• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (1 Viewer)

  • Chương 91-95

Chương 91: Tiêu diệt nhà họ Tôn

Nhìn thấy tình huống này, đám người nhà họ Tôn đều vô cùng căng thẳng.

Rầm Rầm!

m thanh đinh tai nhức óc không ngừng truyền tới, mỗi lần vang lên tiếng ầm ầm thì cánh cửa lớn lại lõm sâu thêm.

Sau khoảng chục lần bị đập liên tiếp, cánh cửa đã méo mó biến dạng hoàn toàn.

“Cánh cửa...hình như cánh cửa không ngăn được bước chân của kẻ bắt cóc nữa rồi, làm sao được?” Đám người nhà họ Tôn đều như chim sợ cành cong.

Tôn Viên Ba gần như bất lực, chỉ đành nhanh chóng gọi điện cho ông cụ Tôn.

“Ba ơi, thằng nhóc kia đang đập phá cửa lớn của căn phòng an toàn, ba liên lạc được với Vũ đạo trưởng và Lão Từ chưa, ba mau nghĩ cách đi, nếu không nhà họ Tôn gặp nguy đấy!” Điện thoại vừa được kết nối, Tôn Viên Ba đã cuống cuồng cầu cứu.

Tôn Viên Ba vừa dứt lời, tiếng động rền vang lại truyền tới, cánh cửa lớn đổ cái rầm xuống đất.

Một người đàn ông trẻ đứng trước cửa, trên vai anh còn vác theo xác của Tôn Thượng Minh.

“Ba..cậu ta tới rồi.” Tôn Viên Ba nuốt nước miếng rồi báo cáo cho người trong điện thoại.

“Lâm ...Lâm Mộc”

Tôn Trình đứng trong đám đông vừa trông thấy Lâm Mộc đã sợ bay màu.

Có nằm mơ anh ta cũng chẳng ngờ được tên bắt cóc chính là Lâm Mộc, chính là thằng nhóc mà anh cả của anh ta vẫn luôn coi thường.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Chào các thành viên của nhà họ Tôn, xin tự giới thiệu, tôi là Lâm Mộc đến từ Kim Châu!” Lâm Mộc vừa nói vừa thong thả bước vào căn phòng an toàn.

Tuy địch ít ta đông, nhưng Lâm Mộc chỉ cần bước thêm một bước, đám người nhà họ Tôn lại liên tiếp lùi về sau.

Nói đùa, đến cánh cửa kiên cố như thành đồng còn bị Lâm Mộc đánh sập, sao bọn họ có thể không kiêng dè anh? Bọn họ không dám tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào nếu nắm đấm kia giáng lên người mình.

Lâm Mộc bước vào phòng rồi dừng bước.

“Đây là xác đại thiếu gia của nhà họ Tôn chúng mày, giờ tao trả lại cho chúng mày.” Lâm Mộc giơ tay quăng thi thể Tôn Thượng Minh trước mặt đám người.

“Đại thiếu gia.” Đám người nhà họ Tôn thấy thi thể Tôn Thượng Minh trong tình trạng thảm hại, sợ đến mức giật lùi về sau.

Dù sao Tôn Viên Ba cũng là người làm chủ mọi chuyện của nhà họ Tôn lúc này, ông ta vẫn miễn cưỡng đứng yên tại chỗ.

Ông ta đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Lâm Mộc.

Ông cụ Tôn đã nói đến giờ vẫn không thể liên lạc với Vũ đạo trưởng và Lão Từ, ông cụ lại xa tận Châu u, Lâm Mộc thì gần ngay trước mắt, ông cụ sao cứu được bọn họ đây?.

“Rốt cuộc mày muốn làm gì? Nhà họ Tôn đã động chạm gì tới mày chưa, sao mày lại đối đầu với bọn tao như thế hả!” Tôn Viên Ba tái mặt.

“Nhà họ Tôn hại nhà họ Lâm sụp đổ, cướp luôn bản quyền sáng chế của nhà họ Lâm, đánh gãy chân ba tao, Tôn Thượng Minh còn sai người ám sát tao tới 3 lần, nếu tao không có thực lực mạnh mẽ thì đã chết từ đời thuở nào rồi! Nhà họ Tôn nhất định phải đền món nợ này cho tao!” Lâm Mộc không nói to, nhưng lại tạo ra khí thế áp bức vô cùng lớn.

“Nhà họ Tôn có hai thế lực chống lưng lớn mạnh là Lão Từ và Vũ đạo trưởng, khi mày động đến nhà họ Tôn, đã nghĩ tới cái giá phải trả chưa? Cẩn thận cả nhà họ Lâm chúng mày đều bị tiêu diệt đấy!! Tôn Viên Ba nói vẻ hung ác.”

Lâm Mộc nghe tới câu cuối cùng, trong mắt bỗng dâng lên sát ý cuồn cuộn.

Lời này của Tôn Viên Ba càng khiến anh chắc chắn Lão Trần đã dặn dò chính xác, không thể lưu lại mầm họa!

“Trước khi tao tới đây, hai thế lực chống lưng của nhà họ Tôn đã được giải quyết êm xuôi, lẽ nào chúng mày còn chưa hay tình hình?” Lâm Mộc cười lạnh.

Tôn Viên Ba và đám người thảng thốt.

Giờ bọn họ mới hiểu vì sao không thể liên lạc với hai người kia, quả nhiên do thằng nhóc này giở trò.

Đám người nhà họ Tôn càng thêm chấn động trong lòng.

Rốt cuộc thằng nhóc này có gốc gác gì mà giải quyết êm xuôi được Lão Từ và Vũ đạo trưởng?

Lâm Mộc nói tiếp: “Còn về lời đe dọa diệt cả nhà họ Lâm tao, yên tâm, tao quyết không cho chúng mày cơ hội đó, bởi vì hôm nay tất cả chúng mày đều phải chết!”

Dứt lời, Lâm Mộc giơ tay lên.

Lưu Quang Quyết!

Lâm Mộc búng 10 ngón tay, từng tia sáng như sợi tơ phun ra.

Đám người nhà họ Tôn nhìn thấy chiêu thức thần thánh này thì kinh hồn bạt vía.

“Đừng! Lâm Mộc, chúng ta có thể nói chuyện mà!”

“Mày muốn gì nhà họ Tôn đều có thể cho mày! 5 tỷ Nhân dân tệ! Nhà họ Tôn sẵn sàng bỏ ra năm tỷ để dẹp yên chuyện này!” Tôn Viên Ba khẩn thiết nói.

“Không đủ.” Lâm Mộc lắc đầu.

“Nhà họ Tôn nguyện ý đem tất cả sản nghiệp ở Giang Nam dâng lên cho mày!” Tôn Viên Ba nghiến răng nói.

Dù coi trọng tiền bạc tới đâu thì ông ta cũng hiểu, mất mạng rồi thì chẳng còn gì cả.

“Vẫn không đủ.” Lâm Mộc tiếp tục lắc đầu.

“Vậy..mày muốn gì?” Tôn Viên Ba nhìn Lâm Mộc một cách kiêng dè.

“Tao muốn chúng mày phải đền mạng!” Dứt lời, hàng trăm tia sáng như cơn mưa mũi tên phóng về phía đám người nhà họ Tôn.

“Đừng!” Đám người nhà họ Tôn nhìn thấy ánh sáng lao về phía mình thì sợ tới mức trợn trừng hai mắt.

Dẫu bọn họ có bao nhiêu tiền bạc và quyền thế ở Ninh Đô, khi đứng trước đòn công kích này, tất cả đều vô dụng mà thôi.

Vút vút.

Những tia sáng như sợi tơ đâm trúng đám người không tu luyện này, bọn họ chẳng mảy may có sức kháng cự, cho nên cơ thể lập tức bị xuyên thủng.

Hơn 10 thành viên trong chi chính của nhà họ Tôn lần lượt ngã xuống đất, hơi thở tắt lịm.

Tôn Trình nằm trên đất giãy giụa một chốc rồi cũng tắt thở.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc tiêu diệt nhiều người như vậy.

Trái tim anh khẽ run rẩy, nhưng chẳng mấy chốc đã bình lặng.

“Không giết bọn chúng, nhà họ Lâm của ta nào có thể sống yên ổn.” Lâm Mộc lẩm bẩm.

Có ai ở Ninh Đô không biết nhà họ Tôn hành sự bá đạo độc ác đâu.

Nếu Lâm Mộc chỉ giết Tôn Thượng Minh mà không tìm tới tận cửa tiêu diệt nhà họ Tôn, anh sẽ phải ứng phó với đủ loại báo thù của bọn chúng.

Nếu bọn chúng đánh không lại anh, kiểu gì cũng sẽ ra tay với người thân của anh.

Cho dù chỉ tha mạng cho 1 người, kẻ đó ắt sẽ lẩn trốn và chờ thời trả thù người thân của anh, nhân lúc anh không ở cạnh họ mà báo thù.

Anh đâu thể ở bên ba mẹ và em gái mọi lúc mọi nơi để bảo vệ họ.

Lòng nhân từ không kiểm soát được binh lính, sự công chính không bảo vệ được của cải.

Mềm lòng không làm nên chuyện lớn, lúc nên quyết đoán thì tuyệt không thể nhân từ.

Lời dặn dò của Lão Trần không sai.

Nếu anh đã khai chiến với nhà họ Tôn, thì chỉ có thể chấm dứt mọi chuyện khi một trong hai bên bị tiêu diệt hoàn toàn.

“Alo! Alo!”

Chiếc di động của Tôn Viên Ba rơi trên đất vẫn vọng ra giọng nói của ông cụ Tôn.

Lâm Mộc bước lên nhặt di động.

“Ông cụ Tôn đúng không? Ông không cần gọi nữa, đám người nhà họ Tôn đã bị tôi giết sạch rồi, nhà họ Tôn của ông tuyệt hậu rồi!” Lâm Mộc nói.

“Khốn kiếp! Thằng khốn kiếp mày là ai hả?” Điện thoại truyền ra tiếng thét điên cuồng của ông cụ Tôn.

Có thể tưởng tượng được, ông cụ Tôn lúc này đã tức giận và đau lòng đến phát điên.

“Muốn biết tôi là ai ư? Có bản lĩnh thì ông về đây mà điều tra lai lịch của tôi.” Lâm Mộc nói xong, dứt khoát cúp điện thoại rồi vứt xuống đất.
Chương 92: Trở thành truyền thuyết

Trước đó Lâm Mộc đã nghe Tôn Thượng Minh nói bản quyền sáng chế được chuyển giao cho một tập đoàn ở Châu u, chính ông cụ Tôn một tay lên kế hoạch chuyện này, cho nên Lâm Mộc chẳng hề thương xót ông cụ.

Có điều ông cụ ở tận Châu u xa xôi, nếu không Lâm Mộc cũng kết liễu ông cụ luôn rồi.

Sau đó Lâm Mộc rời khỏi phòng, rút xăng từ thùng nhiên liệu của vài chiếc xe trong sân của trang viên họ Tôn đổ vào phòng.

Lâm Mộc cọ hai ngón tay vào nhau, một ngọn lửa lóe lên nơi đầu ngón tay anh.

Tiếp theo Lâm Mộc quăng ngọn lửa đi, trước mắt anh bỗng chốc xuất hiện một đám cháy phừng phừng.

Xong xuôi, Lâm Mộc mới rời khỏi trang viên nhà họ Tôn.

Khi Lâm Mộc bước vào trang viên chỉ đánh đám bảo vệ cản đường khiến họ bị thương, lúc anh rời đi, bọn họ đã tháo chạy không còn tăm tích.

Bên ngoài trang viên của nhà họ Tôn.

“Cuối cùng đã báo xong món thù của nhà họ Lâm.” Lâm Mộc đứng cạnh xe, ngắm nhìn ngọn lửa đang cháy ngút trời ở phía trước.

Điều duy nhất khiến anh nuối tiếc chính là, anh không thể lấy lại bản quyền sáng chế thuộc về nhà họ Lâm.

Hết cách, dù sao bản quyền sáng chế cũng bị chuyển giao tới Châu u rồi.

“Nhà họ Tôn chúng mày có tiền thì đã sao? Đương đầu với thực lực mạnh mẽ, tiền bạc cũng thành đống giấy vụn, chẳng thể đảm bảo bình yên cho chúng mày.” Lâm Mộc lầm bầm lầu bầu.

Giờ đây Lâm Mộc càng thêm tin tưởng, thực lực mới là chỗ dựa lớn nhất của anh!

Sau đó Lâm Mộc quay người mở cửa xe, ngồi vào xe rồi rời đi.

Trang viên tráng lệ của nhà họ Tôn đã cháy rụi hoàn toàn chỉ bằng một mồi lửa.

Nhà họ Tôn cũng trở thành lịch sử của mảnh đất Giang Nam.

Tuy sản nghiệp và các công ty của nhà họ Tôn vẫn còn đó, nhưng người nhà họ Tôn bị tiêu diệt thì mấy vạn nhân công dưới trướng tập đoàn Tôn Thị cũng như rắn mất đầu, chuyện tan rã là điều không thể tránh khỏi.

Trừ phi ông cụ Tôn lập tức bay về tiếp quản tập đoàn Tôn Thị.

Nếu được vậy thì tốt quá, Lâm Mộc có thể giết luôn ông cụ để nhổ cỏ tận gốc.

..

Châu u.

Trong một tòa lâu đài.

“Rốt cuộc kẻ nào lại dám diệt cả gia tộc của ta! Ta nhất định phải điều tra ra rồi cho kẻ đó chết không yên thân!” Ông cụ Tôn tức giận đập đồ đạc trên bàn xuống dưới đất, hai mắt ông cụ đỏ ngầu như phát điên.

Lão quản gia đứng bên cạnh mau mắn nói: “Lão gia, Chuyện này xảy ra quá đường đột, chúng ta ở tận Châu u xa xôi, lại mất liên lạc với Lão Từ và Vũ đạo trưởng, nên chẳng có cách nào giúp nhà họ Tôn giải vây.”

“Đúng rồi, thằng nhóc đó là Lâm Mộc – Con trai của Lâm Đại Sơn thuộc tập đoàn Lâm Thị!” Ông cụ Tôn bỗng sực nhớ ra.

Khi trước qua điện thoại, ông cụ đã nghe Tôn Trình gọi cái tên này.

“Lão gia, thằng nhóc này là một Tu hành Giả, dù biết được thân phận của nó cũng khó lòng báo thù, dù sao nó cũng ở Trung Quốc, lão gia hiểu rõ thế lực bên nước ngoài của chúng ta không dễ gì vươn tới Trung Quốc được.” Lão quản gia nói.

Đương nhiên tôi hiểu, bây giờ chỉ đành tìm Tuyết Sơn Phái, môn phái này nhận được không ít lợi ích từ nhà họ Tôn, lần này tới lượt Tuyết Sơn Phái giúp tôi rồi! Lâm Mộc nhất định phải chết! Cả nhà nó phải chôn cùng nhà họ Tôn của tôi! Ánh mắt Ông cụ Tôn chất chứa sự căm thù độc ác.

...

Ninh Đô.

Sau khi rời khỏi nhà họ Tôn, Lâm Mộc định bụng đến gặp Lão Từ lần nữa, giờ đây trang viên nhà họ Tôn đã bị thiêu rụi, vẫn nên nhờ Lão Từ giúp anh thu xếp thỏa đáng.

Lâm Mộc tin rằng Lão Từ sẽ vui vẻ giúp anh.

Thứ nhất, anh đang nắm thóp của ông ta.

Thứ hai, có lẽ Lão Từ chỉ mong sao nhà họ Tôn sụp đổ tan tành, bởi vì sự thật chứng minh nhà họ Tôn cấu kết với các thế lực bên ngoài Trung Quốc phơi bày ra đó, nhà họ Tôn có khác nào một trái bom hẹn giờ với Lão Từ đâu.

Thứ 3, chuyện thu dọn tàn cuộc cũng chẳng phải vấn đề gì to tát với Lão Từ.

Lâm Mộc đến đại viện, sau khi bảo vệ báo cáo, thư ký đưa Lâm Mộc vào trong đại viện.

“Thư ký, châm trà cho người anh em Lâm Mộc.” Lão Từ nhiệt tình nói.

Sau đó ông ta khoát tay: “Sư đệ Lâm Mộc, mời ngồi.”

“Lão Từ, tôi đã giải quyết xong nhà họ Tôn, trang viên của họ cũng bị tôi châm một mồi lửa thiêu rụi rồi, tiếp theo phải phiền Lão Từ xử lí giúp những việc còn lại.” Lâm Mộc vừa nói vừa ngồi xuống.

“Chuyện này cậu không cần lo lắng, nhà họ Tôn cấu kết với thế lực nước ngoài thì đáng chịu hậu quả này, chuyện thu dọn tàn cuộc cứ giao cho tôi.” Lão Từ đồng ý.

“Đúng rồi Lão Từ, nếu tiện thì ông cho tôi số điện thoại đi.” Lâm Mộc nói.

Lão Từ lấy một tấm danh thiếp trên bàn đưa cho Lâm Mộc: “Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, có thể liên lạc 24/24.”

“Vậy cảm ơn ông.” Lâm Mộc mỉm cười rồi đưa hai tay nhận danh thiếp.

....

Tin tức nóng hổi được lan truyền nhanh chóng khắp Ninh Đô.

Trang viên của nhà họ Tôn vì bất cẩn mà bốc cháy, 83 thành viên của nhà họ Tôn đều bỏ mạng trong biển lửa.

Nhà họ Tôn là một gia tộc kinh doanh nức tiếng ở Ninh Đô và thậm chí là toàn bộ tỉnh Giang Nam, thông tin này đương nhiên trở thành tin tức bùng nổ.

Dân thường ở Ninh Đô hay tin đều chấn động quá đỗi, chẳng ngờ nhà họ Tôn lại xui xẻo đến vậy, chẳng ngờ họ lại dễ dàng chết sạch vì sự cố cháy nhà?

Đương nhiên cũng có người đánh hơi được ‘mùi bất thường’ từ tin tức này.

Khác với dân thường, cả giới thương nhân giàu có của đất Ninh Đô đều chấn động không thôi.

Bởi vì tin tức đại thiếu gia của nhà họ Tôn bị bắt cóc khi trước đã lan truyền ồn ào xôn xao trong giới phú thương.

Chưa đầy một ngày mà nhà họ Tôn đã bị hỏa hoạn thiêu rụi.

Đám phú thương có thể khẳng định chắc chắn, chuyện này hoàn toàn do tên bắt cóc gây ra.

Sau khi suy đoán ra điều này, bọn họ chấn động vô cùng.

Mạnh như nhà họ Tôn còn bị tiêu diệt dễ dàng như vậy? Hơn nữa mọi dấu vết đều bị xóa nhòa, hết tất thảy đều trở thành một tai nạn hỏa hoạn?

Rốt cuộc kẻ đầu sỏ lớn mạnh và khủng bố tới dường nào chứ!

Giới thương nhân giàu có ở Ninh Đô đều dò la tin tức về kẻ đầu sỏ thần bí này, rốt cuộc kẻ đó là ai

Bọn họ muốn biết chi tiết thân phận của kẻ đầu sỏ để sau này kính nhi viễn chi với kẻ đó, tránh chọc giận kẻ đó.

Dù sao gia tộc lớn mạnh như nhà họ Tôn còn bị diệt trong 1 ngày ngắn ngủi, phóng tầm mắt khắp Ninh Đô, nào có mấy phú thương có tài lực và chống lưng bì được với nhà họ Tôn? Nếu lỡ chọc giận vị cao nhân thần bí này thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhưng phần lớn thương nhân giàu có đất Ninh Đô đều không nghe ngóng được bất cứ tin tức gì về kẻ thần bí này.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thân phận của kẻ này trở thành kỳ án khó giải trong giới phú thương Ninh Đô, và người này cũng là 1 truyền kỳ.

Sự hủy diệt của nhà họ Tôn cũng được định sẵn sẽ trở thành một huyền thoại ở Giang Nam.

Đương nhiên, không phải tất cả mọi người ở Ninh Đô đều không rõ thân phận kẻ thần bí này.

Tỷ như, Ông chủ Mai – người đứng thứ 8 trong bảng danh sách phú thương Giang Nam, đã biết lai lịch của Lâm Mộc qua lời của Hoàng Đạo Trường.

Còn có Nhãn Kính Xà, anh ta thừa biết kẻ đầu sỏ chính là Lâm Mộc đến từ đất Kim Châu nhỏ bé!

Sau cơn chấn động, nhiều phú thương ở Ninh Đô đã nhanh chóng hành động.

Nhà họ Tôn bị diệt, đương nhiên có nhiều kẻ muốn cướp mối làm ăn của gia tộc diệt vong này, đây là miếng thịt mỡ hấp dẫn đấy!

Ninh Đô thời gian tới đã được định sẵn là nổi sóng nổi gió.
Chương 93: Quán bar Sa Ngã

Trong phòng làm việc của Nhãn Kính Xà.

“Chiều ngày hôm nay, trang viên của nhà họ Tôn ở ngoại ô Ninh Đô bị hỏa hoạn, dẫn đến cái chết của 83 thành viên nhà họ Tôn. Là một gia tộc kinh doanh có tiếng ở tỉnh Giang Nam, e rằng nhà họ Tôn sẽ trở thành lịch sử. ”

Tin tức đang được phát trên TV.

Nhãn Kính Xà nghe tin tức này đến thất thần, ly rượu trong tay anh ta ‘choang’ một tiếng rơi xuống đất.

Hồi lâu sau, anh ta nuốt một ngụm nước miếng, đờ đẫn nói: “Anh ta, anh ta đã diệt nhà họ Tôn thật sao?”

Trong lòng Nhãn Kính Xà cuộn trào sóng to gió lớn, nửa ngày trời vẫn không thể bình lặng.

Đó là nhà họ Tôn hùng mạnh đấy, Lâm Mộc chẳng những tiêu diệt nhà họ Tôn, còn biến tất cả những chuyện này trở thành tai nạn? Đây mới là điều khiến Nhãn Kính Xà cảm thấy sốc nhất.

Chứng tỏ Lâm Mộc đã giải quyết được mắt xích khó nhằn là Lão Từ, thậm chí còn thuyết phục ông ta giúp mình?

Trời ạ, Nhãn Kính Xà không sao tưởng tượng nổi, Lâm Mộc làm được tất cả những thứ này bằng cách nào.

Cộc cộc cộc.

Một người phục vụ gõ cửa và bước vào văn phòng.

“Anh Xà, vị tiên sinh này muốn gặp anh.” Phục vụ nói.

Nhãn Kính Xà ngẩng đầu nhìn, đập ngay vào mắt anh ta chính là Lâm Mộc, Nhãn Kính Xà không khỏi giật thót.

“Anh Lâm! Không! Lâm Gia!”

“Sao anh lại tới đây?”

Nhãn Kính Xà nở nụ cười, bước vội tới nghênh đón Lâm Mộc.

Sau đó Nhãn Kính Xà nhìn phục vụ, nói: “Sau này Lâm Gia tới quán bar Sa Ngã thì phải tiếp đón anh ấy theo tiêu chuẩn cao nhất, hiểu không?”

“Vâng thưa Anh Xà.” Tuy phục vụ hơi hồ nghi, nhưng vẫn đáp vâng dạ.

“Ra ngoài đi.” Nhãn Kính Xà khoát tay với phục vụ.

Sau khi người phục vụ rời khỏi phòng làm việc.

“Lâm Gia, anh đến quán bar Sa Ngã của chúng tôi quả thực là nắng rọi nhà tranh!” Nhãn Kính Xà cười nịnh nọt.

Lần đầu gặp mặt, anh ta còn thấy Lâm Mộc chỉ là một tên nhóc dựa dẫm vào Lão Trần. Giờ đây, anh ta hoàn toàn không dám nghĩ như vậy nữa.

Bởi vì Nhãn Kính Xà biết rằng, ngay cả Lão Trần cũng chẳng có bản lĩnh diệt cả nhà họ Tôn, đừng nói là tiêu diệt sạch sẽ trong 1 ngày.

Ấn tượng của anh ta về Lâm Mộc lúc này là, một nhân vật thần bí, mạnh mẽ, đáng sợ, và tuyệt không thể chọc vào.

Dù sao nhà họ Tôn lớn mạnh là thế, Lâm Mộc nói diệt là diệt ngay được đấy thôi!

Ai chọc giận Lâm Mộc thì chỉ còn nước chết không toàn thây.

“Nhãn Kính Xà, dẫu sao vẫn phải cảm ơn tin tức tình báo của anh.” Lâm Mộc nói.

“Lâm Gia khách sáo rồi, sau này anh có gì cần đến tôi thì cứ việc gọi điện hoặc tìm tôi, chỉ cần A Xà tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp anh!” Nhãn Kính Xà hạ mình nói.

“Lần này tôi đến nhờ anh điều tra mối quan hệ giữa Ông cụ Tôn và tập đoàn đứng sau ông cụ đấy bên Châu u, anh tra được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.” Lâm Mộc nói.

“Bên Châu u? Lâm Gia, việc này anh làm khó tôi rồi, tôi được xưng tụng là vua tình báo ngầm ở Giang Nam, mọi tin tình báo ở đất Giang Nam này tôi đều có thể tìm cách giúp anh, nhưng dính dáng tới nơi khác, nhất là Châu u, chỉ e tôi lực bất tòng tâm.” Nhãn Kính Xà bất đắc dĩ nói.

“Không sao, anh điều tra được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, thử điều tra đi nhé.” Lâm Mộc nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Được, tôi chỉ có thể nói sẽ dốc hết sức lực điều tra.” Nhãn Kính Xà đồng ý.

“Nhãn Kính Xà, tôi từng gọi điện cho anh rồi, sau này có tin tức gì anh thông báo cho tôi qua số điện thoại đấy nhé.” Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc nói tiếp: “Đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi anh. Trong giới kinh doanh của Ninh Đô, ai không hòa thuận với nhà họ Tôn? Kiểu người có chút thực lực trong giới kinh doanh của Ninh Đô ấy, tôi cần tìm một ông chủ để hợp tác.”

Nhãn Kính Xà trầm ngâm: “Mai Tổng, người đứng thứ tám trong danh sách phú hào Giang Nam, ông ta không hợp với nhà họ Tôn, cũng có chút thực lực đấy.”

“Anh có thể liên lạc với ông ta không? Chỉ cần nói với ông ta rằng người diệt nhà họ Tôn đang tìm ông ta. Tôi tin ông ta sẽ không từ chối.” Lâm Mộc nói.

“Không thành vấn đề, vậy Lâm Gia muốn hẹn gặp ông ta ở đâu?” Nhãn Kính Xà hỏi.

“Ở đây luôn đi, anh xem có thể hẹn ông ta bây giờ không, tôi ngồi đây chờ ông ta.” Lâm Mộc nói.

“Được.” Nhãn Kính Xà đồng ý rồi lập tức lấy điện thoại di động ra và bấm gọi. ...

Ninh Đô, trong một biệt thự.

“Hoàng Đạo Trường, anh phải nghĩ cách giới thiệu tôi với vị cao nhân Lâm Mộc đấy.” Mai Tổng chờ mong nói.

Mai Tổng đương nhiên biết tin nhà họ Tôn bị tiêu diệt, ngoài sự chấn động, ông ta còn muốn kết giao với vị cao nhân này.

Lâm Mộc chẳng những có đạo pháp cao thâm, còn có thể chặt đứt hai thế lực chống lưng của nhà họ Tôn, vừa nhấc tay một cái đã diệt cả nhà họ Tôn, bản lĩnh của người này khiến Mai Tổng không khỏi kinh sợ.

Dĩ nhiên ông ta muốn kết giao với Lâm Mộc rồi.

Mai Tổng nghĩ, có lẽ cả giới kinh doanh Ninh Đô này chỉ có ông ta biết tên họ thật sự của Lâm Mộc, cũng chỉ có ông ta có thể kết giao với Lâm Mộc thông qua Hoàng Đạo Trường.

“Mai Tổng, tôi chỉ có thể nói sẽ tận lực.” Hoàng Đạo Trường cười miễn cưỡng.

Hoàng Đạo Trường hiểu rõ, anh ta khó lòng bắt thân với Lâm Mộc.

Ngay lúc này, điện thoại cá nhân của Mai Tổng đổ chuông.

“Nhãn Kính Xà gọi cho tôi làm gì thế này?” Mai Tổng hồ nghi nhận điện thoại.

“Mai Tổng, tôi là A Xà, chỗ tôi có một nhân vật lợi hại muốn gặp ông!”

“Nhân vật lợi hại? Ai thế, có thể khiến tôi đánh giá là lợi hại ở Ninh Đô nào có mấy người?” Mai Tổng vừa nói vừa ngồi lên sofa.

“Mai Tổng, có lẽ ông đã biết chuyện nhà họ Tôn bị diệt, dân thường đều ngỡ đó chỉ là tai nạn hỏa hoạn, nhưng tin chắc là Mai Tổng hiểu được, người bắt cóc Tôn Thượng Minh mới là người đứng sau chuyện này, giờ anh ấy ở chỗ tôi, anh ấy muốn gặp ông.” Nhãn Kính Xà nói.

“Cậu nói cái gì?” Mai Tổng vừa ngồi xuống đã kinh ngạc đứng bật dậy.

“Cậu ta..cậu ta tìm tôi làm gì?” Mai Tổng căng thẳng không thôi.

“Tôi không rõ, ông qua đây một chuyến đi, anh ấy đang chờ ông ở chỗ tôi.” Nhãn Kính Xà nói.

“Được, tôi...tôi biết rồi.” Mai Tổng đáp.

Cúp điện thoại xong.

“Sao..sao cậu ta lại tìm tôi? Lẽ nào tôi đắc tội gì với cậu ta nên cậu ta muốn trả thù?” Mai Tổng hoảng loạn không yên, sống lưng cũng lạnh toát.

Tuy ông ta muốn gặp Lâm Mộc, nhưng anh chủ động tìm đến lại khiến ông ta lo sợ và hoang mang.

Mai Tổng nghĩ, trong tình huống bình thường, Lâm Mộc không có lý do gì phải tìm ông ta. Đừng nhìn xếp hạng thứ 8 của ông ta trong bảng phú hào Giang Nam, đừng nhìn vẻ ngoài huy hoàng của ông ta mà cho rằng ông ta đủ lớn mạnh. Đến nhà họ Tôn còn bị Lâm Mộc tiêu diệt dễ dàng, bảo sao ông ta không kiêng dè Lâm Mộc cho được?

“Mai Tổng, nếu anh ta muốn đối phó ông thì đã tìm tới tận cửa rồi, hà tất gì phải hẹn ông tới gặp? Chưa biết chừng đây lại là chuyện tốt.” Hoàng Đạo Trường nói.

“Nói cũng đúng.” Mai Tổng khẽ gật đầu, cố gắng ổn định tâm tình.

Sau đó Mai Tổng quay đầu nói: “Hoàng Đạo Trường, anh đi cùng tôi, có người quen làm gì cũng dễ, tôi có thể kết giao với cậu ta dễ hơn.”
Chương 94: Phân chia lợi ích

Sau đó chủ tịch Mai cùng với đạo trưởng Hoàng bước nhanh ra khỏi cửa, đi thẳng vào quán bar Lãng Mạn.

Trên tầng hai của Quán bar Lãng Mạn.

Sau khi Nhãn Kính Xà liên lạc giúp Lâm Mộc xong, liền cầm lấy một chai rượu ngon cất giữ từ lâu đưa cho Lâm Mộc.

Nhãn Kính Xà còn nói rằng cô sẽ mời mấy người đẹp của quán bar Lãng Mạn đến uống rượu cùng Lâm Mộc, nhưng lại bị Lâm Mộc từ chối.

Sau năm năm tu luyện trên núi, Lâm Mộc cũng tu luyện tâm tư, anh cũng đã nhìn thấu mấy loại chuyện này.

Lâm Mộc vừa uống vừa chờ.

Sau khoảng nửa giờ.

Một người đàn ông trung niên mập mạp với nụ cười tươi bước vào văn phòng của Nhãn Kính Xà, phía sau còn có đạo trưởng Hoàng.

Chủ tịch Mai vừa vào đã nhận ra Lâm Mộc ngay, anh chính là kẻ đã bắt cóc Tôn Thượng Minh ở Thục Nhã Trại ngày đó!

"Lâm cao nhân, tôi là Mai Dụ, thật may mắn khi được cậu mời!"

Chủ tịch Mai nở nụ cười nịnh nọt, rồi nhanh chóng lấy lòng Lâm Mộc.

Là người đứng thứ tám trong danh sách những người giàu có ở Giang Nam, lúc này anh ta không còn vẻ kiêu ngạo thường thấy khi ở bên ngoài mà thay vào đó là sự lo lắng, kính trọng và sợ hãi như một học sinh tiểu học nhìn thấy giáo viên của mình.

Đạo trưởng Hoàng cũng vội vàng tiến lên: "Đạo sư Lâm Mộc, chúng ta đúng là có duyên gặp lại."

Là các người sao?"

“Chủ tịch Mai, lúc trước khi tôi bắt cóc Tôn Thượng Minh, ông cũng có mặt phải không?” Lâm Mộc kinh ngạc nhìn ông ta.

Lâm Mộc cũng có chút ấn tượng với anh ta.

“Đúng, đúng, tôi đúng là vinh hạnh khi được Lâm cao nhân nhớ tới.” Chủ tịch Mai cười đáp.

“Chủ tịch Mai, ngồi đi.” Lâm Mộc vẫy tay ra hiệu.

"Được! Cám ơn Lâm cao nhân." Chủ tịch Mai nói xong liền ngồi xuống đối diện Lâm Mộc.

“Lâm cao nhân, không biết tại sao cậu lại chủ động mời tôi tới đây, có chuyện gì sao?” vẻ mặt Chủ tịch Mai có hơi căng thẳng.

Trong lòng anh ta vẫn chưa có sự chuẩn bị, cũng không biết Lâm Mộc tìm anh ta là có mục đích gì.

"Tôi tìm đến ông là vì muốn bàn chuyện hợp tác với ông. Nghe nói ông đứng thứ tám trong danh sách phú nhị đại ở Giang Nam, đã kinh doanh rất nhiều năm ở Giang Nam rồi." Lâm Mộc nói.

“Thành tích của tôi không có gì đáng nói trước mặt Lâm cao nhân cả đâu, không biết Lâm cao nhân muốn hợp tác kẻ hèn mọn như tôi thế nào đây?” Chủ tịch Mai càng thêm căng thẳng.

Chủ tịch Mai đang nghĩ, không phải Lâm Mộc sẽ bắt ông ta đưa cho anh một khoản tiền đấy chứ?

Nếu Lâm Mộc thật sự muốn làm như thế, vậy thì ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận.

"Ông đừng căng thẳng, tôi không gây phiền phức cho ông đâu. Nhà họ Tôn vừa mới thất thủ. Nhà họ Tôn lại có nhiều tài sản và cơ sở kinh doanh ở Giang Nam. Tôi muốn ông tiếp quản công việc của Nhà họ Tôn." Lâm Mộc nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Mộc mất rất nhiều thời gian mới có thể tiêu diệt Nhà họ Tôn, nên đương nhiên tất cả các công việc kinh doanh của Nhà họ Tôn, Lâm Mộc không thể giao lại cho giới kinh doanh của Giang Nam được.

Đây là chiến lợi phẩm Lâm Mộc đáng được nhận, nên Lâm Mộc phải tìm cách để có được nó.

Chủ tịch Mai nghe Lâm Mộc nói như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vì chuyện này.

"Lâm cao nhân, Nhà họ Tôn kinh doanh rất rộng rãi, bây giờ Nhà họ Tôn đã thất thủ, tất cả các ông chủ ở Giang Nam nhất định sẽ nhảy dựng lên muốn ăn tươi nuốt sống Nhà họ Tôn, do có quá nhiều người nên cho dù chúng ta đi cướp cũng chỉ có thể giành được một phần mà thôi.” Chủ tịch Mai bất lực nói.

Chủ tịch Mai vốn đã nảy sinh ý định cướp công sau khi biết tin Nhà họ Tôn đã bị tiêu diệt.

Lâm Mộc bình tĩnh nói: "Thông qua Nhãn Kính Xà, tôi có thể nói với toàn bộ các doanh nghiệp ở Giang Nam rằng những người muốn lật đổ nhà họ Tôn muốn thông qua ông để cướp đi những mối kinh doanh của nhà họ Tôn. Tôi nghĩ nếu những lời này được tung ra thì sẽ có không ít người sẽ dám cướp doanh nghiệp Nhà họ Tôn để lại. "

Dù sao Lâm Mộc cũng có thể tiêu diệt cả Nhà họ Tôn, giới kinh doanh Giang Nam nhất định sẽ sợ một nhân vật huyền bí như Lâm Mộc, chỉ cần Lâm Mộc lên tiếng, ai dám gắp thức ăn trong miệng Lâm Mộc chứ? Nhà họ Tôn chính là một ví dụ!

Hai mắt Chủ tịch Mai sáng lên, anh ta thề: "Lâm cao nhân, nếu như cậu có thể tạo ra gió, tôi tin rằng mình có thể thôn tính được doanh nghiệp Nhà họ Tôn!"

"Chủ tịch Mai, tôi sẽ không để ông phải thiệt thòi đâu, sau khi ông đã lấy được hết doanh nghiệp của Nhà họ Tôn, tôi sẽ lấy một nửa doanh nghiệp mà ông lấy được, phần còn lại sẽ thuộc về ông. Chỉ cần mỗi kỳ ông trả hoa hồng đều đặn cho tôi là được, thế nào?" ”Lâm Mộc nói.

"Không vấn đề! Đương nhiên là không vấn đề rồi!" Chủ tịch Mai vui vẻ đáp.

Có thể chia thành năm năm cũng đã vượt quá mong đợi của Chủ tịch Mai rồi.

Cho dù Lâm Mộc nói muốn chia 9-1, Lâm Mộc chiếm 9, ông ta cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể giúp Lâm Mộc miễn phí và khó khăn nhận lấy 1 phần còn lại.

Còn đối với phần doanh nghiệp Chủ tịch Mai lấy được, chia cho Lâm Mộc một nửa cổ phần, sau đó Lâm Mộc cũng được coi như là cổ đông của công ty ông ta.

Ông ta có thể có một cổ đông lớn mạnh như vậy để dựa vào, cho dù được chia 9-1, anh ta cũng bằng lòng.

Trước không phải ông ta chỉ muốn thông qua đạo trưởng Hoàng để bám vào Lâm Mộc sao?

Bây giờ, ông ta đã thành công đeo bám được, nên đương nhiên Chủ tịch Mai rất vui mừng!

“Vậy nếu như ông đã đồng ý rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi, không còn vấn đề gì chứ?” Lâm Mộc nhìn anh ta.

“Được được!” Chủ tịch Mai liên tục gật đầu.

Lâm Mộc lại nhìn Nhãn Kính Xà: "Nhãn Kính Xà, vậy tôi lại làm phiền anh hãy thay tôi tạo gió trong giới kinh doanh ở Giang Nam, anh cứ nói người tiêu diệt nhà họ Tôn là thông qua Chủ tịch Mai đã thôn tính toàn bộ doanh nghiệp và và các hoạt động công nghiệp của Nhà họ Tôn, hy vọng mọi người cho tôi chút mặt mũi, đừng cướp hết chiến lợi phẩm của tôi."

“Không sao Lâm Gia, đối với tôi mà nói, đây chỉ là chuyện tầm thường thôi!” Nhãn Kính Xà đồng ý.

Đây cũng là một điều tốt với Nhãn Kính Xà anh ta.

Nếu thông tin này được anh ta tung ra, tương đương với việc thông báo cho giới kinh doanh rằng anh ta có quan hệ nhất định với người đàn ông bí ẩn đã phá hủy nhà họ Tôn, điều này là vô cùng có lợi cho anh ta.

“Bây giờ đã giải quyết xong rồi, nào, chúng ta cùng cạn ly, chúc cho việc hợp tác của chúng ta thuận lợi.” Lâm Mộc nâng ly.

Nhãn Kính Xà vội vàng rót rượu cho Chủ tịch Mai và cho anh ta, sau đó cụng ly với Lâm Mộc.

Chuyện này đối với Lâm Mộc cũng rất có lợi, Lâm Mộc không phải làm cái gì, chỉ cần thông qua Chủ tịch Mai lấy được một nửa tài sản, được chia hoa hồng.

Mọi việc đã có Chủ tịch Mai lo liệu, còn anh chỉ cần đợi tiền là xong.

Lâm Mộc không nhờ A Bính đến Ninh Đô tranh đoạt việc làm ăn của Nhà họ Tôn, còn chọn cách tìm người hợp tác khác ở Ninh Đô, đó là do anh cũng đã có sự cân nhắc của riêng mình.

Tập đoàn Thiên Mộc ở Kim Châu vừa mới thành lập đã nuốt chửng một doanh nghiệp lớn ở Kim Châu, sau này sẽ phải giải quyết rất nhiều việc, nếu A Bính bị gọi đến Ninh Đô thì ba anh sẽ phải giải quyết mọi việc ở Kim Châu một mình.

Thứ hai, A Bính hoàn toàn xa lạ với Ninh Đô, anh ta cũng không có cơ sở gì ở đây, muốn qua đây cướp công của Nhà họ Tôn cũng là một chuyện hết sức gian khó.

Lâm Mộc lại càng không thể tự mình tiếp quản công việc, Lâm Mộc cần phải bỏ thời gian và sức lực vào việc tu luyện, đây cũng chính là điểm quan trọng nhất.

Còn Chủ tịch Mai đã phát triển ở Ninh Đô nhiều năm, ông ta đã có chuỗi công nghiệp và kinh doanh rất phát triển ở Ninh Đô, việc nắm lấy doanh nghiệp của Nhà họ Tôn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau khi ba người uống cạn ly rượu, Lâm Mộc cũng trao đổi số điện thoại với Chủ tịch Mai, để lại số thẻ ngân hàng của mình cho Chủ tịch Mai, để sau này có thể trực tiếp chuyển tiền chia hoa hồng vào thẻ.

“Chủ tịch Mai, vì ông đã giúp tôi, nên sau này nếu ông có gặp khó khăn gì trong kinh doanh, hãy cứ nói với tôi nếu cần tôi giúp.” Lâm Mộc nói.

"Được! Vậy tôi cảm ơn Lâm cao nhân trước."

Chủ tịch Mai vô cùng vui mừng, lại cảm ơn anh một lần nữa, vì đây chính là điều ông ta đang mong chờ.
Chương 95: Mùa hè năm đó

“Mọi chuyện cũng đã xong rồi, vậy tôi đi trước.” Lâm Mộc đứng dậy rời đi.

Đạo trưởng Hoàng vội vàng bước tới: "Đạo sư Lâm, tôi vô cùng ngưỡng mộ anh. Lần trước ở Cốc Huyện, tôi muốn bái anh làm sư phụ, cho dù anh không nhận tôi làm đồ đệ, tôi cũng nguyện ý làm trâu làm ngựa cho đạo sư Lâm, làm đàn em của anh! "

Lâm Mộc quay đầu nhìn anh ta: " Đạo trưởng Hoàng, anh không phải làm như vậy, trên con đường tu hành, tôi còn có một đoạn đường rất dài phải đi nữa, tôi thật sự không thể chỉ điểm cho người khác đâu."

Sau khi nói xong, Lâm Mộc xoay người rời đi.

“Lâm Gia, tôi tiễn anh!” Nhãn Kính Xà đứng dậy.

“Không cần đâu!” Lâm Mộc bỏ lại câu nói đó rồi bước ra khỏi phòng.

Khi anh đi xuống từ tầng hai và đi qua lối đi ở tầng một, một cô gái trẻ đang dựa lưng vào tường ở lối đi.

"Ừm?"

Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô gái đó, Lâm Mộc liền có cảm giác quen thuộc.

Trong đầu Lâm Mộc đột nhiên xuất hiện hình ảnh của một cô gái khiến trái tim Lâm Mộc run lên, nhưng Lâm Mộc lại không dám xác định.

“Thẩm Tịch Dương.” Lâm Mộc ngập ngừng nói.

Sau khi cô gái nghe thấy tên, thì liền ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mộc.

Lúc này Lâm Mộc mới nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, khuôn mặt trái xoan, những đường nét trên khuôn mặt thanh tú, cô ấy mang một vẻ đẹp tươi tắn và tinh nghịch.

Lúc nhỏ chúng ta đã vô tình gặp rất nhiều người và những người đó cũng như khắc ghi trong lòng chúng tôi như một kỷ niệm đẹp, và Lâm Mộc cũng có!

“Cậu..cậu là Lâm Mộc?” Cô gái cũng kinh ngạc nhìn Lâm Mộc.

"Đúng vậy, là em đây! Chị Dương Dương, không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây, mười lăm năm không gặp, từ một cô gái nhỏ bây giờ chị đã trở thành một đại mỹ nữ rồi nha." Lâm Mộc cười nói, nhưng trên mặt có chút căng thẳng.

“Cậu..cậu nhận nhầm người rồi.” Thẩm Tịch Dương tránh khỏi ánh mắt của Lâm Mộc, xoay người bước vào một căn phòng ở phía sau.

“Chị Dương Dương, vừa rồi chị cũng đã gọi tên em rồi, sao có thể sai được chứ!” Lâm Mộc xông lên, nắm lấy cánh tay của Thẩm Tịch Dương.

Trong mười lăm năm này , không biết bao nhiêu lần Lâm Mộc mơ được gặp lại cô, hiện tại đã gặp lại rồi, sao Lâm Mộc có thể để cô rời đi như vậy chứ.

Sau một lúc im lặng, Thẩm Tịch Dương nói: "Đúng..., chị là Thẩm Tịch Dương."

Nghe cô nói, trên mặt Lâm Mộc hiện ra nụ cười vui vẻ như một đứa trẻ.

Thẩm Tịch Dương không nhịn được cười.

“Lâm Mộc, chắc em rất thất vọng khi thấy chị uống rượu trong quán bar như thế này nhỉ?” Thẩm Tịch Dương cúi đầu, không muốn nhìn thẳng vào Lâm Mộc.

Nghe cô nói như vậy, Lâm Mộc hiểu được lý do tại sao ban nãy cô lại không chịu thừa nhận.

“Chị Dương Dương, chị đang nói nhảm gì vậy, đúng rồi, chị với bạn trai đến quán bar chơi sao?” Lâm Mộc không khỏi căng thẳng sau khi hỏi câu này.

Lâm Mộc rất mong chờ câu trả lời của Thẩm Tịch Dương, nhưng lại sợ câu trả lời mà cô nói ra sẽ khiến trái tim anh không thoải mái.

Cũng đã nhiều năm trong lòng Lâm Mộc đã không có cảm giác kỳ quái này.

“Chỉ là khách hàng thôi, chị đến đây để bàn bạc công việc, chị cũng chưa có bạn trai.” Thẩm Tịch Dương nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật chương mới một cách nhanh nhất.

Khi Lâm Mộc nghe được câu trả lời của cô, trong lòng anh có một niềm vui không thể giải thích được.

"Chị Dương Dương, nói chuyện làm ăn sao lại uống nhiều rượu như vậy chứ? Là đối phương cố ý ép chị uống rượu sao?" Lâm Mộc nghiêm túc nói, Lâm Mộc vẫn rất hiểu những chuyện này, đến quán bar nói chuyện làm ăn sao? Đối phương là có ý gì chứ, không nói cũng có thể biết.

Thẩm Tịch Dương không nói gì, dường như cô cũng đang ngầm thừa nhận điều này.

"Chị Dương Dương, nhìn trạng thái hiện tại của chi chắc là không uống được nữa rồi, em đưa chị đi!"

Lâm Mộc trực tiếp khoác tay lên vai Thẩm Tịch Dương đi khỏi quán bar.

Thẩm Tịch Dương biết chuyện làm ăn lần này quan trọng như thế nào, nếu cô tự ý rời khỏi đây thì chắc chắn chuyện làm ăn sẽ hỏng hết.

Nhưng khi bị Lâm Mộc kéo đi, cô lại không biết nên từ chối Lâm Mộc như thế nào cả.

Lâm Mộc kéo Thẩm Tịch Dương ra khỏi quán bar Lãng Mạn.

Khi họ bước ra khỏi quán bar, bên ngoài trời đã tối rồi.

Bên phía đối diện với quán bar là một con sông.

Lâm Mộc dắt Thẩm Tịch Dương đi đến bên bờ sông, nằm xuống bên hàng rào đá.

“Chị Dương Dương, trước đây chúng ta cũng đã từng nằm bên bờ sông trong thôn rồi tưởng tượng về tương lai đúng không? Bây giờ chúng ta như này làm em có cảm giác rất quen thuộc.” Lâm Mộc nhìn dòng sông phía trước.

Lúc này trí nhớ của Lâm Mộc bị kéo về mười lăm năm trước.

Lâm Mộc không phải sinh ra đã là phú nhị đại, cũng không phải Lâm Mộc được sinh ra ở tỉnh Giang Nam, mà anh được sinh ra ở một tỉnh có kinh tế lạc hậu, hơn nữa còn là ở một vùng nông thôn nghèo.

Lúc đó gia đình Lâm Mộc được coi là hộ nghèo nhất thôn, khi Lâm Mộc mới bốn năm tuổi bỗng nhiên nổi lên việc đi làm thuê ở bên ngoài tỉnh, lúc đó ba mẹ anh cũng lựa chọn đi xa lập nghiệp, chỉ có ông ngoại ở quê chăm sóc Lâm Mộc.

Thẩm Tịch Dương và Lâm Mộc ở cùng thôn, nhà cô ở ngay sau nhà Lâm Mộc, nên hai người là hàng xóm.

Vì nhà nghèo nên từ nhỏ Lâm Mộc đã không được các bạn trong thôn hoan nghênh, chỉ có Thẩm Tịch Dương là bạn chơi từ nhỏ với anh, lúc đó mấy đứa lớn khác trong thôn đều thích trêu chọc và bắt nạt Lâm Mộc.

Lúc Lâm Mộc bị trêu chọc, Thẩm Tịch Dương thường ra tay giúp đỡ Lâm Mộc, cô chỉ lớn hơn Lâm Mộc có mấy tháng thôi, cho nên lúc nhỏ Lâm Mộc liên tục gọi cô là chị Dương Dương.

Mãi sau này khi ông nội qua đời, ba anh mới về lo tang lễ cho ông rồi đưa Lâm Mộc đến Giang Nam, khi đó Lâm Mộc vẫn còn học tiểu học.

Từ khi Lâm Mộc đến Giang Nam, ba anh cũng bắt đầu kinh doanh nhỏ bằng số tiền tiết kiệm kiếm được từ những công việc bán thời gian, cuối cùng ba anh đã nắm bắt cơ hội từng bước mở rộng công việc kinh doanh ở Kim Châu.

Lâm Mộc cũng từ một thiếu gia nghèo khó trở thành một phú nhị đại.

Chính vì tuổi thơ thiếu thốn vật chất, chưa từng được nhìn ra thế giới, cho nên sau khi đột nhiên trở thành phú nhị đại, Lâm Mộc bắt đầu tiêu xài hoang phí, trở thành phú nhị đại tiêu tiền như nước, hoàn toàn rơi vào tình trạng ham muốn vật chất.

Ba anh cho rằng bản thân ông đã nợ Lâm Mộc rất nhiều tình cảm và cả vật chất, nên ba anh cũng thường làm ngơ trước sự tiêu xài xa hoa của Lâm Mộc.

Tuy rằng Lâm Mộc trở thành phú nhị đại, nhưng cũng bởi vì trải qua tuổi thơ từng bị bắt nạt, cho nên khi Lâm Mộc còn là phú nhị đại, ngoài việc tiêu xài hoang phí ra thì anh vẫn là người rất có nguyên tắc, không thích bắt nạt người khác, đặc biệt là trẻ em nghèo.

Hơn nữa Lâm Mộc cũng thích giúp đỡ mấy đứa trẻ nhà nghèo, chẳng hạn như A Bính, anh ta là một chàng trai nhà quê nghèo, Lâm Mộc đã giúp anh ta rất nhiều khi anh còn là phú nhị đại, chỉ có như vậy Lâm Mộc mới thấy được bản thân mình khi còn nhỏ.

Sau bao nhiêu năm, Lâm Mộc cũng không còn nhớ được nhiều chuyện thời thơ ấu của mình nữa, nhưng cái tên Thẩm Tịch Dương đã ẩn sâu trong trái tim Lâm Mộc, có những người những việc Lâm Mộc đều không thể quên.

Thẩm Tịch Dương nhìn dòng sông phía trước rồi nhớ lại: "Ừm, chị còn nhớ khi còn bé, có một lần em bị con chó hoang trong thôn có biệt danh là Tiểu Bá Vương cắn, quần áo rách nát không dám về nhà, chị đã đến bên cạnh em, chúng ta ngồi bên cạnh con mương nhỏ giúp em vá lại quần áo, sau đó em mới dám về nhà. "
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom