-
Lộn Xộn
Một ngôi nhà nhỏ, hai đứa trẻ nằm đọc truyện, chất bên cạnh vài cuốn nằm lở dở. Tôi với tay lấy cuốn gần nhất, Yaiba.
Anh học sinh cấp ba vẩn phác thảo chử lên tấm giấy màu, những nét chì mờ loạt xoạt.
***
Hôm nay lớp tôi sẽ cắt chữ xốp để dán lên cổng trại. Vì cô giáo không có vẻ gì là tin vào tay nghề đám học trò của mình lắm nên đã nhờ vài đứa đem xuống nhà học sinh cũ của cô.
“ Ha ha, a hi hi, hh” bọn con gái cười nghiên ngả, mặt tôi chắc đỏ đi một chút. Chẳng hiểu có cái quái gì mà bọn gái cười ghê thế.
Nói về bé Như, lạnh lùng và khá trầm tính với con trai, nhưng lại chịu chơi và nhiệt tình chơi. Bé Trinh cũng là bạn học thuở bé của tôi, hiền và vui vẻ.
Kể một chút về đám con gái, bọn nó vẫn hay chọc tôi như thế từ sau lần kết duyên bạc với bé Oanh. Tôi không ham gì việc tham gia đi chơi chung với bọn con gái, dù vài lần bọn ấy rủ được khá đông thành viên của lớp đi ăn nhậu gì đấy. Tránh mặt trời khó như tránh khỏi mặt bọn con gái, lúc nào ở lớp tôi cũng cố chẳng lệch vỏ dưa cũng đạp vỏ dừa. Đâm ra tôi chẳng muốn quan tâm đến lời nói của bọn nó nữa. Cứ ít nói, cô độc. Cứ giáp mặt thì tránh, không được thì cũng vấn cố hết sức mà tránh.
Dạo một vòng quanh cái hồ con con, hai ba cây dừa khá lớn nghiên thân đổ bóng xuống mặt hồ, công nhận vườn con Trang có nhiều cái hay.
Tôi chú ý một giọng nói oan oác nảy giờ đang chửi tục bên nhà hàng xóng.
-“Đồ con chó, Con chó”, “Xin chào, Đồ con chó”, “Biến, ĐM”…
Lặp lại những từ đơn giản như kiểu bật auto ngẫu nhiên.
Tôi cầm rựa bổ đôi cây tre, tiếng thắng xe đạp trước mặt làm tôi dừng lại. Đám con gái mang vài cái bịch lớn trên giỏ vào nhà, vài đứa còn cười kẻ chuyện gì đó còn dan dở.
- “Bọn con trai đâu Huy, sao có mình ông làm vậy!” – con Nhung bước lại hỏi.
-“À, bọn nó mới phát hiện ra bụi mía bên hàng rào á”, tôi hất mặt ra phía hong nhà.
-“Á á á….” Con bé Trang hét lên, “Đừng có …chặt”, câu nói xuống giọng, có vẻ như nó thấy bụi mía đã vơi đi phân nữa, bọn con trai ngẩn mặt ngây thơ nhìn nó.
-“Mấy ông phá quá, đi ra coi” – Trang nó hét toáng lên.
-“Rồi, rồi để tui cất dao đã”, mặt thằng Hào hả hê…
- ”Á á á…” nó lại hét lên, chửi bọn con trai tới tấp, hình như con dao nhà nó làm bằng đất sét nên có vẻ dể hỏng lắm.
- “Rồi rồi, có mấy cây mía thôi mà” – thằng Lợi nói trong khi bị con Trang đẩy ra khỏi nhà
- “Ông còn nói nữa hả?”
Chợt tôi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vội gạt đi cảm giác đó, đoạn vứt cây rựa sang bên rồi sắp mấy cây cuối cùng lại thàng đống.
Đám con gái vào trước chào hỏi, tôi với thằng Hải đứng ngoài, chợt tôi thấy con chó nhỏ nấp trong hàng mì ư ử. Ngồi xuống, tôi gọi nó, tay đưa ra phía trước kiên nhẫn đợi, con cho im lặng, nhìn tôi một lúc rồi rụt rè lại gần, đuôi hơi cong xuống. Đợi lúc con chó liếm tay tôi rồi tôi nhẹ rụt tay lại từ từ cho nó theo lại gần.
***
Tôi lại gần khi cả bọn đang dán chử lên tấm biển lớn chắn ngang trên cổng trại bằng keo nến, đoạn lại bị đuổi đi vì chỉ đứng nhìn. Quay lại cái bàn với đống giấy màu, con Oanh ngồi cắt tỉ mĩ tờ giấy thành những sợi nhỏ rồi uống thành hình tròn nối xen kẻ vào nhau thành một sợi dây.
Nhìn đồng hồ đã 4h chiều, Hàng rào bọn con trai đã làm xong, chỉ còn tu bổ và trang trí lại cổng trại cô mang về.
6h chiều, tôi xin về trước. Nghỉ chắc về nhà tầm này chỉ có ăn chửi. Ba mẹ tôi vốn có khái niệm lý do gì cả.
Giờ cơm ba mẹ gặn hỏi thêm vài câu. Ngày mai cắm trại, 2 ngày một đêm, mẹ dặn chuẩn bị này nọ rồi đưa tôi 200k. Ba vẩn không nói gì…
Liên quan đến tiền nong thì ba tôi khá khó tính, nhưng tôi hiểu. Ngày bữa ăn chưa đến 50k, lại toàn ăn thiếu, câu chuyện đó ba tôi nhắc mỗi khi có dịp la rầy.
Đêm đó tôi nằm thao thức, chẳng hiểu sao thấy bồn chồn không ngủ được. Lôi cuốn vở nhỏ giấu cẩn thận dưới chổng vở. Viết dài thêm vài câu nhạt nhẽo, cái đài radio bên cạnh lex xex âm thanh ò ò khi sóng nhiễu.
Câu chuyện dài lộn xộn những mảnh ghép không nghĩa, đứt đoạn những dòng kí ức đã mất đi.
[kitokip]__________________________
Mình không giỏi viết truyện lắm. Thật
Sở trường của mình là tùy bút, xàm xàm không có nội dung hay ho gì cả. Vậy nên, có lẽ mình sẽ không cố để viết một cuốn truyện đúng nghĩa được. Mình chỉ kể lại, có lẽ mình chỉ làm được vậy thôi.
- Làm gì á? Con bé Nhung hỏi.
- Hn? Tôi lấy ngón tay tự chỉ vào mặt mình, hơi ngạc nhiên.
- Tui hỏi ông đang làm gì á? Giơ tay, vẻ mặt hơi sửng cồ lên, vẻ như sắp cốc tôi đến nơi.
- … ! tôi không nói gì, giơ cuốn truyện lên trước mặt nó. Đoạn tôi đặt lại như cũ, hai đứa trẻ ngồi bên thấy vậy vội gom truyện đi chổ khác đọc.
Anh học sinh cấp ba vẩn phác thảo chử lên tấm giấy màu, những nét chì mờ loạt xoạt.
***
Hôm nay lớp tôi sẽ cắt chữ xốp để dán lên cổng trại. Vì cô giáo không có vẻ gì là tin vào tay nghề đám học trò của mình lắm nên đã nhờ vài đứa đem xuống nhà học sinh cũ của cô.
- “Một xấp giấy màu khổ A4, một tấp xốp lớn dày 2cm, bút chì, keo nến, hồ,…” con bé Nhung tụng như đọc kinh.
- “Rồi, tụi tui sẽ đi chợ mua đồ, bọn ông ở nhà chặt tre làm hàng rào đi”, vài đứa con trai nhìn mặt nhau cười.
- “Huy!”- Trang bổng hất giọng sang tôi với bộ mặt chỉ huy quân đội. Tôi quay mặt lại nhìn nó.
- “Ông nhớ gì không?” Tôi bất động nhìn nó.
- “Ông không nhớ gì hả?”
- “Nhớ gì?” tôi ngơ ngác.
- “Ông không nhớ gì hết hả?” – nó làm ra vẻ kinh ngạc.
“ Ha ha, a hi hi, hh” bọn con gái cười nghiên ngả, mặt tôi chắc đỏ đi một chút. Chẳng hiểu có cái quái gì mà bọn gái cười ghê thế.
- “Thì đúng rồi, có gì đâu mà nhớ” – nó ôm bụng nắc lên thành tiếng.
- “Đúng là Huy khờ” – đứa con gái nào đó nhắc tên tôi. Chẳng hiểu tôi làm gì đến mắc tội bọn con gái, người như hóa đá.
- “Thôi đi nhanh lên” – con bé Nhung nhịn cười mà ứa nước mắt, cắt giữa kịch bản, giục bọn con gái đi chợ.
Nói về bé Như, lạnh lùng và khá trầm tính với con trai, nhưng lại chịu chơi và nhiệt tình chơi. Bé Trinh cũng là bạn học thuở bé của tôi, hiền và vui vẻ.
Kể một chút về đám con gái, bọn nó vẫn hay chọc tôi như thế từ sau lần kết duyên bạc với bé Oanh. Tôi không ham gì việc tham gia đi chơi chung với bọn con gái, dù vài lần bọn ấy rủ được khá đông thành viên của lớp đi ăn nhậu gì đấy. Tránh mặt trời khó như tránh khỏi mặt bọn con gái, lúc nào ở lớp tôi cũng cố chẳng lệch vỏ dưa cũng đạp vỏ dừa. Đâm ra tôi chẳng muốn quan tâm đến lời nói của bọn nó nữa. Cứ ít nói, cô độc. Cứ giáp mặt thì tránh, không được thì cũng vấn cố hết sức mà tránh.
- “Ê bọn mày!” thằng lợi này giờ vẩn cắm mặt vào điện thoại lên tiếng.
- “Ra sau nhà con Trang chơi đi”, nó nói tiếp. “Lát vào rồi làm cũng được”
- “Được á, sau nhà nó có mất cây mít, hái khóm vào chấm muối ăn hết con sẩy ” – Thằng Hùng gợi ý
- “Mày đi không Hào” thằng Lợi quay sang hỏi thằng Hào, nảy giờ đang đeo tai nghe xem gì đấy trên điện thoại.
- “Đi, đi chớ!”
Dạo một vòng quanh cái hồ con con, hai ba cây dừa khá lớn nghiên thân đổ bóng xuống mặt hồ, công nhận vườn con Trang có nhiều cái hay.
Tôi chú ý một giọng nói oan oác nảy giờ đang chửi tục bên nhà hàng xóng.
-“Đồ con chó, Con chó”, “Xin chào, Đồ con chó”, “Biến, ĐM”…
Lặp lại những từ đơn giản như kiểu bật auto ngẫu nhiên.
- “Ế, ai chửi vậy tụi mày” – Thằng Trưởng ngồi trên cây mít cất giọng xuống.
- “Con chó”
- “Con chó, con chó, con chó” – giọng nói đó lại auto.
- “Con vẹt á, chủ nó chửi nó hoài nên nó bắt chước” – Nó cười hàm ý.
- “Con ***” – thằng Vương ăn theo một tiếng.
- “Con ***, Con ***” – giọng nói. Đám con trai cười nắt nẻ, tôi chẳng cảm thấy có gì buồn cười.
- “Thôi ta vào trước”, buôn một câu rồi bỏ vào nhà, tôi thật sự không hòa đồng nổi với bọn nó.
- “Ê” thằng Hào gọi lại, tôi vẫn im lặng bước vào…
- “Thôi vào luôn đi tụi mày, còn đống tre chưa chặt, lát bọn con gái la lối nhức tai lắm” – Thằng Hùng tay cầm ba bốn quả mít non bỏ vào theo tôi.
- “ờ!” thằng Lợi buôn một tiếng chẳng mấy cảm xúc.
Tôi cầm rựa bổ đôi cây tre, tiếng thắng xe đạp trước mặt làm tôi dừng lại. Đám con gái mang vài cái bịch lớn trên giỏ vào nhà, vài đứa còn cười kẻ chuyện gì đó còn dan dở.
- “Bọn con trai đâu Huy, sao có mình ông làm vậy!” – con Nhung bước lại hỏi.
-“À, bọn nó mới phát hiện ra bụi mía bên hàng rào á”, tôi hất mặt ra phía hong nhà.
-“Á á á….” Con bé Trang hét lên, “Đừng có …chặt”, câu nói xuống giọng, có vẻ như nó thấy bụi mía đã vơi đi phân nữa, bọn con trai ngẩn mặt ngây thơ nhìn nó.
-“Mấy ông phá quá, đi ra coi” – Trang nó hét toáng lên.
-“Rồi, rồi để tui cất dao đã”, mặt thằng Hào hả hê…
- ”Á á á…” nó lại hét lên, chửi bọn con trai tới tấp, hình như con dao nhà nó làm bằng đất sét nên có vẻ dể hỏng lắm.
- “Rồi rồi, có mấy cây mía thôi mà” – thằng Lợi nói trong khi bị con Trang đẩy ra khỏi nhà
- “Ông còn nói nữa hả?”
Chợt tôi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vội gạt đi cảm giác đó, đoạn vứt cây rựa sang bên rồi sắp mấy cây cuối cùng lại thàng đống.
- “Ông Huy, với ông Hải theo tui đi xuống nhà anh X”, Lớp trưởng lại lên giọng chỉ huy,”Mấy ông kia lát phụ cô sửa lại cổng trại, cô nói hết tiết ba cô tới á”.
- “Ê Nhung, cho tụi ta theo với”, bé Oanh với Trinh trong nhà chạy ra.
- “Ừ, Đi chung cho vui”, con Nhung giở giọng hưởng ứng nghe khác hẳn lúc ra lệnh.
Đám con gái vào trước chào hỏi, tôi với thằng Hải đứng ngoài, chợt tôi thấy con chó nhỏ nấp trong hàng mì ư ử. Ngồi xuống, tôi gọi nó, tay đưa ra phía trước kiên nhẫn đợi, con cho im lặng, nhìn tôi một lúc rồi rụt rè lại gần, đuôi hơi cong xuống. Đợi lúc con chó liếm tay tôi rồi tôi nhẹ rụt tay lại từ từ cho nó theo lại gần.
- “Huy, vào nhà kìa” – con chó giật mình chạy đi sau giọng gọi của con Oanh. Tôi hơi ngạc nhiên, rồi cũng đứng dậy vào nhà chào người lớn.
- “Ừ, mấy cháu cứ tự nhiên” – bác gái nói nhẹ rồi bước vào trong để bọn tôi tự nhiên, anh cấp ba cười cười rồi vào phòng lấy bút thước ra.
- “Ông đừng nhìn nữa, mất lịch sự”, tôi ngẩn ra với cái định lý lạ lùng của nó.
***
Tôi lại gần khi cả bọn đang dán chử lên tấm biển lớn chắn ngang trên cổng trại bằng keo nến, đoạn lại bị đuổi đi vì chỉ đứng nhìn. Quay lại cái bàn với đống giấy màu, con Oanh ngồi cắt tỉ mĩ tờ giấy thành những sợi nhỏ rồi uống thành hình tròn nối xen kẻ vào nhau thành một sợi dây.
Nhìn đồng hồ đã 4h chiều, Hàng rào bọn con trai đã làm xong, chỉ còn tu bổ và trang trí lại cổng trại cô mang về.
- “Huy, ông không làm gì đúng không?” – bé Trinh ngoài sân gọi vào.
- “Ừ, sao á Trinh”- tôi quay ra trả lời.
- “Ông ra đây phụ dán đống dây đèn lên cổng đi”
- “Rồi”.
6h chiều, tôi xin về trước. Nghỉ chắc về nhà tầm này chỉ có ăn chửi. Ba mẹ tôi vốn có khái niệm lý do gì cả.
Giờ cơm ba mẹ gặn hỏi thêm vài câu. Ngày mai cắm trại, 2 ngày một đêm, mẹ dặn chuẩn bị này nọ rồi đưa tôi 200k. Ba vẩn không nói gì…
Liên quan đến tiền nong thì ba tôi khá khó tính, nhưng tôi hiểu. Ngày bữa ăn chưa đến 50k, lại toàn ăn thiếu, câu chuyện đó ba tôi nhắc mỗi khi có dịp la rầy.
Đêm đó tôi nằm thao thức, chẳng hiểu sao thấy bồn chồn không ngủ được. Lôi cuốn vở nhỏ giấu cẩn thận dưới chổng vở. Viết dài thêm vài câu nhạt nhẽo, cái đài radio bên cạnh lex xex âm thanh ò ò khi sóng nhiễu.
Câu chuyện dài lộn xộn những mảnh ghép không nghĩa, đứt đoạn những dòng kí ức đã mất đi.
[kitokip]__________________________
Mình không giỏi viết truyện lắm. Thật
Sở trường của mình là tùy bút, xàm xàm không có nội dung hay ho gì cả. Vậy nên, có lẽ mình sẽ không cố để viết một cuốn truyện đúng nghĩa được. Mình chỉ kể lại, có lẽ mình chỉ làm được vậy thôi.
Last edited by a moderator: