Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86-90
Chương 86: Tay cầm
“Lão Từ, ông vẫn nên nghe tôi nói trước đi, thế nào?” Lâm Mộc cười.
“Được, cậu nói đi.” Lão Từ gật đầu.
"Tôi có một đoạn ghi âm ở đây, tôi nghĩ nội dung của nó sẽ khiến Lão Từ ông khá thích thú đấy."
Lâm Mộc nói xong liền lấy điện thoại di động ra, phát đoạn ghi âm.
Trong đoạn ghi âm vang lên giọng nói của Lâm Mộc và Tôn Thượng Minh.
Nội dung đoạn ghi âm là Tôn Thượng Minh nói bản quyền đã được trao cho tập đoàn u Vực, sau đó Tôn Thượng Minh nói rằng chỗ dựa lớn nhất của Nhà họ Tôn là Châu u.
Trong nhà kho bỏ hoang, Lâm Mộc đã ghi lại mọi chuyện khi đang tra khảo Tôn Thượng Minh.
Sau một lúc, bản ghi âm đã phát xong.
Khi Lão Từ nghe đoạn ghi âm, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
"Lão Từ, bằng sáng chế được nói đến trong đoạn ghi âm là bằng sáng chế mà nhà họ Lâm tôi đã phát minh ra, có thể cải thiện đáng kể tỷ lệ sử dụng dầu mỏ, tầm quan trọng của bằng sáng chế này và sự lợi hại của nó, tôi nghĩ Lão Từ chắc cũng đã rõ."
"Năm năm trước, Nhà họ Tôn dùng biện pháp tiêu diệt nhà họ Lâm của tôi để lấy được bằng sáng chế này, nhưng mà Nhà họ Tôn không lựa chọn tự mình khai triển thêm một bước bằng sáng chế này."
Lâm Mộc nói tiếp: "Ông cũng vừa nghe Tôn Thượng Minh đã nói Nhà họ Tôn đã gửi một bằng sáng chế quan trọng như vậy cho một tập đoàn của Châu u, Nhà họ Tôn và Châu u rõ ràng đã thiết lập một loại quan hệ bí mật nào đó. Như vậy có nghĩa là nhà họ Tôn đã thông đồng với thế lực bên ngoài."
"Nói thẳng ra thì Nhà họ Tôn chính là kẻ phản bội!"
“Nhà họ Tôn này, thật là khốn kiếp!” Lão Từ đập bàn, trên mặt lập tức bừng bừng lửa giận.
Lão Từ có phải là thật sự tức giận hay chỉ là đang giả bộ cho Lâm Mộc xem thì Lâm Mộc cũng không rõ.
"Lão Từ, nghe nói ông có quan hệ rất mật thiết với Nhà họ Tôn, nếu đoạn ghi âm này bị lộ ra ngoài, tôi sợ rằng ông cũng sẽ bị vạ lây, cả sự nghiệp và danh tiếng mà ông vất vả nhiều năm cũng sẽ bị hủy hoại.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc lại đổi giọng, cười: "Nhưng tôi nghĩ, đây chắc chỉ là tin đồn thôi. Dựa vào thân phận của Lão Từ, sao ông có thể thông đồng với bên phản bội như Nhà họ Tôn chứ? Đúng không!"
“Đương nhiên, giữa tôi và Nhà họ Tôn làm sao có quan hệ mật thiết được chứ? Đây rõ ràng là tin đồn.” Lão Từ bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn có chút khó coi.
Lão Từ ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: "Đương nhiên, đoạn ghi âm vừa rồi, Lâm Mộc, đừng phát tán đi để không gây ra một số hiểu lầm không đáng có, cậu thấy đúng không?"
"Lão Từ, tôi cũng nghĩ như vậy, tôi tới đây là để bàn bạc với Lão Từ mà, nên chắc chắn tôi sẽ không truyền đi đâu."
Lâm Mộc cười nói: "Nhưng đoạn ghi âm này là bằng chứng quan trọng chứng tỏ Nhà họ Tôn là kẻ phản bội, cho nên tôi đã sao thêm vài bản, nếu xảy ra chuyện gì thì đoạn ghi âm này sẽ bị vạch trần."
Lời của Lâm Mộc hàm chứa ẩn ý.
“Lâm Mộc, cậu bắt cóc Tôn Thượng Minh chỉ là để tìm hiểu Nhà họ Tôn cấu kết với thế lực bên ngoài, vậy cậu cứ yên tâm đi, mọi sự điều tra đối với cậu sẽ được dừng lại.” Lão Từ lập tức nói.
Dù sao Lão Từ cũng là người đã có kinh nghiệm lâu năm, đương nhiên sẽ hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Mộc, nên ông ta giải quyết mọi chuyện rất hoàn mỹ.
Lâm Mộc nói nếu có chuyện gì xảy ra thì đoạn ghi âm sẽ bị lộ ra ngoài, đây cũng là ám chỉ Lão Từ.
Nghĩa là Lâm Mộc không được xảy ra bất cứ chuyện gì, Lão Từ phải giữ an toàn cho anh, nếu không anh sẽ vạch trần đoạn ghi âm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật chương mới một cách nhanh nhất.
“Vậy thì cám ơn Lão Từ, Lão Từ có thể yên tâm, tôi sẽ cất giấu đoạn ghi âm thật kỹ, sẽ không cho người khác biết đâu, để không gây ra hiểu lầm.” Lâm Mộc cảm ơn.
"Lâm Mộc, Nhà họ Tôn này thông đồng với thế lực bên ngoài, nhưng cũng chỉ là một con cừu non, nên không thể dung túng được, nếu muốn tiếp tục đối phó Nhà họ Tôn, cũng coi như là giết cái ác trên danh nghĩa, chỉ cần cậu đừng làm lớn chuyện, chúng tôi cũng sẽ không làm khó cậu đâu.” Lão Từ nói.
“Lão Từ, ông đã nói như vậy thì tôi cũng yên tâm.” Lâm Mộc cười nói.
“Mà này, Lâm Mộc, đoạn ghi âm vừa rồi tôi nghĩ nên hủy đi, kể cả bản ghi âm dự phòng của cậu cũng nên hủy đi để không gây phiền phức sau này nữa.” Lão Từ nói.
"Lão Từ, đây là chứng cứ nhà họ Tôn là kẻ phản bội, sao tôi có thể hủy được chứ? Ông nói đúng, tôi vẫn phải giữ lại để đề phòng." Lâm Mộc cười.
Lâm Mộc cũng không ngốc, nhưng đây là chuyện khiến Lão Từ sợ hãi, nếu Lâm Mộc thật sự hủy đoạn ghi âm kia đi, anh sẽ hoàn toàn mất đi thế chủ động, hơn nữa một khi anh hủy đi, cho dù Lão Từ có đối phó với Lâm Mộc thì anh cũng không làm gì được.
Lão Từ cũng là người thường, muốn lừa Lâm Mộc phá hủy tay cầm.
"Đúng...đúng ..." Lão Từ nở một nụ cười không mấy dễ chịu.
Tuy rằng muốn Lâm Mộc hủy nó đi, nhưng đồ cũng đang ở trong tay Lâm Mộc, Lâm Mộc vẫn đang giữ sự chủ động.
Ngay lập tức, Lâm Mộc đứng dậy: "Lão Từ, chuyện cũng đã bàn xong, tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước."
“Được rồi, tôi tiễn cậu ra ngoài.” Lão Từ đứng dậy đề nghị tiễn anh ra ngoài.
Lâm Mộc cũng không từ chối, sau đó Lão Từ tiễn anh ra ngoài.
Ngoài cửa.
Ngay khi Lâm Mộc vừa ra, mấy chục tên bảo vệ có súng đạn thật nhanh chóng nhắm vào Lâm Mộc.
Ngay sau khi thư ký ra ngoài, bảo vệ trong khu nhà này lập tức được huy động.
"Lâm Mộc, lập tức thả Lão Từ ra ngay!"
Khi thư ký nhìn thấy Lâm Mộc đi ra, lập tức quát lên với Lâm Mộc.
Khi thấy Lâm Mộc ra ngoài với Lão Từ, anh ta cho rằng Lâm Mộc định bắt Lão Từ làm con tin.
“Lâm Mộc tới báo cáo tình hình cho tôi, căng thẳng cái gì, mau bỏ vũ khí xuống.” Lão Từ vẫy vẫy tay với mấy người kia, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Mấy tên bảo vệ nghe thấy thế thì cũng bỏ vũ khí xuống.
"Lâm Mộc, tôi tiễn cậu ra khỏi khu nhà."
Nở nụ cười hiền hậu, Lão Từ dẫn Lâm Mộc ra khỏi khu nhà.
Thư ký đi theo sau ngạc nhiên, đây là tình huống gì vậy?
Ở cổng của khu nhà.
“Lão Từ, tôi xin nghỉ phép.” Chào hỏi Lão Từ xong, Lâm Mộc xoay người rời đi.
Sau khi Lâm Mộc rời đi.
“Lão Từ, cậu ta đi xa rồi, ông có muốn thông báo cho người lập tức bắt anh ta không?” Thư ký hỏi.
Thư ký vẫn nghĩ, vừa rồi Lão Từ đối tốt với Lâm Mộc như vậy, còn chủ động tiễn Lâm Mộc ra ngoài, có lẽ là vì lo lắng Lâm Mộc sẽ dùng vũ lực nên áp dụng chiến lược hòa hoãn binh lực của mình.
Lão Từ nhìn về phía xa xăm: "Cậu ta không làm gì sai, bắt cậu ta làm gì? Lập tức thông báo cho dừng mọi việc tìm kiếm cậu ta lại đi."
Thư ký giật mình, sao lại thành ra thế này?
Nhưng Lão Từ đã nói như vậy, anh ta cũng không dám hỏi lại, chỉ "vâng" một tiếng rồi lập tức bắt tay vào làm.
Lão Từ nhìn ra xa xăm.
“Vị thiếu gia này, thật không đơn giản.” Lão Từ thở dài.
Đồng thời, Lão Từ cũng biết trong lòng mình sau này sẽ luôn có một tay cầm, mà tay cầm đó lại do Lâm Mộc nắm giữ.
Đây không phải là một điều có lợi cho ông ta.
Nhưng ông ta cũng không thể làm gì được, một khi đoạn ghi âm bị lộ ra ngoài, thanh danh của ông ta sẽ bị vấy bẩn!
Phía bên kia.
Sau khi Lâm Mộc lái xe đi, sợi dây siết chặt trong lòng cũng được buông lỏng không ít.
Trong mắt Lâm Mộc, Lão Từ là khúc mắc khó giải quyết nhất.
Bây giờ, chỉ cần nắm được Lão Từ thì Lâm Mộc đã có thể nắm quyền kiểm soát.
Sau đó, đã đến lúc lấy đi chỗ dựa lớn khác của Nhà họ Tôn, đó chính là Kim Trì Quan và đạo trưởng Vũ!
Chương 87: Một mình đến Kim Trì Quan
Đối phó với Vũ đạo trưởng, Lâm Mộc chắc chắn phải dùng đến nắm đấm mới giải quyết được ông ta. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng anh hạ quyết tâm đến Kim Trì Quan.
...
Núi Kim Trì, Kim Trì Quan.
Vũ đạo trưởng là một người giàu có, tài sản của ông ta có thể diễn tả bằng cụm từ “tiền muôn bạc biển”, tiền đi đôi với quyền cho nên với khối lượng tài sản khổng lồ như vậy có thể thấy quyền lực mà ông ta sở hữu cũng không phải dạng vừa.
Có một con đường lớn dẫn từ chân núi lên thẳng cổng của đạo quán, Lâm Mộc đỗ xe ở bên ngoài đạo quán sau đó bước xuống xe.
“Bước tiếp theo là gặp mặt và nói chuyện với Vũ đạo trưởng.”
Đạo quán này có không gian rất rộng rãi, thoáng mát và được xây dựng rất xa hoa, lộng lẫy, trong ánh mắt Lâm Mộc lóe lên vài tia mong đợi.
Trong lòng Lâm Mộc rất xúc động, so với đạo quán đơn sơ trên núi Ngọa Long thì Kim Trì Quan có diện tích lớn hơn rất nhiều lần.
Lâm Mộc từng bước đi về phía Kim Trì Quan.
Trước cửa đạo quán có một đệ tử đang quét dọn.
“Kim Trì Quan không tiếp những người không phận sự, người lạ nhanh chóng rời khỏi đây mau!” – Đệ tử thấy Lâm Mộc tới liền quát to.
“Mau đi thông báo cho Vũ đạo trưởng của cậu rằng: người bắt cóc Tôn Thượng Minh tới thăm hỏi Vũ đạo trưởng đây!” – Lâm Mộc hờ hững nói.
Tên đệ tử sau khi nghe anh nói thì bị dọa sợ hết hồn, vứt luôn cả chổi, chạy thẳng vào bên trong đạo quán.
“Sư phụ! Kẻ bắt cóc Tôn Thượng Minh tới! Kẻ bắt cóc Tôn Thượng Minh tới!”
Tên đệ tử này vừa la vừa chạy, giọng của cậu ta vang vọng khắp Kim Trì Quan.
“Sao cơ? Tên đó dám mò đến đây ư?”
Mấy đệ tử trong đạo quán sau khi nghe thấy tiếng la thất thanh ấy thì rối rít kéo nhau tụ tập trong sân, bàn tán rôm rả.
“Lá gan của tên đó lớn thật? Sư phụ đang truy lùng anh ta vậy mà anh ta còn dám chủ động mò tới tận đây?”
“Tôi lại tò mò không biết anh ta lợi hại cỡ nào mà dám khiêu chiến với uy quyền của Kim Trì Quan chúng ta? Cái gì, sao nhìn anh ta nhỏ tuổi quá vậy?”
Bên trong đạo quán, chúng đệ tử bàn luận sôi nổi, còn Lâm Mộc thì từ bên ngoài thong thả đi vào.
“Kẻ bắt cóc chính là anh sao? Anh là người đả thương đại sư huynh của chúng tôi? Sao anh trông trẻ măng vậy?”
Các đệ tử bên trong đạo quán soi từ đầu đến chân Lâm Mộc, sau khi nhìn thấy rõ ngũ quan của anh thì vô cùng kinh hãi, chắt lưỡi một tiếng.
Bọn họ đều biết việc tu hành vô cùng tiêu tốn thời gian. Quá trình hấp thụ linh khí để tu luyện rồi gia tăng tu vi diễn ra hết sức chậm chạp.
Vậy mà Lâm Mộc còn trẻ như vậy đã có thể đánh bại đại sư huynh của bọn họ cho nên việc các đệ tử bị sốc như vậy là điều dễ hiểu.
“Kim Trì Quan, Vũ đạo trưởng đâu rồi!”
Lâm Mộc bước vào trong sân, giọng nói của anh như tiếng chuông, vang vọng khắp đạo quán.
… Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Thằng oắt con láo xược kia!”
Một giọng nói già nua lớn tiếng vang lên, Lâm Mộc ngẩng đầu thì nhìn thấy một ông già tóc đã bạc trắng đang đi vào trong sân.
“Sư phụ!”
“Sư phụ!”
Các đệ tử bên trong đạo quán thấy Vũ đạo trưởng tới thì vô cùng phấn khích.
“Ông chính là Vũ đạo trưởng, đúng chứ?” – Lâm Mộc nhìn về phía ông già tóc bạc phơ nói.
“Đúng vậy, là tôi đây.”
Vũ đạo trưởng quan sát Lâm Mộc rồi nói: “Nhóc con, lá gan của cậu lớn nhỉ? Đả thương đại đệ tử của tôi, dám bắt cóc cả người mà tôi che chở… Trong khi tôi thì đang truy bắt cậu khắp nơi, muốn băm thây cậu thành trăm
mảnh, vậy mà cậu còn dám chủ động đến đây đòi gặp tôi?”
Lâm Mộc có thể cảm nhận rõ ràng từ ánh mắt đến giọng nói của Vũ đạo trưởng đều mang phong thái của một bậc bề trên, tràn đầy sự trịch thượng.
“Học trò của ông ra tay với tôi trước, anh ta bị đập cho tơi tả như vậy thì chỉ có thể trách thực lực của anh ta không đủ, tự làm tự chịu thôi.” – Lâm Mộc thản nhiên nói.
“Hừ, cậu chạy đến tận đây chẳng lẽ chỉ vì muốn dạy tôi cách phân biệt đúng – sai?” – Vũ đạo trưởng hừ lạnh một tiếng.
“Tôi chủ động đến đây tất nhiên không phải vì muốn nói đạo lý với ông, tôi muốn cho ông một cơ hội, chỉ cần ông cắt đứt quan hệ với Tôn gia thì tôi sẽ không đụng vào Kim Trì Quan này của ông.” – Lâm Mộc chậm rãi nói.
Lâm Mộc vừa dứt lời, các đệ tử trong sân chỉ có một suy nghĩ duy nhất là người đàn ông trẻ tuổi trước mặt họ thật sự cực kì ngông cuồng.
Vũ đạo trưởng trầm giọng nói: “Thằng trẻ trâu kia, anh đúng là trẻ tuổi ngu muội, cái gì cũng dám nói! Tôi đã tung hoành ngang dọc ở Giang Nam nhiều năm, giang hồ ai cũng kính nể, được tôn là người mạnh nhất ở
Giang Nam.”
“Cậu đã đắc tội tôi, không lo quỳ xuống cầu xin tha thứ còn dám sủa bậy như vậy? Nếu hôm nay, tôi không băm cậu thành trăm mảnh thì còn mặt mũi nào ở đất Giang Nam này nữa?!” – Giọng nói của Vũ đạo trưởng cực kì sắc bén và độc đoán.
“Xem ra ông không hề trân trọng cơ hội này, vậy thì động thủ đi! Nếu nói không được thì chỉ có thể dùng vũ lực thôi.” Lâm Mộc híp mắt lại.
Khi anh nói xong, sắc mặt của các đệ tử trong sân trở nên tái mét.
“Sư phụ là người mạnh nhất Giang Nam, anh ta dám nói ra những lời này không sợ cái lưỡi của mình bay màu sao?”
“Hừ, anh ta muốn tự tìm chết thôi!”
Giọng Vũ đạo trưởng như tiếng chuông, vang vọng: “Thằng nhóc ngông cuồng, hôm nay tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt một chút, cái danh cao thủ đệ nhất Giang Nam này không phải tự nhiên mà có đâu!”
Dứt lời, Vũ đạo trưởng chuẩn bị động thủ.
Lâm Mộc mở miệng: “Vũ đạo trưởng, hôm nay tôi tới đây, trước là muốn thăm ông sau là muốn đấu với ông một trận. Nếu ông thắng thì tôi mặc ông xử trí còn nếu tôi thắng thì ông chỉ có hai con đường, một là nhận thua, cam
kết từ lúc này trở đi sẽ đóng Kim Trì Quan và không can thiệp vào những chuyện bên ngoài nữa, hai là bị tôi
đánh chết!”
“Thằng trẻ trâu này, kẻ thua cuộc chắc chắn là cậu! Mà cái giá cậu phải trả cho sự thất bại của mình chính là cái mạng chó của cậu đấy!” – Giọng nói của Vũ đạo trưởng rất lớn tràn đầy sự phấn khích.
Nói xong, Vũ đạo trưởng phất áo choàng, một trận lốc xoáy cuồn cuộn xuất hiện, tấn công về phía Lâm Mộc, cây cối trong sân rung lắc cực mạnh, cát bụi bay tứ tung!
Đối diện với cơn lốc xoáy đang tiến về phía mình, Lâm Mộc vận nội lực tập trung xuống lòng bàn tay rồi giơ tay lên đấm mạnh một phát về phía trước.
Bùm!
Cơn lốc xoáy bị một chưởng của Lâm Mộc đánh tan thành mây khói.
Lần đầu giao thủ, trong lòng Lâm Mộc đã có thể xác định với nội lực thâm hậu và trình độ của Vũ đạo trưởng thì hiện tại, ông ta đã gần chạm đến bậc trung cấp của Linh Ý Cảnh.
Ở thời đại bây giờ, thực lực của Vũ đạo trưởng đúng là khiến người bình thường phải quỳ lạy.
Hai người mặc dù cùng cảnh giới nhưng nội lực và trình độ của Vũ đạo trưởng so với Lâm Mộc vẫn cao hơn, dẫu sao ông ta cũng gần lên trung cấp Linh Ý Cảnh còn Lâm Mộc chỉ mới lên được sơ cấp Linh Ý Cảnh không bao lâu.
Bàn về cảnh giới, Vũ đạo trưởng hiển nhiên chiếm ưu thế hơn.
“Cậu cũng đạt tới Linh Ý Cảnh?” Trong mắt Vũ đạo trưởng thoáng qua vẻ kinh ngạc, trước khi bắt đầu, ông ta vẫn không tin Lâm Mộc thật sự đạt tới Linh Ý Cảnh, dù sao anh vẫn còn quá trẻ.
Ông ta tu luyện mấy chục năm mới có thể lên đến Linh Ý Cảnh. Vì vậy, Vũ đạo trưởng luôn cho rằng, dù cho
Lâm Mộc có đánh bại được học trò của ông ta thì cùng lắm anh chỉ đạt tới Khai Linh Cảnh thôi.
Nhưng qua đợt giao thủ vừa rồi, ông ta chắc chắn Lâm Mộc đúng thật đã đạt tới bậc sơ cấp Linh Ý Cảnh.
Mặc dù miệng không muốn thừa nhận nhưng trong lòng ông ta có chút chấn động, còn trẻ như vậy mà đã tới Linh Ý Cảnh, cậu trai trẻ này sợ rằng không hề đơn giản!
“Cho dù cậu đạt tới Linh Ý Cảnh nhưng đáng tiếc chỉ mới bước vào giai đoạn sơ cấp gần đây thôi, thực lực của cậu vẫn chưa xứng làm đối thủ của tôi!”
“Hôm nay, tôi sẽ khai sáng cho cậu một chút, hãy xem bản lĩnh chân chính của Vũ đạo trưởng này đây!”
Vũ đạo trưởng chập hai tay lại, xung quanh gió bụi thổi mịt mù, bỗng phía trước nội lực ngưng tụ lại tạo thành một thanh bảo kiếm phát ra hào quang chói mắt.
Chương 88: Trận chiến khốc liệt
Sau khi thanh bảo kiếm xuất hiện, Vũ đạo trưởng quát lên một tiếng như sấm dậy:
“Huyền Nguyệt Kiếm trảm!”
Thanh kiếm này là do nội lực ngưng tụ tạo thành, nó hướng về phía Lâm Mộc liên tục chém những nhát bén nhọn.
“Lưu Quang Quyết!”
Lâm Mộc thấy vậy nhanh chóng giơ hai ngón tay lên hô lớn, lập tức xung quanh xuất hiện hàng trăm luồng ánh sáng, chúng cực kì chói mắt!
“Ngưng!”
Hơn một trăm luồng ánh sáng ngưng tụ lại thành một thể nhanh chóng phản công, đập vào thanh kiếm sáng chói kia!
Bùm!
Hai đòn tấn công liên tục va chạm tạo ra sự chấn động mãnh liệt cho vạn vật xung quanh. Chúng chuyển động dữ dội như muốn khô máu với nhau, cuối cùng hai đòn tấn công ánh sáng này nhanh chóng suy yếu.
Không gian xung quanh rung chuyển mãnh liệt, thanh bảo kiếm của Vũ đạo trưởng nổ tung, sức mạnh của vụ nổ tạo ra một trận cuồng phong quét mạnh qua sân đấu.
Lưu Quang Quyết của Lâm Mộc sau khi đánh tan tành đòn tấn công của đối phương thì năng lượng cũng tiêu hao cạn kiệt, nhanh chóng tan biến.
“Thật là một vụ va chạm khủng khiếp!”
Các đệ tử bên trong sân chứng kiến đợt giao thủ vừa rồi thì sợ hãi thốt lên rồi chắt lưỡi một tiếng.
Cho dù là những đệ tử ở đạo quán Kim Trì thời gian dài cũng chưa từng thấy qua trận chiến đỉnh cao như vậy.
“Sao có thể như vậy!”
Con ngươi của Vũ đạo trưởng trừng lớn, trong lòng tràn ngập chấn động. Sau khi bước vào Linh Ý Cảnh, ông ta chuyên tâm tu luyện vất vả bao nhiêu năm, dồn hết tâm huyết mới tạo ra được chiêu thức Huyền Nguyệt Kiếm!
Vũ đạo trưởng cực kì tự tin với chiêu thức này, vậy mà hôm nay chỉ với một chiêu của Lâm Mộc, tâm huyết nhiều năm của ông đã bị đánh bại sao?
“Cao thủ đệ nhất Giang Nam? Tôi thấy cũng chỉ là hư danh thôi, một kẻ không tên không tuổi như tôi chỉ cần một chiêu đã có thể đập tan đòn tấn công của ông rồi!” – Lâm Mộc chậm rãi nói.
Nội lực của Vũ đạo trưởng so với Lâm Mộc quả thật mạnh hơn một chút nhưng Lâm Mộc dựa vào chiêu Lưu Quang Quyết đã chiếm ưu thế hơn trong đợt giao tranh vừa rồi.
“Cậu…” – Vũ đạo trưởng cứng họng.
“Vũ đạo trưởng, ông còn chiêu gì nữa thì mau tung ra hết đi.” – Lâm Mộc nói.
“Nhóc con, cậu chỉ mới chiếm ưu thế hơn một chút thôi, lợi thế nhỏ nhoi này cũng không giúp cậu chiến thắng hoàn toàn trận đấu này! Hôm nay, thắng – thua vẫn chưa phân định đâu!” – Giọng nói của Vũ đạo trưởng lạnh như băng.
Tất nhiên Lâm Mộc hiểu rõ điều này, Lưu Quang Quyết của anh chỉ mới ở cấp độ đầu tiên, mặc dù nó giúp anh chiếm được chút ưu thế ở lần giao tranh vừa rồi nhưng vẫn chưa đủ để anh chiếm được thế thượng phong, càng không thể làm bị thương Vũ đạo trưởng.
Có thể thấy sau khi đập tan đòn tấn công của đối thủ, Lưu Quang Quyết của Lâm Mộc cũng tan biến.
Tuy nhiên, Lâm Mộc vẫn còn át chủ bài của mình, chỉ cần anh kích hoạt Chí Tôn Tích thì sẽ dễ dàng đánh bại
Vũ đạo trưởng, đây là lý do mà Lâm Mộc dám tới tận sào huyệt của ông ta để khiêu chiến!
Dù vậy, Lâm Mộc không muốn thi triển nó trừ khi đó là tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nguy hiểm đến tính mạng thì anh mới đụng đến.
Lâm Mộc cho rằng chỉ cần anh có thể thi triển được Lưu Quang Quyết cấp hai thì đã đủ để thắng trận đấu này.
Anh muốn thử sức một lần.
Nếu không thành công thì kích hoạt Chí Tôn Tích cũng không muộn. Hôm nay, bằng mọi giá Lâm Mộc phải đánh bại Vũ đạo trưởng, chỉ có cách này mới có thể bẻ gãy được một cành cây đắc lực của Tôn gia!
… Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Vũ đạo trưởng thấy Lâm Mộc không xuất chiêu mà chỉ nhắm mắt lại, trong lòng ông ta nhất thời cảm thấy bất an.
“Cậu đang muốn chơi chiêu gì với tôi hả?”
Vũ đạo trưởng phát động chiêu thức, nội lực của ông ta điên cuồng chuyển động, một lần nữa ngưng tụ lại tạo ra một thanh bảo kiếm.
Ông ta không nóng vội tung chiêu ngay lập tức mà chuyên tâm dồn thật nhiều nội lực vào thanh kiếm khiến nó sáng chói mắt hơn, uy lực tất nhiên cũng mạnh hơn khi nãy rất nhiều!
“Hãy xem đây!”
Khi cảm thấy uy lực của đòn tấn công đã đủ, thanh kiếm sáng rực kia liền lao tới chỗ Lâm Mộc đang đứng, chém ra những nhát kiếm cực kì mạnh và sắc bén.
Hai mắt Lâm Mộc mở ra.
“Lưu Quang Quyết cấp hai, kích hoạt!”
Hai ngón tay Lâm Mộc nhanh chóng thi triển, động tác giống như đang khảy đàn dương cầm.
Ánh sáng ngưng tụ đột nhiên lại tan vỡ.
Toang rồi!
Thi triển thất bại, thanh kiếm ánh sáng của Vũ đạo trưởng cũng đã tiến tới sát vị trí Lâm Mộc đang đứng.
Lâm Mộc không kịp thi triển Lưu Quang Quyết cấp một chỉ có thể vội vã ngưng tụ nội lực, đánh một quyền về
phía thanh kiếm kia.
Bùm!
Đòn đánh của Lâm Mộc chạm vào phần trên của thanh kiếm nhưng quá yếu, sức mạnh ẩn chứa trong thanh
kiếm vẫn còn rất nhiều, đầy uy lực lao tới chỗ Lâm Mộc như vũ bão.
Sắc mặt Lâm Mộc biến đổi, trong nháy mắt anh bị đánh thụt lùi về phía sau, mỗi khi anh lùi một bước thì đều khiến mặt đất rung chuyển từ đó có thể thấy, chiêu này Vũ đạo trưởng mạnh khủng khiếp đến mức nào.
“Ha, ha,…đẹp!”
Vốn các đệ tử của đạo quán Kim Trì có chút căng thẳng nhưng sau khi thấy sự phụ ra tay bọn họ thật sự rất hưng phấn, ngưỡng mộ khen hay.
Trên mặt Vũ đạo trưởng cũng lộ ra một nụ cười tự tin.
“Nhóc à, dù sao cậu vẫn còn quá trẻ, muốn khiêu chiến với tôi thì vẫn chưa đủ trình đâu!” – Vũ đạo trưởng ngạo nghễ nói.
“Phải không? Tôi thì lại không nghĩ như vậy!”
Sau khi ổn định lại cơ thể, khóe miệng Lâm Mộc nở một nụ cười.
“Lưu Quang Quyết cấp hai, thi triển!”
Lâm Mộc lần nữa tập trung nội lực, hai ngón tay như đang gảy đàn chuyển động thật nhanh.
Bùm bùm bùm!
Nội lực hội tụ thành những luồng ánh sáng nhỏ như sợi tơ, sau đó những luồng ánh sáng này đột nhiên trở nên
bén nhọn như những mũi tên, chúng hướng về phía Vũ đạo trưởng mà trút xuống một cách điên cuồng.
Số lượng của những sợi tơ ánh sáng này ít nhất phải lên đến năm trăm sợi!
Lần trước khi nghiên cứu về Lưu Quang Quyết, Lâm Mộc đã thức cả đêm để học cách ngưng tụ Lưu Quang
Quyết cấp một!
Trong cùng một khoảng thời gian, so với cấp một thì cấp hai yêu cầu người thi triển phải tạo ra được nhiều luồng sáng hơn còn cách để tạo ra luồng sáng thì vẫn tương tự với cấp một.
Như vậy ở cấp hai, nếu Lâm Mộc muốn thi triển thành công thì trong một khoảng thời gian ngắn phải tạo ra thật
nhiều luồng ánh sáng hơn nữa, bên cạnh đó nội lực và kỹ thuật của người thi triển cũng yêu cầu cao hơn.
“Cái gì?”
Vũ đạo trưởng nhìn thấy một rừng mũi tên ánh sáng trút xuống, sắc mặt của ông ta trở nên tái mét.
“Huyền Nguyệt Kiếm trảm!”
Vũ đạo trưởng không dám khinh thường, nhanh chóng vận hết nội lực ra, giữa không trung lại lần nữa ngưng tụ, hiện lên một thanh kiếm.
Trong nháy mắt, thanh kiếm chém hết những mũi tên ánh sáng đang bay đến!
Từng mũi tên xông tới, cái trước bị chém gãy thì cái sau lại xông tới, liên tục bắn về phía thanh kiếm, thanh kiếm ánh sáng của Vũ đạo trưởng nhanh chóng suy yếu, cuối cùng tan vào khoảng không.
Kiếm thì tan biến nhưng những luồng ánh sáng như những mũi tên kia thì vẫn còn, tiếp tục hướng về Vũ đạo
trưởng, liên tục trút xuống như mưa.
“Tới nữa rồi! Tới nữa rồi!”
Vũ đạo trưởng nhanh chóng ngưng tụ nội lực của mình lại, lần này đến hai thanh kiếm lần lượt xuất hiện.
Đùng đùng! Đùng đùng!
Sức mạnh của những mũi tên ánh sáng quá dữ dội, hai thanh kiếm mới được tạo ra đã nhanh chóng tan thành mây khói.
Chỉ còn khoảng hơn hai trăm luồng ánh sáng, chúng đã tiến đến trước mặt Vũ đạo trưởng như một cơn bão chuẩn bị càn quét cơ thể ông ta.
Số lượng mũi tên ánh sáng quá nhiều khiến Vũ đạo trưởng khó lòng đối phó, trong tích tắc trước khi chúng đổ bộ, Vũ đạo trưởng vận hết những nội lực còn sót lại để tạo một lớp khiên phòng thủ.
Nhưng những mũi tên ánh sáng này cực kì sắc bén, chúng xuyên thủng tấm khiên phòng ngự, sau đó từng luồng sáng một trực tiếp đâm vào cơ thể của Vũ đạo trưởng.
Bị nhiều luồng ánh sáng xuyên qua như vậy, cơ thể Vũ đạo trưởng bị đánh bật ra ngoài, đụng vào lư hương phía sau khiến nó đổ nát.
Vũ đạo trưởng bị đập mạnh xuống đất, cả người ông ta xuất hiện vô số lỗ nhỏ, máu tươi trào ra. Áo đạo sĩ trên người ông ta cũng trở nên rách rưới, nhuốm đẫm màu đỏ của máu, cả người cực kì chật vật.
“Vũ đạo trưởng, nên kết thúc rồi!”
Lâm Mộc dậm chân, nhảy lên năm sáu thước so với mặt đất rồi hạ xuống một quả đấm đầy nội lực hướng về phía Vũ đạo trưởng hung hăng ra đòn!
Chương 89: Kim Trì Quan, làm nên lịch sử
Lâm Mộc không lựa chọn thôi động Lưu Quang Quyết lần thứ 2, mà anh dứt khoát xông lên để cận chiến.
Bởi vì với cảnh giới tu vi của Lâm Mộc hiện giờ, thôi động Lưu Quang Quyết lần nữa sẽ tiêu hao rất nhiều nội lực, lần thôi động ban nãy đã lấy đi quá nửa nội lực của anh rồi.
Lâm Mộc bắt buộc phải tranh thủ cơ hội Vũ đạo trưởng đang bị thương để đánh bại ông ta một cách triệt để.
Nếu cho ông ta thời gian nghỉ xả hơi, để ông ta điều chỉnh lại trạng thái chiến đấu của mình, thì Lâm Mộc khó lòng phát huy ưu thế ban nãy.
“Dừng tay!”
Trông thấy nắm đấm từ trên trời giáng xuống, mặt Vũ đạo trưởng bỗng biến sắc, ánh mắt nhuốm vẻ kinh hãi.
Bốp!
Lâm Mộc không dừng tay mà giáng một quyền mạnh lên lồng ngực Vũ đạo trưởng, sức mạnh to lớn được giải phóng ra khỏi cơ thể anh.
“Phụt.” Vũ đạo trưởng phun ra một ngụm máu tươi.
Cú đấm này đã đặt cơ sở cho chiến thắng của Lâm Mộc.
Lâm Mộc tiếp tục giáng tiếp mấy quyền khiến cho Vũ đạo trưởng phun máu ồ ạt.
Chúng đệ tử đều trơ ra như phỗng.
Chủ nhân của Kim Trì Quan – Vị sư phụ mạnh mẽ trong lòng bọn họ cứ vậy mà bị đánh bại sao?
“Đạo hữu đừng đánh nữa!”
Khi Lâm Mộc vung tay lên lần nữa, Vũ đạo trưởng cuống quýt cầu xin tha mạng.
“Ông nhận thua không?” Lâm Mộc giơ nắm đấm nhắm chuẩn vào Vũ đạo trưởng, nghiêm giọng chất vấn.
“Tôi...tôi nhận thua! Tôi nhận thua!” Vũ đạo trưởng chỉ đành cúi đầu nhận thất bại trước thực lực lớn mạnh của Lâm Mộc. Giờ ông ta bị thương không nhẹ, nếu còn xơi thêm vài quyền của Lâm Mộc, e rằng chỉ còn đường chết.
“Ông có làm được theo yêu cầu tôi đề nghị lúc trước không?” Lâm Mộc hỏi.
“Tôi làm theo, tôi sẽ đóng cửa đạo quán ngay trong hôm nay, không bao giờ hỏi tới chuyện của nhà họ Tôn nữa!” Vũ đạo trưởng nói liền một mạch.
“Nếu ông đã nhận thua và chịu làm theo yêu cầu của tôi, hôm nay tôi sẽ tha cho ông một mạng!” Lâm Mộc nói xong liền đứng dậy.
“Đa tạ ơn tha mạng của đạo hữu.” Vũ đạo trưởng nói cảm ơn, vầng trán đã rịn mồ hôi.
Lâm Mộc thôi động Lưu Quang Quyết đã đánh đòn tâm lý phủ đầu lên Vũ đạo trưởng. Chiêu thức đó khiến ông ta cực kỳ kiêng dè anh.
Mấy đệ tử trong sân vội lao lên, đỡ Vũ đạo trưởng bị trọng thương đứng dậy.
Lâm Mộc nhìn ông ta nói: “Vũ đạo trưởng, nhớ ký những gì ông vừa nói, nếu ông vi phạm lời hứa của mình, tôi sẽ tìm tới tận cửa, nếu như có ngày ấy, tôi quyết lấy mạng ông không chút nương tay.”
“Được được.” Vũ đạo trưởng gật đầu như giã tỏi.
“Còn nữa, cũng nên xóa bỏ cái danh cao thủ đầu bảng ở Giang Nam của ông đi, đừng để người trong giới tu luyện cười đến rớt hàm.” Lâm Mộc quăng lại một câu rồi quay người đi ra ngoài.
“Được được.” Vũ đạo trưởng nói phụ họa.
Khi Lâm Mộc ra khỏi đạo quán, Vũ đạo trưởng bỗng loạng choạng, nếu không có đám đệ tử đỡ lấy thì ông ta đã ngã nhào xuống đất lần nữa rồi.
“Cậu ta...Rốt cuộc cậu ta chui từ xó xỉnh nào ra thế? Tuổi trẻ tài cao đến dường ấy....” Vũ đạo trưởng mặt mày trắng bệch, sống lưng cũng lạnh toát.
Sau cú sốc này, Vũ đạo trưởng vốn có thần sắc mọi ngày như đã già đi không ít. Nhớ lại chiêu thức Lưu Quang Quyết ban nãy của Lâm Mộc, ông ta lại thấy rùng mình.
“Lẽ nào cậu ta xuất thân từ môn phái nào đó đang ẩn dật ư? Không phải chứ, cậu ta cũng đâu phải người của Tuyết Sơn Phái, còn có môn phái ở ẩn khác sao? Không thể nào!” Vũ đạo trưởng thấy lai lịch của Lâm Mộc quá thần bí.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chỉ dựa vào chiêu thức đòi hỏi nội lực mạnh mẽ kia, Vũ đạo trưởng cũng có thể khẳng định chắc chắn rằng Lâm Mộc có gốc gác không tầm thường! Điều này khiến ông ta càng thêm kiêng dè Lâm Mộc!
“Sư phụ, giờ phải làm sao? Chúng ta phải báo thù như thế nào?” Một đệ tử hỏi.
“Báo thù thì khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết chứ!” Vũ đạo trưởng nhắm nghiền hai mắt, bất lực lắc đầu.
“Từ hôm nay trở đi, Kim Trì Quan đóng cửa, tất cả mọi người giải tán đi, thời đại huy hoàng của Kim Trì Quan trước đây sẽ trở thành lịch sử...”
...
Bước ra khỏi Kim Trì Quan, Lâm Mộc thở hắt ra một hơi. Trận quyết đấu hôm nay nào có dễ dàng với anh. Nếu không điều động tới Chí Tôn Tích, anh chỉ đành thôi động Lưu Quang Quyết lần 2, bằng không sẽ cầm chắc thất bại.
Đây là lần đầu tiên anh đương đầu với một trận quyết đấu khó nhằn đến vậy.
“Bây giờ ta đã giải quyết xong hai thế lực chống lưng hùng hậu của nhà họ Tôn, nhà họ Tôn chỉ là chú chim không còn đôi cánh để tung hoành bay lượn trên bầu trời Giang Nam. ” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.
“Tiếp theo đã đến lúc tính món nợ với nhà họ Tôn rồi!”
Theo lời Tôn Thượng Minh nói, thế lực chống lưng lớn mạnh nhất của nhà họ Tôn nằm bên Châu u. Nhưng Lâm Mộc chẳng hề lo lắng, chỗ dựa có hùng hậu cỡ nào thì vẫn ở tận Châu u, đây là Châu Á, là mảnh đất Trung Quốc.
Cách xa muôn trùng là thế, anh chẳng tin cánh tay bọn chúng có thể vươn dài tới tận nơi này!
Nước xa không cứu được lửa gần.
Ít nhất hiện tại, nếu Lâm Mộc muốn xử lý nhà họ Tôn, bọn chúng chỉ có thể trông cậy vào Lão Từ và Vũ đạo trưởng.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Mộc ngồi vào xe.
Lâm Mộc không đến trang viên của nhà họ Tôn ngay, mà quay lại nhà kho bỏ hoang.
Khi Lâm Mộc đơn phương độc mã xông vào Kim Trì Quan, Ninh Đô cũng phát sinh thay đổi.
Người dân ở Ninh Đô còn đang đoán già đoán non, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì mà mảnh đất này bỗng nhiên náo động đến vậy.
Nhưng người dân còn chưa suy đoán được bao lâu, Ninh Đô đã dừng kiểm tra các lối ra, các đợt lùng sục trong khắp thành phố cũng dừng lại, ngoài mặt, Ninh Đô lúc này chẳng khác nào sóng yên biển lặng.
Dân thường ở Ninh Đô chẳng hề thấy bất ngờ trước sự thay đổi này.
Nhưng giới nhà giàu Ninh Đô lại vô cùng chấn động.
Dù sao chuyện đại thiếu gia của nhà họ Tôn bị bắt cóc đã lan truyền ồn ào xôn xao trong giới nhà giàu Ninh Đô, ai ai chẳng biết nhà họ Tôn và Lão Từ có mối quan hệ đặc biệt.
Bây giờ cuộc lùng bắt đã chấm dứt, chẳng phải quá kỳ lạ sao?
Lẽ nào kẻ bắt cóc đã tạo ra thay đổi này? Vậy thì cậu ta phải có bản lĩnh rất lớn mới có thể khiến Lão Từ dừng bảo hộ cho nhà họ Tôn.
Sóng to gió lớn nổi lên trong giới nhà giàu Ninh Đô, các suy đoán được đưa ra nhiều không kể xiết.
Trong nhà kho bỏ hoang.
Tôn Thượng Minh bị trói đã chảy cạn máu trong người, nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt Tôn Thượng Minh, có thể nhìn ra nỗi kinh hoàng trước khi chết của anh ta.
“Tôn Thượng Minh, mày ám sát tao 3 lần, cuối cùng vẫn chết trong tay tao!” Lâm Mộc nhìn đăm đăm vào Tôn Thượng Minh.
5 năm trước, Lâm Mộc chỉ có thể ngước mắt nhìn nhân vật lớn như nhà họ Tôn. Càng không dám hi vọng đạt tới vị trí như Tôn Thượng Minh.
Ngay cả khi nhà họ Lâm huy hoàng, nếu gặp Tôn Thượng Minh, Lâm Mộc cũng chỉ biết nhìn cung kính, thậm chí không có tư cách xu nịnh người ta.
Còn giờ đây, chỉ cần anh ta dám chọc giận tới Lâm Mộc, anh sẽ giết chết anh ta.
Thực lực chính là con át chủ bài của Lâm Mộc.
Ngay lúc này, điện thoại của Lâm Mộc đổ chuông. Anh lấy di động ra xem, là Lão Trần gọi tới.
Sao đột nhiên Lão Trần lại liên lạc với mình?
“Lão Trần.” Lâm Mộc vội bắt máy.
“Lâm Mộc, ông nghe nói Lão Từ đã thu quân khỏi cuộc truy lùng, xem ra thằng nhóc cháu có bản lĩnh không nhỏ nhỉ, đến Lão Từ cũng giải quyết được.” Lão Trần cảm khái.
Chương 90: Nhà họ Tôn lâm nguy
Lão Trần nói ra điểm này, chứng tỏ ông cụ vẫn luôn theo dõi diễn tiến bên Ninh Đô.
“Lão Trần quá khen rồi, bây giờ cháu đã loại bỏ được hai thế lực chống lưng của nhà họ Tôn, chốc nữa cháu sẽ đến thẳng Viên trang của chúng để chấm dứt chuyện này.” Lâm Mộc nói.
“Lâm Mộc, ông gọi điện để dặn dò cháu, nếu cháu đã lựa chọn ra tay với nhà họ Tôn, nếu cháu đã chiếm được thế thượng phong, vậy thì cháu không được để lại cho chúng bất cứ cơ hội nào, đã làm thì phải làm cho trót, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Đây không phải lúc thể hiện lòng nhân từ của bậc nữ nhi, bằng không ắt sẽ lưu lại mầm họa.” Lão Trần nói.
“Cảm ơn Lão Trần đã gọi điện nhắc nhở cháu, cháu nhớ kỹ những lời này rồi.” Lâm Mộc đáp.
“Cháu tiến hành kế hoạch đi, ông không làm phiền cháu nữa, khi nào cháu về Kim Châu thì tới nhà họ Trần, ông mời cháu uống rượu.” Lão Trần nói.
Cúp điện thoại, Lâm Mộc lại nhìn Tôn Thượng Minh trước mặt.
“Nên đưa xác mày về nhà họ Tôn rồi!” Lâm Mộc cởi trói cho Tôn Thượng Minh rồi vác anh ta đi.
....
Trang viên của nhà họ Tôn, phòng hội nghị.
“Rốt cuộc là sao? Sao Lão Từ lại dừng truy bắt kẻ bắt cóc?”
“Đúng đấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Các thành viên trong chi chính của nhà họ Tôn không thôi bình luận.
Bọn họ đương nhiên biết rõ thông tin Ninh Đô dẹp bỏ tất cả cuộc điều tra, đồng thời dừng truy lùng kẻ bắt cóc.
“Chú ba, rốt cuộc có chuyện gì vậy, chú liên lạc với Lão Từ chưa?” Tôn Trình hỏi.
“Không rõ có chuyện gì, Lão Từ đã block số điện thoại của chú, giờ chú không thể liên lạc với ông cụ.” Vẻ mặt Tôn Viên Ba vô cùng nặng nề.
“Gì cơ? Block? Không liên lạc được?”
“Sao lại thế chứ!”
“Lẽ nào Lão Từ muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Tôn chúng ta ư? ” Đám người nhà họ Tôn nghe xong tin tức này, ai nấy mặt mày biến sắc.
Chuyện này quá kỳ lạ rồi nha!
“Trước khi làm rõ chuyện này, mọi người đừng đoán bừa, trước giờ Lão Từ và ông cụ Tôn luôn có quan hệ thân thiết, tôi đã gọi điện thông báo cho ông cụ rồi, ông cụ đang thử liên lạc với Lão Từ, chỉ cần có tin tức, ông cụ sẽ gọi ngay cho tôi.” Tôn Viên Ba nói với đám người.
Đám người nhà họ Tôn nghe vậy mới thôi đoán già đoán non.
“Bên Lão Từ không còn giúp chúng ta tìm người nữa, vậy thì bên nhà họ Tôn càng phải điều động toàn bộ lực lượng để tiến hành lùng bắt, ai tìm được tung tích của kẻ bắt cóc thì lập tức báo cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng báo cho Vũ đạo trưởng tới giải quyết cậu ta!” Tôn Viên Ba nói.
“Được.” Đám người đáp.
“Được, mọi người giải tán đi, mỗi người điều động mọi khả năng của mình để tìm kiếm, ai tìm được tung tích kẻ bắt cóc trước, gia tộc nhất định sẽ trọng thưởng.” Tôn Viên Ba nói.
Rầm!
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng động lớn.
“Chuyện gì thế?” Mọi người nhìn ra bên ngoài.
Đội trưởng đội bảo vệ của trang viên vội vàng chạy vào.
“Không xong rồi, có người xông vào trang viên! Anh ta....anh ta còn vác trên vai xác của đại thiếu gia!” Tên bảo vệ kinh hãi thét lên.
“Gì cơ!” Tất cả những người có mặt ở đây nghe xong lời này đều thay đổi sắc mặt.
Đại thiếu gia của nhà họ Tôn chết rồi ư?
Đây tuyệt nhiên là tin tức có tính bùng nổ mà!
Đối phương vác theo xác của Tôn Thượng Minh, chứng tỏ người này chính là kẻ bắt cóc.
“Đội bảo vệ các người làm cái gì để kiếm cơm hả? Nuôi cả trăm tên bảo vệ, phân phát cho bao vũ khí mà ăn hại thế sao? Lập tức đi ngăn kẻ đó cho tôi!” Tôn Viên Ba gầm lên với tên đội trưởng.
“Phó tổng Tôn Viên, thằng nhóc này dẫu dao chẻ súng bắn cũng chẳng hề hấn gì, hệt như thần thánh hạ phàm, chỉ phất tay một cái đã có thể đánh bay cả đám người chúng tôi...chúng tôi.. chặn không nổi anh ta.” Tên đội trưởng sợ hãi nói.
“Lợi hại thế ư?” Đám người trong gia tộc họ Tôn nghe vậy đều hoảng loạn không yên.
“Phòng họp thông với hầm an toàn, mọi người lập tức di chuyển tới đó rồi tính toán sau!” Tôn Viên Ba gào lên.
Sau đó Tôn Viên Ba tức thì chạy tới cuối phòng họp, mở cửa căn phòng an toàn bằng dấu vân tay.
Đám người nhà họ Tôn lao nhanh về phòng an toàn như chú chim sợ cành cây cong.
Sau khi vào phòng, đám người lập tức đóng cửa lại.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Phòng an toàn được xây dựng tại tầng trệt của phòng họp, cánh cửa của phòng an toàn được cất công nhập khẩu từ nước ngoài, giá cả đắt đỏ và vô cùng kiên cố.
Mục đích khi xây dựng căn phòng này chính là, đề phòng nguy hiểm đột nhiên phát sinh và đảm bảo nơi trú ẩn. Vậy nên đám người của nhà họ Tôn đều thở phào nhẹ nhõm sau khi bước vào phòng an toàn.
“Thằng khốn này rốt cuộc là ai thế? To gan lớn mật tới mức xông thẳng vào nhà họ Tôn!” Tôn Viên Ba cả giận nói.
“Chú ba, nghe nói kẻ bắt cóc có đạo pháp thâm hậu, bây giờ mất liên lạc với Lão Từ, chúng ta chỉ còn chỗ dựa duy nhất là Vũ đạo trưởng, nhanh chóng gọi ông ta đến giải vây!” Tôn Trình khẩn thiết nói.
Tôn Viên Ba gật đầu, sau đó gọi điện thoại.
Bọn họ ẩn náu trong phòng này rất an toàn, chỉ cần đợi Vũ đạo trưởng tới chi viện là có thể phá được cục diện nguy hiểm này.
Nhưng chuông mới reo vài hồi đã bị người ta cúp máy.
“Tắt máy rồi? Sao thế này?” Tôn Viên Ba mơ hồ cảm thấy không ổn.
Tôn Viên Ba cuống quýt gọi tiếp nhưng đối phương đã tắt nguồn.
Nhà họ Tôn còn ôm tâm lý ăn may khi cuộc gọi đầu tiên bị cắt đứt, nhưng bây giờ Vũ đạo trưởng đã tắt nguồn, rành rành là muốn cắt đứt liên lạc mà.
Tôn Viên Ba không cam lòng, gọi liên tiếp vài cuộc nữa nhưng đều vô dụng.
“Đáng chết! Sao lại như vậy chứ!” Tôn Viên Ba tức giận chửi rầm trời.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chúng ta không thể liên lạc với cả Lão Từ và Vũ đạo trưởng thế?” Tôn Trình và đám người nhà họ Tôn bồn chồn không yên như kiến bò miệng chảo.
Giờ đây nhà họ Tôn gặp nạn, hai thế lực chống lưng là Lão Từ và Vũ đạo trưởng lại đồng loạt cắt liên lạc với họ? Họ không tài nào hiểu được nguyên do chuyện này!
“Lẽ nào tên bắt cóc giở trò?” Một người chợt nảy ra suy nghĩ này.
“Sao có thể chứ? Lão Từ là nhân vật tầm cỡ, Vũ đạo trưởng là cao thủ số 1 Giang Nam, tên bắt cóc lấy đâu ra bản lĩnh giải quyết êm xuôi hai người này?” Tôn Trình nói vẻ hung ác.
“Dù sao thì chúng ta vẫn được đảm bảo an toàn, nơi này chuẩn bị đủ thức ăn cho 3 tháng, có nguồn điện độc lập, thiết kế thông gió, và lắp đặt đủ thiết bị liên lạc.” Tôn Viên Ba nói.
Ông ta nói tiếp: “Dù không liên lạc được với Lão Từ và Vũ đạo trưởng, chúng ta vẫn có thể ở đây chờ đợi ông cụ nhà mình liên lạc với hai thế lực chống lưng kia, đồng thời nghĩ cách giải quyết.”
Đám người nhà họ Tôn rối rít gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Đây là nơi duy nhất cho bọn họ cảm giác yên lòng.
Ầm!
Ngay lúc này, cánh cửa lớn của căn phòng an toàn bỗng truyền tới một tiếng nổ rền vang.
“Chuyện gì thế? Lẽ nào...thằng nhóc kia đã phá tan cánh cửa?” Đám người kinh hãi, vội nhìn về phía cửa.
“Yên tâm, cửa lớn kiên cố như tường đồng vách sắt, cậu ta không đập vỡ được đâu!” Tôn Viên Ba trưng ra bản mặt tự tin.
Ông ta vừa dứt lời, cửa lớn lại ầm một tiếng đinh tai nhức óc.
Giữa cánh cửa đã xuất hiện một vết lõm lớn.
“Lão Từ, ông vẫn nên nghe tôi nói trước đi, thế nào?” Lâm Mộc cười.
“Được, cậu nói đi.” Lão Từ gật đầu.
"Tôi có một đoạn ghi âm ở đây, tôi nghĩ nội dung của nó sẽ khiến Lão Từ ông khá thích thú đấy."
Lâm Mộc nói xong liền lấy điện thoại di động ra, phát đoạn ghi âm.
Trong đoạn ghi âm vang lên giọng nói của Lâm Mộc và Tôn Thượng Minh.
Nội dung đoạn ghi âm là Tôn Thượng Minh nói bản quyền đã được trao cho tập đoàn u Vực, sau đó Tôn Thượng Minh nói rằng chỗ dựa lớn nhất của Nhà họ Tôn là Châu u.
Trong nhà kho bỏ hoang, Lâm Mộc đã ghi lại mọi chuyện khi đang tra khảo Tôn Thượng Minh.
Sau một lúc, bản ghi âm đã phát xong.
Khi Lão Từ nghe đoạn ghi âm, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
"Lão Từ, bằng sáng chế được nói đến trong đoạn ghi âm là bằng sáng chế mà nhà họ Lâm tôi đã phát minh ra, có thể cải thiện đáng kể tỷ lệ sử dụng dầu mỏ, tầm quan trọng của bằng sáng chế này và sự lợi hại của nó, tôi nghĩ Lão Từ chắc cũng đã rõ."
"Năm năm trước, Nhà họ Tôn dùng biện pháp tiêu diệt nhà họ Lâm của tôi để lấy được bằng sáng chế này, nhưng mà Nhà họ Tôn không lựa chọn tự mình khai triển thêm một bước bằng sáng chế này."
Lâm Mộc nói tiếp: "Ông cũng vừa nghe Tôn Thượng Minh đã nói Nhà họ Tôn đã gửi một bằng sáng chế quan trọng như vậy cho một tập đoàn của Châu u, Nhà họ Tôn và Châu u rõ ràng đã thiết lập một loại quan hệ bí mật nào đó. Như vậy có nghĩa là nhà họ Tôn đã thông đồng với thế lực bên ngoài."
"Nói thẳng ra thì Nhà họ Tôn chính là kẻ phản bội!"
“Nhà họ Tôn này, thật là khốn kiếp!” Lão Từ đập bàn, trên mặt lập tức bừng bừng lửa giận.
Lão Từ có phải là thật sự tức giận hay chỉ là đang giả bộ cho Lâm Mộc xem thì Lâm Mộc cũng không rõ.
"Lão Từ, nghe nói ông có quan hệ rất mật thiết với Nhà họ Tôn, nếu đoạn ghi âm này bị lộ ra ngoài, tôi sợ rằng ông cũng sẽ bị vạ lây, cả sự nghiệp và danh tiếng mà ông vất vả nhiều năm cũng sẽ bị hủy hoại.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc lại đổi giọng, cười: "Nhưng tôi nghĩ, đây chắc chỉ là tin đồn thôi. Dựa vào thân phận của Lão Từ, sao ông có thể thông đồng với bên phản bội như Nhà họ Tôn chứ? Đúng không!"
“Đương nhiên, giữa tôi và Nhà họ Tôn làm sao có quan hệ mật thiết được chứ? Đây rõ ràng là tin đồn.” Lão Từ bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn có chút khó coi.
Lão Từ ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: "Đương nhiên, đoạn ghi âm vừa rồi, Lâm Mộc, đừng phát tán đi để không gây ra một số hiểu lầm không đáng có, cậu thấy đúng không?"
"Lão Từ, tôi cũng nghĩ như vậy, tôi tới đây là để bàn bạc với Lão Từ mà, nên chắc chắn tôi sẽ không truyền đi đâu."
Lâm Mộc cười nói: "Nhưng đoạn ghi âm này là bằng chứng quan trọng chứng tỏ Nhà họ Tôn là kẻ phản bội, cho nên tôi đã sao thêm vài bản, nếu xảy ra chuyện gì thì đoạn ghi âm này sẽ bị vạch trần."
Lời của Lâm Mộc hàm chứa ẩn ý.
“Lâm Mộc, cậu bắt cóc Tôn Thượng Minh chỉ là để tìm hiểu Nhà họ Tôn cấu kết với thế lực bên ngoài, vậy cậu cứ yên tâm đi, mọi sự điều tra đối với cậu sẽ được dừng lại.” Lão Từ lập tức nói.
Dù sao Lão Từ cũng là người đã có kinh nghiệm lâu năm, đương nhiên sẽ hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Mộc, nên ông ta giải quyết mọi chuyện rất hoàn mỹ.
Lâm Mộc nói nếu có chuyện gì xảy ra thì đoạn ghi âm sẽ bị lộ ra ngoài, đây cũng là ám chỉ Lão Từ.
Nghĩa là Lâm Mộc không được xảy ra bất cứ chuyện gì, Lão Từ phải giữ an toàn cho anh, nếu không anh sẽ vạch trần đoạn ghi âm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật chương mới một cách nhanh nhất.
“Vậy thì cám ơn Lão Từ, Lão Từ có thể yên tâm, tôi sẽ cất giấu đoạn ghi âm thật kỹ, sẽ không cho người khác biết đâu, để không gây ra hiểu lầm.” Lâm Mộc cảm ơn.
"Lâm Mộc, Nhà họ Tôn này thông đồng với thế lực bên ngoài, nhưng cũng chỉ là một con cừu non, nên không thể dung túng được, nếu muốn tiếp tục đối phó Nhà họ Tôn, cũng coi như là giết cái ác trên danh nghĩa, chỉ cần cậu đừng làm lớn chuyện, chúng tôi cũng sẽ không làm khó cậu đâu.” Lão Từ nói.
“Lão Từ, ông đã nói như vậy thì tôi cũng yên tâm.” Lâm Mộc cười nói.
“Mà này, Lâm Mộc, đoạn ghi âm vừa rồi tôi nghĩ nên hủy đi, kể cả bản ghi âm dự phòng của cậu cũng nên hủy đi để không gây phiền phức sau này nữa.” Lão Từ nói.
"Lão Từ, đây là chứng cứ nhà họ Tôn là kẻ phản bội, sao tôi có thể hủy được chứ? Ông nói đúng, tôi vẫn phải giữ lại để đề phòng." Lâm Mộc cười.
Lâm Mộc cũng không ngốc, nhưng đây là chuyện khiến Lão Từ sợ hãi, nếu Lâm Mộc thật sự hủy đoạn ghi âm kia đi, anh sẽ hoàn toàn mất đi thế chủ động, hơn nữa một khi anh hủy đi, cho dù Lão Từ có đối phó với Lâm Mộc thì anh cũng không làm gì được.
Lão Từ cũng là người thường, muốn lừa Lâm Mộc phá hủy tay cầm.
"Đúng...đúng ..." Lão Từ nở một nụ cười không mấy dễ chịu.
Tuy rằng muốn Lâm Mộc hủy nó đi, nhưng đồ cũng đang ở trong tay Lâm Mộc, Lâm Mộc vẫn đang giữ sự chủ động.
Ngay lập tức, Lâm Mộc đứng dậy: "Lão Từ, chuyện cũng đã bàn xong, tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước."
“Được rồi, tôi tiễn cậu ra ngoài.” Lão Từ đứng dậy đề nghị tiễn anh ra ngoài.
Lâm Mộc cũng không từ chối, sau đó Lão Từ tiễn anh ra ngoài.
Ngoài cửa.
Ngay khi Lâm Mộc vừa ra, mấy chục tên bảo vệ có súng đạn thật nhanh chóng nhắm vào Lâm Mộc.
Ngay sau khi thư ký ra ngoài, bảo vệ trong khu nhà này lập tức được huy động.
"Lâm Mộc, lập tức thả Lão Từ ra ngay!"
Khi thư ký nhìn thấy Lâm Mộc đi ra, lập tức quát lên với Lâm Mộc.
Khi thấy Lâm Mộc ra ngoài với Lão Từ, anh ta cho rằng Lâm Mộc định bắt Lão Từ làm con tin.
“Lâm Mộc tới báo cáo tình hình cho tôi, căng thẳng cái gì, mau bỏ vũ khí xuống.” Lão Từ vẫy vẫy tay với mấy người kia, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Mấy tên bảo vệ nghe thấy thế thì cũng bỏ vũ khí xuống.
"Lâm Mộc, tôi tiễn cậu ra khỏi khu nhà."
Nở nụ cười hiền hậu, Lão Từ dẫn Lâm Mộc ra khỏi khu nhà.
Thư ký đi theo sau ngạc nhiên, đây là tình huống gì vậy?
Ở cổng của khu nhà.
“Lão Từ, tôi xin nghỉ phép.” Chào hỏi Lão Từ xong, Lâm Mộc xoay người rời đi.
Sau khi Lâm Mộc rời đi.
“Lão Từ, cậu ta đi xa rồi, ông có muốn thông báo cho người lập tức bắt anh ta không?” Thư ký hỏi.
Thư ký vẫn nghĩ, vừa rồi Lão Từ đối tốt với Lâm Mộc như vậy, còn chủ động tiễn Lâm Mộc ra ngoài, có lẽ là vì lo lắng Lâm Mộc sẽ dùng vũ lực nên áp dụng chiến lược hòa hoãn binh lực của mình.
Lão Từ nhìn về phía xa xăm: "Cậu ta không làm gì sai, bắt cậu ta làm gì? Lập tức thông báo cho dừng mọi việc tìm kiếm cậu ta lại đi."
Thư ký giật mình, sao lại thành ra thế này?
Nhưng Lão Từ đã nói như vậy, anh ta cũng không dám hỏi lại, chỉ "vâng" một tiếng rồi lập tức bắt tay vào làm.
Lão Từ nhìn ra xa xăm.
“Vị thiếu gia này, thật không đơn giản.” Lão Từ thở dài.
Đồng thời, Lão Từ cũng biết trong lòng mình sau này sẽ luôn có một tay cầm, mà tay cầm đó lại do Lâm Mộc nắm giữ.
Đây không phải là một điều có lợi cho ông ta.
Nhưng ông ta cũng không thể làm gì được, một khi đoạn ghi âm bị lộ ra ngoài, thanh danh của ông ta sẽ bị vấy bẩn!
Phía bên kia.
Sau khi Lâm Mộc lái xe đi, sợi dây siết chặt trong lòng cũng được buông lỏng không ít.
Trong mắt Lâm Mộc, Lão Từ là khúc mắc khó giải quyết nhất.
Bây giờ, chỉ cần nắm được Lão Từ thì Lâm Mộc đã có thể nắm quyền kiểm soát.
Sau đó, đã đến lúc lấy đi chỗ dựa lớn khác của Nhà họ Tôn, đó chính là Kim Trì Quan và đạo trưởng Vũ!
Chương 87: Một mình đến Kim Trì Quan
Đối phó với Vũ đạo trưởng, Lâm Mộc chắc chắn phải dùng đến nắm đấm mới giải quyết được ông ta. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng anh hạ quyết tâm đến Kim Trì Quan.
...
Núi Kim Trì, Kim Trì Quan.
Vũ đạo trưởng là một người giàu có, tài sản của ông ta có thể diễn tả bằng cụm từ “tiền muôn bạc biển”, tiền đi đôi với quyền cho nên với khối lượng tài sản khổng lồ như vậy có thể thấy quyền lực mà ông ta sở hữu cũng không phải dạng vừa.
Có một con đường lớn dẫn từ chân núi lên thẳng cổng của đạo quán, Lâm Mộc đỗ xe ở bên ngoài đạo quán sau đó bước xuống xe.
“Bước tiếp theo là gặp mặt và nói chuyện với Vũ đạo trưởng.”
Đạo quán này có không gian rất rộng rãi, thoáng mát và được xây dựng rất xa hoa, lộng lẫy, trong ánh mắt Lâm Mộc lóe lên vài tia mong đợi.
Trong lòng Lâm Mộc rất xúc động, so với đạo quán đơn sơ trên núi Ngọa Long thì Kim Trì Quan có diện tích lớn hơn rất nhiều lần.
Lâm Mộc từng bước đi về phía Kim Trì Quan.
Trước cửa đạo quán có một đệ tử đang quét dọn.
“Kim Trì Quan không tiếp những người không phận sự, người lạ nhanh chóng rời khỏi đây mau!” – Đệ tử thấy Lâm Mộc tới liền quát to.
“Mau đi thông báo cho Vũ đạo trưởng của cậu rằng: người bắt cóc Tôn Thượng Minh tới thăm hỏi Vũ đạo trưởng đây!” – Lâm Mộc hờ hững nói.
Tên đệ tử sau khi nghe anh nói thì bị dọa sợ hết hồn, vứt luôn cả chổi, chạy thẳng vào bên trong đạo quán.
“Sư phụ! Kẻ bắt cóc Tôn Thượng Minh tới! Kẻ bắt cóc Tôn Thượng Minh tới!”
Tên đệ tử này vừa la vừa chạy, giọng của cậu ta vang vọng khắp Kim Trì Quan.
“Sao cơ? Tên đó dám mò đến đây ư?”
Mấy đệ tử trong đạo quán sau khi nghe thấy tiếng la thất thanh ấy thì rối rít kéo nhau tụ tập trong sân, bàn tán rôm rả.
“Lá gan của tên đó lớn thật? Sư phụ đang truy lùng anh ta vậy mà anh ta còn dám chủ động mò tới tận đây?”
“Tôi lại tò mò không biết anh ta lợi hại cỡ nào mà dám khiêu chiến với uy quyền của Kim Trì Quan chúng ta? Cái gì, sao nhìn anh ta nhỏ tuổi quá vậy?”
Bên trong đạo quán, chúng đệ tử bàn luận sôi nổi, còn Lâm Mộc thì từ bên ngoài thong thả đi vào.
“Kẻ bắt cóc chính là anh sao? Anh là người đả thương đại sư huynh của chúng tôi? Sao anh trông trẻ măng vậy?”
Các đệ tử bên trong đạo quán soi từ đầu đến chân Lâm Mộc, sau khi nhìn thấy rõ ngũ quan của anh thì vô cùng kinh hãi, chắt lưỡi một tiếng.
Bọn họ đều biết việc tu hành vô cùng tiêu tốn thời gian. Quá trình hấp thụ linh khí để tu luyện rồi gia tăng tu vi diễn ra hết sức chậm chạp.
Vậy mà Lâm Mộc còn trẻ như vậy đã có thể đánh bại đại sư huynh của bọn họ cho nên việc các đệ tử bị sốc như vậy là điều dễ hiểu.
“Kim Trì Quan, Vũ đạo trưởng đâu rồi!”
Lâm Mộc bước vào trong sân, giọng nói của anh như tiếng chuông, vang vọng khắp đạo quán.
… Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Thằng oắt con láo xược kia!”
Một giọng nói già nua lớn tiếng vang lên, Lâm Mộc ngẩng đầu thì nhìn thấy một ông già tóc đã bạc trắng đang đi vào trong sân.
“Sư phụ!”
“Sư phụ!”
Các đệ tử bên trong đạo quán thấy Vũ đạo trưởng tới thì vô cùng phấn khích.
“Ông chính là Vũ đạo trưởng, đúng chứ?” – Lâm Mộc nhìn về phía ông già tóc bạc phơ nói.
“Đúng vậy, là tôi đây.”
Vũ đạo trưởng quan sát Lâm Mộc rồi nói: “Nhóc con, lá gan của cậu lớn nhỉ? Đả thương đại đệ tử của tôi, dám bắt cóc cả người mà tôi che chở… Trong khi tôi thì đang truy bắt cậu khắp nơi, muốn băm thây cậu thành trăm
mảnh, vậy mà cậu còn dám chủ động đến đây đòi gặp tôi?”
Lâm Mộc có thể cảm nhận rõ ràng từ ánh mắt đến giọng nói của Vũ đạo trưởng đều mang phong thái của một bậc bề trên, tràn đầy sự trịch thượng.
“Học trò của ông ra tay với tôi trước, anh ta bị đập cho tơi tả như vậy thì chỉ có thể trách thực lực của anh ta không đủ, tự làm tự chịu thôi.” – Lâm Mộc thản nhiên nói.
“Hừ, cậu chạy đến tận đây chẳng lẽ chỉ vì muốn dạy tôi cách phân biệt đúng – sai?” – Vũ đạo trưởng hừ lạnh một tiếng.
“Tôi chủ động đến đây tất nhiên không phải vì muốn nói đạo lý với ông, tôi muốn cho ông một cơ hội, chỉ cần ông cắt đứt quan hệ với Tôn gia thì tôi sẽ không đụng vào Kim Trì Quan này của ông.” – Lâm Mộc chậm rãi nói.
Lâm Mộc vừa dứt lời, các đệ tử trong sân chỉ có một suy nghĩ duy nhất là người đàn ông trẻ tuổi trước mặt họ thật sự cực kì ngông cuồng.
Vũ đạo trưởng trầm giọng nói: “Thằng trẻ trâu kia, anh đúng là trẻ tuổi ngu muội, cái gì cũng dám nói! Tôi đã tung hoành ngang dọc ở Giang Nam nhiều năm, giang hồ ai cũng kính nể, được tôn là người mạnh nhất ở
Giang Nam.”
“Cậu đã đắc tội tôi, không lo quỳ xuống cầu xin tha thứ còn dám sủa bậy như vậy? Nếu hôm nay, tôi không băm cậu thành trăm mảnh thì còn mặt mũi nào ở đất Giang Nam này nữa?!” – Giọng nói của Vũ đạo trưởng cực kì sắc bén và độc đoán.
“Xem ra ông không hề trân trọng cơ hội này, vậy thì động thủ đi! Nếu nói không được thì chỉ có thể dùng vũ lực thôi.” Lâm Mộc híp mắt lại.
Khi anh nói xong, sắc mặt của các đệ tử trong sân trở nên tái mét.
“Sư phụ là người mạnh nhất Giang Nam, anh ta dám nói ra những lời này không sợ cái lưỡi của mình bay màu sao?”
“Hừ, anh ta muốn tự tìm chết thôi!”
Giọng Vũ đạo trưởng như tiếng chuông, vang vọng: “Thằng nhóc ngông cuồng, hôm nay tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt một chút, cái danh cao thủ đệ nhất Giang Nam này không phải tự nhiên mà có đâu!”
Dứt lời, Vũ đạo trưởng chuẩn bị động thủ.
Lâm Mộc mở miệng: “Vũ đạo trưởng, hôm nay tôi tới đây, trước là muốn thăm ông sau là muốn đấu với ông một trận. Nếu ông thắng thì tôi mặc ông xử trí còn nếu tôi thắng thì ông chỉ có hai con đường, một là nhận thua, cam
kết từ lúc này trở đi sẽ đóng Kim Trì Quan và không can thiệp vào những chuyện bên ngoài nữa, hai là bị tôi
đánh chết!”
“Thằng trẻ trâu này, kẻ thua cuộc chắc chắn là cậu! Mà cái giá cậu phải trả cho sự thất bại của mình chính là cái mạng chó của cậu đấy!” – Giọng nói của Vũ đạo trưởng rất lớn tràn đầy sự phấn khích.
Nói xong, Vũ đạo trưởng phất áo choàng, một trận lốc xoáy cuồn cuộn xuất hiện, tấn công về phía Lâm Mộc, cây cối trong sân rung lắc cực mạnh, cát bụi bay tứ tung!
Đối diện với cơn lốc xoáy đang tiến về phía mình, Lâm Mộc vận nội lực tập trung xuống lòng bàn tay rồi giơ tay lên đấm mạnh một phát về phía trước.
Bùm!
Cơn lốc xoáy bị một chưởng của Lâm Mộc đánh tan thành mây khói.
Lần đầu giao thủ, trong lòng Lâm Mộc đã có thể xác định với nội lực thâm hậu và trình độ của Vũ đạo trưởng thì hiện tại, ông ta đã gần chạm đến bậc trung cấp của Linh Ý Cảnh.
Ở thời đại bây giờ, thực lực của Vũ đạo trưởng đúng là khiến người bình thường phải quỳ lạy.
Hai người mặc dù cùng cảnh giới nhưng nội lực và trình độ của Vũ đạo trưởng so với Lâm Mộc vẫn cao hơn, dẫu sao ông ta cũng gần lên trung cấp Linh Ý Cảnh còn Lâm Mộc chỉ mới lên được sơ cấp Linh Ý Cảnh không bao lâu.
Bàn về cảnh giới, Vũ đạo trưởng hiển nhiên chiếm ưu thế hơn.
“Cậu cũng đạt tới Linh Ý Cảnh?” Trong mắt Vũ đạo trưởng thoáng qua vẻ kinh ngạc, trước khi bắt đầu, ông ta vẫn không tin Lâm Mộc thật sự đạt tới Linh Ý Cảnh, dù sao anh vẫn còn quá trẻ.
Ông ta tu luyện mấy chục năm mới có thể lên đến Linh Ý Cảnh. Vì vậy, Vũ đạo trưởng luôn cho rằng, dù cho
Lâm Mộc có đánh bại được học trò của ông ta thì cùng lắm anh chỉ đạt tới Khai Linh Cảnh thôi.
Nhưng qua đợt giao thủ vừa rồi, ông ta chắc chắn Lâm Mộc đúng thật đã đạt tới bậc sơ cấp Linh Ý Cảnh.
Mặc dù miệng không muốn thừa nhận nhưng trong lòng ông ta có chút chấn động, còn trẻ như vậy mà đã tới Linh Ý Cảnh, cậu trai trẻ này sợ rằng không hề đơn giản!
“Cho dù cậu đạt tới Linh Ý Cảnh nhưng đáng tiếc chỉ mới bước vào giai đoạn sơ cấp gần đây thôi, thực lực của cậu vẫn chưa xứng làm đối thủ của tôi!”
“Hôm nay, tôi sẽ khai sáng cho cậu một chút, hãy xem bản lĩnh chân chính của Vũ đạo trưởng này đây!”
Vũ đạo trưởng chập hai tay lại, xung quanh gió bụi thổi mịt mù, bỗng phía trước nội lực ngưng tụ lại tạo thành một thanh bảo kiếm phát ra hào quang chói mắt.
Chương 88: Trận chiến khốc liệt
Sau khi thanh bảo kiếm xuất hiện, Vũ đạo trưởng quát lên một tiếng như sấm dậy:
“Huyền Nguyệt Kiếm trảm!”
Thanh kiếm này là do nội lực ngưng tụ tạo thành, nó hướng về phía Lâm Mộc liên tục chém những nhát bén nhọn.
“Lưu Quang Quyết!”
Lâm Mộc thấy vậy nhanh chóng giơ hai ngón tay lên hô lớn, lập tức xung quanh xuất hiện hàng trăm luồng ánh sáng, chúng cực kì chói mắt!
“Ngưng!”
Hơn một trăm luồng ánh sáng ngưng tụ lại thành một thể nhanh chóng phản công, đập vào thanh kiếm sáng chói kia!
Bùm!
Hai đòn tấn công liên tục va chạm tạo ra sự chấn động mãnh liệt cho vạn vật xung quanh. Chúng chuyển động dữ dội như muốn khô máu với nhau, cuối cùng hai đòn tấn công ánh sáng này nhanh chóng suy yếu.
Không gian xung quanh rung chuyển mãnh liệt, thanh bảo kiếm của Vũ đạo trưởng nổ tung, sức mạnh của vụ nổ tạo ra một trận cuồng phong quét mạnh qua sân đấu.
Lưu Quang Quyết của Lâm Mộc sau khi đánh tan tành đòn tấn công của đối phương thì năng lượng cũng tiêu hao cạn kiệt, nhanh chóng tan biến.
“Thật là một vụ va chạm khủng khiếp!”
Các đệ tử bên trong sân chứng kiến đợt giao thủ vừa rồi thì sợ hãi thốt lên rồi chắt lưỡi một tiếng.
Cho dù là những đệ tử ở đạo quán Kim Trì thời gian dài cũng chưa từng thấy qua trận chiến đỉnh cao như vậy.
“Sao có thể như vậy!”
Con ngươi của Vũ đạo trưởng trừng lớn, trong lòng tràn ngập chấn động. Sau khi bước vào Linh Ý Cảnh, ông ta chuyên tâm tu luyện vất vả bao nhiêu năm, dồn hết tâm huyết mới tạo ra được chiêu thức Huyền Nguyệt Kiếm!
Vũ đạo trưởng cực kì tự tin với chiêu thức này, vậy mà hôm nay chỉ với một chiêu của Lâm Mộc, tâm huyết nhiều năm của ông đã bị đánh bại sao?
“Cao thủ đệ nhất Giang Nam? Tôi thấy cũng chỉ là hư danh thôi, một kẻ không tên không tuổi như tôi chỉ cần một chiêu đã có thể đập tan đòn tấn công của ông rồi!” – Lâm Mộc chậm rãi nói.
Nội lực của Vũ đạo trưởng so với Lâm Mộc quả thật mạnh hơn một chút nhưng Lâm Mộc dựa vào chiêu Lưu Quang Quyết đã chiếm ưu thế hơn trong đợt giao tranh vừa rồi.
“Cậu…” – Vũ đạo trưởng cứng họng.
“Vũ đạo trưởng, ông còn chiêu gì nữa thì mau tung ra hết đi.” – Lâm Mộc nói.
“Nhóc con, cậu chỉ mới chiếm ưu thế hơn một chút thôi, lợi thế nhỏ nhoi này cũng không giúp cậu chiến thắng hoàn toàn trận đấu này! Hôm nay, thắng – thua vẫn chưa phân định đâu!” – Giọng nói của Vũ đạo trưởng lạnh như băng.
Tất nhiên Lâm Mộc hiểu rõ điều này, Lưu Quang Quyết của anh chỉ mới ở cấp độ đầu tiên, mặc dù nó giúp anh chiếm được chút ưu thế ở lần giao tranh vừa rồi nhưng vẫn chưa đủ để anh chiếm được thế thượng phong, càng không thể làm bị thương Vũ đạo trưởng.
Có thể thấy sau khi đập tan đòn tấn công của đối thủ, Lưu Quang Quyết của Lâm Mộc cũng tan biến.
Tuy nhiên, Lâm Mộc vẫn còn át chủ bài của mình, chỉ cần anh kích hoạt Chí Tôn Tích thì sẽ dễ dàng đánh bại
Vũ đạo trưởng, đây là lý do mà Lâm Mộc dám tới tận sào huyệt của ông ta để khiêu chiến!
Dù vậy, Lâm Mộc không muốn thi triển nó trừ khi đó là tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nguy hiểm đến tính mạng thì anh mới đụng đến.
Lâm Mộc cho rằng chỉ cần anh có thể thi triển được Lưu Quang Quyết cấp hai thì đã đủ để thắng trận đấu này.
Anh muốn thử sức một lần.
Nếu không thành công thì kích hoạt Chí Tôn Tích cũng không muộn. Hôm nay, bằng mọi giá Lâm Mộc phải đánh bại Vũ đạo trưởng, chỉ có cách này mới có thể bẻ gãy được một cành cây đắc lực của Tôn gia!
… Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Vũ đạo trưởng thấy Lâm Mộc không xuất chiêu mà chỉ nhắm mắt lại, trong lòng ông ta nhất thời cảm thấy bất an.
“Cậu đang muốn chơi chiêu gì với tôi hả?”
Vũ đạo trưởng phát động chiêu thức, nội lực của ông ta điên cuồng chuyển động, một lần nữa ngưng tụ lại tạo ra một thanh bảo kiếm.
Ông ta không nóng vội tung chiêu ngay lập tức mà chuyên tâm dồn thật nhiều nội lực vào thanh kiếm khiến nó sáng chói mắt hơn, uy lực tất nhiên cũng mạnh hơn khi nãy rất nhiều!
“Hãy xem đây!”
Khi cảm thấy uy lực của đòn tấn công đã đủ, thanh kiếm sáng rực kia liền lao tới chỗ Lâm Mộc đang đứng, chém ra những nhát kiếm cực kì mạnh và sắc bén.
Hai mắt Lâm Mộc mở ra.
“Lưu Quang Quyết cấp hai, kích hoạt!”
Hai ngón tay Lâm Mộc nhanh chóng thi triển, động tác giống như đang khảy đàn dương cầm.
Ánh sáng ngưng tụ đột nhiên lại tan vỡ.
Toang rồi!
Thi triển thất bại, thanh kiếm ánh sáng của Vũ đạo trưởng cũng đã tiến tới sát vị trí Lâm Mộc đang đứng.
Lâm Mộc không kịp thi triển Lưu Quang Quyết cấp một chỉ có thể vội vã ngưng tụ nội lực, đánh một quyền về
phía thanh kiếm kia.
Bùm!
Đòn đánh của Lâm Mộc chạm vào phần trên của thanh kiếm nhưng quá yếu, sức mạnh ẩn chứa trong thanh
kiếm vẫn còn rất nhiều, đầy uy lực lao tới chỗ Lâm Mộc như vũ bão.
Sắc mặt Lâm Mộc biến đổi, trong nháy mắt anh bị đánh thụt lùi về phía sau, mỗi khi anh lùi một bước thì đều khiến mặt đất rung chuyển từ đó có thể thấy, chiêu này Vũ đạo trưởng mạnh khủng khiếp đến mức nào.
“Ha, ha,…đẹp!”
Vốn các đệ tử của đạo quán Kim Trì có chút căng thẳng nhưng sau khi thấy sự phụ ra tay bọn họ thật sự rất hưng phấn, ngưỡng mộ khen hay.
Trên mặt Vũ đạo trưởng cũng lộ ra một nụ cười tự tin.
“Nhóc à, dù sao cậu vẫn còn quá trẻ, muốn khiêu chiến với tôi thì vẫn chưa đủ trình đâu!” – Vũ đạo trưởng ngạo nghễ nói.
“Phải không? Tôi thì lại không nghĩ như vậy!”
Sau khi ổn định lại cơ thể, khóe miệng Lâm Mộc nở một nụ cười.
“Lưu Quang Quyết cấp hai, thi triển!”
Lâm Mộc lần nữa tập trung nội lực, hai ngón tay như đang gảy đàn chuyển động thật nhanh.
Bùm bùm bùm!
Nội lực hội tụ thành những luồng ánh sáng nhỏ như sợi tơ, sau đó những luồng ánh sáng này đột nhiên trở nên
bén nhọn như những mũi tên, chúng hướng về phía Vũ đạo trưởng mà trút xuống một cách điên cuồng.
Số lượng của những sợi tơ ánh sáng này ít nhất phải lên đến năm trăm sợi!
Lần trước khi nghiên cứu về Lưu Quang Quyết, Lâm Mộc đã thức cả đêm để học cách ngưng tụ Lưu Quang
Quyết cấp một!
Trong cùng một khoảng thời gian, so với cấp một thì cấp hai yêu cầu người thi triển phải tạo ra được nhiều luồng sáng hơn còn cách để tạo ra luồng sáng thì vẫn tương tự với cấp một.
Như vậy ở cấp hai, nếu Lâm Mộc muốn thi triển thành công thì trong một khoảng thời gian ngắn phải tạo ra thật
nhiều luồng ánh sáng hơn nữa, bên cạnh đó nội lực và kỹ thuật của người thi triển cũng yêu cầu cao hơn.
“Cái gì?”
Vũ đạo trưởng nhìn thấy một rừng mũi tên ánh sáng trút xuống, sắc mặt của ông ta trở nên tái mét.
“Huyền Nguyệt Kiếm trảm!”
Vũ đạo trưởng không dám khinh thường, nhanh chóng vận hết nội lực ra, giữa không trung lại lần nữa ngưng tụ, hiện lên một thanh kiếm.
Trong nháy mắt, thanh kiếm chém hết những mũi tên ánh sáng đang bay đến!
Từng mũi tên xông tới, cái trước bị chém gãy thì cái sau lại xông tới, liên tục bắn về phía thanh kiếm, thanh kiếm ánh sáng của Vũ đạo trưởng nhanh chóng suy yếu, cuối cùng tan vào khoảng không.
Kiếm thì tan biến nhưng những luồng ánh sáng như những mũi tên kia thì vẫn còn, tiếp tục hướng về Vũ đạo
trưởng, liên tục trút xuống như mưa.
“Tới nữa rồi! Tới nữa rồi!”
Vũ đạo trưởng nhanh chóng ngưng tụ nội lực của mình lại, lần này đến hai thanh kiếm lần lượt xuất hiện.
Đùng đùng! Đùng đùng!
Sức mạnh của những mũi tên ánh sáng quá dữ dội, hai thanh kiếm mới được tạo ra đã nhanh chóng tan thành mây khói.
Chỉ còn khoảng hơn hai trăm luồng ánh sáng, chúng đã tiến đến trước mặt Vũ đạo trưởng như một cơn bão chuẩn bị càn quét cơ thể ông ta.
Số lượng mũi tên ánh sáng quá nhiều khiến Vũ đạo trưởng khó lòng đối phó, trong tích tắc trước khi chúng đổ bộ, Vũ đạo trưởng vận hết những nội lực còn sót lại để tạo một lớp khiên phòng thủ.
Nhưng những mũi tên ánh sáng này cực kì sắc bén, chúng xuyên thủng tấm khiên phòng ngự, sau đó từng luồng sáng một trực tiếp đâm vào cơ thể của Vũ đạo trưởng.
Bị nhiều luồng ánh sáng xuyên qua như vậy, cơ thể Vũ đạo trưởng bị đánh bật ra ngoài, đụng vào lư hương phía sau khiến nó đổ nát.
Vũ đạo trưởng bị đập mạnh xuống đất, cả người ông ta xuất hiện vô số lỗ nhỏ, máu tươi trào ra. Áo đạo sĩ trên người ông ta cũng trở nên rách rưới, nhuốm đẫm màu đỏ của máu, cả người cực kì chật vật.
“Vũ đạo trưởng, nên kết thúc rồi!”
Lâm Mộc dậm chân, nhảy lên năm sáu thước so với mặt đất rồi hạ xuống một quả đấm đầy nội lực hướng về phía Vũ đạo trưởng hung hăng ra đòn!
Chương 89: Kim Trì Quan, làm nên lịch sử
Lâm Mộc không lựa chọn thôi động Lưu Quang Quyết lần thứ 2, mà anh dứt khoát xông lên để cận chiến.
Bởi vì với cảnh giới tu vi của Lâm Mộc hiện giờ, thôi động Lưu Quang Quyết lần nữa sẽ tiêu hao rất nhiều nội lực, lần thôi động ban nãy đã lấy đi quá nửa nội lực của anh rồi.
Lâm Mộc bắt buộc phải tranh thủ cơ hội Vũ đạo trưởng đang bị thương để đánh bại ông ta một cách triệt để.
Nếu cho ông ta thời gian nghỉ xả hơi, để ông ta điều chỉnh lại trạng thái chiến đấu của mình, thì Lâm Mộc khó lòng phát huy ưu thế ban nãy.
“Dừng tay!”
Trông thấy nắm đấm từ trên trời giáng xuống, mặt Vũ đạo trưởng bỗng biến sắc, ánh mắt nhuốm vẻ kinh hãi.
Bốp!
Lâm Mộc không dừng tay mà giáng một quyền mạnh lên lồng ngực Vũ đạo trưởng, sức mạnh to lớn được giải phóng ra khỏi cơ thể anh.
“Phụt.” Vũ đạo trưởng phun ra một ngụm máu tươi.
Cú đấm này đã đặt cơ sở cho chiến thắng của Lâm Mộc.
Lâm Mộc tiếp tục giáng tiếp mấy quyền khiến cho Vũ đạo trưởng phun máu ồ ạt.
Chúng đệ tử đều trơ ra như phỗng.
Chủ nhân của Kim Trì Quan – Vị sư phụ mạnh mẽ trong lòng bọn họ cứ vậy mà bị đánh bại sao?
“Đạo hữu đừng đánh nữa!”
Khi Lâm Mộc vung tay lên lần nữa, Vũ đạo trưởng cuống quýt cầu xin tha mạng.
“Ông nhận thua không?” Lâm Mộc giơ nắm đấm nhắm chuẩn vào Vũ đạo trưởng, nghiêm giọng chất vấn.
“Tôi...tôi nhận thua! Tôi nhận thua!” Vũ đạo trưởng chỉ đành cúi đầu nhận thất bại trước thực lực lớn mạnh của Lâm Mộc. Giờ ông ta bị thương không nhẹ, nếu còn xơi thêm vài quyền của Lâm Mộc, e rằng chỉ còn đường chết.
“Ông có làm được theo yêu cầu tôi đề nghị lúc trước không?” Lâm Mộc hỏi.
“Tôi làm theo, tôi sẽ đóng cửa đạo quán ngay trong hôm nay, không bao giờ hỏi tới chuyện của nhà họ Tôn nữa!” Vũ đạo trưởng nói liền một mạch.
“Nếu ông đã nhận thua và chịu làm theo yêu cầu của tôi, hôm nay tôi sẽ tha cho ông một mạng!” Lâm Mộc nói xong liền đứng dậy.
“Đa tạ ơn tha mạng của đạo hữu.” Vũ đạo trưởng nói cảm ơn, vầng trán đã rịn mồ hôi.
Lâm Mộc thôi động Lưu Quang Quyết đã đánh đòn tâm lý phủ đầu lên Vũ đạo trưởng. Chiêu thức đó khiến ông ta cực kỳ kiêng dè anh.
Mấy đệ tử trong sân vội lao lên, đỡ Vũ đạo trưởng bị trọng thương đứng dậy.
Lâm Mộc nhìn ông ta nói: “Vũ đạo trưởng, nhớ ký những gì ông vừa nói, nếu ông vi phạm lời hứa của mình, tôi sẽ tìm tới tận cửa, nếu như có ngày ấy, tôi quyết lấy mạng ông không chút nương tay.”
“Được được.” Vũ đạo trưởng gật đầu như giã tỏi.
“Còn nữa, cũng nên xóa bỏ cái danh cao thủ đầu bảng ở Giang Nam của ông đi, đừng để người trong giới tu luyện cười đến rớt hàm.” Lâm Mộc quăng lại một câu rồi quay người đi ra ngoài.
“Được được.” Vũ đạo trưởng nói phụ họa.
Khi Lâm Mộc ra khỏi đạo quán, Vũ đạo trưởng bỗng loạng choạng, nếu không có đám đệ tử đỡ lấy thì ông ta đã ngã nhào xuống đất lần nữa rồi.
“Cậu ta...Rốt cuộc cậu ta chui từ xó xỉnh nào ra thế? Tuổi trẻ tài cao đến dường ấy....” Vũ đạo trưởng mặt mày trắng bệch, sống lưng cũng lạnh toát.
Sau cú sốc này, Vũ đạo trưởng vốn có thần sắc mọi ngày như đã già đi không ít. Nhớ lại chiêu thức Lưu Quang Quyết ban nãy của Lâm Mộc, ông ta lại thấy rùng mình.
“Lẽ nào cậu ta xuất thân từ môn phái nào đó đang ẩn dật ư? Không phải chứ, cậu ta cũng đâu phải người của Tuyết Sơn Phái, còn có môn phái ở ẩn khác sao? Không thể nào!” Vũ đạo trưởng thấy lai lịch của Lâm Mộc quá thần bí.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chỉ dựa vào chiêu thức đòi hỏi nội lực mạnh mẽ kia, Vũ đạo trưởng cũng có thể khẳng định chắc chắn rằng Lâm Mộc có gốc gác không tầm thường! Điều này khiến ông ta càng thêm kiêng dè Lâm Mộc!
“Sư phụ, giờ phải làm sao? Chúng ta phải báo thù như thế nào?” Một đệ tử hỏi.
“Báo thù thì khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết chứ!” Vũ đạo trưởng nhắm nghiền hai mắt, bất lực lắc đầu.
“Từ hôm nay trở đi, Kim Trì Quan đóng cửa, tất cả mọi người giải tán đi, thời đại huy hoàng của Kim Trì Quan trước đây sẽ trở thành lịch sử...”
...
Bước ra khỏi Kim Trì Quan, Lâm Mộc thở hắt ra một hơi. Trận quyết đấu hôm nay nào có dễ dàng với anh. Nếu không điều động tới Chí Tôn Tích, anh chỉ đành thôi động Lưu Quang Quyết lần 2, bằng không sẽ cầm chắc thất bại.
Đây là lần đầu tiên anh đương đầu với một trận quyết đấu khó nhằn đến vậy.
“Bây giờ ta đã giải quyết xong hai thế lực chống lưng hùng hậu của nhà họ Tôn, nhà họ Tôn chỉ là chú chim không còn đôi cánh để tung hoành bay lượn trên bầu trời Giang Nam. ” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.
“Tiếp theo đã đến lúc tính món nợ với nhà họ Tôn rồi!”
Theo lời Tôn Thượng Minh nói, thế lực chống lưng lớn mạnh nhất của nhà họ Tôn nằm bên Châu u. Nhưng Lâm Mộc chẳng hề lo lắng, chỗ dựa có hùng hậu cỡ nào thì vẫn ở tận Châu u, đây là Châu Á, là mảnh đất Trung Quốc.
Cách xa muôn trùng là thế, anh chẳng tin cánh tay bọn chúng có thể vươn dài tới tận nơi này!
Nước xa không cứu được lửa gần.
Ít nhất hiện tại, nếu Lâm Mộc muốn xử lý nhà họ Tôn, bọn chúng chỉ có thể trông cậy vào Lão Từ và Vũ đạo trưởng.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Mộc ngồi vào xe.
Lâm Mộc không đến trang viên của nhà họ Tôn ngay, mà quay lại nhà kho bỏ hoang.
Khi Lâm Mộc đơn phương độc mã xông vào Kim Trì Quan, Ninh Đô cũng phát sinh thay đổi.
Người dân ở Ninh Đô còn đang đoán già đoán non, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì mà mảnh đất này bỗng nhiên náo động đến vậy.
Nhưng người dân còn chưa suy đoán được bao lâu, Ninh Đô đã dừng kiểm tra các lối ra, các đợt lùng sục trong khắp thành phố cũng dừng lại, ngoài mặt, Ninh Đô lúc này chẳng khác nào sóng yên biển lặng.
Dân thường ở Ninh Đô chẳng hề thấy bất ngờ trước sự thay đổi này.
Nhưng giới nhà giàu Ninh Đô lại vô cùng chấn động.
Dù sao chuyện đại thiếu gia của nhà họ Tôn bị bắt cóc đã lan truyền ồn ào xôn xao trong giới nhà giàu Ninh Đô, ai ai chẳng biết nhà họ Tôn và Lão Từ có mối quan hệ đặc biệt.
Bây giờ cuộc lùng bắt đã chấm dứt, chẳng phải quá kỳ lạ sao?
Lẽ nào kẻ bắt cóc đã tạo ra thay đổi này? Vậy thì cậu ta phải có bản lĩnh rất lớn mới có thể khiến Lão Từ dừng bảo hộ cho nhà họ Tôn.
Sóng to gió lớn nổi lên trong giới nhà giàu Ninh Đô, các suy đoán được đưa ra nhiều không kể xiết.
Trong nhà kho bỏ hoang.
Tôn Thượng Minh bị trói đã chảy cạn máu trong người, nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt Tôn Thượng Minh, có thể nhìn ra nỗi kinh hoàng trước khi chết của anh ta.
“Tôn Thượng Minh, mày ám sát tao 3 lần, cuối cùng vẫn chết trong tay tao!” Lâm Mộc nhìn đăm đăm vào Tôn Thượng Minh.
5 năm trước, Lâm Mộc chỉ có thể ngước mắt nhìn nhân vật lớn như nhà họ Tôn. Càng không dám hi vọng đạt tới vị trí như Tôn Thượng Minh.
Ngay cả khi nhà họ Lâm huy hoàng, nếu gặp Tôn Thượng Minh, Lâm Mộc cũng chỉ biết nhìn cung kính, thậm chí không có tư cách xu nịnh người ta.
Còn giờ đây, chỉ cần anh ta dám chọc giận tới Lâm Mộc, anh sẽ giết chết anh ta.
Thực lực chính là con át chủ bài của Lâm Mộc.
Ngay lúc này, điện thoại của Lâm Mộc đổ chuông. Anh lấy di động ra xem, là Lão Trần gọi tới.
Sao đột nhiên Lão Trần lại liên lạc với mình?
“Lão Trần.” Lâm Mộc vội bắt máy.
“Lâm Mộc, ông nghe nói Lão Từ đã thu quân khỏi cuộc truy lùng, xem ra thằng nhóc cháu có bản lĩnh không nhỏ nhỉ, đến Lão Từ cũng giải quyết được.” Lão Trần cảm khái.
Chương 90: Nhà họ Tôn lâm nguy
Lão Trần nói ra điểm này, chứng tỏ ông cụ vẫn luôn theo dõi diễn tiến bên Ninh Đô.
“Lão Trần quá khen rồi, bây giờ cháu đã loại bỏ được hai thế lực chống lưng của nhà họ Tôn, chốc nữa cháu sẽ đến thẳng Viên trang của chúng để chấm dứt chuyện này.” Lâm Mộc nói.
“Lâm Mộc, ông gọi điện để dặn dò cháu, nếu cháu đã lựa chọn ra tay với nhà họ Tôn, nếu cháu đã chiếm được thế thượng phong, vậy thì cháu không được để lại cho chúng bất cứ cơ hội nào, đã làm thì phải làm cho trót, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Đây không phải lúc thể hiện lòng nhân từ của bậc nữ nhi, bằng không ắt sẽ lưu lại mầm họa.” Lão Trần nói.
“Cảm ơn Lão Trần đã gọi điện nhắc nhở cháu, cháu nhớ kỹ những lời này rồi.” Lâm Mộc đáp.
“Cháu tiến hành kế hoạch đi, ông không làm phiền cháu nữa, khi nào cháu về Kim Châu thì tới nhà họ Trần, ông mời cháu uống rượu.” Lão Trần nói.
Cúp điện thoại, Lâm Mộc lại nhìn Tôn Thượng Minh trước mặt.
“Nên đưa xác mày về nhà họ Tôn rồi!” Lâm Mộc cởi trói cho Tôn Thượng Minh rồi vác anh ta đi.
....
Trang viên của nhà họ Tôn, phòng hội nghị.
“Rốt cuộc là sao? Sao Lão Từ lại dừng truy bắt kẻ bắt cóc?”
“Đúng đấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Các thành viên trong chi chính của nhà họ Tôn không thôi bình luận.
Bọn họ đương nhiên biết rõ thông tin Ninh Đô dẹp bỏ tất cả cuộc điều tra, đồng thời dừng truy lùng kẻ bắt cóc.
“Chú ba, rốt cuộc có chuyện gì vậy, chú liên lạc với Lão Từ chưa?” Tôn Trình hỏi.
“Không rõ có chuyện gì, Lão Từ đã block số điện thoại của chú, giờ chú không thể liên lạc với ông cụ.” Vẻ mặt Tôn Viên Ba vô cùng nặng nề.
“Gì cơ? Block? Không liên lạc được?”
“Sao lại thế chứ!”
“Lẽ nào Lão Từ muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Tôn chúng ta ư? ” Đám người nhà họ Tôn nghe xong tin tức này, ai nấy mặt mày biến sắc.
Chuyện này quá kỳ lạ rồi nha!
“Trước khi làm rõ chuyện này, mọi người đừng đoán bừa, trước giờ Lão Từ và ông cụ Tôn luôn có quan hệ thân thiết, tôi đã gọi điện thông báo cho ông cụ rồi, ông cụ đang thử liên lạc với Lão Từ, chỉ cần có tin tức, ông cụ sẽ gọi ngay cho tôi.” Tôn Viên Ba nói với đám người.
Đám người nhà họ Tôn nghe vậy mới thôi đoán già đoán non.
“Bên Lão Từ không còn giúp chúng ta tìm người nữa, vậy thì bên nhà họ Tôn càng phải điều động toàn bộ lực lượng để tiến hành lùng bắt, ai tìm được tung tích của kẻ bắt cóc thì lập tức báo cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng báo cho Vũ đạo trưởng tới giải quyết cậu ta!” Tôn Viên Ba nói.
“Được.” Đám người đáp.
“Được, mọi người giải tán đi, mỗi người điều động mọi khả năng của mình để tìm kiếm, ai tìm được tung tích kẻ bắt cóc trước, gia tộc nhất định sẽ trọng thưởng.” Tôn Viên Ba nói.
Rầm!
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng động lớn.
“Chuyện gì thế?” Mọi người nhìn ra bên ngoài.
Đội trưởng đội bảo vệ của trang viên vội vàng chạy vào.
“Không xong rồi, có người xông vào trang viên! Anh ta....anh ta còn vác trên vai xác của đại thiếu gia!” Tên bảo vệ kinh hãi thét lên.
“Gì cơ!” Tất cả những người có mặt ở đây nghe xong lời này đều thay đổi sắc mặt.
Đại thiếu gia của nhà họ Tôn chết rồi ư?
Đây tuyệt nhiên là tin tức có tính bùng nổ mà!
Đối phương vác theo xác của Tôn Thượng Minh, chứng tỏ người này chính là kẻ bắt cóc.
“Đội bảo vệ các người làm cái gì để kiếm cơm hả? Nuôi cả trăm tên bảo vệ, phân phát cho bao vũ khí mà ăn hại thế sao? Lập tức đi ngăn kẻ đó cho tôi!” Tôn Viên Ba gầm lên với tên đội trưởng.
“Phó tổng Tôn Viên, thằng nhóc này dẫu dao chẻ súng bắn cũng chẳng hề hấn gì, hệt như thần thánh hạ phàm, chỉ phất tay một cái đã có thể đánh bay cả đám người chúng tôi...chúng tôi.. chặn không nổi anh ta.” Tên đội trưởng sợ hãi nói.
“Lợi hại thế ư?” Đám người trong gia tộc họ Tôn nghe vậy đều hoảng loạn không yên.
“Phòng họp thông với hầm an toàn, mọi người lập tức di chuyển tới đó rồi tính toán sau!” Tôn Viên Ba gào lên.
Sau đó Tôn Viên Ba tức thì chạy tới cuối phòng họp, mở cửa căn phòng an toàn bằng dấu vân tay.
Đám người nhà họ Tôn lao nhanh về phòng an toàn như chú chim sợ cành cây cong.
Sau khi vào phòng, đám người lập tức đóng cửa lại.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Phòng an toàn được xây dựng tại tầng trệt của phòng họp, cánh cửa của phòng an toàn được cất công nhập khẩu từ nước ngoài, giá cả đắt đỏ và vô cùng kiên cố.
Mục đích khi xây dựng căn phòng này chính là, đề phòng nguy hiểm đột nhiên phát sinh và đảm bảo nơi trú ẩn. Vậy nên đám người của nhà họ Tôn đều thở phào nhẹ nhõm sau khi bước vào phòng an toàn.
“Thằng khốn này rốt cuộc là ai thế? To gan lớn mật tới mức xông thẳng vào nhà họ Tôn!” Tôn Viên Ba cả giận nói.
“Chú ba, nghe nói kẻ bắt cóc có đạo pháp thâm hậu, bây giờ mất liên lạc với Lão Từ, chúng ta chỉ còn chỗ dựa duy nhất là Vũ đạo trưởng, nhanh chóng gọi ông ta đến giải vây!” Tôn Trình khẩn thiết nói.
Tôn Viên Ba gật đầu, sau đó gọi điện thoại.
Bọn họ ẩn náu trong phòng này rất an toàn, chỉ cần đợi Vũ đạo trưởng tới chi viện là có thể phá được cục diện nguy hiểm này.
Nhưng chuông mới reo vài hồi đã bị người ta cúp máy.
“Tắt máy rồi? Sao thế này?” Tôn Viên Ba mơ hồ cảm thấy không ổn.
Tôn Viên Ba cuống quýt gọi tiếp nhưng đối phương đã tắt nguồn.
Nhà họ Tôn còn ôm tâm lý ăn may khi cuộc gọi đầu tiên bị cắt đứt, nhưng bây giờ Vũ đạo trưởng đã tắt nguồn, rành rành là muốn cắt đứt liên lạc mà.
Tôn Viên Ba không cam lòng, gọi liên tiếp vài cuộc nữa nhưng đều vô dụng.
“Đáng chết! Sao lại như vậy chứ!” Tôn Viên Ba tức giận chửi rầm trời.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chúng ta không thể liên lạc với cả Lão Từ và Vũ đạo trưởng thế?” Tôn Trình và đám người nhà họ Tôn bồn chồn không yên như kiến bò miệng chảo.
Giờ đây nhà họ Tôn gặp nạn, hai thế lực chống lưng là Lão Từ và Vũ đạo trưởng lại đồng loạt cắt liên lạc với họ? Họ không tài nào hiểu được nguyên do chuyện này!
“Lẽ nào tên bắt cóc giở trò?” Một người chợt nảy ra suy nghĩ này.
“Sao có thể chứ? Lão Từ là nhân vật tầm cỡ, Vũ đạo trưởng là cao thủ số 1 Giang Nam, tên bắt cóc lấy đâu ra bản lĩnh giải quyết êm xuôi hai người này?” Tôn Trình nói vẻ hung ác.
“Dù sao thì chúng ta vẫn được đảm bảo an toàn, nơi này chuẩn bị đủ thức ăn cho 3 tháng, có nguồn điện độc lập, thiết kế thông gió, và lắp đặt đủ thiết bị liên lạc.” Tôn Viên Ba nói.
Ông ta nói tiếp: “Dù không liên lạc được với Lão Từ và Vũ đạo trưởng, chúng ta vẫn có thể ở đây chờ đợi ông cụ nhà mình liên lạc với hai thế lực chống lưng kia, đồng thời nghĩ cách giải quyết.”
Đám người nhà họ Tôn rối rít gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Đây là nơi duy nhất cho bọn họ cảm giác yên lòng.
Ầm!
Ngay lúc này, cánh cửa lớn của căn phòng an toàn bỗng truyền tới một tiếng nổ rền vang.
“Chuyện gì thế? Lẽ nào...thằng nhóc kia đã phá tan cánh cửa?” Đám người kinh hãi, vội nhìn về phía cửa.
“Yên tâm, cửa lớn kiên cố như tường đồng vách sắt, cậu ta không đập vỡ được đâu!” Tôn Viên Ba trưng ra bản mặt tự tin.
Ông ta vừa dứt lời, cửa lớn lại ầm một tiếng đinh tai nhức óc.
Giữa cánh cửa đã xuất hiện một vết lõm lớn.
Bình luận facebook