-
Chương 120
Bên kia bờ, tất cả đang trơ mắt nhìn một màn vô cùng quỷ dị này.
Thế giới ở bờ bên kia, từng lớp từng tầng vặn vẹo héo rút. Cuối cùng tới ngượng cuối, hóa thành hư vô. Mà dòng sông trước mắt, cũng dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người.
Những người qua sông thành công kia, lúc này người người hoảng sợ chạy trốn, nhưng ngay sau đó, cũng tan thành mây khói theo thế giới.
Đến khi Hoàng Nhưỡng tỉnh lại lần nữa, thấy mình vẫn ngồi trên xe lăn. Trong tháp Viên Dung đã khôi phục vẻ yên bình, phù văn pháp chú trên vách rối rít ẩn nấp. Nhìn qua kiến trúc cả ngọn tháp chả khác gì bình thường.
Mà nàng cũng chẳng có cách nào nhúc nhích, nàng yên tĩnh nhìn thẳng phía trước, tia sáng chiếu đến bên ngoài tháp. Thì ra đã chạng vạng tối.
Có người sau lưng đến gần, bước chân tập tễnh. Ngay sau đó, một bàn tay dính máu chìa tới, nhẹ nhàng chạm đến gương mặt và tứ chi của nàng, như muốn xác định phải chăng nàng không việc gì. Hoàng Nhưỡng không thể quay đầu, nhưng đã biết đó là ai.
Đệ Nhất Thu.
Hoàng Nhưỡng cảm giác được nhiệt độ của y, ánh mặt trời ngoài tháp chiếu lên người nàng, hơi ngứa.
Sau đó, ánh mắt trước mặt nàng biến hóa, là Đệ Nhất Thu chuyển dời xe lăn. Hoàng Nhưỡng đảo mắt, thấy Tạ Hồng Trần đang đến, sắc mặt hắn tái nhợt, bước chân cũng vì suy yếu mà bồng bềnh. Hắn đã thu Tâm Kiếm, áo trắng cả người bị thấm máu tươi, như những đoá hoa lớn nở rộ.
Ánh mắt Hoàng Nhưỡng đờ đẫn, đành mặc cho hắn từng bước một đi đến trước mặt.
Hắn mấy lần muốn nói lại thôi, mà căn bệnh âm dương quái khí của Đệ Nhất Thu cũng không vì bị thương nặng mà giảm bớt. Y nói: “Tạ Tông chủ có kiến thức rộng rãi, chắc hẳn đạo lý chó ngoan không cản đường, đã từng nghe rồi nhỉ.”
Tạ Hồng Trần không đếm xỉa tới lời nói móc, nghiêng người mạnh sang một bên đi.
Đệ Nhất Thu đẩy xe lăn đi đến bên cửa sổ. Y vịn Hoàng Nhưỡng, bay từ cửa sổ xuống ngoài tháp.
Đám người thấy y đi ra, im bặt.
Bọn Cừu Thải Lệnh lập tức tiến lên, hỏi: “Tình hình trong tháp thế nào rồi? Có bắt được Sư Vấn Ngư không?”
Vừa dứt lời, lại nghe những giọng khác vang lên.
Có người nói: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Triều đình các người hãm hại bá tánh như vậy ư?”
“Tiên sinh Đệ Tam Mộng thật sự bị hình phạt Bàn Hồn Định Cốt châm sao? Chuyện gì vậy chứ? Không phải hình phạt Bàn Hồn Định Cốt châm buộc phải do Tiên môn công thẩm mới được thi hành sao? Ngọc Hồ Tiên Tông phải cho một câu giải thích!”
“Hiện giờ có phải đã an toàn chưa?”
Các thức các loại câu hỏi ập vào mặt, sau lưng, Tạ Hồng Trần cũng bồng bềnh hạ tháp.
Đệ Nhất Thu chậm rãi lau đi vết máu trên mặt Hoàng Nhưỡng, hồi lâu mới nói: “Sư Vấn Ngư đã mất tích. Trước mắt tháp Viên Dung do Tạ Tông chủ khống chế.” Y xoay người bứt một nắm cỏ nhỏ, nói: “Trật tự thiên đạo đang được chữa trị lần nữa, mọi người không cần bối rối.”
Ánh mắt đám người tập trung nhìn, thấy cỏ dại trong tay y vốn đã bị sa hóa một nửa, chỉ còn một chút rễ cây còn hơi khỏe mạnh. Song lúc này, đúng là nó đang dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, đang từ từ khôi phục.
“Tốc độ thế này, phải mất bao lâu mới có thể khôi phục như thường?” Có kẻ thở hổn hển, mắng: “Mấy người các ngươi vốn đã chết từ lâu rồi, còn không tự sát đi? Không nghe tiên sinh Đệ Tam Mộng nói sao? Sự hiện hữu của các ngươi sẽ chỉ ảnh hưởng đến trật tự của thiên đạo!”
Nghe gã nói vậy, những người chết sống lại bao gồm cả người thân đều lia mắt.
“Nói nhảm gì thế? Lẽ nào tính mạng của chúng ta không phải là mạng?!” Trong phút chốc, đám người chửi rủa nhau, tranh chấp không ngớt.
Đệ Nhất Thu thật ra rất giỏi xử lý mấy chuyện như vậy. Y làm việc cho triều đình, tâm tính con người, y quá hiểu.
Lúc này, cần có người dẫn đầu, người làm đại nghĩa chịu chết trước. Sau đó thuyết phục những kẻ do dự, sau nữa là, ép buộc người không muốn, cuối cùng giết sạch kẻ phản kháng.
Quyền thần rắp tâm, như vung đao chặt tay, há có thể có tình?
Y nhẹ nhàng vuốt tóc Hoàng Nhưỡng, vẻ mặt lạnh băng: “Các vị, thê tử của ta Hoàng Nhưỡng, cả đời bôn ba vì dân, chưa từng có tư dục.”
Hoàng Nhưỡng nghe y nói, nếu không phải trên đầu có hai cây kim khống chế, thật sự nàng phải nhịn mới không bật cười ra tiếng.
Mà sau lưng, Đệ Nhất Thu vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng. Y chữ chữ tỉnh táo ung dung, nói vài lời giả tạo chả có căn cứ: “Lúc vừa phá mộng, nàng từng nói với bổn tọa, mạng người quý báu, nặng hơn cả núi. Những người chết sống lại từ trong giấc mơ không nỡ chịu chết, cũng là thường tình của con người.”
Bốn phía dần dần yên tĩnh, ngàn vạn ánh mắt đổ dồn tới bên này.
Bọn Hà Tích Kim nãy giờ còn cản trở bá tánh, không cho phép bọn họ tiếp cận mấy người Đệ Nhất Thu, cũng nhìn qua.
Lưng Đệ Nhất Thu thẳng tắp, ánh mắt bén như lưỡi đao: “Nhưng chỗ đại nghĩa, khái phải cùng khảng… nguyện dùng bản thân, hy sinh vì nghĩa, không chùn bước để dẫn đường cho người.”
“Đệ, Đệ, Đệ…” Hà Tích Kim giận chỉ hắn.
Tạ Hồng Trần thế mà cũng sững ra hồi lâu, mới hiểu được câu này.
“Đệ Nhất Thu! Ngươi đang nói cái gì?” Hắn nghiêm nghị nói.
Mà đám người đáp lại, là ngây ra như gỗ đá. Bốn lần vào mộng, dây mơ rễ má giữa Hoàng Nhưỡng và Đệ Nhất Thu, còn có ai không biết?
Y là người ái mộ Hoàng Nhưỡng từ trăm năm trước, truy cầu bốn giấc mộng, vợ chồng ba kiếp.
Nhưng giờ đây, y nói Hoàng Nhưỡng tình nguyện từ bỏ cuộc sống chịu chết, “không chùn bước để dẫn đường cho người”.
“Ngươi điên rồi?” Khuất Man Anh bước lên, muốn cướp xe lăn, “Để đạt mục đích, đến cả con bé mà ngươi còn có thể hi sinh lợi dụng? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Đệ Nhất Thu không nói gì, nhưng thân pháp y như sấm sét, đưa Hoàng Nhưỡng tránh khỏi Khuất Man Anh giật lấy.
Tạ Hồng Trần tiến lên mấy bước, hắn đi đến trước mặt Hoàng Nhưỡng, chậm rãi ngồi xuống. Hoàng Nhưỡng nhìn thẳng hắn, đến trong lòng cũng lặng im không nói gì.
Nàng không nhìn thấy Đệ Nhất Thu, không biết làm thế nào y có thể dùng giọng điệu tỉnh táo vậy để nói hết một hồi.
Tạ Hồng Trần chăm chú nhìn nàng, nói: “Theo ta đi.” Vì giọng yếu ớt, nghe ra miệng càng giống như cầu xin. Hắn nắm chặt tay Hoàng Nhưỡng đặt trên hai đầu gối, từng chữ rã rời khàn khàn: “Nhưỡng, theo ta đi, được không?”
Hoàng Nhưỡng không nói không động, Tạ Hồng Trần gần như cầu khẩn: “Ta đưa nàng rời tiên môn, chúng ta sống cuộc sống ẩn thế, ta dùng một đời một kiếp nghiên cứu cách giải Bàn Hồn Định Cốt châm. Được không?”
Bên cạnh, Khuất Man Anh nói: “Nhưỡng à, con có thể nghe thấy không?”
Miêu Vân Chi nhìn ra ngoài một hồi, không đành lòng, nói: “Cô bé còn có thể chớp mắt, chỉ là hơi chậm một chút.”
Khuất Man Anh đã nước mắt rơi đầy mặt, bà đỡ lấy vai Hoàng Nhưỡng, nói: “Nhưỡng à, nếu con muốn theo ý Tạ Tông chủ, hãy chớp mắt. Được không?”
Ánh mắt Hoàng Nhưỡng như hư không, lại chậm chạp không động đậy.
Khuất Man Anh cùng Tạ Hồng Trần nín thở chờ đợi, mãi đến dần dần tuyệt vọng.
Đệ Nhất Thu cũng không hề động đậy, y cũng đang chờ, có lẽ nàng có thể sẽ có một thoáng chần chừ, lời lúc ấy, chỉ là xúc động nhất thời.
Nhưng nàng không.
Y biết nàng sẽ không.
Đệ Nhất Thu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, lòng bàn tay cũng lây dính trơn bóng mướt lạnh ấy. Sau hồi lâu, y nói: “Nàng sẽ không đi với ngài, ngài không hiểu nàng.”
Trong mắt Tạ Hồng Trần sớm đã ngấn lệ, thế là đám ôn hòa bác nhã kia đều vứt qua một bên, hắn gần như gầm lên: “Ta không hiểu nàng? Ta cùng nàng ấy là vợ chồng một trăm năm đấy!”
Đệ Nhất Thu tỉnh táo như một khối đá, y nói: “Vợ chồng trăm năm, mà ngài lại không biết, linh hồn này vốn tự do không gò bó cỡ nào.”
Tạ Hồng Trần ngẩn ra, Đệ Nhất Thu nhẹ giọng hỏi: “Nếu… nàng vẫn dứt khoát, chớp mắt đi.”
Dưới ánh mắt đổ vào mình của đám Khuất Man Anh, Hà Tích Kim, Tạ Hồng Trần, Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng trợn mắt nhìn.
Sống không bằng chết, sao lại hối hận?
Nhưng mà Đệ Nhất Thu à, em chỉ giao phó bản thân cho chàng, nhưng chưa bao giờ nghĩ qua, chuyện này với chàng mà nói, tàn nhẫn bực nào.
Sau khi em đi, thân này hóa cát, tự có gió xuân phẩy quét, đất rộng ôm vào lòng. Nhưng còn chàng thì phải làm sao đây.
Dáng vẻ này của chàng, tất cả sẽ sợ chàng, sẽ đồn chàng lãnh huyết vô tình đó.
Mấy người Hà Tích Kim không thể nói phản đối nữa. Đây là… lựa chọn của nàng.
Theo chồng thì còn gì để nói nữa?
Hai tay Khuất Man Anh ôm mặt, Tạ Hồng Trần luân hãm vào giữa đầm lầy hồi ức, một khi tỉnh giấc, phát hiện mất đi thứ vốn đã mất từ lâu.
Đệ Nhất Thu đẩy Hoàng Nhưỡng tới trước mặt mọi người, đám người đăm đăm nhìn cô gái trang điểm tỉ mỉ, y phục phức tạp ngồi trên xe lăn này. Dung nhan nàng đẹp đến giả tạo, ánh mắt vô hồn, không chút tiêu điểm.
Rất khó tin, một người như vậy, lại là một vật sống.
Đệ Nhất Thu đi tới trước người nàng, cuối cùng Hoàng Nhưỡng đã thấy rõ y.
Trong máu và cát bụi, khuôn mặt y anh tuấn, ánh mắt thâm thúy như dòng nước biển chảy siết hung hiểm.
Đệ Nhất Thu. Hoàng Nhưỡng đạp trên cát vàng hồi ức, muốn tìm đến lúc mới gặp y ngoài đời. Đáng tiếc đời người hỗn loạn khó phân, bụi gai đầy đất, nàng sớm đã không nhớ nổi năm Thành Nguyên thứ năm, có người thiếu niên đã đến thôn Tiên Trà cầu hôn.
Em của năm đó, phải chăng đã từng khoác lên lớp vỏ ngoài dịu dàng đoan trang, đối thoại tiến lùi vừa phải với chàng?
Khi ấy, chúng ta nói gì nhỉ?
Đệ Nhất Thu, đến một chữ em còn không nhớ nổi.
Đệ Nhất Thu nâng tay nàng, chậm rãi ôm nàng vào trong ngực.
Y tùy ý để mặt nàng dán vào ngực mình, để nàng nghe nhịp tim và hơi thở của mình. Thôn Tiên Trà bao nhiêu năm trước, thiếu niên Bát Thập Lục điện hạ đắc chí đánh ngựa tới. Thiếu nữ kia một người vàng nhạt, đứng yên lặng trong cánh đồng phì nhiêu trăm ngàn mẫu.
Lúa mì đương lúc vàng ruộm, trên dưới cả người nàng ngập đầy sắc vàng bội thu ấm áp hân hoan.
Hồi ức như chan chứa nước mắt, cũng đành không chạm tới nữa. Đệ Nhất Thu lại dìu nàng ngồi xuống.
“Đi thôi.” Tay phải y nhấc lên, nhẹ nắm chặt hai cây kim châm trên đỉnh đầu nàng. Giọng y rất nhẹ, rất nhẹ, như phải rất dùng sức mới có thể ngăn lại máu tươi tứa ra trong lòng: “Đi thôi Nhưỡng à. Từ rày trở đi, không còn đau đớn nữa.”
Dứt lời, trên tay y dùng sức.
Hoàng Nhưỡng cảm thấy thần hồn đau như cắt! Nhưng nàng không sợ, chung quanh không hề có chút âm thanh gì. Nàng nhìn thấy Tức Âm, Hoàng Dương, còn có Hoàng Quân trong đám người. Họ đều nhìn sang bên này, không ai tiến lên.
Thời gian vụn vặt, gào thét đánh ngựa phi qua.
Tất cả từng cùng sống từng bầu bạn, buồn vui thù hận, duyên sinh duyên diệt, mọi tình yêu và khúc mắt, đều mờ phai trong tích tắc ngưng đọng này.
Hoàng Nhưỡng thu mắt, thế là trước mắt vẫn chỉ còn lại khuôn mặt của Đệ Nhất Thu. Trong lòng núi Ngọc Hồ Tiên Tông năm ấy, thời gian đăng đẳng nhường nào, như mãi chẳng biết sao để qua hết. Còn giờ đây, thời gian lại ngắn ngủi bậc nào chứ, không đủ để nói lời gặp lại.
Đến khi hai cây kim châm rời khỏi người, Hoàng Nhưỡng muốn đứng dậy nhào về phía chàng.
Nàng muốn cướp một cái ôm, dù chỉ là một chớp mắt. Nhưng trong nháy mắt rút Bàn Hồn Định Cốt châm ra, thân thể nàng đã hóa cát.
Từng hạt cát mịn màu vàng óng bay lên, còn chưa kịp đến gần, đã vương theo gió mát. Đệ Nhất Thu vươn tay, cát vàng mang theo ánh sáng chói mắt mỏng mảnh xuyên qua khe hở của y, tản mát như bụi trong ánh tà dương như máu.
Ánh mắt của Hoàng Nhưỡng, trong một chớp mắt ngắn ngủi chìm vào bóng tối.
Từ nay về sau, không còn đau đớn nữa, chỉ còn tiếc nuối chưa nguôi và yên giấc đêm dài.
Đệ Nhất Thu, em cho rằng trời cao sẽ ban thưởng một lương duyên khác, bất kể thế nào, chí ít giữa hai ta cũng phải có một câu thoại. Cho dù là một tiếng gọi, một lời căn dặn.
Nhưng không có.
Tiếc là không có.
Thế giới ở bờ bên kia, từng lớp từng tầng vặn vẹo héo rút. Cuối cùng tới ngượng cuối, hóa thành hư vô. Mà dòng sông trước mắt, cũng dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người.
Những người qua sông thành công kia, lúc này người người hoảng sợ chạy trốn, nhưng ngay sau đó, cũng tan thành mây khói theo thế giới.
Đến khi Hoàng Nhưỡng tỉnh lại lần nữa, thấy mình vẫn ngồi trên xe lăn. Trong tháp Viên Dung đã khôi phục vẻ yên bình, phù văn pháp chú trên vách rối rít ẩn nấp. Nhìn qua kiến trúc cả ngọn tháp chả khác gì bình thường.
Mà nàng cũng chẳng có cách nào nhúc nhích, nàng yên tĩnh nhìn thẳng phía trước, tia sáng chiếu đến bên ngoài tháp. Thì ra đã chạng vạng tối.
Có người sau lưng đến gần, bước chân tập tễnh. Ngay sau đó, một bàn tay dính máu chìa tới, nhẹ nhàng chạm đến gương mặt và tứ chi của nàng, như muốn xác định phải chăng nàng không việc gì. Hoàng Nhưỡng không thể quay đầu, nhưng đã biết đó là ai.
Đệ Nhất Thu.
Hoàng Nhưỡng cảm giác được nhiệt độ của y, ánh mặt trời ngoài tháp chiếu lên người nàng, hơi ngứa.
Sau đó, ánh mắt trước mặt nàng biến hóa, là Đệ Nhất Thu chuyển dời xe lăn. Hoàng Nhưỡng đảo mắt, thấy Tạ Hồng Trần đang đến, sắc mặt hắn tái nhợt, bước chân cũng vì suy yếu mà bồng bềnh. Hắn đã thu Tâm Kiếm, áo trắng cả người bị thấm máu tươi, như những đoá hoa lớn nở rộ.
Ánh mắt Hoàng Nhưỡng đờ đẫn, đành mặc cho hắn từng bước một đi đến trước mặt.
Hắn mấy lần muốn nói lại thôi, mà căn bệnh âm dương quái khí của Đệ Nhất Thu cũng không vì bị thương nặng mà giảm bớt. Y nói: “Tạ Tông chủ có kiến thức rộng rãi, chắc hẳn đạo lý chó ngoan không cản đường, đã từng nghe rồi nhỉ.”
Tạ Hồng Trần không đếm xỉa tới lời nói móc, nghiêng người mạnh sang một bên đi.
Đệ Nhất Thu đẩy xe lăn đi đến bên cửa sổ. Y vịn Hoàng Nhưỡng, bay từ cửa sổ xuống ngoài tháp.
Đám người thấy y đi ra, im bặt.
Bọn Cừu Thải Lệnh lập tức tiến lên, hỏi: “Tình hình trong tháp thế nào rồi? Có bắt được Sư Vấn Ngư không?”
Vừa dứt lời, lại nghe những giọng khác vang lên.
Có người nói: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Triều đình các người hãm hại bá tánh như vậy ư?”
“Tiên sinh Đệ Tam Mộng thật sự bị hình phạt Bàn Hồn Định Cốt châm sao? Chuyện gì vậy chứ? Không phải hình phạt Bàn Hồn Định Cốt châm buộc phải do Tiên môn công thẩm mới được thi hành sao? Ngọc Hồ Tiên Tông phải cho một câu giải thích!”
“Hiện giờ có phải đã an toàn chưa?”
Các thức các loại câu hỏi ập vào mặt, sau lưng, Tạ Hồng Trần cũng bồng bềnh hạ tháp.
Đệ Nhất Thu chậm rãi lau đi vết máu trên mặt Hoàng Nhưỡng, hồi lâu mới nói: “Sư Vấn Ngư đã mất tích. Trước mắt tháp Viên Dung do Tạ Tông chủ khống chế.” Y xoay người bứt một nắm cỏ nhỏ, nói: “Trật tự thiên đạo đang được chữa trị lần nữa, mọi người không cần bối rối.”
Ánh mắt đám người tập trung nhìn, thấy cỏ dại trong tay y vốn đã bị sa hóa một nửa, chỉ còn một chút rễ cây còn hơi khỏe mạnh. Song lúc này, đúng là nó đang dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, đang từ từ khôi phục.
“Tốc độ thế này, phải mất bao lâu mới có thể khôi phục như thường?” Có kẻ thở hổn hển, mắng: “Mấy người các ngươi vốn đã chết từ lâu rồi, còn không tự sát đi? Không nghe tiên sinh Đệ Tam Mộng nói sao? Sự hiện hữu của các ngươi sẽ chỉ ảnh hưởng đến trật tự của thiên đạo!”
Nghe gã nói vậy, những người chết sống lại bao gồm cả người thân đều lia mắt.
“Nói nhảm gì thế? Lẽ nào tính mạng của chúng ta không phải là mạng?!” Trong phút chốc, đám người chửi rủa nhau, tranh chấp không ngớt.
Đệ Nhất Thu thật ra rất giỏi xử lý mấy chuyện như vậy. Y làm việc cho triều đình, tâm tính con người, y quá hiểu.
Lúc này, cần có người dẫn đầu, người làm đại nghĩa chịu chết trước. Sau đó thuyết phục những kẻ do dự, sau nữa là, ép buộc người không muốn, cuối cùng giết sạch kẻ phản kháng.
Quyền thần rắp tâm, như vung đao chặt tay, há có thể có tình?
Y nhẹ nhàng vuốt tóc Hoàng Nhưỡng, vẻ mặt lạnh băng: “Các vị, thê tử của ta Hoàng Nhưỡng, cả đời bôn ba vì dân, chưa từng có tư dục.”
Hoàng Nhưỡng nghe y nói, nếu không phải trên đầu có hai cây kim khống chế, thật sự nàng phải nhịn mới không bật cười ra tiếng.
Mà sau lưng, Đệ Nhất Thu vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng. Y chữ chữ tỉnh táo ung dung, nói vài lời giả tạo chả có căn cứ: “Lúc vừa phá mộng, nàng từng nói với bổn tọa, mạng người quý báu, nặng hơn cả núi. Những người chết sống lại từ trong giấc mơ không nỡ chịu chết, cũng là thường tình của con người.”
Bốn phía dần dần yên tĩnh, ngàn vạn ánh mắt đổ dồn tới bên này.
Bọn Hà Tích Kim nãy giờ còn cản trở bá tánh, không cho phép bọn họ tiếp cận mấy người Đệ Nhất Thu, cũng nhìn qua.
Lưng Đệ Nhất Thu thẳng tắp, ánh mắt bén như lưỡi đao: “Nhưng chỗ đại nghĩa, khái phải cùng khảng… nguyện dùng bản thân, hy sinh vì nghĩa, không chùn bước để dẫn đường cho người.”
“Đệ, Đệ, Đệ…” Hà Tích Kim giận chỉ hắn.
Tạ Hồng Trần thế mà cũng sững ra hồi lâu, mới hiểu được câu này.
“Đệ Nhất Thu! Ngươi đang nói cái gì?” Hắn nghiêm nghị nói.
Mà đám người đáp lại, là ngây ra như gỗ đá. Bốn lần vào mộng, dây mơ rễ má giữa Hoàng Nhưỡng và Đệ Nhất Thu, còn có ai không biết?
Y là người ái mộ Hoàng Nhưỡng từ trăm năm trước, truy cầu bốn giấc mộng, vợ chồng ba kiếp.
Nhưng giờ đây, y nói Hoàng Nhưỡng tình nguyện từ bỏ cuộc sống chịu chết, “không chùn bước để dẫn đường cho người”.
“Ngươi điên rồi?” Khuất Man Anh bước lên, muốn cướp xe lăn, “Để đạt mục đích, đến cả con bé mà ngươi còn có thể hi sinh lợi dụng? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Đệ Nhất Thu không nói gì, nhưng thân pháp y như sấm sét, đưa Hoàng Nhưỡng tránh khỏi Khuất Man Anh giật lấy.
Tạ Hồng Trần tiến lên mấy bước, hắn đi đến trước mặt Hoàng Nhưỡng, chậm rãi ngồi xuống. Hoàng Nhưỡng nhìn thẳng hắn, đến trong lòng cũng lặng im không nói gì.
Nàng không nhìn thấy Đệ Nhất Thu, không biết làm thế nào y có thể dùng giọng điệu tỉnh táo vậy để nói hết một hồi.
Tạ Hồng Trần chăm chú nhìn nàng, nói: “Theo ta đi.” Vì giọng yếu ớt, nghe ra miệng càng giống như cầu xin. Hắn nắm chặt tay Hoàng Nhưỡng đặt trên hai đầu gối, từng chữ rã rời khàn khàn: “Nhưỡng, theo ta đi, được không?”
Hoàng Nhưỡng không nói không động, Tạ Hồng Trần gần như cầu khẩn: “Ta đưa nàng rời tiên môn, chúng ta sống cuộc sống ẩn thế, ta dùng một đời một kiếp nghiên cứu cách giải Bàn Hồn Định Cốt châm. Được không?”
Bên cạnh, Khuất Man Anh nói: “Nhưỡng à, con có thể nghe thấy không?”
Miêu Vân Chi nhìn ra ngoài một hồi, không đành lòng, nói: “Cô bé còn có thể chớp mắt, chỉ là hơi chậm một chút.”
Khuất Man Anh đã nước mắt rơi đầy mặt, bà đỡ lấy vai Hoàng Nhưỡng, nói: “Nhưỡng à, nếu con muốn theo ý Tạ Tông chủ, hãy chớp mắt. Được không?”
Ánh mắt Hoàng Nhưỡng như hư không, lại chậm chạp không động đậy.
Khuất Man Anh cùng Tạ Hồng Trần nín thở chờ đợi, mãi đến dần dần tuyệt vọng.
Đệ Nhất Thu cũng không hề động đậy, y cũng đang chờ, có lẽ nàng có thể sẽ có một thoáng chần chừ, lời lúc ấy, chỉ là xúc động nhất thời.
Nhưng nàng không.
Y biết nàng sẽ không.
Đệ Nhất Thu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, lòng bàn tay cũng lây dính trơn bóng mướt lạnh ấy. Sau hồi lâu, y nói: “Nàng sẽ không đi với ngài, ngài không hiểu nàng.”
Trong mắt Tạ Hồng Trần sớm đã ngấn lệ, thế là đám ôn hòa bác nhã kia đều vứt qua một bên, hắn gần như gầm lên: “Ta không hiểu nàng? Ta cùng nàng ấy là vợ chồng một trăm năm đấy!”
Đệ Nhất Thu tỉnh táo như một khối đá, y nói: “Vợ chồng trăm năm, mà ngài lại không biết, linh hồn này vốn tự do không gò bó cỡ nào.”
Tạ Hồng Trần ngẩn ra, Đệ Nhất Thu nhẹ giọng hỏi: “Nếu… nàng vẫn dứt khoát, chớp mắt đi.”
Dưới ánh mắt đổ vào mình của đám Khuất Man Anh, Hà Tích Kim, Tạ Hồng Trần, Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng trợn mắt nhìn.
Sống không bằng chết, sao lại hối hận?
Nhưng mà Đệ Nhất Thu à, em chỉ giao phó bản thân cho chàng, nhưng chưa bao giờ nghĩ qua, chuyện này với chàng mà nói, tàn nhẫn bực nào.
Sau khi em đi, thân này hóa cát, tự có gió xuân phẩy quét, đất rộng ôm vào lòng. Nhưng còn chàng thì phải làm sao đây.
Dáng vẻ này của chàng, tất cả sẽ sợ chàng, sẽ đồn chàng lãnh huyết vô tình đó.
Mấy người Hà Tích Kim không thể nói phản đối nữa. Đây là… lựa chọn của nàng.
Theo chồng thì còn gì để nói nữa?
Hai tay Khuất Man Anh ôm mặt, Tạ Hồng Trần luân hãm vào giữa đầm lầy hồi ức, một khi tỉnh giấc, phát hiện mất đi thứ vốn đã mất từ lâu.
Đệ Nhất Thu đẩy Hoàng Nhưỡng tới trước mặt mọi người, đám người đăm đăm nhìn cô gái trang điểm tỉ mỉ, y phục phức tạp ngồi trên xe lăn này. Dung nhan nàng đẹp đến giả tạo, ánh mắt vô hồn, không chút tiêu điểm.
Rất khó tin, một người như vậy, lại là một vật sống.
Đệ Nhất Thu đi tới trước người nàng, cuối cùng Hoàng Nhưỡng đã thấy rõ y.
Trong máu và cát bụi, khuôn mặt y anh tuấn, ánh mắt thâm thúy như dòng nước biển chảy siết hung hiểm.
Đệ Nhất Thu. Hoàng Nhưỡng đạp trên cát vàng hồi ức, muốn tìm đến lúc mới gặp y ngoài đời. Đáng tiếc đời người hỗn loạn khó phân, bụi gai đầy đất, nàng sớm đã không nhớ nổi năm Thành Nguyên thứ năm, có người thiếu niên đã đến thôn Tiên Trà cầu hôn.
Em của năm đó, phải chăng đã từng khoác lên lớp vỏ ngoài dịu dàng đoan trang, đối thoại tiến lùi vừa phải với chàng?
Khi ấy, chúng ta nói gì nhỉ?
Đệ Nhất Thu, đến một chữ em còn không nhớ nổi.
Đệ Nhất Thu nâng tay nàng, chậm rãi ôm nàng vào trong ngực.
Y tùy ý để mặt nàng dán vào ngực mình, để nàng nghe nhịp tim và hơi thở của mình. Thôn Tiên Trà bao nhiêu năm trước, thiếu niên Bát Thập Lục điện hạ đắc chí đánh ngựa tới. Thiếu nữ kia một người vàng nhạt, đứng yên lặng trong cánh đồng phì nhiêu trăm ngàn mẫu.
Lúa mì đương lúc vàng ruộm, trên dưới cả người nàng ngập đầy sắc vàng bội thu ấm áp hân hoan.
Hồi ức như chan chứa nước mắt, cũng đành không chạm tới nữa. Đệ Nhất Thu lại dìu nàng ngồi xuống.
“Đi thôi.” Tay phải y nhấc lên, nhẹ nắm chặt hai cây kim châm trên đỉnh đầu nàng. Giọng y rất nhẹ, rất nhẹ, như phải rất dùng sức mới có thể ngăn lại máu tươi tứa ra trong lòng: “Đi thôi Nhưỡng à. Từ rày trở đi, không còn đau đớn nữa.”
Dứt lời, trên tay y dùng sức.
Hoàng Nhưỡng cảm thấy thần hồn đau như cắt! Nhưng nàng không sợ, chung quanh không hề có chút âm thanh gì. Nàng nhìn thấy Tức Âm, Hoàng Dương, còn có Hoàng Quân trong đám người. Họ đều nhìn sang bên này, không ai tiến lên.
Thời gian vụn vặt, gào thét đánh ngựa phi qua.
Tất cả từng cùng sống từng bầu bạn, buồn vui thù hận, duyên sinh duyên diệt, mọi tình yêu và khúc mắt, đều mờ phai trong tích tắc ngưng đọng này.
Hoàng Nhưỡng thu mắt, thế là trước mắt vẫn chỉ còn lại khuôn mặt của Đệ Nhất Thu. Trong lòng núi Ngọc Hồ Tiên Tông năm ấy, thời gian đăng đẳng nhường nào, như mãi chẳng biết sao để qua hết. Còn giờ đây, thời gian lại ngắn ngủi bậc nào chứ, không đủ để nói lời gặp lại.
Đến khi hai cây kim châm rời khỏi người, Hoàng Nhưỡng muốn đứng dậy nhào về phía chàng.
Nàng muốn cướp một cái ôm, dù chỉ là một chớp mắt. Nhưng trong nháy mắt rút Bàn Hồn Định Cốt châm ra, thân thể nàng đã hóa cát.
Từng hạt cát mịn màu vàng óng bay lên, còn chưa kịp đến gần, đã vương theo gió mát. Đệ Nhất Thu vươn tay, cát vàng mang theo ánh sáng chói mắt mỏng mảnh xuyên qua khe hở của y, tản mát như bụi trong ánh tà dương như máu.
Ánh mắt của Hoàng Nhưỡng, trong một chớp mắt ngắn ngủi chìm vào bóng tối.
Từ nay về sau, không còn đau đớn nữa, chỉ còn tiếc nuối chưa nguôi và yên giấc đêm dài.
Đệ Nhất Thu, em cho rằng trời cao sẽ ban thưởng một lương duyên khác, bất kể thế nào, chí ít giữa hai ta cũng phải có một câu thoại. Cho dù là một tiếng gọi, một lời căn dặn.
Nhưng không có.
Tiếc là không có.
Last edited: