ra.
Màn hình hiển thị hai tin nhắn chưa đọc.
Cả cuộc trò chuyện gần như chỉ có một người độc thoại, đối phương gửi ảnh cho cô, kèm theo đó là câu: “Lạnh quá.”
Hà Xuyên Châu liếc nhìn hoa cúc trắng và bia đá lạnh băng, cô tắt máy, nhìn vào gương mặt vô cảm trong gương, rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng.
Anh Hoàng đang kể cho Thiệu Trí Tân nghe những truyền kỳ về việc tâm linh ở các đội, ánh mắt anh ấy liếc về phía cửa, nghiêm túc hỏi: “Có phải đội trưởng Hà không thoải mái không? Gần đây nhiệt độ chênh lệch lớn lắm, cô cẩn thận, đừng để bị cảm.”
Ánh sáng ở hành lang khá tối, đèn trong văn phòng lại sáng tới chói mắt, ngũ quan trên gương mặt Hà Xuyên Châu trở nên góc cạnh hơn giữa sự giao thoa sáng tối, trong sự lạnh lùng còn thêm phần âm u, miệng vẫn ngậm điếu thuốc chưa châm.
Bình thường Hà Xuyên Châu không hút thuốc, chỉ khi gặp phải vụ án lớn, thức đêm liên tục cô mới hút một điếu, điều này có nghĩa tâm trạng cô rất tệ.
Thiệu Trí Tân cảm thấy nhiệt độ xung quanh đã giảm sâu.
Vì lạnh nên cơ thịt trên người Hà Xuyên Châu đều căng cứng lại, cô khịt mũi mấy cái, hơi thở trầm thấp, đáp: “Tôi không sao, không ngủ đủ giấc nên mắt trái giật liên tục.”
“Mắt trái giật sao? Xét từ góc độ huyền học, tôi kiến nghị cô nên tìm tới một đạo quán hoặc chùa chiền cúng bái. Xét từ góc độ khoa học…” Anh Hoàng nửa đùa nửa thật trêu chọc: “Cô nên nghỉ ngơi cho khỏe, trên mặt cô đầy dấu hiệu cuộc sống về đêm nhộn nhịp đấy.”
Hà Xuyên Châu “ừ” một tiếng, giơ tay nói: “Tôi đi trước đây.”
Cô vừa xuống cầu thang, điện thoại Thiệu Trí Tân đã vang lên. Người thanh niên tắt máy, lật đật chạy ra ngoài, chuẩn bị về nhà, nhưng chưa đi được mấy bước, màn hình điện thoại đã hiện lên thông báo của bên trung tâm chỉ huy.
Anh Hoàng nghe máy, lập tức khoác áo vào, lúc đi tới cửa, anh và Thiệu Trí Tân bốn mắt nhìn nhau.
Thiệu Trí Tân sững sờ há hốc miệng, khẽ nói: “Linh vậy sao?”
Anh Hoàng vỗ đầu cậu ấy, ra hiệu cậu ấy mau đi theo.
***
8h15, tại khu dân cư Quảng Nguyên.
Khu dân cư này được xây dựng hai năm trước, vì vị trí địa lý thuận lợi nên tỷ lệ người tới ở rất cao.
Dưới sự khuyên bảo của cảnh sát khu vực, các hộ dân đều quay về nhà của mình, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng xì xào bàn tán từ cánh cửa bên cạnh.
Hà Xuyên Châu mặc đồ bảo hộ, cẩn thận đi một vòng quanh nhà, cuối cùng cô dừng lại trước thi thể một lúc lâu, đợi đồng nghiệp chụp ảnh, phác họa ghi chép xong, cô mới giơ tay ra hiệu người của đội kỹ thuật đi lên lấy chứng cứ.
Cảnh sát cầm sổ ghi chép nói rõ tình hình hiện trường với họ.
“Người chết không phải chủ nhà, người dân báo đây là chồng của chủ nhà, tên Đào Tiên Dũng, năm nay 49 tuổi, người thành phố A, đây là căn cước trên người ông ấy. Chủ nhà vốn luôn sống ở quê, bình thường cũng không ai tới căn nhà này, chỉ có Đào Tiên Dũng thi thoảng tới ở vài ba hôm.”
“Người báo án là cô lao công. Bà ấy nói nếu Đào Tiên Dũng sắp tới ở, ông ấy sẽ gọi điện báo trước với bà, bà tới dọn dẹp một lượt. Nếu không báo thì cứ cuối tháng bà ấy sẽ tới dọn vệ sinh. Lần này bà ấy gọi cho Đào Tiên Dũng nhưng không ai nghe, do vậy vẫn tới dọn dẹp theo thường lệ, kết quả vừa đi vào đã phát hiện Đào Tiên Dũng nằm giữa phòng khách, chết từ mấy ngày trước rồi.”
Thiệu Trí Tân im lặng lắng nghe, cậu ấy nghi hoặc nói: “Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? Các anh liên lạc với người nhà nạn nhân chưa?”
Hà Xuyên Châu quay đầu nhìn cậu ấy: “Tối nay cậu vừa gặp người nhà ông ấy xong.”
Thiệu Trí Tân: “Hả?”
Hà Xuyên Châu vô cảm nói: “Chính là tin tức cậu nói lúc trước.”
Bình luận facebook