-
Chương 119
Bên ngoài Tháp Viên Dung, đám Hà Tích Kim đã mấy lần thử xông vào tháp.
Nhưng tình huống bên trong tháp càng thêm hỗn loạn. Oán khí đen ngòm từ trong tháp trào ra, làm những người cố vào tháp không khỏi bị oán khí gây thương tích.
Đám người không thể không chờ ở ngoài tháp, quan sát chờ đợi.
Bỗng, Trương Sơ Tửu hỏi: “Mọi người có nghe tiếng nước chảy chứ?”
Nước chảy?
Đám người nín thở, nghiêng tai nghe ngóng. Tiếng nước chảy dần tới gần, chợt có người chỉ ra đằng trước, nói: “Mau nhìn kìa!”
Đám người nhướn cổ nhìn, thấy xa xa, dòng sông cuồn cuộn chảy tới. Mắt thấy cơn sóng không vượt đến Thượng Kinh, chỉ tới đây rồi dừng lại.
Vũ Tử Sửu bước nhanh đến cạnh bờ sông, bờ sông phía bên kia xanh mới một mảng, sức sống tràn trề.
Trái lại chung quanh mình, cát vàng ngập ngụa, như là tận thế.
“Thế là thế nào nhỉ?” Chung quanh có người nhỏ giọng xì xầm.
Mỗi lúc một nhiều người tới bên bờ sông, chần chờ bồi hồi.
Hoàng Nhưỡng cứ thế đi theo Sư Vấn Ngư, nàng dần dần nhìn ra, con sông này không ngừng chảy xiết, dần dần đầu cuối gặp nhau, vòng ra một thế giới phạm vi một dặm.
Đây là một thế giới hoàn toàn mới.
Không khí trong lành, vạn vật sinh trưởng.
Nhìn bằng mắt thường, hình như cũng chả khác gì thế giới trong quá khứ.
Sư Vấn Ngư chậm rãi đi đến bên bờ sông, lão nghiêm túc nhìn đám người cách một con sông, xem bọn họ tụm năm tụm ba qua sông.
Thỉnh thoảng có người chết chìm trong lòng sông, ánh mắt lão vẫn bình tĩnh. Hoàng Nhưỡng hỏi: “Có người đau đớn chết đi trước mặt bệ hạ, sao bệ hạ vẫn có thể bình tĩnh như vậy?”
Sư Vấn Ngư thản nhiên nói: “Mặt trời lặn mọc, trăm cây sum suê khô héo, chẳng qua chỉ là một loại trật tự thiên đạo.” Lão xoay người nhìn sang Hoàng Nhưỡng, “Sống chết của con người, cũng chỉ là thế.”
Hoàng Nhưỡng lặng thinh.
Bờ sông truyền đến tiếng reo hò, có người thành công qua sông.
Người thành công chân trần chạy lên bờ, may mắn rằng mình thoát khỏi biển khổ. Bởi vậy càng cổ động nhiều người bên kia bờ sông bơi lại.
Nhưng nước sông chảy xiết, người tranh nhau qua sông kia, mười không còn một.
Hoàng Nhưỡng đứng bên bờ, yên lặng nhìn chăm chú.
Sư Vấn Ngư thản nhiên nói: “Loạn Tháp Viên Dung chưa lắng lại, đi theo ta.”
Dứt lời, lão đi dọc theo con sông.
Người tu tiên, bước chân nhanh hơn rất nhiều.
Hoàng Nhưỡng theo sau lưng lão, có thể nhìn thấy thế giới bên kia bờ sông. Có lẽ là vì trật tự thiên đạo đang chữa trị, thế giới đối diện cũng không hóa cát quá nhanh. Song dù thế, cũng có thể thấy toàn cảnh đầy mờ nhạt.
Hoàng Nhưỡng nhìn Sư Vấn Ngư đăm đăm, thấy bước chân vội vàng, như đang gấp gáp.
— lẽ nào, lão ta cũng chưa thật sự hoàn toàn khống chế thế giới này?
Hoàng Nhưỡng sinh nghi trong lòng, nhưng cũng có thể giải thích được — hiện giờ không thấy Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần. Chắc chắn hai người họ vẫn còn trong tháp Viên Dung. Thân xác Đệ Nhất Thu đã chín mùi, Tạ Hồng Trần mang dòng máu của Lôi m Đạt Tịch, bản thân lại còn thiên tư trác tuyệt, tu vi tinh thâm.
Bọn họ nhất định còn đang chống chọi.
Sư Vấn Ngư hiện nay nhìn qua giống như thiên thần hàng thế, nhưng dù sao lão ta vẫn còn chưa đoạt được một thể xác hoàn mỹ.
Những người đau khổ cầu sự sống dưới lòng sông kia, đều trở thành nguồn oán lực cho lão.
Cho nên, lão cố hết sức muốn dẫn dụ tất cả qua sông. Một là quy thuận lão, hai là tăng cường oán lực, ổn định tháp Viên Dung.
Lòng Hoàng Nhưỡng lóe lên rất nhiều ý niệm, mà phía trước mặt dần dần hiện ra rất nhiều bóng người. Hoàng Nhưỡng lập tức nhìn thấy một người quen thuộc.
— Khuất Man Anh!
Thì ra bên kia bờ sông, là Thượng Kinh!
Dưới lớp cát mỏng nhạt nhoà, tháp Viên Dung vẫn ẩn hiện. Đám Khuất Man Anh đứng ở bờ bên kia, khum tay che mắt nhìn sang bên này.
Sư Vấn Ngư mỉm cười: “Lấy năng lực của ngươi, muốn chiêu hàng bọn hắn hẳn không khó.”
“Rất khó.” Hoàng Nhưỡng nói, “Trên đời này không phải ai cũng sợ chết. Đặc biệt là dì dượng ta, là dạng ấy.”
Sư Vấn Ngư gật gù, nói: “Nói đúng lắm. Nhưng mà, bọn hắn cũng vậy, chẳng biết chân tướng, không phải sao?”
Hoàng Nhưỡng ngẩn ra. Sư Vấn Ngư từ tốn nói: “Thế giới của bọn chúng đã sắp sụp đổ, ngươi cũng thấy đấy. Chỉ cần để bọn chúng đi đầu qua sông, sau này từ từ, kiểu gì bọn chúng cũng sẽ tiếp nhận hiện thực.”
Lão chằm chằm nhìn vào mắt Hoàng Nhưỡng, cười nói: “Với tu vi bọn chúng, qua sông cũng không hề nguy hiểm. Ngươi xem, người mà ngươi cần, trẫm đều giữ lại từng người một cho ngươi. Trẫm tin rằng, ngươi cũng đủ trí tuệ để hồi báo trẫm.”
Hoàng Nhưỡng không phản bác, đương nhiên là nàng có vô số biện pháp có thể thuyết phục người bên bờ bên kia qua sông.
Chuyện đến bước này, hình như cũng không tính là quá xấu đối với nàng.
— còn gì tệ hơn so với trúng phải Bàn Hồn Định Cốt châm chứ?
Hoàng Nhưỡng nghĩ mãi, tự giễu: “Có gì phải do dự đâu chứ?”
Nàng chậm rãi đến gần bờ sông, chỉ thiếu chút nữa là gần như bước xuống nước.
Mà ở bờ bên kia, Khuất Man Anh đưa mắt nhìn ra xa xa, rốt cuộc đã nhận ra nàng.
“Nhưỡng ơi —” bà cao giọng hô, “Nhưỡng, là con sao?”
Càng lúc càng nhiều người chạy tới, ánh mắt đều đổ vào một mình nàng. Những gương mặt này, từ khuôn từng khuôn, quen thuộc có, lạ lẫm có.
Hoàng Nhưỡng nhìn hồi lâu, bỗng, nàng xoay người nói: “Ngươi muốn để ta nói, thì hẳn cũng phải có món pháp bảo Truyền m để cho họ có thể nghe thấy chứ?” Giọng nàng có ý châm chọc, “Chả lẽ bảo ta phải dùng cổ họng mà gào?”
Sư Vấn Ngư cũng chả chấp, móc trong ngực ra một con ốc biển truyền âm đưa tới tay nàng.
Hoàng Nhưỡng đưa ốc biển lên môi, khụ khụ ho vài tiếng.
Quả nhiên, âm sắc của nàng truyền ra rõ ràng, những người cách một quãng xa kia cũng nghe được không sót một chữ.
“Các vị, ta là Hoàng Nhưỡng.” Hoàng Nhưỡng cúi xuống, phát hiện váy sam mình tán loạn. Nàng sửa sang một lúc, lại tiếp tục nghiêm mặt nói, “Ta hiện tại đang đứng ở một thế giới khác, nói chuyện với các vị.”
Nàng nghiêm túc nhìn trái phải, Sư Vấn Ngư đứng ngay sau lưng nàng, chặt chẽ theo dõi mỗi lời nói cử động của nàng.
Vầy không được, nói gió nửa điểm không đúng, ngay lập tức sẽ bị lão khống chế.
Nói cũng không dễ nói mà. Hoàng Nhưỡng thầm thấy khó.
Đúng lúc này, trong thế giới gió nhẹ trời trong này, đột nhiên cát bụi nổi khắp.
Hoàng Nhưỡng chưa nhìn rõ là chuyện gì, chỉ nghe Sư Vấn Ngư trầm giọng: “Là ngươi?! Ngươi đã phá được phòng giam thời gian?!”
Phòng giam thời gian gì?
Hoàng Nhưỡng không hiểu, nhưng đến khi nàng thấy rõ trong đám sương đen kia là thứ gì, từng sợi mạch máu của nàng đều toả ra một luồng ấm áp.
— trong đám sương đen, là một con rắn khổng lồ.
Vảy rắn xanh bích, mắt như chuông đồng, trong cái mõm to như chậu máu còn xì xì phun lưỡi rắn.
Mà xà văn nơi khóe mắt yêu dã ướt át.
“Đệ Nhất Thu!” Hoàng Nhưỡng gọi cái tên này, sau đó nàng tựa như có được dũng khí vô biên.
Thế giới này, sẽ có người là ánh mặt trời trong cảnh khốn cùng, là áo giáp trong cơn nguy khó.
Quả nhiên, con rắn khổng lồ kia phóng tới, lập tức chắn ngang giữa Sư Vấn Ngư và Hoàng Nhưỡng.
Nét mặt xưa nay không một gợn sóng của Sư Vấn Ngư, rốt cuộc đã đung đưa một tia kinh ngạc: “Ngươi thực sự là… làm người bất ngờ.”
Con rắn khổng lồ mang thương tích trên người, như một ngọn núi cao đứng thẳng sau lưng Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng không quay lại, nàng không còn lo lắng Sư Vấn Ngư nữa. Nàng kiên nhẫn vén gọn tóc tai, dấp miếng nước, lau mặt sạch sẽ.
Cuối cùng, tay nàng cầm Ốcc biển, từng chữ nói: “Ta lấy tên Đệ Tam Mộng, thỉnh cầu các vị đừng qua sông! Sư Vấn Ngư bị ma tháp mê hoặc, lấy oán niệm và nỗi đau vô số người làm linh khí, đúc ra thế giới này. Bởi tháp Viên Dung đã phá hỏng trật tự thiên đạo, nên mới khiến cho trật tự vốn có bị rối loạn. Các người bơi qua, sẽ chỉ làm tăng lên sức lực của lão ta”
Giọng nàng xuyên qua con Ốc Truyền âm, vang vọng cả vùng.
Những người đang gấp gáp muốn thoát khỏi tuyệt địa kia, rốt cuộc bắt đầu chần chừ.
Lời của Hoàng Nhưỡng, có lẽ không hề có sức thuyết phục. Nhưng sức ảnh hưởng của tiên sinh Đệ Tam Mộng lại quá lớn.
Nàng lấy tên này, vô số người đều bắt đầu nửa tin nửa ngờ.
“Nghiệt chướng!” Sư Vấn Ngư rốt cuộc bị chọc giận, tay cầm phất trần, một chiêu ra ngàn tia tơ sợi. Muôn vàn tàn ảnh phóng về phía Hoàng Nhưỡng!
Mà Hủy Xà Đệ Nhất Thu biến thành vung đuôi rắn, mang theo một trận gió lốc. Gió lốc và phất trần chạm nhau, chỉ nghe một tiếng ầm vang. Đất đá bay tứ tung, lòng sông rung chuyển, Hoàng Nhưỡng lại vẫn đứng vững bên bờ.
Trên mặt Hoàng Nhưỡng không hề có một tia kinh hoảng, nàng không lo kịch chiến sau lưng, chỉ đăm đăm nhìn sang bờ bên kia.
Có người nghiêm nghị hỏi: “Hoàng Nhưỡng! Cô luôn mồm nói có người làm ác, nhưng sao bản thân cũng ở phía bên kia?”
Dĩ nhiên đây cũng là mối nghi hoặc của rất nhiều người, lập tức có người nhao nhao phụ họa.
Hoàng Nhưỡng đột nhiên phát hiện, mình đã tới thời khắc hóa trang thành ánh sáng trên cao!
Nàng thẳng lưng, sắc mặt thương đau, nói: “Ta không đành lòng dân chúng khó khăn, mới đặc biệt điều tra chân tướng mà tới.”
— mấy chuyện mua danh chuộc tiếng, bà đây am hiểu nhất. Hừ!
Nàng từng chữ từng chữ, bắt đầu thuyết phục đám người: “Thiên đạo vạn vật, áo nuôi vạn vật mà không làm chủ. Nhưng Sư Vấn Ngư thì khác, lão ta toan tính hóa thân thành thần, nắm giữ chúng sinh. Tâm người này đã nhập tà, tội không thể tha. Chúng sinh đông đảo, sao có thể đến cầu xin lão che chở?”
Cả người nàng chính khí, gió mát mênh mông.
Bên trán Sư Vấn Ngư gân xanh nhảy loạn, hận không thể một chưởng đập chết cho xong việc.
Nhưng Hủy Xà Đệ Nhất Thu biến thành đã cuốn chặt lấy lão!
Sư Vấn Ngư cực kì hận trong lòng, trong lòng hận cực, có ý muốn đoạt xác! Lão đột nhiên hóa thành một cụm sương đen, muốn bao phủ lấy thân rắn của Đệ Nhất Thu. Nhưng phản ứng của Đệ Nhất Thu linh mẫn bậc nào?
Ngay nháy mắt Sư Vấn Ngư hóa sương mù, y cũng hóa thành một cụm sương đen.
— Linh Ma Quỷ thư, y vốn cũng là thế.
Tà công này mặc dù có ghi lại bí quyết đoạt xác, song có lẽ nó chưa từng nghĩ tới, hai người đều tập Linh Ma Quỷ thư, thì đoạt xác thế nào?
Quả nhiên, Sư Vấn Ngư không có cách nào bắt y, đành cùng y quấn đấu vậy.
Bên kia bờ, có người hỏi: “Hoàng Nhưỡng… không phải, tiên sinh Đệ Tam Mộng! Thế giới bây giờ đã hóa cát, nếu chúng ta không qua sông, chẳng phải là chỉ có thể chờ chết?!”
Hoàng Nhưỡng đứng lặng ở bờ sông xa xăm, tay cầm Ốc biển, nói: “Bản thân thiên đạo có thể tự chữa, có điều vì bị tháp Viên Dung phá hỏng, có phần yếu đi. Chỉ cần tru sát Sư Vấn Ngư, tiêu hủy tháp Viên Dung. Chắc chắn thiên đạo sẽ quay lại quỹ đạo.”
Ngay sau lưng nàng, Sư Vấn Ngư và Đệ Nhất Thu đang ác chiến.
Mà Hoàng Nhưỡng cũng không quay lại, mặt nàng hướng tới đám người, cách một con sông, nói: “Trong các người, có không ít người chết sống lại từ trong giấc mộng. Sức lực thiên đạo hôm nay đã suy yếu, không thể nào sửa chữa. Nếu các người còn tồn tại, sẽ làm cho thiên đạo đình trệ, nhân đạo rối loạn.”
Nàng không nói tiếp, từ trong đám người, nàng đã thấy Tức m, cũng thấy Hoàng Dương.
Nàng nhìn thấy rất nhiều người đã qua đời.
Những người này cũng đang chăm chú nhìn nàng.
Có người nghiêm nghị hỏi: “Là ý gì? Lẽ nào muốn bắt chúng ta tự sát sao? Chúng ta vất vả lắm mới sống sót, dựa vào đâu…” Lời còn chưa dứt, đã bị âm thanh mãnh liệt hơn cắt dứt.
Trong giấc mơ thứ ba, vì sự xuất hiện của tiên sinh Đệ Tam Mộng, thế gia Gầy giống nhượng bộ. Giống lương thực dư dả, người còn sống cũng rất nhiều.
Tỉ như hoàng tử, hoàng nữ của Sư Vấn Ngư, cũng vì không có thử nghiệm máu Hủy Xà mà toàn bộ sống sót.
“Chính ngươi chạy thoát thân mà còn khuyên chúng ta chịu chết?!” Có người giận mắng, “Theo ta thấy, tà ma đó không phải bệ hạ, là ngươi!”
“Không thể nói vậy, cô ấy là tiên sinh Đệ Tam Mộng mà…”
“Đệ Tam Mộng cái gì! Nói không chừng chính là kẻ cầm đầu…”
Gà bay chó chạy, trong phút chốc, âm thanh gì cũng có.
Hoàng Nhưỡng không hề phật lòng — người ưa mua danh chuộc tiếng, da mặt vốn dày lắm.
Nhớ ngày đó, nàng dựa vào xuất thân là con gái Hoàng Thự, cố gắng hái được cái mỹ danh “Huyền Độ tiên tử”.
Nàng nói: “Ta đã bị hình Bàn Hồn Định Cốt châm, từ lâu đã là một phế nhân không sống không chết. Việc này, chắc hẳn mọi người đều biết.”
“Bàn Hồn Định Cốt châm?” Hình khí đó đương nhiên ai ai đều biết. Đám người xì xáo ầm ĩ.
Hoàng Nhưỡng từ tốn nói: “Ở lại đây, ta có thể sống lại. Song, dù vậy, ta vẫn không thể ở lại.”
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, rốt cuộc Hoàng Nhưỡng quay đầu, thoáng nhìn Đệ Nhất Thư quấn xoắn chặt lấy Sư Vấn Ngư.
Nàng mỉm cười: “Gia phu đang dùng sức một mình mình, đối đầu với đầu đảng tội ác. Trong chính các vị, có mẫu thân ta chết đi sống lại, có con nuôi duyên phận hai kiếp của ta. Chúng ta đều có vô số người không nỡ bỏ qua. Nhưng, thuộc về thiên đạo, chung quy là để ngăn chặn ngày càng nhiều người phải trải qua chuyện thảm nhân gian như chúng ta.”
Trong đám dân chúng, dĩ nhiên không thể bị mấy câu thuyết phục hời hợt này.
Mà Hoàng Nhưỡng đã vứt Ốc Truyền m trong tay. Sắc sáng lóe lên trong tay nàng, Tâm Kiếm tái xuất!
Đám người chỉ thấy một mảng sáng chói giội tới, nàng phóng tới chiến trường của Sư Vấn Ngư và Đệ Nhất Thu.
Xác thịt Sư Vấn Ngư vốn suy yếu, chỉ riêng chiến lực trước mắt, cơ bản lão không thể đối đầu Đệ Nhất Thu.
Nhưng Đệ Nhất Thu cũng bị thương nặng, nên mới để lão kéo dài. Mà bây giờ, Hoàng Nhưỡng đã tham gia vào chiến cuộc. Dẫu tu vi nàng không đủ, nhưng kiếm đạo cao thâm. Sư Vấn Ngư lập tức đỡ bên trái hở bên phải.
Rốt cuộc, Tâm Kiếm của Hoàng Nhưỡng cắt rách ống tay áo lão, máu lão thuận theo đầu ngón tay nhỏ xuống.
Trong tháp Viên Dung, mọi luồng sương đen đều cảm ứng được suy yếu, bắt đầu rung chuyển bất an.
Tạ Hồng Trần mượn sức yếu của Sư Vấn Ngư, rốt cuộc hắn tìm được tâm Pháp trận!
Chỉ thấy giữa một mảng sương đen, một phù văn màu lam.
Pháp trận như chiếc mâm tròn, trong mâm, mười hai khắc xếp đều. Trong đó có ba màu kim đỏ, vàng, xanh lam, kim đỏ dài nhất, tiếp theo kim vàng, kim xanh lam ngắn nhất. Lúc này, ba cây kim đang lấy tâm làm điểm tựa, cùng quay rất nhanh.
Phù văn pháp trận thỉnh thoảng lấp lóe, Tạ Hồng Trần cũng biết pháp trận rất rõ. Hắn nhìn kỹ hồi lâu, lập tức hiểu rõ ràng. Ba màu kim đang phân biệt là năm, tháng, ngày!
Tạ Hồng Trần so giờ này ngày này, chậm rãi vặn kim đồng hồ.
Năm ngón tay hắn nhỏ máu, sương đen bên cạnh hắn ngo ngoe muốn động.
Phía Hoàng Nhưỡng, nước sông như bị cuồng phong kinh động, dâng con sóng lớn nuốt cả trời. Đệ Nhất Thu xuỳ xuỳ một tiếng, Hoàng Nhưỡng vừa mạnh mẽ tấn công Sư Vấn Ngư, vừa nói: “Chàng nói gì? Em nghe không hiểu!”
Đệ Nhất Thu không còn ý định nói chuyện, Hoàng Nhưỡng lại chợt lóe tia sáng, nói: “Tạ Hồng Trần! Hắn đang nỗ lực khống chế tháp Viên Dung!”
Cự xà gật đầu, suýt thì gác cằm lên trên đầu Hoàng Nhưỡng. Ý chí chiến đấu của Hoàng Nhưỡng đã thắng: “Giết lão rồi nói!”
Mà lúc này, Sư Vấn Ngư cùng đường mạt lộ, lão bỗng hóa thân thành sương đen, trước mắt cự xà thoáng giả một bóng ảnh, lập tức nhào đến Hoàng Nhưỡng!
Lão tính đoạt xác Hoàng Nhưỡng!
Hoàng Nhưỡng chỉ thấy đầu choáng váng, gần như đứng không vững. Nhưng lập tức, một luồng sương đen khác nhào tới. Đệ Nhất Thu biến thành khô lâu, phát cuồng cắn xé Sư Vấn Ngư. Kế hoạch ban đầu của Sư Vấn Ngư dùng tốc độ nhanh nhất đoạt xác Hoàng Nhưỡng, nhưng lão đã đánh giá thấp một Đệ Nhất Thu điên cuồng.
Màn sương lão biến thành, trong nháy mắt bị Đệ Nhất Thu từng bước xâm chiếm đến chẳng còn thừa mấy. Lão kêu lên một tiếng đau đớn, bỗng hóa thành thân người, ngã ngồi xuống đất. Một thân máu tươi như khoác lụa đỏ.
Trong tháp, áp lực đến Tạ Hồng Trần chợt giảm!
Sau khi Sư Vấn Ngư suy yếu hết mức, tháp Viên Dung rốt cuộc đã nhận hắn làm chủ! Hắn dùng sức vặn kim ba màu, để từng cây về vị trí.
Bên ngoài càn khôn đảo ngược, đám người chỉ thấy đầu quay mòng mòng.
Sư Vấn Ngư xông vào tháp Viên Dung, muốn đoạt lại ngôi chủ. Nhưng lúc này, tháp Viên Dung đang giữa lúc giao thoa với hiện thực, lão một bước đạp vào không khí, cả người như đọa vào hư vô, biến mất trên bậc cấp tháp Viên Dung.
Thế giới lão sáng lập nhận con sóng dao động mãnh liệt, cuối cùng như sáp chậm rãi tan chảy.
Hoàng Nhưỡng cảm nhận được tan chảy, nàng quay lại, mãi ôm con rắn khổng lồ trước mặt.
Nét mặt con Hủy Xà dữ tợn dễ sợ. Nàng vẫn mỉm cười.
“Đệ Nhất Thu.” Nàng nhẹ giọng gọi, con rắng không lồ yên tĩnh chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng.
Hoàng Nhưỡng nhẹ hôn lên xà văn nơi khóe mắt nó, thì thầm: “Sư Vấn Ngư nói, duy trì thế giới này, là phương thức hóa giải duy nhất của Bàn Hồn Định Cốt châm. Em tin lão ấy không gạt em.”
Con rắn khổng lồ gục đầu, trong hai đồng tử dựng thẳng, Hoàng Nhưỡng nhìn thấy khuôn mặt mình. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu rắn, nói: “Sau khi phá mộng rồi, nếu em vẫn còn sống…chàng… hãy rút kim châm trên đầu em đi.”
Đệ Nhất Thu đột nhiên ngẩng lên, y không còn lực hóa thân thành người nữa. Mà thân rắn lại không thể nói chuyện, khóe mắt y ướt, song đồng dựng thẳng, sáng tỏ như nước đỗ.
“Con người của em… thật ra không kiên cường vậy đâu. Em thích ăn ngon mặc đẹp, tự do tự tại. Ở bên cạnh chàng bầu bạn rất tốt, nhưng bầu bạn kiểu ấy đối với em mà nói, vẫn quá đau khổ.” Nàng cố gắng mỉm cười, giữ dáng hình mình tốt đẹp nhất, “Đệ Nhất Thu, để tất thảy kết thúc đi.”
Con rắn khổng lồ lặng thinh nhìn nàng chăm chú, mãi đến khi nàng tan ra theo thế giới.
Nhưng tình huống bên trong tháp càng thêm hỗn loạn. Oán khí đen ngòm từ trong tháp trào ra, làm những người cố vào tháp không khỏi bị oán khí gây thương tích.
Đám người không thể không chờ ở ngoài tháp, quan sát chờ đợi.
Bỗng, Trương Sơ Tửu hỏi: “Mọi người có nghe tiếng nước chảy chứ?”
Nước chảy?
Đám người nín thở, nghiêng tai nghe ngóng. Tiếng nước chảy dần tới gần, chợt có người chỉ ra đằng trước, nói: “Mau nhìn kìa!”
Đám người nhướn cổ nhìn, thấy xa xa, dòng sông cuồn cuộn chảy tới. Mắt thấy cơn sóng không vượt đến Thượng Kinh, chỉ tới đây rồi dừng lại.
Vũ Tử Sửu bước nhanh đến cạnh bờ sông, bờ sông phía bên kia xanh mới một mảng, sức sống tràn trề.
Trái lại chung quanh mình, cát vàng ngập ngụa, như là tận thế.
“Thế là thế nào nhỉ?” Chung quanh có người nhỏ giọng xì xầm.
Mỗi lúc một nhiều người tới bên bờ sông, chần chờ bồi hồi.
Hoàng Nhưỡng cứ thế đi theo Sư Vấn Ngư, nàng dần dần nhìn ra, con sông này không ngừng chảy xiết, dần dần đầu cuối gặp nhau, vòng ra một thế giới phạm vi một dặm.
Đây là một thế giới hoàn toàn mới.
Không khí trong lành, vạn vật sinh trưởng.
Nhìn bằng mắt thường, hình như cũng chả khác gì thế giới trong quá khứ.
Sư Vấn Ngư chậm rãi đi đến bên bờ sông, lão nghiêm túc nhìn đám người cách một con sông, xem bọn họ tụm năm tụm ba qua sông.
Thỉnh thoảng có người chết chìm trong lòng sông, ánh mắt lão vẫn bình tĩnh. Hoàng Nhưỡng hỏi: “Có người đau đớn chết đi trước mặt bệ hạ, sao bệ hạ vẫn có thể bình tĩnh như vậy?”
Sư Vấn Ngư thản nhiên nói: “Mặt trời lặn mọc, trăm cây sum suê khô héo, chẳng qua chỉ là một loại trật tự thiên đạo.” Lão xoay người nhìn sang Hoàng Nhưỡng, “Sống chết của con người, cũng chỉ là thế.”
Hoàng Nhưỡng lặng thinh.
Bờ sông truyền đến tiếng reo hò, có người thành công qua sông.
Người thành công chân trần chạy lên bờ, may mắn rằng mình thoát khỏi biển khổ. Bởi vậy càng cổ động nhiều người bên kia bờ sông bơi lại.
Nhưng nước sông chảy xiết, người tranh nhau qua sông kia, mười không còn một.
Hoàng Nhưỡng đứng bên bờ, yên lặng nhìn chăm chú.
Sư Vấn Ngư thản nhiên nói: “Loạn Tháp Viên Dung chưa lắng lại, đi theo ta.”
Dứt lời, lão đi dọc theo con sông.
Người tu tiên, bước chân nhanh hơn rất nhiều.
Hoàng Nhưỡng theo sau lưng lão, có thể nhìn thấy thế giới bên kia bờ sông. Có lẽ là vì trật tự thiên đạo đang chữa trị, thế giới đối diện cũng không hóa cát quá nhanh. Song dù thế, cũng có thể thấy toàn cảnh đầy mờ nhạt.
Hoàng Nhưỡng nhìn Sư Vấn Ngư đăm đăm, thấy bước chân vội vàng, như đang gấp gáp.
— lẽ nào, lão ta cũng chưa thật sự hoàn toàn khống chế thế giới này?
Hoàng Nhưỡng sinh nghi trong lòng, nhưng cũng có thể giải thích được — hiện giờ không thấy Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần. Chắc chắn hai người họ vẫn còn trong tháp Viên Dung. Thân xác Đệ Nhất Thu đã chín mùi, Tạ Hồng Trần mang dòng máu của Lôi m Đạt Tịch, bản thân lại còn thiên tư trác tuyệt, tu vi tinh thâm.
Bọn họ nhất định còn đang chống chọi.
Sư Vấn Ngư hiện nay nhìn qua giống như thiên thần hàng thế, nhưng dù sao lão ta vẫn còn chưa đoạt được một thể xác hoàn mỹ.
Những người đau khổ cầu sự sống dưới lòng sông kia, đều trở thành nguồn oán lực cho lão.
Cho nên, lão cố hết sức muốn dẫn dụ tất cả qua sông. Một là quy thuận lão, hai là tăng cường oán lực, ổn định tháp Viên Dung.
Lòng Hoàng Nhưỡng lóe lên rất nhiều ý niệm, mà phía trước mặt dần dần hiện ra rất nhiều bóng người. Hoàng Nhưỡng lập tức nhìn thấy một người quen thuộc.
— Khuất Man Anh!
Thì ra bên kia bờ sông, là Thượng Kinh!
Dưới lớp cát mỏng nhạt nhoà, tháp Viên Dung vẫn ẩn hiện. Đám Khuất Man Anh đứng ở bờ bên kia, khum tay che mắt nhìn sang bên này.
Sư Vấn Ngư mỉm cười: “Lấy năng lực của ngươi, muốn chiêu hàng bọn hắn hẳn không khó.”
“Rất khó.” Hoàng Nhưỡng nói, “Trên đời này không phải ai cũng sợ chết. Đặc biệt là dì dượng ta, là dạng ấy.”
Sư Vấn Ngư gật gù, nói: “Nói đúng lắm. Nhưng mà, bọn hắn cũng vậy, chẳng biết chân tướng, không phải sao?”
Hoàng Nhưỡng ngẩn ra. Sư Vấn Ngư từ tốn nói: “Thế giới của bọn chúng đã sắp sụp đổ, ngươi cũng thấy đấy. Chỉ cần để bọn chúng đi đầu qua sông, sau này từ từ, kiểu gì bọn chúng cũng sẽ tiếp nhận hiện thực.”
Lão chằm chằm nhìn vào mắt Hoàng Nhưỡng, cười nói: “Với tu vi bọn chúng, qua sông cũng không hề nguy hiểm. Ngươi xem, người mà ngươi cần, trẫm đều giữ lại từng người một cho ngươi. Trẫm tin rằng, ngươi cũng đủ trí tuệ để hồi báo trẫm.”
Hoàng Nhưỡng không phản bác, đương nhiên là nàng có vô số biện pháp có thể thuyết phục người bên bờ bên kia qua sông.
Chuyện đến bước này, hình như cũng không tính là quá xấu đối với nàng.
— còn gì tệ hơn so với trúng phải Bàn Hồn Định Cốt châm chứ?
Hoàng Nhưỡng nghĩ mãi, tự giễu: “Có gì phải do dự đâu chứ?”
Nàng chậm rãi đến gần bờ sông, chỉ thiếu chút nữa là gần như bước xuống nước.
Mà ở bờ bên kia, Khuất Man Anh đưa mắt nhìn ra xa xa, rốt cuộc đã nhận ra nàng.
“Nhưỡng ơi —” bà cao giọng hô, “Nhưỡng, là con sao?”
Càng lúc càng nhiều người chạy tới, ánh mắt đều đổ vào một mình nàng. Những gương mặt này, từ khuôn từng khuôn, quen thuộc có, lạ lẫm có.
Hoàng Nhưỡng nhìn hồi lâu, bỗng, nàng xoay người nói: “Ngươi muốn để ta nói, thì hẳn cũng phải có món pháp bảo Truyền m để cho họ có thể nghe thấy chứ?” Giọng nàng có ý châm chọc, “Chả lẽ bảo ta phải dùng cổ họng mà gào?”
Sư Vấn Ngư cũng chả chấp, móc trong ngực ra một con ốc biển truyền âm đưa tới tay nàng.
Hoàng Nhưỡng đưa ốc biển lên môi, khụ khụ ho vài tiếng.
Quả nhiên, âm sắc của nàng truyền ra rõ ràng, những người cách một quãng xa kia cũng nghe được không sót một chữ.
“Các vị, ta là Hoàng Nhưỡng.” Hoàng Nhưỡng cúi xuống, phát hiện váy sam mình tán loạn. Nàng sửa sang một lúc, lại tiếp tục nghiêm mặt nói, “Ta hiện tại đang đứng ở một thế giới khác, nói chuyện với các vị.”
Nàng nghiêm túc nhìn trái phải, Sư Vấn Ngư đứng ngay sau lưng nàng, chặt chẽ theo dõi mỗi lời nói cử động của nàng.
Vầy không được, nói gió nửa điểm không đúng, ngay lập tức sẽ bị lão khống chế.
Nói cũng không dễ nói mà. Hoàng Nhưỡng thầm thấy khó.
Đúng lúc này, trong thế giới gió nhẹ trời trong này, đột nhiên cát bụi nổi khắp.
Hoàng Nhưỡng chưa nhìn rõ là chuyện gì, chỉ nghe Sư Vấn Ngư trầm giọng: “Là ngươi?! Ngươi đã phá được phòng giam thời gian?!”
Phòng giam thời gian gì?
Hoàng Nhưỡng không hiểu, nhưng đến khi nàng thấy rõ trong đám sương đen kia là thứ gì, từng sợi mạch máu của nàng đều toả ra một luồng ấm áp.
— trong đám sương đen, là một con rắn khổng lồ.
Vảy rắn xanh bích, mắt như chuông đồng, trong cái mõm to như chậu máu còn xì xì phun lưỡi rắn.
Mà xà văn nơi khóe mắt yêu dã ướt át.
“Đệ Nhất Thu!” Hoàng Nhưỡng gọi cái tên này, sau đó nàng tựa như có được dũng khí vô biên.
Thế giới này, sẽ có người là ánh mặt trời trong cảnh khốn cùng, là áo giáp trong cơn nguy khó.
Quả nhiên, con rắn khổng lồ kia phóng tới, lập tức chắn ngang giữa Sư Vấn Ngư và Hoàng Nhưỡng.
Nét mặt xưa nay không một gợn sóng của Sư Vấn Ngư, rốt cuộc đã đung đưa một tia kinh ngạc: “Ngươi thực sự là… làm người bất ngờ.”
Con rắn khổng lồ mang thương tích trên người, như một ngọn núi cao đứng thẳng sau lưng Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng không quay lại, nàng không còn lo lắng Sư Vấn Ngư nữa. Nàng kiên nhẫn vén gọn tóc tai, dấp miếng nước, lau mặt sạch sẽ.
Cuối cùng, tay nàng cầm Ốcc biển, từng chữ nói: “Ta lấy tên Đệ Tam Mộng, thỉnh cầu các vị đừng qua sông! Sư Vấn Ngư bị ma tháp mê hoặc, lấy oán niệm và nỗi đau vô số người làm linh khí, đúc ra thế giới này. Bởi tháp Viên Dung đã phá hỏng trật tự thiên đạo, nên mới khiến cho trật tự vốn có bị rối loạn. Các người bơi qua, sẽ chỉ làm tăng lên sức lực của lão ta”
Giọng nàng xuyên qua con Ốc Truyền âm, vang vọng cả vùng.
Những người đang gấp gáp muốn thoát khỏi tuyệt địa kia, rốt cuộc bắt đầu chần chừ.
Lời của Hoàng Nhưỡng, có lẽ không hề có sức thuyết phục. Nhưng sức ảnh hưởng của tiên sinh Đệ Tam Mộng lại quá lớn.
Nàng lấy tên này, vô số người đều bắt đầu nửa tin nửa ngờ.
“Nghiệt chướng!” Sư Vấn Ngư rốt cuộc bị chọc giận, tay cầm phất trần, một chiêu ra ngàn tia tơ sợi. Muôn vàn tàn ảnh phóng về phía Hoàng Nhưỡng!
Mà Hủy Xà Đệ Nhất Thu biến thành vung đuôi rắn, mang theo một trận gió lốc. Gió lốc và phất trần chạm nhau, chỉ nghe một tiếng ầm vang. Đất đá bay tứ tung, lòng sông rung chuyển, Hoàng Nhưỡng lại vẫn đứng vững bên bờ.
Trên mặt Hoàng Nhưỡng không hề có một tia kinh hoảng, nàng không lo kịch chiến sau lưng, chỉ đăm đăm nhìn sang bờ bên kia.
Có người nghiêm nghị hỏi: “Hoàng Nhưỡng! Cô luôn mồm nói có người làm ác, nhưng sao bản thân cũng ở phía bên kia?”
Dĩ nhiên đây cũng là mối nghi hoặc của rất nhiều người, lập tức có người nhao nhao phụ họa.
Hoàng Nhưỡng đột nhiên phát hiện, mình đã tới thời khắc hóa trang thành ánh sáng trên cao!
Nàng thẳng lưng, sắc mặt thương đau, nói: “Ta không đành lòng dân chúng khó khăn, mới đặc biệt điều tra chân tướng mà tới.”
— mấy chuyện mua danh chuộc tiếng, bà đây am hiểu nhất. Hừ!
Nàng từng chữ từng chữ, bắt đầu thuyết phục đám người: “Thiên đạo vạn vật, áo nuôi vạn vật mà không làm chủ. Nhưng Sư Vấn Ngư thì khác, lão ta toan tính hóa thân thành thần, nắm giữ chúng sinh. Tâm người này đã nhập tà, tội không thể tha. Chúng sinh đông đảo, sao có thể đến cầu xin lão che chở?”
Cả người nàng chính khí, gió mát mênh mông.
Bên trán Sư Vấn Ngư gân xanh nhảy loạn, hận không thể một chưởng đập chết cho xong việc.
Nhưng Hủy Xà Đệ Nhất Thu biến thành đã cuốn chặt lấy lão!
Sư Vấn Ngư cực kì hận trong lòng, trong lòng hận cực, có ý muốn đoạt xác! Lão đột nhiên hóa thành một cụm sương đen, muốn bao phủ lấy thân rắn của Đệ Nhất Thu. Nhưng phản ứng của Đệ Nhất Thu linh mẫn bậc nào?
Ngay nháy mắt Sư Vấn Ngư hóa sương mù, y cũng hóa thành một cụm sương đen.
— Linh Ma Quỷ thư, y vốn cũng là thế.
Tà công này mặc dù có ghi lại bí quyết đoạt xác, song có lẽ nó chưa từng nghĩ tới, hai người đều tập Linh Ma Quỷ thư, thì đoạt xác thế nào?
Quả nhiên, Sư Vấn Ngư không có cách nào bắt y, đành cùng y quấn đấu vậy.
Bên kia bờ, có người hỏi: “Hoàng Nhưỡng… không phải, tiên sinh Đệ Tam Mộng! Thế giới bây giờ đã hóa cát, nếu chúng ta không qua sông, chẳng phải là chỉ có thể chờ chết?!”
Hoàng Nhưỡng đứng lặng ở bờ sông xa xăm, tay cầm Ốc biển, nói: “Bản thân thiên đạo có thể tự chữa, có điều vì bị tháp Viên Dung phá hỏng, có phần yếu đi. Chỉ cần tru sát Sư Vấn Ngư, tiêu hủy tháp Viên Dung. Chắc chắn thiên đạo sẽ quay lại quỹ đạo.”
Ngay sau lưng nàng, Sư Vấn Ngư và Đệ Nhất Thu đang ác chiến.
Mà Hoàng Nhưỡng cũng không quay lại, mặt nàng hướng tới đám người, cách một con sông, nói: “Trong các người, có không ít người chết sống lại từ trong giấc mộng. Sức lực thiên đạo hôm nay đã suy yếu, không thể nào sửa chữa. Nếu các người còn tồn tại, sẽ làm cho thiên đạo đình trệ, nhân đạo rối loạn.”
Nàng không nói tiếp, từ trong đám người, nàng đã thấy Tức m, cũng thấy Hoàng Dương.
Nàng nhìn thấy rất nhiều người đã qua đời.
Những người này cũng đang chăm chú nhìn nàng.
Có người nghiêm nghị hỏi: “Là ý gì? Lẽ nào muốn bắt chúng ta tự sát sao? Chúng ta vất vả lắm mới sống sót, dựa vào đâu…” Lời còn chưa dứt, đã bị âm thanh mãnh liệt hơn cắt dứt.
Trong giấc mơ thứ ba, vì sự xuất hiện của tiên sinh Đệ Tam Mộng, thế gia Gầy giống nhượng bộ. Giống lương thực dư dả, người còn sống cũng rất nhiều.
Tỉ như hoàng tử, hoàng nữ của Sư Vấn Ngư, cũng vì không có thử nghiệm máu Hủy Xà mà toàn bộ sống sót.
“Chính ngươi chạy thoát thân mà còn khuyên chúng ta chịu chết?!” Có người giận mắng, “Theo ta thấy, tà ma đó không phải bệ hạ, là ngươi!”
“Không thể nói vậy, cô ấy là tiên sinh Đệ Tam Mộng mà…”
“Đệ Tam Mộng cái gì! Nói không chừng chính là kẻ cầm đầu…”
Gà bay chó chạy, trong phút chốc, âm thanh gì cũng có.
Hoàng Nhưỡng không hề phật lòng — người ưa mua danh chuộc tiếng, da mặt vốn dày lắm.
Nhớ ngày đó, nàng dựa vào xuất thân là con gái Hoàng Thự, cố gắng hái được cái mỹ danh “Huyền Độ tiên tử”.
Nàng nói: “Ta đã bị hình Bàn Hồn Định Cốt châm, từ lâu đã là một phế nhân không sống không chết. Việc này, chắc hẳn mọi người đều biết.”
“Bàn Hồn Định Cốt châm?” Hình khí đó đương nhiên ai ai đều biết. Đám người xì xáo ầm ĩ.
Hoàng Nhưỡng từ tốn nói: “Ở lại đây, ta có thể sống lại. Song, dù vậy, ta vẫn không thể ở lại.”
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, rốt cuộc Hoàng Nhưỡng quay đầu, thoáng nhìn Đệ Nhất Thư quấn xoắn chặt lấy Sư Vấn Ngư.
Nàng mỉm cười: “Gia phu đang dùng sức một mình mình, đối đầu với đầu đảng tội ác. Trong chính các vị, có mẫu thân ta chết đi sống lại, có con nuôi duyên phận hai kiếp của ta. Chúng ta đều có vô số người không nỡ bỏ qua. Nhưng, thuộc về thiên đạo, chung quy là để ngăn chặn ngày càng nhiều người phải trải qua chuyện thảm nhân gian như chúng ta.”
Trong đám dân chúng, dĩ nhiên không thể bị mấy câu thuyết phục hời hợt này.
Mà Hoàng Nhưỡng đã vứt Ốc Truyền m trong tay. Sắc sáng lóe lên trong tay nàng, Tâm Kiếm tái xuất!
Đám người chỉ thấy một mảng sáng chói giội tới, nàng phóng tới chiến trường của Sư Vấn Ngư và Đệ Nhất Thu.
Xác thịt Sư Vấn Ngư vốn suy yếu, chỉ riêng chiến lực trước mắt, cơ bản lão không thể đối đầu Đệ Nhất Thu.
Nhưng Đệ Nhất Thu cũng bị thương nặng, nên mới để lão kéo dài. Mà bây giờ, Hoàng Nhưỡng đã tham gia vào chiến cuộc. Dẫu tu vi nàng không đủ, nhưng kiếm đạo cao thâm. Sư Vấn Ngư lập tức đỡ bên trái hở bên phải.
Rốt cuộc, Tâm Kiếm của Hoàng Nhưỡng cắt rách ống tay áo lão, máu lão thuận theo đầu ngón tay nhỏ xuống.
Trong tháp Viên Dung, mọi luồng sương đen đều cảm ứng được suy yếu, bắt đầu rung chuyển bất an.
Tạ Hồng Trần mượn sức yếu của Sư Vấn Ngư, rốt cuộc hắn tìm được tâm Pháp trận!
Chỉ thấy giữa một mảng sương đen, một phù văn màu lam.
Pháp trận như chiếc mâm tròn, trong mâm, mười hai khắc xếp đều. Trong đó có ba màu kim đỏ, vàng, xanh lam, kim đỏ dài nhất, tiếp theo kim vàng, kim xanh lam ngắn nhất. Lúc này, ba cây kim đang lấy tâm làm điểm tựa, cùng quay rất nhanh.
Phù văn pháp trận thỉnh thoảng lấp lóe, Tạ Hồng Trần cũng biết pháp trận rất rõ. Hắn nhìn kỹ hồi lâu, lập tức hiểu rõ ràng. Ba màu kim đang phân biệt là năm, tháng, ngày!
Tạ Hồng Trần so giờ này ngày này, chậm rãi vặn kim đồng hồ.
Năm ngón tay hắn nhỏ máu, sương đen bên cạnh hắn ngo ngoe muốn động.
Phía Hoàng Nhưỡng, nước sông như bị cuồng phong kinh động, dâng con sóng lớn nuốt cả trời. Đệ Nhất Thu xuỳ xuỳ một tiếng, Hoàng Nhưỡng vừa mạnh mẽ tấn công Sư Vấn Ngư, vừa nói: “Chàng nói gì? Em nghe không hiểu!”
Đệ Nhất Thu không còn ý định nói chuyện, Hoàng Nhưỡng lại chợt lóe tia sáng, nói: “Tạ Hồng Trần! Hắn đang nỗ lực khống chế tháp Viên Dung!”
Cự xà gật đầu, suýt thì gác cằm lên trên đầu Hoàng Nhưỡng. Ý chí chiến đấu của Hoàng Nhưỡng đã thắng: “Giết lão rồi nói!”
Mà lúc này, Sư Vấn Ngư cùng đường mạt lộ, lão bỗng hóa thân thành sương đen, trước mắt cự xà thoáng giả một bóng ảnh, lập tức nhào đến Hoàng Nhưỡng!
Lão tính đoạt xác Hoàng Nhưỡng!
Hoàng Nhưỡng chỉ thấy đầu choáng váng, gần như đứng không vững. Nhưng lập tức, một luồng sương đen khác nhào tới. Đệ Nhất Thu biến thành khô lâu, phát cuồng cắn xé Sư Vấn Ngư. Kế hoạch ban đầu của Sư Vấn Ngư dùng tốc độ nhanh nhất đoạt xác Hoàng Nhưỡng, nhưng lão đã đánh giá thấp một Đệ Nhất Thu điên cuồng.
Màn sương lão biến thành, trong nháy mắt bị Đệ Nhất Thu từng bước xâm chiếm đến chẳng còn thừa mấy. Lão kêu lên một tiếng đau đớn, bỗng hóa thành thân người, ngã ngồi xuống đất. Một thân máu tươi như khoác lụa đỏ.
Trong tháp, áp lực đến Tạ Hồng Trần chợt giảm!
Sau khi Sư Vấn Ngư suy yếu hết mức, tháp Viên Dung rốt cuộc đã nhận hắn làm chủ! Hắn dùng sức vặn kim ba màu, để từng cây về vị trí.
Bên ngoài càn khôn đảo ngược, đám người chỉ thấy đầu quay mòng mòng.
Sư Vấn Ngư xông vào tháp Viên Dung, muốn đoạt lại ngôi chủ. Nhưng lúc này, tháp Viên Dung đang giữa lúc giao thoa với hiện thực, lão một bước đạp vào không khí, cả người như đọa vào hư vô, biến mất trên bậc cấp tháp Viên Dung.
Thế giới lão sáng lập nhận con sóng dao động mãnh liệt, cuối cùng như sáp chậm rãi tan chảy.
Hoàng Nhưỡng cảm nhận được tan chảy, nàng quay lại, mãi ôm con rắn khổng lồ trước mặt.
Nét mặt con Hủy Xà dữ tợn dễ sợ. Nàng vẫn mỉm cười.
“Đệ Nhất Thu.” Nàng nhẹ giọng gọi, con rắng không lồ yên tĩnh chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng.
Hoàng Nhưỡng nhẹ hôn lên xà văn nơi khóe mắt nó, thì thầm: “Sư Vấn Ngư nói, duy trì thế giới này, là phương thức hóa giải duy nhất của Bàn Hồn Định Cốt châm. Em tin lão ấy không gạt em.”
Con rắn khổng lồ gục đầu, trong hai đồng tử dựng thẳng, Hoàng Nhưỡng nhìn thấy khuôn mặt mình. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu rắn, nói: “Sau khi phá mộng rồi, nếu em vẫn còn sống…chàng… hãy rút kim châm trên đầu em đi.”
Đệ Nhất Thu đột nhiên ngẩng lên, y không còn lực hóa thân thành người nữa. Mà thân rắn lại không thể nói chuyện, khóe mắt y ướt, song đồng dựng thẳng, sáng tỏ như nước đỗ.
“Con người của em… thật ra không kiên cường vậy đâu. Em thích ăn ngon mặc đẹp, tự do tự tại. Ở bên cạnh chàng bầu bạn rất tốt, nhưng bầu bạn kiểu ấy đối với em mà nói, vẫn quá đau khổ.” Nàng cố gắng mỉm cười, giữ dáng hình mình tốt đẹp nhất, “Đệ Nhất Thu, để tất thảy kết thúc đi.”
Con rắn khổng lồ lặng thinh nhìn nàng chăm chú, mãi đến khi nàng tan ra theo thế giới.
Last edited:
Bình luận facebook