• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (4 Viewers)

  • Chương 101-105

Chương 101: Sự sắp xếp của Lâm Mộc

...

Cổng ra vào khách sạn Kim Loan.

Lương Siêu nhìn đồng hồ đeo tay: “Mười hai phút, còn ba phút cuối cùng, lát nữa tôi muốn xem anh nói dối như thế nào.”

Ầm! Ầm!

Ngay khi Lương Siêu vừa nối xong, lập tức vang lên âm thanh chói tai của một chiếc xe thể thao trên đường phố.

Một chiếc xe thể thao màu đen, vô cùng phong cách nhanh chóng xuất hiện ở trước mắt mọi người.

“Oa, đó là xe gì vậy!”

Sự xuất hiện của Koenigsegg ngay lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người ở cửa khách sạn.

“Đó là Koenigsegg, một loại siêu xe đỉnh nhất với mức giá hàng chục triệu!”

“Siêu xe đỉnh nhất với mức hàng chục triệu?”

Rất nhiều người tò mò về chiếc xe vừa mới xuất hiện, thậm chí còn có rất nhiều người vội vàng lấy di động ra chụp ảnh lại.

Ngay cả ở Ninh Đô, những chiếc xe thể thao hàng đầu như thế này cũng hoàn toàn hiếm thấy.

Chỉ thấy chiếc Koenigsegg này được lái đến và dừng lại trước cửa khách sạn.

“Chính là nó rồi.”

Lâm Mộc nhìn chiếc Koenigsegg dừng lại, anh nhanh chóng bước tới.

Cửa xe của Koenigsegg mở ra, một thanh niên mặc vest bước xuống.

“Anh là Lâm Mộc sao?” Người thanh niên nhìn Lâm Mộc đang đi tới.

“Tôi là Lâm Mộc, anh đưa xe tới đây đúng không?” Lâm Mộc hỏi.

“Vâng, đây là chìa khóa xe của anh.”

Người thanh niên cung kính giao chìa khóa xe cho Lâm Mộc, sau đó quay người sang một bên bắt taxi rời đi.

Lâm Mộc lấy chìa khóa và ngồi lên chiếc Koenigsegg.

Bùm! Ngay khi đạp ga, một âm thanh vang lên khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng kích động.

“Mai tổng đúng là có năng lực, lại có thể đem cho anh một chiếc Koenigsegg.” Lâm Mộc lắc đầu cười.

Lâm Mộc trước kia từng là thiếu gia giàu có, đương nhiên là anh cũng có nghiên cứu về xe thể thao, anh tự nhiên biết chiếc Koenigsegg này có giá trị và quý hiếm như thế nào.

Chiếc xe thể thao đắt tiền nhất mà Lâm Mộc sở hữu trước đây là Mercedes-Benz AMG, so với chiếc Koenigsegg này thì hoàn toàn khác biệt.

Lâm Mộc trực tiếp lái xe đi đến bên cạnh Thẩm Tịch Dương và Lương Siêu.

“Đây là, Ke... Koenigsegg?” Vẻ mặt của Lương Siêu thay đổi khi nhìn thấy chiếc Koenigsegg, anh ta không thể không nuốt nước bọt.

Anh ấy biết rất rõ chiếc Porsche 911 của mình sẽ thảm hại như thế nào trước chiếc Koenigsegg này!

“Lương thiếu gia, bây giờ tôi được xem như nhân vật thượng lưu chưa?” Lâm Mộc bình tĩnh nhìn Lương Siêu.

"Cái này... Không phải của anh, chỉ là do anh mượn, chiếc xe kia là tôi sở hữu, cái này có thể so sánh được sao?" Vẻ mặt Lương Siêu vô cùng khó coi.

Lâm Mộc mặc kệ anh ta, trực tiếp mở cánh cửa bên phía phó lái ra.

“Chị Tịch Dương, lên xe đi, em đưa chị về công ty.” Lâm Mộc cười cười, làm động tác mời.

"Lâm Mộc, cái này ..." Thẩm Tịch Dương che miệng nhìn chiếc xe thể thao đặc biệt này, cô ấy cũng rất kinh ngạc.

Lương Siêu xấu mặt lập tức mắng: "Tịch Dương, muốn ký hợp đồng thì lên xe của tôi! Nếu lên xe của anh ta, tôi sẽ không ký hợp đồng này! Em chọn đi!"

Rõ ràng là Lương Siêu đã mất kiên nhẫn.

Nghe vậy Thẩm Tịch Dương cũng hơi do dự, cô ấy nên lựa chọn như thế nào?

Không chút chần chừ, Thẩm Tịch Dương quyết định rồi lên xe của Lâm Mộc.

Lâm Mộc nhanh chóng lên xe, khởi động Koenigsegg.

“Tiểu tử, sao lại dám mang cô ấy đi chứ!” Lương Siêu chỉ Lâm Mộc đang ở trong xe và mắng.

Lâm Mộc quay đầu nhìn Lương Siêu: “Lương Siêu, tôi muốn hỏi, giá trị thị trường của tập đoàn Hoằng Kiến của anh là bao nhiêu?”

“Tập đoàn Hoằng Kiến của tôi có giá trị thị trường hơn bảy mươi triệu!” Lương Siêu kiêu ngạo.

Lương Siêu tuy rằng không biết vì sao Lâm Mộc lại đột nhiên hỏi anh ta câu này, nhưng anh ta vốn là tự đại, tất nhiên sẽ không có né tránh.

“Hơn bảy mươi triệu, không sao, nếu làm cho tôi tức giận, số tiền này vừa vặn để nhà anh xin lỗi, nếu anh muốn đối phó tôi thì cứ việc đến đi.” Lâm Mộc nhẹ giọng nói.

Sau khi nói xong, Lâm Mộc liền đạp ga.

Với tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao, chiếc xe nhanh chóng phóng ra khỏi khách sạn.

“Hỗn láo!” Lương Siêu nhìn chằm chằm chiếc Koenigsegg đang rời đi, anh ta tức giận chửi rủa.

Anh ta rất tự tin có khả năng chiếm lấy Thẩm Tịch Dương, nhưng sự xuất hiện của Lâm Mộc đã hoàn toàn phá vỡ chuyện tốt của anh ta.

Đối với câu nói của Lâm Mộc vừa nãy, anh ta hoàn toàn không hề để ý tới.

Mặt khác.

Bên trong xe Koenigsegg.

“Lâm Mộc, đây là loại xe gì, em lấy ở đâu vậy?” Thẩm Tịch Dương kinh ngạc nhìn Lâm Mộc.

Thẩm Tịch Dương không biết nhiều về xe thể thao, cô ấy cũng không biết nhãn hiệu, cô ấy chỉ biết rằng đó là một chiếc xe thể thao có ngoại hình đặc biệt.

“Chị Tịch Dương, em mượn cái này của người khác.” Lâm Mộc cười.

“Lâm Mộc, chị sợ em đã hoàn toàn chọc giận Lương Siêu, chị thực xin lỗi, không nên vì chị mà em phải đắc tội với một người như vậy, lại mang phiền phức đến cho em.” Thẩm Tịch Dương như đang tự trách bản thân.

“Tịch Dương, chị không cần lo lắng, là do em làm hỏng việc của chị, sau khi chị về, quản lý của chị chắc sẽ không cho chị sắc mặt tốt đâu.” Lâm Mộc nói.

"Đó không phải là lỗi của em, tôi đã nhìn ra rồi, nếu chị không đi theo Lương Siêu, anh ta sẽ không thực sự ký hợp đồng, nếu anh ta không ký hợp đồng, chị chắc chắn sẽ bị sa thải. Nếu bị đuổi thì cứ đuổi đi, ngày mai chị sẽ đi tìm một công việc mới.” Thẩm Dịch Dương suy nghĩ rất lạc quan.

“Chị Tịch Dương, đừng bi quan như vậy, cho dù chị đã lỡ mất một khách hàng là Lương Siêu, biết đâu chị có thể kiếm được một khách hàng lớn hơn thì sao.” Lâm Mộc cười nhìn Thẩm Tịch Dương.

“Lâm Mộc, chị thật sự không sao, em không cần phải an ủi chị như vậy.” Thẩm Tịch Dương cười lắc đầu.

Tất nhiên, Thẩm Tịch Dương biết rằng một khách hàng lớn như Lương Siêu đã là thứ có thể nghĩ chứ chưa chắc đã có được, một khách hàng lớn hơn sao? Cô ấy thậm chí còn không dám nghĩ về nó! Cô ấy không có khả năng đó.

Lâm Mộc lái chiếc Koenigsegg đưa Thẩm Tịch Dương đến tầng dưới của công ty.

Vốn dĩ Lâm Mộc muốn cùng Thẩm Tịch Dương vào công ty, nhưng Thẩm Tịch Dương nhất định phải tự mình đi lên, cho nên Lâm Mộc cũng không nói thêm nữa.

Sau khi Thẩm TỊch Dương xuống xe rời đi, Lâm Mộc lại lấy điện thoại di động ra, gọi cho Mai tổng.

“Ông Mai, xe dùng xong rồi, ông có thể cho tôi địa chỉ, tôi sẽ mang xe trả lại cho ông.” Lâm Mộc nói.

"Lâm cao nhân, tôi có rất nhiều xe trong nhà để xe của mình, cậu có thể lấy chiếc Koenigsegg này và sử dụng, xem như là tôi tặng cho cậu." Mai tổng rất hào phóng.

“Được rồi, cả nước không có bao nhiêu chiếc Koenigsegg, cảm ơn.” Lâm Mộc đáp.

“Lâm cao nhân quá khách sáo.” Mai tổng cười nói.

"Nhân tiện, Mai tổng, tôi gọi cho ông là còn một chuyện nữa, anh sẽ giao việc kinh doanh quảng cáo của tập đoàn mình cho một công ty quảng cáo tên là Thịnh Mỹ, ông cử một người đến công ty đó nói chuyện, ông dặn dò người đó một chút, sau khi đến công ty quảng cáo Thịnh Mỹ, anh ta sẽ nói chuyện với một nhân viên tên là Thẩm Tịch Dương, nhớ rằng, chỉ nói chuyện với cô ấy! Những người khác đến tiếp đón, tuyệt đối không được nói chuyện.” Lâm Mộc ra lệnh.

“Tôi hiểu rồi, Lâm cao nhân cứ yên tâm!” Mai tổng lập tức hiểu ra.
Chương 102: Vị khách không mời mà đến

Cúp điện thoại xong, Lâm Mộc ở trong xe chờ.

Sau khi đợi ở trong xe khoảng hai mươi phút, một ông lão tóc trắng mặc áo choàng trắng đột nhiên đi tới bên cạnh xe của Chu Nguyên.

“Cậu là Lâm Mộc đúng không?” Ánh mắt của ông lão tóc trắng rơi vào trên người Lâm Mộc.

Lâm Mộc vừa nhìn liền nhận ra có điều không ổn, hô hấp đều đều, hơi thở có chút kiềm chế, khí chất khác hẳn với người thường.

Đây là một người tu luyện!

“Ông là ai?” Lâm Mộc lập tức cảnh giác.

Người bên kia có thể tìm được anh và biết tên của anh, điều này càng làm cho Lâm Mộc khó chịu!

“Tôi là người sẽ lấy mạng của cậu!”

Sau khi đối phương nói xong, ông ta liền dùng nội lực mà đánh một chưởng về phía Lâm Mộc.

Lâm Mộc vừa rồi đã có cảnh giác, đối mặt với công kích bất ngờ, Lâm Mộc nhanh chóng nâng lòng bàn tay lên đỡ lấy, nội lực bao bọc lấy lòng bàn tay của ông ta!

Bùm!

Hai lòng bàn tay đập vào nhau, cửa sổ 'ầm' một tiếng vỡ tan tành, cánh cửa cùng thân bên trái đều biến dạng.

“Giai đoạn trung kỳ của Linh Ý Cảnh sao!” Vẻ mặt Lâm Mộc thay đổi.

Thân phận của đối phương là gì? Tại sao lại muốn giết anh?

Lâm Mộc không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng đạp chân ga.

Sức mạnh khủng khiếp của Koenigsegg phát huy trong tích tắc, chiếc xe lao ra như một mũi tên sắc nhọn.

“Chạy được không?”

Nội lực của Trưởng lão thứ tư phái Tuyết Sơn bắt đầu khởi động, ông ta giơ tay đánh ra ngoài.

Một luồng sóng nội lực cực mạnh đập về phía chiếc Koenigsegg do Lâm Mộc lái, giống như một thiên thạch va vào đuôi xe vậy, một tiếng 'bùm', chiếc xe ngay lập tức bị lật, một nửa thân xe đã nát bét.

Lâm Mộc nhanh chóng xuống xe, dùng tốc độ nhanh chóng chạy tới đường lớn ở phía trước.

Trưởng lão thứ tư của phái Tuyết Sơn cũng đuổi theo.

Hai người một trước một sau băng qua con đường chính đông đúc xe cộ, trong lúc đó, Trưởng lão thứ tư của phái Tuyết Sơn còn chụp lấy một chiếc xe sắp đâm vào ông ta.

Băng qua đường cái và qua hai con phố, Lâm Mộc chạy vào một công viên cũ và chạy đến bờ hồ, đường đã bị chặn.

Trưởng lão của phái Tuyết sơn có ưu thế về cảnh giới, tốc độ hiển nhiên nhanh hơn Lâm Mộc, lúc này đã đuổi theo đến phía sau anh.

Xung quanh hồ này hầu như không có ai.

“Lâm Mộc, hôm nay cậu không thể chạy trốn được đâu!” Trưởng lão phái Tuyết Sơn lớn tiếng nói.

“Nếu không thể trốn thoát, vậy chúng ta hãy chiến đấu một trận đi.” Lâm Mộc quay đầu nhìn ông ta.

Việc Lâm Mộc bỏ trốn vừa rồi chủ yếu là vì muốn rời khỏi công ty quảng cáo nơi Thẩm Tịch Dương đang làm việc.

Lâm Mộc sợ rằng nếu Thẩm Tịch Dương tình cờ xuống khi đang đánh nhau, đối phương sẽ vô tình làm Thẩm Tịch Dương bị thương.

"Chiến đấu sao? Ha ha, cậu có cái gì để dám đánh với tôi sao? Ngoan ngoãn chịu trói, tôi có thể cho cậu chết đi một cách nhanh chóng!" Trưởng lão của phái Tuyết Sơn lớn tiếng tự tin.

“Nếu ông tự tin có thể giết tôi thì nói cho ta biết, ông từ đâu tới, tại sao lại làm như vậy với tôi, cũng là để cho tôi chết cho rõ ràng.” Con mắt của Lâm Mộc hơi híp lại.

“Được rồi, lão phu này để cho cậu chết được nhắm mắt. Lão phu chính là Trưởng lão thứ tư của Tuyết Sơn phái, tới đây giết cậu là vì cậu đã tiêu diệt nhà họ Tôn!” Trưởng lão của Tuyết sơn phái có thái độ không để Lâm Mộc vào mắt.

Đây cũng không phải là một bí mật lớn, chưa kể trong mắt các Trưởng lão của Tuyết Sơn phái, Lâm Mộc đã là người chết rồi, vậy biết thì có hại gì?

“Ngươi là Trưởng lão của phái Tuyết Sơn?” Đồng tử của Lâm Mộc đột nhiên co rút lại, trong lòng càng thêm trầm xuống.

Lần trước Lâm Mộc đã biết được từ sư phụ của anh rằng Môn phái Tuyết Sơn là một môn phái ẩn thân lớn nhất ở Giang Nam.

Lần trước Lâm Mộc đến núi tuyết Tịch Lĩnh, anh đã giết chết một thành viên của phái Tuyết Sơn, sau đó Lâm Mộc lo lắng rằng phái Tuyết Sơn sẽ trả thù mình khi bọn họ phát hiện ra.

Kết quả, chuyện đó không bị phát hiện, nhưng phái Tuyết Sơn lại đến xử lý anh vì nhà họ Tôn?

Gia tộc họ Tôn thực sự có liên quan đến phái Tuyết Sơn sao? Đây là điều mà Lâm Mộc chưa từng nghĩ tới!

"Xem ra cậu cũng biết phái Tuyết Sơn, vậy thì nên hiểu thực lực của phái Tuyết Sơn như thế nào, nói thật cho ta biết, cậu có cơ duyên gì mà có thể nhanh chóng tiến vào Linh Ý Cảnh như vậy!"

"Xin lỗi, tôi không thể trả lời, nếu ông muốn giết tôi thì nhanh chóng hành động đi." Lâm Mộc nheo mắt lại.

"Xem ra cậu không chịu khổ một chút thì không định thành thật, ta đây liền cho cậu nếm thử cảm giác da thịt bong tróc là như thế nào!"

Trưởng lão thứ tư của Tuyết Sơn phái nói xong, liền giơ ngón tay lên, để ở trước ngực.

Bùm!

Một quả cầu ánh sáng được ngưng tụ từ nội lực lập tức đánh về phía Lâm Mộc.

Lưu Quang Quyết, ngàn cân treo sợi tóc!

Ngón tay của Lâm Mộc nhanh chóng hoạt động, nội lực bùng nổ, từ đầu ngón tay anh bắn ra mấy trăm tia sáng, điên cuồng nghiêng về phía quả cầu ánh sáng kia.

Đối mặt với đối thủ tu vi cảnh giới trung kỳ, cảnh giới của đối phương đã cao hơn chính mình, Lâm Mộc tự nhiên không dám xem thường, cho nên vừa ra tay liền lựa chọn sử dụng giai đoạn cấp hai của Lưu Quang Quyết.

Bùm bùm bùm bùm!

Lần lượt từng tia ánh sáng đập vào quả cầu một cách điên cuồng, khi những tia sáng đã dần cạn kiệt, quả cầu ánh sáng mới miễn cưỡng bị phá hủy.

Mặc dù đòn tấn công của đối thủ đã bị chặn lại, nhưng trên mặt Lâm Mộc lại lộ ra vẻ nặng nề.

Anh đã sử dụng Lưu Quang Quyết cấp hai, vậy mà chỉ có thể chặn được đòn tấn công của đối thủ.

Phải biết rằng chiêu thức vừa rồi của đối thủ chỉ là một đòn tấn công vô cùng ngẫu nhiên, nhưng anh đã dùng đòn tấn công mạnh nhất để ngăn cản.

“Chênh lệch thực lực do cảnh giới mang lại quả thực không nhỏ.” Lâm Mộc trong lòng thầm kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc đấu với người có thực lực cao hơn mình, Lâm Mộc lập tức cảm thấy áp lực.

Lần trước bọn họ đấu với Vũ Đạo Trưởng, tuy rằng cảnh giới của ông ta cao hơn một chút so với Lâm Mộc, nhưng đều là tu vi sơ cấp, chênh lệch cảnh giới chỉ là một khe hở nhỏ.

Hơn nữa, Vũ Đạo Trưởng cũng không có đủ nền tảng và không học đủ bí quyết tấn công mạnh mẽ, về phương diện này, Lâm Mộc có lợi thế lớn.

Trưởng lão của phái Tuyết Sơn thì khác, thực lực không chỉ cao hơn Lâm Mộc một cảnh giới, hơn nữa ông ta còn là Trưởng lão thứ tư của môn phái ẩn thân lớn nhất Giang Nam, thân phận của ông ta cũng không thể so với Vũ Đạo Trưởng được.

Khi Trưởng lão thứ tư của Tuyết Sơn phái nhìn sang Lâm Mộc, ông ta lộ ra một chút kinh ngạc: “Có chút năng lực, xem ra cậu gặp được cơ duyên không nhỏ đâu.”

Chiêu vừa rồi của trưởng lão thứ tư phái Tuyết Sơn tuy rằng chỉ là ngẫu nhiên, nhưng ông ta biết, nếu đổi lại là Vũ Đạo Trưởng, thì chắc chắn sẽ bị thương.

Nhưng mà Lâm Mộc dùng chiêu thức vừa rồi lại có thể trực tiếp chống đỡ được công kích của ông ta, ông ta gần như có thể chắc chắn rằng chiêu thức mà Lâm Mộc học được chắc chắn cấp bậc không thấp!

Điều này khiến cho Trưởng lão thứ tư của phái Tuyết sơn càng thêm hứng thú.

“Ngươi tuy rằng vừa mới phòng thủ được công kích của ta, nhưng lão phu vẫn chưa thực sự ra tay, kế tiếp lão phu sẽ cho ngươi xem qua trận pháp của phái Tuyết Sơn bọn ta!”

“Cực Băng chưởng!

Một chưởng được đánh ra, nội lực tuôn ra như nước, một bông tuyết trắng khổng lồ được ngưng tụ trên không trung, giống như một khẩu pháo kích hạng nặng, mang theo sự hùng mạnh, đánh thẳng vào Lâm Mộc, cây cối xung quanh đều rung chuyển.

Nhìn thấy sức mạnh ghê gớm chứa đựng trong lần công kích này, trong mắt Lâm Mộc cũng hiện lên vẻ ngưng trọng.

Lâm Mộc biết hiện tại anh không có đường thoát, chỉ có thể chiến đấu!

Mười ngón tay của Lâm Mộc lại điên cuồng búng ra, bắn ra những vệt sáng chói mắt, giống như một quả tên lửa vô địch, nện vào Cực Băng Chưởng đang lao tới.

Đinh Đinh Đinh!

Từng vệt sáng chói mắt đánh lên Cực Băng Chưởng, rồi nhanh chóng bị nổ tung.

Chỉ nhìn thấy bông tuyết đang không ngừng hủy diệt những tia sáng chói mắt bay đến, mang theo khí thế nghiền ép tất cả và tiến nhanh về phía trước, trong nháy mắt sẽ đánh lên người Lâm Mộc.
Chương 103: Con át chủ bài của Lâm Mộc

Bùm!

Chỉ với một đòn, Lâm Mộc đã bị đánh bay về phía sau, dù đã đứng vững trên mặt đất, anh vẫn bị đẩy lùi về phía sau bảy, tám mét.

Nền đất dưới chân bị Lâm Mộc tạo thành hai vệt dài, sâu khoảng ba mươi phân.

“Khụ!”

Lâm Mộc ổn định thân thể, sắc mặt tái nhợt, thân thể hơi loạng choạng, từ trong miệng ho ra một ngụm máu.

Sau khi đối phương sử dụng chiêu thức Cực Băng Chưởng, khoảng cách giữa hai người cũng bị nới rộng ra.

May mắn thay, những tia sáng ở đợt thứ hai mà Lâm Mộc bắn ra đã tiêu hao một phần đáng kể sức mạnh của đối phương, khi lòng bàn tay đó đánh xuống Lâm Mộc, sức mạnh đã bị giảm đi rất nhiều.

Lần này, Lâm Mộc cảm thấy áp lực chưa từng có.

“Đáng khen, với khoảng cách thấp hơn ta một cảnh giới, vậy mà không bị thương nặng khi nhận một đòn Cực Băng Chưởng này.” Trưởng lão của Tuyết Sơn phái tán thưởng.

Lập tức, ông ta đổi giọng, tự tin cười: "Đáng tiếc, cậu còn có thể nhận thêm bao nhiêu cú đánh nữa? Thành thật giải thích vấn đề ta vừa hỏi. Trước khi chết, có lẽ cậu có thể bớt đau khổ một chút."

Ánh mắt Lâm Mộc nghiêm nghị, anh cũng hiểu rằng nếu đối phương ra tay thêm vài lần nữa, anh thực sự không thể chịu đựng được.

Hơn nữa, việc miễn cưỡng sử dụng Lưu Quang Quyết cấp hai ở giai đoạn đầu của cảnh giới Linh Ý Cảnh là một hành động tiêu hao nội lực rất lớn.

Nếu đối phương lại ra tay thêm mấy lần, Lâm Mộc khó có thể tiếp tục sử dụng Lưu Quang Quyết cấp hai.

Trong lòng Lâm Mộc đã nhận thức rõ ràng, nếu tiếp tục chiến đấu, anh nhất định sẽ thua!

"Ai sẽ chiến thắng được ai? Bây giờ còn quá sớm để đưa ra kết luận đúng không?" Lâm Mộc lau vết máu nơi khóe miệng, tự tin nói.

"Sớm quá sao? Haha, hiện tại không phải đã rõ ràng rồi sao?" Trưởng lão thứ tư của Tuyết Sơn phái cười lớn.

“Nếu cậu không muốn giải thích, vậy ta sẽ đánh cho cậu phải quỳ xuống cầu xin thương xót!”

Cực Băng Chưởng!

Sau khi Trưởng lão thứ tư của Tuyết Sơn phái nói xong, lòng bàn tay của ông ta đồng thời vỗ xuống, bông hoa trắng như tuyết được ngưng tụ và đồng thời bắn về phía Lâm Mộc.

Bông hoa tuyết được phản chiếu trong đồng tử của Lâm Mộc và nhanh chóng phóng được phóng đại!

“Phải ra tay thôi!” Ánh mắt của Lâm Mộc lóe ra tia lạnh lùng.

Sống lưng của Lâm Mộc lập tức đỏ lên qua lớp quần áo, một cỗ năng lượng kinh người trào ra, lập tức lao thẳng về phía cánh tay phải của Lâm Mộc, cuối cùng thu vào trong lòng bàn tay của anh.

Lòng bàn tay của Lâm Mộc lập tức đỏ như máu, trông cực kỳ quái dị!

Không nghi ngờ gì nữa, Lâm Mộc đã sử dụng Chí Tôn Tích.

Theo lời dặn của Sư phụ, trừ khi đó là biện pháp cuối cùng, còn không anh không được sử dụng Chí Tôn Tích để chiến đấu.

Dựa theo tình hình hiện tại, hiển nhiên đã đến thời điểm cần thiết, Lâm Mộc không còn lựa chọn nào khác.

Bông hoa trắng như tuyết nhanh chóng phóng tới trước mặt Lâm Mộc.

“Hỏng rồi!”

Lâm Mộc nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm, toàn bộ nội lực đều dồn vào cánh tay phải, sau đó liền đấm ra!

Bùm!

Nắm đấm dường như được bao bọc bởi ngọn lửa, nó lập tức tấn công vào bàn tay đang lạnh như băng, khoảnh khắc lòng bàn tay cực lạnh chạm vào nắm đấm lửa, giống như gặp phải kẻ thù không đội trời chung vậy, lập tức tan ra và biến thành hư vô.

Sau khi va chạm, quả đấm của Lâm Mộc vẫn không dừng lại, một cú đấm khác đã phá nát bông hoa tuyết trắng lạnh như băng.

“Không thể nào?!”

Trưởng lão thứ tư của Tuyết Sơn phái nở nụ cười không thể tin, nhìn thấy chiêu thức của ông ta dễ dàng bị đánh trả, nụ cười trên mặt ông ta lập tức biến mất, thay vào đó là một loại kinh hãi.

Bông hoa tuyết trắng băng giá này là một dấu hiệu của phái Tuyết Sơn của ông ta.

Ở giữa linh giới, ông ta đã đồng thời kích hoạt hai cực băng, lại bị Lâm Mộc dễ dàng phá vỡ vậy sao?

Sao có thể!

"Cậu... Trên người cậu có bí mật gì! Còn có cơ duyên nào!" Trưởng lão thứ tư của Tuyết Sơn phái kinh ngạc nhìn Lâm Mộc.

Vừa rồi ông ta đã thấy Lâm Mộc có một loại năng lượng rất đặc biệt từ nắm đấm của anh!

Vì vậy, ông ta lập tức có thể kết luận Lâm Mộc nhất định phải cất giấu bí mật gì đó!

"Trưởng lão của phái Tuyết Sơn, đúng là tôi có một bí mật, nếu ông đã ép tôi đến mức như vậy, tôi chỉ có thể khiến ông trở thành người chết! Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật."

Lâm Mộc lao nhanh như chớp, nắm đấm của anh đỏ rực như được bao trùm trong ngọn lửa, nắm đấm nhắm thẳng vào trưởng lão thứ tư của Tuyết Sơn phái.

Sư phụ đã cảnh báo rằng Chí Tôn Tích rất mạnh, nhưng một khi quá trình chuyển đổi bắt đầu, cơ thể của Lâm Mộc sẽ không thể chịu đựng được.

Lâm Mộc hiện tại đang ở thời điểm mấu chốt của Chí Tôn Tích, thân thể anh đã bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu, nhưng anh chỉ có thể chịu đựng.

“Cho dù cậu có bất kỳ kỹ năng đặc biệt nào, cậu vẫn kém tôi một bậc!”

“Tôi cũng không phải là người ăn chay!”

Cực Băng Chưởng!

Lòng bàn tay của trưởng lão thứ tư phái Tuyết Sơn lập tức bị một tầng băng giá bao phủ, một cú đánh lạnh lẽo bắn ra.

Nắm đấm và bông hoa tuyết va vào nhau, băng giá trên lòng bàn tay của trưởng lão thứ tư phái Tuyết Sơn bị tan chảy ngay lập tức!

Một làn khí màu đỏ rực đập vào thân thể của trưởng lão Tuyết Sơn phái dọc theo cánh tay của ông ta, lập tức đốt cháy ống tay áo ngoài của ông ta.

Sắc mặt của trưởng lão thứ tư phái Tuyết Sơn đột nhiên thay đổi, cả người lùi về phía sau.

Lâm Mộc không hề dừng lại chút nào, nắm đấm vẫn bắn ra liên tục.

Bùm bùm bùm bùm!

Trong trận cận chiến, hai bên ra tay với tốc độ cực nhanh, bóng của bông hoa tuyết trắng và nắm đấm liên tục va chạm, mỗi khi va chạm, ngọn lửa trong nắm đấm của Lâm Mộc lại tấn công vào trưởng lão thứ tư của Tuyết Sơn phái, đánh bay ông ta lùi về sau từng bước một.

“Không ổn!”

Sau một lần va chạm nữa, trưởng lão thứ tư của phái Tuyết Sơn cảm thấy không ổn, xoay người với tốc độ nhanh chóng, điên cuồng chạy trốn về hướng bên ngoài công viên.

Trưởng lão của Tuyết sơn phái tuy rằng không biết Lâm Mộc có bí mật gì.

Nhưng ông ta hiện tại không quan tâm nhiều như vậy được, ông ta biết với tình huống hiện tại, hôm nay không thể đánh chết Lâm Mộc.

Nhiệm vụ lần này của ông ta không thể hoàn thành được, muốn đánh bại Lâm Mộc một lần nữa là không có khả năng.

Ông ta phải trở lại Tuyết Sơn phái tìn người hỗ trợ, báo cáo tất cả chuyện này, nói cho môn phái biết Lâm Mộc vô cùng lợi hại, và nói cho mọi người biết Lâm Mộc nhất định đang có một bí mật lớn gì đó!

Khi đó, phái Tuyết Sơn của ông ta sẽ đến với nhiều người hơn, và sau đó ông ta có thể giết chết Lâm Mộc.

Mặc dù hiện tại ông ta không thể đánh bại Lâm Mộc, hơn nữa còn bị thua trong trận chiến, nhưng ông ta tin chắc rằng, dựa vào cảnh giới ở tầng trung kỳ của cảnh giới Linh Ý Cảnh, nếu muốn trốn thoát, Lâm Mộc cũng không thể giữ ông ta lại!

“Muốn chạy sao?”

Nhìn thấy trưởng lão của Tuyết Sơn phái muốn chạy trốn, ánh mắt của Lâm Mộc chợt híp lại.

Lâm Mộc biết rằng ông ta đã nhìn thấy anh sử dụng Chí Tôn Tích, cho dù anh có thể phủ nhận đó không phải là Chí Tôn Tích thì Lâm Mộc cũng không thể để ông ta đi được!

Lâm Mộc biết rõ hơn giữa mình và trưởng lão Tuyết Sơn phái này có khoảng cách về cảnh giới, nếu ông ta dùng hết sức chạy trốn thì khó có thể giữ lại được.

Cho dù ông ta không chạy, nhưng đòn công kích mà anh vừa mới đánh ra cũng chỉ là một lợi thế, muốn giết ông ta thì thực lực của anh cũng không đủ.

Nếu muốn giết một người ở tầng trung kỳ của cảnh giới Linh Ý Cảnh, nhất định phải đột phá ra thực lực hoàn toàn vượt qua người đó, một ưu điểm nhỏ là không đủ!
Chương 104: Không nghĩ tới cái giá phải trả

Khoảnh khắc trưởng lão Tuyết Sơn Phái tháo chạy, Lâm Mộc đã đưa ra quyết định.

Chí Tôn Tích sau lưng Lâm Mộc lập tức cuồn cuộn trào dâng mạnh mẽ hơn.

Chiếc áo của anh đã thủng một lỗ lớn sau lưng.

Không sai, Lâm Mộc đang thử thôi động Chí Tôn Tích với uy lực lớn hơn!

Phải biết rằng, lúc trước thôi động Chí Tôn Tích, Lâm Mộc đã thôi động tới điểm cực hạn, cơ thể anh cảm nhận được sự khác thường nhưng chưa đến mức bị tổn thương.

Nếu tiếp tục thôi động Chí Tôn Tích để nó bạo phát ra uy lực cường đại hơn nữa, thân thể Lâm Mộc nhất định sẽ không chịu nổi.

Lưu chuyển Chí Tôn Tích quá độ sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như thế nào?

Tình thế hiện tại không cho anh thời gian cân nhắc những điều này! Lâm Mộc chỉ biết, dù phải trả giá đắt tới đâu, anh cũng không thể để Trưởng lão Tuyết Sơn Phái chạy mất! Anh phải giữ ông ta lại!

“Kết thúc đi!”

Lưu Quang Quyết được thi triển trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Sau khi kích phát Chí Tôn Tích đến một tầm cao mới, Lâm Mộc giơ mười ngón tay đỏ như lửa lên búng ra các đốm lửa bay vút đi.

Dưới uy lực ngày một cường đại của Chí Tôn Tích, các ngón tay của Lâm Mộc phóng ra hỏa diễm lưu quang, tựa mảnh vỡ thiên thạch đang bốc cháy, lao về phía Tứ trưởng lão đang tháo chạy với tốc độ nhanh như chớp giật.

Tứ trưởng lão đang chạy thục mạng chỉ cảm thấy đòn tấn công đang tập kích phía sau, sống lưng ông ta lạnh toát, lòng không khỏi run rẩy.

Ông ta đâu thể phớt lờ đòn tấn công mạnh mẽ này, ông ta đương nhiên không dám đem tấm lưng mình ra đối kháng với nó.

Tứ trưởng lão không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng quay người lại.

“Sao có thể chứ!” Khi Tứ trưởng lão nhìn rõ đòn công kích của Lâm Mộc, hai mắt ông ta nhuốm đầy vẻ khiếp sợ.

Lúc trước giao chiến, Tứ trưởng lão đã chấn động không thôi vì Lâm Mộc bỗng dưng bạo phát rồi chiếm thế thượng phong. Còn giờ đây ông ta chỉ thấy kinh hồn bạt vía vì uy lực cường đại ẩn trong chiêu thức mà Lâm Mộc tung ra.

Đối mặt với đòn công kích sắp ập đến, Tứ trưởng lão hoàn toàn hết đường lui.

Cực Băng Chưởng!

Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái nghiến răng thôi động nội lực và sức mạnh trong người đến cực hạn, hai tay liên tục đánh ra các đạo pháp quyết.

Băng tuyết ngưng kết không ngừng bắn ra, nhưng chỉ có thể ngăn được một phần Hỏa Diễm Lưu Quang rồi nhanh chóng tan biến.

Lúc đòn công kích đánh đến người Tứ trưởng lão, ông ta không thể ngăn chặn được nữa, chỉ đành huy động hai tay chống đỡ.

Xèo xèo!

Thế tấn công trút xuống, hai tay Tứ trưởng lão cháy đen, cả người ông ta cũng văng đi rồi rơi xuống nền đất.

“Phụt phụt!”

Tứ trưởng lão nằm trên đất phun ra vài ngụm máu tươi, người một nơi hai tay một nẻo!

“Phụt!”

Lâm Mộc thôi động xong đòn công kích hồi nãy cũng phun ra một ngụm máu tươi, mặt xám như tro.

Anh đã thôi động Chí Tôn Tích vượt quá giới hạn mà cơ thể có thể chịu đựng.

Lâm Mộc lúc này cũng không dễ chịu chút nào, da thịt và cơ quan nội tạng toàn thân đau đớn và phát bỏng, liệt hỏa công tâm đã dẫn tới thổ huyết.

Lâm Mộc lau vệt máu trên môi rồi đi về phía Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái.

Tuy Lâm Mộc thôi động Chí Tôn Tích quá độ dẫn tới phản phệ và nội thương, nhưng Tứ trưởng lão của Tuyết Sơn Phái thì bị đứt lìa hai tay, thương thế nghiêm trọng, gần như mất đi lực phản kháng.

“Ông thua rồi!” Lâm Mộc bước đến cạnh Tứ trưởng lão, dừng bước nhìn ông ta.

“Sao lại thế này! Sao...sao ngươi có thể!” Tứ trưởng lão trợn trừng hai mắt, ngẩng đầu nhìn đau đáu vào Lâm Mộc.

Lâm Mộc chỉ là Linh Ý Cảnh sơ kỳ, nhưng chiêu thức cuối cùng của anh có uy lực chẳng hề thua kém đòn công kích của một cường giả Linh Ý Cảnh đỉnh phong!

Hỏi sao Tứ trưởng lão không chấn động?

“Không có gì là không thể cả! Tuyết Sơn Phái các người muốn giết tôi, tôi sẽ khiến các người phải trả giá! Chọc giận vào tôi thì dù lợi hại như Tuyết Sơn Phái cũng không được yên ổn đâu!” Lâm Mộc nhìn đăm đăm vào Tứ trưởng lão, hai mắt thoáng lóe lên ngọn lửa!

“Tiếp theo đã đến lúc kết thúc triệt để rồi!” Dứt lời, Lâm Mộc mở rộng bàn tay, nội lực cuồn cuộn trào dâng, uy lực của Chí Tôn Tích cũng chảy đến lòng bàn tay rồi bùng lên hỏa diễm, sau đó trút về phía Tứ trưởng lão.

“Dừng tay! Ngươi dám giết ta! Tuyết Sơn Phái sẽ giao chiến với ngươi cho đến hơi thở cuối cùng, sẽ truy sát ngươi đến chân trời góc bể!” Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái kinh hãi thét lên.

Hai tay ông ta đã bị phế bỏ hoàn toàn, thương thế cũng vô cùng nghiêm trọng, đối mặt với đòn công kích mạnh mẽ mà nhanh như chớp của Lâm Mộc, ông ta chẳng mảy may có chút cơ hội chống đỡ.

“Tuyết Sơn Phái của ông đã phái người tới giết tôi rồi thì ông chết hay không nào có gì khác biệt?”

Dứt lời, Lâm Mộc tung chưởng vào lồng ngực Tứ trưởng lão, nơi bị công kích lõm sâu.

Tha cho ông ta thì Tuyết Sơn Phái sẽ dừng đối phó với anh ư?

Lâm Mộc hiểu rõ đây là điều không thể.

Bọn họ muốn giết anh, anh phải khiến họ trả giá đắt!

“Phụt!” Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái trúng một chưởng mạnh, miệng điên cuồng phun máu, trái tim cũng bị đánh cho nát vụn.

Ông ta vùng vẫy một hồi rồi tắt thở.

Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái đã bỏ mạng!

“Phù phù!” Giải quyết Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái xong, Lâm Mộc ngồi xụi lơ xuống đất, miệng thở hổn hển.

Thôi động Chí Tôn Tích quá độ đã khiến cơ thể anh không chịu nổi phản phệ, lúc này Lâm Mộc chỉ cảm thấy mệt mỏi cùng cực, cả người rơi vào trạng thái yếu ớt.

Có điều giải quyết được Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái cũng đáng lắm!

“Quả nhiên thôi động Chí Tôn Tích vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể sẽ phải đương đầu với nguy hiểm lớn mà!” Lâm Mộc thầm than.

Lần đầu tiên anh điều động Chí Tôn Tích khi giao chiến, cũng là lần sử dụng quá độ!

Lâm Mộc thầm than, tình trạng suy yếu của anh lúc này mà xuất hiện thêm một kẻ địch có thực lực như Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái, thì anh chỉ có nước thất bại ê chề!

May sao chỉ có một kẻ địch tới tìm anh!

“Sau này thôi động Chí Tôn Tích, ta tuyệt đối không được dùng quá giới hạn chịu đựng của cơ thể, nếu không sau khi sử dụng quá độ khiến cơ thể rơi vào trạng thái suy yếu, ta chỉ có nước để mặc người ta giẫm đạp mà thôi.”

Lần thôi động này đã giúp anh tích lũy thêm chút kinh nghiệm.

Sau đó Lâm Mộc nằm trên đất nghỉ ngơi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Công ty quảng cáo Thịnh Mỹ.

Thẩm Tịch Dương về đến công ty thì đến ngồi ở chỗ làm việc của mình, không chủ động đi tìm giám đốc.

Nhưng chẳng mấy chốc, cô ấy đã được thông báo đến văn phòng của giám đốc.

Trong phòng!

“Rầm!”

“Thẩm Tịch Dương, cô làm gì để kiếm cơm hả?”

Thẩm Tịch Dương vừa bước vào phòng, tên giám đốc đã thuận tay vớ tập tài liệu trên bàn ném mạnh về phía cô ấy.

Hồi nãy tên giám đốc nhận được điện thoại của Lương Siêu, anh ta tỏ ý không tiếp tục hợp tác với Thịnh Mỹ vì Thẩm Tịch Dương.

“Á!” Góc nhọn của tập tài liệu đập vào tay Thẩm Tịch Dương, quệt một vết rách trên tay cô ấy.
Chương 105: Hệt như một ngọn núi

Tên giám đốc thấy Thẩm Tịch Dương bị tài liệu quệt rách tay cũng chẳng mảy may thương tiếc, chỉ tay vào người cô ấy mắng to: “Thẩm Tịch Dương, cô biết Lương thiếu gia là khách hàng lớn cỡ nào không? Cô biết cô đàm phán hợp đồng này không thành công thì công ty mất đi món tiền lớn dường nào không? Cô biết điều này đồng nghĩa với tổn thất lớn thế nào không?”

“Lương thiếu gia muốn con người cô, cô còn không hiểu sao? Cô ra vẻ thanh cao cái nỗi gì! Bốn mươi vạn tệ cô cũng không thèm đúng không? Một đêm của cô xứng bốn mươi vạn tệ ư?”

Thẩm Tịch Dương nghe xong lời này chỉ bưng vết thương trên tay, nước mắt cũng đổ dài trên đôi má.

“Giám đốc Tề, tôi không cần công việc này nữa, tôi.... tôi từ chức là được chứ gì!”

Thẩm Tịch Dương vừa khóc vừa nói, cô ấy phải dồn nén cảm xúc quá lâu rồi, vì muốn kiếm tiền mua thuốc cho ba mình mà bao năm qua cô ấy phải gánh vác quá nhiều trọng trách trên vai.

Thẩm Tịch Dương phải dồn nén cảm xúc quá lâu, cho nên khi đối mặt với những lời nhục mạ của tên giám đốc, phòng tuyến tâm lý của cô ấy đã hoàn toàn sụp đổ.

“Dù cô không từ chức tôi cũng phải đuổi cô đi, cút!” Tên giám đốc chỉ tay ra cửa, tức giận trợn trừng hai mắt.

Thẩm Tịch Dương quay người lao ra ngoài, sau đó trở về bàn làm việc của mình, thu dọn đồ đạc đơn giản xong liền nhanh chóng xách đồ rời khỏi tòa nhà.

Thẩm Tịch Dương biết Lâm Mộc đang chờ cô ấy dưới lầu. Dường như cô ấy đang tìm một bờ vai để tựa vào, tìm một người để trút bầu tâm sự.

Lúc Thẩm Tịch Dương bước xuống dưới lầu thì sợ đứng tim.

Thẩm Tịch Dương trông thấy con xe Lâm Mộc lái khi trước đang bị lật trên đường, một nửa thân xe đã không còn, xung quanh tụ tập bao người hóng hớt.

“Lâm Mộc!”

Thẩm Tịch Dương cuống lên, vội vàng đẩy đám người ra rồi xông tới, nhưng trong xe không có Lâm Mộc, trái tim Thẩm Tịch Dương như thắt lại.

“Lâm Mộc, em sao thế này? Em đi đâu rồi!” Thẩm Tịch Dương nhìn quanh nhìn quất, vốn dĩ Thẩm Tịch Dương bị nhục mạ đang rất mong manh dễ vỡ, giờ trông thấy xe bị phá hủy người thì mất tích, hai mắt cô ấy lại nhòe lệ...

....

Ở một nơi khác.

Sau khi nghỉ ngơi, cơ thể Lâm Mộc đã ổn hơn một chút, lúc này anh mới ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn thi thể trước mặt.

“Giết chết một Trưởng lão của Tuyết Sơn Phái, chỉ e đến lúc môn phái này phát hiện ra lại báo thù ta.” Vẻ mặt Lâm Mộc vô cùng nặng nề.

Lâm Mộc hiểu rõ, gây thù với môn phái ẩn dật mạnh nhất Giang Nam là chuyện bất lợi dường nào.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Mộc nhớ đến dạo giải quyết xong chuyện ở Kim Châu rồi về thăm sư phụ, khi ấy sư phụ anh từng nói, đất Kim Châu nhỏ bé không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng tiếp theo anh sẽ phải đương đầu với nhiều hiểm nguy hơn. Giờ nhìn lại, quả nhiên sư phụ anh nói hoàn toàn chính xác.

“Chuyện đã đến nước này có nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ đành đi bước nào tính bước đó thôi.”

Lâm Mộc nhắm mắt lẩm bẩm. Anh không ngờ nhà họ Tôn lại có bản lĩnh điều động Tuyết Sơn Phái tới đối phó với anh.

Trước đây Lâm Mộc luôn cho rằng, nhà họ Tôn và Tuyết Sơn Phái hoàn toàn không có chút liên quan nào.

Đối phó với đám phú thương và ông chủ trong đô thị, Lâm Mộc còn có thể nghĩ cách, nhưng đối mặt với Tuyết Sơn Phái, anh chỉ cảm thấy đây là một ngọn núi lớn đè nặng lên lồng ngực mình.

Điện thoại bỗng đổ chuông, là Thẩm Tịch Dương gọi tới.

“Lâm Mộc, em ở đâu? Chiếc xe em lái khi trước mất một nửa thân xe rồi, em... em không sao chứ?”

Cuộc gọi vừa kết nối đã vọng đến giọng nói đầy vẻ lo lắng của Thẩm Tịch Dương.

“Chị Dương Dương, em không sao đâu, chị đừng lo.” Lâm Mộc vội trả lời.

“Có phải Lương Siêu trả thù em không? Em đang ở bệnh viện à?” Thẩm Tịch Dương nóng ruột hỏi.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tịch Dương khi nhìn thấy cảnh chiếc xe bị lật trên đường chính là: Lương Siêu gây ra chuyện này.

“Không phải do anh ta, em cũng không nằm viện, chị đừng lo, em không sao thật mà.” Gương mặt tái nhợt của Lâm Mộc nở một nụ cười.

“Thế em ở đâu, chị tới tìm em được không.” Có thể nghe ra Thẩm Tịch Dương vẫn đang lo lắng.

“Chị Dương Dương, bây giờ đang là thời gian đi làm, chị cứ làm việc đi, lát nữa em tới tìm chị.” Lâm Mộc nói.

“Chị xin nghỉ việc rồi, không cần đi làm nữa, nói cho chị biết em đang ở đâu được không?”

“Nghỉ việc? Thế này nhé, chị về nhà trước đi, lát nữa em tới nhà tìm chị, thế nào?” Lâm Mộc nói.

Quần áo trên người Lâm Mộc rách nát cả rồi, không tiện đến thẳng công ty của Thẩm Tịch Dương gặp cô ấy.

“Được... chị chờ em tới.” Thẩm Tịch Dương đồng ý.

Cúp điện thoại, Lâm Mộc đứng dậy, nhìn thi thể Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái trước mặt.

Nếu đã giết chết ông ta, nhất định phải nhanh chóng xử lý chỗ này.

“Thân là Trưởng lão Tuyết Sơn Phái, tôi phải xem xem trên người ông có thứ đồ gì không.” Lâm Mộc bước lên lục soát thi thể Tứ trưởng lão.

“Ồ? Lệnh bào?” Lâm Mộc mò được ở thắt lưng ông ta một cái lệnh bài màu vàng khắc hai chữ ‘Tuyết Sơn’, mặt sau của lệnh bài còn có hai chữ ‘Trưởng lão.’

Không nghĩ ngợi nhiều, Lâm Mộc cất lệnh bài vào trong người mình.

Lát sau, Lâm Mộc lại lấy được cuốn bí quyết “Cực Băng Chưởng” từ áo khoác của ông ta.

Lâm Mộc định bụng sau này sẽ nghiên cứu, bèn cất cuốn sách vào trong ngực.

Ngoài ra, Lâm Mộc còn lục được một chiếc điện thoại vệ tinh trên người Tứ trưởng lão.

Thời đại ngày càng tiến bộ, tu sĩ của thế giới hiện đại mang theo sản phẩm công nghệ cũng chẳng có gì là lạ. Đến sư phụ của anh còn dùng điện thoại, dù sao liên lạc như vậy cũng rất thuận tiện.

Lâm Mộc dứt khoát dùng tay siết chiếc điện thoại vỡ nát.

Lục soát xong, Lâm Mộc gập ngón tay búng ra hỏa diễm, đồng thời giải phóng nội lực làm nhiên liệu đốt cháy rồi trút lên thi thể Tứ trưởng lão.

Thi thể Tứ trưởng lão bùng cháy phừng phừng thành ngọn lửa lớn.

Chẳng mấy chốc, thi thể của ông ta đã hóa tro tàn.

Xong xuôi, Lâm Mộc ra khỏi công viên.

Công viên này đã lâu đời, lại gần như bỏ hoang, ngày thường ít người lui tới, cho nên không ai trông thấy màn giao đấu và thiêu hủy xác chết hồi nãy.

Tuy Lâm Mộc đã nghỉ ngơi một lát, nhưng anh phát hiện ra tác dụng phụ khi lưu chuyển Chí Tôn Tích quá giới hạn chịu đựng không thể xóa bỏ hết chỉ nhờ vào nghỉ ngơi chốc lát.

Dù sao đây cũng là lần đầu anh điều động Chí Tôn Tích, cho nên chính anh cũng không rõ cần bao nhiêu thời gian mới có thể khôi phục lại trạng thái bình thường.

Lâm Mộc suy đoán, ít nhất cũng cần hai đến ba ngày nghỉ ngơi.

Ra khỏi công viên, Lâm Mộc vào một cửa hàng quần áo, thay một bộ đồ mới và mua thêm một cái túi đeo vai kiểu dáng nam.

Anh cất lệnh bài và cuốn sách bí thuật của Tứ trưởng lão cùng với bảo vật cướp được từ Tôn Thượng Minh vào trong túi.

Ra khỏi cửa hàng quần áo, Lâm Mộc lái xe tới thẳng nhà Thẩm Tịch Dương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom