Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 756: Đạp sếu mà đi
“Chuyện này không cần cậu phải quan tâm.”
Diệp Thiên lắc đầu với Thiên Khải. Đã là người nhà họ Doanh xuất hiện trước mặt anh thì có muốn ẩn náu cũng là việc không thể.
Cho nên kết cục thế nào thì phải xem vấn đề nằm ở câu trả lời của đối phương có thật thà hay không.
Tô Vân Hải ở phía xa nghe câu được câu chăng nên không hiểu gì.
Lẽ nào hai người này muốn đối phó với người nhà họ Doanh? Nhưng dù sao người ta cũng là võ sĩ tầng thứ chín. Kể cả là võ sĩ tầng thứ mười như ông ta ra nay, nếu không phải đánh úp thì e rằng không thể nào khiến đối phương phải ở lại nơi này.
“Tôi phải qua bên kia rồi.” Đương lúc Tô Vân Hải nghĩ ngợi thì Diệp Thiên lên tiếng. Ông ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
“Đến lượt cậu thể hiện thực lực rồi nhỉ?”
Lúc này Tô Vân Hải đã không còn cho rằng Diệp Thiên là người bình thường nữa, chắc chắn là võ sĩ theo võ cổ. Có điều làm sao mà Diệp Thiên có thể che giấu khí tức đi thì ông ta lại không rõ.
Ánh mắt ông ta nhìn sang phía dải lụa ngoài cùng bên phải. Trong đầu ông ta chắc chắn rằng Diệp Thiên sẽ đạp lên dải lụa và vượt qua khoảng cách trăm mét để đi qua vách núi treo leo này.
Thế nhưng như vậy cũng thật sự khó. Ông ta không nghĩ rằng Diệp Thiên có thể làm được.
Vì cho dù là một võ sĩ tầng thứ mười như ông ta, muốn vượt qua thử thách bằng cách dùng dải lụa cũng là cả một sự mạo hiểm.
Đương lúc Tô Vân Hải còn đang trân trân nhìn dải lụa thì một âm thanh như tiếng chim kêu vang lên.
Ngay sau đó là cả một loạt âm thanh dội đến. Ông ta quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra hoá ra là cả đàn sếu trắng ban nãy.
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng khiến ông ta phải kinh ngạc xuất hiện.
Đàn sếu trắng bay sát lại nhau lượn quanh trên đỉnh đầu. Chúng vừa kêu lên, vừa bay lượn xuống dưới. Nhưng chúng lại không hề có ý định tấn công người.
Vì lúc này Diệp Thiên đã chậm rãi vươn một chân ra. Có điều chân này của anh không lựa chọn dây sắt, thừng gai hay dải lụa mà đạp vào không trung như thể thị lực không được tốt nên mới vươn chân ra khoảng không vậy.
Thế nhưng khi chân Diệp Thiên hạ xuống thì một con sếu trắng bay xuống dưới chân Diệp Thiên. Ngay sau đó, là cảnh tượng khiến người ta phải trố mắt nhìn.
Chỉ thấy Diệp Thiên như thể người thường đang đi bộ. Mỗi bước chân anh đi đều rất tự nhiên thong thả đạp lên thân một con sếu trắng.
Và trông Diệp Thiên như thể đang đi giữa không trung vậy.
Phía dưới sâu thăm thẳm, nếu không cẩn thận mà ngã xuống thì kể cả là võ sĩ tầng thứ mười e rằng cũng sẽ thịt nát xương tan.
Nhưng điều khiến người ta phải ngỡ ngàng đó là sự phối hợp nhịp nhàng ăn ý giữa Diệp Thiên và đàn sếu trắng.
“Không, không thể nào.”
“Chuyện quái gì thế này?”
“Chân đạp sếu trắng mà đi giữa không trung!”
Mọi người đều kinh ngạc không thôi. Một người thừ hẳn ra, mở to mắt nhìn còn miệng thì há hốc. Mặt rõ cái vẻ khó tin.
Có chết cũng không dám tin cảnh trước mắt là thật.
“Cái này, đây…”
Lúc này Tô Vân Hải cũng giống hệt những người còn lại. Tay ông ta run lên trong vô thức.
Còn đến cả Thiên Khải cũng cứng đờ người lại, mãi một lúc sau hắn mới định thần lại được và còn tự nhủ: “Rốt cục cậu ta có thực lực thế nào?”
Trong đám người.
Mắt Bách Mi sáng lên. Cô ta cứ thế nhìn Diệp Thiên chằm chằm, miệng nhếch lên tạo thành nụ cười và rõ cái vẻ tự hào.
Cảnh này vừa hay khiến Bạch Ngục vừa định thần trở lại nhìn thấy. Đôi tay hắn nắm chặt lại, khuôn mặt tiêu điều ngẩn ngơ.
Đây đâu khác gì cây cầu Hỉ Tước trong đêm thất tịch được viết trong thần thoại đâu.
Ngưu Lang Chức Nữ đứng trên thân chim Hỉ Tước qua sông Ngân Hà.
Thế nhưng lúc này chỉ có một mình Diệp Thiên đứng trên đàn sếu trắng vượt qua vách núi cheo leo hơn trăm mét để tới đỉnh núi thứ nhất của Bắc Thiên Các.
Trên dây sắt, Chu Phong và Diệp Quân vốn còn muốn so tài kịch liệt, người nào người nấy cố gắng đứng vững.
Thực lực của Diệp Quân vào tầng thứ chín. Mặc dù hắn đứng ở đầu gió nhưng cũng chẳng thể gây ảnh hưởng gì tới Chu Phong được. Hai người đều cùng đi về phía trước.
Nhưng ngay sau đó, phía sau vang lên từng âm thánh khiến bọn họ phải chú ý.
“Lẽ nào lại là tên tiểu tử Diệp Huy kia làm động tác gì với độ khó hơn?” Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hai người.
Bọn họ cho rằng Diệp Huy ở trên sợi dây thừng làm ra hành động gì khiến người ta kinh ngạc nhưng thực ra lúc này suy nghĩ của Diệp Huy lại giống y hệt với bọn họ.
Diệp Huy cho rằng Chu Phong và Diệp Quân đang thể hiện một cảnh tượng khiến người ta sửng sốt cho nên mọi người mới tỏ vẻ kinh ngạc như vậy.
Vì một mình hắn trên một dây thì chẳng có gì ảnh hưởng cả.
Cho nên hắn vô thức quay đầu lại nhìn và không phát hiện ra cảnh tượng hai người đấu tranh mạo hiểm với nhau. Chỉ thấy dây sắt lay động như thường.
Đối với một võ sĩ tầng thứ tám, một võ sĩ tầng thứ chín mà nói thì chút dao động này không gây ra ảnh hưởng gì to tát. Vả lại khoảng cách trước mặt cũng đã được rút ngắn lại cho nên Diệp Huy vô thức quay đầu lại nhìn phía sau.
Sau đó hắn cứng đơ người tại chỗ.
Hắn không hề di chuyển thêm bước nào nữa mà mắt mở to, đến cả thở cũng phải ngưng lại.
Cảnh tượng hiện lên trong đôi mắt hắn chính là một người đi trên đàn sếu trắng, rất thong dong tự tại như đi trên mặt đất và đang đi về phía này.
“Không, không thể nào…”
Diệp Huy thẫn thờ. Hắn lập tức dùng tay dụi mắt. Hắn thấy rằng mình nhất định hoa mắt rồi.
Hắn cho rằng mình bị hoa mắt.
Nhưng vì hắn kinh ngạc, quên đi hiện tại mình đang ở đâu, quên mất phải cân bằng cho nên tay hắn vừa cử động thì toàn thân hắn ngả nghiêng ngay lập tức.
Hắn hốt hoảng rồi ngay sau đó định thần trở lại.
Cũng may hắn là võ sĩ tầng thứ tám và phản ứng nhanh nhạy. Hắn lập tức ổn định lại thân thể để tránh kết cục bị rơi xuống vực sâu thăm thẳm ngút ngàn dưới kia.
Hai người trên dây sắt đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Diệp Huy thì ngỡ ngàng. Người đường sau ngỡ ngàng thì cũng đành, sao đến cả Diệp Huy cũng hét lên kinh ngạc như vậy?
Hai người bọn họ lập tức đưa mắt nhìn nhau, khi hiểu ý đối phương thì dừng chân lại rồi đưa mắt nhìn qua bên đoạn thừng gai.
Khi thấy đôi chân Diệp Huy lơ lửng giữa không trung, đang cố dùng đôi tay nắm chặt lấy đoạn thừng và mồ hôi nhễ nhại, thì suýt chút nữa bọn họ bật cười thành tiếng.
“Kết cục của việc thích thể hiện.” Chu Phong lắc đầu châm biếm.
Doanh Quân cũng mặt mày tươi rói, hắn nói: “Đáng tiếc, không thấy được người anh em này vừa thể hiện hành động gì có độ khó, không biết khó thế nào mà lại khiến cho một võ sĩ tầng thứ tám đứng không vững nữa.”
Hai người đều cho rằng vừa rồi Diệp Huy muốn thể hiện làm động tác gì với độ khó cao nên mới hét lên thất thanh như vậy, và sau đó vì sơ suất cho nên mới xuất hiện cảnh vừa rồi.
Tiếng chim vang vọng.
Hai người cùng quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy một người đạp trên đàn sếu trắng đi tới thì mặt bọn họ đều thu lại nụ cười và tỏ rõ sự hoài nghi.
Sau đó một con sếu trắng bay tới, cả hai người đều lảo đảo ngả nghiêng. Sau đó bọn họ nhanh chóng dùng tay bấu víu lấy đoạn dây sắt, và trông bọn họ lúc này chẳng khác gì Diệp Huy cả.
Cả ba người cùng nắm chặt lấy dây thừng, và dây sắt, hai chân lơ lửng giữa không trung.
Diệp Thiên lắc đầu với Thiên Khải. Đã là người nhà họ Doanh xuất hiện trước mặt anh thì có muốn ẩn náu cũng là việc không thể.
Cho nên kết cục thế nào thì phải xem vấn đề nằm ở câu trả lời của đối phương có thật thà hay không.
Tô Vân Hải ở phía xa nghe câu được câu chăng nên không hiểu gì.
Lẽ nào hai người này muốn đối phó với người nhà họ Doanh? Nhưng dù sao người ta cũng là võ sĩ tầng thứ chín. Kể cả là võ sĩ tầng thứ mười như ông ta ra nay, nếu không phải đánh úp thì e rằng không thể nào khiến đối phương phải ở lại nơi này.
“Tôi phải qua bên kia rồi.” Đương lúc Tô Vân Hải nghĩ ngợi thì Diệp Thiên lên tiếng. Ông ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
“Đến lượt cậu thể hiện thực lực rồi nhỉ?”
Lúc này Tô Vân Hải đã không còn cho rằng Diệp Thiên là người bình thường nữa, chắc chắn là võ sĩ theo võ cổ. Có điều làm sao mà Diệp Thiên có thể che giấu khí tức đi thì ông ta lại không rõ.
Ánh mắt ông ta nhìn sang phía dải lụa ngoài cùng bên phải. Trong đầu ông ta chắc chắn rằng Diệp Thiên sẽ đạp lên dải lụa và vượt qua khoảng cách trăm mét để đi qua vách núi treo leo này.
Thế nhưng như vậy cũng thật sự khó. Ông ta không nghĩ rằng Diệp Thiên có thể làm được.
Vì cho dù là một võ sĩ tầng thứ mười như ông ta, muốn vượt qua thử thách bằng cách dùng dải lụa cũng là cả một sự mạo hiểm.
Đương lúc Tô Vân Hải còn đang trân trân nhìn dải lụa thì một âm thanh như tiếng chim kêu vang lên.
Ngay sau đó là cả một loạt âm thanh dội đến. Ông ta quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra hoá ra là cả đàn sếu trắng ban nãy.
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng khiến ông ta phải kinh ngạc xuất hiện.
Đàn sếu trắng bay sát lại nhau lượn quanh trên đỉnh đầu. Chúng vừa kêu lên, vừa bay lượn xuống dưới. Nhưng chúng lại không hề có ý định tấn công người.
Vì lúc này Diệp Thiên đã chậm rãi vươn một chân ra. Có điều chân này của anh không lựa chọn dây sắt, thừng gai hay dải lụa mà đạp vào không trung như thể thị lực không được tốt nên mới vươn chân ra khoảng không vậy.
Thế nhưng khi chân Diệp Thiên hạ xuống thì một con sếu trắng bay xuống dưới chân Diệp Thiên. Ngay sau đó, là cảnh tượng khiến người ta phải trố mắt nhìn.
Chỉ thấy Diệp Thiên như thể người thường đang đi bộ. Mỗi bước chân anh đi đều rất tự nhiên thong thả đạp lên thân một con sếu trắng.
Và trông Diệp Thiên như thể đang đi giữa không trung vậy.
Phía dưới sâu thăm thẳm, nếu không cẩn thận mà ngã xuống thì kể cả là võ sĩ tầng thứ mười e rằng cũng sẽ thịt nát xương tan.
Nhưng điều khiến người ta phải ngỡ ngàng đó là sự phối hợp nhịp nhàng ăn ý giữa Diệp Thiên và đàn sếu trắng.
“Không, không thể nào.”
“Chuyện quái gì thế này?”
“Chân đạp sếu trắng mà đi giữa không trung!”
Mọi người đều kinh ngạc không thôi. Một người thừ hẳn ra, mở to mắt nhìn còn miệng thì há hốc. Mặt rõ cái vẻ khó tin.
Có chết cũng không dám tin cảnh trước mắt là thật.
“Cái này, đây…”
Lúc này Tô Vân Hải cũng giống hệt những người còn lại. Tay ông ta run lên trong vô thức.
Còn đến cả Thiên Khải cũng cứng đờ người lại, mãi một lúc sau hắn mới định thần lại được và còn tự nhủ: “Rốt cục cậu ta có thực lực thế nào?”
Trong đám người.
Mắt Bách Mi sáng lên. Cô ta cứ thế nhìn Diệp Thiên chằm chằm, miệng nhếch lên tạo thành nụ cười và rõ cái vẻ tự hào.
Cảnh này vừa hay khiến Bạch Ngục vừa định thần trở lại nhìn thấy. Đôi tay hắn nắm chặt lại, khuôn mặt tiêu điều ngẩn ngơ.
Đây đâu khác gì cây cầu Hỉ Tước trong đêm thất tịch được viết trong thần thoại đâu.
Ngưu Lang Chức Nữ đứng trên thân chim Hỉ Tước qua sông Ngân Hà.
Thế nhưng lúc này chỉ có một mình Diệp Thiên đứng trên đàn sếu trắng vượt qua vách núi cheo leo hơn trăm mét để tới đỉnh núi thứ nhất của Bắc Thiên Các.
Trên dây sắt, Chu Phong và Diệp Quân vốn còn muốn so tài kịch liệt, người nào người nấy cố gắng đứng vững.
Thực lực của Diệp Quân vào tầng thứ chín. Mặc dù hắn đứng ở đầu gió nhưng cũng chẳng thể gây ảnh hưởng gì tới Chu Phong được. Hai người đều cùng đi về phía trước.
Nhưng ngay sau đó, phía sau vang lên từng âm thánh khiến bọn họ phải chú ý.
“Lẽ nào lại là tên tiểu tử Diệp Huy kia làm động tác gì với độ khó hơn?” Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hai người.
Bọn họ cho rằng Diệp Huy ở trên sợi dây thừng làm ra hành động gì khiến người ta kinh ngạc nhưng thực ra lúc này suy nghĩ của Diệp Huy lại giống y hệt với bọn họ.
Diệp Huy cho rằng Chu Phong và Diệp Quân đang thể hiện một cảnh tượng khiến người ta sửng sốt cho nên mọi người mới tỏ vẻ kinh ngạc như vậy.
Vì một mình hắn trên một dây thì chẳng có gì ảnh hưởng cả.
Cho nên hắn vô thức quay đầu lại nhìn và không phát hiện ra cảnh tượng hai người đấu tranh mạo hiểm với nhau. Chỉ thấy dây sắt lay động như thường.
Đối với một võ sĩ tầng thứ tám, một võ sĩ tầng thứ chín mà nói thì chút dao động này không gây ra ảnh hưởng gì to tát. Vả lại khoảng cách trước mặt cũng đã được rút ngắn lại cho nên Diệp Huy vô thức quay đầu lại nhìn phía sau.
Sau đó hắn cứng đơ người tại chỗ.
Hắn không hề di chuyển thêm bước nào nữa mà mắt mở to, đến cả thở cũng phải ngưng lại.
Cảnh tượng hiện lên trong đôi mắt hắn chính là một người đi trên đàn sếu trắng, rất thong dong tự tại như đi trên mặt đất và đang đi về phía này.
“Không, không thể nào…”
Diệp Huy thẫn thờ. Hắn lập tức dùng tay dụi mắt. Hắn thấy rằng mình nhất định hoa mắt rồi.
Hắn cho rằng mình bị hoa mắt.
Nhưng vì hắn kinh ngạc, quên đi hiện tại mình đang ở đâu, quên mất phải cân bằng cho nên tay hắn vừa cử động thì toàn thân hắn ngả nghiêng ngay lập tức.
Hắn hốt hoảng rồi ngay sau đó định thần trở lại.
Cũng may hắn là võ sĩ tầng thứ tám và phản ứng nhanh nhạy. Hắn lập tức ổn định lại thân thể để tránh kết cục bị rơi xuống vực sâu thăm thẳm ngút ngàn dưới kia.
Hai người trên dây sắt đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Diệp Huy thì ngỡ ngàng. Người đường sau ngỡ ngàng thì cũng đành, sao đến cả Diệp Huy cũng hét lên kinh ngạc như vậy?
Hai người bọn họ lập tức đưa mắt nhìn nhau, khi hiểu ý đối phương thì dừng chân lại rồi đưa mắt nhìn qua bên đoạn thừng gai.
Khi thấy đôi chân Diệp Huy lơ lửng giữa không trung, đang cố dùng đôi tay nắm chặt lấy đoạn thừng và mồ hôi nhễ nhại, thì suýt chút nữa bọn họ bật cười thành tiếng.
“Kết cục của việc thích thể hiện.” Chu Phong lắc đầu châm biếm.
Doanh Quân cũng mặt mày tươi rói, hắn nói: “Đáng tiếc, không thấy được người anh em này vừa thể hiện hành động gì có độ khó, không biết khó thế nào mà lại khiến cho một võ sĩ tầng thứ tám đứng không vững nữa.”
Hai người đều cho rằng vừa rồi Diệp Huy muốn thể hiện làm động tác gì với độ khó cao nên mới hét lên thất thanh như vậy, và sau đó vì sơ suất cho nên mới xuất hiện cảnh vừa rồi.
Tiếng chim vang vọng.
Hai người cùng quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy một người đạp trên đàn sếu trắng đi tới thì mặt bọn họ đều thu lại nụ cười và tỏ rõ sự hoài nghi.
Sau đó một con sếu trắng bay tới, cả hai người đều lảo đảo ngả nghiêng. Sau đó bọn họ nhanh chóng dùng tay bấu víu lấy đoạn dây sắt, và trông bọn họ lúc này chẳng khác gì Diệp Huy cả.
Cả ba người cùng nắm chặt lấy dây thừng, và dây sắt, hai chân lơ lửng giữa không trung.
Bình luận facebook