Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kiếm vực vô địch - Chương 13
Nghe thấy Bảo Nhi nói, Dương Diệp hoàn toàn thấy kinh hẫỉ, huyền giả bát phấm? Bảo Nhi trước mắt cùng lắm 14,15 tuổi, 15 tuổi huyền giả bát
phẩm, nghĩ tới đó da đầu Dương Diệp có chút tê dại đi, thiên phú này quả thật là cực kỳ yêu nghiệt! Có điều nghe được Bảo Nhi nói không biết đánh nhau, sắc mặt Dương Diệp liền có chút cổ quái, tư chất nghịch thiên như thê’lại không biết đánh nhau…
Nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Dương Diệp, Bảo Nhi hung hăng trừng mắt với hắn, sau đó vội vã đổi sang chuyện khác, nói: “Đúng rồi, ngươi là huyền khí kim thuộc tính trong ngũ hành huyền khí, theo đạo lý mà nói thì tu luyện rất nhanh mới đúng, sao ngươi mới huyền giả tứ phẩm thế?”
Nàng cũng muốn đả kích Dương Diệp một chút.
“Ngũ hành huyền khí? Kim huyền khí?” Dương Diệp có chút mơ hồ, hai từ này trước nay hẳn chưa từng nghe qua.
Bảo Nhi không có giải thích, trái lại hỏi tiếp: “Ngươi biết rõ phù văn sư có địa vị tôn quý chứ?”
Dương Diệp gặt gật đầu nói: “Rất tôn quý, trước kia ta cũng chỉ nghe qua chứ chưa gặp bao giờ, An Nam thành chúng ta hình như chưa từng có ai.”
“Phù văn sư sờ dĩ tôn quý là bởi vì người đó nhất định phải có ngũ hành huyền khí mới có thế trờ thành phù văn sư, mà ngũ hành huyền khí thì trong mấy triệu người mới gặp được một, đồ hiếm thì quý,
cho nên phù văn sư của Nam vực cực kỳ tôn quý, hiểu chưa?” Bảo Nhi kiên trì giải thích.
“Ý muội nói huyền khí của ta chính là ngũ hành huyền khí?”
Dương Diệp hai mât sáng lên, thân phận phù văn sư này so với đệ tử ngoại môn Kiếm tông còn tôn quý hơn nhiều, nếu như hắn trở thành một phù văn sư thì ngay cả thành chủ An Nam thành cũng phải cung kính đối với hắn, càng khỏi nói tới Liều gia gì đó.
Bảo Nhi gặt gặt đầu, nói: ”Đúng vậy, huyền khí kim thuộc tính trong ngũ hành huyền khí có màu vàng, mà của ngươi cũng là màu vàng, chắc là ngươi cũng có thế trở thành phù văn sư đấy! Hơn nữa trong ngũ hành huyền khí thì huyền khí kim thuộc tính là mạnh nhất, không ngờ Bảo Nhi lại gặp được!”
Nghe thế Dương Diệp đầu tiên là vui mừng, sau đó lại cau mày im lặng không nói. Kim thuộc tính trong ngũ hành huyền khí là kim sắc, nhưng mình là đạm kim sâc huyền khí, hơn nữa là thong qua vòng xoáy nhỏ chuyến hóa thành đạm kim sắc, huyền khí của mình là ngũ hành huyền khỉ thật sao?
‘‘Bảo Nhi, muội nói chỉ người có ngũ hành huyền khí mới có thể trờ thành phù văn sư là tại sao?” Dương Diệp trầm giọng hỏi.
“Bởi vì chủ có ngũ hành huyền khí mới có thể tồn tại trong không khí!” Bảo Nhỉ giải thích: “Huyền khí bình thường sau khi rời khỏi cơ thể người nếu không có công pháp đặc thù duy trì thì huyền khí sẽ tiêu tán trong không trung. Mà ngũ hành huyền khí thì lại không, nó có thể tồn tại trong không khí, chỉ cần người không bị tổn hại thì nó vần có thể tồn tại, hiểu chưa?”
Nghe thế Dương Diệp suy nghĩ một hồi, sau đó bắt đầu vận chuyển huyền khí trong cơ thế, lấy ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên tảng đá trên mặt đất một cái, nhất thời một đường cong màu vàng xuất hiện trên tảng đá. Thấy thế trong lòng Dương Diệp lại vui vẻ, tiếp tục vẽ không ngừng, chỉ chốc lát sau một chữ “dương” màu vàng liền xuất hiện trên tảng đá.
Thu ngón tay lại, Dương Diệp yên lặng chờ một hồi, chữ “dương” màu vàng kia vẫn ở yên trên tảng đá. Nhìn thấy chữ “dương” không có biến mất, trên mặt Dương Diệp hiện lên vẻ vui mừng như điên, hắn không xác định hắn có thuộc tính ngũ hành hay không, thế nhưng hắn xác định huyền khí của hẳn phù hợp điều kiện để trở thành phù vãn sư.
Thấy vẻ mặt hưng phấn của dương diệp, Bảo Nhi do dự một chút rồi nghĩ tới cảnh trước đó Dương Diệp xông tới Cự Mãng Vương kia, nàng không do dự nữa, bàn tay nhỏ vươn vào trong túi lấy ra một quyến trục đưa cho Dương Diệp, nói: “Tiểu
tạp dịch, quyển trục này là ‘Cơ sở phù văn quyết’, nó và ‘Cơ sở phù văn quyết’ khác không giống nhau, bên trong nó có vô số ghỉ chép tâm đắc của gia gia ta. Ta cơ bản đã lĩnh hội hết cho nên bây giờ tặng cho ngươi, ngươi cũng đừng cho người khác, hiếu chưa?”
Nói xong câu cuối cùng, trên mặt Bảo Nhi có chút ngưng trọng.
Dương Diệp nghe thế thì động dung, do dự một chút liền nhận lấy quyển trục, sau đó nhìn Bảo Nhi, chân thành nói: “Cảm ơn, muội yên tâm, ta sẽ không cho người khác biết.”
Đảy là một kỳ ngộ, một kỳ ngộ trờ thành phù văn sư, hân không muốn bỏ qua.
Bảo Nhi gật gật đầu, sau đó khẽ nói: “Gia gia đi Đại Tân đế quốc, ta không thế mang ngươi về Phù phong được. Đợi gia gia về ta sẽ báo người xem tư chất phù văn sư của ngươi như thế nào, nếu như mà tốt thì Bảo Nhi sẽ bảo người nhận ngươi làm đồ đệ, mà cho dù không tốt cũng không sao, đến lúc đó ngươi đi theo lăn lộn với Bảo Nhi, Bảo Nhi cũng rất lợi hại đấy!”
Nghe được lời Bảo Nhi nói, trong lòng Dương Diệp có chút cảm động, Bảo Nhi không chỉ có tặng “Ngũ hành phù văn quyết” trân quý kia còn định giới thiệu hân với gia gia của nàng nữa, tiểu cô nương
trước mắt này quả thật đã xem hân là bằng hữu rồi!
phẩm, nghĩ tới đó da đầu Dương Diệp có chút tê dại đi, thiên phú này quả thật là cực kỳ yêu nghiệt! Có điều nghe được Bảo Nhi nói không biết đánh nhau, sắc mặt Dương Diệp liền có chút cổ quái, tư chất nghịch thiên như thê’lại không biết đánh nhau…
Nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Dương Diệp, Bảo Nhi hung hăng trừng mắt với hắn, sau đó vội vã đổi sang chuyện khác, nói: “Đúng rồi, ngươi là huyền khí kim thuộc tính trong ngũ hành huyền khí, theo đạo lý mà nói thì tu luyện rất nhanh mới đúng, sao ngươi mới huyền giả tứ phẩm thế?”
Nàng cũng muốn đả kích Dương Diệp một chút.
“Ngũ hành huyền khí? Kim huyền khí?” Dương Diệp có chút mơ hồ, hai từ này trước nay hẳn chưa từng nghe qua.
Bảo Nhi không có giải thích, trái lại hỏi tiếp: “Ngươi biết rõ phù văn sư có địa vị tôn quý chứ?”
Dương Diệp gặt gật đầu nói: “Rất tôn quý, trước kia ta cũng chỉ nghe qua chứ chưa gặp bao giờ, An Nam thành chúng ta hình như chưa từng có ai.”
“Phù văn sư sờ dĩ tôn quý là bởi vì người đó nhất định phải có ngũ hành huyền khí mới có thế trờ thành phù văn sư, mà ngũ hành huyền khí thì trong mấy triệu người mới gặp được một, đồ hiếm thì quý,
cho nên phù văn sư của Nam vực cực kỳ tôn quý, hiểu chưa?” Bảo Nhi kiên trì giải thích.
“Ý muội nói huyền khí của ta chính là ngũ hành huyền khí?”
Dương Diệp hai mât sáng lên, thân phận phù văn sư này so với đệ tử ngoại môn Kiếm tông còn tôn quý hơn nhiều, nếu như hắn trở thành một phù văn sư thì ngay cả thành chủ An Nam thành cũng phải cung kính đối với hắn, càng khỏi nói tới Liều gia gì đó.
Bảo Nhi gặt gặt đầu, nói: ”Đúng vậy, huyền khí kim thuộc tính trong ngũ hành huyền khí có màu vàng, mà của ngươi cũng là màu vàng, chắc là ngươi cũng có thế trở thành phù văn sư đấy! Hơn nữa trong ngũ hành huyền khí thì huyền khí kim thuộc tính là mạnh nhất, không ngờ Bảo Nhi lại gặp được!”
Nghe thế Dương Diệp đầu tiên là vui mừng, sau đó lại cau mày im lặng không nói. Kim thuộc tính trong ngũ hành huyền khí là kim sắc, nhưng mình là đạm kim sâc huyền khí, hơn nữa là thong qua vòng xoáy nhỏ chuyến hóa thành đạm kim sắc, huyền khí của mình là ngũ hành huyền khỉ thật sao?
‘‘Bảo Nhi, muội nói chỉ người có ngũ hành huyền khí mới có thể trờ thành phù văn sư là tại sao?” Dương Diệp trầm giọng hỏi.
“Bởi vì chủ có ngũ hành huyền khí mới có thể tồn tại trong không khí!” Bảo Nhỉ giải thích: “Huyền khí bình thường sau khi rời khỏi cơ thể người nếu không có công pháp đặc thù duy trì thì huyền khí sẽ tiêu tán trong không trung. Mà ngũ hành huyền khí thì lại không, nó có thể tồn tại trong không khí, chỉ cần người không bị tổn hại thì nó vần có thể tồn tại, hiểu chưa?”
Nghe thế Dương Diệp suy nghĩ một hồi, sau đó bắt đầu vận chuyển huyền khí trong cơ thế, lấy ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên tảng đá trên mặt đất một cái, nhất thời một đường cong màu vàng xuất hiện trên tảng đá. Thấy thế trong lòng Dương Diệp lại vui vẻ, tiếp tục vẽ không ngừng, chỉ chốc lát sau một chữ “dương” màu vàng liền xuất hiện trên tảng đá.
Thu ngón tay lại, Dương Diệp yên lặng chờ một hồi, chữ “dương” màu vàng kia vẫn ở yên trên tảng đá. Nhìn thấy chữ “dương” không có biến mất, trên mặt Dương Diệp hiện lên vẻ vui mừng như điên, hắn không xác định hắn có thuộc tính ngũ hành hay không, thế nhưng hắn xác định huyền khí của hẳn phù hợp điều kiện để trở thành phù vãn sư.
Thấy vẻ mặt hưng phấn của dương diệp, Bảo Nhi do dự một chút rồi nghĩ tới cảnh trước đó Dương Diệp xông tới Cự Mãng Vương kia, nàng không do dự nữa, bàn tay nhỏ vươn vào trong túi lấy ra một quyến trục đưa cho Dương Diệp, nói: “Tiểu
tạp dịch, quyển trục này là ‘Cơ sở phù văn quyết’, nó và ‘Cơ sở phù văn quyết’ khác không giống nhau, bên trong nó có vô số ghỉ chép tâm đắc của gia gia ta. Ta cơ bản đã lĩnh hội hết cho nên bây giờ tặng cho ngươi, ngươi cũng đừng cho người khác, hiếu chưa?”
Nói xong câu cuối cùng, trên mặt Bảo Nhi có chút ngưng trọng.
Dương Diệp nghe thế thì động dung, do dự một chút liền nhận lấy quyển trục, sau đó nhìn Bảo Nhi, chân thành nói: “Cảm ơn, muội yên tâm, ta sẽ không cho người khác biết.”
Đảy là một kỳ ngộ, một kỳ ngộ trờ thành phù văn sư, hân không muốn bỏ qua.
Bảo Nhi gật gật đầu, sau đó khẽ nói: “Gia gia đi Đại Tân đế quốc, ta không thế mang ngươi về Phù phong được. Đợi gia gia về ta sẽ báo người xem tư chất phù văn sư của ngươi như thế nào, nếu như mà tốt thì Bảo Nhi sẽ bảo người nhận ngươi làm đồ đệ, mà cho dù không tốt cũng không sao, đến lúc đó ngươi đi theo lăn lộn với Bảo Nhi, Bảo Nhi cũng rất lợi hại đấy!”
Nghe được lời Bảo Nhi nói, trong lòng Dương Diệp có chút cảm động, Bảo Nhi không chỉ có tặng “Ngũ hành phù văn quyết” trân quý kia còn định giới thiệu hân với gia gia của nàng nữa, tiểu cô nương
trước mắt này quả thật đã xem hân là bằng hữu rồi!
Bình luận facebook