-
Khi Tôi
Tôi đứng đó, nhìn những con diều bay trên trời chao đảo. Bồi hồi trở lại chỉ là những giất mơ bỏ quên rất lâu rồi. Lang thang trên ngọn núi sau nhà, tôi kiếm thêm vài thanh tre nữa làm lồng đèn.
Tôi vào học lớp 9B được nữa tháng. Ngày đầu tiên đi học lại vào trễ, con xe chẳng có thời gian dựng, để ngã lăng lóc trong nhà xe, mặc cho bác bảo vệ gọi ngược sau lưng. Vào lớp với cái nhìn lạ lẩm của 36 đứa học sinh và một thầy giáo. Năm nay thầy Chánh chủ nhiệm lớp, thầy dạy Hóa, Lý (có thời thầy dạy cả Công nghệ, Tin, Giáo Dục Công Dân, Toán vì trường thiếu giáo viên). Thầy nhìn tôi chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, lườm nhẹ rồi ngoắc mặt xuống ý bảo tôi vào lớp.
Tuần đầu học chẳng nhiều thay đổi lắm, chổ ngồi và tổ trưởng được phân lại, đội cán bộ môn được thành lập (mà chưa bao giờ hoạt động được). Tôi quen thân với thằng Đức, sau này là đứa chơi chung tới hết cấp 3. Thằng Hải giờ làm bên Đội năng nổ, hay đi sang trường cấp 1 hướng dẫn mấy đứa nhỏ gì đấy. Rồi bộ đôi Hào-Lợi vẫn làm đàn anh trong lớp. Tôi chẳng ham hố tham gia vào hội huynh đệ của bọn ấy, tuy lại có thêm vài đứa con trai tôi chơi được.
Lớp 9B quậy nhất trường, nhưng cũng khá vui và ngịch dại. Có rất nhiều chuyện tôi chẳng nhớ được, mà tôi cũng chẳng biết nên kết thúc nó như thế nào, câu chuyện này đây, có vẽ nó trở nên nhạt thếch và vô vị quá rồi. Tại tôi bất tài không giỏi. Mà cũng không hẳn nữa, có lẽ là hồi kí, nên tôi không thể kể theo ý mình được.
Cất những kỹ niệm đi. Hay viết lại nó dưới những chương truyện, có lẽ cũng như nhau cả thôi.
***
Tôi vót những thanh tre thành những đoạn ngắn dài theo bản phác thảo và tính toán đại khái trên giấy. Ý tưởng là làm một các lồng đèn xe tăng. Nghe oách thật.
Dùng kẽm cố định vị trí các thanh tre lại rồi dán giấy kiến, cũng không mất quá một ngày, tôi đưa cho đứa em học tiểu học đem đi thi lồng đèn ở trường nó, kiếm chác cũng được cái giải ba.
Mùa trung thu không mấy vui, không những trò chơi dân gian hay phá cổ đêm rằm như trong sách hay nói, quê tôi đơn gian một mâm cỗ và vài thứ đồ linh tinh.
Tôi không nhớ những mùa trung thu đi qua, chỉ là nhớ cảm giác ta lại được làm gì đó cho năm nay, phải khác biệt, độc nhất. Tôi đã định thế mỗi khi mùa trung thu đến với những ý tưởng trong đầu.
***
Trường tôi năm nay có tổ chức trung thu ở trường, có văn nghệ. Và tôi không có tham gia. Đêm ấy không đẹp như trong hi vọng của một đứa con trai 15 tuổi. Và tôi chẳng biết 15 tuổi tại sao tôi vẫn cứ đam mê những lấp lánh của mơ mọng hão huyền. Giờ nghĩ lại tôi chợt có chút thương hại cho bản thân mình, dù vậy nó lại mang cho tôi khá nhiều kỉ niệm. “Lấp lánh những ánh đèn”, có lẽ do trí nhớ tôi nhầm lẫn thôi.
Học tập không có nhiều dấu ấn, tôi vẫn hay trốn đi chơi game khi ở nhà và có lần tôi đã làm mất chiếc xe đạp mới là phần quà học sinh giỏi năm lớp 8 của mình sau 3 tháng ngồi chưa mòn yên. Và nếu tôi biết tôi còn làm mất thêm một lần nữa năm lớp 12 thì có lẽ tôi đã khóc lóc cảm ơn sao chiếu mạng của mình nhừơng nào khi biết mình còn sống yên ổn tới mãi sau này.
***
Thật sự là khó, để kể về nhỏ với những kĩ niệm ngày xưa. Bởi dường như mọi chuyện chỉ xảy ra trong đầu tôi thôi, chẳng hình hài màu sắc.
Tôi ngồi sau, nhìn nhỏ trong những giờ học vô vị. Những cơn mưa tháng 9, lấp lánh hạt vàng rơi ngàn trong nắng. nữa bầu trời với ánh nắng, nữa bầu trời xám tối. Ngồi liếc nhẹ ra cửa sổ, mơ màng đến khi giật mình chẳng vì ai gọi cả, chỉ giật mình tự thoát khỏi chút mơ màng cơn mưa lấp lánh.
Nói về ngày đó, tôi tự hỏi liệu có phải nổi buồn làm con người ta trở nên xấu xí. Một đứa con trai xấu, tôi chẳng bao giờ dám giành lấy điều gì. Đôi khi tôi hận cái vẽ bè ngoài của mình, vì tôi không có quyền chọn lựa nhưng cả đời bị nhốt trong cơ thể xấu xí. Đôi khi tôi nghĩ không quan trọng, nhưng rồi tôi chấp nhận rằng bất công là chân lý của cuộc sống.
Đôi khi, tôi thật sự thích bóng tối, cảm giác an toàn được nấp trong đấy. Bóng tối che lấp mọi cái xấu, tôi đã ước gì có một cái mặt nạ làm tất cả mọi người trên đời đều giống nhau.
Thật lạ lùng vì hiện tại cảm giác trong tôi đã chẳng còn, đúng là “Không ai yêu mãi người không yêu mình được”. Có lẽ, tôi cũng chỉ là người bình thường trong trăm triệu người trên đời này.
Tôi viết cũng đước khá nhiều rồi ấy nhỉ, động lực làm tôi cầm bút là nhỏ, và bây giờ tôi cảm giác mình đã lười gõ phím đi biết bao. Buồn thật.
Yêu, tôi đã yêu nhỏ từng rất sâu đậm, đến đôi khi tôi cảm giác chắc sẽ không yêu thêm ai được nữa. Những câu hỏi tại sao? Tôi tự hỏi bản thân mình cả thảy chẳng nhớ là bao nhiêu lần.
Những tuần đầu biết được học chung với nhỏ ắt hẳn là tôi đã rất vui, vì tôi lúc ấy thích nhỏ mà. Tôi đã thay đổi rất nhiều vì hi vọng tôi có cho mình, rằng sẽ có một ngày, tôi sẽ đợi được. Và sự thật là tôi đã đợi được đến ngày mình chẳng còn yêu nhỏ nữa, thời gian đúng là thuốc ngủ cho tâm hồn. Tôi tự hỏi liệu mình có thật được hết yêu. Tôi còn chẳng biết rõ phải đau theo cách nào thì xem là yêu. Tôi đã đau khổ đấy, trẻ con thật.
Giờ thể dục học bóng chuyền, vốn ốm yếu tôi chẳng mấy khi tham gia chơi với đám con trai trong sân bóng, chỉ ngồi ngoài nhìn giết thời gian. Bọn con trai thì trổ tài đánh bóng, đứa nào cũng cao hơn tôi một cái đầu.
Học kì một tôi viết thư cho nhỏ một lần. Tôi đã định kết thúc rồi, giá như tôi làm vậy thật thì hay.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ đợi được, rồi một ngày cũng sẽ được bên nhỏ.
“Hằng này, tôi cảm thấy tôi hình như đang viết truyện cười”. Bởi chẳng hiểu sao tôi cứ cười khi viết về tôi ngày xưa, ngày của tôi và Hằng khi tình yêu tôi còn nhỏ tý. Cái cười sót xa cho chính mình, bởi chăng tôi đang tự tội nghiệp mình đấy thôi. Tôi à.
“Tôi bổng hi vọng Hằng sẽ không bao giờ đọc được những dòng này”, bởi tôi không muốn ai đó thấy tôi quá yếu đuối, ghét thật.
Hết học kì một năm lớp 9, tôi đã thay đôi đủ nhiều. Không còn quá hiền, có chút gì đó mạnh dạn và khôi hài. Nhưng kiểu ôm hi vọng ấy thì tôi ước sao mình cứ lao vào tỏ tình rồi nhục nhã mà bỏ cuộc xớm đi cho rồi. Haixzzz
Tôi vài lần làm MC cho hoạt động ngoài giờ, nghĩ lại thấy mình can đảm thật.
Học kì hai cô Thuận đổi sang chủ nhiệm lớp tôi.
20/11 lớp tôi làm báo tường ở nhà cô. Lần đó có 1 lớp 6 nhờ tôi vẽ hộ chữ “Chắp cánh ước mơ” là đề tài và dòng “Mừng ngày nhà giáo VN” ở dưới. Tôi thật sự muốn xin lỗi cô Tâm, giáo viên chủ nhiệm lớp ấy. Tôi thật đã phá hỏng ước mơ tuổi thơ đẹp đẽ của học trò cô.
Tôi bắt đầu thích nghe nhạc, thích nghe nhạc TA hơn nhạc việt. những bài của WESTLIFE, xưa xưa kiểu My love.
Tôi nhớ mình có tham gia văn nghệ với lớp. Tôi quên bén nó là vào dịp gì mất…
Tôi với mấy đứa con trai nhảy bài Sorry Sorry của SuperJ. Bon con gái với mứa đứa nam nhảy bài gì đó…chẳng nhớ. Của Hàn xẻng hết, tôi không ưa nhạc Hàn… Kiểu vậy.
Ngày đầu tập, tôi nhạy như điện, nghĩ mà hài. Ngày thứ hai và thứ ba không có tiến triễn, nhóm không có một ý tưởng nào cả. Rồi thằng Hào và Lợi tham gia, từ đó luyện tập có phần chuyển biến, bọn nó còn nhảy sang bọn con gái nhận xét rồi thống nhất hủy luôn bài tập của nhóm nữ. Sau đó tham gia luôn tiết mục thứ hai với những cái ý tưởng hay ho làm bọn con gái chẳng phản đối nữa.
Nhà thầy nhờ có cây mặn sau hè, cả bọn trèo lên hái, trái non rụng đầy cả đất, sau thầy la quá nên không dám đụng vào nữa. Rồi đến cây dừa nhà thằng Hải, vì thầy còn đi dạy nên lớp chuyển sang nhà thằng Hải tập, vô ưu lự ngự mấy cây dừa nhà nó luôn. Đủ chuyện tôi chẳng nhớ, nhưng lớp lúc ấy khá vui. Bọn nam hay tụ tập quán chè gần bên, tôi lúc nào cũng được bao vì không có tiền, nghĩ lại cảm thấy nhục quá. Tôi còn cay thằng Lợi lắm, không hết ghét nó được. Ngày tập luyên tôi hay đi về trể, bị rầy nhiều, vài lần mém phải ăn đòn.
Đêm diễn văn nghệ tôi mượn cái áo sơ mi đen của ông anh đi nên chẳng đến nỗi áo che vải, quần che thân. Kết thúc khá thành công, cả hai tiết mục điều đạt giải cao. Mà có lẽ tôi cũng nên cảm ơn thằng Lợi vì nó có công nhiều nhất. Dù vậy tôi vẫn khó để ưu nó nổi trong cuộc đời này.
Học kì hai rồi ôn thi len cấp ba. Lúc này, tối thấy chuyện bấy giờ kể lại sao thấy nó có vẽ ít đi nhiêu quá. Thật là tôi đã kể nhiều lần trong một truyện khác. Vậy nên chẳng có cảm giác nữa. Chết thật. Đâm ra những kĩ niệm viết ra rồi lại chẳng còn mang nhiều cảm xúc như khi ta giữ chúng trong lòng nữa.
Đôi khi tôi cảm thấy thất vọng nhiều. Tôi đã đầu tư rất nhiều cho nhưng chương đầu vậy mà lại không trọn vẹn được câu chuyện tuổi thơ mình như mong muốn ban đầu. Có lẽ tôi bắt đầu nó khi còn yêu trong nổi nhớ. Còn khi kết thúc lại tự tại và rỗng tuếch những cảm xúc trong lòng.
Có lẽ câu chuyện này cũng là dấu ấn cuối cùng về Hằng trong tôi.
Tôi khác nhiều đấy chứ. Kể từ khi còn bé này, nhút nhát và ít nói. Tôi bây giờ đã khác xưa nhiều lắm. Tôi thay đổi mãi, cố gắng mãi.
Vì Hằng đấy chứ. Tôi cố gắng để lấy chút ánh mắt của Hằng, rồi đôi khi tôi thay đổi vì chính tôi.
Một kịnh bản khác của “Kí ức mất đi”. Nếu cuộc đời tôi không yêu Hằng, không yêu nhiều hoặc không biết đến sự tồn tại của Hằng. Có lẽ tôi đã ở rất thấp vị trí của cuộc đời. Tôi sẽ không cố gắng vì ai cả, tôi sẽ không đạt được những vị trí cao hơn mà nhờ Hằng tôi mới đủ động lực bước tới. Tôi sẽ không phải là tôi. Và cảm ơn Hằng biết bao vì tôi rất ổn với tôi bây giờ.
Hằng làm tôi suy nghĩ nghiêm túc hơn về tình cảm. Dù tôi hi vọng cũng khá nhiều. Dạy tôi nghĩ sâu sắc hơn về cuộc đời. Nghĩ về người khác. Đôi khi tôi tự hỏi nếu tôi yêu chỉ vừa đủ để có thể quên Hằng nhanh hơn. Có lẽ như thế tốt hơn. Có lẽ thế…
Tôi ngạc nhiên thấy mình nghĩ về Hằng mà không còn những sót xa, hay chút gì đó luyến tiếc. Nghĩ lại sau ngần ấy yêu thương và kĩ niệm. Tôi, chỉ còn là, một thằng con trai xa vị trí ban đầu đang tự truyện thôi. Hì. Tôi chỉ là, nghĩ về nó, vỏn vẹn chút mơ hồ, như sợ sẽ lại yêu, tôi thở dài.
Tôi chẳng còn đau ở ngực nữa, mà cũng chẳng còn viết những ngã văn ảm đạm. Tôi chẳng còn mong gặp lại Hằng nhiều nữa, mà có khi tôi sợ ấy, gặp Hằng nhục lắm. Tôi hiện tại đang cố gắng để hoàn thành ước mơ được ngao du khắp thế giới. Vậy là câu chuyện của tôi đã kết thúc rồi.
Công nhận tôi bất tài thật. Nhưng mà cũng đâu quá tệ đúng không.
Vậy…
Cảm ơn nhé!
Mùa thu của tôi.
24/8/2016.
Kitokip
___________________
...
Tôi vào học lớp 9B được nữa tháng. Ngày đầu tiên đi học lại vào trễ, con xe chẳng có thời gian dựng, để ngã lăng lóc trong nhà xe, mặc cho bác bảo vệ gọi ngược sau lưng. Vào lớp với cái nhìn lạ lẩm của 36 đứa học sinh và một thầy giáo. Năm nay thầy Chánh chủ nhiệm lớp, thầy dạy Hóa, Lý (có thời thầy dạy cả Công nghệ, Tin, Giáo Dục Công Dân, Toán vì trường thiếu giáo viên). Thầy nhìn tôi chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, lườm nhẹ rồi ngoắc mặt xuống ý bảo tôi vào lớp.
- Thầy em vào lớp! tôi xách cái cặp cũ lẻn xuống gần cuối lớp, lớp có vẽ ồn lên một chút. Chuyện lạ! Lớp chỉ ồn lên một chút thôi sao?
- Rồi, trước mắt thầy sẽ chủ nhiệm lớp mình học kì một, ai có ý kiến gì không? Lớp im lặng.
- Lớp mình ai đã từng làm lớp trưởng đâu? – con bé Nhung chậm chạp đứng dậy vẽ rụt rè hiếm thấy.
- Vậy tạm thời em sẽ làm lớp trưởng lớp ta, lát em xuống văn phòng chép thời khóa biểu tạm thời cho các bạn.
Tuần đầu học chẳng nhiều thay đổi lắm, chổ ngồi và tổ trưởng được phân lại, đội cán bộ môn được thành lập (mà chưa bao giờ hoạt động được). Tôi quen thân với thằng Đức, sau này là đứa chơi chung tới hết cấp 3. Thằng Hải giờ làm bên Đội năng nổ, hay đi sang trường cấp 1 hướng dẫn mấy đứa nhỏ gì đấy. Rồi bộ đôi Hào-Lợi vẫn làm đàn anh trong lớp. Tôi chẳng ham hố tham gia vào hội huynh đệ của bọn ấy, tuy lại có thêm vài đứa con trai tôi chơi được.
Lớp 9B quậy nhất trường, nhưng cũng khá vui và ngịch dại. Có rất nhiều chuyện tôi chẳng nhớ được, mà tôi cũng chẳng biết nên kết thúc nó như thế nào, câu chuyện này đây, có vẽ nó trở nên nhạt thếch và vô vị quá rồi. Tại tôi bất tài không giỏi. Mà cũng không hẳn nữa, có lẽ là hồi kí, nên tôi không thể kể theo ý mình được.
Cất những kỹ niệm đi. Hay viết lại nó dưới những chương truyện, có lẽ cũng như nhau cả thôi.
***
Tôi vót những thanh tre thành những đoạn ngắn dài theo bản phác thảo và tính toán đại khái trên giấy. Ý tưởng là làm một các lồng đèn xe tăng. Nghe oách thật.
Dùng kẽm cố định vị trí các thanh tre lại rồi dán giấy kiến, cũng không mất quá một ngày, tôi đưa cho đứa em học tiểu học đem đi thi lồng đèn ở trường nó, kiếm chác cũng được cái giải ba.
Mùa trung thu không mấy vui, không những trò chơi dân gian hay phá cổ đêm rằm như trong sách hay nói, quê tôi đơn gian một mâm cỗ và vài thứ đồ linh tinh.
Tôi không nhớ những mùa trung thu đi qua, chỉ là nhớ cảm giác ta lại được làm gì đó cho năm nay, phải khác biệt, độc nhất. Tôi đã định thế mỗi khi mùa trung thu đến với những ý tưởng trong đầu.
***
Trường tôi năm nay có tổ chức trung thu ở trường, có văn nghệ. Và tôi không có tham gia. Đêm ấy không đẹp như trong hi vọng của một đứa con trai 15 tuổi. Và tôi chẳng biết 15 tuổi tại sao tôi vẫn cứ đam mê những lấp lánh của mơ mọng hão huyền. Giờ nghĩ lại tôi chợt có chút thương hại cho bản thân mình, dù vậy nó lại mang cho tôi khá nhiều kỉ niệm. “Lấp lánh những ánh đèn”, có lẽ do trí nhớ tôi nhầm lẫn thôi.
Học tập không có nhiều dấu ấn, tôi vẫn hay trốn đi chơi game khi ở nhà và có lần tôi đã làm mất chiếc xe đạp mới là phần quà học sinh giỏi năm lớp 8 của mình sau 3 tháng ngồi chưa mòn yên. Và nếu tôi biết tôi còn làm mất thêm một lần nữa năm lớp 12 thì có lẽ tôi đã khóc lóc cảm ơn sao chiếu mạng của mình nhừơng nào khi biết mình còn sống yên ổn tới mãi sau này.
***
Thật sự là khó, để kể về nhỏ với những kĩ niệm ngày xưa. Bởi dường như mọi chuyện chỉ xảy ra trong đầu tôi thôi, chẳng hình hài màu sắc.
Tôi ngồi sau, nhìn nhỏ trong những giờ học vô vị. Những cơn mưa tháng 9, lấp lánh hạt vàng rơi ngàn trong nắng. nữa bầu trời với ánh nắng, nữa bầu trời xám tối. Ngồi liếc nhẹ ra cửa sổ, mơ màng đến khi giật mình chẳng vì ai gọi cả, chỉ giật mình tự thoát khỏi chút mơ màng cơn mưa lấp lánh.
Nói về ngày đó, tôi tự hỏi liệu có phải nổi buồn làm con người ta trở nên xấu xí. Một đứa con trai xấu, tôi chẳng bao giờ dám giành lấy điều gì. Đôi khi tôi hận cái vẽ bè ngoài của mình, vì tôi không có quyền chọn lựa nhưng cả đời bị nhốt trong cơ thể xấu xí. Đôi khi tôi nghĩ không quan trọng, nhưng rồi tôi chấp nhận rằng bất công là chân lý của cuộc sống.
Đôi khi, tôi thật sự thích bóng tối, cảm giác an toàn được nấp trong đấy. Bóng tối che lấp mọi cái xấu, tôi đã ước gì có một cái mặt nạ làm tất cả mọi người trên đời đều giống nhau.
Thật lạ lùng vì hiện tại cảm giác trong tôi đã chẳng còn, đúng là “Không ai yêu mãi người không yêu mình được”. Có lẽ, tôi cũng chỉ là người bình thường trong trăm triệu người trên đời này.
Tôi viết cũng đước khá nhiều rồi ấy nhỉ, động lực làm tôi cầm bút là nhỏ, và bây giờ tôi cảm giác mình đã lười gõ phím đi biết bao. Buồn thật.
Yêu, tôi đã yêu nhỏ từng rất sâu đậm, đến đôi khi tôi cảm giác chắc sẽ không yêu thêm ai được nữa. Những câu hỏi tại sao? Tôi tự hỏi bản thân mình cả thảy chẳng nhớ là bao nhiêu lần.
Những tuần đầu biết được học chung với nhỏ ắt hẳn là tôi đã rất vui, vì tôi lúc ấy thích nhỏ mà. Tôi đã thay đổi rất nhiều vì hi vọng tôi có cho mình, rằng sẽ có một ngày, tôi sẽ đợi được. Và sự thật là tôi đã đợi được đến ngày mình chẳng còn yêu nhỏ nữa, thời gian đúng là thuốc ngủ cho tâm hồn. Tôi tự hỏi liệu mình có thật được hết yêu. Tôi còn chẳng biết rõ phải đau theo cách nào thì xem là yêu. Tôi đã đau khổ đấy, trẻ con thật.
Giờ thể dục học bóng chuyền, vốn ốm yếu tôi chẳng mấy khi tham gia chơi với đám con trai trong sân bóng, chỉ ngồi ngoài nhìn giết thời gian. Bọn con trai thì trổ tài đánh bóng, đứa nào cũng cao hơn tôi một cái đầu.
Học kì một tôi viết thư cho nhỏ một lần. Tôi đã định kết thúc rồi, giá như tôi làm vậy thật thì hay.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ đợi được, rồi một ngày cũng sẽ được bên nhỏ.
“Hằng này, tôi cảm thấy tôi hình như đang viết truyện cười”. Bởi chẳng hiểu sao tôi cứ cười khi viết về tôi ngày xưa, ngày của tôi và Hằng khi tình yêu tôi còn nhỏ tý. Cái cười sót xa cho chính mình, bởi chăng tôi đang tự tội nghiệp mình đấy thôi. Tôi à.
“Tôi bổng hi vọng Hằng sẽ không bao giờ đọc được những dòng này”, bởi tôi không muốn ai đó thấy tôi quá yếu đuối, ghét thật.
Hết học kì một năm lớp 9, tôi đã thay đôi đủ nhiều. Không còn quá hiền, có chút gì đó mạnh dạn và khôi hài. Nhưng kiểu ôm hi vọng ấy thì tôi ước sao mình cứ lao vào tỏ tình rồi nhục nhã mà bỏ cuộc xớm đi cho rồi. Haixzzz
Tôi vài lần làm MC cho hoạt động ngoài giờ, nghĩ lại thấy mình can đảm thật.
Học kì hai cô Thuận đổi sang chủ nhiệm lớp tôi.
20/11 lớp tôi làm báo tường ở nhà cô. Lần đó có 1 lớp 6 nhờ tôi vẽ hộ chữ “Chắp cánh ước mơ” là đề tài và dòng “Mừng ngày nhà giáo VN” ở dưới. Tôi thật sự muốn xin lỗi cô Tâm, giáo viên chủ nhiệm lớp ấy. Tôi thật đã phá hỏng ước mơ tuổi thơ đẹp đẽ của học trò cô.
Tôi bắt đầu thích nghe nhạc, thích nghe nhạc TA hơn nhạc việt. những bài của WESTLIFE, xưa xưa kiểu My love.
Tôi nhớ mình có tham gia văn nghệ với lớp. Tôi quên bén nó là vào dịp gì mất…
Tôi với mấy đứa con trai nhảy bài Sorry Sorry của SuperJ. Bon con gái với mứa đứa nam nhảy bài gì đó…chẳng nhớ. Của Hàn xẻng hết, tôi không ưa nhạc Hàn… Kiểu vậy.
Ngày đầu tập, tôi nhạy như điện, nghĩ mà hài. Ngày thứ hai và thứ ba không có tiến triễn, nhóm không có một ý tưởng nào cả. Rồi thằng Hào và Lợi tham gia, từ đó luyện tập có phần chuyển biến, bọn nó còn nhảy sang bọn con gái nhận xét rồi thống nhất hủy luôn bài tập của nhóm nữ. Sau đó tham gia luôn tiết mục thứ hai với những cái ý tưởng hay ho làm bọn con gái chẳng phản đối nữa.
Nhà thầy nhờ có cây mặn sau hè, cả bọn trèo lên hái, trái non rụng đầy cả đất, sau thầy la quá nên không dám đụng vào nữa. Rồi đến cây dừa nhà thằng Hải, vì thầy còn đi dạy nên lớp chuyển sang nhà thằng Hải tập, vô ưu lự ngự mấy cây dừa nhà nó luôn. Đủ chuyện tôi chẳng nhớ, nhưng lớp lúc ấy khá vui. Bọn nam hay tụ tập quán chè gần bên, tôi lúc nào cũng được bao vì không có tiền, nghĩ lại cảm thấy nhục quá. Tôi còn cay thằng Lợi lắm, không hết ghét nó được. Ngày tập luyên tôi hay đi về trể, bị rầy nhiều, vài lần mém phải ăn đòn.
Đêm diễn văn nghệ tôi mượn cái áo sơ mi đen của ông anh đi nên chẳng đến nỗi áo che vải, quần che thân. Kết thúc khá thành công, cả hai tiết mục điều đạt giải cao. Mà có lẽ tôi cũng nên cảm ơn thằng Lợi vì nó có công nhiều nhất. Dù vậy tôi vẫn khó để ưu nó nổi trong cuộc đời này.
Học kì hai rồi ôn thi len cấp ba. Lúc này, tối thấy chuyện bấy giờ kể lại sao thấy nó có vẽ ít đi nhiêu quá. Thật là tôi đã kể nhiều lần trong một truyện khác. Vậy nên chẳng có cảm giác nữa. Chết thật. Đâm ra những kĩ niệm viết ra rồi lại chẳng còn mang nhiều cảm xúc như khi ta giữ chúng trong lòng nữa.
Đôi khi tôi cảm thấy thất vọng nhiều. Tôi đã đầu tư rất nhiều cho nhưng chương đầu vậy mà lại không trọn vẹn được câu chuyện tuổi thơ mình như mong muốn ban đầu. Có lẽ tôi bắt đầu nó khi còn yêu trong nổi nhớ. Còn khi kết thúc lại tự tại và rỗng tuếch những cảm xúc trong lòng.
Có lẽ câu chuyện này cũng là dấu ấn cuối cùng về Hằng trong tôi.
Tôi khác nhiều đấy chứ. Kể từ khi còn bé này, nhút nhát và ít nói. Tôi bây giờ đã khác xưa nhiều lắm. Tôi thay đổi mãi, cố gắng mãi.
Vì Hằng đấy chứ. Tôi cố gắng để lấy chút ánh mắt của Hằng, rồi đôi khi tôi thay đổi vì chính tôi.
Một kịnh bản khác của “Kí ức mất đi”. Nếu cuộc đời tôi không yêu Hằng, không yêu nhiều hoặc không biết đến sự tồn tại của Hằng. Có lẽ tôi đã ở rất thấp vị trí của cuộc đời. Tôi sẽ không cố gắng vì ai cả, tôi sẽ không đạt được những vị trí cao hơn mà nhờ Hằng tôi mới đủ động lực bước tới. Tôi sẽ không phải là tôi. Và cảm ơn Hằng biết bao vì tôi rất ổn với tôi bây giờ.
Hằng làm tôi suy nghĩ nghiêm túc hơn về tình cảm. Dù tôi hi vọng cũng khá nhiều. Dạy tôi nghĩ sâu sắc hơn về cuộc đời. Nghĩ về người khác. Đôi khi tôi tự hỏi nếu tôi yêu chỉ vừa đủ để có thể quên Hằng nhanh hơn. Có lẽ như thế tốt hơn. Có lẽ thế…
Tôi ngạc nhiên thấy mình nghĩ về Hằng mà không còn những sót xa, hay chút gì đó luyến tiếc. Nghĩ lại sau ngần ấy yêu thương và kĩ niệm. Tôi, chỉ còn là, một thằng con trai xa vị trí ban đầu đang tự truyện thôi. Hì. Tôi chỉ là, nghĩ về nó, vỏn vẹn chút mơ hồ, như sợ sẽ lại yêu, tôi thở dài.
Tôi chẳng còn đau ở ngực nữa, mà cũng chẳng còn viết những ngã văn ảm đạm. Tôi chẳng còn mong gặp lại Hằng nhiều nữa, mà có khi tôi sợ ấy, gặp Hằng nhục lắm. Tôi hiện tại đang cố gắng để hoàn thành ước mơ được ngao du khắp thế giới. Vậy là câu chuyện của tôi đã kết thúc rồi.
Công nhận tôi bất tài thật. Nhưng mà cũng đâu quá tệ đúng không.
Vậy…
Cảm ơn nhé!
Mùa thu của tôi.
24/8/2016.
Kitokip
___________________
...
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook