Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 873: Chuyển lời cho cậu
Lúc này, Diệp Thiên cười lãnh đạm không thể hiện cảm xúc quá nhiều.
“Rất đơn giản, tôi muốn nhà họ Lý của ông dốc toàn lực, trong vòng mười ngày diệt nhà họ Doanh”.
Cái gì? Chỉ một câu nói đơn giản của Diệp Thiên nhưng đủ khiến Lý gia chủ sững sờ.
Nhà họ Doanh là bá chủ của thời đại trước, mặc dù trước đó đã bị người khác đối phó không ít lần nhưng thực lực bọn họ vẫn rất mạnh, cho dù không bằng Hoàng tộc thì cũng không hề yếu.
Từ tháng trước sau khi Diệp Thiên uy danh lừng lẫy, nhà họ Doanh đã lại một lần nữa trốn chui lủi, đừng nói là tiêu diệt bọn họ mà cho dù tìm nhà họ Doanh cũng là việc vô cùng khó khăn.
Trong vòng mười ngày, đây là một nhiệm vụ gần như không thể thực hiện.
“Cậu Diệp, đây, đây…”, Lý gia chủ không nói nổi nên lời, mặt mày vô cùng khó coi.
“Hay là ông không không làm được? Một việc cỏn con mà không làm được thì nhà họ Lý cũng không cần phải tồn tại nữa”, Diệp Thiên mặt nghiêm lại, nói giọng lạnh lùng.
“Cậu Diệp, tôi không có ý này”, nếu đổi lại người khác nói câu này thì Lý gia chủ e rằng đã nảy ra ý định giết người lâu rồi, nhưng câu này lại do Diệp Thiên nói ra, ông ta không dám trái lời.
“Chỉ trong vòng mười ngày, thật sự hơi ngắn”.
“Ông yên tâm, tôi sẽ không để mình gia tộc ông ra tay”.
Diệp Thiên lắc đầu nhìn về phía xa: “Ông cho người tìm nhà họ Chu ở Bắc Cương, nhà họ Mạc ở Đông Vực, nếu như hợp sức cả ba Hoàng tộc mà còn không giải quyết được nhà họ Doanh thì cái tên Hoàng Tộc cũng thật sự là một sự tồn tại nực cười đấy”.
Nghe xong, Lý gia thủ thẫn thờ, sau đó chỉ biết cười khổ.
“Cậu Diệp, nhà họ Chu và nhà họ Mạc trước nay ngạo mạn, kể cả tôi có cử người tới thì bọn họ chưa chắc sẽ ra tay”.
Nhà họ Chu, nhà họ Mạc là hai đại Hoàng tộc còn sót lại, cũng là hai đại gia tộc mạnh nhất. Với sự ngạo mạn của bọn họ nên kể cả Tử Thành cũng không chỉ huy nổi.
“Ông yên tâm, bọn họ sẽ ra tay”, Diệp Thiên lắc đầu nhếch miệng nói rất tự tin.
“Trừ phi hai gia tộc này không muốn tiếp tục tồn tại nữa”, nói rồi Diệp Thiên đứng dậy từ từ rẽ sang một hướng khác.
“Nhớ, chỉ có mười ngày, trước khi tiến công đánh Bạch Cốt Hội, tôi không muốn xảy ra bất cứ sai sót gì”, nói rồi, Diệp Thiên biến mất khỏi vị trí ban đầu, chỉ để lại Lý gia chủ hãy còn bất động tại chỗ.
“Gia chủ, tên họ Diệp này quả thật quá ngông cuồng” một giọng nói già nua vang lên, sau đó là năm bóng hình xuất hiện, người nào người nấy trông đều đã già, bọn họ đưa mắt nhìn về phía Diệp Thiên đi mà mặt mày khó coi vô cùng.
Là Trưởng Lão của Hoàng Tộc, bọn họ sống cũng đã hơn một trăm năm nay, thực lực xuất thần, chỉ đáng tiếc đối diện với Diệp Thiên cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Nếu cậu ta không ngông cuồng thì không phải là Diệp Thiên”, Lý gia chủ thở dài nói.
“Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, nhà họ Chu và nhà họ Mạc phiền hai vị tới đó một chuyến rồi”.
“Sau hàng chục năm ở ẩn, Hoàng tộc của chúng ta cũng nên xuất thế rồi”.
………
Sau khi Diệp Thiên rời khỏi Nam Vực, cả Long Quốc như sục sôi. Năm đại chiến khu và hàng chục nghìn binh lính tướng sĩ ngày đêm di chuyển, cứ mỗi nơi bọn họ đi qua thì không nơi nào nhân dân không vui mừng chào đón.
Đại quân hùng dũng di chuyển về phía Nam đánh về phía Bạch Cốt Hội.
Là tổ chức nguy hiểm nhất Long Quốc, Bạch Cốt Hội chính là mục tiêu cần phải tiêu diệt.
Lúc này, Diệp Thiên thay dân trừ hại, nên được cả nước nhiệt liệt ủng hộ. Không chỉ có vậy, cả ba Hoàng tộc hàng chục năm ở ẩn cũng đã nhân cơ hội này mà nhảy ra.
Long Quốc vốn tưởng rằng ổn định được vài năm thì nay lại loạn lạc.
Nhưng không ngờ rằng ba đại Hoàng tộc lại bắt tay cùng tiêu diệt nhà họ Doanh.
Kể cả thực lực nhà họ Doanh có mạnh thế nào và chui lủi kín kẽ ra sao thì dưới sự hợp tác của ba Hoàng tộc, bọn họ cũng không còn đường thoát, từ lãnh đạo đầu não cho đến đám đàn em đều bị diệt trừ.
Ba mươi năm trước bọn họ âm mưu lật đổ Long Quốc, mấy năm gần đây lại âm thầm câu kết với Bạch Cốt Hội làm đủ trò tai ương. Sự diệt vong của nhà họ Doanh mang lại cho người ta niềm vui khôn tả.
Lúc này mối hiểm hoạ của Long Quốc đã bị diệt trừ.
Càng lúc càng gần tới ngày đại quân tập kết, cả Long Quốc như sục sôi trong bầu không khí căng thẳng.
Phía đông của Long Quốc có ngọn núi tên Lãm Nguyệt.
Diệp Thiên đứng dưới chân núi phóng mắt nhìn, chỉ thấy trên đỉnh núi mây mù che phủ.
“Đây chính là nơi cuối cùng. Mạc Huyền ơi Mạc Huyền ông rốt cục đang làm gì thế?”, Diệp Thiên thầm nhủ rồi nhấc bước di chuyển lên trên. Mặc dù bên trong núi thô sơ nhưng rõ ràng đã được bàn tay con người đào xới.
Diệp Thiên chắp tay ra sau, không biết mệt mỏi, cứ thế di chuyển lên trên. Cũng đi được một tiếng đồng hồ, Diệp Thiên mới tới đỉnh núi, phóng tầm mắt ra xa, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay Diệp Thiên gần như đã đi khắp Long Quốc chỉ vì tìm một người.
Mạc Huyền.
Từ sau khi từ biệt ở Dung Thành, anh không còn gặp lại ông ta nữa, không chỉ có vậy, kể cả ba Hoàng Tộc cùng thăm dò cũng không dò ra được tin tức của ông ta.
Ông già này vốn là nhân vật thần bí nhất và mạnh nhất. Trước cuộc đại chiến, Diệp Thiên vẫn còn nhiều điểm suy nghĩ, cần ông ta tới hỗ trợ và giải đáp nhưng đáng tiếc đã tám ngày rồi mà Diệp Thiên vẫn không biết được tin tức của ông ta.
Lãm Nguyệt Sơn là điểm cuối cùng, chỉ tiếc rằng thấy căn nhà cũ kỹ trước mặt thì rõ ràng Mạc Huyền đã từng đến đây nhưng lại không ở lại đây.
Diệp Thiên lắc đầu, có lẽ là số mệnh. Anh quay người toan bước đi thì một giọng nói điềm tĩnh đột nhiên vang lên.
“Cậu Diệp, đợi dã, gặp gỡ là duyên, sao không ngồi lại nói chuyện chút đã?”
Diệp Thiên đảo mắt nhìn, một người đàn ông trung tuổi chừng hơn ba mươi tuổi đang nở nụ cười điềm tĩnh nhìn anh.
Có điều Diệp Thiên chỉ nhìn một cái, sau đó không nói lời nào mà quay người rời đi.
Người đàn ông trung tuổi kia bật cười: “Cậu Diệp, có người nhờ tôi gửi lời cho cậu, cậu có muốn nghe không?”
Thấy vậy nhưng Diệp Thiên vẫn không dừng bước: “Tôi và anh hình như không có gì để nói”.
“Chưa chắc đâu”, người đàn ông trung tuổi kia bật cười, giọng nói rất tự tin.
“Người nhờ tôi chuyển lời tên là Diệp Vấn Thiên, không biết cậu có hứng nghe không?”
Diệp Thiên khựng lại bước chân, vội quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt bất định.
“Anh nói đi”, giọng nói của anh không nhe ra hỉ nộ ái ố nhưng trong lòng thì bất an không thôi.
Diệp Vấn Thiên, cái tên này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Diệp Thiên, lúc này sau khi nghe cái tên đó, Diệp Thiên thật sự không giữ nổi bình tĩnh.
“Mời cậu Diệp ngồi, chúng ta có thời gian, có thể từ từ nói”, người đàn ông trung tuổi ngồi xuống, bộ dạng không có gì là vội vàng.
“Rất đơn giản, tôi muốn nhà họ Lý của ông dốc toàn lực, trong vòng mười ngày diệt nhà họ Doanh”.
Cái gì? Chỉ một câu nói đơn giản của Diệp Thiên nhưng đủ khiến Lý gia chủ sững sờ.
Nhà họ Doanh là bá chủ của thời đại trước, mặc dù trước đó đã bị người khác đối phó không ít lần nhưng thực lực bọn họ vẫn rất mạnh, cho dù không bằng Hoàng tộc thì cũng không hề yếu.
Từ tháng trước sau khi Diệp Thiên uy danh lừng lẫy, nhà họ Doanh đã lại một lần nữa trốn chui lủi, đừng nói là tiêu diệt bọn họ mà cho dù tìm nhà họ Doanh cũng là việc vô cùng khó khăn.
Trong vòng mười ngày, đây là một nhiệm vụ gần như không thể thực hiện.
“Cậu Diệp, đây, đây…”, Lý gia chủ không nói nổi nên lời, mặt mày vô cùng khó coi.
“Hay là ông không không làm được? Một việc cỏn con mà không làm được thì nhà họ Lý cũng không cần phải tồn tại nữa”, Diệp Thiên mặt nghiêm lại, nói giọng lạnh lùng.
“Cậu Diệp, tôi không có ý này”, nếu đổi lại người khác nói câu này thì Lý gia chủ e rằng đã nảy ra ý định giết người lâu rồi, nhưng câu này lại do Diệp Thiên nói ra, ông ta không dám trái lời.
“Chỉ trong vòng mười ngày, thật sự hơi ngắn”.
“Ông yên tâm, tôi sẽ không để mình gia tộc ông ra tay”.
Diệp Thiên lắc đầu nhìn về phía xa: “Ông cho người tìm nhà họ Chu ở Bắc Cương, nhà họ Mạc ở Đông Vực, nếu như hợp sức cả ba Hoàng tộc mà còn không giải quyết được nhà họ Doanh thì cái tên Hoàng Tộc cũng thật sự là một sự tồn tại nực cười đấy”.
Nghe xong, Lý gia thủ thẫn thờ, sau đó chỉ biết cười khổ.
“Cậu Diệp, nhà họ Chu và nhà họ Mạc trước nay ngạo mạn, kể cả tôi có cử người tới thì bọn họ chưa chắc sẽ ra tay”.
Nhà họ Chu, nhà họ Mạc là hai đại Hoàng tộc còn sót lại, cũng là hai đại gia tộc mạnh nhất. Với sự ngạo mạn của bọn họ nên kể cả Tử Thành cũng không chỉ huy nổi.
“Ông yên tâm, bọn họ sẽ ra tay”, Diệp Thiên lắc đầu nhếch miệng nói rất tự tin.
“Trừ phi hai gia tộc này không muốn tiếp tục tồn tại nữa”, nói rồi Diệp Thiên đứng dậy từ từ rẽ sang một hướng khác.
“Nhớ, chỉ có mười ngày, trước khi tiến công đánh Bạch Cốt Hội, tôi không muốn xảy ra bất cứ sai sót gì”, nói rồi, Diệp Thiên biến mất khỏi vị trí ban đầu, chỉ để lại Lý gia chủ hãy còn bất động tại chỗ.
“Gia chủ, tên họ Diệp này quả thật quá ngông cuồng” một giọng nói già nua vang lên, sau đó là năm bóng hình xuất hiện, người nào người nấy trông đều đã già, bọn họ đưa mắt nhìn về phía Diệp Thiên đi mà mặt mày khó coi vô cùng.
Là Trưởng Lão của Hoàng Tộc, bọn họ sống cũng đã hơn một trăm năm nay, thực lực xuất thần, chỉ đáng tiếc đối diện với Diệp Thiên cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Nếu cậu ta không ngông cuồng thì không phải là Diệp Thiên”, Lý gia chủ thở dài nói.
“Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, nhà họ Chu và nhà họ Mạc phiền hai vị tới đó một chuyến rồi”.
“Sau hàng chục năm ở ẩn, Hoàng tộc của chúng ta cũng nên xuất thế rồi”.
………
Sau khi Diệp Thiên rời khỏi Nam Vực, cả Long Quốc như sục sôi. Năm đại chiến khu và hàng chục nghìn binh lính tướng sĩ ngày đêm di chuyển, cứ mỗi nơi bọn họ đi qua thì không nơi nào nhân dân không vui mừng chào đón.
Đại quân hùng dũng di chuyển về phía Nam đánh về phía Bạch Cốt Hội.
Là tổ chức nguy hiểm nhất Long Quốc, Bạch Cốt Hội chính là mục tiêu cần phải tiêu diệt.
Lúc này, Diệp Thiên thay dân trừ hại, nên được cả nước nhiệt liệt ủng hộ. Không chỉ có vậy, cả ba Hoàng tộc hàng chục năm ở ẩn cũng đã nhân cơ hội này mà nhảy ra.
Long Quốc vốn tưởng rằng ổn định được vài năm thì nay lại loạn lạc.
Nhưng không ngờ rằng ba đại Hoàng tộc lại bắt tay cùng tiêu diệt nhà họ Doanh.
Kể cả thực lực nhà họ Doanh có mạnh thế nào và chui lủi kín kẽ ra sao thì dưới sự hợp tác của ba Hoàng tộc, bọn họ cũng không còn đường thoát, từ lãnh đạo đầu não cho đến đám đàn em đều bị diệt trừ.
Ba mươi năm trước bọn họ âm mưu lật đổ Long Quốc, mấy năm gần đây lại âm thầm câu kết với Bạch Cốt Hội làm đủ trò tai ương. Sự diệt vong của nhà họ Doanh mang lại cho người ta niềm vui khôn tả.
Lúc này mối hiểm hoạ của Long Quốc đã bị diệt trừ.
Càng lúc càng gần tới ngày đại quân tập kết, cả Long Quốc như sục sôi trong bầu không khí căng thẳng.
Phía đông của Long Quốc có ngọn núi tên Lãm Nguyệt.
Diệp Thiên đứng dưới chân núi phóng mắt nhìn, chỉ thấy trên đỉnh núi mây mù che phủ.
“Đây chính là nơi cuối cùng. Mạc Huyền ơi Mạc Huyền ông rốt cục đang làm gì thế?”, Diệp Thiên thầm nhủ rồi nhấc bước di chuyển lên trên. Mặc dù bên trong núi thô sơ nhưng rõ ràng đã được bàn tay con người đào xới.
Diệp Thiên chắp tay ra sau, không biết mệt mỏi, cứ thế di chuyển lên trên. Cũng đi được một tiếng đồng hồ, Diệp Thiên mới tới đỉnh núi, phóng tầm mắt ra xa, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay Diệp Thiên gần như đã đi khắp Long Quốc chỉ vì tìm một người.
Mạc Huyền.
Từ sau khi từ biệt ở Dung Thành, anh không còn gặp lại ông ta nữa, không chỉ có vậy, kể cả ba Hoàng Tộc cùng thăm dò cũng không dò ra được tin tức của ông ta.
Ông già này vốn là nhân vật thần bí nhất và mạnh nhất. Trước cuộc đại chiến, Diệp Thiên vẫn còn nhiều điểm suy nghĩ, cần ông ta tới hỗ trợ và giải đáp nhưng đáng tiếc đã tám ngày rồi mà Diệp Thiên vẫn không biết được tin tức của ông ta.
Lãm Nguyệt Sơn là điểm cuối cùng, chỉ tiếc rằng thấy căn nhà cũ kỹ trước mặt thì rõ ràng Mạc Huyền đã từng đến đây nhưng lại không ở lại đây.
Diệp Thiên lắc đầu, có lẽ là số mệnh. Anh quay người toan bước đi thì một giọng nói điềm tĩnh đột nhiên vang lên.
“Cậu Diệp, đợi dã, gặp gỡ là duyên, sao không ngồi lại nói chuyện chút đã?”
Diệp Thiên đảo mắt nhìn, một người đàn ông trung tuổi chừng hơn ba mươi tuổi đang nở nụ cười điềm tĩnh nhìn anh.
Có điều Diệp Thiên chỉ nhìn một cái, sau đó không nói lời nào mà quay người rời đi.
Người đàn ông trung tuổi kia bật cười: “Cậu Diệp, có người nhờ tôi gửi lời cho cậu, cậu có muốn nghe không?”
Thấy vậy nhưng Diệp Thiên vẫn không dừng bước: “Tôi và anh hình như không có gì để nói”.
“Chưa chắc đâu”, người đàn ông trung tuổi kia bật cười, giọng nói rất tự tin.
“Người nhờ tôi chuyển lời tên là Diệp Vấn Thiên, không biết cậu có hứng nghe không?”
Diệp Thiên khựng lại bước chân, vội quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt bất định.
“Anh nói đi”, giọng nói của anh không nhe ra hỉ nộ ái ố nhưng trong lòng thì bất an không thôi.
Diệp Vấn Thiên, cái tên này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Diệp Thiên, lúc này sau khi nghe cái tên đó, Diệp Thiên thật sự không giữ nổi bình tĩnh.
“Mời cậu Diệp ngồi, chúng ta có thời gian, có thể từ từ nói”, người đàn ông trung tuổi ngồi xuống, bộ dạng không có gì là vội vàng.
Bình luận facebook