-
Chương 121
Cát mịn mơn trớn ngọn cây, nắng chiều mùa đông cũng sắp tắt.
Đệ Nhất Thu cụp mắt, nhìn đám cát bụi ảm đạm. Nhưng y thậm chí còn không rảnh rỗi để bi thương. Sở tác sở vi của Sư Vấn Ngư khiến sinh linh đồ thán, thiên đạo nghiêng ngả. Triều định hiện giờ đã đại loạn bên trong, ai có thể chủ trì đại cục?
Y chậm rãi đứng dậy, nói: “Nguyện vọng của thê tử ta, mời các vị từng chết đi sống lại suy nghĩ cho thế hệ sau này.”
Tức Âm cũng đang nhìn lớp cát mỏng trên mặt đất, bà đang dùng thân xác đã chết ngoài đời, đang ngây ngây ngẩn ngẩn. Giờ đây, nghe đám người vụn vụn vặt vặt chắp vá thuật lại, bà đã hiểu câu chuyện
Sư Vấn Ngư dùng oán khí khống chế tháp Viên Dung, làm mất đi trật tự nhân gian, thời gian điên đảo rối loạn, từ đó mưu đồ lặp lại trật tự, lại sáng tạo thiên đạo.
Mà đám Đệ Nhất Thu, Tạ Hồng Trần, Hoàng Nhưỡng hợp sức ngăn cản, cuối cùng đã phá diệt âm mưu của lão. Song những người chết sống lại do thiên đạo rối loạn này, không thể ở lại trên đời nữa.
Tức Âm chậm rãi bước ra từ trong đám người, Hoàng Dương thấy bà, gọi lớn: “Bà ngoại…”
Thật ra cậu và Tức Âm cũng chẳng gần gũi, vì cả đời Hoàng Nhưỡng và Tức Âm cũng không qua lại quá nhiều. Song tính cậu bẩm sinh hoạt bát, đôi khi Bảo Võ không đi được, sẽ phái cậu ra viên trang, làm ít việc giúp Tức Âm, chân chạy.
Tức Âm dắt tay cậu, chậm rãi đi ra trước đám người. Bà nghiêm túc nhìn đám người, nói: “Các vị, ta tên là Tức Âm, chính là mẹ của A Nhưỡng.”
Đám người xôn xao một trận, cái tên này đối với đại đa số người vẫn vô cùng lạ lẫm.
Tức Âm từ tốn: “Không gạt mọi người, ta vốn đã hồn về cửu tuyền từ khi bé Nhưỡng còn nhỏ. Là con bé Nhưỡng có lòng hiếu thảo, mượn cơ hội vào mộng, giúp cho ta tránh nỗi cơ cực, sống đến hôm nay.”
Bà nói vậy, cả đám đã rõ. Có người hỏi: “Vậy bà… Cũng là người chết sống lại từ trong giấc mộng?”
“Đúng vậy.” Tức Âm khẽ đáp, “Ta cũng chẳng khác mấy với những người đã sống lại khác, có được cuộc sống mới, càng thêm nhiều lo lắng không nỡ.”
Giọng bà trong trẻo rõ ràng như dòng suối không khe: “Nhưng bé Nhưỡng nói đúng, chúng ta không thể chỉ chú ý đến tính mạng của mình, mà không nhìn nỗi khổ cực của người khác.”
Nói xong, bà đi đến trước mặt Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu và bà bốn mắt nhìn nhau, bà mỉm cười, gật đầu: “Cám ơn cậu, bé Nhưỡng được cậu giúp đỡ, đã trưởng thành với dáng vẻ hào quang sáng chói.”
Đôi môi Đệ Nhất Thu khẽ nhúc nhích, cuối cùng không hề nói gì.
Giúp? Hành động của mình gây nên có thể nói là giúp đỡ gì đây?
Kết quả là quay đầu lại, mất cha, mất vợ, mất con, ngay cả mẹ vợ cũng sắp dâng lên tế đàn.
Tức Âm nhìn sang Khuất Man Anh, có phần áy náy nói: “Cả nhà chúng ta đã gây thêm cho chị không ít phiền phức, nhưng không thể báo đáp,… trong lòng em vô cùng không yên.”
Khuất Man Anh không thể khuyên nhủ, dù sao bà cũng không phải người bình thường. Thân là một người ở ngôi cao, bà cũng biết hành động lần này là bắt buộc phải làm. Bà lắc đầu, dù có kiên cường đến mấy, nước mắt cũng đã tràn ra hốc mắt.
Cuối cùng Tức Âm nhìn sang Bảo Võ. Bảo Võ Lý Lộc đã bắt bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ, lúc này anh ta không xa không gần, đứng trong đám người.
Trước mắt bao người, Tức Âm cười với anh ta một tiếng, khẽ nói: “Cũng cảm tạ Bảo Giám Phó thường ngày chiếu cố.”
Bao nhiêu lần cùng ăn chung bữa, bao nhiêu lần im lặng bầu bạn, hai người như vẫn giữ Lôi Trì, không chút quá lễ. Phút cuối cùng, cũng chỉ là một lời cáo biệt nhẹ nhàng bâng quơ vậy.
Bảo Võ gật đầu, anh ta cũng không biết nên phản ứng gì đáp lại trong tình cảnh này.
Chuyện cũ từng vở như gai nhọn.
Tức Âm trìu mến nhìn Hoàng Dương, nói: “Đừng sợ, con trai.”
Nói xong, bà tiện tay rút thanh yêu đao của Khuất Man Anh, mặc cho lưỡi đao chĩa vào cổ họng mình. Hơi thở đám người nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Tức Âm liếc nhìn đám đông, bà biết sống chết một mình mình chỉ là chuyện nhỏ, song ảnh hưởng đến đại cục lại rất lớn.
“Các vị, ta lấy máu ta, dẫn đại nhân đại nghĩa, dấn thân anh dũng không sợ.” Dứt lời, bà dùng sức kéo ngang, lưỡi đao vào thịt, máu tươi tóe ra như vẩy mực.
Khuất Man Anh đưa hai tay che mặt, đám người im lặng nhìn, không kinh hô, không thử cứu.
Mãi đến lúc người bà ngã oặt, Khuất Man Anh mới ôm bà vào trong lòng.
Đến lúc này, tất cả đã ý thức được, người đã sống lại quay về đất vàng, là điều bắt buộc.
Hoàng Dương thoáng nhìn bà ngoại, nhíu mày, cậu lại ngẩng lên nhìn sang Đệ Nhất Thu. Đệ Nhất Thu không nói gì, thậm chí đến biểu lộ y cũng lạnh lẽo cứng rắn đến máy móc.
“Được rồi, con hiểu người đã không còn sức lực an ủi bất kỳ ai.” Hoàng Dương lí nhí nói: “Nhưng người cũng phải tự chăm sóc mình cho thật tốt, con với mẹ ở chung một chỗ, người không cần bận tâm.”
Đệ Nhất Thu đặt tay lên vai cậu, y đã không còn khống chế được sức lực của năm ngón tay. Hoàng Dương bị y bóp đến đau đớn, cố nhếch miệng cười nói: “Mẹ con cực kỳ không câu nệ, người cũng không cần quá để tâm vào mấy thứ vụn vặt.”
Nói xong, cậu nhìn biển người trước mắt, nói: “Ta không biết các ngài nghĩ thế nào, nhưng một con côn trùng nho nhỏ như ta, vốn phải chết trong đất từ lâu. Có thể sống trăm năm, có cha có mẹ, nói thế nào ta cũng có lời. Cha mẹ ta đều đã nói sống là bất lợi cho thế nhân, vậy ta sẽ không sống nữa. Hy vọng các ngài cũng nghĩ thoáng chút.”
Những lời này, nghe qua rất anh hùng.
Nhưng dứt lời xong, cậu lại thấp giọng lầu bầu: “Mẹ ta cũng thật, chẳng dặn dò lại gì. Con xem mẹ là mẹ, mẹ xem con là con trùng ngốc mà.”
Nói xong, cậu nhặt thanh yêu đao Tức Âm làm rơi, trên đuôi đao còn có một sợi lụa đỏ. Thế nên máu trên mũi nhọn cũng không còn đáng sợ.
Hoàng Dương chĩa đao vào cổ họng, lại liếc sang Đệ Nhất Thu, mãi mới nói: “Con đi.” Nghĩ nghĩ, bổ sung một câu, “Đừng chật vật vượt qua.”
Dứt lời, lưỡi đao vào thịt, máu tươi như suối.
Trong đám, dần dần có người chết sống lại bắt đầu cáo biệt.
Đệ Nhất Thu quay lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Lý Lộc, Bảo Võ.”
“Có!” Hai người ra khỏi hàng.
Đệ Nhất Thu chữ chữ lạnh băng, nói: “Vì chư vị nghĩa sĩ chuẩn bị rượu tiễn.”
Thứ như rượu tiễn tất nhiên không cần giải thích quá nhiều. Ti Thiên giám có rất nhiều loại rượu độc có thể làm người lặng lẽ chết đi, không chịu đau đớn. Lý Lộc đáp xong, lập tức đi chuẩn bị.
Miêu Vân Chi và Cầu Thánh Bạch trong vòng rất ngắn đã pha ra chén thuốc.
Lý Lộc tập hợp tất cả những người chết sống lại vào một chỗ, bên cạnh, có rất nhiều người thân bạn bè rơi lệ chia cách.
Sai dịch Bạch Hổ Ti đưa chén thuốc, thế mà nó cũng không đắng mà còn một chút ngọt.
Sau lưng có tiếng gọi của người thân, đám người khóc rống. Đệ Nhất Thu ngồi xuống, từng hạt từng hạt, lục lọi tìm cát vàng trên đất. Sau khi thổ yêu chết đi, cát của họ cũng đã mất đi độ sáng bóng. Chúng bây giờ chỉ còn là hạt tròn lu mờ, đâu còn nửa phần thần thái của tức nhưỡng?
Đệ Nhất Thu nhặt cát vàng lớn nhỏ như hạt gạo vào một hộp gỗ, trên mặt hờ hững như đã hóa thành một bộ mặt nạ.
Tạ Hồng Trần cùng y từng hạt từng hạt, nhặt lên toàn bộ cát bụi Hoàng Nhưỡng biến thành.
Nắng chiều chìm vào sương mù nặng nề nơi chân trời, tầm mắt bắt đầu lờ mờ không rõ.
Những tiếng kêu khóc trong hoàng hôn vô tận, cũng dần dần khàn khàn trầm thấp xuống.
Nhân gian một đêm chưa ngủ.
Ngày hôm sau, Ti Thiên giám vẫn còn người chết sống lại ghi danh.
Miêu Vân Chi, Cầu Thánh Bạch vẫn nấu thuốc cho đám người. Bởi người chết sống lại đã lần lượt chết đi, cuộc sửa chữa trật tự thiên đạo cũng tăng tốc với tốc độ mắt thường có thể thấy. Cát bụi giảm bớt, thậm chí có ít cây cỏ đã có thể thấy được xanh mới.
Một chút sắc xanh tí tẹo đã có thể khiến người tay cảm thấy hy vọng vô hạn.
Mấy vị trưởng lão Ngọc Hồ Tiên Tông yêu cầu đưa tháp Viên Dung về Tiên tông. Nhưng quyết định này nhanh chóng bị đám Hà Tích Kim phản đối.
“Viên, Viên Viên…” Hà Tích Kim cố hết sức nói.
Trương Sơ Tửu vội tiếp: “Tháp Viên Dung này gây tai họa cho đời quá nặng, tuyệt đối không thể giữ. Hẳn nên tiêu huỷ ở đây trước chúng, chấm dứt hậu hoạn!”
Hà Tích Kim tỏ thái độ ngay: “Đúng!”
Đám Cừu Thải Lệnh cũng biết vật này mang hoạ, nhưng ma tháp đó, dù sao cũng là thứ quá kinh thế hãi tục.
Ông ta nói: “Cấu trúc tháp đầy tinh diệu, nếu chúng ta có thể chờ khổ tâm nghiên cứu, trừ đi ma tính, nói không chừng…”
Trường sinh bất tử, xây dựng lại thiên đạo, dụ hoặc ấy, mấy ai có thể chống cự?
Nhưng, lời ông ta còn chưa dứt, Tạ Hồng Trần nói luôn: “Tháp này dùng quá nhiều huyết lệ đúc thành, là điềm chẳng lành, để lại vô ích. Lo lắng của đám Hà chưởng môn có lý. Theo ta, tiêu hủy trước chúng.”
Hắn đã lên tiếng, bọn Cừu Thải Lệnh chỉ đành thu tâm tư nho nhỏ. Trưởng lão Khang Tuyết Đồng nói: “Đã vậy, theo lời Tông chủ.”
Các vị lãnh tụ tiên môn không do dự nữa, cả đám cùng hội tụ nội lực đồng thời tấn công tháp Viên Dung.
Trong thoáng chốc, bóng ảnh hỗn loạn, tiếng như sấm sét.
Ngọn ma tháp mất sự khống chế của chủ nhân, không sức đỡ lại.
Dưới công kích toàn lực của đám người, nó ầm vang sụp đổ. Trong thân tháp màu vàng kim, chỉ thấy xương trắng chất đống. Mà vô số màn sương đen, cũng rốt cuộc đã xông ra khỏi giam cầm. Khí đen bay thẳng lên mây trời, kích thích gió cuồng sấm sét, kéo theo vô số tiếng gào thét và khóc ròng trong nó.
Tạ Hồng Trần đứng trong phế tích ngọn ma tháp, ý buồn như thuỷ triều trong lòng, gần như phủ lấy hắn.
Đây là di vật duy nhất của cha hắn, vì đó mà ông chết, còn dẫn động tham niệm của người đến sau. Hẳn là ông ấy căm hận tru tà, song nếu không phải tà ác bực này, có lẽ vĩnh viễn ông cũng sẽ không biết, rốt cuộc mình đã mất đi cái gì.
Hắn bước qua xương trắng dưới chân, qua hồi lâu, nói: “Thiệu Xung đâu?”
Tạ Thiệu Xung vội tới, thưa: “Tông chủ.”
Tạ Hồng Trần nói: “Thu gọn xương cốt về một chỗ, toàn bộ an táng.”
Tạ Thiệu Xung lên tiếng đáp, dẫn đệ tử bên dưới, bắt đầu lục tìm đám xương trắng.
Tạ Hồng Trần không dừng lại lâu, trong Tông hiện giờ có nhiều trưởng lão trọng thương, chuyện Tạ Linh Bích gây nên càng chấn kinh tiên môn. Thật sự hắn cũng có rất nhiều chuyện phải làm, thậm chí chẳng rảnh để bi thương.
Hắn đảo qua góc khuất, ở nơi đó là xác Tạ Linh Bích đang nằm.
Cũng không biết là ai ngầm hạ độc thủ, trên người lão bị cắt tới không còn một khối thịt nguyên.
“Khiêng sư phụ ta quay về Tiên Tông.” Hắn quay lại, đỡ Cừu Thải Lệnh đang bị thương trong người, công lực hoàn toàn biến mất.
Cừu Thải Lệnh trầm giọng: “Tạ Linh Bích lòng lang dạ thú, sau này Tông chủ không cần phải gọi hắn là thầy.”
Tạ Hồng Trần thản nhiên nói: “Cho dù ông ấy có tội ác tày trời, sao ta lại có thể vì thế mà quên ơn giáo dưỡng?”
“Tông chủ thực sự là… quá từ tâm.” Cừu Thải Lệnh cũng hết cách, đành ngó Nhiếp Thanh Lam tiến lên, liệm xác Tạ Linh Bích.
Người Ngọc Hồ Tiên Tông vừa rút lui xong, đám người khác trong tiên môn cũng đành lần lượt rời đi.
— Ti Thiên giám có năng lực giải quyết tốt hậu quả, tất cả bọn hắn đều không chút nghi ngờ.
Quả nhiên, Đệ Nhất Thu không làm người thất vọng.
Sau khi nhóm người chết sống lại đầu tiên tự chết, triều đình đã ghi danh tất cả người chết sống lại. Thế là quan phủ bắt đầu thuyết phục nhóm người thứ hai. Sau đó, ép buộc nhóm thứ ba, cuối cùng bắt giết nhóm thứ tư.
Đệ Nhất Thu dùng cổ tay sấm sét, nhanh chóng khiến việc này lắng lại.
Còn thừa vài ba con cá lọt lưới, không đủ để ảnh hưởng thiên đạo.
Ngay sau đó, thế giới được chữa trị lần nữa, thời gian như một liều thuốc tốt, san bằng vết sẹo và nỗi đau của vạn vật.
Chuyện trong bốn giấc mơ, được dân chúng bàn tán cực kỳ lâu.
Mọi người nói, Giám Chính Ti Thiên giám Đệ Nhất Thu, là một tay thiết diện vô tình.
Thậm chí có lời đồn, tiên sinh Đệ Tam Mộng thật ra không cần phải chết. Dù nàng ấy chịu hình Bàn Hồn Định Cốt châm song cũng đâu phải người chết sống lại. Cần gì phải tự vẫn trước chúng? Chẳng qua là do Đệ Nhất Thu quyền thần rắp tâm, dùng nó để kích tướng thôi.
Đệ Nhất Thu không thèm màng tới mấy lời đồn, y tìm trong đám con cái anh em mình một đứa bé tư chất không tệ, đổi tên thành Sư Trinh Lãng, kế vị Hoàng đế.
Triều đình luận bàn ầm ĩ, vì chuyện Sư Vấn Ngư mà triều thần hết sức phản đối Ti Thiên giám tham gia vào chính sự.
Thậm chí nghi ngờ y muốn nhiếp chính, quần thần liên kết nhau yêu cầu y giao ra thực quyền trong tay.
Đệ Nhất Thu khăng khăng cố chấp, cưỡng ép nâng đỡ Tân đế.
Thời gian như nước vội chảy, ban ngày y trấn áp quần thần, trong đêm im lặng đúc khí.
Ti Thiên giám đuổi bắt người chết sống lại, đàn áp triều thần, trong phút chốc dính đầy máu tanh. Mỗi lần trăm họ đề cập đến y như là gặp Sát Thần. Mà trừ công vụ bên ngoài, y ngày càng xa rời loài người, lạnh băng mà im lặng.
Đệ Nhất Thu cụp mắt, nhìn đám cát bụi ảm đạm. Nhưng y thậm chí còn không rảnh rỗi để bi thương. Sở tác sở vi của Sư Vấn Ngư khiến sinh linh đồ thán, thiên đạo nghiêng ngả. Triều định hiện giờ đã đại loạn bên trong, ai có thể chủ trì đại cục?
Y chậm rãi đứng dậy, nói: “Nguyện vọng của thê tử ta, mời các vị từng chết đi sống lại suy nghĩ cho thế hệ sau này.”
Tức Âm cũng đang nhìn lớp cát mỏng trên mặt đất, bà đang dùng thân xác đã chết ngoài đời, đang ngây ngây ngẩn ngẩn. Giờ đây, nghe đám người vụn vụn vặt vặt chắp vá thuật lại, bà đã hiểu câu chuyện
Sư Vấn Ngư dùng oán khí khống chế tháp Viên Dung, làm mất đi trật tự nhân gian, thời gian điên đảo rối loạn, từ đó mưu đồ lặp lại trật tự, lại sáng tạo thiên đạo.
Mà đám Đệ Nhất Thu, Tạ Hồng Trần, Hoàng Nhưỡng hợp sức ngăn cản, cuối cùng đã phá diệt âm mưu của lão. Song những người chết sống lại do thiên đạo rối loạn này, không thể ở lại trên đời nữa.
Tức Âm chậm rãi bước ra từ trong đám người, Hoàng Dương thấy bà, gọi lớn: “Bà ngoại…”
Thật ra cậu và Tức Âm cũng chẳng gần gũi, vì cả đời Hoàng Nhưỡng và Tức Âm cũng không qua lại quá nhiều. Song tính cậu bẩm sinh hoạt bát, đôi khi Bảo Võ không đi được, sẽ phái cậu ra viên trang, làm ít việc giúp Tức Âm, chân chạy.
Tức Âm dắt tay cậu, chậm rãi đi ra trước đám người. Bà nghiêm túc nhìn đám người, nói: “Các vị, ta tên là Tức Âm, chính là mẹ của A Nhưỡng.”
Đám người xôn xao một trận, cái tên này đối với đại đa số người vẫn vô cùng lạ lẫm.
Tức Âm từ tốn: “Không gạt mọi người, ta vốn đã hồn về cửu tuyền từ khi bé Nhưỡng còn nhỏ. Là con bé Nhưỡng có lòng hiếu thảo, mượn cơ hội vào mộng, giúp cho ta tránh nỗi cơ cực, sống đến hôm nay.”
Bà nói vậy, cả đám đã rõ. Có người hỏi: “Vậy bà… Cũng là người chết sống lại từ trong giấc mộng?”
“Đúng vậy.” Tức Âm khẽ đáp, “Ta cũng chẳng khác mấy với những người đã sống lại khác, có được cuộc sống mới, càng thêm nhiều lo lắng không nỡ.”
Giọng bà trong trẻo rõ ràng như dòng suối không khe: “Nhưng bé Nhưỡng nói đúng, chúng ta không thể chỉ chú ý đến tính mạng của mình, mà không nhìn nỗi khổ cực của người khác.”
Nói xong, bà đi đến trước mặt Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu và bà bốn mắt nhìn nhau, bà mỉm cười, gật đầu: “Cám ơn cậu, bé Nhưỡng được cậu giúp đỡ, đã trưởng thành với dáng vẻ hào quang sáng chói.”
Đôi môi Đệ Nhất Thu khẽ nhúc nhích, cuối cùng không hề nói gì.
Giúp? Hành động của mình gây nên có thể nói là giúp đỡ gì đây?
Kết quả là quay đầu lại, mất cha, mất vợ, mất con, ngay cả mẹ vợ cũng sắp dâng lên tế đàn.
Tức Âm nhìn sang Khuất Man Anh, có phần áy náy nói: “Cả nhà chúng ta đã gây thêm cho chị không ít phiền phức, nhưng không thể báo đáp,… trong lòng em vô cùng không yên.”
Khuất Man Anh không thể khuyên nhủ, dù sao bà cũng không phải người bình thường. Thân là một người ở ngôi cao, bà cũng biết hành động lần này là bắt buộc phải làm. Bà lắc đầu, dù có kiên cường đến mấy, nước mắt cũng đã tràn ra hốc mắt.
Cuối cùng Tức Âm nhìn sang Bảo Võ. Bảo Võ Lý Lộc đã bắt bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ, lúc này anh ta không xa không gần, đứng trong đám người.
Trước mắt bao người, Tức Âm cười với anh ta một tiếng, khẽ nói: “Cũng cảm tạ Bảo Giám Phó thường ngày chiếu cố.”
Bao nhiêu lần cùng ăn chung bữa, bao nhiêu lần im lặng bầu bạn, hai người như vẫn giữ Lôi Trì, không chút quá lễ. Phút cuối cùng, cũng chỉ là một lời cáo biệt nhẹ nhàng bâng quơ vậy.
Bảo Võ gật đầu, anh ta cũng không biết nên phản ứng gì đáp lại trong tình cảnh này.
Chuyện cũ từng vở như gai nhọn.
Tức Âm trìu mến nhìn Hoàng Dương, nói: “Đừng sợ, con trai.”
Nói xong, bà tiện tay rút thanh yêu đao của Khuất Man Anh, mặc cho lưỡi đao chĩa vào cổ họng mình. Hơi thở đám người nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Tức Âm liếc nhìn đám đông, bà biết sống chết một mình mình chỉ là chuyện nhỏ, song ảnh hưởng đến đại cục lại rất lớn.
“Các vị, ta lấy máu ta, dẫn đại nhân đại nghĩa, dấn thân anh dũng không sợ.” Dứt lời, bà dùng sức kéo ngang, lưỡi đao vào thịt, máu tươi tóe ra như vẩy mực.
Khuất Man Anh đưa hai tay che mặt, đám người im lặng nhìn, không kinh hô, không thử cứu.
Mãi đến lúc người bà ngã oặt, Khuất Man Anh mới ôm bà vào trong lòng.
Đến lúc này, tất cả đã ý thức được, người đã sống lại quay về đất vàng, là điều bắt buộc.
Hoàng Dương thoáng nhìn bà ngoại, nhíu mày, cậu lại ngẩng lên nhìn sang Đệ Nhất Thu. Đệ Nhất Thu không nói gì, thậm chí đến biểu lộ y cũng lạnh lẽo cứng rắn đến máy móc.
“Được rồi, con hiểu người đã không còn sức lực an ủi bất kỳ ai.” Hoàng Dương lí nhí nói: “Nhưng người cũng phải tự chăm sóc mình cho thật tốt, con với mẹ ở chung một chỗ, người không cần bận tâm.”
Đệ Nhất Thu đặt tay lên vai cậu, y đã không còn khống chế được sức lực của năm ngón tay. Hoàng Dương bị y bóp đến đau đớn, cố nhếch miệng cười nói: “Mẹ con cực kỳ không câu nệ, người cũng không cần quá để tâm vào mấy thứ vụn vặt.”
Nói xong, cậu nhìn biển người trước mắt, nói: “Ta không biết các ngài nghĩ thế nào, nhưng một con côn trùng nho nhỏ như ta, vốn phải chết trong đất từ lâu. Có thể sống trăm năm, có cha có mẹ, nói thế nào ta cũng có lời. Cha mẹ ta đều đã nói sống là bất lợi cho thế nhân, vậy ta sẽ không sống nữa. Hy vọng các ngài cũng nghĩ thoáng chút.”
Những lời này, nghe qua rất anh hùng.
Nhưng dứt lời xong, cậu lại thấp giọng lầu bầu: “Mẹ ta cũng thật, chẳng dặn dò lại gì. Con xem mẹ là mẹ, mẹ xem con là con trùng ngốc mà.”
Nói xong, cậu nhặt thanh yêu đao Tức Âm làm rơi, trên đuôi đao còn có một sợi lụa đỏ. Thế nên máu trên mũi nhọn cũng không còn đáng sợ.
Hoàng Dương chĩa đao vào cổ họng, lại liếc sang Đệ Nhất Thu, mãi mới nói: “Con đi.” Nghĩ nghĩ, bổ sung một câu, “Đừng chật vật vượt qua.”
Dứt lời, lưỡi đao vào thịt, máu tươi như suối.
Trong đám, dần dần có người chết sống lại bắt đầu cáo biệt.
Đệ Nhất Thu quay lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Lý Lộc, Bảo Võ.”
“Có!” Hai người ra khỏi hàng.
Đệ Nhất Thu chữ chữ lạnh băng, nói: “Vì chư vị nghĩa sĩ chuẩn bị rượu tiễn.”
Thứ như rượu tiễn tất nhiên không cần giải thích quá nhiều. Ti Thiên giám có rất nhiều loại rượu độc có thể làm người lặng lẽ chết đi, không chịu đau đớn. Lý Lộc đáp xong, lập tức đi chuẩn bị.
Miêu Vân Chi và Cầu Thánh Bạch trong vòng rất ngắn đã pha ra chén thuốc.
Lý Lộc tập hợp tất cả những người chết sống lại vào một chỗ, bên cạnh, có rất nhiều người thân bạn bè rơi lệ chia cách.
Sai dịch Bạch Hổ Ti đưa chén thuốc, thế mà nó cũng không đắng mà còn một chút ngọt.
Sau lưng có tiếng gọi của người thân, đám người khóc rống. Đệ Nhất Thu ngồi xuống, từng hạt từng hạt, lục lọi tìm cát vàng trên đất. Sau khi thổ yêu chết đi, cát của họ cũng đã mất đi độ sáng bóng. Chúng bây giờ chỉ còn là hạt tròn lu mờ, đâu còn nửa phần thần thái của tức nhưỡng?
Đệ Nhất Thu nhặt cát vàng lớn nhỏ như hạt gạo vào một hộp gỗ, trên mặt hờ hững như đã hóa thành một bộ mặt nạ.
Tạ Hồng Trần cùng y từng hạt từng hạt, nhặt lên toàn bộ cát bụi Hoàng Nhưỡng biến thành.
Nắng chiều chìm vào sương mù nặng nề nơi chân trời, tầm mắt bắt đầu lờ mờ không rõ.
Những tiếng kêu khóc trong hoàng hôn vô tận, cũng dần dần khàn khàn trầm thấp xuống.
Nhân gian một đêm chưa ngủ.
Ngày hôm sau, Ti Thiên giám vẫn còn người chết sống lại ghi danh.
Miêu Vân Chi, Cầu Thánh Bạch vẫn nấu thuốc cho đám người. Bởi người chết sống lại đã lần lượt chết đi, cuộc sửa chữa trật tự thiên đạo cũng tăng tốc với tốc độ mắt thường có thể thấy. Cát bụi giảm bớt, thậm chí có ít cây cỏ đã có thể thấy được xanh mới.
Một chút sắc xanh tí tẹo đã có thể khiến người tay cảm thấy hy vọng vô hạn.
Mấy vị trưởng lão Ngọc Hồ Tiên Tông yêu cầu đưa tháp Viên Dung về Tiên tông. Nhưng quyết định này nhanh chóng bị đám Hà Tích Kim phản đối.
“Viên, Viên Viên…” Hà Tích Kim cố hết sức nói.
Trương Sơ Tửu vội tiếp: “Tháp Viên Dung này gây tai họa cho đời quá nặng, tuyệt đối không thể giữ. Hẳn nên tiêu huỷ ở đây trước chúng, chấm dứt hậu hoạn!”
Hà Tích Kim tỏ thái độ ngay: “Đúng!”
Đám Cừu Thải Lệnh cũng biết vật này mang hoạ, nhưng ma tháp đó, dù sao cũng là thứ quá kinh thế hãi tục.
Ông ta nói: “Cấu trúc tháp đầy tinh diệu, nếu chúng ta có thể chờ khổ tâm nghiên cứu, trừ đi ma tính, nói không chừng…”
Trường sinh bất tử, xây dựng lại thiên đạo, dụ hoặc ấy, mấy ai có thể chống cự?
Nhưng, lời ông ta còn chưa dứt, Tạ Hồng Trần nói luôn: “Tháp này dùng quá nhiều huyết lệ đúc thành, là điềm chẳng lành, để lại vô ích. Lo lắng của đám Hà chưởng môn có lý. Theo ta, tiêu hủy trước chúng.”
Hắn đã lên tiếng, bọn Cừu Thải Lệnh chỉ đành thu tâm tư nho nhỏ. Trưởng lão Khang Tuyết Đồng nói: “Đã vậy, theo lời Tông chủ.”
Các vị lãnh tụ tiên môn không do dự nữa, cả đám cùng hội tụ nội lực đồng thời tấn công tháp Viên Dung.
Trong thoáng chốc, bóng ảnh hỗn loạn, tiếng như sấm sét.
Ngọn ma tháp mất sự khống chế của chủ nhân, không sức đỡ lại.
Dưới công kích toàn lực của đám người, nó ầm vang sụp đổ. Trong thân tháp màu vàng kim, chỉ thấy xương trắng chất đống. Mà vô số màn sương đen, cũng rốt cuộc đã xông ra khỏi giam cầm. Khí đen bay thẳng lên mây trời, kích thích gió cuồng sấm sét, kéo theo vô số tiếng gào thét và khóc ròng trong nó.
Tạ Hồng Trần đứng trong phế tích ngọn ma tháp, ý buồn như thuỷ triều trong lòng, gần như phủ lấy hắn.
Đây là di vật duy nhất của cha hắn, vì đó mà ông chết, còn dẫn động tham niệm của người đến sau. Hẳn là ông ấy căm hận tru tà, song nếu không phải tà ác bực này, có lẽ vĩnh viễn ông cũng sẽ không biết, rốt cuộc mình đã mất đi cái gì.
Hắn bước qua xương trắng dưới chân, qua hồi lâu, nói: “Thiệu Xung đâu?”
Tạ Thiệu Xung vội tới, thưa: “Tông chủ.”
Tạ Hồng Trần nói: “Thu gọn xương cốt về một chỗ, toàn bộ an táng.”
Tạ Thiệu Xung lên tiếng đáp, dẫn đệ tử bên dưới, bắt đầu lục tìm đám xương trắng.
Tạ Hồng Trần không dừng lại lâu, trong Tông hiện giờ có nhiều trưởng lão trọng thương, chuyện Tạ Linh Bích gây nên càng chấn kinh tiên môn. Thật sự hắn cũng có rất nhiều chuyện phải làm, thậm chí chẳng rảnh để bi thương.
Hắn đảo qua góc khuất, ở nơi đó là xác Tạ Linh Bích đang nằm.
Cũng không biết là ai ngầm hạ độc thủ, trên người lão bị cắt tới không còn một khối thịt nguyên.
“Khiêng sư phụ ta quay về Tiên Tông.” Hắn quay lại, đỡ Cừu Thải Lệnh đang bị thương trong người, công lực hoàn toàn biến mất.
Cừu Thải Lệnh trầm giọng: “Tạ Linh Bích lòng lang dạ thú, sau này Tông chủ không cần phải gọi hắn là thầy.”
Tạ Hồng Trần thản nhiên nói: “Cho dù ông ấy có tội ác tày trời, sao ta lại có thể vì thế mà quên ơn giáo dưỡng?”
“Tông chủ thực sự là… quá từ tâm.” Cừu Thải Lệnh cũng hết cách, đành ngó Nhiếp Thanh Lam tiến lên, liệm xác Tạ Linh Bích.
Người Ngọc Hồ Tiên Tông vừa rút lui xong, đám người khác trong tiên môn cũng đành lần lượt rời đi.
— Ti Thiên giám có năng lực giải quyết tốt hậu quả, tất cả bọn hắn đều không chút nghi ngờ.
Quả nhiên, Đệ Nhất Thu không làm người thất vọng.
Sau khi nhóm người chết sống lại đầu tiên tự chết, triều đình đã ghi danh tất cả người chết sống lại. Thế là quan phủ bắt đầu thuyết phục nhóm người thứ hai. Sau đó, ép buộc nhóm thứ ba, cuối cùng bắt giết nhóm thứ tư.
Đệ Nhất Thu dùng cổ tay sấm sét, nhanh chóng khiến việc này lắng lại.
Còn thừa vài ba con cá lọt lưới, không đủ để ảnh hưởng thiên đạo.
Ngay sau đó, thế giới được chữa trị lần nữa, thời gian như một liều thuốc tốt, san bằng vết sẹo và nỗi đau của vạn vật.
Chuyện trong bốn giấc mơ, được dân chúng bàn tán cực kỳ lâu.
Mọi người nói, Giám Chính Ti Thiên giám Đệ Nhất Thu, là một tay thiết diện vô tình.
Thậm chí có lời đồn, tiên sinh Đệ Tam Mộng thật ra không cần phải chết. Dù nàng ấy chịu hình Bàn Hồn Định Cốt châm song cũng đâu phải người chết sống lại. Cần gì phải tự vẫn trước chúng? Chẳng qua là do Đệ Nhất Thu quyền thần rắp tâm, dùng nó để kích tướng thôi.
Đệ Nhất Thu không thèm màng tới mấy lời đồn, y tìm trong đám con cái anh em mình một đứa bé tư chất không tệ, đổi tên thành Sư Trinh Lãng, kế vị Hoàng đế.
Triều đình luận bàn ầm ĩ, vì chuyện Sư Vấn Ngư mà triều thần hết sức phản đối Ti Thiên giám tham gia vào chính sự.
Thậm chí nghi ngờ y muốn nhiếp chính, quần thần liên kết nhau yêu cầu y giao ra thực quyền trong tay.
Đệ Nhất Thu khăng khăng cố chấp, cưỡng ép nâng đỡ Tân đế.
Thời gian như nước vội chảy, ban ngày y trấn áp quần thần, trong đêm im lặng đúc khí.
Ti Thiên giám đuổi bắt người chết sống lại, đàn áp triều thần, trong phút chốc dính đầy máu tanh. Mỗi lần trăm họ đề cập đến y như là gặp Sát Thần. Mà trừ công vụ bên ngoài, y ngày càng xa rời loài người, lạnh băng mà im lặng.
Last edited:
Bình luận facebook