Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Lời này nói rất dễ nghe, nhưng Liễu Tâm Mi lại không định nể mặt ai cả, nàng cười lạnh lùng: “Khi ta ở Lãnh Viên, sao lại không thấy các người có ý sau này muốn gặp ta vậy? Vậy khi đó nghĩa là vương gia không có thể diện hay sao?” Chiêu thức gậy ông đập lưng ông này, Liễu Tâm Mi vận dụng vô cùng thành thục.
Nụ cười của Văn Nhược Nhược cứng đơ trên mặt, câu hỏi này, rõ ràng là đang tát vào mặt ả mà, mấy năm nay Liễu Tâm Mi sống thế nào, vương gia không biết, nhưng trong lòng ả lại biết hết, nhất thời không cách nào phản bác lại, chỉ có thể ngượng ngùng cúi đầu im lặng.
Thấy nàng tránh né được những câu hỏi mẫn cảm này rất dễ dàng, Mộ Dung Dật Phi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm vui mừng, khuôn mặt này cũng coi như giữ được chút thể diện. Y ngây người, từ khi nào mà y lại để ý đến những việc như vậy?
Y yên lặng nhìn Liễu Tâm Mi, mấy ngày không gặp, miệng mồm của nàng càng sắc bén hơn rồi. Còn tưởng rằng nàng sẽ không khách khí từ chối Văn Nhược Nhược chứ, không ngờ câu nói này lại nói rất hay, không những bịt được miệng của ả, cũng không làm mất tôn nghiêm của mình.
“Vương gia...” Liên Oanh Nhi biết không còn chút hy vọng ở chỗ Liễu Tâm Mi nữa, tên tiện nhân này đúng là mềm mỏng cứng rắn cũng không chịu mà! Đợi một ngày nào đó nàng rơi vào tay ả, nhất định ả sẽ nhục mạ nàng, để nàng nếm thử mùi vị tiến thoái lưỡng nan.
“Cầu xin vương gia nể tình Oanh Nhi cúc cung tận tụy, người mau nghĩ cách đi” Ả khóc lóc cầu xin, đôi mắt to đó tràn đầy những giọt nước mắt long lanh, chỉ cần vương gia mở miệng, đệ đệ nhất định sẽ được cứu. Tuy người hắn đắc tội là Liễu Tâm Mi, nhưng trong vương phủ này còn có việc gì mà vương gia không thể làm chủ sao?
“Oanh Nhi, để nó chịu chút cực khổ cũng không phải chuyện xấu, đã dám ức hiếp người của bổn vương, nếu không dạy dỗ nó, nàng không sợ một ngày nào đó liên lụy đến gia môn hay sao?” Mộ Dung Dật Phi cũng không tính thả hắn ra.
Y chưa hề làm điều gì cho Liễu Tâm Mi, nhưng y cũng không muốn ức hiếp nàng, đệ đệ tốt của y cũng không kìm được mà ra tay, thiết nghĩ tên Liên Trạch Hạo quả thật rất quá đáng rồi.
Vương gia đã nói như vậy rồi, Liên Oanh Nhi biết tiếp tục cầu xin cũng chỉ đem lại nhục nhã cho bản thân mà thôi, chỉ có thể cười ngượng ngùng, đứng về một bên. Ả không dám hận Mộ Dung Dật Phi, chỉ có thể đem món nợ này đổ lên đầu Liễu Tâm Mi.
“Nhược Nhược, gần đây sức khỏe nàng không tốt sao?” Y nghĩ lại lời lúc nãy ả nói, xoay người nhìn ả.
Trong lòng Văn Nhược Nhược mừng thầm, trong lòng y vẫn có ả, chỉ là tùy tiện nói một câu thôi ả cũng mãn nguyện rồi.
“Vâng, gần đây thường chóng mặt mất sức.” Văn Nhược Nhược làm ra bộ dạng yếu ớt.
Chỉ là một cái cúi đầu, dường như e thẹn hơn bông hoa sen trước gió, Liễu Tâm Mi dùng câu thơ của Từ Chí Ma lại hình dung, nữ nhân này, lòng dạ ác hơn Liên Oanh Nhi rất nhiều.
“Nếu đã như vậy, thì nàng hãy tĩnh dưỡng cho khỏe, còn việc quản cái nhà này, bổn vương sẽ cân nhắc người khác, nàng yên tâm nghỉ ngơi đi” Mộ Dung Dật Phi rất “Ân cần” nói.
Văn Nhược Nhược ngây người há miệng to, điều ả muốn không phải như vậy mà! Ả chỉ muốn y ân cần đối đãi, nghe vài lời ấm áp từ y. Nhưng, ý của vương gia là muốn chia quyền lợi trong tay ả, trong lòng ả cảm thấy đau nhói.
“Vương gia, không cần đâu, thần thiếp có thể làm được.” Văn Nhược Nhược khàn giọng nói, vị trí này mất đi rất dễ, nhưng muốn leo lên lại e rằng khó hơn lên trời, ả không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy.
“Nhược Nhược, vẫn là sức khỏe quan trọng. Sau khi vương phi của bổn vương tĩnh dưỡng, đều sẽ khỏe hơn trước rất nhiều.” Ánh mắt y cố tình đưa về phía Liễu Tâm Mi.
Trước mặt đây không phải là ví dụ tốt nhất hay sao, nữ nhân này không chỉ dung mạo trở nên xinh đẹp, lại còn thông minh hơn rất nhiều, chịu thiệt nhất thời chưa chắc là họa a!
Liễu Tâm Mi không khách khí trợn mắt, chết tiệt ngươi có biết liêm sỉ hay không? Đó là tĩnh dưỡng hay sao? Một người sống sờ sờ cũng bị các người tĩnh dưỡng đến chết, lão nương đây có mạng lớn, không phải, là xui xẻo, đang yên đang lành lại bị tai nạn, vô duyên vô cớ lại xuyên không đến cơ thể này. Nếu ông trời phù hộ nàng không chết, vậy món nợ này nàng sẽ tính sau.
Văn Nhược Nhược vô cùng hối hận, bản thân không phải bị xui xẻo thúc giục hay sao? Nếu không đi đến đây, nhiều nhất chỉ bị trách mắng vài câu, bây giờ tốt rồi, quyền lợi cuối cùng trong tay cũng không giữ được nữa.
“Vương gia đã có người lựa chọn chưa?” Liên Oanh Nhi vội vàng hỏi. Nếu luận về tài nguyên trí lực vậy cũng nên đến lượt ả rồi, vương phủ này ngoài Văn Nhược Nhược ra còn có ai có thể tỏa sáng hơn ả chứ, nhưng ả lại không mang theo một nụ cười nào, cho dù có cười trên nỗi đau của người khác cũng không để người khác nhìn ra.
“Ôi, thật sự vẫn chưa có người thích hợp.” Mộ Dung Dật Phi chỉ than một tiếng, tầm mắt vẫn không rời khỏi Liễu Tâm Mi, thiết nghĩ nàng không còn ngu xuẩn như trước rồi nhỉ?
Liễu Tâm Mi xoay mặt về một bên, nàng mới không muốn làm quản gia cho y, chuyện làm ăn của nàng còn phải cần Hương Diệp lo liệu, dựa vào cái gì bắt nàng làm công không, muốn nàng quản vương phủ, nhất định phải có tiền lương, chỉ là làm việc cho những người này nàng không làm được, các cửa tiệm của nàng có thể đảm bảo cho nàng sống những ngày tháng không cần lo nghĩ, cho dù là toàn bộ Như Yên Các bây giờ nàng cũng có thể nuôi sống họ.
Thấy Liễu Tâm Mi không muốn nhận, Mộ Dung Dật Phi cũng không dám chủ động mở miệng. Thế nào, chẳng lẽ còn muốn y cầu xin nàng sao? Hay là nàng đang lo không có năng lực đó?
Văn Nhược Nhược vô cùng vui mừng, đây có nghĩa là chỉ cần ả “Tĩnh dưỡng cho tốt”, sau này vẫn còn có cơ hội. Hừ, vương phủ này dễ quản như vậy sao? Lúc đầu bản thân vì muốn lôi kéo lòng người, mà phải bỏ ra bao nhiêu tiền riêng của mình, nhưng cũng may bây giờ đã lấy lại được cả vốn lẫn lời.
Nhưng Liên Oanh Nhi lại hoàn toàn thất vọng, trong lòng vô cùng không vui, vương gia cũng quá xem thường ả rồi, tốt xấu gì cũng nên để cho ả thử một lần. Liễu Tâm Mi từng phạm lỗi, cơ thể Văn Nhược Nhược trước giờ luôn khỏe mạnh, nhưng bây giờ ngã bệnh rồi, không nên lao tâm tổn trí nữa, Liên gia của ả cũng có nhà cao cửa rộng, tại sao lại không quản được cái nhà này chứ?
“Vương phi xem như thế nào?” Mộ Dung Dật Phi đột nhiên hỏi, nữ nhân không biết tốt xấu này, đúng là có sức chịu đựng.
Xem như thế nào ư? Đương nhiên là dùng mắt xem rồi! Chết tiệt ta lại không phải Nguyên Phương, ngươi hỏi ta xem như thế nào? Những thê thiếp xinh đẹp mỹ miều của ngươi đang nhìn chằm chằm đó, ngươi đây là muốn kiếm thêm kẻ thù cho ta sao? Nhưng Liễu Tâm Mi quả thật không để tâm, trong vương phủ này những người hận nàng cũng không phải ít, không biết bọn họ đứng thứ mấy trong đó nữa?
“Nếu vương gia vẫn chưa chọn được người thích hợp, thì đây là lúc ngươi nên cưới thêm một người mới rồi.” Liễu Tâm Mi nhàn nhạ nói, cứ để thù hận càng thêm mãnh liệt đi.
Mộ Dung Dật Phi khẽ chau mày, nàng đang lo An Vương phủ này chưa đủ loạn sao? Cưới thêm một người mới, ha ha, nghe ra lời này rất hiền hậu, chỉ là hai người bên cạnh khuôn mặt trở nên u ám, trong lòng chắc chắn không muốn chấp nhận.
“Vương phi quả thật rất độ lượng.” Mộ Dung Dật Phi không kìm lòng được khen nàng một câu, nữ nhân này ngốc thật sao?
“Tam thê tứ thiếp, ngươi không phải mới có ngũ phòng thê thiếp thôi sao? còn còn thiếu nhiều lắm” Liễu Tâm Mi cười khinh bỉ.