• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Ký Ức Mất Đi (2 Viewers)

  • Bài Thơ Đầu Tiên

Thuở niềm vui mãi chỉ khi ở phía sau. Còn cảm xúc đơn phương dấu mãi trong lòng.

***

Tôi đến, mùa thu đơn giản những lấp lánh như vụn thủy tinh lẫn trên cỏ. Hạt nước rơi đều dưới bóng cây.

Rào một đợt như mưa, sau đấy là tiếng bọn con gái hét lên. Lũ con trai lớp nào đấy xô mạnh vào cây bàng ngoài sân trước cửa lớp. Những hạt mưa đêm đọng lại, lần nữa lại rơi trên những cái áo trắng.
Bọn con gái rượt đám học sinh nam bày trò quanh sân. Nhìn bọn con trai luồn lách uốn éo tránh những cái nhéo hụt của đám nữ sinh. Tôi chợt cười.

Tôi là học sinh giỏi.

Tôi không tự hào mấy về điều ấy, tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi học giỏi chỉ vì muốn thể hiện trước đưa con gái tôi thích, muốn nhỏ để ý đến tôi. Mà lạ thật, nhỏ hình như chẳng mảy may đến tôi chút nào.


Tôi của cuối năm lớp bảy đã viết một lá thư ngắn. Cho tôi của tương lai 1 năm sau!

“Ê Huy của năm lớp 8. Nhất định mày phải học giỏi hơn nữa nghe chưa.

và phải nhớ ngày sinh nhật Aut nữa.
25/4

Cố lên!

Huy của năm lớp 7”

Một lá thư ngắn, Tôi của lúc ấy chôn nó sâu dưới đất, trong một cái hộp đựng bút bằng sắt đã rĩ mà không biết hắn kiếm đâu ra. Chắc từ đống đồ hàng.

Sau này tôi đào lên, hộp bút thì gần như đã mục, lớp sắt bị móp lại gần nát vụn.

Chỉ mảnh giấy cũ mục với vài dòng ngắn đã mờ.

***

Sau hồi lâu, đám sinh nam trước cửa lớp giả bộ la ó xin tha, hai tay cố che mọi yếu điểm, còn bọn nữ sinh đang tha hồ lên giọng đàn chị hỏi tội.

“T-rùng Tùn Ùng”

Tiếng trống của cô giám thị.

Âm thanh sột soạt quen thuộc khi bạn học cất sách vỡ, vài đứa đi học trể hấp tấp chạy vào. Lớp thưa dần.

“Đi sau nha!” – Thằng Hải nói đoạn rồi đi ra cửa.

Tôi cũng đút cuốn sách ngữ văn vào học bàn rồi bước theo hướng cầu thang phía xa hơn.

Trường tôi không thuộc loại trường có học sinh nghiêm túc trong chuyện tập thể dục buổi sáng, thường thì tầm hơn vài phút sau tiếng trống thì học sinh mới xếp xong hàng lối. Tôi bước xuống cầu thang nơi cái trống. Cũng lâu lắm rồi tôi không đứng dưới sân trường với đám bạn.

Tôi không phải thành phần vinh dự mới được đánh nhịp cho cả trường tập thể dục. Đơn giản tôi không muốn tập, và một dịp anh lớp 9 làm nhiệm vụ này nghỉ học, nên tôi mạnh dạn thử cảm giác đánh trống thể dục nó oai thế nào. Sau này cô giám thị chỉ định tôi thay vào luôn, cũng tốt… Tôi không có ý kiến gì. Công việc nhẹ nhàng, lương cao, đi sau về trước mà.

Lớp tôi không có gì nổi bật ngoài thành tích lớn nhất trường – là lớp có số thứ tự lớn nhất nhì trong bảng xếp hạng. Cũng năm đó tôi bắt đầu học với thằng Lợi.

Tính tôi vẩn im lặng. Người vẩn gầy gò chẳng cao mấy...

Năm này tôi và nhỏ khác lớp. Tôi hình như cũng đã quên dần sự quan trọng của nhỏ.

Bước vào lớp, ngày tháng vẩn bình thường. Tôi không thích lắm bà cô GVCN, tính tình cổ quái khó chịu. Đầu giờ bạn bè vẩn ồn ào như mọi khi, tôi kéo quyễn sách văn ra đọc tiếp trích đoạn truyện trong sách. Tôi thích đọc sách, cũng là một số ít học sinh gắn bó với cái thư viện trường, tôi hay bỏ thời gian rỗi đầu năm ra đọc hết những tập truyện trong sách giáo khoa…Cũng không hiểu tại sao, nhưng tôi lại không học giỏi môn ngữ văn tý nào. Nghịch lý.

Bà cô bước vào, cả lớp đứng chào vài giây rồi lại tiếp tục ồn ào đến khi âm thanh gõ thước quen thuộc vang lên.


“Hôm nay lớp ta có học sinh mới”

Chợt tôi chờ câu nói ấy của cô như trong những cuốn truyện ngôn tình. Người học sinh mới vào lớp tôi sẽ là nhỏ. Hi vọng.
Nhưng chuyện đời thật chẳng mấy khi hi hữu như vậy.

Chỉ là hình ảnh cô giáo với cây thước gõ liên hồi vào mặt bàn để đám học sinh im lặng mà lắng nghe.


“Hôm nay có thông báo từ trường, các lớp phải lao động đầu năm! Lịch lớp ta là chiều thứ tư tuần này, bây giờ cô sẽ phân công mang dụng cụ!”

Cả lớp đồng thanh một tiếng “hhhhhhhờ…” dài thòng, sau chấm dứt bằng tiếng gỏ thước.

“Các bạn nữ sẽ mang bao, còn các bạn nam sẽ mang rựa hoặc liềm, lớp ta sẽ làm cỏ bồn hoa lớn” – cô nhìn cuốn sổ tay nhỏ nói

Sau một hồi lại ồn ào, 15p đầu giờ kết thúc với vài thanh niên bị đau chân, đau tay hay gia đình có tang đột xuất.

“Con chó (mèo, gà, vịt) nhà em mới chết cô ơi”

“Anh hai (ba, tư, năm) của em đám cưới cô ới”…

Vài thành phần khác đã vui vẽ lên kế hoạch trốn đi chơi game.

Ngày học bình thường.

Tôi bỏ dần thói quen nhìn ra phía cửa lớp. Tiết học đều đều trôi qua, trong mặt nạ một học sinh gương mẫu, tôi lấy sách và bài tập làm bức tường tự vệ khỏi sự trêu chọc của đám con trai, lơ đi những trò khiêu khích của bọn nó.

Tôi không có nhiều bạn. Vài người chỉ giao tiếp qua loa vì công việc của lớp. Những ngày đầu năm tôi nép mình lại góc bàn cũ, ánh mắt nhìn ra vô tận bầu trời sau ô cửa sổ.

Thằng Hải là đứa chơi thân với tôi nhất. Không thân lắm nhưng kiểu như khi trong một hoàn cảnh không có ai để thân, thì một người bạn có thể nói chuyện bổng trở thành đứa thân nhất. Vậy đấy.

Tôi học giỏi lý nhất lớp, tôi thích lý vì thói quen tò mò trước mọi thứ, trong khi lý thì giải thích những hiện tượng đó. Tôi không phải giỏi một cách xuất sắc để trở thành một học sinh ưu tú. Tôi chỉ giỏi bình thường kiểu mà mọi học sinh tò mò đều có thể giỏi như thế.

Mà thật ra, cuộc sống học sinh của tôi nó tẻ nhạt và bình thường như vốn dĩ. Một đứa con trai xấu, lùn, không có một tài năng đặc biệt. Lại ít giao tiếp với bạn bè… ngày qua ngày, những buổi đến lớp cứ buồn chán, vô vị.

Ở nhà tôi cũng không phải là một đứa con ngoan. Tôi hay la cà sau vườn, trên ngọn núi đá. Thích những nơi cao, nhắm mắt để con gió lùa qua tai ù ù…

Lạnh lùng, có lẽ không. Tôi đơn giản chỉ mất đi cánh gợi tiếp câu chuyện khi giao tiếp với người khác. Hỏi và trả lời là một mẫu đối thoại quen thuộc.

Trở lại góc bàn nhỏ, thằng Hải lay vai gọi tôi, nhờ chỉ nó bài tập Toán Hình. Tôi lay hoay một chóc.

Chợt để ý một bạn đeo kính hồng phía góc dưới lớp. Kì lạ, nhìn bạn ấy dễ thương, lại cao nữa…tôi không có ấn tượng là đã gặp bạn đó trước đây.

Không hiểu sao nhưng cảm giác bổng vui lạ thường.

Những ngày sau, tôi cố bắt chuyện, cố đi chung. Tôi bỏ cả nhiệm vụ với cái trống trường để lủi ra sau hàng với bạn.

Nhìn tôi, bạn ấy cười nhẹ. Chợt cả người tôi như bị thiêu đứng, một nguồn sức mạnh kì lạ, tôi dường như có thể tập cái bài thể dục chán phèo ấy thêm 100 lần nữa để bạn ấy nhìn tôi cười.

Vào lớp. Tôi chạy lại bên cạnh. Cái chiều cao đến vai làm tôi hơi ngượng. thật ra là cảm thấy rất quê…nhưng kệ.

“Bạn này tên gì?”

“Mình tên Oanh” – cười

“À. Mình tên Huy” – tôi gượng gạo nặn được một câu rồi lại thôi. Từ bỏ câu chuyện vì sợ vào lớp đám con trai lại chọc.

Dù sao đấy cũng là một bước tiến lớn với thằng Huy này rồi. Đây gọi chẳng gọi là sức mạnh của tình yêu hay sao.



Những buổi sáng tháng tám thời tiết thường nắng nhẹ. Tôi thường bắt chuyện với Oanh vài câu ngắn rồi lại tỉu ngỉu bỏ về. Không tiến triển gì mấy. Dù Oanh vẩn cười khi tôi bắt chuyện nhưng kiểu người hỏi người trả lời làm tôi cứ ngượng vì sau câu “Bạn này đang làm gì á?” thì tôi chẳng biết nói gì tiếp. Biết người ta đang làm gì rồi thì để làm gì? Chẳng nhẽ “Cho mình làm với” hay “Thôi đừng làm nữa, nói chuyện với mình này”.

“Hi, bạn này đang làm gì á?” – tôi bắt chuyện

“uhm, mình đang học”- Oanh cười.

“Học môn gì vậy?”

“Uhm, môn văn, có gì không Huy?”

“À, không có gì!” – tôi cười gượng gạo. Oanh cũng cười.

“Vậy thôi bạn này học tiếp nha”.- Tôi đánh bài chuồn.

“Uhm, Hì”

Về mà trong lòng vừa ngượng vừa cay. Chưa thấy ai ngu như mình. Trong đầu phân ra hai thằng Huy cải lộn.

Huy thông minh: “Sao mày ngu vậy, sao không hỏi người ta đang học bài gì?”

Huy ngu si: “ Hôm nay tao học bài gì thì Oanh học bài đó, mày mới ngu á”

Huy thông minh: “ Thì mày hỏi người ta học lâu chưa!”

Huy ngu si: “Chậc, người ta đang học, mày hỏi vậy như nói sao Oanh ở nhà không chịu học lên trường mới học, khác gì hỏi tội!”

Huy thông mình: “Thế mày không biết hỏi mấy môn khác Oanh học chưa?”

Huy ngu si: “Ngươi ta nói đang học, không lo về ở đó phá đám à!”

Hai thằng Huy trong đầu chửi lộn nhức óc, đầu óc cứ quay cuồn những câu hỏi tại sao mình không làm thế này, không làm thế kia. Để rồi tự trả lời tất cả những câu hỏi và chốt một câu cuối.

“Tại vì mày ngu”

Tôi không có thói quen từ xa nhìn Oanh. Không hiểu sao nhưng cảm giác nhìn Oanh từ xa nó không hội hộp và hạnh phúc như với nhỏ. Vài lần rồi thôi, tôi cảm thấy không quen, và cũng không có ham muốn việc ấy lắm. Kì lạ.

Tôi không hiểu, tại sao tôi lại có thể thích người khác xớm như vậy, trong khi bạn bè chẳng mấy đứa quan tâm. 13 tuổi và tình trường 5 năm kinh nghiệm đầy mình, hình như tôi vẩn không có tiến bộ gì mấy. Im lặng và thích. Cảm xúc nó hình như cũng bình thường dần.

Những cơn mưa thường về đêm. Trên bàn học, tôi bắt đầu viết tiếp những bài thơ ngắn. Nhưng tiếng ếnh nhái kêu đầy ngoài sân, bóng mối bay đập vào bóng đèn lộp độp. Tôi tranh thủ viết chả mấy nghĩ suy đắn đo. Cứ viết những gì mình nghĩ, và viết những gì không nghĩ mà cũng chẳng rõ mình có hiểu mình đang nghĩ gì. Cứ viết rồi chọn từ cho có vần vào là thấy hay hay rồi thôi.


Tôi dần cũng chẳng nghĩ về nhỏ nữa. Rồi thay đổi đi một chút. Tham gia hoạt động của lớp nhiều hơn, cố hòa đồng.
Sau buổi học thể dục không lâu kể từ khi tôi bắt đầu bắt chuyện với nhỏ. Trên đường về, con xe đạp kêu đều đều thứ âm thanh cạnh cạnh. Tôi vui sướng nảy ra trong đầu một ý tưởng. Tôi sẽ viết thơ tặng nhỏ. Và đó là lần cuối cùng tôi thật sự muốn viết thơ tặng cho một bạn nữ khác. Một câu chuyện tình ngắn kết thúc chẳng mấy buồn đau mà nhiều hơn là nổi nhục nhói sâu tim can.

Những câu thơ vần 4 chữ dài một trang giấy.

Với đầu óc của thằng 13 tuổi thì bài thơ ấy hay chẳng kém thơ Trần Đăng Khoa với cấy chổi quét rác là mấy. Tôi sung sướng chép bài thơ ra khổ giấy đôi với nét chữ xấu vụng về cố nắn nót. Sáng hôm sau tôi công khai đưa trước mặt Oanh, đoạn cuối vở kịch chỉ có mình tôi ngượng chín. Còn Oanh với bạn bè thì rất thích bài thơ ấy của tôi, nhưng mà thích theo kiểu có bánh để ăn vậy. Hình như Oanh cố tỏ ra không ngượng, không hùa theo nhưng cũng không có ý kiến gì khi cả lớp nhao nháo vì tôi đem cóc thả đầy phòng học. Cóc nhảy loạn cả lớp. Tôi cúi mặt giả bộ không quan tâm. Mấy đứa con trai cứ kéo áo tôi rồi giả giọng con gái éo éo.

“Anh Huy ơi, thơ anh hay quá đi, em yêu anh mất rồi”

“Anh Huy ới, anh huy…”

Tôi lại ước gì tôi chưa bao giờ là tôi. Tự sĩ vả vào mặt mình bao nhiêu lời cay độc. Ước gì mình chưa bao giờ dại dột.

Đấy là lần gần cuối cùng tôi viết thơ để tặng con gái. Gần cuối… Vì không hiểu sao Thằng ngu này có thể tiếp tục bỏ qua dư luận để tiếp cận Oanh thêm lần nữa.

Vài tuần sau Oanh có gửi tôi lá thư. Là của bạn trai Oanh dọa hội đồng tôi gì đó, tôi cười rồi xé nát bức thư ấy. Lại bắt chuyện với Oanh vài lần. Tôi viết tiếp hai bài thơ rồi chép trong tập. Ra về tôi xé ra, để sẳn trên giỏ xe, định lát sẽ bỏ vào giỏ xe Oanh. Không may thằng Trưởng cướp được, lại rêu rao khắp cổng trường…

Từ đấy tuy tôi không còn cố tỏ ra nổi bật trong lớp nữa. Nhưng cũng đã thay đổi một chút so với tôi những ngày đầu, không còn quá im lặng, lớp cũng chẳng thèm quan tâm câu chuyện con nít của tôi với những bài thơ lủn củn vô nghĩa. Oanh thì có bạn trai mới, tôi thì quay về với góc bàn nhỏ, dồn mọi tâm trí vào việc học, cố xóa đi khoảng thời gian nhạt nhẽo khi đến lớp.

Đời buồn thay, tôi bắt đầu la cà vào quán game để chơi những trò bọn con trai trong lớp hay rũ nhau trốn tiết. CF, gunny,…

Tuy không trốn tiết và sức học cũng không bị ảnh hưởng, nhưng tôi bắt đầu đổ tiền vào quán game. Càng ngày, càng nhiều hơn.

Vô vị, những ngày chỉ biết có học và game, game tôi chơi thì mãi tệ, còn việc học thì có chút dấu ấn, tôi được thầy Nhờ cho tham gia ôn thi giải toán bằng máy tính cầm tay casio. Hầu như điểm số các môn đều rất cao.

Cuối học kì I tôi được 8,8. Giáo viên bộ môn đều khen, mỗi cô chủ nhiệm kiêm dạy môn văn vẩn hay la tôi tội chử xấu và viết sai chính tả khủng khiếp.

Ngày cuối năm lạnh dần.
Trường cũng đã có lịch lao động trước tết.

Tôi dạo này cũng không còn gặp nhỏ Oanh nữa.

Mùa đông, hình như tôi đã thay đổi một chút. Có gì đó trường thành trong những câu thơ nhàm chán. Vẩn áo sơ mi đến trường.

Ngày vẩn vô vị trải ra những dải màu xám buồn bã. cơn mưa thưa đi và ngọt dần.
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom