-
Chương 117
Trong cát vàng mênh mông, Hoàng Nhưỡng sải bước một mình.
Trên đường đi, nàng không gặp được bất kỳ một vật sống nào. Trên người nàng dính đầy bão cát, thậm chí còn quên mất mình muốn đi về đâu.
Trong cát vàng phía trước lộ một mái tóc đen, hình như còn đang phất phơ. Hoàng Nhưỡng chạy vội lên, nàng dùng sức bới cát vàng, đào ra người trong cát. Nhưng chút kinh hỉ ấy cũng không thể mang đến hi vọng.
Mũi miệng tai mắt người trong cát đều đã dần dần hóa thành cát vàng. Chỉ còn tóc được gió thổi lất phất, như một chùm cỏ rối.
Hoàng Nhưỡng nhẹ buông hắn ra.
Nàng đi qua vùng đất chết tràn ngập tử khí, nhìn vạn vật xào xạc tan chảy.
Hoàng Nhưỡng vẫn tiếp tục đi tới. Xa xa trên đường, y phục trên người nàng cũng bắt đầu từ từ tan chảy. Cát mịn rào rào rơi, bên tai tất cả đều là tiếng xào xạc.
Nàng đã đi quá lâu, giày trên chân không kiên nhẫn đã mài mòn và sa hóa, lộ đầu ngón chân bên trong.
Hoàng Nhưỡng dứt khoát ném giày đi.
Chung quanh có gió thổi qua ngọn cây, nhưng lá cây vốn yếu ớt nhất đã sớm rơi rụng đầy đất. Trên ngọn chỉ còn những chạc cây trơ trọi.
Thế giới giống như bị lột lớp áo ngoài, hiển hiện hình dáng xấu xí.
Hoàng Nhưỡng một thân một mình bôn ba trong nhân gian hoang uế. Năm tháng nửa đời người, yêu hận hóa thành không. Nó đủ khiến bức con người phát điên.
Song nàng vẫn từng bước một, gian nan tiến lên.
Nàng tìm khắp cả người, lần này nhập mộng, nàng cũng không có cây trà châm.
Sao lại không có?
Trong tháp Viên Dung, Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần đã cố ép xông vào. Giờ mình đang ở chỗ này, còn họ thì đang ở nơi đâu?
Hoàng Nhưỡng có quá nhiều điều không hiểu.
“Đệ Nhất Thu —” nàng lại gào cái tên này lần nữa. Nàng không biết Đệ Nhất Thu có tồn tại ở thế giới này không, nhưng chỉ cần ôm một tia hi vọng này, nàng sẽ có dũng khí, trải qua vùng hoang nguyên chết chóc này.
Hoàng Nhưỡng không biết đã trôi qua bao lâu, thế giới càng tăng tốc độ sa hóa.
Nàng giơ tay lên, nhìn thấy đầu ngón tay mình chậm rãi rịn ra một lớp cát mịn.
— nàng cũng bắt đầu tan chảy.
Hoàng Nhưỡng nhìn tay mình chằm chằm, trong lòng hoảng loạn, cũng không mãnh liệt như trong tưởng tượng.
Chịu hình tù Bàn Hồn Định Cốt châm mười năm, lòng nàng đã được muôn ngàn thử thách.
Nàng đi quá lâu, nên chân bắt đầu đổ máu.
Hoàng Nhưỡng không dám tưởng tượng dáng vẻ mình lúc này, mái tóc dài của nàng đã rối kinh khủng xõa sau lưng, cả người đầy cát. Đôi môi nàng quá khô cứng, thi thoảng liếm qua, miệng đầy là cát.
Nàng là thổ yêu, sức sống dĩ nhiên mạnh hơn kẻ phàm chút ít. Thế là dù không có nguồn nước, nàng cũng có thể sống qua rất nhiều rất nhiều ngày.
Thế nhưng, thế giới như vậy, dẫu là nàng, cũng không thể chèo chống được quá lâu.
Mình đã bị vứt bỏ đến tương lai tận thế của thế gian này.
Mà tháp Viên Dung vẫn còn trong khống chế của Sư Vấn Ngư.
Lão là cố ý thế sao? Nếu lão đã cố ý, ắt hẳn vẫn muốn ép mình khuất phục.
Cần phải đi đâu mới tìm được lão?
Hoàng Nhưỡng suy nghĩ thật lâu. Sau khi Sư Vấn Ngư thành Hoàng đế vẫn luôn trốn trong hoàng cung nội thành Thượng Kinh. Nhưng nàng từ Thượng Kinh đến, Sư Vấn Ngư không ở đó.
Vậy có thể lão đang ở… Hoàng Nhưỡng nhíu mày, nghĩ đến một chỗ.
Ngọc Hồ Tiên Tông, mộ của Nhất Niệm Thần Bộ!
Nhưng Ngọc Hồ Tiên Tông cách Thượng Kinh chừng mấy ngàn dặm. Mà hiện tại nàng không có bất kỳ pháp bảo gì, thậm chí ngay cả thời gian cũng có hạn.
Nàng chỉ có thể dựa vào hai chân, dọc theo một con đường mơ hồ, cuốc bộ.
Hai chân Hoàng Nhưỡng, dần dần mài đến lộ ra xương cốt.
Mà thế giới sa hóa, hẳn càng tăng thêm thương thế của nàng. Nàng từng bước đi tới, như tiến lên gặp thánh nhân.
Hoàng Nhưỡng không gặp được bất kì vật sống nào, một cũng không.
Đương khi đến được Ngọc Hồ Tiên Tông, y phục nàng rách rưới, hai chân nàng xương trắng âm u, thậm chí đôi tay cũng đã sa hóa, chỉ còn lạ lòng bàn tay trụi lủi. Để một người trơ mắt nhìn bản thân tan chảy, là cảm giác gì?
Hoàng Nhưỡng không dám đụng vào mặt mình, sa hóa cũng không đau đớn, chỉ chết lặng như một vật trống rỗng.
Có trời mới biết nàng từng yêu quý dung nhan mình nhường nào. Một giấc mơ này xem như hủy sạch.
Nhưng cũng may, rốt cuộc nàng đã thấy được cổng vào Ngọc Hồ Tiên Tông.
Nơi đã từng là Đệ nhất Tông Tiên môn, bây giờ cũng hư hỏng khắp nơi. Thế giới hủy diệt, khắp nơi đều là hài cốt theo thời gian.
Hoàng Nhưỡng dọc theo phương hướng trong ký ức, từng bước một đi đến cấm địa của Tiên tông.
Cấm chế ở đây vì không có linh khí, toàn bộ đã mất hiệu lực.
Nàng nhìn thấy mộ bia cao ngút kia, mấy chữ “mộ của Nhất Niệm Thần Bộ” trên ấy, cuồng ngạo không khuôn phép, quan sát chúng sinh.
Hoàng Nhưỡng hít sâu một hơi, đáng tiếc cát bay vào phổi, làm nàng ho khan một trận.
Nàng lần tới chỗ mở cửa mộ, chậm rãi đi vào. Từng bước nhỏ máu.
Nàng đã từng thấy mộ của Nhất Niệm Thần Bộ, trong mộ hẳn còn bốn vách tường kiếm ý, ở chính giữa đặt chiếc quan tài.
Nhưng bây giờ, cách một tấm bia, khiến Hoàng Nhưỡng kinh sợ!
Trong mộ không phải quan tài gì đó, mà kinh hãi thay là một cái thế giới khác!
Nàng nhìn thấy một con sông!
Nước sông trong vắt thanh tịnh, cá bơi đùa bỡn qua lại trong lòng sông. Bên kia bờ, phồn hoa như gấm, cỏ xanh như ấm.
Nàng chỉ cần tiến lên một bước nữa, chỉ cần tiến lên một bước, là có thể chạm đến giọt nước tinh khiết không một hạt bụi kia.
Hoàng Nhưỡng đứng ở miệng mộ, không nói không động.
Bên kia bờ sông, Sư Vấn Ngư mặc đạo bào trắng đen xen kẽ bước như thuận gió, chậm rãi tới.
Cách một dòng sông, thế giới bị chia cắt thành hai phần. Một nửa sức sống dạt dào, một nửa tàn héo hư thối.
Hoàng Nhưỡng nhìn thẳng lão, giọng lão không nhanh không chậm, thậm chí mang theo mấy phần thân thiết: “Ngươi đã đến.”
Lão cũng chẳng có ý gì, giống như đang quan tâm một đứa bé cưng.
Hoàng Nhưỡng há to miệng, nhưng không có tiếng.
Cổ họng nàng đã không thể phát ra âm thanh gì.
Sư Vấn Ngư từ xa xa vươn tay về phía nàng, ôn hòa nói: “Thiên đạo đã chết, đạo ta đương hưng. Ngươi còn không chịu tỉnh ngộ sao?”
Lão nói đến thiên đạo. Lúc nói, lão vươn tay. Một con bươm bướm diễm lệ nhẹ bay đến, đậu trên đầu ngón tay lão. Lão ngắm nghía hồi lâu, nói: “Ngươi vẫn luôn là một đứa bé thông minh, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, không phải sao?”
Bước chân lộ cả xương trắng hếu âm u của Hoàng Nhưỡng chậm rãi bước vào dòng sông thanh tịnh.
Nàng liều mạng rửa một người cát, sau đó rưới nhỏ vào cổ họng. Dòng nước mát lành dịu dàng, thấm vào nàng.
Mà một khi nàng bước xuống sông, tất cả vết thương cũ trong người biến mất trong chớp mắt.
— nàng tiến vào một thời gian khác, một thời không còn chưa từng ngàn dặm bôn ba. Dĩ nhiên sẽ không bị tổn thương.
Sư Vấn Ngư rốt cuộc mỉm cười, nói: “Vầy mới phải.”
Hoàng Nhưỡng không biết mình uống bao nhiêu nước, dạ dày nàng đã sớm mất cảm giác. Nàng ngẩng đầu, uống thử hồi lâu, rốt cục hắng giọng hỏi: “Tại sao lại là ta?”
“Hử?” Sư Vấn Ngư nhíu mày.
Hoàng Nhưỡng hỏi: “Ngươi ban thưởng cho ta một cây trà châm, đến cùng là vì cái gì? Ta trúng Bàn Hồn Định Cốt châm, đã là một vật chết. Sao ngươi còn nhọc lòng, dẫn ta nhập mộng?”
Sư Vấn Ngư rất hài lòng với lựa chọn của nàng nói: “Năm đó lúc bổn tọa nhập tháp tru sát Lôi m Đạt Tịch, khi triền đấu, đã đánh nát một chiếc vật chứa.”
“Vật chứa?” Hoàng Nhưỡng nhíu mày.
Sư Vấn Ngư cười nói: “Đúng vậy, bổn tọa lỡ tay giết một người, nguyên tưởng rằng là lâu la của Lôi m Đạt Tịch. Nhưng sau đó, ta tu tập Linh Ma Quỷ thư, chừng tham tường tháp Viên Dung, mới phát hiện đó là một vật dùng để… gánh chịu oán khí.”
Hoàng Nhưỡng đã quy thuận, có vẻ lão không có ý định giấu diếm, nói: “Nhưng vật chứa ấy một khi đánh nát sẽ rất khó tìm được. Nó cần có một oán khí cực lớn, ý chí cứng cỏi, mà lại cần niệm lực vô thượng. Trẫm đã tìm rất nhiều năm.”
Ý vị lão đầy sâu xa, Hoàng Nhưỡng dán mắt vào lão, hỏi: “Trước đây, ta từng báo Tạ Hồng Trần về chuyện Tạ Linh Bích khác lạ. Nửa tháng sau, đã bị Tạ Linh Bích làm hại. Là ngươi mật báo cho lão ta?”
Sư Vấn Ngư nói: “Chuyện ấy à… ừm, ngươi làm không quá kín kẽ. Triều đình có gắn Cửu Khúc Linh đồng ở Ngọc Hồ Tiên Tông. Tiểu Bát Thập Lục quan tâm ngươi thế, ngươi đoán xem con mắt Cửu Khúc Linh đồng lắp ở đâu?”
Hoàng Nhưỡng không trả lời, nàng đã không cần trả lời.
Còn là đâu nữa? Tất nhiên là Kỳ Lộ đài.
Vì nơi này không liên quan đến bất kỳ bí mật gì của Tông môn, cấm chế thật ra rất kém.
— Chỗ ở của Tông chủ phu nhân, người bên ngoài Tông ai sẽ quan tâm? Kẻ trong tông ai dám đặt chân?
Thật không ngờ, một điểm sơ sẩy nho nhỏ ấy, ngược lại trở thành mầm mống tai vạ.
“Ngươi ăn nói bất cẩn, trong pháp quyển Ngọc Hồ Tiên Tông lại có niệm thuật Lưu Ảnh. Ngươi đã không chút đề phòng thì tất nhiên tất cả đều là sơ hở. Bổn tọa chỉ đề điểm một chút, Tạ Linh Bích đã tìm được bằng chứng ngươi lén kiểm tra cuộc khảo thí Tông môn. Thật chẳng thể ngờ, giúp ta một đại ân như thế.”
Lạnh lùng trong lời lão thật làm người kinh hãi.
Hoàng Nhưỡng nói: “Thế nên, Đệ Nhất Thu sở dĩ có thể tìm tới ta, cũng là ngươi âm thầm giúp sức?”
Sư Vấn Ngư cười nói: “Thế cũng không phải. Ta vốn định để ngươi thấm thía thêm mấy năm, đợi oán khí ngươi sâu nặng mới bắt đầu dùng. Nghịch chuyển thiên đạo, nói nghe thì dễ? Nhưng vì Tiểu Bát Thập Lục không chờ nổi. Những năm qua vì tìm ngươi, nó đã đào sâu ba thước hết toàn bộ nhân gian này.”
Ngữ điệu lão hờ hững, song từng chữ khiến Hoàng Nhưỡng kinh hãi.
Bao năm qua, Sư Vấn Ngư luôn khốn thủ tháp Viên Dung. Nhưng bất luậngió thổi cỏ lay nào của triều đình, đều nằm trong bàn tay lão…
Hoàng Nhưỡng nói: “Cây trà châm kia…” Nàng chợt hiểu, “Chính là bởi vì Đệ Nhất Thu sớm tìm được ta, nên ngươi dựa vào oán khí của ta, lúc nghịch chuyển thiên đạo, mới cần chuẩn bị nó!”
Mắt Sư Vấn Ngư lộ vẻ tán thành, nói: “Ý chí ngươi thật bền bỉ, sau khi bị Tạ Linh Bích hành hình vẫn luôn ôm oán hận. Lại còn là danh gia Gầy giống, được bá tánh dân gian cung phụng, niệm lực cường đại. Thậm chí còn có Bàn Hồn Định Cốt châm bảo vệ cơ thể và nguyên thần của ngươi. Đã nhiều năm cuối cùng bổn tọa cũng đã đợi được một vật chứa thích hợp. Đáng tiếc, quá yếu. Thế là bổn tọa đành phải mở ra lối riêng, bổ sung cây châm ấy. Tránh cho ngươi không thể tiếp nhận oán khi tháp Viên Dung này, hồn tiêu nứt xương.”
Lão đề cập chuyện này giống như giới thiệu một món đồ tâm huyết của mình, có chút tự đắc.
“Cho nên, lúc giấc mơ phá diệt, dù ta đã chết song không hề bị tổn thương tí nào.” Hoàng Nhưỡng lẩm bẩm: “Là vì cây trà châm này đã nhận phản phệ thay ta. Ta, Đệ Nhất Thu, đám hoàng tử hoàng nữ của ngươi, thậm chí tất cả mọi người trong thiên hạ. Chúng ta vẫn luôn là con cờ của ngươi.”
Sư Vấn Ngư không phủ nhận, chỉ nói: “Đã có thế cuộc, tất có kẻ chơi và quân cờ. Bổn tọa cũng xem như là đã hao tổn tâm cơ vì ngươi. Bây giờ nói thẳng ra, biết gì nói nấy, ngươi cũng nên tin tưởng bổn tọa thành ý.”
Hoàng Nhưỡng hỏi: “Ngươi cần ta làm chuyện gì?”
Sư Vấn Ngư nói: “Đây mới là vấn đề người thông minh hẳn nên tìm tòi nghiên cứu.” Lão ngoắc Hoàng Nhưỡng, “Lại đây.”
Hoàng Nhưỡng chậm rãi bước ra dòng sông, giẫm lên cỏ xanh mềm mại, đi đến bên cạnh lão.
Sư Vấn Ngư mới nói: “Trên đời luôn có mấy kẻ hồ đồ ngu xuẩn, nhưng tàn sát sinh linh cũng không phải ý định ban đầu của ta. Bây giờ trong dân gian, ngươi đã rất có danh vọng. Nghĩ cách thuyết phục khuyên bảo, hẳn không khó.”
Hoàng Nhưỡng đã rõ: “Những người này hiện giờ, vẫn còn ở trong thế giới sa hóa kia. Bọn họ cũng còn sống chứ?”
Sư Vấn Ngư nói: “Bổn tọa nói rồi, sát sinh diệt thế, cũng không phải là ý nguyện của ta.”
Hoàng Nhưỡng cụp mắt, sau hồi lâu, nàng hỏi: “Xem ra giờ đây, ta cũng không còn lựa chọn khác. Nhưng bệ hạ có thể cho ta cái gì chứ?”
“Quả nhiên, không hổ là ngươi mà.” Sư Vấn Ngư cười nhạt, “Cô nàng vì chính cha ruột mình mà trồng cỏ Thần Tiên!”
Nói xong, lão lại tiếp tục cảm thán: “Ngươi như vậy càng khiến người ta ưa thích.”
Hoàng Nhưỡng không nói không động, Sư Vấn Ngư xích lại gần nàng, ánh mắt tĩnh mịch như vực sâu: “Ngươi có thể có được cuộc sống mới. Từ đây thoát khỏi Bàn Hồn Định Cốt châm.” Giọng lão mang ý cười, dùng giọng ôn hòa nhất, nói ra lời tàn khốc nhất: “Hoàng Nhưỡng, đại nghiệp của ta, chính là phương pháp duy nhất có thể phá giải Bàn Hồn Định Cốt châm.”
Trên đường đi, nàng không gặp được bất kỳ một vật sống nào. Trên người nàng dính đầy bão cát, thậm chí còn quên mất mình muốn đi về đâu.
Trong cát vàng phía trước lộ một mái tóc đen, hình như còn đang phất phơ. Hoàng Nhưỡng chạy vội lên, nàng dùng sức bới cát vàng, đào ra người trong cát. Nhưng chút kinh hỉ ấy cũng không thể mang đến hi vọng.
Mũi miệng tai mắt người trong cát đều đã dần dần hóa thành cát vàng. Chỉ còn tóc được gió thổi lất phất, như một chùm cỏ rối.
Hoàng Nhưỡng nhẹ buông hắn ra.
Nàng đi qua vùng đất chết tràn ngập tử khí, nhìn vạn vật xào xạc tan chảy.
Hoàng Nhưỡng vẫn tiếp tục đi tới. Xa xa trên đường, y phục trên người nàng cũng bắt đầu từ từ tan chảy. Cát mịn rào rào rơi, bên tai tất cả đều là tiếng xào xạc.
Nàng đã đi quá lâu, giày trên chân không kiên nhẫn đã mài mòn và sa hóa, lộ đầu ngón chân bên trong.
Hoàng Nhưỡng dứt khoát ném giày đi.
Chung quanh có gió thổi qua ngọn cây, nhưng lá cây vốn yếu ớt nhất đã sớm rơi rụng đầy đất. Trên ngọn chỉ còn những chạc cây trơ trọi.
Thế giới giống như bị lột lớp áo ngoài, hiển hiện hình dáng xấu xí.
Hoàng Nhưỡng một thân một mình bôn ba trong nhân gian hoang uế. Năm tháng nửa đời người, yêu hận hóa thành không. Nó đủ khiến bức con người phát điên.
Song nàng vẫn từng bước một, gian nan tiến lên.
Nàng tìm khắp cả người, lần này nhập mộng, nàng cũng không có cây trà châm.
Sao lại không có?
Trong tháp Viên Dung, Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần đã cố ép xông vào. Giờ mình đang ở chỗ này, còn họ thì đang ở nơi đâu?
Hoàng Nhưỡng có quá nhiều điều không hiểu.
“Đệ Nhất Thu —” nàng lại gào cái tên này lần nữa. Nàng không biết Đệ Nhất Thu có tồn tại ở thế giới này không, nhưng chỉ cần ôm một tia hi vọng này, nàng sẽ có dũng khí, trải qua vùng hoang nguyên chết chóc này.
Hoàng Nhưỡng không biết đã trôi qua bao lâu, thế giới càng tăng tốc độ sa hóa.
Nàng giơ tay lên, nhìn thấy đầu ngón tay mình chậm rãi rịn ra một lớp cát mịn.
— nàng cũng bắt đầu tan chảy.
Hoàng Nhưỡng nhìn tay mình chằm chằm, trong lòng hoảng loạn, cũng không mãnh liệt như trong tưởng tượng.
Chịu hình tù Bàn Hồn Định Cốt châm mười năm, lòng nàng đã được muôn ngàn thử thách.
Nàng đi quá lâu, nên chân bắt đầu đổ máu.
Hoàng Nhưỡng không dám tưởng tượng dáng vẻ mình lúc này, mái tóc dài của nàng đã rối kinh khủng xõa sau lưng, cả người đầy cát. Đôi môi nàng quá khô cứng, thi thoảng liếm qua, miệng đầy là cát.
Nàng là thổ yêu, sức sống dĩ nhiên mạnh hơn kẻ phàm chút ít. Thế là dù không có nguồn nước, nàng cũng có thể sống qua rất nhiều rất nhiều ngày.
Thế nhưng, thế giới như vậy, dẫu là nàng, cũng không thể chèo chống được quá lâu.
Mình đã bị vứt bỏ đến tương lai tận thế của thế gian này.
Mà tháp Viên Dung vẫn còn trong khống chế của Sư Vấn Ngư.
Lão là cố ý thế sao? Nếu lão đã cố ý, ắt hẳn vẫn muốn ép mình khuất phục.
Cần phải đi đâu mới tìm được lão?
Hoàng Nhưỡng suy nghĩ thật lâu. Sau khi Sư Vấn Ngư thành Hoàng đế vẫn luôn trốn trong hoàng cung nội thành Thượng Kinh. Nhưng nàng từ Thượng Kinh đến, Sư Vấn Ngư không ở đó.
Vậy có thể lão đang ở… Hoàng Nhưỡng nhíu mày, nghĩ đến một chỗ.
Ngọc Hồ Tiên Tông, mộ của Nhất Niệm Thần Bộ!
Nhưng Ngọc Hồ Tiên Tông cách Thượng Kinh chừng mấy ngàn dặm. Mà hiện tại nàng không có bất kỳ pháp bảo gì, thậm chí ngay cả thời gian cũng có hạn.
Nàng chỉ có thể dựa vào hai chân, dọc theo một con đường mơ hồ, cuốc bộ.
Hai chân Hoàng Nhưỡng, dần dần mài đến lộ ra xương cốt.
Mà thế giới sa hóa, hẳn càng tăng thêm thương thế của nàng. Nàng từng bước đi tới, như tiến lên gặp thánh nhân.
Hoàng Nhưỡng không gặp được bất kì vật sống nào, một cũng không.
Đương khi đến được Ngọc Hồ Tiên Tông, y phục nàng rách rưới, hai chân nàng xương trắng âm u, thậm chí đôi tay cũng đã sa hóa, chỉ còn lạ lòng bàn tay trụi lủi. Để một người trơ mắt nhìn bản thân tan chảy, là cảm giác gì?
Hoàng Nhưỡng không dám đụng vào mặt mình, sa hóa cũng không đau đớn, chỉ chết lặng như một vật trống rỗng.
Có trời mới biết nàng từng yêu quý dung nhan mình nhường nào. Một giấc mơ này xem như hủy sạch.
Nhưng cũng may, rốt cuộc nàng đã thấy được cổng vào Ngọc Hồ Tiên Tông.
Nơi đã từng là Đệ nhất Tông Tiên môn, bây giờ cũng hư hỏng khắp nơi. Thế giới hủy diệt, khắp nơi đều là hài cốt theo thời gian.
Hoàng Nhưỡng dọc theo phương hướng trong ký ức, từng bước một đi đến cấm địa của Tiên tông.
Cấm chế ở đây vì không có linh khí, toàn bộ đã mất hiệu lực.
Nàng nhìn thấy mộ bia cao ngút kia, mấy chữ “mộ của Nhất Niệm Thần Bộ” trên ấy, cuồng ngạo không khuôn phép, quan sát chúng sinh.
Hoàng Nhưỡng hít sâu một hơi, đáng tiếc cát bay vào phổi, làm nàng ho khan một trận.
Nàng lần tới chỗ mở cửa mộ, chậm rãi đi vào. Từng bước nhỏ máu.
Nàng đã từng thấy mộ của Nhất Niệm Thần Bộ, trong mộ hẳn còn bốn vách tường kiếm ý, ở chính giữa đặt chiếc quan tài.
Nhưng bây giờ, cách một tấm bia, khiến Hoàng Nhưỡng kinh sợ!
Trong mộ không phải quan tài gì đó, mà kinh hãi thay là một cái thế giới khác!
Nàng nhìn thấy một con sông!
Nước sông trong vắt thanh tịnh, cá bơi đùa bỡn qua lại trong lòng sông. Bên kia bờ, phồn hoa như gấm, cỏ xanh như ấm.
Nàng chỉ cần tiến lên một bước nữa, chỉ cần tiến lên một bước, là có thể chạm đến giọt nước tinh khiết không một hạt bụi kia.
Hoàng Nhưỡng đứng ở miệng mộ, không nói không động.
Bên kia bờ sông, Sư Vấn Ngư mặc đạo bào trắng đen xen kẽ bước như thuận gió, chậm rãi tới.
Cách một dòng sông, thế giới bị chia cắt thành hai phần. Một nửa sức sống dạt dào, một nửa tàn héo hư thối.
Hoàng Nhưỡng nhìn thẳng lão, giọng lão không nhanh không chậm, thậm chí mang theo mấy phần thân thiết: “Ngươi đã đến.”
Lão cũng chẳng có ý gì, giống như đang quan tâm một đứa bé cưng.
Hoàng Nhưỡng há to miệng, nhưng không có tiếng.
Cổ họng nàng đã không thể phát ra âm thanh gì.
Sư Vấn Ngư từ xa xa vươn tay về phía nàng, ôn hòa nói: “Thiên đạo đã chết, đạo ta đương hưng. Ngươi còn không chịu tỉnh ngộ sao?”
Lão nói đến thiên đạo. Lúc nói, lão vươn tay. Một con bươm bướm diễm lệ nhẹ bay đến, đậu trên đầu ngón tay lão. Lão ngắm nghía hồi lâu, nói: “Ngươi vẫn luôn là một đứa bé thông minh, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, không phải sao?”
Bước chân lộ cả xương trắng hếu âm u của Hoàng Nhưỡng chậm rãi bước vào dòng sông thanh tịnh.
Nàng liều mạng rửa một người cát, sau đó rưới nhỏ vào cổ họng. Dòng nước mát lành dịu dàng, thấm vào nàng.
Mà một khi nàng bước xuống sông, tất cả vết thương cũ trong người biến mất trong chớp mắt.
— nàng tiến vào một thời gian khác, một thời không còn chưa từng ngàn dặm bôn ba. Dĩ nhiên sẽ không bị tổn thương.
Sư Vấn Ngư rốt cuộc mỉm cười, nói: “Vầy mới phải.”
Hoàng Nhưỡng không biết mình uống bao nhiêu nước, dạ dày nàng đã sớm mất cảm giác. Nàng ngẩng đầu, uống thử hồi lâu, rốt cục hắng giọng hỏi: “Tại sao lại là ta?”
“Hử?” Sư Vấn Ngư nhíu mày.
Hoàng Nhưỡng hỏi: “Ngươi ban thưởng cho ta một cây trà châm, đến cùng là vì cái gì? Ta trúng Bàn Hồn Định Cốt châm, đã là một vật chết. Sao ngươi còn nhọc lòng, dẫn ta nhập mộng?”
Sư Vấn Ngư rất hài lòng với lựa chọn của nàng nói: “Năm đó lúc bổn tọa nhập tháp tru sát Lôi m Đạt Tịch, khi triền đấu, đã đánh nát một chiếc vật chứa.”
“Vật chứa?” Hoàng Nhưỡng nhíu mày.
Sư Vấn Ngư cười nói: “Đúng vậy, bổn tọa lỡ tay giết một người, nguyên tưởng rằng là lâu la của Lôi m Đạt Tịch. Nhưng sau đó, ta tu tập Linh Ma Quỷ thư, chừng tham tường tháp Viên Dung, mới phát hiện đó là một vật dùng để… gánh chịu oán khí.”
Hoàng Nhưỡng đã quy thuận, có vẻ lão không có ý định giấu diếm, nói: “Nhưng vật chứa ấy một khi đánh nát sẽ rất khó tìm được. Nó cần có một oán khí cực lớn, ý chí cứng cỏi, mà lại cần niệm lực vô thượng. Trẫm đã tìm rất nhiều năm.”
Ý vị lão đầy sâu xa, Hoàng Nhưỡng dán mắt vào lão, hỏi: “Trước đây, ta từng báo Tạ Hồng Trần về chuyện Tạ Linh Bích khác lạ. Nửa tháng sau, đã bị Tạ Linh Bích làm hại. Là ngươi mật báo cho lão ta?”
Sư Vấn Ngư nói: “Chuyện ấy à… ừm, ngươi làm không quá kín kẽ. Triều đình có gắn Cửu Khúc Linh đồng ở Ngọc Hồ Tiên Tông. Tiểu Bát Thập Lục quan tâm ngươi thế, ngươi đoán xem con mắt Cửu Khúc Linh đồng lắp ở đâu?”
Hoàng Nhưỡng không trả lời, nàng đã không cần trả lời.
Còn là đâu nữa? Tất nhiên là Kỳ Lộ đài.
Vì nơi này không liên quan đến bất kỳ bí mật gì của Tông môn, cấm chế thật ra rất kém.
— Chỗ ở của Tông chủ phu nhân, người bên ngoài Tông ai sẽ quan tâm? Kẻ trong tông ai dám đặt chân?
Thật không ngờ, một điểm sơ sẩy nho nhỏ ấy, ngược lại trở thành mầm mống tai vạ.
“Ngươi ăn nói bất cẩn, trong pháp quyển Ngọc Hồ Tiên Tông lại có niệm thuật Lưu Ảnh. Ngươi đã không chút đề phòng thì tất nhiên tất cả đều là sơ hở. Bổn tọa chỉ đề điểm một chút, Tạ Linh Bích đã tìm được bằng chứng ngươi lén kiểm tra cuộc khảo thí Tông môn. Thật chẳng thể ngờ, giúp ta một đại ân như thế.”
Lạnh lùng trong lời lão thật làm người kinh hãi.
Hoàng Nhưỡng nói: “Thế nên, Đệ Nhất Thu sở dĩ có thể tìm tới ta, cũng là ngươi âm thầm giúp sức?”
Sư Vấn Ngư cười nói: “Thế cũng không phải. Ta vốn định để ngươi thấm thía thêm mấy năm, đợi oán khí ngươi sâu nặng mới bắt đầu dùng. Nghịch chuyển thiên đạo, nói nghe thì dễ? Nhưng vì Tiểu Bát Thập Lục không chờ nổi. Những năm qua vì tìm ngươi, nó đã đào sâu ba thước hết toàn bộ nhân gian này.”
Ngữ điệu lão hờ hững, song từng chữ khiến Hoàng Nhưỡng kinh hãi.
Bao năm qua, Sư Vấn Ngư luôn khốn thủ tháp Viên Dung. Nhưng bất luậngió thổi cỏ lay nào của triều đình, đều nằm trong bàn tay lão…
Hoàng Nhưỡng nói: “Cây trà châm kia…” Nàng chợt hiểu, “Chính là bởi vì Đệ Nhất Thu sớm tìm được ta, nên ngươi dựa vào oán khí của ta, lúc nghịch chuyển thiên đạo, mới cần chuẩn bị nó!”
Mắt Sư Vấn Ngư lộ vẻ tán thành, nói: “Ý chí ngươi thật bền bỉ, sau khi bị Tạ Linh Bích hành hình vẫn luôn ôm oán hận. Lại còn là danh gia Gầy giống, được bá tánh dân gian cung phụng, niệm lực cường đại. Thậm chí còn có Bàn Hồn Định Cốt châm bảo vệ cơ thể và nguyên thần của ngươi. Đã nhiều năm cuối cùng bổn tọa cũng đã đợi được một vật chứa thích hợp. Đáng tiếc, quá yếu. Thế là bổn tọa đành phải mở ra lối riêng, bổ sung cây châm ấy. Tránh cho ngươi không thể tiếp nhận oán khi tháp Viên Dung này, hồn tiêu nứt xương.”
Lão đề cập chuyện này giống như giới thiệu một món đồ tâm huyết của mình, có chút tự đắc.
“Cho nên, lúc giấc mơ phá diệt, dù ta đã chết song không hề bị tổn thương tí nào.” Hoàng Nhưỡng lẩm bẩm: “Là vì cây trà châm này đã nhận phản phệ thay ta. Ta, Đệ Nhất Thu, đám hoàng tử hoàng nữ của ngươi, thậm chí tất cả mọi người trong thiên hạ. Chúng ta vẫn luôn là con cờ của ngươi.”
Sư Vấn Ngư không phủ nhận, chỉ nói: “Đã có thế cuộc, tất có kẻ chơi và quân cờ. Bổn tọa cũng xem như là đã hao tổn tâm cơ vì ngươi. Bây giờ nói thẳng ra, biết gì nói nấy, ngươi cũng nên tin tưởng bổn tọa thành ý.”
Hoàng Nhưỡng hỏi: “Ngươi cần ta làm chuyện gì?”
Sư Vấn Ngư nói: “Đây mới là vấn đề người thông minh hẳn nên tìm tòi nghiên cứu.” Lão ngoắc Hoàng Nhưỡng, “Lại đây.”
Hoàng Nhưỡng chậm rãi bước ra dòng sông, giẫm lên cỏ xanh mềm mại, đi đến bên cạnh lão.
Sư Vấn Ngư mới nói: “Trên đời luôn có mấy kẻ hồ đồ ngu xuẩn, nhưng tàn sát sinh linh cũng không phải ý định ban đầu của ta. Bây giờ trong dân gian, ngươi đã rất có danh vọng. Nghĩ cách thuyết phục khuyên bảo, hẳn không khó.”
Hoàng Nhưỡng đã rõ: “Những người này hiện giờ, vẫn còn ở trong thế giới sa hóa kia. Bọn họ cũng còn sống chứ?”
Sư Vấn Ngư nói: “Bổn tọa nói rồi, sát sinh diệt thế, cũng không phải là ý nguyện của ta.”
Hoàng Nhưỡng cụp mắt, sau hồi lâu, nàng hỏi: “Xem ra giờ đây, ta cũng không còn lựa chọn khác. Nhưng bệ hạ có thể cho ta cái gì chứ?”
“Quả nhiên, không hổ là ngươi mà.” Sư Vấn Ngư cười nhạt, “Cô nàng vì chính cha ruột mình mà trồng cỏ Thần Tiên!”
Nói xong, lão lại tiếp tục cảm thán: “Ngươi như vậy càng khiến người ta ưa thích.”
Hoàng Nhưỡng không nói không động, Sư Vấn Ngư xích lại gần nàng, ánh mắt tĩnh mịch như vực sâu: “Ngươi có thể có được cuộc sống mới. Từ đây thoát khỏi Bàn Hồn Định Cốt châm.” Giọng lão mang ý cười, dùng giọng ôn hòa nhất, nói ra lời tàn khốc nhất: “Hoàng Nhưỡng, đại nghiệp của ta, chính là phương pháp duy nhất có thể phá giải Bàn Hồn Định Cốt châm.”
Last edited: