-
Chương 118
“Đại nghiệp của ta, chính là phương pháp duy nhất có thể phá giải Bàn Hồn Định Cốt châm. Sư Vấn Ngư mỉm cười nói.
Hoàng Nhưỡng không nghi ngờ lão. Nàng tin.
Bàn Hồn Định Cốt châm, ba ngàn năm nay, tù hình đã bao nhiêu người, nàng không quá rõ sao.
Mật thất trong lòng núi Ngọc Hồ Tiên Tông, hàng đêm nàng choàng tỉnh, có thể nào quên?
Bao nhiêu năm, trong số người chịu cực hình này, chỉ mỗi nàng từng nhận một tia hi vọng.
Nàng nhìn thấy một luồng sáng, như rơm rạ cứu mạng, chỉ có thể vững vàng bấu víu lấy.
Sư Vấn Ngư lưu ý nét mặt nàng, thản nhiên nói: “Vậy nên, trừ quy thuận, ngươi còn làm được gì?”
Hoàng Nhưỡng không nói gì, nàng tựa như cũng đúng là không thể nói gì.
Ti Thiên giám, phòng tối.
Đệ Nhất Thu thử ra khỏi phòng tối, người y vẫn sưng phù tụ máu. Nó khiến y nhìn như một con quái vật khổng lồ.
Chỉ cần bước một bước đã muốn hao hết khí lực toàn thân, y vẫn từng bước một, tới gần cửa phòng tối.
Vì bố trí ở chỗ này chỉ để dưỡng thương, cũng không ai nhốt y.
Y nhanh chóng ra tới cửa, mà năm ngón tay y gần như không mở nổi cánh cửa.
Mỗi một động tác cực nhỏ, đều như là xé da xé thịt. Y hít sâu một hơi, năm ngón tay chụp cánh cửa. Bởi hầu như không có xúc giác, y dùng sức quá mức, đầu ngón tay bị tứa máu.
Cũng may, cánh cửa cuối cùng đã mở.
Đệ Nhất Thu chậm rãi bước ra. Mà vừa ra khỏi cửa, đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người té xuống đất.
— y ngất đi.
Đến chừng Đệ Nhất Thu tỉnh lại, đã nằm trên giường trong phòng tối.
Y cứ tưởng, là bọn Lý Lộc phát hiện mình té xỉu đã đưa về giường. Nhưng khi y cúi xuống bỗng dưng phát hiện không phải!
— tay y dù sưng đến tím bầm, cũng không có vết thương gì!
Chuyện gì thế này?
Vừa ban nãy y mở cửa, rõ ràng đã rách cả tay!
Đệ Nhất Thu lại đứng dậy, khó khăn đi ra cửa.
Lần này, y cố ý đổ chén trà trên bàn.
Nhưng, khi y cố hết sức mở cửa phòng, vừa mới bước một bước, đột nhiên té xỉu.
Đệ Nhất Thu tỉnh lại lần nữa, lại nằm ở trên giường.
Chén trà vẫn ngon lành bày trên bàn.
Đệ Nhất Thu đã rõ.
Thân thể y sẽ vĩnh viễn không khỏi hẳn. Vì rằng chỉ cần y bước ra cửa phòng một bước, toàn bộ thời gian sẽ quay ngược trở lại. Quay về cái ngày đầu tiên y được đưa đến phòng tối này.
Thời gian đang lặp lại, y bị nhốt giữa nơi này.
Bốn bề đầy lặng im, y đổi một viên Cửu Khúc Linh đồng.
Thế là cảnh tượng trên tường lại chậm rãi phát. Nhìn thấy Hoàng Nhưỡng đang gầy giống hoa lan. Sau khi gả vào Ngọc Hồ Tiên Tông nàng không còn xuống ruộng. Lúc rảnh rỗi, nàng sẽ trồng đầy lan khắp cả Ngọc Hồ Tiên Tông.
Hoa lan thường nở bốn mùa, gặp tuyết mới tàn.
Lúc đầu, Đệ Nhất Thu chỉ cho rằng nàng giải nỗi buồn hiu quạnh. Mãi cho đến sau này, nghe nóiTông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần thích nhất là hoa lan, y mới bừng tỉnh.
Trong hình, Hoàng Nhưỡng gieo giống hoa lan mới gầy xuống, Đệ Nhất Thu đăm đăm nhìn nàng, trong đầu thì lại suy nghĩ phá vây thế nào.
Dung mạo Hoàng Nhưỡng dung mạo, nhưng sắc sảo vô biên cũng không ảnh hưởng đến y.
Hình ảnh như này, bắt đầu từ năm Thành Nguyên thứ năm, y đã nhìn chừng một trăm năm. Vào những ngày hay đêm lưu chuyển không dừng, lúc y đúc khí, bên trong Cửu Khúc Linh đồng là nàng. Y đọc sách, bên trong Cửu Khúc Linh đồng là nàng.
Y phê duyệt công văn, xem hồ sơ, lúc có lục đục với các trọng thần trong triều, chỉ cần ngẩng lên một cái, sẽ nhìn thấy nàng như ở trước mắt.
Thói quen rất đáng sợ. Y đã không còn bị chỗ Hoàng Nhưỡng quấy rầy.
Trong mắt người đời, y vò võ một mình trăm năm. Nhưng có lẽ trên thực tế, Đệ Nhất Thu chưa từng cảm thấy.
Người phụ nữ này tựa như vẫn luôn ở bên cạnh y, sống ở trong đầu y.
Ở đây, nàng cũng không phải là Tông chủ phu nhân Ngọc Hồ Tiên Tông gì đó. Nàng chỉ là một cô gái, đồng hành cùng y.
Về sau, cũng có vô số người muốn giúp y tìm một bà vợ trong nhà.
Bọn hắn hỏi vị thiếu niên Giám Chính đắc chí này, tìm bạn lữ thế nào?
Đệ Nhất Thu không trả lời, có điều rằng mỗi một lần, trong đầu đều là người này. Y không biết đây có được tính là yêu không. Cũng có thể không hoàn toàn là phải.
Y không háo nữ sắc, nên cũng chẳng tham luyến sắc đẹp của Hoàng Nhưỡng. Mà sau khi Hoàng Nhưỡng lấy chồng cũng đã mất đi tài hoa Gầy giống. Giám Chính đại nhân hiển nhiên không đi hâm mộ diễm phúc của Tạ Hồng Trần.
Y không có thói quen lượm nhặt tiếng sinh yêu, nên cũng không mê luyến giọng của nàng.
Đệ Nhất Thu thậm chí còn không thể nói được, mình thích Hoàng Nhưỡng chỗ nào.
Y chưa hề nghĩ tới chuyện cướp lại nàng từ bên người Tạ Hồng Trần hoặc giả thế nào, y chỉ quen thuộc một người như vậy. Như một chút ngọt ngào trong lòng, trải dần qua năm tháng, tôn thờ trong tim mình.
Đệ Nhất Thu đăm đăm nhìn Hoàng Nhưỡng dốc lòng nuôi hoa trên tường, ý niệm trong lòng quét qua muôn vàn lần.
Làm thế nào phá hư không gian này, thoát khỏi khốn cảnh?
Đệ Nhất Thu quét mắt qua căn này phòng tối, tất thảy bày biện đều hệt như trong trí nhớ.
Một chiếc giường, bàn nhỏ ghế nhỏ. Trên bàn có ấm trà, phối sáu chén trà.
Đệ Nhất Thu cố hết sức bò dậy, y cúi nhìn hai tay mình chằm chằm. Sau đó, y chậm rãi di chuyển người sưng phù đến ngồi xuống cạnh bàn, quan sát ấm trà trên bàn.
Bỗng, y giơ ghế, dùng sức ném một cái. Ghế không chắc chắn lắm, tích tắc tan ra thành từng mảnh.
Đệ Nhất Thu chậm rãi nhặt một đoạn chân bàn, sau đó, y ném vỡ một chung trà.
Mảnh sứ vỡ văng khắp nơi, y tiện tay nhặt một khối, bắt đầu đẽo gọt chân ghế. Đôi tay y không nghe sai khiến, vụng về đến đau lòng. Mảnh vỡ không tiện tay, cắt nát da thịt. Máu chảy xuống, song cũng là màu tím đen.
Y khắc nửa ngày, bỗng ngẩng đầu, thấy trong Cửu Khúc Linh đồng trên tường đã không còn Hoàng Nhưỡng. Chỉ mỗi hoa lan nàng gieo xuống, dưới ánh mặt trời khoe phiến lá dầy, như ngoắc ai.
“Nhưỡng à…” Hai chữ ra miệng như than nhẹ, lại dẫn động tiếng vọng trong lòng.
Đệ Nhất Thu cúi xuống, tiếp tục khắc gỗ trong tay.
Động tác y chậm chạp, tay mười ngón máu thịt be bét. Song cơ thể này dù gì cũng chẳng còn lạ lẫm. Khối gỗ dần thành hình, mơ hồ ra dáng một tòa tháp. Tháp cao chính tầng, bậc cấp tám mặt. Mái cong đấu củng, mái hiên treo chuông.
… Tháp Viên Dung!
Y đã dùng một khúc gỗ bỏ để khắc chép lại tháp Viên Dung!
Đệ Nhất Thu vẫn không ngừng tay, bên tai thi thoảng có giọng nói của Hoàng Nhưỡng. Khi y ngẩng lên, trong căn phòng tối, không có đau đớn, không có cô độc, cũng không bị sợ hãi xâm nhập.
Trên khối tháp gỗ, Đệ Nhất Thu cố hết sức nhớ lại pháp trận trên tháp Viên Dung. Từng tấc từng tấc y chép lại.
Nhưng mảnh sứ còn thô dày, rất nhiều nét khắc tinh xảo không thể hoàn thành.
Đệ Nhất Thu đưa mắt về ấm trà trên bàn. Ấy là một ấm sắt lớn phổ thông, Đệ Nhất Thu cầm tới, dùng mọi sức lực đập bẹp xé toạc. Cuối cùng, y có được con dao khắc mình mong muốn.
Y dùng nó làm thanh dao thô chế, từng chữ từng chữ, khắc phù văn từ trong trí nhớ.
Tháp Viên Dung cần oán niệm và nỗi đau muôn vàn to lớn. Ngọn tháp nhỏ này dĩ nhiên không thể so sánh cùng.
— nó cũng không cần sánh với tháp Viên Dung. Với không gian thu hẹp này, tốn bao nhiêu oán khí chứ?
Một đao cuối cùng của Đệ Nhất Thu, hướng xuống chân, vạch một vết thương sâu tới xương.
Máu chảy như suối, hai tay y đầy máu, run rẩy vươn tới ngọn tháp nhỏ. Trong chốc lát, phù chú trong đầu y tung bay. Nỗi đau của một mình y cũng vô cùng có hạn, nhưng để khởi động toà tháp nhỏ này, cũng đã đủ.
Y cố ép đẩy thời gian chạy tới!
Trong phòng tối, tựa như tháp Viên Dung nhanh chóng phát hiện trật tự của nó bị rơi vào vòng phá! Nó cố hết sức sửa trị, song cơ thể Đệ Nhất Thu đang thật sự chuyển biến tốt lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Thời gian thật sự bị y thúc đẩy!
Đệ Nhất Thu dốc hết sức tranh đấu, tháp Viên Dung cố sức muốn sửa chỗ hỏng bị vật thể lạ phá bĩnh. Song không gian này thực sự quá mức nhỏ hẹp, Đệ Nhất Thu lại một đao nữa rạch chân kia của mình.
Cơn quặn đau làm y run rẩy không ngừng.
Một lát sau, y nghe choang một tiếng vang bên tai, như tiếng thủy tinh vỡ vụn!
Phòng tối trước mắt, dần dần tan ra như mực.
Y đã thành công!
Đệ Nhất Thu ngẩng đầu nhìn Cửu Khúc Linh Đồng trên tường. Ở đấy, cảnh Hoàng Nhưỡng trồng hoa lan chậm rãi tan biến.
Mà trước mắt Đệ Nhất Thu đã hiện ra một thế giới khác!
Y đứng bên này bờ sông, phía bờ bên kia, thế giới đang hóa thành cát, vạn vật sụp đổ, không còn một ngọn cỏ. Còn nơi y đứng, nước chảy như ca, chim hót hoa thơm, ánh nắng nhẹ nhàng như tấm lụa mỏng.
Đệ Nhất Thu đi dọc theo bờ sông, y nhìn thấy nước sông chảy siết. Mà chỗ nó chảy qua, thế giới hóa cát kia như bị gột rửa, lại trở nên cỏ xanh như râm, phồn hoa như lửa.
Nhìn những căn nhà đang được phục dựng, y dần cảm thấy chỗ quen thuộc.
— y là Giám Chính, đối với sông núi đất nước, sao có thể không quen?
Nhưng thế giới này trống trải, không thấy một bóng người.
Bước chân Đệ Nhất Thu tăng tốc, vết thương cũ trên người phát tác, y cúi xuống xem xét chính mình. Đã sớm không còn là dáng vẻ sưng phù trong phòng tối.
Tu vi trong người đã trở lại, dù mình vẫn đầy thương tích, song đối với một kẻ đã hóa yêu hoàn toàn như y mà nói, không đến nỗi chí tử.
Đây là đâu?
Là quãng thời gian nào?
Lẽ nào mình đang bị mắc kẹt trong một thế giới rộng lớn hơn sao?
Bước chân y như bay, dần dần, nhìn thấy một số người.
Họ đang đứng bên kia bờ sông, mờ mịt nhìn qua bờ bên này cách một dòng sông.
“Đừng qua sông!” giọng Đệ Nhất Thu khản đặc như gầm lên: “Lão ta chỉ muốn để vong hồn các ngươi chìm vào trong dòng sông, dùng nó để thu hoạch oán khí, đừng bị dính bẫy!”
Thế nhưng lúc này nơi đây, còn ai sẽ nghe lời y chứ?
Vô số người chạy vào lòng sông, nhanh chóng bị con sông giữ lấy. Đệ Nhất Thu đưa tay muốn bắt lấy, song với sức lực một mình y, có thể cứu mấy người?
Cũng có kẻ cực kì may mắn, đón sóng gió cứng rắn qua được sông.
Thế là, càng nhiều người thấy hi vọng, nhao nhao lao vào dòng nước.
Trong tháp Viên Dung, từng giọt lại từng giọt máu tươi của Tạ Hồng Trần thấm vào trong tháp. Oán khí vô biên như thủy triều tràn đến, song không dám nuốt chửng hắn. Hắn như một luồng sáng rực rỡ trong thủy triều đen ngòm.
Trước mắt vẫn là Hoàng Nhưỡng năm đó, nàng nhảy một điệu múa ở vườn lan. Nàng hôm đó mặc bộ vũ y màu vàng nhạt, y phục mỏng manh, không che được eo thon của nàng, cũng không che được bàn chân tuyết trắng của nàng.
Mà Tạ Hồng Trần năm đó ngồi trong khu vườn lan, uống một bầu rượu.
Dáng múa Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng, như hoa lan đắc đạo, sinh ra tinh linh. Còn Tạ Hồng Trần xem múa lại lặng im uống rượu.
Hắn không nói gì. Cho đến khi điệu múa kết thúc, liền đứng dậy rời đi.
Hoàng Nhưỡng đuổi theo mấy bước, rồi chậm rãi dừng lại.
Tạ Hồng Trần dùng Tâm Kiếm phá cảnh ảo trước mắt — thì ra lúc ấy, ta chẳng nói gì.
Thế là nhiều năm sau nhớ lại, cuối cùng cũng đã quên đi suy nghĩ năm đó.
“A Nhưỡng…” Hắn trầm thấp than, mà trong tháp Viên Dung này, vô số âm thanh quái khiếu đáp lại hắn.
Những âm thanh quái lạ tranh nhau hô: “A Nhưỡng — A Nhưỡng — “
Tạ Hồng Trần lại nhỏ máu, tháp Viên Dung lại chấn động đong đưa lần nữa. Tạ Hồng Trần chém nát hết cụm sương này đến cụm sương đen khác, bảo vệ cảnh hư ảo kia yếu ớt đến muốn phụt tắt. Giống như ở trong tòa ma tháp chín tầng như địa ngục Vô Gián này, bảo vệ món đồ mình trân quý.
— Nhưỡng à, ta muốn đổi một lần làm lại từ đầu.
Dùng tất thảy thứ ta có đánh đổi, được không?
Tạ Hồng Trần vươn tay đến cảnh hư ảo, áo lụa trắng của Hoàng Nhưỡng như mất cánh chậm rãi rũ xuống, lúc sắp rũ đến trong bàn tay, tiêu tan như mây khói.
Hoàng Nhưỡng không nghi ngờ lão. Nàng tin.
Bàn Hồn Định Cốt châm, ba ngàn năm nay, tù hình đã bao nhiêu người, nàng không quá rõ sao.
Mật thất trong lòng núi Ngọc Hồ Tiên Tông, hàng đêm nàng choàng tỉnh, có thể nào quên?
Bao nhiêu năm, trong số người chịu cực hình này, chỉ mỗi nàng từng nhận một tia hi vọng.
Nàng nhìn thấy một luồng sáng, như rơm rạ cứu mạng, chỉ có thể vững vàng bấu víu lấy.
Sư Vấn Ngư lưu ý nét mặt nàng, thản nhiên nói: “Vậy nên, trừ quy thuận, ngươi còn làm được gì?”
Hoàng Nhưỡng không nói gì, nàng tựa như cũng đúng là không thể nói gì.
Ti Thiên giám, phòng tối.
Đệ Nhất Thu thử ra khỏi phòng tối, người y vẫn sưng phù tụ máu. Nó khiến y nhìn như một con quái vật khổng lồ.
Chỉ cần bước một bước đã muốn hao hết khí lực toàn thân, y vẫn từng bước một, tới gần cửa phòng tối.
Vì bố trí ở chỗ này chỉ để dưỡng thương, cũng không ai nhốt y.
Y nhanh chóng ra tới cửa, mà năm ngón tay y gần như không mở nổi cánh cửa.
Mỗi một động tác cực nhỏ, đều như là xé da xé thịt. Y hít sâu một hơi, năm ngón tay chụp cánh cửa. Bởi hầu như không có xúc giác, y dùng sức quá mức, đầu ngón tay bị tứa máu.
Cũng may, cánh cửa cuối cùng đã mở.
Đệ Nhất Thu chậm rãi bước ra. Mà vừa ra khỏi cửa, đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người té xuống đất.
— y ngất đi.
Đến chừng Đệ Nhất Thu tỉnh lại, đã nằm trên giường trong phòng tối.
Y cứ tưởng, là bọn Lý Lộc phát hiện mình té xỉu đã đưa về giường. Nhưng khi y cúi xuống bỗng dưng phát hiện không phải!
— tay y dù sưng đến tím bầm, cũng không có vết thương gì!
Chuyện gì thế này?
Vừa ban nãy y mở cửa, rõ ràng đã rách cả tay!
Đệ Nhất Thu lại đứng dậy, khó khăn đi ra cửa.
Lần này, y cố ý đổ chén trà trên bàn.
Nhưng, khi y cố hết sức mở cửa phòng, vừa mới bước một bước, đột nhiên té xỉu.
Đệ Nhất Thu tỉnh lại lần nữa, lại nằm ở trên giường.
Chén trà vẫn ngon lành bày trên bàn.
Đệ Nhất Thu đã rõ.
Thân thể y sẽ vĩnh viễn không khỏi hẳn. Vì rằng chỉ cần y bước ra cửa phòng một bước, toàn bộ thời gian sẽ quay ngược trở lại. Quay về cái ngày đầu tiên y được đưa đến phòng tối này.
Thời gian đang lặp lại, y bị nhốt giữa nơi này.
Bốn bề đầy lặng im, y đổi một viên Cửu Khúc Linh đồng.
Thế là cảnh tượng trên tường lại chậm rãi phát. Nhìn thấy Hoàng Nhưỡng đang gầy giống hoa lan. Sau khi gả vào Ngọc Hồ Tiên Tông nàng không còn xuống ruộng. Lúc rảnh rỗi, nàng sẽ trồng đầy lan khắp cả Ngọc Hồ Tiên Tông.
Hoa lan thường nở bốn mùa, gặp tuyết mới tàn.
Lúc đầu, Đệ Nhất Thu chỉ cho rằng nàng giải nỗi buồn hiu quạnh. Mãi cho đến sau này, nghe nóiTông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần thích nhất là hoa lan, y mới bừng tỉnh.
Trong hình, Hoàng Nhưỡng gieo giống hoa lan mới gầy xuống, Đệ Nhất Thu đăm đăm nhìn nàng, trong đầu thì lại suy nghĩ phá vây thế nào.
Dung mạo Hoàng Nhưỡng dung mạo, nhưng sắc sảo vô biên cũng không ảnh hưởng đến y.
Hình ảnh như này, bắt đầu từ năm Thành Nguyên thứ năm, y đã nhìn chừng một trăm năm. Vào những ngày hay đêm lưu chuyển không dừng, lúc y đúc khí, bên trong Cửu Khúc Linh đồng là nàng. Y đọc sách, bên trong Cửu Khúc Linh đồng là nàng.
Y phê duyệt công văn, xem hồ sơ, lúc có lục đục với các trọng thần trong triều, chỉ cần ngẩng lên một cái, sẽ nhìn thấy nàng như ở trước mắt.
Thói quen rất đáng sợ. Y đã không còn bị chỗ Hoàng Nhưỡng quấy rầy.
Trong mắt người đời, y vò võ một mình trăm năm. Nhưng có lẽ trên thực tế, Đệ Nhất Thu chưa từng cảm thấy.
Người phụ nữ này tựa như vẫn luôn ở bên cạnh y, sống ở trong đầu y.
Ở đây, nàng cũng không phải là Tông chủ phu nhân Ngọc Hồ Tiên Tông gì đó. Nàng chỉ là một cô gái, đồng hành cùng y.
Về sau, cũng có vô số người muốn giúp y tìm một bà vợ trong nhà.
Bọn hắn hỏi vị thiếu niên Giám Chính đắc chí này, tìm bạn lữ thế nào?
Đệ Nhất Thu không trả lời, có điều rằng mỗi một lần, trong đầu đều là người này. Y không biết đây có được tính là yêu không. Cũng có thể không hoàn toàn là phải.
Y không háo nữ sắc, nên cũng chẳng tham luyến sắc đẹp của Hoàng Nhưỡng. Mà sau khi Hoàng Nhưỡng lấy chồng cũng đã mất đi tài hoa Gầy giống. Giám Chính đại nhân hiển nhiên không đi hâm mộ diễm phúc của Tạ Hồng Trần.
Y không có thói quen lượm nhặt tiếng sinh yêu, nên cũng không mê luyến giọng của nàng.
Đệ Nhất Thu thậm chí còn không thể nói được, mình thích Hoàng Nhưỡng chỗ nào.
Y chưa hề nghĩ tới chuyện cướp lại nàng từ bên người Tạ Hồng Trần hoặc giả thế nào, y chỉ quen thuộc một người như vậy. Như một chút ngọt ngào trong lòng, trải dần qua năm tháng, tôn thờ trong tim mình.
Đệ Nhất Thu đăm đăm nhìn Hoàng Nhưỡng dốc lòng nuôi hoa trên tường, ý niệm trong lòng quét qua muôn vàn lần.
Làm thế nào phá hư không gian này, thoát khỏi khốn cảnh?
Đệ Nhất Thu quét mắt qua căn này phòng tối, tất thảy bày biện đều hệt như trong trí nhớ.
Một chiếc giường, bàn nhỏ ghế nhỏ. Trên bàn có ấm trà, phối sáu chén trà.
Đệ Nhất Thu cố hết sức bò dậy, y cúi nhìn hai tay mình chằm chằm. Sau đó, y chậm rãi di chuyển người sưng phù đến ngồi xuống cạnh bàn, quan sát ấm trà trên bàn.
Bỗng, y giơ ghế, dùng sức ném một cái. Ghế không chắc chắn lắm, tích tắc tan ra thành từng mảnh.
Đệ Nhất Thu chậm rãi nhặt một đoạn chân bàn, sau đó, y ném vỡ một chung trà.
Mảnh sứ vỡ văng khắp nơi, y tiện tay nhặt một khối, bắt đầu đẽo gọt chân ghế. Đôi tay y không nghe sai khiến, vụng về đến đau lòng. Mảnh vỡ không tiện tay, cắt nát da thịt. Máu chảy xuống, song cũng là màu tím đen.
Y khắc nửa ngày, bỗng ngẩng đầu, thấy trong Cửu Khúc Linh đồng trên tường đã không còn Hoàng Nhưỡng. Chỉ mỗi hoa lan nàng gieo xuống, dưới ánh mặt trời khoe phiến lá dầy, như ngoắc ai.
“Nhưỡng à…” Hai chữ ra miệng như than nhẹ, lại dẫn động tiếng vọng trong lòng.
Đệ Nhất Thu cúi xuống, tiếp tục khắc gỗ trong tay.
Động tác y chậm chạp, tay mười ngón máu thịt be bét. Song cơ thể này dù gì cũng chẳng còn lạ lẫm. Khối gỗ dần thành hình, mơ hồ ra dáng một tòa tháp. Tháp cao chính tầng, bậc cấp tám mặt. Mái cong đấu củng, mái hiên treo chuông.
… Tháp Viên Dung!
Y đã dùng một khúc gỗ bỏ để khắc chép lại tháp Viên Dung!
Đệ Nhất Thu vẫn không ngừng tay, bên tai thi thoảng có giọng nói của Hoàng Nhưỡng. Khi y ngẩng lên, trong căn phòng tối, không có đau đớn, không có cô độc, cũng không bị sợ hãi xâm nhập.
Trên khối tháp gỗ, Đệ Nhất Thu cố hết sức nhớ lại pháp trận trên tháp Viên Dung. Từng tấc từng tấc y chép lại.
Nhưng mảnh sứ còn thô dày, rất nhiều nét khắc tinh xảo không thể hoàn thành.
Đệ Nhất Thu đưa mắt về ấm trà trên bàn. Ấy là một ấm sắt lớn phổ thông, Đệ Nhất Thu cầm tới, dùng mọi sức lực đập bẹp xé toạc. Cuối cùng, y có được con dao khắc mình mong muốn.
Y dùng nó làm thanh dao thô chế, từng chữ từng chữ, khắc phù văn từ trong trí nhớ.
Tháp Viên Dung cần oán niệm và nỗi đau muôn vàn to lớn. Ngọn tháp nhỏ này dĩ nhiên không thể so sánh cùng.
— nó cũng không cần sánh với tháp Viên Dung. Với không gian thu hẹp này, tốn bao nhiêu oán khí chứ?
Một đao cuối cùng của Đệ Nhất Thu, hướng xuống chân, vạch một vết thương sâu tới xương.
Máu chảy như suối, hai tay y đầy máu, run rẩy vươn tới ngọn tháp nhỏ. Trong chốc lát, phù chú trong đầu y tung bay. Nỗi đau của một mình y cũng vô cùng có hạn, nhưng để khởi động toà tháp nhỏ này, cũng đã đủ.
Y cố ép đẩy thời gian chạy tới!
Trong phòng tối, tựa như tháp Viên Dung nhanh chóng phát hiện trật tự của nó bị rơi vào vòng phá! Nó cố hết sức sửa trị, song cơ thể Đệ Nhất Thu đang thật sự chuyển biến tốt lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Thời gian thật sự bị y thúc đẩy!
Đệ Nhất Thu dốc hết sức tranh đấu, tháp Viên Dung cố sức muốn sửa chỗ hỏng bị vật thể lạ phá bĩnh. Song không gian này thực sự quá mức nhỏ hẹp, Đệ Nhất Thu lại một đao nữa rạch chân kia của mình.
Cơn quặn đau làm y run rẩy không ngừng.
Một lát sau, y nghe choang một tiếng vang bên tai, như tiếng thủy tinh vỡ vụn!
Phòng tối trước mắt, dần dần tan ra như mực.
Y đã thành công!
Đệ Nhất Thu ngẩng đầu nhìn Cửu Khúc Linh Đồng trên tường. Ở đấy, cảnh Hoàng Nhưỡng trồng hoa lan chậm rãi tan biến.
Mà trước mắt Đệ Nhất Thu đã hiện ra một thế giới khác!
Y đứng bên này bờ sông, phía bờ bên kia, thế giới đang hóa thành cát, vạn vật sụp đổ, không còn một ngọn cỏ. Còn nơi y đứng, nước chảy như ca, chim hót hoa thơm, ánh nắng nhẹ nhàng như tấm lụa mỏng.
Đệ Nhất Thu đi dọc theo bờ sông, y nhìn thấy nước sông chảy siết. Mà chỗ nó chảy qua, thế giới hóa cát kia như bị gột rửa, lại trở nên cỏ xanh như râm, phồn hoa như lửa.
Nhìn những căn nhà đang được phục dựng, y dần cảm thấy chỗ quen thuộc.
— y là Giám Chính, đối với sông núi đất nước, sao có thể không quen?
Nhưng thế giới này trống trải, không thấy một bóng người.
Bước chân Đệ Nhất Thu tăng tốc, vết thương cũ trên người phát tác, y cúi xuống xem xét chính mình. Đã sớm không còn là dáng vẻ sưng phù trong phòng tối.
Tu vi trong người đã trở lại, dù mình vẫn đầy thương tích, song đối với một kẻ đã hóa yêu hoàn toàn như y mà nói, không đến nỗi chí tử.
Đây là đâu?
Là quãng thời gian nào?
Lẽ nào mình đang bị mắc kẹt trong một thế giới rộng lớn hơn sao?
Bước chân y như bay, dần dần, nhìn thấy một số người.
Họ đang đứng bên kia bờ sông, mờ mịt nhìn qua bờ bên này cách một dòng sông.
“Đừng qua sông!” giọng Đệ Nhất Thu khản đặc như gầm lên: “Lão ta chỉ muốn để vong hồn các ngươi chìm vào trong dòng sông, dùng nó để thu hoạch oán khí, đừng bị dính bẫy!”
Thế nhưng lúc này nơi đây, còn ai sẽ nghe lời y chứ?
Vô số người chạy vào lòng sông, nhanh chóng bị con sông giữ lấy. Đệ Nhất Thu đưa tay muốn bắt lấy, song với sức lực một mình y, có thể cứu mấy người?
Cũng có kẻ cực kì may mắn, đón sóng gió cứng rắn qua được sông.
Thế là, càng nhiều người thấy hi vọng, nhao nhao lao vào dòng nước.
Trong tháp Viên Dung, từng giọt lại từng giọt máu tươi của Tạ Hồng Trần thấm vào trong tháp. Oán khí vô biên như thủy triều tràn đến, song không dám nuốt chửng hắn. Hắn như một luồng sáng rực rỡ trong thủy triều đen ngòm.
Trước mắt vẫn là Hoàng Nhưỡng năm đó, nàng nhảy một điệu múa ở vườn lan. Nàng hôm đó mặc bộ vũ y màu vàng nhạt, y phục mỏng manh, không che được eo thon của nàng, cũng không che được bàn chân tuyết trắng của nàng.
Mà Tạ Hồng Trần năm đó ngồi trong khu vườn lan, uống một bầu rượu.
Dáng múa Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng, như hoa lan đắc đạo, sinh ra tinh linh. Còn Tạ Hồng Trần xem múa lại lặng im uống rượu.
Hắn không nói gì. Cho đến khi điệu múa kết thúc, liền đứng dậy rời đi.
Hoàng Nhưỡng đuổi theo mấy bước, rồi chậm rãi dừng lại.
Tạ Hồng Trần dùng Tâm Kiếm phá cảnh ảo trước mắt — thì ra lúc ấy, ta chẳng nói gì.
Thế là nhiều năm sau nhớ lại, cuối cùng cũng đã quên đi suy nghĩ năm đó.
“A Nhưỡng…” Hắn trầm thấp than, mà trong tháp Viên Dung này, vô số âm thanh quái khiếu đáp lại hắn.
Những âm thanh quái lạ tranh nhau hô: “A Nhưỡng — A Nhưỡng — “
Tạ Hồng Trần lại nhỏ máu, tháp Viên Dung lại chấn động đong đưa lần nữa. Tạ Hồng Trần chém nát hết cụm sương này đến cụm sương đen khác, bảo vệ cảnh hư ảo kia yếu ớt đến muốn phụt tắt. Giống như ở trong tòa ma tháp chín tầng như địa ngục Vô Gián này, bảo vệ món đồ mình trân quý.
— Nhưỡng à, ta muốn đổi một lần làm lại từ đầu.
Dùng tất thảy thứ ta có đánh đổi, được không?
Tạ Hồng Trần vươn tay đến cảnh hư ảo, áo lụa trắng của Hoàng Nhưỡng như mất cánh chậm rãi rũ xuống, lúc sắp rũ đến trong bàn tay, tiêu tan như mây khói.
Last edited: