-
Cắm Trại
Nắng lên xớm hơn bình thường một chút, tôi cũng dần có thói quen dậy xớm. Đã không còn những buổi mờ sương, nhưng tiết âm u vẫn khá lạnh.
Tháng hai, mới 5h mà nền trời đã có chút ửng mờ lên. Tôi nhìn ra cửa sổ với chút lơ đảng.
- Thằng Huy dậy chưa? - mẹ tôi dưới nhà gọi vọng lên...
- Dạ rồi! - tôi trả lời, chút khó chịu vì mẹ tôi la khá lớn như sợ tôi không nghe thấy.
- Cắm cơm chưa?
- Dạ rồi.
Thường thì tôi phải dậy xớm để cắm nồi cơm điện, dạo đó tôi chưa phải nhịn ăn sáng và cũng chẳng bao giờ ăn ở ngoài.
Tôi lại cúi đầu vào cuốn sách hóa, năm nay tôi mới bắt đầu học môn này, và thực ra thì nó cũng khá hay ho.
Tôi thường đọc trước hai ba bài trong sách nên cũng khá giỏi. Nhất là những tiết thực hành. Tôi thường là người làm thí nghiệm cũng như viết báo cáo cho nhóm.
Đưa mắt lượn một vòng qua chồng sách bên cạnh, sau nhìn vào thời khóa biểu. Rồi vô thức lại cứ nhìn như thế một lúc, đầu óc trống rỗng chợt nghĩ đến nhỏ một thoáng. Hôm nay học văn, bài làm thơ 4 chữ, lại nhớ về cuốn chép nhạc năm nào...
Đập nhẹ tay vào trán, tôi lắc đầu xua đi hình ảnh vừa hiện lên trong đầu.
Tiết toán hình có vài bài tập tôi đã làm trước, giải tam giác các kiểu. Địa, môn tôi không khoái lắm, tôi học thầy Kiên và tôi rất thích cách dạy của thầy.
Nhìn vài trang bài tiếp theo đặng phát biểu kiếm vạch, tôi ngáp một cái dài đến ứa nước mắt.
Xuống nhà làm chút cơm với muối đậu. Lót nhẹ cái dạ chứ trong lòng chẳng muốn ăn tý nào. Không phải do tâm trạng, chỉ là buổi sáng thì chẳng mấy khi tôi thấy đồ ăn có vẽ ngon. Gì cũng vậy cả...
Đạp con xe cũ qua cái dốc dài, thả một đoạn rồi đi tầm 5p nữa thì đến trường. Tôi học với khá nhiều đứa gần trường. Đi qua trước nhà thằng Lợi với chút thù ghét, tôi chẳng muốn giáp mặt nó tý nào.
Tôi gặp nó lần đầu vào năm lớp 5, nó lớn hơn tôi 1 tuổi.
- Nhìn gì? - nó giương mắt lên trừng sau khi thấy tôi tò mò nhìn nó.
- à, không! - tôi vội né đi.
- Mày tin tao đập mày không? - nó nạt
Quá đủ ấn tượng cho lần đầu gặp mặt, hầu như sau đấy tôi đều lơ nó đi. Và hầu như đều được nó lơ lại...hầu như.
Vài đứa khác nữa nhưng hình như số tui không thể nào thân nổi với bọn cùng xóm. Hầu như đều cạch tôi ra rìa hoặc chẳng mấy thân thiện. Tôi không hay đi xa khỏi xóm, ít bạn, tuổi thơ chẳng quậy làng phá xóm mấy, ngoan hiền như một thằng con gái ấy.
Đến trường ngày đầu tiên sau kì nghỉ lễ. Bạn bè vài đứa đã mặc những cái sơ mi trắng còn mùi vải mới.
Đám con trai khoác vai nhau đùa giởn, đấm vào vai nhau chửi thề mà mặt vui như hội, kể những câu chuyện nhậu nhẹt, cắm nét.
Bên nữ thì ai trong tay cũng cầm một vo hạt dưa, vỏ thì đã chất đống trên bàn, đưa đẩy những câu chuyện thằng brotherzone nào đó trên yahoo, miệng cắn tách tách đều như rãi nhịp.
Vài đứa phát phong đỏ lì xì. Vài người giành nhau tờ tiền mới trắng tinh.
Tôi vẫn một góc nhìn, tâm trạng chả mấy quan tâm.
Thằng Hải đã bắt đầu hòa nhập với đám con trai mê game.
Tôi không phải một thằng đẹp trai, lạnh lùng sát gái nên chẳng mấy ai quan tâm ngoài những câu hỏi lịch sự.
- ăn tết vui không Huy. - con Trầm bắt chuyện một cách bất thường.
- à, cũng bình thường... tôi gượng vạo.
Sau đấy nó với đám con gái quanh Oanh dường như nhớ điều gì đó, đều nhìn tôi che miệng cười khúc khích.
Trầm thì cũng xinh, bạn thân Oanh, tính tinh nghịch nhưng khá chua ngoa và cực khì nhiều chuyện.
Cảm thấy hơi ê mặt nên tôi bỏ ra cửa lớp. Tiếng ồn ào của bọn học sinh vang muốn nổ cả sân trường. Những cây bàng còn sương vài hạt nước.
Một toán học sinh đá cầu dưới sân, những cái móc, đá ngược mà tôi chưa bao giờ làm được.
- Làm gì đứng đây! Con bé Nhung hàng xóm xán lại.
- À không gì, nghỉ tết bà đi đâu vậy, sao không thấy?
- Tui đi Sài Gòn chơi nhà bà con, ông ăn tết vui không? - miệng nó lại cắn một hạt dưa nữa...
- Cũng tạm, không đến nỗi...
- Vậy ông có đi đâu chơi không?
- thì công viên, chùa....Quáng nét.
- Dạo này chơi game nữa nha. Tui mét mẹ ông cho coi - nó làm mặt nham hiểm.
- Chậc... À, mà dạo này bà có gặp bé Hằng không?
- không, mà nghe nói Hằng có bạn trai rồi. Ông hỏi nó làm gì?
- !
- Thôi tôi vào lớp đã, ông vào chơi với mấy đứa ko?
- À thôi, tui đợi bạn! Bà vào đi...
Đúng lúc ấy con bé Oanh đi ra kéo con bé Nhung vào lớp.
Thở dài một thoáng.
- Vậy à... tôi nói thầm trong miệng, lòng chợt hơi buồn.
Giờ Toán, Thầy Nhờ lập đội tuyển thi giải toán bằng máy tính cầm tay, Tôi được thầy gọi vào tham gia.
Bài vở cuốn tôi đi, tuần qua tuần lặp lại những câu chuyện như in trên thời khóa biểu. Vài tuần trước cắm trại, cô Thiềm gọi mấy đứa con trai đi chặt tre. Cổng trại cô bảo sẽ mua lại của bọn THCS nào đấy vì họ cắm trước trường ta. Lập đội văn nghệ, phân công vài chuyện trang trí, học tập huấn cắm trại, trò chơi lớn...
- Ê Huy? Thằng Khuê gọi.
- Hử...
- Sau nhà mày có núi đúng không?
- Ừ, sao?
- Có tre không?
- Không, người ta đốn trồng điều cả rồi.
- Ờ, vậy thôi.
Tôi lại quay lên nghe phần trang trí cổng trại, tôi cũng vẽ khá đẹp, nên có chút hứng thú.
- Vậy lớp ta sẽ tập trung ở nhà bạn Trang. Bạn nào sẽ học tập huấn? Cô nhìn cả lớp hỏi. Không một cái giơ tay, chỉ là sự ồn ào.
- Cạnh! Cô gõ mạnh cây thước, nếu không ai xung phong cô sẽ phân lớp trưởng và hai cờ đỏ.
Đó là Tôi, thằng Hải và con bé Nhung.
- Ba bạn chuẩn bị một sợi dây dài 2m để tập buộc trại. Sáng thứ 7 tuần này sẽ học ở Hội trường.
- Rồi, lớp ta học tập trung, sinh hoạt cô sẽ thông báo kế hoạch.
- "Tùng" một tiếng báo hết 15p đầu giờ.
Lần đầu tiên được cắm trại, tôi có phần phấn khích, quay qua hỏi thằng Hải.
- Ê mày cắm trại bao giờ chưa?
- Rồi!
- Ở đâu vậy?
- Ở nhà thờ, sao á?
- Cắm trại vui không?
- Vui lắm, đủ trò.
- Uhm.
Tôi quay lại trước khi ông thầy Tịnh bước vào lớp.
Thầy Tịnh dạy Tin, năm nay tôi học pascal, và tôi thích cực kì. Được vào phòng sử dụng máy tín. Học pascal cũng vui. Lập trình này nọ. Tôi lại giỏi nhất lớp thêm môn Tin.
Cắm trại. Tôi chợt hình dung một đêm dài mà tôi sẽ nằm ngủ ngoài trời...
Nghe có vẽ thú vị. Tôi cười
Tháng hai, mới 5h mà nền trời đã có chút ửng mờ lên. Tôi nhìn ra cửa sổ với chút lơ đảng.
- Thằng Huy dậy chưa? - mẹ tôi dưới nhà gọi vọng lên...
- Dạ rồi! - tôi trả lời, chút khó chịu vì mẹ tôi la khá lớn như sợ tôi không nghe thấy.
- Cắm cơm chưa?
- Dạ rồi.
Thường thì tôi phải dậy xớm để cắm nồi cơm điện, dạo đó tôi chưa phải nhịn ăn sáng và cũng chẳng bao giờ ăn ở ngoài.
Tôi lại cúi đầu vào cuốn sách hóa, năm nay tôi mới bắt đầu học môn này, và thực ra thì nó cũng khá hay ho.
Tôi thường đọc trước hai ba bài trong sách nên cũng khá giỏi. Nhất là những tiết thực hành. Tôi thường là người làm thí nghiệm cũng như viết báo cáo cho nhóm.
Đưa mắt lượn một vòng qua chồng sách bên cạnh, sau nhìn vào thời khóa biểu. Rồi vô thức lại cứ nhìn như thế một lúc, đầu óc trống rỗng chợt nghĩ đến nhỏ một thoáng. Hôm nay học văn, bài làm thơ 4 chữ, lại nhớ về cuốn chép nhạc năm nào...
Đập nhẹ tay vào trán, tôi lắc đầu xua đi hình ảnh vừa hiện lên trong đầu.
Tiết toán hình có vài bài tập tôi đã làm trước, giải tam giác các kiểu. Địa, môn tôi không khoái lắm, tôi học thầy Kiên và tôi rất thích cách dạy của thầy.
Nhìn vài trang bài tiếp theo đặng phát biểu kiếm vạch, tôi ngáp một cái dài đến ứa nước mắt.
Xuống nhà làm chút cơm với muối đậu. Lót nhẹ cái dạ chứ trong lòng chẳng muốn ăn tý nào. Không phải do tâm trạng, chỉ là buổi sáng thì chẳng mấy khi tôi thấy đồ ăn có vẽ ngon. Gì cũng vậy cả...
Đạp con xe cũ qua cái dốc dài, thả một đoạn rồi đi tầm 5p nữa thì đến trường. Tôi học với khá nhiều đứa gần trường. Đi qua trước nhà thằng Lợi với chút thù ghét, tôi chẳng muốn giáp mặt nó tý nào.
Tôi gặp nó lần đầu vào năm lớp 5, nó lớn hơn tôi 1 tuổi.
- Nhìn gì? - nó giương mắt lên trừng sau khi thấy tôi tò mò nhìn nó.
- à, không! - tôi vội né đi.
- Mày tin tao đập mày không? - nó nạt
Quá đủ ấn tượng cho lần đầu gặp mặt, hầu như sau đấy tôi đều lơ nó đi. Và hầu như đều được nó lơ lại...hầu như.
Vài đứa khác nữa nhưng hình như số tui không thể nào thân nổi với bọn cùng xóm. Hầu như đều cạch tôi ra rìa hoặc chẳng mấy thân thiện. Tôi không hay đi xa khỏi xóm, ít bạn, tuổi thơ chẳng quậy làng phá xóm mấy, ngoan hiền như một thằng con gái ấy.
Đến trường ngày đầu tiên sau kì nghỉ lễ. Bạn bè vài đứa đã mặc những cái sơ mi trắng còn mùi vải mới.
Đám con trai khoác vai nhau đùa giởn, đấm vào vai nhau chửi thề mà mặt vui như hội, kể những câu chuyện nhậu nhẹt, cắm nét.
Bên nữ thì ai trong tay cũng cầm một vo hạt dưa, vỏ thì đã chất đống trên bàn, đưa đẩy những câu chuyện thằng brotherzone nào đó trên yahoo, miệng cắn tách tách đều như rãi nhịp.
Vài đứa phát phong đỏ lì xì. Vài người giành nhau tờ tiền mới trắng tinh.
Tôi vẫn một góc nhìn, tâm trạng chả mấy quan tâm.
Thằng Hải đã bắt đầu hòa nhập với đám con trai mê game.
Tôi không phải một thằng đẹp trai, lạnh lùng sát gái nên chẳng mấy ai quan tâm ngoài những câu hỏi lịch sự.
- ăn tết vui không Huy. - con Trầm bắt chuyện một cách bất thường.
- à, cũng bình thường... tôi gượng vạo.
Sau đấy nó với đám con gái quanh Oanh dường như nhớ điều gì đó, đều nhìn tôi che miệng cười khúc khích.
Trầm thì cũng xinh, bạn thân Oanh, tính tinh nghịch nhưng khá chua ngoa và cực khì nhiều chuyện.
Cảm thấy hơi ê mặt nên tôi bỏ ra cửa lớp. Tiếng ồn ào của bọn học sinh vang muốn nổ cả sân trường. Những cây bàng còn sương vài hạt nước.
Một toán học sinh đá cầu dưới sân, những cái móc, đá ngược mà tôi chưa bao giờ làm được.
- Làm gì đứng đây! Con bé Nhung hàng xóm xán lại.
- À không gì, nghỉ tết bà đi đâu vậy, sao không thấy?
- Tui đi Sài Gòn chơi nhà bà con, ông ăn tết vui không? - miệng nó lại cắn một hạt dưa nữa...
- Cũng tạm, không đến nỗi...
- Vậy ông có đi đâu chơi không?
- thì công viên, chùa....Quáng nét.
- Dạo này chơi game nữa nha. Tui mét mẹ ông cho coi - nó làm mặt nham hiểm.
- Chậc... À, mà dạo này bà có gặp bé Hằng không?
- không, mà nghe nói Hằng có bạn trai rồi. Ông hỏi nó làm gì?
- !
- Thôi tôi vào lớp đã, ông vào chơi với mấy đứa ko?
- À thôi, tui đợi bạn! Bà vào đi...
Đúng lúc ấy con bé Oanh đi ra kéo con bé Nhung vào lớp.
Thở dài một thoáng.
- Vậy à... tôi nói thầm trong miệng, lòng chợt hơi buồn.
Giờ Toán, Thầy Nhờ lập đội tuyển thi giải toán bằng máy tính cầm tay, Tôi được thầy gọi vào tham gia.
Bài vở cuốn tôi đi, tuần qua tuần lặp lại những câu chuyện như in trên thời khóa biểu. Vài tuần trước cắm trại, cô Thiềm gọi mấy đứa con trai đi chặt tre. Cổng trại cô bảo sẽ mua lại của bọn THCS nào đấy vì họ cắm trước trường ta. Lập đội văn nghệ, phân công vài chuyện trang trí, học tập huấn cắm trại, trò chơi lớn...
- Ê Huy? Thằng Khuê gọi.
- Hử...
- Sau nhà mày có núi đúng không?
- Ừ, sao?
- Có tre không?
- Không, người ta đốn trồng điều cả rồi.
- Ờ, vậy thôi.
Tôi lại quay lên nghe phần trang trí cổng trại, tôi cũng vẽ khá đẹp, nên có chút hứng thú.
- Vậy lớp ta sẽ tập trung ở nhà bạn Trang. Bạn nào sẽ học tập huấn? Cô nhìn cả lớp hỏi. Không một cái giơ tay, chỉ là sự ồn ào.
- Cạnh! Cô gõ mạnh cây thước, nếu không ai xung phong cô sẽ phân lớp trưởng và hai cờ đỏ.
Đó là Tôi, thằng Hải và con bé Nhung.
- Ba bạn chuẩn bị một sợi dây dài 2m để tập buộc trại. Sáng thứ 7 tuần này sẽ học ở Hội trường.
- Rồi, lớp ta học tập trung, sinh hoạt cô sẽ thông báo kế hoạch.
- "Tùng" một tiếng báo hết 15p đầu giờ.
Lần đầu tiên được cắm trại, tôi có phần phấn khích, quay qua hỏi thằng Hải.
- Ê mày cắm trại bao giờ chưa?
- Rồi!
- Ở đâu vậy?
- Ở nhà thờ, sao á?
- Cắm trại vui không?
- Vui lắm, đủ trò.
- Uhm.
Tôi quay lại trước khi ông thầy Tịnh bước vào lớp.
Thầy Tịnh dạy Tin, năm nay tôi học pascal, và tôi thích cực kì. Được vào phòng sử dụng máy tín. Học pascal cũng vui. Lập trình này nọ. Tôi lại giỏi nhất lớp thêm môn Tin.
Cắm trại. Tôi chợt hình dung một đêm dài mà tôi sẽ nằm ngủ ngoài trời...
Nghe có vẽ thú vị. Tôi cười
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook