Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 349: Quá yếu
Giọng của cô gái này lạnh như băng, lúc nói chuyện trông y hệt một con robot vô hồn, không có bất kì một cảm xúc nào. Không những thế, giọng cô vô cùng kiên định, chẳng hề lê thê dông dài.
“Trở thành người phụ nữ của tôi? Thú vị đấy.” Diệp Thiên mỉm cười, ánh mắt vẫn sóng yên biển lặng như thường: “Nhưng e rằng cô không có tư cách ấy.”
Cô gái nghe vậy, bỗng ngẩng đầu lên, đôi con ngươi buốt giá của cô chớp loé đôi chút, khiến cho nhiệt độ trong phòng khách hạ thấp xuống không ít: “Sao anh biết là tôi không có tư cách? Tôi nói rồi, tôi sẽ không bao giờ hối hận khi trở thành người phụ nữ của anh, chỉ cần anh gật đầu là có thể làm bất cứ chuyện gì.” Giọng điệu của cô gái nghe rất bình tĩnh, như kiểu cô đang nói một chuyện gì đó rất tầm thường hàng ngày vậy.
Diệp Thiên nhếch miệng, nụ cười trên khoé môi của anh đầy tràn ẩn ý: “Thật ư? Bất cứ chuyện gì?”
Cô gái nhìn vào ánh mắt của anh, cô im lặng mất một lúc rồi mới gật đầu: “Đúng vậy. Bất cứ chuyện gì.”
Diệp Thiên cười hờ hững: “Đã vậy thì cô đi đi. Tôi chưa bao giờ bắt ép ai cả.” Diệp Thiên giơ tay chỉ cánh cửa, trông anh có vẻ không hứng thú mấy.
Giờ đến lượt cô gái kia sững sờ, cô đưa mắt nhìn Diệp Thiên với ánh mắt chẳng ai thấu tỏ. Cô cực kỳ tự tin với sắc đẹp của mình, lúc còn ở Nam Cương, có vô số người thèm thuồng thân thể của cô nhưng lại không thể chạm tới. Giờ cô đã nói rõ ra thế rồi mà Diệp Thiên lại chẳng buồn ngó ngàng?
“Diệp Thiên, tôi đã đến đây rồi thì sẽ không rời đi.” Giọng nói của cô gái hơi nặng nề, chân vững như bàn thạch: “Chắc hẳn anh cũng biết món đồ này phải không?” Cô vừa nói vừa lấy một thứ từ trong túi ra rồi ném cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên vươn tay bắt lấy, anh dõi mắt nhìn kĩ, đây là một mảnh ngọc bội. Từng chi tiết của mảnh ngọc bội này vô cùng tinh xảo,nó được làm từ ngọc Phỉ Thuý, nhìn là biết giá trị rất lớn. Hình thức của nó còn tinh xảo, hoa văn thiết kế đẹp hơn mảnh ngọc bội của Hiên Viên Hạo lấy ra hôm nào. Ngay chính giữ mảnh ngọc bội là hai chữ Đông Phương khắc rõ nét: “Cô là người nhà họ Đông Phương?” Diệp Thiên cau mày, cuối cùng cũng nghiêm túc đánh giá cô gái trước mặt mình.
“Đúng. Đông Phương Tĩnh, con cháu đời thứ sáu của nhà họ Đông Phương.” Cô gái không giấu giếm gì hết, nói rõ tên của mình.
Đôi mắt của Diệp Thiên chớp loé, sau đó anh ném trả miếng ngọc bội: “Lão Mạc kêu cô đến đây đúng không? Tiếc thay, nhà họ Đông Phương đã bị huỷ diệt vào hai mươi năm trước.” Diệp Thiên nhún vai, giọng điệu của anh có phần bất lực cùng với tiếc nuối.
“Đúng là lão Mạc bảo tôi đến tìm anh, lão nói chỉ có anh mới giúp tôi báo thù được, mà cái giá phải trả là thân thể của tôi.” Giọng điệu của Đông Phương Tĩnh rất lạnh như ban đầu, nhưng khi cô nhắc đến lão Mạc, sự tôn kính chẳng thể ẩn giấu, chất chứa đầy trong giọng nói.
Diệp Thiên nhếch môi, anh thấy cạn lời vô cùng. Lão Mạc Huyền này đúng là, mới xuống núi thôi mà đã bắt đầu gây rắc rối cho anh. Nhưng con cháu của nhà họ Đông Phương vậy mà lại xuất hiện thế này, giờ thì Long Quốc náo nhiệt rồi đây: “Nhưng sao tôi phải giúp cô? Chỉ bằng thân thể của cô ư, không đủ.” Nét cười chớp tắt trên khoé miệng của anh, anh dựa trên ghế sofa, dõi mắt săm soi nhìn người đẹp băng giá này.
“Tất cả mọi thứ của tôi.” Đông Phương Tĩnh nhăn đôi mày thanh tú của mình, cô trả lời không chút do dự gì.
Tiếc là Diệp Thiên vẫn lắc đầu: “Ngay cả cái lúc nhà họ Đông Phương giàu mạnh nhất cũng chẳng có tư cách sai sử tôi. Mỗi mình người con, người cháu như cô thì xa xăm lắm.”
Đông Phương Tĩnh nghe anh nói thế, cô câm lặng một lúc lâu, cô đưa mắt nhìn Diệp Thiên như đang rối rắm, do dự điều gì. Cuối cùng cô mới ngập ngừng lấy một món đồ bọc trong lớp vải trắng ra, do dự một lúc rồi đưa ném cho Diệp Thiên: “Vậy, thêm cái này thì sao?”
Diệp Thiên vươn tay bắt lấy, ngay khi anh chạm vào nó, nét cười nơi khoé miệng của anh bỗng tắt ngúm. Anh cẩn thận giở lớp vải tắng quấn quanh, một luồng ánh sáng tím len lỏi chủi ra ngoài, chiếu sáng cả căn biệt thự. Anh nhìn thấy một miếng ngọc thạch nằm lặng trong lớp vải trắng kia qua khe hở vừ mới bóc tách.
Đấy cũng không hẳn là ngọc thạch, chỉ là một cục đá to bằng nửa nắm tay, được đúc kết lại từ vô số kim cương, và những viên kim cương này có màu tím, chúng cấu thành một quả cầu với sắc tím uốn quanh, trông như bầu trời đầy ắp ánh sao xa vô tận, loá mắt vô cùng. Không chỉ vậy, trong cục đá con con này còn ẩn chứa một nguồn năng lượng khủng khiếp. Tuy cầm không nặng mấy, nhưng ngay cả Diệp Thiên cũng hơi hoảng hốt khi đối mặt với luồng ánh sáng tím kia.
“Thảo nào.” Qua một lúc lâu sau Diệp Thiên mới đậy miếng vải trắng lại, ánh sáng tím kia bị che khuất, anh thở dài cảm thán khi chứng kiến cả quá trình: “Thảo nào, ba Hoàng tộc tìm kiếm suốt mười năm lại chẳng thu hoach được gì, ra là lão Mạc đã đưa cái cuộn vải trắng này cho nhà họ Đông Phương.” Diệp Thiên nâng niu món đồ trong tay, anh thấy ngay cả miếng vải trắng này cũng là món độc nhất trên đời chứ đừng nói cục đá kia. Nếu không phải vậy thì ngoài việc chôn cục đá kia ở độ sâu hàng trăm mét ra thì chẳng gì có thể che chắn ánh sáng của nó cả.
“Bây giờ được rồi chứ?” Đông Phương Tĩnh nhìn Diệp Thiên, cô cất giọng đầy lạnh lùng.
Diệp Thiên không trả lời, anh cười gật đầu: “Lúc đó, cũng vì món đồ này mà nhà họ Đông Phương bị huỷ diệt. Giờ lại dùng món đồ này để tìm kiếm cơ hội báo thù. Nếu biết có ngày hôm nay, cớ gì năm ấy lại làm vậy chứ?”
Đông Phương Tĩnh nghe lời Diệp Thiên nói, cô lại cúi đầu im lặng, không nói một câu. Cả phòng khách chìm vào yên ắng.
Diệp Thiên thầm thở dài trong lòng, qua một lúc lâu sau anh mới gật đầu: “Nể mặt lão Mạc nên tôi giúp chuyện lần này. Nhưng tôi không cần cái giá mà cô trả, còn món đồ này, tôi sẽ trả lại cô khi tất cả mọi chuyện kết thúc.” Giọng Diệp Thiên tỏ vẻ đành chấp nhận, không phải anh tham lam báu vật gì cả, nhưng nếu tin tức con cháu nhà họ Đông Phương xuất hiện mà bị truyền ra ngoài thì e rằng kẻ mạnh trên khắp thế giới sẽ đến đây cướp đoạt mất. Đông Phương Tĩnh không giữ được.
Ai ngờ Đông Phương Tĩnh lại lắc đầu: “Không cần, nhà họ Đông Phương dùng cả mười năm cũng không rõ sức mạnh của nó, vì nó mà cả gia tộc đã bị huỷ diệt. Vả lại lão Mạc cũng nói trên đời này chỉ có mình anh mới có thể giải đáp bí mật trong đó.”
Diệp Thiên nhún vai không tỏ thái độ. Đúng vậy, với thực lực và địa vị của Diệp Thiên, thì trên đời này có rất rất ít chuyện mà anh không làm được. Nhưng một trong những việc ít ỏi đó có liên quan đến cục đá này. Anh chỉ biết một điều rằng chắc chắn phía sau cục đá này ẩn giấu một bí mật vô cùng to lớn, không thì cũng sẽ chẳng có cuộc chiến gió tanh mưa máu đầy khủng bố vào hai mươi năm trước.
“Cũng được. Cô có thể ở lại đây.” Diệp Thiên gật đầu, anh đứng dậy định bước lên tầng hai.
Đông Phương Tĩnh do dự một lúc, sau đó cũng nhấc chân đi theo, nhưng cô còn chưa bước lên cầu thang thì Diệp Thiên bỗng quay người lại: “Tôi không cần người hầu hạ, cô ở tầng một tốt hơn đấy.” Diệp Thiên dặn dò một câu xong xuôi định bước đi thì bỗng lại nhớ điều gì đó: “Đúng rồi, sang mai dậy sớm một chút, tôi cũng có món quà muốn tặng cho cô. Bây giờ cô quá yếu.” Anh nói dứt lời, đi thẳng lên tầng hai mà chẳng chờ câu đáp trả của cô.
“Quá yếu ư?” Đông Phương Tĩnh đứng tại chỗ cũ, cô thầm thì trong cổ họng, nét mặt ra chiều không chịu phục lắm: “Tôi nghĩ là không cần.” Đôi con ngươi của Đông Phương Tĩnh bỗng lại loé lên ánh sáng sắc bén lạ thường, cô không rối ren gì nữa, bước vào căn phòng nằm phía Đông dưới tầng một.
“Trở thành người phụ nữ của tôi? Thú vị đấy.” Diệp Thiên mỉm cười, ánh mắt vẫn sóng yên biển lặng như thường: “Nhưng e rằng cô không có tư cách ấy.”
Cô gái nghe vậy, bỗng ngẩng đầu lên, đôi con ngươi buốt giá của cô chớp loé đôi chút, khiến cho nhiệt độ trong phòng khách hạ thấp xuống không ít: “Sao anh biết là tôi không có tư cách? Tôi nói rồi, tôi sẽ không bao giờ hối hận khi trở thành người phụ nữ của anh, chỉ cần anh gật đầu là có thể làm bất cứ chuyện gì.” Giọng điệu của cô gái nghe rất bình tĩnh, như kiểu cô đang nói một chuyện gì đó rất tầm thường hàng ngày vậy.
Diệp Thiên nhếch miệng, nụ cười trên khoé môi của anh đầy tràn ẩn ý: “Thật ư? Bất cứ chuyện gì?”
Cô gái nhìn vào ánh mắt của anh, cô im lặng mất một lúc rồi mới gật đầu: “Đúng vậy. Bất cứ chuyện gì.”
Diệp Thiên cười hờ hững: “Đã vậy thì cô đi đi. Tôi chưa bao giờ bắt ép ai cả.” Diệp Thiên giơ tay chỉ cánh cửa, trông anh có vẻ không hứng thú mấy.
Giờ đến lượt cô gái kia sững sờ, cô đưa mắt nhìn Diệp Thiên với ánh mắt chẳng ai thấu tỏ. Cô cực kỳ tự tin với sắc đẹp của mình, lúc còn ở Nam Cương, có vô số người thèm thuồng thân thể của cô nhưng lại không thể chạm tới. Giờ cô đã nói rõ ra thế rồi mà Diệp Thiên lại chẳng buồn ngó ngàng?
“Diệp Thiên, tôi đã đến đây rồi thì sẽ không rời đi.” Giọng nói của cô gái hơi nặng nề, chân vững như bàn thạch: “Chắc hẳn anh cũng biết món đồ này phải không?” Cô vừa nói vừa lấy một thứ từ trong túi ra rồi ném cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên vươn tay bắt lấy, anh dõi mắt nhìn kĩ, đây là một mảnh ngọc bội. Từng chi tiết của mảnh ngọc bội này vô cùng tinh xảo,nó được làm từ ngọc Phỉ Thuý, nhìn là biết giá trị rất lớn. Hình thức của nó còn tinh xảo, hoa văn thiết kế đẹp hơn mảnh ngọc bội của Hiên Viên Hạo lấy ra hôm nào. Ngay chính giữ mảnh ngọc bội là hai chữ Đông Phương khắc rõ nét: “Cô là người nhà họ Đông Phương?” Diệp Thiên cau mày, cuối cùng cũng nghiêm túc đánh giá cô gái trước mặt mình.
“Đúng. Đông Phương Tĩnh, con cháu đời thứ sáu của nhà họ Đông Phương.” Cô gái không giấu giếm gì hết, nói rõ tên của mình.
Đôi mắt của Diệp Thiên chớp loé, sau đó anh ném trả miếng ngọc bội: “Lão Mạc kêu cô đến đây đúng không? Tiếc thay, nhà họ Đông Phương đã bị huỷ diệt vào hai mươi năm trước.” Diệp Thiên nhún vai, giọng điệu của anh có phần bất lực cùng với tiếc nuối.
“Đúng là lão Mạc bảo tôi đến tìm anh, lão nói chỉ có anh mới giúp tôi báo thù được, mà cái giá phải trả là thân thể của tôi.” Giọng điệu của Đông Phương Tĩnh rất lạnh như ban đầu, nhưng khi cô nhắc đến lão Mạc, sự tôn kính chẳng thể ẩn giấu, chất chứa đầy trong giọng nói.
Diệp Thiên nhếch môi, anh thấy cạn lời vô cùng. Lão Mạc Huyền này đúng là, mới xuống núi thôi mà đã bắt đầu gây rắc rối cho anh. Nhưng con cháu của nhà họ Đông Phương vậy mà lại xuất hiện thế này, giờ thì Long Quốc náo nhiệt rồi đây: “Nhưng sao tôi phải giúp cô? Chỉ bằng thân thể của cô ư, không đủ.” Nét cười chớp tắt trên khoé miệng của anh, anh dựa trên ghế sofa, dõi mắt săm soi nhìn người đẹp băng giá này.
“Tất cả mọi thứ của tôi.” Đông Phương Tĩnh nhăn đôi mày thanh tú của mình, cô trả lời không chút do dự gì.
Tiếc là Diệp Thiên vẫn lắc đầu: “Ngay cả cái lúc nhà họ Đông Phương giàu mạnh nhất cũng chẳng có tư cách sai sử tôi. Mỗi mình người con, người cháu như cô thì xa xăm lắm.”
Đông Phương Tĩnh nghe anh nói thế, cô câm lặng một lúc lâu, cô đưa mắt nhìn Diệp Thiên như đang rối rắm, do dự điều gì. Cuối cùng cô mới ngập ngừng lấy một món đồ bọc trong lớp vải trắng ra, do dự một lúc rồi đưa ném cho Diệp Thiên: “Vậy, thêm cái này thì sao?”
Diệp Thiên vươn tay bắt lấy, ngay khi anh chạm vào nó, nét cười nơi khoé miệng của anh bỗng tắt ngúm. Anh cẩn thận giở lớp vải tắng quấn quanh, một luồng ánh sáng tím len lỏi chủi ra ngoài, chiếu sáng cả căn biệt thự. Anh nhìn thấy một miếng ngọc thạch nằm lặng trong lớp vải trắng kia qua khe hở vừ mới bóc tách.
Đấy cũng không hẳn là ngọc thạch, chỉ là một cục đá to bằng nửa nắm tay, được đúc kết lại từ vô số kim cương, và những viên kim cương này có màu tím, chúng cấu thành một quả cầu với sắc tím uốn quanh, trông như bầu trời đầy ắp ánh sao xa vô tận, loá mắt vô cùng. Không chỉ vậy, trong cục đá con con này còn ẩn chứa một nguồn năng lượng khủng khiếp. Tuy cầm không nặng mấy, nhưng ngay cả Diệp Thiên cũng hơi hoảng hốt khi đối mặt với luồng ánh sáng tím kia.
“Thảo nào.” Qua một lúc lâu sau Diệp Thiên mới đậy miếng vải trắng lại, ánh sáng tím kia bị che khuất, anh thở dài cảm thán khi chứng kiến cả quá trình: “Thảo nào, ba Hoàng tộc tìm kiếm suốt mười năm lại chẳng thu hoach được gì, ra là lão Mạc đã đưa cái cuộn vải trắng này cho nhà họ Đông Phương.” Diệp Thiên nâng niu món đồ trong tay, anh thấy ngay cả miếng vải trắng này cũng là món độc nhất trên đời chứ đừng nói cục đá kia. Nếu không phải vậy thì ngoài việc chôn cục đá kia ở độ sâu hàng trăm mét ra thì chẳng gì có thể che chắn ánh sáng của nó cả.
“Bây giờ được rồi chứ?” Đông Phương Tĩnh nhìn Diệp Thiên, cô cất giọng đầy lạnh lùng.
Diệp Thiên không trả lời, anh cười gật đầu: “Lúc đó, cũng vì món đồ này mà nhà họ Đông Phương bị huỷ diệt. Giờ lại dùng món đồ này để tìm kiếm cơ hội báo thù. Nếu biết có ngày hôm nay, cớ gì năm ấy lại làm vậy chứ?”
Đông Phương Tĩnh nghe lời Diệp Thiên nói, cô lại cúi đầu im lặng, không nói một câu. Cả phòng khách chìm vào yên ắng.
Diệp Thiên thầm thở dài trong lòng, qua một lúc lâu sau anh mới gật đầu: “Nể mặt lão Mạc nên tôi giúp chuyện lần này. Nhưng tôi không cần cái giá mà cô trả, còn món đồ này, tôi sẽ trả lại cô khi tất cả mọi chuyện kết thúc.” Giọng Diệp Thiên tỏ vẻ đành chấp nhận, không phải anh tham lam báu vật gì cả, nhưng nếu tin tức con cháu nhà họ Đông Phương xuất hiện mà bị truyền ra ngoài thì e rằng kẻ mạnh trên khắp thế giới sẽ đến đây cướp đoạt mất. Đông Phương Tĩnh không giữ được.
Ai ngờ Đông Phương Tĩnh lại lắc đầu: “Không cần, nhà họ Đông Phương dùng cả mười năm cũng không rõ sức mạnh của nó, vì nó mà cả gia tộc đã bị huỷ diệt. Vả lại lão Mạc cũng nói trên đời này chỉ có mình anh mới có thể giải đáp bí mật trong đó.”
Diệp Thiên nhún vai không tỏ thái độ. Đúng vậy, với thực lực và địa vị của Diệp Thiên, thì trên đời này có rất rất ít chuyện mà anh không làm được. Nhưng một trong những việc ít ỏi đó có liên quan đến cục đá này. Anh chỉ biết một điều rằng chắc chắn phía sau cục đá này ẩn giấu một bí mật vô cùng to lớn, không thì cũng sẽ chẳng có cuộc chiến gió tanh mưa máu đầy khủng bố vào hai mươi năm trước.
“Cũng được. Cô có thể ở lại đây.” Diệp Thiên gật đầu, anh đứng dậy định bước lên tầng hai.
Đông Phương Tĩnh do dự một lúc, sau đó cũng nhấc chân đi theo, nhưng cô còn chưa bước lên cầu thang thì Diệp Thiên bỗng quay người lại: “Tôi không cần người hầu hạ, cô ở tầng một tốt hơn đấy.” Diệp Thiên dặn dò một câu xong xuôi định bước đi thì bỗng lại nhớ điều gì đó: “Đúng rồi, sang mai dậy sớm một chút, tôi cũng có món quà muốn tặng cho cô. Bây giờ cô quá yếu.” Anh nói dứt lời, đi thẳng lên tầng hai mà chẳng chờ câu đáp trả của cô.
“Quá yếu ư?” Đông Phương Tĩnh đứng tại chỗ cũ, cô thầm thì trong cổ họng, nét mặt ra chiều không chịu phục lắm: “Tôi nghĩ là không cần.” Đôi con ngươi của Đông Phương Tĩnh bỗng lại loé lên ánh sáng sắc bén lạ thường, cô không rối ren gì nữa, bước vào căn phòng nằm phía Đông dưới tầng một.
Bình luận facebook