Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 755: Cùng tuổi so tài
“Hừ, nhì nhà nhì nhằng. Chi bằng để tôi lên trước.”
Một giọng nói cương quyết vang lên khiến mọi người đổ xô mắt qua nhìn.
Sau đó bọn họ trông thấy một người thanh niên chừng hai mươi lăm, hai sáu tuổi nhanh chóng bước ra rồi đi tới bên vách núi cheo leo, sau đó thì cười với Diệp Thiên: “Do dự thế thì về nhà sớm đi.”
“Tại hạ Diệp Huy, người nhà họ Diệp, chuẩn bị qua ải này.”
Câu nói sau đó, hắn cố nói to cho mọi người nghe thấy.
Nghe thấy là người nhà họ Diệp, mặt mọi người đều biến sắc.
“Là người nhà họ Diệp!”
“Nhà họ Diệp không mấy khi có động tĩnh lớn nhưng thực lực lại không thể coi thường.”
“Đúng vậy, cái tên Diệp Huy này tôi đã từng nghe nói tới. Hắn là nhân tài nhỏ tuổi trong lớp thanh niên của nhà họ Diệp.”
“Lần đại hội này của Bắc Thiên Các thật sự có sức ảnh hưởng. Đến cả nhà họ Diệp mà cũng tham gia. Có lẽ sẽ còn các thế lực gia tộc thần bí khác tới nữa.”
Đương lúc mọi người xôn xao bàn tán về cái tên Diệp Huy thì bóng hình đối phương di chuyển. Hắn lựa chọn “dây thừng” rồi nhún người lên. Hắn đứng rất vững trên đoạn dây thừng.
Thế nhưng so với mấy người phía Chu Hoàng thì khi dẫm lên dây thừng đi với khoảng cách trăm mét thì hắn vẫn khiến dây thừng lung lay hơn.
Có điều hành động này của hắn vẫn khiến mọi người đều phải trầm trồ kinh ngạc.
“Võ sĩ tầng thứ tám.”
“Lợi hại thật. Không hổ là tiểu thiên tài của nhà họ Diệp.”
“Nếu là tôi, thực lực vào tầng thứ tám thì tôi chỉ chọn đoạn dây sắt thôi. Sợ dây thừng không được chắc.”
Rất nhiều người xôn xao bàn tán. Thế lực của các phương đều nhìn hắn chằm chằm.
Tô Vân Hải nói với Chu Phong: “Trong lớp thanh niên thì người này khả năng là đối thủ đáng gờm nhất của con. Con phải chú ý.”
“Sư phụ yên tâm, con chắc chắn mạnh hơn hắn.” Chu Phong tự tin tuyệt đối. Sau đó hắn cũng lên tiếng: “Vậy con cũng qua bên kia.”
Nói xong, hắn chọn dây sắt rồi đứng lên đó.
Mặc dù Chu Phong lựa chọn dây sắt là đoạn dây dễ đi nhất nhưng tốc độ của hắn lại khiến người ta kinh ngạc. Rất nhanh đã đuổi theo kịp Diệp Huy rồi.
“Ha ha, người anh em họ Diệp. Chúng ta cùng so tài nhé.” Khi đi qua, Đại Phi cười tươi rói. Hắn đã coi Diệp Huy là đối thủ của mình.
Trong cùng độ tuổi, người có thể khiến Chu Phong coi là đối thủ rất ít. Hiện giờ Diệp Huy là người đầu tiên.
“Vậy thì so tài xem.” Diệp Huy cũng rất ngạo nghễ.
Đúng lúc này, đằng sau có giọng nói vang lên: “Tôi cũng tới tham gia trò vui.”
Rồi “roẹt” một tiếng, một bóng người đàn ông mặc đồ đen lao về phía vách núi cheo leo rồi nhảy lên dây sắt đi cùng Chu Phong.
Không ai biết thân phận người này.
Nhưng lúc này khí thức trên người người này lại toát ra khí tức của võ sĩ tầng thứ chín.
Giây phút người này lên dây sắt, dây sắt vốn dĩ đang ổn định thì đột nhiên dao động. Một người vốn dĩ đã khó. Bây giờ hai người cùng đứng trên một đoạn dây sắt thì lại càng khó hơn gấp bội.
“Anh…”
Chu Phong trừng mắt. Nhưng ngay sau đó hắn cảm nhận được khí tức của người kia là tầng thứ chín thì không dám nói năng gì nữa.
Hắn vội chuyển chủ đề: “Tiền bối à, cuộc thi đấu lần này chỉ cho người dưới ba mươi lăm tuổi thôi. Tiền bối quá tuổi rồi.”
Chu Phong là nhân tài. Hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đã là võ sĩ tầng thứ tám. Người tài giỏi hơn hắn cũng có nhưng vô cùng hiếm hoi.
Cho nên nhất thời, hắn cảm thấy người đứng cùng hắn trên đoạn dây sắt và có thực lực tầng thứ chín thì hắn chắc rằng người ta phải hơn ba mươi lăm tuổi.
Diệp Huy vừa kiểm soát cơ thể, vừa nhìn sang nói: “Quá ba lăm tuổi thì đừng tham gia nữa. Đây là trận so tài giữa tôi và Chu Phong.”
“Ha ha, ai nói với các người tôi trên ba lăm tuổi?”
Người này đột nhiên bật cười sau đó nắm chặt tay và giữ chắc lấy quần áo trên người rồi kéo mạnh.
Chỉ nghe “roẹt” một tiếng.
Bộ đồ đen đột nhiên bị xé toạc ra, để lộ bộ đồ luyện công mỏng manh. Tướng mạo người này cũng hiện ra.
Đó là một khuôn mặt rất trẻ, cơ bắp cuồn cuộn, hai bên gò má cao, đôi mắt khiến người ta cảm thấy rõ sự nham hiểm.
“Tạ hạ Doanh Quân, không mời mà đến.”
Hắn dứt lời, sau đó chân tăng nhanh tốc độ hơn.
Mọi người nghe hắn nói xong thì người nào người nấy mặt mày tỏ vẻ kỳ lạ.
Nhà họ Doanh năm xưa là gia tộc nổi danh khắp nơi. Sau đó trong một cuộc đại chiến đã bị nhà họ Đông Phương tiêu diệt. Thế nhưng sau này nhà họ Đông Phương cũng đã bị diệt cả tộc rồi.
“Nhà họ Doanh đã bị diệt rồi. Người này là người nhà họ Doanh giả.”
“Nhưng võ sĩ tầng thứ chín, lại có bộ dạng mới chừng ba mươi tuổi thì cũng có thể coi là thiên tài hết sức lợi hại rồi.”
Mọi người đều không hề nghĩ tới nhà họ Doanh trong truyền thuyết. Giữa không trung trong khoảng cách trăm mét, cả ba người bắt đầu so tài khiến mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Chủ yếu là Chu Phong và võ sĩ tầng thứ chín Doanh Quân kia.
Cả hai người đang đứng trên đoạn dây sắt. Lúc này dây sắt di chuyển rất nhiều. Nếu như thực lực kém một chút thì chắc chắn đã rơi xuống vách núi sâu thăm thẳm kia rồi.
“Cả ba người này đều là những người xuất sắc trong lớp thanh niên.”
“Bọn họ mạnh thật. Lần này không uổng công đến đây.”
“Ải này đã kịch tính thế này rồi, sau đó chắc còn thú vị hơn.”
Mọi người bàn tán xôn xao và khen ngợi cả ba người này.
Môn chủ Lạc Bắc Môn Tô Vân Hải nghe thế thì rất vui và càng hài lòng với đệ tử chân truyền của mình hơn. Ông ta có tự tin rằng sau ngày hôm nay, ông ta sẽ nhanh chóng bồi dưỡng Chu Phong thành người mạnh nhất trong lớp thanh niên.
Lạc Bắc Môn chỉ kém hơn Bắc Thiên Các một chút thôi. Nhưng về tài nguyên thì hơn Bắc Thiên Các là chắc chắn.
Lạc Bắc Môn có thể dùng một nửa tài nguyên trong môn để bồi dưỡng cho mình Chu Phong nhưng Bắc Thiên Các thì không thể. Và đây chính là sự tự tin của Tô Vân Hải.
Đúng lúc này, đôi tai ông ta động đậy. Ông ta nghe thấy có tiếng người nói xa xa.
“Cậu Diệp, cậu thấy tên Doanh Quân này có phải người nhà họ Doanh không?” Thiên Khải lên tiếng hỏi.
“Vấn đề này không phải cậu đã sớm có đáp án rồi sao?” Diệp Thiên hỏi lại.
Thiên Khải ngây người, sau đó thì lắc đầu: “Cậu Diệp có lẽ hiểu nhầm rồi. Thực ra trước đây tôi không quen với tên Doanh Đông đó.”
Thiên Khải không biết phải giải thích thế nào.
Diệp Thiên không quan tâm tới vấn đề này mà chỉ chậm rãi trả lời: “Họ Doanh chỉ có một gia tộc duy nhất. Người này hoặc là người nhà họ Doanh, hoặc là người sùng bái nên đã đổi họ thành họ Doanh cho nên chẳng có gì khác biệt.”
Thiên Khải một hồi lâu mới ngộ ra logic rồi bật cười: “Tôi cũng nghĩ vậy. Thế nhưng không biết cậu Diệp định xử lý đối phương thế nào?”
“Thực lực của hắn mạnh hơn Doanh Đông. Nếu như là người nhà họ Doanh thật thì địa vị trong gia tộc chắc chắn cao hơn Doanh Đông. E rằng hắn biết nhiều hơn đấy.”
Một giọng nói cương quyết vang lên khiến mọi người đổ xô mắt qua nhìn.
Sau đó bọn họ trông thấy một người thanh niên chừng hai mươi lăm, hai sáu tuổi nhanh chóng bước ra rồi đi tới bên vách núi cheo leo, sau đó thì cười với Diệp Thiên: “Do dự thế thì về nhà sớm đi.”
“Tại hạ Diệp Huy, người nhà họ Diệp, chuẩn bị qua ải này.”
Câu nói sau đó, hắn cố nói to cho mọi người nghe thấy.
Nghe thấy là người nhà họ Diệp, mặt mọi người đều biến sắc.
“Là người nhà họ Diệp!”
“Nhà họ Diệp không mấy khi có động tĩnh lớn nhưng thực lực lại không thể coi thường.”
“Đúng vậy, cái tên Diệp Huy này tôi đã từng nghe nói tới. Hắn là nhân tài nhỏ tuổi trong lớp thanh niên của nhà họ Diệp.”
“Lần đại hội này của Bắc Thiên Các thật sự có sức ảnh hưởng. Đến cả nhà họ Diệp mà cũng tham gia. Có lẽ sẽ còn các thế lực gia tộc thần bí khác tới nữa.”
Đương lúc mọi người xôn xao bàn tán về cái tên Diệp Huy thì bóng hình đối phương di chuyển. Hắn lựa chọn “dây thừng” rồi nhún người lên. Hắn đứng rất vững trên đoạn dây thừng.
Thế nhưng so với mấy người phía Chu Hoàng thì khi dẫm lên dây thừng đi với khoảng cách trăm mét thì hắn vẫn khiến dây thừng lung lay hơn.
Có điều hành động này của hắn vẫn khiến mọi người đều phải trầm trồ kinh ngạc.
“Võ sĩ tầng thứ tám.”
“Lợi hại thật. Không hổ là tiểu thiên tài của nhà họ Diệp.”
“Nếu là tôi, thực lực vào tầng thứ tám thì tôi chỉ chọn đoạn dây sắt thôi. Sợ dây thừng không được chắc.”
Rất nhiều người xôn xao bàn tán. Thế lực của các phương đều nhìn hắn chằm chằm.
Tô Vân Hải nói với Chu Phong: “Trong lớp thanh niên thì người này khả năng là đối thủ đáng gờm nhất của con. Con phải chú ý.”
“Sư phụ yên tâm, con chắc chắn mạnh hơn hắn.” Chu Phong tự tin tuyệt đối. Sau đó hắn cũng lên tiếng: “Vậy con cũng qua bên kia.”
Nói xong, hắn chọn dây sắt rồi đứng lên đó.
Mặc dù Chu Phong lựa chọn dây sắt là đoạn dây dễ đi nhất nhưng tốc độ của hắn lại khiến người ta kinh ngạc. Rất nhanh đã đuổi theo kịp Diệp Huy rồi.
“Ha ha, người anh em họ Diệp. Chúng ta cùng so tài nhé.” Khi đi qua, Đại Phi cười tươi rói. Hắn đã coi Diệp Huy là đối thủ của mình.
Trong cùng độ tuổi, người có thể khiến Chu Phong coi là đối thủ rất ít. Hiện giờ Diệp Huy là người đầu tiên.
“Vậy thì so tài xem.” Diệp Huy cũng rất ngạo nghễ.
Đúng lúc này, đằng sau có giọng nói vang lên: “Tôi cũng tới tham gia trò vui.”
Rồi “roẹt” một tiếng, một bóng người đàn ông mặc đồ đen lao về phía vách núi cheo leo rồi nhảy lên dây sắt đi cùng Chu Phong.
Không ai biết thân phận người này.
Nhưng lúc này khí thức trên người người này lại toát ra khí tức của võ sĩ tầng thứ chín.
Giây phút người này lên dây sắt, dây sắt vốn dĩ đang ổn định thì đột nhiên dao động. Một người vốn dĩ đã khó. Bây giờ hai người cùng đứng trên một đoạn dây sắt thì lại càng khó hơn gấp bội.
“Anh…”
Chu Phong trừng mắt. Nhưng ngay sau đó hắn cảm nhận được khí tức của người kia là tầng thứ chín thì không dám nói năng gì nữa.
Hắn vội chuyển chủ đề: “Tiền bối à, cuộc thi đấu lần này chỉ cho người dưới ba mươi lăm tuổi thôi. Tiền bối quá tuổi rồi.”
Chu Phong là nhân tài. Hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đã là võ sĩ tầng thứ tám. Người tài giỏi hơn hắn cũng có nhưng vô cùng hiếm hoi.
Cho nên nhất thời, hắn cảm thấy người đứng cùng hắn trên đoạn dây sắt và có thực lực tầng thứ chín thì hắn chắc rằng người ta phải hơn ba mươi lăm tuổi.
Diệp Huy vừa kiểm soát cơ thể, vừa nhìn sang nói: “Quá ba lăm tuổi thì đừng tham gia nữa. Đây là trận so tài giữa tôi và Chu Phong.”
“Ha ha, ai nói với các người tôi trên ba lăm tuổi?”
Người này đột nhiên bật cười sau đó nắm chặt tay và giữ chắc lấy quần áo trên người rồi kéo mạnh.
Chỉ nghe “roẹt” một tiếng.
Bộ đồ đen đột nhiên bị xé toạc ra, để lộ bộ đồ luyện công mỏng manh. Tướng mạo người này cũng hiện ra.
Đó là một khuôn mặt rất trẻ, cơ bắp cuồn cuộn, hai bên gò má cao, đôi mắt khiến người ta cảm thấy rõ sự nham hiểm.
“Tạ hạ Doanh Quân, không mời mà đến.”
Hắn dứt lời, sau đó chân tăng nhanh tốc độ hơn.
Mọi người nghe hắn nói xong thì người nào người nấy mặt mày tỏ vẻ kỳ lạ.
Nhà họ Doanh năm xưa là gia tộc nổi danh khắp nơi. Sau đó trong một cuộc đại chiến đã bị nhà họ Đông Phương tiêu diệt. Thế nhưng sau này nhà họ Đông Phương cũng đã bị diệt cả tộc rồi.
“Nhà họ Doanh đã bị diệt rồi. Người này là người nhà họ Doanh giả.”
“Nhưng võ sĩ tầng thứ chín, lại có bộ dạng mới chừng ba mươi tuổi thì cũng có thể coi là thiên tài hết sức lợi hại rồi.”
Mọi người đều không hề nghĩ tới nhà họ Doanh trong truyền thuyết. Giữa không trung trong khoảng cách trăm mét, cả ba người bắt đầu so tài khiến mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Chủ yếu là Chu Phong và võ sĩ tầng thứ chín Doanh Quân kia.
Cả hai người đang đứng trên đoạn dây sắt. Lúc này dây sắt di chuyển rất nhiều. Nếu như thực lực kém một chút thì chắc chắn đã rơi xuống vách núi sâu thăm thẳm kia rồi.
“Cả ba người này đều là những người xuất sắc trong lớp thanh niên.”
“Bọn họ mạnh thật. Lần này không uổng công đến đây.”
“Ải này đã kịch tính thế này rồi, sau đó chắc còn thú vị hơn.”
Mọi người bàn tán xôn xao và khen ngợi cả ba người này.
Môn chủ Lạc Bắc Môn Tô Vân Hải nghe thế thì rất vui và càng hài lòng với đệ tử chân truyền của mình hơn. Ông ta có tự tin rằng sau ngày hôm nay, ông ta sẽ nhanh chóng bồi dưỡng Chu Phong thành người mạnh nhất trong lớp thanh niên.
Lạc Bắc Môn chỉ kém hơn Bắc Thiên Các một chút thôi. Nhưng về tài nguyên thì hơn Bắc Thiên Các là chắc chắn.
Lạc Bắc Môn có thể dùng một nửa tài nguyên trong môn để bồi dưỡng cho mình Chu Phong nhưng Bắc Thiên Các thì không thể. Và đây chính là sự tự tin của Tô Vân Hải.
Đúng lúc này, đôi tai ông ta động đậy. Ông ta nghe thấy có tiếng người nói xa xa.
“Cậu Diệp, cậu thấy tên Doanh Quân này có phải người nhà họ Doanh không?” Thiên Khải lên tiếng hỏi.
“Vấn đề này không phải cậu đã sớm có đáp án rồi sao?” Diệp Thiên hỏi lại.
Thiên Khải ngây người, sau đó thì lắc đầu: “Cậu Diệp có lẽ hiểu nhầm rồi. Thực ra trước đây tôi không quen với tên Doanh Đông đó.”
Thiên Khải không biết phải giải thích thế nào.
Diệp Thiên không quan tâm tới vấn đề này mà chỉ chậm rãi trả lời: “Họ Doanh chỉ có một gia tộc duy nhất. Người này hoặc là người nhà họ Doanh, hoặc là người sùng bái nên đã đổi họ thành họ Doanh cho nên chẳng có gì khác biệt.”
Thiên Khải một hồi lâu mới ngộ ra logic rồi bật cười: “Tôi cũng nghĩ vậy. Thế nhưng không biết cậu Diệp định xử lý đối phương thế nào?”
“Thực lực của hắn mạnh hơn Doanh Đông. Nếu như là người nhà họ Doanh thật thì địa vị trong gia tộc chắc chắn cao hơn Doanh Đông. E rằng hắn biết nhiều hơn đấy.”
Bình luận facebook