Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 350: Nước suối ngọt lành
Một đêm yên tĩnh!
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Diệp Thiên vừa xuống tầng, Đông Phương Tĩnh đã đứng ở phòng khách như đã đợi anh từ rất lâu rồi.
“Anh muộn rồi.” Thấy Diệp Thiên, Đông Phương Tĩnh nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng giọng nói của cô ta lại không hề bớt chút lạnh lùng nào cả.
Diệp Thiên không trả lời, anh nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời cũng vừa mới lên.
“Là cô dậy quá sớm, có một số chuyện không vội được.” Diệp Thiên lắc đầu chắp tay ra sau rồi đi ra ngoài trước.
“Đi thôi.” Đông Phương Tĩnh cau mày nhìn bóng hình Diệp Thiên rồi cũng đi theo sau.
Trên cả đoạn đường, hai người người đi trước người đi sau không hề nói với nhau câu nào. Đông Phương Tĩnh từ đầu đến cuối mặt mày vô cảm, cô đi cùng Diệp Thiên vào một quán mỳ.
Đông Phương Tĩnh cau màu rồi lên tiếng hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu? Thời gian của tôi có hạn, không muốn lãng phí thời gian với anh.”
Thấy vậy Diệp Thiên chỉ khẽ cười rồi ngồi xuống bàn trước và gọi hai bát mỳ.
“Lão Mạc không phải vẫn đang ở Nam Cương chứ?”
Nghe vậy, Đông Phương Tĩnh nhíu mày rồi trả lời: “Tôi không biết.”
Diệp Thiên nhếch môi: “Cô không muốn nói tôi cũng không ép, “đại hội thế gia” hiếm có, cô không muốn tới đó xem sao?”
Diệp Thiên thuận miệng hỏi một câu nhưng lại khiến Đông Phương Tĩnh cau mày sâu hơn.
“Anh rốt cuộc muốn hỏi gì?” Đông Phương Tĩnh trợn mắt nhìn Diệp Thiên, ánh mắt tỏ vẻ khó chịu.
“Tôi chỉ muốn biết anh rốt cục đưa tôi đi đâu?”
“Đừng vội.” Diệp Thiên xua tay.
“Nhanh thôi là cô sẽ biết ngay mà.”
Vừa hay lúc này mỳ cũng vừa lên, Diệp Thiên cứ thế ăn một mạch, không để ý đến Đông Phương Tĩnh.
Còn Đông Phương Tĩnh thì khó chịu nhưng lại bất lực, chẳng thèm ăn gì cả.
Diệp Thiên ăn mỳ xong rồi đứng dậy dẫn đường tiếp cho Đông Phương Tĩnh.
Trong thành phố xa hoa, xe cộ đi lại tấp nập nhưng Diệp Thiên lại không gọi xe, anh chắp tay ra sau cứ thế đi một mạch.
Đông Phương Tĩnh theo sát phía sau, mặt không chút biểu cảm, có điều cả hai người đi mất cả một buổi sáng. Diệp Thiên dẫn cô đi bộ gần như hết cả hơn nửa cái thủ đô.
Khi mặt trời lên cao, hai người cũng đi ra khỏi nội thành. Phía trước mặt toàn núi là núi. Mới đầu, Đông Phương Tĩnh còn đi theo kịp Diệp Thiên nhưng càng về sau cô bắt đầu hụt bước.
Rõ ràng Diệp Thiên đi không nhanh và đang ở ngay trước mặt nhưng cô làm thế nào cũng không thể đuổi kịp, trên trán nhễ nhại toàn là mồ hôi.
Thế nhưng Đông Phương Tĩnh không nói câu nào, cô ta cứ thế nghiến răng đi theo.
Còn bây giờ, mặt trời đương lúc chiếu cái nắng gay gắt nhất, cả buổi sáng không ăn gì, thậm chí một ngụm nước cũng chưa uống, Đông Phương Tĩnh đã mất sức từ lâu nên không thể đi theo sát Diệp Thiên được nữa. Thấy Đông Phương Tĩnh như đi không nổi, Diệp Thiên cuối cùng cũng dừng bước.
“Đến đoạn đường ngắn thế này cô còn không đi được thì còn muốn báo thù cái gì? Thật là nực cười.” Diệp Thiên quay người lại, giọng điệu hết sức điềm nhiên.
Nhưng vừa nghe vậy, Đông Phương Tĩnh đột nhiên cuống lên.
Xin anh đấy, tôi còn chưa ăn gì? Sáng ngày ra anh cũng chẳng nói trước phải đi xa thế này.
Có điều nhìn mặt Diệp Thiên chẳng hề biểu cảm gì, hơi thở vẫn rất đều đặn, trên trán chẳng chút mồ hôi, Đông Phương Tĩnh chỉ biết nghiến răng không dám nói thêm lời nào.
“Thứ mà nhà họ Đông Phương để lại có lẽ không phù hợp với cô.” Diệp Thiên lắc đầu không giải thích thêm. Anh quay người chắp tay ra sau rồi đi vào bên trong núi.
Thấy những ngọn núi phía trước trùng trùng điệp điệp, Đông Phương Tĩnh nheo mắt nhìn rồi vẫn đi theo Diệp Thiên.
Hai người vẫn đi như thế kẻ trước người sau, mất hơn một giờ đồng hồ thì có một người xuất hiện trước mặt họ.
Nói chính xác thì người xuất hiện là một ông già đầu tóc bạc phơ, tuổi gần năm mươi. Ông ta mặc một bộ đồ vải thô màu xám, miệng ngậm điếu thuốc.
Ông ta rõ ràng không còn trẻ tuổi nữa nhưng còn đang vác cả một bó củi to đùng phía sau lưng.
Ông ta cứ thế vác bó củi đi men từng bước một xuống triền núi.
Thấy ông già, Diệp Thiên hơi nhếch khoé miệng rồi tiến lên một bước nói: “Bác ơi, phía trước có phải là Phượng Hoàng Câu không?”
Diệp Thiên vừa dứt lời thì ông già cũng dừng bước, Ông ta quay người cau mặt để lộ những vết nhăn chằng chịt xô lại với nhau.
“Cậu thanh niên này, phía trước là Táng Long Hiệp, Phượng Hoàng Câu đi qua rồi.” Ông già nói với giọng khàn khàn khiến cho người ta có một cảm giác tuổi ông đã xế chiều.
“Nếu vậy thì cũng tốt. Xem ra là cháu nhớ nhầm. Chúng cháu cũng đang muốn đi tới Táng Long Hiệp, chi bằng chúng ta cùng đi.”
Ông già nheo mắt rồi vẫn gật đầu.
“Cũng được, tôi tuổi cao rồi, hay là hai người giúp tôi khiêng đống củi này nhé.”
“Đương nhiên rồi bác.” Diệp Thiên gật đầu quay người nhìn Đông Phương Tĩnh ở phía sau.
“Nha đầu, cô không thấy bác ấy nói gì à? Muốn đi tới Táng Long Hiệp thì khiêng củi đi.”
Diệp Thiên lên tiếng thì ông già cũng quay người nhìn về Đông Phương Tĩnh, vẻ mặt ông ta khiến người ta thật sự khó đoán.
“Tôi?” Đông Phương Tĩnh giật mình, cô ta còn chưa nghĩ ra vì sao ở trong núi này lại xuất hiện một ông già thì đã bị Diệp Thiên sắp xếp cho một công việc mới rồi.
Cô lườm Diệp Thiên một cái rồi không do dự bước lên phía trước vác đống củi lên.
“Nặng quá.”
Có điều khi vừa đặt tay vác lên thì cô ta mới phát hiện bó củi này nặng hơn trong tưởng tượng của cô ta rất nhiều.
Thật khó có thể hiểu được vì sao ông già lại có thể vác bó củi nặng như thế.
“Ha ha, cô gái lương thiện, thật hiếm có.”
Ông già bật cười, dường như rất vui mừng.
Diệp Thiên gật đầu đi theo ông lão về con đường phía trước. Còn Đông Phương Tĩnh chỉ có thể khiêng đống củi đi từ từ từng bước một.
Nếu có ai khác chứng kiến cảnh này thì chỉ e rằng họ đã tan chảy cả trái tim mình rồi.
Cuối cùng, cũng không biết đã đi được bao lâu, một căn nhà lá được làm bằng gỗ và cỏ trông đơn sơ mộc mạc nhưng lại rất ấm áp hiện ra trước mắt. Bên cạnh ngôi nhà người ta còn nuôi rất nhiều chim và gà, rồi trồng thêm cây ăn quả nữa. Cảnh tượng trông không khác gì tiên cảnh.
“Ha ha, đến rồi. Nha đầu bỏ xuống đi, cô cũng mệt rồi phải không? Uống ngụm nước suối nhé?”
Sau khi đi vào sân, ông già mới nhìn Đông Phương Tĩnh rồi múc bát nước đưa cho cô.
Đông Phương Tĩnh bỏ bó củi xuống, lúc này lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi. Một cảm giác mệt mỏi bao trùm khắp người khiến Đông Phương Tĩnh khô nóng khắp cả cổ họng, cảm giác này còn mệt hơn cả là luyện võ một ngày trời.
“Cảm ơn bác.”
Nói rồi, cô vội nhận lấy nước từ tay ông lão rồi uống một hơi hết sạch. Có điều nước vừa vào đến cổ họng, một cảm giác ngọt lành dâng lên đến tận mũi.
Nước suối này có một mùi vị khó có thể diễn tả bằng lời. Uống được nửa bát nước, mọi mệt mỏi như tan biến hết, thậm chí cả người tràn đầy sinh lực.
Không khác gì được ngủ một giấc sảng khoái.
“Đây, đây…” Đông Phương Tĩnh ngây người.
Đây rõ ràng là nước suối bình thường, sao lại kỳ diệu như vậy được?
“Đi thôi, đừng ngây ra đó nữa.”
Đang lúc Đông Phương Tĩnh còn đang tự hỏi thì giọng nói của Diệp Thiên vang lên, lúc này cô ta mới phát hiện Diệp Thiên và ông già khi nãy đã đi vào trong sân từ bao giờ.
Đông Phương Tĩnh nhìn bát nước suối đầy thắc mắc rồi cũng đi theo.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Diệp Thiên vừa xuống tầng, Đông Phương Tĩnh đã đứng ở phòng khách như đã đợi anh từ rất lâu rồi.
“Anh muộn rồi.” Thấy Diệp Thiên, Đông Phương Tĩnh nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng giọng nói của cô ta lại không hề bớt chút lạnh lùng nào cả.
Diệp Thiên không trả lời, anh nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời cũng vừa mới lên.
“Là cô dậy quá sớm, có một số chuyện không vội được.” Diệp Thiên lắc đầu chắp tay ra sau rồi đi ra ngoài trước.
“Đi thôi.” Đông Phương Tĩnh cau mày nhìn bóng hình Diệp Thiên rồi cũng đi theo sau.
Trên cả đoạn đường, hai người người đi trước người đi sau không hề nói với nhau câu nào. Đông Phương Tĩnh từ đầu đến cuối mặt mày vô cảm, cô đi cùng Diệp Thiên vào một quán mỳ.
Đông Phương Tĩnh cau màu rồi lên tiếng hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu? Thời gian của tôi có hạn, không muốn lãng phí thời gian với anh.”
Thấy vậy Diệp Thiên chỉ khẽ cười rồi ngồi xuống bàn trước và gọi hai bát mỳ.
“Lão Mạc không phải vẫn đang ở Nam Cương chứ?”
Nghe vậy, Đông Phương Tĩnh nhíu mày rồi trả lời: “Tôi không biết.”
Diệp Thiên nhếch môi: “Cô không muốn nói tôi cũng không ép, “đại hội thế gia” hiếm có, cô không muốn tới đó xem sao?”
Diệp Thiên thuận miệng hỏi một câu nhưng lại khiến Đông Phương Tĩnh cau mày sâu hơn.
“Anh rốt cuộc muốn hỏi gì?” Đông Phương Tĩnh trợn mắt nhìn Diệp Thiên, ánh mắt tỏ vẻ khó chịu.
“Tôi chỉ muốn biết anh rốt cục đưa tôi đi đâu?”
“Đừng vội.” Diệp Thiên xua tay.
“Nhanh thôi là cô sẽ biết ngay mà.”
Vừa hay lúc này mỳ cũng vừa lên, Diệp Thiên cứ thế ăn một mạch, không để ý đến Đông Phương Tĩnh.
Còn Đông Phương Tĩnh thì khó chịu nhưng lại bất lực, chẳng thèm ăn gì cả.
Diệp Thiên ăn mỳ xong rồi đứng dậy dẫn đường tiếp cho Đông Phương Tĩnh.
Trong thành phố xa hoa, xe cộ đi lại tấp nập nhưng Diệp Thiên lại không gọi xe, anh chắp tay ra sau cứ thế đi một mạch.
Đông Phương Tĩnh theo sát phía sau, mặt không chút biểu cảm, có điều cả hai người đi mất cả một buổi sáng. Diệp Thiên dẫn cô đi bộ gần như hết cả hơn nửa cái thủ đô.
Khi mặt trời lên cao, hai người cũng đi ra khỏi nội thành. Phía trước mặt toàn núi là núi. Mới đầu, Đông Phương Tĩnh còn đi theo kịp Diệp Thiên nhưng càng về sau cô bắt đầu hụt bước.
Rõ ràng Diệp Thiên đi không nhanh và đang ở ngay trước mặt nhưng cô làm thế nào cũng không thể đuổi kịp, trên trán nhễ nhại toàn là mồ hôi.
Thế nhưng Đông Phương Tĩnh không nói câu nào, cô ta cứ thế nghiến răng đi theo.
Còn bây giờ, mặt trời đương lúc chiếu cái nắng gay gắt nhất, cả buổi sáng không ăn gì, thậm chí một ngụm nước cũng chưa uống, Đông Phương Tĩnh đã mất sức từ lâu nên không thể đi theo sát Diệp Thiên được nữa. Thấy Đông Phương Tĩnh như đi không nổi, Diệp Thiên cuối cùng cũng dừng bước.
“Đến đoạn đường ngắn thế này cô còn không đi được thì còn muốn báo thù cái gì? Thật là nực cười.” Diệp Thiên quay người lại, giọng điệu hết sức điềm nhiên.
Nhưng vừa nghe vậy, Đông Phương Tĩnh đột nhiên cuống lên.
Xin anh đấy, tôi còn chưa ăn gì? Sáng ngày ra anh cũng chẳng nói trước phải đi xa thế này.
Có điều nhìn mặt Diệp Thiên chẳng hề biểu cảm gì, hơi thở vẫn rất đều đặn, trên trán chẳng chút mồ hôi, Đông Phương Tĩnh chỉ biết nghiến răng không dám nói thêm lời nào.
“Thứ mà nhà họ Đông Phương để lại có lẽ không phù hợp với cô.” Diệp Thiên lắc đầu không giải thích thêm. Anh quay người chắp tay ra sau rồi đi vào bên trong núi.
Thấy những ngọn núi phía trước trùng trùng điệp điệp, Đông Phương Tĩnh nheo mắt nhìn rồi vẫn đi theo Diệp Thiên.
Hai người vẫn đi như thế kẻ trước người sau, mất hơn một giờ đồng hồ thì có một người xuất hiện trước mặt họ.
Nói chính xác thì người xuất hiện là một ông già đầu tóc bạc phơ, tuổi gần năm mươi. Ông ta mặc một bộ đồ vải thô màu xám, miệng ngậm điếu thuốc.
Ông ta rõ ràng không còn trẻ tuổi nữa nhưng còn đang vác cả một bó củi to đùng phía sau lưng.
Ông ta cứ thế vác bó củi đi men từng bước một xuống triền núi.
Thấy ông già, Diệp Thiên hơi nhếch khoé miệng rồi tiến lên một bước nói: “Bác ơi, phía trước có phải là Phượng Hoàng Câu không?”
Diệp Thiên vừa dứt lời thì ông già cũng dừng bước, Ông ta quay người cau mặt để lộ những vết nhăn chằng chịt xô lại với nhau.
“Cậu thanh niên này, phía trước là Táng Long Hiệp, Phượng Hoàng Câu đi qua rồi.” Ông già nói với giọng khàn khàn khiến cho người ta có một cảm giác tuổi ông đã xế chiều.
“Nếu vậy thì cũng tốt. Xem ra là cháu nhớ nhầm. Chúng cháu cũng đang muốn đi tới Táng Long Hiệp, chi bằng chúng ta cùng đi.”
Ông già nheo mắt rồi vẫn gật đầu.
“Cũng được, tôi tuổi cao rồi, hay là hai người giúp tôi khiêng đống củi này nhé.”
“Đương nhiên rồi bác.” Diệp Thiên gật đầu quay người nhìn Đông Phương Tĩnh ở phía sau.
“Nha đầu, cô không thấy bác ấy nói gì à? Muốn đi tới Táng Long Hiệp thì khiêng củi đi.”
Diệp Thiên lên tiếng thì ông già cũng quay người nhìn về Đông Phương Tĩnh, vẻ mặt ông ta khiến người ta thật sự khó đoán.
“Tôi?” Đông Phương Tĩnh giật mình, cô ta còn chưa nghĩ ra vì sao ở trong núi này lại xuất hiện một ông già thì đã bị Diệp Thiên sắp xếp cho một công việc mới rồi.
Cô lườm Diệp Thiên một cái rồi không do dự bước lên phía trước vác đống củi lên.
“Nặng quá.”
Có điều khi vừa đặt tay vác lên thì cô ta mới phát hiện bó củi này nặng hơn trong tưởng tượng của cô ta rất nhiều.
Thật khó có thể hiểu được vì sao ông già lại có thể vác bó củi nặng như thế.
“Ha ha, cô gái lương thiện, thật hiếm có.”
Ông già bật cười, dường như rất vui mừng.
Diệp Thiên gật đầu đi theo ông lão về con đường phía trước. Còn Đông Phương Tĩnh chỉ có thể khiêng đống củi đi từ từ từng bước một.
Nếu có ai khác chứng kiến cảnh này thì chỉ e rằng họ đã tan chảy cả trái tim mình rồi.
Cuối cùng, cũng không biết đã đi được bao lâu, một căn nhà lá được làm bằng gỗ và cỏ trông đơn sơ mộc mạc nhưng lại rất ấm áp hiện ra trước mắt. Bên cạnh ngôi nhà người ta còn nuôi rất nhiều chim và gà, rồi trồng thêm cây ăn quả nữa. Cảnh tượng trông không khác gì tiên cảnh.
“Ha ha, đến rồi. Nha đầu bỏ xuống đi, cô cũng mệt rồi phải không? Uống ngụm nước suối nhé?”
Sau khi đi vào sân, ông già mới nhìn Đông Phương Tĩnh rồi múc bát nước đưa cho cô.
Đông Phương Tĩnh bỏ bó củi xuống, lúc này lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi. Một cảm giác mệt mỏi bao trùm khắp người khiến Đông Phương Tĩnh khô nóng khắp cả cổ họng, cảm giác này còn mệt hơn cả là luyện võ một ngày trời.
“Cảm ơn bác.”
Nói rồi, cô vội nhận lấy nước từ tay ông lão rồi uống một hơi hết sạch. Có điều nước vừa vào đến cổ họng, một cảm giác ngọt lành dâng lên đến tận mũi.
Nước suối này có một mùi vị khó có thể diễn tả bằng lời. Uống được nửa bát nước, mọi mệt mỏi như tan biến hết, thậm chí cả người tràn đầy sinh lực.
Không khác gì được ngủ một giấc sảng khoái.
“Đây, đây…” Đông Phương Tĩnh ngây người.
Đây rõ ràng là nước suối bình thường, sao lại kỳ diệu như vậy được?
“Đi thôi, đừng ngây ra đó nữa.”
Đang lúc Đông Phương Tĩnh còn đang tự hỏi thì giọng nói của Diệp Thiên vang lên, lúc này cô ta mới phát hiện Diệp Thiên và ông già khi nãy đã đi vào trong sân từ bao giờ.
Đông Phương Tĩnh nhìn bát nước suối đầy thắc mắc rồi cũng đi theo.
Bình luận facebook