-
Chương 111
Hoàng Nhưỡng vừa ra khỏi hoàng cung, Hoàng Dương đã chào đón.
“Mẫu thân!” Trong tay cậu vẫn còn cầm đơn thuốc Cầu Thánh Bạch vừa kê, hiển nhiên đã ở đây đợi rất lâu.
Hoàng Nhưỡng hỏi: “Con đợi ở đây làm gì thế?”
Hoàng Dương nói: “Nghe nói bệ hạ truyền triệu mẹ, con… con thấy bất an trong lòng. Chắc mẹ có việc gì, nên con liền đuổi theo xa giá, đến trông chừng.”
Hoàng Nhưỡng dò xét cậu bé từ trên xuống dưới.
Thời gian trong mơ này trôi nhanh, thậm chí nàng còn chưa thể đánh giá cậu bé này thật kỹ. Hoàng Dương giờ đây, đã trút đi dáng vẻ trẻ con, biến thành một thiếu niên tuấn lãng.
“Sao mẹ lại nhìn con như thế?” vẻ mặt Hoàng Dương lạ lùng, xưa nay Hoàng Nhưỡng không cãi nhau ầm ĩ với cậu, cũng không phải là một người mẹ nghiêm túc. Nhưng lúc này đây, ánh mắt nàng rõ ràng là quá ủ ê.
Hoàng Nhưỡng hỏi: “Tiểu Lạt Tử, con có phiền não gì không?”
Hoàng Dương nói: “Đâu có. Mà sao mẹ lại gọi con là Tiểu Lạt Tử? Con là Hoàng Dương!”
Cậu rất không thích Hoàng Nhưỡng tùy tiện gọi cái tên cúng cơm đó. Hoàng Nhưỡng nói: “Vì sao thế? Người sống cả một đời, sao không có chút phiền não nào?”
(*) tên sâu róm và Lạt Tử đều có nghĩa convert là cây ớt, note rảnh mình tìm kỹ lại xem
Hoàng Dương đỡ nàng lên xa giá, đích thân đánh xe về Ti Thiên giám. “Nhưng con vốn là một con trùng trên cây, vì gặp được phụ thân nên mới có đoạn duyên kỳ lạ này. Con còn có mẹ giúp con huyễn hóa trưởng thành, có cha dạy con rèn đúc pháp khí. Phiền não của người đời, trong mắt của con, là kỳ thú không thể cầu đến rồi. Sao lại xem là phiền não chứ?”
Cậu bé nói rất nghiêm túc, Hoàng Nhưỡng lại càng chìm sâu vào trong trầm tư.
“Mẫu thân hỏi vậy, là vì mẹ có chuyện gì phiền lòng ạ?” Hoàng Dương chợt hỏi.
Hoàng Nhưỡng bị vấn đề này đánh phủ đến, chỉ thấy trong tim phổi khó chịu.
“Ta chỉ là đang nghĩ đến câu con vừa nói.” Nàng lẩm bẩm. Hoàng Dương nói, phiền não của người đời, trong mắt cậu bé đã là kỳ thú không thể cầu đến. Mà đối với mình, sao không phải?
Thật chẳng lẽ muốn phá mộng, quay lại thể xác như lao tù kia?
Không…
Thật sự không thể nghĩ tiếp.
Hoàng Nhưỡng ngồi trên xe ngựa, xa giá yên ổn chạy về Ti Thiên giám.
Ti Thiên giám, Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần cùng bước vào.
Gần như đồng thời, Hoàng Nhưỡng vén màn xe, xuống xe ngựa.
Giám Chính đại nhân vô thức tiến lên mấy bước, đỡ lấy tay phu nhân giúp nàng xuống xe.
Tạ Tông chủ hơi nhíu mi tâm, cũng không nói gì.
Hoàng Nhưỡng vịn Đệ Nhất Thu xuống xe, quay đầu nhìn thấy hắn, không khỏi sững sờ.
Lúc này Tạ Hồng Trần mới nhẹ thi lễ: “Nhưỡng cô nương, đã lâu không gặp.”
Hoàng Nhưỡng đáp lễ, nói: “Tạ Tông chủ đại giá quang lâm, Ti Thiên giám thật sự là bồng tất sinh huy*.”
(*) sáng rực cả mái nhà tranh, rồng đến nhà tôm
Tạ Hồng Trần không thích thấy Hoàng Nhưỡng khách sáo vậy, nó làm hắn cảm thấy hai người quá đỗi lạnh nhạt. Mà ở bên cạnh, Giám Chính đại nhân nói: “Đi đâu thế? Sao tay lại lạnh thế?”
Vừa nói, y vừa nửa ôm lấy Hoàng Nhưỡng, đi thẳng vào cửa.
Tạ Hồng Trần theo sát phía sau, Hoàng Dương chua chua, nói: “Nếu thằng con này chả phải con ruột, thì không phải kỳ quá sao. Đến nhìn cũng không dễ nhìn thấy sao?”
Đệ Nhất Thu trừng mắt liếc cậu, nói: “Ngậm miệng.”
Hoàng Dương bình sinh ngứa da, cứ phải bị phụ thân đại nhân khiển trách mới hài lòng. Cậu hậm hực giao xe ngựa cho hạ nhân, rồi mới lấy đơn thuốc Cầu Thánh Bạch kê cho Hoàng Nhưỡng ra, tự đi sắc thuốc cho Hoàng Nhưỡng.
Đệ Nhất Thu mãi ôm phu nhân, dẫn Tạ Hồng Trần đi thẳng đến thư phòng.
Tạ Hồng Trần nhìn chằm chằm bàn tay ôm bên hông Hoàng Nhưỡng của y, thấy chướng mắt vô cùng. Hắn nói: “Giám Chính có thể dời tay khỏi đó trước, để ta nói chuyện chính sự không?”
Đệ Nhất Thu hừ lạnh, đưa Hoàng Nhưỡng ra sau bàn sách ngồi xuống. Hoàng Nhưỡng không xem hai người đấu võ mồm — có vài người hình như vừa sinh ra đã không hợp.
Nàng hỏi: “Sao Tạ Tông chủ lại ở một chỗ với gia phu thế?”
Hai chữ “Gia phu” xem như nghe rất hợp lý. Đệ Nhất Thu mới nói: “Gần đây ta xem hồ sơ vụ án, phát hiện mấy năm qua có rất nhiều vụ án kỳ lạ. Như là có người đang cố ý tạo ra oán hận trong thế giới người phàm. Ta nghi ngờ Tạ Linh Bích trốn thoát nên mới lên Ngọc Hồ Tiên Tông kiểm chứng. Nhưỡng à, ta nghi ngờ… Trên đời này ngoài Tạ Linh Bích, còn có những kẻ khác tu tập ma công.”
Hoàng Nhưỡng chợt khựng trong lòng, Tạ Hồng Trần nói: “Gia sư đã chịu hình, ngàn chân vạn thực, tuyệt đối không giả. Nếu còn có kẻ khác tu tập ma công, hắn là ai?”
Hắn nhìn sang Hoàng Nhưỡng, nói: “Nhưỡng cô nương từng không chỉ một lần đề cập với tại hạ về một giấc mộng kỳ lạ. Không biết cô nương có biết nguyên do trong ấy không?”
Ánh mắt hai người tụ vào, thấy Hoàng Nhưỡng muốn tránh né.
Cảm giác đắm chìm vào giấc mơ thật là quá tốt, sao phải phá vỡ giấc mơ?
Nàng cụp mắt, qua hồi lâu mới nói: “Từng có lần em giao cho phu quân một thanh trà châm, mình còn nhớ chứ?”
Đệ Nhất Thu sực nhớ. Y rút từ trong tay áo cây trà châm trong suốt, nói: “Phu nhân từng dặn rằng không được để thất lạc, vi phu vẫn luôn mang bên người.”
Tạ Hồng Trần đưa mắt sang, thấy cây châm thân như băng lạnh, trong suốt không tì vết. Hắn đón lấy, quan sát hồi lâu, hỏi: “Đây là thứ gì?”
Đệ Nhất Thu nói: “Là một pháp khí rất cổ quái, chú ngữ trên ấy có chỗ rất tương tự với Bàn Hồn Định Cốt châm.”
Tạ Hồng Trần xem đi xem lại, trong phút chốc cũng không nhìn ra ảo diệu trong đó.
Hoàng Nhưỡng thốt câu kinh người: “Hiện giờ, tất cả chúng ta đều ở trong một giấc mơ. Nếu thứ này hòa tan, giấc mơ kỳ lạ này sẽ thức tỉnh.”
Nàng vừa thốt ra, toàn bộ thế giới như chựng lại một lát. Hạ nhân bước vào dâng trà, trà chưa rót tới chung, đã dùng một tư thái quái dị dừng lại.
Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần đều phát hiện lạ thường, hai người ngay lập tức đứng dậy. Hạ nhân lại tiếp tục dâng trà, trong thế giới này thời gian tiếp tục trôi.
Hoàng Nhưỡng chờ cho đến khi hạ nhân rời đi, nói tiếp: “Mà cây trà châm này, là lúc tôi nhập mộng, một đạo nhân áo xám ban tặng.” Nàng quay lại, nhìn Đệ Nhất Thu, nói: “Cách đây không lâu, em chính mắt thấy đạo nhân này. Ông ta chính là… đương kim bệ hạ, Sư Vấn Ngư.”
Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần im lặng thật lâu.
Hồi lâu, Tạ Hồng Trần lên tiếng: “Nhưng Sư Vấn Ngư có căn cốt của kẻ phàm nhân, cũng không thấy có bao nhiêu tu vi.”
Hoàng Nhưỡng lại nói: “Hôm nay, tôi phát hiện một chuyện vô cùng trùng hợp. Mà vừa mới phát hiện xong, bệ hạ đã triệu kiến tôi.”
Đệ Nhất Thu giật nảy, hỏi: “Ông ấy nói gì? Có khó xử nàng không?”
Hoàng Nhưỡng lắc đầu, nói: “Ông ta cố sức thuyết phục, bảo em đừng nghĩ cách phá giấc mộng.”
Tạ Hồng Trần ngẩn ra, nói: “Không được phá mộng? Lẽ nào ở ngoài đời, có chỗ nào không như ý?” Hoàng Nhưỡng nhìn sang, Tạ Hồng Trần đón lấy ánh mắt nàng, nói: “Nếu không vì sao Nhưỡng cô nương phải do dự không chắc?”
Tên này, thật là nhạy cảm.
Hoàng Nhưỡng nói: “Ở ngoài đời, Tạ Tông chủ bị Tạ Linh Bích đoạt xác. Còn Tạ Linh Bích tu tập ma công, sau khi lấy được thể xác của Tạ Tông chủ, uy lực tăng rất mạnh. Chúng ta đều không là đối thủ. Gia phu vì bảo vệ ta, đã bị thương nặng hấp hối.”
Nàng từng chữ từng chữ, thuật lại tình cảnh thê thảm ngoài đời.
Chỉ duy nhất không có đề cập đến chính mình.
Đệ Nhất Thu cùng Tạ Hồng Trần nhíu mày, nếu là trước đây, hai người họ tất nhiên là không tin. Nhưng giờ đây, tâm tính cả hai đương dao động, cũng bắt đầu suy nghĩ về chuyện ly kỳ này.
Đệ Nhất Thu hỏi: “Vừa nãy phu nhân nói, nàng đã phát hiện một chuyện đặc biệt trùng hợp. Là gì thế?”
Hoàng Nhưỡng không thể giấu nữa, nàng nói: “Em phát hiện trên điển tịch có ghi chép, Nhất Niệm Thần Bộ ba lần nhập tháp hàng ma. Mà trong lúc em nhập mộng, bệ hạ cũng đứng trên ngọn tháp cao chín tầng, ban cho em cây trà châm nhập mộng. Tháp Viên Dung trong cung thì tìm không thấy người xây dựng. Chẳng lẽ không phải chỗ khả nghi?”
“Tháp Viên Dung…” Tạ Hồng Trần đứng phắt dậy, nói: “Chúng ta phải vào cung một chuyến, xem đến cùng có chuyện gì!”
Đệ Nhất Thu nhíu mày, suy tư hồi lâu, y hỏi Hoàng Nhưỡng: “Phu nhân đã vào giấc mộng mấy lần? Làm sao phá mộng? Tỉnh lại rồi, thế giới ngoài đời có gì ảnh hưởng?”
Hoàng Nhưỡng đáp: “Lần này là giấc mơ thứ ba. Sau khi tỉnh giấc, người đã chết đi bắt đầu xuất hiện lại trên đời. Em luôn cảm giác rằng, thế giới ngoài kia nhận lấy phá hư.”
Đệ Nhất Thu hỏi ba câu, nàng chỉ trả lời hai.
Tạ Hồng Trần nói: “Đệ Nhất Thu, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải lập tức điều tra tháp Viên Dung.”
Đệ Nhất Thu nói: “Dù sao ông ta cũng là hoàng đế đương triều, muốn điều tra thật thì lẽ ra phải do ta đi.”
Tạ Hồng Trần đương nhiên phản đối, y nói: “Thực lực Sư Vấn Ngư hiện giờ bao nông sâu, cậu nào biết?” Đệ Nhất Thu còn định phản bác, Tạ Hồng Trần đã bồi ngay một câu, “Ngộ nhỡ ông ta thật sự tu luyện tà công, mà cậu bị đoạt xác. Cậu nghĩ xem Nhưỡng cô nương phải làm sao?”
Đệ Nhất Thu im lặng.
Tạ Hồng Trần đứng dậy: “Sự tình khẩn cấp, chớ ỉ mạnh. Cậu yên tâm, nếu điều tra rõ Sư Vấn Ngư và Linh Ma Quỷ thư không có liên can, tự ta sẽ xử lý thích đáng, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng thể diện triều đình.”
Đệ Nhất Thu xoay người lại, nhìn Hoàng Nhưỡng.
Trong lòng Hoàng Nhưỡng buồn lo khó tả. Cho dù Đệ Nhất Thu liên thủ với Tạ Hồng Trần, nàng cũng không lạc quan.
Đúng lúc này, Hoàng Dương bưng một bát thuốc vào.
“Mẫu thân, thuốc xong rồi.” Cậu thuận miệng nói.
Đệ Nhất Thu ân cần hỏi: “Chuyện gì thế? Sao phải uống thuốc?”
Hoàng Nhưỡng sờ đầu Hoàng Dương, nói: “Cảm lạnh tí thôi, không có gì đáng ngại. Đi thôi, em theo các người đi tháp Viên Dung.”
Ba người cùng nhau ra cửa, bỗng nhiên, Hoàng Nhưỡng quay trở lại. Nàng đi đến trước mặt Hoàng Dương, bưng chén thuốc cậu sắc, từng ngụm, chậm rãi uống cạn.
Thuốc rất đắng, ý cười trên mặt nàng lại hết sức dịu dàng.
Tiểu Lạt Tử, thật sự ra gặp được cậu, há không phải một chuyện phong lưu kỳ thú?
Hoàng Nhưỡng thả bát lại trên bàn, nhìn Hoàng Dương, căn dặn: “Đi làm chuyện con muốn làm nhất đi, chờ ta về, kể cho ta, được không?”
Hoàng Dương gãi gãi đầu, cười nói: “Thế thì con đi tìm Chu Nhi. Nàng ấy là đồ đệ của Thiếu Giám Chu Tương, người rất đẹp. Mai con dẫn nàng về, mẫu thân gặp một chút, được không?”
Hoàng Nhưỡng mỉm cười, nói: “Được.”
Đáp xong, nàng quay lại theo Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần, đi hoàng cung.
Đệ Nhất Thu chợt hỏi: “Phu nhân, ở ngoài đời ấy, phải chăng chúng ta cũng là vợ chồng?”
Hoàng Nhưỡng im lặng, Tạ Hồng Trần nhanh chóng nhận ra. Khóe miệng hắn lộ vẻ tươi cười, cả người cũng đặc biệt nhẹ nhõm. Hắn nói: “Xem ra, đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ đẹp của Giám Chính đại nhân.”
Giám Chính đại nhân cười lạnh: “Dù sao cũng tốt hơn vài người, trong mơ cũng phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”
Tạ Tông chủ hừ lạnh đáp trả.
Hai người dù đấu võ mồm song cũng chạy thẳng một mạch đến hoàng cung. Hoàng Nhưỡng vẫn không hề đề cập đến chuyện mang thai. Nàng đã trải qua quá nhiều biệt ly và không nỡ. Cần gì để người trong mộng cũng cùng khổ sở với nàng?
Trong hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh.
Đệ Nhất Thu dẫn Tạ Hồng Trần đi vào, chỉ phải trải qua mấy câu tra hỏi đơn giản — y vốn có tư cách ra vào hoàng cung.
Ba người suôn sẻ đi thẳng đến trước tháp Viên Dung.
Ngọn tháp chín tầng cao như một con cự thú, lặng im nhìn xuống bọn hắn.
Tạ Hồng Trần nói: “Cô Nhưỡng chờ ở ngoài tháp, chúng ta vào xem thử.”
Hoàng Nhưỡng không đồng ý, nói: “Ba người chúng ta cùng chung tiến lùi.”
Mà dưới tháp, thủ vệ đã cảnh giác, hỏi: “Giám Chính đại nhân đến đây, có truyền triệu của bệ hạ không?”
Đệ Nhất Thu liếc sang Tạ Hồng Trần, Tạ Hồng Trần chậm rãi gật đầu. Hai người cùng ra tay, thủ vệ dưới tháp chỉ kịp chửi một tiếng sau đó bị nhốt trong ánh kiếm.
Tạ Hồng Trần lập một kiếm trận, dễ dàng vây khốn làn sóng thủ vệ trong cung. Sau đó, hai người bước vào trong tháp.
Hoàng Nhưỡng thấy rất lạ, mọi thứ thật thuận lợi đến không thể tưởng tượng nổi.
Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu dĩ nhiên cũng không dám chủ quan. Hai người mở đường, xuôi theo tháp lên thẳng đến tầng chín, Hoàng Nhưỡng theo sau lưng, chỉ thấy trong tháp tất thảy như thường, bích hoạ trên vách giương nanh múa vuốt như muốn sống lại bất kỳ lúc nào.
Trên tầng tháp thứ chín, Sư Vấn Ngư vẫn ngồi cách một lớp màn.
Trong lư hương trước mặt lão, khói thuốc lượn lờ bay lên.
“Ngươi cũng chẳng nghe lời của trẫm.” Lão nhẹ giọng thở dài, “Thật là một con bé ngốc.”
Hoàng Nhưỡng lặng thinh, hồi lâu nói: “Đúng vậy.”
Sư Vấn Ngư không nhanh không chậm thêm một muôi hương liệu vào lư hương, nói: “Tiểu nha đầu, Bàn Hồn Định Cốt châm, không có cách giải nào khác.”
Hoàng Nhưỡng ngẩn ra, Sư Vấn Ngư quay lại, cách lớp màn hơi mờ, cùng nàng nhìn nhau.
Lão từ tốn hỏi: “Thế nên, dù châm này muôn đời không giải được, ngươi cũng muốn là kẻ địch của trẫm ư?” Giọng lão mỉm cười song trong ý cười mang theo giết chóc, “Mười năm cầm tù, không đủ để cho ngươi nếm tận nỗi khổ hình phạt này. Nên ngươi cam tâm tình nguyện chịu hình suốt kiếp, không sống không chết ư?”
Hoàng Nhưỡng cách lớp màn, ở trước mặt người này, nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Người này giống một vị thần minh đang quan sát nhân gian. Buồn vui yêu hận của phàm tục, đều ở trong một ý niệm của lão.
Hoàng Nhưỡng thấy lão hỏi, hồi lâu mới đáp: “Vậy thì phải xem, rốt cuộc bệ hạ muốn làm gì.”
Sư Vấn Ngư giật mình, Hoàng Nhưỡng nói: “Ta trải qua ba giấc mơ, đã hiểu ra một đạo lý. Chúng sinh thiên hạ này, sinh linh trên thế gian, hẳn cần được tôn trọng, chứ không phải tùy ý ai đùa rỡn.”
“Đùa rỡn?” Sư Vấn Ngư cười nhẹ, “Cách nói này rất hay, trẫm rất thích.”
Thừa lúc lão đang nói, Đệ Nhất Thu Tạ Hồng Trần từ hai bên đánh bọc vào. Cả hai gần như cùng lúc xông vào Sư Vấn Ngư, chuẩn bị bắt giữ lão lại rồi nói.
Hai người phối hợp khăng khít, chuyện vốn mười phần chắc chín.
Thế nhưng… bọn hắn xuyên qua người Sư Vấn Ngư!
Sư Vấn Ngư rõ ràng đang ở yên sau bức rèm, đốt hương ngồi ngay ngắn.
Nhưng Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu cơ bản không thể chạm đến lão.
Lão giống như chỉ là một chiếc bóng.
Hoàng Nhưỡng giật mình, song nàng liền sực tỉnh!
“Ngươi… Ngươi không ở trong giấc mơ này!” Hoàng Nhưỡng nhìn chỗ hương liệu Sư Vấn Ngư đang dùng đăm đăm, nghiêm túc nói: “Hương liệu này… là cỏ Thần Tiên! Nhưng giấc mơ này ta vốn chưa từng gầy ra giống cỏ Thần Tiên nào cả! Ngươi đang ở ngoài mộng!”
Sư Vấn Ngư cười khẽ: “Ba đứa trẻ ngốc, các ngươi hoàn toàn không biết gì về Linh Ma Quỷ thư và tháp Viên Dung, mà còn mưu toan bắt giữ trẫm.” Lão ngó Đệ Nhất Thu, nói: “Nhất là ngươi, con của ta, ngươi thật làm cho ta thất vọng!”
Dứt lời, tay lão vừa nhấc, bốn vị công công Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ, từ dưới tháp lên tới.
Bốn người vây quanh Tạ Hồng Trần, Đệ Nhất Thu, Hoàng Nhưỡng vào trong tháp.
Lông tơ ba người chợt dựng đứng!
“Mẫu thân!” Trong tay cậu vẫn còn cầm đơn thuốc Cầu Thánh Bạch vừa kê, hiển nhiên đã ở đây đợi rất lâu.
Hoàng Nhưỡng hỏi: “Con đợi ở đây làm gì thế?”
Hoàng Dương nói: “Nghe nói bệ hạ truyền triệu mẹ, con… con thấy bất an trong lòng. Chắc mẹ có việc gì, nên con liền đuổi theo xa giá, đến trông chừng.”
Hoàng Nhưỡng dò xét cậu bé từ trên xuống dưới.
Thời gian trong mơ này trôi nhanh, thậm chí nàng còn chưa thể đánh giá cậu bé này thật kỹ. Hoàng Dương giờ đây, đã trút đi dáng vẻ trẻ con, biến thành một thiếu niên tuấn lãng.
“Sao mẹ lại nhìn con như thế?” vẻ mặt Hoàng Dương lạ lùng, xưa nay Hoàng Nhưỡng không cãi nhau ầm ĩ với cậu, cũng không phải là một người mẹ nghiêm túc. Nhưng lúc này đây, ánh mắt nàng rõ ràng là quá ủ ê.
Hoàng Nhưỡng hỏi: “Tiểu Lạt Tử, con có phiền não gì không?”
Hoàng Dương nói: “Đâu có. Mà sao mẹ lại gọi con là Tiểu Lạt Tử? Con là Hoàng Dương!”
Cậu rất không thích Hoàng Nhưỡng tùy tiện gọi cái tên cúng cơm đó. Hoàng Nhưỡng nói: “Vì sao thế? Người sống cả một đời, sao không có chút phiền não nào?”
(*) tên sâu róm và Lạt Tử đều có nghĩa convert là cây ớt, note rảnh mình tìm kỹ lại xem
Hoàng Dương đỡ nàng lên xa giá, đích thân đánh xe về Ti Thiên giám. “Nhưng con vốn là một con trùng trên cây, vì gặp được phụ thân nên mới có đoạn duyên kỳ lạ này. Con còn có mẹ giúp con huyễn hóa trưởng thành, có cha dạy con rèn đúc pháp khí. Phiền não của người đời, trong mắt của con, là kỳ thú không thể cầu đến rồi. Sao lại xem là phiền não chứ?”
Cậu bé nói rất nghiêm túc, Hoàng Nhưỡng lại càng chìm sâu vào trong trầm tư.
“Mẫu thân hỏi vậy, là vì mẹ có chuyện gì phiền lòng ạ?” Hoàng Dương chợt hỏi.
Hoàng Nhưỡng bị vấn đề này đánh phủ đến, chỉ thấy trong tim phổi khó chịu.
“Ta chỉ là đang nghĩ đến câu con vừa nói.” Nàng lẩm bẩm. Hoàng Dương nói, phiền não của người đời, trong mắt cậu bé đã là kỳ thú không thể cầu đến. Mà đối với mình, sao không phải?
Thật chẳng lẽ muốn phá mộng, quay lại thể xác như lao tù kia?
Không…
Thật sự không thể nghĩ tiếp.
Hoàng Nhưỡng ngồi trên xe ngựa, xa giá yên ổn chạy về Ti Thiên giám.
Ti Thiên giám, Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần cùng bước vào.
Gần như đồng thời, Hoàng Nhưỡng vén màn xe, xuống xe ngựa.
Giám Chính đại nhân vô thức tiến lên mấy bước, đỡ lấy tay phu nhân giúp nàng xuống xe.
Tạ Tông chủ hơi nhíu mi tâm, cũng không nói gì.
Hoàng Nhưỡng vịn Đệ Nhất Thu xuống xe, quay đầu nhìn thấy hắn, không khỏi sững sờ.
Lúc này Tạ Hồng Trần mới nhẹ thi lễ: “Nhưỡng cô nương, đã lâu không gặp.”
Hoàng Nhưỡng đáp lễ, nói: “Tạ Tông chủ đại giá quang lâm, Ti Thiên giám thật sự là bồng tất sinh huy*.”
(*) sáng rực cả mái nhà tranh, rồng đến nhà tôm
Tạ Hồng Trần không thích thấy Hoàng Nhưỡng khách sáo vậy, nó làm hắn cảm thấy hai người quá đỗi lạnh nhạt. Mà ở bên cạnh, Giám Chính đại nhân nói: “Đi đâu thế? Sao tay lại lạnh thế?”
Vừa nói, y vừa nửa ôm lấy Hoàng Nhưỡng, đi thẳng vào cửa.
Tạ Hồng Trần theo sát phía sau, Hoàng Dương chua chua, nói: “Nếu thằng con này chả phải con ruột, thì không phải kỳ quá sao. Đến nhìn cũng không dễ nhìn thấy sao?”
Đệ Nhất Thu trừng mắt liếc cậu, nói: “Ngậm miệng.”
Hoàng Dương bình sinh ngứa da, cứ phải bị phụ thân đại nhân khiển trách mới hài lòng. Cậu hậm hực giao xe ngựa cho hạ nhân, rồi mới lấy đơn thuốc Cầu Thánh Bạch kê cho Hoàng Nhưỡng ra, tự đi sắc thuốc cho Hoàng Nhưỡng.
Đệ Nhất Thu mãi ôm phu nhân, dẫn Tạ Hồng Trần đi thẳng đến thư phòng.
Tạ Hồng Trần nhìn chằm chằm bàn tay ôm bên hông Hoàng Nhưỡng của y, thấy chướng mắt vô cùng. Hắn nói: “Giám Chính có thể dời tay khỏi đó trước, để ta nói chuyện chính sự không?”
Đệ Nhất Thu hừ lạnh, đưa Hoàng Nhưỡng ra sau bàn sách ngồi xuống. Hoàng Nhưỡng không xem hai người đấu võ mồm — có vài người hình như vừa sinh ra đã không hợp.
Nàng hỏi: “Sao Tạ Tông chủ lại ở một chỗ với gia phu thế?”
Hai chữ “Gia phu” xem như nghe rất hợp lý. Đệ Nhất Thu mới nói: “Gần đây ta xem hồ sơ vụ án, phát hiện mấy năm qua có rất nhiều vụ án kỳ lạ. Như là có người đang cố ý tạo ra oán hận trong thế giới người phàm. Ta nghi ngờ Tạ Linh Bích trốn thoát nên mới lên Ngọc Hồ Tiên Tông kiểm chứng. Nhưỡng à, ta nghi ngờ… Trên đời này ngoài Tạ Linh Bích, còn có những kẻ khác tu tập ma công.”
Hoàng Nhưỡng chợt khựng trong lòng, Tạ Hồng Trần nói: “Gia sư đã chịu hình, ngàn chân vạn thực, tuyệt đối không giả. Nếu còn có kẻ khác tu tập ma công, hắn là ai?”
Hắn nhìn sang Hoàng Nhưỡng, nói: “Nhưỡng cô nương từng không chỉ một lần đề cập với tại hạ về một giấc mộng kỳ lạ. Không biết cô nương có biết nguyên do trong ấy không?”
Ánh mắt hai người tụ vào, thấy Hoàng Nhưỡng muốn tránh né.
Cảm giác đắm chìm vào giấc mơ thật là quá tốt, sao phải phá vỡ giấc mơ?
Nàng cụp mắt, qua hồi lâu mới nói: “Từng có lần em giao cho phu quân một thanh trà châm, mình còn nhớ chứ?”
Đệ Nhất Thu sực nhớ. Y rút từ trong tay áo cây trà châm trong suốt, nói: “Phu nhân từng dặn rằng không được để thất lạc, vi phu vẫn luôn mang bên người.”
Tạ Hồng Trần đưa mắt sang, thấy cây châm thân như băng lạnh, trong suốt không tì vết. Hắn đón lấy, quan sát hồi lâu, hỏi: “Đây là thứ gì?”
Đệ Nhất Thu nói: “Là một pháp khí rất cổ quái, chú ngữ trên ấy có chỗ rất tương tự với Bàn Hồn Định Cốt châm.”
Tạ Hồng Trần xem đi xem lại, trong phút chốc cũng không nhìn ra ảo diệu trong đó.
Hoàng Nhưỡng thốt câu kinh người: “Hiện giờ, tất cả chúng ta đều ở trong một giấc mơ. Nếu thứ này hòa tan, giấc mơ kỳ lạ này sẽ thức tỉnh.”
Nàng vừa thốt ra, toàn bộ thế giới như chựng lại một lát. Hạ nhân bước vào dâng trà, trà chưa rót tới chung, đã dùng một tư thái quái dị dừng lại.
Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần đều phát hiện lạ thường, hai người ngay lập tức đứng dậy. Hạ nhân lại tiếp tục dâng trà, trong thế giới này thời gian tiếp tục trôi.
Hoàng Nhưỡng chờ cho đến khi hạ nhân rời đi, nói tiếp: “Mà cây trà châm này, là lúc tôi nhập mộng, một đạo nhân áo xám ban tặng.” Nàng quay lại, nhìn Đệ Nhất Thu, nói: “Cách đây không lâu, em chính mắt thấy đạo nhân này. Ông ta chính là… đương kim bệ hạ, Sư Vấn Ngư.”
Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần im lặng thật lâu.
Hồi lâu, Tạ Hồng Trần lên tiếng: “Nhưng Sư Vấn Ngư có căn cốt của kẻ phàm nhân, cũng không thấy có bao nhiêu tu vi.”
Hoàng Nhưỡng lại nói: “Hôm nay, tôi phát hiện một chuyện vô cùng trùng hợp. Mà vừa mới phát hiện xong, bệ hạ đã triệu kiến tôi.”
Đệ Nhất Thu giật nảy, hỏi: “Ông ấy nói gì? Có khó xử nàng không?”
Hoàng Nhưỡng lắc đầu, nói: “Ông ta cố sức thuyết phục, bảo em đừng nghĩ cách phá giấc mộng.”
Tạ Hồng Trần ngẩn ra, nói: “Không được phá mộng? Lẽ nào ở ngoài đời, có chỗ nào không như ý?” Hoàng Nhưỡng nhìn sang, Tạ Hồng Trần đón lấy ánh mắt nàng, nói: “Nếu không vì sao Nhưỡng cô nương phải do dự không chắc?”
Tên này, thật là nhạy cảm.
Hoàng Nhưỡng nói: “Ở ngoài đời, Tạ Tông chủ bị Tạ Linh Bích đoạt xác. Còn Tạ Linh Bích tu tập ma công, sau khi lấy được thể xác của Tạ Tông chủ, uy lực tăng rất mạnh. Chúng ta đều không là đối thủ. Gia phu vì bảo vệ ta, đã bị thương nặng hấp hối.”
Nàng từng chữ từng chữ, thuật lại tình cảnh thê thảm ngoài đời.
Chỉ duy nhất không có đề cập đến chính mình.
Đệ Nhất Thu cùng Tạ Hồng Trần nhíu mày, nếu là trước đây, hai người họ tất nhiên là không tin. Nhưng giờ đây, tâm tính cả hai đương dao động, cũng bắt đầu suy nghĩ về chuyện ly kỳ này.
Đệ Nhất Thu hỏi: “Vừa nãy phu nhân nói, nàng đã phát hiện một chuyện đặc biệt trùng hợp. Là gì thế?”
Hoàng Nhưỡng không thể giấu nữa, nàng nói: “Em phát hiện trên điển tịch có ghi chép, Nhất Niệm Thần Bộ ba lần nhập tháp hàng ma. Mà trong lúc em nhập mộng, bệ hạ cũng đứng trên ngọn tháp cao chín tầng, ban cho em cây trà châm nhập mộng. Tháp Viên Dung trong cung thì tìm không thấy người xây dựng. Chẳng lẽ không phải chỗ khả nghi?”
“Tháp Viên Dung…” Tạ Hồng Trần đứng phắt dậy, nói: “Chúng ta phải vào cung một chuyến, xem đến cùng có chuyện gì!”
Đệ Nhất Thu nhíu mày, suy tư hồi lâu, y hỏi Hoàng Nhưỡng: “Phu nhân đã vào giấc mộng mấy lần? Làm sao phá mộng? Tỉnh lại rồi, thế giới ngoài đời có gì ảnh hưởng?”
Hoàng Nhưỡng đáp: “Lần này là giấc mơ thứ ba. Sau khi tỉnh giấc, người đã chết đi bắt đầu xuất hiện lại trên đời. Em luôn cảm giác rằng, thế giới ngoài kia nhận lấy phá hư.”
Đệ Nhất Thu hỏi ba câu, nàng chỉ trả lời hai.
Tạ Hồng Trần nói: “Đệ Nhất Thu, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải lập tức điều tra tháp Viên Dung.”
Đệ Nhất Thu nói: “Dù sao ông ta cũng là hoàng đế đương triều, muốn điều tra thật thì lẽ ra phải do ta đi.”
Tạ Hồng Trần đương nhiên phản đối, y nói: “Thực lực Sư Vấn Ngư hiện giờ bao nông sâu, cậu nào biết?” Đệ Nhất Thu còn định phản bác, Tạ Hồng Trần đã bồi ngay một câu, “Ngộ nhỡ ông ta thật sự tu luyện tà công, mà cậu bị đoạt xác. Cậu nghĩ xem Nhưỡng cô nương phải làm sao?”
Đệ Nhất Thu im lặng.
Tạ Hồng Trần đứng dậy: “Sự tình khẩn cấp, chớ ỉ mạnh. Cậu yên tâm, nếu điều tra rõ Sư Vấn Ngư và Linh Ma Quỷ thư không có liên can, tự ta sẽ xử lý thích đáng, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng thể diện triều đình.”
Đệ Nhất Thu xoay người lại, nhìn Hoàng Nhưỡng.
Trong lòng Hoàng Nhưỡng buồn lo khó tả. Cho dù Đệ Nhất Thu liên thủ với Tạ Hồng Trần, nàng cũng không lạc quan.
Đúng lúc này, Hoàng Dương bưng một bát thuốc vào.
“Mẫu thân, thuốc xong rồi.” Cậu thuận miệng nói.
Đệ Nhất Thu ân cần hỏi: “Chuyện gì thế? Sao phải uống thuốc?”
Hoàng Nhưỡng sờ đầu Hoàng Dương, nói: “Cảm lạnh tí thôi, không có gì đáng ngại. Đi thôi, em theo các người đi tháp Viên Dung.”
Ba người cùng nhau ra cửa, bỗng nhiên, Hoàng Nhưỡng quay trở lại. Nàng đi đến trước mặt Hoàng Dương, bưng chén thuốc cậu sắc, từng ngụm, chậm rãi uống cạn.
Thuốc rất đắng, ý cười trên mặt nàng lại hết sức dịu dàng.
Tiểu Lạt Tử, thật sự ra gặp được cậu, há không phải một chuyện phong lưu kỳ thú?
Hoàng Nhưỡng thả bát lại trên bàn, nhìn Hoàng Dương, căn dặn: “Đi làm chuyện con muốn làm nhất đi, chờ ta về, kể cho ta, được không?”
Hoàng Dương gãi gãi đầu, cười nói: “Thế thì con đi tìm Chu Nhi. Nàng ấy là đồ đệ của Thiếu Giám Chu Tương, người rất đẹp. Mai con dẫn nàng về, mẫu thân gặp một chút, được không?”
Hoàng Nhưỡng mỉm cười, nói: “Được.”
Đáp xong, nàng quay lại theo Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần, đi hoàng cung.
Đệ Nhất Thu chợt hỏi: “Phu nhân, ở ngoài đời ấy, phải chăng chúng ta cũng là vợ chồng?”
Hoàng Nhưỡng im lặng, Tạ Hồng Trần nhanh chóng nhận ra. Khóe miệng hắn lộ vẻ tươi cười, cả người cũng đặc biệt nhẹ nhõm. Hắn nói: “Xem ra, đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ đẹp của Giám Chính đại nhân.”
Giám Chính đại nhân cười lạnh: “Dù sao cũng tốt hơn vài người, trong mơ cũng phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”
Tạ Tông chủ hừ lạnh đáp trả.
Hai người dù đấu võ mồm song cũng chạy thẳng một mạch đến hoàng cung. Hoàng Nhưỡng vẫn không hề đề cập đến chuyện mang thai. Nàng đã trải qua quá nhiều biệt ly và không nỡ. Cần gì để người trong mộng cũng cùng khổ sở với nàng?
Trong hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh.
Đệ Nhất Thu dẫn Tạ Hồng Trần đi vào, chỉ phải trải qua mấy câu tra hỏi đơn giản — y vốn có tư cách ra vào hoàng cung.
Ba người suôn sẻ đi thẳng đến trước tháp Viên Dung.
Ngọn tháp chín tầng cao như một con cự thú, lặng im nhìn xuống bọn hắn.
Tạ Hồng Trần nói: “Cô Nhưỡng chờ ở ngoài tháp, chúng ta vào xem thử.”
Hoàng Nhưỡng không đồng ý, nói: “Ba người chúng ta cùng chung tiến lùi.”
Mà dưới tháp, thủ vệ đã cảnh giác, hỏi: “Giám Chính đại nhân đến đây, có truyền triệu của bệ hạ không?”
Đệ Nhất Thu liếc sang Tạ Hồng Trần, Tạ Hồng Trần chậm rãi gật đầu. Hai người cùng ra tay, thủ vệ dưới tháp chỉ kịp chửi một tiếng sau đó bị nhốt trong ánh kiếm.
Tạ Hồng Trần lập một kiếm trận, dễ dàng vây khốn làn sóng thủ vệ trong cung. Sau đó, hai người bước vào trong tháp.
Hoàng Nhưỡng thấy rất lạ, mọi thứ thật thuận lợi đến không thể tưởng tượng nổi.
Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu dĩ nhiên cũng không dám chủ quan. Hai người mở đường, xuôi theo tháp lên thẳng đến tầng chín, Hoàng Nhưỡng theo sau lưng, chỉ thấy trong tháp tất thảy như thường, bích hoạ trên vách giương nanh múa vuốt như muốn sống lại bất kỳ lúc nào.
Trên tầng tháp thứ chín, Sư Vấn Ngư vẫn ngồi cách một lớp màn.
Trong lư hương trước mặt lão, khói thuốc lượn lờ bay lên.
“Ngươi cũng chẳng nghe lời của trẫm.” Lão nhẹ giọng thở dài, “Thật là một con bé ngốc.”
Hoàng Nhưỡng lặng thinh, hồi lâu nói: “Đúng vậy.”
Sư Vấn Ngư không nhanh không chậm thêm một muôi hương liệu vào lư hương, nói: “Tiểu nha đầu, Bàn Hồn Định Cốt châm, không có cách giải nào khác.”
Hoàng Nhưỡng ngẩn ra, Sư Vấn Ngư quay lại, cách lớp màn hơi mờ, cùng nàng nhìn nhau.
Lão từ tốn hỏi: “Thế nên, dù châm này muôn đời không giải được, ngươi cũng muốn là kẻ địch của trẫm ư?” Giọng lão mỉm cười song trong ý cười mang theo giết chóc, “Mười năm cầm tù, không đủ để cho ngươi nếm tận nỗi khổ hình phạt này. Nên ngươi cam tâm tình nguyện chịu hình suốt kiếp, không sống không chết ư?”
Hoàng Nhưỡng cách lớp màn, ở trước mặt người này, nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Người này giống một vị thần minh đang quan sát nhân gian. Buồn vui yêu hận của phàm tục, đều ở trong một ý niệm của lão.
Hoàng Nhưỡng thấy lão hỏi, hồi lâu mới đáp: “Vậy thì phải xem, rốt cuộc bệ hạ muốn làm gì.”
Sư Vấn Ngư giật mình, Hoàng Nhưỡng nói: “Ta trải qua ba giấc mơ, đã hiểu ra một đạo lý. Chúng sinh thiên hạ này, sinh linh trên thế gian, hẳn cần được tôn trọng, chứ không phải tùy ý ai đùa rỡn.”
“Đùa rỡn?” Sư Vấn Ngư cười nhẹ, “Cách nói này rất hay, trẫm rất thích.”
Thừa lúc lão đang nói, Đệ Nhất Thu Tạ Hồng Trần từ hai bên đánh bọc vào. Cả hai gần như cùng lúc xông vào Sư Vấn Ngư, chuẩn bị bắt giữ lão lại rồi nói.
Hai người phối hợp khăng khít, chuyện vốn mười phần chắc chín.
Thế nhưng… bọn hắn xuyên qua người Sư Vấn Ngư!
Sư Vấn Ngư rõ ràng đang ở yên sau bức rèm, đốt hương ngồi ngay ngắn.
Nhưng Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu cơ bản không thể chạm đến lão.
Lão giống như chỉ là một chiếc bóng.
Hoàng Nhưỡng giật mình, song nàng liền sực tỉnh!
“Ngươi… Ngươi không ở trong giấc mơ này!” Hoàng Nhưỡng nhìn chỗ hương liệu Sư Vấn Ngư đang dùng đăm đăm, nghiêm túc nói: “Hương liệu này… là cỏ Thần Tiên! Nhưng giấc mơ này ta vốn chưa từng gầy ra giống cỏ Thần Tiên nào cả! Ngươi đang ở ngoài mộng!”
Sư Vấn Ngư cười khẽ: “Ba đứa trẻ ngốc, các ngươi hoàn toàn không biết gì về Linh Ma Quỷ thư và tháp Viên Dung, mà còn mưu toan bắt giữ trẫm.” Lão ngó Đệ Nhất Thu, nói: “Nhất là ngươi, con của ta, ngươi thật làm cho ta thất vọng!”
Dứt lời, tay lão vừa nhấc, bốn vị công công Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ, từ dưới tháp lên tới.
Bốn người vây quanh Tạ Hồng Trần, Đệ Nhất Thu, Hoàng Nhưỡng vào trong tháp.
Lông tơ ba người chợt dựng đứng!
Last edited:
Bình luận facebook