-
Chương 116
Trong tháp Viên Dung, Tạ Hồng Trần dùng hết tu vi chống lại Sư Vấn Ngư.
Cả người hắn bị vây khốn ở trong tháp, mà tháp Viên Dung lúc này, đã không còn dáng vẻ trang nghiêm lúc hắn mới vào nữa.
Những người bị vây trong pháp trận và phù lục, giày vò đến chỉ còn nỗi đau và thù hận kia, đã đúc thành món “Thần khí” chấn kinh Tiên môn này.
Sư Vấn Ngư qua lại giữa tường tháp, tìm thời cơ, đột nhiên dây dưa cuốn lấy, định thừa cơ giết Tạ Hồng Trần. Tạ Hồng Trần cầm Tâm Kiếm đáp lại một kiếm. Sắc kiếm chém xuống, Sư Vấn Ngư chỉ đành lùi tránh!
Tạ Hồng Trần ngay lập tức phát hiện, chiến lực của lão đã hao tổn rất lớn từ lâu.
— thể xác hiện giờ của lão, thật sự quá mức yếu ớt.
Thể xác trên thế gian có thể tiếp nhận công thể Linh Ma Quỷ thư vốn không nhiều.
Nếu không vì đâu thân xác Tạ Linh Bích đến sáu trăm tuổi đã suy sụp?
Tạ Hồng Trần mượn lợi thế của huyết mạch, muốn thừa cơ giết chết Sư Vấn Ngư.
Sư Vấn Ngư đành cẩn thận ẩn núp.
Mà thế giới bên ngoài kia, đã thiên hạ đại loạn.
Bọn Hà Tích Kim dù đã phá kết giới bảo vệ tháp Viên Dung, nhưng cả ngọn tháp Viên Dung đã đột ngột biến đổi!
Oán khí đen ngòm phóng lên tận trời, nó bóc đi Thần khí cổ sơ, lộ ra hình dạng ma khí vốn có!
Mà những người khác bị oán khí ngăn cản, vừa tiến vào bên trong liền lập tức biến mất, không thấy tung tích.
Đám Hà Tích Kim không biết lành dữ, chỉ có thể vây quanh tháp Viên Dung. Lúc này, đột nhiên Trương Sơ Tửu chỉ một góc xa, nói: “Mọi người xem kìa!”
Đám người ngẩng nhìn, cách đó không xa, một gốc tùng chậm rãi tan chảy. Nó giống như một ngọn nến đang cháy, từng hạt hóa châu, cuối cùng ầm vang sụp đổ. Vũ Tử Sửu vội lên xem xét, ông cúi người hốt mớ tro tàn sót lại của cây tùng, phát hiện chỉ còn là một vốc cát vàng!
Toàn bộ thế giới, đang từ từ tan chảy!
“Chuyện gì thế?” đám trưởng lảo Cừu Thải Lệnh, Khang Tuyết Đồng đều ngơ ngác.
Cả đám vội xôn xao lên xem xét, chỉ thấy dưới tuyết đọng, cỏ khô lúc thì hóa cát, lúc lại được một lực lượng kì dị chậm rãi chữa trị. Song lực chữa trị yếu ớt dần.
Cừu Thải Lệnh ngưng thần suy nghĩ, hồi lâu nói: “Là thiên đạo. Thứ tà vật như Tháp Viên Dung này không biết đã tích góp bao nhiêu lực. Sư Vấn Ngư muốn lợi dụng nó phá hủy thiên đạo, thành lập trật tự mới!”
Lời ông vừa thốt làm tất cả kinh hãi, cũng là người tu tiên vấn đạo, ai lại dám có suy nghĩ ấy?
Phải có dã tâm bực nào, mới có thể có ý nghĩ hủy diệt thiên đạo, thay vọng niệm vào?
Trương Sơ Tửu đăm đăm nhìn mớ dần hóa cát vàng, nói: “Thiên đạo chữa trị ngày càng chậm chạp, chúng ta không nên ngồi chờ chết.”
Đám người quay lại trước tháp Viên Dung, tập trung nhìn ngọn tà tháp.
Cừu Thải Lệnh nghiêm nghị nói: “Tông chủ Tông ta Tạ Hồng Trần đang ở trong tháp hàng ma, chúng ta cần đồng lòng tương trợ!”
Hà Tích Kim liếc mắt, bổ sung: “Đệ, Đệ…”
Trương Sơ Tửu lập tức bổ sung: “Còn có Đệ Nhất Thu và Hoàng Nhưỡng!”
Mấy lão già Ngọc Hồ Tiên Tông này, gặp lợi mở mắt, gặp nạn rụt đầu!
Trong lòng thì thào mắng mẹ.
Mà lúc này, Hoàng Nhưỡng từng bước một, đi trên đường phố mênh man bão cát.
Xương trắng chôn trong cát vàng, đã không còn thân phận và danh tính. Nàng từng bước một, đi trên con đường Thượng Kinh.
Thi thoảng lại nghe một tiếng chát, bình rượu rớt xuống, cát vàng rơi đầy.
Hoàng Nhưỡng rốt cuộc đã hiểu, bão cát này từ đâu mà đến.
Toàn bộ thế giới đang sa hóa.
Cỏ khô, cây dại, những thứ tương đối yếu ớt đã sớm bị ăn mòn. Thế giới này giống như không còn một ai.
Hoàng Nhưỡng đi hồi lâu, không khỏi bắt đầu chạy.
Nàng đến dưới cổng vào nội thành, hài cốt khắp nơi đầy đất. Mớ hài cốt này chưa hoàn toàn sa hóa, Hoàng Nhưỡng từng bộ từng bộ tìm kiếm.
“Đệ Nhất Thu —” nàng la tên người này, nhưng xương khô đầy đất, không có thứ như y phục, nàng căn bản không thể phân biệt.
“Dì — dượng —” nàng từng bước từng bước, gào tên những người quen thuộc.
Đáp lại người chỉ là tiếng gió.
Đây là… nhân gian không lâu sau đó sao?
Hoàng Nhưỡng ngồi giữa xương khô đầy đất, cát vàng táp đầy mặt nàng.
Toàn bộ trời đất này, tựa như chỉ còn lại một mình nàng.
Mà Đệ Nhất Thu, vẫn bị vây ở Thành nguyên năm thứ năm.
Đây là năm tháng không ánh mặt trời tối tăm nhất của y. Toàn bộ thế giới, không có Hoàng Nhưỡng, y mất tất thảy của giấc mơ thứ ba. Ngược lại bị chìm vào vực sâu ác mộng.
Thể lực y suy yếu, chẳng những không còn sức chiến đấu mà đến cả muốn ra khỏi đây cũng không làm được. Y chỉ có thể tựa giường, đăm đăm nhìn Cửu Khúc Linh đồng trên tường.
Trong Cửu Khúc Linh đồng, Hoàng Nhưỡng đang nhảy một điệu múa.
Nàng múa thật ra không đẹp, trong khi Đệ Nhất Thu đã từng gặp quá nhiều vũ cơ trong cung.
Giữa một vạt hoa lan, Hoàng Nhưỡng hết lần này lại lần khác luyện tập cùng một điệu nhảy. Vì không ai chơi nhạc, xem ra hết sức gượng gạo. Song nàng chẳng màng tới, còn bị trật chân.
Đệ Nhất Thu tựa như lại chìm vào quãng thời gian tuyệt vọng không điểm tựa kia lần nữa. Y đăm đăm ngắm cô gái trên tường, ngắm dáng múa nàng đang dần mềm mại linh hoạt kỳ ảo.
Rồi đến lúc, có tám phần quyến rũ và gợi tình.
Đệ Nhất Thu cũng không biết, có phải điệu múa này Hoàng Nhưỡng nhảy cho Tạ Hồng Trần xem không.
Tạ Hồng Trần có lẽ đã từng thấy qua dáng vẻ hoàn mỹ nhất của nàng ấy.
Còn y cách xa ngàn dặm, từ xa xa ngắm nhìn người này khốn đốn mà quật cường.
Trong tháp Viên Dung, há Tạ Hồng Trần không biết nguy cơ tới gần, thời gian gấp rút?
Song Sư Vấn Ngư vô cùng kiêng kỵ hắn, lão cũng như đám già Ngọc Hồ Tiên Tông kia vậy, bình thường cũng không muốn liều mạng. Mà máu Tạ Hồng Trần cũng có hạn.
— chỉ cần hắn mất máu quá nhiều, tháp Viên Dung tự khắc sẽ về lại tay mình, đến chừng đó, lo gì không có thời cơ giết hắn?
Sư Vấn Ngư hiển nhiên chẳng thèm sốt ruột.
Tạ Hồng Trần bơi trong mảng sương mù đen ngòm, phù văn tháp Viên Dung xoay nhanh, cảnh tưởng như thời gian chồng chất lên nhau, như thật như ảo.
Hắn đi qua màn sương đen, trước mắt là Kỳ Lộ đài bao nhiêu năm trước.
Chỉ thấy tường trắng ngói đen, ở giữa có một cổng vòm hình bán nguyệt.
Tạ Hồng Trần cất bước đi vào, thấy ngôi vườn nhỏ, một đình một ao. Trong tiểu đình ba góc, bàn đá ghế đá, cây mai đứng lặng bên cạnh đình. Mấy con cá trong ao bơi qua lại nô đùa.
Trong nháy mắt đó, hồi ức không ngăn nổi cát cuồng, long trời lở đất ập tới.
Tạ Hồng Trần đi vào, ở chiếc bàn nhỏ trong phòng, Hoàng Nhưỡng đang ngồi.
Nàng đêm đó, người khoác lụa mỏng. Tạ Hồng Trần thậm chí không phân biệt nổi, ấy là bao nhiêu năm trước.
Từ sau khi kết hôn với hắn, Hoàng Nhưỡng vẫn luôn dốc lòng bảo dưỡng cơ thể, nàng chẳng thay đổi là bao.
“A Nhưỡng?” Tạ Hồng Trần mở miệng, phát hiện trong giọng mình có mấy phần nghẹn ngào.
Hắn là vị khách lạc đường nhiều năm, cuối cùng tìm được đường về. Song Hoàng Nhưỡng gnoofi trước bàn nhỏ dường như vốn chẳng nghe thấy tiếng của hắn.
Hai tay nàng chống cằm, nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Hình như không kiên nhẫn đợi nữa, nàng ôm lấy tấm lụa mỏng trên người, lẩm bẩm: “Đêm nay lại không đến à?”
Nàng như không hề có cảm giác xuyên qua Tạ Hồng Trần đi đến trước cổng vòm hình bán nguyệt nhìn quanh.
“A Nhưỡng?” Tạ Hồng Trần lại gọi nàng.
Nàng quay người lại, trong tích tắc ấy, lòng Tạ Hồng Trần mừng rỡ, thậm chí hắn còn cho rằng Hoàng Nhưỡng đã nhìn thấy mình. Song, Hoàng Nhưỡng chỉ thở dài, nàng vuốt mặt, tự cười tự nói với chính mình: “Hoàng Nhưỡng à Hoàng Nhưỡng, phu quân chẳng qua chỉ bận rộn chút. Mi phải làm một vợ hiền, không được mặt ủ mày châu.”
Nói xong, nàng đi đến trước bàn nhỏ, mở một quyển kinh thư, xem ra là muốn chép kinh.
Nhưng nàng nắm chặt bút, chỉ ngó mấy chữ đã ném sang một bên.
“Có trời mới biết ta là người không tĩnh tâm cỡ nào đây này.” Nàng vừa cảm thán vừa đi tới tiểu đình, ngồi trên băng ghế đá, yên tĩnh chờ đợi.
Tạ Hồng Trần đột nhiên hiểu rõ, nàng ấy không nhìn thấy mình.
Hắn vẫn còn đang ở trong tháp Viên Dung, đây chỉ là vì tháp Viên Dung vì phá hỏng thiên đạo, thuận theo suy luận mà phục hồi một chút hình tượng.
Hoàng Nhưỡng trước mắt, vĩnh viễn chờ đợi trong mùa hạ ấy.
Không nghe được tiếng hắn gọi.
Tạ Hồng Trần buộc mình rời đi, hắn cũng không phải là người đắm chìm trong hồi ức.
Hoàng Nhưỡng vẫn còn ở ngoài đời, minh vẫn còn có thể tìm kiếm. Lưu luyến quá khứ làm gì?
Hắn buộc mình lạnh lẽo vô tình, nhưng vì sao khi rời đi, vẫn không nhịn được mà nhìn lại?
Kỳ Lộ đài trăm năm, hắn chưa từng nghĩ tới, những lúc mình không đến, Hoàng Nhưỡng đang làm gì?
Nàng trong ấn tượng, hầu như cũng rất phong phú.
Nàng kết bạn với đám người trong Tông môn, mỗi lần làm ít món may thêu, bánh ngọt, thừa dịp khoe mẽ, lung lạc lòng người.
Nàng còn tự mình nhận gạo, thuốc, phát cháo cho thuốc, giành lấy một mỹ danh nhân nghĩa khoan hậu.
Nàng vì hắn hát hay múa dẻo, làm hắn vui lòng.
Một người như thế, sao có thể phải chờ đợi và quạnh quẽ thế đâu?
Tạ Hồng Trần một kiếm phá mở quá khứ trước mắt, ánh kiếm tứ tán, rơi xuống nước rơi trên mặt đất, sương đen lùi tản.
Sư Vấn Ngư vẫn không dám hiện thân, hắn quan sát phù văn trên vách tháp, hắn buộc phải nhanh chóng tìm đến mắt trận của ma tháp.
Nhưng những chuyện xưa vốn nên tan biến như sương khói, lại từng trang từng quyển theo nhau đến.
Hắn cất bước đi tới trước, lại bước vào ngọn Điểm Thúy, điện Duệ Vân.
Lần này, hắn gặp chính mình đang cúi xuống bàn đọc sách.
“Tông chủ, phu nhân cầu kiến.” Đệ tử cung kính hồi bẩm bên ngoài.
Bản thân mình trước bàn hơi nhíu mày, nói: “Mời nàng ấy vào.”
Tạ Hồng Trần giật mình, hắn đi đến trước mặt “mình”, quả nhiên, không ai có thể trông thấy hắn. Chuyện xưa đã dứt, không thể sửa đổi.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy ngoài điện, Hoàng Nhưỡng mang theo một hộp thức ăn đang từng bước một đi tới.
Nàng khi ấy, trong mắt còn ánh sáng. Nhìn thấy phu quân, nàng cười nhẹ nhàng nói: “Biết hôm nay phu quân bận rộn, ta đặc biệt nấu chè, chàng nếm thử xem có được không?”
Mà trước bàn, đến giọng “Tạ Hồng Trần” cũng lạnh lùng, hắn nói: “Để đây đi, rồi ra ngoài.”
Hoàng Nhưỡng giật mình, hiển nhiên Tạ Hồng Trần tự dưng lạnh nhạt khiến nàng không hiểu.
Mà Tạ Hồng Trần đã từng trải qua đang đứng đây, lại hiểu hơn ai hết.
Hắn không cho phép Hoàng Nhưỡng đến ngọn Điểm Thúy này, song lại không thể cự tuyệt nàng bước vào — có lẽ, vì sợ bên ngoài sẽ có nhiều suy đoán, cảm thấy vợ chồng hắn bất hoà.
Thế là, hắn chỉ có thể lạnh lùng. Hắn muốn để Hoàng Nhưỡng biết, bên ngoài Kỳ Lộ đài, không phải là chỗ nhi nữ tình trường.
Mà Hoàng Nhưỡng vừa mới cưới, hiển nhiên không quá quen thuộc với kiểu đột nhiên xa lánh.
Nàng lên tiếng đáp, đặt hộp thức ăn lên bàn, ngó chồng mình sau án một chút.
Tạ Hồng Trần cũng không để ý tới nàng nữa.
Nàng đành thỏ thẻ: “Vậy, vậy chàng nhớ nếm thử đấy.”
Người sau bàn, lần này đến cả đáp cũng không đáp, chỉ nói: “Lui ra.”
Nàng cuối cùng không nói gì nữa.
Tạ Hồng Trần cùng ra ngoài, phát hiện nụ cười trên mặt nàng biến mất ngay tích tắc xoay người.
Nhưng mà, đến chừng ra ngoài điện, gặp đệ tử hộ điện, nàng lại trưng một mặt cười. Nụ cười đoan trang vừa phải, giống như… chưa từng chịu bất kỳ điều tủi thân gì.
Nàng hiền lành chảo hỏi người qua đường.
Nàng đã có thể nhớ tên tất cả mọi người.
Tạ Hồng Trần muốn theo nàng đi một đoạn. Nhưng đây chỉ là một hình ảnh rời rạc.
Hắn đi chẳng bao xa, trước mắt đã mất đường.
Hắn mất dấu nàng.
Kỳ thật hắn rất muốn trở về điện Duệ Vân, nhìn xem ngày đó nàng đến cùng làm cái gì cháo.
Nhưng hắn không thể.
Thời gian trăm năm như thoi đưa, chuyện xưa chôn vùi ngổn ngang trong hồi ức.
Không thể quay lại.
Cả người hắn bị vây khốn ở trong tháp, mà tháp Viên Dung lúc này, đã không còn dáng vẻ trang nghiêm lúc hắn mới vào nữa.
Những người bị vây trong pháp trận và phù lục, giày vò đến chỉ còn nỗi đau và thù hận kia, đã đúc thành món “Thần khí” chấn kinh Tiên môn này.
Sư Vấn Ngư qua lại giữa tường tháp, tìm thời cơ, đột nhiên dây dưa cuốn lấy, định thừa cơ giết Tạ Hồng Trần. Tạ Hồng Trần cầm Tâm Kiếm đáp lại một kiếm. Sắc kiếm chém xuống, Sư Vấn Ngư chỉ đành lùi tránh!
Tạ Hồng Trần ngay lập tức phát hiện, chiến lực của lão đã hao tổn rất lớn từ lâu.
— thể xác hiện giờ của lão, thật sự quá mức yếu ớt.
Thể xác trên thế gian có thể tiếp nhận công thể Linh Ma Quỷ thư vốn không nhiều.
Nếu không vì đâu thân xác Tạ Linh Bích đến sáu trăm tuổi đã suy sụp?
Tạ Hồng Trần mượn lợi thế của huyết mạch, muốn thừa cơ giết chết Sư Vấn Ngư.
Sư Vấn Ngư đành cẩn thận ẩn núp.
Mà thế giới bên ngoài kia, đã thiên hạ đại loạn.
Bọn Hà Tích Kim dù đã phá kết giới bảo vệ tháp Viên Dung, nhưng cả ngọn tháp Viên Dung đã đột ngột biến đổi!
Oán khí đen ngòm phóng lên tận trời, nó bóc đi Thần khí cổ sơ, lộ ra hình dạng ma khí vốn có!
Mà những người khác bị oán khí ngăn cản, vừa tiến vào bên trong liền lập tức biến mất, không thấy tung tích.
Đám Hà Tích Kim không biết lành dữ, chỉ có thể vây quanh tháp Viên Dung. Lúc này, đột nhiên Trương Sơ Tửu chỉ một góc xa, nói: “Mọi người xem kìa!”
Đám người ngẩng nhìn, cách đó không xa, một gốc tùng chậm rãi tan chảy. Nó giống như một ngọn nến đang cháy, từng hạt hóa châu, cuối cùng ầm vang sụp đổ. Vũ Tử Sửu vội lên xem xét, ông cúi người hốt mớ tro tàn sót lại của cây tùng, phát hiện chỉ còn là một vốc cát vàng!
Toàn bộ thế giới, đang từ từ tan chảy!
“Chuyện gì thế?” đám trưởng lảo Cừu Thải Lệnh, Khang Tuyết Đồng đều ngơ ngác.
Cả đám vội xôn xao lên xem xét, chỉ thấy dưới tuyết đọng, cỏ khô lúc thì hóa cát, lúc lại được một lực lượng kì dị chậm rãi chữa trị. Song lực chữa trị yếu ớt dần.
Cừu Thải Lệnh ngưng thần suy nghĩ, hồi lâu nói: “Là thiên đạo. Thứ tà vật như Tháp Viên Dung này không biết đã tích góp bao nhiêu lực. Sư Vấn Ngư muốn lợi dụng nó phá hủy thiên đạo, thành lập trật tự mới!”
Lời ông vừa thốt làm tất cả kinh hãi, cũng là người tu tiên vấn đạo, ai lại dám có suy nghĩ ấy?
Phải có dã tâm bực nào, mới có thể có ý nghĩ hủy diệt thiên đạo, thay vọng niệm vào?
Trương Sơ Tửu đăm đăm nhìn mớ dần hóa cát vàng, nói: “Thiên đạo chữa trị ngày càng chậm chạp, chúng ta không nên ngồi chờ chết.”
Đám người quay lại trước tháp Viên Dung, tập trung nhìn ngọn tà tháp.
Cừu Thải Lệnh nghiêm nghị nói: “Tông chủ Tông ta Tạ Hồng Trần đang ở trong tháp hàng ma, chúng ta cần đồng lòng tương trợ!”
Hà Tích Kim liếc mắt, bổ sung: “Đệ, Đệ…”
Trương Sơ Tửu lập tức bổ sung: “Còn có Đệ Nhất Thu và Hoàng Nhưỡng!”
Mấy lão già Ngọc Hồ Tiên Tông này, gặp lợi mở mắt, gặp nạn rụt đầu!
Trong lòng thì thào mắng mẹ.
Mà lúc này, Hoàng Nhưỡng từng bước một, đi trên đường phố mênh man bão cát.
Xương trắng chôn trong cát vàng, đã không còn thân phận và danh tính. Nàng từng bước một, đi trên con đường Thượng Kinh.
Thi thoảng lại nghe một tiếng chát, bình rượu rớt xuống, cát vàng rơi đầy.
Hoàng Nhưỡng rốt cuộc đã hiểu, bão cát này từ đâu mà đến.
Toàn bộ thế giới đang sa hóa.
Cỏ khô, cây dại, những thứ tương đối yếu ớt đã sớm bị ăn mòn. Thế giới này giống như không còn một ai.
Hoàng Nhưỡng đi hồi lâu, không khỏi bắt đầu chạy.
Nàng đến dưới cổng vào nội thành, hài cốt khắp nơi đầy đất. Mớ hài cốt này chưa hoàn toàn sa hóa, Hoàng Nhưỡng từng bộ từng bộ tìm kiếm.
“Đệ Nhất Thu —” nàng la tên người này, nhưng xương khô đầy đất, không có thứ như y phục, nàng căn bản không thể phân biệt.
“Dì — dượng —” nàng từng bước từng bước, gào tên những người quen thuộc.
Đáp lại người chỉ là tiếng gió.
Đây là… nhân gian không lâu sau đó sao?
Hoàng Nhưỡng ngồi giữa xương khô đầy đất, cát vàng táp đầy mặt nàng.
Toàn bộ trời đất này, tựa như chỉ còn lại một mình nàng.
Mà Đệ Nhất Thu, vẫn bị vây ở Thành nguyên năm thứ năm.
Đây là năm tháng không ánh mặt trời tối tăm nhất của y. Toàn bộ thế giới, không có Hoàng Nhưỡng, y mất tất thảy của giấc mơ thứ ba. Ngược lại bị chìm vào vực sâu ác mộng.
Thể lực y suy yếu, chẳng những không còn sức chiến đấu mà đến cả muốn ra khỏi đây cũng không làm được. Y chỉ có thể tựa giường, đăm đăm nhìn Cửu Khúc Linh đồng trên tường.
Trong Cửu Khúc Linh đồng, Hoàng Nhưỡng đang nhảy một điệu múa.
Nàng múa thật ra không đẹp, trong khi Đệ Nhất Thu đã từng gặp quá nhiều vũ cơ trong cung.
Giữa một vạt hoa lan, Hoàng Nhưỡng hết lần này lại lần khác luyện tập cùng một điệu nhảy. Vì không ai chơi nhạc, xem ra hết sức gượng gạo. Song nàng chẳng màng tới, còn bị trật chân.
Đệ Nhất Thu tựa như lại chìm vào quãng thời gian tuyệt vọng không điểm tựa kia lần nữa. Y đăm đăm ngắm cô gái trên tường, ngắm dáng múa nàng đang dần mềm mại linh hoạt kỳ ảo.
Rồi đến lúc, có tám phần quyến rũ và gợi tình.
Đệ Nhất Thu cũng không biết, có phải điệu múa này Hoàng Nhưỡng nhảy cho Tạ Hồng Trần xem không.
Tạ Hồng Trần có lẽ đã từng thấy qua dáng vẻ hoàn mỹ nhất của nàng ấy.
Còn y cách xa ngàn dặm, từ xa xa ngắm nhìn người này khốn đốn mà quật cường.
Trong tháp Viên Dung, há Tạ Hồng Trần không biết nguy cơ tới gần, thời gian gấp rút?
Song Sư Vấn Ngư vô cùng kiêng kỵ hắn, lão cũng như đám già Ngọc Hồ Tiên Tông kia vậy, bình thường cũng không muốn liều mạng. Mà máu Tạ Hồng Trần cũng có hạn.
— chỉ cần hắn mất máu quá nhiều, tháp Viên Dung tự khắc sẽ về lại tay mình, đến chừng đó, lo gì không có thời cơ giết hắn?
Sư Vấn Ngư hiển nhiên chẳng thèm sốt ruột.
Tạ Hồng Trần bơi trong mảng sương mù đen ngòm, phù văn tháp Viên Dung xoay nhanh, cảnh tưởng như thời gian chồng chất lên nhau, như thật như ảo.
Hắn đi qua màn sương đen, trước mắt là Kỳ Lộ đài bao nhiêu năm trước.
Chỉ thấy tường trắng ngói đen, ở giữa có một cổng vòm hình bán nguyệt.
Tạ Hồng Trần cất bước đi vào, thấy ngôi vườn nhỏ, một đình một ao. Trong tiểu đình ba góc, bàn đá ghế đá, cây mai đứng lặng bên cạnh đình. Mấy con cá trong ao bơi qua lại nô đùa.
Trong nháy mắt đó, hồi ức không ngăn nổi cát cuồng, long trời lở đất ập tới.
Tạ Hồng Trần đi vào, ở chiếc bàn nhỏ trong phòng, Hoàng Nhưỡng đang ngồi.
Nàng đêm đó, người khoác lụa mỏng. Tạ Hồng Trần thậm chí không phân biệt nổi, ấy là bao nhiêu năm trước.
Từ sau khi kết hôn với hắn, Hoàng Nhưỡng vẫn luôn dốc lòng bảo dưỡng cơ thể, nàng chẳng thay đổi là bao.
“A Nhưỡng?” Tạ Hồng Trần mở miệng, phát hiện trong giọng mình có mấy phần nghẹn ngào.
Hắn là vị khách lạc đường nhiều năm, cuối cùng tìm được đường về. Song Hoàng Nhưỡng gnoofi trước bàn nhỏ dường như vốn chẳng nghe thấy tiếng của hắn.
Hai tay nàng chống cằm, nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Hình như không kiên nhẫn đợi nữa, nàng ôm lấy tấm lụa mỏng trên người, lẩm bẩm: “Đêm nay lại không đến à?”
Nàng như không hề có cảm giác xuyên qua Tạ Hồng Trần đi đến trước cổng vòm hình bán nguyệt nhìn quanh.
“A Nhưỡng?” Tạ Hồng Trần lại gọi nàng.
Nàng quay người lại, trong tích tắc ấy, lòng Tạ Hồng Trần mừng rỡ, thậm chí hắn còn cho rằng Hoàng Nhưỡng đã nhìn thấy mình. Song, Hoàng Nhưỡng chỉ thở dài, nàng vuốt mặt, tự cười tự nói với chính mình: “Hoàng Nhưỡng à Hoàng Nhưỡng, phu quân chẳng qua chỉ bận rộn chút. Mi phải làm một vợ hiền, không được mặt ủ mày châu.”
Nói xong, nàng đi đến trước bàn nhỏ, mở một quyển kinh thư, xem ra là muốn chép kinh.
Nhưng nàng nắm chặt bút, chỉ ngó mấy chữ đã ném sang một bên.
“Có trời mới biết ta là người không tĩnh tâm cỡ nào đây này.” Nàng vừa cảm thán vừa đi tới tiểu đình, ngồi trên băng ghế đá, yên tĩnh chờ đợi.
Tạ Hồng Trần đột nhiên hiểu rõ, nàng ấy không nhìn thấy mình.
Hắn vẫn còn đang ở trong tháp Viên Dung, đây chỉ là vì tháp Viên Dung vì phá hỏng thiên đạo, thuận theo suy luận mà phục hồi một chút hình tượng.
Hoàng Nhưỡng trước mắt, vĩnh viễn chờ đợi trong mùa hạ ấy.
Không nghe được tiếng hắn gọi.
Tạ Hồng Trần buộc mình rời đi, hắn cũng không phải là người đắm chìm trong hồi ức.
Hoàng Nhưỡng vẫn còn ở ngoài đời, minh vẫn còn có thể tìm kiếm. Lưu luyến quá khứ làm gì?
Hắn buộc mình lạnh lẽo vô tình, nhưng vì sao khi rời đi, vẫn không nhịn được mà nhìn lại?
Kỳ Lộ đài trăm năm, hắn chưa từng nghĩ tới, những lúc mình không đến, Hoàng Nhưỡng đang làm gì?
Nàng trong ấn tượng, hầu như cũng rất phong phú.
Nàng kết bạn với đám người trong Tông môn, mỗi lần làm ít món may thêu, bánh ngọt, thừa dịp khoe mẽ, lung lạc lòng người.
Nàng còn tự mình nhận gạo, thuốc, phát cháo cho thuốc, giành lấy một mỹ danh nhân nghĩa khoan hậu.
Nàng vì hắn hát hay múa dẻo, làm hắn vui lòng.
Một người như thế, sao có thể phải chờ đợi và quạnh quẽ thế đâu?
Tạ Hồng Trần một kiếm phá mở quá khứ trước mắt, ánh kiếm tứ tán, rơi xuống nước rơi trên mặt đất, sương đen lùi tản.
Sư Vấn Ngư vẫn không dám hiện thân, hắn quan sát phù văn trên vách tháp, hắn buộc phải nhanh chóng tìm đến mắt trận của ma tháp.
Nhưng những chuyện xưa vốn nên tan biến như sương khói, lại từng trang từng quyển theo nhau đến.
Hắn cất bước đi tới trước, lại bước vào ngọn Điểm Thúy, điện Duệ Vân.
Lần này, hắn gặp chính mình đang cúi xuống bàn đọc sách.
“Tông chủ, phu nhân cầu kiến.” Đệ tử cung kính hồi bẩm bên ngoài.
Bản thân mình trước bàn hơi nhíu mày, nói: “Mời nàng ấy vào.”
Tạ Hồng Trần giật mình, hắn đi đến trước mặt “mình”, quả nhiên, không ai có thể trông thấy hắn. Chuyện xưa đã dứt, không thể sửa đổi.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy ngoài điện, Hoàng Nhưỡng mang theo một hộp thức ăn đang từng bước một đi tới.
Nàng khi ấy, trong mắt còn ánh sáng. Nhìn thấy phu quân, nàng cười nhẹ nhàng nói: “Biết hôm nay phu quân bận rộn, ta đặc biệt nấu chè, chàng nếm thử xem có được không?”
Mà trước bàn, đến giọng “Tạ Hồng Trần” cũng lạnh lùng, hắn nói: “Để đây đi, rồi ra ngoài.”
Hoàng Nhưỡng giật mình, hiển nhiên Tạ Hồng Trần tự dưng lạnh nhạt khiến nàng không hiểu.
Mà Tạ Hồng Trần đã từng trải qua đang đứng đây, lại hiểu hơn ai hết.
Hắn không cho phép Hoàng Nhưỡng đến ngọn Điểm Thúy này, song lại không thể cự tuyệt nàng bước vào — có lẽ, vì sợ bên ngoài sẽ có nhiều suy đoán, cảm thấy vợ chồng hắn bất hoà.
Thế là, hắn chỉ có thể lạnh lùng. Hắn muốn để Hoàng Nhưỡng biết, bên ngoài Kỳ Lộ đài, không phải là chỗ nhi nữ tình trường.
Mà Hoàng Nhưỡng vừa mới cưới, hiển nhiên không quá quen thuộc với kiểu đột nhiên xa lánh.
Nàng lên tiếng đáp, đặt hộp thức ăn lên bàn, ngó chồng mình sau án một chút.
Tạ Hồng Trần cũng không để ý tới nàng nữa.
Nàng đành thỏ thẻ: “Vậy, vậy chàng nhớ nếm thử đấy.”
Người sau bàn, lần này đến cả đáp cũng không đáp, chỉ nói: “Lui ra.”
Nàng cuối cùng không nói gì nữa.
Tạ Hồng Trần cùng ra ngoài, phát hiện nụ cười trên mặt nàng biến mất ngay tích tắc xoay người.
Nhưng mà, đến chừng ra ngoài điện, gặp đệ tử hộ điện, nàng lại trưng một mặt cười. Nụ cười đoan trang vừa phải, giống như… chưa từng chịu bất kỳ điều tủi thân gì.
Nàng hiền lành chảo hỏi người qua đường.
Nàng đã có thể nhớ tên tất cả mọi người.
Tạ Hồng Trần muốn theo nàng đi một đoạn. Nhưng đây chỉ là một hình ảnh rời rạc.
Hắn đi chẳng bao xa, trước mắt đã mất đường.
Hắn mất dấu nàng.
Kỳ thật hắn rất muốn trở về điện Duệ Vân, nhìn xem ngày đó nàng đến cùng làm cái gì cháo.
Nhưng hắn không thể.
Thời gian trăm năm như thoi đưa, chuyện xưa chôn vùi ngổn ngang trong hồi ức.
Không thể quay lại.
Last edited:
Bình luận facebook