-
Chương 112
(*) con bài chưa lật, át chủ bài.
Tháp Viên Dung, bốn vị công công Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ chậm rãi tiến lên, vây Hoàng Nhưỡng, Đệ Nhất Thu, Tạ Hồng Trần vào trong tháp.
Sư Vấn Ngư vẫn đứng trước mặt đám người, vẻ hờ hững.
Hoàng Nhưỡng cẩn thận quan sát tình hình trong tháp, nàng đưa Tạ Hồng Trần Đệ Nhất Thu xông vào tháp, chẳng qua cũng chỉ muốn hiểu rõ Sư Vấn Ngư.
Song giờ đây, tựa như đối với nhất cử nhất động của bọn họ Sư Vấn Ngư đều rõ như lòng bàn tay, lão ta là một tay cờ giỏi cao cao tại thượng. Mà bọn Hoàng Nhưỡng chỉ là con cờ của lão.
Một quân cờ bé tí, đối kháng với tay kỳ thủ thế nào được?
Nhưng giờ đây, quân cờ nho nhỏ bị ép ưỡn lưng đứng thẳng, muốn nhìn xem thực lực và ý đồ của kỳ thủ.
Bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ đồng thời chắp tay với Đệ Nhất Thu, nói: “Tiểu điện hạ, đắc tội.”
Dứt lời, cả bốn đồng thời hóa thân thành màn sương đen, tấn công đến hướng này.
Vậy mà bốn tên này cũng đã tu luyện Linh Ma Quỷ thư.
Hoàng Nhưỡng thầm biết tu vi mình thấp, nàng dựa vào kiếm pháp linh hoạt trốn ra sau lưng Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần. Thi thoảng còn có thể giúp hai người phối hợp tác chiến.
Bốn đám sương quỷ nhe răng nanh dữ tợn, Tạ Hồng Trần cùng Đệ Nhất Thu sóng vai ngăn địch, dưới chân đều là khí đen rậm rịt.
Đệ Nhất Thu nhanh chóng móc trong ngực ra một chiếc bình ngọc con, mở nắp bình. Bình ngọc bắt đầu phun ra nuốt vào oán khí màu đen. Hiển nhiên, mấy năm qua y cũng không ngừng việc nghiên cứu Linh Ma Quỷ thư.
Hoàng Nhưỡng mượn giao chiến, kiếm khí bổ vào giá sách bên tường. Điển tịch các loại trên giá rơi lả tả ra đất.
Trong đám giấy mênh mông, Hoàng Nhưỡng bắt lấy một tờ, nói: “Tâm Kiếm… Nhất Niệm Thần Bộ, quả nhiên là ngươi!”
“Nhất Niệm Thần Bộ?” Nghe thấy cái tên này, mày Đệ Nhất Thu Tạ Hồng Trần đều nhíu chặt.
Ánh mắt Sư Vấn Ngư trở nên rất quái dị, hồi lâu sau, lão cười nhạt nói: “Nhất Niệm Thần Bộ… Ôi, từ rất lâu rồi không ai gọi trẫm như vậy.”
Bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ càng tấn công mãnh liệt, nhưng chẳng hề nói gì.
Ánh sáng Tâm Kiếm trong tay Tạ Hồng Trần trong vắt, màn sương đen bị bỏng, phát ra tiếng xèo xèo. Hắn hỏi: “Ngươi… vốn là một nhân vật truyền kỳ của Tiên môn, đã từng trảm yêu trừ ma, vệ đạo tru tà, sao luân lạc đến tận đây?”
“Luân lạc?” đến lúc này, rốt cuộc Sư Vấn Ngư có mấy phần hứng thú lên tiếng. Lão nói: “Các ngươi không biết sự ảo diệu của tiên đạo, dĩ nhiên là thiển cận. Trẫm sắp vấn đến đỉnh tiên đạo, sao lại bảo lưu lạc?”
Đệ Nhất Thu đang cùng Tạ Hồng Trần chung tay chống cự bốn đám sương đen, y kịp hoàn hồn sau cơn chấn kinh, hỏi: “Nhất Niệm Thần Bộ, ông… không phải cha ta?”
“Ta đương nhiên phải. Thằng đần.” Sư Vấn Ngư cười nói.
Hoàng Nhưỡng mượn lực của hai người, dùng Tâm Kiếm bổ mấy ngăn kéo khác của kệ sách, địch lật ra càng nhiều sách hơn. Cho đến bây giờ, hiểu thêm Sư Vấn Ngư một phần, bọn hắn sẽ nhiều thêm một phần thắng.
Nghe thấy Đệ Nhất Thu, nàng nhắc nhở: “Đoạt xác!”
Đệ Nhất Thu sực tỉnh, lẩm bẩm: “Bao năm qua, ông vẫn luôn đoạt xác hoàng tử hoàng nữ của mình…”
Sư Vấn Ngư ngồi ngay ngắn trước lư hương, khói thuốc lượn lờ, chính là biến chủng của cỏ Thần Tiên mà Hoàng Nhưỡng gầy dưỡng ở ngoài đời. Lão hít lấy đám khói, nói: “Ba ngàn năm trước, bổn tọa ba lần nhập tháp, tru sát tà ma Lôi m Đạt Tịch. Chuyện thật chẳng dễ dàng. Lão già đó, có năng lực thông thiên triệt địa. Nhưng, vì là địch thủ khó gặp, hắn đã ba lần thả ta chạy thoát.”
Sư Vấn Ngư nhìn chằm chằm đám khói trong lò, như chìm vào đầm lầy ký ức: “Ta được biết tới thần uy của tháp Viên Dung, cảm giác sâu sắc rằng mình không phải là địch thủ của hắn. Nhưng… ta đã khổ tâm nghiên cứu nhiều năm, rốt cuộc đã rèn ra một pháp bảo, có thể chế ngự hắn.”
Lão cũng không nhắc đến pháp bảo ra sao, song Hoàng Nhưỡng đã biết. Nàng nói: “Bàn Hồn Định Cốt châm.”
Sư Vấn Ngư cười khẽ, nói: “Đúng vậy. Sau khi trấn áp Lôi m Đạt Tịch, bổn tọa nhận được kính trọng ngưỡng mộ của toàn bộ Tiên môn, thành lập Ngọc Hồ Tiên Tông.”
Nhắc tới “Ngọc Hồ Tiên Tông”, lão không khỏi thoáng liếc sang Tạ Hồng Trần, cười nói tiếp: “Lúc đó thiếu niên nhiệt huyết, danh lợi trói buộc cuồn cuộn ập đến, cũng thấy tất thảy đáng giá.”
Tạ Hồng Trần bổ một kiếm đến Hỉ công công, Đệ Nhất Thu cũng nhìn ra trong bốn người, Hỉ công công yếu nhất, y lập tức phối hợp với Tạ Hồng Trần, hai người hợp lực định thiêu phá góc nhược điểm này.
Tạ Hồng Trần trầm giọng nói: “Chả nhẽ không đáng sao?”
Sư Vấn Ngư trầm ngâm một lát, nói: “Đánh xong một trận, ta bị thương nặng. Bệnh cũ tái phát, tấm thân xác thịt sụp đổ, nguyên thần suy yếu. Mà ta thì bất lực, chỉ đành phó mặc mình đau ốm mỗi ngày…”
Chuyện xảy ra sau đó ba người đều đã rõ, Hoàng Nhưỡng bổ tới bàn sách, tìm được mấy cây Bàn Hồn Định Cốt châm. Nàng nói: “Cho nên, ngươi tìm đến Linh Ma Quỷ thư!”
Sư Vấn Ngư thở dài, nói: “Quyển sách này đúng thần diệu, hơn nữa lúc ban đầu, chỗ tiêu hao oán khí của nó cực ít. Mà người bị hình Bàn Hồn Định Cốt châm, ai nấy cũng oán hận thống khổ. Để việc tu hành của bổn tọa làm ít hưởng nhiều.”
Tạ Hồng Trần thầm sợ hãi: “Nên rằng, ngươi mới dùng châm này làm hình khí để xử lý người mang trọng tội của toàn thể Tiên môn!”
Sư Vấn Ngư không phủ nhận, chỉ nói: “Nhưng rồi sau đó, oán khí mà nó cần ngày càng sâu nặng. Tiên môn nào có nhiều người mang trọng tội như thế?”
Lão nói rất thuận miệng, song bọn Hoàng Nhưỡng nghe mà chùng lòng.
“Thế nên, ngươi chia lìa cốt nhục, tàn hại sinh linh, mưu đồ tạo ra nhiều oán hận đau đớn hơn nữa?” Tạ Hồng Trần cả giận nói: “Gia sư vốn không bắt cóc đám trẻ, tên chủ mưu chân chính sau màn là ngươi!”
Sư Vấn Ngư thản nhiên nói: “Sau đó, thể xác của bổn tọa thực sự không chịu nổi. Tim ta ngày đập càng chậm, xác thịt cũng bắt đầu hư thối… Ta đành giả chết thoát thân, trốn ở trong mộ tiếp tục tu luyện. Mãi cho đến khi bị Tạ Linh Bích vô tình phát hiện.”
Hoàng Nhưỡng nhanh chóng phát giác chỗ không đúng bên trong, nàng hỏi: “Dù sao ngươi cũng là Tổ sư của Ngọc Hồ Tiên Tông, sao phải e ngại Tạ Linh Bích?”
“E ngại?” Sư Vấn Ngư hừ lạnh, nói: “Bổn tọa thì sợ gì thằng nhãi đó? Chẳng qua là lúc đó thân phận không tiện thôi.”
Lão nói thân phận không tiện, ba người liền hiểu, Đệ Nhất Thu nói toạc: “Lúc đó ông đã đoạt xác người khác!”
Sư Vấn Ngư cũng không tránh né, nói: “Bổn tọa tìm một người đàn bà, sinh ra một đứa con trai. Song là thân xác của thai phàm, rất khó phù hợp với nguyên thần của ta. Ta nép dưới thân xác ấy, ngày ngày chịu dày vò.”
Lão đề cập đến việc đoạt xác con cái của mình song trong lời không hề có chút thương hại. Đơn giản như sử dụng một vật chứa.
“Sau khi bị Tạ Linh Bích phát hiện, bổn tọa rời mộ phần, sáng lập Vương triều, mở đầu giang sơn khác.” Lão hời hợt nhắc.
Hoàng Nhưỡng lại nói: “Ngươi sáng lập Vương triều mới, là bởi vì sau khi dùng Linh Ma Quỷ thư đoạt xác thành công, vẫn cần một lượng oán niệm khổng lồ chèo chống. Mà không có gì dễ tạo oán niệm trong dân hơn là một quân chủ nắm giữ giang sơn xã tắc!”
Sư Vấn Ngư khẽ hừ một tiếng, không đáp.
Đệ Nhất Thu nói: “Cho nên, giờ đây ông sinh ra nhiều hoàng tử hoàng nữ thế cũng chẳng qua là để chọn một bộ thân xác thích hợp cho mình thôi.”
Câu này, y cũng không là hỏi, chỉ là lạnh lùng tỉnh táo tuyên bố.
Quả nhiên, Sư Vấn Ngư hỏi: “Không phải sao?”
Có lẽ là vì đã thấu đáo sinh tử, từ đầu đến cuối, ánh mắt lão vẫn luôn hờ hững.
Hoàng Nhưỡng lẩm bẩm: “Cho nên ở ngoài đời, ngươi không tiếc rót máu Hủy Xà vào trong máu tất cả đám hoàng tử hoàng nữ, muốn cải biến thể chất của bọn họ.”
Sư Vấn Ngư nói: “Muốn thành đại sự, không được để ý đến tư tình.” Nói xong, lão nhìn sang Hoàng Nhưỡng, nói: “Cũng như ngươi, ngươi một lòng căm thù lão phu, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không hề để ý.”
“Đứa bé?!” Y bỗng nói, kiếm trong tay Đệ Nhất Thu khựng lại, “Đứa bé nào?”
Chỉ một khựng, màn sương đen do Phúc công công biến thành đã cắn một phát vào cổ tay y!
Tạ Hồng Trần đâm một kiếm vào trong người Thọ công công, lập tức một dòng máu tươi nhỏ xuống trong đám sương đen. Hắn trở một kiếm, ngăn Phúc công công lại.
Hoàng Nhưỡng dời bước sang, đến bên cạnh Đệ Nhất Thu, cách một lớp sương đen dày đặc, nàng và y tựa lưng chống đỡ. Nhưng chiến cuộc thế này, cũng không có bao nhiêu thời gian mà nhi nữ tình trường.
Hoàng Nhưỡng đành nói: “Giấc mộng Nam Kha thôi, không đáng nói lắm. Đừng phân tâm!” Dứt lời, không đợi Đệ Nhất Thu nói tiếp, nàng vừa cười vừa nói, “Cùng lắm thì ra ngoài, em lại sinh cho chàng một đứa. Được không?”
Đệ Nhất Thu hơi khựng người, y biết Hoàng Nhưỡng nói đúng.
Lúc này ở đây, dù mình một lòng bảo vệ lẫn nhau, thì có thể thế nào?
Một đôi tay có tên là không làm sao hơn bóp cổ y, làm y đọc rõ từng chữ gian nan.
Sư Vấn Ngư nói: “Ngươi xem kìa, ngươi cũng hiểu bất đắc dĩ ấy, đúng không?”
Hoàng Nhưỡng không cho lão ảnh hưởng Đệ Nhất Thu, nói: “Bệ hạ có nhiều con cái vậy mà chưa hề đau lòng qua một người. Hai cha con các người, thật là nửa điểm cũng không giống.”
Sư Vấn Ngư hừ đáp, sắc mặt trầm xuống.
Mà cuối cùng Tạ Hồng Trần đã tìm chuẩn xác một sơ hở, hắn một kiếm đâm vào một đám sương đen. Thọ công công bị đâm trúng ngay ngực, khôi phục lại hình người! Ông ta che ngực, liên tiếp lùi ra sau, máu chảy ồ ạt!
Sư Vấn Ngư thấy thế, con ngươi hơi co lại, nhưng cũng không hề kinh hoảng.
Lão chỉ nói: “Tạ Hồng Trần… Thật không ngờ, Tạ Linh Bích có thể nuôi ra đứa đệ tử như ngươi. Năm đó nghe Tiên môn đồn khắp rằng căn cốt Đệ nhất Kiếm Tiên linh tú, bổn tọa chỉ cho là lời phóng đại. Hôm nay gặp mặt, đúng là một kỳ tài thiên phú.”
Tạ Hồng Trần nghe khen vẫn một khuôn mặt lạnh như băng. Hắn nói: “Gia sư nhất niệm nhập tà, tất nhiên trừng phạt đúng tội. Nhưng lúc ngài chấp chưởng Ngọc Hồ Tiên Tông cũng thật sự có công khắp thiên hạ.”
Sư Vấn Ngư nói: “Bổn tọa cứ tưởng rằng, thiếu một tên Tạ Linh Bích, Ngọc Hồ Tiên Tông sẽ không còn uy hiếp nữa. Chẳng ngờ đã không để ý đến ngươi.”
Y ngó Đệ Nhất Thu, giọng hòa ái, hỏi: “Tiểu Bát Thập Lục, con giúp vi phụ làm một chuyện, được không?”
Đệ Nhất Thu chỉ cảm thấy hoang đường: “Bệ hạ không cho là, lúc này nơi đây, ta sẽ còn là vật để ngài dùng chứ?”
Đỉnh mày y hơi nhíu, biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy .
Quả nhiên, Sư Vấn Ngư cười nói: “Con có biết, ở ngoài đời, quan hệ giữa Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng là thế nào chăng?” Đệ Nhất Thu nhíu mày, lòng Tạ Hồng Trần cũng thầm run.
Sư Vấn Ngư lại cười nói: “Ngoài đời, Hoàng Nhưỡng chính là Tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông. Hai người trăm năm vợ chồng, bề ngoài vẫn luôn ân ái tốt đẹp.”
Mỗi chữ lão xói vào tim, cả Tạ Hồng Trần cũng đầy mù mịt. Lần không chú ý này, suýt chút thì bị Phúc công công cắn cổ.
Tạ Hồng Trần một kiếm bức lui màn sương đen trước mặt, song cổ tay cũng bị răng nanh của đầu lâu quẹt làm bị thương. Máu hắn nhỏ xuống ngọn tháp, giọng khàn khàn: “A Nhưỡng? Chuyện là thế nào? Không phải cô nói…”
Một câu vừa ra khỏi miệng hắn, cả ngọn tháp Viên Dung đột nhiên rung động kịch liệt!
Người Sư Vấn Ngư nghiêng một phát, không khỏi đỡ lấy lư hương!
Mà trên tường tháp, phù văn chuyển động cực nhanh, như tơ bông đầy tường!
Sư Vấn Ngư thoảng giật thót, thật lâu, lão phun ra một cái tên: “Lôi m Đạt Tịch!”
“Lôi m Đạt Tịch?” trong tai Hoàng Nhưỡng chớp lấy cái tên này, nhìn ngay sang Sư Vấn Ngư. Còn Sư Vấn Ngư lại nhìn Tạ Hồng Trần, ánh mắt thuận theo máu tươi nhuộm đỏ ống tay áo của hắn dần dần dời xuống.
Chỉ thấy máu Tạ Hồng Trần nhỏ xuống, thấm xuyên vào trong tháp, như bị ngọn tháp hấp thu hầu như không còn!
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Sư Vấn Ngư quát hỏi, giọng nói tăng thêm mấy phần tàn khốc.
Hoàng Nhưỡng Đệ Nhất Thu đồng thời nhìn qua Tạ Hồng Trần.
Lần này hai người đều nghĩ cùng một ý — tên này, đúng là mẹ nó chứ là đứa con trời chọn mà!
Tháp Viên Dung, bốn vị công công Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ chậm rãi tiến lên, vây Hoàng Nhưỡng, Đệ Nhất Thu, Tạ Hồng Trần vào trong tháp.
Sư Vấn Ngư vẫn đứng trước mặt đám người, vẻ hờ hững.
Hoàng Nhưỡng cẩn thận quan sát tình hình trong tháp, nàng đưa Tạ Hồng Trần Đệ Nhất Thu xông vào tháp, chẳng qua cũng chỉ muốn hiểu rõ Sư Vấn Ngư.
Song giờ đây, tựa như đối với nhất cử nhất động của bọn họ Sư Vấn Ngư đều rõ như lòng bàn tay, lão ta là một tay cờ giỏi cao cao tại thượng. Mà bọn Hoàng Nhưỡng chỉ là con cờ của lão.
Một quân cờ bé tí, đối kháng với tay kỳ thủ thế nào được?
Nhưng giờ đây, quân cờ nho nhỏ bị ép ưỡn lưng đứng thẳng, muốn nhìn xem thực lực và ý đồ của kỳ thủ.
Bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ đồng thời chắp tay với Đệ Nhất Thu, nói: “Tiểu điện hạ, đắc tội.”
Dứt lời, cả bốn đồng thời hóa thân thành màn sương đen, tấn công đến hướng này.
Vậy mà bốn tên này cũng đã tu luyện Linh Ma Quỷ thư.
Hoàng Nhưỡng thầm biết tu vi mình thấp, nàng dựa vào kiếm pháp linh hoạt trốn ra sau lưng Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần. Thi thoảng còn có thể giúp hai người phối hợp tác chiến.
Bốn đám sương quỷ nhe răng nanh dữ tợn, Tạ Hồng Trần cùng Đệ Nhất Thu sóng vai ngăn địch, dưới chân đều là khí đen rậm rịt.
Đệ Nhất Thu nhanh chóng móc trong ngực ra một chiếc bình ngọc con, mở nắp bình. Bình ngọc bắt đầu phun ra nuốt vào oán khí màu đen. Hiển nhiên, mấy năm qua y cũng không ngừng việc nghiên cứu Linh Ma Quỷ thư.
Hoàng Nhưỡng mượn giao chiến, kiếm khí bổ vào giá sách bên tường. Điển tịch các loại trên giá rơi lả tả ra đất.
Trong đám giấy mênh mông, Hoàng Nhưỡng bắt lấy một tờ, nói: “Tâm Kiếm… Nhất Niệm Thần Bộ, quả nhiên là ngươi!”
“Nhất Niệm Thần Bộ?” Nghe thấy cái tên này, mày Đệ Nhất Thu Tạ Hồng Trần đều nhíu chặt.
Ánh mắt Sư Vấn Ngư trở nên rất quái dị, hồi lâu sau, lão cười nhạt nói: “Nhất Niệm Thần Bộ… Ôi, từ rất lâu rồi không ai gọi trẫm như vậy.”
Bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ càng tấn công mãnh liệt, nhưng chẳng hề nói gì.
Ánh sáng Tâm Kiếm trong tay Tạ Hồng Trần trong vắt, màn sương đen bị bỏng, phát ra tiếng xèo xèo. Hắn hỏi: “Ngươi… vốn là một nhân vật truyền kỳ của Tiên môn, đã từng trảm yêu trừ ma, vệ đạo tru tà, sao luân lạc đến tận đây?”
“Luân lạc?” đến lúc này, rốt cuộc Sư Vấn Ngư có mấy phần hứng thú lên tiếng. Lão nói: “Các ngươi không biết sự ảo diệu của tiên đạo, dĩ nhiên là thiển cận. Trẫm sắp vấn đến đỉnh tiên đạo, sao lại bảo lưu lạc?”
Đệ Nhất Thu đang cùng Tạ Hồng Trần chung tay chống cự bốn đám sương đen, y kịp hoàn hồn sau cơn chấn kinh, hỏi: “Nhất Niệm Thần Bộ, ông… không phải cha ta?”
“Ta đương nhiên phải. Thằng đần.” Sư Vấn Ngư cười nói.
Hoàng Nhưỡng mượn lực của hai người, dùng Tâm Kiếm bổ mấy ngăn kéo khác của kệ sách, địch lật ra càng nhiều sách hơn. Cho đến bây giờ, hiểu thêm Sư Vấn Ngư một phần, bọn hắn sẽ nhiều thêm một phần thắng.
Nghe thấy Đệ Nhất Thu, nàng nhắc nhở: “Đoạt xác!”
Đệ Nhất Thu sực tỉnh, lẩm bẩm: “Bao năm qua, ông vẫn luôn đoạt xác hoàng tử hoàng nữ của mình…”
Sư Vấn Ngư ngồi ngay ngắn trước lư hương, khói thuốc lượn lờ, chính là biến chủng của cỏ Thần Tiên mà Hoàng Nhưỡng gầy dưỡng ở ngoài đời. Lão hít lấy đám khói, nói: “Ba ngàn năm trước, bổn tọa ba lần nhập tháp, tru sát tà ma Lôi m Đạt Tịch. Chuyện thật chẳng dễ dàng. Lão già đó, có năng lực thông thiên triệt địa. Nhưng, vì là địch thủ khó gặp, hắn đã ba lần thả ta chạy thoát.”
Sư Vấn Ngư nhìn chằm chằm đám khói trong lò, như chìm vào đầm lầy ký ức: “Ta được biết tới thần uy của tháp Viên Dung, cảm giác sâu sắc rằng mình không phải là địch thủ của hắn. Nhưng… ta đã khổ tâm nghiên cứu nhiều năm, rốt cuộc đã rèn ra một pháp bảo, có thể chế ngự hắn.”
Lão cũng không nhắc đến pháp bảo ra sao, song Hoàng Nhưỡng đã biết. Nàng nói: “Bàn Hồn Định Cốt châm.”
Sư Vấn Ngư cười khẽ, nói: “Đúng vậy. Sau khi trấn áp Lôi m Đạt Tịch, bổn tọa nhận được kính trọng ngưỡng mộ của toàn bộ Tiên môn, thành lập Ngọc Hồ Tiên Tông.”
Nhắc tới “Ngọc Hồ Tiên Tông”, lão không khỏi thoáng liếc sang Tạ Hồng Trần, cười nói tiếp: “Lúc đó thiếu niên nhiệt huyết, danh lợi trói buộc cuồn cuộn ập đến, cũng thấy tất thảy đáng giá.”
Tạ Hồng Trần bổ một kiếm đến Hỉ công công, Đệ Nhất Thu cũng nhìn ra trong bốn người, Hỉ công công yếu nhất, y lập tức phối hợp với Tạ Hồng Trần, hai người hợp lực định thiêu phá góc nhược điểm này.
Tạ Hồng Trần trầm giọng nói: “Chả nhẽ không đáng sao?”
Sư Vấn Ngư trầm ngâm một lát, nói: “Đánh xong một trận, ta bị thương nặng. Bệnh cũ tái phát, tấm thân xác thịt sụp đổ, nguyên thần suy yếu. Mà ta thì bất lực, chỉ đành phó mặc mình đau ốm mỗi ngày…”
Chuyện xảy ra sau đó ba người đều đã rõ, Hoàng Nhưỡng bổ tới bàn sách, tìm được mấy cây Bàn Hồn Định Cốt châm. Nàng nói: “Cho nên, ngươi tìm đến Linh Ma Quỷ thư!”
Sư Vấn Ngư thở dài, nói: “Quyển sách này đúng thần diệu, hơn nữa lúc ban đầu, chỗ tiêu hao oán khí của nó cực ít. Mà người bị hình Bàn Hồn Định Cốt châm, ai nấy cũng oán hận thống khổ. Để việc tu hành của bổn tọa làm ít hưởng nhiều.”
Tạ Hồng Trần thầm sợ hãi: “Nên rằng, ngươi mới dùng châm này làm hình khí để xử lý người mang trọng tội của toàn thể Tiên môn!”
Sư Vấn Ngư không phủ nhận, chỉ nói: “Nhưng rồi sau đó, oán khí mà nó cần ngày càng sâu nặng. Tiên môn nào có nhiều người mang trọng tội như thế?”
Lão nói rất thuận miệng, song bọn Hoàng Nhưỡng nghe mà chùng lòng.
“Thế nên, ngươi chia lìa cốt nhục, tàn hại sinh linh, mưu đồ tạo ra nhiều oán hận đau đớn hơn nữa?” Tạ Hồng Trần cả giận nói: “Gia sư vốn không bắt cóc đám trẻ, tên chủ mưu chân chính sau màn là ngươi!”
Sư Vấn Ngư thản nhiên nói: “Sau đó, thể xác của bổn tọa thực sự không chịu nổi. Tim ta ngày đập càng chậm, xác thịt cũng bắt đầu hư thối… Ta đành giả chết thoát thân, trốn ở trong mộ tiếp tục tu luyện. Mãi cho đến khi bị Tạ Linh Bích vô tình phát hiện.”
Hoàng Nhưỡng nhanh chóng phát giác chỗ không đúng bên trong, nàng hỏi: “Dù sao ngươi cũng là Tổ sư của Ngọc Hồ Tiên Tông, sao phải e ngại Tạ Linh Bích?”
“E ngại?” Sư Vấn Ngư hừ lạnh, nói: “Bổn tọa thì sợ gì thằng nhãi đó? Chẳng qua là lúc đó thân phận không tiện thôi.”
Lão nói thân phận không tiện, ba người liền hiểu, Đệ Nhất Thu nói toạc: “Lúc đó ông đã đoạt xác người khác!”
Sư Vấn Ngư cũng không tránh né, nói: “Bổn tọa tìm một người đàn bà, sinh ra một đứa con trai. Song là thân xác của thai phàm, rất khó phù hợp với nguyên thần của ta. Ta nép dưới thân xác ấy, ngày ngày chịu dày vò.”
Lão đề cập đến việc đoạt xác con cái của mình song trong lời không hề có chút thương hại. Đơn giản như sử dụng một vật chứa.
“Sau khi bị Tạ Linh Bích phát hiện, bổn tọa rời mộ phần, sáng lập Vương triều, mở đầu giang sơn khác.” Lão hời hợt nhắc.
Hoàng Nhưỡng lại nói: “Ngươi sáng lập Vương triều mới, là bởi vì sau khi dùng Linh Ma Quỷ thư đoạt xác thành công, vẫn cần một lượng oán niệm khổng lồ chèo chống. Mà không có gì dễ tạo oán niệm trong dân hơn là một quân chủ nắm giữ giang sơn xã tắc!”
Sư Vấn Ngư khẽ hừ một tiếng, không đáp.
Đệ Nhất Thu nói: “Cho nên, giờ đây ông sinh ra nhiều hoàng tử hoàng nữ thế cũng chẳng qua là để chọn một bộ thân xác thích hợp cho mình thôi.”
Câu này, y cũng không là hỏi, chỉ là lạnh lùng tỉnh táo tuyên bố.
Quả nhiên, Sư Vấn Ngư hỏi: “Không phải sao?”
Có lẽ là vì đã thấu đáo sinh tử, từ đầu đến cuối, ánh mắt lão vẫn luôn hờ hững.
Hoàng Nhưỡng lẩm bẩm: “Cho nên ở ngoài đời, ngươi không tiếc rót máu Hủy Xà vào trong máu tất cả đám hoàng tử hoàng nữ, muốn cải biến thể chất của bọn họ.”
Sư Vấn Ngư nói: “Muốn thành đại sự, không được để ý đến tư tình.” Nói xong, lão nhìn sang Hoàng Nhưỡng, nói: “Cũng như ngươi, ngươi một lòng căm thù lão phu, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không hề để ý.”
“Đứa bé?!” Y bỗng nói, kiếm trong tay Đệ Nhất Thu khựng lại, “Đứa bé nào?”
Chỉ một khựng, màn sương đen do Phúc công công biến thành đã cắn một phát vào cổ tay y!
Tạ Hồng Trần đâm một kiếm vào trong người Thọ công công, lập tức một dòng máu tươi nhỏ xuống trong đám sương đen. Hắn trở một kiếm, ngăn Phúc công công lại.
Hoàng Nhưỡng dời bước sang, đến bên cạnh Đệ Nhất Thu, cách một lớp sương đen dày đặc, nàng và y tựa lưng chống đỡ. Nhưng chiến cuộc thế này, cũng không có bao nhiêu thời gian mà nhi nữ tình trường.
Hoàng Nhưỡng đành nói: “Giấc mộng Nam Kha thôi, không đáng nói lắm. Đừng phân tâm!” Dứt lời, không đợi Đệ Nhất Thu nói tiếp, nàng vừa cười vừa nói, “Cùng lắm thì ra ngoài, em lại sinh cho chàng một đứa. Được không?”
Đệ Nhất Thu hơi khựng người, y biết Hoàng Nhưỡng nói đúng.
Lúc này ở đây, dù mình một lòng bảo vệ lẫn nhau, thì có thể thế nào?
Một đôi tay có tên là không làm sao hơn bóp cổ y, làm y đọc rõ từng chữ gian nan.
Sư Vấn Ngư nói: “Ngươi xem kìa, ngươi cũng hiểu bất đắc dĩ ấy, đúng không?”
Hoàng Nhưỡng không cho lão ảnh hưởng Đệ Nhất Thu, nói: “Bệ hạ có nhiều con cái vậy mà chưa hề đau lòng qua một người. Hai cha con các người, thật là nửa điểm cũng không giống.”
Sư Vấn Ngư hừ đáp, sắc mặt trầm xuống.
Mà cuối cùng Tạ Hồng Trần đã tìm chuẩn xác một sơ hở, hắn một kiếm đâm vào một đám sương đen. Thọ công công bị đâm trúng ngay ngực, khôi phục lại hình người! Ông ta che ngực, liên tiếp lùi ra sau, máu chảy ồ ạt!
Sư Vấn Ngư thấy thế, con ngươi hơi co lại, nhưng cũng không hề kinh hoảng.
Lão chỉ nói: “Tạ Hồng Trần… Thật không ngờ, Tạ Linh Bích có thể nuôi ra đứa đệ tử như ngươi. Năm đó nghe Tiên môn đồn khắp rằng căn cốt Đệ nhất Kiếm Tiên linh tú, bổn tọa chỉ cho là lời phóng đại. Hôm nay gặp mặt, đúng là một kỳ tài thiên phú.”
Tạ Hồng Trần nghe khen vẫn một khuôn mặt lạnh như băng. Hắn nói: “Gia sư nhất niệm nhập tà, tất nhiên trừng phạt đúng tội. Nhưng lúc ngài chấp chưởng Ngọc Hồ Tiên Tông cũng thật sự có công khắp thiên hạ.”
Sư Vấn Ngư nói: “Bổn tọa cứ tưởng rằng, thiếu một tên Tạ Linh Bích, Ngọc Hồ Tiên Tông sẽ không còn uy hiếp nữa. Chẳng ngờ đã không để ý đến ngươi.”
Y ngó Đệ Nhất Thu, giọng hòa ái, hỏi: “Tiểu Bát Thập Lục, con giúp vi phụ làm một chuyện, được không?”
Đệ Nhất Thu chỉ cảm thấy hoang đường: “Bệ hạ không cho là, lúc này nơi đây, ta sẽ còn là vật để ngài dùng chứ?”
Đỉnh mày y hơi nhíu, biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy .
Quả nhiên, Sư Vấn Ngư cười nói: “Con có biết, ở ngoài đời, quan hệ giữa Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng là thế nào chăng?” Đệ Nhất Thu nhíu mày, lòng Tạ Hồng Trần cũng thầm run.
Sư Vấn Ngư lại cười nói: “Ngoài đời, Hoàng Nhưỡng chính là Tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông. Hai người trăm năm vợ chồng, bề ngoài vẫn luôn ân ái tốt đẹp.”
Mỗi chữ lão xói vào tim, cả Tạ Hồng Trần cũng đầy mù mịt. Lần không chú ý này, suýt chút thì bị Phúc công công cắn cổ.
Tạ Hồng Trần một kiếm bức lui màn sương đen trước mặt, song cổ tay cũng bị răng nanh của đầu lâu quẹt làm bị thương. Máu hắn nhỏ xuống ngọn tháp, giọng khàn khàn: “A Nhưỡng? Chuyện là thế nào? Không phải cô nói…”
Một câu vừa ra khỏi miệng hắn, cả ngọn tháp Viên Dung đột nhiên rung động kịch liệt!
Người Sư Vấn Ngư nghiêng một phát, không khỏi đỡ lấy lư hương!
Mà trên tường tháp, phù văn chuyển động cực nhanh, như tơ bông đầy tường!
Sư Vấn Ngư thoảng giật thót, thật lâu, lão phun ra một cái tên: “Lôi m Đạt Tịch!”
“Lôi m Đạt Tịch?” trong tai Hoàng Nhưỡng chớp lấy cái tên này, nhìn ngay sang Sư Vấn Ngư. Còn Sư Vấn Ngư lại nhìn Tạ Hồng Trần, ánh mắt thuận theo máu tươi nhuộm đỏ ống tay áo của hắn dần dần dời xuống.
Chỉ thấy máu Tạ Hồng Trần nhỏ xuống, thấm xuyên vào trong tháp, như bị ngọn tháp hấp thu hầu như không còn!
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Sư Vấn Ngư quát hỏi, giọng nói tăng thêm mấy phần tàn khốc.
Hoàng Nhưỡng Đệ Nhất Thu đồng thời nhìn qua Tạ Hồng Trần.
Lần này hai người đều nghĩ cùng một ý — tên này, đúng là mẹ nó chứ là đứa con trời chọn mà!
Last edited:
Bình luận facebook