-
Chương 114
Tháp Viên Dung đóng chặt, mà ký ức từ giấc mơ thứ ba, đã lên men trong người đời.
Chuyện quái dị hơn, nối đuôi nhau đến.
Đám người kinh hãi phát hiện, trên đời nhiều thêm rất nhiều “người”.
Họ vốn đã chết, vì biến cố của giấc mơ thứ ba bây giờ lao nhao sống lại.
Hạt giống mà Hoàng Nhưỡng đã cải tiến khiến một lượng lớn dân nghèo nguyên chết vì đói khát xuất hiện lại trong căn nhà từng là của họ.
Vô số gia đình vừa kinh hãi, vừa vui mừng.
Bảo Võ ngay giây đầu tiên đã tìm Tức Âm, mà Tức Âm quả nhiên cũng tồn tại.
Ngay giữa trang viên trong mơ, Tức Âm đang mù mịt quan sát tất thảy trước mắt.
Ngoài đời, chủ nhân trang viên cũng không bán cho Đệ Nhất Thu. Cho nên đối với vị Tức Âm đột nhiên xuất hiện này, ai nấy vừa hoang mang, vừa hiếu kỳ.
Cũng may Bảo Võ kịp thời chạy tới, anh ta một phát chụp tay Tức Âm, đưa bà ra ngoài.
Tức Âm chẳng hiểu gì cả, bà chỉ nhớ tất thảy chuyện trong giấc mơ thứ ba, không khỏi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế? Sao tự dưng trang viên có chủ khác…” Nói xong, bà nhìn ra cánh ruộng, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Chỗ này… sao tự dưng, thay đổi lớn vậy?”
Tất thảy nhìn thấy trước mắt, đều chỉ tốt ở bề ngoài.
Bà có quá nhiều hoang mang không hiểu, ngay cả Bảo Võ nắm tay bà, cũng không phát hiện.
Bảo Võ ngẫm nghĩ, giải thích: “Thời gian của thế giới này đang rối loạn, e là chỉ mỗi Hoàng Nhưỡng có thể giải thích với bà…”
Anh ta nói đến đây, đột nhiên ngẩn ra.
Chỉ e là Hoàng Nhưỡng hiện giờ cũng không thể giải thích.
Đến cả một tay vũ phu như anh xưa nay không ưa động não, nhưng nhìn chung anh ta cũng biết, Hoàng Nhưỡng rực rỡ chói mắt trong mơ, là cảnh ngộ ra sao trong hiện thực.
— anh ta chưa hề gặp Hoàng Nhưỡng trong hiện thực, hay phải nói là, bọn họ đã gặp nhau từ lâu rồi.
Có điều không ai dám cho rằng, đó là thật.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Bảo Võ, cảm thấy khổ sở cho một người.
Thượng Kinh, ngày càng nhiều người tụ tập về.
Hoàng Dương mù mịt đứng ở Ti Thiên giám, đám người trước mặt này, hình như cậu nhận ra, nhưng lại hoàn toàn khác biệt. Tất thảy trong trí nhớ, đều mang theo chút lạ lẫm.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Trong đám, vô số người bắt đầu hỏi thăm lẫn nhau.
Có người giải thích đây là một giấc quái mộng quỷ dị ly kỳ.
Tạ Hồng Trần cùng Đệ Nhất Thu hợp lực, lại thêm bọn Hà Tích Kim tương trợ, rốt cuộc đã giải quyết xong bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ.
Cả đám nhìn ra tháp Viên Dung, ánh mắt nặng nề.
“Ngọn, ngọn quái…” Hà Tích Kim nói.
Trương Sơ Tửu tiếp lời: “Ngọn nguồn cơn quái mộng, xem ra đã tìm được.”
Hà Tích Kim gật đầu lia lịa.
Vũ Tử Sửu nói: “Quả là hồ ly có giảo hoạt cỡ nào, cũng sẽ lộ đuôi.”
Trong lúc ấy, Đệ Nhất Thu Tạ Hồng Trần đang bị rất nhiều người vây quanh. Cừu Thải Lệnh không tiếc lếch thân thể bị trọng thương chạy tới hỏi thăm đầu cua tai nheo câu chuyện.
Tạ Hồng Trần đành giải đáp nghi vấn cho tất cả: “Chư vị,” hắn át tiếng tất cả, nói: “Qua điều tra, Sư Vấn Ngư trong tháp Viên Dung, chính là người năm đó tru sát Lôi Âm Đạt Tịch, Nhất Niệm Thần Bộ.”
Một câu của hắn kinh động sóng ngàn trượng, đám người giật mình.
Bốn chữ Nhất Niệm Thần Bộ, không còn nghi ngờ đã mở ra ký ức thời rất xa xưa của Tiên môn.
Đúng lúc này, Đệ Nhất Thu đã đi tới bên dưới tháp Viên Dung.
Trải qua giấc mơ thứ ba, trên dưới triều đình thấp thỏm lo âu, không kẻ nào dám cản y.
Dưới ngọn tháp chín tầng, Đệ Nhất Thu ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy trên đỉnh tháp, Sư Vấn Ngư đứng chắp tay, ở bên cạnh lão, chính là người yên lặng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, Hoàng Nhưỡng.
Ánh mắt Hoàng Nhưỡng chậm rãi dời xuống, qua hồi lâu, rốt cuộc trong đám người huyên náo đã tìm tới người này.
Đời người như một giấc mộng, nàng thảng như đã trải qua luân hồi mấy kiếp.
Sư Vấn Ngư đứng bên cạnh nàng, rũ mắt tập trung nhìn xuống dưới tháp, nói: “Xem như là ngươi dùng cái chết phá mộng đi, cũng có thể thay đổi được gì đâu?”
Hoàng Nhưỡng không trả lời lão, mà thật sự là không thể trả lời.
Bàn Hồn Định Cốt châm cầm giữ nàng tất thảy, nàng giống như một con búp bê giả không chút sinh khí.
Những món y phục hoa mỹ, trang điểm tinh xảo, tăng thêm vẻ đẹp phù phiếm hoa lệ của nàng, song chẳng bổ khuyết được linh hồn của nàng.
Bây giờ, nàng và người yêu thương cách ngọn tháp nhìn nhau, mà cái nàng cho được, cũng chẳng qua chỉ là ánh mắt yếu ớt rời rạc này.
Bên cạnh, Sư Vấn Ngư hỏi: “Thế nên, sao lại phá mộng chứ?”
Sao phải phá mộng?
Hoàng Nhưỡng vẫn không nói gì.
Con người nàng, thật ra là tham sống sợ chết nhất, lại rất thích truy danh trục lợi.
Sao lại dũng khí bực này?
Nhưng đến cùng nàng đã vẫn làm như vậy.
Sau khi Hoàng Nhưỡng tỉnh giấc, vẫn cảm thấy rất thua thiệt. Nhưng vẫn khăng khăng làm, có lẽ là vì nàng biết, chèo chống một giấc mơ như vậy, đến cùng là cần bao nhiêu oán hận của chúng sinh.
Người đời chỉ biết, Sư Vấn Ngư mấy năm liên tục trưng thu thuế nặng, luyện chế Trường Sinh đan.
Nhưng mấy ai biết được, lão ta luyện chế Trường Sinh đan, ngoại trừ vẻ bề ngoài là kéo dài tuổi thọ, còn là vì áp bức lệ máu của bá tính, khiến non sông tức tưởi, vạn dân đau buồn?
Sư Vấn Ngư nhẹ tay phủ lên đỉnh đầu Hoàng Nhưỡng, giống như một vị thần từ bi thương hại tín đồ của mình.
Cuối cùng, đầu ngón tay lão chạm đến Bàn Hồn Định Cốt châm trên đỉnh đầu Hoàng Nhưỡng, khảy nhẹ. Lập tức thần hồn Hoàng Nhưỡng đau nhức mãnh liệt.
“Rất đau, đúng không?” Lão thì thầm.
Mà Hoàng Nhưỡng thậm chí rơi lệ cũng rất khó. Nàng nhắm mắt, dưới tháp, giọng nói quen thuộc nhất kia vọng đến.
Y từng chữ từng chữ, nói: “Buông nàng ra!”
Sư Vấn Ngư đáp lại, là một lần nhẹ gõ vào đuôi châm.
Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy nguyên thần cũng như muốn vỡ ra. Nhưng nàng không nói không động, thế là nhìn qua vẫn tính là còn giữ được mặt mũi.
Dưới tháp, Đệ Nhất Thu nhìn Sư Vấn Ngư chằm chằm, lặp lại lần nữa: “Thả, nàng, ra!”
Sư Vấn Ngư không đáp lại, ngược lại đầu ngón tay nhẹ nắm đuôi châm Bàn Hồn Định Cốt châm, chỉ cần lão chạm vào rất nhẹ, rất nhẹ, Hoàng Nhưỡng đã ước rằng mình chưa từng được sinh ra trên cõi đời.
Đến cả nguyên thần nàng cũng đang run rẩy, mà đau đớn vẫn cứ chẳng thốt ra miệng.
Dưới tháp, trên người Đệ Nhất Thu, một lớp vảy rắn màu xanh bích chậm rãi bao trùm toàn thân y. Hai mắt y đỏ như máu, tiếng như kinh lôi —— “Buông nàng ra!”
Vừa nói xong, cả người y được vảy rắn bao trùm, thân thể dần khổng lồ!
Một làn sương khói độc màu xám đen phủ lấy y, đột nhiên y vọt lên, cố ép xông vào tháp!!
Bóng người quen thuộc phóng lên tầng tháp thứ chín, cho đến khi đi đến trước mắt Hoàng Nhưỡng, đã hóa thành một vật cực to lớn.
Trong mắt Hoàng Nhưỡng, chỉ thấy một chiếc đầu rắn to lớn, hai con mắt như đèn lồng. Nó xuỳ xuỳ phun lưỡi rắn, ầm, đụng vào kết giới bảo vệ của tháp Viên Dung.
Trời đất chấn động, thân tháp Viên Dung rung lên, như cơn thảm thiết trong lòng Hoàng Nhưỡng.
Toàn bộ thân thể Đệ Nhất Thu đã yêu hóa hoàn toàn. Máu rắn độc Huỷ Xà, vào thời khắc này hoàn toàn giao hoà cùng của y. Hung quang lộ ra ngoài cặp mắt y, đâu còn nửa điểm hình người?
Thế là bên ngoài tháp Viên Dung, lại một tiếng va chạm kịch liệt.
Một hòn nước mắt đến chậm, rốt cuộc vạch phá khuôn mặt nàng.
Đệ Nhất Thu…
Ngoài tháp lại vang một tiếng ầm, để lại vết thương thấm máu trên đầu rắn cứng rắn của Đệ Nhất Thu. Xà văn trên khóe mắt nó, tiên diễm đến yêu dị.
Mà kết giới của tháp Viên Dung không chịu nổi sức va chạm của nó, vỡ một lỗ!
Đệ Nhất Thu thò đầu qua lỗ hổng, mở cái mồm như hố máu khổng lồ!
Gió tanh chảy ngược, Sư Vấn Ngư đành lui lại tránh!
Ở bên này Tạ Hồng Trần sớm đã kinh sợ, cả đám nhìn trừng trừng, im lặng! Cơ thể của một con người, rốt cuộc phải thế nào mới có thể hoàn toàn dung hợp với loài dị thú như Hủy Xà?
Không một ai biết.
Cho dù là Miêu Vân Chi cũng không cách nào giải thích.
Chuyện kỳ quái thế này, xưa nay chưa từng có.
Phải có ý chí mãnh liệt chừng nào, mới có thể khiến cho một người hóa yêu hoàn toàn, biến thành một loài dị thú?
Tâm Kiếm lại xuất trong tay Tạ Hồng Trần, phóng tới tháp Viên Dung!
Một khắc này, hắn không biết đến cùng mình muốn làm gì.
Giết Sư Vấn Ngư? Giải cứu Hoàng Nhưỡng, hay là trợ giúp Đệ Nhất Thu?
Hắn không biết.
Sắc kiếm của hắn chém xuống, chỉ là muốn chém toạc kết giới của tháp Viên Dung!
Mấy người Hà Tích Kim không do dự thêm nữa, nhao nhao xông vào tháp.
Đám trưởng lão Ngọc Hồ Tiên Tông nguyên chỉ đứng vây xem, giờ cũng tranh nhau thở dài — người càng già, càng trở nên thêm khôn khéo láu cá.
Người như bọn họ, nói không tình nguyện quản lý chuyện thế tục Tiên môn, song nói cho cùng, thật ra chẳng qua là không muốn chọc lấy phiền phức thôi.
“Người trên đời này, nếu mạo xưng anh hùng một lần, đành phải chịu oan uổng cả một đời.” Các trưởng lão nhao nhao lắc đầu, cùng tham gia cuộc chiến. Lần này, bọn họ không còn giấu ý riêng nữa.
Kết giới tháp Viên Dung dưới sức đồng lòng của mọi người, rốt cuộc hoàn toàn xé mở!
Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần lần lượt xông vào trong tháp.
Hoàng Nhưỡng nhìn thấy Đệ Nhất Thu vảy rắn che kín nửa người, nàng sực tỉnh, cơ thể này, mới là chân chính sở cầu của Sư Vấn Ngư!
Từ đầu đến cuối, căn bản lão ta chưa từng coi trọng thân xác của Tạ Hồng Trần.
Bởi vì thể xác của loài người, bất kể tu luyện thế nào, cuối cùng cũng phải có giây phút cuối cùng.
E rằng Nhất Niệm Thần Bộ đã quá rõ đạo lý này. Lão đã quanh năm đoạt xác, nhận hết tra tấn mà xác thịt mang đến, đã chóng chán ghét.
Năm đó, mọi người đều cho rằng lão ta là bị một lời của Miêu Vân Chi mê hoặc, mới khăng khăng tu tiên tìm kiếm cách thức trường sinh.
Nhưng nào ai biết, vị đại hiền của Tiên môn đến từ ba ngàn năm trước này, lão ta vẫn luôn sống với tâm huyết cuối cùng, truy cầu chuyện “thọ cùng trời đất” chân chính của lão.
Một lời vô tâm của Miêu Vân Chi trước đây, với tất cả mọi người là trò đùa.
Chỉ mỗi mình lão cho là thật.
Cũng chỉ mỗi mình lão có thể làm thật.
Lão cũng đã sớm sinh con cái đùm đề, chỉ chờ một ý nghĩ hay ho như thế!
Miêu Vân Chi nói đúng, tuổi thọ kẻ phàm luôn có điểm cuối cùng, chỉ dị thú mới có thể ngàn tuổi. Giờ đây, đúng là lão cũng đã làm được.
Cơ thể Đệ Nhất Thu, và Hủy Xà dung hợp hoàn mỹ. Chàng đã chân chính trở thành dị thú.
Mà cơ thể yêu hóa như này, một khi tới tay, Sư Vấn Ngư sẽ không cần buồn rầu…vì bệnh cũ.
Xác thịt không thay đổi, nguyên thần bất diệt, lão đã chân chính trường sinh.
Về phần oán khí mà Linh Ma Quỷ thư cần, với một người thông thiên triệt địa như lão mà nói, quả thực là thứ dễ như trở bàn tay.
Lão cần gì quan tâm?
Hiện giờ, Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần lần lượt xông vào trong tháp.
Sư Vấn Ngư đứng bên cạnh Hoàng Nhưỡng, mỉm cười nhìn chăm chú. Đệ Nhất Thu đã hóa thành thân người — kim tháp nhỏ hẹp này có thể chẳng chứa nổi thân rắn khổng lồ kia.
Y phóng tới Hoàng Nhưỡng, còn Tạ Hồng Trần chém một kiếm đến Sư Vấn Ngư!
Thế nhưng, Tâm Kiếm của Tạ Hồng Trần đã chém hụt. Sư Vấn Ngư giống như chỉ là một cái bóng hư vô. Thế mà lão… đã không ở đây lúc này!
Hoàng Nhưỡng tận mắt nhìn thấy, ngay nháy mắt hai người vào tháp, Sư Vấn Ngư đã hóa thành màn sương đen, còn trong cả tòa tháp Viên Dung, tựa như đến âm thanh cũng đã dừng lại. Chỉ trong chốc lát, thời gian mới bắt đầu chuyển động trở lại.
— Sư Vấn Ngư đã thay đổi thời gian.
Đệ Nhất Thu phóng tới Hoàng Nhưỡng, nhưng y cũng vồ hụt giống như vậy.
Hoàng Nhưỡng và y gần trong gang tấc, song tay y đã xuyên qua nàng, chỉ chạm đến một khoảnh hư vô.
Hai người đều có một lát luống cuống, Hoàng Nhưỡng thầm đọc — máu của Tạ Hồng Trần…
Ngay trong giấc mơ thứ ba, máu của Tạ Hồng Trần từng khiến tháp Viên Dung kinh động không yên. Hắn là con trai của Lôi Âm Đạt Tịch, mà tháp Viên Dung giống như một pháp bảo, có thể nói là nhỏ máu nhận chủ.
Có lẽ, tháp Viên Dung là vì huyết mạch tương tự mà xem hắn như chủ cũ!
Hoàng Nhưỡng lo lắng trong lòng, mà đến cuối lại không cách nào nhắc nhở.
Nàng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, y phục, trang sức, khắp nơi tinh xảo. Nàng thế này, im lặng đối mặt với Đệ Nhất Thu.
Khoảng cách ở giữa, không biết là bao lâu.
Chuyện quái dị hơn, nối đuôi nhau đến.
Đám người kinh hãi phát hiện, trên đời nhiều thêm rất nhiều “người”.
Họ vốn đã chết, vì biến cố của giấc mơ thứ ba bây giờ lao nhao sống lại.
Hạt giống mà Hoàng Nhưỡng đã cải tiến khiến một lượng lớn dân nghèo nguyên chết vì đói khát xuất hiện lại trong căn nhà từng là của họ.
Vô số gia đình vừa kinh hãi, vừa vui mừng.
Bảo Võ ngay giây đầu tiên đã tìm Tức Âm, mà Tức Âm quả nhiên cũng tồn tại.
Ngay giữa trang viên trong mơ, Tức Âm đang mù mịt quan sát tất thảy trước mắt.
Ngoài đời, chủ nhân trang viên cũng không bán cho Đệ Nhất Thu. Cho nên đối với vị Tức Âm đột nhiên xuất hiện này, ai nấy vừa hoang mang, vừa hiếu kỳ.
Cũng may Bảo Võ kịp thời chạy tới, anh ta một phát chụp tay Tức Âm, đưa bà ra ngoài.
Tức Âm chẳng hiểu gì cả, bà chỉ nhớ tất thảy chuyện trong giấc mơ thứ ba, không khỏi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế? Sao tự dưng trang viên có chủ khác…” Nói xong, bà nhìn ra cánh ruộng, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Chỗ này… sao tự dưng, thay đổi lớn vậy?”
Tất thảy nhìn thấy trước mắt, đều chỉ tốt ở bề ngoài.
Bà có quá nhiều hoang mang không hiểu, ngay cả Bảo Võ nắm tay bà, cũng không phát hiện.
Bảo Võ ngẫm nghĩ, giải thích: “Thời gian của thế giới này đang rối loạn, e là chỉ mỗi Hoàng Nhưỡng có thể giải thích với bà…”
Anh ta nói đến đây, đột nhiên ngẩn ra.
Chỉ e là Hoàng Nhưỡng hiện giờ cũng không thể giải thích.
Đến cả một tay vũ phu như anh xưa nay không ưa động não, nhưng nhìn chung anh ta cũng biết, Hoàng Nhưỡng rực rỡ chói mắt trong mơ, là cảnh ngộ ra sao trong hiện thực.
— anh ta chưa hề gặp Hoàng Nhưỡng trong hiện thực, hay phải nói là, bọn họ đã gặp nhau từ lâu rồi.
Có điều không ai dám cho rằng, đó là thật.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Bảo Võ, cảm thấy khổ sở cho một người.
Thượng Kinh, ngày càng nhiều người tụ tập về.
Hoàng Dương mù mịt đứng ở Ti Thiên giám, đám người trước mặt này, hình như cậu nhận ra, nhưng lại hoàn toàn khác biệt. Tất thảy trong trí nhớ, đều mang theo chút lạ lẫm.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Trong đám, vô số người bắt đầu hỏi thăm lẫn nhau.
Có người giải thích đây là một giấc quái mộng quỷ dị ly kỳ.
Tạ Hồng Trần cùng Đệ Nhất Thu hợp lực, lại thêm bọn Hà Tích Kim tương trợ, rốt cuộc đã giải quyết xong bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ.
Cả đám nhìn ra tháp Viên Dung, ánh mắt nặng nề.
“Ngọn, ngọn quái…” Hà Tích Kim nói.
Trương Sơ Tửu tiếp lời: “Ngọn nguồn cơn quái mộng, xem ra đã tìm được.”
Hà Tích Kim gật đầu lia lịa.
Vũ Tử Sửu nói: “Quả là hồ ly có giảo hoạt cỡ nào, cũng sẽ lộ đuôi.”
Trong lúc ấy, Đệ Nhất Thu Tạ Hồng Trần đang bị rất nhiều người vây quanh. Cừu Thải Lệnh không tiếc lếch thân thể bị trọng thương chạy tới hỏi thăm đầu cua tai nheo câu chuyện.
Tạ Hồng Trần đành giải đáp nghi vấn cho tất cả: “Chư vị,” hắn át tiếng tất cả, nói: “Qua điều tra, Sư Vấn Ngư trong tháp Viên Dung, chính là người năm đó tru sát Lôi Âm Đạt Tịch, Nhất Niệm Thần Bộ.”
Một câu của hắn kinh động sóng ngàn trượng, đám người giật mình.
Bốn chữ Nhất Niệm Thần Bộ, không còn nghi ngờ đã mở ra ký ức thời rất xa xưa của Tiên môn.
Đúng lúc này, Đệ Nhất Thu đã đi tới bên dưới tháp Viên Dung.
Trải qua giấc mơ thứ ba, trên dưới triều đình thấp thỏm lo âu, không kẻ nào dám cản y.
Dưới ngọn tháp chín tầng, Đệ Nhất Thu ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy trên đỉnh tháp, Sư Vấn Ngư đứng chắp tay, ở bên cạnh lão, chính là người yên lặng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, Hoàng Nhưỡng.
Ánh mắt Hoàng Nhưỡng chậm rãi dời xuống, qua hồi lâu, rốt cuộc trong đám người huyên náo đã tìm tới người này.
Đời người như một giấc mộng, nàng thảng như đã trải qua luân hồi mấy kiếp.
Sư Vấn Ngư đứng bên cạnh nàng, rũ mắt tập trung nhìn xuống dưới tháp, nói: “Xem như là ngươi dùng cái chết phá mộng đi, cũng có thể thay đổi được gì đâu?”
Hoàng Nhưỡng không trả lời lão, mà thật sự là không thể trả lời.
Bàn Hồn Định Cốt châm cầm giữ nàng tất thảy, nàng giống như một con búp bê giả không chút sinh khí.
Những món y phục hoa mỹ, trang điểm tinh xảo, tăng thêm vẻ đẹp phù phiếm hoa lệ của nàng, song chẳng bổ khuyết được linh hồn của nàng.
Bây giờ, nàng và người yêu thương cách ngọn tháp nhìn nhau, mà cái nàng cho được, cũng chẳng qua chỉ là ánh mắt yếu ớt rời rạc này.
Bên cạnh, Sư Vấn Ngư hỏi: “Thế nên, sao lại phá mộng chứ?”
Sao phải phá mộng?
Hoàng Nhưỡng vẫn không nói gì.
Con người nàng, thật ra là tham sống sợ chết nhất, lại rất thích truy danh trục lợi.
Sao lại dũng khí bực này?
Nhưng đến cùng nàng đã vẫn làm như vậy.
Sau khi Hoàng Nhưỡng tỉnh giấc, vẫn cảm thấy rất thua thiệt. Nhưng vẫn khăng khăng làm, có lẽ là vì nàng biết, chèo chống một giấc mơ như vậy, đến cùng là cần bao nhiêu oán hận của chúng sinh.
Người đời chỉ biết, Sư Vấn Ngư mấy năm liên tục trưng thu thuế nặng, luyện chế Trường Sinh đan.
Nhưng mấy ai biết được, lão ta luyện chế Trường Sinh đan, ngoại trừ vẻ bề ngoài là kéo dài tuổi thọ, còn là vì áp bức lệ máu của bá tính, khiến non sông tức tưởi, vạn dân đau buồn?
Sư Vấn Ngư nhẹ tay phủ lên đỉnh đầu Hoàng Nhưỡng, giống như một vị thần từ bi thương hại tín đồ của mình.
Cuối cùng, đầu ngón tay lão chạm đến Bàn Hồn Định Cốt châm trên đỉnh đầu Hoàng Nhưỡng, khảy nhẹ. Lập tức thần hồn Hoàng Nhưỡng đau nhức mãnh liệt.
“Rất đau, đúng không?” Lão thì thầm.
Mà Hoàng Nhưỡng thậm chí rơi lệ cũng rất khó. Nàng nhắm mắt, dưới tháp, giọng nói quen thuộc nhất kia vọng đến.
Y từng chữ từng chữ, nói: “Buông nàng ra!”
Sư Vấn Ngư đáp lại, là một lần nhẹ gõ vào đuôi châm.
Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy nguyên thần cũng như muốn vỡ ra. Nhưng nàng không nói không động, thế là nhìn qua vẫn tính là còn giữ được mặt mũi.
Dưới tháp, Đệ Nhất Thu nhìn Sư Vấn Ngư chằm chằm, lặp lại lần nữa: “Thả, nàng, ra!”
Sư Vấn Ngư không đáp lại, ngược lại đầu ngón tay nhẹ nắm đuôi châm Bàn Hồn Định Cốt châm, chỉ cần lão chạm vào rất nhẹ, rất nhẹ, Hoàng Nhưỡng đã ước rằng mình chưa từng được sinh ra trên cõi đời.
Đến cả nguyên thần nàng cũng đang run rẩy, mà đau đớn vẫn cứ chẳng thốt ra miệng.
Dưới tháp, trên người Đệ Nhất Thu, một lớp vảy rắn màu xanh bích chậm rãi bao trùm toàn thân y. Hai mắt y đỏ như máu, tiếng như kinh lôi —— “Buông nàng ra!”
Vừa nói xong, cả người y được vảy rắn bao trùm, thân thể dần khổng lồ!
Một làn sương khói độc màu xám đen phủ lấy y, đột nhiên y vọt lên, cố ép xông vào tháp!!
Bóng người quen thuộc phóng lên tầng tháp thứ chín, cho đến khi đi đến trước mắt Hoàng Nhưỡng, đã hóa thành một vật cực to lớn.
Trong mắt Hoàng Nhưỡng, chỉ thấy một chiếc đầu rắn to lớn, hai con mắt như đèn lồng. Nó xuỳ xuỳ phun lưỡi rắn, ầm, đụng vào kết giới bảo vệ của tháp Viên Dung.
Trời đất chấn động, thân tháp Viên Dung rung lên, như cơn thảm thiết trong lòng Hoàng Nhưỡng.
Toàn bộ thân thể Đệ Nhất Thu đã yêu hóa hoàn toàn. Máu rắn độc Huỷ Xà, vào thời khắc này hoàn toàn giao hoà cùng của y. Hung quang lộ ra ngoài cặp mắt y, đâu còn nửa điểm hình người?
Thế là bên ngoài tháp Viên Dung, lại một tiếng va chạm kịch liệt.
Một hòn nước mắt đến chậm, rốt cuộc vạch phá khuôn mặt nàng.
Đệ Nhất Thu…
Ngoài tháp lại vang một tiếng ầm, để lại vết thương thấm máu trên đầu rắn cứng rắn của Đệ Nhất Thu. Xà văn trên khóe mắt nó, tiên diễm đến yêu dị.
Mà kết giới của tháp Viên Dung không chịu nổi sức va chạm của nó, vỡ một lỗ!
Đệ Nhất Thu thò đầu qua lỗ hổng, mở cái mồm như hố máu khổng lồ!
Gió tanh chảy ngược, Sư Vấn Ngư đành lui lại tránh!
Ở bên này Tạ Hồng Trần sớm đã kinh sợ, cả đám nhìn trừng trừng, im lặng! Cơ thể của một con người, rốt cuộc phải thế nào mới có thể hoàn toàn dung hợp với loài dị thú như Hủy Xà?
Không một ai biết.
Cho dù là Miêu Vân Chi cũng không cách nào giải thích.
Chuyện kỳ quái thế này, xưa nay chưa từng có.
Phải có ý chí mãnh liệt chừng nào, mới có thể khiến cho một người hóa yêu hoàn toàn, biến thành một loài dị thú?
Tâm Kiếm lại xuất trong tay Tạ Hồng Trần, phóng tới tháp Viên Dung!
Một khắc này, hắn không biết đến cùng mình muốn làm gì.
Giết Sư Vấn Ngư? Giải cứu Hoàng Nhưỡng, hay là trợ giúp Đệ Nhất Thu?
Hắn không biết.
Sắc kiếm của hắn chém xuống, chỉ là muốn chém toạc kết giới của tháp Viên Dung!
Mấy người Hà Tích Kim không do dự thêm nữa, nhao nhao xông vào tháp.
Đám trưởng lão Ngọc Hồ Tiên Tông nguyên chỉ đứng vây xem, giờ cũng tranh nhau thở dài — người càng già, càng trở nên thêm khôn khéo láu cá.
Người như bọn họ, nói không tình nguyện quản lý chuyện thế tục Tiên môn, song nói cho cùng, thật ra chẳng qua là không muốn chọc lấy phiền phức thôi.
“Người trên đời này, nếu mạo xưng anh hùng một lần, đành phải chịu oan uổng cả một đời.” Các trưởng lão nhao nhao lắc đầu, cùng tham gia cuộc chiến. Lần này, bọn họ không còn giấu ý riêng nữa.
Kết giới tháp Viên Dung dưới sức đồng lòng của mọi người, rốt cuộc hoàn toàn xé mở!
Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần lần lượt xông vào trong tháp.
Hoàng Nhưỡng nhìn thấy Đệ Nhất Thu vảy rắn che kín nửa người, nàng sực tỉnh, cơ thể này, mới là chân chính sở cầu của Sư Vấn Ngư!
Từ đầu đến cuối, căn bản lão ta chưa từng coi trọng thân xác của Tạ Hồng Trần.
Bởi vì thể xác của loài người, bất kể tu luyện thế nào, cuối cùng cũng phải có giây phút cuối cùng.
E rằng Nhất Niệm Thần Bộ đã quá rõ đạo lý này. Lão đã quanh năm đoạt xác, nhận hết tra tấn mà xác thịt mang đến, đã chóng chán ghét.
Năm đó, mọi người đều cho rằng lão ta là bị một lời của Miêu Vân Chi mê hoặc, mới khăng khăng tu tiên tìm kiếm cách thức trường sinh.
Nhưng nào ai biết, vị đại hiền của Tiên môn đến từ ba ngàn năm trước này, lão ta vẫn luôn sống với tâm huyết cuối cùng, truy cầu chuyện “thọ cùng trời đất” chân chính của lão.
Một lời vô tâm của Miêu Vân Chi trước đây, với tất cả mọi người là trò đùa.
Chỉ mỗi mình lão cho là thật.
Cũng chỉ mỗi mình lão có thể làm thật.
Lão cũng đã sớm sinh con cái đùm đề, chỉ chờ một ý nghĩ hay ho như thế!
Miêu Vân Chi nói đúng, tuổi thọ kẻ phàm luôn có điểm cuối cùng, chỉ dị thú mới có thể ngàn tuổi. Giờ đây, đúng là lão cũng đã làm được.
Cơ thể Đệ Nhất Thu, và Hủy Xà dung hợp hoàn mỹ. Chàng đã chân chính trở thành dị thú.
Mà cơ thể yêu hóa như này, một khi tới tay, Sư Vấn Ngư sẽ không cần buồn rầu…vì bệnh cũ.
Xác thịt không thay đổi, nguyên thần bất diệt, lão đã chân chính trường sinh.
Về phần oán khí mà Linh Ma Quỷ thư cần, với một người thông thiên triệt địa như lão mà nói, quả thực là thứ dễ như trở bàn tay.
Lão cần gì quan tâm?
Hiện giờ, Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần lần lượt xông vào trong tháp.
Sư Vấn Ngư đứng bên cạnh Hoàng Nhưỡng, mỉm cười nhìn chăm chú. Đệ Nhất Thu đã hóa thành thân người — kim tháp nhỏ hẹp này có thể chẳng chứa nổi thân rắn khổng lồ kia.
Y phóng tới Hoàng Nhưỡng, còn Tạ Hồng Trần chém một kiếm đến Sư Vấn Ngư!
Thế nhưng, Tâm Kiếm của Tạ Hồng Trần đã chém hụt. Sư Vấn Ngư giống như chỉ là một cái bóng hư vô. Thế mà lão… đã không ở đây lúc này!
Hoàng Nhưỡng tận mắt nhìn thấy, ngay nháy mắt hai người vào tháp, Sư Vấn Ngư đã hóa thành màn sương đen, còn trong cả tòa tháp Viên Dung, tựa như đến âm thanh cũng đã dừng lại. Chỉ trong chốc lát, thời gian mới bắt đầu chuyển động trở lại.
— Sư Vấn Ngư đã thay đổi thời gian.
Đệ Nhất Thu phóng tới Hoàng Nhưỡng, nhưng y cũng vồ hụt giống như vậy.
Hoàng Nhưỡng và y gần trong gang tấc, song tay y đã xuyên qua nàng, chỉ chạm đến một khoảnh hư vô.
Hai người đều có một lát luống cuống, Hoàng Nhưỡng thầm đọc — máu của Tạ Hồng Trần…
Ngay trong giấc mơ thứ ba, máu của Tạ Hồng Trần từng khiến tháp Viên Dung kinh động không yên. Hắn là con trai của Lôi Âm Đạt Tịch, mà tháp Viên Dung giống như một pháp bảo, có thể nói là nhỏ máu nhận chủ.
Có lẽ, tháp Viên Dung là vì huyết mạch tương tự mà xem hắn như chủ cũ!
Hoàng Nhưỡng lo lắng trong lòng, mà đến cuối lại không cách nào nhắc nhở.
Nàng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, y phục, trang sức, khắp nơi tinh xảo. Nàng thế này, im lặng đối mặt với Đệ Nhất Thu.
Khoảng cách ở giữa, không biết là bao lâu.
Last edited: