Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kiếm vực vô địch - Chương 15
Nghe vậy Từ quản sự đột nhiên cười lên, sau đó lấy từ trong lồng ngực ra một phong thư, miệng phong thư đã xe đi, hiển nhiên là đã bị người ta xem qua. Từ quản sự lấy thư trong đó ra sau đó cười nói: “Dương Diệp, nghe nói ngươi có một muội muội, còn mới mười mấy tuổi? Hình như còn chưa có lặp gia đình, ngươi thấy ta thế nào? Ta thích nhất tiểu cô nương loại như vậy, để muội muội ngươi làm tiểu thiếp cho ta, sau đó quỳ xuống nhận sai với Đỗ Tu…”
Bất ngờ giọng nói của Từ quản sự im bặt lạỉ, nguyên nhân là vì có một nắm đấm cực lớn đang bay tới ông ta.
Nghe thấy Từ quản sự vũ nhục muội muội của mình, sắc mặt Dương Diệp đột nhiên trở nên giận dữ, sau đó thẳng tay đấm qua một cái. Muội muội và mẫu thân chính là nghịch lân của hắn, không cho
Từ quản sự đâu nghĩ tới Dương Diệp đột nhiên động thủ, cho nên không kịp chuẩn bị, khuôn mặt và nắm đấm của Dương Diệp tiếp xúc thân mật với nhau, ông ta hét thảm một tiếng, cả người lảo đảo trên mặt đất, sau đó máu tươi từ trong mũi trong miệng trào ra.
Dương Diệp cũng không thu tay lại, tiếp tục xông tới, trong nháy mắt đi tới trước mặt Từ quản sự, đoạt lấy cây roi trong tay ông ta rồi sau đó vụt mạnh lên cái cơ thế béo phì kia.
“Cái thứ rác rưởi như ông cũng xứng với muội muội ta sao? Con mẹ nó chứ ta giết ông…” Dương Diệp sắc mặt hung tợn, điên cuồng vụt roi lên trên người Từ quản sự.
“A, Dương Diệp ngươi chết châc rồi, ngươi dám đánh ta hả, a, dừng tay đi, a, Dương đại gia, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta sai rồi…”
Nghe được tiếng kêu thảm thiết của Từ quản sự, tất cá mọi người trong phòng ăn ngây người ra, bọn họ không nghĩ tới Dương Diệp lại dám đánh Từ bái bì, nên biết Từ bái bì chính là quản sự của Kiếm tông đấy! Có điều rất nhanh các đệ tử tạp dịch lại không nghĩ tới việc này nữa, bởi vì Dương Diệp đang
làm chuyện mà bình thường bọn họ cũng không dám nghĩ tới.
Rất nhiều đệ tử tạp dịch trong phòng ăn nâm chặt hai tay, trong mât không dấu nổi vẻ hưng phấn.
“Dương Diệp, ngươi, ngươi mau thả thúc thúc ta ra, nếu không ngươi chết chắc…” Đố Tu tỉnh táo lại, muốn đi tới ngăn cản Dương Diệp lại kiêng kỵ thực lực của hắn, chỉ có thể đứng một bên gào lên.
Dương Diệp không thèm đế ý Đỗ Tu, tầng thêm sức mạnh từng roi tùng roi đánh lên cơ thế béo phì của Từ quán sự, chỉ trong chốc lát Từ quản sự ăn không dưới trăm roi, cơ thế to béo hiện đầy vết máu, thật là kinh khủng.
Đối với Dương Diệp, nếu bầt nạt hắn thì có lẽ hắn sẽ nhẫn nhịn một chút, thế nhưng nếu có người dám động tới người nhà của hân, vậy thì hắn sẽ không chút do dự hóa thành ác ma, lão Từ quản sự trước mặt này lại dám có chủ ý với muội muội hắn, hắn không thể nhịn được!
“A…. A.J’
Trong phòng ăn vang lên tiếng kêu thảm thiết của Từ quản sự, trừ mấy người Đỗ Tu ra còn lại đệ tử tạp dịch khác nghe được thanh âm này đều thêm hưng phấn, lúc này trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng sáng khoái.
Từ bái bì bình thường bóc lột bọn họ không ít, không chỉ cắt xén tiền lương của bọn họ, bình thường chỉ cần hơi không thuận ý ỏng ta thì đã bị quất roi rồi, Tạp Dịch phong có mấy nghìn đệ tử tạp dịch, ít nhất có chín phần đã bị Từ bái bì hành hạ đánh đập!
“Dừng tay!” Đúng lúc này một lão giả mặc trường bào màu trâng xuất hiện trong phòng ăn, trong giọng nói ẩn chứa một ít huyền khí, làm cho lổ tai của mọi người trong phòng ong ong lên.
Nghe được tiếng hừ lạnh, Dương Diệp rùng mình một cái, xoay người thấy được lão nhân thì trong mắt Dương Diệp lóe lên một vẻ phức tạp. Hắn hít sâu một hơi, ném roi qua một bên, mặc kệ Từ quản sự đã hấp hối trên mặt đất, đi tới trước mặt lão giả, cúi người thật thấp nói: “Thiên trường lão!”
Lão nhân trước mặt chính là lão nhân trước kia đã nhận hắn làm đệ tử ở An Nam thành, là lão nhân trước mắt thay đổi số phận của hắn, nếu như không phải trước kia lão nhân này đã cảnh cáo Liễu gia An Nam thành thì muội muội và mẫu thân của hắn rất có thế đã bị rơi vào tay Liều gia rồi.
Mặc dù hắn bị lão nhân trước mắt cách chức làm đệ tử tạp dịch, thế nhưng trong lòng hân không có oán hận lão nhân này chút nào cả, ngược lại trong lòng vần luôn cảm kích ông ấy. Hắn cố gắng
như vậy cũng có nguyên nhân là vì lão nhân này, bởi vì trước đây hắn sau một năm vẫn chưa hấp thu được huyền khí, vị lão nhân này đã bị các ngoại môn trưởng lão khác cười nhạo.
Hắn muốn chứng minh, muốn chứng minh cho người Kiếm tông thấy, Dương Diệp hân không phải phế vặt!
Bất ngờ giọng nói của Từ quản sự im bặt lạỉ, nguyên nhân là vì có một nắm đấm cực lớn đang bay tới ông ta.
Nghe thấy Từ quản sự vũ nhục muội muội của mình, sắc mặt Dương Diệp đột nhiên trở nên giận dữ, sau đó thẳng tay đấm qua một cái. Muội muội và mẫu thân chính là nghịch lân của hắn, không cho
Từ quản sự đâu nghĩ tới Dương Diệp đột nhiên động thủ, cho nên không kịp chuẩn bị, khuôn mặt và nắm đấm của Dương Diệp tiếp xúc thân mật với nhau, ông ta hét thảm một tiếng, cả người lảo đảo trên mặt đất, sau đó máu tươi từ trong mũi trong miệng trào ra.
Dương Diệp cũng không thu tay lại, tiếp tục xông tới, trong nháy mắt đi tới trước mặt Từ quản sự, đoạt lấy cây roi trong tay ông ta rồi sau đó vụt mạnh lên cái cơ thế béo phì kia.
“Cái thứ rác rưởi như ông cũng xứng với muội muội ta sao? Con mẹ nó chứ ta giết ông…” Dương Diệp sắc mặt hung tợn, điên cuồng vụt roi lên trên người Từ quản sự.
“A, Dương Diệp ngươi chết châc rồi, ngươi dám đánh ta hả, a, dừng tay đi, a, Dương đại gia, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta sai rồi…”
Nghe được tiếng kêu thảm thiết của Từ quản sự, tất cá mọi người trong phòng ăn ngây người ra, bọn họ không nghĩ tới Dương Diệp lại dám đánh Từ bái bì, nên biết Từ bái bì chính là quản sự của Kiếm tông đấy! Có điều rất nhanh các đệ tử tạp dịch lại không nghĩ tới việc này nữa, bởi vì Dương Diệp đang
làm chuyện mà bình thường bọn họ cũng không dám nghĩ tới.
Rất nhiều đệ tử tạp dịch trong phòng ăn nâm chặt hai tay, trong mât không dấu nổi vẻ hưng phấn.
“Dương Diệp, ngươi, ngươi mau thả thúc thúc ta ra, nếu không ngươi chết chắc…” Đố Tu tỉnh táo lại, muốn đi tới ngăn cản Dương Diệp lại kiêng kỵ thực lực của hắn, chỉ có thể đứng một bên gào lên.
Dương Diệp không thèm đế ý Đỗ Tu, tầng thêm sức mạnh từng roi tùng roi đánh lên cơ thế béo phì của Từ quán sự, chỉ trong chốc lát Từ quản sự ăn không dưới trăm roi, cơ thế to béo hiện đầy vết máu, thật là kinh khủng.
Đối với Dương Diệp, nếu bầt nạt hắn thì có lẽ hắn sẽ nhẫn nhịn một chút, thế nhưng nếu có người dám động tới người nhà của hân, vậy thì hắn sẽ không chút do dự hóa thành ác ma, lão Từ quản sự trước mặt này lại dám có chủ ý với muội muội hắn, hắn không thể nhịn được!
“A…. A.J’
Trong phòng ăn vang lên tiếng kêu thảm thiết của Từ quản sự, trừ mấy người Đỗ Tu ra còn lại đệ tử tạp dịch khác nghe được thanh âm này đều thêm hưng phấn, lúc này trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng sáng khoái.
Từ bái bì bình thường bóc lột bọn họ không ít, không chỉ cắt xén tiền lương của bọn họ, bình thường chỉ cần hơi không thuận ý ỏng ta thì đã bị quất roi rồi, Tạp Dịch phong có mấy nghìn đệ tử tạp dịch, ít nhất có chín phần đã bị Từ bái bì hành hạ đánh đập!
“Dừng tay!” Đúng lúc này một lão giả mặc trường bào màu trâng xuất hiện trong phòng ăn, trong giọng nói ẩn chứa một ít huyền khí, làm cho lổ tai của mọi người trong phòng ong ong lên.
Nghe được tiếng hừ lạnh, Dương Diệp rùng mình một cái, xoay người thấy được lão nhân thì trong mắt Dương Diệp lóe lên một vẻ phức tạp. Hắn hít sâu một hơi, ném roi qua một bên, mặc kệ Từ quản sự đã hấp hối trên mặt đất, đi tới trước mặt lão giả, cúi người thật thấp nói: “Thiên trường lão!”
Lão nhân trước mặt chính là lão nhân trước kia đã nhận hắn làm đệ tử ở An Nam thành, là lão nhân trước mắt thay đổi số phận của hắn, nếu như không phải trước kia lão nhân này đã cảnh cáo Liễu gia An Nam thành thì muội muội và mẫu thân của hắn rất có thế đã bị rơi vào tay Liều gia rồi.
Mặc dù hắn bị lão nhân trước mắt cách chức làm đệ tử tạp dịch, thế nhưng trong lòng hân không có oán hận lão nhân này chút nào cả, ngược lại trong lòng vần luôn cảm kích ông ấy. Hắn cố gắng
như vậy cũng có nguyên nhân là vì lão nhân này, bởi vì trước đây hắn sau một năm vẫn chưa hấp thu được huyền khí, vị lão nhân này đã bị các ngoại môn trưởng lão khác cười nhạo.
Hắn muốn chứng minh, muốn chứng minh cho người Kiếm tông thấy, Dương Diệp hân không phải phế vặt!
Bình luận facebook