• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (2 Viewers)

  • Chương 106-110

Chương 106: Cầu cứu sư phụ

Công ty quảng cáo Thịnh Mỹ.

“Thẩm Tịch Dương này đúng là không biết tốt xấu mà!” Giám đốc Tề nổi giận đùng đùng.

Dù đã đuổi việc Thẩm Tịch Dương, ông ta vẫn cảm thấy chưa thể giải hận.

Cửa phòng giám đốc chợt bị đẩy ra, một nhân viên vội vã chạy vào.

“Anh làm cái gì thế hả? Vào phòng giám đốc cũng không biết gõ cửa sao?” Giám đốc Tề đang nóng giận lập tức mắng mỏ.

“Giám đốc, khách hàng lớn! Thư kí của Mai Tổng bên Tập đoàn Thiên Lực Giang Nam đích thân đến công ty chúng ta đề nghị đàm phán chuyện hợp tác, ông chủ đang tiếp đón, ông chủ kêu ông lập tức qua đó!”

“Tập đoàn Thiên Lực? Thư kí của Mai Tổng đích thân tới? Thật hay giả đấy?! Sao Tập đoàn Thiên Lực có thể tìm Thịnh Mỹ chúng ta hợp tác quảng cáo cơ chứ?” Tên giám đốc kinh ngạc nói.

Công ty quảng cáo lợi hại hơn Thịnh Mỹ ở đất Ninh Đô này nhiều vô số kể!

Theo lẽ thường, tập đoàn lớn mạnh như Thiên Lực không thể nào tìm tới coong ty quảng cáo như bọn họ để hợp tác.

“Giám đốc, chuyện này hoàn toàn chính xác, ông mau qua đó đi.” Nhân viên nói.

“Được được.” Giám đốc Tề không dám chậm trễ nửa giây, lập tức đứng dậy rồi chạy tới văn phòng chủ tịch.

Vừa bước vào phòng, Giám đốc Tề đã trông thấy một người đàn ông mặc vest đang ngồi trên sofa, còn chủ tịch của công ty bọn họ đang niềm nở tiếp đón.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Chủ tịch.” Giám đốc Tề mau mắn bước tới trước mặt vị chủ tịch của công ty.

“Giám đốc Tề, Thẩm Tịch Dương là cấp dưới của ông nhỉ? Tôi vừa kêu người đi tìm Thẩm Tịch Dương, nhưng chỗ làm việc của cô ấy bị thu dọn sạch sẽ rồi, người cũng không thấy đâu, có chuyện gì vậy?” Chủ tịch hỏi.

“Thẩm Tịch Dương? Thưa chủ tịch, cô ta làm việc lơi là nên bị tôi mắng cho một trận, sau đó cô ta từ chức rồi.” Giám đốc Tề hồ nghi trong lòng, chẳng phải đến bàn chuyện hợp tác với Tập đoàn Thiên Lực ư, sao lại dính dáng đến Thẩm Tịch Dương thế nhỉ?

“Cái gì? Từ chức rồi? Ông làm cái gì để kiếm cơm thế hả?” Chủ tịch đứng phắt dậy mắng nhiếc.

Giám đốc Tề lơ mơ.

“Chủ tịch, chẳng phải... chẳng phải nói bàn chuyện hợp tác với Tập đoàn Thiên Lực à? Ngài nhắc tới cô nhân viên quèn Thẩm Tịch Dương làm gì thế?” Tên giám đốc nặn ra một nụ cười.

Người đàn ông mặc vest ngồi đối diện lập tức đứng dậy: “Nếu không có tiểu thư Thẩm Tịch Dương, tôi e là chuyện hợp tác lần này không thể ký kết rồi, khi nào Thẩm Tịch Dương có ở công ty thì gọi cho tôi theo số điện thoại trên danh thiếp.”

Dứt lời, người đàn ông mặc vest dứt khoát rời khỏi văn phòng.

Chủ tịch Thịnh Mỹ cuống quýt đứng dậy gọi với theo: “Thư ký Ngô, anh chờ chút, chúng ta có thể bàn bạc mà! Có thể bàn bạc mà!”

Nhưng người đàn ông mặc vest chẳng buồn ngoảnh đầu lại, dứt khoát rời khỏi văn phòng chủ tịch.

“Chát!” Chủ tịch Thịnh Mỹ quay phắt người lại, tức giận giáng một cái tát tai lên mặt tên giám đốc.

“Cái đồ khốn kiếp này! Ai kêu ông mắng nhiếc đuổi việc Thẩm Tịch Dương hả? Tập đoàn Thiên Lực là khách hàng do Thẩm Tịch Dương giới thiệu tới, người ta chỉ bàn chuyện hợp tác với Thẩm Tịch Dương thôi! Ông biết mối làm ăn này lớn cỡ nào không?” Chủ tịch Thịnh Mỹ chỉ tay vào mũi Giám đốc Tề mắng té tát.

“Chủ tịch, sao lại thế này?” Giám đốc Tề chấn động trong lòng.

Không ngờ Thẩm Tịch Dương lại lôi kéo được Tập đoàn Thiên Lực? Tập đoàn này lợi hại hơn tập đoàn Hoằng Kiến bao lần cơ chứ.

“Sao tôi biết được chuyện thành ra thế này! Ban nãy là thư ký của chủ tịch Tập đoàn Thiên Lực, anh ta nói rồi, Mai Tổng của tập đoàn anh ta đích thân dặn dò chuyện hợp tác lần này, ông hiểu như vậy có nghĩa là gì không?”

Giám đốc Tề nghe xong lời này thì giật thót.

Mai Tổng của Tập đoàn Thiên Lực đích thân dặn dò? Thế chẳng phải Thẩm Tịch Dương có quan hệ với Mai Tổng sao?

Giờ tên giám đốc mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra Thẩm Tịch Dương trèo cao bám víu được Mai Tổng – Nhân vật đứng thứ tám trong bảng xếp hạng phú hào Giang Nam, thảo nào Thẩm Tịch Dương không chịu tiếp nhận Lương Siêu, hóa ra có chống lưng là nhân vật tầm cỡ rồi.

Tập đoàn Hoằng Kiến của Lương Siêu nào so được với Tập đoàn Thiên Lực?

Hơn nữa Lương Siêu chỉ là thiếu gia nhà giàu, chẳng thể kiểm soát tài sản trong nhà, còn Mai Tổng là phú hào chân chính! Hai người này vốn cách biệt một trời một vực mà!

“Còn ngây ra đó làm gì? Lập tức liên hệ với Thẩm Tịch Dương đi. Người là do ông đuổi đi, chính ông phải mời cô ấy quay lại!” Chủ tịch Thịnh Mỹ cả giận mắng.

“Dạ dạ.” Tên giám đốc lau mồ hôi trên trán, cuống quýt lấy di động gọi cho Thẩm Tịch Dương.

Nhưng ông ta gọi liên tiếp vài cuộc đều bị đối phương dập máy.

“Chủ tịch... Cô ta, cô ta không nhận cuộc gọi của tôi.” Giám đốc Tề mặt mày tái mét, hệt như học sinh tiểu học đang trả lời chủ nhiệm lớp.

“Không nhận điện thoại thì ông tới nhà cô ấy mời quay về! Nếu ông không mời được người ta, tôi sẽ cho ông biết mặt!” Chủ tịch Thịnh Mỹ chỉ tay vào mũi Giám đốc Tề mắng to.

“Được được được, tôi đi ngay đây.” Tên giám đốc toát mồ hôi lạnh, gật đầu như giã tỏi rồi bước vội ra ngoài.

“Thôi, tôi đi cùng ông vậy, chuyện này quá quan trọng, không thể xảy ra bất trắc gì.” Chủ tịch Thịnh Mỹ nhanh chóng đi theo.

...

Ở một nơi khác, Lâm Mộc chạy xe tới dưới lầu nhà Thẩm Tịch Dương.

Suốt chặng đường anh đều suy nghĩ về chuyện của Tuyết Sơn Phái.

Lâm Mộc đoán, lần này anh giết chết Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái, còn phi tang chứng cứ ngay tại chỗ, kiểu gì thì Tuyết Sơn Phái cũng phải mất một thời gian mới xác định được Tứ trưởng lão đã chết.

Thời gian này anh có thể nghỉ ngơi và khôi phục tình trạng cơ thể.

Nhưng nếu Tuyết Sơn Phái lại đến báo thù, anh nên làm gì để ứng phó đây?

Lâm Mộc đau đầu không thôi. Điều khiến anh kiêng dè nhất là, lỡ như Tuyết Sơn Phái phái cường giả Linh Phách Cảnh tới giao đấu, há chẳng phải anh cầm chắc thất bại hay sao?

Ngẫm đi nghĩ lại, Lâm Mộc vẫn quyết định báo lại chuyện này cho sư phụ, xem xem sư phụ anh có cao kiến gì không.

Dù sao dây vào môn phái ẩn dật số một Giang Nam đâu phải chuyện vừa.

Sau khi taxi đưa Lâm Mộc tới dưới lầu nhà Thẩm Tịch Dương, anh không lập tức lên nhà cô ấy mà gọi điện cho sư phụ.

“Lâm Mộc, có phải con lại gặp phiền phức gì không?” Cuộc gọi vừa kết nối, sư phụ anh đã hỏi.

“Sư phụ, sao người lại biết?” Lâm Mộc kinh ngạc.

“Không gặp phiền phức lớn, con sẽ không liên lạc với ta, nói đi, là chuyện gì.” Sư phụ bình tĩnh hỏi.

“Sư phụ, con diệt nhà họ Tôn ở Ninh Đô, nhưng Ông cụ Tôn ở mãi Châu u xa ngoài tầm với nên con không vút roi tới được, nào ngờ ông cụ này có mối quan hệ với Tuyết Sơn Phái, nhờ Tuyết Sơn Phái phái người tới giết con.”

Lâm Mộc nói tiếp: “Khoảng 1 giờ trước, một Trưởng lão Tuyết Sơn Phái có tu vi Linh Ý Cảnh trung kỳ bỗng nhiên ra tay với con, con thôi động Chí Tôn Tích mới miễn cưỡng giết được ông ta, nhưng cũng coi như gây thù chuốc oán với Tuyết Sơn Phái rồi.”

“Lâm Mộc, con sợ rồi sao?” Sư phụ trong điện thoại vẫn nói giọng bình tĩnh, chẳng chút đổi thay cảm xúc khi nghe Lâm Mộc gây thù với Tuyết Sơn Phái.

“Sư phụ, dù sao con một thân một mình đối đầu với cả một môn phái, còn là môn phái ẩn dật số một Giang Nam, quả thực rất khó nhằn.” Lâm Mộc bất đắc dĩ nói.

Lâm Mộc nói tiếp: “Lần này họ phái Trưởng lão Linh Ý Cảnh trung kỳ đi, con đoán trong môn phái họ còn có cường giả Linh Phách Cảnh. Sư phụ, cho dù con nỗ lực hết mình, dù con thôi động Chí Tôn Tích tới cực điểm cũng chẳng thể có năng lực chống chọi với cường giả Linh Phách Cảnh.”
Chương 107: Một mình đối mặt

Tuy Lâm Mộc không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, nhưng sau vài lần giao chiến, Lâm Mộc đã hiểu được thực lực chênh lệch cỡ nào nếu cách biệt về cảnh giới.

“Đồ nhi, con không cần lo lắng điểm này, sư phụ có thể nói rõ cho con biết, cường giả Linh Phách Cảnh của môn phái ẩn dật sẽ không tùy ý vào đô thị.” Điện thoại truyền tới giọng nói bình tĩnh của sư phụ.

“Ồ! Thật sao?” Lâm Mộc ngạc nhiên.

“Nếu sư phụ con dám nói chắc chắn như vậy, đương nhiên không phải giả rồi.” Sư phụ nói.

“Nếu vậy thì tình hình tốt hơn nhiều rồi ạ.” Lâm Mộc thở phào nhẹ nhõm.

“Đồ nhi, cùng lắm Tuyết Sơn Phái cũng chỉ phái Linh Ý Cảnh đỉnh phong tới đối phó với con thôi, tuy tình thế không tồi tệ như đối mặt với cường giả Linh Phách Cảnh, nhưng vẫn khiến con gặp không ít rắc rối.”

Sư phụ nói tiếp: “Điều này cần con phải tự nghĩ cách một mình đương đầu, coi như là thử thách và ma luyện, trong tương lai con có thể gặp nhiều phiền phức và khó khăn hơn, thậm chí mức độ còn hóc búa hơn hiện tại. Nếu chút rắc rối này cũng đối phó không nổi, sau này sao con làm nên chuyện lớn được.”

“Con hiểu rồi sư phụ.” Lâm Mộc đáp.

“Không còn chuyện gì khác thì ta cúp máy đây.”

“Sẽ không có tu sĩ Linh Phách Cảnh đến đô thị đối phó với ta, đây cũng coi như tin tốt rồi.” Lâm Mộc cảm khái.

Nhưng đây vẫn phải thách thức không nhỏ với anh.

Dù Tuyết Sơn Phái phái một cường giả Linh Ý Cảnh đỉnh phong, hay phái hai cường giả Linh Ý Cảnh, cả hai trường hợp đều gây uy hiếp vô cùng lớn cho anh.

Trừ phi tu vi của Lâm Mộc tiến lên một bước nữa, đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ, kết hợp với chỗ dựa là Chí Tôn Tích, Lâm Mộc hoàn toàn có thể bảo vệ bản thân nếu gặp sự truy sát của cường giả Linh Ý Cảnh.

Nhưng Lâm Mộc mới bước chân vào Linh Ý Cảnh sơ kỳ, ở cái thời đại mà tu hành và công pháp sắp bị lụi tàn này, muốn nâng cao cảnh giới chỉ có thể tiến dần từng bước, chăm chỉ tu luyện, muốn nhanh chóng bước lên Linh Ý Cảnh trung kỳ khó như lên trời.

“Muốn nâng cao cảnh giới nhanh hơn, e rằng chỉ có thể tìm một mảnh đất trù phú với linh khí dồi dào để tiến hành tu luyện mới thành công được.” Lâm Mộc nghĩ thầm.

“Lên lầu trước đã.” Lâm Mộc gạt mớ suy nghĩ sang một bên, bước lên lầu, Thẩm Tịch Dương còn đang chờ anh.

Mấy ngày này cứ khôi phục cơ thể cho khỏe mạnh lên rồi tính tiếp.

Cửa nhà Thẩm Tịch Dương.

Lâm Mộc gõ cửa, cánh cửa nhanh chóng mở ra.

“Lâm Mộc, tốt quá, em thật sự bình an vô sự!” Thẩm Tịch Dương trông thấy Lâm Mộc bình yên thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy xe của anh bị hủy hoại như vậy trên đường, sao cô ấy có thể không lo lắng?

“Chị Dương Dương, em nói em không sao rồi mà.” Lâm Mộc vào phòng.

“Lâm Mộc, mặt em hơi nhợt nhạt, đúng rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chị mới vào công ty chưa đầy nửa tiếng, xuống lầu đã thấy xe em bị mất nửa thân xe rồi.” Thẩm Tịch Dương không sao tưởng tượng nổi chuyện gì đã xảy ra.

“Chị đừng lo, không phải do Lương Siêu làm đâu, do em bất cẩn khiến nửa thân xe phía sau đụng trúng gì đó rồi hỏng xe thôi.” Lâm Mộc chỉ đành giải thích kiểu chắp vá.

Trong lúc trò chuyện, anh đã đi tới phòng khách.

Bà Thẩm đang ngồi trên sofa trông thấy Lâm Mộc thì sa sầm mặt.

“Lâm Mộc, con gái tôi bị đuổi việc, có phải do cháu làm loạn không?” bà Thẩm lập tức đứng dậy chất vấn.

“Mẹ ơi, chuyện này không thể trách Lâm Mộc, do con không đàm phán được hợp đồng nên tự ý xin từ chức.” Thẩm Tịch Dương cuống quýt giải thích.

“Tịch Dương, từ bé con đã thích bảo vệ nó, sao giờ trưởng thành rồi con vẫn không hiểu chuyện thế hả.” Bà Thẩm thở dài.

“Con cũng biết bệnh tình của ba con đấy, giờ con làm mất công việc tốt như vậy thì tìm việc mới khó tới dường nào chứ.”

Lâm Mộc nói: “Dì Thẩm, Tịch Dương không mất việc được đâu, ông trời luôn giúp người xứng đáng, dù chị ấy không đàm phán thành công vụ làm ăn này, cháu tin chị ấy sẽ có nghiệp vụ tốt hơn.”

“Không mất việc được? Nghiệp vụ tốt hơn? Hừ, Lâm Mộc, cháu coi Tịch Dương là kẻ ngốc hay coi tôi là kẻ ngốc thế? Cháu nói như dỗ trẻ con ý nhỉ?” bà Thẩm cười lạnh.

“Cộc cộc cộc.” Bà Thẩm vừa dứt lời, tiếng gõ cửa chợt vang lên.

“Con đi mở cửa.” Thẩm Tịch Dương quay người ra phía cửa.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Chủ tịch, giám đốc? Sao... sao hai người lại tới đây?” Thẩm Tịch Dương nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa thì ngạc nhiên quá đỗi.

“Giám đốc Tề, ông mắng cũng mắng rồi, tôi cũng từ chức rồi, lẽ nào ông còn muốn đuổi đến tận nhà tôi để sỉ nhục tôi tiếp sao?” Thẩm Tịch Dương tức giận nói.

“Tịch Dương, cô nguôi giận đi, chúng tôi tới để nói lời xin lỗi cô.” Giám đốc Tề mau mắn nặn ra một nụ cười.

Chủ tịch công ty Thịnh Mỹ cũng cười nói: “Tịch Dương, cô đừng hiểu lầm, tôi nghe nói Giám đốc Tề mắng cô nên dẫn anh ta tới xin lỗi, có thể cho chúng tôi vào nhà trước không?”

Đối mặt với thái độ khác thường của hai người này, Thẩm Tịch Dương không khỏi sửng sốt.

Cô ấy chỉ là một nhân viên vô danh tiểu tốt ở công ty, bình thường nào có cơ hội tiếp xúc với chủ tịch.

Chủ tịch dẫn giám đốc tới tận nhà nhân viên quèn để xin lỗi ư? Đây là tình huống gì thế nhỉ?

“Là giám đốc và chủ tịch của Dương Dương sao? Mau mau, mau mời vào nhà.” Bà Thẩm vội vã đứng dậy tiếp đón.

Đối với bà ta, nhân vật lớn này đường đường là ông chủ của một công ty quảng cáo đấy nhé, người ta đích thân tìm tới tận nhà, bà ta thấy được quan tâm mà lo sợ.

“Vị này là mẹ của Tịch Dương sao? Chị trẻ thật đấy!” Chủ tịch Thịnh Mỹ cười bước vào phòng khách.

“Ông chủ, ngài thật biết nói lời khen ngợi, ngài mau ngồi đi, tôi đi rót nước cho mọi người.” Bà Thẩm rối cả tay chân.

Chủ tịch công ty Thịnh Mỹ cuống quýt khoát tay: “Mẹ của Tịch Dương, đừng đừng! Chị đừng có khách sáo, hôm nay chúng tôi không phải khách, mà là người có tội đến để nhận lỗi với Tịch Dương.”

Lời này vừa thốt ra, bà Thẩm cũng lơ nga lơ ngơ, chuyện gì thế này? Con gái bà ta chỉ là nhân viên vô danh tiểu tốt, sao chủ tịch lại có thái độ này?

Hồi nãy nghe nói ông chủ và giám đốc của Thẩm Tịch Dương tới, bà Thẩm còn định bụng cầu xin thương tình để giữ lại công việc cho Thẩm Tịch Dương, kết quả vị ông chủ kia lại ăn nói khép nép dường này?

“Giám đốc Tề, ông còn ngây ra đó làm gì? Mau xin lỗi Tịch Dương đi!” Chủ tịch nghiêm mặt khiển trách.

“Vâng vâng!” Giám đốc Tề mau mắn bước tới trước mặt Thẩm Tịch Dương.

“Tịch Dương! Là giám đốc không đúng, hôm nay tôi không nên mắng cô, giờ tôi xin lỗi cô! Hi vọng cô đại nhân không so đo với kẻ tiểu nhân tôi đây, tha thứ cho sai lầm của tôi.”

Giám đốc Tề nói rồi ‘bốp’ một cái, cho tay ‘chào hỏi’ gương mặt của chính mình.
Chương 108: May mắn to lớn từ trên trời rơi xuống

Ông ta tự tát vào mặt mình mấy phát, âm thanh “bộp, bộp,…” vang lên khiến người ta thấy ê ẩm.

Bây giờ, mất việc chỉ là chuyện nhỏ. Giám đốc Tề không ngờ Thẩm Tịch Dương lại được một đại nhân vật như Mai Tổng chống lưng, vậy mà ông ta lại dám đắc tội cô, đây mới là lý do chính khiến ông ta lo lắng!

Chứng kiến những chuyện xảy ra, Thẩm Tịch Dương sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, cô ấy cảm thấy mình như đang chìm trong giấc mộng, mọi chuyện xảy ra thật sự rất không chân thật.

Cái quái gì đang diễn ra vậy!

Thẩm Tịch Dương biết rõ ở thành phố hoa lệ này cô chẳng qua chỉ là một hạt cát nhỏ bé, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng chà đạp, làm gì có đủ tư cách để giám đốc và chủ tịch phải trực tiếp đến nhà xin lỗi? Cuối cùng là có chuyện gì đang xảy ra?

Trong lúc giám đốc Tề đang ăn năn hối lỗi thì vị chủ tịch nhanh chóng lên tiếng: “Tịch Dương, giám đốc Tề đã xin lỗi cô, vì vậy xin cô đừng từ chức. Người như cô chính là nhân tài, là tinh hoa ưu tú của công ty, chỉ cần cô đi làm trở lại, tôi hứa vị trí của giám đốc Tề sẽ trở thành của cô!”

“Vị trí của hai người sẽ đổi cho nhau, sau này ông ta chính là cấp dưới của cô còn cô sẽ trở thành sếp của ông ta!”

“Con gái tôi sẽ được thăng chức lên giám đốc sao? Thật tốt quá, ông quả là có mắt nhìn người! Ngài chủ tịch, ngài quả thật là sáng suốt!” – Mẹ Thẩm vừa nghe xong đã xém ngất đi vì hạnh phúc.

Thẩm Tịch Dương đứng dậy, cô không hề vui vẻ khi nghe những lời chủ tịch nói.

“Chủ tịch, ngài…Ngài có thể cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy ạ?” – Thẩm Tịch Dương cảm thấy chuyện này thật sự rất kì lạ, điều này khiến lòng cô rất bất an.

Chủ tịch cười xòa nói: “Tịch Dương, cô đừng giả bộ hồ đồ nữa, cô mang đến cho công ty chúng ta một vị khách hàng lớn như vậy, người hiểu rõ những chuyện đang diễn ra nhất đương nhiên là cô rồi!”

Khách hàng lớn? Thẩm Tịch Dương càng bối rối hơn, cô lấy đâu ra khách hàng lớn để mang về cho công ty chứ? Chuyện này là điều không thể!

“Chủ tịch, ngài…Có lẽ ngài có chút nhầm lẫn gì ở đây rồi?” – Thẩm Tịch Dương yếu ớt nói.

Chủ tịch thấy Thẩm Tịch Dương vẫn chưa chịu thừa nhận, ông ta liền cho rằng giận dữ trong lòng cô vẫn chưa hết, vì vậy mới cố tình không thừa nhận chuyện khách hàng lớn này.

Thế là chủ tịch lập tức xoay người hướng về giám đốc Tề, hét lớn: “Giám đốc Tề, ông không thấy cô Tịch Dương đây vẫn chưa nguôi giận sao? Ai cho ông dừng lại, mau tiếp tục vả miệng và xin lỗi nhanh!”

“Vâng,…”

Giám đốc Tề nặn ra một nụ cười sượng trân, ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn, tiếp tục tát mạnh vào mặt mình.

“Chủ tịch, nhưng tôi…Tôi thật sự không hề mang về cho công ty vị khách hàng lớn nào càng không biết vị khách hàng mà ngài nói tới là ai?” – Thẩm Tịch Dương không nhịn được thốt lên.

Mặc dù hôm nay, Thẩm Tịch Dương chứng kiến cảnh giám đốc Tề, kẻ suốt ngày cáo mượn oai hùm bắt nạt người khác, phải tự vả mặt mình đến sưng tấy, quả thật rất hả dạ. Tuy nhiên, cô thật sự không biết vị khách hàng lớn mà chủ tịch nhắc đến.

Chủ tịch thấy Thẩm Tịch Dương còn chưa chịu thừa nhận, ông ta lại xoay người gào lên: “Giám đốc Tề, ông chưa ăn cơm sao? Tát mạnh vào cho tôi! Khi nào cô Tịch Dương đây tha thứ thì ông mới được dừng lại!”

Chủ tịch thấy Thẩm Tịch Dương vẫn chưa chịu nhận thì tiếp tục nghĩ rằng cô vẫn còn ghim giám đốc Tề, muốn nhân cơ hội này hung hăng trừng phạt ông ta.

“Dạ, dạ, dạ,…” – Giám đốc Tề chỉ dám kêu khổ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gia tăng lực tát lên mặt mình, từng tiếng “bộp, bộp” vang dội làm mặt ông ta trở nên đỏ bừng, in rõ dấu tay.

“Chủ tịch, ngài bảo giám đốc Tề dừng lại đi, tóm lại là chuyện gì đã diễn ra, xin ngài hãy nói thẳng, đừng vòng vo nữa.” – Thẩm Tịch Dương thật sự không chịu nổi nữa.

Chủ tịch nghe vậy, trong lòng đoán rằng cô muốn chính miệng ông ta nói ra, từ đó khắc ghi rõ vị thế của Thẩm Tịch Dương.

Vì vậy chủ tịch nói: “Tịch Dương, Mai Tổng của tập đoàn Thiên Lực đã đích thân ra lệnh cho thư ký của ông ấy tới công ty của chúng ta, họ quyết định toàn bộ nghiệp vụ quảng cáo của tập đoàn họ sẽ giao cho chúng ta phụ trách, quan trọng là ký kết hợp đồng hợp tác những năm năm.”

“Tập đoàn Thiên Lực thậm chí không thương lượng về giá trị hợp đồng, chỉ đưa ra một yêu cầu đó chính là cô, Thẩm Tịch Dương phải là người trực tiếp làm việc với họ. Nếu họ không phải khách hàng lớn mà cô tìm kiếm thì tại sao tập đoàn họ lại yêu cầu phải hợp tác làm việc với cô, đúng không nào?

“Hả? Tập đoàn Thiên Lực? Yêu cầu…muốn trực tiếp làm việc với tôi?” – Thẩm Tịch Dương che miệng không dám tin, đầu óc cô quay cuồng trong mơ hồ.

Danh tiếng của tập đoàn Thiên Lực ở Ninh Đô, thậm chí là toàn bộ tỉnh Giang Nam này, ai ai cũng biết, tất nhiên cô cũng đã từng nghe nói qua.

Điều này thật sự rất không chân thật!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé, tập đoàn Thiên Lực sao có thể vì cô mà hợp tác quảng cáo với công ty Thịnh Mỹ được? Cô làm gì có đủ tài đức như vậy!

“Chủ tịch, ngài…Ngài chắc chắn không có hiểu lầm gì ở đây chứ?” – Thẩm Tịch Dương xác nhận lại lần nữa.

May mắn to lớn từ trên trơi rơi xuống thế nào lại đụng trúng cô khiến cô thấy như mình đang nằm mơ vậy, thật là vi diệu mà!

“Tịch Dương, thư ký của Mai Tổng nói rất rõ ràng, tôi làm sao có thể nhầm lẫn gì ở đây.” – Chủ tịch mạnh mẽ khẳng định.

Ông ta cười nói: “Tịch Dương, giá trị của hợp đông này rất lớn, cô nhất định phải giúp công ty chúng ta lấy được nó, chỉ cần hợp đồng này được xác lập, tôi sẽ thưởng nóng cho cô tám trăm ngàn tiền huê hồng, cô thấy sao?”

“Tám trăm ngàn?”

Cả Thẩm Tịch Dương và mẹ Thẩm bên cạnh đều bị con số dọa sợ hú hồn.

“Tịch Dương, nếu cô cảm thấy con số này vẫn chưa đủ, vậy thì một triệu!” – Chủ tịch giơ một ngón tay lên.

Mẹ Thẩm kích động nói: “Được, được, được,…chủ tịch, chuyện này con gái tôi sẽ lo liệu.” Thẩm Tịch Dương còn chưa kịp lên tiếng thì mẹ Thẩm đã đồng ý.

Không chỉ được thăng chức lên giám đốc lại còn được một khoảng tiền huê hồng lớn như vậy, đúng là thời tới cản không kịp.

“Tốt quá, Tịch Dương, vậy chúng ta lập tức trở về công ty, xe của tôi đang đỗ ở dưới lầu.” – Chủ tịch kích động vỗ tay, vội vàng mời cô nhanh chóng ra xe.

“Con gái ngoan, con còn do dự gì nữa, nhanh chân lên!” – Mẹ Thẩm nhanh chóng tiến lên đẩy Thẩm Tịch Dương.

“Chủ tịch, tập đoàn Thiên Lục không còn yêu cầu thêm điều kiện gì nữa chứ?” – Thẩm Tịch Dương hỏi.

“Cô yên tâm, không còn điều kiện nào nữa đâu! Đối phương đến hợp đồng cũng đã mang tới, chỉ cần có cái gật đầu của cô, hợp đồng sẽ được ký ngay lập tức!” – Chủ tịch chân thành nói.

Thẩm Tịch Dương nghe vậy, lúc này mới đi theo chủ tịch ra cửa.

Mặc dù Thẩm Tịch Dương không hiểu tập đoàn Thiên Lực lớn mạnh như vậy lại đặc biệt vì cô mà hạ mình hợp tác với công ty quảng cáo Thịnh Mỹ. Thẩm Tịch Dương cảm thấy chuyện này còn có ẩn tình gì đó ở đây.

Nhưng bây giờ cô thật sự rất thiếu tiền cho nên không cần quản nhiều việc như vậy, nếu chuyện tốt như vậy đã rơi lên người cô thì cô phải tranh thủ, ký hợp đồng xong trước những chuyện còn lại từ từ tính.

“Chị Dương Dương, chúc mừng chị, chị mau đi tới gặp người ta đi.” – Lâm Mộc mỉm cười chúc mừng.

Tất cả mọi chuyện diễn ra, Lâm Mộc là người rõ ràng nhất cho nên Lâm Mộc không hề lo lắng về Thẩm Tịch Dương, chuyến đi này chắc chắn sẽ không có rắc rối gì xảy ra với cô.

“Lâm Mộc, em nói mất cái nhỏ có khi sẽ nhận lại cái lớn hơn, lời an ủi này của em không ngờ đã trở thành sự thật.” – Thẩm Tịch Dương nở nụ cười tươi như gió xuân.

Hôm nay, Thẩm Tịch Dương chẳng những có lại được công việc lại còn được thăng chức. Tên giám đốc làm nhục cô phải đích thân cúi đầu xin lỗi, ngay cả chủ tịch nói chuyện với cô cũng có sự tôn trọng nhất định. Những điều này trước đây nằm mơ cô cũng không dám mơ tới.

Cô đã ở đây Ninh Đô nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô được người ta tôn trọng, xem trọng.

“Chị Dương Dương, có phải tâm trạng đang rất vui đúng không?” – Lâm Mộc cười nói.

Thẩm Tịch Dương cười gật đầu nói: “Ừ! Lâm Mộc, vậy chị đi đến công ty nhé, buổi tối tan làm chị sẽ quay về sớm thôi.”

“Mẹ, con đi đến công ty đây.”

Thẩm Tịch Dương tạm biệt Lâm Mộc và bà Thẩm, sau đó đi theo chủ tịch.
Chương 109: Miếng ngon béo bở

“Được, được, được,…Tịch Dương con mau đi đi, cẩn thận đừng gây ra rắc rối gì nha con.” – Mẹ Thẩm liên tục dặn dò.

Sau khi Thẩm Tịch Dương rời đi.

“Thật là ông trời có mắt, nhà tôi phất lên rồi! Một triệu, ha ha!” – Mẹ Thẩm kích động đi tới đi lui trong phòng, tâm tình của bà bây giờ rất tốt.

Trong lòng Lâm Mộc cũng rất vui, cuối cùng đã có thể giúp đỡ Thẩm Tịch Dương, một triệu này bỏ ra có thể cải thiện cuộc sống của cô ấy rất nhiều.

Những chuyện này Lâm Mộc âm thầm làm, anh không định nói cho Thẩm Tịch Dương biết.

Ngày đó Lâm Mộc kéo Thẩm Tịch Dương khỏi quán bar, khi ấy ở bờ sông, Lâm Mộc đã chia sẻ rằng nếu cô ấy thiếu tiền thì anh có thể giúp đỡ cô. Nhưng cô ấy từ chối ngay lập tức, cô không muốn lợi dụng anh hay nợ bất kì ân tình gì với Lâm Mộc. Cho nên lần này, Lâm Mộc quyết định sẽ âm thầm sắp xếp.

Có thể giúp Thẩm Tịch Dương, khiến cuộc sống của cô trở nên tốt hơn làm anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Khi còn bé Thẩm Tịch Dương đã che chở anh rất nhiều, bây giờ đến lượt Lâm Mộc âm thầm bảo vệ cô.

Thẩm Tịch Dương vừa rời đi không lâu, Lâm Mộc liền nhận cuộc gọi từ Mai Tổng.

“Lâm cao nhân, tôi đã cho thư ký tới công ty quảng cáo Thịnh Mỹ nhưng thư ký báo lại với tôi rằng tiểu thư Thẩm Tịch Dương không có ở đó.” – Mai Tổng báo cáo.

“Tôi biết rồi, cô ấy sẽ quay lại sớm thôi.” – Lâm Mộc đáp.

“Vâng.”

Mai Tổng lái sang chuyện khác: “Nhân tiện Lâm cao nhân, cậu khoan cúp máy, chủ yếu là Hoàng Đạo Trưởng có vấn đề quan trọng muốn nói với cậu.”

“Vấn đề quan trọng? Anh ta có chuyện quan trọng gì?” – Lâm Mộc ngờ vực hỏi.

“Tôi cũng không biết, cậu nói chuyện trực tiếp với anh ta đi.” Đầu bên kia, Mai Tổng chuyển điện thoại cho Hoàng Đạo Trưởng.

“Lâm tông sư, là tôi. ” Điện thoại phát ra âm thanh của Hoàng Đạo Trưởng.

“Anh có chuyện quan trọng gì muốn nói với tôi?” – Lâm Mộc hỏi.

“Lâm tông sư, tôi có một miếng ngon béo bở muốn tặng lại cho anh để bày tỏ tấm lòng trung thành của tôi với anh.” – Hoàng Đạo Trưởng nói.

“Chuyện tốt gì vậy? Anh nói rõ hơn đi.” – Lâm Mộc cảm thấy khá hứng thú.

“Lâm tông sư, chuyện này không thể nói rõ qua điện thoại, nếu được thì hai ta hẹn nhau gặp mặt nói chuyện trực tiếp đi.” – Hoàng Đạo Trưởng nói.

“Được thôi, vậy thì hẹn ở quán bar Sa Ngã đi.” – Lâm Mộc nói.

Sau khi cúp điện thoại.

Lâm Mộc đối với miếng ngon béo bở mà Hoàng Đạo Trưởng nói, quả thật có chút tò mò.

Lâm Mộc biết, Hoàng Thiên Sư chủ động nhường anh chắc chắn có toan tính riêng của anh ta.

Anh ta hai lần liên tiếp chủ động bày tỏ muốn nhận Lâm Mộc làm thầy đều bị Lâm Mộc cự tuyệt, bây giờ anh ta đổi phương thức xin xỏ, trước tiên là kéo gần quan hệ với Lâm Mộc, lấy được hảo cảm của anh.

Lâm Mộc không quan tâm mục đích của anh ta là gì chỉ cần Hoàng Đạo Trưởng mang lại lợi ích cho anh là được.

“Dì Thẩm, cháu có chút việc bận nên phải đi đây ạ.”

Sau khi nói xong, Lâm Mộc xoay người ra cửa.

Mẹ Thẩm đang đắm chìm trong những ảo tưởng vui sướng vì sắp phát tài nên chỉ vô thức đáp lại một tiếng.

Sau khi rời khỏi nhà Thẩm Tịch Dương, Lâm Mộc đứng đợi ở cửa khoảng bảy tám phút mới bắt được một chiếc taxi. Nhà của Thẩm Tịch Dương quả thật ở vị trí có chút hẻo lánh. Hai chiếc xe của Lâm Mộc đều đã hư cho nên bây giờ anh không có xe để đi.

Trên đường đến quán bar Sa Ngã, Lâm Mộc nhận được cuộc gọi từ ba anh.

“Mộc à, có vẻ con đã xử đẹp nhà họ Tôn rồi nhỉ?” – Điện thoại chuyền ra âm thanh của Lâm Đại Sơn.

“Ba, ba đã xem tin tức rồi?” – Lâm Mộc cười nói.

“Đúng vậy, Tôn gia bất ngờ cháy, cả nhà họ bị chôn vùi trong biển lửa. Ba vừa nghe thì đã biết đây chắc chắc không phải sự cố.” – Lâm Đại Lâm cười nói.

Lâm Đại Sơn cảm khái: “Mộc à, ba thật sự rất lo lắng khi con đến Ninh Đô báo thù. Bây giờ nhìn lại, có vẻ ba đã xem thường con rồi, đến Tôn gia mà con còn có thể lật đổ, hơn nữa còn biến sự việc trở thành một sự cố bất ngờ, ba thậm chí còn không thể nghĩ ra được không ngờ con trai ta lại có thể, con làm cách nào vậy?.”

“Ba, nếu ba muốn biết thì chờ con trở lại Kim Châu sẽ kể tỉ mỉ với ba.” – Lâm Mộc cười nói.

Được cha khen ngợi, Lâm Mộc tất nhiên cực kì vui vẻ. Từ khi xuống núi, điều Lâm Mộc mong đợi nhất chính là được ba công nhận năng lực của mình.

“Đến Tôn gia mà con còn thể diệt trừ, tương lai sắp tới ba có yên tâm về con trai của ba rồi. Đúng rồi Mộc à, Tôn gia đã bị diệt trừ vậy chuyện bản quyền sáng chế đã lấy lại được chưa?” – Lâm Đại Sơn hỏi.

“Ba, chuyện này có một vài sự cố, Tôn gia đã đem sáng chế cho một tập đoàn ở châu u, bản quyền sáng chế tạm thời không cầm về được.” – Lâm Mộc lắc đầu nói.

“Tập đoàn châu u?” Lâm Đại Sơn ở đầu bên kia hết sức kinh ngạc.

“Con trai, nếu bản quyền sáng chế đã chuyển tới châu u vậy thì coi như xong rồi! Đã dính đến nước ngoài thì mọi chuyện sẽ trở nên rất phức tạp. Lâm gia đã tái sinh, bây giờ ba chỉ cầu mong cả nhà ta được bình an thôi.” – Lâm Đại Sơn nói.

Lâm Mộc nói rõ anh vẫn đang rất tốt để ba anh không cần lo lắng.

… Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Quán bar Sa Ngã.

Khi Lâm Mộc đến thì đã thấy Hoàng Đạo Trưởng đang ngồi đợi sẵn.

“Lâm tông sư!” – Hoàn Đạo Trưởng thấy Lâm Mộc tới, lập tức niềm nở chào đón.

“Hoàng Đạo Trưởng, anh đến sớm thật.” – Lâm Mộc vừa đi vừa nói.

“Muốn gặp Lâm tông sư, sao tôi dám hời hợt, tôi đã đặt phòng trước rồi, Nhãn Kính Xà cũng tới, anh ta đang ở bên trong, chúng ta cũng mau vào thôi.” – Hoàng Đạo Trưởng nhanh chóng mời anh vào.

Lâm Mộc đi theo Hoàng Đạo Trưởng đi vào một gian phòng trong quán bar Sa Ngã.

Nhãn Kính Xà chủ động đến kinh rượu và đưa vài món ăn vặt mời Lâm Mộc.

Bên trong phòng bao.

“Lâm tông sư, tôi xin thất lễ hỏi anh một câu, có phải anh là đệ tử thuộc môn phái bí ẩn ở Giang Nam đúng không?” – Hoàng Đạo Trưởng hỏi.

“Không phải, điều này tôi khẳng định với anh.”

Lâm Mộc vừa nói vừa rót rượu cho mình: “Hoàng Đạo Trưởng, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo như vậy.”

“Lâm tông sư, anh có từng nghe đến hồ Thiên Sát ở tỉnh Dương Hà kế bên hay không?” – Hoàng Đạo Trưởng tỏ vẻ thần bí nói.

“Chưa từng nghe qua, chỗ đó có gì đặc biệt sao? Kể tôi nghe với!” – Lâm Mộc cầm ly rượu trên tay nói.

“Hồ Thiên Sát quanh năm tích tụ rất nhiều hàn khí, cho dù là những người mạnh nhất Linh Phách Cảnh cũng không dám tùy tiện tiến vào đó.”

Hoàng Đạo Trưởng nghiêm túc kể: “Bình thường hồ nước này đầy ắp sát khí lạnh lẽo nên thường được gọi là hồ “Độc dược” nhưng đến giữa hè, vào thời điểm nắng nóng nhất, sát khí lạnh lẽo này sẽ yếu đi, nhất là vào mười ngày giữa mùa hè, sát khí trên mặt hồ thậm chí sẽ biến mất hoàn toàn.”

“Trong quá trình hàn khí tiêu tán, nước hồ sẽ đầy ắp linh khí, đối với người tu hành mà nói hồ Thiên Sát từ cấm địa trở thành vùng đất thần tiên. Nói nước hồ như mật hoa cũng không quá, hấp thụ nguồn nước dồi dào linh khí này có thể gia tăng tu vi một cách nhanh chóng!”

Lâm Mộc sau khi nghe những lời này, anh cảm thấy rất hứng thú.

Hiện tại áp lực lớn nhất mà Lâm Mộc phải đối mặt là gì? Không nghi ngờ gì nữa, chính là Tuyết Sơn Phái, mà muốn đấu với Tuyết Sơn Phái, Lâm Mộc càng phải cố gắng để nâng cấp cảnh giới của mình.

Nhưng ở chốn đô thị này, dựa vào hấp thụ linh khí của trời đất thì quá trình tu luyện diễn ra hết sức chậm chạp!
Chương 110: Kẻ yếu thì muôn đời vẫn là kẻ yếu

Cho nên Lâm Mộc thật sự rất cần tu luyện ở chốn thần tiên, nơi có hồ nước mà Hoàng Đạo Trưởng đề cập tới.

Trước đó, chẳng phải Lâm Mộc đã suy nghĩ đến chuyện tìm một vị trí dồi dào linh khí để tu luyện sao?

Một lần hấp thụ linh khí ở hồ nước này có khi còn hơn cả việc tu luyện ở chỗ sung túc linh khí trong vòng nửa năm.

Lâm Mộc đặt ly rượu trong tay xuống, ngẩng đầu lên nói: “Hoàng Đạo Trưởng, nếu có chỗ tốt như vậy, vì sao anh không tự mình đến đó hấp thụ mà lại nhường lại cho tôi?”

Lâm Mộc cảm thấy có chuyện gì mờ ám ở đây.

“Lâm tông sư, đây là miếng thịt béo bở. Tôi chỉ mới ở Tụ Khí Cảnh làm sao có đủ năng lực để hấp thụ chỗ linh khí này! Tôi không hề có tham vọng tranh giành chỉ muốn đưa chỗ linh khí màu mỡ này cho người xứng đáng, chính là Lâm tông sư đây.” – Hoàng Đạo Trưởng thở dài nói.

“Cục thịt béo bở này chắc chắn có không ít người tu hành nhòm ngó đến và muốn nuốt trọn nó đúng không?” – Lâm Mộc dựa vào salon, nhìn Hoàng Đạo Trưởng.

Hoàng Đạo Trưởng gật đầu: “Đúng vậy, hồ Thiên Sát nằm sờ sờ ở đó, những người tu hành đều biết đến tỉnh Dương Hà. Ai cũng muốn độc chiếm hồ Thiên Sát thành của riêng mình, biến nó trở thành vùng đất thánh chuyên dùng để tu luyện, như vậy chẳng phải hàng năm đều có thể đến hấp thụ sao?”

“Lâm tông sư, tôi cũng nói thật với anh, theo tôi biết thì tỉnh Dương Hà là địa bàn của Thanh Thương Phái. Hiện tại, bọn họ đang độc chiếm hồ Thiên Sát, mỗi năm sẽ đưa hai đệ tử ưu tú nhất đến đó tu luyện, Thanh Thương Phái có thực lực cực kì mạnh mẽ cho nên không ai dám tranh đoạt hồ Thiên Sát với họ.”

Lâm Mộc nghe đến đây, từ trạng thái hào hứng bây giờ có chút cau mày.

“Nếu chỗ này đã bị những người tu hành mạnh nhất ở tỉnh Dương Hà chiếm lấy, không một ai ở đó dám tranh đoạt với bọn họ, vậy anh nói với tôi để làm gì? Không lẽ anh cho rằng tôi có thể đánh bại được Thanh Thương Phái kia chứ?” – Lâm Mộc cạn lời nói.

Hoàng Đạo Trưởng liền vội vàng giải thích: “Lâm Mộc tông sư, tôi nghe nói Thanh Thương Phái hằng năm chỉ phái hai người đến hồ Thiên Sát, những tu sĩ ẩn cư ở tỉnh Dương Hà vì kiêng kỵ Thanh Thương Phái nên không dám tranh đoạt.”

“Lâm tông sư, anh không phải là người ở tỉnh Dương Hà hơn nữa anh cũng là người tu hành tự do, sau lưng không bị ai ràng buộc. Tôi cảm thấy Lâm tông sư đã đạt tới Linh Ý Cảnh chắc chắn năng lực hơn người, anh đi thử tới đó biết đâu lại chiếm được mồi ngon dù sao bọn họ cũng chỉ có hai người.”

“Đến lúc đó chỉ cần cải trang một chút thì bọn họ sẽ không nhận ra anh, sau này anh cũng không lo bị trả thù.”

Lâm Mộc cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, rơi vào trầm tư. Hoàng Đạo Trưởng nói vậy cũng có lý của anh ta.

“Lâm tông sư, tôi chẳng qua muốn chia sẻ tin tức này với anh. Nếu như anh đi thì sẽ phải đối mặt với nguy hiểm nhất định, rủi ro thì đi cùng với lợi ích, liều thì ăn nhiều mà, tất nhiên cũng có thể không đi, quyết định thế nào là tùy anh lựa chọn.” – Hoàng Đạo Trưởng cười híp mắt nói.

“Hoàng Đạo Trưởng, Thanh Thương Phái ở tỉnh Dương Hà và đệ tử mạnh nhất của Tuyết Sơn Phái ở tỉnh Giang Nam, theo anh ai mạnh hơn?” – Lâm Mộc hỏi.

“Thanh Thương Phái mạnh hơn nhưng chênh lệch cũng không quá nhiều.” – Hoàng Đạo Trưởng không chút do dự đáp.

“Hoàng Đạo Trưởng, cảnh giới của anh không quá cao nhưng chung quy lại thì cũng không phải dạng vừa.” – Lâm Mộc cảm thán.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Lâm tông sư quá khen rồi, một ngàn năm trước, tổ tiên của tôi đã sáng lập nên một đại môn phái tên Khai Sơn Chưởng Môn, cũng từng có một thời huy hoàng.” – Hoàng Đạo Trưởng nói tới đây, trên mặt có chút vui vẻ.

“Chẳng qua theo dòng chảy thời đại, vật đổi sao dời, các môn phái liên tục suy bại. Lúc ông nội tôi còn trẻ, phạm vi môn phái đã bị giảm đi rất nhiều, truyền đến đời tôi chỉ còn xót lại một đạo quán nho nhỏ, coi như vẫn còn duy trì được chút ít tàn dư mà ông bà để lại.”

Hoàng Đạo Trưởng nói đến đây thì không ngừng thở dài.

“Không ngờ thân thế của anh là như vậy.” – Sau khi nghe Hoàng Đạo Trưởng kể, Lâm Mộc có chút bất ngờ.

Hoàng Đạo Trưởng xúc động nói: “Thời đại này, rất nhiều người đã vứt bỏ cơ nghiệp mà tổ tiên truyền lại, thậm chí còn không biết ông cha mình trước đây làm gì, sống ra sao! Còn tôi thì ngược lại, tôi cảm thấy rất may mắn khi ít nhất vẫn còn kế thừa được chút gì đó mà tổ tiên để lại.”

“Hoàng Đạo Trưởng, anh có thể kể cho tôi nghe tiếp không, đặc biệt là về lịch sử của các môn phái ẩn cư và bây giờ họ thế nào rồi?” – Lâm Mộc thật sự rất hứng thú với những gì Hoàng Đạo trưởng kể.

Dù sao về lịch sử các môn phái, Lâm Mộc không hiểu biết lắm, vốn dĩ anh chỉ là một người bình thường, sau đó nửa đường lấn sân trở thành một người tu hành, không có gốc gác, không được kế thừa từ truyền thống ông cha gì cả.

Hoàng Đạo Trưởng lại tiếp tục kể lể: “Thời đại này, theo tôi biết thì không hề xuất hiện môn phái mới nào, còn những môn phải đã từng tồn tại trước đầy thì chỉ may mắn còn sót lại vài cái. So với hai ngàn năm trước thì số lượng môn phái đã suy giảm đáng kể, ngày nay việc tu hành không còn phổ biến như trước nữa cho nên những môn phái còn sót lại liền chuyển sang ẩn cư, không muốn mọi người biết đến sự tồn tại của họ.”

“Giống như tôi đây, kế thừa những tàn dư còn lại của tổ tiên. Tuy nhiên, có người sẽ xây sửa lại đạo quán để kiếm tiền từ nó còn có người thì lựa chọn lối sống ẩn cư, lẻ loi một mình trên núi.”

Lâm Mộc nhìn anh: “Hoàng Đạo Trưởng, anh không muốn dựa vào di sản tổ tiên để lại để kiếm tiền sao? Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ sẽ khôi phục lại thời huy hoàng của dòng họ mình?”

“Tất nhiên tôi muốn nhưng thật sự quá khó đi, thời đại này linh khí không ngừng bị tiêu tan, tài nguyên để tu luyện trở nên cực kỳ ít ỏi, chỉ dựa vào việc hấp thụ linh khí chứa trong đất trời thì tu vi gia tăng rất chậm chạp.” – Hoàng Đạo Trưởng nghẹn ngào, lắc đầu nói.

Ngừng một chút, Hoàng Đạo Trưởng tiếp tục tâm sự: “Dù cho vẫn còn ít tài nguyên còn sót lại cũng bị những ban phái ẩn cư máu mặt chiếm cứ, giống như tôi vừa nói về hồ Thiên Sát, những đại môn phái sẽ chiếm đoạt những miếng ngon béo bở cho mình để có thể duy trì được môn phái của họ, như tôi đến tư cách để đấu với họ cũng không có thì sao dám nằm mơ đến chuyện khôi phục lại thời huy hoàng trước đây của gia đình chứ?”

Lâm Mộc nghe đến đây không khỏi gật gù, đúng vậy kẻ mạnh thì ngày càng mạnh lên còn kẻ yếu thì ngày càng yếu đi.

Nguồn tài nguyên linh khí như một mâm cơm lớn, những người có năng lực mạnh mẽ sẽ được ăn thịt còn những người năng lực như tôm tép thì chỉ có thể uống chút canh rau mà thôi.

Thời đại ngày nay, tài nguyên tu luyện càng lúc càng ít ỏi, những người có năng lực mạnh mẽ còn không có đủ dùng, phải tranh đoạt lẫn nhau, đời nào còn xót lại gì cho những người yếu, đúng chứ?

Cho nên điều này cũng là lý giải cho sự suy tàn của giới tu hành, thời đại tài nguyên thì thiếu thốn, con đường tu luyện thật sự quá gian nan, đặc biệt là với những người không có căn cơ lại càng khó khăn bội phận.

“Hoàng Đạo Trưởng, nghe anh những gì anh kể kết hợp với việc anh vừa mới giới thiệu cho tôi một miếng mồi béo bở như vậy, phần tâm ý này của anh tôi sẽ ghi nhớ, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc với nhau đi, sau này có gì cũng tiện liên lạc.” – Lâm Mộc nói.

“Lâm Mộc tông sư, anh…Anh như vậy là đồng ý thu nhận tôi làm đồ đệ sao?” – Hoàng Đạo Trưởng vui mừng, đứng bật dậy.

“Hoàng Đạo Trưởng, tôi tài sơ học thiển, quả thật không đủ trình để dạy anh nhưng chúng ta có thể kết giao bằng hữu với nhau, cũng tính là quan hệ bạn bè, anh thấy thế nào?” – Lâm Mộc nói.

Mặc dù Hoàng Đạo Trưởng cảnh giới không cao nhưng đã có truyền thống tu hành từ thời tổ tiên, những hiểu biết của anh ta chắc chắn hơn Lâm Mộc rất nhiều, hơn nữa anh ta có thể chia sẻ với anh rất nhiều chuyện quan trọng, có thêm một người bạn như vậy anh cũng không thua thiệt gì.

“Tốt quá, tốt quá, tốt quá!” – Hoàng Đạo Trưởng mừng rỡ gật đầu.

Mặc dù không bái sư thành công. Lâm Mộc còn trẻ như vậy đã có thể đạt tới Linh Ý Cảnh nhất định có chỗ hơn người, tiền đồ của Lâm Mộc trong tương lai chắc chắn ngày càng sáng sủa, chỉ cần có thể theo sát Lâm Mộc khẳng định có thể thay đổi vận mệnh của anh ta trong tương lai!

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến anh ta kiên trì đeo bám Lâm Mộc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom