Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Nhặt được bảo
Liễu Tâm Mi là bị ồn ào làm cho thức, bởi vậy tính khí rất lớn.
"Liễu Diệp Nhi, bên ngoài sao vậy?" Nàng mất hứng hỏi. Dù là ai bị quấy rầy mộng đẹp, tâm tình đều khó chịu.
"Vương phi, là người được chưởng quỹ tửu lâu và hãng gạo phái đến, đưa sổ sách tới, nói là chờ trả lời." Liễu Diệp Nhi hồi bẩm.
Cho dù nói người tới thân phận thấp hơn nữa, thậm chí chỉ là một người làm? Liễu Tâm Mi cũng không có ý tứ khinh thường, chỉ là đối phương làm như vậy, rõ ràng là không xem nàng ra gì.
"Nói bọn họ chờ đó." Con cọp không phát uy, ngươi thật đúng cho ta là mèo bệnh sao.
Liễu Tâm Mi ngồi trước bàn trang điểm, chậm chạp bắt đầu trang điểm cho mình. Đừng nói chứ, trang phục cổ nhân thực sự là phiền phức, y phục mặc lên lê thê, đầu tóc càng hao tốn thời gian. Nàng vẫn thích trang phục đơn giản, chỉ là ngày hôm nay nàng muốn đổi cái phương thức xuất hiện.
Hai người bên ngoài đứng đến chân cũng đã mỏi, Liễu Tâm Mi mới truyền lời gọi bọn họ đi vào.
"Tham kiến Vương phi nương nương." Hai người hơi quỳ gối.
Liễu Tâm Mi không nói lời nào, cứ như vậy cười tủm tỉm nhìn bọn họ. Hanh, nàng cũng đã gặp qua những hạ nhân kia khi thấy Văn Nhược Nhược và Liên Oanh Nhi, đều hận không thể quỳ rạp trên mặt đất mới tốt. Cái tư thế này nếu ngươi có thể bảo trì một khắc đồng hồ, coi như các ngươi thắng.
Hai người đã đứng đến lưng đau chân mỏi, không phải công phu lớn gì, trên trán bọn họ liền thấm đầy mồ hôi. Thế mới biết, Vương phi vốn là một không dễ trêu chọc. Một người không kiên trì được nữa, hai chân mềm nhũn, liền quỳ xuống, lập tức đã cảm thấy thoải mái hơn, thở phào một cái. Người kia thấy vậy, cuối cùng cũng quỳ xuống.
"Các ngươi là ai? Gặp ta có chuyện gì?" Liễu Tâm Mi biết rõ còn hỏi.
"Vương phi nương nương, chúng ta là người làm ở tửu lâu và hãng gạo, được lệnh chưởng quỹ đến đây đưa sổ sách cho người. Chưởng quỹ nói, chờ người xem xong sổ sách, liền lập tức giao tiếp." Chưởng quỹ cho bọn họ chỗ tốt, Văn Nhược Nhược lại ra chủ ý. Trong lòng hai người này đối với Liễu Tâm Mi toàn là coi thường.
"Đưa qua đây." Liễu Tâm Mi phân phó một tiếng.
Liễu Diệp Nhi nhận lấy, song song đưa lên.
Liễu Tâm Mi tùy ý lật vài tờ, chữ trên đó nàng đều biết, chỉ là Càn Khôn trong đó thì nhìn không thấu. Nàng hơi nhíu mi, khẽ cắn môi dưới, như là gặp khó khăn.
Hai người kia len lén quan sát thần sắc của nàng, trong lòng cao hứng, quả nhiên không ngoài dự liệu của Văn phi nương nương, Liễu vương phi này quả thực không tài chưởng gia.
"Vương phi nương nương, những sổ sách này lúc nào người có thể xem xong? Chúng ta về còn phải hồi đáp chưởng quỹ." Ha hả, cho dù ngươi tìm người hỗ trợ, cũng phải một khoảng thời gian, đến lúc đó Văn phi tự nhiên sẽ nghĩ ra chủ ý khác.
Liễu Tâm Mi rất nhanh đã lật xem xong hai quyển sổ dày từ đầu tới cuối, lạnh lùng cười: "ta đã xem xong, nói bọn hắn ngày mai tới gặp ta."
Xem xong rồi? cái này tính là xem rồi. . .? Không ai nghĩ ra Liễu Tâm Mi lại đột nhiên ra chiêu này, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, không biết làm sao.
"Vương phi, người đều xem hiểu?" Người làm hãng gạo đánh bạo hỏi.
"Chuyện của Bản vương phi, đâu đến phiên các ngươi hỏi? Xem ra một quan huyện như ta không bằng chưởng quỹ quản hiện tại? Lâu ngày, các người cũng không biết mình đang ăn cơm của nhà ai? Sáng sớm ngày mai, nếu bản vương phi không thấy hai vị chưởng quỹ, vậy thì nói bọn họ tự cuốn gói về nhà. Các ngươi ra ngoài đi." Liễu Tâm Mi không chút khách khí đem bọn họ đuổi ra ngoài.
"Vâng." vừa thấy Liễu Tâm Mi đem thân phận ra đè người, hai người hơi cũng không dám thở ra ngoài, tính ra, đây mới là chủ tử chân chính của mình.
"Vương phi, người thật là hay, phương pháp này tuy rằng giản đơn thô bạo, thế nhưng rất có hiệu quả, hai người kia chạy trốn còn nhanh hơn thỏ." Liễu Diệp Nhi cười đến không thở nổi.
"Liễu Diệp Nhi, đi đâu tìm một người tinh thông thuật tính toán a?" Liễu Tâm Mi ở trước mặt người mình tín nhiệm mới lộ ra vẻ mặt sầu mi. Kỳ thực ở thế giới này, nàng là bị cô lập, ngoại trừ hai lần vô tình gặp được Mộ Dung Dật Ninh, còn ai sẽ trợ giúp cho nàng? Chỉ là hắn không có nghĩa vụ lặp đi lặp lại nhiều lần trợ giúp mình!
" Vương phi, nếu người tin được, để nô tỳ thử xem một chút." Hương Diệp uống xong thuốc, muốn đến bái tạ Vương phi nương nương, lúc ở cửa đem lời nói của các nàng nghe nhất thanh nhị sở.
"Ngươi?" Liễu Tâm Mi bất ngờ nhìn Hương Diệp, lắc đầu nói rằng: " Nha đầu ngốc, cái này không phải có lòng là có thể làm được. Ngươi vẫn là trước dưỡng bệnh cho tốt, muốn báo đáp ta, sau này vẫn có cơ hội."
"Vương phi, để nô tỳ thử xem đi vạn nhất được thì sao?" Hương Diệp khẩn cầu.
Hơn nữa ở đây không ai làm được, kết quả xấu nhất cũng chính là không có kết quả. Nhìn ánh mắt cấp thiết của Hương Diệp, trong lòng Liễu Tâm Mi không đành lòng, nhẹ nhàng gật đầu.
"Nô tỳ cần một bàn tính và một cây viết." Hương Diệp nhỏ giọng yêu cầu.
Liễu Tâm Mi lấy ra một thỏi bạc, trực tiếp ném cho Liễu Diệp Nhi: "Đi phòng thu chi mượn, nếu là không cho mượn, thì dùng thỏi bạc đó mua."
Có tiền thì có thể sai quỷ đẩy đà, những cái này mua toàn bộ bàn tính của phòng thu chi còn được, nàng cũng không tin, còn có ai có thể đối chọi với bạc.
Liễu Diệp Nhi còn tưởng rằng Vương phi sẽ hung hung hăng hăng đi cướp, nghe nàng nói như vậy, liền an tâm. Để giải quyết vấn đề ăn, các nàng huyên náo đến toàn bộ vương phủ đều không được sống yên ổn, chút chuyện nhỏ này sẽ không khiến cho mọi người đều biết.
Liễu Diệp Nhi đi phòng thu chi nói rõ ngọn nguồn, có một vị tiên sinh của phòng thu chi rất dễ nói chuyện, đem một bàn tính không dùng đến đưa cho nàng.
Liễu Diệp Nhi vui vẻ trở về, đối vị tiên sinh phòng thu chi kia khen hết lời. Trong vương phủ này còn có người đối đãi các nàng hữu hảo như vậy. Thường là người sinh hoạt ở tầng dưới cùng, sẽ rất dễ thấy tự mãn.
Liễu Tâm Mi đem bàn tính đưa cho Hương Diệp, dặn Liễu Diệp Nhi ghi lại tên tiên sinh phòng thu chi, nàng cần nhân tài các loại. Người cường không phải cái gì cũng biết, mà là đem người có năng lực đều tụ tập lại để cho bọn họ cùng xuất lực vì mình làm đại sự.
Hương Diệp tiếp nhận bàn tính, song trên dưới lật lên, những hạt châu trên bàn tính dưới tay của nàng phát ra thanh âm dễ nghe, thỉnh thoảng dừng lại ở trên sổ sách nhẹ nhàng điểm một cái, làm ký hiệu.
Liễu Tâm Mi bị nàng làm cho triệt để sợ ngây người, nghĩ không ra nha đầu bệnh này lại có bản lãnh như vậy, nàng cũng học qua thứ này chỉ là không có tính nhẫn nại, bởi vì máy tính thực sự dùng tốt hơn so với cái này.
"Ngươi, mất bao lâu thời gian có thể xem xong những sổ sách này? Đương nhiên ta nói là hạch toán xong." Nàng vội vã bổ sung một câu, như là sợ nha đầu kia cũng học giống nàng.
Liễu Diệp Nhi Rất không nể tình nở nụ cười, Vương phi nhà nàng thật là đáng yêu a như vậy cũng nghĩ ra được.
"Một buổi tối." Hương Diệp gảy bàn tính thật nhanh, đến đầu cũng không ngẩng lên.
Ha ha, người không đáng chết luôn được cứu a Liễu Tâm Mi thiếu chút nữa cười như điên, nếu Văn Nhược Nhược biết được còn không bị tức tưởi tức chết? Nha đầu kia thế nhưng là do nàng ta tự mình phái tới. Mình đây là nhặt được bảo