-
Chương 110
*) tên tựa đề là cái giá phải trả.
Như Ý Kiếm tông.
Cậu con nhỏ Hà Thù của Khuất Man Anh đã đầy tháng. Hoàng Nhưỡng và Tức m cũng đến.
Hoàng Nhưỡng ôm Hà Thù, trẻ con mới sinh bé xiu, tỏa ra một mùi sữa thơm ngát. Hoàng Nhưỡng yêu không hết.
Khuất Man Anh cùng Tức m, Hoàng Quân rảnh rỗi ngồi dùng trà, thấy nàng thích quá, thuận miệng nói: “Con với Đệ Nhất Thu thành thân cũng đã nhiều năm, sao không sinh một đứa?”
Bà hỏi tới, Tức m Hoàng Quân không khỏi nhìn sang.
Hoàng Nhưỡng đỏ mặt đáp: “Dì nói gì thế ạ!… Con với chàng ai cũng bận rộn cả.”
Khuất Man Anh ha ha cười to, nói: “Xem kìa, lấy chồng lâu vậy rồi, còn mắc cỡ.” Nói xong, bà quay sang Hoàng Quân, nói: “Con cũng không còn nhỏ, không nhìn trúng ý ai sao?”
Hoàng Quân không mau miệng, chỉ nói: “Không ạ.”
Khuất Man Anh nói: “Chờ nữa mà không có, Dì sẽ chỉ đại một đứa cho con.” Nói xong, bà nhìn Tức m.
Tức m nói: “Chị* mới ra tháng thôi, nói ít chút đi.”
(*) nguyên gốc là muội muội nhưng mình nhớ bà Man Anh gọi Tức m là em mà
“Giờ còn chê ta phiền?” Khuất Man Anh chút nào bất giác, nói: “Nghe nói cô với người đó…” còn chưa kịp nói ra cái tên phía sau, đã bị Tức m hốt hoảng cắt lời: “Mạn Anh!” Vẻ mặt bà nghiêm túc, lúc lắc đầu nói: “Tôi chẳng có quan hệ với bất kỳ ai cả.”
Hoàng Quân Hoàng Nhưỡng đang cùng nhau trêu Hà Thù, Hà Thù chóp cha chóp chép, chọc hai chị em cười ha hả.
Khuất Man Anh thấy Tức m tránh né, không còn cách nào khác đành nói: “Rồi rồi rồi. Nhưng thân là bạn cũ, chị vẫn hy vọng cô có thể nghĩ thông chút. Dẫu sao thì Hoàng Thự đã bị tù nhiều năm rồi, chỉ cần em có tâm tư…”
Tức m nói: “Tôi rất ổn. Man Anh, tôi chẳng có tâm tư gì sất.” Bà quay lại liếc qua Hoàng Quân Hoàng Nhưỡng, nói: “Chỉ cần hai đứa chúng nó bình yên, tôi cũng không nghĩ đến ai cả.”
Khuất Man Anh chỉ than thở: “Chị chỉ sợ cô tiếc nuối. m à, đời người ngắn ngủi, cần gì phải tự khổ?”
Tức m lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Ở bên cạnh, Hà Thù bắt đầu khóc.
Hoàng Nhưỡng vội ôm cậu bé đặt lại vào trong lòng Khuất Man Anh, Khuất Man Anh vỗ về nhẹ giọng ru. Hoàng Nhưỡng nhìn hồi lâu, chợt một trận nôn nao.
Nàng che miệng, trong bụng ợ lên một ngụm nước chua.
Khuất Man Anh thấy vẻ mặt nàng khác thường, hỏi ngay: “Sao thế?”
Hoàng Nhưỡng lắc đầu, nói: “Con còn phải về ruộng tí, dì với mẹ trò chuyện nhiều chút ạ.”
Một tiếng “Mẹ” của nàng, cũng cực kì nhẹ như mây gió. Tức m nghe giãn cả chân mày, bà nói: “Đừng cứ mãi bận rộn chuyện giống lương thực quá, quan tâm đến chính mình nhiều hơn.”
Hoàng Nhưỡng đáp một tiếng, bóp nát một tấm phù Truyền Tống.
Lúc ánh sáng rực rỡ của phù Truyền Tống tắt, nàng đã về lại Thượng Kinh. Nhưng choáng váng từng cơn lại từng cơn, bắt nàng vịn tường nôn khan.
Chu Tương bắt gặp, không khỏi lấy làm lạ: “Ti Học, ngài sao vậy?”
Hoàng Nhưỡng thoáng nghi ngờ trong lòng, song rốt cuộc chỉ ngượng ngùng nói: “Ta bị say phù Truyền Tống, nghỉ ngơi tí sẽ ổn.”
Chu Tương vốn là bà không tim không phổi, nói luôn: “Vậy ngài ngồi sẽ hết.”
May có Hoàng Dương đi ngang qua, thấy Hoàng Nhưỡng mặt xanh môi trắng mới đỡ nàng đi tìm Cừu Thánh Bạch.
Cừu Thánh Bạch vừa bắt mạch cho Hoàng Nhưỡng, lập tức nhướng mày. Ông vừa tính nói, Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng đè tay ông lại, lắc đầu.
“Cừu Đại phu, mẹ ta sao vậy?” Hoàng Dương hỏi.
Cừu Thánh Bạch liếc Hoàng Nhưỡng một cái, thuận miệng nói: “Bị cảm lạnh chút, uống ít thuốc sẽ khỏe.”
Hoàng Dương giờ mới yên lòng, Cừu Thánh Bạch mở toa thuốc, cố ý đuổi cậu bé ra, nói: “Ra ngoài hốt thuốc.”
“Được!” Hoàng Dương đáp, chạy như bay đến phòng thuốc.
Cừu Thánh Bạch mới nhìn Hoàng Nhưỡng: “Sao hả?”
Hoàng Nhưỡng mỉm cười, hỏi: “Ta… là có tin vui?”
Cừu Thánh Bạch hứ hừ mấy tiếng, nói: “Nếu không thì sao ? Ngần ấy năm rồi, cô còn không có, lão phu thật sự phải nghi ngờ Đệ Nhất Thu có được hay không ấy…”
Hoàng Nhưỡng vội chặn lời ông lại, nói: “Chuyện này ngài không cần nghi ngờ đâu. Ngoài ra,… cũng xin giữ bí mật giúp ta.”
“Giữ bí mật?” Cừu Thánh Bạch hiển nhiên không hiểu.
Hoàng Nhưỡng không còn cách nào khác đành thuận miệng giải thích: “Ta… muốn chọn một thời cơ, chính miệng báo cho chàng.”
Cừu Thánh Bạch hiểu luôn, tình thú vợ chồng mà. Ông nói: “Chiều theo cô. Cô có cơ thể yêu, không yếu, thuốc an thai gì đó, uống hay không uống đều được.”
Hoàng Nhưỡng đứng dậy, chợt nói: “Chuyện của Đệ Nhất Thu, cảm ơn Cừu Đại phu.”
Đầu óc Cừu Thánh Bạch mơ hồ, hỏi: “Là chuyện gì thế nhỉ?”
Ông không có ký ức về giấc mơ thứ hai, dĩ nhiên cũng chẳng thể nhớ, trong mơ hay ngoài đời, đều chiếu cố Đệ Nhất Thu rất nhiều lần.
Hoàng Nhưỡng cũng không giải thích.
Nàng và Đệ Nhất Thu thành thân nhiều năm, cũng đã sớm nghĩ muốn có một đứa con.
Nhưng cho đến khi giờ phút ấy đến thật, lòng nàng cũng không mấy vui sướng.
Tâm sự nặng nề, nàng đi thẳng đến thư phòng của Đệ Nhất Thu.
Song đến nơi, Đệ NhấtThu không ở đấy.
Hoàng Nhưỡng sờ cái bụng chẳng có bất kỳ một cảm giác nào, lòng vừa ngọt ngào, vừa thấp thỏm. Nàng ngồi sau bàn sách, trên bàn chất đầy hồ sơ, điển tịch.
“Bàn sách vẫn luôn lộn xộn thế này…” Hoàng Nhưỡng tiện tay dọn giúp, cũng nhìn thấy mấy điển tịch kia phần lớn có liên quan đến Linh Ma Quỷ thư.
Hoàng Nhưỡng tiện tay mở ra một quyển, bên trong viết: “Tiếng sấm đạt tịch tà công cái thế, giết hại sinh linh. Nhất Niệm Thần Bộ ba lần vào tháp hàng ma…”
Đệ Nhất Thu xem quyển này, có lẽ không phát hiện được gì. Nhưng Hoàng Nhưỡng thì lại phát hiện ngay hai chữ —— nhâp tháp!
Nhất Niệm Thần Bộ nhập tháp hàng ma, nhập tháp gì chứ?
Hoàng Nhưỡng đối với chữ Tháp quả đúng là quá nhạy cảm!
Lúc nàng rơi vào giấc mộng, từng gặp Sư Vấn Ngư đứng trên tháp cao chín tầng.
Mà trong cung quả thật cũng có xây tháp Viên Dung, tháp cao chín tầng, bậc ngọc tám mặt.
Hôm nay, Nhất Niệm Thần Bộ cũng có tháp.
Sao Nhất Niệm Thần Bộ cũng ở trong tháp?
Đơn thuần là trùng hợp, hay có nguyên nhân khác?
Hoàng Nhưỡng bắt đầu tra cứu về lai lịch tháp Viên Dung, mà Đệ Nhất Thu là Giám Chính Ti Thiên giám, Công bộ cũng ở ngay dưới chân. Toàn bộ bản vẽ sơ bộ kiến trúc tất cả những chỗ này y đều lưu trữ.
Hoàng Nhưỡng tra một mạch từ lúc lập nước đến tận bây giờ, cũng không phát hiện ghi chép về tháp Viên Dung.
Sao lại không có?!
Hoàng Nhưỡng ra cửa, tình cờ đụng phải Lý Lộc. Nàng vội túm lấy Lý Lộc hỏi: “Lý Giám Phó, tháp Viên Dung ở trong cung ấy, xây vào lúc nào?”
Lý Lộc khẽ run, nói: “Lúc hạ quan vào triều đình đã có rồi.” Anh ta tỉ mỉ nghĩ kỹ lại, cũng lấy làm lạ theo, “Ta cũng chưa từng thấy qua bản vẽ của tháp Viên Dung. Cũng chẳng biết thợ xây nó.”
Dường như anh ta cũng phát hiện chỗ không đúng, lẩm bẩm: “Thứ mà bệ hạ thích đến vậy lại chẳng biết do ai xây… Không phải…”
Đúng lúc này, Phúc công công vội vã chạy tới, nói: “Ti Học đại nhân, bệ hạ muốn Gầy một loại giống, cho đòi ngài vào cung kiến giá!”
Sư Vấn Ngư…
Hoàng Nhưỡng thầm giật mình — rốt cuộc Sư Vấn Ngư đã chủ động triệu kiến mình rồi
Sao thế nhỉ?
Nhưng cũng không có thời gian để nàng suy nghĩ nhiều. Phúc công công nói: “Ti Học đại nhân, bệ hạ giục rất gấp. Đi thôi.”
Hoàng Nhưỡng ngó Lý Lộc, Lý Lộc nghe là Sư Vấn Ngư muốn gầy giống, tất nhiên không hề nghi ngờ. Anh ta nói: “Vậy hạ quan không chậm trễ phu nhân kiến giá nữa.”
Thật ra Hoàng Nhưỡng cũng muốn gặp Sư Vấn Ngư, nàng có quá nhiều nghi hoặc trong lòng. Nàng nhẹ giọng thở dài, đáp lại Phúc công công: “Công công mời.”
Hoàng cung, tháp Viên Dung.
Hoàng Nhưỡng đứng dưới tháp, một lần nữa quan sát ngọn tháp cao chính tầng này. Tháp cao không nói, Hoàng Nhưỡng thật sự rất muốn biết — năm đó Nhất Niệm Thần Bộ nhập tháp hàng ma, phải chăng nó cũng từng tận mắt chứng kiến.
Nàng mấp máy môi, dứt khoát bước vào trong tháp.
Nơi này vẫn như thường ngày, bích họa, bậc thềm đồng, không thấy bất kỳ khác thường. Nàng đi theo Phúc công công, chậm rãi lên tháp.
Trên tầng tháp thứ chín, Sư Vấn Ngư vẫn ngồi cách một bức màn như trước, Hoàng Nhưỡng không quỳ, Phúc công công mãi tỏ ý mà không có kết quả, cuối cùng đành thưa: “Bệ hạ, Ti Học đại nhân đã đến.”
“Lui ra.” giọng Sư Vấn Ngư uy nghiêm mà già nua.
Phúc công công vội thưa vâng, nhanh nhẹn lùi xuống.
Mãi cho đến khi ông rời khỏi, Sư Vấn Ngư mới nói: “Trong giấc mơ tất thảy vẫn ổn chứ?”
Lão không chút dông dài, còn Hoàng Nhưỡng lại muốn trong ngàn vạn từ ngữ hỏi ra chuyện mình muốn biết nhất. Nàng nói: “Sao bệ hạ lại dẫn ta vào trong mộng?”
Sư Vấn Ngư cười khẽ, hồi lâu đáp: “Đương nhiên là bởi vì Tạ Linh Bích, hắn ta thật sự chú ý quá mức đến hành tung của trẫm.”
Nghe cách lão nói, thật ra Hoàng Nhưỡng đã tin mấy phần. Ít nhất thật ra thì mỗi một lần nàng vào giấc mộng, sự suy yếu của Tạ Linh Bích cũng có thể thấy bằng mắt thường. Nàng hỏi: “Bệ hạ hao tổn tâm huyết, chỉ là vì Tạ Linh Bích sao?”
“Hỏi rất thú vị.” Sư Vấn Ngư không đáp, lão hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng, còn có thể là vì thứ gì?”
Hoàng Nhưỡng cau mày, hồi lâu nói: “Tháp Viên Dung này, là một món pháp bảo sao?”
Sư Vấn Ngư đột nhiên ngẩng đầu, nụ cười trên mặt chợt mất. Qua hồi lâu, lão lại một vẻ đầy dửng dưng, nói: “Ngươi hẳn là người tin tưởng trẫm nhất, bởi vì đau đớn của Bàn Hồn Định Cốt châm, chỉ mỗi mình ngươi biết. Đúng không?”
Hoàng Nhưỡng yên lặng.
Sư Vấn Ngư nói: “Ở đây, ngươi có phu quân, có tôn trưởng, có chị, có mẹ, có con nuôi. Thậm chí chẳng bao lâu nữa, ngươi còn sẽ có cốt nhục. Để trẫm suy nghĩ chút, ngoài đời ngươi có thứ gì chứ?”
Hoàng Nhưỡng tiếp tục yên lặng. Nàng ở ngoài đời, bị kẹt trong nhà tù thân thể, đến nhúc nhích cũng không thể.
Nàng chẳng có gì sất.
Sư Vấn Ngư cười nói: “Ban đầu trẫm chọn trúng ngươi, ngươi cũng vẫn luôn chưa làm trẫm thất vọng. Hoàng Nhưỡng, hưởng thụ hiện thực cho thật tốt, cần gì phải hỏi tới nhân quả? Cho dù kết quả có xấu đi chăng nữa, lẽ nào còn có thể thảm thiết hơn cả ngoài đời?”
Sẽ không. Hoàng Nhưỡng lặng lẽ nghĩ. Nàng ở ngoài đời, đã trúng Bàn Hồn Định Cốt châm, không nói không động như một người thực vật. Mà Đệ Nhất Thu thì bị Tạ Linh Bích đả thương, muốn lộ hết cả nội tạng ra bên ngoài.
Tạ Hồng Trần bị Tạ Linh Bích đoạt xác, không rõ sống chết.
Tức m chết.
Hoàng Quân gả xa, cả đời bình thường. Hoàng Dương căn bản không thể gặp được nàng.
Chỉ mỗi Hoàng Thự là còn yên lành sống tốt.
Nàng lặng im không nói, Sư Vấn Ngư nói: “Về đi thôi, chăm sóc hoàng tôn của trẫm cho thật tốt.” Nghe lão nhắc tới hoàng tôn, Hoàng Nhưỡng giương mắt nhìn sang.
Sư Vấn Ngư nhàn nhạt nói: “Dẫu rằng Đệ Nhất Thu bị tước đoạt quốc tính, nhưng hắn cũng là hoàng tử mà trẫm sủng ái nhất. Thiên hạ này, sớm muộn cũng là của các ngươi.”
Dứt lời, dường như lão đã mệt mỏi, nói: “Trong giấc mơ này không có cỏ Thần Tiên của ngươi, thật ra trẫm rất tịch mịch.”
Hoàng Nhưỡng thầm cả kinh, bật thốt: “Cỏ Thần Tiên gì cơ?”
Sư Vấn Ngư nói: “Ngươi vì phụ thân mà gầy ra giống cỏ Thần Tiên, rồi sau đó Đệ Nhất Thu cũng dùng nó hiếu kính trẫm.”
Ban đầu là mình vì để Hoàng Thự mê dại, đặc biệt gầy ra biến thể của giống cỏ Thần Tiên.
Lão ta biết tất cả.
Hoàng Nhưỡng sợ hết hồn vía!
Sư Vấn Ngư vẫn lơ đễnh, nói: “Không cần khẩn trương. Trẫm là hoàng đế, là chú tể của nhân gian. Dĩ nhiên trẫm chỉ sẽ làm cho nhân gian ngày càng tốt đẹp. Ngươi chẳng qua chỉ là một đứa trẻ tỉnh táo một nửa, dĩ nhiên sẽ biết nên nghe lời của ai chứ. Đúng không?”
Dứt lời, lão vung tay một cái, tỏ ý Hoàng Nhưỡng có thể rời đi.
Lão cũng không định đối phó Hoàng Nhưỡng. Lão có đủ lòng tin, Hoàng Nhưỡng sẽ không phản bội lão.
Đây là đương nhiên.
Trong giấc mơ này Hoàng Nhưỡng có chồng có con, cả danh và lợi, người thân còn đủ.
Nàng đã quen sinh hoạt như vậy, nào có thể chịu được cảnh không ra sống không ra chết ngoài đời cơ chứ? Nỗi đau của Bàn Hồn Định Cốt châm, người khác có lẽ không biết, nhưng lão có thể quá hiểu.
Hoàng Nhưỡng lặng lẽ ra khỏi tháp.
Từng chữ Sư Vấn Ngư nói, cũng không sai.
Căn bản nàng không thể phản bác.
Giờ mình hẳn nên quay về, báo với Đệ Nhất Thu rằng, đã có thai.
Từ rày về sau, giúp chồng dạy con, gầy dưỡng giống lương thực, yên ổn qua ngày ở thế giới này. Danh lợi tôn vinh mà mình từng cực khổ theo đuổi, ở đây tiện tay chạm tới, cần gì có nấy.
Chỉ cần mình không quan tâm.
Không quan tâm đến những ai khác ở thế giới này, đang trả cái giá thế nào.
Như Ý Kiếm tông.
Cậu con nhỏ Hà Thù của Khuất Man Anh đã đầy tháng. Hoàng Nhưỡng và Tức m cũng đến.
Hoàng Nhưỡng ôm Hà Thù, trẻ con mới sinh bé xiu, tỏa ra một mùi sữa thơm ngát. Hoàng Nhưỡng yêu không hết.
Khuất Man Anh cùng Tức m, Hoàng Quân rảnh rỗi ngồi dùng trà, thấy nàng thích quá, thuận miệng nói: “Con với Đệ Nhất Thu thành thân cũng đã nhiều năm, sao không sinh một đứa?”
Bà hỏi tới, Tức m Hoàng Quân không khỏi nhìn sang.
Hoàng Nhưỡng đỏ mặt đáp: “Dì nói gì thế ạ!… Con với chàng ai cũng bận rộn cả.”
Khuất Man Anh ha ha cười to, nói: “Xem kìa, lấy chồng lâu vậy rồi, còn mắc cỡ.” Nói xong, bà quay sang Hoàng Quân, nói: “Con cũng không còn nhỏ, không nhìn trúng ý ai sao?”
Hoàng Quân không mau miệng, chỉ nói: “Không ạ.”
Khuất Man Anh nói: “Chờ nữa mà không có, Dì sẽ chỉ đại một đứa cho con.” Nói xong, bà nhìn Tức m.
Tức m nói: “Chị* mới ra tháng thôi, nói ít chút đi.”
(*) nguyên gốc là muội muội nhưng mình nhớ bà Man Anh gọi Tức m là em mà
“Giờ còn chê ta phiền?” Khuất Man Anh chút nào bất giác, nói: “Nghe nói cô với người đó…” còn chưa kịp nói ra cái tên phía sau, đã bị Tức m hốt hoảng cắt lời: “Mạn Anh!” Vẻ mặt bà nghiêm túc, lúc lắc đầu nói: “Tôi chẳng có quan hệ với bất kỳ ai cả.”
Hoàng Quân Hoàng Nhưỡng đang cùng nhau trêu Hà Thù, Hà Thù chóp cha chóp chép, chọc hai chị em cười ha hả.
Khuất Man Anh thấy Tức m tránh né, không còn cách nào khác đành nói: “Rồi rồi rồi. Nhưng thân là bạn cũ, chị vẫn hy vọng cô có thể nghĩ thông chút. Dẫu sao thì Hoàng Thự đã bị tù nhiều năm rồi, chỉ cần em có tâm tư…”
Tức m nói: “Tôi rất ổn. Man Anh, tôi chẳng có tâm tư gì sất.” Bà quay lại liếc qua Hoàng Quân Hoàng Nhưỡng, nói: “Chỉ cần hai đứa chúng nó bình yên, tôi cũng không nghĩ đến ai cả.”
Khuất Man Anh chỉ than thở: “Chị chỉ sợ cô tiếc nuối. m à, đời người ngắn ngủi, cần gì phải tự khổ?”
Tức m lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Ở bên cạnh, Hà Thù bắt đầu khóc.
Hoàng Nhưỡng vội ôm cậu bé đặt lại vào trong lòng Khuất Man Anh, Khuất Man Anh vỗ về nhẹ giọng ru. Hoàng Nhưỡng nhìn hồi lâu, chợt một trận nôn nao.
Nàng che miệng, trong bụng ợ lên một ngụm nước chua.
Khuất Man Anh thấy vẻ mặt nàng khác thường, hỏi ngay: “Sao thế?”
Hoàng Nhưỡng lắc đầu, nói: “Con còn phải về ruộng tí, dì với mẹ trò chuyện nhiều chút ạ.”
Một tiếng “Mẹ” của nàng, cũng cực kì nhẹ như mây gió. Tức m nghe giãn cả chân mày, bà nói: “Đừng cứ mãi bận rộn chuyện giống lương thực quá, quan tâm đến chính mình nhiều hơn.”
Hoàng Nhưỡng đáp một tiếng, bóp nát một tấm phù Truyền Tống.
Lúc ánh sáng rực rỡ của phù Truyền Tống tắt, nàng đã về lại Thượng Kinh. Nhưng choáng váng từng cơn lại từng cơn, bắt nàng vịn tường nôn khan.
Chu Tương bắt gặp, không khỏi lấy làm lạ: “Ti Học, ngài sao vậy?”
Hoàng Nhưỡng thoáng nghi ngờ trong lòng, song rốt cuộc chỉ ngượng ngùng nói: “Ta bị say phù Truyền Tống, nghỉ ngơi tí sẽ ổn.”
Chu Tương vốn là bà không tim không phổi, nói luôn: “Vậy ngài ngồi sẽ hết.”
May có Hoàng Dương đi ngang qua, thấy Hoàng Nhưỡng mặt xanh môi trắng mới đỡ nàng đi tìm Cừu Thánh Bạch.
Cừu Thánh Bạch vừa bắt mạch cho Hoàng Nhưỡng, lập tức nhướng mày. Ông vừa tính nói, Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng đè tay ông lại, lắc đầu.
“Cừu Đại phu, mẹ ta sao vậy?” Hoàng Dương hỏi.
Cừu Thánh Bạch liếc Hoàng Nhưỡng một cái, thuận miệng nói: “Bị cảm lạnh chút, uống ít thuốc sẽ khỏe.”
Hoàng Dương giờ mới yên lòng, Cừu Thánh Bạch mở toa thuốc, cố ý đuổi cậu bé ra, nói: “Ra ngoài hốt thuốc.”
“Được!” Hoàng Dương đáp, chạy như bay đến phòng thuốc.
Cừu Thánh Bạch mới nhìn Hoàng Nhưỡng: “Sao hả?”
Hoàng Nhưỡng mỉm cười, hỏi: “Ta… là có tin vui?”
Cừu Thánh Bạch hứ hừ mấy tiếng, nói: “Nếu không thì sao ? Ngần ấy năm rồi, cô còn không có, lão phu thật sự phải nghi ngờ Đệ Nhất Thu có được hay không ấy…”
Hoàng Nhưỡng vội chặn lời ông lại, nói: “Chuyện này ngài không cần nghi ngờ đâu. Ngoài ra,… cũng xin giữ bí mật giúp ta.”
“Giữ bí mật?” Cừu Thánh Bạch hiển nhiên không hiểu.
Hoàng Nhưỡng không còn cách nào khác đành thuận miệng giải thích: “Ta… muốn chọn một thời cơ, chính miệng báo cho chàng.”
Cừu Thánh Bạch hiểu luôn, tình thú vợ chồng mà. Ông nói: “Chiều theo cô. Cô có cơ thể yêu, không yếu, thuốc an thai gì đó, uống hay không uống đều được.”
Hoàng Nhưỡng đứng dậy, chợt nói: “Chuyện của Đệ Nhất Thu, cảm ơn Cừu Đại phu.”
Đầu óc Cừu Thánh Bạch mơ hồ, hỏi: “Là chuyện gì thế nhỉ?”
Ông không có ký ức về giấc mơ thứ hai, dĩ nhiên cũng chẳng thể nhớ, trong mơ hay ngoài đời, đều chiếu cố Đệ Nhất Thu rất nhiều lần.
Hoàng Nhưỡng cũng không giải thích.
Nàng và Đệ Nhất Thu thành thân nhiều năm, cũng đã sớm nghĩ muốn có một đứa con.
Nhưng cho đến khi giờ phút ấy đến thật, lòng nàng cũng không mấy vui sướng.
Tâm sự nặng nề, nàng đi thẳng đến thư phòng của Đệ Nhất Thu.
Song đến nơi, Đệ NhấtThu không ở đấy.
Hoàng Nhưỡng sờ cái bụng chẳng có bất kỳ một cảm giác nào, lòng vừa ngọt ngào, vừa thấp thỏm. Nàng ngồi sau bàn sách, trên bàn chất đầy hồ sơ, điển tịch.
“Bàn sách vẫn luôn lộn xộn thế này…” Hoàng Nhưỡng tiện tay dọn giúp, cũng nhìn thấy mấy điển tịch kia phần lớn có liên quan đến Linh Ma Quỷ thư.
Hoàng Nhưỡng tiện tay mở ra một quyển, bên trong viết: “Tiếng sấm đạt tịch tà công cái thế, giết hại sinh linh. Nhất Niệm Thần Bộ ba lần vào tháp hàng ma…”
Đệ Nhất Thu xem quyển này, có lẽ không phát hiện được gì. Nhưng Hoàng Nhưỡng thì lại phát hiện ngay hai chữ —— nhâp tháp!
Nhất Niệm Thần Bộ nhập tháp hàng ma, nhập tháp gì chứ?
Hoàng Nhưỡng đối với chữ Tháp quả đúng là quá nhạy cảm!
Lúc nàng rơi vào giấc mộng, từng gặp Sư Vấn Ngư đứng trên tháp cao chín tầng.
Mà trong cung quả thật cũng có xây tháp Viên Dung, tháp cao chín tầng, bậc ngọc tám mặt.
Hôm nay, Nhất Niệm Thần Bộ cũng có tháp.
Sao Nhất Niệm Thần Bộ cũng ở trong tháp?
Đơn thuần là trùng hợp, hay có nguyên nhân khác?
Hoàng Nhưỡng bắt đầu tra cứu về lai lịch tháp Viên Dung, mà Đệ Nhất Thu là Giám Chính Ti Thiên giám, Công bộ cũng ở ngay dưới chân. Toàn bộ bản vẽ sơ bộ kiến trúc tất cả những chỗ này y đều lưu trữ.
Hoàng Nhưỡng tra một mạch từ lúc lập nước đến tận bây giờ, cũng không phát hiện ghi chép về tháp Viên Dung.
Sao lại không có?!
Hoàng Nhưỡng ra cửa, tình cờ đụng phải Lý Lộc. Nàng vội túm lấy Lý Lộc hỏi: “Lý Giám Phó, tháp Viên Dung ở trong cung ấy, xây vào lúc nào?”
Lý Lộc khẽ run, nói: “Lúc hạ quan vào triều đình đã có rồi.” Anh ta tỉ mỉ nghĩ kỹ lại, cũng lấy làm lạ theo, “Ta cũng chưa từng thấy qua bản vẽ của tháp Viên Dung. Cũng chẳng biết thợ xây nó.”
Dường như anh ta cũng phát hiện chỗ không đúng, lẩm bẩm: “Thứ mà bệ hạ thích đến vậy lại chẳng biết do ai xây… Không phải…”
Đúng lúc này, Phúc công công vội vã chạy tới, nói: “Ti Học đại nhân, bệ hạ muốn Gầy một loại giống, cho đòi ngài vào cung kiến giá!”
Sư Vấn Ngư…
Hoàng Nhưỡng thầm giật mình — rốt cuộc Sư Vấn Ngư đã chủ động triệu kiến mình rồi
Sao thế nhỉ?
Nhưng cũng không có thời gian để nàng suy nghĩ nhiều. Phúc công công nói: “Ti Học đại nhân, bệ hạ giục rất gấp. Đi thôi.”
Hoàng Nhưỡng ngó Lý Lộc, Lý Lộc nghe là Sư Vấn Ngư muốn gầy giống, tất nhiên không hề nghi ngờ. Anh ta nói: “Vậy hạ quan không chậm trễ phu nhân kiến giá nữa.”
Thật ra Hoàng Nhưỡng cũng muốn gặp Sư Vấn Ngư, nàng có quá nhiều nghi hoặc trong lòng. Nàng nhẹ giọng thở dài, đáp lại Phúc công công: “Công công mời.”
Hoàng cung, tháp Viên Dung.
Hoàng Nhưỡng đứng dưới tháp, một lần nữa quan sát ngọn tháp cao chính tầng này. Tháp cao không nói, Hoàng Nhưỡng thật sự rất muốn biết — năm đó Nhất Niệm Thần Bộ nhập tháp hàng ma, phải chăng nó cũng từng tận mắt chứng kiến.
Nàng mấp máy môi, dứt khoát bước vào trong tháp.
Nơi này vẫn như thường ngày, bích họa, bậc thềm đồng, không thấy bất kỳ khác thường. Nàng đi theo Phúc công công, chậm rãi lên tháp.
Trên tầng tháp thứ chín, Sư Vấn Ngư vẫn ngồi cách một bức màn như trước, Hoàng Nhưỡng không quỳ, Phúc công công mãi tỏ ý mà không có kết quả, cuối cùng đành thưa: “Bệ hạ, Ti Học đại nhân đã đến.”
“Lui ra.” giọng Sư Vấn Ngư uy nghiêm mà già nua.
Phúc công công vội thưa vâng, nhanh nhẹn lùi xuống.
Mãi cho đến khi ông rời khỏi, Sư Vấn Ngư mới nói: “Trong giấc mơ tất thảy vẫn ổn chứ?”
Lão không chút dông dài, còn Hoàng Nhưỡng lại muốn trong ngàn vạn từ ngữ hỏi ra chuyện mình muốn biết nhất. Nàng nói: “Sao bệ hạ lại dẫn ta vào trong mộng?”
Sư Vấn Ngư cười khẽ, hồi lâu đáp: “Đương nhiên là bởi vì Tạ Linh Bích, hắn ta thật sự chú ý quá mức đến hành tung của trẫm.”
Nghe cách lão nói, thật ra Hoàng Nhưỡng đã tin mấy phần. Ít nhất thật ra thì mỗi một lần nàng vào giấc mộng, sự suy yếu của Tạ Linh Bích cũng có thể thấy bằng mắt thường. Nàng hỏi: “Bệ hạ hao tổn tâm huyết, chỉ là vì Tạ Linh Bích sao?”
“Hỏi rất thú vị.” Sư Vấn Ngư không đáp, lão hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng, còn có thể là vì thứ gì?”
Hoàng Nhưỡng cau mày, hồi lâu nói: “Tháp Viên Dung này, là một món pháp bảo sao?”
Sư Vấn Ngư đột nhiên ngẩng đầu, nụ cười trên mặt chợt mất. Qua hồi lâu, lão lại một vẻ đầy dửng dưng, nói: “Ngươi hẳn là người tin tưởng trẫm nhất, bởi vì đau đớn của Bàn Hồn Định Cốt châm, chỉ mỗi mình ngươi biết. Đúng không?”
Hoàng Nhưỡng yên lặng.
Sư Vấn Ngư nói: “Ở đây, ngươi có phu quân, có tôn trưởng, có chị, có mẹ, có con nuôi. Thậm chí chẳng bao lâu nữa, ngươi còn sẽ có cốt nhục. Để trẫm suy nghĩ chút, ngoài đời ngươi có thứ gì chứ?”
Hoàng Nhưỡng tiếp tục yên lặng. Nàng ở ngoài đời, bị kẹt trong nhà tù thân thể, đến nhúc nhích cũng không thể.
Nàng chẳng có gì sất.
Sư Vấn Ngư cười nói: “Ban đầu trẫm chọn trúng ngươi, ngươi cũng vẫn luôn chưa làm trẫm thất vọng. Hoàng Nhưỡng, hưởng thụ hiện thực cho thật tốt, cần gì phải hỏi tới nhân quả? Cho dù kết quả có xấu đi chăng nữa, lẽ nào còn có thể thảm thiết hơn cả ngoài đời?”
Sẽ không. Hoàng Nhưỡng lặng lẽ nghĩ. Nàng ở ngoài đời, đã trúng Bàn Hồn Định Cốt châm, không nói không động như một người thực vật. Mà Đệ Nhất Thu thì bị Tạ Linh Bích đả thương, muốn lộ hết cả nội tạng ra bên ngoài.
Tạ Hồng Trần bị Tạ Linh Bích đoạt xác, không rõ sống chết.
Tức m chết.
Hoàng Quân gả xa, cả đời bình thường. Hoàng Dương căn bản không thể gặp được nàng.
Chỉ mỗi Hoàng Thự là còn yên lành sống tốt.
Nàng lặng im không nói, Sư Vấn Ngư nói: “Về đi thôi, chăm sóc hoàng tôn của trẫm cho thật tốt.” Nghe lão nhắc tới hoàng tôn, Hoàng Nhưỡng giương mắt nhìn sang.
Sư Vấn Ngư nhàn nhạt nói: “Dẫu rằng Đệ Nhất Thu bị tước đoạt quốc tính, nhưng hắn cũng là hoàng tử mà trẫm sủng ái nhất. Thiên hạ này, sớm muộn cũng là của các ngươi.”
Dứt lời, dường như lão đã mệt mỏi, nói: “Trong giấc mơ này không có cỏ Thần Tiên của ngươi, thật ra trẫm rất tịch mịch.”
Hoàng Nhưỡng thầm cả kinh, bật thốt: “Cỏ Thần Tiên gì cơ?”
Sư Vấn Ngư nói: “Ngươi vì phụ thân mà gầy ra giống cỏ Thần Tiên, rồi sau đó Đệ Nhất Thu cũng dùng nó hiếu kính trẫm.”
Ban đầu là mình vì để Hoàng Thự mê dại, đặc biệt gầy ra biến thể của giống cỏ Thần Tiên.
Lão ta biết tất cả.
Hoàng Nhưỡng sợ hết hồn vía!
Sư Vấn Ngư vẫn lơ đễnh, nói: “Không cần khẩn trương. Trẫm là hoàng đế, là chú tể của nhân gian. Dĩ nhiên trẫm chỉ sẽ làm cho nhân gian ngày càng tốt đẹp. Ngươi chẳng qua chỉ là một đứa trẻ tỉnh táo một nửa, dĩ nhiên sẽ biết nên nghe lời của ai chứ. Đúng không?”
Dứt lời, lão vung tay một cái, tỏ ý Hoàng Nhưỡng có thể rời đi.
Lão cũng không định đối phó Hoàng Nhưỡng. Lão có đủ lòng tin, Hoàng Nhưỡng sẽ không phản bội lão.
Đây là đương nhiên.
Trong giấc mơ này Hoàng Nhưỡng có chồng có con, cả danh và lợi, người thân còn đủ.
Nàng đã quen sinh hoạt như vậy, nào có thể chịu được cảnh không ra sống không ra chết ngoài đời cơ chứ? Nỗi đau của Bàn Hồn Định Cốt châm, người khác có lẽ không biết, nhưng lão có thể quá hiểu.
Hoàng Nhưỡng lặng lẽ ra khỏi tháp.
Từng chữ Sư Vấn Ngư nói, cũng không sai.
Căn bản nàng không thể phản bác.
Giờ mình hẳn nên quay về, báo với Đệ Nhất Thu rằng, đã có thai.
Từ rày về sau, giúp chồng dạy con, gầy dưỡng giống lương thực, yên ổn qua ngày ở thế giới này. Danh lợi tôn vinh mà mình từng cực khổ theo đuổi, ở đây tiện tay chạm tới, cần gì có nấy.
Chỉ cần mình không quan tâm.
Không quan tâm đến những ai khác ở thế giới này, đang trả cái giá thế nào.
Last edited: