Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kiếm vực vô địch - Chương 24
“Ngươi sẽ phải chết!” Đoàn Quân nhìn Dương Diệp, lạnh nhạt nói.
Dương Diệp không có đáp lại, đi tới bẽn kệ binh khí chọn lấy một thanh trường kiếm, trường kiếm dài chừng một thước năm, rộng hai ngón tay, do tinh thiết phổ thông bách luyện tạo thành, không phải là thứ gì tốt, thuộc về vũ khí không có phẩm giai.
“Thanh Phong kiếm, Tam phẩm Hoàng giai, chém sắt như chém bùn.” Trên tay Đoàn Quân xuất hiện một thanh trường kiếm, nhìn Dương Diệp nói: “Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu, ta sẽ đánh gãy gân tay gân chân của ngươi, đập nát xương cốt trên người ngươi, sau đó phái người đưa ngươi về nhà, để cho cả nhà ngươi cùng nhau chịu đau khổ! Thế nào, ta nhân từ không hả?”
Tiện tay múa một đường kiếm, Dương Diệp bình thản nói: “Yên tâm, ta cũng sẽ nhân từ với ngươi!” Nói xong Dương Diệp ngồi xếp bằng, hấp thu linh khí trong Năng Lượng thạch.
Trong mắt Đoàn Quân thoáng hiện lên sát ý âm lãnh, sau đó cũng xếp bằng ngồi xuống hấp thu linh khí trong Năng Lượng thạch.
Lúc này tại một nơi nào đó dưới sinh tử đài, hơn trăm đệ tử ngoại môn nhìn Dương Diệp và thanh y nam tử trên đài, một người mặt dài quay qua nói với các đệ tử ngoại môn: “Giang Thu Thủy, Đoàn Quân là Bát phẩm huyền giả, cảnh giới tên tạp dịch kia thì ta không rõ, có điều ta đoán trong vòng mười chiêu Đoàn Quản sẽ lấy đầu của hắn.”
“Ta cược năm chiêu!” Nam tử gọi là Giang Thu Thủy nhìn nam tử mặt dài nói: “Hai mươi viên Năng Lượng thạch, cược không?”
“Ngươi khinh thường đệ tử tạp dịch kia như vậy sao?” Nam tử mặt dài cười nói.
“Vào tông được hai năm, đến bây giờ mới thành huyền giả, loại phế vật này xứng đáng được ta xem trọng sao?” Giang Thu Thủy khinh thường nói: “Sao hả, hai mươi viên, ta cá Đoàn Quân sẽ lẩy đầu hắn trong vòng năm chiêu, dám không?”
“Gì mà không dám!” Nam tử mặt dài cười to nói: “Đệ tử tạp dịch kia nếu dám khiêu chiến Đoàn Quân, vậy thì chắc chắn có chút bản lĩnh, ta không tin hân sống không nổi qua mười chiêu, còn có ai cược không?”
“Ta cược năm chiêu!’
“Ta cược mười chiêu…”
“Ta cá đệ tử tạp dịch kia thắng, năm mươi viên Năng Lượng thạch!” Đúng lúc này một giọng nói có vẻ non nớt vang lên giữa sân.
Bọn đệ tử ngoại môn ngẩn ra, quay đầu nhìn lại thì thấy một tiểu cô nương khoảng 14,15 tuổi đang cười híp mắt nhìn bọn họ. Tiểu cô nương mặc một chiếc váy hoa màu vàng, che dấu đi vóc người đẵ có chút trường thành, lông mi hình lá liễu, cái miệng anh đào nhỏ nhân, đôi mắt linh động thỉnh thoảng chuyển động, lộ ra vẻ giảo hoạt.
Tiểu cô nương không phải ai khác chính là Báo Nhi ở Phù phong, hôm nay nàng đến gặp riêng Dương Diệp nhưng không ngờ tới Dương Diệp lại đi đánh nhau với người khác. Càng không nghĩ tới những người trước mát này lại đều khinh thường Dương Diệp, nàng biết rõ sự lợi hại cúa Dương Diệp, Dương Diệp là Ngũ hành huyền khí đấy!
Đám đệ tử ngoại môn thấy là một tiểu cỏ nương thì có chút kinh diễm, tuy rằng còn nhỏ thế nhưng tất cả mọi người có thể tưởng tượng được phong thái tuyệt thế của nàng sau khi lớn lên, trong mấy mấy tên còn lộ ra vẻ dâm uế.
Nhìn thấy ánh mât đáng ghét của mấy người kia, Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy một xấp phù lục từ trong túi ra đi tới trước mặt Giang Thu Thủy, nói: ‘Ta muốn đánh cuộc với các ngươi! Ta muốn cược tiểu tạp dịch kia thắng.”
Giang Thu Thủy khẽ giật mình, thế nhưng khi thấy xấp phù chỉ trên tay Bảo Nhi thì nhất thời ngây người, qua một lát mới phục hồi tinh thần lại, biểu tình vốn có chút cao ngạo lạnh lùng trở nên nhiệt tình, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi, ngươi là người Phù phong phải không?”
Lúc này đám đệ tử ngoại môn cũng phát hiện xấp phù chỉ trên tay Bảo Nhi, đó là phù lục a, chỉ có vị trí thập đại cường giả trên Ngoại Môn bảng mới có tư cách nhặn phù lục! Ánh mât mọi người trở nên có chút nóng bỏng.
Báo Nhi hừ một tiếng nói: “Đúng thế, ta cược tên đệ tử tạp dịch thắng, các ngươi có cược không?” Nàng rất ghét những người này, không chỉ khinh thường tiểu tạp dịch, còn dùng ánh mắt đáng ghét nhìn nàng nữa, nàng phải thắng sạch hết tài nguyên tu luyện cúa bọn họ!
Cược tên đệ tử tạp dịch kia thắng?
Dương Diệp không có đáp lại, đi tới bẽn kệ binh khí chọn lấy một thanh trường kiếm, trường kiếm dài chừng một thước năm, rộng hai ngón tay, do tinh thiết phổ thông bách luyện tạo thành, không phải là thứ gì tốt, thuộc về vũ khí không có phẩm giai.
“Thanh Phong kiếm, Tam phẩm Hoàng giai, chém sắt như chém bùn.” Trên tay Đoàn Quân xuất hiện một thanh trường kiếm, nhìn Dương Diệp nói: “Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu, ta sẽ đánh gãy gân tay gân chân của ngươi, đập nát xương cốt trên người ngươi, sau đó phái người đưa ngươi về nhà, để cho cả nhà ngươi cùng nhau chịu đau khổ! Thế nào, ta nhân từ không hả?”
Tiện tay múa một đường kiếm, Dương Diệp bình thản nói: “Yên tâm, ta cũng sẽ nhân từ với ngươi!” Nói xong Dương Diệp ngồi xếp bằng, hấp thu linh khí trong Năng Lượng thạch.
Trong mắt Đoàn Quân thoáng hiện lên sát ý âm lãnh, sau đó cũng xếp bằng ngồi xuống hấp thu linh khí trong Năng Lượng thạch.
Lúc này tại một nơi nào đó dưới sinh tử đài, hơn trăm đệ tử ngoại môn nhìn Dương Diệp và thanh y nam tử trên đài, một người mặt dài quay qua nói với các đệ tử ngoại môn: “Giang Thu Thủy, Đoàn Quân là Bát phẩm huyền giả, cảnh giới tên tạp dịch kia thì ta không rõ, có điều ta đoán trong vòng mười chiêu Đoàn Quản sẽ lấy đầu của hắn.”
“Ta cược năm chiêu!” Nam tử gọi là Giang Thu Thủy nhìn nam tử mặt dài nói: “Hai mươi viên Năng Lượng thạch, cược không?”
“Ngươi khinh thường đệ tử tạp dịch kia như vậy sao?” Nam tử mặt dài cười nói.
“Vào tông được hai năm, đến bây giờ mới thành huyền giả, loại phế vật này xứng đáng được ta xem trọng sao?” Giang Thu Thủy khinh thường nói: “Sao hả, hai mươi viên, ta cá Đoàn Quân sẽ lẩy đầu hắn trong vòng năm chiêu, dám không?”
“Gì mà không dám!” Nam tử mặt dài cười to nói: “Đệ tử tạp dịch kia nếu dám khiêu chiến Đoàn Quân, vậy thì chắc chắn có chút bản lĩnh, ta không tin hân sống không nổi qua mười chiêu, còn có ai cược không?”
“Ta cược năm chiêu!’
“Ta cược mười chiêu…”
“Ta cá đệ tử tạp dịch kia thắng, năm mươi viên Năng Lượng thạch!” Đúng lúc này một giọng nói có vẻ non nớt vang lên giữa sân.
Bọn đệ tử ngoại môn ngẩn ra, quay đầu nhìn lại thì thấy một tiểu cô nương khoảng 14,15 tuổi đang cười híp mắt nhìn bọn họ. Tiểu cô nương mặc một chiếc váy hoa màu vàng, che dấu đi vóc người đẵ có chút trường thành, lông mi hình lá liễu, cái miệng anh đào nhỏ nhân, đôi mắt linh động thỉnh thoảng chuyển động, lộ ra vẻ giảo hoạt.
Tiểu cô nương không phải ai khác chính là Báo Nhi ở Phù phong, hôm nay nàng đến gặp riêng Dương Diệp nhưng không ngờ tới Dương Diệp lại đi đánh nhau với người khác. Càng không nghĩ tới những người trước mát này lại đều khinh thường Dương Diệp, nàng biết rõ sự lợi hại cúa Dương Diệp, Dương Diệp là Ngũ hành huyền khí đấy!
Đám đệ tử ngoại môn thấy là một tiểu cỏ nương thì có chút kinh diễm, tuy rằng còn nhỏ thế nhưng tất cả mọi người có thể tưởng tượng được phong thái tuyệt thế của nàng sau khi lớn lên, trong mấy mấy tên còn lộ ra vẻ dâm uế.
Nhìn thấy ánh mât đáng ghét của mấy người kia, Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy một xấp phù lục từ trong túi ra đi tới trước mặt Giang Thu Thủy, nói: ‘Ta muốn đánh cuộc với các ngươi! Ta muốn cược tiểu tạp dịch kia thắng.”
Giang Thu Thủy khẽ giật mình, thế nhưng khi thấy xấp phù chỉ trên tay Bảo Nhi thì nhất thời ngây người, qua một lát mới phục hồi tinh thần lại, biểu tình vốn có chút cao ngạo lạnh lùng trở nên nhiệt tình, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi, ngươi là người Phù phong phải không?”
Lúc này đám đệ tử ngoại môn cũng phát hiện xấp phù chỉ trên tay Bảo Nhi, đó là phù lục a, chỉ có vị trí thập đại cường giả trên Ngoại Môn bảng mới có tư cách nhặn phù lục! Ánh mât mọi người trở nên có chút nóng bỏng.
Báo Nhi hừ một tiếng nói: “Đúng thế, ta cược tên đệ tử tạp dịch thắng, các ngươi có cược không?” Nàng rất ghét những người này, không chỉ khinh thường tiểu tạp dịch, còn dùng ánh mắt đáng ghét nhìn nàng nữa, nàng phải thắng sạch hết tài nguyên tu luyện cúa bọn họ!
Cược tên đệ tử tạp dịch kia thắng?
Bình luận facebook