-
Chương 113
Tạ Hồng Trần cũng bất ngờ, trong lúc ấy, tháp Viên Dung càng thêm lắc lư.
Sư Vấn Ngư lạnh lùng nói: “Bắt lấy Hoàng Nhưỡng!”
Theo lệnh lão, bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ không quan tâm, phóng tới Hoàng Nhưỡng.
Tu vi Hoàng Nhưỡng vốn yếu nhất, dưới màn tấn công của bốn kẻ không màng sống chết, lập tức bị Phúc công công cuốn lấy bao vây!
Còn ba tên Lộc, Thọ, Hỉ cũng đã bị Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu đánh trọng thương!
Hai người đang định xông lên giải cứu Hoàng Nhưỡng, nhưng màn sương đen mà Phúc công công biến thành, trong nháy mắt cắn lấy đầu vai Hoàng Nhưỡng, kiên quyết rứt một miếng thịt.
Hoàng Nhưỡng cắn chặt răng, không lên tiếng. Đệ Nhất Thu Tạ Hồng Trần không dám tiến lên tiếp một bước.
Sư Vấn Ngư thật vất vả bấm niệm pháp quyết ổn định tháp Viên Dung, lập tức trầm giọng nói: “Con ta, hấp thụ công lực ba tên Lộc Thọ Hỉ, giết chết Tạ Hồng Trần!”
Tạ Hồng Trần nhíu mày, không khỏi lùi một bước, cách Đệ Nhất Thu xa chút.
Đệ Nhất Thu chỉ thoáng do dự, Phúc công công đã gặm một phát lên cánh tay Hoàng Nhưỡng.
“Dừng tay!” Đệ Nhất Thu vội nói.
Sư Vấn Ngư trầm giọng: “Đừng để trẫm nói lần thứ hai!”
Vết thương của Hoàng Nhưỡng đau nhức kịch liệt, cho đến lúc này, rốt cuộc nàng đã biết Đệ Nhất Thu ngoài đời đã chịu nỗi đau đớn thế nào.
Nàng nói: “Đừng tin lão ta, lão sẽ chẳng giết em đâu!”
Sư Vấn Ngư nói: “Trẫm chưa từng nghĩ tới sẽ giết ngươi. Nhưng ngươi thực sự quá không nghe lời!” Lão lại xoay sang Tạ Hồng Trần, quan sát tỉ mỉ hắn, hồi lâu, hiểu ra: “Ngươi là con trai của Lôi m Đạt Tịch? Giờ nhìn lại, đúng thật có mấy phần tương tự.”
“Con trai của Lôi m Đạt Tịch?” Hoàng Nhưỡng che vết thương, dù ở cảnh ngộ thế này nàng vẫn còn cố ý nhiều chuyện, “Không phải Lôi m Đạt Tịch từ lâu đã bị Bàn Hồn Định Cốt châm phong ấn sao?”
Tạ Hồng Trần ngậm miệng không nói, hiển nhiên không định đề cập đến thân thế của mình.
— Lôi m Đạt Tịch đúng là vẫn luôn bị hình tù trong mật thất Ngọc Hồ Tiên Tông.
Đến cùng Tạ Hồng Trần ra đời thế nào, ngay cả chính hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều!
Đến cùng là Tạ Linh Bích đã sử dụng bao nhiêu thủ đoạn bỉ ổi…
Tạ Hồng Trần hờ hững nói: “Nếu ông ta biết tình cảnh Nhất Niệm Thần Bộ hạ tràng hiện giờ, e rằng cũng thấy buồn cười.”
Quả nhiên, câu này rước lấy một tiếng hừ lạnh của Sư Vấn Ngư: “Con ta, con còn chờ cái gì?”
Đệ Nhất Thu nhìn sang Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng nói: “Bốn công công không phải tâm phúc của ngươi à? Sao bệ hạ lại muốn để Đệ Nhất Thu hấp thụ công lực bọn họ?” Nói đến đây, nàng chợt rõ, “Ngươi vẫn luôn muốn thân thể của Đệ Nhất Thu, có điều vì công thể của chàng còn chưa chín mùi, nên luôn một mực dốc lòng bồi dưỡng.”
Nàng đếm mấy giấc mộng, nói: “Trong ba giấc mộng, ngươi ngoại trừ muốn để ta diệt trừ Tạ Linh Bích, vẫn luôn bồi dưỡng vào thân thể của Đệ Nhất Thu!”
Sư Vấn Ngư cười lạnh, nói: “Con ta không cần nghe ả châm ngòi, thân thể Tạ Hồng Trần hiện giờ vi phụ cũng hết sức hài lòng. Con giết hắn, ở ngoài đời hắn cũng sẽ bị suy yếu. Dĩ nhiên vi phụ sẽ có thể đoạt xác hắn. Tới chừng đó, con vẫn là đứa con trai ta sủng ái nhất.”
Đệ Nhất Thu chỉ thoáng do dự, Phúc công công lại rứt tiếp một miếng thịt của Hoàng Nhưỡng!
Đệ Nhất Thu đành móc cây dù đen từ trong túi pháp bảo, bắt đầu hút công lực bốn tên Phúc Lộc Thọ Hỉ.
Mắt Tạ Hồng Trần lộ nét lo lắng, nói: “Đệ Nhất Thu, ta từng xem qua bản ghi chép Linh Ma Quỷ thư. Sau khi lão đoạt xác, công thể sẽ cần oán niệm vô cùng vô tận để duy trì! Lão tu luyện cho đến bây giờ, không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện đại gian đại ác. Lẽ nào ngươi còn muốn tiếp tục làm ưng khuyển cho lão, bị lão định đoạt ư?!”
Dù đen rút hết toàn bộ công lực của ba người Lộc Thọ Hỉ chuyển vào trong người Đệ Nhất Thu.
Hoàng Nhưỡng mấy lần muốn đánh lén Phúc công công nhưng đều bị cắn xé. Máu nhuộm đỏ nửa bên váy sam của nàng, Đệ Nhất Thu cách lớp phù văn của pháp bảo, nhìn sang nàng.
Ai nấy không biết phải làm sao.
Đệ Nhất Thu nhanh chóng hấp thu công lực ba người, khí đen lượn lờ trên người y, ngay cả bào phục màu tím cũng nhìn không rõ.
Y liếc Tạ Hồng Trần, mạnh mẽ vận công, cả người hóa thành một cụm sương đen.
“Tốt lắm.” Sư Vấn Ngư khẽ nói, “Linh Ma Quỷ thư, cũng rất thích hợp ngươi nhỉ.”
Đệ Nhất Thu từng bước một, đi đến Tạ Hồng Trần. Sương đen quấn quanh đầy người y, giống như ác quỷ Tu La đến từ địa ngục.
Tâm kiếm nơi tay Tạ Hồng Trần, muốn nói lại thôi.
Đệ Nhất Thu không dám dừng dưới, chỉ cần y hơi khựng lại, trên người Hoàng Nhưỡng lại thêm một vết thương. Y chỉ có thể đánh!
Tạ Hồng Trần cũng hiểu, nhiều lời vô ích, bất kể thế nào, Sư Vấn Ngư đã bắt Hoàng Nhưỡng, chính là bắt được mệnh môn của Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu biến thành chiếc đầu lâu mở ra cái mõm to như chậu máu, đánh tới hắn. Tâm Kiếm trên tay Tạ Hồng Trần không hề khoan dung, một kiếm chém xuống!
Màn sương đen ù ù rung động, cũng từng bước xâm chiếm lấy Tâm Kiếm!
Hoàng Nhưỡng nhẹ thở dài, nói: “Em nhất định phải phá mộng. Phu quân à, em thật sự là… không nỡ bỏ mọi thứ trong giấc mơ này.”
Con người nàng, lúc nhỏ tham danh trục lợi, sau khi xuất giá còn chờ mong chút tình đáp lại. Chịu hình tù trong lòng núi, cả ngày lẫn đêm, sở cầu trông mong đều là tự do.
Cho đến khi vào giấc mộng, giấc mộng đầu tiên để báo thù, giấc mộng thứ hai ý khó an yên.
Chỉ có giấc mơ thứ ba này, nàng chân chân thiết thiết vì mình mà sống.
Đáng tiếc thời gian ngắn ngủi.
“Đến cả bánh bao thành Tây em còn chưa ăn đủ.” Hoàng Nhưỡng thầm thì, tay phải nàng lồng vào trong tay áo, cầm cây trà châm. Phúc công công biến thành đầu lâu, ý định cưỡng ép nàng chứ cũng không định giết nàng.
Hoàng Nhưỡng bỗng ra tay, trà châm xẹt qua màn sương. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, màn sương đen đột nhiên tản ra, máu dâng trào, một màu đỏ tươi chói mắt trên mặt đất.
Hoàng Nhưỡng lui sang một bên tháp, lại ngắm nhìn Đệ Nhất Thu một chút.
Lần này đắc tội Sư Vấn Ngư, mai sau e rằng sẽ không cách nào vào trong mộng nữa.
Nhưng dù có thế nào, cũng không thể thật sự để cho Đệ Nhất Thu đi giết Tạ Hồng Trần. Đừng nói tội Tạ Hồng Trần không đáng chết, mà Sư Vấn Ngư có thể tin mấy phần đây?
Nàng đưa tay, chĩa cây trà châm lạnh như băng vào cuống họng mình.
Con ngươi Sư Vấn Ngư co rút lại, tay Hoàng Nhưỡng phát lực, đau đớn…
Nàng chỉ cảm thấy đau đớn…
Cây trà châm xuyên vào chiếc cổ trắng ngần, tơ máu tràn ra như suối nước.
Đệ Nhất Thu bất chấp mệnh lệnh của Sư Vấn Ngư. Hình dạng sương mù của y rút đi, một tay ôm chặt Hoàng Nhưỡng vào trong lòng, Hoàng Nhưỡng giơ tay, máu ấm áp trơn nhẵn dính lấy nửa bên gò má y.
Trà châm bắt đầu từ từ tan ra, nước hòa với máu, nhỏ xuống dươi.
Hoàng Nhưỡng đau đến run khắp người, chuyện tự vận như này, e là sau này mình không còn có dũng khí.
Nàng nhìn Đệ Nhất Thu, mãi lâu, mới khó khăn nói: “Đừng, đừng giết Tạ Hồng Trần. Em cảm thấy, Sư Vấn Ngư không dễ đoạt xác vậy đâu. Nếu không, lão ta sẽ không cố kỵ Tạ Hồng Trần thế.”
Nàng nói đầy mệt nhọc, khẽ thở một hồi, mới nói: “Lão ta đang đợi thời cơ, em còn nghi rằng, hiện giờ cơ thể lão vô cùng suy yếu, cũng không còn chiến lực gì. Nếu không thì… không đến mức bị Tạ Linh Bích dọa lui…”
Đệ Nhất Thu nửa ôm nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, hồi lâu nói: “Được.”
Hoàng Nhưỡng bị máu sặc ứ trong cổ, rung động khục khục. Nhưng trà châm cần thời gian để hòa tan, nàng dựa vào Đệ Nhất Thu, nói: “Tạ, Tạ Hồng Trần… ngươi ở ngoài đời, bị Tạ Linh Bích đoạt xác, ngươi muốn đuổi, đuổi tới, giết Tạ Linh Bích… đoạt lại thân thể…”
Tạ Hồng Trần cụp mắt, sắc mặt giai nhân trước mặt đã tái nhợt, đã hấp hối.
Nhưng mỗi chữ mỗi câu của nàng, vẫn đang dặn dò bọn hắn.
Tạ Hồng Trần hỏi: “Còn cô? Ta có thể làm gì cho cô?”
Hoàng Nhưỡng giật mình, cho đến cuối cùng, lại yên lặng lắc đầu. Trà châm trong tay, theo sự sống của Hoàng Nhưỡng trôi đi, dần dần hòa tan. Hoàng Nhưỡng siết nó thật chặt, như muốn bắt lấy thời gian.
Nàng nhắm mắt lại, hồi lâu nói: “Đệ Nhất Thu, em rất muốn quay căn nhà ở thành Tây của chúng ta. Bánh nhân đậu, cơm rang, bánh rán ở thành Tây…em còn chưa ăn đủ đâu…”
Tuy không thể tổn thương thêm nữa, Đệ Nhất Thu vẫn cầm thật chặt tay của nàng.
Giấc mơ thế này, ai mà tình nguyện tỉnh lại chứ?
Thế giới như sáp tan chảy, thời gian dần trôi, toàn bộ trước mắt vặn vẹo tiêu tan như khói.
Lúc Đệ Nhất Thu sực tỉnh lại, cả người y bị sương đen gặm nuốt, có thể thấy rõ nội tạng! Thế giới như chuyển giao giữa thực giữa ảo, dừng lại chốc lát!
Đệ Nhất Thu thừa lúc chớp mắt ấy, chợt lăn mình ra sau một cái.
Ký ức từ giấc mơ thứ ba, như thủy triều tràn về biển não của mọi người. Toàn bộ thế giới bắt đầu thức tỉnh!
Đệ Nhất Thu gấp rút tụ lực, phát hiện vì trong giấc mơ thứ ba mình đã hấp thụ công thể của Tạ Linh Bích và ba tên Lộc, Thọ, Hỉ, tu vi tiến nhanh.
Y không biết tại sao Sư Vấn Ngư phải vất vả tâm sức cóp nhặt tu vi thâm hậu vậy cho mình.
Đệ Nhất Thu quay lại, nhìn thấy Hoàng Nhưỡng sau lưng. Nàng ngồi trên xe lăn, không nói không động. Đến ánh mắt cũng trống rỗng vô thần.
— Trong giấc mơ thứ ba, nàng chưa hề đề cập đến, chính mình ở ngoài đời.
Nhưng Tạ Linh Bích gần ngay trước mắt, đến một ánh mắt này của y cũng là xa xỉ.
Y hoàn hồn, dựa vào công lực tăng cao trong mơ, cả người đột nhiên hóa sương mù! Linh Ma Quỷ thư cần tiêu hao một lượng oán khí lớn, y đành lao thẳng tới Tạ Linh Bích!
Đệ Nhất Thu phát điên cắn xé lão, đám sương đen kia, từng tia từng sợi đều biến thành dinh dưỡng cho y, tu bổ thân thể y. Còn Tạ Linh Bích chịu hình Bàn Hồn Định Cốt châm trong mơ, lúc này dù đang nổi điên gào thét, song công thể thì đang bị thương nặng!
Lão đành xé xác mấy hoàng tử khác bên cạnh, để lại xung quanh từng mảnh từng mảnh xác tàn thịt nát. Oán khí màu đen từ trên thi thể dâng lên, bị lão hút vào trong bụng. Lão vừa giết người vừa hồi phục công thể chính mình!
Ngay lúc này, đám trưởng lão Ngọc Hồ Tiên Tông nhao nhao đuổi tới!
Mớ trưởng lão này, vì lớn tuổi, người người sợ chết.
Bọn hắn nhào lên cũng không đối chiến, chỉ dùng pháp bảo để một mặt hạn chế tiêu hao Tạ Linh Bích.
Bỗng, đám người nhìn thấy ở ngoài kinh thành, một lão già dáng vẻ khô gầy đang chạy tới!
Đám người nheo mắt nhìn lại, thật sự cổ quái mà quỷ dị.
Người tới chính là “Tạ Linh Bích”.
Hắn đương nhiên không phải là bản tôn Tạ Linh Bích, mà thật ra là Tạ Hồng Trần bị đoạt xác!
Trên tay hắn xiềng Khốn Bát Hoang chỉ mở một bên, do chạy quá nhanh, người bệnh yếu ớt, nhìn khuôn mặt đã ửng đỏ bất thường.
Đám trưởng lão Ngọc Hồ Tiên Tông nhìn thấy hắn, đều e dè đề phòng.
Trong khi đó, Tạ Hồng Trần gượng lấy cơ thể bệnh tật, hóa Tâm Kiếm nơi tay.
Hắn vẽ trên không trung một phù văn pháp chú cổ quái, ánh kiếm rơi chém xuống bên này. Trong chốc lát, ngàn sao vụn vỡ, vạn điểm sáng cùng tụ vào trong người Tạ Linh Bích!
Tạ Linh Bích giơ kiếm phản kháng, nhưng đột nhiên, trong cơ thể lão hình như có cấm chế gì đã bị xung động đến.
Tinh quang vào cơ thể, rót thành một hình pháp phù kỳ dị.
Lão sực nhớ, lúc đoạt xác, vốn không phải dùng đến Linh Ma Quỷ thư!
Là Tạ Hồng Trần chủ động đổi thân thể cho lão. Lúc ấy lão đắc ý quên hình, thậm chí không từng nghĩ xem phải chăng Tạ Hồng Trần giấu giếm sát chiêu.
Màn sương đen trên không trung trong nháy mắt tan đi, Tạ Linh Bích trong thân thể Tạ Hồng Trần đột nhiên bắn lên rồi rơi xuống đất. Lão hít thở không thông, không thể nào tụ lực. Mà tổn thương trong giấc mơ thứ ba cũng khiến lão đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Lão ngã xuống, nhìn thấy một người khác khoác thể xác mình, chậm rãi đi về phía mình.
“Tạ… Tạ Hồng Trần…” Lão run rẩy nói, ” ngươi đã gieo cấm chế trong cơ thể mình… Ngươi… đã có dự mưu trước!”
Tạ Hồng Trần ngồi xổm trước người lão, an tĩnh nhìn lão chăm chú: “Con nói rồi, sau này, con và sư phụ ân nghĩa song tuyệt, không thiếu nợ nhau.”
Trong miệng Tạ Linh Bích có tiếng ù ù, đúng lúc này, một cơn gió tanh trên không trung! Bốn đám sương đen đang phóng đến.
Đám người ngẩng lên, là bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ đánh tới!
Bốn tên không chút do dự, cùng phóng tới hai người Tạ Linh Bích, Tạ Hồng Trần, chuẩn bị thừa dịp thời khắc cả hai hoán đổi thân thể, trừ cho thống khoái!
Hoàng Nhưỡng ngồi trên xe lăn, sau khi tỉnh lại từ giấc mơ thứ ba, nàng lại lâm vào hoàn cảnh sống không bằng chết này.
Những núi thây biển máu, âm mưu quỷ kế kia, hình như lại chẳng can hệ tới nàng.
Miêu Vân Chi đẩy nàng, trong thoắt chốc, không biết nên ở hay nên trốn.
Mà không trung lại thêm một trận gió tanh, một mảng sương đen lớn từ không trung dâng lên.
Đám người kinh hãi, tưởng lại xảy ra chuyện ma quỷ gì khác. Chỉ mỗi Miêu Vân Chi lẩm bẩm nói: “Đệ Nhất Thu… cậu ta cũng tu tập ma công ư?”
Trong tầm mắt của Hoàng Nhưỡng, chỉ thấy thân Đệ Nhất Thu hóa thành sương đen, hình dạng như đầu lâu, phóng tới bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ đánh giết.
Tạ Hồng Trần thấy thế, không do dự nữa. Hắn nắm chặt tay Tạ Linh Bích, đối đầu phù văn đoạt xác trong lòng bàn tay đó với của mình. Các trưởng lão khác thấy thế, rối rít hộ pháp cho Tông chủ mình.
Đệ Nhất Thu cùng bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ triền đấu một khắc, Tạ Hồng Trần đột nhiên mở to mắt!
Tâm Kiếm lại xuất hiện nơi tay hắn, một kiếm chém đến Hỉ công công! Một kiếm ấy, Đệ Nhất Thu đã biết, Tạ Hồng Trần đã đổi lại thân thể.
Trong bốn tên, tu vi Hỉ công công yếu nhất! Mà ở trong giấc mơ lão bị Đệ Nhất Thu hút đi tu vi, bây giờ bằng giảm thêm ba thành!
Tạ Hồng Trần một kiếm tấn công tới, là đã sớm biết sơ hở. Quả nhiên, một kiếm hắn vừa xuất, Hỉ công công bị thương ngay tại chỗ, hiện ra nguyên thân!
Các trưởng lão khác cũng không dám liều mạng, chỉ ở bên cạnh lược trận.
Đệ Nhất Thu cùng Tạ Hồng Trần liên thủ lần nữa, bốn kẻ Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ liên tục thua lui.
Tạ Linh Bích đổi về thể xác của mình, trải qua lần đoạt xác, thể xác lão càng thêm suy yếu. Lão ngửa đầu nhìn trời, tổn hại từ hình phạt Bàn Hồn Định Cốt châm trong giấc mơ mang đến, ngay khi nguyên thần và thân thể của lão hợp nhất, rốt cuộc toàn bộ bộc phát ra.
Khóe miệng lão mấp máy, lại không thốt ra được một câu. Thậm chí muốn nhấc tay cũng không được.
Lão tổ Ngọc Hồ Tiên Tông ngày xưa, hiện giờ ngã ra đất, nước bùn dấy bẩn quần áo lão, mà lão lại không thể nào động đậy.
Lúc này Cừu Thải Lệnh mới tới trước mặt lão, nhìn lão chằm chằm mãi, oán hận nói: “Giữ lại ngươi cũng là mất mặt giùm Tông môn.” Nói xong, ông vươn tay, tại góc khuất chẳng ai chú ý, bẻ gãy cổ Tạ Linh Bích.
Trên tháp Viên Dung, Sư Vấn Ngư từ trên cao, lặng lẽ đăm đăm nhìn xuống chiến trường.
Bởi Tạ Hồng Trần cùng Đệ Nhất Thu vô vàn cảnh giác, bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ căn bản không tìm được thời cơ xuống tay với Hoàng Nhưỡng.
Lúc này, Hoàng Nhưỡng đang lặng yên ngồi trên xe lăn.
Mà Thượng Kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, cuối cùng cũng đã kinh động đến các vị đại năng khác của Tiên môn.
Mấy người Hà Tích Kim, Vũ Tử Sửu rối rít bóp nát phù Tuyền Tống chạy tới.
Trong phút chốc, đầu đường Thượng Kinh hầu như đã tụ tập hết các đại nhân vật có máu mặt của Tiên môn.
Khuất Man Anh tìm Hoàng Nhưỡng trước tiên, đến chừng trông thấy Hoàng Nhưỡng ngồi trên xe lăn, bà gần như rơi lệ.
Mà ngay đúng lúc này, tháp Viên Dung đột nhiên chuyển động!
Cả tòa tháp đột ngột từ mặt đất nhô lên, bay vào không trung. Trong chớp mắt đó, Khuất Man Anh đang đứng trước người Hoàng Nhưỡng, đột nhiên ngay cả người lẫn xe lăn, đều không thấy tăm hơi!
Khuất Man Anh sửng sốt một lát, lập tức hoàn hồn: “Sư Vấn Ngư đã bắt bé Nhưỡng!”
Ngọn tháp đơn độc trên không trung đã đóng chặt!
Hoàng Nhưỡng chỉ thấy sắc vàng lóe lên trước mắt, cả người đã rơi vào trong tháp.
Sư Vấn Ngư đang đứng bên cạnh nàng.
Sư Vấn Ngư lạnh lùng nói: “Bắt lấy Hoàng Nhưỡng!”
Theo lệnh lão, bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ không quan tâm, phóng tới Hoàng Nhưỡng.
Tu vi Hoàng Nhưỡng vốn yếu nhất, dưới màn tấn công của bốn kẻ không màng sống chết, lập tức bị Phúc công công cuốn lấy bao vây!
Còn ba tên Lộc, Thọ, Hỉ cũng đã bị Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu đánh trọng thương!
Hai người đang định xông lên giải cứu Hoàng Nhưỡng, nhưng màn sương đen mà Phúc công công biến thành, trong nháy mắt cắn lấy đầu vai Hoàng Nhưỡng, kiên quyết rứt một miếng thịt.
Hoàng Nhưỡng cắn chặt răng, không lên tiếng. Đệ Nhất Thu Tạ Hồng Trần không dám tiến lên tiếp một bước.
Sư Vấn Ngư thật vất vả bấm niệm pháp quyết ổn định tháp Viên Dung, lập tức trầm giọng nói: “Con ta, hấp thụ công lực ba tên Lộc Thọ Hỉ, giết chết Tạ Hồng Trần!”
Tạ Hồng Trần nhíu mày, không khỏi lùi một bước, cách Đệ Nhất Thu xa chút.
Đệ Nhất Thu chỉ thoáng do dự, Phúc công công đã gặm một phát lên cánh tay Hoàng Nhưỡng.
“Dừng tay!” Đệ Nhất Thu vội nói.
Sư Vấn Ngư trầm giọng: “Đừng để trẫm nói lần thứ hai!”
Vết thương của Hoàng Nhưỡng đau nhức kịch liệt, cho đến lúc này, rốt cuộc nàng đã biết Đệ Nhất Thu ngoài đời đã chịu nỗi đau đớn thế nào.
Nàng nói: “Đừng tin lão ta, lão sẽ chẳng giết em đâu!”
Sư Vấn Ngư nói: “Trẫm chưa từng nghĩ tới sẽ giết ngươi. Nhưng ngươi thực sự quá không nghe lời!” Lão lại xoay sang Tạ Hồng Trần, quan sát tỉ mỉ hắn, hồi lâu, hiểu ra: “Ngươi là con trai của Lôi m Đạt Tịch? Giờ nhìn lại, đúng thật có mấy phần tương tự.”
“Con trai của Lôi m Đạt Tịch?” Hoàng Nhưỡng che vết thương, dù ở cảnh ngộ thế này nàng vẫn còn cố ý nhiều chuyện, “Không phải Lôi m Đạt Tịch từ lâu đã bị Bàn Hồn Định Cốt châm phong ấn sao?”
Tạ Hồng Trần ngậm miệng không nói, hiển nhiên không định đề cập đến thân thế của mình.
— Lôi m Đạt Tịch đúng là vẫn luôn bị hình tù trong mật thất Ngọc Hồ Tiên Tông.
Đến cùng Tạ Hồng Trần ra đời thế nào, ngay cả chính hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều!
Đến cùng là Tạ Linh Bích đã sử dụng bao nhiêu thủ đoạn bỉ ổi…
Tạ Hồng Trần hờ hững nói: “Nếu ông ta biết tình cảnh Nhất Niệm Thần Bộ hạ tràng hiện giờ, e rằng cũng thấy buồn cười.”
Quả nhiên, câu này rước lấy một tiếng hừ lạnh của Sư Vấn Ngư: “Con ta, con còn chờ cái gì?”
Đệ Nhất Thu nhìn sang Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng nói: “Bốn công công không phải tâm phúc của ngươi à? Sao bệ hạ lại muốn để Đệ Nhất Thu hấp thụ công lực bọn họ?” Nói đến đây, nàng chợt rõ, “Ngươi vẫn luôn muốn thân thể của Đệ Nhất Thu, có điều vì công thể của chàng còn chưa chín mùi, nên luôn một mực dốc lòng bồi dưỡng.”
Nàng đếm mấy giấc mộng, nói: “Trong ba giấc mộng, ngươi ngoại trừ muốn để ta diệt trừ Tạ Linh Bích, vẫn luôn bồi dưỡng vào thân thể của Đệ Nhất Thu!”
Sư Vấn Ngư cười lạnh, nói: “Con ta không cần nghe ả châm ngòi, thân thể Tạ Hồng Trần hiện giờ vi phụ cũng hết sức hài lòng. Con giết hắn, ở ngoài đời hắn cũng sẽ bị suy yếu. Dĩ nhiên vi phụ sẽ có thể đoạt xác hắn. Tới chừng đó, con vẫn là đứa con trai ta sủng ái nhất.”
Đệ Nhất Thu chỉ thoáng do dự, Phúc công công lại rứt tiếp một miếng thịt của Hoàng Nhưỡng!
Đệ Nhất Thu đành móc cây dù đen từ trong túi pháp bảo, bắt đầu hút công lực bốn tên Phúc Lộc Thọ Hỉ.
Mắt Tạ Hồng Trần lộ nét lo lắng, nói: “Đệ Nhất Thu, ta từng xem qua bản ghi chép Linh Ma Quỷ thư. Sau khi lão đoạt xác, công thể sẽ cần oán niệm vô cùng vô tận để duy trì! Lão tu luyện cho đến bây giờ, không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện đại gian đại ác. Lẽ nào ngươi còn muốn tiếp tục làm ưng khuyển cho lão, bị lão định đoạt ư?!”
Dù đen rút hết toàn bộ công lực của ba người Lộc Thọ Hỉ chuyển vào trong người Đệ Nhất Thu.
Hoàng Nhưỡng mấy lần muốn đánh lén Phúc công công nhưng đều bị cắn xé. Máu nhuộm đỏ nửa bên váy sam của nàng, Đệ Nhất Thu cách lớp phù văn của pháp bảo, nhìn sang nàng.
Ai nấy không biết phải làm sao.
Đệ Nhất Thu nhanh chóng hấp thu công lực ba người, khí đen lượn lờ trên người y, ngay cả bào phục màu tím cũng nhìn không rõ.
Y liếc Tạ Hồng Trần, mạnh mẽ vận công, cả người hóa thành một cụm sương đen.
“Tốt lắm.” Sư Vấn Ngư khẽ nói, “Linh Ma Quỷ thư, cũng rất thích hợp ngươi nhỉ.”
Đệ Nhất Thu từng bước một, đi đến Tạ Hồng Trần. Sương đen quấn quanh đầy người y, giống như ác quỷ Tu La đến từ địa ngục.
Tâm kiếm nơi tay Tạ Hồng Trần, muốn nói lại thôi.
Đệ Nhất Thu không dám dừng dưới, chỉ cần y hơi khựng lại, trên người Hoàng Nhưỡng lại thêm một vết thương. Y chỉ có thể đánh!
Tạ Hồng Trần cũng hiểu, nhiều lời vô ích, bất kể thế nào, Sư Vấn Ngư đã bắt Hoàng Nhưỡng, chính là bắt được mệnh môn của Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu biến thành chiếc đầu lâu mở ra cái mõm to như chậu máu, đánh tới hắn. Tâm Kiếm trên tay Tạ Hồng Trần không hề khoan dung, một kiếm chém xuống!
Màn sương đen ù ù rung động, cũng từng bước xâm chiếm lấy Tâm Kiếm!
Hoàng Nhưỡng nhẹ thở dài, nói: “Em nhất định phải phá mộng. Phu quân à, em thật sự là… không nỡ bỏ mọi thứ trong giấc mơ này.”
Con người nàng, lúc nhỏ tham danh trục lợi, sau khi xuất giá còn chờ mong chút tình đáp lại. Chịu hình tù trong lòng núi, cả ngày lẫn đêm, sở cầu trông mong đều là tự do.
Cho đến khi vào giấc mộng, giấc mộng đầu tiên để báo thù, giấc mộng thứ hai ý khó an yên.
Chỉ có giấc mơ thứ ba này, nàng chân chân thiết thiết vì mình mà sống.
Đáng tiếc thời gian ngắn ngủi.
“Đến cả bánh bao thành Tây em còn chưa ăn đủ.” Hoàng Nhưỡng thầm thì, tay phải nàng lồng vào trong tay áo, cầm cây trà châm. Phúc công công biến thành đầu lâu, ý định cưỡng ép nàng chứ cũng không định giết nàng.
Hoàng Nhưỡng bỗng ra tay, trà châm xẹt qua màn sương. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, màn sương đen đột nhiên tản ra, máu dâng trào, một màu đỏ tươi chói mắt trên mặt đất.
Hoàng Nhưỡng lui sang một bên tháp, lại ngắm nhìn Đệ Nhất Thu một chút.
Lần này đắc tội Sư Vấn Ngư, mai sau e rằng sẽ không cách nào vào trong mộng nữa.
Nhưng dù có thế nào, cũng không thể thật sự để cho Đệ Nhất Thu đi giết Tạ Hồng Trần. Đừng nói tội Tạ Hồng Trần không đáng chết, mà Sư Vấn Ngư có thể tin mấy phần đây?
Nàng đưa tay, chĩa cây trà châm lạnh như băng vào cuống họng mình.
Con ngươi Sư Vấn Ngư co rút lại, tay Hoàng Nhưỡng phát lực, đau đớn…
Nàng chỉ cảm thấy đau đớn…
Cây trà châm xuyên vào chiếc cổ trắng ngần, tơ máu tràn ra như suối nước.
Đệ Nhất Thu bất chấp mệnh lệnh của Sư Vấn Ngư. Hình dạng sương mù của y rút đi, một tay ôm chặt Hoàng Nhưỡng vào trong lòng, Hoàng Nhưỡng giơ tay, máu ấm áp trơn nhẵn dính lấy nửa bên gò má y.
Trà châm bắt đầu từ từ tan ra, nước hòa với máu, nhỏ xuống dươi.
Hoàng Nhưỡng đau đến run khắp người, chuyện tự vận như này, e là sau này mình không còn có dũng khí.
Nàng nhìn Đệ Nhất Thu, mãi lâu, mới khó khăn nói: “Đừng, đừng giết Tạ Hồng Trần. Em cảm thấy, Sư Vấn Ngư không dễ đoạt xác vậy đâu. Nếu không, lão ta sẽ không cố kỵ Tạ Hồng Trần thế.”
Nàng nói đầy mệt nhọc, khẽ thở một hồi, mới nói: “Lão ta đang đợi thời cơ, em còn nghi rằng, hiện giờ cơ thể lão vô cùng suy yếu, cũng không còn chiến lực gì. Nếu không thì… không đến mức bị Tạ Linh Bích dọa lui…”
Đệ Nhất Thu nửa ôm nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, hồi lâu nói: “Được.”
Hoàng Nhưỡng bị máu sặc ứ trong cổ, rung động khục khục. Nhưng trà châm cần thời gian để hòa tan, nàng dựa vào Đệ Nhất Thu, nói: “Tạ, Tạ Hồng Trần… ngươi ở ngoài đời, bị Tạ Linh Bích đoạt xác, ngươi muốn đuổi, đuổi tới, giết Tạ Linh Bích… đoạt lại thân thể…”
Tạ Hồng Trần cụp mắt, sắc mặt giai nhân trước mặt đã tái nhợt, đã hấp hối.
Nhưng mỗi chữ mỗi câu của nàng, vẫn đang dặn dò bọn hắn.
Tạ Hồng Trần hỏi: “Còn cô? Ta có thể làm gì cho cô?”
Hoàng Nhưỡng giật mình, cho đến cuối cùng, lại yên lặng lắc đầu. Trà châm trong tay, theo sự sống của Hoàng Nhưỡng trôi đi, dần dần hòa tan. Hoàng Nhưỡng siết nó thật chặt, như muốn bắt lấy thời gian.
Nàng nhắm mắt lại, hồi lâu nói: “Đệ Nhất Thu, em rất muốn quay căn nhà ở thành Tây của chúng ta. Bánh nhân đậu, cơm rang, bánh rán ở thành Tây…em còn chưa ăn đủ đâu…”
Tuy không thể tổn thương thêm nữa, Đệ Nhất Thu vẫn cầm thật chặt tay của nàng.
Giấc mơ thế này, ai mà tình nguyện tỉnh lại chứ?
Thế giới như sáp tan chảy, thời gian dần trôi, toàn bộ trước mắt vặn vẹo tiêu tan như khói.
Lúc Đệ Nhất Thu sực tỉnh lại, cả người y bị sương đen gặm nuốt, có thể thấy rõ nội tạng! Thế giới như chuyển giao giữa thực giữa ảo, dừng lại chốc lát!
Đệ Nhất Thu thừa lúc chớp mắt ấy, chợt lăn mình ra sau một cái.
Ký ức từ giấc mơ thứ ba, như thủy triều tràn về biển não của mọi người. Toàn bộ thế giới bắt đầu thức tỉnh!
Đệ Nhất Thu gấp rút tụ lực, phát hiện vì trong giấc mơ thứ ba mình đã hấp thụ công thể của Tạ Linh Bích và ba tên Lộc, Thọ, Hỉ, tu vi tiến nhanh.
Y không biết tại sao Sư Vấn Ngư phải vất vả tâm sức cóp nhặt tu vi thâm hậu vậy cho mình.
Đệ Nhất Thu quay lại, nhìn thấy Hoàng Nhưỡng sau lưng. Nàng ngồi trên xe lăn, không nói không động. Đến ánh mắt cũng trống rỗng vô thần.
— Trong giấc mơ thứ ba, nàng chưa hề đề cập đến, chính mình ở ngoài đời.
Nhưng Tạ Linh Bích gần ngay trước mắt, đến một ánh mắt này của y cũng là xa xỉ.
Y hoàn hồn, dựa vào công lực tăng cao trong mơ, cả người đột nhiên hóa sương mù! Linh Ma Quỷ thư cần tiêu hao một lượng oán khí lớn, y đành lao thẳng tới Tạ Linh Bích!
Đệ Nhất Thu phát điên cắn xé lão, đám sương đen kia, từng tia từng sợi đều biến thành dinh dưỡng cho y, tu bổ thân thể y. Còn Tạ Linh Bích chịu hình Bàn Hồn Định Cốt châm trong mơ, lúc này dù đang nổi điên gào thét, song công thể thì đang bị thương nặng!
Lão đành xé xác mấy hoàng tử khác bên cạnh, để lại xung quanh từng mảnh từng mảnh xác tàn thịt nát. Oán khí màu đen từ trên thi thể dâng lên, bị lão hút vào trong bụng. Lão vừa giết người vừa hồi phục công thể chính mình!
Ngay lúc này, đám trưởng lão Ngọc Hồ Tiên Tông nhao nhao đuổi tới!
Mớ trưởng lão này, vì lớn tuổi, người người sợ chết.
Bọn hắn nhào lên cũng không đối chiến, chỉ dùng pháp bảo để một mặt hạn chế tiêu hao Tạ Linh Bích.
Bỗng, đám người nhìn thấy ở ngoài kinh thành, một lão già dáng vẻ khô gầy đang chạy tới!
Đám người nheo mắt nhìn lại, thật sự cổ quái mà quỷ dị.
Người tới chính là “Tạ Linh Bích”.
Hắn đương nhiên không phải là bản tôn Tạ Linh Bích, mà thật ra là Tạ Hồng Trần bị đoạt xác!
Trên tay hắn xiềng Khốn Bát Hoang chỉ mở một bên, do chạy quá nhanh, người bệnh yếu ớt, nhìn khuôn mặt đã ửng đỏ bất thường.
Đám trưởng lão Ngọc Hồ Tiên Tông nhìn thấy hắn, đều e dè đề phòng.
Trong khi đó, Tạ Hồng Trần gượng lấy cơ thể bệnh tật, hóa Tâm Kiếm nơi tay.
Hắn vẽ trên không trung một phù văn pháp chú cổ quái, ánh kiếm rơi chém xuống bên này. Trong chốc lát, ngàn sao vụn vỡ, vạn điểm sáng cùng tụ vào trong người Tạ Linh Bích!
Tạ Linh Bích giơ kiếm phản kháng, nhưng đột nhiên, trong cơ thể lão hình như có cấm chế gì đã bị xung động đến.
Tinh quang vào cơ thể, rót thành một hình pháp phù kỳ dị.
Lão sực nhớ, lúc đoạt xác, vốn không phải dùng đến Linh Ma Quỷ thư!
Là Tạ Hồng Trần chủ động đổi thân thể cho lão. Lúc ấy lão đắc ý quên hình, thậm chí không từng nghĩ xem phải chăng Tạ Hồng Trần giấu giếm sát chiêu.
Màn sương đen trên không trung trong nháy mắt tan đi, Tạ Linh Bích trong thân thể Tạ Hồng Trần đột nhiên bắn lên rồi rơi xuống đất. Lão hít thở không thông, không thể nào tụ lực. Mà tổn thương trong giấc mơ thứ ba cũng khiến lão đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Lão ngã xuống, nhìn thấy một người khác khoác thể xác mình, chậm rãi đi về phía mình.
“Tạ… Tạ Hồng Trần…” Lão run rẩy nói, ” ngươi đã gieo cấm chế trong cơ thể mình… Ngươi… đã có dự mưu trước!”
Tạ Hồng Trần ngồi xổm trước người lão, an tĩnh nhìn lão chăm chú: “Con nói rồi, sau này, con và sư phụ ân nghĩa song tuyệt, không thiếu nợ nhau.”
Trong miệng Tạ Linh Bích có tiếng ù ù, đúng lúc này, một cơn gió tanh trên không trung! Bốn đám sương đen đang phóng đến.
Đám người ngẩng lên, là bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ đánh tới!
Bốn tên không chút do dự, cùng phóng tới hai người Tạ Linh Bích, Tạ Hồng Trần, chuẩn bị thừa dịp thời khắc cả hai hoán đổi thân thể, trừ cho thống khoái!
Hoàng Nhưỡng ngồi trên xe lăn, sau khi tỉnh lại từ giấc mơ thứ ba, nàng lại lâm vào hoàn cảnh sống không bằng chết này.
Những núi thây biển máu, âm mưu quỷ kế kia, hình như lại chẳng can hệ tới nàng.
Miêu Vân Chi đẩy nàng, trong thoắt chốc, không biết nên ở hay nên trốn.
Mà không trung lại thêm một trận gió tanh, một mảng sương đen lớn từ không trung dâng lên.
Đám người kinh hãi, tưởng lại xảy ra chuyện ma quỷ gì khác. Chỉ mỗi Miêu Vân Chi lẩm bẩm nói: “Đệ Nhất Thu… cậu ta cũng tu tập ma công ư?”
Trong tầm mắt của Hoàng Nhưỡng, chỉ thấy thân Đệ Nhất Thu hóa thành sương đen, hình dạng như đầu lâu, phóng tới bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ đánh giết.
Tạ Hồng Trần thấy thế, không do dự nữa. Hắn nắm chặt tay Tạ Linh Bích, đối đầu phù văn đoạt xác trong lòng bàn tay đó với của mình. Các trưởng lão khác thấy thế, rối rít hộ pháp cho Tông chủ mình.
Đệ Nhất Thu cùng bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ triền đấu một khắc, Tạ Hồng Trần đột nhiên mở to mắt!
Tâm Kiếm lại xuất hiện nơi tay hắn, một kiếm chém đến Hỉ công công! Một kiếm ấy, Đệ Nhất Thu đã biết, Tạ Hồng Trần đã đổi lại thân thể.
Trong bốn tên, tu vi Hỉ công công yếu nhất! Mà ở trong giấc mơ lão bị Đệ Nhất Thu hút đi tu vi, bây giờ bằng giảm thêm ba thành!
Tạ Hồng Trần một kiếm tấn công tới, là đã sớm biết sơ hở. Quả nhiên, một kiếm hắn vừa xuất, Hỉ công công bị thương ngay tại chỗ, hiện ra nguyên thân!
Các trưởng lão khác cũng không dám liều mạng, chỉ ở bên cạnh lược trận.
Đệ Nhất Thu cùng Tạ Hồng Trần liên thủ lần nữa, bốn kẻ Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ liên tục thua lui.
Tạ Linh Bích đổi về thể xác của mình, trải qua lần đoạt xác, thể xác lão càng thêm suy yếu. Lão ngửa đầu nhìn trời, tổn hại từ hình phạt Bàn Hồn Định Cốt châm trong giấc mơ mang đến, ngay khi nguyên thần và thân thể của lão hợp nhất, rốt cuộc toàn bộ bộc phát ra.
Khóe miệng lão mấp máy, lại không thốt ra được một câu. Thậm chí muốn nhấc tay cũng không được.
Lão tổ Ngọc Hồ Tiên Tông ngày xưa, hiện giờ ngã ra đất, nước bùn dấy bẩn quần áo lão, mà lão lại không thể nào động đậy.
Lúc này Cừu Thải Lệnh mới tới trước mặt lão, nhìn lão chằm chằm mãi, oán hận nói: “Giữ lại ngươi cũng là mất mặt giùm Tông môn.” Nói xong, ông vươn tay, tại góc khuất chẳng ai chú ý, bẻ gãy cổ Tạ Linh Bích.
Trên tháp Viên Dung, Sư Vấn Ngư từ trên cao, lặng lẽ đăm đăm nhìn xuống chiến trường.
Bởi Tạ Hồng Trần cùng Đệ Nhất Thu vô vàn cảnh giác, bốn tên Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ căn bản không tìm được thời cơ xuống tay với Hoàng Nhưỡng.
Lúc này, Hoàng Nhưỡng đang lặng yên ngồi trên xe lăn.
Mà Thượng Kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, cuối cùng cũng đã kinh động đến các vị đại năng khác của Tiên môn.
Mấy người Hà Tích Kim, Vũ Tử Sửu rối rít bóp nát phù Tuyền Tống chạy tới.
Trong phút chốc, đầu đường Thượng Kinh hầu như đã tụ tập hết các đại nhân vật có máu mặt của Tiên môn.
Khuất Man Anh tìm Hoàng Nhưỡng trước tiên, đến chừng trông thấy Hoàng Nhưỡng ngồi trên xe lăn, bà gần như rơi lệ.
Mà ngay đúng lúc này, tháp Viên Dung đột nhiên chuyển động!
Cả tòa tháp đột ngột từ mặt đất nhô lên, bay vào không trung. Trong chớp mắt đó, Khuất Man Anh đang đứng trước người Hoàng Nhưỡng, đột nhiên ngay cả người lẫn xe lăn, đều không thấy tăm hơi!
Khuất Man Anh sửng sốt một lát, lập tức hoàn hồn: “Sư Vấn Ngư đã bắt bé Nhưỡng!”
Ngọn tháp đơn độc trên không trung đã đóng chặt!
Hoàng Nhưỡng chỉ thấy sắc vàng lóe lên trước mắt, cả người đã rơi vào trong tháp.
Sư Vấn Ngư đang đứng bên cạnh nàng.
Last edited: