• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Không Tỉnh (3 Viewers)

  • Chương 126

Cảnh trong bức vẽ.

Hoàng Nhưỡng rốt cuộc tìm được bộ xích đu, nàng ngồi lên, hai tay nắm dây treo hai bên. Ánh nắng dìu dịu chiếu đến, vừa lúc bị lá phong chém rời, vẩy xuống nàng một mảnh vàng sẫm.

Dưới chân Hoàng Nhưỡng là một bãi cỏ mềm mại, mũi chân nàng điểm nhẹ, xích đu đã chậm rãi đu đưa. Nàng nhắm mắt lại, cảm giác mình giống như một chiếc lá, chao liệng giữa không trung.

Cuối cùng, nàng gối đầu lên dây treo, thật ngủ thiếp đi.

Không biết đã bao lâu, nghe tiếng bước chân vang lên. Tiếng bước chân cực nhẹ, Hoàng Nhưỡng vẫn choàng tỉnh — mình đừng nằm mơ chứ!

Nàng kinh hoảng ngẩng đầu, thấy Đệ Nhất Thu vẫn mặc quan bào màu tím, hông buộc đai lưng ngọc, chân đạp giày quan, đầu đội mũ quan màu đen, trên mũ tơ vàng thêu hai cánh như mở ra kỳ vọng.

Đã nhiều năm vậy, chàng rất ít khi đổi trang phục.

Ờm, cơ bản chàng cũng chẳng có y phục nào khác.

Hoàng Nhưỡng chăm chú ngắm nhìn y, do râu quá dài, y đã không còn dáng vẻ trong trí nhớ. Song nàng vẫn cười ra tiếng, kinh hoảng vừa rồi, trong phút chốc tiêu tán không còn dấu tích.

— Đệ Nhất Thu, chỉ cần chàng ở đây, là mơ hay là tỉnh em đều cam tâm tình nguyện.

Đệ Nhất Thu đi ra phía sau nàng, hai tay dán vào lưng nàng, nhẹ đẩy. Thế là xích đu bay cao.

Váy áo màu vàng nhạt của Hoàng Nhưỡng dưới nắng trong gió mát lớp lớp bay lên, hai tay nàng nắm dây treo, cả người cao cao đón lấy trời xanh, rồi chậm rãi lùi về mặt đất.

Đệ Nhất Thu đứng sau lưng nàng, phát hiện cả người nàng còn thêm chói lọi hơn cả lúc mới gặp. Còn mình… Y quay đầu, thoáng nhìn ánh nắng xuyên qua lá phong.

— còn mình, đã không còn thích ánh nắng sáng ngời như này.

“Đệ Nhất Thu?” Hoàng Nhưỡng nhẹ giọng gọi.

Sau lưng, Đệ Nhất Thu đáp lại: “Hửm?”

Nghe y trả lời, rốt cuộc Hoàng Nhưỡng đã yên tâm, nói: “Không nhìn thấy mặt của chàng, em cảm thấy không chân thực.”

Thế là, khi xích đu quay về mặt đất, Đệ Nhất Thu đè lại dây thừng. Y chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Nhưỡng, uốn gối nửa quỳ, ôm lấy nàng. Hoàng Nhưỡng ôm cổ y, ngón tay nhẹ nhàng mân mê chơi đùa vành tai y.

Bầu không khí tốt vầy, đương nhiên một bữa tiểu biệt thắng tân hôn có thể tới.

— mình thật sự là lục căn không tịnh mà. Có thành hay không thành thần đều là cái tính đó.

Hoàng Nhưỡng vừa xem thường, vừa tiến tới, môi đỏ khẽ mở, nhấm nháp vành tai y.

Đệ Nhất Thu hẳn cũng hiểu ám chỉ đó, trải qua giấc mơ thứ ba, y cũng đã biết qua sóng to gió lớn. Nhưng lúc này, y hơi do dự, lập tức buông Hoàng Nhưỡng. Y đứng dậy, quay lưng đi, hồi lâu nói: “Ở đây dù thanh tĩnh, nhưng cũng chỉ là cảnh ảo trong bức họa. Để ta đưa nàng ra ngoài dạo một chút.”

Nói xong, y bấm niệm pháp quyết, trước mắt Hoàng Nhưỡng đột nhiên thay đổi.

Hồ xanh, phong đỏ, xích đu, tất thảy tất thảy đều nấp dần, nàng lại về đến miếu Thần Nữ chưa xây xong.

Mà Đệ Nhất Thu đứng trước mặt nàng, đang chậm rãi cầm bức tranh, cuộn lại.

Y vừa tắm rửa một bữa, thay bào phục mới, có điều râu trên mặt đúng là đã rất lâu chưa xử lý.

Hoàng Nhưỡng biết y cố ý tránh né, dù hoang mang nhưng cũng không nói thẳng.

— mình không ở đây mấy chục năm qua, ắt hẳn cuộc sống của chàng đầy gian nan. Hành vi cổ quái, không tính là gì. Nàng nắm tay Đệ Nhất Thu, nói: “Chúng ta có thể đi gặp…”

Nàng dừng đoạn, cười nói tiếp: “Chắc là mẹ em không còn ở nơi này.”

Đệ Nhất Thu im lặng một lát, nói: “Ngay lúc ta nhổ kim châm trên đầu nàng, bà ấy và Hoàng Dương đều…” Y mấy lần cố sức, nhưng vẫn không nói ra lời phần còn lại. Hoàng Nhưỡng đau đớn trong lòng, song vẫn cười nói: “Trong dự kiến. Đi thôi, vậy thì em đi thăm chị em một chút, cả dượng, dì…”

Nước mắt những vết thương đuổi ra, chậm rãi bị nuốt lại. Nàng dắt tay Đệ Nhất Thu, nói: “Ắt là họ đều còn cả chứ ạ?”

Đệ Nhất Thu ừ đáp, hơi nhíu mày nhẹ đến mức không thấy nổi.

Hoàng Nhưỡng nhìn hiểu rõ, hỏi: “Lẽ nào mấy năm qua chàng cũng không qua lại với họ?”

Đệ Nhất Thu không đáp, Hoàng Nhưỡng giơ tay nhẹ nhàng sửa sang râu tóc y, hỏi: “Đã bao lâu chàng chưa về Ti Thiên giám rồi?”

Nhưng câu hỏi này, vẫn bị y im lặng thay lời.

Hoàng Nhưỡng ôm cổ y, dùng sức vùi đầu vào ngực y. Hồi lâu, nàng hít sâu một hơi, nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm dì dượng trước! Trong giấc mơ thứ ba chị của em còn học kiếm với dì, nói không chừng hiện giờ chị ấy còn đang ở Như Ý Kiếm tông!”

Nàng kéo Đệ Nhất Thu đi tới, Đệ Nhất Thu cũng không phản đối.

Hai người đi rất nhanh, không mất bao lâu, Như Ý Kiếm tông đã ở trước mặt.

Thời gian vội vã trôi qua ba mươi bảy năm, nhưng đối với Tiên môn mà nói, chút thời gian đó hoàn toàn không đủ để thay đổi gì.

Hoàng Nhưỡng đứng trước Tông môn, nhìn thanh bảo kiếm chọc trời, trong chớp mắt, chuyện cũ giao thoa chồng chất.

Đệ Nhất Thu không bước tiếp, Hoàng Nhưỡng thì thầm: “Hay là đưa bái thiếp của chàng đi, đột nhiên em chết đi sống lại vầy, e là dọa họ sợ.”

“Của ta?” Đệ Nhất Thu nhíu mày.

Hoàng Nhưỡng ngoài ý muốn: “Không được sao?”

Đệ Nhất Thu không nói gì, đành ném ra bái thiếp. Cũng không bao lâu, đệ tử thủ vệ liền đi ra, nói: “Giám Chính thứ lỗi, hôm nay chưởng môn và phu nhân không rảnh. Mời Giám Chính về.”

Lời rất khách khí, Hoàng Nhưỡng ngây ngẩn.

— nếu không có nhà, đệ tử thủ vệ cũng đâu cần thông truyền.

Giờ trả lời kiểu vầy hiển nhiên là vợ chồng Hà Tích Kim không muốn gặp khách.

Hoàng Nhưỡng nhìn sang Đệ Nhất Thu, Đệ Nhất Thu cũng chẳng bất ngờ. Y nói: “Để ta nghĩ cách.”

“Họ… là vì năm đó chàng rút Bàn Hồn Định Cốt châm của em ư?” Hoàng Nhưỡng dùng sức nén nỗi run rẩy trong giọng mình.

Đệ Nhất Thu ừm một tiếng, vẻ mặt bình thản như đây cũng chỉ là một chuyện vô nghĩa. Hoàng Nhưỡng siết chặt tay y, không thể tưởng tượng nổi sau khi mình rời đi, y đã phải sống ở nhân gian lạnh lẽo thế nào.

Hoàng Nhưỡng hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục nặn ra một khuôn mặt tươi cười, kề tai y thì thầm: “Chàng nói xem hai ta có vào được không?”

Đệ Nhất Thu nhíu mày, hỏi: “Xông vào?”

Thân là người trong triều đình, thật ra y luôn biết lễ. Y nói: “Làm vậy, e là không…”

Chữ “thỏa” còn chưa ra miệng, Hoàng Nhưỡng túm lấy y, thân hình như gió, xông mạnh vào bên trong!

Đệ tử thủ vệ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy như hai luồng gió lớn quét vào. Chờ đến khi gió lớn đã qua rào hồi lâu, hai người mới nhìn thấy hai bóng người nhạt nhòa.

“Có người tự tiện xông vào Tông môn!” Toàn bộ Như Ý Kiếm tông lập tức hỗn loạn.

Mà hai bóng ảnh nhạt nhòa như điên xông đến, mãi đến khi đụng trúng Khuất Man Anh chổng bốn chi lên trời!

Đầu tiên Khuất Man Anh nghe thấy tiếng cảnh báo của đệ tử trong môn, bà vừa bước ra cửa phòng đã bị một lực thật mạnh đụng đầy cõi lòng. Sao vàng nổ đầy mắt, vất vả lắm mới thấy được một người — Giám Chính Ti Thiên giám Đệ Nhất Thu!

Vừa thấy Đệ Nhất Thu, Khuất Man Anh cũng sửng sốt.

Râu trên mặt y dễ thấy rằng đã rất lâu không xử lý. Nhưng ngay lập tức, lòng trắc ẩn của Khuất Man Anh mất sạch. Lông mày bà dựng đứng, giọng lạnh lùng: “Giám Chính đại nhân tự tiện xông vào Tông môn, chẳng lẽ không biết cấp bậc lễ nghĩa là thế nào ư?”

Ngay lúc này, một bóng ảnh khác cũng từ dưới đất bò dậy, gọi một tiếng: “Dì!”

Khuất Man Anh giật mình, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy người không thể quen thuộc hơn nữa!

“A, a, a…” Bà đăm đăm nhìn người trước mắt, vừa chấn kinh vừa do dự. Ngay lúc ấy, Hà Tích Kim chạy đến. Ông xách kiếm trong tay, nhưng vừa nhìn thấy Hoàng Nhưỡng, lập tức cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

Mãi lâu, rốt cuộc ông mới hỏi: “Đây, đây là sao, chuyện gì thế này?”

Ông gấp đến độ suýt thì quên mất nói lắp. Khuất Man Anh ngó nghiêng chung quanh, nói: “Đi vào rồi nói.”

Trong lòng Hà Tích Kim biết có chỗ khác thường, đưa hai người đi vào trước. Khuất Man Anh trấn an đệ tử trong môn, rồi mới hấp tấp theo vào.

Hoàng Nhưỡng bưng trà nóng, kể lại chuyện đã thức tỉnh thế nào, từng bước một.

Hà Tích Kim nghe được chau mày, hồi lâu nói: “Con, con, con là là là nói, nói, vì hương hương hương hỏa thờ thờ phụng phụng phụng, mà sống, sống sống lại?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Đúng ạ.” Nàng nhắm mắt cảm nhận một chút, nói: “Hiện giờ sức lực của con, toàn bộ là đến từ hương hỏa của miếu Thần Nữ các nơi.”

Cho dù là nhân vật kiến thức rộng như Hà Tích Kim, cũng hơi thấy kinh hãi.

Ông nghĩ sơ qua, nói luôn: “Có, có, có bằng, bằng chứng, gì gì?”

Khuất Man Anh nhíu mày, cũng hiểu ý ông nhà mình. Lẽ nào có yêu vật từ đâu tới giả mạo Hoàng Nhưỡng?

Bà tỉ mỉ quan sát Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng nói: “Ở trong chuôi bảo kiếm của Tông môn này, con có phát hiện quỹ đen của dượng…” Lời nàng còn chưa dứt, Hà Tích Kim đã giơ một miếng hoa quả trên bàn nhét vào miệng nàng!

Khuất Man Anh nhìn Hà Tích Kim, Hà Tích Kim nói: “Nói, nói nói bậy!”

Hà phu nhân đứng phắt dậy, sải bước ra ngoài!

Hà chưởng môn lập tức nói: “Phu, phu, phu nhân…” Ông tính đuổi theo ra ngoài, nhưng không dám! Mãi lâu, mới quay lại búng cái đầu dưa băng của Hoàng Nhưỡng!

Mà Khuất Man Anh nhanh chóng quay lại, bà cầm một nắm ngân phiếu lớn, chỉ Hà chưởng môn nói: “Ông chờ ở đấy cho tôi!”

Nói xong, bà kéo tay Hoàng Nhưỡng, nói: “Con ngoan à, con có thể có ngày hôm nay thật sự là tạo hóa lớn của trời cao. Dì kêu người đi đón Hoàng Quân, cả nhà chúng ta náo nhiệt ra trò một hôm!”

Hà chưởng môn mất hết quỹ đen, giận nhưng không dám hó hé. Ông nói: “Chuyện, chuyện này, không không không thể phô, phô trương!”

“Sao thế?” Khuất Man Anh nói, “Bé Nhưỡng đã chết đi sống lại, là cho thấy thiên đạo thưởng thiện phạt ác, vô cùng chí công!”

Hà Tích Kim nói: “Không, không không…”

Đệ Nhất Thu bổ sung: “Hà chưởng môn nói, em Nhưỡng là vì hương hỏa, nguyện vọng của dân lành mà sống lại, rất có thể khiến cho nhiều người lại sinh ra lòng tham.”

Hà Tích Kim vội nói: “Đúng đó!”

Khuất Man Anh giật mình, nhưng hiểu ngay.

Hà Tích Kim nói đúng.

Con đường Hoàng Nhưỡng đi hiện giờ, là một con đường người đi trước chưa từng nếm trải. Nếu ai ai cũng biết, cái đám mưu tính trường sinh bất tử kia, ai biết bọn hắn có thể làm ra chuyện gì?

Hà Tích Kim nói: “Họa Sư, Sư Vấn Vấn Ngư kia, mới, mới vừa lắng, lắng lại. Không, không không được được nảy mầm tai vạ vạ nữa.”

Hoàng Nhưỡng trầm ngâm hồi lâu, nói: “Dượng nói đúng. Xem ra, con không thể bại lộ thân phận. Vậy cũng rất tốt, dù sao thì Hoàng Nhưỡng đã chết, sau này con thay tên họ là được.”

Danh vọng Hoàng Nhưỡng bây giờ, được vạn dân tôn kính. Mà nàng không chút do dự, quả quyết bỏ qua.

Hà Tích Kim thở dài: “Đây, đây đây cũng là, vì, vì tốt tốt tốt cho cho con.”

Hoàng Nhưỡng gật đầu, nói: “Dượng nhìn xa trông rộng, thật đáng kính nể!” Nói xong, nàng đầy cảm kích, nói: “Chỗ tiền riêng mà dượng giấu trong đế giày kia, con không nói cho dì đâu!”

Một ngụm trà nóng vừa mới vào miệng Đệ Nhất Thu, phụt một tiếng phun ra tại chỗ.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom